Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tớ thường tự chửi tớ vô duyên, mà ai cũng bảo tớ như thế nhưng chửi thì cứ chửi thôi, chứ mặt tớ dày lắm, chửi á, còn lâu mới thấm! Mấy tuần không gặp thì cũng không sao nhưng bây giờ là 2 tháng rồi. tự dưng 1 hôm hâm hâm tớ lại lên đồi thông ăn đậu phộng, uống bia. Đúng là hâm hâm thế nào mà lại nhớ anh quá trời quá đất luôn. Nên hôm sau tớ lại mặt dày mò lên lớp anh để ngó anh cái cho đỡ nhớ.

Anh hôm nay k chơi bài nữa mà ngồi chống cằm ra vẻ rất suy tư. Tớ chưa bao giờ đc thấy anh trong tư thế như này nên tớ nhìn anh rất lâu & rất kĩ. Bỗng ánh mắt anh đổi hướng sượt qua tớ, tớ giật mình mà anh cũng giật mình, tay anh trượt khỏi cằm khiến đầu anh không còn chỗ tựa nên *gật* một cái. Anh bước ra khỏi lớp tiến đến chỗ tớ..

"em"

"vâng. Anh."

Nói vs nhau đc đúng một câu như thế, rồi tớ với anh cứ đứng đấy nhìn nhau. Lũ bạn anh thấy lạ nên kéo nhau ra:

"Ô hô, nhìn gì nữa, HÔN ĐI! HÔN ĐI! HÔN ĐI!"

"không, bọn mày ra kia cho bọn tao nói chuyện"- anh quát vào mặt lũ bạn. "Kinh, nói chuyện cơ đấy, thôi bọn mình ra kia cho thằng Khánh còn tâm sự với em nó" Nói rồi lũ bạn anh cười ầm lên. anh kéo tay tớ đến góc cuối hành lang, ở đây không có ai. Tớ lại tưởng tượng đến mấy bộ phim Hàn Quốc, nam chính nắm tay nữ chính chạy đi trong sự ngước nhìn của nhân vật quần chúng xung quanh, chạy đến 1 nơi yên tĩnh, lãng mạn chỉ có 2 người, nam chính cầm tay nữ chính, nam chính nhìn vào mắt nữ chính rất ư là tình cảm... "anh iêu em từ lâu lắm rồi. mình kết hôn đi" . Nữ chính cũng nhìn nam chính đắm đuối, đáp nhẹ "vâng". rồi họ hôn nhao... <3 <3 <3

YEAH!!!!

......

"có phải em thích anh không?"

"vâng"- tớ thành thật.

"em theo dõi anh nửa năm trời??"

(sao anh lại hỏi thế nhỉ? Mà làm gì đến nửa năm trời.)

"Đou, có 3 tháng."

"ok. 3 tháng. Mảnh giấy có chữ "EM THÍCH ANH" là do em viết???"

( Sao anh biết? Thánh chắc???)

"Vầng. anh ăn gì mà thông minh dữ..."

"em viết vào mặt sau tờ A4 mĩ thuật, em vẽ hỏng cái bát, trên có chữ kí em."

(ặc!! Ra thế @@)

"....."

"....."

không khí im lặng bao trùm... tự nhiên cả 2 đều im lặng. khó xử quá, thế này là thế nào nhỉ??? Anh à, làm ơn nói gì đi!!! >o< có phải định tỏ tình với bổn cô nương xinh đẹp này không??? Chờ mãi mà anh vẫn chả nói gì, mà anh vẫn đứng đây chứ k quay ngoắt bỏ đi chứng tỏ anh cũng đang chờ mình nói gì đây, thôi, tớ đành nói trước vậy.

"e thích a thật đấy"

"ờ"

(Mố? ờ là ờ thế nào?? )

"anh có đồng ý làm bạn trai em k?"

"không"

"tại sao?"

"không dám"

"Em sẽ không bắt nạt anh"

"..."

"Em sẽ không đánh anh"

"..."

"Em không đánh, cũng không bắt nạt anh, vậy tại sao anh còn không dám?"

"Không có hứng."

Đến đây, tớ không biết nói gì hơn. Sao anh có thể trả lời một cách vô trách nhiệm như thế? Không có hứng là sao? Không có hứng iêu? Nhìn tớ chán đến nỗi k gợi đc cho anh 1 cảm xúc gì? Hay là là như nào??? Nói rõ cmn luôn đi lại còn không có hứng. Tớ có cảm giác như anh đang khinh thường tớ, mà chỉ cần có ý nghĩ là bị người khác khinh thường thôi, tớ đã thấy sôi máu lên rồi. anh ấy nghĩ gì, nghĩ gì mà dám khinh thường tớ? anh nghĩ anh ngon lắm chắc? Mịa, tưởng anh k có hứng mà xong hả? trả lời như thế mà nghe được hả? Được rồi, đã thế thì tớ sẽ ra đòn quyết định luôn.

"có muốn hay không cũng k quan trọng nữa. anh phải đồng ý"

"Tại sao phải đồng ý?"

"vì anh đã mất giá rồi."

"@@??"

Her, anh này lại giả nai đây, cứ bắt mình phải nói ra mới được hả? Cái này nó tế nhị, anh thông minh thế mà, tự hiểu đi chứ!

"Anh không hiểu thật hay cố tình không hiểu thế?"

"Nói đi!"

"ok. Thật ra là em nhìn hết rồi. hôm anh trèo cây bị rách quần... màu đỏ"

"......"

"Hoho. Anh ko cần đỏ mặt lên như thế đou, có gì đou mà phải ngại. Mà, Thật ra em cũng k muốn nhìn, nhưng mà lỡ nhìn rồi nên em tự thấy rằng mình phải có trách nhiệm với anh. Haizzz, số em khổ quá!"

"____"

"Thôi cứ quyết định vậy đi, em về lớp đây. Mai gặp nhé, BẠN TRAI em!"

.........................................

Tớ trở về lớp, đầu óc lại quay như chong chóng. Tớ ngồi suy nghĩ, phân tích rất kĩ về hành động khi nãy của mình. Wao! Mình giỏi quá. Lớn mật thật, tự mình bái phục mình 100 lần. khà khà.

Nhưng mà, nghĩ lại thì... tớ làm thế có hơi quá k? mặt anh có dày như mặt tớ không nhỉ? Ctrai thường tự trọng cao lắm... có khi anh k có ý khinh thường tớ, chỉ là tớ tự nghĩ như vậy thôi. Nhỡ mai anh k thèm nhìn mặt tớ nữa thì sao???? Trời ơi, sao lúc nãy hứng lên lại phát ngôn táo bạo thế hở trời?? tớ thề sau này sẽ luôn uốn lưỡi không phải 7 lần mà uốn hẳn 7 chục lần rồi mơí nói cho chắc ăn.

Đúng như tớ dự đoán, hôm sau anh tránh mặt tớ. tớ gặp anh ngay cổng trường lúc vừa cất xe, anh liếc qua tớ rồi quay phắt bỏ đi, làm như k quen biết. mấy hôm liền, anh đều như vậy, tớ quyết tâm phải gặp anh để nói chuyện cho ra nhẽ, cùng lắm thì xin lỗi anh, chắc anh sẽ rộng lượng bỏ qua thôi.

Tan học, ngoài cổng trường, tớ chặn xe anh

-Sao anh tránh mặt em? -Anh nguýt dài tỏ ý không quan tâm

-em đang hỏi anh đấy!- tớ lay lay người anh

-Bỏ tay khỏi người tôi. -anh lườm. Tớ vội buông tay, nhìn anh thật đáng sợ. Hẳn phải xin lỗi rồi

-chuyện hôm trước...em xin lỗi.

Anh hừ nhẹ, tỏ ý không muốn nghe, tớ đoán thế.

-Em không nên nói như vậy... em xin lỗi.-tớ nói tiếp.

Anh ngoảnh người bỏ đi, tớ vội kéo tay anh. Chết rồi, quả này là anh giận lắm lắm luôn! Thôi, cố mà xin lỗi vậy.

-Anh...

-Tôi không anh em gì với cô hết. Bỏ tay ra!

Tớ lắc đầu, ngu gì mà bỏ, bỏ là anh chạy ngay, mà anh chạy nhanh lắm. Làm sao tớ bắt anh lại được? Nhưng anh đừng nặng lời như vậy, em đau lòng lắm, anh biết k??? -Tôi chưa bao giờ thấy loại người nào mặt dày như cô.

-Vâng, em cũng thấy vậy.- Quả thật tớ cũng chưa thấy ai mặt dày địch nổi tớ, và...Tớ vẫn luôn tự hào về điều đó mà. -Cô đúng là...Buông ra! - anh giựt mạnh tay khiến tớ suýt ngã bổng ngửa.

ớ ớ

anh đi mất rồi. khi đi tớ vẫn còn nghe tiếng anh lẩm bẩm: "Tức chết mất!!!".

Ủa, tức cái gì? Anh còn chưa trả lời anh có tha lỗi cho tớ không mà. Sao đi nhanh thế???

-Khoan, đừng đi. Anh!!!- Tớ hét lên nhưng quá muộn, bóng anh đã khuất dạng...

Hôm sau, tớ đi học muộn vì cả đêm mải nghĩ. Nghĩ kĩ lắm, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy lỗi của mình là quá nhỏ, có gì đâu mà anh lại làm quá lên thế nhỉ. Hôm trước tớ đọc trên mạng người ta bảo khi yêu thì "rất nhiều chuyện nhỏ nhặt cũng có thể làm quá lên" ... hưm.. tớ tự cười một mình... "khi yêu" sao???? Không phải là thích...Tớ và anh... Tớ đã yêu sao?? Vào lớp, tớ ném cặp cái xoạch rồi chạy vù lên lớp 12a, thầy giáo lớp anh đang dạy. làm như không có mặt thầy, tớ chạy thẳng vào chỗ anh. Thở hồng hộc, tớ thốt mãi mới ra lời:

- anh...

- cô làm gì thế? Điên à?

- Vâng... à, không... hộc hộc *thở*

Thầy giáo nhìn tớ, mọi người cũng nhìn tớ, còn riêng anh nhìn tớ bằng con mắt hình viên đạn. tớ dám cá là anh muốn cầm chổi phang chết tớ lắm rồi đấy.

- Em...em muốn nói...

- Nói gì mà nói, ra ngoài ngay!- anh chặn họng tớ, rồi lôi tớ ra ngoài, anh đóng sập cửa lớp lại.

Tớ nghe trong lớp có tiếng cười, tiếng nói, nhưng không biết mọi người cười gì, nói gì. Tai tớ ù đi, chỉ nghe thấy tiếng thầy giáo: "không nên đối xử với phụ nữ một cách thô bạo như vậy" Rồi thầy cũng cười, hình như là cười to nhất. Chuyện này thực sự rất đỗi là mất mặt, tớ thậm chí còn không biết mình chạy vào lớp anh như này làm gì cơ. Nhưng thú thực lúc ấy tớ không nghĩ được nhiều, không mảy may một chút xấu hổ... hic, giờ nghĩ lại mới xấu hổ... "Cô muốn gì?"

"hộc hộc... muốn... muốn anh."

"Cô điên à. Làm ơn tránh xa tôi một chút"

"Em yêu anh"

"Tôi thà chết cũng không yêu cô"

"Em sẽ không bỏ cuộc"

"Thật tức chết. Hôm nay tôi phải nói cho cô rõ ràng một điều, tôi chưa bao giờ gặp phải người con gái nào khiến tôi chán ghét như cô. Mỗi lần gặp cô đều khiến tôi phải tổn thọ. Từ nay, chán ghét cô chính là nghĩa vụ của tôi."

"Em... sẽ tiếp tục cố gắng"

"Tôi sẽ không cho cô cơ hội cố gắng"

Nói rồi, anh quay phắt người bỏ đi. Tớ suy nghĩ rất nhiều đến những lời anh nói, vẫn là không thể nào tin được anh lại chán ghét tớ đến mức ấy. Mình đã làm gì sai? Hay thật ra cái gì mình làm cũng sai?!?

-----CÒN NỮA----

6Jy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro