Phần 5: Cảm giác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Chào bác sĩ Tiêu!"

Vương Nhất Bác hôm nay mặc một chiếc áo thun đen đơn giản cùng với quần jogger màu xám ghi, chéo chân trên ghế sofa giữa sảnh chính, nhìn thẳng về phía người đang bước vào từ cửa lớn Vương gia mà lên tiếng.

Tiêu Chiến vẫn quần tây áo sơ mi được ủi nếp phẳng phiu, tay phải xách chiếc vali nhỏ, trên cánh tay vắt hờ áo blouse trắng khoan thai đi đến hàng ghế có người đang ngồi, lịch sự đáp lại.

"Chào cậu, hôm nay đã thấy đỡ đau chưa?"

Chưa kịp cất lời hỏi thêm, hắn đã đứng lên bỏ đi về phía cầu thang lên lầu, vừa đi vừa nói.

"Ba mẹ tôi hôm nay cùng nhau ra ngoài rồi, thay vì liệu trình của bà, anh cứ xem như tôi làm thay vậy, cái lưng này." Hắn trỏ tay về phía sau "Vẫn còn cảm thấy hơi đau."

Vừa nói Vương Nhất Bác vừa bước lên bậc thang, bỏ lại sau lưng là cái lắc đầu ngao ngán của Tiêu Chiến.

Cả hai cùng đi về hướng căn phòng mà Vương phu nhân thường hay dùng để làm trị liệu, một trước một sau. Di chuyển được một đoạn, khi cả hai đang ở trước phòng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đột nhiên dừng bước lên tiếng.

"Chúng ta không cần phải xuống phòng trị liệu của mẹ cậu, tôi có thể làm ở đây, như vậy cậu sẽ thấy thoải mái hơn!"

Tiêu Chiến hướng hắn đến cánh cửa bên tay phải, Vương Nhất Bác xoay người, chần chừ một lúc, rồi cũng gật đầu đồng ý.

"Được thôi, miễn sao bác sĩ Tiêu cảm thấy thuận tiện!"

Hắn chuyển bước chân đi về phía phòng mình, Tiêu Chiến tự ý thức lùi lại vài bước để hắn lên trên. Vương Nhất Bác đặt ngón trỏ vào phần cảm ứng vân tay nơi gần chốt cửa, một giây sau đó cửa tự động mở ra, cả hai cùng tiến vào.

"Hôm nay cậu cảm thấy lưng thế nào, còn hay đau bất chợt nữa không? Có bôi thuốc như tôi dặn không?"

Tiêu Chiến ở phía sau Vương Nhất Bác hỏi thăm, tiện tay đóng cánh cửa kia lại, chốt cửa khoá trái.

"Tôi thấy vẫn vậy, vẫn hay đau như thường, thuốc cũng có bôi nhưng không thấy tiến triển."

Vương Nhất Bác ngồi lên giường, vẫn thái độ lạnh lùng mà đối đáp. Tiêu Chiến kéo chiếc ghế gần đó lại cạnh mép giường, bảo rằng cậu xoay người nằm sấp xuống để tôi xem thử xem.

Anh vẫn dùng chiếc tủ kê đầu giường của cậu để bày biện các dụng cụ châm cứu như lần trước, đánh mắt một vòng căn phòng. Nơi Vương Nhất Bác ngủ luôn đặc biệt tối om như vậy sao?

Mỗi khi Tiêu Chiến thực hiện châm cứu, anh luôn yêu cầu bệnh nhân phải mở hết tất cả các cửa để ánh sáng có thể chiếu vào.

Không phải vì anh không thể châm cứu trong bóng tối, đối với Tiêu Chiến anh, việc sử dụng kim châm nếu nói không ngoa, nhắm mắt Tiêu Chiến cũng có thể bắt được mạch huyệt chuẩn xác, kỹ thuật châm cứu của anh được tôi luyện từng ấy năm ở nước ngoài chưa bao giờ có ai dám đặt nghi ngờ về chuyên môn này.

Nhưng vốn dĩ tính anh là vậy, anh không muốn ở trong một không gian tối tăm cùng với bệnh nhân của mình, đặc biệt nếu bệnh nhân là phái nữ, anh càng phải chú ý hơn, anh luôn coi trọng đạo đức nghề nghiệp mà một người y sĩ nên có, cho nên mọi thứ với Tiêu Chiến đều phải phù hợp với chuẩn mực của bản thân, anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai có thể có cơ hội để hoài nghi về sự chuyên nghiệp của mình trong lúc hành nghề.

Đối với anh, mọi thứ từ trước đến giờ đều luôn rõ ràng minh bạch như thế, nhưng còn với người trước mặt, anh nghĩ mình không cần thiết phải làm điều đó.

Tiêu Chiến hôm nay không hề có ý định phàn nàn hay yêu cầu Vương Nhất Bác phải mở rèm cửa hoặc bật đèn sáng lên, với chiếc đèn vàng nơi đầu giường, như lần trước, anh vẫn có thể châm cứu cho hắn được, điều mà có lẽ chỉ duy nhất đối với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến anh mới cho hắn cái đặc cách này.

Vì sao ư? Vì đối với người ngoài bật đèn là một phép lịch sự tối thiểu cần có, còn đối với Vương Nhất Bác, anh nghĩ điều đó có hay không cũng không cần thiết, với anh hắn vốn dĩ cũng đâu phải người ngoài!

Bày biện dụng cụ ra chiếc tủ kê đầu giường, Tiêu Chiến làm thao tác khử trùng nhanh chóng, sau đó bắt đầu đặt kim châm lên lưng Vương Nhất Bác.

Cái đau khi kim vào người rõ ràng chẳng dễ chịu chút nào, thân là một bác sĩ như anh, đôi lúc bản thân còn cảm thấy khó khăn để chịu được cảm giác đau đớn ấy.

Trong khi hàng chục mũi kim cứ liên tục châm vào các huyệt mạch của Vương Nhất Bác, hắn vẫn không hề kêu ca một tiếng nào, vẫn giữ thái độ im lặng tuyệt đối, chỉ khi Tiêu Chiến hỏi gì thì hắn mới trả lời nấy, ngoài ra chẳng nói thêm dù chỉ một lời.

Vương Nhất Bác quả là người chịu đau giỏi thật!

"Cậu thả lỏng một chút, như vậy sẽ đỡ đau hơn."

"Ừm, tôi không sao!"

"Nếu hôm nay cho dù có mẹ cậu ở đây, trị liệu cho bà xong, tôi vẫn sẽ sang trị liệu cho cậu, tôi đã hứa với cậu hôm trước nên tôi sẽ làm!"

Tiêu Chiến vừa dùng tay để xác định huyệt mạch, vừa dùng thao tác nhanh chóng đặt kim vào điểm đó, vừa dùng chất giọng nhẹ nhàng của anh để phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ này.

Vương Nhất Bác mặt hướng xuống gối, khoé môi nhếch lên một chút, ý cười này chắc chắn chỉ đủ mình hắn thấy.

"Anh định về đây bao lâu?"

Tiêu Chiến sựng lại, nhưng rồi cũng tiếp tục.

"Sau khi chữa trị cho mẹ cậu xong, tôi sẽ trở về Mỹ...."

"....để kết hôn!"

Tiêu Chiến đáp hắn với gương mặt hết sức bình thản, có vẻ như lời anh vừa nói ra là điều mà anh nhất quyết sẽ làm khi trở về Mỹ thật.

"...." Vương Nhất Bác run lên một chút, tất nhiên những đốt ngón tay đang đặt trên da thịt hắn của Tiêu Chiến vẫn cảm nhận được sự bất thường này, và ngay cả bầu không khí bức người đang toả ra xung quanh, anh luôn biết, phát ngôn vừa rồi của mình đã làm Vương Nhất Bác không vui!

Hắn có nghe lầm không, Tiêu Chiến sắp quay về Mỹ, điều này đã làm hắn thật sự rất không vui đấy! Vừa trở về chưa được bao lâu đã có ý định bỏ trốn, và động trời hơn nữa là sắp sửa kết hôn, anh đùa hắn à?

Vương Nhất Bác cảm nhận đâu đó trong hắn đang rối ren tột đột, khó chịu vô cùng, và len lỏi trong đó một cỗ tuyệt vọng mà chính bản thân hắn cũng không tài nào lý giải được.

"Kết hôn với ai, người đó....tôi có quen biết không?"

Vương Nhất Bác nuốt xuống biểu cảm của bản thân, nghiêm túc hỏi Tiêu Chiến. Mà đáp lại hắn vẫn là cái vẻ thờ ơ không vui không buồn của anh, không rõ cảm xúc hiện tại thật sự như thế nào!

"Cậu không quen, cũng chưa gặp bao giờ!"

"Kết hôn thật? Đã quyết định?"

"Ừm!"

"Bao giờ?"

"Nhất Bác, tôi vừa nói là sau khi tôi trở về Mỹ, cậu không nhớ những gì tôi vừa nói sao?"

Vương Nhất Bác đột nhiên cười khẩy, nói với anh là mình tự dưng lú lẩn, chẳng nhớ tới chuyện gì nữa cả. Nghe anh nói rằng sắp sửa kết hôn, hắn thật sự chẳng còn tâm trí để nhớ chuyện gì nữa cả!

Anh không trách hắn, chỉ vui vẻ bảo không sao, anh cũng thường hay quên, nhưng sau đó hắn lại nghiêng đầu về sau đối diện với anh, đôi mắt ánh lên tư vị chua xót, hỏi thêm một câu nữa, bất lực.

"Anh.... có yêu người đó không? Quyết định kết hôn chắc chắn là anh yêu người đó rất nhiều có đúng không?"

Bị hắn hỏi dồn dập, Tiêu Chiến cũng không muốn tiết lộ quá nhiều về tình cảm hiện tại của mình, anh lãng tránh ánh mắt của hắn, cũng lãng tránh luôn sang chuyện khác.

"Tôi thấy cậu và bạn gái cậu, Ngọc Nhi phải không? Hai người đã tính đến chuyện sẽ kết hôn trong tương lai chưa, hai người nhìn rất đẹp đôi!"

Vương Nhất Bác biết người kia bác bỏ câu hỏi của mình, hắn cũng không ép uổng anh nữa, xoay mặt về phía bên kia, kiên quyết đáp.

"Tôi sẽ không như anh, hôn nhân với tôi không phải trò đùa, và tất nhiên...tôi sẽ không kết hôn với cô ấy!"

Tiêu Chiến sửng sốt nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác, anh không thể không nhìn thấy gương mặt hắn lúc này, nhưng qua cách hắn đáp anh như thể đó là một điều hiển nhiên mà hắn sẽ làm vậy?

.
.
.

Cả hai lại rơi vào một khoảng im lặng, mỗi người đang chạy theo mỗi hướng suy nghĩ của riêng mình. Khoảng một lúc sau, Tiêu Chiến khi hoàn thành xong liệu trình châm cứu, tháo gỡ kim châm đặt vào hộp dụng cụ ngay ngắn, anh tiện tay vơ lấy lọ thuốc bôi đã đưa cho Vương Nhất Bác hôm trước đã được hắn đặt cạnh đó.

"Để tôi giúp cậu bôi cử thuốc sáng này, nhớ chiều và tối phải tiếp tục bôi thêm đó, từ từ cậu sẽ thấy đỡ hơn nhiều."

Nói xong Tiêu Chiến đứng lên chuyển đến ngồi sát mép giường nơi Vương Nhất Bác đang nằm, nhẹ nhàng đổ một ít thuốc vào lòng bàn tay, chất thuốc sệt sệt trong veo, có mùi hương lài dịu nhẹ thanh mát rất thư giãn, anh ma sát chất thuốc trong lòng bàn tay với nhau để làm ấm chúng lên, sau đó bắt đầu thoa lên lưng Vương Nhất Bác từ bả vai xuống thắt lưng.

Tay Tiêu Chiến mềm như đậu hủ non, nhẹ nhàng di chuyển lên xuống trên lưng Vương Nhất Bác.

Hắn nằm yên bất động, mượn tạm giây phút ngắn ngủi này để tận hưởng cảm giác dễ chịu ấy một chút.

Mùi hương lài thoang thoảng đâu đây, bàn tay Tiêu Chiến khi vừa chạm đến đáy thắt lưng, anh nhẹ nhàng dừng lại, cúi đầu ghé sát vào tai Vương Nhất Bác, ở khoảng cách chỉ bằng một ngón tay, anh cất lời.

"Cảm thấy thế nào, có thoải mái không?"

Vương Nhất Bác cảm giác như có một luồng điện chạy qua sống lưng, rạo rực khó tả, ngay chính bản thân hắn cũng không thể hiểu được cảm giác bản thân đang trải qua ở hiện tại là gì.

Hắn thật sự muốn nói với người kia rằng có, hắn rất thoải mái! Đã bao lâu rồi hắn chưa cảm nhận được sự quan tâm này, đặc biệt là mùi hương lài phát ra từ lọ thuốc Tiêu Chiến đang bôi cho hắn.

Từ ngày Tiêu Chiến đưa nó cho hắn bôi để giảm đau, hắn cảm nhận được cơn đau đâu đó vẫn hình như không thêm không bớt, tuy nhiên tâm trạng lại khá hơn hẳn đi.

Hương hoa lài trong chất thuốc đặc sệt này vô cùng đặc trưng, cũng là mùi hương mà hắn hằng mê mẩn, cùng là mùi hoa lài nhưng không phải thứ hương thơm trên tóc mẹ hắn, mà là mùi trên cơ thể của Tiêu Chiến khi xưa - người thứ hai trên đời này mang dáng vẻ làm hắn ngày đêm say đắm.

Vương Nhất Bác mãi nhớ về cái cảm giác mỗi đêm vùi đầu vào cổ anh, tham lam hôn lấy tất cả khoảng da thịt trắng trẻo mịn màng kia, nuốt trọn hương thơm tỏa ra từ anh như một thứ mê hồn, thứ mà cho dù trải qua bao đợt ân ân ái ái cùng nhau, hắn vẫn không tài nào ngừng khao khát về nó.

....

3 năm trước

Ánh nắng đã chiếu qua đỉnh cây, vài tia nắng nhẹ nhàng lọt xuyên qua chiếc rèm cửa phòng màu xanh thẫm, nơi có hai con người vẫn đang chầm ôm lấy nhau cùng chìm vào giấc ngủ mộng mị.

Dưới sàn nhà vẫn là một mớ hỗn độn nào vừa quần vừa áo vứt không thương tiếc của cả hai, có lẽ là do từ trận chiến đêm qua.

Tiêu Chiến nằm trọn trong vòng tay của Vương Nhất Bác, anh vẫn không nhớ cả anh và cậu đã chìm vào giấc ngủ từ bao giờ, đêm qua cậu cứ như một con sói vừa vồ lấy được miếng mồi ngon.

Một ý cười hiện lên nơi khoé miệng Tiêu Chiến.

Chính là đêm qua cậu cùng anh trải qua biết bao trận ân ân ái ái di chuyển từ phòng ngủ cho đến phòng bếp suốt ba tiếng đồng hồ, Tiêu Chiến chỉ nhớ rằng anh khi kiệt sức ngất đi trên đôi vai của Vương Nhất Bác, cậu mới chịu buông tha cho anh.

lẽ trong lúc say sưa cậu đã bế anh vào phòng sau đó, giúp anh lau cơ thể sạch sẽ rồi đặt lên giường để anh chìm vào giấc ngủ như mọi khi.

Mặt trời càng lúc càng lên đỉnh đầu, những tia sáng từ ngoài cửa sổ yên vị trên gương mặt Tiêu Chiến làm da anh nóng rát, làn mi cong khẽ mở, đập vào mắt anh lúc này là hình ảnh người con trai bên cạnh với dáng ngủ vô cùng thoải mái, còn cực kì điển trai!

Tiêu Chiến lấy ngón tay miết nhẹ lên đường sống mũi Vương Nhất Bác, ngón tay mềm mại ấy bỗng dừng lại ở phần môi trên, anh khẽ nhướng người đặt lên đôi môi đang dỗi ra ấy một nụ hôn chào buổi sáng, dù cái chạm ấy chỉ là phớt nhẹ qua nhưng vô tình làm người kế bên chợt tỉnh giấc.

Cậu vòng tay khẽ siết chặt người trong lòng mình hơn, ánh mắt vẫn giữ nguyên mà nhắm chặt, giọng nói thì thầm ôn nhu vang lên nuông chiều người con trai đang trong vòng tay của mình.

"Tiêu Chiến đừng nháo, để cho em ngủ một chút nữa, đêm qua là ai đã dẫn dụ em cả đêm hả!"

"Good morning, bảo bối của anh!" 

Tiêu Chiến hôn cậu một cái nữa, cười cười rúc vào trong chăn.

Hai người luôn có thói quen nếu anh và cậu cùng nhau thức dậy trên giường, anh vẫn luôn là người đầu tiên đặt một nụ hôn lên môi cậu để chào buổi sáng, anh từng nói với cậu rằng, tâm trạng của một người trong một ngày phụ thuộc rất nhiều vào cách mà buổi sáng của người ấy đã bắt đầu như thế nào!

Và Tiêu Chiến luôn muốn rằng buổi sáng của Vương Nhất Bác, luôn bắt đầu từ anh!

Hôn cậu để chúc một ngày mới tốt lành, đó cũng là cách để Tiêu Chiến thể hiện sự yêu thương của mình đối với người bên cạnh này, đối với Nhất Bác, miễn là cậu, tất cả những sự sủng nịnh nuông chiều anh có, anh đều sẽ dành tất cả cho cậu hết, không có ngoại lệ.

Tiêu Chiến choàng người rời khỏi vòng tay của Vương Nhất Bác, anh bước xuống giường tiến vào phòng tắm. Ngắm nhìn thân thể mình trong gương, Tiêu Chiến một phen sững sốt khi thấy nó giờ đây đã lấp đầy những vết hôn đỏ sẫm từ cuộc ân ái đêm qua.

Làn da Tiêu Chiến vốn trắng mịn từ bé nhưng lại rất mỏng, bất cứ sự va chạm mạnh nào cũng dễ để lại vết bầm cho đến mấy ngày hôm sau, Vương Nhất Bác tất nhiên biết rõ điều đó nhưng cậu vẫn cứ năm lần bảy lượt không chịu buông tha cho anh, cố chấp đặt lên người anh biết bao nhiêu vết tích ân ái mỗi khi hai người cùng nhau, trong một lần anh từng trách cậu tại sao lại làm như vậy, cậu chỉ thản nhiên đáp.

"Anh là của em, người của em thì tại sao em lại không có quyền đóng dấu chủ quyền lãnh thổ được chứ?"

Nói xong Vương Nhất Bác nhếch mép cười như một con sói đã bắt được con mồi trong tay, tiếp tục cúi xuống phần bụng anh tham lam ngậm lấy phần da thịt thơm tho mà cậu còn dang dở!

Một lần nữa ngắm nhìn cơ thể mình trong gương, Tiêu Chiến chỉ biết lắc đầu cười trừ.

Có trách thì trách bản thân anh luôn quá dễ dãi với Vương Nhất Bác đi, là do anh nuông chiều cậu, mặc cậu muốn làm gì thì làm, anh chưa hề có ý định giận dỗi!

anh biết, Vương Nhất Bác chính là ngoại lệ của anh, ngoại lệ mà anh sẽ chẳng thể từ chối cậu bất cứ điều gì, miễn điều đó là thứ cậu muốn!

Tiêu Chiến xả nước nóng tắm gội cơ thể sạch sẽ sau một đêm vật vã với tên nhóc kia.

Một lúc sau anh bước ra khỏi phòng tắm, hơi nước đã bốc lên nghi ngút bên trong, Tiêu Chiến khoác nhẹ chiếc áo lông trắng buộc dây hờ ngang eo, mái tóc ẩm ướt vẫn còn đọng lại vài giọt nước lã chã rơi xuống sàn nhà.

"Nhất Bác, hôm nay em muốn ăn gì, hay anh đi chợ mua đồ gói sủi cảo cho em nha, hôm qua chẳng phải em bảo em muốn ăn hay sao?"

Vừa nói Tiêu Chiến vừa dùng chiếc khăn vò đầu làm khô tóc, di chuyển cơ thể nửa kín nửa hở ấy về phía tủ quần áo đối diện giường ngủ, vô tình lướt qua chiếc giường Vương Nhất Bác đang nằm.

Tiêu Chiến không hề biết rằng bên này Vương Nhất Bác đã thức giấc từ lúc anh khẽ choàng người thoát khỏi vòng tay cậu để vào phòng tắm, nhất cử nhất động của anh tất nhiên cậu đều thu vào mắt, không sót một thứ gì!

"Tiêu Chiến, sủi cảo không ngon, anh ngon hơn!"

Vương Nhất Bác chống tay lên đầu nằm nghiêng người bỡn cợt, gương mặt đầy khiêu khích, Tiêu Chiến đi đến đâu tầm mắt cậu di chuyển theo hướng đó, vẫn là cặp đào tròn căng mẩy lấp ló sau lớp khăn hút lấy mọi sự chú ý của thiếu niên.

Vương Nhất Bác, mày lại không đứng đắn nữa rồi!

"Này bảo bối, là anh cố tình ăn mặc như thế đúng không?"

Vương Nhất Bác nhướng người đưa tay vỗ mông Tiêu Chiến một cái, người kia giật thót mình quay lại lầm bầm vài câu, bảo rằng là do Vương Nhất Bác em háo sắc, không tự thu liễm, chứ chẳng phải thường ngày anh vẫn ăn mặc như thế sao?

Vương Nhất Bác lườm anh một cái, trả treo.

"Anh chỉ được phép ăn mặc như vậy trước mặt em thôi đấy, nếu để người khác nhìn thấy bộ dạng này của anh, họ nhìn bao nhiêu lần, em thao anh bấy nhiêu lần!"

"Haha, người ta mạnh miệng quá cơ, nếu em còn sức, tối nay anh xin hầu!"

"Được, không cần đợi tối nay, thanh niên trai tráng nói liền làm liền."

"Aaaaa! Không được Vương Nhất Bác anh mới tắm xong đó, không muốn tắm nữa đâu, tha cho anh tha cho anh đi mà!"

"Tha sao, không thao chết anh chứ ở đó mà em tha anh hả?"

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác túm eo liền nhanh chân chạy trốn, cả hai đùa giỡn một trận trên giường, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng tha, Tiêu Chiến thì ỷ được nuông chiều nên gạ gẫm chọc ghẹo cậu thêm mấy câu nữa.

Tiêu Chiến vỗ mông Vương Nhất Bác, bảo hắn đứng lên đánh răng rửa mặt đi rồi thay đồ đi chợ với anh, em mà còn chậm trễ nữa là anh sẽ tự lái xe đi đấy!

Dời người mình khỏi vòng tay của Vương Nhất Bác, anh tiếp tục công việc chọn quần áo để thay.

Cả hai người họ là thế, luôn cởi mở với nhau trong chuyện giường chiếu, họ không theo đuổi lý tưởng một người phải chạy theo một người và đoán bắt cảm xúc của đối phương, nói ra cho người kia biết mình cần gì và muốn gì, chẳng phải sẽ thoải mái hơn sao?

Tình dục đối với bọn họ phải luôn đi đôi với tình yêu thì nó mới đạt đến sự thỏa mãn tuyệt đối. Có lẽ vì cả hai đều chịu ảnh hưởng của nền văn hoá phương Tây từ độ tuổi vị thành niên nên tư tưởng suy nghĩ có phần phóng khoáng hơn, đặc biệt nhất là trong chuyện giường chiếu.

Sau khi Vương Nhất Bác chuẩn bị xong, cậu lái xe đưa Tiêu Chiến đi đến siêu thị gần nhà để mua chút thức ăn.

Hôm nay là chủ nhật, cả anh và cậu đều được nghỉ, hai người không phải đến trường cũng không bận bất cứ thứ gì, chủ nhật luôn là ngày dành cho đối phương.

Họ luôn xem ngày chủ nhật là ngày cùng nhau làm tất cả mọi th, ngày duy nhất mà cậu và anh có thể ở dành 24 tiếng đồng hồ cho người kia.

Thức dậy vào khoảng 10 giờ sáng, cùng nhau đi siêu thị để sắm sửa thức ăn và đồ dùng cho một tuần sắp tới,
vì họ bận rộn vào những ngày trong tuần, thời gian gặp nhau còn ít nói chi đến việc đi mua sắm.

Như thường lệ, sau khi trở về nhà Tiêu Chiến sẽ nấu cơm, Vương Nhất Bác thì dọn dẹp nhà cửa, sau đó hai người cùng xem phim hoặc chơi game và dùng bữa tối.

Tiêu Chiến thỉnh thoảng sẽ không qua đêm ở nhà Vương Nhất Bác vào những ngày trong tuần,anh chọn trở về căn hộ gần trường của mình để chuẩn bị cho tiết học sớm vào ngày mai.

Cuối tuần nào cũng thế, anh và cậu sẽ ngủ chung đêm tối thứ bảy, cả ngày chủ nhật thì bên nhau cùng nhau làm mọi thứ, thời gian yên yên ổn ổn trôi qua, tuần này đến tuần khác, niềm hạnh phúc trong lòng cả hai vẫn ngày vẫn cứ ngày một đong đầy, cậu và anh chỉ cần như thế, cậu lúc ấy 20 tuổi còn anh thì 26 , họ cùng nhau trải qua mỗi ngày tháng ở Mỹ như một gia đình nhỏ thật sự, không có sự làm phiền của bất cứ ai.

Chỉ có Tiêu ChiếnVương Nhất Bác, ngày tháng trôi qua êm đềm cùng với người mình thương, như vậy đã là quá đủ đầy.

Nhưng niềm vui nào cũng có lúc tàn đi!  Những ký ức đẹp ấy, có lẽ cũng đến lúc xếp vào quá khứ rồi!

—————————————

Ký ức khi xưa mà Vương Nhất Bác vốn muốn chôn vùi vào quá khứ bỗng dần hiện về.

Hắn phải thừa nhận rằng, mỗi khi ngửi thấy mùi hương hoa lài trong lọ thuốc này, hắn không ngừng nghĩ ngợi về những chuyện xưa cũ, mà trong những câu chuyện xưa ấy, luôn xuất hiện hình bóng một người từng chiếm trọn mọi suy tư của Vương Nhất Bác hắn.

Hắn đã tự nhủ với lòng mình hãy để lý trí quyết định tất cả, nhưng tại sao mỗi khi đối diện với anh, hắn chỉ có thể im lặng, bất lực để Tiêu Chiến điều khiển mọi tâm tư của hắn, một lần nữa làm nó dậy sóng, một lần nữa xé toạc nó ra.

Đã bao lâu rồi hắn không còn biết cảm giác rung động là gì, có nhiều người phụ nữ vây quanh thì sao, hẹn hò bao nhiêu cô thì sao, chung quy đối với Vương Nhất Bác hắn cũng chỉ để thoả mãn dục vọng trong khoảnh khắc nhất thời đó, nhưng cái cảm giác tim đập tay run, hồi hộp vui sướng, ấm áp tràn đầy trong tình yêu, có lẽ chỉ xuất hiện mỗi khi hắn kề cạnh Tiêu Chiến.

Hắn lại nhớ đến người đó nữa à? Chết tiệt thật!

....

Vương Nhất Bác cảm nhận được hơi thở bên tai mình ngày một rõ hơn, lời nói của anh như kéo hắn trở về thực tại, hắn nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, một lần nữa mặt đối mặt với anh!

Trong cự ly chỉ bằng một ngón tay, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến vẫn chưa có ý định dời khỏi đáy mắt của nhau, đã bao lâu rồi cả hai người họ chưa có dịp bên nhau trong khoảng cách gần như vậy, gần đến nỗi có thể cảm nhận được từng nhịp thở của đối phương, nhịp đập con tim như gần hoà làm một.

Tiêu Chiến, 3 năm rồi, gương mặt anh vẫn không một chút thay đổi nhỉ?

Vương Nhất Bác, 3 năm rồi, em ốm đi nhiều rồi!

Chằm chằm nhìn người kia được một lúc, Vương Nhất Bác xoay mặt về hướng khác, cố lãng tránh đi sự tiếp xúc không cần thiết này, hắn lên tiếng.

"Ừm, rất thoải mái, nhưng anh có dừng được rồi, tôi sẽ tự bôi."

"...." Tiêu Chiến nghe xong tự ý thức thu tay lại, hắn đã nói đến vậy mà!

"Tiền phí chữa trị hôm nay, tôi sẽ cho người chuyển khoảng cho anh"

Vương Nhất Bác tiếp lời, người kia liền đáp.

"Không cần đâu, chúng ta dù sao cũng từng quen biết, xem như tôi giúp đỡ một người bạn!"

Nói xong Tiêu Chiến lau tay để loại bỏ chất thuốc kia vẫn cứ nhớp nháp trên tay anh, dọn dẹp những dụng cụ vào vali, đứng lên tiến ra cửa.

Bạn? Bạn nào? Ai làm bạn với anh?

"Chẳng phải tôi từng nói với anh rằng một là làm người yêu, hai là làm kẻ thù, Vương Nhất Bác tôi không hề có định nghĩa về việc làm bạn sau chia tay không phải sao?"

Hắn ở trên giường lớn tiếng cáu gắt, Tiêu Chiến dừng chân, xoay nhẹ người nói với hắn.

"Nhất Bác, cậu thừa biết chúng ta không thể làm kẻ thù của nhau!"

"Vậy thì làm người yêu đi!"

Hắn như nửa đùa nửa thật, gãy nhẹ vào trái tim Tiêu Chiến.

"Đừng có đùa như thế không vui đâu, chẳng phải cậu đã có người yêu rồi hay sao, Ngọc Nhi nghe được sẽ không vui, huống hồ gì tôi còn sắp kết hôn."

"Ha... từ bao giờ Tiêu Chiến anh lại quan tâm tới cảm xúc của người khác thế? Chẳng phải anh vô tri vô giác chẳng hiểu đau đớn là gì à?" Vương Nhất Bác cười khẩy "Đúng là tôi lại lú lẩn, quên mất rằng bác sĩ Tiêu đã quên hết đi chuyện xưa, chuẩn bị vào lễ đường với người khác."

Tiêu Chiến đứng trước sự khiêu khích ấy của hắn anh không muốn đôi co.

"Vương Nhất Bác, đừng đi quá giới hạn! Cậu nhớ bôi thuốc, tôi đã đưa cho chị giúp việc ba thang thuốc bắc đủ để cậu dùng đến ngày hôm kia, chị ấy sẽ giúp cậu sắt thuốc ba cử mỗi ngày. Ngày hôm kia tôi quay lại sẽ xem xem thuốc có tác dụng hay không, nếu không tôi sẽ đổi cách khác, nhưng nhớ là phải bôi thuốc đều đặn, đi đây!"

Nói xong Tiêu Chiến một mạch ra về, Vương Nhất Bác tức giận ném cái đèn đầu giường xuống đất, người kia vẫn tiếp tục đi, một chút cũng không ngoảnh lại.

Tiêu Chiến anh được lắm! Tốt nhất là hãy đối xử với tôi như là một người bạn của anh, không hơn không kém!

———————————
❤️ Đừng quên VOTES, COMMENTS cho Claire nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro