Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Du tiểu thư có chút khẩn trương, cô nhanh chóng từ ghế sô pha đứng dậy, muốn đem nhường chỗ ngồi cho Hàn Giang Khuyết.

Hàn Giang Khuyết không ngồi xuống, hắn tuy ở trước mặt Trác Viễn, nhưng lại giống như không hề nhìn thấy Trác Viễn, cặp mắt đen thẳm thủy chung đều nhìn chằm chằm Văn Kha.

Trác Viễn cũng nhìn chằm chằm Hàn Giang Khuyết. Từ thời cao trung, y cực kì chán ghét Hàn Giang Khuyết.

Đến tận bây giờ, loại mâu thuẫn bén nhọn này đến nay chưa từng tan biến.

Alpha trong lúc giao tranh vô thanh vô thức lại thập phần tàn khốc, bởi vì tin tức tố không có biện pháp gạt người.

Ở thời đại này, tin tức tố của Alpha và Omega đều bị các chuyên gia nghiên cứu phân tích tiến hành phân loại thật thích đáng.

Trác Viễn cùng Văn Kha đều là mùi vị cỏ cây thực vật, là loại người tin tức tố ôn hoà cùng dịu, cùng với hệ tin tức tố khác đều thật dễ dàng tương hợp, nên Văn Kha mới có thể cùng Trác Viễn có tới độ tương thích cao 83%.

Nhưng mà đối với Alpha mà nói, tin tức tố quá mức bình thản cây cỏ hệ tầm thường không phải chuyện đáng kiêu ngạo gì.

Mà Hàn Giang Khuyết là điển hình tin tức tố hệ rượu.

Tin tức tố hệ rượu đẳng cấp thấp, thường lưu chuyển quá mức mạnh mẽ, mùi vị hướng đến làm Omega rất không thoải mái.

Hệ rượu đẳng cấp cao tuy rằng sẽ không quá mức lộ ra ngoài, nhưng là cực mạnh trong hơn mười loại hệ, không cần nói cũng biết rằng rất bá đạo.

Theo Hàn Giang Khuyết đi tới gần, hương vị tin tức tố vừa lãnh đạm lại có tính công kích kia đã hoàn toàn ngăn chặn hương vị hoa thủy tiên thản nhiên trên người Trác viễn.

Không có Alpha nào lại thích cảm giác này.

Nhưng Trác Viễn biết, y không còn là Alpha năm đó trong thời kì xuống thấp của đời người rời nhà trốn đi.

Trác gia đông sơn tái khởi, mà địa vị của y đã hoàn toàn triệt để chiến thắng Hàn Giang Khuyết.

Vì thế y dẫn đầu đưa tay ra với Hàn Giang Khuyết:" Đây cũng là quá khéo rồi đi, bạn học cũ."

Trác công tử đương nhiên có kiêu ngạo cua y, tỉ như chiếc đồng hồ trăm vạn trên cổ tay, lúc này liền có vẻ thật hút mắt.

Hàn Giang Khuyết lúc này mới thu hồi ánh mắt trên mặt Văn Kha, trước tiên không đổi sắc mặt thoáng nắm lấy tay Trác Viễn, sau đó chần chờ một chút, đối với Văn Kha vươn tay.

"Văn Kha" thanh âm hắn trầm thấp, sâu thẳm nhìn Văn Kha: " đã lâu không gặp."

" đã, đã lâu không gặp."

Văn Kha thì thào nói.

Đầu ngón tay cậu run nhè nhẹ, khoảnh khắc chạm vào bàn tay ấm áp của Hàn Giang Khuyết, trong nháy mắt kia trong lòng cậu đột nhiên hiện lên bốn chữ ------

Cửu biệt trùng phùng.

Hóa ra, cậu cùng Hàn Giang Khuyết còn có thể có ngày cửu biệt trùng phùng này.

Lúc này Trác Viễn bỗng nhiên mở miệng: " Hàn Giang Khuyết, chúng ta đúng là thật lâu rồi không có gặp, chẳng qua cậu như thế nào lại ở chỗ này?"

Y nói đến đây liền cao thấp đánh giá một chút Hàn Giang Khuyết, híp mắt thử nói : " Sẽ không là người công tác ở chỗ này đi?"

Những lời này hiển nhiên có chút không thiện ý, nhưng Hàn Giang Khuyết lại đáp một cách thật sự quyết đoán: " Phải."

Trác Viễn nghe xong đáp án không khỏi cười một chút, cái cười này thật tiêu chuẩn, Trác Viễn thật phong độ tươi cười: " Nói như vậy, cậu là ở chỗ này làm cố cái gì đó vấn à? Không ngờ tới nha, Hàn Giang Khuyết, cậu vậy mà .... chức nghiệp đặc biệt, dẫu sao cậu nhìn thế nào cũng không giống người đi phục vụ người khác, là một Alpha, thật khiến người khác bất ngờ nha, đúng không? Ồ, lại nói, tôi và Văn Kha hôm nay tới, là muốn tìm một vị cố vấn của LM bồi em ấy cùng vượt qua kì tin tức tố suy yếu, thế nào, có vị cố vấn nào tốt một chút muốn đề cử cho bạn học cũ không? Giá cả đều không thành vấn đề."

" Trác ca."

Văn Kha rốt cục nhịn không được thấp giọng kêu một tiếng, ngữ khí đã rất không vui, nhưng vẫn như cũ không cố ý không hô cả tên họ, giữ mặt mũi cho Trác Viễn.

Trác Viễn cho dù là một người có chút giả dối, nhưng rất ít khi đem sự khinh thường của mình biểu thị rõ ràng như vậy.

Nhưng y đích thật là giấu không được.

Lòng tự tôn của Alpha trong thời thanh xuân là một chuyện rất đáng cười, chẳng sợ lại có tiền, lại thành tích xuất chúng, kì thật đều không quan trọng bằng lực hấp dẫn trong mắt người cùng lứa tuổi.

Hàn Giang Khuyết vĩnh viễn là một cái gai trong lòng Trác Viễn.

Một người không cái nào không đúng là một đứa nghèo túng, mồ côi cha, thành tích nát, nóng tính.

Chính là cố tình tất cả Omega đều trộm thích hắn.

Trác Viễn thống hận thời cao trung của mình, một Trác gia không ai bì nổi trốn đến một thành nhỏ lánh nạn, y cho rằng y cả đời đều là như vậy.

Thời kì thanh xuân giống như vĩnh viễn là u ám.

Tựa như sắc trời đông ba năm tại phương bắc, xám xịt mênh mang.

Không nhớ rõ chính mình từ khi nào thì thích một Văn Kha ôn nhu ưu tú, lúc đó y cho rằng Văn Kha là một Beta, phần thích này y chỉ dám ở trong lòng nghĩ đến, cho dù kêu y cùng với một Beta kết hôn, y cũng nguyện ý.

Chỉ là Văn Kha mà y thích thủy chung đều kề cặn Hàn Giang Khuyết.

Cùng chó thật giống nhau.

Y sẽ ở trong lòng mắng Văn Kha thật giống chó, nhưng y vẫn lại thích Văn Kha, mắng người chính mình thích cảm giác thật khó có thể miêu tả.

Sau đó, hắn chiếm được Văn Kha, Trác gia cũng trở lại, y cũng một lần nữa trở thành công tử nhà giàu.

Y cái gì cũng đều đoạt trở lại.

Nhưng y vẫn thủy chung hận ba năm trung học kia, tại lòng tự tôn hiếu thắng ba năm thiếu niên đó, y ở trước mặt Hàn Giang Khuyết chung quy vẫn tự ti.

Y nghĩ đáy lòng y vẫn luôn hận Văn Kha và Hàn Giang Khuyết----

Tự ti của hắn, là hai người này liên thủ mà tạo thành.

Hiện giờ y cuối cùng có thể hung hăng đem Hàn Giang Khuyết giẫm nát dưới lòng bàn chân, y thế nào còn có thể che dấu.

Trác Viễn ngữ khi cơ hồ là phấn khởi, bên trong lời hắn nói, mỗi một cái tạm ngừng, mỗi một cái tự hỏi đều biểu hiện dào dạt đắc ý hàm xúc.

Y chính là muốn xem thường Hàn Giang Khuyết.

Alpha phục vụ Omega, trên thế tục là chức nghiệp đáng cười hẹn mòn nhất, y đương nhiên có thể xem thường Hàn Giang Khuyết.

Nhưng mà Hàn Giang Khuyết lại không có bị chọc giận, hoặc là có thể nói thế giới của hắn thật giống như căn bản không có Trác Viễn.

Hắn chỉ chăm chú nhìn Văn Kha: " Cậu ly hôn rồi?"

Văn Kha cả người đều căng thẳng, hầu kết lăn lộn, không biết nên đối mặt thế nào với ánh mắt Hàn Giang Khuyết kia.

Hàn Giang Khuyết với Trác Viễn không giống nhau.

Trác Viễn chung quy là dao động, thời điểm nói chuyện ánh mắt thường xuyên phiêu đi, cả người tinh thần giống như tùy thời tản mạn bốn phía.

Nhưng Hàn Giang Khuyết lại thật chuyên chú.

Ở trong thế giới của hắn, chỉ có loại người hắn một chút cũng lười để ý, và người hắn chăm chú chằm chằm.

Văn Kha có lúc nghĩ, Hàn Giang Khuyết có biết rằng hắn có một đôi mắt cực kì mỹ lệ không, tựa như một con sói con lơ đãng.

Mười năm trước, cậu cũng là đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm này, thì thào nói, nói lắp nói: "Hàn Giang Khuyết, tôi, tôi và Trác Viễn...ở bên nhau rồi."

Hàn Giang Khuyết túi sách lười biếng vắt tại một bên vai, lạnh lùng nhìn cậu.

Khi đó trong ánh mắt của Hàn Giang Khuyết, hoặc giả là khinh thường, cũng hoặc giả càng nhiều hơn là chán ghét.

" Liên quan gì đến tôi."

Văn Kha nhớ rõ Hàn Giang Khuyết đối với cậu nói như vậy.

Tâm của cậu, lập tức từ trên cao rớt xuống, rơi làm bốn phần năm mảnh.

Nghĩ đến những chuyện đã qua đó, Văn Kha vô thanh vô thức đem hai bàn tay siết chặt lại.

Cậu cảm thấy thực sự rất xin lỗi, với tất cả mọi chuyện, tìm không ra nên với ai nói xin lỗi, chỉ là cảm thấy được rất có lỗi.

Cũng không muốn để Hàn Giang Khuyết nhìn thấy bản thân mình như vậy, nếu có thể, thật hy vọng trong khoảnh khắc này đem bản thân biến mất không thấy.

" Văn Kha, cậu ly hôn rồi ư?" Hàn Giang Khuyết lại hỏi thêm lần nữa.

" Đúng vậy, chúng tôi vừa ly hôn xong, Tiểu Kha vừa mới hoàn thành phẫu thuật tróc kí hiệu." Trác Viễn thò người ra, lại hỏi: " Làm sao? Câu lạc bộ LM nổi tiếng như vậy cũng không có người có thể đề cử sao? Hàn Giang Khuyết, trong số đồng nghiệp của cậu cũng không có người thích hợp sao?"

Mà Du tiểu thư vẫn luôn đứng ở một bên tựa hồ bởi vì lời nói của Trác Viễn mà có điểm kinh hoảng, cô muốn mở miệng, lại bỗng nhiên bị Hàn Giang Khuyết hơi hơi khoát tay áo ngăn lại.

" Đương nhiên là có người thích hợp."

Hàn Giang Khuyết rốt cục đem tầm mắt thu về, y dừng một chút, bất động thanh sắc đáp: " Tôi có thể."

.....

Những lời y vừa nói ra, làm tất cả mọi người đều không tự chủ được ngây ngẩn cả người.

" Không, không được." mặt Văn Kha lập tức trắng bệch, cậu căn bản không kịp nghĩ gì khác, lập tức cự tuyệt đáp.

Trác Viễn lúc này cũng đã phản ứng lại, y không có lập tức tỏ thái độ, mà nhìn Hàn Giang Khuyết kinh ngạc rồi lại nghiền ngẫm nở nụ cười: " Người tiếp đón câu lạc bộ của mấy người Du tiểu thư vừa nói, Tiểu Kha tình huống bây giờ cần một Alpha tin tức tố ôn hòa đến làm bạn, Hàn Giang Khuyết, tin tức tố hệ rượu của cậu không được cho là ôn hòa đi?"

" Trác Viễn, tôi không phải là hệ rượu thông thường."

" Tôi là hệ rượu cấp S."

Hàn Giang Khuyết ngẩng đầu, lãnh đạm nhìn lướt qua Trác Viễn: " Tin tức tố hệ gì đạt tới cấp S cũng đều không có nhược điểm, che chở cho một Omega kì suy nhược vẫn là có dư ---- Văn Kha ở chỗ của tôi, sẽ rất thoải mái."

Cấp S hai chữ này vừa xuất hiện.

Trác Viễn bỗng không thể nào bảo trì phong độ và cảm giác về sự ưu việt, tại một khắc đó, hắn phảng phất bỗng nhiên quay lại lúc hồi cao trung mặt mày xám tro ----

Hắn lại một lần nữa va chạm vào ngọn nguồn của sự tự ti.

S cấp, hắn vẫn biết tin tức tố của Hàn Giang Khuyết nhất định rất ưu việt, chỉ là nghĩ không đến kết quả chính là cấp S.

Trong mắt hắn hiện lên một tia âm trầm lại ngoan độc, một chữ lại một chữ một ngừng nói: " Vậy sao? Cấp S Alpha đi bán, hẳn là giá cả rất cao đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro