Mật mã Tây Tạng 5 - unicode tổ hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mật mã Tây tạng 5

Chương 31

KẺTÔI TỚCỦA NÚI TUYẾT (1)

Tâm sự của Trác Mộc Cường Ba Thời gian trôi qua rất nhanh, vết thương ở chân giáo sư Phương Tân đã hoàn  toàn hồi phục, giờ trong nhóm lại có thêm đội trưởng Hồ Dương, hai người rất hợp chuyện, nói cảngày cũng không chán. Thực tếlàđội trưởng Hồ Dương còn dễnói chuyện hơn cảNgải Lực Khắc hồi trước, với ai anh cũng nói chuyện được hết, đến cả Ba Tang cũng sẵn sàng xưng huynh gọi đệvới anh nữa. Đội trưởng Hồ Dương giọng nói to, tâm tư thìtrong thô hào lại cótinh tế, nói năng hơi thô tục nhưng rất hài hước códuyên, chớnhìn dáng vẻ bềngoài như hung thần ác sát của anh màtưởng lầm, thực ra con người Hồ Dương này rất dễlàm thân, trong vòng ba tháng, anh sớm đãhòa nhập làm một với cảnhóm bọn Trác Mộc Cường Ba rồi. Mặc dù chưa được huấn luyện một cách có hệ thống, nhưng cái danh đội trưởng Hồ Dương không phải tự nhiên màcó, ngoài hai phương diện cơ quan học và cận chiến tay không hơi thua sút mọi người ra, thể năng của anh hoàn toàn không kém gìgiáo sư Phương Tân, đồng thời anh cũng là một tay cóthời gian dài chơi súng ống, hiểu biết vềcác loại súng vàvũkhínổgần như cóthể so bì được với đám bộđội đặc chủng, hơn nữa hiểu biết của anh đối với khíhậu vàmôi trường miền địa cực cũng giúp những người còn lại rất nhiều gợi ý.

***

Thời gian trôi qua, ngày kết thúc đợt huấn luyện đặc biệt càng lúc càng đến gần hơn, tâm trạng mọi người cũng càngngày càng hưng phấn. Chỉ có Nhạc Dương là vẫn lờ mờ cảm thấy hơi bất ổn, bởi anh phát hiện ra, ngoại trừmấy hôm mới tuyên bố bắt đầu đợt huấn luyện đặc biệt, giáo quan tỏra hưng phấn, vềsau thìnét mặt cứ ảm đạm dần đi, ngày xuất phát càng gần kề, cô lại càng cóvẻnơm nớp lo lắng. Rốt cuộc làchuyện gìcóthểkhiến giáo quan của họ trởnên lo âu đến thế, Nhạc Dương thực không tài nào hiểu nổi, anh bèn kểsựthay đổi rất nhỏnhặt này của Lữ Cánh Nam với Trương Lập và Hồ Dương.

Cuối cùng, chỉcòn một ngày nữa thôi là coi như đợt tập huấn đặc biệt chính thức kết thúc, tiếp theo cảnhóm sẽrời doanh trại đến vùng phụcận ngọn nú i tuyết phải leo lên để tiến hành huấn luyện thích ứng. Đêm xuống, tuy ngồi trong ánh nèn mờảm đạm, nhưng nghĩđến chuyện ngày mai sẽ xuất phát, ai nấy đều có chút phấn khích. Trên sân huấn luyện rộng rãi, nơi Trác Mộc Cường Ba từng nán lại hôm đầu tiên bước vào doanh trại này, đội trưởng Hồ Dương hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, Trương Lập thìcầm một cành cây vẽvòng vòng trên mặt đất, nét mặt cảhai đầy vẻnghi ngại lo lắng.

Trương Lập nói: “Mấy ngày nay giáo quan dường như càng lúc càng cuống rồi hay sao đó, cảthời gian đi núi tuyết cũng đẩy lên trước, trước đây cóbao giờthấy cô ấy như vậy đâu, chẳng lẽ là nhà nước có ý định chấm dứt hành động này hay sao?” Hồ Dương lắc đầu: “Không thể nào, đã đến trạm cuối cùng rồi, tất cảđều vận hành rất tốt, chẳng cólýdo gìđể nửa đường bỏcuộc cả. Cólẽnào vìmột nguyên nhân gì khác mà nhóm này sắp phải giải tán hay không? Hay là sức khỏe của cô ấy có gì bất thường, không thểkiên trìlâuhơn được nữa rồi?” “Không đâu,” Trương Lập nói như chém đinh chặt sắt, “thân thểgiáo quan như làbằng thép ấy, cái tên Thiết nương tửcóphải làgọi bừa bãi đâu. Hay làvìtuổi tác của Lạt ma

ÁLa cao quárồi nhỉ?”

Hồ Dương nói: “Theo tôi thìkhông, tuy rằng tuổi tác đại sư ÁLa vàgiáo sư Phương Tân cao hơn chúng ta, nhưng hai người ấy đều làhàng cực phẩm trong các bậc cao niên, với sức khỏe của họ, sống thêm hai ba chục năm nữa cũng không phải vấn đềgì. Hơn nữa, cho dùtrong đám đội viên chúng ta xuất hiện tình huống bất thường gì, đến lúc ấy cùng lắm làđổi người hoặc tạm thiếu người làđược rồi; nếu nói làsức khỏe của ai đấy cóvấn đề, nhất định đóphải lànhân vật quan trọng then chốt cho hành trình này rồi.” Trương Lập nghi hoặc nói: “Vậy liệu còn có thể là ai chứ?”

Hồ Dương nói: “Đấy, chính vìthế, nếu nói sức khỏe ai đó không ổn, ngoài Lữ Cánh Nam ra, tôi thật không nghĩ ra người nào khác nữa.” Một lát sau, Nhạc Dương vội vội vàng vàng chạy bước nhỏđến, vừa chạy vừa kêu lên: “Điều tra được rồi, điều tra được rồi.” Trương Lập vội hỏi: “Sao hả?”

Nhạc Dương đáp: “Gần giống với những gì chúng ta nghĩ, lãnh đạo cấp trên đãđưa ra kỳhạn cuối cùng, nếu lần này chúng ta vẫn không tìm được Bạc Ba La thần miếu, đội ngũsẽphải giải tán. Xem ra lần này giáo quan đãgiởhết bản lĩnh màcũng không thểkéo dài thêm thời gian được nữa rồi. Xét cho cùng thìchúng ta cũng chỉlà một nhóm thử nghiệm, thửhơn hai năm rồi màchẳng tìm được thứgìcógiátrịhơn, cũng khótrách giáo quan sao lại lo lắng đến vậy.” Trương Lập nói: “Nhưng chẳng phải lần này chúng ta đã cóbản đồrồi hay sao?” Đội trưởng Hồ Dương lắc đầu: “Không, các cậu không biết rồi, tấm bản đồấy chỉcóthểdựa vào hình vẽmàso ra được ngọn núi cóhình dáng tương tự, nókhông chúthích rõ lộtrình lên núi, nói thực nhé, tôi vàLữ Cánh Nam đãthảo luận rồi, tỉ lệ tìm thành công Bạc Ba La thần miếu trong chuyến đi này của chúng ta không vượt quánăm mươi phần trăm đâu, nói thẳng ra là chúng ta vẫn đang mạo hiểm.

Thông tin vềngọn núi ấy thếnào, ngày mai các cậu sẽbiết, chẳng lạc quan lắm đâu.” Nhạc Dương chép miệng: “Nói vậy có nghĩa là, nếu không cóphát hiện gìtrên ngọn núi tuyết ấy, chúng ta sẽphải ai vềđịa phương của người nấy rồi.” Đội trưởng Hồ Dương nhảra một làn khói thuốc, lặng lẽ gật đầu.

Trương Lập nói: “Chậc, giờ tôi lo lắng nhất chính là Cường Ba thiếu gia đấy, với tính tình nóng nảy của anh ấy, lần này chỉ sợ… Tôi thấy mấy ngày nay anh ấy có vẻ trĩu nặng tâm sự, quảnửa chắc làcũng đãbiết rồi.” “Nói gìtôi đấy?” Trác Mộc Cường Ba từphía ánh đèn tiến lại chỗba người.

“Cường Ba thiếu gia,” Trương Lập vàNhạc Dương mỗi người nhích ra một chút. Trác Mộc Cường Ba liền ngồi thụp xuống giữa hai người. Đợi Nhạc Dương nói ra tình hình lần này, Trương Lập cất tiếng: “Thực ra, Cường Ba thiếu gia cũng không cần quálo lắng, nhóm của chúng ta giờđây đã như đúc bằng thép luyện, lần hành động này nhất định làsẽ thành công.”Nhạc Dương lẩm bẩm nói: “Nhưng chúng ta đãbao giờ leo núi tuyết đâu chứ.”

Trương Lập đưa tay vỗbôm bốp lên người anh chàng một phát, nói: Không nói thìchết à.”

Hồ Dương nói: “Quan trọng làngọn núi ấy… tóm lại làrất phiền phức.” Trác Mộc Cường Ba nói: “Tôi biết rồi, cócâu mưu sựtại nhân, thành sựtại thiên, tôi tin làtrời cao đãsắp xếp bao nhiêu thửthách thếmàchúng ta cũng vượt qua được hết rồi, thử thách lần này so với lựa chọn sinh tử thì có là gì chứ.”

Đội trưởng Hồ Dương thân thiện vỗ vai Trác Mộc Cường Ba: “Cậu nghĩđược như vậy làtốt rồi.” Trác Mộc Cường Ba cười đáp: “Nói thực lòng, trước đây tôi chưa bao giờtin vào thần phật, cũng chẳng tin có ông trời, tôi chỉ biết là mình chịu nỗ lực bỏ công, vậy thì chẳng cóchuyện gìmàmình không làm được. Thếnhưng sau khi trải qua tất cả những việc này, tôi phát hiện ra, dường như tất thảy đều do ýtrời âm thầm sắp đặt, córất nhiều sựviệc xảy ra quáđỗi bất ngờ, cứtừng bước từng bước đi tiếp, như thểcóai đóđang dẫn đường cho chúng ta vậy. Càng biết nhiều vềBạc Ba La thần miếu, cảm giác ấy trong tôi càng mạnh hơn. Đi đến đó, tựa như là một sự trởvềmàđịnh mệnh đãan bài cho tôi vậy, córất nhiều điều nghi hoặc, dường như chỉ có ở nơi ấy mới có đáp án.

Trước đây tôi chỉmong cóthểphát hiện ra tung tích của Tử kỳlân ởvùng phụcận thần miếu, nhưng giờxem ra không tới thần miếu làkhông được rồi.” Trương Lập kinh ngạc thốt lên: “Cường Ba thiếu gia thật sựnghĩnhư vậy sao? Vậy màtôi tưởng làanh biết chuyệnnày sẽnhụt chínản lòng nữa chứ.”

Trác Mộc Cường Ba cảm kích mỉm cười với Trương Lập: “Ý cậu muốn nói tâm trạng tôi mấy hôm nay không được tốt lắm phải không? Không phải vìchuyện này đâu, có mấy vấn đềcánhân thôi.” Gãngưng lại một chút, rồi mới nói tiếp: “Mấy hôm nữa làsinh nhật lần thứmười tám của con gái tôi rồi, tôi đãgửi thư điện tửchúc mừng nó. Mấy hôm nay chợt thấy hơi nhớmẹcon nó.”

Nhạc Dương nói: “Con gái anh ởđâu? Trước nay chưa bao giờnghe anh nhắc đến đâu ànha.” Trương Lập nói: “Thư điện tử? Sao không gọi điện thoại?” Trác Mộc Cường Ba đáp lời: “ỞCanada. Gọi điện thoại ấy à, nói thực lòng, tôi hơi do dự. Một làkhông biết con gái tôi liệu cótha thứcho người cha không xứng đáng làm cha này hay không, hai nữa làlo chồng của người vợtrước hiểu lầm tôi, đểhai người họxảy ra chuyện gìthìkhông hay. Có thểlàquan niệm truyền thống của tôi đang tác quái đấy, ly hôn rồi, thìcốgắng hết sức đểkhông làm phiền đến cuộc sống mới của người ta nữa. Họđãđến tận Canada xa xôi như vậy, cólẽcũng làvìkhông muốn tôi làm phiền đóthôi.” Hồ Dương lắc đầu: “Vậy thìkhông đúng rồi, nói thếnào thìnói, dùsao đócũng làcon gái của cậu vàvợcậu, gọi một cúđiện thoại thìcógìđâu chứ? Làm gìcóđôi vợchồng nào không lời qua tiếng lại với nhau bao giờ. Nếu họthực lòng yêu thương nhau, tôi nghĩ người đàn ông kia cũng không đến nỗi không thông tình đạt lýtới mức đóđâu! Cậu đang tự bóbuộc bản thân mình đấy, cóphải làvẫn cảm thấy cólỗi với vợ cũ, vẫn áy náy mà chọn lựa trốn chạy hay không? Làm một kẻđào ngũkhông hay đâu đấy nhé.”Nhạc Dương hỏi: “Thực ra con người Cường Ba thiếu gia cũng rất hay mà, sao vợanh ấy lại muốn ly hôn chứ?”

Trương Lập trừng mắt lên lườm anh chàng một cái. Đội trưởng Hồ Dương thìphálên cười ha ha, nói: “Dùcậu làlính trinh sát thìcũng không cần chuyện gìcũng phải hỏi cho rõ ngọn ngành chứ.”

Trác Mộc Cường Ba cúi đầu đáp: “Không, không cógì đâu. Thực ra, yêu cầu của phụnữrất đơn giản, họchỉcần một người chồng cóthểthường xuyên ởbên cạnh họ, một gia đình hòa thuận, vậy làhọthỏa mãn lắm rồi. Đáng tiếc tôi lại không làm được điều ấy! Con người làloài động vật có tính xãhội, lúc nào cũng córất nhiều suy nghĩcần cóngười đểdốc lòng, sựcô quạnh đối với con người cóthểnói là một sựgiày vò.” Nói tới đây, Trác Mộc Cường Ba tựbật cười chua chát một tiếng, lắc đầu bảo: “Xem tôi đấy, không biết mình đang nói cái gìnữa rồi. Trương Lập cólẽcũng biết một chút, nhưng chỉthầy giáo tôi, giáo sư Phương Tân mới hiểu con người tôi trước đây thôi. Khi ấy tôi là một kẻ cuồng công việc, thường xuyên ở ngoài cả một thời gian dài, rất ít vềnhà. Con gái tôi lên bảy tuổi mới biết mặt mũi bố nó thế nào. Hơn nữa cho dù có về đến nhà, tôi cũng không nói năng gì. Khi Trương Lập mới gặp tôi lần đầu tiên, tôi vẫn làcon người như thế. Tôi còn nhớTrương Lập từng nói, với vóc dáng như của tôi, nếu không mởmiệng thìcó thểgây áp lực đènén khiến người ta không thởnổi. Giờhồi tưởng lại, những ngày vợcũsống chung với tôi, nhất định là phải nặng nềngột ngạt lắm. Cô ấy đãnỗlực đểthực hiện tốt bổn phận của một người vợtốt, còn tôi, tôi lại không tận hết trách nhiệm của một người chồng, đến cả tình nhân cũng không bằng nữa. Chậc, cólẽ, bản thân cuộc hôn nhân của tôi với vợcũđãlà một sai lầm rồi. Cuộc hôn nhân ấy không lãng mạn vànhiều cảm xúc như các cậu tưởng tượng đâu.

Khi đó, cha mẹtôi hy vọng tôi suy nghĩđến chuyện đại sự trong đời người, màtrong rất nhiều nhân viên của công ty chúng tôi, biểu hiện của cô ấy kháxuất sắc, ăn chung với nhau mấy bữa cơm, vậy là có quan hệ, nửa năm sau thì chúng tôi kết hôn.” “Hả!” Nhạc Dương lấy làm thất vọng, anh chàng vốn tưởng rằng người đàn ông từng trải qua những sựviệc như trong truyền kỳ này, hôn nhân cũng phải khắc cốt ghi tâm, vòng vo trăm mối, giờnghe Cường Ba thiếu gia kểra, quả nhiên làhết sức nhạt nhẽo tầm thường.

Trác Mộc Cường Ba lại kểtiếp: “Kết hôn chưa đầy một năm thìcon gái chúng tôi ra đời, sau đócô ấy ởnhàchăm con, tôi đi làm ăn bên ngoài. Cólẽmọi người đãnghe kể một số chuyện trước đây của tôi, hình như những trải nghiệm ấy khiến người ta hâm mộthìphải. Thực ra tôi cảm thấy rất cólỗi với vợmình. Tôi thường cảnăm không ởnhà, vềđến nhàchưa được mười ngày thìlại đi luôn. Lúc đóở bên ngoài cũng thoáng lắm, thực sựlàtôi không hềnghĩđến cảm nhận của Anh (tên vợCường Ba).

Trương Lập thìthầm nói: “Chịdâu, đáng thương quá…”

Trác Mộc Cường Ba cười khổ: “Cólẽlà một sựtrừng phạt với tôi. Khi cô ấy gặp được người đàn ông cóthểmở ra được cánh cửa nội tâm mình, Anh mới biết tình yêu thực sựlàgì, vậy làkhông hề… Khi tôi phát hiện ra, mọi chuyện đãxong hết cảrồi. Đúng là một cuộc hôn nhân tĩnh lặng như nước, đến cả ly hôn cũng thật nhạt nhẽo vô vị. Chúng tôi không cãi nhau, cô ấy cũng không cần gia sản, một tờthỏa thuận, vậy làquan hệhôn nhân mười năm kết thúc. Con gámuốn đi theo cô ấy, tôi cũng hy vọng con gái chúng tôi đi theo cô ấy, nếu ởvới tôi, chà… tôi thật không tưởng tượng nổi sẽthếnào nữa.” Nhạc Dương hiểu ra: “Thìra làcókẻthứba nhúng chân vào.” Đội trưởng Hồ Dương nói: “Cậu vẫn đau khổlắm, cậu đâu cóvô tình như cậu tựnhận chứ.”

Trác Mộc Cường Ba buồn rầu nói: “Đúng vậy, đúng là như anh Hồ Dương nói, tôi rất đau lòng. Đối với động vật cũng cóthểnảy sinh tình cảm sâu sắc, huống hồlàvới một con người đãtừng sống chung với mình hơn chục năm trời.

Đúng như lời một câu danh ngôn đãnói, con người là một loài động vật kỳquái, khi sởhữu thìcảm thấy bình thường, phải đến khi mất đi, mới hối hận thìđãkhông kịp. Kểra thì, buổi tối hôm vợ trước tôi bỏ đi, tôi đến một quán bar ở Thượng Hải uống say khướt không biết trời trăng gì, còn đánh nhau với một đám người ởquán bar ấy nữa, vềsau bị người ta đánh cho nằm viện hơn một tháng, tôi cũng không hiểu mình bịlàm sao nữa. Sau bận đó, tôi lại dốc hết tâm sức vào công việc như trước, nhưng trước sau vẫn thấy hụt hẫng như mất đi thứ gì đó. Nếu không phải sau này gặp được chuyện Tửkỳlân, tôi cũng không biết mình còn trầm luân như thếbao lâu nữa.” Thấy thần sắc Trác Mộc Cường Ba càng lúc càng ảm đạm, Trương Lập nói: “Thếnày làsao vậy, ngày mai chúng ta xuất phát rồi, nói chuyện gìvui vui một chút đi…” Nhạc Dương cũng tiếp lời: “À, đúng rồi, Cường Ba thiếu gia, hay là kể câu chuyện tình lãng mạn của anh với cô Đường Mẫn đi. Nhìn dáng vẻhạnh phúc của hai người, tôi thấy ngưỡng mộlắm…”Trương Lập cốývỗmạnh vào lưng Nhạc Dương một cú, nói: “Thằng nhóc này, lại dòhỏi chuyện riêng tư của người khác rồi!” Trác Mộc Cường Ba ngoài miệng thì nói: “Có chuyện tình lãng mạn gìđâu, chỉcoi là… duyên phận thôi…” nhưng trái tim gã, thìđãngược vềkhoảng thời gian ởnước Mỹ hơn một năm trước…

***

Khi Đường Mẫn cởi chiếc mũmỏvịt xuống, suối tóc đen tuyền bóng mượt như áng mây trôi ấy bung xõa ra, Trác Mộc Cường Ba thực sựnghe thấy tiếng tim mình đang đập, máu trong cơ thểnhư bơm xộc cảlên đầu, bên trong xương cốt nóng lên hầm hập. Dùnói dáng điệu của Đường Mẫn nhỏ nhắn dễthương, tựa như cô bénhàbên, thấy làkhông sao kìm được lòng thương cảm, nhưng Trác Mộc Cường Ba là kẻtừng trải, đãgặp vô sốhạng người, những cô gái như vậy gãgặp cũng rất nhiều rồi. Gãkhông hiểu, tại sao lần này lại xuất hiện cảm giác động lòng tim đậm thình thịch như thế.

Cảm giác đóthôi thúc gãchỉmuốn ôm cô vào lòng, ôm thật chặt màbảo vệcho cô thật tốt, không đểngười con gái ấy rời xa mình dùchỉtrong giây lát. Thậm chígãcòn thấy khó màkhắc chếđược xung động ấy của mình, mấy ngón tay đặt bên sườn khe khẽrun rẩy. Chính cái cảm giác kỳdịxuất hiện ngay lần gặp đầu tiên ấy, đãkhiến gãmởlời nói với cô gái nhỏhơn mình rất nhiều tuổi này khi rời khỏi bệnh viện: “Cô Đường Mẫn, không biết cóthểmời cô ăn trưa với tôi được không, tôi biết như vậy là rất đường đột, nhưng có điều, tôi rất muốn biết thêm nhiều chuyện liên quan đến anh trai cô…” Trong một quán ăn Trung Quốc nho nhỏ, cô gái ấy chốngg  ̣ q g , g y g tay lên cằm, ngồi dựa vào cửa sổ, trông cô rất xinh đẹp, nhưng không phải rất xinh đẹp, màgiống như một đóa ngọc lan màu trắng, rất mềm mại tươi tắn tựa hồkhẽchạm vào một cái thôi cũ ng khiến đóa hoa ấy lụi tàn. Thế nhưng trong đôi mắt cô lại ánh lên vẻthâm trầm không phùhợp với lứa tuổi, hoặc như là một nỗi buồn mênh mang mờ mịt.

Dường như cô phải gánh vác quánhiều, cha mẹđãmất, anh trai lại phát điên, làm sao cô có thể đảm đương nổi đây? Ánh sáng xuyên qua cửa sổchiếu lên gương mặt thanh túấy, hàng mi dài, sống mũi cao, đôi môi anh đào. Đặc biệt làgương mặt, mặt Đường Mẫn rất trắng, dưới làn ánh sáng tự nhiên mềm mại đó, tư thái lặng yên không nhúc nhích của cô ấy tựa như một pho tượng tạc từbạch ngọc vậy. Trác Mộc Cường Ba thầm nghĩ, cô gái này rất giống một người, người ấy nhất định đãchiếm cứđịa vịcực kỳquan trọng trong lòng gã, gảm giác ấy, không ngờcòn quan trọng hơn cảvịtrícủa người vợcũtrong lòng gã, làai đây nhỉ? Con gái? Không, giữa cô vàcon gái gãkhông hềcóđiểm nào chung cả. À! Em gái…” Cánh cửa kýức đãphủbụi từlâu nứt ra một khe hởnhỏ, phòng tuyến kiên cường trong chốc lát đãbịphá, tất thảy những nỗi bi thương hòa với đau khổcuồn cuộn dâng lên.

Những kýức từng khiến gãkhắc cốt ghi xương, không bao giờdám nhớlại, chỉxuất hiện trong những cơn mộng mị, giờlại đột nhiên hiển hiện trước mắt rõmồn một. Gương mặt ngây thơ non nớt ấy thường lúc nào cũng nhoẻn miệng cười, hai hàm răng trông như ngọc như sứ, đôi mắt bên dưới hàng lông mày vừa to vừa sáng, không hềcóchút ô trọc của tục thế, thanh khiết như tuyết trắng trên đỉnh ngọn Cương Nhân Ba Tề. Cô bécon cảngày theo sau gã, gọi “anh trai, anh trai” lớn nhất màcũng thân thiết nhất, gương mặt ấy đang từtừtrùng khít lên cô gái đang ngồi trước mặt gã. Trác Mộc Cường Ba biết rất rõ, cô gái đang ngồi đối diện với mình đây tuyệt đối không phải làem gái gã. Nếu em gái gãvẫn còn trên thếgiới này, cólẽnóđãlập gia đình rồi, cólẽcòn cómột đứa con trai tầm bảy tám tuổi, vàcả một đứa con gái nữa; chồng nólàdân chăn nuôi, trong nhà có một đàn dê bò lớn, căn lều lớn nằm trên thảo nguyên xanh mướt, mặt hướng vềnúi xanh thăm thẳm, lưng quay hướng trời cao… “Cho một phần… Tôi rất là thích ăn món Thượng Hải.

Trác Mộc Cường Ba tiên sinh, ông gọi món gì nhỉ? Này, Trác Mộc Cường Ba tiên sinh?” Đường Mẫn đãchọn xong món, phát hiện Trác Mộc Cường Ba đang nhìn mình chăm chăm, không hiểu tại sao, nhưng trong lòng không khỏi có chút căng thẳng. Cô nhanh chóng nhận ra, gã chỉ đang hướng về phía mình, nhưng ánh mắt kia tuyệt đối không phải đang nhìn mình, màtựa như cóchút xuất thần, không biết làđang nghĩđến chuyện gì. Đường Mẫn hơi thấy hụt hẫng, lại gọi Trác Mộc Cường Ba thêm mấy tiếng nữa, nhưng giọng cô rất nhỏ, như sợlàm đứt đoạn dòng hồi ức của gã. Chính cô cũng cảm thấy không hiểu tại sao mình lại như vậy nữa. Còn Trác Mộc Cường Ba khi ấy đang hồi tưởng lại cảnh tượng xung quanh lànúi xanh cỏbiếc, trên một dốc núi nhỏ, em gái ngồi trên vai gãngước nhìn ra xa.

“Anh ơi, Thượng Hải cólớn không?”

“Ừm, lớn lắm.” “Lớn thếnào? Cólớn bằng làng chúng ta không?”“Ừm, lớn hơn làng của chúng ta rất nhiều…” “Lớn hơn cảlàng chúng ta nữa cơ à, thếthìđúng làlớn lắm rồi!” “Anh à…”

“Ừ?”

“Thượng Hải ởbên kia ngọn núi phải không?”

“Ừm, ởbên kia ngọn núi… Anh dẫn em đi Thượng Hải nhé, cóthích không? Thượng Hải ấy à… nhiều đồăn ngon lắm…” Nghĩmãi nghĩmãi, khóe mắt Trác Mộc Cường Ba đãhơi ươn ướt.

“Trác, Trác Mộc Cường Ba tiên sinh, tôi, tôi nói gìsai à?”

Không hiểu vì sao, nhìn thấy ánh mắt đó của Trác Mộc Cường Ba, Đường Mẫn bỗng dưng luống cuống.

“Xin lỗi” Trác Mộc Cường Ba giật mình sực tỉnh, mỉm cười nói, “Không, không liên quan đến cô. Tôi cómột người em gái, cólẽlớn hơn cô một chút, nhưng không hiểu sao, vừa thấy cô, tôi liền nhớđến nó.”

“A, xem ra ông rất tốt với em gái mình, chịấy giờđang ở đâu thế?”

“Không biết, từ hồi nó còn rất nhỏ đã bị lũ phỉ bắt đi rồi…” Chết, xin, xin lỗi ông, tôi không biết, tôi…” “Không sao mà, đócóphải lỗi của cô đâu. Cô em gái đó của tôi ấy à, nótoàn mắc lỗi thôi, mỗi lần làm sai chuyện gì, làchỉbiết kiếm tôi ra chịu tội thay cho nóthôi, kỳthực, thật tâm nómuốn làm cho tốt lắm chứ, nhưng lần nào cũng vụng vềvậy cả. Khi ấy tôi thường nghĩ, nếu cómột ngày nào đó, tôi không ởbên cạnh nónữa thìnóbiết phải làm sao, tôi chẳng bao giờýthức được ýnghĩấy lại đem tới vận hạn như thếcả.” Trác Mộc Cường Ba khẽgượng cười khổnão,nét mặt đượm vẻđau buồn.

Đường Mẫn cũng cảm động lây màkhẽnói: “Đừng thế, cóanh trai thật tốt biết bao, từnhỏtới lớn, dùlàchuyện gì cũng cóanh trai giúp hết. Nếu bịai ăn hiếp, cóthểlớn tiếng màhét lên rằng, tao sẽđi mách anh tao! Nhưng… anh trai tôi, anh ấy…” nói đến đây, nước mắt Đường Mẫn bỗng trào ra.

Mới đầu Trác Mộc Cường Ba cũng không đểtâm lắm, an ủi một hai câu cho xong. Nhưng nước mắt Đường Mẫn càng khóc thìlại càng nhiều, không ngừng rơi ra tựa chuỗi hạt đứt dây xâu, lúc ấy, gã mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề…

***

“Sao thếnày? Mọi người không ai đi ngủmàtụtập ở đây nói chuyện hết à, vẫn hưng phấn vì chuyện ngày mai phải không? Đây không phải tốchất mànhững thành viên trong nhóm huấn luyện đặc biệt của chúng ta nên cóđâu đấy nhé.” Giáo sư Phương Tân cũng bước ra nhập bọn. Nhạc Dương vội nhích ra nhường chỗcho ông, đồng thời nói: “À,

Cường Ba thiếu gia mới kểmột ít chuyện ngày xưa…” Nói đoạn, anh chàng liền kểvắn tắt một lượt những gì Trác Mộc Cường Ba vừa nói. Nhạc Dương hiểu rõ, phàm là những chuyện Cường Ba thiếu gia đãnói, giáo sư đều biết cả. Đúng là giáo sư Phương Tân biết chuyện này, nhưng ông chưa từng nghĩrằng người đàn ông vẻngoài cương nghịấy, sâu thẳm bên trong vẫn không thểbuông bỏđược như thế. Ông vỗ lên sau gáy Trác Mộc Cường Ba, nói: “Những chuyện đã qua sẽ trở thành ký ức trong cuộc đời cậu, chớnên mang trong mình quánhiều gánh nặng không thểbuông bỏnhư thế. Cậu phải nghĩthếnày này: giờđâychắc chắn cô ấy sống hạnh phúc hơn trước kia, cô ấy đãtự lựa chọn con đường của mình, cậu cần phải tôn trọng lựa chọn của cô ấy, màcảcậu nữa, cậu cũng cólựa chọn của riêng mình. Trong cảcuộc đời của một con người, nói chung làsẽphải trải qua rất nhiều chuyện, phải học biết trân quý, cũng phải học cách từbỏ. Cậu không thểcứôm đồm tất cả mọi thứrồi đổlỗi cho mình được, đãtừng đánh mất một lần, vậy thìcàng phải trân quýnhững người hiện giờởbên cạnh cậu mới phải. Đường Mẫn là một cô gái tốt, tuy rằng tuổi tác của cô ấy vàcậu hơi cách biệt, nhưng tôi nhìn ra được, cô béấy thật lòng với cậu đấy. Tôi nghĩlàcậu cũng biết chuyện này, mới đầu tôi không thích cô béấy cho lắm. Nhưng mà, cậu cóbiết tại sao không?” Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Chương 31

KẺTÔI TỚCỦA NÚI TUYẾT (2)

Núi tuyết Quả nhiên, vừa nghe nói đến Đường Mẫn, Trác Mộc Cường Ba liền thoát khỏi hẳn tâm trạng tựtrách móc mình, ngước nhìn giáo sư Phương Tân, không khỏi luống cuống ngượng ngùng, ấp úng nói: “Không… không biết.” Trương Lập cũng biết chuyện này. Chính xác, ngay từkhi gặp Đường Mẫn lần đầu, giáo sư đãkhông được vui rồi.

Vềchuyện này, anh cũng từng nghĩmãi màkhông sao hiểu nổi. Bản thân Trương Lập thấy Đường Mẫn ngoài chuyện tuổi tác hơi chênh lệch với Trác Mộc Cường Ba thìcũng đâu cóvấn đềgì.

Giáo sư Phương Tân điềm đạm nói: “Bởi vì ngay khi gặp mặt lần đầu tiên, tôi đãkhông thích cô ấy rồi.” Nói đoạnông quay sang phía Nhạc Dương vàTrương Lập tiếp lời, “Cólẽcô ấy làloại con gái màđám thanh niên các cậu ưa thích, xinh xắn đáng yêu, vừa đanh đáthông minh lại vừa cổ quái; nhưng khi tôi nhìn cô béđó, trong cặp mắt cô ấy có một thứtàmịhết sức tự nhiên, đólà một cặp mắt không cần điểm trang tô vẽgìcũng cóthểhút hồn đàn ông. Với kinh nghiệm làm người của tôi, một cô gái như thếrất khócóthể chỉtrung trinh với một người đàn ông thêm nữa làkhoảng cách tuổi tác giữa hai người rõrệt như vậy, thếnên khi ấy tôi đãnghĩ, cô công chúa nhỏđãquen được cưng chiều này sẽkhông thểnào ởlâu bên cậu được.” Trác Mộc Cường Ba lấy làm ngạc nhiên, không ngờlần đầu tiên gặp mặt Đường Mẫn giáo sư Phương Tân lại có ấn tượng như vậy, chẳng trách ông cứmặt nặng mày nhẹ với Đường Mẫn mãi. Giáo sư Phương Tân hơi cúi đầu xuống, nói: “Sựthực chứng minh rằng tôi đãsai, tiện đây tôi cũng chính thức nói với cậu một tiếng xin lỗi.” Trác Mộc Cường Ba hoảng hốt đứng lên, nói: “Thầy giáo, xin đừng nói thế, mỗi một việc thầy làm đều làvìtôi cả, sao tôi cóthểkhông biết được. Thực ra, khi ấy tôi… tôi còn tưởng là…”

Giáo sư Phương Tân mỉm cười nói: “Cóbiết làkhi nào cô béấy làm tôi cảm động không? Không phải vìcô ấy có thểchịu đựng tất cảkhổsởkhi huấn luyện, cũng không phải lúc liều mạng cứu cậu trong địa cung Ahez t, kểcảánh mắt thê lương tuyệt vọng trong Đảo Huyền Không tựcũng không thể, chính làlúc ởtrong bệnh viện ấy.” “Trong bệnh viện? Là lúc hai chúng tôi cùng vào bệnh viện à?”

“Không phải, đương nhiên không phải làlúc hai ngườtay nắm chặt tay lên bàn phẫu thuật, mà là sau khi phẫu thuật. Con người cậu lúc nào cũng tùy tiện cẩu thả, xưa nay chưa từng chúýđến những chuyện Mẫn Mẫn đãlàm trong bệnh viện. Vết thương của cô ấy vừa đỡmột chút, đãđòi tự mình chăm sóc cho tôi, lạt ma ÁLa, rồi cảhai thằng nhóc này vàBa Tang nữa, sựchăm sóc tỉmỉchu đáo đó, làdo cô ấy đãđem tình yêu của mình dành cho cậu, dồn cảvào mỗi người ởbên cạnh cậu nữa, tình cảm ấy tuye tj đối không thể nào giảtạo được. Nếu cậu thật sựquan sát tỉmỉthìsẽphát hiện ra thôi, cô ấy cẩn thận gấp từng chiếc ga trải giường, rồi ánh mắt chăm chúcủa cô ấy lúc tính vận tốc truyền dịch, mỗi lần rửa mặt cho chúng tôi, chiếc khăn mặt đãvặt khô cần dừng lại trên không mấy giây, mỗi động tác của cô ấy đều hết sức chu đáo, đều toát lên tình yêu sâu đậm dành cho cậu. Hơn nữa cô ấy không chỉđối tốt với cậu, màcòn với từng người ở bên cạnh cậu nữa, có thể thấy đó đã không còn là một tình yêu bình thường nữa rồi, trong đời người cóthểgặp được một vịhồng nhan tri kỷnhư thếlà thỏa mãn lắm rồi. Tất nhiên, đối với một người thiếu chúý như cậu mànói, chắc chắn làchẳng cảm nhận được gìrồi.” Trác Mộc Cường Ba hổthẹn cúi gằm mặt xuống, trong lòng thầm thở than: “Chậc, vẫn là thầy giáo hiểu mình nhất…” Nhạc Dương nhìn vẻ ngượng ngùng của Trác Mộc Cường Ba, trong lòng cầm không được thầm nhủ: “Chỉsợ không chỉmình Mẫn Mẫn như thếthôi đâu. Giáo quan, cả mấy cô y táthường ghéqua nữa, tôi đều nhận thấy cómột cảm giác như thếcả, đến cảcon mèo thỉnh thoảng chạy lại ngoài cửa sổkia nữa chứ. Hừm, anh đúng làsát thủcủa phái nữ!” Anh chàng đánh mắt với Trương Lập một cái, cảhai đều ngấm ngầm gật đầu cóvẻhiểu nhau lắm.

Giáo sư Phương Tân như sựhiểu ra chuyện gìdó, cất tiếng hỏi: “Đúng rồi, Cường Ba à, điệu bộthẽthàthẽthọt muốn nói rồi lại thôi của cậu khi nãy làýgìthế? Cậu bảo cậu tưởng là… tưởng cái gìthếhả? Khi ấy cóphải cậu đang nghĩ, lão giàsắp xuống lỗnày nhìn trúng cô bồcủa cậu rồi, phải vậy không hả?”

“A… ôi…” Trác Mộc Cường Ba vội đứng bật dậy, hấp tấp xua tay như thểbịngười ta nhìn thấu tâm tư trong lòng: “Tôi… tôi không cónói như vậy… tôi không cónói như vậy mà, phải không?” Trương Lập đột nhiên nói: “Hình như tôi cónghe thấy, lúc ấy Cường Ba thiếu gia thìthẩm lẩm bẩm gì đó, cậu cũng nghe thấy nữa, đúng không, Nhạc Dương?” “Hai cậu này… đồăn cóthểăn bừa bãi được, nhưng nói năng thìkhông được bừa bãi đâu đấy…” “Đúng mà, nghe thấy rồi, nghe thấy rồi. nghe rõ lắm”.

Nhạc Dương cũng phụhọa theo.

Đội trưởng Hồ Dương nhoẻn miệng cười, đám mây âm u trong lòng Trác Mộc Cường Ba cuối cùng cũng nhạt bớt phần nào.

Đêm hôm đó, giónhẹrìrào, lũcôn trùng khẽngâm nga trong bụi cỏ…

***

Sáng sớm ngày hôm sau, sương mờ vẩn vít, đoàn người đeo ba lô lên lưng, đứng trên ngọn đồi cao nhìn lại khu đất trũng sau lưng, nơi códoanh trại họđãhuấn luyện gần hai năm, giờđây, bất luận làthành công hay thất bại, họ cũng đều không trởlại nữa. Tâm trạng ai nấy đều rất phức tạp, vừa khao khát thành công, lại pha lẫn một chút bất nhẫn, căng thẳng, hưng phấn, bất an, bao nhiêu cảm xúc hòaquyện vào nhau, chỉthấy trái tim đập nhanh hơn, mạnh hơn bất cứthời điểm nào khác trước đây.

Máy bay trực thăng từtừhạcánh xuống bình đài trên đồi cao, các thành viên trong nhóm lần lượt xếp hàng một đi vào, cánh quạt quay chậm dần rồi lại nhanh dần, từtừbốc lên cao, mang theo một đoàn người ôm bầu mộng tưởng bay thẳng lên trời xanh thăm thẳm.

Nhìn núi non tuyết phủđiệp trùng đang dần thu nhỏlại, trong lòng Trác Mộc Cường Ba chợt dâng trào một thứcảm giác kỳdị. Nơi màbọn họsắp đi tới đây, từhai năm trước, chúLa Ba đãnhắc đến với gãrồi, đólàvùng đất bịthần linh nguyền rủa, nơi mây đen bất tường đãmang màn khói mù đến che phủvĩnh viễn, vàđêm đen ngập ngụa trong những hơi thởtàác. Chỉcónhững sinh mạng đãmất hết lương tri mới bịném vào địa ngục vĩnh viễn không thểquay đầu đó.

Giờđây thoắt cái đãhai năm trôi qua rồi, đi cảmột vòng lớn, cuối cùng bọn họlại đến đại tuyết sơn, vận mệnh tựa như đang đùa cợt với gã, một tròđùa không lớn màcũng chẳng nhỏ, vòng một vòng, cuối cùng trởvềkhởi điểm. Điều khác biệt duy nhất là, giờđây mục đích của bọn họđãrõ ràng hơn trước rất nhiều, màđoàn người cũng từhai người khi ấy biến thành mười người của bây giờ.

Trước khi xuất hành, Lữ Cánh Nam đã nói với mọi người, đích đến lần này của họ là một ngọn núi tuyết con người chưa từng chinh phục, tuy quốc tếđãcótên gọi chính thức, nhưng dân Tạng quanh vùng đóđều gọi làNữthần Tư Tất Kiệt Mạc. Nónằm ởlưng chừng mạch núi Himalaya, so với các ngọn núi tuyết xung quanh thìkhông phải cao lắm, nhưng lại làngọn núi nguy hiểm nhất. Thực tếlà, trong quá khứ, cảmột vùng từLạc Trát đi vềphía Tây, dọc theo sốnglưng dãy Himalaya kéo thẳng đến PhổLan, đều được coi là vùng đất cấm đối với nhân loại, người địa phương gọi là: Tửvong Tây phong đới. Đặc biệt làngọn núi tuyết Tư Tất Kiệt Mạc màhọsẽđến lần này, theo lời chúBa La từng nói, cao hơn bảy nghìn mét so với mực nước biển, tốc độgió trung bình cấm mười tám, nhiệt độ trung bình khoảng ba mươi độâm, độbão hòa ô xi bình quân chỉcó10%. Ngọn núi này chủyếu cósáu triền núi, triền Tây Bắc – Đông Nam nằm trên sống lưng của mạch núi Himalaya, ngoài ra còn có triền Bắc, triền Tây, triền Tây Bắc, triền Tây Nam. Trên triền núi dốc ngược vẫn còn dày đặc dấu vết những trận lởtuyết.

Lưng chừng núi là một dốc băng cao dần lên theo chiều từ Bắc hướng Nam, diện tích tương đối lớn. Mặt phía Bắc tựa như bịđao chặt rìu đẽo, độdốc bình quân đạt tới trên 75 độ.

Đỉnh phụtrên triền núi phía Bắc tên làLa Mạc Cương Kỳ, cao 6.816 mét so với mực nước biển. Đỉnh phụtrên triền núi phía Tây tên là Tán Quách Hạ Ngõa Như Nhân, cao

6.640 mét so với mực nước biển. Đỉnh phụ trên triền núi phía Đông Nam làĐa Kết Ngọc Trọng Mãtương đối cao,

7.010 mét. Những đỉnh núi này đều phủmột lớp băng tuyết dày, trong khe núi cónhững sông băng khổng lồ, bên trên sông băng cónhiều vách dựng đứng vàkhe sâu hình răng cưa, rất thường xuyên xảy ra hiện tượng lởbăng lởtuyết.

Nhìn trên bản đồvệtinh, lờmờcóthểthấy đỉnh phụcóhình răng sói, mấy đỉnh phụgiao nhau đan xen, giống một con ác quỷđang nghiến chặt răng, vách băng dựng đứng, thếnúi vô cùng hiểm trở, đỉnh núi quanh năm bịsương tuyết mùmịt bao kín, mờmờảo ảo tựa như ảo ảnh. Thậm chícảngười dân tộc HạNhĩBa xưa nay vốn được xưng tụng lànhững người hướng đạo trên núi tuyết cũng không sẵn lòng đếng g  ̣ y g g g đó, một nơi dường như làvùng đất chỉcóđi màkhông có về. Thếmànơi họmuốn kiếm tìm phỏng chừng là một cái khe nằm giữa hai đỉnh núi, bịrặng núi vây quanh, hình thành nên ngõtránh giócủa dải Tây phong. Muốn tìm ra nơi ấy, trước tiên phải trèo lên được đỉnh gọn núi tuyết quanh năm không lộra diện mạo thật này đã.

Thực ra mọi người đãquen với cái tên Nữthần Tư Tất Kiệt Mạc này rồi, dịch nghĩa ra thìchính làchỉTửthần. Vị thần này mắt phóng ra tia chớp điện, mũi thở ra cuồng phong, tai vang tiếng sấm, đầu tóc dựng đứng xoay chuyển như mây, trên mình đeo trang sức làcác thi thểmàu đỏđen, hình tượng cực kỳđáng sợ.

Máy bay trực thăng bay vềphía Tây Nam, men theo sơn cốc khổng lồmàtiến lên, hai bên núi non hiểm trở, đỉnh núi phủtuyết trắng xóa nổi bật trên nền trời xanh thăm thẳm, tựa như đang bay trên đường bay Đà Phong vậy. Trác Mộc Cường Ba lờmờcảm thấy những dãy núi này như mỗi lúc mỗi quen thuộc, cảm giác ấy càng lúc lại càng thêm rõrệt, cuối cùng, gã đột nhiên sực nhớ ra, nếu lộ trình bay này không sai, bọn họđang tiến vềphía huyện Đạt Mã. Nếu là huyện Đạt MãthìTrác Mộc Cường Ba gãbiết rất rõ. Huyện này ởđoạn giữmạch núi dãy Himalaya, làvùng tiếp giao giữa ba nước Trung Quốc, Ấn Độ, Nepal, núi tuyết bao phủ ba mặt, địa thếcao dốc hiểm yếu, khíhậu bịảnh hưởng của luồng khínóng ẩm từẤn ĐộDương thổi vào, lương mưa rất dồi dào. Trong sơn cốc, cây cối xanh um rậm rạp, cónhững cánh rừng nguyên sinh rất lớn, các đường vào núi cũng giống như đường vào Mặc Thoát vậy, đều được đục trên vách núi dựng đứng cao ngất, nhìn từxa, những con đườngnhỏtrông như vết dây thừng thít vào da thịt núi đáthành vết hằn sâu hoắm. Hiện nay, trong đám dân mê đi du lịch lữ hành đãcónhiều người biết đến Mặc Thoát, song kẻbiết đến Đạt Mãthìvẫn còn ít, nhưng dấu chân của Trác Mộc Cường Ba vàgiáo sư Phương Tân thìgần như đãin khắp nơi trong huyện Đạt Mãnày rồi.

Nguyên nhân họquen thuộc nơi này không gìkhác chính làbởi trong các tư liệu cổcóghi chép, huyện Đạt Mãlànơi sản sinh ra giống ngao hung hãn nhất, đồng thời cũng trung thành bảo vệ chủ nhân nhất. Ngày nay ở phía Nam huyện Đạt Mãvẫn còn giữđược nét chữcủa người cổđại khắc trên vách đá, do người Hán khắc theo thểchữKhải, niên đại xa xưa lắm rồi, hầu như đãmờtróc, chỉcòn lờmờnhận ra được mấy chữ “Thiên Trúc”, “Ngao châu”. Theo kết quả khảo chứng, một sốtài liệu tạp kýdãsửcónhắc đến một cách sơ lược đại khái rằng, đi Thiên Trúc, ắt phải qua Đạt Mã– người Hán gọi đây làNgao châu – nơi yết hầu cửa ngõ, là vùng đất binh gia nhất quyết phải tranh giành, vân vân. Niên đại của những tư liệu dãsửấy cóthểtruy ngược lên tới triều Đường. Cóđiều khi bọn Trác Mộc Cường Ba đến huyện Đạt Mãvànghiên cứu, Ngao châu thuởxưa đã suy tàn, gã và giáo sư Phương Tân đã nỗ lực rất nhiều, song vẫn không thu hoạch được thứgìkhảquan. Còn có một điều khiến họ lấy làm nghi hoặc khóhiểu, đólàNgao châu cách Đảng Hạng quáxa, cũng không phải nơi xảy ra trận đại chiến cuối cùng với vương triều Tượng Hùng, vậy màlại lànơi sản sinh ra giống ngao hung mãnh nhất, trung thành bảo vệchủnhân nhất, cảm giác nghe không được lọt tai cho lắm.

Ước chừng đãvào đến địa giới huyện Đạt Mã, máy bay trực thăng đưa họlên tới độcao khoảng hơn bốn nghìn mét gần năm nghìn mét so với mực nước biển. Theo lời Lữ Cánh Nam, ởđây cóthôn làng gần với núi thần nhất – làng Nạp Lạp, cũng làtrạm tiền tiêu của họtrong chuyến leo núi lần này. Trác Mộc Cường Ba lục tìm trong kýức, dường như không cóấn tượng gìvới địa danh này, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại.

Nạp Lạp là một khe núi nằm giữa các đỉnh núi tuyết, địa hình tương đương với khe Nguyệt Lượng ởsa mạc.

Núi tuyết vây quanh đây ngọn này cao hơn ngọn kia, chen vai thích cách, lằn ranh tuyế_t trên sườn núi nhấp nhô trải dài, hình thành nên một dải Vạn Lý Trường Thành từ băng tuyết thiên nhiên, cảtrong lẫn ngoài dải trường thành đều trải ra một vùng mênh mang rộng lớn.

Cơn giócắt da cắt thịt gào thổi qua triền núi, một năm bốn mùa, vĩnh viễn không cóphút nào ngơi nghỉ. Nhưng nhờ núi cao hai bên ngăn khílạnh, trong khe núi đãấm áp lại nhiều mưa, cỏxanh mơn mởn, rất nhiều bòdê sinh sống, nên nhìn từtrên cao xuống, trên lưng chừng ngọn núi tuyết nom như trải ra một tấm thảm lông tơ xanh hình mảnh trăng khuyết vậy.

Băng tuyết tan chảy thành những dòng suối trong vắt dồn tụlại trên tấm thảm xanh, hình thành nên những hồlớn hồ nhỏ, mặt hồphản chiếu đỉnh núi tuyết phủ, nước hồđều ánh lên một màu trắng sữa, nhìn tư xa trông chẳng khác nào vô sốviên trân châu lớn nhỏcác cỡ. Một dòng sông tựa như sợi dây nối liền những mặt hồ trân châu này lại, rồi chảy vòng qua đòng cỏ, xuyên qua khu dân cư.

Vìnơi này làkhu dân cư ởvịtrícao nhất so với mực nước biển của Trung Quốc, thậm chílàcủa cảthếgiới, khíhậu lại vô cùng lạnh lẽo, nên nhàcửa ởđây đều thấp lètè, từkhông trung nhìn xuống, trông hệt như những hộp diêm mỏng quét. Khánhiều căn nhàđáxây dựng theo kiến trúc đặc trưng của người Tạng, cũng cócảnhững ngôi nhàgỗ nhỏ. Người dân nơi đây đều dựng nhà ở nơi có nước, trước cửa có dòng sông chảy qua, ngoài cửa sổ là hồ nước, cảnh tượng ấy dễkhiến người ta liên tưởng đến một khu dân cư ởvùng sông nước Giang Nam.

Lũbòdê đều được thảdải rác trên đồng cỏ, ung dung thoải mái, trông hết sức nhàn nhã. Nhạc Dương ngồi trên trực thăng ngắm nhìn màlấy làm ngưỡng mộ, nói: “Xem ra người ởđây chẳng phải làm gìhết cả, sáng sớm dê bòtự ra ngoài, tối tối lại tựquay vềchuồng, mởcửa sổra lànhìn thấy hồ nước đồng cổ, còn cả núi tuyết và trời xanh mây trắng nữa. Ngày ngày ởtrong nhàuống ly trà, đánh ván cờ, hay cưỡi ngựa đi dạo một vòng cũng được, ối chà, cuộc sống như vậy cơ đấy, chậc chậc, tôi cũng muốn sống lâu dài ởđây!” Đội trưởng Hồ Dương cười mắng: “Cái thằng nhóc này, nếu thật sựsống ởđây, chỉsợchưa được hai tháng cậu đã kêu gào đòi vềthành phốrồi ấy chứ.” Nhạc Dương nghe thế chỉ“hứ” một tiếng, không thèm đểý.

Lúc xuống trực thăng họmới phát hiện ra, khíhậu nơi này còn khô hanh, lạnh lẽo hơn trong tưởng tượng của họ rất nhiều. Nhạc Dương không chịu được phải đưa tay lên bịt mũi rùng mình mấy cái. Tiếng ồn của máy bay trực thăng làm kinh động dân cư sống quanh đó, dân làng ởtrong nhàlũ lượt chạy ra xem cóchuyện gì. Khi nhận ra cókhách đến, ai nấy đều tỏra hết sức nhiệt tình, trên mặt lần lượt hiện lên nụ cười rạng rỡ. Nhạc Dương lại cảm khái than thở, nơi này sovới thôn Công Bốthìthật làkhác nhau một trời một vực.

“Lâu lắm rồi chỗchúng tôi không cónhiều khách thếnày, bên ngoài giólớn, mời mọi người vào nhàtôi nghỉngơi đã.

Cảanh phi công kia cũng vào uống chút rượu nóng cho ấm người nhé.” Giữa đám người bước ra một vịtuổi tác khá cao, đại khái chắc là trưởng thôn, tươi cười vui vẻ bảo nhóm người bọn Trác Mộc Cường Ba, “Các đồng chíbộđội đãnói với chúng tôi rồi. Tôi tên làMãBảo, tôi sẽgiúp mọi người giải quyết chuyện ăn ở.”

Mấy người lạt ma ÁLa, giáo sư Phương Tân, Trác Mộc Cường Ba vàBa Tang đều không thấy cógìlạ, nhưng đám Nhạc Dương, Trương Lập thìnghe màtrợn tròn cảmắt lên.

Bọn họhoàn toàn không hiểu ông trưởng thôn tuổi độngũ tuần này đang nói cái gì. Nhạc Dương khẽkéo kéo vạt áo lạt ma ÁLa, thìthầm hỏi: “Đại sư, ông ấy nói tiếng gìthế?”

“Tiếng Tạng mà.” Lạt ma Á La thoáng ngẩn người, rồi ngay sau đóliền mỉm cười, nói: “Họnói tiếng Tạng đấy, chỉ cóđiều phát âm hơi khác, thuộc vào loại phương ngôn, các cậu chúýnghe kỹlàhiểu được thôi.” Đám Nhạc Dương đầu tiên cũng nghĩlàtiếng Tạng, vừa nghe thấy không giống, liền chiếu theo lối tư duy của tiếng Tạng cổđểtiếp nạp thông tin, nhưng cũng hoàn toàn chẳng hiểu gì. Giờ được lạt ma Á La nhắc nhở, mới biết là phương ngôn, nghiền ngẫm đoán mòmột lúc lâu, cuối cùng cũng lờmờđoán ra được một chút, nghe kiểu như người Thượng Hải hay người Quảng Châu nói tiếng phổthông vậy, đúng làbọn họnói tiếng Tạng, chỉlàphát âm hoàn toàn khác biệt màthôi.

Lữ Cánh Nam đưa mắt nhìn đồng hồ, đoạn nói với đám Trác Mộc Cường Ba: “Chúng ta sẽởđây nghỉngơi chỉnđốn mấy ngày, một làđểthích ứng với hoàn cảnh núi cao, hai làđợi thông báo của Cục Khítượng, xem lúc nào thời tiết thích hợp cho việc leo núi. Thời gian xuất hành lên núi có thểlàbốn năm hôm nữa, hoặc cũng cókhảnăng làngày mai. Chúng ta cần phải xem vàtìm hiểu địa thếnúi non xung quanh đây, xác định tuyến đường cóthểlên tới đỉnh núi. Giờ là11 giờ, trước chính ngọlàthời điểm sương mùtrên đỉnh núi cókhảnăng tan nhiều nhất, chúng ta sẽchia thành ba tổ, lần lượt tiến hành khảo sát tuyến đường lên đỉnh núi từba hướng Đông, Nam, Bắc. Giờtôi sẽsắp xếp, nhóm của Trác Mộc Cường Ba, Hồ Dương, Nhạc Dương đi hướng đông, lạt ma ÁLa, Ba Tang, Trương Lập đi theo hướng phía Nam, giáo sư Phương Tân, tôi và Mẫn Mẫn sẽ đi theo hướng Bắc, mọi người đãnghe rõcảchưa? MãBảo, chúng tôi cần ba người dẫn đường.

Mã Bảo gật đầu, gọi trong đám người làng ra hai tay trung niên cường tráng khỏe mạnh, rồi hỏi: “Không vào nhà nghỉngơi một lát à? Cócần bỏbớt ba lô trong nhàkhông?” Lữ Cánh Nam lắc đầu: “Không cần thiết, chúng tôi phải nhanh chóng thích ứng với hoạt động mang vác nặng trong môi trường mới này, nếu ở dưới chân núi còn không thể vừa mang vác những máy móc vànhu yếu phẩm này vừa hành động, vậy thìlàm sao màlên núi tuyết được?” Mã Bảo thở dài một tiếng, nói: “Lên núi tuyết ư… khó đấy!” Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Kẻtôi tớcủa núi tuyết (3)

Tổcủa Trác Mộc Cường Ba phụtrách khảo sát xem khe núi nằm giữa đỉnh phụphía Đông Nam Đa Kết Ngọc TrọngMãvàđỉnh chính cóthích hợp đểleo lên hay không, lối này vừa xa lại vừa khóđi, nên MãBảo đích thân dẫn đường cho bọn họ.

Dọc đường, qua chuyện trò Trác Mộc Cường Ba mới biết, MãBảo thực ra không phải làtrưởng thôn gìcả, ngôi làng trên danh nghĩa này kỳ thực là một khu dân cư hình thành tựphát của đám dân du mục, trong thôn cóbốn năm chục hộ gia đình, mọi người thân thiết như trong một nhà vậy. Ai gặp chuyện gìchỉcần nói một tiếng, tất cảmọi người trong thôn đều sẽgiúp đỡ. Hơn nữa từbao nhiêu năm nay, trong thôn làng này cũng chẳng cóchuyện gìlớn lao xảy ra cả, những chuyện lớn nhất đều không ngoài mấy thứtang ma hiếu hỷ.

Người trong làng đều làngười Đạt Mã. Theo như Trác Mộc Cường Ba được biết, người Đạt Mãởhuyện Đạt Mã này đa phần đều từ Nepal di cư đến vùng giữa rặng Himalaya vào khoảng cuối đời nhà Thanh, nhưng bọn họ vẫn khăng khăng tin rằng mình làhậu duệcủa người Tạng, cũng cóngười nói họlàcon cháu của tộc Khắc Lạp Để. Họ không cóchữviết, trước giải phóng cũng sống theo lối hết sức nguyên thủy, đốt nương làm rẫy, thắt dây rừng đểghi nhớlại sựviệc. Vìnơi này làvùng tiếp giáp hai nước Trung Quốc vàNepal, nêu bọn họcũng thường xuyên đi qua đi lại giữa hai nước, họhàng thân thích của nhiều người Đạt Mã đều vẫn sinh sống ởNepal, nhưng họthìvẫn kiên trìcư trú trên lãnh thổTrung Quốc, vìcho rằng đất nước Trung Quốc đang dần dần lớn mạnh, ngày tháng sau này sẽngày càng tốt đẹp hơn. Hiện giờ thì cuộc sống của người dân trong làng Mã Bảo về cơ bản không khác biệt gì so với người Tạng, cũng nói tiếng Tạng, ăn bánh bột mìThanh Khoa, chỉcóđiều các hoạt động tôn giáo tín ngưỡng thìtương đối ít, chỉcócác hoạt động chuyển kinh chuyển sơn (*), hơn nữa còn đi theo chiều ngược chiều kim đồng hồcủa Bản giáo.

_________________

(*) Chuyển kinh chuyển sơn: Một trong những nghi thức kiền thành nhất của Tạng truyền Phật giáo, Ấn Độgiáo và Bản giáo. Tín đồvừa bái lạy vừa đi vòng quanh ngọn núi thần Cương Nhân Ba Tề (Giang Riponche). Tạng truyền Phật giáo vàẤn Độgiáo chuyển sơn theo chiều kim đồng hồ; còn Bản giáo thìđi theo chiều ngược lại.

_________________

Còn việc lên núi tuyết, MãBảo lắc đầu nói với họ, từnăm nọnăm kia nào đó, đội khảo sát của nhànước cũng đến rồi, nhóm mười ba người đãvào núi, nhưng chưa đến một nửa sốấy sống sót trởra; lại cónăm, đội thám hiểm của Anh cũng đến, nhưng cuối cùng không thấy người nào quay lại; vềsau cócảngười Mỹ, người Đức, các loại thiết bịmáy móc còn hiện đại tiên tiến hơn của họbây giờnhiều, nhưng lần nào cũng là mười người đi cùng lắm chỉ có một hai người về. Dải gióTây chết chóc đâu phải chỉlàtên gọi, đỉnh Chomolungma (tức Everes t, cao nhất trái đất: 8.848 m) có thểleo được, bởi đólànữthần nhân từ, còn Tửthần Tư Tất Kiệt Mạc lại làvịnữthần cótính khínóng nảy nhất, không ai cóthểgánh chịu được lửa giận của Người.

Lúc họđến được điểm quan trắc, đỉnh núi phủmây mù, chỉcóthểnhìn thấy khoảng từlưng chừng núi đổxuống. Đội trưởng Hồ Dương chỉliếc mắt nhìn qua một lượt, đãđoán định ngay: “Con đường này không thểđi được.” Kếđóanh tiến hành đo đạc trắc địa hết sức thuần thục, đồng thời chỉ cho Trác Mộc Cường Ba vàNhạc Dương thấy những chỗnguy hiểm. Anh cho rằng có ba nguyên nhân khiến con đường này không thểthông hành, một làkhíhậu quákhắc nghiệt, hai làđịa hình quáphức tạp, ba làđộdốc quálớn.

Với nhân lực vàtrang bịcủa họlúc này, lên núi chính làtự lao đầu vào chỗchết.

MãBảo cười cười nói với họ, những gìhọthấy đãlà tương đối tốt rồi, bỏi trong truyền thuyết Đa Kết Ngọc Trọng Mãlàvịnữthần cótính nết khátốt so với các thần linh khác.

Lúc bình thường, nàng làvịnữthần màu trắng vô cùng xinh đẹp, gương mặt luôn rạng rỡnởnụcười thân thiện, trên cổ nàng cóvòng hoa kết từbảo thạch, vàng bạc châu báu và hoa tươi, thường cưỡi một con sư tửmàu xanh ngọc Thổ NhĩKỳ. Nhưng khi nổi giận, nàng sẽbiến thành nữthần mặt đen tính tình bạo ngược hung tàn, miệng nhểu máu, hai mắt tóe lửa, mũi phun khói mùmờmịt, y phục của nàng cũng biến thành bộáo da người lột từtửthi, tay cầm bát đầu lâu đầy ắp máu người.

Trác Mộc Cường Ba cảm thấy câu chuyện sao màquen thuộc, tưởng chừng như gãđãnghe qua ởđâu đórồi, nhất định làkhông phải chuyện cổđược nghe kểhồi nhỏ, nhưng nhất thời không nhớ nổi. Chỉ nghe đội trưởng Hồ Dương hỏi: “Vậy ýcủa anh tức là, kết quảquan trắc của hai nhóm kia còn tệhơn cảchúng tôi nữa ư?” MãBảo gật đầu: “Chắc làthếđấy.” Nhạc Dương nghe xong phải nghĩngợi một lúc mới đại khái đoán ra được ýcủa MãBảo, lẩm bẩm cằn nhằn: “Mới chỉđến lưng chừng núi màđãkhóđi như vậy rồi, không biết sau khi mây mù tan đi, đỉnh núi kia sẽ trông như thế nào nhỉ?”

MãBảo thìnghe hiểu được những gìNhạc Dương nói,vội xua tay lia lịa: “Không thểnào đâu, sương mùtrên đỉnh núi một năm bốn mùa lúc nào cũng có, tôi sống ởđây từnhỏ đến lơn chưa thấy sương tan lần nào cả. Hồi trước nghe các bậc giàlão nói, vìdẫu sao nữthần cũng rất thích đẹp, nàng không muốn bịcon người nhìn thấy bộdạng dữdằn hung ác của mình, thếnên đãche gương mặt mình đi. Đỉnh núi này mấy vạn mấy ngàn năm nay đều như vậy cả, chẳng bao giờsương mùkia tan đi đâu.” Sắc mặt đội trưởng Hồ Dương lộvẻlo lắng, anh vân vê bộrâu xồm xoàm của mình nói: “Lần này thìhỏng bét rồi, nếu sương mùtrên đỉnh núi quanh năm không tan, thìbuộc phải tiến hành leo lên đỉnh trong khu vực mùrồi, tình huống này gọi làleo núi theo kiểu tựsát. Hơn nữa, dùsương mù có tan đi, với kiểu địa hình này, khó hơn leo lên đỉnh Chomolungma rất nhiều, chỉsợcòn khóhơn cảleo núi Nam Ca Ba Ngõa ấy, nơi đây tuyệt đối cóthểxếp vào độkhóleo treo cấp 5.12 trong hệthống YDS(*) đó.

__________________

(*) YDS (Yosemi te Decimal Sys tem): hệthống dùng để mô tảcác cấp độkhócủa hoạt động leo trèo. Cấp độ5.12

làcấp độkhónhất vàchưa ai thực sựleo lên được.

__________________

Trong thoáng chốc, cả Ba người cùng chìm vào im lặng.

Họđều biết rõ, cấp 5.12 làcấp độleo trèo khónhất rồi, mà đội trưởng Hồ Dương thìtuyệt đối không ba hoa nói khoác.

Lúc này MãBảo lại lên tiếng: “Cho dùmọi người cóthểleo lên đến sườn núi, thìđoạn đường phía sau cũng không thể vượt qua được đâu. Chúng tôi hồi trước từng gặp rất nhiều người cóthểleo vào màn sương mù, nhưng rồi không một ai trở về hết cả.” Thấy sắc mặt bọn Trác Mộc Cường Bay ̣  ̣ ̣ g càng khócoi hơn, MãBảo lại nói tiếp: “Trừphi cóCương Nhật PhổBạc dẫn đường cho các vị.”

“Cương Nhật Phổ Bạc?” Trác Mộc Cường Ba và đội trưởng Hồ Dương cùng thoáng ngẩn người ra, trong kýức của hai người đều cóchút ấn tượng đối với cái tên này. Ý

nghĩa của nólàkẻtôi tớcủa núi tuyết. Trác Mộc Cường Ba vẫn còn lờmờnhớđược, chẳng những gãtừng nghe thấy cái tên này, mà còn tiếp xúc cả với con người ấy nữa.

Nhưng nghĩcho kỹcàng hơn, lại cảm thấy không phải thế, tựa hồnhư thiếu mất mối liên hệthen chốt nào đó.

“Đúng,” MãBảo gật đầu, “nghe nói, anh ta làngười duy nhất biết đường lên núi.” Đội trưởng Hồ Dương nói: “Sao anh ta lại biết đường lên núi?” MãBảo lại lắc đầu: “Không biết. Cóđiều rất nhiều năm trước, một đội khảo sát khoa học của nhànước cóđến đây một lần. Khi đólàvợCương Nhật PhổBạc dẫn đường cho bọn họ, lần ấy bịthất bại, nghe đâu cảđoàn không cóngười nào trởvềđược. Vềsau lại cómột sốnhóm khác đến muốn tìm Cương Nhật PhổBạc dẫn đường, nhưng anh ta không bao giờđáp ứng nữa.” “Tôi nhớra rồi,” đội trưởng Hồ Dương nắm tay đấm vào bàn tay bên kia của mình thốt lên, “hồi tôi còn ởđội khảo sát sông băng Tây Tạng đãnghe nói đến người này rồi. Dạo đó nhànước muốn đi đo đạc thăm dòmột ngọn núi tuyết, chỉvì Cương Nhật PhổBạc không chịu dẫn đường, vìvậy mãi vẫn không thểxuất hành. Hồi ấy thường hay thấy nhắc đến cái tên này lắm, ái chà chà, tôi đã bảo sao cái tên này nghe quen thếmà! Nghe bảo sông băng ởđây rất đặc thù, cóthểsánh được với sông băng ởnúi Nạp Mộc Ma Ni(*) đó. Nói đên đây, đội trưởng Hồ Dương mê mẩn dõi mắt ngắm nhìn dòng sông băng trắng toát khổng lồ vươn xuống từ giữa đám mùsương mờmịt. Đótựa như một thiếu nữđểlộra nửa cánh tay trắng muốt như tuyết đang vẫy gọi, toát ra thứ ma lực lạlùng.

___________________________

(*). Gurla Mandha ta: đỉnh núi cao nhất dãy Nalakankar Himal, một nhánh của dãy Himalaya.

___________________________

“Phải rồi, MãBảo, khi ấy mọi người làm sao biết Cương Nhật PhổBạc cóthểtìm được đường lên núi? Ông ta cũng làngười Đạt Mãà?” Trác Mộc Cường Ba hỏi.

MãBảo lắc đầu: “Không phải. Hồi xưa tôi nghe các bậc giàlão trong làng nói, trước khi tổtiên chúng tôi đến đây, tổ tiên Cương Nhật PhổBạc đãđịnh cư ởquanh nơi này rồi.

Vìvậy tôi nghĩ, đấy chính lànguyên nhân bọn họbiết nhiều hơn chúng tôi.” Ông ta lấy ngón tay chỉhướng, đoạn nói: “Bọn họtrước nay vẫn cư trúởphía Nam, còn phải đi lên thêm nữa. Môi trường ởđókhông tốt như chỗchúng tôi, rất ít người sống.

Trước đây nơi đócũng chỉcómột hai hộgia đình, hiện nay thìchỉcòn lại một mình Cương Nhật PhổBạc thôi.” Trác Mộc Cường Ba đưa mắt nhìn Nhạc Dương; cảhai đều nghĩđến những người dân sống trong thôn Công Bố, người tên Cương Nhật PhổBạc kia, liệu đám bọn họcósứ mạng giống nhau hay không nhỉ? Đội trưởng Hồ Dương nói: “Dẫn chúng tôi đi gặp người đó.”

MãBảo nghĩngợi giây lát, rồi nói: “Vô dụng thôi, trướđây không phải làkhông cóngười đến tìm anh ta, nhưng từ khi người vợbịmất tích, anh ta từchối dẫn bất cứngười nào lên núi.” Đội trưởng Hồ Dương nói: “Anh cứgiúp chúng tôi tìm được anh ta đã, còn chuyện anh ta cósẵn lòng đưa chúng tôi lên núi hay không, chúng tôi phải nói chuyện với anh ta thì mới biết được, phải vậy không?” MãBảo nhíu mày nói: “Được thôi, cóđiều tôi phải nhắc nhởmọi người, lại gần căn nhàcủa anh ta là một chuyện hết sức nguy hiểm. Cương Nhật PhổBạc nuôi một con chórất lớn, rất dữ, hơn nữa ngoại trừchủnhân của nóra, con chó đấy không nhận bất cứngười nào khác cả. Cólẽnókhông cắn tôi, nhưng màcác vịthì…”

“Chólớn hả!” Trác Mộc Cường Ba liền sực nhớra, kêu toáng lên, “Cương Lạp! Cương Lạp Mai Đóa! Tôi nhớra rồi!” “Hả?” MãBảo lộvẻkinh ngạc nói, “Sao anh biết tên nó vậy?” Trác Mộc Cường Ba cười lớn nói: “Tôi đãbảo sao cái tên đó nghe quen quen vậy mà, Cương Lạp Mai Đóa, Cương Nhật PhổBạc, sao tôi lại không quen anh ta được cơ chứ, tôi đãởnhàấy cảnửa năm cơ mà!” Gãkéo tay Mã Bảo nói, “Anh không cần lo cho sựan toàn của chúng tôi đâu.” Nhiều năm trước gãvàgiáo sư Phương Tân từng đến huyện Đạt Mã tìm chó ngao, bất ngờ phát hiện ra ở nhà Cương Nhật PhổBạc cógiống ngao cực kỳquýhiếm Hải lam thú, chính làcon Cương Lạp Mai Đóa đó; trong tiếng Tạng, Cương Lạp Mai Đóa nghĩa làhoa sen tuyết. Đểthuyết phục Cương Nhật PhổBạc đồng ýcho gãdẫn Cương LạpMai Đóa ra ngoài, giới thiệu thần ngao Hải lam thúvới toàn thếgiới, gãđãởlỳnhàCương Nhật nửa năm ròng, cóđiều từđầu chícuối gãvẫn gọi Cương Nhật làa quả(nghĩa là đại ca), giờđột nhiên nghe tên đầy đủcủa anh ta, đâm ra không kịp phản ứng nhớra.

Đội trưởng Hồ Dương vàNhạc Dương đều quay sang nhìn Trác Mộc Cường Ba, chỉthấy gãkích động nói với hai người họ: “Hải lam thú! Cương Nhật cómột con Hải lam thú cực kỳquýhiếm, tên nólàCương Lạp Mai Đóa, đóa sen tuyết diễm lệđẹp mê hồn người. Nócòn ởđókhông?” Câu hỏi cuối cùng gãlàdành cho MãBảo.

MãBảo nhún vai đáp: “Vẫn còn.” Ông dường như phải hạquyết tâm lớn lắm, mới nói: “Đi theo tôi.” Nhạc Dương hiếu kỳhỏi: “Hải lam thúlàgìthế?”

Trác Mộc Cường Ba mỉm cười đáp: “Một giống chó ngao Tây Tạng. Thu hoạch duy nhất trong chuyến đi tới huyện Đạt Mãtám năm trước của tôi vàgiáo sư Phương Tân chính làtìm được con Hải lam thúnày. Tôi ởnhàa quả suốt nửa năm, nhưng anh ấy không thể nào không có Cương Lạp, một ngày thôi cũng không được. Hiện nay những người biết đến chóngao Tây Tạng, đa phần đều biết Thiết pháo kim, Tuyết ngao, Hồng ngao, Hắc ngao, những giống như Tượng kim sư, Lang thanh, Báo ban giờ cũng hiếm người gặp rồi, còn nếu làHoàng kim nhãn, Hải lam thú thìchắc đến cảnghe tên cũng chỉcómấy người thôi.” Trác Mộc Cường Ba không kìm được mànhớlại sắc lam tuyệt đẹp ấy, sắc lam nhàn nhạt lấp lóa ánh bạc, đólàsắc màu màbất cứhọa gia nào cũng không thểpha nổi. Bản thân Trác Mộc Cường Ba cũng không biết phải miêu tảthếnào, chỉcóthểtán tụng sựban ân của đại tự nhiên màthôi.“Mười năm hiếm gặp Hoàng kim nhãn, trăm năm không có Hải lam thú.” Trác Mộc Cường Ba không khỏi nhớ lại những thần ngao, bảo ngao lưu truyền trong lời kể của những cụgiàdu mục ởcác vùng hoang vu nơi dấu chân con người hiếm khi đặt tới. Hoàng kim nhãn vàHải lam thúđều làbiến chủng của chóngao Tây Tạng phổthông. Hoàng kim nhãchính làtên gọi đôi mắt giảcủa giống Thiết pháo kim; bên trên hai mắt một con ngao giống Thiết pháo kim còn có hai đốm vàng, thoạt nhìn trông rất giống có thêm một đôi mắt nữa, tục gọi làThiết pháo kim bốn mắt. Đôi mắt giảcủa Thiết pháo kim bình thường màu vàng nhạt hoặc màu hạt dẻ, còn cả màu nâu đỏ nữa, nhưng có một giống biến chủng, cặp mắt giả ấy biến thành màu vàng kim, tương truyền con ngao loại này sau khi trưởng thành thìto hơn chó ngao thường một bậc, khỏe vô cùng, vuốt như vuốt hổ, tiếng gầm như tiếng sư tử. Đặc biệt làcặp mắt vàng kim hết sức nổi bật kia như tượng trưng cho thân phận tôn quý, lũchó ngao tầm thường trông thấy đều tựthu vuốt cụp móng cúi đầu lẩn đi, ánh mắt lộrõvẻnhún nhường.

Hải lam thúthìlàbiến chủng của Tuyết ngao. Tuyết ngao thông thường toàn thân trắng tuyền, con nào lông tốt còn ánh lên sắc bàng bạc, gọi là“nhuộm bạc ánh tuyết”. Hải lam thú bình thường không khác gìTuyết ngao cả, điểm kỳdịlàkhi nóchạy nhảy dưới trời xanh mây trắng, qua một khoảng thời gian, màu lông của nósẽdần biến thành sắc lam nhàn nhạt, không phải màu lam sâu thẳm của biển khơi, màlàsắc lam nhạt kỳdịcủa những hồnước trên cao nguyên Thanh Tạng dưới bầu trời xanh, lại cũng giống như màu lam nhạt ánh lên khi băng tuyết tích tụquásâu, quádày, đồng thời còn óng ánh sắc bạc, rất nhạt, nhưng đẹp tuyệt trần, bởi thếnên cótên làHải lam thú. Lời bàn vềHải lam thútrong truyền thuyết là, giống ngao này thông linh, cóthểđọc hiểu ýngười, thân thểnhẹnhư lông nhạn, chạy nhanh như giókhông đểlại dấu chân trên tuyết, không sợgiálạnh băng tuyết, cóthểm tìm được đường ra chính xác trên núi tuyết mùsương, cóthể phábăng xuống nước tìm thức ăn, thường làm tọa kỵĐộ Mẫu vàBồTát. Thểhình của Hải lam thúnhỏhơn một chút so với đồng loại, thông thường những con xảy ra biết dịđều làngao cái, địa vịcủa chúng trong lòng dân du mục gần như cóthểso với Tửkỳlân được, điểm khác biệt duy nhất chính làTửkỳlân chỉxuất hiện trong truyền thuyết, còn Hải lam thú thìngẫu nhiên cũng cóxuất hiện trong hiện thực.

Trác Mộc Cường Ba còn nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy Cương Lạp Mai Đóa gãđãtừng kích động run rẩy nói với giáo sư Phương Tân: “Hải lam thú! ĐólàHải lam thú! Thầy giáo, thầy thấy chưa, đóchính làHải lam thú, chúng không chỉxuất hiện trong truyện thần thoại thôi đâu. CóHải lam thú, thìcũng sẽcóTửkỳlân!” Trác Mộc Cường Ba vừa lôi mình từhồi ức trởlại hiện thực, vội vàng liên lạc với giáo sư Phương Tân; trông gãlúc này như một đứa trẻđang ra câu hỏi đánh đốngười lớn vậy: “Thầy giáo, thầy đoán xem chúng tôi sắp đi kiếm ai nào?” “Kiếm ai?” giáo sư Phương Tân thoáng ngẩn ra, rồi lập tức đáp ngay: “Cương Lạp Mai Đóa! Tôi đãbảo chỗnày sao quen thếrồi màlại, các cậu sắp đi tìm Hải lam thúđúng không? Lữ Cánh Nam trong bộ đàm lên tiếng hỏi: “Chuyện gì thế? Các anh đãthăm dòxong rồi à?”

Đội trưởng Hồ Dương đáp: “Phải, con đường này không thểđi được. Giờchúng tôi sẽđi tìm một người biết đường lên núi, hy vọng anh ta cóthểgiúp được gìđócho chúng ta.” “Được rồi, chúýan toàn, nhớbáo cáo lại cho tôi.” Trên đường, MãBảo nhắc đến Cương Nhật PhổBạc.

“Tuy tính khícóhơi cổquái một chút, nhưng anh ta làngười tốt. Anh ta đãnhiều lần giúp chúng tôi tìm lại lũbòdê đi lạc, hơn nữa còn cho chúng tôi biết khu vực nào lànguy hiểm, chớdắt dê vào đóchăn thả. Cũng cókhi người trong làng trông thấy, lúc nào không cóngười ngoài vào núi, anh ta sẽ lẳng lặng một mình đi sâu vào trong núi.” Lần này thì Nhạc Dương nghe lờ mờ hiểu được một nửa, liền hỏi: “Ýcủa anh là, anh ta sống một mình trên núi?” MãBảo gật đầu. Nhạc Dương kinh ngạc thốt lên: “Một mình thìsống làm sao được?” MãBảo nói: “Sao một mình lại không sống được? Anh ta nuôi một đàn dê lớn, cómột căn nhàhầm to, đại khái một năm ra khỏi núi hai lần, dùng dê đổi lấy các nhu yếu phẩm cần dùng. Mỗi năm khi các đồng chíbộđội đóng ởđây đến thăm chúng tôi, cũng chuẩn bịcho anh ta một phần các đồ dùng cần thiết. Người làng chúng tôi cũng đều sống như vậy cả.”

Nhạc Dương len lén đưa mắt nhìn ngọn núi tuyết khổng lồ, thầm nhủ, sống một mình ởcái vùng lạnh khủng khiếp này làm sao màchịu nổi? Đến cảngười nói chuyện cũng không cónữa, thếthìcô đơn lạnh lẽo đến như thếnào chứ.

Vừa đi MãBảo vừa kểmột sốlời đồn vềCương Nhật PhổBạc nữa, được chừng nửa tiếng đồng hồthìcỏxanh dưới chân thưa dần, những viên đácuội lớn bắt đầu nhiều lên, khí lạnh táp vào mặt người. Những viên đá cuội trơn nhẵn hết sức ẩm ướt, không dễđi chút nào. Đội trưởng Hồ Dương lại ngước nhìn núi tuyết, chỉtay vào đá, nói: “Nhìn thấy chưa, những tảng đánày chứng tỏrằng, từrất lâu rất lâu trước đây, sông băng vốn phủkín cảkhu vực màchúng ta đang đứng đây, hiện giờthìđãrút lên phía trên kia rồi.” Nói tới đây anh ta lại bồi hồi cảm khái, “Tôi còn nhớnăm đó, kết quảkhảo sát sông băng của chúng tôi là, không bao lâu nữa, trên dãy Himalaya này sẽkhông còn sông băng nào nữa.” Cùng với tiếng thởdài của đội trưởng Hồ Dương, không khícàng lúc càng lạnh hơn. “Cường Ba thiếu gia, nhìn kìa!” Nhạc Dương chỉtay vào một mỏm núi xa xa. Mỏm núi đen thui giống như một bức tường dựng trên lưng chừng núi, bên dưới có mấy hang động thiên nhiên; chỗ tay Nhạc Dương chỉvào chính lànhững hang động thiên nhiên ấy.

Trác Mộc Cường Ba nói: “Ừm, trông thấy rồi. Tôi nhớlần trước đến đây, thầy giáo có nói, đấy chắc là nơi cổ nhân thời Đồđãcũtừng cư trú, nhưng kiểu hang động lộthiên thế này dễbịpháhoại lắm, nên bên trong chắc chẳng còn gì nữa cả. Huyện Đạt Mã có rất nhiều di chỉ Đồ đá cũ, đây cũng là một khi quần cư của cổnhân.” Đội trưởng Hồ Dương cũng nói: “Không chỉởđây có, màbên bờsông Kim Sa kéo dài từcực Tây đến cực Đông khu A Lý, nguyên một vòng cung tạo bởi mạch núi Himalaya đều cónhững hang động nham thạch thếnày. Theo những suy đoán ban đầu, vào thời kỳvăn minh nhân loại mới manh nha khởi phát, dãy Himalaya đã trải qua một thời kỳ con người sống trong hang động rất dài.”

“Ồ” Nhạc Dương hơi có chút thất vọng nói, “tôi còn tưởng đấy làdo người Qua Ba bỏlại chứ.”

Trác Mộc Cường Ba thầm chấn động trong lòng, xem rakhông chỉmình gãcósuy nghĩnhư thế. Nhưng ýkiến của Nhạc Dương lại khiến gãnghĩđến một ý, người Qua Ba và cổnhân thời kỳĐồđácũtrên cao nguyên Thanh Tạng liệu cóphải làcũng một mạch truyền thừa, lưu truyền nền văn minh nguyên thủy từmột vạn năm trước đến tận thời hiện đại ngày nay? Trong đầu gã, chợt hiện ra cảnh tượng những người nguyên thủy mình quấn da thú, tay cầm gậy gỗ, đang vác vật săn trởvề, sau lưng là một đàn… vân vân, sao lại xuất hiện hình ảnh như vậy được nhỉ? Ánh mắt Trác Mộc Cường Ba trở lại với những hang động nham thạch thiên nhiên đen thui kia, hình ảnh vừa này giống như đoạn phim chiếu lại, gã nhìn thấy rất rõ ràng, sau lưng những người sống trong hang động ấy là… một đàn sói!

MãBảo biết rất ít vềngười nguyên thủy, vẫn dẫn đường đi trước, miệng nói: “Vượt qua cửa thung lũng trước mặt, đi thêm nửa tiếng nữa là có thể trông thấy nhà của Cương Nhật PhổBạc rồi.” Gióởcửa thung lũng rất lớn, thổi rát cảmặt, núi hai bên như hai người khổng lồ sừng sững đan chéo chân vào nhau, vàlúc này bọn họphải đi xuyên qua hai khúc chân gác chồng lên nhau ấy. Đột nhiên, gió dường như mạnh hơn, trong tiếng giórít vùvùphảng phất toát ra khílạnh rùng mình, cảm giác nhìn không thấy, sờkhông được đókhiến cảbốn người cùng dừng bước. Cỏkhô run rẩy trong cơn giócuồng loạn, tựa như cũng muốn lẩn trốn lực lượng thần bívô hình kia.

Trác Mộc Cường Ba nhắm mắt lại, dựa vào trực giác nói: “Có thứ gì đó đang tiến về phía chúng ta, tốc độ rất nhanh!” Gãvừa nói dứt lời đãnghe Nhạc Dương kêu toáng lên, “Cường Ba thiếu gia! Cẩn thận!”Trác Mộc Cường Ba mởto mắt nhìn thấy trong giólóe lên một tia chớp màu xanh… Mật MãTây Tạng 5 Cương Lạp Mai Đóa Không người nào nhìn thấy nótừđâu đến, đến như thế nào, phảng phất như đột nhiên xuất hiện từtrong hư không, tất cảđều chỉtrông thấy đólà một luồng sáng xanh chỉcóở những tia chớp bổthẳng vềphía Trác Mộc Cường Ba. Cái miệng hára của Nhạc Dương vừa mới ngậm lại, đội trưởng Hồ Dương một chân đặt trước một chân đặt sau đang chuẩn bịvào tư thếphòng ngự, MãBảo thìkhông kịp cóbất cứphản ứng nào; trước luồng sáng xanh lam kỳdịấy, tất cả đều trở nên chậm chạp đến độ trì độn. Khi mọi người từ trong trạng thái chậm chạp trì độn ấy hồi phục lại bình thường, thìluồng sáng xanh nhàn nhạt ấy đãbổlên người Trác Mộc Cường Ba rồi.

Đúng vào khoảnh khắc luồng sáng xanh đó chạm vào người gã, đột nhiên xảy ra biến đổi, nóbỗng trởnên mềm mại nhẹnhàng, đồng thời cũng không hất Trác Mộc Cường Ba ngãngửa ra đất, màvừa với chạm vào người gã, đãlập tức xoay ngược lại. Khi luồng sáng xanh lam ấy xoay chuyển, Nhạc Dương mới nhìn rõ, đólà một con thúkhổng lồ, cũng cùng lúc đócảm giác sợbất an vàsợhãi trong lòng anh dâng trào lên vượt quánỗi hoảng sợtrước bất cứhiểm nguy nào màanh từng trải qua. Bởi vìanh chợt phát hiện ra, nếu người đứng đólàmình, bất kểlàbản thân phản ứng thế nào, cũng không thể tránh khỏi cú vồ vừa rồi của con thú màu lam ấy.

Con thúlớn chạy ra xa mười mấy mét với tốc độkinh người, rồi lập tức chạy ngược trởlại, lao bổvào Trác Mộcg ,  ̣p ̣y g  ̣ ̣, ̣

Cường Ba lần nữa, vừa mới chạm phải người gã, nólại lập tức xoay mình, cứnhư vậy đến ba bốn lần, cuối cùng mới chịu dừng chân lại, đặt hai chân trước gác lên vai Trác Mộc Cường Ba, lè cái lưỡi dài của mình ra, cổ họng phát ra những tiếng thởhổn hển nặng nề.

Bọn Nhạc Dương giờmới nhìn rõ, đólà một con Tuyết ngao rất lớn, lúc đứng lên gần như cao ngang bằng Trác Mộc Cường Ba, bộlông dài thuần một màu trắng lấp lánh ánh bạc, nhưng vừa nãy tại sao họlại nhìn thấy nómàu lam? Lẽnào làảo giác? Nhạc Dương ngẫm đi nghĩlại, đócơ hồ không phải làmàu lam, màlà một thứmàu sắc anh chưa từng thấy bao giờmới đúng.

Chỉ thấy Trác Mộc Cường Ba vòng tay ôm chặt con Tuyết ngao, vuốt ve mới lông cổbờm xờm xõa tung ra của nó, lớn tiếng cười nói: “Cương Lạp, Cương Lạp, béngoan, béngoan! Còn nhớtao hả!” Con Tuyết ngao không ngừng dùng mũi phát ra những tiếng rít ngắn màchói tai, dường như đang đáp lại Trác Mộc Cường Ba.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cả Nhạc Dương lẫn đội trưởng Hồ Dương đều ngớngười ra, hệt như lúc Trương Lập lần đầu tiên trông thấy Trác Mộc Cường Ba nói chuyện với lũsói vậy. Cảngười Trác Mộc Cường Ba lúc này tỏa ra một sựthân thiết lạkỳ, đólàsựthân thiết của bạn bèthân hữu. Ánh mắt ấy, nụcười ấy, tưởng chừng như họlàanh em ruột thịt đãbịchia lìa mấy chục năm ròng, lại như một đôi vợ chồng giàđãdắt tay nhau cùng đi hết cảđời người, hoặc có thểnói là một cặp sinh tửchi giao cùng sống sót trên chiến trường cũng không ngoa. Khi Trác Mộc Cường Ba vàcon Tuyết ngao ấy ôm chặt lấy nhau, sựthân thiết tỏa ra thậm chícòn khiến cảgiócũng trởnên ấm áp hẳn lên, đúng thật làdù cóhình dung thếnào cũng không quáđáng. Đội trưởng Hồ Dương không chỉkinh ngạc trước sựthay đổi đócủa Trác Mộc Cường Ba màcon Tuyết ngao kia cũng khiến anh lấy làm chấn động. Anh từng gặp qua không ít chóngao, trong hình dung của anh, lũto đầu ấy lúc nào cũng mặt mày u ám, đôi mất lúc nào cũng lừlừnhìn người ta, trông hết sức dũng mãnh nếu không thìcũng là một bộmặt cao ngạo màhoang dã, chứanh chưa bao giờthấy chóngao cũng cólúc dịu dàng tình cảm đến thế. Lúc này con Tuyết ngao đang gác chân lên vai Trác Mộc Cường Ba kia không chỉphát ra tiếng ư ử trong mũi, mà cái đầu to tướng của nó còn không ngừng cọđi cọlại trên vai gã, giống như một thiếu nữđầy một dạnhững hờn tủi đang kểlểnỗi nhớnhung vàtủi thân của mình với tình lang mànagnf xa cách bao năm, chờđợi bao năm vậy.

Một người một chócứthếôm chặt nhau rùrìthủthỉtrong giólạnh một hồi lâu, ba người bên cạnh thìđờra nhìn. Cũng không biết bao nhiêu lâu sau, Trác Mộc Cường Ba mới buông Cương Lạp ra, vuốt ve trán nó. Cương Lạp vươn cổ, khoan khoái nhắm mắt lại. Trác Mộc Cường Ba nói: “Đểtao giới thiệu với mày mấy người bạn nhé, Cương Lạp. Họđều làbạn của tao cả." Kếđó, trước cặp mắt kỳquái khóhiểu của bọn Nhạc Dương, Trác Mộc Cường Ba hết sức trịnh trọng giới thiệu từng người bọn họcho Cương Lạp biết.

Đến lúc này, đội trưởng Hồ Dương cuối cùng cũng gặp lại điệu bộcủa một con chóngao Tây Tạng màanh xưa nay vẫn thường thấy. Khi nghe thấy tên bọn họ, Cương Lạp chỉ khẽmởmắt liếc một cái hững hờ, bộdạng ấy, giống như một vịtổng giám đốc đang hưởng thụdịch vụmassgage,bên cạnh cóngười giới thiệu những nhân viên mới xem có thểthu dụng hay không vậy, nóchỉkhép hờmắt, rồi khe khẽ gật đầu. Nhạc Dương bất mãn nói: “Ái chàchà, nhìn điệu bộ nókìa, ục àục ịch!” Cương Lạp đột nhiên trừng mắt, hướng vềphía Nhạc Dương nhe nanh ra. Nhạc Dương thấy thếgiật thót mình. MãBảo đứng cạnh anh thìcàng tỏra kinh hoàng hơn, không kìm hãm nổi màlùi lại hai bước, nếu không phải cóđội trưởng Hồ Dương đưa tay ra đỡ, suýt chút nữa ông ta đãngãbổkềnh ra đórồi.

Đội trưởng Hồ Dương cười cười nói: “Những con chó ngao Tây Tạng tôi từng gặp qua hầu hết đều như vậy cả.

Tạng ngao trưởng thành thân thểrất to lớn, dũng mãnh khỏe mạnh, hơn nữa thông thường chúng đều giữthái độthùđịch vàcảnh giác đối với người lạ. Trong mắt của chúng, người bình thường căn bản không phải đối thủ, vìvậy chúng cótư cách đểkiêu ngạo. Ngoại trừchủnhân của chúng ra, muốn được bọn chúng tôn trọng, trừphi cậu cũng phải tôn trọng lại chúng, nếu cậu dùng ánh mắt nhìn vật nuôi để nhìn bọn chúng, Tạng ngạo cũng sẽ nhìn cậu với ánh mắt như nhìn một con vật nuôi thôi. Trông điệu bộvàthái độcủa nólúc này, chứng tỏrằng nóđãchấp nhận cậu rồi, đương nhiên, đây làdo nểmặt Cường Ba thiếu gia thôi.” “Cương Lạp, cương lạp?” Nhạc Dương không tin, thử gọi hai ba tiếng. Cương Lạp ngoảnh mặt đi chỗkhác, đến nhìn cũng không thèm nhìn Nhạc Dương lấy một lần.

Trác Mộc Cường Ba thấy sắc mặt Mã Bảo tái mét, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”

Trên gương mặt MãBảo hiện ra vẻkhóxử: “Đến đây thì anh tựtìm đường được không?” Trác Mộc Cường Ba đưa mắt nhìn xung quanh, đoạnnói: “Tất nhiên, chỗ này đã gần căn nhà nhỏ của Cương Nhật lắm rồi. Nếu anh cóchuyện gìphải làm thìkhông cần đưa chúng tôi đi nữa, chúng tôi có thể tự tìm đường về.”

Nhìn sắc mặt của MãBảo, Trác Mộc Cường Ba liền an ủi mấy câu.

MãBảo cẩn trọng liếc nhìn Cương Lạp một cái, do dự giây lát, rồi cuối cùng cũng nói: “Vậy, vậy tôi đưa mọi người đến đây thôi, các vịnhớcẩn thận đấy.” Trác Mộc Cường Ba vàđội trưởng Hồ Dương bắt tay tạm biệt MãBảo, tỏýcảm ơn.

Sau khi MãBảo đi, Cương Lạp đột nhiên mởbừng mắt, chui ra khỏi vòng tay Trác Mộc Cường Ba, chạy vài bước rồi ngoảnh đầu nhìn lại, kếđólại chạy thêm hai bước nữa, rồi lại ngoảnh đầu, tiếp đóthìliền tung bốn chân lên, chạy vút đi như một cơn gió.

Trác Mộc Cường Ba nhìn bóng lưng Cương Lạp dần biến thành một áng mây xanh lam trong giónúi, mỉm cười nói: “Đi thôi, nóđãkhông chờđợi được màđem tin chúng ta đến đây nói với Cương Nhật PhổBạc rồi.” Nhạc Dương nhìn theo bóng Mã Bảo, lấy làm kỳ quái hỏi: “Anh ta sao vậy nhỉ?”

Đội trưởng Hồ Dương lắc đầu: “Không biết nữa.” Nhạc Dương vàđội trưởng Hồ Dương còn tưởng căn nhàcủa Cương Nhật PhổBạc ởngay phía trước, ai ngờnúi lớn đường xa, họ phải đi thêm mười mấy dặm(*) đường nữa mới đi hết được khe núi. Đến đây khung cảnh phía trước bỗng dưng trải rộng, mây xanh ngút chân trời, đồng cỏ ngải xanh rợp trông như thảm cỏtrên sân vận động, căn nhà đáxây từđácuội vàđất Ca Đạt nằm ởbên kia đồng cỏ xanh, sau nhàcómấy chục gốc cây bịđốn vây thành mộtvòng lớn. Cóđiều Nhạc Dương phát hiện ra trong hàng rào ấy không cógìhết, cảbãi cỏcũng không thấy bòdê đâu.

____________________________

(*) Dặm (lý) Trung Quốc: bằng 0,5 km.

____________________________

Đến trước nhà, chỉ thấy trên cánh cửa gỗ có vẽ mặt trăng mặt trời vàkýhiệu Ung trọng, bậu cửa rất thấp. Bên trong vang vọng ra tiếng chósủa, không phải tiếng “oắc oắc” màlàtiếng “um um um…”, rồi sau đótrong nhàcóngười nói: “Cường Ba, cậu lại đến rồi!” Giọng nói mạnh mẽtrầm hùng, khítrung đầy đủ.

Mấy người bọn Nhạc Dương giật mình ngạc nhiên, không ngờngười trong nhàlại biết đấy làTrác Mộc Cường Ba, lẽnào con Tuyết ngao tên làCương Lạp kia đãcóthể tròchuyện với con người rồi, bằng không người ởtrong nhà làm sao biết được người đến làTrác Mộc Cường Ba cơ chứ? Trác Mộc Cường Ba cũng hỏi: “A quả, làm sao anh biết làtôi thế?”

Một gương mặt tươi cười xuất hiện nơi cửa, gương mặt người này trắng màẩn sắc hồng, vài lọn tóc rối bùchĩa ra bên dưới chiếc mũlông cáo, những nếp nhăn trên mặt rất sâu, nhưng hai mắt cóthần, mái tóc đen mướt, nhìn không ra làbao nhiêu tuổi. Người này bên ngoài khoác một chiếc áo vải PhổLỗmàu xanh phỉthúy viền da báo bósát người, ống tay trái buộc ởhông, ống phải vắt trên vai, rồi dùng dây tết bóchặt chiếc áo cộc bằng da dê non bên trong lại, trên thắt lưng giắt một thanh đao dài. Đây chính làCương Nhật PhổBạc, bộtrang phục ấy vàthanh đao dài cổphác khiến người đàn ông mặt đỏ cao hơn mét sáu này trông càng giống người võlâm hơn.Cương Nhật PhổBạc nói: “Cóthểkhiến Cương Lạp vui vẻthế, ngoài cậu ra thìcòn ai vào đây được nữa.” Chỉthấy Cương Lạp thòđầu ra bên cạnh ống quần Cương Nhật Phổ Bạc, cặp mắt lớn mởto nhìn cảđám người như dòxét, một thoáng sau nó lại rút đầu về, rồi chen ra ở phía bên kia, trông chẳng khác nào một cô béthông minh lanh lợi màlại hay xấu hổcả.

Mặc dù lần trước không mượn được Cương Lạp, nhưng ởchung với nhau nửa năm, Trác Mộc Cường Ba và Cương Nhật PhổBạc đãthành đôi bạn thân thiết, cảcăn nhàbằng đánày cũng cómột nửa làdo gãdựng nên.

Cương Nhật Phổ Bạc đứng tránh ra nhường đường, nói: “Nào, mau vào nhàngồi đi.” Căn nhàbằng đánày rất kỳquái, không cócửa sổ, trong nhàtối om, giữa ban ngày ban mặt cũng phải đốt đèn dầu bơ; cửa rất thấp, đến cảNhạc Dương cũng buộc phải khom người mới chui vào được, Trác Mộc Cường Ba gần như là phải ngồi xổm mới vào trong được. Trong nhàlại đột nhiên rộng mởthênh thang, chính giữa là một cái lòsưởi, bên trên đặt chậu nước nóng, trong chậu đặt một cái vò, cũng không rõbên trong đựng gìnữa.

Dưới ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn dầu, đồđạc nông cụ vứt lung tung thành từng đống bừa bộn trong nhà, trên đầu treo những tảng thịt sấy đẫm mỡ, bốn bức vách đều đen bóng cảlên, màu đen do bịkhói dầu hun. Ngoài ra chủ nhân còn dùng dây thừng xâu rất nhiều miếng trông như miếng tràbánh treo lên tường, một chiếc ván dài vừa làm giường lại vừa làm ghếngồi, chăn nệm bừa bãi rách rưới như bịchócắn xé, bên cạnh giường cómột tấm thảm hình tròn khásạch sẽgọn gàng, nhưng đólàchỗngủcủa CươngLạp. Cương Lạp vừa vào phòng liền nằm bòlên trên đó, chỉ mở cặp mắt to tròn ra nhìn chằm chằm vào Trác Mộc Cường Ba màkhông chớp lấy một cái.

Nhìn đống quần áo chất đầy một nhà, Nhạc Dương không biết phải ngồi xuống chỗ nào nữa, quay sang nhìn Cường Ba thiếu gia, chỉthấy gãdồn quần áo sang bên cạnh thành một đống rồi tùy tiện ngồi luôn lên giường. Thấy thế, anh cũng nhặt quần áo lên, chọn một cái ghế đẩu ngổi xuống. Cương Nhật vơ một đống đồlinh tinh ném hết cảlên giường, rút ghếđẩu ra, rồi mởnắp cái vòđang đặt trong chậu nước, mùi rượu thơm lừng lập tức xộc vào mũi, thìra anh đang hâm rượu.

Đội trưởng Hồ Dương nói với Nhạc Dương, ở đây là vùng cao lạnh giá, khách đến thăm thường phải đi qua gió rét, vìvậy đạo đãi khách làlấy rượu thay trà, uống vừa ấm lòng vừa ấm bụng.

Cương Nhật lấy ra bốn cái chén tràto, rót đầy bốn chén rượu đưa cho bọn Trác Mộc Cường Ba vàNhạc Dương, vừa đưa rượu vừa lầm bầm nói gìđó, giống như đang niệm chú, lại cũng giống như đang khe khẽhát.

Nhạc Dương nhớmang mấng rằng thứrượu đãi khách này phải uống ba ngụm trước, nhưng không được uống hết, ngoảnh đầu nhìn sang thấy Cường Ba thiếu gia cũng không một hơi uống hết, nhưng ngụm rượu của gãtrong rõlàlớn, vậy là anh chàng cũng bắt chước làm một ngụm to. Vừa nuốt ngụm rượu xuống, Nhạc Dương tức khắc cảm thấy như cócục than hồng ởcổhọng, bụng như cólửa đốt phừng phừng, khổnỗi lại không phun ra được, gương mặt lập tức bịdồn ứđỏbừng lên. Chẳng ngờđây lại không phải rượu gạo thông thường, màmạnh như làThiêu Đao Tửhay NhịOa Đầu vậy.

Vừa thấy bộdạng không ngừng hàhơi xua tay lia lịa đến là tức cười của Nhạc Dương, mấy người trong nhà đều cười phá lên, cả Cương Lạp cũng nheo nheo mắt, cằm dưới gật gù, tựa như một chúmèo đang nhoẻn miệng cười vậy. đội trưởng Hồ Dương nói: “ Đây không phải rượu Thanh Khoa đâu. Chỗ này là vùng cao lạnh giá, người ta thích uống rượu mạnh, nghe nói nồng độlên đến bảy mươi phần trăm, gần như làcồn còn gì. Cậu tưởng cậu uống giỏi như Cường Ba chắc!” Nét mặt Cương Nhật PhổBạc lộra vẻđắc ý: “Đây chính làrượu A ThứCát được nhắc đến trong lịch sửđó, ngoài kia người ta vẫn nói phương pháp ủrượu được truyền từẢ

rập vào Tây Tạng, kỳthực tổtiên chúng tôi đãbiết kỹnghệ chếtạo men rượu từtrước thời Đường rồi. Trong tiến Tây Tạng cổ, A thứcónghĩa lànhựa cây, thứrượu này vốn là dùng nhựa cây vàmật ong pha trộn lại màủthành, nhưng ở đây không cómật ong, tôi dùng thứkhác đểthay thế, thành ra mạnh hơn các loại rượu khác một chút.” Nhạc Dương không dám uống thêm nữa, thân thểanh giờđãnhư bịbao bọc trong lửa nóng rồi. Cương Nhật Phổ Bạc cũng không đểt âm chuyện đó, quay sang nói chuyện thuởxưa với Trác Mộc Cường Ba, rồi chuyển vào chủđề chính: “Nói đi, mục đích lần này cậu đến đây làgì.”

Trác Mộc Cường Ba đáp: “Tửkỳlân.” Cương Nhật PhổBạc trợn tròn mắt, cười lộcảrăng đưa mắt nhìn Cương Lạp, rồi lại quay sang nhìn Trác Mộc Cường Ba: “Cậu vẫn tin là… cóHải lam thú, thìnhất định có Tửkỳlân à?”

Trác Mộc Cường Ba nói với giọng khẳng định: “Lần nàynhất định làtôi sẽtìm được.” Cương Nhật PhổBạc nói: “Tôi cóthểgiúp gìđược cho cậu? Chắc không phải cậu muốn đem Cương Lạp của tôi… nóđãqua tuổi đórồi mà?”

Trác Mộc Cường Ba ngẩn người, rồi phálên cười ngay sau đó. Gãbiết, Cương Lạp chắc làđãhơn mười lăm tuổi, tính theo tuổi thọcủa chóngao, nóđãthuộc loại lão trung niên, hiển nhiên là Cương Nhật cho rằng gã muốn để Cương Lạp giao phối với Tửkỳlân, nhưng Cương Lạp đã quátuổi sinh đẻrồi. Trác Mộc Cường Ba nói: “Chuyện này kểra thìphức tạp lăm, tôi chỉcóthểnói với anh một cách đơn giản thếnày, chúng tôi muốn lên núi.” Nụ cười của Cương Nhật Phổ Bạc lập tức biến mất: “Không thể nào, Tử kỳ lân không thể sống trên núi tuyết được.” Trác Mộc Cường Ba gật đầu: “Tôi biết thế, nơi chúng tôi cần phải đến, cólẽkhông phải trên đỉnh núi tuyết, chúng tôi đoán đócólẽlà một địa phương gần giống như khu vực cư trúcủa người Đạt Mã, nơi đócómôi trường thích hợp cho Tửkỳlân sinh tồn. Nhưng chúng tôi không tìm được đường lên núi, nghe nói anh làngười duy nhất biết con đường đó.”

Cương Nhật PhổBạc sa sầm nét mặt nói: “Tôi không dẫn cậu lên núi đâu.” Trác Mộc Cường Ba cuống lên: “Tại sao vậy, a quả?”

Cương Nhật PhổBạc nói: “Cậu cũng biết rồi đấy, Lạp Chân chính vìdẫn người khác lên núi tuyết, thếnên thần núi mới thu hồn phách cô ấy lại, đólàsựtrừng phạt đối với tôi.

Từ dạo đó trở đi tôi đã thề rằng, bất kể là ai vì bất kể nguyên nhân gì, tôi cũng không dẫn người nào lên núi tuyết nữa.” Trác Mộc Cường Ba nhíu mày, thầm tính toán xem nênlàm thếnào đểcởi bỏgút thắt trong lòng này của Cương Nhật Phổ Bạc. Lúc này, đội trưởng Hồ Dương chợt cất tiếng: “Thực ra, chúng tôi không chỉđi tìm Tửkỳlân không thôi, chúng tôi còn đại diện cho nhànước đi tìm kiếm một ngôi chùa đãbiến mất trong lịch sử, nórất cóthểlàphục tàng lớn nhất ởTây Tạng…” đội trưởng Hồ Dương vốn định lợi dụng Bạc Ba La thần miếu thần bíđểđánh động Cương Nhật PhổBạc. Không ngờanh vừa nói thế, Cương Nhật đã cười gằn lạnh lẽo nói: “Bạc Ba La! Vậy càng không thể được, Bạc Ba La chỉnên tồn tại ởn ơi đang tồn tại, không thểđểngười khác quấy nhiễu. Cường Ba, lần này thìbất kể làcậu cólýdo gì, tôi cũng tuyệt đối không dẫn các cậu lên núi đâu!” Nhạc Dương thầm nhủ: “Hỏng bét rồi, đội trưởng Hồ Dương sơ suất quá, Cương Nhật Phổ Bạc là người duy nhất biết đường lên núi, nói không chừng những người đến tìm anh ta trước đây đãít nhiều tiết lộchuyện liên quan đến Bạc Ba La thần miếu, thế này đúng là khéo quá thành ra vụng, cóthểcảCường Ba thiếu gia cũng bịngười ta coi là thằng lừa bịp rồi!” Một ýnghĩlóe lên trong đầu, anh liền giở ngay chiêu sát thủ: “ChúCương Nhật à, Cường Ba thiếu gia làThánh sứđấy, trước đây chúng tôi cũng không biết, Thánh sứđấy!” Anh trịnh trọng nhấn mạnh thêm một lần nữa.

Không ngờ, Cương Nhật Phổ Bạc đáp hết sức dứt khoát: “Tôi mặc xác cậu ta là cái gì sứ, cho dù cậu ta là khâm sai đại thần, tôi đãnói làkhông thìtức làkhông.” Nhạc Dương ngẩn người, không ngờcái danh Thánh sứ đấy lại không cócông dụng gìởđây hết.

Cương Lạp dường như cảm nhận được điều gìđó, cứ ngoảnh đi ngoảnh lại hết nhìn chủnhân của nórồi lại nhìng g ̣ ̣

Trác Mộc Cường Ba, hai người đều trầm ngâm, không cười, khiến nócũng không biết phải làm sao. Đột nhiên nó nhổm dậy, cọcọvào chân Cương Nhật, lấy đầu húc húc lên, rồi rên ư ửnhư thểtủi thân lắm. Cương Nhật PhổBạc vuốt ve đầu con chó, thởdài nói với Trác Mộc Cường Ba: “Tôi tin làcậu đi tìm Tửkỳlân.” Anh ta lại quay sang nhìn đội trưởng Hồ Dương vàNhạc Dương: “Bọn họđi tìm Bạc Ba La…” Cương Nhật ngưng lại một thoáng, đoạn nói tiếp: “Cóđiều tôi vẫn phải nhắc nhởcậu, Bạc Ba La trong truyền thuyết bị Đạo quân Ánh sáng đem giấu đi làcónguyên nhân đấy. Tuy rằng Thần miếu vàHương Ba La thánh địa tượng trưng cho thế lực có thể thỏa mãn tất cả dục vọng của nhân loại, nhưng cậu cũng chớ có quên, phía sau tài sản vô tận ẩn chứa lời nguyền hủy diệt tất cảđó, cậu cóđược bao nhiêu thìsẽmất đi bấy nhiêu. Trên đời này không cótiền tài từtrên trời rơi xuống, cũng không thểchỉcứảo tưởng ra làthỏa mãn được.” Hai mắt Trác Mộc Cường Ba sáng bừng lên, vội hỏi dồn: “Anh cũng biết Bạc Ba La vàĐạo quân Ánh sáng. Anh biết được những gì?”

Cương Nhật PhổBạc cười khẩy một tiếng: “Những gìtôi biết, chỉsợcòn nhiều hơn những gìcậu nghĩnhiều đó.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Có thể cho tôi biết một số chuyện vềBạc Ba La màanh biết không?” Cương Nhật PhổBạc trầm tư, Trác Mộc Cường Ba len lén đưa mắt liếc nhìn Cương Lạp, Cương Lạp lại cọcọvào đùi Cương Nhật nịnh nọt, miệng rên “ư ư ư”, rồi ngẩng đầu lên, cặp mắt nhìn đến tội, phảng phất như đang cầu xin: “Nói cho anh ấy đi, nói cho anh ấy đi.” Nhạc Dương và đội trưởng Hồ Dương nhìn màtrợn tròn mắt lên, trong lòng lấy làm kinh hãi, duy chỉcóTrác Mộc Cường Ba biết rõthếnào gọi làchóngao thông linh, thếnào gọi làcóthểđọc được ý người, đây chính làlinh ngao Hải lam thú!

Cương Nhật PhổBạc khẽgõnhẹlên đầu Cương Lạp, đoạn nói: “Con nhóc này, đừng tưởng ởđóđầu mày cuối mắt với cậu ta màtao không thấy nhé, chẳng lẽtạo lại không biết tâm tư mày hay sao?” Cương Lạp lại kêu lên hai tiếng “ứ, ứ”, nằm rạp xuống đất, hai chân trước ôm đầu tỏvẻoan ức lắm, cặp mắt đen đảo tròn một vòng. Cương Nhật PhổBạc giơ tay làm bộgõ cho nó phát nữa, Cương Lạp vội nhân lúc anh ta không chuẩn bị, đãtót lên giường nấp bên cạnh Trác Mộc Cường Ba, rồi lèle lưỡi, làm mặt quỷvới chủnhân.

Cương Nhật Phổ Bạc không biết làm sao, đành cười mắng: “Đồphản bội.” Cương Lạp lại kêu “ư ử”, gối luôn đầu lên đùi Trác Mộc Cường Ba, vươn cổ ra, nheo nheo mắt như thểmuốn nói, “ông làm gìtôi được nào,” rồi cứnằm yên thếđểTrác Mộc Cường Ba vuốt lông cho mình.

Cương Nhật PhổBạc dường như phải hạquyết tâm rất lớn, cuối cùng mới cất tiếng: “Thôi được rồi, cómột sốthứ, vốn làtôi định mang theo xuống mộ, giờthì… Cường Ba, tôi hỏi cậu, tám năm trước cậu đến đây đúng làvìCương Lạp chứ?” Cương Lạp vừa nghe nhắc đến mình, vội mởmắt ra, dựng tai lên lắng nghe.

Trác Mộc Cường Ba nửa giận nửa cuống nói: “Anh hỏi thếlàýgì? Tám năm trước, đến cảBạc Ba La làcái gìtôi còn chẳng biết nữa là!” Cương Nhật PhổBạc gật gật đầu: “Mọi người cóbiết Đạo quân Ánh sáng làgìkhông?” Mật mãTây Tạng 5Tác giả: HàMã Tín ngưỡng của người Qua Ba.

Trác Mộc Cường Ba gật đầu, Cương Nhật cười khổnói: “Đội quân mạnh nhất của vương triều ThổPhồn, không ngờ lại không đểlại ghi chép gìtrong bất cứvăn thư lịch sửnào, khục khục, thật là khiến người ta không thể tin nổi phải không!” Nói tới đây, anh ta lại hỏi, “Các cậu biết được những gìvềĐạo quân Ánh sáng rồi?” Trác Mộc Cường Ba đưa mắt nhìn đội trưởng Hồ Dương, rồi kểđại khái một lượt những gìgãbiết vềĐạo quân Ánh sáng. Cương Nhật Phổ Bạc không ngừng gật đầu, sau đónói: “Xem ra các cậu đãtốn rất nhiều công sức đấy, không ngờ khai quật được rất nhiều tư liệu như thế.

Vậy còn bộtộc Qua Ba thìsao, các cậu tìm hiểu đến đâu rồi?” Trác Mộc Cường Ba sắp xếp lại các ýnghĩtrong đầu, rồi bắt đầu kểtừmười tám tiểu bang cư trútrong các động đã của Tượng Hùng, kểcho Cương Nhật PhổBạc những gìgã biết vềQua Ba tộc. Cương Nhật lặng lẽlắng nghe, cólúc lại mỉm cười tỏvẻtán thưởng, đợi Trác Mộc Cường Ba nói hết, anh ta mới nói: “Cóthểthu thập được nhiều thông tin hữu dụng như thếtrong các câu chuyện thần thoại vànhững mảnh vụn của lịch sử, nhất định làcác cậu đãphải trảgiárất lớn. Nhưng tôi có một nghi vấn, các cậu biết tương đối nhiều vềlai lịch của bộtộc Qua Ba, lịch sửquáđộthành Đạo quân Ánh sáng vàcảphương thức sinh hoạt của họ, nhưng còn tín ngưỡng của họ, dường như không đềcập gì đến thìphải?” Trác Mộc Cường Ba ngập ngừng do dự, mặc dùgãnghe cha mình suy đoán vềtín ngưỡng của Đạo quân Ánh sáng, nhưng gãkhông dám khẳng định, vìvậy nên cũngkhông nói ra.

“Tín ngưỡng?” Nhạc Dương ngờ vực hỏi, “Quân nhân chẳng phải làchỉcần phục tùng mệnh lệnh thôi hay sao?” Cương Nhật PhổBạc nói: “Chớquên rằng, quân nhân trước tiên cũng làcon người. Thời cổđại, trên cao nguyên này cóthểnói làngười người đều cótín ngưỡng. Chẳng những vậy, tín ngưỡng của họcòn vô cùng kiên định, được khắc sâu vào linh hồn vàxương cốt, bất cứngười nào cũng không thểthay đổi được, cảquân nhân cũng không ngoại lệ.

Trong quân đội ThổPhồn, cómột chức trách chuyên biệt gọi làquân tân, chính làtếsư Bản giáo trong quân đội. Bói toán dựđoán hung cát, chiêu tập các vong hồn sau chiến trận, ngâm tụng đểbình ổn lòng quân, đây chính làcông việc của quân tân.” Nhạc Dương gật gùnói: “Nói như vậy thìtín ngưỡng của Đạo quân Ánh sáng hồi đólàBản giáo phải không?” Cương Nhật PhổBạc nói: “Chính xác, lúc đótrong quân đội đa phần đều tin thờ Bản giáo, nhưng Đạo quân Ánh sáng thì… Cóthểnói làphải, màcũng cóthểnói làkhông phải.” “Cóthểnói làphải, màcũng cóthểnói làkhông phải?” Nhạc Dương giật bắn mình rung động, kinh ngạc thốt lên, “Chẳng lẽĐạo quân Ánh sáng ấy vừa tin thờBản giáo, lại cũng tin thờcảPhật giáo nữa! Bọn họtheo một tín ngưỡng dung hợp nằm giữa hai tôn giáo này?” Đây làlần đầu tiên Cương Nhật PhổBạc chúýquan sát kỹlưỡng anh chàng trông cóvẻvô ưu vô lo này. Cương Lạp cũng liếc mắt lên nhìn Nhạc Dương một cái, cóđiều thái độ ấy tỏ rõ sự dè bỉu coi thường. Cương Nhật lại nói tiếp: “Phản ứng nhanh lắm, xem ra các cậu cũng tìm hiểu đượcmột sốchuyện vềmặt này rồi, cóđiều nói vậy cũng không hoàn toàn đúng. Bộtộc Qua Ba đó, họcótín ngưỡng của riêng mình, đólà một thứtín ngưỡng màchúng ta gọi làVu giáo nguyên thủy.” “Vu giáo nguyên thủy?” Nét mặt đội trưởng Hồ Dương vàTrác Mộc Cường Ba trởnên chăm chú, đây làlần đầu tiên họnghe thấy cách gọi như vậy.

Cương Nhật Phổ Bạc gật đầu: “Đúng thế, tín ngưỡng nảy sinh vào thuởnền văn minh của con người mới manh nha phát triển, núi non sông suối, sấm chớp mưa gió, thậm chícảcây cỏhoa lá, chim bay thúchạy cũng đều tôn làm thần linh hết, thứ gì cũng sùng bái, thứ gì cũng tôn kính.

Cũng cóthểcoi thứtôn giáo này như làhình thức sơ đẳng của Bản giáo, mãi cho tới sau này khi tổsư Bản giáo Tân Nhiêu xuất thế, ông ta mới thống nhất vàsắp xếp địa vịcủa các thần linh, hệthống hóa, quy phạm hóa tôn giáo nguyên thủy ban đầu, Bản giáo về sau mới hình thành. Đương nhiên, cũng cóngười nói, Bản giáo làtừBa Tư truyền vào Đại Thực(1), rồi sau đó mới từ Đại Thực truyền vào cao nguyên Thanh Tạng, nhưng giảthiết này lại thiếu chứng cứ xác thực, chỉcóthểnói làhai tín ngưỡng tương tựnhau mà thôi. Cóđiều theo quan điểm của tôi, người nguyên thủy đa phần đều sùng bái sông núi tự nhiên đương nhiên làphải tương tựnhau rồi.” Nhạc Dương nói: “Nói vậy thìlịch sửcủa tộc Qua Ba ấy chẳng phải làvô cùng xa xưa hay sao?” “Điều đóthìtất nhiên,” Cương Nhật PhổBạc nói. “Mười tám tiểu bang cư trútrong động nham thạch ởTượng Hùng, đóđãlàchuyện sau khi bộtộc Qua Ba bịsa sút rồi. Từthời trước khi Tượng Hùng lập nước, bộtộc Qua Ba ấy đãtừng tồn tại, đồng thời còn cómột độhuy hoàng. Đương nhiên, trong các văn kiện lịch sử chúng ta không thể tìm được những tư liệu xa xưa như thế, vậy nhưng, trong các câu chuyện thần thoại thìvẫn còn sót lại vô sốhình bóng của bộ tộc đó. Bộtộc Qua Ba bọn họcóthần linh đặc biệt của riêng mình, bên cạnh đócócảlãnh tụtôn giáo nữa, cóđiều muốn nói cho rõràng, trước tiên phải bắt đầu từlai lịch của họđã.

Trước khi bọn họtrởthành mười tám tiểu bang sống trong hang động nham thạch của vương triều Tượng Hùng, ngược dòng lịch sửvềđến thời viễn cổxa xưa, cóthểtruy đến khởi nguồn của tộc Tạng…” Anh ta đưa mắt liếc sang Trác Mộc Cường Ba, nói tiếp: “Kểtừkhi Ma nữvàkhỉsinh hạđời sau… thời kỳTứtộc, Cường Ba, cậu biết không?” Trác Mộc Cường Ba như đang ngẫm nghĩgìđó, gật gật đầu, Cương Nhật PhổBạc cảm khái tiếp lời: “Tôi nghĩ, cólẽđócũng làthời kỳhuy hoàng nhất của bộtộc Qua Ba…” Nhạc Dương không hiểu hai người họđang nói chuyện gì, liền lên tiếng hỏi: “Thời kỳTứtộc làgìvậy?” Trác Mộc Cường Ba đáp: “Mọi người đều biết Tây Tạng chúng tôi có một câu chuyện rất nổi tiếng về khởi nguyên của nhân loại, truyện kểrằng trong núi cómột Ma nữvàmột con khỉkhắt khao tu thành chính quảđãkết hợp với nhau, sinh hạđược sáu con khỉcon, sáu con khỉnày chính làtổ tiên xa xưa nhất của loài người. Vềsau con cháu của chúng cứsinh sôi nảy nởmỗi lúc một nhiều, cuối cùng đãthành bốn bộlạc lớn, cũng chính làbốn dòng huyết thống lớn của người Tạng. Thời kỳấy, còn gọi làthời kỳTứtộc, tựu trung làcách chúng ta bao nhiêu đời thìkhông rõ, e làcòn xa xưa hơn cảthời kỳTam hoàng Ngũđếmàai ai cũng biết đó. Tôi trước nay vẫn nghĩđóchỉlà một câu chuyện thần thoại mà thôi, cóđiều giờnghĩlại, tính chân thực của câu chuyện đó, sợrằng cũng tương tựnhư truyền thuyết vềTam hoàng Ngũ đếvậy.” Nhạc Dương hiểu ra, gật gù: “Cũng cónghĩa là, thời kỳ ấy đích thực cótồn tại, chỉlà một sốngười vàsựvụđãbị thần thoại hóa vàphóng đại lên màthôi.” Đội trưởng Hồ Dương nói: “Không phải chứ, tôi còn nhớ trong các tư liệu hồi trước đọc thấy ghi làsáu con khỉcon ấy vềsau thành sáu dân tộc, hơn nữa đến cảtên của các dân tộc ấy cũng không hềtương đồng. Tôi chỉnhớcómột tộc Đảng thôi, chẳng hiểu đócóphải làtiên tổcủa người Đảng Hạng không nữa.” Trác Mộc Cường Ba lắc đầu: “Tôi biết, điều anh vừa nói đólànội dung chép trong điển tịch của Phật giáo, còn điều tôi nói lànội dung được nhắc đến trong cuốn kinh sách cổở nhàtôi cơ.” Cương Nhật PhổBạc lại nói: “Theo những điều ghi chép trong sách cổ, bốn chủng người ởTây Tạng lần lượt làTư tộc, Mục tộc, Đồng tộc vàĐông tộc. Từthời kỳđóbọn họđã bắt đầu tin theo Vu giáo nguyên thủy, gọi thống lĩnh tối cao của bộlạc làBản Ba. Bản Ba cónghĩa làđại vu sư, làlãnh tụtinh thần của người cổđại. Cách xưng hô này vẫn còn giữ lại được đến giai đoạn trước khi các vương quốc mới nổi lên như Tượng Hùng, ThổPhồn lập nước.” Nhạc Dương không hiểu hỏi: “Đâu cónghe thấy tên Qua Ba tộc nhỉ, chuyện này thìcóquan hệgìvới họ?”

Cương Nhật PhổBạc đáp: “Sau khi thời kỳTứtộc kết thúc, dựa theo thần thoại truyền thuyết thìxuất hiện MãTang cửu tộc, sau đóchia tách thành hai mươi lăm tiểu bang, vềsau lại thành mười hai tiểu bang, bốn mươi tiểu bang, cólẽ đấy làthời kỳchiến loạn, xuất hiện vô sốbộtộc nhỏchinh phạt lẫn nhau. Những tiểu bang này đều làcác dân tộc vàbộ lạc không lệthuộc, trong nội bộđãbắt đầu xuất hiện vương vàthần, chẳng qua làcùng với sựđổi dời của lịch sử, tên tuổi của các chủng tộc ấy đều đãtrôi đi hết cảrồi, không thể nhất nhất truy ngược vềcăn nguyên cội rễđược. Chúng ta chỉcóthểsuy đoán, bộtộc Qua Ba chính làhậu duệcủa một trong bốn bộtộc thời kỳđầu, cólẽlàtiểu bang sót lại sau khi bộtộc nào đósuy bại rồi giải thể, thuộc vào nhóm hai mươi lăm tiểu bang.” Nhạc Dương thắc mắc: “Tại sao lại nói như vậy?” Cương Nhật nói: “Bởi vìtín ngưỡng của họ, bộtộc Qua Ba thờphụng Tứđại Vu vương kiệt xuất nhất trong lịch sử bốn bộ tộc, tên hiệu của bốn người này lần lượt là Đảng Bản Ba, Trại Bản Ba, Đông Bản Ba và Mạc Bản Ba. Tín ngưỡng này cùng với thói quen sống chung với sói của bộ tộc Qua Ba, cólẽlàđãcótừkhi bộtộc này ra đời hoặc thậm chí từ trước đó và kéo dài mãi cho đến ngày nay.

Tương truyền năm xưa Tạng vương Tùng Tán Can Bốđổi tên bốn tòa Trấn Biên miếu thành Tứphương miêu, chính là vìlựa theo tín ngưỡng của Đạo quân Ánh sáng đó. Vềsau rất nhiều người Qua Ba gia nhập Đạo quân Ánh sáng để đáp ứng yêu cầu của chiến tranh, bọn họlại chọn ra trong nhiều tôn giáo khác nhau một vịthần linh cósức pháhoại mạnh mẽnhất đểlàm chiến thần cho mình, tiến Phạn gọi là Ma Hê ThủLa. Kỳthực đóchính làĐại TựTại Thiên trong Phật giáo. Trong Ấn Độgiáo, Ma Hê ThủLa chính làthần hủy diệt Shiva. Ngài sởhữu sức mạnh cóthểhủy diệt tất thảy, cóthểthanh tẩy toàn bộvũtrụnày, cho dùvềsau đượcPhật giáo hấp nạp, ngài cũng sởhữu sức mạnh không thua gìThích Ca Mâu Ni, một mình độc lập với các chư thiên thần Phật khác. Ngoài ra còn một điểm kỳquái nữa, trước khi sở hữu chiến ngao, to tem hay thần thúmàhọsùng bái không phải sói, màlà một sinh vật gần giống như rắn, tương truyền làhình dáng như rắn màbiết bay lượn. Tín ngưỡng này cũng tồn tại cảtrong Bản giáo nữa, chính vìthế, khi con rồng ở Trung Nguyên truyền vào Tây Tạng, mới được người Tạng chấp nhận nhanh chóng.” Nói tới đây, Cương Nhật PhổBạc dừng lại giây lát, đoạn tiếp lời, “Những gì tôi biết về tín ngưỡng vàlịch sửbộtộc Qua Ba đại khái chỉcóvậy, xét cho cùng thìsựtồn tại của Đạo quân Ánh sáng vàbộtộc Qua Ba xưa na vẫn là một điều vô cùng thần bí.”

Ba người ngơ ngác nhìn nhau, phải tiêu hóa mất một lúc lâu, Nhạc Dương mới lên tiếng: “Xin, xin lỗi, tôi thấy hơi hồ đồrồi, tên của Tứđại Vu vương kia sao lại không hềgiống bộtộc của họvậy? Còn, còn nữa, tín ngưỡng của bộtộc Qua Ba không phải làtín ngưỡng dung hợp của Phật giáo vàBản giáo hay sao? Tại sao lại thành một tín ngưỡng hoàn toàn khác hẳn với hai tôn giáo kia nữa vậy?” Cương Nhật PhổBạc nói: “Trước tiên, bốn danh xưng kia hoàn toàn không phải tên của Vu vương, chúng đơn giản chỉlà một danh hiệu tượng trưng thôi, ýtứcủa những âm cổ này làgìthìchịu không ai biết được, nhưng theo tôi thìđại khái chắc cũng tương đương với những Trí tuệ Thiên vương, Uy vũThiên vương màngày nay chúng ta vẫn hay nói đóthôi. Cóđiều, tương truyền con cháu của bốn vịVu vương đóvềsau đãtrực tiếp đổi họtộc mình thành Đảng, Trại, Đông vàMạc, chuyện này cóthật hay không thìcũng không biết được. Còn vấn đềtín ngưỡng của bộtộc QuaBa, vậy thìphải bắt đầu từmột chuyện khác, nói ra cũng dài lắm.

Cương Nhật PhổBạc nhổm người đứng lên, lại rót thêm một chén rượu nữa, ngửa miệng uống cạn: “Về thứ tín ngưỡng tôn giáo nằm giữa Phật giáo vàBản giáo này thì phải nói từTạng vương Tùng Tán Can Bố. Các cậu biết đấy, trước khi Phật giáo truyền vào đất Tây Tạng, cơ hồtất cả các bộlạc trên cao nguyên này đều tin thờtheo Bản giáo nguyên thủy. Đương nhiên, khi Bản giáo đã trải qua hơn nghìn năm phát triển, đãđược hệthống hóa một cách rất tỉ mỉ rồi. Nhưng Bản giáo có một đặc điểm đó chính là Đa thần luận, kếthừa đặc tính của Vu giáo nguyên thủy, vạn vật trên thếgian này đều cóthần linh, hơn nữa những thần linh ấy đều độc lập tách rời, mỗi vịtựcólĩnh vực của riêng mình, mỗi vị quản hạt phạm trù của riêng mình, nếu giữa hai vị thần xảy ra xung đột, vậy thìsẽđánh một trận, cóthắng có thua, không cóvịnào ngựtrịvịnào, cũng không tồn tại vị nào có địa vị cao hơn hay thấp hơn vị khác cả. Chẳng những thế, thầy mo của Bản giáo đều hoàn toàn dựa vào lời tiên tri đểquyết định đại sự của quốc gia. Ngày nay chúng ta đều đãbiết những lời tiên tri bói toán ấy thiếu tính khoa học vàhiệu quảthực tế, vìvậy, khi Tạng vương Tùng Tán Can Bố kếvị, ông đãquyết định thay đổi tất cả. Các cậu cóbiết rằng Tạng vương Tùng Tán Can Bố, vốn cũng là một giáo đồcủa Bản giáo hay không?”

“A!” Nhạc Dương khẽthốt lên một tiếng kinh ngạc. Ai mà không biết Tạng vương Tùng Tán Can Bốlàhóa thân của Quan Âm BồTát, cóđịa vịcực kỳtôn quýtrong Tạng truyền Phật giáo, giờkhông ngờCương Nhật PhổBạc lại bảo ông là giáo đồ Bản giáo, quả thực khiến Nhạc Dương bị mộtg g , q  ̣ ̣ g  ̣  ̣

phen kinh ngạc. Cóđiều, nhìn phản ứng của đội trưởng Hồ Dương vàCường Ba thiếu gia, đây rõràng làsựthật rồi.

Cương Nhật PhổBạc nói tiếp: “Tôn giáo ra đời, xưa nay vẫn làđểan ủi tâm linh con người, nhưng một khi tôn giáo đãmóc nối với chính trị, thìtác dụng hàng đầu của nólàtrở thành công cụcủa tầng lớp thống trị. Bất kểlàtôn giáo nào đi chăng nữa, trong mắt kẻthống trị, chỉcần nókhiến trăm họtrởnên dễdàng chấp nhận sựthống trịcủa y hơn, thìđó chính làtôn giáo tốt, ngược lại, thìnóchính làhòn đácản đường của kẻ thống trị. Đa thần luận và cơ chế mang chuyện quốc gia đại sựra hỏi trời hiển nhiên làbất lợi cho hệ thống thống trị, vì vậy nửa đời trước của Tạng vương Tùng Tán Can Bốlà một giáo đồBản giáo, việc này không cósai, nhưng ông đãnhanh chóng phát hiện ra rằng, những vu sư Bản giáo kia cứđem quốc gia đại sựgiao cho ông trời quyết định đãảnh hưởng nghiêm trọng đến sựthống trị của mình. Điều ông ta cần làtrung ương tập quyền, quốc gia đại sựdo ông ta quyết định, chứkhông cần dựa vào trời xanh kia làm gì cả, bởi thế, cải cách ở trong tư thế buộc phải tiến hành! MàPhật tổcủa Phật giáo khi đản sinh đã thốt ra một câu: Thiên thượng địa hạ, bát hoang lục hợp, cổ vãng kim lai, duy ngãđộc tôn, mười sáu chữchân ngôn này rõ ràng là vô cùng thích hợp với kẻ thống trị. Kỳ thực, từ trước khi Tùng Tán Can Bốphát triển Phật giáo, Phật giáo đãtruyền đén Tây Tạng từlâu rồi, do Bản giáo bài xích một cách mạnh mẽnên cơ bản không cóđất đứng chân. Phải biết là, muốn khiến người ta thay đổi tín ngưỡng hơn nghìn năm đểđi tin thờmột tôn giáo khác, ấy là một quátrình vô cùng gian nan, ngoại trừTạng vương Tùng Tán Can Bốra,thật sựchưa cónhàthống trịnào dám giởchiêu này cả. Để thực hiện ýđồđó, Tạng vương Tùng Tán Can Bốđãlàm rất nhiều việc, thông qua hôn nhân đểdẫn tiến Phật giáo, ban bốmột loạt pháp lệnh vàđiều lệmởra cánh cửa cho các tăng lữhoạt động, chếđịnh vàra các chính sách ưu đãi cho người tín thờPhật giáo… Nhạc Dương chau mày, những chuyện này hình như không liên quan gìđến bộtộc Qua Ba cả. Chỉnghe Cương Nhật PhổBạc tiếp tục nói: “Cóđiều lúc đóáp lực màTạng vương Tùng Tán Can Bốphải đối mặt, chỉsộcòn lớn hơn trong tưởng tượng của chúng ta rất nhiều. Muốn để dân chúng chấp nhận một tôn giáo mới, trước tiên phải bắt đầu từbản thân mình, từcác quan tước đại thần bên cạnh, mà hoàn cảnh lúc ấy, trên từquan viên quýtộc, dưới đến dân chúng nông nô ai nấy đều lànhững tín đồBản giáo hết sức trung thành, trong triều ngoài nội đâu đâu cũng cótiếng phản đối. Cóđiều, điều này không làm Tạng vương lo lắng, điều khiến ông thực sự lo lắng là quân đội, vào thời điểm đó, binh sĩtrong quân đội cũng hoàn toàn làtín đồBản giáo, nếu binh sĩnổi dậy, đảo ngũ, phản kháng, ám sát, thìhậu quảđó thực không thểtưởng tượng nổi. Vìthế, từrất lâu trước đó, Tạng vương đãphải chuẩn bịchu toàn.” Lúc này, ba chữ“Qua Ba tộc” đãxuất hiện trong đầu bọn Trác Mộc Cường Ba rồi. Quảnhiên, Cương Nhật PhổBạc nói: “Giờthìcác cậu đãhiểu tại sao Tạng vương Tùng Tán Can Bốkhông chọn lựa người tộc khác màcứchấp ýhuấn luyện người Qua Ba thành Đạo quân Ánh sáng rồi chứ.

Chính vìtín ngưỡng của bọn họkhác với tất cảcác dân tộc khác trên đất Tạng, chỉcần không xúc phạm đến hạt tâm tín ngưỡng của họ, cũng chính làđịa vịcủa Tứđại Vu vương,còn lại bất kểlàNiên, Tán, Ma của Bản giáo hay Thích Ca Mâu Ni của Phật giáo hoặc Đại Nhật Như Lai của Mật giáo, bọn họđều cóthểtin thờmàkhông hềcóbất cứxung đột gì với tín ngưỡng nguyên thủy của họhết. Vìvậy màtừđótrở đi, Đạo quân Ánh sáng luôn đảm nhiệm chức vụ thân vệ hoàng gia, thực lực của họlàmạnh mẽnhất, đồng thời tính bao dung trong tín ngưỡng của họcũng làmạnh mẽnhất.” Nhạc Dương không hiểu hỏi: “Như thếtại sao, vềsau bọn họlại theo cảPhật giáo lẫn Bản giáo thế?”

Cương Nhật PhổBạc đáp: “Nói chuyện này thìkhông thể không nhắc đến cuộc chiến giữa Phật giáo và Bản giáo.

Chắc các cậu cũng biết, Phật giáo vàBản giáo đãtranh đấu mấy trăm năm trên cao nguyên, có thể nói là từ khi Tạng vương Tùng Tán Can Bốchính thức đưa Phật giáo vào Tây Tạng, đến khi vương triều ThổPhồn diệt vong sụp đổ, cuộc tranh đấu giữa hai tôn giáo lớn này vẫn chưa từng gián đoạn bao giờ. Tại sao lại như vậy? Bởi vìBản giáo nguyên thủy không chỉkhác biệt Phật giáo vềtín ngưỡng, màquan trọng hơn nữa là, lợi ích của vô sốquýtộc đại thần liên quan mật thiết đến Bản giáo, thông qua hình thức bói toán vàcác nghi thức của Bản giáo nguyên thủy, bọn họ có thể giành được quyền phát ngôn đối với một sốchuyện lớn của quốc gia, nhưng từsau khi Phật giáo tiến vào cung đình, những vị đại thần ấy đãmất đi địa vịchủđạo trong các quyết sách quan trọng và cả việc phân chia lợi ích nữa. Tạng vương Tùng Tán Can Bốlàbậc kỳtài khoáng thế, khi ông ta còn tại vịtất nhiên làkhông ai dám phản đối, nhưng sau khi ông ta qua đời không được bao lâu, đám đại thần được lợi ích từ Bản giáo kia bắt đầu ủng hộBản giáo trởlại. Nhìn bềngoài, thời kỳvương triều ThổPhồn làthời kỳPhật giáo vàBảngiáo tranh đấu giành ảnh hưởng, còn trên thực tế, đây là cuộ c tranh đoạt quyền lực giữa hoàng gia vàcác đại thần nắm giữquyền bính trong tay màthôi! Mấy trăm năm trởvề sau, dưới ảnh hưởng của các đại thần, một sốquân vương tín thờBản giáo, một sốvịkhác lại kiên trìPhật giáo, cứ như vậy lặp đi lặp lại không ngừng, trong lịch sửđãxảy ra không biết bao nhiêu lần thượng tôn Phật giáo, đènén Bản giáo vàngược lại, thậm chícòn cóvô sốlần xảy ra xung đột đẫm máu. Chỉcóđiều đời Tạng vương cuối cùng, Lãng Đạt Mã là triệt để nhất, hậu quả cũng nghiêm trọng nhất, trực tiếp khiến vương triều sụp đổ, vìvậy nên mới được người ta biết đến nhiều nhất. Màtrong thời kỳấy, Đạo quân Ánh sáng do bộtộc Qua Ba cấu thành làquân cận vệcủa Tạng vương, tức làđội quân trực thuộc gần với Tạng vương nhất, tín ngưỡng của họcũng không thểkhông thay đổi tùy theo tín ngưỡng của các vịTạng vương màhọphục vụ. Bởi thếmà vềsau này, tín ngưỡng của họtrởthành một mô thức cực kỳ quái dị, có thể chứa đựng hòa trộn hai thứ tôn giáo vốn hoàn toàn xa lạlàBản giáo vàPhật giáo vào làm một. Cũng chỉcónhư vậy, kẻnắm quyền cao nhất mới cóthểyên tâm đểbọn họphụtrách công tác bảo vệan toàn cho mình. Và Đạo quân Ánh sáng ấy cũng chưa một lần nào khiến các vị Tạng vương phải thất vọng cả.”

Nhạc Dương nói: “Không phải đâu, trong lịch sử Thổ Phồn vẫn xảy ra rất nhiều sựkiện ám sát mà.”

Cương Nhật PhổBạc nói: “Đạo quân Ánh sáng chỉphụ trách cảnh giới vòng ngoài, đềphòng thích khách ám sát khi Tạng vương xuất tuần bên ngoài, còn đối với các âm mưu tranh đấu trong nội bộ cung đình thì bọn họ không làm gì được. Nguyên nhân cái chết của chủnhân cao nguyên Tùng tán Can Bố cho đến nay vẫn hết sức li kỳ, bí hiểm, cậu không thểnói làĐạo quân Ánh sáng đãkhông tận hết chức trách của mình được. Trên thực tếnếu tra kỹlại lịch sửThổ Phồn, các cậu sẽthấy chỉcóTạng vương Lãng Đạt Mãchết vìbịthích khách ám sát ởnơi công cộng, còn các vịTạng vương bất ngờ tử vong khác đều chết bất minh vì những tranh đấu trong cung đình cả.”

Nhạc Dương lẩm bẩm nói một mình: “Như vậy thìbộtộc Qua Ba vàTạng vương dường như không cómâu thuẫn gì lớn lắm, vậy tại sao bọn họlại đột nhiên bỏđi, đồng thời còn mang theo cả toàn bộ báu vật cất giấu trong Tứ Phương miếu nhỉ?”

Nét mặt Cương Nhật PhổBạc lộvẻbi phẫn, thởdài, nói: “Không biết nữa, đây chính làcâu đốlớn nhất màĐạo quân Ánh sáng đểlại cho đời sau. Chẳng ai ngờđược, Đạo quân Ánh sáng mạnh nhất vương triều ThổPhồn lại biến mất như bóng chim tăm cáchỉtrong cómột đêm, nhất định làbọn họ đãlên kếhoạch xong xuôi từrất lâu rồi. Nhưng rốt cuộc là đãxảy ra sựkiện gìkhiến họlàm vậy thìkhông ai biết cả.

Tôi chỉbiết cótin đồn rằng, ấy làbởi Tạng vương diệt Phật quáđỗi triệt để, đến cảĐạo quân Ánh sáng cũng không thể nhẫn nhịn được nữa; ngoài ra còn một thuyết khác nói đây là cuộc tranh đấu giữa hai gia tộc lớn, Nương thịvàVi thị, dù sao thìngười của cảhai đại gia tộc này đều đãtừng nắm giữ chức vụ chỉ huy cao nhất của Đạo quân Ánh sáng.

Nhưng những ý kiến này đều thiếu chứng cứ xác thực, không đủtin, không đủtin đâu…” Nói tới đây, anh ta lộvẻ mệt mỏi chán chường, ánh mắt toát lên nỗi cô đơn quạnh quẽ.

Thông tin của Cương Nhật Phổ Bạc cung cấp khiếnNhạc Dương chìm sâu vào suy tư, anh đang gắng sức tìm cách liên hệĐảo Huyền Không tựvàĐạo quân Ánh sáng đã mất tích kia lại với nhau, đồng thời lờmờcảm thấy tất cả các sựkiện độc lập tựa như những mảnh ghép hình bịxáo loạn lên, chỉcần tìm được trình tựxảy ra của chúng sẽghép lại được một bức tranh hoàn chỉnh. Nhưng cố gắng mãi, cuối cùng cũng đành phải chịu bỏcuộc vìkhông đủđầu mối, bức tranh ghép vẫn còn thiếu một sốmảnh quan trọng, anh chỉbiết lắc đầu bất lực.

Lúc này, Cương Nhật PhổBạc lại quay sang nói với Trác Mộc Cường Ba: “Phải rồi, còn một đầu mối nữa cólẽsẽ giúp ích được cho các cậu ít nhiều. Cường Ba ạ, còn nhớ lần đầu tiên cậu đến đây, đãkểcho tôi nghe câu chuyện chín chómột ngao đókhông? Chính làchuyện đào một cái hố, vứt bọn ngao con mới sinh xuống đóấy.” Trác Mộc Cường Ba gật đầu. Đây lànội dung giáo sư Phương Tân đãgiảng giải trong buổi học đầu tiên ông dạy gã, đồng thời cũng làcâu chuyện gãthường được nghe từ thuởnhỏ . Gãcũng thường đem câu chuyện này kểcho các bạn bècủa mình, nhưng còn lần đó… Cương Nhật PhổBạc lại tiếp lời: “Lần đótôi đãcười nhạo cậu, còn nhớ không hả?” Đương nhiên là Trác Mộc Cường Ba không quên, lần ấy khi gãkểcâu chuyện này cho Cương Nhật, vẻ mặt anh ta như thể cười mà không phải cười, tựa như đang chếgiễu Trác Mộc Cường Ba gãđánh trống qua cửa nhàsấm, vềsau gãhỏi Cương Nhật PhổBạc tại sao lại cười, anh ta chỉđáp: “Không cógì, câu chuyện hay lắm, chân thực lắm, tôi từng nghe rồi.” Nhưng Trác Mộc Cường Ba vẫn cứ có cảm giác dường như Cương Nhật còn cóđiều gìđóchưa nói ra hết.Lúc này, Cương Nhật PhổBạc mới nói: “Bởi vìlúc đó, cậu chỉbiết cóviệc ấy chứkhông biết việc ấy sởdĩdo đâu.

Bây giờ, thìchắc cậu biết phương pháp huấn luyện chín chó một ngao ấy làởđâu ra rồi chứ?”

Trác Mộc Cường Ba giật thót mình, kinh ngạc thốt lên: “Đạo quân Ánh sáng! Chiến ngao! Đólàphương pháp huấn luyện chiến ngao!” Đến lúc này gãmới hiểu ra, tại sao lần đó Cương Nhật PhổBạc muốn nói rồi lại thôi, lúc đógãcăn bản chẳng hềbiết Đạo quân Ánh sáng làgì, chỉsợcho dù anh ta cónói ra, gãcũng chưa chắc đãtin, cứmình mình ở đómàba hoa xích thố, trong mắt Cương Nhật PhổBạc sợ rằng chẳng khác nào loại ếch dưới đáy giếng cả.

*********

(1). Đại Thực: Đếquốc Ảrập (632 – 1258), vương triều phong kiến do người Hồi giáo sáng lập nên trên bán đảo Ả

rập. Trong các giáo trình lịch sửTrung Quốc từthời Đường như Kinh hành ký, Cựu Đường thư, Tân Đường thư, Tống sử, Liêu sử… đều gọi làĐại Thực quốc (theo âm Tazi hay Taziks trong tiếng Ba Tư).

Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Chương 32

SUY ĐOÁN VỀTỬKỲLÂN (1)

Suy đoán vềtửkỳlân Cương Nhật PhổBạc lại khẽgật đầu: “Đúng vậy, Đạo quân Ánh sáng trong thời đại ThổPhồn đãlà một câu đốrồi, không ai biết bọn họđãtrải qua huấn luyện như thếnào, đến cảcác đại thần quyền quý, thậm chícảTạng vương, cũng chỉcóthểtrông thấy những binh sĩđạt chuẩn của đạo quân ấy màthôi. Đồng thời, cũng không người nào biết được họsửdụng phương pháp gìđểthuần dưỡng chiến ngao cả, tất cảđều chỉcóthểsuy đoán. Cóđiều, giảthiết vừa nãy hoàn toàn không phải đột nhiên lóe lên trong ý nghĩ hay tưởng tượng vô căn cứ, màlàkết luận người xưa qua vô sốsuy đoán vànhiều lần cân nhắc mới rút ra được, đích thực lànó có thể giải thích được những điểm phi thường ở một số giống ngao hiếm màchúng ta vẫn thấy ngày nay.” Nhạc Dương cũng lấy làm chấn động trong lòng. Từđầu tới giờbọn họvẫn nghiên cứu Đạo quân Ánh sáng vàchiến ngao, nhưng chưa từng liên hệ câu chuyện chín chó một ngao ấy với chiến ngao lần nào cả. Cólẽlàbởi trong tiềm thức của họ, đó cũng chỉ là một câu chuyện mà thôi. Anh chàng một mặt thầm mắng mình tư duy ấu trĩhẹp hòi, một mặt nói: “Thìra chuyện đào một cái hốlớn, bỏmười con ngao con vào đấy, chỉđểmột con sống sót trởra lại cóthật à, đúng làcócách thuần dưỡng như thếsao? Chiến ngao!

Không ngờtừlúc còn búsữa đãbắt đầu tiến hành đào thải rồi, thật làtàn khốc quáđi!” “Tàn khốc!” Cương Nhật PhổBạc cười lạnh lùng: “Chiến tranh mới làtàn khốc! Đạo quân Ánh sáng vàchiến ngao chẳng qua đều làvật hy sinh của chiến tranh màthôi. Các cậu cóbiết, những người tộc Qua Ba đókhông chỉlựa chọn chiến ngao theo cách ấy, mà đối với chính bản thân mình cũng như vậy đó. Tin rằng các cậu đều từng nghe qua chuyện trên núi tuyết cómột bộlạc, khi lũtrẻcon của họvừa mới sinh ra, nếu làcon trai, thìsẽlấy một tám da dê thông thường bọc đứa bé ấy lại, rồi ném ra giữa trời băng đất tuyết một đêm, phải chịu đựng qua đêm đó, thìmới được thừa nhận làtộc nhân đủtư cách…” Nhạc Dương kinh hãi nhảy bật lên khỏi chỗngồi: “Chú, ýchúlà…”

Cương Nhật PhổBạc lạnh lùng nói: Đó, chính làbộtộc Qua Ba đó, chính làĐạo quân Ánh sáng!” Giọng anh không khỏi pha chút thương cảm, “Nếu nói những đội quân khác là cây gậy, là chùy sắt trong tay kẻ cầm quyền, vậy thì Đạo quân Ánh sáng, chính làthanh kiếm trong tay người thống trị.

Thuởban đầu, thanh kiếm ấy vừa dày vừa nặng, nhưng rồi cùng với yêu cầu của chiến tranh, thìtrởnên càng lúc càng mỏng hơn, nhưng đồng thời cũng càng lúc càng nhọn, càng lúc càng sắc bén, lưỡi kiếm ấy chỉtới đâu, ai cũng không thểđịch nổi. Nhưng cóai hay biết, phía sau danh xưng vô địch ấy ẩn chứa bao nhiêu làtàn khốc cùng nỗi chua cay.” Thấy mọi người đều biến sắc, ngữkhícủa Cương Nhật PhổBạc cũng dịu lại đôi phần: “Mặc dùnói vậy cólẽhơi khoa trương quá sự thực một chút, nhưng theo tôi được biết, vào thời điểm trước khi ThổPhồn sụp đổ, Qua Ba tộc chọn người vào Đạo quân Ánh sáng đúng làlúc bắt đầu từ khi trẻcon của họcòn đỏhỏn. Còn cụthểnhư thếnào thìtôi không rõlắm, cóđiều làcái danh hiệu đội quân vô địch này không phải làtùy tiện màgán lên được.

Trác Mộc Cường Ba nghe đến mê mẩn tâm thần, đến nỗi quên cảgãi cổcho Cương Lạp. Con chóliền hámiệng ngáp một cái rõto, rồi lại phát ra những tiếng rên ư ửngắn hơi. Trác Mộc Cường Ba vuốt ve mấy cái, nómới thỏa mãn nhắm mắt lại. Cương Nhật PhổBạc liếc mắt nhìn Cương Lạp, rồi lại bảo Trác Mộc Cường Ba: “Ừm, còn một quan điểm nữa vềTửkỳlân. Còn nhớlần trước tôi từng nói với cậu, Tửkỳlân sinh ra làdo di truyền cách đời không?” Trác Mộc Cường Ba gật đầu: “Còn nhớ.”

Cương Nhật PhổBạc nói: “Thực ra, vềđiểm này, tôi còđược nghe nói đến một quan điểm khác nữa, cóđiều khi ấy thật tình làkhông biết nên nói với cậu như thếnào cả.”

Trác Mộc Cường Ba hơi nhổm người lên: “Hả? Cũng liên quan đến Đạo quân Ánh sáng ư?” Cương Nhật gật đầu nói: “Quan điểm đócho rằng Tửkỳ lân, cókhảnăng chính làkết quảphối giống nhân tạo của các binh sĩtrong Đạo quân Ánh sáng.” Trác Mộc Cường Ba kinh ngạc đến độ không thốt nổi tiếng nào. Cương Nhật lại tiếp lời: “Cậu biết rồi đấy, ngoại trừtrong các câu chuyện thần thoại truyền thuyết, Tửkỳlân chỉxuất hiện một lần duy nhất trong lịch sử, chính làcái lần Tạng vương Lãng Đạt Mãđi săn bịtập kích ấy, chắc làcậu còn nhớ…”

Trác Mộc Cường Ba gật đầu. Cương Nhật PhổBạc lại nói tiếp: “Cóđiều, theo những gìtôi biết được, lần đóLãng Đạt Mã xuất tuần không phải để đi săn thú, mà là ông ta nhận được tin báo phát hiện ra tung tích của Đạo quân Ánh sáng.” Trác Mộc Cường Ba ngập ngừng hỏi: “Ýanh là…”

Cương Nhật Phổ Bạc nói: “Con Tử kỳ lân ấy, có khả năng làdo Đạo quân Ánh sáng thảra đểuy hiếp truy binh.

Cậu thửnghĩxem, thân làm người lãnh đạo cao nhất của vương triều ThổPhồn, lúc nào cũng cómột nhóm thân vệdo các binh sĩtrong Đạo quân Ánh sáng hợp thành ởbên cạnh bảo vệ, làm sao ông ta không biết đạo quân ấy đáng sợđến mức nào. Cảmột cánh quân như thếđột nhiên biến mất, liệu Lãng Đạt Mãcóthểkhông lo lắng hay sao? Nếu đội quân ấy cóngày xoay đầu mũi giáo phản lại ThổPhồn, chỉsợlàbất cứ vị Tạng vương nào hiểu chuyện cũng ắt phải ăn ngủ không yên. Thửhỏi, ngoài Đạo quân Ánh sáng ra, còn lực lượng nào có thể khiến một vị Tạng vương nằm bệnh liệṭ g ̣  ̣  ̣ g g ̣  ̣

giường không dậy nổi chứ?”

Nhạc Dương kêu lên: “Sao lại thếđược? Chẳng lẽkhi đóĐạo quân Ánh sáng làquân nổi loạn à? Chẳng phải bọn họchỉtrung thành với người thống trịtối cao thôi hay sao?” Cương Nhật PhổBạc cười cười nói: “Ai bảo họtrung thành với người thống trịtối cao? Mặc dùtín ngưỡng của họ phùhợp với yêu cầu của người thống trịcao nhất, nhưng không phải họtận trung với người thống trị. Tương truyền, ước định này làlời hứa của Tạng vương Tùng Tán Can Bố khi thu phục bộtộc Qua Ba, bọn họnghe lệnh tướng quân chỉ huy cao nhất của mình, nhưng vẫn giữ nguyên tín ngưỡng vàlãnh tụtinh thần. Màtướng chỉhuy cao nhâ t của Đạo quân Ánh sáng, làhai gia tộc lớn đến từTượng Hùng, cũng tức làNương thịvàVi thị; chỉcólãnh tụtinh thần mới là người duy nhất họthực sựtận lòng trung, vịlãnh tụtinh thần này làĐại Bản Ba trong tộc, tương truyền chính làhậu duệ đích truyền của Tứ đại Vu vương năm xưa. Sự việc Đạo quân Ánh sáng mất tích năm đó, nhất định làcóliên quan đến vịĐại Bản Ba kia, bởi vìngoại trừông ta, không ai có khảnăng khiến toàn bộĐạo quân Ánh sáng đột nhiên biến mất không tăm tích như thếcả. Cóđiều nếu nói lànổi loạn thìcũng không phải, dùsao thìhọcũng không hềcóbất cứ hành động nào gây bất lợi cho Tạng vương hay quân đội ThổPhồn khi ấy. Bọn họchỉbiến mất màthôi, biến mất một cách triệt đểtrên thếgian này!” Nhạc Dương lại hỏi: “Lần này thìtôi thật sựhồđồrồi, một đội quân không trung thành với người thố ng trịcao nhất thìkẻthống trịnào dám dùng chứ?”

Cương Nhật PhổBạc nói: “Sựviệc này giải thích ra thìphức tạp lắm, liên quan đến thuật cân bằng cán cân sức mạnh của người thống trị, tôi chỉcóthểnói, tình hình khi ấy hơi giống với lúc quân Thanh nhập quan chia sắc phong cho Tam phiên(*). Muốn để các gia tộc từ nơi khác đến bán mạng cho mình, nếu gia tộc ấy lànhững kẻgiỏi chinh chiến đánh trận, thìbuộc phải cấp cho bọn họquân đội vàmột số quyền tựtrị, đồng thời cũng lại phải khiến cho bọn họkhông tạo phản. Điều này yêu cầu người thống trị không những phải cóđủlòng tựtin vàsức hấp dẫn, màcòn phải cóthủ đoạn tương đối tinh diệu nữa. Cậu thử nghĩ xem, gia tộc Nương thịvàVi thịnghe lệnh của Tạng vương, Đạo quân Ánh sáng lại nghe lệnh của Nương thịvàVi thị, màthống soái cao nhất của Đạo quân Ánh sáng làdo người trong hai gia tộc ấy luân phiên đảm nhiệm, cũng cónghĩa Tạng vương cóthểthay đổi quyền thống soái tối cao của hai gia tộc này đối với Đạo quân Ánh sáng bất cứthời điểm nào. Nếu cậu muốn tạo phản, xin lỗi nhé, đối tượng duy nhất màĐạo quân Ánh sáng thực sựtrung thành tuyệt đối chỉcómột mình Đại Bản Ba của họmàthôi, nhưng vịĐại Bản Ba này lại không cóthực quyền, không trực tiếp lãnh đạo các binh sĩ. Bởi vậy, mối quan hệgiữa Tạng vương, thống soái tối cao của Đạo quân Ánh sáng, vàlãnh tụtinh thần của họlàhết sức phức tạp rối rắm, hình thành nên một sựcân bằng quyền lực vô cùng vi diệu, kết quảcuối cùng là, hai người sau đều phải ra sức tỏrõsựtrung thành với Tạng vương. Riêng việc Đạo quân Ánh sáng mất tích, rõràng vấn đềcũng nằm ởgiữa ba đỉnh tam giác quyền lực này, điều duy nhất màchúng ta có thểbiết là, lúc đóđãxảy ra một sựkiện gìđó, sựkiện ấy có ảnh hưởng đến mỗi một thành viên trong Đạo quân Ánh sáng, chúý, mỗi một thành viên. Bởi vìnếu như một ngườtrong sốhọđi cáo giác, Đạo quân Ánh sáng cũng không thể biến mất một cách lặng lẽâm thầm đến thế, màcòn mang theo cả toàn bộ các châu báu tàng trữ trong Tứ phương miếu nữa! Theo những gìtôi biết, Tạng vương Lãng Đạt Mã tuyệt đối không hềhay biết gìvềchuyện này, bởi vìcảĐạo quân Ánh sáng canh giữtrước cửa cung điện của ông ta đã hoàn toàn biến mất chỉtrong một đêm. Sựviệc này khiến Lãng Đạt Mãchấn động hơn bất cứngười nào khác, bằng không ông ta đãkhông hạlệnh dùphải đào sâu ba thước đất cũng phải tìm ra tung tích cảĐạo quân Ánh sáng, mà cũng không đích thân dẫn quân đi truy xét đầu mối vềbọn họ như thế. Cảđến trước khi chết, ông ta vẫn còn hoài nghi liệu cóphải mình diệt Phật triệt đểquákhiến cho Đạo quân Ánh sáng bỏđi hay không, thậm chícòn định kiểm điểm lại hành vi ấy của mình, suy nghĩlại vềvai tròcủa Phật giáo đối với quốc gia. Còn vềquan hệgiữa hai gia tộc Vi thịvàNương thịvới Đạo quân Ánh sáng, từthời kỳvương triều ThổPhồn đãcólời đồn. Một lànói Nương thịđãcóhiệp nghịbímật với Qua Ba tộc, xét cho cùng thìchính bọn họđãđưa ra đề nghịchiêu nạp bộtộc ấy vào Đạo quân Ánh sáng. Ngoài ra còn một thuyết khác, nói Vi thị đã lợi dụng dược vật để khống chếĐạo quân Ánh sáng vàtộc trưởng, Đại Bản Ba của Qua Ba tộc… Những tin đồn này đãtựđộng tan biến sau đêm Đạo quân Ánh sáng biến mất. Nhưng cómột điểm lạ, đólàhai gia tộc này dường như đãbiết được chuyện gì đóđằng sau cuộc thoát ly của Đạo quân Ánh sáng. Dùsao thìsau khi đám người kia bỏđi, bọn họcũng không cuống quýt lên tìm kiếm như Tạng vương, màsau khi Lãng Đạt Mã qua đời, cảhai gia tộc này đều trực tiếp tham gia vào cuộc tranh đoạt quyền lực mới, dường như bọn họkhông hềlolắng đạo quân ấy sẽtrởthành mối uy hiếp của mình, không biết rốt cuộc họđãnắm giữđược bímật gìnữa.” Nhạc Dương nói: “Vậy, Vi thịvàNương thịcóhậu nhân không?” “Không,” Cương Nhật PhổBạc trầm giọng đáp, “những kẻchìm đắm với quyền lực, cuối cùng sẽbịquyền lực hủy diệt. Theo tôi được biết, hai đại gia tộc huy hoàng năm xưa cuối cùng đãtan thành tro bụi trong khói lửa chiến tranh, và một chút nội tình màhọbiết được đó, cũng bịmang theo xuống mồrồi. Không còn một ai biết tung tích của Đạo quân Ánh sáng vànguyên nhân tại sao họbiến mất cả, từđóvề sau, phàm làkẻnào muốn tìm hiểu vềBạc Ba La thần miếu vàĐạo quân Ánh sáng, đến sau cùng đều nhận được sự trừng phạt đích đáng!” Giọng anh ta bỗng trởnên nghiêm khắc lạnh lùng, mấy người bọn Trác Mộc Cường Ba nghe mà đều ngẩn ra, cả Cương Lạp cũng nghển lên khỏi đùi Trác Mộc Cường Ba. Cương Nhật PhổBạc biết mình lỡ

lời, lại dịu giọng: “Nói đi quáxa rồi, vốn làđịnh nói chuyện Tửkỳlân kia mà, cậu xem đấy, đãkéo đi xa tới tận đâu rồi không biết. Đoạn anh lại rót cho mình thêm một bát rượu, nhưng rõràng làđãkhông thểbình tĩnh lại được, miệng ho sùsụmột tràng, gương mặt đỏbừng cảlên. Cương Lạp dịu dàng rên ư ử bước đến, hai chân trước gác lên lưng Cương Nhật PhổBạc kẽđập đập, hệt như cô a hoàn đang đấm lưng cho lão gia vậy. Đội trưởng Hồ Dương vàNhạc Dương ngạc nhiên đến bần thần cảngười ra. Nhạc Dương không kìm nổi thầm nghĩ, con Cương Lạp ấy, thật đúng một con chóngao hay sao? Nếu mình cómột con như thếthìtốt quá!

Cương Nhật PhổBạc xua tay ýbảo không cần, một lúcsau cơn ho ngừng lại, anh ta mới cất lời nói tiếp: “Các cậu đều biết cảrồi, phong tục sống chung với lũsói của bộtộc Qua Ba mấy ngàn năm nay chưa từng thay đổi, cho dùvề sau cóchiến ngao gia nhập, địa vịcủa loài sói cũng không hềcóchút biến động, chẳng qua chỉlàthêm lũchóngao có địa vịđồng đẳng với sói màthôi. Vậy thì, sẽdẫn đến một vấn đềmới… khi chóngao vàsói ởcùng nhau, bọn chúng sẽsống như thếnào, sẽxửsựvới ra sao? Ngoài ra, vìnhu cầu của chiến tranh, chóngao thông thường vềthểhình hay vềsức mạnh vàtốc độđều không thểhoàn toàn đạt đủtiêu chuẩn, các binh sĩtrong Đạo quân Ánh sáng cần chiến ngao của họcóthểhình lớn hơn, tốc độnhanh hơn, nanh vuốt sắc bén hơn, phản ứng nhanh nhẹn hơn nữa…, phải thế nào mới làm được điều đó? Vậy là, dựa trên cơ sởnày, chúng ta cómột giảthiết, cólẽmới ban đầu, đây chỉlà một sựtình cờ, tiếc là, chóngao cùng với lũsói sống chung với chúng, đã sản sinh ra thế hệ sau, khi các binh sĩ Đạo quân Ánh sáng phát hiện giống vật ấy có sức chiến đấu mạnh hơn, liền bắt đầu cho gây giống nhân tạo…” Trác Mộc Cường Ba kinh ngạc đến nỗi quên cả vuốt lông cho Cương Lạp đang nằm trong lòng mình, ngẩn ngơ thốt lên: “Ýanh là, Tửkỳlân…” Cương Nhật PhổBạc gật đầu, nói: “Dựa theo giảthiết này, Tửkỳlân, cólẽkhông chỉTửkỳlân, màcòn cảmột số thánh thú, linh ngao khác, cólẽchúng chính là một loại lang ngao, hoặc giảcóthểgọi làngao lang, giống như làsư hổ thúcủa ngày này vậy.” Nhạc Dương hỏi: “Tại sao lại gọi làgiảthiết? Đây chỉlà suy đoán của chúthôi à, không cóchứng cớgìsao?” Cương Nhật PhổBạc lại khẽgật đầu: “Đúng vậy, Đạoquân Ánh sáng trong thời đại ThổPhồn đãlà một câu đốrồi, không ai biết bọn họđãtrải qua huấn luyện như thếnào, đến cảcác đại thần quyền quý, thậm chícảTạng vương, cũng chỉcóthểtrông thấy những binh sĩđãđạt chuẩn của đạo quân ấy mà thôi. Đồng thời, cũng không người nào biết được họsửdụng phương pháp gìđểthuần dưỡng chiến ngao cả, tất cảđều chỉcóthểsuy đoán. Cóđiều, giảthiết vừa nãy hoàn toàn không phải đột nhiên lóe lên trong ýnghĩ hay tưởng tượng vô căn cứ, màlàkết luận người xưa đã trải qua vô số suy đoán và nhiều lần cân nhắc mới rút ra được, đích thực lànócóthẻgiải thích được những điểm phi thường ở một số giống ngao hiếm mà chúng ta vẫn thấy ngày nay.” Anh ta ngưng lại một chút rồi nói tiếp, “vídụnhư Cương Lạp chẳng hạn…” Cương Lạp nghe nhắc đến tên mình, lèlưỡi ngước đầu lên nhìn Cương Nhật PhổBạc. Cương Nhật PhổBạc nâng mặt con chólên, nói: “Cương Lạp của tôi, tổtiên của nócó lẽchính là một con ngao bối hoặc làbối ngao.” “Bối ngao?” đội trưởng Hồ Dương cảm thấy diễn đạt như vậy hết sức mới lạ.

Cương Nhật PhổBạc chỉtay vào Trác Mộc Cường Ba nói: “Cường Ba biết đấy, cậu ấy cóthểlýgiải cho các cậu được.” Trác Mộc Cường Ba cũng đã nghĩ đến rồi, so với giả thiết di truyền cách đời gãđưa ra thìgiảthiết này đáng tin cậy hơn nhiều. Chính xác, nếu là bối ngao thì Trác Mộc Cường Ba vô cùng mừng rỡ, đây là một hướng tư duy hoàn toàn mới, trước đây Cương Nhật PhổBạc không nói cho gã biết, rõràng làvìcòn vướng mắc những chuyện liên quan đến Đạo quân Ánh sáng. Gã đột nhiên phát hiện ra, Đạoquân Ánh sáng vàchiến ngao không ngờlại cómối liên hệ vô cùng mật thiết.

Nhạc Dương thấy Trác Mộc Cường Ba cúi đầu không nói gì, sắc mặt lúc thìmừng vui, lúc lại tỏra kinh ngạc, không nén nổi tòmòkêu lên: “Cường Ba thiếu gia, đừng cóvui trộm một mình nữa chứ, nói đi xem nào, bối ngao rốt cuộc là giống gìthế?”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Bối, là biến chủng của sói, cũng cóngười nói là một loại hoàn toàn khác với sói, nhưng chuyện chúng sống chung với sói thì không thể nghi ngờ nữa, chỉlàđến ngày nay không còn ai trông thấy nữa mà thôi. Trong các ghi chép cổ, con bối, toàn thân trắng như tuyết, hai chi trước thiên sinh tàn khuyết, cần một con sói khác cõng mới đi được, nhưng nósởhữu trítuệrất cao, đảm nhận vai trònhư quân sư trong đàn sói. Đàn sói nào màcómột con bối, thìkhảnăng săn bắt của đàn sẽnâng cao lên gấp mấy lần, cho dùcổnhân của chúng ta đãtiến lên thời đại canh nông thìcũng không phải đối thủcủa bọn chúng, chỉcóthểmắng chửi là“lang bối vi gian”(*) màthôi, câu thành ngữnày cũng chính làtừđómàra đấy. Nếu bảo Hải lam thúchính làbối ngao, thìchúng ta cóthểgiải thích tại sao chúng thông minh đến thếrồi. Chính xác, đây là một giảthiết rất cókhảnăng…” Nhạc Dương nhìn Cương Lạp hỏi: “Cương Lạp thông minh lắm à?”

Không ngờ, anh vừa dứt lời, Cương Lạp đãkiêu ngạo ngẩng cao đầu, bất ngờ phát ra một tiếng “oắc…” Nhạc Dương lại giật thót mình ngạc nhiên.

Cương Nhật Phổ Bạc lại rót đầy chén rượu của mọi người, nói: “Những điều tôi cóthểnói với các cậu chỉcóngần ấy thôi, những đầu mối khác, các cậu cóthểtìm được trong những nguồn tư liệu khác. Đương nhiên, nếu các cậu tìm được hậu nhân của tộc Qua Ba, biết đâu họcóthểcho các cậu biết nhiều hơn nữa cũng nên.” Nhạc Dương ngạc nhiên thốt: “Hậu nhân của bộtộc Qua Ba? Chẳng phải toàn bộbọn họđãđến Hương Ba La rồi hay sao?” Cương Nhật PhổBạc lắc đầu: “Ai bảo cậu thế? Cậu trai trẻ, cậu phải phân biệt cho rõquan hệgiữa Đạo quân Ánh sáng vàbộtộc Qua Ba. Đạo quân Ánh sáng làngười trong bộtộc Qua Ba tổchức thành, nhưng thếhoàn toàn không có nghĩa làĐạo quân Ánh sáng chính làtoàn bộngười trong tộc Qua Ba! Năm xưa khi bộtộc Qua Ba gia nhập vương triều Thổ Phồn, đã bị chia làm ba nhánh, những binh sĩ cường tráng nhất được lựa chọn đểgia nhập Đạo quân Ánh sáng, binh sĩbình thường thìlại ởlẫn trong các cánh quân khác, những người khác trong bộtộc vẫn làbình dân bách tính. Những người mang châu báu ởTứphương miếu biến mất chỉtrong một đêm, vềsau lại xây dựng nên Bạc Ba La thần miếu, chỉcóĐạo quân Ánh sáng thôi! Còn bộc tộc Qua Ba, thìvẫn ởlại sinh sống trên cao nguyên, cóđiều, bọn họ không thể không che dấu hành tung, sống cuộc đời của những kẻtrốn tránh ẩn nấp. Nói tới đây, gương mặt Cương Nhật Phổ Bạc thoáng hiện lên một nụ cười đượm nét bi thương, “Ngay hồi trước Giải phóng ấy, vẫn còn cóngười trông thấy người tộc Qua Ba bọn họcũng như đám người Đạt Mãkia kìa, ởtrong dãy Himalaya, sống nguyên thủy, đốt nương làm rẫy, du canh du cư.” “Tại sao họkhông đi theo Đạo quân Ánh sáng nhỉ?” Nhạc Dương kinh ngạc kêu lên, “Cólẽnào, đến cảbọn họcũngkhông biết Đạo quân Ánh sáng kia đi đâu hay sao?” Cương Nhật PhổBạc gật đầu nói: “Đúng thế, Đạo quân Ánh sáng biến mất quábất ngờ. Sau khi họbỏđi, sốphận của những người Qua Ba còn lại thật sựrất bi thảm. Họtự nhận mình làdân tộc bịlưu đày, những binh sĩđang bảo vệ họ- bảo vệbộtộc Qua Ba, đồng thời làtrụchống mạnh nhất của vương triều Thổ Phồn, đã đột nhiên biến mất. Khi vương triều sụp đổ, bộtộc Qua Ba cũng chịu sựđàn áp cực lớn, cóthểkéo dài kiếp sống tàn tạấy đến ngày nay, cũng coi như là một kỳtích rồi.” Trong lòng Nhạc Dương y còn đầy rẫy nghi vấn, bỗng nghe Trác Mộc Cường Ba nói: “Cám ơn anh, đối với chúng tôi mànói, những tin tức này thực sựrất quan trọng…” “Gượm đã!” Nhạc Dương đột nhiên ngắt lời, vẻ nghi hoặc lộra trên khuôn mặt, anh đưa mắt nhìn Cương Nhật PhổBạc, nghiêm giọng hỏi: “Rốt cuộc chúlàngười như thế nào?” Trác Mộc Cường Ba vàđội trưởng Hồ Dương đều ngẩn ra, tròn xoe mắt nhìn Nhạc Dương. Nhạc Dương lại nói: “Cường Ba thiếu gia, ởđây cóvấn đề. Anh thửnghĩmà xem, tại sao chúấy lại biết nhiều chuyện như thế? Những chuyện thếnày, chúng ta nghiên cứu bao nhiêu lâu nay rồi, nhưng đãbao giờnghe nói đến đâu! Trong các tư liệu mà những người đi trước nghiên cứu, cũng không hềnhắc đến.

“Nói tới đây, anh lại quay sang phía Cương Nhật PhổBạc, “Từđâu chúcóđược những thông tin này? Tại sao chúlại sống trên con đường lên núi của chúng tôi? Rốt cuộc chúlà ai? Chú…”

Trác Mộc Cường Ba ngăn Nhạc Dương lại, nói: “Đủrồi, Nhạc Dương, đừng cóđoán bậy đoán bạnữa, cậu… cậu vô lễ quá rồi đấy! Gã cũng không biết phải phê bình anhchàng thích hỏi cho đến rốt ráo tận cùng này như thếnào nữa, càng tệhại hơn nữa là, trong lòng gãcũng nảy sinh những nghi vấn hệt như Nhạc Dương vậy.

Cương Lạp thấy anh chàng này tuổi không lớn lắm, lại không phải quen thuộc gìcho cam màdám chất vấn Cương Nhật PhổBạc, liền đột nhiên đứng phắt dậy trước mặt chủ nhân, lần này trong mắt nóđãlóe lên sát khíghê người, rõ ràng là đứng yên bất động, vậy mà lại khiến người ta có cảm giác có thể lao bổ tới bất cứ lúc nào. Không hiểu vì sao, Nhạc Dương chợt cảm thấy hơi sợhãi.

Cương Nhật Phổ Bạc nhấc tay ấn Cương Lạp xuống, cười ha hả nói: “Cậu trai trẻ, rốt cuộc các cậu điều tra nghiên cứu vềBạc Ba La vàĐạo quân Ánh sáng bao nhiêu năm rồi?” Nhạc Dương nhất thời tắc tị. Cương Nhật PhổBạc lại tiếp lời: “Tôi nghe nói, năm đóngười dòhỏi được thông tin vềBạc Ba La thần miếu chẳng qua chỉlànghe qua đoạn truyền thuyết từmiệng nghệnhân hát xướng dân gian mà thôi, nếu thực sựtruy ngược trởlại, thìcòn chưa cóđến hai trăm năm lịch sử, còn đến khi dân nước ta biết vềBạc Ba La thìđãlàcuối đời Thanh, đầu đời dân quốc, tính ra chỉcó trăm năm màthôi. Thếcậu cóbiết, thời gian gia tộc chúng tôi vàĐạo quân Ánh sáng mắc mớvới nhau, đãtrải qua hơn nghìn năm rồi hay không! Hơn một nghìn năm đấy! Kể từ ngày bọn họbiến mất khỏi cõi đời này!” Nhạc Dương đột nhiên nhớra điều gìđó, bỗng nhiên tỏ vẻkính trọng: “Chú… chúchính làhậu nhân của bộtộc Qua Ba!” Cương Nhật PhổBạc mỉm cười lắc đầu: “Cậu trai trẻ, đừng tựtin như thế, lần này thìcậu lầm rồi, tôi không phảg  ̣ , y  ̣ , g p hậu nhân của bộtộc Qua Ba đâu.” Anh ta khóche dấu nổi nét thê lương trên gương mặt, thởdài nói: “Nhưng gia tộc chúng tôi, lại phải gánh trên lưng mình vận mệnh hệt như hậu nhân của bộtộc ấy, vìthế, tôi có thểcảm nhận được cảnh ngộcủa những hậu nhân bộtộc Qua Ba bịvứt bỏlại trên cao nguyên ấy. Tất cảnhững gìhọ trải qua, cólẽlàrất giống với những gìgia tộc chúng tôi đã từng gặp phải.” Nhạc Dương lại hỏi: “Rốt cuộc thìchúlàai?” Cương Nhật PhổBạc lộthần sắc đau đớn bi thương, Cương Lạp thìrên “ư ử”, dúi đầu vào ngực chủnhân, khe khẽcọcọ. đội trưởng Hồ Dương thấy vậy liền lên tiếng: “Đủ rồi Nhạc Dương, mỗi người đều có bí mật của riêng mình…” Nhạc Dương ngừng chất vấn, đột nhiên sực nhớlại lời của Lữ Cánh Nam đãtừng chỉbảo: “Nhạc Dương, hãy nhớcho kỹ, mỗi người đều cóbímật của riêng mình. Khi chất vấn người ta, cần phải phân biệt rõ ràng lúc nào là thẩm vấn kẻđịch, lúc nào làbạn bètròchuyện. Hỏi cũng cần rất nhiều kỹxảo đó!”

Trác Mộc Cường Ba đang không biết xin lỗi Cương Nhật PhổBạc thếnào, thìCương Lạp đãđột nhiên đứng phắt lên khỏi lòng anh ta, cảnh giác nhìn ra cửa, hai tai dựng đứng lên, khẽnhúc nhích, tựa như đang tìm thông tin gìđó trong không khí, rồi đột nhiên nóngoảnh đầu lại sủa lên một tiếng với Cương Nhật PhổBạc, tiếng sủa vang dội, đến cả Trác Mộc Cường Ba cũng giật thót nảy người.

Cương Nhật Phổ Bạc giật mình sực tỉnh khỏi cơn bi thương, hỏi Cương Lạp: “Bắt đầu rồi hả?” Cương Lạp lại đáp hai tiếng nữa. Cương Nhật liền vịn tay nhảy xuốnggiường, bảo Trác Mộc Cường Ba: “Giờ không nói mấy chuyện này nữa, tôi dẫn các cậu đi xem một màn kich hay, đảm bảo làcác cậu sống ngần này tuổi rồi cũng chưa từng thấy bao giờđâu. Đểtôi lấy ít đồđã, Cương Lạp, mởcửa ra.”

************

(*) Tam phiên: vốn là các tướng cũ của nhà Minh đầu hàng người Nữchân, cócông trợgiúp họxâm nhập Trung nguyên, về sau được nhà Thanh phong vương tước, trấn nhậm ởmấy tỉnh phía Nam: Bình Tây vương Ngô Tam Quế ởVân Nam – QuýChâu; Bình Nam vương Thượng KhảHỷ ởQuảng Đông; Tĩnh Nam vương Cảnh Trọng Minh ởPhúc Kiến. Sau này làm phản, qua cuộc chiến Tam phiên chi loạn

(1673-1681) lần lượt bịhoàng đếKhang Hy tiêu diệt vàxóa bỏđất phong.

(*)Lang bối vi gian: cấu kết với nhau đểlàm chuyện xấu.

Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMãChương 32

SUY ĐOÁN VỀTỬKỲLÂN (2)

Linh ngao Hải lam thú Nhạc Dương ởgần cửa nhất, vốn định bước ra mởcửa, không ngờCương Lạp đãlẹlàng chen vào đẩy anh ra, bổ nhào tới trước, dựng đứng thân lên, gẩy cái then một cái mở cửa ra, lao vút về phía đồng cỏ rộng thênh thang.

Cương Lạp thích thúchạy mấy bước, rồi ngoảnh đầu lại, chỉ thấy thân thểtrắng như tuyết của nónhẹnhàng lướt đi trong làn giólạnh thấu xương, tựa như hòa tan thành một thểvới trời xanh mây trắng đồng cỏ xanh mướt mắt. Trong đầu Nhạc Dương chợt lóe lên một cụm từ: “… oai phong lẫm lẫm, hiên ngang ngời ngời!” Đúng vậy, chính làoai phong lẫm lẫm! Cương Lạp lúc này trông thật hiên ngang, bộlông màu trắng bạc sáng bóng lên như lụa, bóchặt lấy thân hình thon dài tắm trong ánh dương rực rỡ, tựa như trên trời có đám mây khẽlướt xuống đồng cỏnày vậy.

Bước chân nhẹnhàng ấy tựa như cócon ngựa nòi cao quýtung vónhảy múa, lại càng giống thiếu nữngười Tạng đang nâng chiếc khăn Ha đa tung tăng khiêu vũ trên thảo nguyên mênh mang. Một con Tạng ngao đẹp quá chừng, Nhạc Dương nhìn màngây hết cảngười!

Trác Mộc Cường Ba khẽvỗlên vai Nhạc Dương, hỏi: “Đẹp lắm phải không?” Nhạc Dương thởdài nói: “Tôi thật không dám tin làtrên đời này lại cócon chóđẹp đến mức ấy, đúng làtạo vật của trời!” Cương Lạp lao vút đến, chạy xung quanh chân Trác MộcCường Ba hai vòng. Nhạc Dương nhìn nó, nóliền ngoảnh đầu đi, không thèm nhìn thẳng vào anh chàng. Nhạc Dương làu bàu thắc mắc: “Hình như nókhông thích tôi rồi.” Trác Mộc Cường Ba cười cười: “Ai bảo cậu vừa mới gặp đãnói người ta ục ịch. Cương Lạp nhớlàcậu nói gì đấy.” “Không phải chứ!” Nhạc Dương trợn tròn mắt kêu lên, “từngữtrừu tượng như ục ịch mànócũng hiểu à?”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Cậu không đọc báo cảo phân tích của các nhàkhoa học à? Chónuôi thông thường cóchỉ sốthông minh ngang với đứa trẻba, bốn tuổi, các loại động vật họchócỡlớn như chóngao, chósói thìcótríthông minh tương đương với đứa trẻ sau, bảy tuổi, nếu được huấn luyện thêm, chúng cóthểđạt đến mức chỉsốthông minh của đứa trẻmười một, mười hai tuổi. Một đứa trẻmười một, mười hai tuổi, cậu cho rằng cógìnókhông hiểu được nữa chứ? Đặc biệt làgiống linh ngao Hải lam thúnhư Cương Lạp đây, trítuệcủa nóchỉsợcòn cao hơn cậu tưởng tượng nhiều đấy, tiếp xúc với nónhiều cậu sẽbiết con vật này có thểmang đến niềm vui bất ngờnhư thếnào.” Nói đoạn, Trác Mộc Cường Ba nhoẻn miệng mỉm cười, như đang hồi tưởng lại chuyện ngày xưa. Cương Lạp ngồi xổm bên cạnh gã, ngước mắt nhìn vềphía xa, chốc chốc lại quay đầu vào trong nhàkêu lên những tiếng “u, u” dài ngắn khác nhau.

Nhạc Dương thấy bộdạng của Cương Lạp cóvẻnhư đang thúc giục Cương Nhật PhổBạc, nghĩngợi một thoáng rồi lại nói: “Tôi nhớlàm inh nói bằng tiếng phổthông cơ mà, chẳng lẽnólại còn hiểu được mấy thứtiếng khác nhau cơ à?”Trác Mộc Cường Ba mỉm cười đáp: “Nếu làmệnh lệnh đơn giản, thì dù có thêm mấy thứ tiếng nữa Cương Lạp cũng vẫn nhớđược. Cóđiều khi nói chuyện bình thường, chưa chắc nóđãchỉdùng hai tai đểnghe, nócóthểquan sát động tác, nét mặt của cậu, lắng nghe ngữđiệu, tốc độ nói của cậu, ngoài ra, nócòn cóthểngửi được thông tin tỏa ra từ cơ thể cậu khi nói chuyện, nắm bắt nhịp tim và tình trạng tiết mồhôi trên da của cậu nữa, cóthểhình dung nó giống như một cái máy phát hiện nói dối vậy. Cương Lạp có thể quan sát được tâm trạng thực sự của cậu lúc nói chuyện, là coi thường nóhay làđang khen ngợi nó, thích nó hay ghét nó. Trong các thần thoại truyền thuyết, linh ngao Hải lam thúlàđộng vật thông linh cóthểthăm dòđược thếgiới nội tâm của con người, thậm chícậu còn chưa mởmiệng, nóđãbiết cậu muốn nói gìrồi ấy chứ.”

Nhạc Dương không kìm được lại liếc mắt sang nhìn Cương Lạp một cái. Cương Lạp từnãy đãđổi hướng ngồi, xoay lưng vềphía Nhạc Dương, thần thái ngạo mạn hướng ánh mắt nhìn vềnơi xa xăm. Trác Mộc Cường Ba nói: “Cậu thực lòng thành ýxin lỗi nó, Cương Lạp sẽtha thứcho cậu.

Cóphải vậy không hảCương Lạp?” Nhạc Dương lại thêm một phen ngạc nhiên, nhưng trước ánh mắt cổvũcủa Cường Ba thiếu gia, anh chàng vẫn thử cất tiếng: “Chuyện kia… Cương Lạp tiểu thư, chuyện này… làtôi không đúng, tôi, tôi, tôi, những lời tôi vừa nói khi nãy thật là vô lễ quá… Cô… cô có thể lượng thứ cho tôi không…” Lời nói còn chưa dứt, Cương Lạp đãnhổm mình đứng lên, hướng vào căn nhà đá sủa hai tiếng. Nhạc Dương nhìn sang phía Trác Mộc Cườ ng Ba nói: “Chuyện này…” Trác Mộc Cường Ba cười cười gật đầu:“Được rồi, nóđãtha thứcho cậu rồi đấy. Cương Lạp không phải làhẹp hòi phải vậy không, Cương Lạp.” Cương Lạp nhìn Trác Mộc Cường Ba đầy vẻdằn dỗi, trong mũi “ừm, ừm” một tiếng dài, rõràng làđang cóý: “Cái anh này, sao lại đi nói giúp người ngoài như thế.”

***

Cương Nhật PhổBạc xách theo một cái bao nhỏxồng xộc chạy ra, miệng lẩm bẩm: “Giục cái gìmàgiục, gấp mấy thìcũng phải mang đủđồtheo mới được chứ?”

Đội trưởng Hồ Dương theo sát phía sau anh ta, ngữkhí hết sức thành khẩn: “Anh nghĩlại được không?” Cương Nhật PhổBạc dường như không nghe thấy, đưa tay ngoắc Cương Lạp: “Chúng ta đi.” Cương Lạp liền dẫn đầu cảbọn tiếp tục đi vềphía Nam.

“Chúng ta đang đi đâu thếnhỉ?” Nhạc Dương hỏi.

Cương Nhật PhổBạc nởmột nụcười thần bí, nói: “Đến nơi thìcậu sẽbiết. Nhất định các cậu sẽthấy hứng thúcho màxem.” Nói đoạn liền nháy mắt với Trác Mộc Cường Ba một cái.

Nhạc Dương không ngờông chúnày lại còn giởtròthần bí, chán ngán chẳng buồn hỏi han tiếp nữa. đội trưởng Hồ Dương dường như vẫn còn bực chuyện Cương Nhật Phổ Bạc từchối lời mời của anh, cũng không nói không rằng gì, không khíphút chốc trầm hẳn đi, bốn người cứthếlặng lẽđi theo sau Cương Lạp. Tốc độ của Cương Lạp rất nhanh, hình như nókhông muốn dừng bước thảbộchậm lại màcứ lao vun vút, chạy trước cảmột đoạn, rồi sau đólại chạy về đểmọi người cóthẻtheo kịp. Nhìn cái bóng lao đi lao về loang loáng của nó, Nhạc Dương bất chợt nảy sinh cảm ngộ, anh cũng muốn được giống như Cương Lạp kia, tungmình tựdo chạy dưới trời xanh mây trắng, thỏa sức hít thở bầu không khítựdo, rồi sau đólại nằm xuống, thân thểvà tâm hồn đều mởrộng, cùng với thảo nguyên hòa vào thành một thểduy nhất.

Không bao lâu sau, màu lông của Cương Lạp bắt đầu biến đổi, nhuốm sang thứsắc màu khiến người ta phải tan nát cõi lòng, như mộng, như ảo; cái bóng hình kiêu ngạo tự do chạy nhảy ấy phảng phất như bất cứlúc nào cũng cóthể đạp mây màbay lên tít tận chín tầng trời. Khoảnh khắc ấy, nóđích thực là một con thần thúnơi Thiên giới vìbất cẩn mà lưu lạc xuống cõi nhân gian.

Nhạc Dương tán thưởng: “Màu sắc đẹp quá. Đây, đây rốt cuộc làmàu gìvậy?” Anh chàng lục tung cảóc lên mà cũng không tìm ra được một tính từnào thích hợp đểhình dung, chỉbiết đắm chìm trong sắc màu diễm tuyệt đó.

Đội trưởng Hồ Dương cũng kinh ngạc thốt lên: “Chưa bao giờtôi thấy con chóngao nào cóthểbiến đổi màu sắc cả, sao nólàm như vậy được nhỉ?”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Thầy giáo bảo, đây cólẽlàtác động của cơ năng sinh lýtương tựnhư của Hãn huyết bảo mã, cũng giống như con người ta khi tức tối thìđỏmặt tía tai lên vậy, mỗi khi Hải lam thúbắt đầu chạy tốc độ, các mao mạch huyết quản ở dưới lớp da lông sẽ được dồn đầy căng, làm cho sắc da biến đổi, ảnh hưởng đến bộlông màu bạc, cộng với tác động chung của các nhân tốkhác như thời tiết, sựphản xạ, chiết xạánh sáng sẽlàm hiện lên thứmàu sắc màchúng ta đang nhìn thấy đây. Hải lam thúchạy rất giỏi, chúng thích chạy nhảy trong tất cảcác động vật họchó, ngoài Tửkỳlân ra thìchúng làloài chạy nhanh nhất, hơn nữa chúng còn cóthểduy trìtốc độnhanh này một thời gian dài,sức bền cóthểso với chiến mãđược. Tương truyền Tuyết sơn thần nữđãban cho chúng ba điềm lành: ban cho chúng bộlông sắc hải lam rực rỡtuyệt trần, còn hấp dẫn mê hoặc hơn cảlam bảo thạch; ban cho chúng thân thểnhẹnhàng như áng mây đểchúng cóthểtựdo tựtại tung tăng chạy nhảy, trởthành những tinh linh đuổi theo ngọn gió; ban cho chúng trái tim thông tuệ, khiến chúng cóthểđọc hiểu tất thảy ngôn ngữtrên thếgian này.” Nhạc Dương lèlưỡi nói: “Tôi cũng muốn nuôi một con Hải lam thúnày quá.”

Trác Mộc Cường Ba cười cười lắc đầu: “Chỉcóthểgặp màkhông thểcầu đâu. Trước khi ngao con trưởng thành, không ai biết nósẽlà một con ngao như thếnào, thậm chí còn không thểphân biệt được chúng với lũchócon thông thường nữa.” Nói tới đây, gãkhông khỏi liếc nhìn Cương Lạp đầy cảm thông, nhớ lại năm đó, Cương Lạp cũng là một con ngao bịloài người bỏrơi.

Đi thêm một đoạn đường nữa, Nhạc Dương lại lên tiếng bắt chuyện: “ChúCương Nhật PhổBạc à, cóphải nơi chúng ta sắp đến đây rất nguy hiểm không?” Cương Nhật PhổBạc gật đầu: “Không sai, cóhơi nguy hiểm một chút, cóđiều chỉcẩn thận thìkhông gặp vấn đềgì đâu.” Đội trưởng Hồ Dương nói: “Nơi này trời trong giónhẹ, cũng không nghe thấy tiếng dãthúgầm gào, sao cậu biết là cónguy hiểm?” Nhạc Dương nói: “Hồđội trưởng quên rồi à? Lúc mới đến đây, MãBảo nói cónơi rất nguy hiểm mà.”

Cương Nhật Phổ Bạc nói: “Hả? Các cậu từ chỗ thôn làng của Mã Bảo đến đây à, tôi còn tưởng là Cường Ba trực tiếp đưa các cậu đến đây luôn chứ.”

Nhạc Dương lắc đầu: “Không phải, là Mã Bảo đưa chúng tôi đến, cóđiều được nửa đường thìanh ta quay trở vềrồi, chẳng hiểu vìsao nữa.” Trác Mộc Cường Ba mỉm cười: “Theo tôi thìchắc anh ta hơi sợCương Lạp thôi.” Cương Nhật PhổBạc cũng cười theo, nói: “Đúng vậy, mấy năm trước nhàanh ta mất cừu, còn chưa tra xét cho rõ ràng gìđãđến chất vấn tôi rồi, lúc ấy tranh cãi nẩy lửa lắm.

Nhưng Cương Lạp thìkhông chịu nổi người khác đứng cãi nhau trước cửa nhà, tôi thìchốc lát cũng chưa kịp quát nó dừng lại, khiến MãBảo kinh hãi mất một phen. Vềsau tôi giúp anh ta tìm lại được cừu, anh ta cũng đến xin lỗi rồi, nhưng mỗi khi thấy Cương Lạp, anh ta vẫn cứ hơi… ha ha…” “Cương Lạp lợi hại lắm à?” Nhạc Dương nhìn cái bóng phiêu phiêu lướt đi phía trước, thếnào cũng không thểliên hệ được con chó to tướng vùi đầu vào lòng Trác Mộc Cường Ba nũng nịu ấy vàhai chữ“lợi hại” với nhau.

Dường như Cương Lạp nghe ngóng được gì đó, liền ngoảnh đầu lại hướng vềphía Cương Nhật PhổBạc sủa lên hai tiếng “oắt oắt” bất mãn. Cương Nhật Phổ Bạc nói: “Đừng coi thường Cương Lạp nhàchúng tôi, người ta hay nói hổ cái phát uy thế này thế nọ, chứ không biết Cương Lạp nhànày mànổi giận lên thì…”

Cương Lạp nghe thếthìcuống lên, xông đến cắn gấu áo Cương Nhật PhổBạc, không ngừng giật giật, trong cổhọng phát ra những tiếng gầm gừtrầm đục, thái độuy hiếp càng rõrệt hơn nữa, rõràng làđang nói: “Không được kểtiếp!

Không được kểtiếp!”Cương Nhật Phổ Bạc cười phá lên: “Được rồi, được rồi, không nói, không nói nữa. Thực ra những lúc Cương Lạp dịu dàng, thì không ai hiểu lòng hơn nó đâu.” Khi ấy Cương Lạp mới chịu nhảmõm, lướt ra xa như một làn khói.

Cương Nhật Phổ Bạc chăm chú nhìn theo bóng lưng con chó cưng, ánh mắt thấm đẫm tình cảm. Trông ánh mắt ngước nhìn Cương Lạp của anh ta, Nhạc Dương dường như cũng hiểu ra điều gìđó, chẳng trách Cường Ba thiếu gia không mượn được Cương Lạp, Cương Lạp chính là một phần của sinh mệnh chúCương Nhật PhổBạc rồi còn gì, đừng nói là một ngày, dùchỉmột phút, một giây chúấy cũng không thể rời Cương Lạp được. Không có Cương Lạp, Cương Nhật PhổBạc làm sao cóthểmột mình sống dưới ngọn núi tuyết cô liêu lạnh lẽo này suốt mười mấy năm ròng được cơ chứ.

Tiếp tục đi vềphía Nam mười mấy phút nữa, đường đi càng lúc càng cao dần, đãđi vào khu vực khe rãnh nhấp nhô, không biết bản thân đang ở chỗ nào nữa rồi. Nhạc Dương đưa mắt quan sát xung quanh, nhận diện phương vị, rồi nói: “Hình như từnãy đến giờchúng ta đều đi vềphía Nam.” Đội trưởng Hồ Dương gật đầu xác nhận: “Không sai.” Nhạc Dương nói: “Không biết cógặp mấy người nhóm lạt ma ÁLa không nhỉ?”

“Hử?” Cương Nhật PhổBạc nói, “Các cậu còn những người khác nữa à?”

Trác Mộc Cường Ba liền nói lại việc họ phân làm ba nhóm chia ba hướng thăm dò tìm đường lên núi. Cương Nhật PhổBạc nghe xong nghiêm giọng nói: “Họgặp nguy hiểm rồi!”Trác Mộc Cường Ba thoáng nghĩngợi trong giây lát, lạt ma ÁLa, Ba Tang, Trương Lập, ba người này đi chung với nhau thìcóthểgặp nguy hiểm gìcơ chứ? Gãliền đáp: “Họ không gặp chuyện gìđâu, ba người ấy thân thủcòn tốt hơn cảtôi nữa ấy chứ.”

Cương Nhật Phổ Bạc lắc đầu: Con người không sợ hiểm nguy, đáng sợnhất làngười ta không biết đấy lànguy hiểm.” Nhạc Dương đột nhiên kiễng chân lên ngước nhìn lớn tiếng hỏi: “Ồ, đókhông phải nhóm của lạt ma ÁLa đấy hay sao? Trương Lập! Anh Ba Tang! Lạt ma Á La! Ở đây!

Chúng tôi ởđây!” Cương Nhật Phổ Bạc giờ mới thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may.” Cương Lạp cũng quay lại, nhìn bốn người lạ đằng xa.

Lạt ma ÁLa đãđến gần. Nhạc Dương bước lên đón rồi hỏi: “Thếnào rồi?” Ba Tang lắc đầu, nhìn bộdạng thìhọcũng không tìm thấy đường thích hợp đểlên núi. Ngay sau đó, họliền trông thấy Cương Lạp, sắc hải lam khắp thân nóđang nhạt dần rồi ẩn đi, thoạt nhìn trông như thêu lên chi chít khắp mình những ngôi sao nhấp nháy hải lam. Nhưng Cương Lạp nhìn mấy người bọn họthìkhông được thiện cảm cho lắm, nócảnh giác nhìn chằm chằm vào Ba Tang, không giận không sủa, cảmóng vuốt cũng cẩn thận thu về, nhưng khíthếẩn trong ánh mắt thì đến cả người như Ba Tang cũng dường như không chịu đựng nổi. Cả Cương Nhật Phổ Bạc cũng thôi không cười nữa, không đợi Trác Mộc Cường Ba giới thiệu, đãđi lên trước, mục tiêu nhằm thẳng vào Ba Tang. Cương Lạp lặng lẽim lìm đi theo sát phía sau.Ba Tang cảnh giác, xuất phát từmột thứbản năng, bàn tay anh ta đãđặt lên cán dao găm. Không ngờ, Cương Nhật PhổBạc chỉlướt qua bên cạnh, điềm đạm ném lại một câu: “Sát khítrên người cậu nặng quá, Cương Lạp không thích cậu, cẩn thận một chút.” Cương Lạp liếc anh ta một cái, rồi cũng đi qua. Ba Tang lúc ấy mới nhận ra, khi một người, một chónày lại gần, khíthếđènén ấy khiến anh ta cảm thấy khóthở, điều này thìcảCường Ba thiếu gia cũng không thể làm nổi.

ChỗCương Nhật PhổBạc vàCương Lạp dừng lại, tình cờlại ởngay trước mặt lạt ma ÁLa. Khóe miệng Cương Nhật PhổBạc nởra một nụcười lạnh lẽo, anh ta hạgiọng: “Lâu lắm không được gặp cao thủ chân chính rồi, phải không, Cương Lạp, mày cũng không kìm được muốn đọ sức với ông ấy một phen rồi đúng không?” Cương Lạp phấn chấn tinh thần, bốn chân đứng vững, cùng với chủ nhân đứng đối diện với đại sư, hai người một chó ngao xếp thành hình chữphẩm ( ).

Lạt ma Á La còn chưa hiểu chuyện gì, nghi hoặc hỏi: “Anh là?” Bỗng nhiên, ông nhìn thấy hoa văn trang trítrên cán đao của Cương Nhật PhổBạc, lớn tiếng kêu lên, “Anh là…”

Lời còn chưa dứt, đao của Cương Nhật PhổBạc đãrời vỏ, vạch một đường cong trên không trung, cắt thẳng vào trước mặt lạt ma ÁLa. Đại sư tâm theo ýđộng, không lùi màcòn tiến lên trước, vươn tay ra đúng vào khoảnh khắc lưỡi đao cắt tới, tay không đoạt vũkhí, trực tiếp túm lấy cổ tay cầm đao của Cương Nhật PhổBạc. Chiêu này sớm đã nằm trong dựtính của Cương Nhật PhổBạc, cổtay anh ta hơi nghiêng đi, chuyển thành thếchặt xuống, nếu lạt ma ÁLa không chịu thu tay thìchẳng khác nào tựmang tay mình rag  ̣ y g ̣ g y hứng lấy lưỡi đao, còn nếu rút tay vềđánh tiếp thìlưỡi đao của Cương Nhật PhổBạc sẽlập tức chuyển thếchém thành đòn đâm, lạt ma ÁLa ắt sẽhoàn toàn rơi vào thếbịđộng.

Giỏi thay cho lạt ma ÁLa, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, không ngờlại không chịu thu tay về, màcũng thuận thếlật cổtay theo lưỡi đao, đồng thời xòe tay ra vỗ mạnh vào mặt bên thân đao. Cương Nhật PhổBạc chỉthấy bàn tay tê rần, suýt nữa thìkhông giữđược vũkhí, đợi khi anh ta nắm chặt đao định biến chiêu khác thìđãbịlạt ma Á

La nắm lấy cổtay rồi, năm ngón tay của ông màbóp chặt lại thìkhác nào gọng kìm thép giữchặt. Đúng lúc then chốt ấy, Cương Nhật PhổBạc khẽquát một tiếng: “Cương Lạp!” Mệnh lệnh vừa phát ra, Cương Lạp tức khắc hành động, cái bóng lao vút lên khỏi mặt đất so với ánh đao lúc nãy của Cương Nhật PhổBạc không hềchậm hơn chút nào, hàm răng trắng muốt nhằm thẳng vào cánh tay lạt ma ÁLa cắn tới. Nếu lần này ông còn không thu tay về, chỉsợkhómàgiữ được cánh tay ấy. Lạt ma ÁLa không hềsuy nghĩđãrụt tay giật trởvềtránh khỏi hàm răng sắc nhọn của Cương Lạp, kếđólại vươn ra ấn xuống đầu con ngao, rút tay rồi lại vươn tay nhanh đến nỗi dường như ông cơ bản chưa từng nhích động vậy.

Thật không ngờ, thân thểđang chồm lên không trung của Cương Lạp tựa như con ngựa bịghìm cương, nói dừng là dừng luôn, đột nhiên ngoảnh đầu ngược lại, vẫn nhằm chuẩn vào cánh tay lạt ma Á La. Lúc này Cương Nhật Phổ Bạc cũng đãnắm chặt cán đao, đâm vòng qua bên dưới bụng Cương Lạp. Lạt ma ÁLa không còn lối tránh né, đành phải thu tay vềđồng thời lùi một bước nhỏ.Một đao của Cương Nhật PhổBạc rõràng đãkhông thể đâm trúng lạt ma ÁLa được nữa, nhưng anh ta vẫn không hề do dự đâm thẳng tới cho hết đà. Lạt ma Á La đang tưởng rằng đây làsơ hở, thìmột sựviệc khócóthểtưởng tượng đã xảy ra, thân thể đang ở trên không trung của Cương Lạp xoay một vòng, đạp lên cánh tay vươn thẳng ra của Cương Nhật PhổBạc, mượn lực đổi hướng, đột nhiên bổnhào lao thẳng tới trước mặt vịlạt ma già.

Đối mặt với một thểkhổng lồập tới như vậy, chỉtrong thời gian ngắn ngủi tựa tia lửa xẹt lên khi đập hai tảng đá vào nhau, trong đầu lạt ma ÁLa đãdiễn lại tất cảcác chiêu thức mình từng học được, nhưng vẫn không tìm ra tư thế nào thích hợp đểxuất thủ. Ánh bạc lấp lóa, thanh đao của Cương Nhật Phổ Bạc tựa như con rắn độc theo sát phía sau Cương Lạp đâm tới. Lạt ma ÁLa vừa lùi một bước, thế đứng còn chưa vững, phen này vô kế khả thi, đành phải thuận đàtiếp tục thoái lui, lần này ông phải liên tiếp lùi ba bước mới tránh được thếvồcủa Cương Lạp. Cương Nhật PhổBạc vàCương Lạp cũng không tiếp tục truy kích, chỉ cười lên ha hả: “Không biết pháp hiệu của thượng sư làgì?”

Lạt ma ÁLa đáp: “ÁLa Cách Quả.”

Cương Nhật Phổ Bạc lập tức lộ vẻ trang nghiêm kính trọng: “Quảnhiên làMật tu giả, lợi hại.” Lạt ma Á La liếc mắt sang phía mấy người bọn Trác Mộc Cường Ba, hạgiọng nói: “Thật không ngờ, ởđây gặp được… hậu duệcủa Bạch Ngân.” Lạt ma Á La giao chiến với Cương Nhật Phổ Bạc và Cương Lạp, chỉ trong khoảnh khắc đã phân thắng bại rồi tách ra, thời gian tổng cộng chưa được hai cái nháy mắt, sau đóliền thấy đại sư sải chân bước lùi, Trác Mộc CườngBa định lên tiếng ngăn cản, còn chưa kịp kêu lên thìmọi sự đãkết thúc rồi, còn Trương Lập đang mải nói chuyện với Nhạc Dương thìthậm chícòn chẳng trông thấy gì. Lúc Trác Mộc Cường Ba chạy đến bên cạnh hai người, không khíđã trởnên hế t sức hòa hợp thoải mái, gãgiới thiệu qua mấy người với nhau, rồi lấy làm nghi hoặc: “A quả, đại sư, vừa nãy hai người…” Cương Nhật PhổBạc cười cười với Trác Mộc Cường Ba: “Không cógì, vừa nãy Cương Lạp cảm giác được ở đây cómột vịcao thủcực kỳlợi hại, tôi nhất thời ngứa tay muốn thửmột phen thôi. Ha ha, không ngờcòn cócảMật tu giả giúp đỡ mấy cậu, vậy thì dọc đường chắc các cậu không phải gặp trởngại lớn gìđâu.” Lạt ma Á La cười khổ nói: “Mật tu giả cũng là người, vừa nãy chẳng phải tôi đã không địch nổi anh và con Tuyết… Hải, Hải lam thú! Đây là một con Hải lam thú!” Lúc này vịsư giàmới nhìn rõthần vận khíthếcủa Cương Lạp, không khỏi thởdài than rằng, “Chẳng trách nólại cótốc độ vàsựbiến hóa khéo léo nhường ấy, không ngờlại chính là linh ngao trong truyền thuyết!” Ông khẽgật gật đầu, tựa hồ vừa nãy cóthua cũng chẳng hềoan uổng chút nào.

Trác Mộc Cường Ba đãtừng ởchung với Cương Lạp một thời gian dài, nhưng gãcũng chưa từng được chứng kiến Cương Lạp chiến đấu. Vừa nãy Cương Lạp xoay chuyển đảo mình trên không trung, một chiêu ấy quảthực hết sức tinh diệu độc đáo, lại còn tâm ýtương thông với Cương Nhật PhổBạc, phối hợp liền lạc như cáo trời không vết rách, chóngao bình thường sao cóthểlàm nổi điều này cơ chứ, e rằng chỉcóchiến ngao trong truyền thuyết mới cóbản lĩnh như vậy màthôi. Gãhơi oán trách nói với Cương Nhật PhổBạc: “A quả, Cương Lạp làchiến ngao phải không, vậy mà từđầu chícuối anh vẫn không chịu cho tôi biết!” Cương Nhật PhổBạc xoa xoa lên trán Cương Lạp, cười lạnh lùng: “Chiến ngao à? Ha ha, nếu Cương Lạp là một con chiến ngao, chỉe vừa nãy vịđại sư ÁLa này đãnằm xuống đórồi.” Trác Mộc Cường Ba kinh ngạc thốt lên: “Anh nói gìvậy?” Lúc này Cương Nhật Phổ Bạc đang quan sát những người đến cùng với lạt ma ÁLa. Vịđại sư vừa đọsức với mình thìkhông cần nói, người bên cạnh trông lạnh lùng tàn khốc đến độkhông cần hóa trang cũng cóthểđi diễn vai sát thủđược, không hiểu đãgiết bao nhiêu người rồi, rõràng là một tay sống sót trên chiến trường; anh chàng trẻtuổi đang nói chuyện với Nhạc Dương trông cũng rắn chắc khỏe mạnh, thoạt nhìn biết ngay là hảo thủ được huấn luyện kỹ càng. Anh ta quay sang nhìn Trác Mộc Cường Ba nói: “Mọi người đợi tôi một lát.” Nói đoạn liền bước thẳng đến chỗ anh chàng người Đạt Mãdẫn đường cho nhóm của lạt ma

ÁLa.

Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Chương 32

SUY ĐOÁN VỀTỬKỲLÂN (3)

Sói Lạt ma ÁLa quan sát kỹCương Lạp, đoạn gật đầu nói: “Không sai, chiến ngao không cần con người ra lệnh, chúng sẽtựcăn cứvào tình hình trên chiến trường màphán đoán ra thực lực của hai bên địch ta. Nếu trong cuộc đọsức vừa nãy, bên cạnh có một con chiến ngao, nó sẽ ra tay vàokhoảnh khắc chiêu sốcủa tôi kết thúc, biến hóa đãhết, tấn công lúc đối phương không phòng bị, một đòn làchímạng ngay. “Không hiểu vìsao, nhìn thấy Cương Lạp chiến đấu, lại nghe lạt ma ÁLa nói đến chiến ngao, Trác Mộc Cường Ba bất giác nhớđến ba anh em nhàsói xám họgặp ởKhả KhảTây Lý. Cũng đãgần hai năm rồi, không biết ba anh em nhàchúng bây giờra sao, bàn tay gãlần đến chiếc túi đựng đồquý, cây sáo xương vẫn lặng lẽnằm bên trong đó.

Nhạc Dương vàTrương Lập cũng chạy đến, hấp tấp hỏi: “Vừa nãy sao thế, hình như tôi thấy chúCương Nhật Phổ Bạc vàđại sư đánh nhau hả?”

“Không có gì.” Lạt ma Á La điềm đạm lắc đầu, “Anh Cương… Cương Nhật PhổBạc này là một võsĩ, vừa nãy chúng tôi thử sức một chút thôi.” Ông đưa mắt liếc sang phía Cương Nhật Phổ Bạc, chỉ thấy anh ta đang nói mấy câu gìđóvới anh chàng người Đạt Mãtên làKiên Tăng kia.

Chàng trai trẻbiến sắc, lắc đầu lia lịa, rồi lại ngược sang phía họ, gật gật đầu không ngừng… “Các vị! Các vị!” Cương Nhật Phổ Bạc lớn tiếng nói, “Các vị, tôi định đưa Cường Ba đến một nơi, nhưng màở chỗấy, chỗấy hơi nguy hiểm một chút. Tôi thấy tất cảđều là người từng được huấn luyện, không biết mọi người có muốn đi chung không? Nếu không thích, thìgiờKiên Tăng phải vềlàng, cậu ấy sẽđưa mọi người về.”

Trương Lập cũng nghe Nhạc Dương nhắc đến chuyện này, liền cao giọng hỏi: “ChúCương Nhật PhổBạc à, thế chúng ta đi đâu vậy?” Cương Nhật PhổBạc ngoảnh sang nhìn Nhạc Dương và Trương Lập: “Các chàng trai, hai cậu cósợsói không?” Nhạc Dương còn chưa kịp đáp lời, hai mắt Trác MộcCường Ba đãsáng rực lên, trông hệt đứa trẻsáu tuổi đột nhiên nghe thấy sắp được đi công viên Disney vậy. Gãvội hỏi: “Sói! Ởđây cósói hả? Phát hiện ra lúc nào thế? Lần trước tôi đến có nghe anh nói gì đâu?” Cương Nhật Phổ Bạc mỉm cười: “Tôi đãbảo chắc chắn cậu sẽhứng thúmà.

Sau khi cậu đi lũsói mới đến vùng này, trước sau ba đợt, đặc biệt làđợt cuối cùng, tôi đảm bảo làcậu chưa thấy bao giờ. Hôm nay chúng cóchiến dịch lớn, thếnào, cómuốn đi xem không?” Nhạc Dương thắc mắc: “Chiến dịch lớn gìvậy?” Cương Nhật PhổBạc đáp: “Mấy hôm trước cómột đàn bòYak hoang đi qua lãnh địa của lũsói, bịđàn sói bao vây rồi. Hôm nay, bọn chúng sẽ quyết chiến một trận. Cương Lạp đãngửi thấy mùi thuốc súng, giờđi nhanh nhanh lên thì vừa vặn kịp xem đó.”

“Gì hả, đàn sói và đàn bò Yak quyết chiến hả!” Nhạc Dương kích động đến nỗi lạc cảgiọng đi. Từsau khi nghe lạt ma ÁLa kểchuyện thúchiến, bọn họvẫn cứcảm khái rằng mình sinh muộn mất một nghìn năm, giờởngay trước mắt lại có một màn hay như vậy, có lẽ so với cuộc chiến năm xưa cũng không khác nhau làmấy đâu.

Cương Nhật PhổBạc nhìn mọi người, Nhạc Dương và Trương Lập thìkêu gào nhất định đòi đi cho được, lạt ma Á

La thìthếnào cũng xong, đội trưởng Hồ Dương thoáng suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng tốt, tiện thể thăm dò địa hình luôn.” Ba Tang dường như đang nhớlại chuyện gìđótrong quákhứ, khóe miệng giật giật liên hồi, không nói câu nào, thấy Nhạc Dương ngước nhìn sang, anh ta lại kiên định gật đầu.

Mọi người thương lượng một hồi, ai cũng đồng ý đi,Kiên Tăng trởvềlàng trước, rồi cảđám người còn lại tiếp tục theo chân Cương Lạp, trèo lên dốc phía Nam.

Cương Nhật PhổBạc nhìn lại, thấy tính cảmình vào thì tổng cộng đãcótám thành viên, không khỏi lẩm bẩm nói: “Tám người, hơi nhiều rồi, cũng không biết làtốt hay không tốt nữa.” Anh ta trông thấy thiết bị đo đạc trong tay Nhạc Dương, đột nhiên sực nhớra điều gìđó, liền hỏi Trác Mộc Cường Ba: “Các cậu cóthiết bịliên lạc gìkhông?” Trác Mộc Cường Ba gật đầu. Cương Nhật Phổ Bạc cuống lên nói: “Tắt hết, tắt hết, sẽbịphát hiện đấy.” Trác Mộc Cường Ba ngẩn người, không biết sóng điện từcóthểbị bầy sói phát hiện ra hay không, nhưng Cương Nhật Phổ Bạc đãlo lắng như thế, thìgãcũng đành báo lại tình hình cho Lữ Cánh Nam rõ, rồi cùng mọi người tắt hết các thiết bị truyền tin.

Đi thêm một lúc nữa, Trác Mộc Cường Ba lại hỏi: “Lũsói đến vùng này từkhi nào thế?”

Nhạc Dương cũng hỏi: “Tổng cộng cóbao nhiêu con bò Yak hoang? Nghe khẩu khílúc nãy của chúthìdường như bầy sói chiếm ưu thếhơn phải không?” Cương Nhật PhổBạc nhìn hai người hai bên trái phải của mình, rồi trảlời Nhạc Dương trước: “Bầy bòYak hoang ấy độchừng cónăm sáu chục con. Cóđiều sói làthiên địch của bòYak, cólúc ba hay năm con sói đãcóthểkhiến cả bầy bò Yak hoảng loạn thất kinh rồi, huống hồ là lần này chúng không hề chiếm ưu thế về số lượng. Tôi cho rằng chúng thất bại làcái chắc, chúng ta xem làxem bầy sói dùng cách nào đểchiến thắng thôi.” Nghe nói bầy bòYak không chiếm ưu thếvềsốlượng, Trác Mộc Cường Ba bất giác liếc mắt sang nhìn CươngNhật PhổBạc. Cương Nhật PhổBạc cũng biết gãđịnh nói gì, liền đáp luôn: “Cậu đi xem làbiết ngay thôi, bầy sói này đảm bảo khác với tất cảnhững bầy sói màcậu từng thấy trước đây.” Nói rồi anh ta ngước nhìn lên phía trước, thấy Cương Lạp đang chạy ởphía xa, mới trảlời câu hỏi đầu tiên của Trác Mộc Cường Ba, “Lúc trước tôi nói rồi còn gì, trước sau cóba đợt, đại khái làsau khi cậu đi không bao lâu thìđợt đầu tiên đến, Cương Lạp phát hiện ra bọn chúng.

Con đầu đàn trước đây thìtôi chưa gặp lần nào, cóđiều thủ lĩnh của chúng bây giờlà một con sói trắng, một con Bạch nhãn lang!” Cương Nhật PhổBạc gằn giọng nói, nhưng lại hạgiọng xuống rất thấp: “Đàn sói thứhai đến đây vào khoảng bốn năm trước, chúng với đàn sói đầu tiên mỗi bọn chiếm một khu, từtrước đến giờđều không cóxung đột gì, con đầu đàn chắc làđãgiàrồi, lưng nógùlên hơi giống lưng bòYak hoang, tôi gọi nólàcon Lưng gù. Hai đàn sói này đều chẳng khác gìcác đàn sói thông thường cả, một đàn kiểu gia tộc, cókhoảng mười lăm mười sáu con; đàn thứhai làkiểu tập đoàn, đại khái cókhoảng hai bảy hai tám con gìđó, theo tôi quan sát thìđại khái đàn này do bốn gia tộc sói hợp lại mà thành, nếu không phải do Cương Lạp thì có khi tôi cũng chẳng buồn quan tâm đến sự tồn tại của chúng làm gì.

Nhưng đàn sói thứba thìhơi cóchút cổquái, nếu kết quả mấy lần thống kê của tôi chính xác, thìtổng sốlượng bọn chúng làkhoảng tầm trên dưới hai trăm con.” Đội trưởng Hồ Dương trợn tròn mắt lên: “Không thểnhư vậy được!” Nhạc Dương tòmòthắc mắc: “Sao lại không thểchứ?”

Đội trưởng Hồ Dương lắc đầu: “Cậu không hiểu loài sórồi, tuy sói làđộng vật quần cư, nhưng quần cư không có nghĩa làtụtập một cách vô độ, điều này do nhiều nhân tố khác nhau như môi trường, thức ăn, gia tộc… kết hợp lại quyết định. Một đàn sói thông thường chính là một gia tộc, do một cặp vợchồng sói đầu đàn dẫn các con cùng đi săn mồi, sốlượng từbảy đến mười hai con làưu việt nhất, cực kỳít thấy đàn nào vượt quáhai mươi con. Chỉkhi đến mùa đông, con mồi ít đi, cần phải vây bắt các con mồi lớn thìmấy gia tộc sói đãquen biết, lại cólãnh địa gần nhau mới tập hợp lại thành một đàn lớn, cóđiều đông nhất thìsốlượng cũng chỉtầm ba bốn chục con, do một đôi vợchồng sói ưu túnhất, kinh nghiệm phong phúnhất làm thủlĩnh. Còn chuyện hai trăm con sói tập trung một chỗthìít nhất làtôi chưa từng thấy bao giờ, chỉcótrong tiểu thuyết mới viết như vậy thôi.

Việc này liên quan đến vấn đề số lượng vật săn và phân chia chiến lợi phẩm… vìkhi bầy sói đi săn thìmỗi một con sói trưởng thành đều phải tham gia chiến đấu, hơn nữa còn phải đảm bảo rằng mỗi một con sói trưởng thành đều được phân chia cho đủ lượng thức ăn dành cho nó. Phải biết rằng, sói làloài động vật ăn tạp nhưng chủyếu làăn thịt, theo các nhàsinh vật học tính toán, khi sốlượng một đàn sói vượt quáhai mươi con, hiệu suất săn bắt không những tăng lên màngược lại còn giảm đi đáng kể, sựsinh tồn của cả bầy sói sẽrất khóduy trìđược. Hai trăm con sói màsống chung với nhau, trừphi làchúng học được khai hoang cày cấy, ăn ngô thay thịt thìcòn tàm tạm…” Nhạc Dương trầm ngâm nghĩ ngợi, nhìn bộ dạng như hiểu màlại như không hiểu. Trương Lập thìnghe chẳng biết đâu vào đâu, lẩm bẩm một mình: “Tôi vẫn không hiểu, nói như thếnào thìnói, một quần thểbao giờchẳng càng đôngcàng tốt sao?” Cương Nhật PhổBạc liền lên tiếng: “Lýluận vềtổhợp hiệu quảnhất khi đi săn của đội trưởng Hồtôi cũng từng nghe nói đến rồi, nhưng chuyện đó phải có điều kiện tiên quyết trước đã. Ýtôi là, trong hoàn cảnh sốlượng con mồi có hạn, sự khác biệt giữa đàn sói này và đàn sói khác không lớn, mỗi đàn đều có lãnh địa riêng và bị hạn chế phạm vi săn bắt, đểbảo đảm bầy đàn của mình cóthểtiếp tục sinh tồn vềsau, bọn chúng mới cần thiết phải hạn định sốlượng sói trong đàn. Khi sốlượng vượt quágiới hạn mà vùng lãnh địa của bầy đàn cóthểcung dưỡng, bầy sói sẽtự động trục xuất những cá thể yếu nhược, đạo lý này cũng giống như các công ty lớn cắt giảm nhân viên khi kinh tếgặp khó khăn vậy. Có điều, quan điểm này chỉ được lập luận chứng minh trên giấy màthôi, mấy nhàsinh vật học kia đã quácoi thường lũsói rồi. Cậu cũng biết rồi, đến mùa đông khi đồăn thiếu thốn, các gia tộc sói sẽgác bỏthành kiến, hợp lại thành đàn lớn đểtiến hành săn bắt trên diện rộng.

Màcậu cóbiết, các gia tộc sói dựa vào sựlớn mạnh của thực lực đểphân định phạm vi lãnh địa hay không; cậu cso biết rằng, giữa các gia tộc sói, ngoài tổhợp kết hợp ra, còn cóxua đuổi vàthôn tính lẫn nhau nữa hay không, cậu cóbiết hai gia tộc sói ởcạnh nhau tiến hành đàm phán, khiêu chiến, rồi dẫn đến chiến tranh như thế nào hay không, rồi chúng còn mai phục, vây công, thực hiện hành động đánh rắn chặt đầu với thủlĩnh gia tộc đối phương, hoặc giảdẫn dụcác con sói trẻtuổi của quân địch bỏđàn, hay tìm những con sói đơn độc, đểnótrởthành chốt cắm bên phía quân địch của mình nữa, những điều này cậu đã nghe nói đến bao giờ chưa?”Mấy người bọn đội trưởng Hồ Dương nghe màtrợn mắt háhốc miệng ra. Cương Nhật PhổBạc nói một hơi dài như vậy, phải đứng trên dốc núi nghỉmột chút rồi mới tiếp tục sải chân đi theo Cương Lạp, ngoảnh lại nói với đội trưởng Hồ Dương: “Trên thực tế, vìquan sát bầy sói là một chuyện hết sức nguy hiểm, thêm vào đólàbản thân lũsói cũng không dễdàng đểkẻkhác theo dấu, sốlượng lại càng ngày càng ít, đừng nói làcác cậu, đến cảbản thân tôi canh chừng lũ sói ấy bao nhiêu năm rồi, cũng chỉlén lút quan sát thấy có vài lần thôi. Thếnên tôi mới nói, lần này dẫn mọi người đi xem sói sẽhoàn toàn khác với những gìmọi người tưởng tượng trong đầu.” Nhạc Dương thoáng ngẩn người, rồi chạy đuổi theo hỏi: “Những gì chú vừa nói, toàn là về bầy sói thứ ba phải không?” Cương Nhật Phổ Bạc thầm khen anh chàng này là người cơ cảnh, chỉ dựa vào chuyện mình nói hai bầy sói đầu tiên đều rất bình thường màđãđoán ra được những gì nói vềsau đều làhành vi của bầy sói thứba, liền gật đầu đáp: “Đúng thế. Cậu không biết đấy thôi, quan niệm vềlãnh địa của sói vốn rất mạnh. Một làvìtính ỷlại, dùsao thìđấy cũng lànơi chúng nósinh ra vàtrưởng thành; hai làvìchúng không tác chiến trong hoàn cảnh không quen thuộc, mỗi một con sói, cóthểnói đều nắm rõlãnh địa của gia tộc mình như lòng bàn tay vậy, đối với chúng, đây là một kỹnăng bắt buộc phải nắm vững. Thếnhưng, lãnh địa của lũsói cũng không phải làbất biến, nếu gặp phải thiên tai, chẳng hạn như hạn hán hoặc giálạnh kéo dài dẫn đến không thểduy trìđược nguồn thức ăn, khi ấy sẽxuất hiện một tình huống hiếm thấy,cũng chính làđiều màchúng ta sắp xem bây giờđây.” “Là gì thế?” Nhạc Dương nôn nóng hỏi. Cương Nhật Phổ Bạc đưa mắt nhìn Trác Mộc Cường Ba, mỉm cười: “Những chuyện này đều do Cường Ba kểvới tôi.” “Sói di cư!” Trác Mộc Cường Ba tiếp lời, “Chuyện này phải cóđiều kiện tiên quyết. Trước tiên, phải xuất hiện một gia tộc cực kỳlớn mạnh. Sói cũng như người vậy, cũng có thiên phúthiên bẩm, cónhững lúc, trong một gia tộc nào đấy đột nhiên xuất hiện một con sói thủlĩnh hết sức cường tráng, hoặc rất cómưu lược, dưới sựlãnh đạo của nó, gia tộc ấy chắc chắn sẽlớn mạnh hơn những gia tộc sói ởxung quanh lãnh địa của chúng. Khi gia tộc sói đólớn mạnh đến độcó thểcoi các gia tộc xung quanh không cótrong con mắt mình, chúng đồng thời cũng sẽ chẳng buồn để tâm đến quy tắc ngầm vềlãnh địa kia nữa. Trong mắt gia tộc ấy, sẽkhông còn biên giới lãnh địa gìhết cả, chúng sẽchiếm cảlãnh địa của các gia tộc sói khác. Những gia tộc yếu hơn, chỉcóthể lựa chọn phục tùng hoặc bịtrục xuất, khi ấy, cảbầy sói đã bắt đầu chuyển từgia tộc sang tập đoàn lớn, các gia tộc phụthuộc tềtựu xung quanh gia tộc chiếm ưu thếnày dần mỗi lúc một nhiều. Khác biệt ởchỗ, chúng không đơn thuần là một tập đoàn hợp tác, màtrởthành một tập đoàn chiến lược cóđẳng cấp rõràng theo quan hệhình bậc thang. Điều kiện thứhai, chính làmôi trường sống thay đổi. Ởnhững lãnh địa dồi dào vật săn sẽkhông xuất hiện những gia tộc sói mạnh mẽđến độđáng sợnhư thế, chỉcónhững nơi vật săn thiếu thốn, lãnh địa không thể tiếp tục duy trì sinh kế, giữa các gia tộc không ngừng cótranh đấu, mới đột nhiên có một gia tộc nào đó nổi bật lên. Khi chúng đã tập hợp thành một tập đoàn, màcảvùng lãnh địa lớn ấy vẫn khônđủvật săn đểnuôi sống tất cả, thìcảtập đoàn đósẽnảy sinh biến đổi vềchất, chúng sẽtừsói lãnh địa biến chuyển thành sói di cư. Chúng bịbức bách phải di chuyển từnơi chôn rau cắt rốn của mình đi xa mấy nghìn hoặc mấy chục nghìn cây sốđểtìm kiếm môi trường sinh tồn. Điểm khác biệt lớn nhất giữa sói lãnh địa vàsói di cư nằm ởsốlượng vì trên con đường bôn ba dài đằng đẵng, không thể tính đếm hết những khókhăn còn chưa biết đến, nếu không đủ sốlượng đểduy trìbầy đàn, lũsói căn bản không dám di chuyển trên phạm vi rộng. Di cư làphương pháp bầy sói bị bức bách phải sửdụng đểtiếp tục sinh tồn, lúc ấy thìkhông phải làmấy chục con, mấy trăm con, màthậm chícòn xuất hiện trường hợp cảmấy nghìn con sói tụtập lại với nhau.

Cóđiều, những hiện tượng này chỉxuất hiện ởnhững nơi không có người sinh sống, mọi người không đọc được những thông tin này, đólàbởi chưa từng cóai nhìn thấy, giả như cóngười nhìn thấy thìtỉlệsống sót của những kẻấy cũng gần như bằng không. Hơn nữa, hiện nay sốlượng sói ởTrung Quốc cũng chỉcóvài nghìn con, tới đây cóthểnhìn thấy hơn trăm con sói tụtập với nhau, e sẽlàlần duy nhất trong đời chúng ta đó.”

Trương Lập kinh ngạc thốt lên: “Hơn nghìn con sói tụtập lại thành bầy di cư, anh nghe được chuyện này ởđâu thế, Cường Ba thiếu gia?” Trác Mộc Cường Ba điềm đạm đáp: “Nếu cậu giàhơn bây giờba chục tuổi, lại sống ởcác vùng như Tây Tạng, Tân Cương, Nội Mông thìcóthểcậu sẽđược nhìn thấy đó.”

Nhạc Dương liền xen vào: “Nói vậy thìchắc Cường Ba thiếu gia đã tận mắt thấy sói di cư rồi. Nói cho chúng tôi nghe xem nào, lũsói di cư anh trông thấy như thếnào vậy?”Trác Mộc Cường Ba nói: “Dù tôi chưa từng tận mắt trông thấy, nhưng ít nhất tôi cũng được nghe nói đến rồi, mọi người ở với tôi lâu như vậy, chắc là chưa quên tôi học ngành động vật học, chuyên nghiên cứu vềđộng vật họnhà chóđấy chứ. Muốn nói vềsói di cư thìphải đềcập đến rất nhiều mặt, trước tiên phải nói với mọi người một ít kiến thức cơ bản vềloài sói đã, như vậy thìsẽdễhiểu hơn.” Trác Mộc Cường Ba nhỏgiọng rủrỉ, kểcho các bạn đồng hành nghe những hiểu biết cơ bản vềbầy sói.

Sói thông thường quần cư theo mô hình gia tộc, số lượng từdăm ba con đến mười mấy con, thường thấy nhất thìcóhai loại, thứnhất là một đôi vợchồng dẫn dắt bầy con, một tình huống khác nữa làmấy anh chịem nhàsói vàlũcon tụtập lại thành một bầy. Cónhiều lúc, sói tỏra rất trung trinh, một vợ một chồng có thể duy trì đến tận cuối đời. Bình thường, trong gia tộc gồm có vợ chồng con cái, đôi vợ chồng bốmẹsẽtrởthành thủlĩnh; còn gia tộc loại anh chị em, thì không phân đực cái, con sói nào có kinh nghiệm phong phú, kỹxảo bắt mồi tốt nhất, cảbầy đàn sẽnghe theo con sói ấy… Chếđộđẳng cấp của loài sói hết sức nghiêm ngặt, thể hiện rõnhất khi chúng ăn mồi, những con cầm đầu được ăn trước, đợi chúng ăn xong, những con khác mới dám lại gần thức ăn; cho dùcócùng ăn một lượt, thìcũng phải phân biệt ra các bộphận như đầu, mình, chân, những con sói đẳng cấp khác nhau thìăn thịt ởnhững bộphận khác nhau, chỉcó lũsói cái đang nuôi con nhỏmới thi thoảng được ưu tiên, nhưng trường hợp này rất hiếm thấy. Thường thì sói phát dục vào đầu mùa đông, những con sống ởkhu vực lạnh giá thìvào tháng Tư, hoài thai bốn đến năm tháng, sinh sáu tớbảy con sói con, nhiều thìcũng cótrường hợp đẻmười mấy sói con một lần, chỉcóvợchồng sói đầu đàn mới cóquyền giao phối bất cứlúc nào, còn những con khác nếu muốn thì đều phải thỉnh thịsói đầu đàn, được phê chuẩn thìmới có quyền giao phối. Còn những đàn sói dạng anh chịem, thìtất cảsói con đều được tập chung vềmột mối nuôi dưỡng, mỗi một con sói cái đều cócơ hội được làm mẹ… Lãnh địa của sói đa phần đều làtruyền đời kếtục, được xây dựng trên những vùng bình nguyên cóquần thểsinh vật phong phúhoặc những con đường quan trọng màđộng vật di trúnhất thiết phải đi qua, một đàn sói bảy tám con, thông thường cần một lãnh địa đường kính trên năm chục cây số thìmới duy trìsinh kếđược, đường kính lãnh địa của những đàn sói lớn hơn thậm chícòn trên cảtrăm cây số. Ngoài săn bắt và nghỉ ngơi, lũ sói còn thường xuyên đi tuần ở vùng biên lãnh địa của mình. Giống như lũchó, chúng cũng biết chọn những cây to hay tảng đá làm mốc để bài tiết vào, những tảng đávàcây to ấy liền trởthành cột mốc biên giới giữa các lãnh địa. Thường thìlũsói sẽkhông vượt lằn ranh biên giới này. Các lãnh địa sói cũng không trực tiếp liền kề nhau, giữa các lãnh địa thường cóvùng đệm, thường khi con mồi chạy vào khu vực công cộng này, đều dẫn đến sự tranh chấp giữa hai gia tộc sói khác nhau… Sói làđộng vật kiểu hình học tập, khác với những động vật cókýức di truyền, cần phải cósói mẹdạy sói con cách săn bắt. Khi săn mồi, sói đầu đàn sẽchọn mục tiêu, các con khác đều cótuyến đường vàvịtríriêng của mình, từnhiều hướng khác nhau vây bắt chặn đường vật săn, thông thường thìsựphối hợp này trải qua mấy lần diễn luyện thực chiến làsẽthông thạo. Rất nhiều gia tộc sói đãphối hợpsăn bắt với nhau từkhi còn nhỏ, nên mức độhiểu ngầm hết sức cao. Khi sốlượng con mồi quáđông đảo, bầy sói sẽ xua đuổi vật săn, gây ra sự hỗn loạn trong bầy đàn đối phương, chạy được mấy vòng, chúng sẽkhóa mục tiêu vào những con chạy chậm nhất, những con tàn tật quặt quẹo, hoặc những con nhỏkhông được con trưởng thành bảo vệ, sau đótừtốn khép chặt vòng vây, tập trung lực lượng chiếm ưu thếđối phóvới cáthểđơn độc, đây chính làchiến thuật bầy sói sau này được phát triển thành thếtrận kinh điển. Khi con mồi chỉcòn đơn độc, đặc biệt lànhững con mồi cỡlớn, hoặc những con mồi lớn tuổi một mình rời bỏbầy đàn, lũsói ngược lại sẽkhông nôn nóng, chúng sẽtheo dấu con mồi từ xa, lần theo vết chân con vật kia đểlại, xem xem vật săn của mình cótàn tật hay không; ngửi mùi phân, xem xem con mồi cóvấn đềtiêu hóa hay không; quan sát lácây nhành cỏbị con mồi gặm ăn xem răng lợi chúng cócòn tốt không… Tỉlệsăn bắt thành cô ng của sói rất cao, chúng làtập thểcoi trọng hiệu suất nhất trong giới sinh vật, những khi có thể tiết kiệm sức lực thì chúng tuyệt đối không tấn công mạnh hay truy cùng giết tận, những lúc có thể tránh được nguy hiểm chúng quyết không mạo hiểm tấn công, nếu chúng phát hiện một con mồi đang ngắc ngoải chờchết, mà con mồi ấy lại vẫn cóthểuy hiếp chúng được, thìđàn sói sẽ vẫn cứbám đuôi phía sau con mồi ấy. Mười mấy con sói vây thành một vòng cung, cách vật săn khoảng mười mét, nếu con mồi phản kích, cảbầy sẽtản ra; đợi khi con mồi tiếp tục tiến lên phía trước, chúng sẽlại tràn lên bao vây, giữ vững đội hình, chỉcần không phải làsũsói đãđói khát đến cực độ, thìchúng đều hết sức nhẫn nại. Chúng sẽchờđợi, chờđến khi con mồi cỡlớn kia giàchết, bệnh chết, hoặcgiảbịcắn chết… Nói đến chuyên ngành của mình, Trác Mộc Cường Ba ào ào như suối tuôn, hạbút thành văn, mặc dùđãcốgắng lược bớt nội dung nhưng vẫn đủkhiến bọn Nhạc Dương, Trương Lập nghe màthẫn thờ, đều nói nếu hồi xưa thầy cô giáo có thểgiảng bài hay như vậy, chắc thành tích học tập của hai chàng đãkhông kém cỏi đến thế. Nói hết vềcác tập tính cơ bản của loài sói, Trác Mộc Cường Ba mới kể cho mọi người nghe chuyện sói di cư. Vìthiếu thốn vật săn, lũsói mới bất đắc dĩ phải rời khỏi vùng lãnh địa bao đời cha truyền con nối, nên chỉởnhững vùng xuất hiện tình trạng đói kém thiếu ăn trên diện tích rộng mới hình thành bầy đàn di cư. Ban đầu bầy đàn di cư do một tập đoàn sói dẫn đầu, dọc đường ởnhững nơi đi qua lại cóthêm các bầy đàn mới gia nhập, bởi vìtrong những năm tháng đói kém ấy, không gia nhập đàn sói khác, kết cục duy nhất sẽ là bị đàn sói mạnh hơn ăn thịt. Bọn chúng vẫn lấy gia tộc làm đơn vịtác chiến cơ bản. Trong toàn bộbầy đàn di cư, lũsói tựđộng xếp đặt thành chếđộđẳng cấp dạng kim tựtháp, tầng thấp nhất là những con sói gia nhập bầy đàn cuối cùng, cũng chính là lũ sói bản địa nơi cả bầy đàn di cư đang dừng chân. Trong quátrình chuyển dịch, những bầy sói chấp nhận đầu hàng không chiến đấu gần như không tồn tại, bởi thếvị trícủa lũsói bản địa trong cảbầy đàn di cư cũng giống như làtùbinh hay nô lệvậy, chúng lúc nào cũng đi phía trước cả bầy, một làđểdẫn đường, hai làđểđềphòng những bầy đàn khác hoặc mãnh thúlớn tập kích, nhưng nếu phía trước xuất hiện con mồi, lũsói đẳng cấp thấp này lại phải dừng bước, đểnhững con phía sau xông lên săn bắt, dùcho bắt được con mồi thì chúng cũng không thể tự mình hưởngdụng. Những con sói gia nhập sớm hơn một chút ởphần giữa của kim tựtháp thứbậc, sau một thời gian, hoặc sau khi rời khỏi lãnh địa của mình, chúng sẽkhông cần làm tiên phong mởđường nữa, màchuyển qua hộvệphía sau cả bầy đàn, đềphòng những mãnh thúkhác tập kích sau lưng.

Tầng cao nhất của kim tựtháp, do tập đoàn sói khởphát cuộc di cư này dẫn đầu, cộng thêm mấy gia tộc hoặc tập đoàn sói sống xung quanh chúng nữa, chúng lànhững kẻ theo gót đầu tiên trong cuôc thiên di, thế nên cũng nhận được đãi ngộ cao hơn. Tập đoàn sói đầu tiên khởi phát cuộc di cư cóvịtrícao nhất; trong tập đoàn này, gia tộc lớn mạnh nhất chiếm tầng cao nhất trong kim tựtháp cấp bậc, tộc trưởng của gia tộc này, chính làđỉnh nhọn của kim tự tháp, toàn bộbầy đàn di cư đều do nóchỉhuy.

Trác Mộc Cường Ba nói, người ta gọi lãnh đạo cao nhất của một gia tộc sói làđầu đàn, còn trong một tập đoàn do mấy gia tộc sói kết hợp lại, lãnh đạo tối cao được gọi làsói thống lĩnh. Chỉcótrong những đàn sói di cư mới xuất hiện vua sói chân chính.

Cuối cùng, gã thở dài cảm thán: “Bầy sói di cư, cũng giống như cuộc vạn lýtrường chinh vậy, là một chặng đường hết sức bi tráng. Trên đường đi, sẽdiễn ra vô sốtrận ác chiến, đến nỗi gần như mỗi con sói đều mang thương tích đầy mình, bất cứnguồn tài nguyên nào cũng không được bỏ phí, những con sói ngãxuống trên đường đều sẽlập tức trở thành thức ăn cho đồng bọn của chúng, đến khi thực sự không còn gìcóthểăn nổi nữa, chúng phải gặm cảcỏcho qua ngày. Trên đường di cư đằng đẵng, thời kỳ phát dục của sói cái sẽbịtrễhoặc thậm chílàdần dần mất hẳn, bầy sói sẽtựphát giảm thiểu sốlần giao phối, những con sóđẳng cấp thấp thậm chícòn bịcấm giao phối. Cũng không biết cười, thiếu cảngôn ngữlẫn ngôn ngữcơ thể, sốlần trao đổi trởnên ít càng thêm ít, tư thếbước đi của chúng cũng khác hẳn với lũsói bình thường, đuôi kẹp chặt, tai lúc nào cũng vểnh lên, bước chân hết sức cẩn thận dè dặt, gắng đểbước nhẹnhàng nhất theo sát cảbầy đàn, ánh mắt lúc nào cũng đảo tròn quan sát bốn phương tám hướng như lũcáo cặp mũi kia dùchỉngửi thấy một phân tửmáu thôi cũng đủ khiến hai mắt chúng biến thành sắc đỏ. Những người chưa từng thấy sói di cư sẽkhông thểnào biết, khi những từtham lam, đói khát được áp lên lũsói này, rốt cuộc sẽlà một cảnh tượng đáng sợđến nhường nào.” Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Chương 32

SUY ĐOÁN VỀTỬKỲLÂN (4)

Thúchiến Giọng Trác Mộc Cường Ba từ đầu chí cuối vẫn thấp trầm, nhưng lại khiến người ta rung động, đến cảCương Lạp cũng thảbước chậm lại, vừa dẫn đường vừa dỏng tai lên lắng nghe, chốc chốc lại ngoảnh đầu nhìn vềphía sau một cái. Trương Lập đang định hỏi tại sao chỉtrong bầy đàn di cư mới xuất hiện vua sói thìđãnghe Nhạc Dương tranh hỏi trước: “Không đúng rồi, Cường Ba thiếu gia, anh nói vào những năm đói kém khókhăn mới xuất hiện đàn sói di cư nhưng lúc này cógiống như năm tháng đói kém gìđâu nhỉ.”

Trác Mộc Cường Ba gật đầu nói: “Đây cũng chính là điều tôi đang lấy làm khóhiểu, theo lýmànói thìkhông thể có nhiều sói như vậy tụ tập lại một chỗ được. Hơn nữa người và súc vật trong làng gần đây đều không gặp phảchuyện gì, bầy sói này dường như không phải tụtập vìthức ăn đâu.” Cương Nhật Phổ Bạc chợt lên tiếng: “Mọi người nhỏ tiếng thôi, chúng ta đến rồi.” Anh ta thấp giọng dặn dòmọi người, hễthấy Cương Lạp nằm rạp xuống thìphải lập tức nằm rạp xuống theo, nếu Cương Lạp quay đầu, tất cảđều phải co giòmàchạy, nhanh bao nhiêu tốt bấy nhiêu.

Giờ cả bọn đang đứng trên lưng chừng núi, sườn núi phía trước trông như một lưỡi dao xuyên thẳng vào giữa chốn núi cao mây mù, không biết phía sau làgì. Chợt thấy Cương Lạp đi trước dẫn đường bỗng nhiên thấp lưng xuống, rạp mình tiến lên với một tư thếhết sức kỳquái, hai tay Cương Nhật Phổ Bạc ra sức vỗ vỗ xuống, bảo mọi người đều thụp xuống, nửa quỳ hoặc rạp hẳn người mà nhích dần lên cao theo triền núi. Ởchỗkín giótrên sườn núi cómấy bụi cỏrậm, Trác Mộc Cường Ba nhận ra được có vài bụi hồng liễu với vài nhành thủy bạc. Cương Lạp rạp xuống sau bụi cỏnhìn ra ngoài, Cương Nhật PhổBạc bảo cảđám chầm chậm lại gần, đang đi bỗng vươn tay giật tung cảrễcủa một bụi cỏkhông biết tên lên, lẩm bẩm chửi: “Lũ gai dầu này, không ngờmọc lên cảđến trên đây rồi!” Nhạc Dương dèdặt thòđầu ra xem, chỉthấy phía sau triền núi lànhững rãnh sâu bịsông băng cổăn mòn đểlại, vềsau sông băng tan đi, nơi đây liền trởthành lòng sông cạn lổn nhổn đácuội trắng, giờthìnhững khe rãnh này đãbị cỏdại vàđịa y phủlên những vệt nửa vàng nửa xanh rồi.

Anh chàng thấy thếliền ngoác miệng nói: “Dốc núi ởđây quái lạthật, sao nhiều nếp gãy thếnhỉ.”

“Đây là dạng địa hình bị sông băng xâm thực,” đội trưởng Hồ Dương lướt tay qua sườn núi góc cạnh, nói tiếp,g g y q g  ̣ , p, “những nếp đứt gãy này là dấu vết do lưỡi đao của các dòng sông băng vươn ra đểlại. Khu bên dưới bịthung lũng lòng chảo hình chữU vây quanh kia làdi tích của hồbăng cổ đại.” Đúng như đội trưởng Hồ Dương nói, từvịtrícủa họnhìn xuống phía dưới, những khe rãnh do sông băng cổxưa để lại hệt như những bậc thang, phóng mắt nhìn ra xa, trông chẳng khác nào khán đài xem Thếvận hội Olympic, còn họ thì đang ở trên tầng cao nhất của khán đài. Nhưng Nhạc Dương đãtrợn tròn hết cảmắt lên rồi, màđừng nói làsói, đến cảbòYak hoang cũng chẳng thấy đâu. Anh chàng nghi ngờthịlực của mình cóvấn đề, liền dụi dụi mắt nhìn lại, vẫn chẳng thấy gì là sao? Nhưng trong gió dường như đang phảng phất vẳng lại tiếng sói tru, bòrống.

Cương Nhật PhổBạc xòe năm ngón tay vươn ra khỏi sườn núi, rồi nói: “Tốt quá, chúng ta đang ởcuối gió, chỉcần nhỏtiếng một chút thìsẽkhông bịlộđâu.” Nhạc Dương hỏi: “Sói đâu?” Cương Nhật PhổBạc mỉm cười: “Đừng nôn nóng, dùng cái này này.” Nói đoạn, lấy trong túi đồđãchuẩn bịsẵn ra một cái ống nhòm quan sát chim trông như một cái nòng pháo. Nhạc Dương nhìn kýhiệu trên đó, thấy ghi mức phóng đại là30 đến 80 lần, rồi lại thấy Cương Nhật PhổBạc đang không ngừng chỉnh tăng tỉlệphóng đại lên, lập tức ngẩn cả người. Nếu ởtỉlệphóng đại này, mục tiêu ít nhất cũng phải ởngoài xa ba cây số, con bòYak chỉsợkhông to hơn con kiến làbao nhiêu, vậy màông cúCương Nhật PhổBạc vẫn bắt cảbọn phải nhỏtiếng, lại còn bòrạp người tiến lên, cứ như lũsói đãởngay trước mắt rồi vậy. Cương Nhật PhổBạc cẩn thận điều chỉnh tiêu cựvàphương hướng, thần sắc hết sức chăm chútập trung. Mấy người bọn Nhạc Dương cũng lần lượt lấy ống nhòm ra có điều với loại ống nhòm dạng xếp của họ, chỉcóthểthấy xa xa cómấy bóng đen mơ hồmàthôi.

Trương Lập làu bàu oán trách: “Chúcũng thật là, cách xa như vậy, làm sao bị phát hiện được cơ chứ?” Anh chàng định cầm ống nhòm đứng hẳn lên thì liền bị Cương Nhật PhổBạc ấn đèxuống. Chỉnghe Cương Nhật PhổBạc giằn giọng uy hiếp: “Cậu không trông thấy chúng không cónghĩa là chúng không thấy cậu! Nếu không muốn mất mạng thì ngoan ngoãn nằm xuống đấy cho tôi, nói chuyện gìcũng nhỏ cái giọng thôi! Còn nữa, đừng để đá vụn hay gì đó cào xước đấy, phải biết là, lũsói cóthểbắt được mùi máu từ khoảng cách trên mười cây sốđấy.” Đội trưởng Hồ Dương không nhìn xuống dưới, mà hướng ánh mắt lên trên theo triền núi, chăm chúquan sát những khe rãnh lớn do sông băng đểlại, lẩm bẩm nói một mình: “Địa hình này…,” rồi lập tức lấy máy đo trong ba lô ra, bắt đầu đo đạc đường trên núi, Lạt ma ÁLa đang ởbên cũng giúp đỡmột tay, Cương Lạp sán lại gần, lấy làm hiếu kỳ trước những thứ máy móc nó chưa từng thấy bao giờ này.

Trác Mộc Cường Ba nhìn qua ống nhòm thấy đoạn dốc bên dưới lòng chảo hình chữU hơi thoai thoải, sau khi bị dòng chảy của sông băng bào mòn trong thời gian dài, hình thành nên hai khe sâu một lớn một nhỏnối liền nhau, nhìn xa trông như một quảhồlô. Bên trong hồlô cómột dúm điểm đen nhỏnhư hạt vừng, chốc chốc lại thấy códấu hiệu dịch chuyển, rõràng chính làbầy bòYak bịkẹt ởbên trong đórồi, còn đàn sói ởđâu thìống nhòm của gãkhông nhìn thấy được.

Nhạc Dương cũng dùng ống nhòm quan sát thấy địa hình bên dưới, không khỏi thầm thởdài khen lũsói giảo hoạt.

Anh đãđược Trác Mộc Cường Ba cho biết, lũsói rất giỏi dồn con mồi muốn bắt vào những nơi bất lợi cho đối phương, chẳng hạn như trên mặt băng hoặc bên bờ hồ.

Như lúc này đây chẳng hạn, nhìn từđại thể, hai bên đều là vách núi dựng đứng, khómàleo trèo nổi, chỗmiệng hồlô lại vừa hẹp vừa dài, chỉsợcòn chẳng đủcho hai con bòYak cùng đi song song, bầy sói chỉcần chặn ởnút thắt, vậy thì đàn bòYak kia coi như làba ba trong rọrồi; còn đi sâu vào chi tiết hơn sẽthấy, trong sơn cốc hồlô ấy, toàn làđácuội mọc đầy rêu với địa y, với thểtrọng của bòYak, giẫm phải đống đã cuội ắt sẽ kẹt luôn chân, hơn nữa đám địa y lại khiến mặt đất trởnên trơn trượt, bòYak căn bản không thể chạy nhanh nổi, thật chẳng khác nào cánằm trên thớt, chỉ còn biết đểmặc cho kẻđịch cắn giết thôi.

Cương Nhật PhổBạc đãđiều chỉnh xong xuôi chiếc ống nhòm quan sát chim đầu tiên, quay sang bảo Trác Mộc Cường Ba: “Cậu xem đi.” Kếđó, lại lấy trong túi ra cái ống nhòm thứhai, quỳxổm dưới đất lắp ghép.

Trác Mộc Cường Ba gí mắt lại nhìn, chiếc ống nhòm quan sát chim đưa cảnh vật nơi xa tít lại gần ngay trước mắt, thậm chí cả nét mặt con bò Yak thế nào cũng nhìn được rõmồn một. Chỉthấy mấy chục con bòYak hoang vây thành một vòng tròn hình ô van, bòđực hướng vềphía nút thắt hồlô, bòcái ởphía sau đoạn hậu vây bọc bảo vệlũbò con ởgiữa. Đàn bòYak này cũng cóthểcoi là một đàn hùng mạnh, lũ bò đực con nào con nấy đều cao lớn uy mãnh,sừng vừa dài vừa nhọn, ánh mắt sắc bén hung hãn, thoạt nhìn biết ngay làhạng đãtung hoành khắp chốn cao nguyên.

Con bòđực đầu đàn đương tuổi tráng nhiên, lông dài thịt chắc, lưng gồlên một cái bướu cao, đôi sừng giống như hai mũi thương thép được mài nhọn hoắt, đứng ởvịtrítrọng yếu nhất trong thếtrận của cảđàn, chỉthoạt nhìn đãcóthể phân biệt được cái đầu nóvới những cái đầu cảcác con khác rồi. Trác Mộc Cường Ba đã từng gặp khá nhiều bò Yak hoang dã, cóđiều thểhình lớn như vậy thìrất hiếm thấy, riêng thểtrọng của con bòđực đầu đàn cólẽcũng phải gần hai tấn chứchẳng chơi. Chỉcóđiều lúc này nóđang giận dữ nhìn thẳng vềphía trước, ít nhiều cũng tỏra cógìđóbất lực.

Góc quan sát của ống nhòm cóhạn, không biết bầy sói mà đàn bòYak này đang đối đầu thìra làm sao.

Trác Mộc Cường Ba khẽ nhích ống nhòm, hướng về phía chỗthắt nút hồlô, nheo mắt quan sát, nhưng rồi lại lấy làm thất vọng. Chỉthấy cách bầy bòYak chừng năm chục bước chân cómười mấy con sói đang nằm rải rác trên bãi cỏ, ánh mắt đầy vẻcợt nhả, cócon thìthong dong đung đưa qua lại, cócon ngồi chồm hỗm trên mặt đất dùng móng vuốt chân trước chải chuốt lông bên mép, hay gãi đầu gãi tai, có con thìchạy nhảy nô đùa, hoàn toàn chẳng buồn coi đàn bò Yak hoang đang sẵn sàng liều mạng một phen cho “Trạng chết Chúa cũng băng hà” kia vào đâu cả. Sói cao nguyên thểhình vốn đãnhỏ, bầy sói Trác Mộc Cường Ba đang quan sát đây lại càng gầy gòốm o hơn nữa, chỉe cảmười mấy con sói này cộng lại cũng không nặng bằng con bòYak đầu đàn kia. Cảnh tượng hơn trăm con sói tụtập lại một nơi mà Cương Nhật PhổBạc nói, so với khung cảnh ởtrước mắt gãđây, hoàn toàn cóthểnói là một trời một vực. Mười mấycon sói này, e làcảchỗthắt nút ởđáy hồlô này cũng khómà giữ nổi, đàn bò Yak kia chỉ cần tập trung lực lượng xông thẳng vềphía Tây Nam một lần làhoàn toàn cóthểđột phá vòng vây.

Không đúng, bầy sói sao cóthểlộsơ hởmột cách rõrệt như vậy được chứ, chắc chắn làcòn một nước cờnào đó khác ởphía sau. Trác Mộc Cường Ba nghĩtới đây, liền vội dịch chuyển ống kính ra phía chỗkhuyết, men theo lỗhổng bầy sói đểlại nhìn ra phía ngoài. Quảnhiên, ởchỗđất trũng phía sau lỗ hổng còn một nhóm sói nữa đang mai phục.

Nhóm này ước chừng khoảng gần hai chục con, từvịtrícủa bầy bòYak cólẽkhông thểnhìn thấy chúng được. Cóđiều cảbọn này cũng cóvẻngáp ngắn ngáp dài, uểoải tuồng như buồn ngủlắm, con nào con nấy nằm bòcảra bãi cỏ, điệu bộbiếng nhác rũrượi, khiến Trác Mộc Cường Ba có cảm giác lũsói này đều không phải đang đi săn mồi, mà giống như làđi dãngoại hơn.

Trác Mộc Cường Ba ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Cương Nhật PhổBạc, vừa hay anh ta cũng đang mỉm cười nhìn gã, tựa hồnhư muốn nói, đãbảo cậu rồi mà, đảm bảo đólànhững con sói cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ, cũng tuyệt đối không thể đoán biết được hành vi của chúng.

Cương Nhật PhổBạc đãlắp xong bộống nhòm quan sát chim thứhai, liền bảo Nhạc Dương: “Cậu trai trẻ, đến đây, dùng cái này đi.” Nhạc Dương thích chícười hìhìnhận lấy ống nhòm, rồi lại thấy Cương Nhật PhổBạc như đang diễn tròảo thuật, rút trong túi ra một cái ống nữa.

Nhạc Dương kinh ngạc thốt lên: “Chúà, chúsống một mình trên núi, chuẩn bịnhiều thếlàm gìvậy?” Cương Nhật Phổ Bạc giải thích: “Bộ Cường Ba đangdùng làmấy năm trước cậu ấy tặng cho tôi, bảo làvùng này núi cao ít người, nhiều dãthú, chẳng may mất bòmất cừu gì đấy thìdùng cái này rất tiện. Vềsau khi bầy sói kia đến, tôi thường dùng ống nhòm này đểquan sát chúng, lúc đótôi nghĩ, khi nào Cường Ba vàgiáo sư trởlại đây, tôi sẽdẫn họ cùng đi quan sát lũsói, vậy làlại chuẩn bịthêm hai bộnữa, không ngờlàcólúc dùng đến chúng thật. Cậu xem trước đi, chớcólàm ồn đấy nhé.” Nói xong, anh ta lại bắt đầu lắp ráp bộống nhòm thứba.

Nhạc Dương cũng thấy đàn bòYak trước, nhanh chóng nhận ra cảđàn cóhai mươi ba con bòđực trưởng thành, mười bảy con bòcái vàbảy con bê con. Nhìn bộdạng lũbò Yak hoang ấy, mặc dùphần bụng những con trưởng thành vẫn còn một ít mỡ, nhưng lũbê con thìđãđói đến nỗi bụng sôi “òng ọc” rồi, hai ba con nhỏnhất muốn tới ngậm đầu vú mẹ, nhưng lại bịlũbùmẹhung hãn đuổi ra. Trông tình hình này thìđàn bòYak đãbịvây khốn trong đây không phải mới một hai ngày.

Kếđóanh cũng thấy lũsói, rồi cũng giật mình kinh ngạc, suýt chút nữa thìkêu lên thành tiếng. Nhạc Dương đãđưa ra nhiều giảthiết, nhưng dùthếnào anh cũng không thểngờ mình lại nhìn thấy những con sói gầy gònhư thế. Lẽnào mấy chục con bòYak hoang trông hung hăng cường tráng như thếkia, lại bịmột đám sói thếnày vây khốn ư? Làm sao có chuyện như vậy được chứ.

Nhạc Dương quan sát một lượt, thấy Trương Lập đang chờbên cạnh, liền nhường ống nhòm cho cậu ta xem. Trác Mộc Cường Ba cũng đểBa Tang quan sát, nhưng Ba Tang hơi do dự, rồi lắc đầu từchối. đội trưởng Hồ Dương vàLạt ma Á La thì đang bận điều chỉnh các máy móc đo đạc,không đến quan sát được.

“Đây làsói kiểu gìvậy? Lũsói này cũng có… sức chiến đấu hay sao?” Trương Lập vừa nhìn, đã mau mồm mau miệng hỏi luôn. Nhạc Dương hích Trương Lập ra, rồi cũng phụhọa theo: “Phải đấy, phải đấy.” Lúc này Cương Nhật PhổBạc đãchỉnh xong chiếc ống nhòm cuối cùng, đang gímắt vào gần ống kính, miệng hỏi: “Các cậu nói tới lũsói ởđâu thế?”

Nhạc Dương đáp: “Chính làđám sói đang đối mặt với đàn bòYak ấy, ởngay chỗthắt nút hồlô đó.”

“Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi.” Cương Nhật PhổBạc khẳng định, “Ừm, đây nhất định làcốýtỏra yếu thế. Đây mới chỉ mấy con thôi mà, những nơi khác nhất định còn có mai phục. Đàn sói này này, chúng ta không thểcoi chúng làsói được, chúng ta phải dùng ánh mắt khi nhìn người đi săn mà quan sát chúng. Mọi người tìm ởkhu vực quanh đấy xem những con sói khác phân bốởchỗnào.” “Thấy rồi!” Cương Nhật Phổ Bạc vừa dứt lời, Nhạc Dương đãcóphát hiện, “Ởtrên sườn núi đối diện với chúng ta kìa, cómột đàn đông quá!”

Trác Mộc Cường Ba và Cương Nhật Phổ Bạc cùng hướng ống kính vềphía đó, nhanh chóng phát hiện ra ởchỗ cao phía đối diện đúng làcómột đàn sói, cóđiều làmười mấy con sói cái dẫn theo hai ba chục con sói con. Mục đích của đàn sói này hiển nhiên cũng giống như bọn Trác Mộc Cường Ba vậy, từtrên cao nhìn xuống, rõràng làđểquan chiến. Cương Nhật PhổBạc nói: “Ừm, đám sói này không tham gia chiến đấu đâu, toàn sói mẹdẫn sói con đến học tập kinh nghiệm đấy.” “Hử?” Nhạc Dương lấy làm ngạc nhiên. Trác MộcCường Ba liền giải thích: “Sói chính lànhư vậy đấy, học hỏi khi quan sát, rèn luyện trong thực tiễn, kỹxảo săn bắt của chúng đều được luyện thành theo cách này.” Cương Nhật PhổBạc nhắc: “Tìm tiếp đi, còn nữa đấy.” Tuy nhiên khu vực núi non này lớn như vậy, họlại cách bầy sói quáxa, màcũng không thấy bầy sói cóđộng tĩnh gì lớn, muốn tìm được lũ sói tản mát giữa các khe núi thật không dễdàng gì. Không lâu sau, Nhạc Dương lại nói: “Có rồi, phía Tây đàn bòYak, men theo địa hình quảhồlô lên trên độhai trăm mét, ởđây chắc làquân chủlực rồi.” Anh chàng vừa có phát hiện, liền nhường ống nhòm lại cho Trương Lập quan sát.

Trác Mộc Cường Ba vàCương Nhật PhổBạc đều đã phát hiện ra đàn sói màNhạc Dương nhắc đến. Màu lông lũ sói này sẫm hơn, so với lũsói còn lại thìquảnhiên cường tráng hơn hẳn, sốlượng ước chừng khoảng trên dưới hai mươi con. Cương Nhật PhổBạc nói: “Đây chính lànhóm của Lưng gù. Nóởgiữa kia kìa, cóthấy không, con hơi gồ lưng, lông màu xanh xám ấy.” Trác Mộc Cường Ba tìm theo lời chỉdẫn của Cương Nhật PhổBạc, quảnhiên phát hiện ở giữa đàn cómột con sói lưng hơi gồ, lông màu xanh xám.

Con sói bên cạnh hơi có hành động khác lạ, nó liền nhe nanh ra hừ một cái, con sói kia liền ngoan ngoãn phục xuống ngay tức khắc.

Nhạc Dương kỳquái hỏi: “Chúà, chúng ta rốt cuộc đang quan sát bầy sói thứmấy đấy? Chẳng phải chúvừa bảo con Lưng gùkia làđầu đàn sói thứhai hay sao…” Cương Nhật PhổBạc vỗtrán nói: “Tại tôi không nói cho rõ, giờthìởđây chỉcòn một đàn sói duy nhất thôi, hai đàn sói do Lưng gùvàMắt trắng cầm đầu đều gia nhập đàn sóthứba cảrồi.” Trương Lập nói: “Đàn sói thứba ấy, chính làlũsói lười nhác ủê kia hả?”

“Lười nhác ủ ê, theo cách nói của tôi, thì phải là nắm chắc phần thắng, trong đầu đãcósẵn dựtính rồi mới đúng.” Cương Nhật Phổ Bạc đáp, “Hai con sói Lưng gù và Mắt trắng đãtranh chấp ởvùng này suốt ba bốn năm liền, không con nào chịu nhường con nào, cũng không con nào chịu phục con nào, nhưng đàn sói thứba vừa mới đến, chúng liền đầu hàng hết cảđó.”

“Lợi hại như vậy sao?” Trương Lập vẫn còn nghi ngờ.

Nhạc Dương cóvẻđang ngẫm nghĩgìđó, dường như đã hơi tin những gìCương Nhật PhổBạc nói, đột nhiên bảo Trương Lập: “Đểtôi xem nào.” Chỉlát sau, đãnghe anh chàng thởdài, than: “Đàn sói thứba này, quảnhiên thật lợi hại!” Trương Lập vội hỏi: “Cậu nhìn thấy gìrồi?” Nhạc Dương chậm rãi nói: “Ởhướng miệng hồlô, hai bên vách núi đều cómột đám sói, ởphía Tây chỗthắt nút hồ lô, cách tầm trăm mét có một nhóm nữa, cách thêm một trăm mét lại cómột nhóm khác, hai trăm mét nữa lại cómột nhóm đông hơn. Tất cả lũ này cộng lại, có lẽ cũng tương đương với sốlượng màchúCương Nhật PhổBạc nói rồi.” Trác Mộc Cường Ba, Trương Lập, Cương Nhật Phổ Bạc đều lần lượt điều chỉnh ống nhòm, quảnhiên đúng như những gìNhạc Dương nói, không sai một chút nào. Trương Lập thốt lên: “Thếnày làthếnào? Lũsói này chính lànhững con màcậu bảo làrất lợi hại đấy hay sao? Chúng lợi hại ở chỗnào thế? Làm sao cậu phát hiện ra chúng thế?”

Nhạc Dương đáp: “Không sai, chính vìtôi phát hiện rachúng, nên mới nói chúng rất lợi hại. Thoạt tiên, tôi định tìm kiếm theo kiểu cuốn chiếu từtrên sườn núi xuống, thếnên vừa bắt đầu đãphát hiện ra lũsói cái đến quan chiến. Về sau tôi mới nhận ra, tìm kiếm theo kiểu như vậy không ổn, phạm vi lớn quámàmục tiêu lại nhỏnữa, vậy làliền thay đổi sách lược, tôi bèn nghĩ, nếu mình làlũbòYak đang bịvây khốn ởgiữa kia, mình sẽthoát vây như thếnào, còn nếu tôi làsói, tôi sẽnên phòng thủởđâu? Trước tiên, tôi nhìn thấy dốc núi phía Tây ởđáy hồlô kia kìa, độdốc không cao lắm, lúbòYak màráng sức thìchắc làleo lên được. Một khi leo được lên ấy rồi, ởđólà một cái khe chạy theo hướng Nam Bắc, khi ấy dùtheo hướng nào thìcũng thoát được bầy sói cả, với sức cảđàn bòYak cùng xông lên, chắc bầy sói cũng không dám đối đầu ngăn cản đâu, thếnhưng…” Giọng Nhạc Dương trầm xuống: “Nhưng ở chỗ giao nhau giữa dốc núi vàkhe sâu ấy, tôi phát hiện ra bọn sói do Lưng gù cầm đầu, chỉ cần chúng từ lưng chừng núi tràn xuống tấn công, lũ bò Yak đang leo trên triền dốc kia ắt không đánh đãtựrối loạn lên rồi. Sau đó, tôi lại nghĩđến đạo lý“biết rõlàkhông thểmàvẫn quyết làm cho được”, địa thếchỗmiệng hồlô kia rất hẹp, chỉđủcho một con bòxông qua, nhưng, nếu con bòthủlĩnh kia dẫn đầu xông lên, thìchỉ cần vượt qua được chỗmiệng hồlô, phía trước sẽlàcả vùng rộng lớn. Thếnên thoạt tiên tôi đãtìm kiếm dấu vết của lũ sói ở bên ngoài miệng hồ lô, nhưng không phát hiện được gì, sau đótôi mới nghĩra, vách đáhai bên miệng hồ lô cao không quámười mét, nếu mai phục một nhóm ởđấy, từtrên cao lao xuống tấn công, vậy thìchẳng phải đàn bòchỉ còn biết cho chúng mặc tình chém giết rồi hay sao? Cách bố trínhư vậy còn cóthểkhiến bầy sói tránh được mũi nhọn tấṇy y ̣ ̣

công của con bòYak đầu đàn, chỉnhằm vào đám bòcái và bê con ởphía sau, con bòđầu đàn kia họa may cóthểđào thoát được, nhưng cảbầy đàn của nóthìchết làcái chắc.

Nghĩ vậy, quả nhiền tôi phát hiện ở hai bên vách đá chỗ miệng hồlô cóhai nhóm sói khác đang mai phục.” Nhạc Dương đãhơi khô miệng, nhưng vấn nói liền một hơi: “Cuối cùng, tôi không thể không nghĩ đến vấn đề mà bầy bòYak không muốn đối mặt nhất, tức làchính diện giao chiến với lũsói. Khi ấy, những con sói cốýtỏra yếu ớt kia liền trởnên hết sức quan trọng, mặc dùtrông rất gầy yếu, mặc dùsốlượng chúng rất ít, nhưng dùsao vẫn làsói, bò Yak muốn xông thẳng tới, phải cầ n đến dũng khílớn tới nhường nào chứ? Màởbên cạnh lũsói này lại đểlộmột lỗ hổng, rõràng làsẽkhiến lũbòđộng lòng. Khi tấn công thành trì, vây ba mặt màlại mởlưới ởmặt thứtư, vốn đây chính là tôn chỉquan trọng trong chiến thuật, mục đích của hành động này chính làđểtiêu diệt toàn bộkẻđịch. Nghĩtới đây, tôi đã chuẩn bịtâm lýsẵn sàng, ởbên ngoài chỗhổng kia, chắc chắn làcósói mai phục! Vậy nên, tôi phát hiện ra cách đấy khoảng trăm mét cónhóm sói đầu tiên, nhưng sốlượng bọn này cũng chỉkhoảng hai chục con, tôi liền nghĩ, nếu bọn bò Yak kia mà nổi điên lên, chũng chưa chắc đã không thể xông qua phòng tuyến đầu tiên này; vậy là tôi lại nhanh chóng phát hiện ra tuyến phong tỏa thứ hai, đám này có khoảng hơn bốn chục con; nói thực một câu, tôi đãkhông dám nghĩxa hơn nữa rồi, việc phát hiện ra đám thứba thuần túy chỉvìsốlượng của chúng quálànhiều, vô ýlọt vào tầm mắt của tôi màthôi. Thật không dám tưởng tượng, chúng lại bốtrínhững ba tuyến phong tỏa. Anh nghĩthử_ xem, nếuanh màlà một con bòYak trong đàn kia, khi anh xông qua phòng tuyến đầu tiên, lại gặp phải bọn sói ởnhóm thứhai, rồi xông qua luôn cảphòng tuyến thứhai này, lại gặp phải bầy sói thứba, anh sẽnghĩthếnào? Bầy sói càng lúc càng đông, còn thểlực anh thìcàng lúc càng giảm sút…” Nhạc Dương hít vào một hơi khílạnh, trầm giọng xuống nói: “Một tiếng trống thìdũng khítăng lên, nghe tiếng trống thứ hai dũng khí liền suy giảm, đến tiếng trống thứ ba thì dũng khíkhông còn nữa, trong tình huống ấy, đàn bòYak kia con lấy đâu ra dũng khímàchiến đấu, một làbịdồn trởvề trong hồlô, hai làphơi thây trên bãi cỏ. Nói theo cách khác, nếu dưới kia không phải lũbòYak hoang màlàchúng ta bị bao vây, thìnhững cách đột phávòng vây màtôi cóthểnghĩ đến, tất cảđều đãbịlũsói kia khóa chặt hết cảrồi, không thểnào xông ra nổi. Anh bảo xem, lũsói ấy cólợi hại hay không chứ?”

Nghe Nhạc Dương phân tích xong, toàn thân Trương Lập đẫm mồhôi lạnh, cảm giác ấy hệt như Tào Tháo bại tẩu trên đường Hoa _Dung, mỗi lần thỏa thuê đắc chí ngoác miệng ra cười thìphục binh do Gia Cát Lượng sắp sẵn lại xông ra đuổi giết, dọa cho họ Tào sợ đến vãi cả rắm ra.

Trương Lập bỏtay khỏi ống nhòm, thấy đãướt sũng những mồhôi, chỉnghe anh chàng lẩm bẩm nói: “Đây là… sói kiểu gìvậy chứ?” Lúc này anh mới hiểu được, rốt cuộc Cương Nhật PhổBạc cóýgìkhi nói với họ, đây lànhững con sói họ tuyệt đối chưa thấy bao giờ.

Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Chương 33: NHỮNG CON SÓI CHƯA THẤY BAO GIỜ

(1)Những con sói chưa thấy bao giờ Chỉthấy lũsói lùa đàn cừu đến chỗđàn bòYak cóthể trông thấy, đàn cừu liền tản ra, bắt đầu tựdo gặm cỏtrên trảng cỏcuối cùng còn sót lại ấy, lũsói thìcứđi đi lại lại thoải mái giữa đàn cừu. Lũcừu kia chẳng những không sợ bọn sói, màngược lại thi thoảng còn cúi đầu xuống cọcọ vào đầu sói tỏlòng hữu hảo. Cảnh tượng này, đừng nói làlũ bòYak trốmắt ra nhìn, màcảbọn Trác Mộc Cường Ba nữa, có ai đã từng thấy sói chơi đùa với cừu bao giờ? Nhạc Dương lẩm bẩm nói: “Công kiên chi chiến, công tâm vi thượng, e làđàn bòYak này không chống đỡđược rồi.”

*********

Lúc này, Cương Nhật PhổBạc mới ngẩng đầu lên nói với Nhạc Dương: “Không đúng, đàn sói tôi thấy trước đây không chỉ có từng này thôi đâu, còn những con sói được sắp xếp ởvịtríkhác nữa.” “Chúnói gì!” Nhạc Dương suýt chút nữa thìkêu toáng lên. Hai bên giao chiến cũng như hai người đánh cờ với nhau vậy, phải biết được ýđồvàchiến thuật của đối thủthì mới nghĩra được chiêu sốđểphágiải. Nếu ngay cảýđồ của đối phương màanh cũng không thểnhận ra, thật chẳng khác nào sức cờcủa hai bên khác biệt quálớn, thìanh thua là cái chắc chứ chẳng nghi ngờ gì nữa. Nhạc Dương lấy thân phận làngười ngoài cuộc, đãphân tích diễn biến trên chiến trường một cách khásâu sắc, anh chàng cũng tựtin rằng mình đãnghĩđến hết mọi nước rồi, nhưng Cương Nhật PhổBạc nói thế, chẳng khác nào nói với Nhạc Dương rằng, bầy sói còn cóýđồtác chiến khác nữa, chẳng qua làcậu chưa nghĩđến đấy thôi, điều này quảthực là một đòn quálớn đối với anh chàng.

Nhưng phản ứng của Nhạc Dương cũng đãnằm trong dựđoán của Cương Nhật PhổBạc, anh ta liền an ủi: “Chớ cónản lòng, dùsao thìlũsói kia cũng ởđây hơn một năm rồi, còn cậu chỉmới trong chớp mắt lập tức đãnghĩra các sách lược khác nhau, vậy làgiỏi lắm rồi.” Hai hàng lông mày của Nhạc Dương nhíu chặt lại, mắt trợn nhìn qua ống nhòm tìm kiếm, trong đầu đồng thời suy nghĩ trăn trở xem rốt cuộc còn điểm nào mình chưa nghĩ đến. Tìm mãi một hồi lâu cũng không cóphát hiện gìmới, cuối cùng, anh chàng nghiến răng bỏcuộc, không thểkhông thừa nhận rằng mình đoán không ra.

Lúc này Trác Mộc Cường Ba chợt lên tiếng, “Tìm thấy rồi, ởvách núi đối diện, cách chỗbọn sói cái chừng một cây sốvềphía Nam, bọn chúng đang di chuyển.” Nhạc Dương vội dấn tới quan sát. Quảnhiên cóbốn con sói trên triền núi, phương thức hành động của lũsói này hết sức cổquái, tăng tốc chạy nhanh một đoạn đường rồi dừng lại, ngẩng đầu ngoảnh xung quanh một lượt, kếđóhơi há miệng ra, tựa hồnhư đang phát ra những tiếng gầm gừthấp trầm. Anh đột nhiên có cảm giác là lạ, một con sói trong đám ấy dường như vô ýlại cốýliếc sang phía mình một cái, Nhạc Dương giật bắn người, lúc nhìn lại thìcon sói kia đã chạy đi xa mất rồi.” “Làlính tuần tra!” Cương Nhật PhổBạc nói: “Đấy làthủ hạcủa con Mắt trắng, phụtrách cảnh giới vòng ngoài. Nếu cókẻđịch khác đến phárối ýđồtác chiến, chúng sẽphát tín hiệu cảnh báo với bầy đàn. Chắc chắn không chỉcómột đội lính tuần tra như thếnày đâu.” Trương Lập kinh ngạc kêu lên: “ChúCương Nhật, chúcòn nhận ra đólàthủhạcủa con Mắt trắng nữa cơ à?”

Cương Nhật Phổ Bạc mỉm cười đáp: “Đàn của Mắt trắng đến đấy sớm nhất, tính đến nay cũng sắp bảy năm rồi.

Con Mắt trắng ấy còn sống ởgần nhàtôi suốt nửa năm, làm sao tôi lại không nhận ra chúng được chứ?”

“Hử, sống ởgần nhàchúsuốt nửa năm?” Cương Nhật PhổBạc đưa mắt nhìn Trác Mộc Cường Ba, rồi lại liếc sang Cương Lạp, chậm rãi thởdài nói: “Hà, chẳng phải vìCương Lạp thìcòn vìai nữa!” Anh ta hạthấp giọng xuống nói, “Cường Ba, cậu không biết đấy thôi, sau khi cậu đi, tâm trạng Cương Lạp rất không tốt, ngày nào cũng ngồi trước cửa, trời tối mịt cũng không chịu trởvào.

Cứnhư vậy suốt nửa năm trời, một hôm nóđột nhiên kéo con sói mắt trắng kia trởvề, an trícho ởtrên triền cỏngọn núi sau nhàtôi, từđótôi mới biết gia tộc nhàcon Mắt trắng ấy đãdi cư đến vùng này. Con Mắt trắng khi đócólẽlàkẻ thất bại trong cuộc khiêu chiến với sói đầu đàn, khắp mình mẩy đầy thương tích, lại gầy guộc ốm o, gặp giólàrun lên cầm cập. Cậu cũng biết đấy, Cương Lạp uống sữa sói mà trưởng thành, giữa nóvàloài sói luôn cómột mối dây tình cảm nào đó, lúc ấy cậu lại vừa bỏnóra đi. Con Mắt trắng ấy cũng chẳng cógìđặc biệt, chỉlàmàu lông trắng tuyền khá giống với Cương Lạp, chắc cũng chính vìnguyên nhân này màCương Lạp mới cứu nóvề. Trong thời gian con sói ở trên triền dốc dưỡng thương, Cương Lạp thường giấu một phần thức ăn của mình lén lút mang đến cho nó. Con sói kia cũng biết tri ân, sau khi lành lặn trởlại thìcũng bắt vềvài con thỏhoang hay thúnhỏgìđócho Cương Lạp được bữa ăn tươi. Cólúc nhìn thấy chúng nóởvới nhau, mặc dùcon sói kia hơi nhỏhơn một chút, nhưng Cương Lạp dường như rấtvui vẻ, cũng không u uất như lúc cậu mới đi nữa, tôi nghĩnó cũng đến cái tuổi ấy rồi, bèn mắt nhắm mắt mở coi như không thấy gì. Ai ngờchuyện không phải thế, mặc dùcólúc chúng tỏra rất thân mật, nhưng Cương Lạp căn bản không cho con sói kia chạm đến mình, mỗi lần con sói có hành động gìvượt quálànólại giáo huấn cho một phen. Cólần Cương Lạp làm dữquá, con sói kia chạy mất vàkhông trở về nữa. Thì ra, nó lại khiêu chiến sói đầu đàn lần nữa và thành công. Giữa Cương Lạp vàbầy sói, con Mắt trắng ấy đãchọn phía thứhai.” Trác Mộc Cường Ba thở dài, than: “Tiếc quá, tại sao Cương Lạp không chấp nhận con sói kia chứ?”

Cương Nhật PhổBạc thấp giọng oán trách: “Cậu thật sự không biết hay là… Cương Lạp thực sựyêu thích… làcậu đó!”

Trác Mộc Cường Ba hơi ngẩn người ra. Nhạc Dương vàTrương Lập cũng hơi kinh ngạc, cóđiều hai anh chàng nọđãnhanh chóng trao đổi ánh mắt, cũng lúc nghĩđến lý luận hấp dẫn giống cái của họ, quảnhiên làkhông sai chút nào!

Cương Nhật PhổBạc thấp giọng nói: “Cậu cóbiết rằng, năm đóchúng ta đểCương Lạp tựlựa chọn ởlại hay đi theo cậu, đối với nólà một chuyện đau khổđến nhường nào hay không. Sau khi cậu đi, nócứgục đầu vào lòng tôi mà khóc tức tưởi, khóc đến nỗi tim tôi cũng muốn vỡtan ra rồi.

Mỗi bức thư cậu gửi tới, tôi đều đọc cho nónghe. Mỗi lần nghe xong, nólại ngồi trước cửa, nhìn theo hướng cậu ra đi, từđóđến giờnóngóng đợi cậu trởvề… Một người một chóấy cùng nhau tựdo chạy nhảy nô đùa trên đồng cỏ, đuổi thỏ, ném cành cây, xuống sông tắm rửa,dùđi tới đâu, hễvừa ngồi xuống làCương Lạp liền bổtới rúc vào lòng Trác Mộc Cường Ba; khi Trác Mộc Cường Ba nằm trên bãi cỏnắm nhìn trời xanh mây trắng, Cương Lạp sẽngồi bên cạnh gã; khi được gãcài cho một bông hoa nhỏ, nósẽchạy tới bờsông soi mình, Cương Lạp làcon linh ngao cókhảnăng nhận thức hiếm thấy trên đời, nóbiết cái bóng phản chiếu dưới nước kia chính làmình… Trong khoảnh khắc, những hồi ức vụn vặt vềkhoảng thời gian sống chung với Cương Lạp bỗng chốc dân trào lên trong tâm thức, Trác Mộc Cường Ba chợt thấy chua xót trong lòng, khóe mắt ngân ngấn nước.

Nhạc Dương và Trương Lập cũng thôi không pha trò nữa, ngoảnh đầu nhìn Cương Lạp, chỉ thấy nó đang ngồi chồm hỗm quay lưng vềphía họ, ngước nhìn các thiết bịtinh vi trong tay đội trưởng Hồ Dương, hai vai hơi khẽrun run.

Hai người đều có thể tưởng tượng ra được, năm đó khi Cường Ba thiếu gia ra đi, Cương Lạp đãphải đưa ra một lựa chọn đau khổđến nhường nào, một bên làngười thân đãnuôi dưỡng mình, một bên làngười minh yêu thích trong lòng, đối với Cương Lạp, đómới thật sựlàyêu ởtrong lòng màkhông thểnói ra thành lời.

Đểtránh nhắc đến chủđềkhơi gợi sựthương cảm này, Nhạc Dương nói với Cương Nhật Phổ Bạc: “Chú Cương Nhật này, tôi thấy nhất thời chắc chúng cũng không lao vào quyết chiến luôn đâu, chi bằng chúkểcho mọi người nghe đàn sói thứba kia, rốt cuộc lànhư thếnào đi, thủlĩnh của chúng ởđâu? Tôi cũng muốn xem xem cóphải con sói ấy cóba đầu sáu tay gìhay không.” Cương Nhật PhổBạc cười khổnói: “Thủlĩnh ấy à, kha kha, tôi chưa bao giờtrông thấy nócả, nhưng chắc chắn nóđang ởgiữa bầy sói, từđầu tôi vẫn luôn cócảm giác rằng con sói thủlĩnh ấy đãbiết tôi đang ngầm quan sát chúng, chẳng qua nóchỉkhông vạch trần tôi ra thôi. Hử, dùsao thì cũng làăn của người một miếng, nợcủa người một tiếng mà.”

“Cái gì, cái gì? Cái gìmàăn một miếng với chẳng nợ một tiếng, chúnói rõxem nào.” Cương Nhật PhổBạc nói: “Lúc mọi người đến nhàtôi, cóthấy lũcừu của tôi đâu không?” “Cừu?” Nghe Cương Nhật Phổ Bạc nói vậy, Nhạc Dương mới nhớra: “Làm gìcó, chuồng cừu của chútrống không mà, chẳng lẽ…”

Cương Nhật PhổBạc gật đầu nói: “Đúng đấy, cừu nhà tôi đều bịlũsói này trộm… ừm, bịchúng mượn đi hết rồi!” Trác Mộc Cường Ba cũng thầm giật mình kinh ngạc, thốt lên: “Anh bảo là, hơn một trăm con cừu của anh toàn bộđều bịsói bắt đi hết rồi à? Cương Lạp đâu?” Gãliếc mắt sang phía Cương Lạp, con chógiảbộngólơ nhìn vềphía dãy núi xa xa, nhưng hai tai lại vểnh lên rõcao.

Cương Nhật PhổBạc bất lực đáp: “Cương Lạp à, hây à, đừng nói Cương Lạp nữa, đến cảngười sống sờsờnhư tôi đây đích thân ngủtrong chuồng cừu, chẳng phải làvẫn không giữđược đấy sao? Tôi cócảm giác như làchúng nó đang thửthăm dòxem tôi nhẫn nại đến cỡnào, mới đầu chỉ lànăm ba con, vềsau càng lúc càng táo tợn, đến nỗi chẳng còn đểcho tôi con nào nữa.” Nhạc Dương nói: “Lẽnào chúkhông áp dụng các biện pháp đềphòng?” “Biện pháp đềphòng hả!” Không nhắc đến còn đỡ, vừa lôi chuyện này ra, Cương Nhật PhổBạc liền hừmạnh mộ ttiếng, nói: “Đặt thòng lọng, bẫy kẹp, bỏthuốc, đào hố… nói cho cậu biết, tất cảnhững chiêu của con người cóthểnghĩ ra được tựcổchíkim tôi đều đãdùng hết cảrồi, chúng vẫn thong dong vô sự. Mấy thủđoạn ấy đối với chúng cứnhư là tròtrẻcon vậy, tôi vàđàn sói đóđãminh tranh ám đấu mấy chục lần rồi…” Cương Nhật PhổBạc đột nhiên cúi thấp mặt xuống, “màchưa lần nào thắng được bọn chúng.” Anh ta lại thởdài nói tiếp: “Cũng không phải Cương Lạp không tận hết trách nhiệm, chỉhiềm nỗi bầy sói này quáđỗi giảo hoạt, đấu với bọn chúng cóthểgặp đủtríkếvô cùng vô tận, nào là“điệu hổly sơn”, “che trời qua biển”, “mượn xác hoàn hồn”, “thay mận đổi đào”, “ám độTrần Thương”… Dù thếnào thìcứđến đêm, chúng lại cóthểdắt cừu đi qua ngay trước mắt tôi vàCương Lạp. Bọn cừu kia cũng đến thực thà, cảkêu cũng không kêu tiếng nào, cứthếngoan ngoãn đi theo ngường ta vậy tôi. Không chỉmình tôi, ngay cảthôn Na La không nhànào làkhông bịchúng dắt cừu đi.” Nhạc Dương nói: “Vậy sao dân làng không hợp sức lại đểđối phóvới bọn sói ấy chứ?”

Cương Nhật Phổ Bạc thở dài: “Cậu không biết chúng giảo hoạt thếnào đâu. Cừu của những nhàkhác thìmỗi lần chúng chỉdắt đi năm ba con, lại toàn bắt vào lúc thảrông ban ngày, dân làng còn tưởng làcừu tựđi lạc, hơn nữa bọn chúng còn dởtròbắt của nhànày bùvào của nhàkia, mà cừu của dân làng chẳng con nào đánh dấu đánh mágì, thế làai cũng nói cừu nhàmình chạy sang chuồng nhàngười khác, thành thửcãi nhau ầm ĩhết cảlên. Chỉcólũcừu nhà tôi làchúng quyết chímượn màkhông trả, vơ vét sạch trơn, kểcảcái cọng lông cừu cũng không đểlại cho tôi.” Nhạc Dương thầm nhủ: “Ông chúơi, một mình chúsốnggiữa vùng núi hoang đồng vắng này, trước không thấy làng, sau không thấy tiệm, lũsói kia đến không dắt cừu của chúđi thìcòn kiếm ai vào đây nữa!” Trương Lập lại nói: “Tôi thật không sao hiểu nổi, tại sao cừu của dân làng thìchúng chỉdắt đi năm ba con, còn cừu của chúthìbịbắt đi hết sạch sành sanh như thế?”

Cương Nhật Phổ Bạc nói: “Chuyện này thì phải kể từ đầu. Đàn sói này đại khái đến đây từ khoảng một năm trước, mới đầu, bọn chúng dùng cách lấy vật đổi vật đểbắt cừu của tôi đi. Đại khái cũng khoảng ngày này năm ngoái, sáng sớm tôi ngủ dậy đột nhiên thấy trong chuồng cừu chẳng hiểu sao lại cóthêm ba con la hoang, liền cảm thấy cógìbất ổn, kết quảlàđếm lại thấy thiếu mất năm con cừu, tôi hỏi Cương Lạp, không ngờnócũng chẳng hay chuyện gì đãxảy ra, đúng thực làkỳquái hết sức. Lần đầu tiên tôi còn tưởng cóai đóđùa với mình, bèn thảlũla đi. Đàn sói kia cũng thúvịra phết, chúng tưởng tôi không thích la hoang Tây Tạng, lại xua vào chuồng cừu nhàtôi bốn con dê lông dài, rồi lại bắt đi năm con cừu của tôi đểđổi chác, lần này thìtôi phát hiện trên hàng rào chuồng cừu códấu vết vuốt sói trèo qua. Tôi biết, mình đụng với lũ sói rồi, đồng thời tôi cũng biết, lũsói lần này mình đụng phải khác với tất cảbọn sói đã từng đến nhàtôi trước đây. Từđấy trởđi tôi bắt đầu đểý đến bọn sói này. Tôi vàCương Lạp canh trong chuồng cừu suốt bảy ngày liền không cóđộng tĩnh gì, vừa mới thảlỏng phần nào thìsang hôm sau đãlại mất thêm ba con cừu nữa, tức lộn cảruột. Vậy làcuộc chiến giữa tôi vàbầy sói chính thức nổra. Mới đầu, tôi nghĩlũsói này đều làđộng vật được nhànước bảo hộ, chúng ăn thịt cừu của tôi, nhànước sẽcó bồi thường thích đáng, vậy nên không định dùng súng, màg g,  ̣y g  ̣ g g, chỉmuốn dọa chúng kinh hãi một phen cho bớt cái thói hung hăng càn quấy đóđi. Thếnên lúc đầu, thìcũng chỉdùng các cách như kết người rơm, treo chuông, giấu dây thòng lọng, đào hố. Không ngờnhững cách này đều chẳng linh nghiệm, cừu nhàtôi vẫn cứhôm nay mất ba con hôm sau mất năm con, màtức hơn nữa làchúng lại cóthểqua mắt Cương Lạp mà bắt trộm lũ cừu đi chứ. Mấy thứ bẫy rập thông thường đều vô dụng, vậy làtôi liền nâng cấp sửdụng loại lợi hại hơn, kiếm bẩy tám cái bẫy kẹp săn thútrong cómồi thịt tươi, giấu vào chỗ tối. Kết quả thế nào các cậu có đoán được không, bảy tám cái bẫy kẹp ấy nhất loạt đều bịkéo ra trước cửa nhàtôi, tôi mởcửa ra, suýt chút nữa làbịtrúng chiêu rồi, chẳng những như thế, bọn nócòn ăn sạch sẽthịt mồi ởbên trong nữa chứ. Tôi thật nghĩnát cảóc ra màcũng không hiểu, chẳng lẽbọn sói này thành tinh rồi chắc! Vềsau thế nào thì chắc các cậu cũng tưởng tượng ra được, tự nhiên làcóbao nhiêu chiêu tôi giởra hết, các cạm bẫy ấy thiết kế hoàn hảo đến nỗi bản thân tôi cũng cho rằng dù người thợsăn lợi hại nhất cũng phải trúng chiêu, chẳng lẽ tôi lại không chơi nổi mấy con sói tép riu hay sao? Thật không ngờ, chúng lại cho tôi một bài học vô cùng sâu sắc.

Tôi cũng không nhớlàđãbao nhiêu lần mình bịcạm bẫy do chính mình thiết kếhại cho nhếch nhác thảm hại nữa. Nếu không phải cóCương Lạp, chắc cóđến mấy lần tôi bịtrúng bẫy không ra nổi rồi đấy.” Trương Lập không dám tin đólàsựthật: “Hình như hơi quáthần kỳthìphải? Sao màchúng làm được thếchứ?”

Cương Nhật PhổBạc bực tức nói: “Ai màbiết được, tôi màbiết thìtôi không phải con người rồi! Nhưng cómấy lần,chúng như làbiểu diễn cho tôi xem vậy, cũng cốýcướp đi mấy con cừu ngay trước mũi tôi, cậu đoán xem chúng làm thếnào chứ…” Không đợi bọn Trương Lập trảlời, Cương Nhật PhổBạc đãnói tiếp luôn, “Cậu tuyệt đối không thểngờ đến đâu, đúng vào kỳđộng dục của lũcừu cái nhàtôi, chẳng hiểu chúng xua ởđâu vềmấy con cừu đực cao lớn anh tuấn, vừa xuất hiện đãđèbẹp lũcừu đực nhàtôi nuôi. Cậu bảo xem, cái lũcừu cái ấy cũng thật ngu ngốc chẳng buồn nhìn xem đằng sau đám cừu đực kia làsối hay làcái giống gìđã títa títởn chạy theo giai rồi, đi xong rồi không bao giờtrởvề nữa luôn.” Cương Nhật PhổBạc lại phẫn nộnói tiếp: “Ýđồcủa bọn sói ấy rất rõrệt, cậu dùng chiêu ác bao nhiêu thìcũng trả đòn bằng kếđộc bấy nhiêu. Chẳng hạn cómột lần, tôi bôi nước ớt lên đùi lũcừu, bọn sói ấy màdám đụng đến cừu nhàtôi làlỗmũi nởhoa luôn, thấy chiêu này đủđộc chưa? Cả Cương Lạp tôi cũng không dám cho lại gần mấy con cừu ấy, vậy mà không ngờ, bọn chúng còn giáng trả một chiêu độc hơn nữa!” “Làgìthế?”

Cương Nhật Phổ Bạc cười méo xệch: “Tôi mặc xác chúng làm thếnào màđưa lũcừu đi, cóđiều hành vi báo thù ngay sau đóthìkhiến tôi suýt chút nữa làkhông chịu đựng nổi. Bọn chúng… bọn chúng… không ngờđãxua lũcừu của dân trong làng Na La vào chuồng cừu nhà tôi. Ngày hôm sau, đám dân làng ấy liền đến kiếm tôi hỏi tội, đúng làcó miệng màkhông biết nói sao, khổsởkhông thểkểra được!

Thửnghĩmàxem, Cương Nhật PhổBạc tôi đây tựhỏi mình đi ngay đứng thẳng, chưa từng làm chuyện xấu gì, vậy mà lại bịmột đàn sói hại cho ô uếthanh danh, vềsau dân tronglàng hễcứmất cừu làlại đến tìm tôi, thật là…”

Trương Lập, Nhạc Dương đều há hốc miệng ra, suýt chút nữa thì rơi cả cằm xuống đất. Trác Mộc Cường Ba cũng đắm chìm vào trạng thái thẫn thờ, trong đầu chỉvẩn vơ một ý nghĩ: Cương Nhật Phổ Bạc đang nói đến sói đấy sao? Đấy cóphải làsói không? Làloại sói gìvậy? Nhạc Dương làngười đầu tiên tỉnh táo trởlại, vội hỏi: “Đợi chút đã… ChúCương Nhật PhổBạc, vừa nãy chúnói bọn sói xua cừu đực đến dụdỗcừu cái nhàchúđi, lại còn xua cừu của dân làng vào chuồng nhà chú, chẳng lẽ, bọn chúng bắt cừu đi không phải đểăn thịt hay sao?” Nghe Nhạc Dương nói vậy, Trương Lập cũng cóphản ứng, đúng thế, theo cách nói của Cương Nhật PhổBạc, bọn sói này bắt trộm cừu không phải đểlàm thức ăn, hành vi của chúng dường như làcóýngấm ngầm đấu đávới anh ta vậy.

Sói không ăn thịt cừu? Vậy bọn chúng bắt cừu đi đâu rồi? Cương Nhật PhổBạc gật đầu khen ngợi: “Câu này hỏi đúng vào tâm điểm rồi đấy. Không sai, bọn sói kia không ăn thịt cừu.” Anh ngoảnh đầu lại, phóng mắt nhìn xuống mạch núi, nói với bọn Nhạc Dương: “Dưới chân ngọn núi lớn này cây cỏtốt tươi, córất nhiều la hoang Tây Tạng, dê lông dài, cầy ngựa, lợn rừng dừng chân nghỉlại, tuy bọn sói này khá đông, nhưng hệthống sinh thái nơi đây cũng vẫn thừa đủđể nuôi sống bọn chúng.” “Vậy thìtại sao chúng còn đến trộm cừu?” Trương Lập thắc mắc.

Cương Nhật Phổ Bạc nói: “Đây lại là một vấn đề mà không ai nghĩra được, nếu không phải tôi đãtận mắt chứng kiến, thì chính bản thân tôi cũng không thể tin được. Bọn chúng trộm lũcừu kia đi, không ngờlại làđể… nuôi thả!”Trác Mộc Cường Ba ngẩn người. Nuôi dưỡng gia súc, đây tuyệt đối làhành vi chỉcóởcon người, bọn sói này quả thực khiến người ta quábất ngờrồi.

Cương Nhật PhổBạc chỉtay vềphía trước nói: “Ởngay phía sau sườn núi đối diện kia, có lẽ cũng là di tích của sông băng cổ, đãhình thành nên một khu vực địa hình như cái chậu. Tất cả lũ cừu sói trộm về đều được nuôi thả ở trong ấy, ngoài ra còn rất nhiều động vật ăn cỏ hoang dã khác nữa. Bọn sói này còn giỏi hơn cảnhững con chóchăn cừu xuất sắc nhất nữa. Chúng nódồn lũcừu lại thành từng nhóm từng nhóm, hoạch định phạm vi, chỉhuy bọn cừu ăn cỏ một cách cókếhoạch, cóquy luật. Tại sao bọn sói này lại trộm cừu nhànuôi chứ, chính vìchúng biết cừu nhànuôi dễ quản lý, bảo đi sang bên Tây thìsẽđi sang bên Tây, bảo đi sang bên Đông thìsẽđi sang bên Đông.” “Hả?” Mọi người càng nghe càng thấy mê hoặc, Nhạc Dương lấy làm kỳquái nói: “Bọn chúng nuôi cừu, lại không ăn thịt cừu, mục đích đểlàm gìthế? Chẳng lẽlàmuốn nuôi cho bọn cừu béo mẫm lên mới ăn?” Trương Lập nói: “Lẽnào làvìphát triển bền vững? Sử dụng tài nguyên tái sinh một cách cóhiệu quả?”

Cương Nhật PhổBạc lắc đầu: “Đừng nói làcác cậu, tôi đãnghĩsuốt nửa năm dài, nát đầu nát óc màcũng không nghĩra được rốt cuộc tại sao chúng lại làm như thế, mãi đến một tuần trước khi đàn bòYak kia bất ngờxuất hiện…” Nhìn địa hình xung quanh, nghĩđến đàn bòYak hoang dã đang bịvây khốn, rồi lại ngẫm tới những hành vi của bọn sói, Nhạc Dương dường như đột nhiên hiểu ra điều gìđó, sống lưng bỗng dưng lạnh toát, “Chú, ýchúlà…”

Cương Nhật Phổ Bạc gật đầu: “Giờ thì cậu biết tôikhông nói ngoa rồi chứ, đàn sói này, chính xác làđãbắt đầu tính cách đối phólũbòYak từmột năm trước rồi. Theo tính toán của tôi, một năm trước bọn sói này đãtheo dấu đàn bò Yak kia đến đây rồi. LũbòYak hoang kia di trúmột cách có quy luật trong dãy Himalaya này, ăn từphía Nam lên phía Bắc, rồi lại quành ngược từ phía Bắc trở về phía Nam.

Thung lũng đối diện chúng ta kia là một vùng đồng cỏrất lớn, màmuốn đến đấy thìphải vượt qua triền núi cóđộcao khá lớn so với mực nước biển, vìvậy cũng không nhiều đông vật hoang dãđến được đó, nhưng đối với bòYak thìnơi ấy gần như làvườn cực lạc rồi. Mỗi năm cứđến mùa này làchúng lại kéo đến, chỗấy đủcỏcho chúng ăn mấy tháng, cảbầy đàn nhà chúng có thể ở đấy nghỉ ngơi dưỡng sức, hoàn thành công việc giao phối. Chỉtiếc làlần này, khi bọn chúng trèo đèo vượt núi đến được vùng lạc viên ấy, thứcòn lại chỉ là một vùng đất hoang không còn nhành cây ngọn cỏcộng thêm mấy trăm con sói dữ.”

Mỗi bước hành động đều trải qua suy nghĩcặn kẽ, mỗi quá trình đều được tính toán chu toàn, Nhạc Dương cảm thấy trào dâng lên một nỗi sợxưa nay chưa từng có, tựa như anh đang nhìn thấy, đang nghe nói vềmột đám những kẻâm mưu chứkhông phải một bầy sói. Đừng nói làđối phóvới một đàn bòYak hoang dã, thậm chíđến cảCương Nhật PhổBạc cũng bịchúng bỡn cợt nhũng nhiễu, phárối cho đến thảm thương. Bọn chúng dường như đãnhìn thấu được bản tính con người, chỉgiởra một mưu nhỏthôi đã khiến người ta hoài nghi lẫn nhau, ngờvực lẫn nhau, màcó lẽ trong mắt chúng, con người chẳng qua chỉ là một loài động vật bình thường, chẳng thông minh hơn bọn bòYak kia làmấy.Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMãChương 33

NHỮNG CON SÓI CHƯA THẤY BAO GIỜ(2)

Mưu kếcủa bầy sói Cương Nhật PhổBạc điềm đạm nói: “Cóbiết lần đầu tiên tôi nhìn thấy bọn sói chăn thảcừu ấy, trong lòng cócảm giác như thếnào không? Trong mắt tôi, chúng không phải là một đàn sói nữa, màlà một cánh quân cótổchức, cókỷ luật. Bọn chúng phân công hợp tác, mỗi con một việt, cảđàn cùng hoạt động tựa như một cỗmáy mởhết công suất, bất cứ sức mạnh nào có ý đồ ngăn cản cỗ máy này xoay chuyển, khi đối mặt với chúng cũng đều tỏra lực bất tòng tâm hết.” “Cókhảnăng chúng làsói chiến không? Chính làbọn sói sống chung với người Qua Ba tộc ấy?” Trác Mộc Cường Ba từnãy vẫn chưa nói gìđột nhiên mởmiệng cất tiếng.

Cương Nhật PhổBạc nói: “Tôi cũng từng nghĩđến khả năng này, nhưng lại tựloại trừnóđi rồi. Đàn sói này được hình thành từcác gia tộc sói khác nhau, đến giờvẫn còn giữ nguyên các đơn vịgia tộc, hơn nữa còn córất nhiều gia tộc mới gia nhập bầy đàn.” Trác Mộc Cường Ba nói: “Nếu vậy thìchỉcòn khảnăng thứhai nữa thôi.” Cương Nhật PhổBạc gật gật đầu.

Trương Lập láu táu hỏi ngay: “Làgìthế?”

Cương Nhật PhổBạc giải thích: “Trong đám sói ấy đã xuất hiện một thủlĩnh tài giỏi, dưới sựdẫn dắt của nó, hình thái xã hội đàn sói đã nảy sinh biến hóa long trời lở đất.

Phải biết rằng, sói làloài động vật rất giỏi mô phỏng vàhọc tập, chỉcần cómột con sói trong đàn học được kỹnăng nàđấy, trong trường hợp muốn, nócóthểdạy cho tất cảnhững con sói khác kỹnăng y như vậy.” Nhạc Dương nói: “Nhưng chúcòn chưa phát hiện ra con sói thủlĩnh ấy mà?”

Cương Nhật PhổBạc nói: “Đây cũng làđiểm khiến tôi lấy làm nghi hoặc, tôi quan sát đàn sói này cũng một thời gian rồi, nhưng vẫn không thểnào phát hiện được rốt cuộc làcon sói nào chỉhuy thống nhất cảđàn. Cólúc, hình như có đến mấy con sói chia nhau phát các hiệu lệnh khác nhau, những con sói đứng đầu các gia tộc cũng tương tựtruyền lệnh cho thuộc hạcủa mình. Lúc chúng ăn, tôi cũng thấy có mấy con sói cùng ăn một lúc, không phát hiện ra một con nào độc lập với cảbầy.”(*)

Trác Mộc Cường Ba nói: “Xem ra con sói thủlĩnh ấy cốý tràtrộn lẫn giữa bầy sói, một vịthống lĩnh tinh minh như vậy, chắc nócũng biết bảo vệbản thân mình như thếnào. Có điều, dựa vào thái độcủa những con sói khác với con thống lĩnh thìvẫn cóthểquan sát ra được sựkhác biệt chứ.”

Cương Nhật Phổ Bạc lắc đầu: “Đây chính là điểm kỳ quái nhất, theo như tôi quan sát, đàn sói này tỏra hết sức cung kính với mấy con sói chứkhông phải một con.” Trác Mộc Cường Ba chau mày: “Lẽnào cũng một lúc có tới mấy thủlĩnh?” Cương Nhật PhổBạc nói: “Tôi cũng nghĩđến khảnăng này rồi, nhưng xem biểu hiện của Cương Lạp thì dường như chỉcómột con thủlĩnh thôi.” Nói tới đoạn này, anh ta hạ giọng xuống rất thấp.

“Cương Lạp?” Cương Nhật PhổBạc thấp giọng thìthào: “Nếu tôi đoán không lầm, Cương Lạp đãgặp con sói thủlĩnh ấy rồi.”“Cái gì?”

Cương Nhật PhổBạc nói: “Vừa nãy khi tôi vàvịđại sư kia đọsức, các cậu thấy thân thủcủa Cương Lạp thếnào?” “Lợi hại.” “Vậy thìtôi nói cho cậu biết, một năm trước, Cương Lạp không lợi hại đến mức ấy đâu. Sau khi nhàtôi bịtrộm mất cừu, cómột hôm Cương Lạp lén lén lút lút chạy ra ngoài, rồi trởvềkhắp mình đầy thương tích, phải ởtrong nhàdưỡng thương ba tháng mới khỏi hẳn. Mặc dù nó không nói gì, nhưng tôi biết, nhất định lànótức khíbầy sói kia, đi kiếm người ta đánh lộn rồi. Từsau bận đó, tôi phát hiện thân thủ Cương Lạp linh động hơn rất nhiều, học được rất nhiều động tác vàtư thếchạy mới. Sốlần chạy nhảy mỗi ngày của nótăng lên rõrệt, tôi nhìn ra được, nóđang ôm cảmột cục tức trong bụng đấy chứ, hình như nó muốn rèn luyện cho thân thể thêm cường tráng khỏe mạnh để tiếp tục kiếm người ta khiêu chiến. Cóđiều cho đến hiện nay, tôi không thấy nóra ngoài lúc nửa đêm lần nào nữa. Cương Lạp rất cao ngạo, nếu làđánh hội đồng, chắc chắn nóđãquay lại trảmiếng rồi, tôi nghĩlàchắc chắn nóđơn độc khiêu chiến con sói thủlĩnh rồi đểthua, đến giờvẫn còn chưa nắm chắc được phần thắng, thếnên mới…” Nhạc Dương nói: “Ýchúlà, đêm hôm đó, con sói thủlĩnh kia đãđánh tay đôi với Cương Lạp? Từsau khi khiêu chiến con sói kia, Cương Lạp mới học được các kỹnăng chiến đấu mới, nhưng với thực lực hiện nay của nó, thậm chícả dũng khíkhiêu chiến người ta cũng không cónữa…” Cương Nhật Phổ Bạc gần như ghé miệng sát vào tai mấy người bọn Trác Mộc Cường Ba thìthầm: “Chuyện này ngàn vạn lần chớnói trước mặt Cương Lạp đấy. Các cậu thửnghĩxem, ngoài con sói thủlĩnh kia ra, sói bình thường cóthểđánh với nóđược không?” Mấy người bọn Trác Mộc Cường Ba nghĩlại thấy cũng đúng, tuy so với những con chóngao khác, thểhình Cương Lạp hơi nhỏnhắn hơn một chút, nhưng so với sói thìít nhất cũng phải to hơn một hai cỡtrởlên, nếu đơn đảđộc đấu, quảthực khómàtưởng tượng nổi lại cócon sói nào cóthể đánh cho nómất luôn cảdũng khíphản kháng. Thếnhưng nghĩtheo chiều hướng ngược lại, vậy thìcon sói thủlĩnh kia cũng quálợi hại! Nhạc Dương đột nhiên nghĩra điều gìđó, liền hỏi: “ChúCương Nhật PhổBạc này, thếHải lam thúso với Tửkỳlân thìcon nào lợi hại hơn?” Cương Nhật Phổ Bạc không khỏi cảm thấy tức cười: “Tửkỳlân làngao vương trong truyền thuyết, Hải lam thú, Hoàng kim nhãn tuy đều là giống ngao quý hiếm, nhưng cùng lắm chỉlàtrung thần mãnh tướng bên cạnh bậc vương giảmàthôi, cólợi hại mấy cũng chỉlàkẻbềtôi. Ánh sáng đom đóm sao cóthểso bìvới vầng nguyệt trên cao được.” Nhạc Dương tức khắc ákhẩu không nói được lời nào, chỉ biết ngây người ra nhìn Trác Mộc Cường Ba.

“Tốt lắm!” đội trưởng Hồ Dương đang ở cạnh đấy đo đạc núi non đột nhiên hưng phấn reo lên một tiếng khe khẽ, quay sang nói với cảbọn, “Đường này đi được đấy!” Anh đưa tay chỉ vào con đường dốc nơi lũ sói đang trấn thủ, đoạn nói: “Đãđo đạc rồi, khe dốc bịsông băng ăn mòn này làcon đường an toàn nhất màchúng ta phát hiện được cho tới thời điểm này!” Cả đám Trác Mộc Cường Ba đều sững người ra tại chỗ. Đội trưởng Hồ Dương thấy vậy liền ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy? Thếmàvẫn không khiến mọi người hưng phấnlên chút nào hay sao?” Nhạc Dương đưa mắt nhìn bầy sói trên dốc núi, cười khổnão, nói: “An… toàn nhất hả? Hơ hơ, đội trưởng Hồà, anh thật là, thật làbiết đùa đấy?” Đúng lúc này, anh chàng đột nhiên đểýthấy Lạt ma ÁLa ởbên cạnh từnãy đến giờ vẫn cứliếc nhìn Cương Nhật PhổBạc. Phải rồi, chúCương Nhật PhổBạc này biết rất nhiều chuyện, cólẽnào, đại sư đã biết lai lịch của chú ấy rồi? Nhạc Dương thầm quyết định trong lòng, chuyến này trởvềnhất định phải hỏi Lạt ma ÁLa cho cặn kẽ.

Lúc này, Trương Lập đột nhiên nói: “Mau xem đi, lũbò Yak bắt đầu hành động rồi!” Đội hình của đàn bòđãcóthay đổi, lũbòđực tập trung sang cánh phía Nam vàphía sau, bòcái vàbê con dồn cả sang phía đối diện với mười mấy con sói gầy guộc. Con bò đực thủlĩnh ngửa cổkêu vang một tiếng, bốn vógõlên đá cuội kêu “cạch, cạch”, chỉthấy đám bòđực bên cánh phía Nam liền nhất loạt xông lên dốc, bọn ở phía sau thì xông thẳng ra chỗmiệng hồlô, còn bòcái vàbê con lại lao ra khu trống ởđáy hồlô.

Chiêu này cũng nằm ngoài sức tưởng tượng của đám người Trác Mộc Cường Ba. Cương Nhật PhổBạc nói: “Thì ra làmuốn giởchiêu bốn mặt nởhoa, nếu đàn sói kia cósơ suất ởđiểm nào đó, lũbòYak này sẽxông ra khỏi vòng vây được đấy.” Trương Lập nói: “Nhưng mànhư vậy thìchẳng phải là thực lực của đàn bòsẽcàng bịphân tán hay sao? Nếu là đàn sói tầm thường thìdùng cách đócòn được, chỉtiếc là chúng lại gặp phải bọn sói này…” Nhạc Dương giật lấy ống nhòm nói: “Không đúng, nếuchúng muốn đột phávòng vây từcảbốn phía, vậy thìnhóm nào cũng phải cóbòcái, bê con vàmấy con bòđực mới đúng. Lẽnào bọn bòYak này cho rằng kẻđịch đãdồn lực lượng vào miệng hồlô vàdốc núi phía Nam, muốn lợi dụng lũbòđực đểcầm chân đối phương, tạo ra cơ hội chạy thoát cho bọn bòcái vàbê con?” Trương Lập nói: “Vậy tại sao chúng lại dám đểbòcái và bê con xông pha vào giữa đàn sói? Bọn chúng không sợ đấy làcạm bẫy sao?” Nhạc Dương trầm ngâm: “Ừm, mưới mấy con sói gày guộc ởchính diện dụđịch kia xem ra cólẽlàlũyếu ớt nhất trong cảđàn sói, hơn nữa phía sau bọn chúng cũng không còn quân hậu bịnữa, tôi nghĩlàbọn sói đang sửdụng chiến thuật hư màthực, thực màhư, đánh cược xem lũbòYak có dám xông thẳng lên phía trước hay không? Lẽnào con bò đực đầu đàn kia đãnhìn thấu được sách lược của đàn sói rồi? Nhưng ở vị trí của chúng đâu có nhìn thấy được tình hình phía sau đám sói gầy guộc kia nhỉ.”

Trác Mộc Cường Ba chợt nói: “Đừng làm ồn nữa, chúng thay đổi chiến thuật rồi kìa.” Chỉthấy bọn bòđực đang xông vềphía miệng hồlô chợt không lao vềhướng ấy nữa, cảbọn xông lên dốc núi phía Nam cũng chỉleo được nửa chừng, rồi cảhai nhóm đều đổi hướng giữa đường, lao vềhướng của lũbòcái vàbê con.

Lũ bò cái và bê con ấy đang đứng giữa bọn bò đực và mười mấy con sói gầy guộc kia, thân thểchúng vừa hay che kín toàn bộ tầm nhìn của bọn sói, khi lũ bò đực kia lao ngược về được nửa chừng, đám bò cái và bê con mới cùng lúc dạt sang hai bên, lũbòđực đãtập hợp thành đội hình liền lao thẳng vào giữa bầy sói, khíthếtựa như sấm sétmưa giông!

Nhạc Dương kêu lên: “Ồ, thìra làkéo dài khoảng cách đểchạy lấy đà, chuẩn bịxung kích, giống như lúc người ta đánh nhau, trước tiên phải thu nắm đấm vềrồi mới nhằm vào chỗyếu nhất của kẻđịch, cho hắn một đòn chímạng vậy! Chẳng những thế, đồng thời chúng còn làm nhiễu loạn tầm nhìn của kẻ địch, khiến đối phương không kịp điều chỉnh chiến thuật, con bòđực đầu đàn này cũng không phải hạng thường đâu!” Trương Lập lại nhổm lên ghé mắt vào ống nhòm, nói: “Nhưng màlũsói kia hình như cũng không căng thẳng gìcho lắm kìa?” Nhạc Dương nhìn lại, thấy đàn sói vẫn con nằm con ngồi thưa thớt, một con sói nâu ngoác to cái miệng ra ngáp, đích thực không hềcóvẻgìlàcăng thẳng khẩn trương, bọn sói mai phục ở những chỗ khác cũng đều lặng lẽ chờ đợi, không hềhoảng loạn nhốn nháo chút nào. Ngược lại Nhạc Dương ởtrên quan sát lại hồi hộp, nói: “Đừng gấp, bọn sói kia đang giởkếkhông thành đấy, sau lưng chúng không có chi viện gìđâu, tất nhiên chúng không thểtỏra căng thẳng được. Giờbọn chúng vàbầy bòYak đang đọxem bên nào giữ được đến giây phút cuối cùng, nếu giờ mà chúng đã loạn lên rồi, bọn bòYak kia tự nhiên làsẽxông thẳng qua thôi, chúng chỉcócách giữvững ổn định… xem xem con bò Yak đầu đàn kia cóthểdẫn cảbầy của nóđến cách bầy sói bao xa thìdừng lại.” “Nếu lũbòkhông dừng lại thìsao?” “Thìbọn sói này sẽbịgiẫm nát thành thịt xay. Anh nhìn màxem, bòcái vàbê con không tham gia hàng ngũxung trận, bọn chúng chỉdèdặt chạy theo phía sau, cũng cónghĩalà, đàn bòYak vẫn đểlại cho mình một đường lui, một khi có biến cốgìxảy ra, chúng sẽchạy ngược trởlại.” Thểtrọng trung bình của bòYak đực làkhoảng trên một tấn, hơn hai chục con cùng lúc guồng chân lao tới, mặt đất cũng rung lên khe khẽ, từng viên đácuội lớn bịbốn vócủa lũ bògiẫm lên bắn tung ra bốn phía, đávụn trên triền dốc cũng không ngừng lăn xuống… Đàn bòvẫn còn cách lũsói chừng tám chục mét, mồhôi dãướt đẫm lòng bàn tay Nhạc Dương, anh thầm nhủ, bọn sói này cũng trầm tĩnh thật đấy. Lúc này, mắt sói nhìn đàn bò lao tới đâu cókhác gìmột người nhìn thấy cảbầy voi hoang ầm ập xông vềphía mình, khoảng cách chỉcòn chưa đầy sáu chục mét nữa thôi, vậy màvẫn còn ung dung uống trà hút thuốc được nữa nay sao? Trương Lập ởbên cạnh ấn tay lên vai Nhạc Dương, thấy Nhạc Dương hơi ngảra, anh chàng liền chen lên ghémắt quan sát.

Một con sói nhổm đứng lên, Trác Mộc Cường Ba đang tưởng rằng bầy sói sắp cóhành động rồi, nào ngờcon sói kia chỉliếc nhìn lũbòYak một cái đầy khinh miệt, rồi lại nằm xuống, tựa hồ như chẳng liên quan gì đến mình vậy. Trác Mộc Cường Ba vội điều chỉnh ống nhòm, đàn bò chỉ còn cách lũsói chưa đầy năm mươi mét.

Theo những gì Cương Nhật Phổ Bạc hiểu về bọn sói này, chắc chắn chúng còn trògìđóởđằng sau. Nhưng anh ta đãtrợn tròn hết cảmắt đểtìm kiếm hai bên sơn cốc rồi, khoảng đất cao phía mé bên không hề có mai phục, sau lưng mười mấy con sói không có chi viện, chỉ có một khoảng đất trống, như thế còn giở ra được chiêu gì nữa đây? Khoảng cách giữa lũbòvàbọn sói càng lúc càng gần thêm, tâm trạng Cương Nhật PhổBạc chỉe còn căng thẳnghơn cả bọn sói kia, anh ta cứ không ngừng thầm tự hỏi mình: “Tại sao bọn sói kia không hềcăng thẳng? Rốt cuộc chúng còn bốtrígìnữa đây? Tại sao bọn chúng không hềtỏ ra căng thẳng một chút nào vậy?” Đội trưởng Hồ Dương vàLạt ma ÁLa mỉm cười nhìn bốn người hai lớn hai nhỏđang gímắt vào mấy chiếc ống nhòm quan sát chim, vừa kích động lại vừa hưng phấn, hệt như bốn con bạc khát nước trong trường đua ngựa; Ba Tang lạnh lùng ngước nhìn trời xanh mây trắng, đối với anh ta thìchẳng cógìquan trọng cả; còn Cương Lạp, lúc này lại cảnh giác đảo mắt nhìn xung quanh, chỗnào cógiólay cỏ động một chút thôi nótrợn mắt trừng trừng vềphía ấy.

Không có bụi mù cuồn cuộn, không có tiếng gầm gào cuồng nộ, chỉcótiếng thởnặng nềvàtiếng bước chân rầm rập của lũbòYak, chúng cúi thấp đầu, mắt trợn trừng giận dữnhìn vềphía trước. BòYak làloài động vật cóthểhình lớn nhất trên cao nguyên này, chúng đãxông thẳng vềphía trước như thế, kẻnào dám cản đường cơ chứ?! Bọn chó sói cỏn con này, không ngờ lại dám coi thường khinh rẻ chúng ta như thế! Giẫm nát bọn chúng!

Con bòđực đầu đàn guồng chân lao lên, nócảm thấy tim mình chưa bao giờđập mạnh đến thế, mỗi lần sải chân xông tới, cả núi đá cũng phải nhường đường, vậy mà lũ động vật bốn chân lông ngắn đuôi cụt ngủn này lại khiến cả đàn, cảbầy nhànóphải nếm đủmùi đau khổ, thửhỏi nó không phẫn nộ làm sao được? Giờ đây cái lũ ấy lại còn dám lượn lờngay trước mắt, tỏra khinh khỉnh coi thường vênh vênh váo váo, nóđãđiên tiết lắm rồi. Con bòđầu đàn hạquyết tâm, xông lên! Giẫm bẹp bọn chúng ra!

Khoảng cách với bầy sói kéo lại còn bốn mươi lăm mét,bốn mươi mét, ba mươi lăm mét. “Ò…” Đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng rống bi thảm làm con bò Yak đầu đàn đang bịlửa giận làm cho u mê đầu óc giật mình sực tỉnh.

Khi khoảng cách giữa chúng vàbầy sói còn khoảng ba chục mét, con bòđực đầu tiên đột nhiên khuỵu chân trước xuống, quỳgục dưới đất, nhưng đàlao sầm sập ấy vẫn không hề giảm sút, cảthân mình nóvẫn lăn lông lốc vềphía bọn chó sói. Kếtiếp đólàcon thứhai, con thứba, những con bòngã xuống lại cản bước lũđồng loại ởphía sau đang lao tới, tạo thành phản ứng dây chuyền, trong chốc lát đã có cả một đám ngãrạp ra, khắp nơi đều lànhững tấm thân khổng lồ lăn lông lốc cùng tiếng bòrống vang động khắp vùng sơn cốc. Khi nhàảo thuật bóc trần bímật của màn diễn, những người cómặt thường tỏvẻkhinh khi coi thường, lớn tiếng nói rằng “thìra làđơn giản như thế, cógìmàgiỏi đâu, chẳng qua làtôi chưa nghĩđến đấy thôi.” Tâm trạng của bọn Trác Mộc Cường Ba lúc này cũng khá giống với những người xem nhàảo thuật vén tấm màn bímật của tròdiễn lên ấy, thì ra làchúng dùng kẹp bẫy thú, mỗi một chuyện đơn giản như thếmàthôi, chẳng qua làkhông ai trong bọn nghĩtới. Đàn sói không ngờđãđặt phía trước mười mấy con sói gầy gò ốm yếu dụđịch kia mấy chiếc kẹp bẫy thú, không hiểu chúng còn kiếm được ởđâu mấy vầng cỏvàcảđất bùn phủlên bên trên, nếu không giẫm phải thìthực sựkhómànhìn ra nổi.

Cương Nhật PhổBạc lắc đầu nói: “Những cái kẹp bẫy kẹp này chắc chắn làchúng tha của bọn săn trộm dưới chân núi. Cólẽchúng giấu bẫy trong đống đátừđêm hôm qua.

Khi tối trời, thịlực của bòYak thua xa lũsói.” Nhạc Dương vỗđùi đánh đét một cái: “Tôi đãnói chắc̣ g ̣ chắn còn cóhậu chước mà, không ngờchúng lại dùng chiêu này. Đáng lẽtôi phải nghĩra từtrước rồi mới đúng, năm đó chẳng phải chúng đãlợi dụng thứnày đểđối phóvới chú Cương Nhật PhổBạc đấy sao…”

“Ừm,” Trác Mộc Cường Ba khẽ ho một tiếng. Nhạc Dương liền lập tức ngậm miệng không nói tiếp nữa.

Cương Nhật Phổ Bạc nói: “Mấy vầng cỏ kia dày quá, bẫy kẹp không phát huy được hiệu quảthực sự, bọn bòYak chỉbịkẹp vào chân, xem ra không thương tổn đến gân cốt, chúng vẫn còn sức chiến đấu.” Nhạc Dương thở dài cảm thán nói: “Biết dùng cỏ để ngụy trang đãlàgiỏi lắm rồi. Hơn nữa dùbọn bòYak không bịthương, nhưng cómột cái kẹp sắt thùlùthếkia kẹp vào chân, bước đi tập tàtập tễnh, sức chiến đấu cũng giảm sút đáng kểrồi.” Trương Lập nói: “Nhìn kìa, chúng lại làm gìnữa thếkia!” Khi đàn bòYak đang ngãngáo ngãnhào, mười mấy con sói gầy guộc nằm dụđịch kia mới đứng lên, tinh thần phấn chấn, đồng thời một đám sói khác ở ba phòng tuyến bên ngoài cũng nhanh chóng đổi vị trí, tăng viện cho lũ sói dụ địch, còn hai phòng tuyến kia vẫn im lìm bất động. Lúc này cảmột lũbòYak lăn lông lốc xô nhau tới ngay trước mặt lũ sói, giống như đem mình nộp vào miệng đối phương vậy, muốn đứng lên chạy trốn lắm nhưng lực bất tòng tâm.

Lũ sói nhằm vào con bò đầu đàn tràn tới, con bò này cũng không được may mắn, bịmột cái bẫy thúkẹp vào chân trước, thấy lũsói vây đến, liền liều mạng quẫy đạp cảbốn chân, lật mình một cái rồi mang theo cảcái bẫy thúđứng thẳng dậy. Lũsói lập tức kéo dãn cựly, mấy con sói nhảychồm lên trước mặt con bòđầu đàn đểthu hút sựchúý, một con sói mặt hoa nhân lúc kẻđịch không đềphòng, xồlên lưng đối phương, hai chi trước bập mạnh, che luôn cặp mắt của con bòkhổng lồ.

Con bòđầu đàn không nhìn thấy gì, kinh hoàng rống lên “òòò” bất chấp vết thương đau đớn, cứthếguồng chân chạy như điên, con sói mặt hoa kia không ngờlại như xe nhẹ chạy đường quen, đứng trên lưng bò Yak ta hết sức vững vàng, mặc tình đối phương cólắc giật thếnào cũng không rơi. Chạy được một quãng, con bòđầu đàn kiệt sức, vết thương nhói đau lên, liền khuỵu xuống, con sói mặt hoa kia giờmới tung mình nhảy khỏi lưng bò. Con bòđầu đàn vừa nhìn được, liền lập tức hồn phiêu phách tán: chạy nhắng lên thếnào mànólại chạy đúng vào giữa đàn sói, lúc này xung quanh nótoàn sói làsói đứng chen chúc!

Đàn bò Yak mất thủ lĩnh, lập tức náo loạn hết cả lên, những con bòkhông bịthương sớm đãlùi trởlại trong hồlô đứng chung với lũbòcái bê con. Những con bịthương khá nhẹcũng đãkhập khiễng chạy về, chỉcòn lại những con khó cóthểđi lại nằm đờra giữa bầy sói, muốn chạy cũng không được, muốn đi cũng chẳng xong.

Trác Mộc Cường Ba nhìn ba con bòYak bịgiữlại giữa bầy sói, nói: “Vịtrílũsói này đặt bẫy kẹp cũng rất khéo, cólẽ tổng cộng cũng chỉkhoảng bốn năm chiếc, nhưng lợi dụng được đàlao của lũbò, khiến cho cảđàn cảlũbọn chúng đều ngãnhào ra.” Nhạc Dương nói: “Tôi vẫn còn một nghi vấn. Lũsói này tốn bao nhiêu tinh lực vây khốn đàn bòYak ởđây, rốt cuộc làcóýđồgì? Chẳng lẽvìthịt bòYak ăn ngon hơn thịt cừu à? Hay làcòn cómục đích nào khác nữa?Trương Lập vừa nãy mới nghe Nhạc Dương nói Tửkỳ lân cókhảnăng làdo chósói vàchóngao giao phối sinh ra, đột nhiên nói với vẻrất suy tư: “À, tôi biết rồi, lũsói thấy con bòđực đầu đàn kia cao lớn uy mãnh, nói không chừng lại muốn diễn trò bò sói tạp giao, đẻ ra mấy con ngưu lang cũng nên.” Nhạc Dương phun “phìphì” nói: “Còn cảChức Nữnữa đấy, ngưu lang cái gìchứ! Chỉcóanh mới nghĩra thứấy được thôi.” Cương Nhật PhổBạc nói: “Chỉ dựa vào tưởng tượng đích thực làrất khóđoán ra được ýđồcủa đàn sói này, cứ xem tiếp đi.”

***********

* Những con sói đósau này gắn chặt với sựthành công của quátrình mởra cánh cửa Bạc Ba La thần miếu vàbản thân Trác Mộc Cường Ba.

Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Chương 33: NHỮNG CON SÓI CHƯA THẤY BAO GIỜ

-3

Đụng độ Con bòYak đầu đàn lọt vào giữa bầy sói, tảxung hữu đột thếnào cũng ko thểthoát ra nổi, chỉcần nóhơi lơ là một chút, bọn sói sẽlập tức sửdụng chiến thuật chồng chất, tất cảlũbổnhào lên đối thủ, đènghiến con bòYak khổng lồ xuống đất. Nhưng chỉcần con bòvùng vẫy một cái, lũsói sẽ lại tản ra, rồi con bò lại đứng lên, gắng gượng chạy mấy bước lại bịlũsói đèngửa ra đất, cứthếlặp đi lặp lại mấy lần, dùthểlực con bòkia cókhỏe đến mấy thìcũng không chịu nổi. Nói gì thì nói, nó đã dẫn cả bầy băng đèo vượtnú i, tới được đây thìgần như đãcạn kiệt sức lực, lại bị vây khốn mấy ngày liền không được ăn gì, giờcòn phải ác đấu với cảbầy sói đông đảo, tình thếhoàn toàn nghiêng hẳn vềmột phía cũng làlẽdĩnhiên.

Cuối cùng, khi con bòYak đầu đàn bịđèngửa ra lần thứ tám, nócũng nhận thức được một cách rõrệt rằng giãy giụa vàphản kháng chỉlàuổng công vô ích, liền nằm luôn ra đấy không đứng lên nữa, lỗmũi khọt khàkhọt khẹt thởphìphì.

Bầy sói cũng không áp sát quá, mà chạy vòng vòng xung quanh con bòđầu đàn, cábiệt cóvài con sói táo gan tiến lên lấy móng vuốt gẩy gẩy chân trước chân sau con bò, hoặc đứng lên đầu nó mà lắc lắc cặp sừng, quan sát xem đối phương phản ứng thếnào. Chỉthấy con bòđầu đàn kia sợ đến run bần bật cảthân mình, nhưng không dám nhúc nhích chút nào, ánh mắt toát lên vẻbất lực sâu sắc. Lũsói dường như ý thức được thắng lợi của mình, một con sói gầy gò đứng trên mình con bòYak, mười mấy con còn lại vây thành một vòng tròn, rồi nhất loạt ngửa cổhúdài, cảlũsói mai phục trên các triền núi cũng xuất hiện, tiền hô hậu ứng cất tiếng hú vang, nhất thời khắp cả vùng núi đều văng vẳng tiếng sói tru gào.

Trương Lập vội nói: “Xem đi kìa, đócóphải thủlĩnh của bầy sói không?” Cương Nhật PhổBạc lắc đầu: “Không phải, đólàbinh sĩ giành được thắng lợi. Nóchính làcon sói đầu tiên nhảy bổ lên mình con bòYak đầu đàn, thếnên nócótư cách nhận lấy vinh quang này.” Con bòđầu đàn nằm yên bất động, bọn sói bắt đầu bạo dạn hẳn lên, chỉthấy cómấy con sói dường như đang cắn một chân trước con bò, ra sức giằng xégìđấy, Trương Lậpnói: “Ừm, sao thếnhỉ, chuẩn bịmởđại tiệc mừng thắng lợi rồi sao?” Nhạc Dương đẩy Trương Lập ra, liếc nhìn một cái rồi nói ngay: “Mắt anh bịlàm sao thế, chúng nómuốn gỡcái bẫy kẹp ra đó, chậc. Rốt cuộc bọn này đang làm cái trògì thếnhỉ?”

Chỉthấy cảmấy con sói cùng ra sức mởcái bẫy kẹp, con bòđầu đàn nhấc chân một cái làra được luôn, lập tức lại cómấy con sói khác nhao tới, đứng bên cạnh chân con bò hít hít ngửi ngửi, kế đó lè lưỡi ra liếm lên cái chân bị thương của nó. Trác Mộc Cường Ba kinh ngạc thốt lên: “Chúng đang chữa thương cho con bò Yak đầu đàn kia, trong nước bọt của sói cóthành phần kháng viêm, cóthể ngăn ngừa vi khuẩn sinh sôi, thế nên mỗi khi bị thương chúng lại lèlưỡi liếm vết thương. Rốt cuộc chúng đang giở trògìvậy?” Nhạc Dương cũng hiếu kỳnói: “Bắt sống thủlĩnh của đối phương nhưng lại không giết, ngược lại còn chữa vết thương cho nữa? Bọn sói này rốt cuộc làmuốn làm cái gì đây?” Cương Nhật PhổBạc nói: “Xem ra ngay từđầu chúng ta đãnghĩlầm rồi. Bọn sói phủlên bẫy kẹp những tảng cỏdày chính làvìkhông muốn bọn bòYak này bịthương quánặng, bọn chúng căn bản không định khiến lũbòYak bịnhững tổn thương không thểphục hồi.” Trương Lập thắc mắc: “Vậy thìrốt cuộc chúng nómuốn làm gìvậy?” Không lâu sau, một con sói từ đằng xa chạy tới, điều khiến bọn Nhạc Dương kinh ngạc nhất là trong miệng nó không ngờlại ngậm một bócỏto tướng, bócỏđược vứt ngay trước mặt con bòYak đầu đàn kia. Lúc này con bòđầđàn đãđứng lên được, nótrợn trừng trừng đôi mắt bòlên dòxét quan sát những con sói đãlàm mình mất hết thểdiện thanh danh này, sao mànhỏbéthế, mình bịcái đám nhỏbé này đánh bại hay sao? Con bòđầu đàn mũi thởkhụt khịt, ngoảnh đầu đi chẳng buồn nhìn bócỏlấy một lần.

Cùng lúc đó, những con bòlùi vềcốthủtrong địa hình hồ lô cũng nhận được đãi ngộtương đương như thế. Trên dốc núi phía Đông, bọn sói không ngừng ném xuống những bó cỏcòn dính cảbùn đất, chẳng mấy chốc đãchất thành một đống nhỏ. Đối mặt với sựhấp dẫn đến mê hồn này, lũbò đực đãkết thành một phòng tuyến, ngăn đám bòcái vàbê con ở phía sau, không để chúng đến gần đống cỏ kia.

Nhưng cảmột đống cỏxanh mơn mởn đối với đàn bòđãbị đói mấy ngày quả thực có sức hút quá lớn, lũ bê con cứ rống lên “be be be” ầm ĩnhư phát điên, đầu vúmấy con bò cái khô quắt khô queo, không ăn cỏthìchúng không thểcó sữa, nghe thấy những tiếng kêu như xéruột xégan của lũbê con, cuối cùng cũng cócon bòcái không cầm lòng được, xông ra khỏi phòng tuyến của đám bòđực tiến vềđống cỏ hấp dẫn kia. Đãcócon đầu tiên, thìcũng cócon thứhai, thứ ba, mới đầu bọn bòđực vẫn đứng ngoài quan sát, sau khi thấy không cógìnguy hiểm, cảđám cũng chen vào, ngược lại còn đẩy lũbòcái vàbê con sang một bên, một mình ăn ngấu nghiến như hổđói.

Đống cỏấy thìít màđất thìnhiều, chỉloáng cái đãbịlũ bòăn hết sạch sành sanh, sợrằng chẳng cólấy một con được ăn no. LũbòYak này vốn dựa vào ýchímàkháng cự lại cảm giác đói khát, giờđãđược nếm mùi của ngon, cảm giác đói bụng sôi ùng ục kia ngược lại còn dữdội hơn lúc trước nữa. Không ít con bò cái đã không chịu đựng nổtiếng kêu của lũbê con, lần lượt ngẩng đầu lên hướng về phía lũsói trên dốc núi phát ra những tiếng kêu như thểkhẩn cầu, nhưng bọn sói kia giờ lại không ném cỏ xanh xuống nữa, màđều ngoảnh mặt nhìn vềmột hướng khác – hướng con bò Yak đầu đàn kia. Chỗ con bò đầu đàn và đàn bò cách nhau chừng trăm mét, nó có thể trông thấy bầy đàn, đồng thời đàn bòcũng cóthểnhìn thấy thủlĩnh của mình, đây hiển nhiên cũng làdo bầy sói kia dày công sắp xếp. Lúc này con bòđầu đàn kia vẫn không chịu ăn đám cỏxanh trước mắt, cao ngạo bướng bỉnh đứng giữa một lũsói dữ, ưu thế vềthểhình nổi bật hẳn lên, tình thếthật sựvô cùng quái dị.

Một lát sau, bầy sói lại bắt đầu châu đầu ghétai rìrầm, dường như lại cótrògìmới. Quảnhiên, chẳng mấy chốc, ở bên kia dốc núi liền xuất hiện một lũsói dẫn theo một đàn cừu đi tới. Cương Nhật PhổBạc ngẩn người ra, nói: “Đólà cừu của tôi mà.”

Chỉthấy lũsói lùa đàn cừu đến chỗđàn bòYak cóthể trông thấy, đàn cừu liền tản ra, bắt đầu tựdo gặm cỏtrên trảng cỏcuối cùng còn sót lại ấy, lũsói thìcứđi đi lại lại thoải mái giữa đàn cừu. Lũcừu kia chẳng những không sợ bọn sói, màngược lại thi thoảng còn cúi đầu xuống, cọcọ mặt vào đầu sói tỏlòng hữu hảo. Cảnh tượng này, đừng nói làlũbòYak trốmắt ra nhìn, màcảbọn Trác Mộc Cường Ba, cũng có ai đã từng thấy sói chơi đùa với cừu bao giờ?!

Nhạc Dương lẩm bẩm nói: “Công kiên chi chiến, công tâm vi thượng, e làđàn bòYak này không chống đỡđược rồi.” Cùng lúc Nhạc Dương thốt lên câu ấy, trong bầy sói dường như đãcócon phát hiệu lệnh, lũsói ởxung quanh đều tụlại một chỗ, xếp thành trận thếhình kim tựtháp, đỉnh nhọn của kim tựtháp ấy hướng đối diện với con bòYak đầđàn. Trương Lập thấp giọng nói: “Xem nhanh lên, con sói thủlĩnh, đây nhất định làcon sói thủlĩnh rồi, không thểsai được!” Chỉ tiếc là từ vị trí của bọn Trác Mộc Cường Ba nhìn xuống, chỉcóthểnhìn thấy bóng lưng của con sói thủlĩnh mà thôi, thoạt nhìn thìcũng làbộlông màu nâu xam xám, chẳng khác biệt gìso với những con sói khác cả. Nhưng trong mắt con bòYak đầu đàn kia thìhiển nhiên tình hình hoàn toàn khác với những gì mấy người đám Trác Mộc Cường Ba trông thấy, khi nóchính diện đối mặt với con sói thủlĩnh kia, ánh mắt liền tràn ngập nỗi sợhãi, hoảng loạn bất an, bốn chân loạng choạng như say rượu, cả thân hình cứ không ngừng đong đưa tại chỗ, đến đứng dường như cũng không đứng vững nổi nữa. Bất đồ, bầy sói đột nhiên lặng yên, cảlũ cừu cũng đột nhiên lặng yên, lũbòYak ởđằng xa cũng lặng yên, không gian chỉcòn lại tiếng cơn giólạnh thổi se sắt.

Một cảm giác tĩnh lặng lan tỏa ra xung quanh, cảmấy người bọn Trương Lập, Nhạc Dương đều cảm thấy từ gan bàn chân xông lên một luồng khí lạnh buốt hết sức cổ quái, nhưng tuyệt đối không phải do cơn giólạnh kia gây ra. Lạt ma ÁLa cũng lần đầu tiên đưa mắt đểýquan sát bầy sói bên dưới, Cương Nhật PhổBạc bất giác đặt tay lên chuôi đao, bộlông của Cương Lạp cũng dần lộra sắc lam nhàn nhạt dùnóchẳng hềchạy nhảy gì, lông trên cổxùra, trông như lông bờm sư tửđực vậy. Cảmột đám người đó, duy chỉcóTrác Mộc Cường Ba làkhông phát hiện ra thay đổi gì.

Ba Tang đứng bên cạnh hờhững buông một câu: “Sát khí mạnh quá.” Khóe miệng anh ta hơi giật giật, tựhồnghĩđến điều gìđó.

Con bòYak đầu đàn không sao kiên cường thêm đượcnữa, chân trước nókhuỵu xuống, lần này thìkhông phải vì đau đớn màvẫn quỳhẳn xuống. Nócúi gằm cái đầu từnãy đến giờvẫn ngẩng cao, ngoan ngoãn ăn sạch sẽđống cỏ trước mặt. Không khíbức bách ấy liền đột nhiên tan biến theo làn gió, Trương Lập thấy vậy thìhét toáng lên: “Nhìn đi, nhìn đi, con bòấy đầu hàng rồi! Nókhuất phục rồi! Nókhuất phục rồi!” Nhạc Dương cũng kinh ngạc thốt lên: “Thìra lũsói này không phải muốn ăn thịt đàn bò Yak, chúng muốn chinh phục, chinh phục cảmột đàn bòYak hoang lớn như thếcơ đấy!” Bàn tay Cương Nhật PhổBạc ấn lên tảng nham thạch lạnh như băng đỏbừng cảlên vìrét song anh ta không hề cảm thấy đau đớn, chỉ nghe anh lẩm bẩm nói: “Thì ra là chinh phục, không ngờ là chinh phục! Tôi thực sự khâm phục đàn sói này rồi đấy!” Anh ta giơ ngón tay chỉvềphía đàn sói,nói với Trác Mộc Cường Ba, Nhạc Dương, “Các cậu biết không, một vạn năm trước, tổtiên loài người chúng ta cũng đã làm những chuyện giống như lũ sói này đây… huấn luyện nuôi dưỡng động vật hoang dã, biến chúng thành gia súc. Chỉcóđiều làđàn sói này so với tổtiên chúng ta thì ưu túhơn nhiều.” Cương Nhật PhổBạc đang xúc động bồi hồi, bỗng nghe Cương Lạp đột nhiên phát ra một tiếng kêu thấp nhưng ngắn vàgấp, khẽhuých vào người chủnhân một cái, rồi nói lại nhao tới trước cắn gấu quần Trác Mộc Cường Ba ra sức giật mạnh. Trác Mộc Cường Ba đang ngập ngừng do dự, chợt nghe Ba Tang nhíu mày nói: “Không xong rồi!” Cương Nhật PhổBạc cũng giật mình sực tỉnh, vội nói: “Chạy mau, bị phát hiện rồi!” Dứt lời liền guồng chân chạy xuống dốcnúi. Nhạc Dương kéo Trương Lập, Trương Lập chạy ra kéo đội trưởng Hồ Dương, nhưng anh này lại nói: “Thiết bị, còn chưa thu dọn thiết bịmà.”

Trương Lập thúc giục: “Ôi cha, lúc nào rồi màcòn thiết với chẳng bị.”

Ba Tang đặt tay lên cán dao, theo ýnguyện của anh ta thì nên “trực tiếp đối thoại” với đàn sói một phen, nhưng một thứbản năng phát xuất từsâu thẳm trong nội tâm đãkhiến anh ta đưa ra quyết định phải chạy cho mau.

Đúng lúc ấy, lại chợt thấy Cương Nhật Phổ Bạc đang chạy ở phía trước dừng phắt lại như phanh xe… Bầy sói không ởsau lưng, màởgiữa đường trởvềcủa họ. Mấy cái bóng lom khom đứng thẳng lên, tổng cộng cónăm con sói chặn trên đường. Cương Nhật PhổBạc nói: “Bọn lính tuần tra, thủhạcủa Mắt trắng đấy.” Nhạc Dương nói: “Bịphát hiện từlúc nào thế, sao chúng biết màvòng ra sau lưng chúng ta vậy?” Cương Nhật PhổBạc đáp: “Chỉsợlàđãbịphát hiện từ sớm rồi, chỉcóđiều chúng đợi cho sựviệc phía bên kia kết thúc, sau đómới chính thức tiếp cận chúng ta.” Trương Lập nói: “ChúCương Nhật PhổBạc, không phải chúnói hồi trước con sói thủlĩnh kia đều nhắm một mắt, mở một mắt với chuyện này hay sao? Lần này sao lại…” Cương Nhật PhổBạc cười khổ: “Lần này chẳng phải đã dẫn theo mấy người lạđến à? Chúng nóngửi thấy mùi của người lạđấy.” Nhạc Dương nói: “Vậy phải làm thếnào bây giờ? Nhưng màcũng còn may, chúng nóchỉcónăm con, bọn ta xông thẳng tới làm thịt cảlũđi! Anh Ba Tang, anh thấy thếnào? Anh Ba Tang?” Nhạc Dương ngoảnh mặt lại, Ba Tang ngàyg  ̣ g g ̣  ̣, g g y thường ắt sẽrút đao lao lên thìgiờlại đờngười ra như bị trúng phải bùa phép gìđó, miệng phát ra những âm thanh không ai hiểu nổi, hay là… anh ta dang run rẩy đến nỗi không thểthốt nên thành lời? Cương Nhật PhổBạc vàTrác Mộc Cường Ba cùng lúc kêu lên: “Chớmanh động!” Cương Nhật PhổBạc liếc mắt với Trác Mộc Cường Ba một cái, đoạn bảo Nhạc Dương: “Tuy chúng chỉcónăm con, nhưng chỉcần một con trong bọn hámiệng rúlên, tất cảbầy sói đều sẽbịkinh động. Đến lúc ấy, chúng ta cóai chạy thoát nổi chứ?” Nói xong, anh ta nhìn sang phía Lạt ma ÁLa, chỉthấy vịsư giàcũng khẽgật gật đầu, đàn sói này đông quá, đúng làkhómàchạy thoát nổi.

Cương Nhật PhổBạc nói: “Cóđiều, nhìn bộdạng chúng thếnày, ýchừng như vẫn còn khảnăng thương lượng đấy.” Trương Lập liền hỏi ngay: “Thương lượng, thương lượng thếnào chứ?”

Cương Nhật PhổBạc gượng cười: “Giao cho Cương Lạp xửlýđi, dùsao nócũng từng cứu mạng Mắt trắng, lũ sói này vẫn chưa cógan đụng tới nóđâu.” Chỉthấy Cương Lạp đung đưa cái đầu, đi thẳng lên phía trước, khíthếvàthể hình của con linh ngao áp chếlàm năm con sói phải chùn bước. Lúc này, một con sói giàcụt đuôi nhảy lên trước, cổ họng gầm gừphát ra những âm thanh thấp trầm, tựa như đang nói: “Không liên quan đến mày, đứng sang một bên đi, chúng tao sẽkhông làm khómày.” Cương Lạp khẽ đáp lại hai tiếng, quay đầu nhìn đám người Trác Mộc Cường Ba, rồi lại gật đầu với con sói già kia, ýtứmuốn nói: “Thảchúng tao đi, lần này tao nợmày.” Con sói hơi lùi một bước nhỏ, trong mắt ánh lên vẻhunghãn, lắc đầu một cách hết sức kiên định, bốn con sói còn lại xếp thành hàng ngang sau lưng nóhòng tăng thêm phần uy thế. Cương Lạp lại “gừgừ” “oắt oắt” trao đổi với con sói già kia một hồi, nhưng dù cho Cương Lạp nói gì chăng nữa, con sói giàcũng chỉlắc lắc đầu. Cương Lạp gầm gừmấy tiếng trầm đục. Con sói nghiêng đầu nghĩngợi, cổhọng lại phát ra một tràng những tiếng “ùng ục ùng ục”, không hiểu đãnói gì. Cương Lạp đột nhiên nổi giận bừng bừng, vung chân cho nómột cái tát.

Đòn này đánh cho con sói giàkia lăn lông lốc dưới đất bốn năm vòng liền, lúc đứng dậy được cũng vẫn đung đưa lắc lư, dường như đãkhông nhận đâu ra phương ra hướng nữa rồi. Nhạc Dương không kìm được buột miệng tán thưởng: “Hay lắm, Cương Lạp!” Cương Lạp ngoảnh đầu lại, nheo nheo mắt nhìn, khóe miệng hơi nhếch sang hai bên, đối với Nhạc Dương mànói, dùng bốn chữ“nụcười tuyệt mỹ” mà hình dung bộ dạng của Cương Lạp lúc này thật không quálốmột chút nào.

Con sói già nổi giận đùng đùng, trề môi trên ra với Cương Lạp, đểlộhàm răng sói nhọn hoắt, cổhọng run lên phát ra những âm thanh đe dọa, tựa như đang nói: “Đừng tưởng mày cógiao tình với đại ca tao thìchúng tao không dám động đến mày nhé.” Gầm gừxong, nóquay đầu lại kêu lên một tiếng với lũ sói đằng sau, rồi hất mõm về phía Cương Lạp, “Các anh em, xông lên!” Cóđiều bốn con sói đằng sau chỉkhịt khịt mũi, vẫn chưa nhúc nhích.

Cương Lạp nhảy chồm tới như hổ, thảmình rơi xuống bên cạnh con sói giàlàm sói ta sợđến giật thót cảmình.

Bốn con sói kia thấy tình thếkhông ổn, mặc dùkhông muốn dây dưa với Cương Lạp, nhưng vẫn kịp thời điều chỉnhchiến thuật, năm con sói tạo thành hình một bông mai lớn bao vây Cương Lạp vào giữa. Cương Nhật PhổBạc nói: “Xem ra thương lượng không thành công rồi, chuẩn bịchiến đấu thôi.” Trương Lập nhỏgiọng hỏi: “Không sợlũsói này kêu lên à?”

Cương Nhật Phổ Bạc nói: “Giờ thì mặc cha chúng nó kêu hay không kêu, cứđáchúng bay sang một bên, chạy được nhanh chừng nào thìtốt chừng ấy!” Nhạc Dương kêu lên: “Chúng ta không còn thời gian nữa rồi, anh Ba Tang cóvẻkhông được ổn cho lắm.” Chỉthấy Ba Tang tuy hai chân đứng đờ ra bất động như mọc rễ xuống đất, nhưng trên trán đã rỉ ra những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, hai mắt thẫn thờ, rõràng làđang kinh hãi đến cực điểm.

Cương Nhật PhổBạc ra lệnh: “Cương Lạp, tốc chiến tốc thắng, đừng dây dưa nữa.” Chân trước Cương Lạp vung ra, đánh bay một con sói, nhún mình xồtới đèngửa một con khác ra, đuôi quất mạnh, chân sau đạp vùmột cái, hất văng con sói thừa cơ đánh lén, thân thểnghiêng sang một bên lăn tròn, lại húc trúng con sói thứ tư. Chỉ còn lại con sói già kia, vừa thấy Cương Lạp nhích động, liền cuộn mình lăn liên tiếp mấy vòng, chạy ra một quãng xa, nóđang định chuẩn bịngửa cổhúvang, thì Cương Lạp đãlao thẳng tới, húc đầu một cú, dồn luồng hơi con sói giàkia vừa hít vào xuống bụng, làm nókhông thể kêu ra thành tiếng được.

Cương Nhật PhổBạc nói: “Chạy mau”. Trác Mộc Cường Ba và đội trưởng Hồ Dương xốc nách Ba Tang lên, bảy người nhanh chóng sải chân bỏchạy. Lạt ma ÁLa hiếu kỳđưa mắt quan sát dòxét Cương Lạp, động tác của con chó ngao này rất quen thuộc, tựa như ông đãnhìn thấy ởđâu rồi vậy.

Cảbọn chạy chưa được mười bước thìbỗng xẹt qua một tia sáng màu trắng, Nhạc Dương còn tưởng làCương Lạp chạy trởvề, nên không tránh không négì, bịhúc thẳng vào người, cảm giác như bịai cầm chùy đập cho một phát, tức ngực khóchịu vô cùng, phải giật lùi ba bước liền mới lấy lại được hơi thở. Định thần nhìn lại, đâu phải làCương Lạp, thứhúc vào anh không ngờlại là một côn sói lông trắng nhờ nhờ. Lông con sói này tuy ánh lên sắc trắng, nhưng trong sắc trắng lại cóthấp thoáng sắc vàng, như thểởtrong đống bùn ra, căn bản không thể so sánh với Cương Lạp được, cóđiều dưới lớp lông ấy cóthểthấy cảcơ bắp cuồn cuộn, rõràng làmạnh mẽhơn hẳn các đồng loại.

“Mắt trắng!” Cương Nhật PhổBạc lạnh cứng người, sau lưng Mắt trắng còn mười con sói nữa, con nào con nấy đều mắt lộhung quang. Cương Lạp từphía xa chồm tới, đứng chắn trước mặt mọi người, thấy đầu lĩnh đãtới, năm con sói bịđánh ngãcũng lao nhao đứng dậy, miệng “gừgừgừgừ” kêu oan uổng.

Nhạc Dương thấp giọng nói: “Chúnày, tròng mắt con sói kia cótrắng lắm đâu.” Cương Nhật PhổBạc gằn giọng: “Cương Lạp nhàtôi có lòng tốt cứu mạng nó, cái đồlòng lang dạsói này, sau khi đầu nhập vào đàn sói thứba, việc trước tiên nólàm làdẫn lũsói đến trộm cừu nhàtôi, không gọi nólàsói mắt trắng(*)

thìcòn gọi làcái gìchứ?”

Mắt trắng khẽnhe nanh, ánh mắt khóa chặt vào bọn Trác Mộc Cường Ba, mười sáu con sói đối diện với sáu ngườbọn Trác Mộc Cường Ba, hình thành nên một vòng vây khép kín. Ýđồcủa chúng hết sức rõràng, đám người này, đừng hòng thoát dùchỉmột tên.

Trác Mộc Cường Ba thấp giọng thìthào: “Xem ra không tránh được rồi, mọi người cẩn thận, lũsói này coi trọng sự phối hợp trong chiến thuật đấy.” Nhạc Dương nói: “Sợ cái gì chứ, chúng ta có Cương Lạp cơ mà.”

Bỗng thấy Cương Lạp vội vàng chạy đến bên cạnh Trác Mộc Cường Ba, cọđầu vào đùi gãmấy cái.

Trác Mộc Cường Ba đang chưa hiểu sao, lại thấy Cương Lạp hướng vềphía con Mắt trắng kia sủa liền mấy tiếng thịuy.

Ánh mắt con Mắt trắng nhìn Trác Mộc Cường Ba lập tức thay đổi, vốn chỉlàánh mắt của kẻchấp hành nhiệm vụ, chỉ trong thoắt cái đã biến thành sát khí đằng đằng. Nhạc Dương nói với Trương Lập: “Hỏng bét, Cường Ba thiếu gia gặp nạn rồi, xem ra anh ấy đãbịcon Mắt trắng kia xếp vào hàng tình địch mất rồi.” Trương Lập hỏi: “Sao cậu biết.” Nhạc Dương nói: “Chuyện này còn phải nói nữa hay sao, anh không nghe thấy vừa nãy Cương Lạp nói gìvới con Mắt trắng kia à? Sói con, nhìn rõ chưa, đây mới là hoàng tử bạch mãcủa tao, mày vẫn còn non lắm!” Nhạc Dương bóp cổhọng làm ra vẻuốn éo.

Trương Lập cười hích hích nói: “Cậu hiểu cảtiếng chó từlúc nào thế?”

Nhạc Dương liếc nhìn Cương Lạp, vừa hay trông thấy Cương Lạp dường như đang cảm kích nhìn mình, anh chàng giật thót, vội vàng làm ra vẻkhiêm tốn nói: “Dùng tâmlắng nghe, dùng tâm lắng nghe…” Trương Lập vẫn đang cười, nhưng lũsói không cho họ cơ hội đùa cợt nữa. Mắt trắng ngửa mặt lên trời húvang, lao bổvềphía Trác Mộc Cường Ba. Bầy sói hoàng toàn hành động theo ý chí của con đầu lĩnh, cả đám cùng nhất loạt guồng chân xông lên, mục tiêu chủyếu của chúng, tự nhiên cũng chính làTrác Mộc Cường Ba chứchẳng phải ai khác.

************

(*). Người Trung Quốc thường dùng cụm từ “sói mắt trắng – bạch nhãn lang” đểchỉkẻvong ân phụnghĩa, tâm địa thâm độc.

Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Chương 33: NHỮNG CON SÓI CHƯA THẤY BAO GIỜ

-4

Lang tiêu rác Mộc Cường Ba từnhỏđãlớn lên với bầy sói, bản thân gãcũng không hiểu tại vìsao, dường như gãvàlũsói cómột lực tương tác trời sinh, bởi thế, đây mới làlần đầu tiên gãbịlũsói vây công. Vô sốmiệng sói lởm chởm răng nhọn hoắt, phả ra hơi thở nóng bừng bừng loang loáng trước mắt, cái mũi đen ngòm, lông tua tủa mọc bên mép, ánh mắt hung ác… tất cảrõmồn một, thực khiến người ta cócảm giác như thểđịa ngục cũng chỉcóthếmàthôi.

Lũsói phân công hết sức rõràng, đầu tiên đểhai con sói cường tráng cầm chân Cương Lạp, nhưng cũng không lấy cứng chọi cứng màchỉkhông ngừng lượn lờbên cạnh nó, ba con sói đối phóLạt ma ÁLa, hai con khác đối phóvới Cương Nhật PhổBạc, hai con đối phóTrương Lập; NhạcDương vàđội trưởng Hồ Dương thìmỗi người bịmột con sói kiềm chế. Còn Ba Tang lúc này thẫn thờđờđẫn, sớm đã không còn sức chiến đấu, chúng chẳng buồn đểtâm, lũsói còn lại tất cảđều nhằm Trác Mộc Cường Ba xông tới.

Trác Mộc Cường Ba chỉbiết kêu khổtrong lòng, gãhiểu rất rõ, lũsói cóthói quen tấn công vật săn từbốn phương tám hướng, giờtrong đám sói ởphía trước mặt gãđây lại đột nhiên cóhai con vòng ra phía sau, tình hình cóthểnói là cực kỳbất lợi. Quảnhiên chỉloáng sau, lũsói phía trước cứ chạy qua chạy lại, gườm gườm mắt nhìn, phía sau đột nhiên cótiếng gióập tới, Trác Mộc Cường Ba vội rùn người né tránh, con sói ở mé bên lại nhao tới, vuốt sắc răng nhọn không hềlưu tình một chút nào. Chỉmấy lượt như thế, “soạt” một tiếng, y phục của gãđãbịcào rách một vệt, sợi bông lộ ra ngoài, trông như thể bị móc lòi ruột ra vậy, bọn Nhạc Dương muốn cứu viện nhưng đều lực bất tòng tâm. Cóđiều còn may, Lạt ma ÁLa đãổn định được thếtrận, còn Cương Nhật PhổBạc một mình đối phóhai con sói cũng dư sức.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, con Mắt trắng kia bổ tới mấy phát đều bịTrác Mộc Cường Ba tránh được một cách hiểm hóc, liền gầm gừmột tiếng, chiến thuật của lũsói lập tức thay đổi.

Chiến thuật sau khi thay đổi hết sức kỳquái, hoàn toàn không giống với bất cứphương thức săn bắt tác chiến nào Trác Mộc Cường Ba từng trông thấy, bọn chúng xông thẳng vào giữa, tách đám người bọn Trác Mộc Cường Ba thành hai nhóm, bầy sói tụlại ởgiữa, hình thành những vòng tròn nhỏ giao nhau. Khi ba con sói đối phó Lạt ma Á La gặp nguy, lập tức cócon sói đang đối phóvới Cương Nhật Phổ Bạc bên cạnh chi viện, khi Cương Nhật PhổBạc chuẩn bịtăng viện cho Lạt ma ÁLa, bọn sói lại quay đầu tập trung tấn công anh ta, cứnhư thế, cục diện tựa như đãchuyển thành mỗi người đều phải trực tiếp đối mặt với cảmột đàn sói.

Mắt trắng không ngừng di chuyển giữa chiến trường, không ngừng gầm gào, chỉthấy vịtrícủa lũsói tiếp tục biến đổi, giống như một lễkhai mạc trọng thểđãđược diễn tập nhiều ngày, khiến người ta nhìn mà đầu váng mắt hoa. Trương Lập vừa nhắm được một khe hở, chuẩn bị tung cước đá con sói bên trái mình, đột nhiên trước mắt bỗng trống không, con sói kia đãrời khỏi vịtrí, hai bên trái phải phía sau lại cùng lúc có sói nhao tới. Trương Lập không kịp né tránh, đành vung dao găm lên múa vù vù, chỉ mong tự bảo vệ được mình. Con sói bổvào sau lưng Trương Lập, không hề hámiệng ra đớp màngược lại lấy luôn thân thểanh chàng làm điểm mượn lực, đạp mạnh lên lưng anh, tức tốc chuyển hướng,lao bổvềphía Nhạc Dương ởbên cạnh.

Hệt như Cương Lạp lúc đạp lên cánh tay Cương Nhật PhổBạc vậy, rõràng làcon chóđã học được kỹxảo này từbầy sói. Trương Lập vàNhạc Dương vốn chỉgần nhau trong gang tấc, màNhạc Dương thìđâu phải Lạt ma ÁLa, biến cốvô cùng bất ngờnhư thế, anh chàng làm sao mà tránh cho được? Vội vàng cuống cuồng đưa tay lên bảo vệ mặt, vuốt sói xétoang cảmột mảng tay áo, cùng lúc ấy con sói thứhai cũng đãbật lên nhe miệng ra đớp, chỉsợlần này cách tay Nhạc Dương khómàgiữnổi, kếđólàsẽgặp phải cảnh ngộ như con bò đực đầu đàn kia, bị lũ sói đè lên người… Nhạc Dương đang thầm kêu lên “thôi xong đời rồi!” thì chợt thấy ánh lam lóe lên, thìra Cương Lạp đãtừtrên không lao tới đècon sói ấy xuống. Nhạc Dương đưa mắt nhìn lại,chỉ thấy bầy sói đang lấy thân thể mọi người làm điểm mượn lực, vừa chạy vừa nhảy, cứbay vùvùqua lại trước mắt, ngoài Lạt ma ÁLa làchúng không thểlại gần ra, những người khác đều trở thành bàn đạp của chúng cả. Người nà_o người nấy trông đều cóvẻnhếch nhác tảtơi, duy chỉ cóCương Lạp làngồi rình một bên như thểmèo đang vồ bươm bướm, ngắm kỹcơ hội làxồtới luôn, trên không trung lập tức cómột con sói bịhất văng xuống. Bọn sói kia dường như cóvẻcốýnétránh Cương Lạp ra, con nào bịhúc ngã thìliền lăn tròn ra xa, rồi lại nhắm đến những người khác.

Nếu không phải vừa nãy cóCương Lạp nhào tới… Nhạc Dương càng nghĩcàng thấy lạnh cảngười.

Cóđiều không còn thời gian đểbày tỏsựcảm kích với Cương Lạp nữa, bên cạnh lại cócon sói khác bổtới, Nhạc Dương bật lên phản công, lại tiếp tục gia nhập vòng chiến.

Lúc này Trác Mộc Cường Ba cũng liên tiếp gặp nguy hiểm, quần áo trên người rách bươm như cái váy của vũ công Hawaii. Đối với chiến thuật quái dịmột con xông tới cào một phát rồi chạy, ngay sau đólại cócon khác chồm lên này, từ đầu đến giờgãvẫn chưa nắm bắt được điểm nào sơ hở cả. Mấu chốt ở chỗ tốc độ của lũ sói này quả thực quá nhanh, dẫu cho cósơ hởchăng nữa thìcũng nhanh chóng được động tác tiếp theo bùlấp vào rồi. Hơn nữa trên triền dốc này toàn làđácuội tròn bám kín địa y vàrêu, rõràng là cócơ hội đánh trảđấy, nhưng lại khi thìbịtrượt chân, khi thì bước lệch màbỏmất thời cơ quýbáu. Trên dốc núi này, có thểnói làbầy sói đãchiếm hết cảthiên thời lẫn địa lợi rồi.

Mỗi khi cócon sói nào rơi xuống gần chỗBa Tang, Lạt ma ÁLa lại kéo giật anh ta ra, liên tiếp mấy lần như vậy, lũ sói liền nhận thấy ngay cảngười không cónăng lực chiếđấu như Ba Tang thìđám người này cũng ra tay cứu viện, chúng tức khắc thay đổi sách lược tấn công, lập tức cóhai ba con sói rút khỏi chiến trường chủđạo, chuyên môn tấn công Ba Tang. Ba Tang cứliên tiếp lùi bước, Lạt ma ÁLa vừa phải bảo vệcho Ba Tang, lại phải đối phóvới bầy sói, liền rơi ngay vào thếbịđộng. Từđó, trận thếcủa bọn Trác Mộc Cường Ba cũng trởnên rối loạn, đồng thời cảđàn sói lớn đằng xa lại cũng đang chạy vềphía này, khoảng cách vài cây sốđối với lũsói chẳng qua cũng chỉtốn cómấy phút mà thôi. Nhạc Dương cảm giác đàn sói tràn qua dốc núi đầy đá cuội phát ra những âm thanh lạo xạo, đồng thời nhìn thấy những cúlao bổcàng lúc càng cuống quýt của Cương Lạp, anh chàng nhận ra đại quân của đối phương đang bức bách tới mỗi lúc một gần hơn.

Con dao găm trong tay đội trưởng Hồ Dương văng mất một chiếc, Nhạc Dương thìphanh ngực lộcảcánh tay ra, trông như một vịlạt ma, còn Lạt ma ÁLa thìkhắp mình dính bết rêu xanh, riêng Ba Tang được vịsư giàbảo vệ, lại thành ra không bịthương tích gì.

Chợt nghe “bình” một tiếng, cơ thểCương Nhật PhổBạc vàTrác Mộc Cường Ba va vào nhau. Cương Nhật PhổBạc giẫm phải một hòn đá đâm ra mất thăng bằng, Trác Mộc Cường Ba vội giơ tay đỡ, Cương Nhật PhổBạc chụp vào quần áo gã, liền nghe “xoẹt” một tiếng nữa, bộy phục vốn đã rách tua lại bịxétoạc một mảng lớn. Tuy mặc mấy lớp áo liền, nhưng lúc này Trác Mộc Cường Ba đãlộcảda thịt ra ngoài, chiếc bao nhỏdấu trong lần áo cuối cùng sát người cũng lộra theo.

Cương Nhật PhổBạc vừa mới đứng vững đãlại thấy có hai con sói bổthẳng tới trước mặt, Cương Nhật PhổBạc vàg ̣, g  ̣ ̣

Trác Mộc Cường Ba tâm ýtương thông, liền cùng vận sức đẩy mạnh đối phương một phát, hai người tách ra hai bên tránh. Đúng lúc ấy, vuốt sói đãvồtới chộp vào trước ngực Trác Mộc Cường Ba, chiếc túi nhỏliền bịgiật ra ngoài. Bên trong túi toàn làđồquýgiá, gãvội vươn tay giật lại, chiếc túi lộn ngược, món đồđựng bên trong liền rơi xuống.

Cương Nhật PhổBạc tinh mắt, đột nhiên mặc kệcảcon sói ởgiữa ngăn trở, xoay người bổnhào tới, trước khi món đồkia kịp chạm đất đãvung tay nắm lấy, hóa ra làchiếc sáo xương! Anh ta nắm chặt chiếc sáo trong tay, chỉkịp liếc nhìn qua một cái, “Quảnhiên! Thứnày là…” chưa kịp nghĩtiếp, anh ta đãphải lăn sang một bên néđòn tấn công của lũsói, rồi đưa mắt nhìn tình thế xung quanh. “Hết cách rồi, đành phải liều đánh cược một phen thôi!” Cương Nhật PhổBạc hạquyết tâm, đưa chiếc sáo xương lên miệng, vận hết sức lực toàn thân thổi mạnh một cái…

“Ù… huýt…” Ngay sau khi Cương Nhật PhổBạc vận hết sức thổi mạnh, âm thanh phát ra từcây sáo xương mới đầu thấp rồi cao dần, từthấp trầm thê lương biến thành cao vút chói tai, mọi người đều ùhết cảtai, chỉthấy bốn phương tám hướng đều bịthứâm thanh lanh lảnh ấy bao vây.

Tình hình Cương Nhật Phổ Bạc dự đoán không xuất hiện, lũsói bên cạnh chỉhơi sững lại một chút, rồi lại lao tới liền, còn bọn Trác Mộc Cường Ba thìbịhành vi quái dịcủa anh ta làm cho giật thót mình. Trong tình thếgiằng co như thế này, ai phản ứng nhanh hơn, kẻ ấy sẽ chiếm thượng phong, chỉ một khoảnh khắc lừng chừng ấy thôi, Nhạc Dương đãbịđèngãngửa xuống, cảđội trưởng Hồ Dương cũng cùng chung sốphận, những đầu lưỡi đỏlòm tanh tưởi,hàm răng nanh trắng ơn ởn nhằm thẳng tới cổ họng họ.

Cương Nhật PhổBạc nản lòng thầm nhủ: “Hết rồi…” Sóng âm truyền đi xa thật xa, phảng phất như cộng hưởng với núi tuyết, đưa âm thanh vượt dốc núi, tràn qua đầu bên kia triền dốc. Đá cuội trên dốc “lạch cạch” lăn xuống, gióbốn bềxung quanh bỗng trởnên cuồng loạn, lũ bòYak kia cũng nghe thấy, cảđàn run lên cầm cập, lũcừu nghe thấy, liền co giòcong đuôi bỏchạy theo hướng ngược lại, cảđàn sói cũng nghe thấy, đại đa sốkhông phản ứng gì, nhưng cóvài con dựng tai lên chăm chúlắng nghe.

Những âm thanh dường như rất đỗi quen, khiến mấy con sói lẻloi đột nhiên nghển đầu cao vượt lên giữa bầy đàn, hướng cảvềphía phát ra âm thanh. Đến lúc đó, không ngờ những con sói khác dều lặng lẽphục cảxuống đểcho mấy con sói kia lần lượt nhảy lên những gòdốc nhỏbên cạnh.

Chúng đi tới đâu, lũsói liền dạt ra tới đấy, cúi đầu sát đất.

Đối diện với mấy con sói này, cảđàn sói tỏra hết sức nhún nhường, màchúng cũng chỉcóthểnhún nhường màthôi!

“Huýt… ù… ù… huýt…” Mấy con sói hướng về phía âm thanh phát ra, hồi đáp lại một tràng, tiếng sói tru âm vang mà mạnh mẽấy không giống như tiếng gầm gừgiận dữhòng uy hiếp kẻđịch, đóchỉlà một thứhồi ứng, giống như tiếng hồi ứng mạnh mẽcủa những chiến binh đứng dưới láchiến kỳ hạ lời thề trước khi xuất chinh vậy. Nghe mấy con sói dùng hết sức lực đểhồi đáp lại âm thanh kia, đàn sói phủ phục bên dưới cũng lần lượt ngẩng đầu lên, húvang lên hòa theo, khắp vùng núi non hoang vắng dội lên văng vẳng tiếng sói tru gào, so với tiếng húlúc bọn sói chiến thắng đàn bò Yak thìchỉcóhơn chứtuyệt đối không kém. Tiếng tru không phải lúc trầm lúc bổng, mà như một đoàn hợp xướng háđiệu vịnh than, mỗi một tiếng đều trong vắt lanh lảnh, đợt này chưa dứt, đợt sau đãlại vang lên… Âm thanh vẳng tới chiến trường của bọn Trác Mộc Cường Ba, trước sau chưa đến mười phút, lũsói đang vây công họđột nhiên ngừng lại, cảthời gian lẫn không gian tựa như đều đứng lại trong khoảnh khắc ấy. Con sói đè trên người đội trưởng Hồ Dương đãgiơ vuốt chân trước tới mắt anh, vuốt nhọn chỉ còn cách tròng mắt chưa đến hai cen time t, bỗng cứdừng sững ra như vậy; con sói bên cạnh Nhạc Dương thìđãngoác cái miệng to như chậu máu nhắm tới cổhọng anh chàng, răng sói đãấn lõm vào lớp da rồi, cả cái miệng ngoác ra cũng sững lại trong khoảnh khắc đó; trên người Trác Mộc Cường Ba đeo tổng cộng bốn con sói, chúng cắn vào vặt áo, gấu quần gã, đang chuẩn bịkéo đổ gãđàn ông cao lớn đang chao đảo chực ngãấy xuống, đột nhiên cũng dừng lại hết; con sói sau lưng Cương Nhật Phổ Bạc đãnhấc chân trước lên, vuốt sắc hướng vào gáy người thổi sáo, rồi cũng dừng… Khoảnh khắc ấy, thời gian tựa như trôi đi vô cùng chậm chạp, đội trưởng Hồ Dương trợn tròn mắt, thậm chíkhông dám chớp; Nhạc Dương nín thở, cảm thấy nước bọt trong mồm con sói nhểu xuống cổhọng mình, trước tiên lànóng bỏng, rồi nhanh chóng trởnên lạnh băng… Không biết đãbao nhiêu lâu trôi qua, Mắt trắng đành hết sức không cam lòng màkhẽgầm gừmột tiếng, vuốt sói đều thu về, miệng sói cũng từtừnhảra. Từng con sói lùi xa dần đám người, tụtập lại rồi rút vềphía bên kia dốc núi, chỉmột loáng sau đãkhông thấy bóng dáng chúng đâu nữa, chỉcòn lại những tiếng rúgầm gào theo gióvẳng về.

Tựa như vừa trải qua ác mộng, Nhạc Dương đột nhiêncảm thấy toàn thân hụt hẫng hư thoát, sức lực còn lại chỉđủ đểthởdốc. Cương Lạp bước tới, liếm mạnh mấy cái lên mặt anh chàng, như khen ngợi anh đãdũng mãnh chiến đấu, kết quảlàkhiến Nhạc Dương ta sợđến suýt chút nữa làbật dậy bỏchạy.

Trác Mộc Cường Ba nhìn chằm chằm vào Cương Nhật PhổBạc, nhìn chằm chằm vào cây sáo xương trong tay anh ta, vô cùng kinh ngạc, lắp bắp hỏi: “Cái này, rốt cuộc là…”

Cương Nhật PhổBạc đang ngồi bệt dưới đất, mặt mũi tái nhợt, một tay chống xuống đất đỡcơ thể, một tay vung vẩy cây sáo bằng xương: “Cậu cóbiết đây làcái gìkhô ng?” Trác Mộc Cường Ba nói: “Sáo xương, pháp khícủa Mật giáo…” Khóe miệng Cương Nhật PhổBạc nhếch lên, nởmột nụ cười còn khócoi hơn làkhóc: “Cậu đãthấy sáo xương của Tạng giáo bao giờchưa? Mấy cái đóđều làthánh phẩm, phải dát vàng, khảm thêm mấu bạc, còn cái này của cậu thì rõlà một ống sáo bằng xương, không cóbất cứtrang sức gìcả. Người nào không biết thìkhómàthổi được cho phát tiếng kêu.” Đội trưởng Hồ Dương cũng lại gần xem xét cây sáo xương, trầm ngâm vân vê bộrâu, đoạn nói: “Ừm, đúng là không giống thật.” Trác Mộc Cường Ba nói: “Vậy thìđây là…”

Cương Nhật PhổBạc gắng gượng bòdậy, toàn thân hễ cửđộng làlại đau đớn. Anh ta khẽkêu lên một tiếng, tập tễnh nói: “Giờlũsói đãrút rồi, nhân lúc chúng còn chưa đổi ý, chúng ta mau đi trước đã, vừa đi vừa nói.” Nhạc D_ương vàTrương Lập cùng đỡnhau đứng dậy, Lạt ma ÁLa bước đến đỡđội trưởng Hồ Dương, rồi cảhaicùng qua xốc nách Ba Tang, Cương Lạp ngậm theo cái túi của Cương Nhật PhổBạc, rồi cảbọn cùng xuống núi. Có điều Nhạc Dương lại thấy Cương Lạp cứtung tăng, năm ba bước lại đung đưa thân mình một lần, căn bản chẳng hề giống như vừa thoát ra khỏi chiến trường sinh tử, có vẻ đang hưng phấn lắm, thật chẳng thểhiểu nổi con chónày nghĩthếnào nữa.

“Cái này, những dân du mục lớn tuổi gọi nólà“tiếng gọi của sói thống lĩnh””. Cương Nhật PhổBạc đưa trảchiếc sáo xương vào tay Trác Mộc Cường Ba, “Nói đơn giản, cóthể gọi nólà một cái lang tiêu.” Đúng lúc đó, ởlưng chừng núi đột nhiên lại vang lên một loạt tiếng kêu rúkỳdị, tựa như đáp lại tiếng húvẫn còn chưa tan hết của bầy sói, chỉcó điều hướng âm thanh ấy vẳng tới lại… Mọi người cũng kinh ngạc ngoảnh mặt vềvùng đất bịsương mùche phủởsâu trong núi tuyết.

Riêng Cương Nhật PhổBạc chỉnghiêng tai lắng nghe giây lát, đoạn nói: “Không phải lo, làdạđếđấy. Bọn chúng đang đáp lại lũsói thôi, lâu lắm rồi tôi không nghe thấy tiếng dạđếkêu đấy.” “Dạđếlàcái gìnữa?” Nhạc Dương vừa nghe thấy có sựvật ly kỳ, quên hết cảđau đớn, hỏi luôn.

Cương Nhật PhổBạc nói: “Ừm, dạđếchính làyêu tinh tuyết đấy, nhưng một lúc khómànói cho rõđược, trước tiên cứnói chuyện lang tiêu đã. ỞTây Tạng thời cổcórất nhiều chức nghiệp đặc thù, cónhững nghềhết sức thần bí, chẳng hạn như hô phong hoán vũ hay cho linh hồn rời xác vậy, người ta gọi bọn họbằng tên chung làMật kỹsư, không biết mọi người ởđây đãnghe qua hay chưa vậy.” Trác Mộc Cường Ba gật đầu. Cương Nhật PhổBạc lạnói: “Vậy thìdễgiải thích rồi. Thếmọi người cóbiết thao thú sư làgìkhông?” Trác Mộc Cường Ba liếc nhìn chiếc sáo bằng xương trong tay mình nói: “Lẽnào đây chính làthứthao thúsư dùng để…”

Cương Nhật PhổBạc ngắt lời gã: “Đúng thế, đây chính làcông cụthao thúsư dùng đểgiao tiếp với bầy sói. Tương truyền, nếu bịsói tấn công màthổi thứnày, chúng sẽrút đi; còn nếu bịcác loài mãnh thúkhác tấn công màthổi nó, bầy sói sẽđến giúp đỡ. Cóđiều, phạm vi sửdụng của nóchỉ giới hạn trên cao nguyên Tây Tạng, hơn nữa cho dùlàsói trên cao nguyên, không phải đàn nào cũng cóthểnghe và hiểu được, vừa nãy chẳng qua tôi cũng đánh liều một phen trong lúc không còn hy vọng nào khác đấy thôi.” Trương Lập xen miệng vào nói: “Âm thanh ấy nghe chẳng giống tiếng sói tru gìcả.”

Lúc này, Cương Lạp đặt cái túi ngậm trong miệng xuống, ngẩng đầu lên, “Ù… huýt…” âm thanh nóphát ra, không ngờ lại cóđến tám phần giống với tiếng sáo xương.

Cương Nhật PhổBạc nói: “Đãnghe thấy chưa, tiếng gọi của sói thống lĩnh, không phải làđểchỉsói, màlà…”

“Chiến ngao!” Trác Mộc Cường Ba kinh hãi thốt lên. Gã đãnhớra, Lạt ma ÁLa từng nói với bọn gã, sói thống lĩnh chính là một tên gọi khác của chiến ngao.

Nhạc Dương cũng hết sức nhạy bén: “Vậy thìchiếc sáo xương này chẳng phải cóliên quan tới Đạo quân Ánh sáng hay sao?” Cương Nhật PhổBạc cười cười nói: “Bản thân thao thú sư chính là một loại Mật kỹsư ra đời trong Đạo quân Ánh sáng. Cái lang tiêu này vốn là sản phẩm thủ công truyền thống của bộtộc Qua Ba, vềsau này mới theo thao thúsư lưu truyền đến dân gian. Hồi nhỏ, trong nhàtôi cũng cómột cái như thếnày.” Cảđoàn người trởlại thôn làng. Khi xuất phát người nào người nấy giống y như vận động viên leo núi, lúc trởvềthì trông chẳng khác gìlũăn mày làbao. MãBảo đứng ởđầu làng đón họkhông ngờcòn chẳng thểnhận ra nổi. Còn lũ chótrong làng thìhướng vềphía họmàsủa nhặng xịlên. Có điều tựbọn họlại không hềthấy mất mặt chút nào, đặc biệt là hai anh chàng Trương Lập và Nhạc Dương, điệu bộ bước đi hết sức hùng dũng oai vệ. Đối với bọn họ, lànhững kẻđối mặt với mấy trăm con sói màvẫn an toàn thoát thân chẳng khác gìvừa đánh thắng một trận lớn, phải gọi làcác vịanh hùng đang ca khúc khải hoàn mới phải.

Khi MãBảo đưa cảđám trởvềnhàmình, Đường Mẫn vừa trông thấy Trác Mộc Cường Ba, cặp mắt đã đỏ lựng lên: “Anh Cường Ba, anh…” nói tới đây, nước mắt cứthếlà chãtuôn. Trác Mộc Cường Ba ôm cô vào lòng, thìthầm an ủi: “Ổn rồi, không cóchuyện gìđâu, bọn anh đều không sao cả, mọi người đều bình yên trởvềrồi này!” Giáo sư Phương Tân trông thấy cảbọn cũng giật mình kinh ngạc, không phải nói chỉđi thăm dòđịa hình thôi hay sao? Sao lại thành ra nông nỗi này? Nhạc Dương, Trương Lập thìthôi không phải nói, nhưng sao đến cảLạt ma ÁLa xưa nay không nhuốm bụi trần màcũng… “Anh cóbiết không, anh… anh làm em, sợchết đi được!

Tại sao lại tắt đồng hồnguyên tửđi… Tại sao lâu như vậy vẫn không trở lại… Em, hu hu hu…” Đường Mẫn rúc vào lòng Trác Mộc Cường Ba nức nở, đang khóc lóc bỗng nghe đội trưởng Hồ Dương sau lưng quát lên như sấm: “Này, cônhóc, khóc cái gìmàkhóc! Ba Tang không ổn rồi, mau ra giúp một tay đi!” Chỉthấy sắc mặt Ba Tang xanh mét, răng nghiến chặt, mép đãsùi bọt trắng xóa. Lữ Cánh Nam rảo chân bước ra, u oán trừng mắt nhìn Trác Mộc Cường Ba một cái rồi cũng chẳng nói gìnhiều, chỉbảo bọn Nhạc Dương, Trương Lập: “Nhanh lên, tìm thứ gì đấy cho anh ta cắn, xoay nghiêng người anh ta ra! Cẩn thận một chút!” Đường Mẫn lấy vặt áo rách của Trác Mộc Cường Ba lau khô nước mắt, thút thít nói: “Em, em đi xem sao, anh mau đi thay quần áo đi!” Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Ba Tang, thay quần áo mới, mọi người lại bận rộn một hồi. Trác Mộc Cường Ba vốn định giữ Cương Nhật Phổ Bạc ở lại, gã còn rất nhiều chuyện muốn nói với anh ta, nhưng Cương Nhật PhổBạc cương quyết đòi ra về, đồng thời bảo bọn họtrong hai ba ngày tới tuyệt không cócách gìlên núi được, sau đóchỉnói chuyện với giáo sư Phương Tân một lát rồi đi ngay. Trác Mộc Cường Ba ôm cổCương Lạp, rủrỉnói chuyện với nó một lúc lâu, sau khi hứa gã nhất định sẽ trở lại thăm nó, Cương Lạp mới hậm hực bỏđi. Lúc chuẩn bịvề, Cương Lạp còn trợn mắt lên nhìn Đường Mẫn một lúc lâu, sau đólại nhìn chằm chằm vào Lữ Cánh Nam, như thểđãnhìn ra điều gìđó, cuối cùng lại nghển nhìn Trác Mộc Cường Ba đăm đăm khiến gãcảm thấy hết sức không tự nhiên… Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Chương 33: NHỮNG CON SÓI CHƯA THẤY BAO GIỜ

-5

Thân thếcủa Cương Lạđợi cho tình hình của Ba Tang ổn định, Lữ Cánh Nam mới đi ra. Trương Lập vội hỏi: “Anh Ba Tang thếnào rồi? Sao đột nhiên lại… thành ra như thếchứ?”

Lữ Cánh Nam nói: “Khi đại não ra lệnh màthân thểtừ chối chấp hành, thần kinh đại não sẽbịtổn thương giống như một người không đủsức màcứnằng nặc đòi mang vác một vật gìrất nặng rồi cơ báp bịtổn thương vậy. Biểu hiện là thần kinh đại não sẽphóng điện, y học gọi làđộng kinh, còn trong dân gian vẫn gọi làchứng phong sừng dê. Cóđiều mọi người cóthểyên tâm, tình trạng của anh Ba Tang không tệnhư chúng ta tưởng tượng đâu, chỉlàđột nhiên nhận một kích thích màanh ta không thểchấp nhận, phản ứng đầu tiên của đại não làsẽngắt mạch, lăn ra hôn mê đểtựbảo vệ, nhưng lúc đórõràng làanh ta không bịhôn mê, khi vềđến làng thần kinh bớt phần căng thẳng thân thểmới phản ứng với sựkích thích kia. Cóthểanh ta sẽhoàn toàn không nhớ gìvềnhững việc xảy ra lần này, mọi người cũng không ai được nhắc đến trước mặt anh ta đấy nhé, biết chưa?” Cô ngoảnh đầu lại nhìn, nhóm của Trác Mộc Cường Ba đang ngồi đối diện với mấy người trong nhóm giáo sư Phương Tân. Nhạc Dương làm bộlàm tịch, xắn ống tay áo, mồm năm miệng mười kể cho giáo sư Phương Tân câu chuyện anh hùng của bọn họ. Lữ Cánh Nam bước đến nói với Nhạc Dương: “Mấy chuyện nhảm đểsau rồi nói, chúng ta hãy sắp xếp lại những thông tin thu thập được trong ngày trước đã!”

Mọi người ngồi quây lại, sắp xếp một lượt các thông tin vềnúi tuyết màtừng nhóm thu thập được.

Núi ởđây không cao lắm, so với độcao bình quân của những ngọn núi vùng trung bộ dãy Himalaya thì thấp hơnnhiều, nhưng mức độnguy hiểm lại làlớn nhất trong cảdãy Himalaya này. Chẳng hạn như tuyết lở, băng lở, đálăn, bão tuyết, tất cả đều chỉ có thể coi như những mối nguy bình thường dễthấy, còn mối nguy lớn nhất phải kểđến gióthốc trên đỉnh núi. Nơi đây nằm ởdải giao nhau giữa các đợt gió mùa, gió ẩm từ Ấn Độ Dương thổi vào gặp phải vùng lá chắn mạnh nhất của cảdãy Himalaya, mạch núi khu vực này lại hơi cong vào bên trong, vậy nên cuồng phong thổi tới liền hình thành lốc xoáy, đóchính làgióthốc trứdanh của vùng núi này. Giómạnh mang theo bông tuyết quất vào người thật chẳng khác gìdùng dao băng cắt thịt. Tốc độgióởđây thay đổi theo thời gian, nên nếu xuất phát từsáng sớm tinh mơ thìlúc lên đến đỉnh núi sẽgặp được gióphần nào nhẹhơn, còn nếu xuất phát sau giờtrưa, khi lên đến đỉnh, gióto nổi lên thìcảđàn bòYak cũng cóthểbịthổi bay chứchẳng nói gìđến con người.

Mối nguy kìdịnhất phải kểđến mùtuyết. Vìcógióthốc, tuyết trên núi bịthổi cho bay mùmịt khắp trời, cảnh tượng không khác bão cát làmấy. Ởtrong núi khi đó, hai người đứng đối mặt nhau chỉcách cóba bước cũng đãkhông thấy bóng người rồi. Trong màn bụi tuyết ấy, bên tai chỉnghe thấy tiếng gióthổi vùvù, dùcóđãlăn xuống ngay trước mặt cũng không thểnào biết được. Người bản địa gọthứmùtuyết ấy làmê hồn vụ, người lạc vào bên trong đórồi thìdùcóxoay xởcách nào cũng không thểtìm được đường đi chính xác, cókhi đi vòng quanh cảtrái núi rồi màkhông hềhay biết, cho đến khi sức cùng lực kiệt sẽđông cứng lại thành những bức tượng người, ai may mắn thìcòn giữđược toàn thây, không may thìbịlũyêu tinh tuyết kéo vềăn thịt.

Đáng sợnhất làlũyêu tinh tuyết chưa ai trông thấy baog  ̣ y y g y giờ, chẳng ai nói được rốt cuộc nólàcái thứgì, tóm lại chỉ nghe đồn chúng cao lớn kinh dị, sức khỏe vô cùng cóthểxé người sống ra làm hai mảnh. Mỗi khi cómùtuyết, nhìn thấy trong đócócái bóng cao chừng bốn năm mét, người ta cứ ngỡlàtảng đálớn, nhưng cóthểchính làyêu tinh tuyết cũng nên. Vềsau cócảđoàn khảo sát khoa học đến đây, đoán rằng đóchính làngười tuyết, nhưng thời tiết lúc đóhơi xấu, các chuyên gia trútrong làng suốt nửa năm không dám vào núi, vậy nên cũng chưa tận mắt trông thấy lũyêu tinh tuyết bao giờ.

Mối nguy giấu kín nhất lànhững khe rãnh băng ẩn dưới tuyết, cóchỗsâu đến cảtrăm mét, bên trên chỉcómột tầng băng mỏng, phía dưới làđất đông cứng còn rắn chắc hơn cả sắt thép, không may giẫm hụt xuống thì đừng nói là thương tật cóthểcứu chữa, ngãkhông thôi cũng đủchết một trăm lần rồi.

Tất nhiên, đóđều chỉlànhững mối nguy màbao đời nay dân làng truyền lại, cóthểkểra được, ngoài ra nghe nói vẫn còn có vô số những nguy hiểm khác mà người gặp phải cầm chắc chết, những thứ ấy mới đáng sợ tột cùng, còn nguy hiểm hơn cả nguy hiểm nữa. Tuy nhiên, những nguy hiểm ởvùng đất Tửvong Tây phong đới này không đủkhiến các thành viên trong đội e sợ, điều khiến thần kinh họthật sựcăng thẳng là, theo các tư liệu chính thức, cho đến nay vẫn chưa cóai leo lên được đến đỉnh ngọn núi không cao lắm này từphía Trung Quốc cả. Còn vềgióthốc, mọi người đều cho rằng khảnăng tương đối cao làdân làng phóng đại lên; gặp phải gióthốc đáng sợnhư vậy màcòn cóngười sống sót trởvềđược ư? Làm sao màhọbiết tường tận, nóinghe cặn kẽrõràng như thế? Còn vềmùtuyết thìđội trưởng Hồ Dương từng cótrải nghiêm sâu sắc rồi. Tuyết đọng dưới đất bịcuồng phong thổi tung lên, tùy theo lượng tuyết cóbao nhiêu mà quyết định mật độ của mù sương, lúc mù mịt, đừng nói làcách ba bước, thậm chícòn cóthểkhiến người ta giơ tay lên cũng không nhìn thấy năm đầu ngón tay chứ chẳng chơi. Những chuyện lạc đường trong núi vìgiólớn và mùtuyết thìởđâu cũng có. Giữa màn bụi tuyết đókhông thể phân biệt được phương hướng, lại còn bịgiólớn thổi cho ngã xiêu ngã vẹo, chuyện đi vòng tròn tuyệt đối chẳng hề khoa trương một chút nào, bản thân đội trưởng Hồ Dương đãđích thân nếm trải rồi.

Hồi đóởNam cực, cómột lần khi còn lànhân viên khảo sát chưa cókinh nghiệm gì, Hồ Dương đi ra ngoài lấy nước ở nguồn nước cách trạm của họ chưa đến hai trăm mét.

Trời lúc ấy cũng cógiónhưng không lớn lắm. Bất ngờkhi anh vừa rời khỏi trạm thìgióđột nhiên tăng tốc, đến khi anh ra được chỗcónước, gióđãmạnh đến mức đủthổi ngãcả người, trời đất mùmịt, trước mắt chỉcòn hoa tuyết bay, trạm nghiên cứu hoàn toàn biến mất trong tầm mắt. Đội trưởng Hồ Dương thầm kinh hãi, vội phán đoán phương hướng, rồi liều đội gióđi vềphía trạm, kết quảlàđi gần năm trăm mét rồi cũng không thấy trạm nghiên cứu của họđâu. Anh hoảng quácuống cảlên, lại xoay người đi ngược trởlại hướng mà anh cho làban đầu, tính toán bước chân, không ngờcảchỗ lấy nước cũng không thấy đâu nữa. Cứthế, đội trưởng Hồ Dương đi đi lại lại hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cơn giócũng dần yếu, anh mới nhìn rõđược xung quanh, mồhôi lạnh lập tức túa ra đẫm cảngười. Trong hơn nửa tiếng đồng hồ, không ngờ anh đã đi vòng vòng theo một hình tròđường kính khoảng chục mét không biết bao nhiêu lần. Mặc dùkhông cóchuyện đuổi theo bước chân như trong sa mạc, nhưng còn đáng sợhơn, khi giólớn thổi qua, dấu chân lưu lại sẽlập tức bịđợt tuyết mới phủlên, hoàn toàn biến mất, cứtưởng rằng đang đi đường thẳng, kết quảlại làđi vòng vòng. Khi ấy còn cóhai đội viên khác ra tìm anh về, không ngờcũng bịđi vòng tròn, ba người đãvẽra ba vòng tròn hình chữphẩm ( ) phía trước trạm nghiên cứu. Tuy cả Ba người sau đó nhìn nhau cười ha hả, nhưng thực ra trong lòng ai cũng kinh sợ. Giólớn cóthểkhiến người ta hoàn toàn mất cảm giác, tuyết mùmịt khiến mắt người chỉcóthể nhìn xa không đến một mét, nên cho đến tận bây giờ, mỗi lần nhớlại kinh nghiệm đóđội trưởng Hồ Dương lại rùng mình.

Cách tốt nhất đểđối phóvới mùtuyết vàgióthốc chính là không dây dưa với chúng. Những lúc đó nếu muốn giữ mạng, phải tìm một hang động ởgần màtrốn vào; còn cứ ngoan cốđội giótiến lên, thìthàrằng tựđào hốchôn mình luôn còn hơn. Nếu may mắn, giósẽngừng ngay, vẫn còn hy vọng sống sót; nếu không may mắn, khónhọc đi được mười mấy cây số, sẽphát hiện mình nằm đơ ra tại chỗban đầu, đông cứng thành que kem.

Từtrước khi xuất phát, Lữ Cánh Nam đãnói rõcho các thành viên trong đội biết, vìviệc này hết sức cơ mật, đồng thời còn liên quan đến chuyện vượt qua biên giới quốc gia, nên chỉcóthểtiết lộcho cực ít người biết. Những người dẫn đường kiểu như MãBảo cũng chỉbiết họmuốn lên núi màthôi. Dưới chân núi do đósẽkhông cócăn cứhay đại bản doanh gì, đội chỉcóthểnhận được sựgiúp đỡtừmột sốchuyên gia cao cấp cóuy tín. Màđến cảnhững chuyêngia này cũng bị chia làm hai nhóm, những người biết họ đang làm gìthìkhông biết họđang ởđâu, những người biết họđang ởđâu thìkhông hềbiết cảđám đến nơi ấy đểlàm gì.

Vì vậy lần leo núi tuyết này hoàn toàn là leo núi kiểu Alps(*), không có tuyến đường định trước, không có bổ sung dọc đường, không có tiền lệ tham khảo, gió thốc cuồng loạn của vùng núi khiến trực thăng không thểlại gần, nên cógặp nguy hiểm thìcũng không cóngười cứu viện, tất cảđều chỉcóthểdựa vào chính bản thân mình. Mặc dùphía trước khó khăn trùng trùng, đường đi hung hiểm vô kể, nhưng các thành viên trong đội đều chỉcười cười cho qua.

Nói gì thì nói,nhóm người này sớm đã đánh bạn với thần Chết, thân đến mức đủđểgọi anh gọi em được rồi.

Cuối cùng, đội trưởng Hồ Dương đề cập đến chuyện bầy sói đãchiếm lĩnh con đường tốt nhất cóthểleo lên núi.

Vì thời gian có hạn, anh chỉ kể qua loa những gì họ gặp phải. Đối với bầy sói kia, đến giờcảhội vẫn còn thấy rùng mình ghê sợ. Nhạc Dương kiến nghịvới Lữ Cánh Nam nhờ quân biên phòng đến xua lũsói đi. Lữ Cánh Nam trừng mắt lên nhìn, nói cô sẽtựbiết tính chuyện này.

Sau khi tổng kết công việc đãlàm được trong ngày, Lữ Cánh Nam dẫn Đường Mẫn kiểm tra tình hình sức khỏe của các thành viên trong đội, xem phản ứng với độcao như thế nào. Doanh trại huấn luyện của họnăm ởkhu vực trên bốn nghìn xấp xỉnăm nghìn mét so với mực nước biển, nên cơ thểmọi người đều không códấu hiệu gìkhác lạ. Một lúc sau thìBa Tang cũng tỉnh lại, quảnhiên đúng như Lữ Cánh Nam đãnói, anh ta hoàn toàn không nhớgìvềchuyện đi xem lũ sói, chỉnhớchuyện đội trưởng Hồ Dương đo đạc địa hình trên dốc núi ấy. Lữ Cánh Nam đãcólời từtrước nên mọi người đều thống nhất nói rằng, Ba Tang bịhụt chân trên dốc núi, đầu va mạnh vào đá. Màsau gáy Ba Tang cũng cómột vết sưng vùlên thật, đólàdo bịbọn sói húc ngãđập đầu vào tảng đágây ra.

Xửlýxong xuôi mọi thông tin cótrong tay thìtrời cũng đã muộn, Lữ Cánh Nam không đồng ýđểmọi người tiếp tục tán phét, ra lệnh cho tất cảcác thành viên trong đội phải lập tức nghỉngơi.

Nhạc Dương vàTrương Lập làu bàu khóchịu, hiếm khi mới được một trải nghiệm màmấy người giáo sư Phương Tân không có, đang hưng phấn hừng hực thếnày lại bịbắt phải đi ngủ. Hai anh chàng này ởchung phòng với Trác Mộc Cường Ba, nửa đêm cứtrằn trọc mãi không yên, cuối cùng liền kéo Trác Mộc Cường Ba dậy, nhũng nhiễu chuyện ban sáng, nằng nặc đòi Trác Mộc Cường Ba kểchuyện đến Đạt Mãtìm chóngao, rồi làm sao lại phát hiện ra Cương Lạp, kết bạn với Cương Lạp như thế nào, đất đai con người vùng này như thếnào… Trác Mộc Cường Ba bịhai anh chàng bám nhằng nhẵng không buông, chẳng biết phải làm sao đành kểlại chuyện gặp gỡlàm quen với Cương Nhật PhổBạ, thìcũng chỉlà tìm kiếm khắp nơi, lần theo tất cảcác đầu mối, cuối cùng thì mòđược đến vùng này, chuyện đơn giản hết sức, đoạn gã nói: “Huyện Đạt Mãnày đất đai con người thếnào ấy à, ừm, đại khái thìcũng giống như các nơi khác thôi, cóđiều trên các đồng cỏxung quanh huyện thành, dân ởđây thích đua ngựa, giỏi cưỡi ngựa bắn tên. Phương thức thi đấu của họ khác với những nơi khác, cưỡi ngựa không cóyên cương.

À, còn nữa, huấn luyện ngựa hoang cũng là một trong nhữnghoạt động được người bản địa rất ưa thích. Còn vềca múa nhạc, mấy điệu múa vòng tay, múa sư tửởđây đều rất độc đáo đặc sắc…” Nghe Trác Mộc Cường Ba kểchuyện, Trương Lập như nhận ra điều gìđó: “Cường Ba thiếu gia, huyện Đạt Mãmà anh nói, chắc không phải chính cái huyện này đấy chứ?”

Trác Mộc Cường Ba đáp: “Đúng, nó còn một cái tên khác nữa, đólàtên thường dùng, cũng cổxưa lắm rồi.” Trương Lập nói: “Vậy tại sao người ta lại gọi nólàhuyện Đạt Mã? Làvìởtrong huyện cóngười Đạt Mãsinh sống à?”

Trác Mộc Cường Ba lắc đầu: “Tất nhiên làkhông phải.

Từtrước khi vương triều ThổPhồn thống nhất, ởđây cómột quốc gia nhỏ tên là Đạt Mã, đến sau khi Thổ Phồn thống nhất, nơi đây vẫn được gọi làĐạt Mã, vìvậy trong các sách cổxưa nhất người ta đều gọi làhuyện Đạt Mã. Mãi vềsau khi Liên Hoa Sinh đại sư vào đất Tạng mới đổi tên nơi này thành Ngao châu. Có điều, cứ nhắc đến Ngao châu, thì trước tiên chúng tôi đều nghĩngay đến huyện Đạt Mãrồi.” Nhạc Dương quấn mình trong ổ chăn nói: “Cường Ba thiếu gia, tôi nhớsáng nay chúCương Nhật PhổBạc bảo, Cương Lạp lớn lên bằng sữa sói, chuyện đó là thế nào vậy?” Trác Mộc Cường Ba ưu tư nói: “Ừm, thực ra thân thế của Cương Lạp là…”

***

Mười lăm năm về trước, ở phía Đông Nam thôn Nạp Lạp cómột căn nhàđánhỏđổnát tan hoang. Đương mùa rét, tuyết lớn lảtảtrên không trung, bầu trời đem đen kịt tựa chiếc áo choàng của thần Chết che phủtrên những vùng đất chật hẹp, vạn vật thảy đều im lìm, chỉnghe tiếng giótuyếtlồng lộng thét gào.

Căn nhàđáấy trong ngoài đều lạnh lẽo như nhau, bếp lò chỉcòn lại một đống tro tàn nguội ngắt, tửkhínặng nềtràn ngập, bên cạnh bếp lòcómột người đàn ông ngồi lặng yên như pho tượng tạc từbăng đá. Nếu không phải cặp mắt anh ta chốc chốc vẫn còn chớp, chỉe ai cũng sẽtưởng đây là một cái xác. Không sai, anh ta đã chết rồi, ngọn lửa sinh mệnh trong lòng anh ta đãtắt ngúm, thứcòn lại, trông giống cái bếp lòkia, chỉlà một năm tro tàn.

Đó là Cương Nhật Phổ Bạc của mười lăm năm về trước, vợanh ta mất tích đãba năm, tìm kiếm khắp vùng núi tuyết này màkhông ra, sống không thấy người, chết không thấy xác. Anh vẫn còn sống, làbởi vìanh không tin vợmình đãchết. Anh tin chắc rằng, cómột ngày Lạp Chân sẽnhẹ nhàng đẩy cửa, nhẹnhàng thốt lên một câu: “Em trởvềrồi.” Mỗi năm, khi ngày vợlên núi tuyết gần kề, Cương Nhật PhổBạc lại không thểyên giấc. Cương Nhật PhổBạc khi ấy, đang suy tư không biết ngày mai sẽchịu đựng đau khổ như thế nào. Đúng vào thời khắc tăm tối nhất trước buổi bình minh, chợt vang lên tiếng gõcửa “cốc cốc cốc”… Cương Nhật PhổBạc đãlạnh cứng cảngười, anh hơi trùtrừdo dự, chẳng cóai ra ngoài trong đêm tuyết mùmịt thếnày cả. “Cốc cốc cốc” âm thanh lại vang lên một lần nữa, rất nhẹ, nhưng cũng rất rõ ràng. Cương Nhật Phổ Bạc không dám tin, rồi đột nhiên, anh đứng phắt dậy như bịma nhập, lao ra cửa như một cơn lốc… Bên ngoài tối đen như mực, cuồng phong mang theo băng tuyết ập tới, ngoài ra không còn gìkhác. Cương Nhật PhổBạc không hềkinh hãi, ngược lại còn tỏra mừng rỡ, hướng vềphía hư không vô tận lớn tiếng hỏi: “Lạp Chân, emphải không, Lạp Chân…” Đáp lại lời anh ta, là một tiếng rên khe khẽyếu ớt trong gió, Cương Nhật PhổBạc lấy đèn dầu bơ ra soi mới phát hiện thấy trước cửa nhàmình cómột con sói cái bịthương đang cuộn tròn. Chân sau nóbịdính bẫy kẹp, máu tươi đỏ rực như những đóa hoa mai nởrộtrên nền đất phủtuyết, kéo dài mãi vào trong màn đêm vô tận.

Con sói cái cuộn tròn dưới đất như một tấm nệm, không ngừng thèđầu lưỡi ra liếm liếm một vật nhỏôm trong lòng, một thứgìđólông láxùxù, vẫn còn sống, vẫn còn động đậy.

Cương Nhật Phổ Bạc cẩn thận lại gần, giơ chiếc đèn dầu lên trước. Trong lòng con sói cái là một con vật trắng muốt, thân cuộn tròn như quả cầu tuyết, đang ra sức thúc đạp cảbốn chân, muốn rúc vào dưới bụng con sói mẹmà búmột hớp sữa.

Con sói cái kia máu đãchảy cạn đến nơi rồi, lấy đâu ra sữa nữa? Nhìn vết thương của sói mẹ, Cương Nhật Phổ Bạc đột nhiên hiểu ra ý đồ của cuộc viếng thăm lúc đêm hôm khuya khoắt này, anh ta đặt chiếc đèn dầu xuống, hai tay run run đưa ra, chầm chậm đến gần thân thểcon sói cái.

Con sói nằm yên bất động, chỉ ngước mắt lên nhìn Cương Nhật PhổBạc, ánh mắt thâm tình, ân cần, từái ấy, Cương Nhật PhổBạc vĩnh viễn cũng không thểnào quên.

Anh ta bồng con vật nhỏlên tay, con nhóc cứcục cựa không yên kia rồi cũng ngừng lại, đôi mắt đen tuyền chớp chớp nhìn chằm chằm vào gương mặt già nua quá đỗi của Cương Nhật PhổBạc, chăm chúdòxét. Cương Nhật Phổ Bạc quan sát lại nó, bộlông nhung trắng mịn thật làđáng yêu quá, trông nóhệt như một đóa sen tuyết nởrộtrên sông băng vậy. Đột nhiên, bàn tay Cương Nhật PhổBạc khẽrunlên, anh thấy trên mình con vật nhỏcòn chưa dứt sữa này một vết sẹo rất nổi bật, một vết sẹo cháy đại khái to khoảng bằng đồng năm hào, hẳn là vết dí đầu thuốc lá của con người đây!

Trong khoảnh khắc, Cương Nhật Phổ Bạc phảng phất như đãnhìn thấy những điều bất hạnh màcon vật nhỏnày gặp phải trong quãng thời gian ngắn ngủi nócómặt trên đời này. Mẹbịgiết chết, nóbịloài người hành hạchán chê rồi ném ra giữa trời băng đất tuyết, con sói cái kia đãphát hiện ra nó, rồi dùng bầu sữa của mình đểnuôi sống sinh mạng nhỏbénày. Chắc con sói cái cũng mất đi đứa con của mình vào thời gian đó? Màkhi ấy, ánh sáng của con sói mẹcũng đang dần ảm đạm rồi tắt ngấm bởi bẫy kẹp của loài người… Bất kểthếnào, con vật nhỏbénày vẫn cóthểsống sót, quảlàkỳtích! Nghĩtới đây, một cảm giác xung động bỗng dâng trào lên, Cương Nhật Phổ Bạc giơ cao sinh mệnh nhỏbétrong tay mình, lớn tiếng hét lên một câu khiến sau này Trác Mộc Cường Ba khắc ghi vào tâm khảm suốt đời: “Bịcon người làm tổn thương, vứt bỏ, phản bội, màvẫn muốn tin vào con người hay sao?” Giógào thét ầm ù, con vật nhỏđột nhiên thèđầu lưỡi non tơ ra liếm lên lòng bàn tay Cương Nhật PhổBạc… Cảm giác ấm áp từlòng bàn tay lan đến tận sâu trong đáy lòng, trong đống tro sớm đãtàn lụi, ngọn lửa ẩn giấu bắt đầu nhen nhúm cháy lên. Cương Nhật PhổBạc ôm chặt sinh mệnh non nớt kia trong áo khoác mình, anh ta quyết định sẽ bảo vệbông hoa sen tuyết xinh đẹp này như bảo vệđứa con của chính mình.

Con sói mẹtừđầu chícuối vẫn lặng lẽnhìn, cho đến phút cuối cùng, mới hướng vềphía Cương Nhật PhổBạc mộtánh mắt nhìn đầy cảm kích, rồi khó nhọc ngoảnh đầu về bóng tối xa xăm vô tận, nơi bầy sói đãtừng dừng chân nghỉ lại, nhẹ nhàng khép mắt. Nơi trời đất giao nhau xuất hiện một vệt sáng của buổi bình minh, trong đêm giótuyết bão bùng ấy, Cương Nhật PhổBạc đãcóthêm một đứa con, tên làCương Lạp…

***

Nghe Trác Mộc Cường Ba kểvềlai lịch của Cương Lạp, Trương Lập không khỏi ngầm thở dài một tiếng. Nhạc Dương thì nắm chặt tay lại, nghiến răng hỏi: “Cường Ba thiếu gia, Hải lam thúkhông phải là một giống Tạng ngao rất quýgiáhay sao? Tại sao… tại sao đám người ấy lại…” Trác Mộc Cường Ba đáp: “Không, cậu nghĩsai rồi, một thứvật phẩm hay động vật quýgiáhay không, làdo sựưa thích vàhiểu biết của con người đối với nóquyết định. Mười mấy năm trước, Tạng ngao không phải làthứtrào lưu thời thượng như hiện nay, chúng chỉ là những người bạn giúp dân Tạng chăm nhàcoi cửa màthôi, cũng không cóngười nào dùng tiền đểđịnh giáchúng cả. Còn nữa, chóngao Tây Tạng khi còn non trông chẳng khác gìchócon bình thường cả, cho dùlànhững người Tạng lớn tuổi giàu kinh nghiệm cũng không thểphân biệt được con chóấy lớn lên sẽtrở thành chóngao Tây Tạng hay chỉlàchóbình thường, bọn săn trộm lại càng không đểýđến mấy chuyện ấy.” Nói tới đây, Trác Mộc Cường Ba bỗng chợt nhớ lại những lời Cương Nhật PhổBạc từng nói với gãnhiều năm vềtrước: “Cóngao Tây Tạng? Cậu cảm thấy cái lũbịnhốt trong lồng, hay đeo xích sắt, xích bên cạnh chuồng cừu là chóngao Tây Tạng sao? Không, cùng lắm chúng chỉcóthể gọi lànhững con chóto màthôi! Chỉkhi chúng tựdo tựtạg  ̣ g g  ̣  ̣  ̣

chạy dưới trời xanh mây trắng, lướt đi trên đồng cỏ cao nguyên như một cơn gió, lúc ấy chúng mới làchóngao Tây Tạng chân chính…” Khi Trương Lập vàNhạc Dương đang bồi hồi xúc cảm vìthân thếcủa Cương Lạp, không ai ngờ, Cương Lạp đang ởngay bên ngoài căn nhànhỏ. Nónhạy bén nhận ra tiếng người đang nói chuyện trong nhà, tựa như bịkhơi gợi lại hồi ức cũ, cúi đầu nghĩ ngợi gì đó, rồi lập tức lắc lắc đầu, ngước nhìn người áo xám đứng sau lưng, dẫn đường cho người đóđi vềphía khu núi non trùng điệp. Một người một chóngao không phát ra bất cứâm thanh gì.

Cương Lạp dẫn đường cho người đó đến trước căn nhàbằng đácủa Cương Nhật PhổBạc, đẩy cửa ra. Trong nhà, lòsưởi đang cháy lép bép, Cương Nhật PhổBạc ngồi bên cạnh, chưa ngẩng đầu lên đãnói: “Ông đến rồi à.”

********

(*) Làphương thức leo núi khởi nguồn từkhu vực Alps, người leo núi theo kiểu này đa phần phải tựlực đểleo lên đến đỉnh, ngoài ra không cósựgiúp đỡnào khác.

Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMãChương 34

THỦY TINH CUNG (1)

Hậu duệBạch Ngân

*******

Merkin thởi dài nói: “Thật không ngờđấy, thìra tấm bản đồcũng chỉđường đến nơi này, xem ra hồi ức của Tây Mễ làchính xác rồi, giờchỉcòn xem rốt cuộc tấm bản đồấy chỉ tường tận đến mức nào thôi. Mấy trăm cây sốlưng chừng núi bịbao bọc trong sương tuyết mùmịt, lại chỉcómột lối vào rộng chừng một mét làcóthểđi xuống dưới, đám giáo đồMật giáo cổđại ấy sao lại tìm ra được nơi như thếchứ? Thật làkhông thểtin nổi…

*******

Người áo xám bước vào nhà, không ngờlại làLạt ma Á

La. Ngọn lửa nhỏtrong bếp lòvùng vẫy run rẩy một hồi, ánh sáng hắt lên chiếu vào gương mặt ông, giànua màđiềm tĩnh. “Anh biết làtôi sẽđến…” “Đólàlẽdĩnhiên.” Cương Nhật PhổBạc kéo một chiếc thảm trên giường đắp lên đầu gối, đoạn nói: “Ông nhất định córất nhiều chuyện muốn hỏi tôi, vừa khéo, tôi cũng cókhá nhiều chuyện muốn hỏi ông. Một nghìn năm rồi, các ông trước sau vẫn không chịu bỏcuộc, xem ra, năm xưa Đạo quân Ánh sáng không chỉmang đi báu vật trong Tứphương miếu thôi phải không, ngoài ra còn thứgìđókhác cóthể khiến các người quyết chíđi tìm như thế?”

Lạt ma ÁLa hỏi ngược lại: “Còn các anh? Cũng cùng chung cảnh ngộ, cùng chung vận mệnh, chẳng phải các anh cũng chưa từng bỏcuộc đấy hay sao?”“Không!” Cương Nhật PhổBạc nhìn ngọn lửa đang nhảy múa đến mức xuất thần, trầm giọng xuống: “Gia tộc chúng tôi đãbỏcuộc từlâu rồi. La Long Ni Khắc – Cương Nhật Phổ Bạc tôi đây, đã là người cuối cùng của gia tộc, trở thành một gãhậu duệBạch Ngân danh phùkỳthực. Khi tổ tiên tôi chọn lựa mảnh đất này đểđịnh cư, chúng tôi đãthôi không còn tìm kiếm nónữa. Cólẽ, cứđểbímật ấy chôn vùi trong dòng sông thời gian thìtốt hơn.” Nói tới đây, Cương Nhật PhổBạc ngẩng đầu lên mỉm cười với Lạt ma ÁLa, rồi hỏi: “Xem ra thìbọn Cường Ba vẫn chưa biết thân phận thực sự của đám Mật tu giảcác ông phải không?” Lạt ma ÁLa gật đầu: “Đợi thời cơ đến rồi mới cho họ biết thìtốt hơn.” Cương Nhật PhổBạc nói: “Điều này thìtôi cóthểhiểu được. Thếnhưng, các ông đãđểhọgiúp đỡtìm kiếm Bạc Ba La, song dường như lại không nói cho họbiết mấy thông tin thìphải? Đến cảlang tiêu màcũng không biết làgì…”

Lạt ma ÁLa nói: “Hầu hết tư liệu chúng tôi nắm được đều đãđưa cho họcảrồi, vấn đềcòn lại làphải xem họlĩnh ngộlýgiải được bao nhiêu màthôi; còn vềlang tiêu, bản thân tôi cũng không ngờđến ngày nay nóvẫn còn phát huy được tác dụng; ngoài ra còn một số việc mà chúng tôi không biết, đây chính làlýdo tôi đến tìm gặp anh.”

“Ừm”, Cương Nhật PhổBạc tựa như ngộra điều gìđó, nói: “gia tộc chúng tôi vìbịvu hãm, không nuốt được mối hờn căm này, nên mới quyết tìm Dquas hòng rửa nỗi oan khuất màgia tộc phải gánh chịu. Tất nhiên, cóthểtìm thấy các bảo vật trong Tứphương miếu, trùng chấn lại thanh uy của gia tộc, khôi phục sựhuy hoàng năm xưa cũng là mộtnguyên nhân rất quan trọng. Còn các ông thìsao?”

Đêm đãkhuya, Cương Lạp hoàn toàn không hứng thú chút nào với câu chuyện của hai người, nócụp tai ngủthiếp đi, chỉcòn ngọn lửa làvẫn nhảy múa không biết mệt mỏi.

***

Sáng sớm hôm sau, Nhạc Dương dậy rất sớm, chỉthấy cảnh vật bên ngoài đẹp mê hồn, không khí trong lành, hồ nước núi non trông như tranh vẽ, anh chàng tập một bài thể dục, hít thở không khí thanh khiết, tinh thần sảng khoái, không kìm được mà phải ca tụng rằng, nếu được ở đây chắc chắn sẽsống lâu thêm mấy năm.

Nhạc Dương đã nghe Trác Mộc Cường Ba kể, rằng người Đạt Mãrất thanh đạm chất phác, cuộc sống đơn giản đến khócóthểtin nổi. Đàn ông trưởng thành chặt củi rèn sắt, còn dệt vải và dọn dẹp nhà cửa là việc của đàn bà, người giàthìngồi ngoài cửa xe sợi, nếu không thìđan lưới, hôm nào trời lạnh quáthìngồi bên bếp lò. Dạo trước, trẻ con ởđây còn ít được giáo dục, đa phần đều được đểmặc ngoài đồng cỏvới bòcừu hoặc tựdo chơi đùa với bạn bè cùng lứa, lớn lên thìkết hôn sinh con, toàn bộcuộc sống chỉ có thế, ngày lại qua ngày. Khi nghe kể mười mấy năm trước, trẻ con ở đây không cần đọc sách đi học, Nhạc Dương và Trương Lập không những không cảm thấy thương hại chúng, ngược lại còn tỏra hết sức ngưỡng mộ nữa.

Nhạc Dương đang say sưa ngắm cảnh, thấy Trương Lập cũng bước ra, liền cất tiếng: “Chào buổi sáng!” Trương Lập nói: “Tập hợp, tập hợp, giáo quan gọi tập hợp kìa!”Các đồng chíởCục Khítượng thông báo, trong khoảng thời gian ngắn tới đây thời tiết không thích hợp cho leo núi, Lữ Cánh Nam nói với các thành viên trong đội, mấy ngày này sẽđểdân làng dẫn họđi thăm dòcác tuyến đường, hy vọng cóthểtìm được con đường lên núi nào khác ngoài con đường đãbịđàn sói chiếm cứ.

Vìlýdo an toàn, mọi người vẫn chia làm ba nhóm do những dân làng quen thuộc địa hình dẫn đường, cẩn thận tránh xa khu vực bầy sói tập trung, đi khắp xung quanh núi tuyết đểđo đạc quan trắc. Mấy ngày liền bôn ba vất vả, đến cảngười như Trác Mộc Cường Ba cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, xem ra họvẫn phải tăng cường rèn luyện thểlực thêm nữa.

Không chỉvậy, họcòn chẳng cóthời gian đểnghỉngơi.

Mỗi ngày trở về đều phải chỉnh lý, phân tích các tuyến đường mới thăm dòđược, còn phải tiếp tục nghiên cứu tấm bản đồ đã được các chuyên gia đánh dấu kia. Hướng đi của mạch núi nhìn đại đểthìkhông sai rồi, nhưng trên bản đồkhông đánh dấu chỉđường lên núi, đây cũng làlýdo căn bản khiến họphải nhọc công đến vậy. Lữ Cánh Nam nói với mọi người, vềnơi này, ngọn núi này, ngoài bản đồra còn một bằng chứng khác nữa. Trong tư liệu lịch sửtừng cóghi chép rất rõ ràng, tượng Phật và kinh thư theo Văn Thành công chúa vào đất Tạng năm xưa xuất hiện lần cuối cùng chính ở huyện Đạt Mã này, bởi thế mà từ rất nhiều năm trước, nhànước đãtiến hành khảo sát ởkhu vực núi non gần đây. Cóđiều khi ấy còn chưa cóbản đồchỉrõlàngọn núi nào, màđiều kiện kỹthuật cũng không được hoàn bịcho lắm, cuối cùng đội khảo sát đãmất tích toàn bộởkhu vực này, nghĩlại thìcólẽchính làlần màMãBảo nhắc đến lúc họmới tới đây rồi. Lữ Cánh Nam nói, vềsau, nhànước còn tổ chức đội khảo sát khoa học tới đây thăm dònhiều lần nữa, nhưng vìnhiều nguyên nhân khác nhau, nên cuối cùng cũng vẫn buộc phải bỏcuộc. Nhạc Dương lập tức liên tưởng đến người dẫn đường Cương Nhật PhổBạc màđội trưởng Hồ Dương nhắc tới, liền thìthầm nói riêng với Trác Mộc Cường Ba rằng, cólẽLạt ma ÁLa biết một sốviệc liên quan đến Cương Nhật PhổBạc, cóđiều tới giờanh vẫn chưa nghĩra nên hỏi ông như thếnào thôi.

Trác Mộc Cường Ba kinh ngạc nói: “Còn phải hỏi như thếnào nữa à? Trực tiếp hỏi thôi, đểtôi đi tìm đại sư luôn.” Trác Mộc Cường Ba tìm được Lạt ma Á La, liền hỏi ngay: “Đại sư, hôm qua ngài vàa quảđọsức một trận, có phải đãnhận ra được điểm gìđótừthân thủhay gìđấy của anh ấy phải không? Thí dụ như thân phận, lai lịch gì đó chẳng hạn. Nói thực lòng, tôi đãởvới anh ấy hơn nửa năm, trước giờ vẫn cứ nghĩ anh ấy chỉ là một người dân Tạng bình thường, nhưng hôm qua, từnhững hiểu biết của anh ấy vềĐạo quân Ánh sáng vàBạc Ba La, cóthểthấy thân phận của a quảdường như không tầm thường một chút nào.” Lạt ma Á La hơi ngạc nhiên đưa mắt nhìn Trác Mộc Cường Ba, hiển nhiên ông không ngờgãlại đem mình và Cương Nhật PhổBạc liên hệvới nhau nhanh như vậy. Có điều cuộc nói chuyện đêm qua với Cương Nhật PhổBạc đã mởđược khánhiều nút thắt nghi vấn trong lòng ông, vậy nên đại sư cũng thẳng thắn trảlời luôn: “Đúng thế, tôi biết thân phận của Cương Nhật PhổBạc. Anh ta làngười của gia tộc La Long Ni Khắc, chúng tôi gọi họlàhậu duệBạch Ngân.” Thấy Trác Mộc Cường Ba hoàn toàn không hiểu gì, Lạt ma ÁLa nởmột nụcười điềm đạm, ýbảo gãtìm chỗnàđó ngồi xuống, chậm rãi giải thích: “Sự việc này, thông thường phải làngười hiểu biết vềlịch sửcác gia tộc ởThổ Phồn mới dễdàng thông hiểu được. Đểtôi nói vềgia tộc trước nhé. Vương triều Thổ Phồn hùng cứ cao nguyên Thanh Tạng cảmấy trăm năm, ngoài hai gia tộc thếgia đại thần Nương thịvàVi thị, còn córất nhiều gia tộc được trọng dụng qua nhiều triều đại, họ cũng giống như Dương gia tướng, Nhạc gia tướng, Tiết gia tướng… màngày nay mọi người đều đãquáquen thuộc rồi vậy. Triều đại thay đổi, quý tộc thếtập cha truyền con nối, córất nhiều gia tộc đãcùng hưởng vinh chịu nhục với ThổPhồn. Đây chính làgia tộc, mỗi triều đại đều cómấy gia tộc lớn mạnh, tôi không nhắc đến hết ởđây, màchỉnói riêng vềgia tộc La Long Ni Khắc thôi. Cậu cũng biết rồi đấy, Đạo quân Ánh sáng làlực lượng chiến đấu mạnh nhất do Tạng vương Tùng Tán Can Bốlập nên, về sau thì chủ thể của Đạo quân Ánh sáng là bộ tộc Qua Ba, nhưng trước khi chiến thắng Tượng Hùng, cậu có biết những người nào làchủthểcủa Đạo quân Ánh sáng này hay không?” Trác Mộc Cường Ba đãlờmờđoán được: “Lẽnào lại là…”

Lạt ma ÁLa gật đầu: “Đúng thế, chính làgia tộc La Long Ni Khắc. Trong lịch sử, họcũng từng được gọi làNô bộc của Ánh sáng, họchính làĐạo quân Ánh sáng tiền nhiệm.

Sau khi bộtộc Qua Ba được biên vào làm bộphận chính của Đạo quân Ánh sáng, gia tộc La Long Ni Khắc được thuyên chuyển sang một cánh quân khác, ngoài chuyện đó ra, họ vẫn đảm nhận sứ mệnh giống như Đạo quân Ánh sáng, cũng tức làquân thân vệcủa Tạng vương. Cũng có nghĩa là, vào thời đó, gia tộc La Long Ni Khắc đảm nhiệmcùng một cương vị với Đạo quân Ánh sáng, họ chính là những người tiếp cận gần nhất với bộ tộc Qua Ba. Còn nữa, tôi vẫn nhớhôm qua Nhạc Dương đãnhắc đến một chuyện, nói rằng tại sao Tạng vương lại dám dùng một đội quân không trực tiếp trung thành với mình làm cận vệ, gia tộc La Long Ni Khắc này, chính là một trong các nguyên do đó. Gia tộc này đãtrực tiếp thềsẽtận hiến sức lực cho Tạng vương, so vềsốlượng trong quân thân vệthời bấy giờ, bọn họcòn đông hơn cảQua Ba tộc, đại khái cũng cóvai trò khắc chếbộtộc Qua Ba, cân bằng thực lực. Bởi vậy, khi Đạo quân Ánh sáng đột nhiên biến mất, gia tộc này cũng phải đối mặt với nguy cơ vô cùng to lớn…” Lạt ma ÁLa ngừng nói, Trác Mộc Cường Ba liền thắc mắc: “Đạo quân Ánh sáng biến mất thìliên quan gìvới bọn họkia chứ?”

Lạt ma ÁLa nói: “Đạo quân Ánh sáng tuy làđội quân bí mật của ThổPhồn, nhưng không phải làkhông ai hay biết, ít nhất cũng cóhai gia tộc Nương thịvàVi thịlàbiết chuyện.

Hơn nữa, khi ấy, những gia tộc lớn mạnh, nắm giữcác bí mật tối cao của quốc gia cũng ít nhiều biết được một chút.

Vìvậy, bímật vềnguyên do tại sao Đạo quân Ánh sáng có thể trở thành lực lượng chiến đấu mạnh nhất của vương triều ThổPhồn vẫn làđiều màcác gia tộc lớn đều khao khát nhòm ngó. Sau khi Đạo quân Ánh sáng biến mất, cân bằng thếlực giữa các gia tộc lớn bịphávỡ, không còn lực lượng nào áp chế được họ nữa, những gia tộc này thèm khát được sởhữu sức mạnh của Đạo quân Ánh sáng; hơn nữa, cậu chớquên rằng, cùng biến mất với Đạo quân Ánh sáng còn cótất cảbáu vật của vương triều ThổPhồn thời kỳtoàn thịnh. Chỉvới hai điểm này thôi, cũng đủkhiến những gia tộc thực lực hùng mạnh kia đào đất sâu ba thước lên tìm kiếm bất cứđầu mối nào liên quan đến Đạo quân Ánh sáng rồi.

Mànhững đầu mối này, ngoài hai gia tộc Nương thịvàVi thị ra, ai sẽlàngười bịnghĩđến đầu tiên chứ?”

Trác Mộc Cường Ba giờmới hiểu ra: “Gia tộc La Long Ni Khắc!” Lạt ma ÁLa gật đầu: “Không sai. Họtừng đảm nhiệm công việc ở cùng một nơi với Đạo quân Ánh sáng, lại là người tiền nhiệm của bộtộc Qua Ba, trong con mắt người ngoài, chắc chắn họcòn biết rất nhiều ẩn tình bên trong mà không ai khác biết được. Vìvậy, trong cuộc chiến loạn sau này, vận mệnh của họcũng giống như những người Qua Ba bịĐạo quân Ánh sáng bỏrơi vậy, họtrởthành mục tiêu đầu tiên màcác gia tộc lớn muốn đối phó. Những gia tộc hơi có thực lực một chút, đều muốn tìm được đầu mối vềĐạo quân Ánh sáng từgia tộc La Long Ni Khắc. Liên tiếp nhiều năm chinh chiến, dẫu rằng sức chiến đấu của gia tộc La Long Ni Khắc cực cao, nhưng rồi cuối cùng cũng không thể thoát được sốphận bi thảm. Thếnhưng, sựthực làhọcũng hoàn toàn không hềhay biết vềsựbiến mất của Đạo quân Ánh sáng, chỉlàvô tình đãtrở thành chìa khóa mởcửa kho báu trong mắt người ngoài màthôi.” Trác Mộc Cường Ba bừng tỉnh ngộ, nói: “Thìra làvậy.

Thế nên để rửa sạch mối oan khiên, họ phải tìm ra Đạo quân Ánh sáng, vàcũng gia nhập hàng ngũnhững người đi tìm kiếm Bạc Ba La. Chẳng trách a quảlai nói, gia tộc nhà họđãtìm kiếm gần nghìn năm nay rồi.” Lạt ma ÁLa gật đầu: “Ừm, vềsau những hậu nhân của gia tộc La Long Ni Khắc còn sống sót sau cơn chiến loạn đã bịbuộc phải thay tên đổi họ, sống lưu vong hoặc ẩn cư. Cóđiều, đểghi nhớlòng trung thành của họvới vương thất và sự cống hiến trong công cuộc mở rộng cương thổ của vương triều Thổ Phồn, người đời sau gọi họ là hậu duệ Bạch Ngân, ýchỉnhững võsĩmạnh mẽ, sức chiến đấu chỉ đứng sau cóĐạo quân Ánh sáng.” Trác Mộc Cường Ba lại nó: “Vậy hôm qua làm sao đại sư nhận ra được th ân phận của anh ấy thế?”

Lạt ma ÁLa mỉm cười: “Chuyện này thìđơn giản thôi.

Đầu tiên cậu phải biết, lịch sửcủa một sốgia tộc thậm chí còn dài hơn cảbản thân vương triều ThổPhồn nữa, những gia tộc này đều cóhuy chương, kỳhiệu vànhững hoa văn trang tríđặc trưng chỉthuộc vềgia tộc họ. Thời đó, chỉcần nhìn thấy những tiêu chíđặc biệt này, làlập tức cóthểnhận ra đây làthuộc vềgia tộc nào, cũng giống như bây giờcậu thấy logo của ngân hàng Kiến thiết, ngân hàng Công thương lànhận ra ngay vậy thôi. Tôi nhận ra tiêu kýcủa gia tộc La Long Ni Khắc trên cán đao Cương Nhật PhổBạc, màthực ra, đến ngày nay, mọi người cũng vẫn thường trông thấy những tiêu kýđómà.”

Thấy vẻhoài nghi trên mặt Trác Mộc Cường Ba, Lạt ma

ÁLa nói: “Vìchiến tranh, những gia tộc ấy thường làbịtiêu diệt toàn bộ, huy hiệu của họtản mát khắp trên cao nguyên, bịche phủtrong những bờcây bụi cỏ. Vềsau, khi dân du mục tìm thấy chúng, lịch sửđãbịlãng quên, nên người ta không thểnhận ra được đólàvật thuộc vềai, ởthời nào nữa, liền coi lànhững thứtrên trời rơi xuống, làvật trời cao ban tặng, vậy lànhững huy hiệu của gia tộc ấy liền được coi làvật tượng trưng cho may mắn, được giữgìn như một thứ bùa hộthân. Những huy hiệu gia tộc ấy, cũng chính làthiên khâm màngười ta vẫn thấy bây giờ. Tất nhiên, thiên khâmkhông chỉgồm cóhuy hiệu của gia tộc, màcòn cócảcác pháp khítừng được các tôn giáo cổđại sửdụng. Ngoài ra, trong sốrất nhiều hoa văn kỳquái trên thiên châu, cókhông ít làhoa văn chuyên dụng của một sốgia tộc nào đó, chỉlà đến ngày nay, e rằng không còn ai nhận ra được chúng nữa màthôi.” Lúc này, Nhạc Dương chạy đến hỏi: “Cường Ba thiếu gia, đại sư, hai người…” Lạt ma Á La hỏi: “Nói chuyện xong rồi, có chuyện gì vậy?” Nhạc Dương nói: “Cường Ba thiếu gia, giáo sư Phương Tân muốn anh qua nói một chút về tình hình bầy sói hôm trước.” Trác Mộc Cường Ba đứng lên hỏi: “Các cậu chưa kể à?”

Nhạc Dương gãi đầu: “Giáo sư bảo chúng tôi kểkhông chuyên nghiệp chút nào…” Trác Mộc Cường Ba cười lên ha hả, sải chân bước đi.

Nhạc Dương ởphía sau căn vặn: “Thếnào, Lạt ma ÁLa nói gìvậy?” Trởvào trong nhà, Mẫn Mẫn vàTrương Lập đang tranh luận gìđó, rõràng cô không tin những gìTrương Lập kểcho lắm, giáo sư Phương Tân đang nhập dữliệu vào máy tính.

Trác Mộc Cường Ba đãtựmình trải qua vụđụng độvới bầy sói, lại lựa ra những chỗchính yếu, nên nhanh chóng giúp giáo sư Phương Tân hiểu được tất cảmọi chuyện họgặp phải hôm trước.

Nghe Trác Mộc Cường Ba kể xong, giáo sư Phương Tân nói: “Rõràng làsói di cư rồi, nhưng lại cóđiểm khác biệt với tất cảnhững đàn sói di cư màchúng ta từng nghiêṇ g g g g cứu, tôi muốn đích thân đi quan sát một phen…” “Không, không, không, không thể được…” giáo sư Phương Tân còn chưa dứt lời, đãbịmấy người bọn Trác Mộc Cường Ba cực lực ngăn cản. Hệ số nguy hiểm quá lớn, nhưng giáo sư Phương Tân đâu dễdàng bỏcuộc đến thế, cuối cùng Trác Mộc Cường Ba đành nói, muốn đi cũng phải đợi vũkhítrang bịvận chuyển đến đã, sau đócòn phải hỏi ýkiến Lữ Cánh Nam, vậy mới khiến giáo sư Phương Tân tạm gác ýđịnh đólại.

Trương Lập nói: “À, tôi định hỏi anh từhôm qua rồi cơ, Cường Ba thiếu gia, hôm trước anh nói, chỉởtrong đàn sói di trúmới cóthểxuất hiện vua sói, những đàn khác thìchỉcó sói đầu đàn, sói thống lĩnh, chuyện lànhư thếnào vậy?” Trác Mộc Cường Ba đưa mắt nhìn giáo sư Phương Tân, nói: “Chuyện này để thầy giáo giải thích thì rõ ràng hơn.” Giáo sư Phương Tân nói: “Cậu có biết tập trí là gì không?” Trương Lập vàNhạc Dương cùng lúc lắc đầu. Giáo sư Phương Tân liền giảng giải: “Thấy chưa, đây chính làchỗtai hại của việc không thích học đấy. Tập trí, chính làchỉtrítuệ tập thể. Hệthần kinh của những cáthểnhỏbénhư ong mật hay kiến đều hết sức đơn giản, khi chúng là một cáthểthì hầu như chẳng cótrítuệgì. Thếnhưng, khi sốlượng cáthể đạt đến một con sốnhất định, sẽtựđộng nảy sinh một dạng trítuệtập thể, chúng cóthểxây dựng những cái tổphức tạp, tuân theo những quy tắc xãhội phức tạp, cólúc thoạt nhìn thấy gần như làxãhội loài người thu nhỏvậy, thậm chícòn tinh chuẩn hơn cảcon người nữa, tại sao lại như vậy chứ?”Nhạc Dương và Trương Lập lại lắc đầu, giáo sư Phương Tân tiếp tục giải thích: “Ởđây cómột vấn đềcấp độ. Một là điểm, vô số điểm nối lại với nhau thì thành đường, hai đường thẳng giao nhau thìthành một mặt phẳng, vô sốmặt phẳng chồng chất lên nhau thìtổhợp thành không gian lập thểmàchúng ta đang tồn tại, đây chính làkhông gian vĩđộmàcác nhàkhoa học vẫn thường nói đến, các không gian vĩđộcao đều do các không gian vĩđộthấp tổ hợp màthành. Đồng thời các nhàkhoa học cũng cho rằng, phương diện trítuệcũng tương tựnhư vĩđộkhông gian này vậy, sao các cậu ngây ra thế? Chàchà, vậy màcũng không hiểu được hả? Thôi thìtôi nói đơn giản hơn một chút vậy, các cậu thửtưởng tượng một chút nhé, một cái bóng đèn nếu tắt hay sáng, thìnóchỉcóthểbiểu thịtắt hay sáng thôi, có đúng không? Nếu như có một nghìn cái bóng đèn xếp thành hình vuông, vậy thì khi bật hay tắt một phần những bóng đèn trong đó, chẳng phải làsẽcóthểhiện thành những hình khác nhau hay sao? Như vậy đãhiểu được chưa, một con ong mật chính là một cái bóng đèn, nókhông cótrítuệ gìcả, là một cáthểcùng lắm chỉcómột chút bản năng sinh tồn, nhưng khi cảđàn ong tập trung lại, bọn chúng liền trở thành động vật cótính xãhội, chúng cóong chúa, cóong đực, cóbinh sĩchiến đấu, cócon phụtrách ong non, cócon thu thập lương thực. Khi ấy, hiện ra trước mắt chúng ta, là một đại biểu gia đình đầy trítuệ.”

Nhạc Dương vàTrương Lập đãhơi hơi hiểu, bắt đầu gật gù. Kếđó, giáo sư Phương Tân lại nói: “Kiểu trítuệtập thểnày thích hợp với đại đa sốcác loài động vật quần cư, bao gồm cảtổtiên loài người chúng ta; cùng một lýdo đó, cũng bao gồm cảđàn sói. Khi đàn sói lấy gia tộc làm đơn vị,chúng chủyếu làsăn bắt, vấn đềmàcon sói đầu đàn quan tâm chỉlàbảo vệlãnh địa của gia tộc vàđịa vịthủlĩnh của mình, đảm bảo gia tộc của nócóthểtiếp tục tồn tại lâu dài, mặc dùtrong đàn sói cósản sinh ra quan hệđịa vịxãhội cao thấp, nhưng trítuệrất cóhạn. Khi chúng phát triển thành một tập đoàn sói, quan hệxãhội không chỉlàtrong nội bộ gia tộc với nhau nữa, đồng thời, giữa các gia tộc cũng sẽ nảy sinh sựphân biệt vềđịa vịxãhội, săn bắt tập thểcũng cần sựphối hợp chặt chẽhơn, điều động chỉhuy chuẩn xác hơn, cóđiều chúng cũng vẫn cómột vấn đề,đólàvấn đềkhu vực. Khu vực hạn định phạm vi hoạt động của chúng, không dám dời khỏi hoàn cảnh sinh tồn ban đầu của mình thìtrước sau khócóthểđột pháđược giới hạn thấp đểnảy sinh trí tuệ tập thể. Cổ nhân có câu, đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, trong thời đại không cóthông tin điện tửnhư bây giờ, nếu muốn tăng cường kiến thức, thìcần phải du lịch khắp nơi, đối với bầy sói cũng vậy thôi. Chỉcótrên con đường di cư, chúng mới gặp được các sinh vật chủng loại khác nhau, giao lưu với những đàn sói ởkhu vực khác, có thểhọc được các kỹxảo săn bắt đặc biê t; trên đường di cư, mới cần phải thích ứng với những hoàn cảnh sinh tồn khác nhau; quan trọng hơn cả, làbầy sói di cư sẽkhông ngừng lớn mạnh, khi số lượng sói trong đàn tăng đến một điểm giới hạn, toàn thểđàn sói sẽnảy sinh đột phát, sản sinh ra trítuệtập thểmàtôi vừa nói đến.

Giáo sư Phương Tân hít sâu vào một hơi, nói: “Vềđiểm tới hạn này thìtrong giới học thuật cũng chưa cóđịnh luận, tóm lại, nếu sốlượng bầy sói tăng đến một cơ sốtương đối lớn, cảbầy sẽxuất hiện một thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Phải biết rằng, trong bản thân lũsói đãtiến hóa ra các loạngôn ngữcơ thể, cơ chếphụtrách săn bắt vàđẳng cấp xã hội rất nghiêm khắc, khi chúng nảy sinh hiện tượng trítuệ tập thể, trítuệcủa cảbầy sẽcómột bước nhảy lớn. Có chuyên gia đãtính toán, khi đó, trítuệvàhình thái xãhội của bầy sói sẽcóthểđạt đến hoặc vượt trên trình độvăn minh của xã hội nô lệ loài người. Nói một cách thông tục hơn, chẳng hạn như bầy sói di cư xuất hiện hôm nay vậy, chỉsố thông minh của chúng còn cao hơn cảngười thời đồđá, có khảnăng làđãđạt đến trình độvăn minh của nước ta thời kỳ triều Hạ(*), hoặc giảcóthểcòn cao hơn. Sựthực là, xãhội loài người xưa cũng thông qua hình thức trítuệtập thểnày màtiến hóa tới thứmàchúng ta ngày nay gọi làvăn minh, người ta vẫn thường nói, con người cótrítuệtừlao động, điều này không hoàn toàn chuẩn xác cho lắm, nói một cách chuẩn xác, thìphải là, con người cótrítuệtừtrong lao động tập thể.”

*******

(*) Ông giáo sư này nghiên cứu vềchónhiều quáđến mức không còn tỉnh táo nữa rồi. Trítuệtập thểchỉlà một trong nhiều điều kiện lịch sửđểhình thành nên nền văn minh nhân loại; vìthếcho dùchósói cóchỉsốIQ cao như trong truyện, thậm chívượt cảloài người, nhưng không cóhai chi trước phát triển đểcóthểchếtạo vàsửdụng công cụlao động thìsói vẫn là… chóthôi. Điều này giáo trình Sinh học phổthông đãnói qua rồi.

Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Chương 34

THỦY TINH CUNG (2)

Bình minh núi tuyếtNhìn vẻ mặt nghi hoặc của Nhạc Dương, giáo sư Phương Tân mỉm cười nói: “Tôi biết cậu muốn hỏi gìrồi, nếu bầy sói đãcóthểtiến hóa đến đẳng cấp xãhội cao như thếrồi, tại sao lại không xuất hiện người sói phải không? Thực ra cũng rất đáng tiếc, tại sao ngày nay không xuất hiện người sói chứ? Đóchính làvì, bọn chúng đãchậm mất một bước, tổtiên chúng ta đãtiến lên trítuệtập thểtrước rồi, cũng chính lànền văn minh màngày nay mọi người vẫn nói, trong khi bầy sói muốn tiến lên một nền văn minh thuộc về loài sói thìlịch sửđãkhông cho phép nữa rồi. Cậu phải biết rằng, tiền để xuất hiện sói di cư là những năm tháng đói kém, nếu không có con người, bọn chúng đã có thể đạt được tiến hóa cực đại, nhưng rất đáng tiếc, con người đã tiến hóa trước chúng. Cậu thửnghĩxem, khi khókhăn đói kém, con người cũng phải đối mặt với tình trạng ấy, bầy sói dù có lợi hại đến đâu cũng sao có thể so được với loài người cũng đói khát như chúng cơ chứ. Trong lịch sửtừng xuâ t hiện những lúc sói thành họa trên diện tích lớn, tổtiên chúng ta đãdốc hết sức lực ra đểdiệt trừ, giờthìđãhiểu ra rồi chứ. Vìvậy lũsói chỉcóthểdừng ởsói di cư, chứkhông thểtiến hóa thêm một bước nữa. Nhưng cho dùlàthế, muốn khống chếcảmột tập thểrất nhiều con sói, cân đối công việc ởcác phương diện khác nhau, thìcũng cần cómột vị thủ lĩnh có mưu lược, kiến thức, năng lực hành động đều vượt xa những con sói khác, chính làvua sói, được tất cả bầy đàn công nhận.” Trương Lập nói: “Vậy thìtrong đàn sói màchúng ta thấy kia…” Giáo sư Phương Tân lắc đầu: “Trong đàn sói các cậu trông thấy đókhông cóvua sói đâu. Trước tiên làđàn sóchưa đủsốlượng đểnảy sinh trítuệtập thể, chưa đạt đến mức cóthểđột phárào cản trítuệ. Kếđó, nếu đãcóvua sói, thìđịa vịcủa nólàhết sức siêu nhiên, không cần phải tốn công tìm kiếm để nhận diện làm gì, nhìn một cái là thấy ngay… Ừm, tất nhiên, tôi cũng chưa thấy bao giờ, cóđiều đại đa sốcác chuyên gia đều cónhận định như vậy cả. Tôi nghĩ, với cảm giác mà đàn sói này mang đến cho tôi và Cường Ba, cólẽchúng làbộphận nhỏly khai khỏi một đàn sói đãsản sinh trítuệtập thể, do mấy con sói đầu lĩnh dẫn đầu, còn mục đích vàkếhoạch của chúng làgìthìvẫn còn phải tiến hành quan sát sâu hơn mới đưa ra kết luận được.

Cường Ba, cậu thấy thếnào?” Trác Mộc Cường Ba gật đầu: “Tôi cũng cho lànhư vậy.

Trong quá trình chiến đấu giữa bầy sói và đàn bò Yak, không thấy xuất hiện một vịchỉhuy duy nhất, bọn chúng chia thành mấy nhóm lớn đểtriển khai hành động.” Giáo sư Phương Tân nói: “Đúng rồi, các cậu kể rằng cuối cùng khi lang tiêu vang lên, trên núi tuyết códạđếđáp lại tiếng sói tru hả?”

Nhạc Dương gật đầu: “Dạđếấy chính làyêu tinh tuyết, chúCương Nhật PhổBạc bảo thế.”

Giáo sư Phương Tân nói: “Ờ, người tuyết, yêu tinh tuyết, dãnhân, dạđế, các cách gọi đều cócả, cóđiều chỉngười HạBa Nhĩsống trong dãy Himalaya vàcư dân ởđây mới phát âm là“dạđế” thôi. Tôi từng nghe một thuyết nói rằng, cách phát âm “dạđế” này làdo người Hán lưu lại, người Hạ NhĩBa lại đem nódịch âm ra, vềsau lại được dịch âm sang nước ngoài, rồi lại được dịch âm ngược trở lại một lần nữa.” Nhạc Dương nói: “Làm sao cóchuyện đóđược?”Giáo sư Phương Tân mỉm cười: “Cậu không biết sao, ở huyện Đạt Mã từng có một con đường cổ nối liền Đại Đường vàThổPhồn, tương truyền làdo Văn Thành công chúa hoạch định xây dựng, người nước Đại Đường cóthể thông qua con đường này mà thẳng đến Thiên Trúc, ừm, bên ngoài huyện thành cóbia khắc bằng chữHán mà. Cũng cókhảnăng làdo người Hán chúng ta đặt tên lắm chứ, có điều trong sử liệu không thể tìm thấy dấu tích gì mà thôi.

Chúng tôi từng tìm kiếm trên diện rộng, cuối cùng chỉphát hiện trong một cuốn tạp kýcủa người thời Tống cóbài thơ Đường không đềtên tác giảnhắc đến: Đỉnh cao núi tuyết; cóvượn đêm gào; trăng vừa lộra; cósói hòa theo… Chữ đêm gào (dạđề) này cóphải chữdạđếmàngười HạNhĩ Ba dịch âm ra hay không thìchúng tôi không thểbiết được.” “Cổ đạo Đường – Phiên?” Nhạc Dương lấy làm kỳ lạ nói: “Giáo quan vàMãBảo cónhắc đến đâu nhỉ?”

Giáo sư Phương Tân nói: “Ừm, làthếnày, con đường đóđãbiến mất từlâu lắm rồi, cóthuyết nói đấy làđường do Văn Thành công chúa xây nên, cũng có thuyết bảo đó là đường Xích Tôn công chúa đãđi vàđất Tạng, nhưng đến ngày nay thì ngoài một tấm bia đá có khắc chữ Hán ra, không thểtìm được một sửliệu nào, cũng không tìm thấy dấu vết của con đường cổxưa ấy nữa. Tôi đoán chừng có lẽlàvìcon đường này băng qua đại tuyết sơn, quảthực hết sức hiểm trởkhóđi, vậy nên sửdụng chưa được bao lâu đãbịbỏhoang rồi. Chúng tôi cũng tình cờnghe nói đến khi đến huyện Đạt Mãlần trước thôi, đúng không, Cường Ba?” Trác Mộc Cường Ba gật gật đầu: “À, ờ, chữdạđếấy trong tiếng Hạ Nhĩ Ba nghĩa là… người sống trên vách đá…” Dòng suy tư của gãbay đi rất xa, rất xa, dạđế, ngườsống trên vách đá, sống chung với sói, bộtộc Qua Ba… liệu cómột liên hệnào đóhay chăng? Đêm hôm ấy, Trác Mộc Cường Ba mơ một giấc mơ kỳ quái. Trong mơ, gãđến một nơi giống như hinh vòng cung trên bềmặt trăng, giữa vòng vây núi non trùng điệp là một mặt hồ phẳng lặng như gương, ánh trăng hòa tan trong nước hồ, tinh túlấp lánh trên mặt hồ. Bên bờhồ, một đám người mơ hồđang ngồi, họcao giọng ca hát, lời ca hào hùng phóng khoáng, nghe tựa như tiếng gọi từthời viễn cổ xa xăm, khiến Trác Mộc Cường Ba chợt thấy nhớnhung, chỉ muốn đến gần họ, cùng cất cao tiếng hát.

Xung quanh những người đócòn córất nhiều sói, chúng ngồi chồm hỗm bên cạnh mọi người, ngẩng đầu nhìn trời cao, cũng hòa theo tiếng ca khàn khàn hào hùng ấy màcất tiếng tru khi cao khi thấp. Tiếng sói tru không ngờlại hết sức hài hòa với tiếng hát, ngoài ra còn cótiếng côn trùng, chim muông, tiếng gióhòa vào, cùng làm nên một bản hợp xướng giữa trời đất mênh mang.

Trong không gian đặc biệt ấy, Trác Mộc Cường Ba cảm thấy tựdo chưa từng thấy, gỡbỏđược những xiềng xích trong lòng, vứt hết phiền não của chốn thếtục, tâm linh được giải phóng, cơ hồnhư muốn theo tiếng ca cất cánh bay cao.

***

Ba ngày sau đó, ngoài khu vực bịbầy sói chiếm cứ, thật sựhọkhông tìm thấy con đường nào khác cóthểlên núi, đội trưởng Hồ Dương lấy làm bực tức, đến cảlúc nói chuyện bình thường, khẩu khícủa anh cũng hết sức nặng nềcứnhư thể đang mắng chửi người ta vậy. Trác Mộc Cường Ba cũng đem suy nghĩ của giáo sư Phương Tân nói với Lữ Cánh Nam, tuy cô cho rằng khảo sát đàn sói này không phảlàchuyện họnên quan tâm, nhưng con đường lên núi màđội trưởng Hồ Dương đãtốn công tìm ra thìlại rất đáng đi xem thếnào. Chỉcóđiều, các đồng chíởCục Khítượng mãi vẫn chưa tính toán được khi nào thìthời tiết trên núi thuận lợi, vũ khílại phải đợi tới khi xác định xong thời gian lên núi mới được đưa đến, không cóvũkhí, bọn họcũng biết điều mà không đến quấy nhiễu lũsói ấy.

Lại thêm mấy ngày nữa qua đi, công tác khảo sát vềcơ bản đãkết thúc, hàng ngày, Lữ Cánh Nam đểmọi người tập luyện mang vác nặng dưới chân núi, coi như làhuấn luyện đểthích ứng với môi trường. Khoảng thời gian này dễchịu hơn so với lúc đi thăm dòđịa hình rất nhiều, ít nhất thìbuổi chiều còn cónửa ngày nghỉngơi. Mấy người bọn Trác Mộc Cường Ba thường đến nhà Cương Nhật Phổ Bạc, gã và giáo sư Phương Tân vốn đã quen biết Cương Nhật Phổ Bạc từtrước, chuyện gìcũng nói được, nếu không phải đại bản doanh đặt ởlàng Nạp Lạp, bọn gãđãởlại luôn nhàanh ta rồi. Trác Mộc Cường Ba cũng hỏi vềgia tộc của Cương Nhật Phổ Bạc, thấy gã đã biết chuyện, Cương Nhật Phổ Bạc cũng không tiện che giấu nữa, gật đầu thừa nhận luôn, vềđại thểcũng nói giống như với Lạt ma ÁLa. Đội trưởng Hồ Dương thìvẫn nuôi hy vọng Cương Nhật PhổBạc cóthể dẫn đường cho họlên núi, vìtuy quãng đường đến khu vực cómùtuyết không vấn đềgì, nhưng ởvùng cómùtuyết che phủthìtình hình sẽnhư thếnào, không lên trên đóthìkhông thểnói được. Trương Lập vàNhạc Dương thìchỉđến chơi, hai anh chàng này rất thích chơi với Cương Lạp, đặc biệt là Nhạc Dương, anh cực kỳquýmến con chóngao thân trắng như tuyết, hơn nữa lại còn hiểu được ýngười này. Đường Mẫn cũng rất quýCương Lạp, vừa gặp đãyêu thích ngay,nhưng không hiểu vìnguyên nhân gì, Cương Lạp lại chẳng buồn để ý đến cô, đã mấy lần giở trò, hoặc cùng Nhạc Dương, Trương Lập đùa ác, khiến cô nàng cuống đến đỏ lựng cảmắt lên. Quan hệcủa Cương Lạp với Lữ Cánh Nam cũng không được tốt lắm, cólúc còn nhe nanh múa vuốt ra với cô nữa, rõràng làcóýđồmuốn đọsức với cô nàng này một phen. Còn Ba Tang vàLạt ma ÁLa thìít khi đến, nói ra thìcũng lạ, từlúc đến thôn Nạp Lạp, Ba Tang thường xuyên nhìn núi tuyết vàquầng sương trên đỉnh núi màngây người ra, cólúc còn đờđẫn một lúc rất lâu nữa. Nhưng từsau khi xảy ra sựviệc kia, mọi người đều cốgắng tránh không làm phiền anh ta, vừa hy vọng Ba Tang nhớra được gìđó, lại sợanh ta bệnh cũtái phát. Kỳthực, Nhạc Dương còn phát hiện Trương Lập cũng cótình trạng tương tựnhư vậy, ngay cảlúc chơi đùa với Cương Lạp cũng cóthểthấy anh chàng ngây người nhìn chăm chăm vềphía núi tuyết, không biết là đang nghĩgìnữa.

Kết quả dự báo của Cục Khí tượng cuối cùng cũng được gửi đến, vậy làquyết định cuối cùng vềngày tháng lên núi đãđược đưa ra, giờthìchỉcòn vấn đềtuyến đường nữa thôi. Vũkhívừa đến tay, giáo sư Phương Tân vàđội trưởng Hồ Dương đều nôn nóng muốn tới khu vực của bầy sói xem xét. Lữ Cánh Nam dặn dòba bốn lượt, nhắc cảđội cốgắng không làm tổn thương đến lũsói. Dùsao thìsốlượng sói trong lãnh thổTrung Quốc cũng đãít đến độđáng thương rồi, ước chừng chỉcòn bằng với sốlượng lạc đàmột bướu hoang dã, ít hơn cảlũgấu mèo nữa.

Không ngờ, họcòn chưa kịp xuất phát thìđãnhận được tin của Cương Nhật PhổBạc. “Mọi người không cần mang theo nhiều vũkhíđi tìm chúng nữa đâu, mang theo các thiếtg , g bị đo đạc là đủ rồi.” Nhìn bọn Trác Mộc Cường Ba đang chuẩn bịhành trang lên đường, Cương Nhật PhổBạc điềm đạm nói.

“Gìhả, tại sao?” Trương Lập buột miệng hỏi.

Cương Nhật PhổBạc nói: “Chúng bỏđi rồi, sáng sớm hôm nay tôi đãtrông thấy.” “Đi rồi? Đi đâu?” Lần này người cuống lên làgiáo sư Phương Tân.

Cương Nhật PhổBạc lắc đầu: “Không biết. Hôm nay tôi vừa tỉnh dậy thìphát hiện lũcừu trong chuồng, chúng đãtrả lại hết, còn thêm mấy con cừu con nữa. Cương Lạp nói với tôi, nókhông cảm giác thấy mùi của lũsói đâu nữa, tôi mới lấy can đảm đi xem thử. Quảnhiên, chúng đi hết cảrồi, đàn bòYak cũng đi rồi, không còn gìđểlại cả.(*)”

“Đi thôi, mau dẫn tôi đi xem nào!” giáo sư Phương Tân đãluống cuống đến nỗi rối rít cảlên. Ởđây, người nghiên cứu sói lâu nhất, khát khao được quan sát tập tính sinh sống của đàn sói nhất phải kểđến giáo sư đầu tiên, một cơ hội tốt như vậy màlại vô duyên với mình, thửhỏi làm sao mà ông không cuống quýt! Giáo sư Phương Tân không mang theo thứgì, chỉđeo chiếc máy tính xách tay rồi kéo Cương Nhật PhổBạc đi luôn. Lữ Cánh Nam dặn dòmấy câu, rồi mọi người vẫn mang theo một sốvũkhínhẹđuổi theo phía sau. Đội trưởng Hồ Dương nửa tin nửa ngờ, mang theo cả bộthiết bịđo đạc.

Khi bọn Trác Mộc Cường Ba trởlại nơi lũsói vàđàn bò Yak kịch chiến, trong lòng mọi người đều dâng lên một xúc cảm bồi hồi. Trác Mộc Cường Ba chợt thấy trống rỗng, tựa như vừa đánh mất thứgì, thực ra, mặc dùlũsói ấy khiếnngười ta cảm thấy ghê sợ, nhưng gã vẫn muốn nhìn thấy chúng lần nữa. Lũ sói đã tụ tập ở phía sau một triền núi khác, nơi đây giờchỉcòn lại vài bãi chất thải của cảsói lẫn bòYak, vàthức ăn thừa của sói bỏlại nữa, tất cảchúng đã di rời tập thể, dốc núi đácuội lại không lưu vết chân, nên không thểbiết chúng đãđi vềphương nào.

Nghĩđến cuộc chiến kịch liệt của lũsói vàđàn bòYak Trác Mộc Cường Ba từng kểvới mình, cùng sựgiảo hoạt vàtrítuệcủa chúng, giáo sư Phương Tân cứkhông ngừng lắc đầu. Sao mình lại không kiên quyết đòi đến trước xem thửmột lần nhỉ? Tiếc quá, tiếc quálàtiếc. Ông cẩn thận thu thập đống phân sói còn vương lại, không thấy sói thìmang ít phân vềnghiên cứu cũng được. đội trưởng Hồ Dương thì sử dụng các thiết bị đo đạc, cẩn thận giảng giải cho Lữ Cánh Nam về tuyến đường lên núi mà anh vạch ra, cũng những vấn đềcần chúýđặc biệt dọc đường. Khi nói đến khu vực mù tuyết, có mấy lần anh liếc sang phía Cương Nhật PhổBạc. Nhưng Cương Nhật PhổBạc đãcốýđứng ở chỗ xa, chỉ đi theo Trác Mộc Cường Ba và giáo sư Phương Tân. Lạt ma ÁLa thấy vậy, khóe miệng liền nởmột nụcười thần bí.

Đoàn người rời khỏi nơi tụtập của bầy sói, lúc sắp chia tay, Cương Nhật PhổBạc hỏi bọn họbao giờlên núi tuyết, Trác Mộc Cường Ba đáp: “Ngày mai sẽđi.” Cương Nhật Phổ Bạc không hỏi gì thêm nữa. Cương Lạp nghe nói Trác Mộc Cường Ba sắp đi, liền cắn chặt gấu quần gã, không đểcho đi. Trác Mộc Cường Ba ngồi xổm xuống, ôm cổCương Lạp nói: “Hì, Cương Lạp xem đấy, tao hứa rồi mà, nhất định sẽvềthăm mày, tao cólàm hay không nào?”Cương Lạp bất mãn lắc đầu. Trác Mộc Cường Ba lại nói: “Lần này, tao lại hứa với mày, khi nào tìm được nơi ấy, tao sẽnhanh chóng trởlại thăm mày, thếcóđược không? Lần này sẽkhông đểmày phải đợi lâu thếđâu! Nói không chừng, tao còn đưa về cho mày một người bạn thực sự nữa. Cương Lạp, nhìn tao đây này, mày làcô béngoan mà, cóphải không? Mày biết mà, tao sẽkhông gạt mày đâu, lần này, tao sẽđi tìm vua của chúng mày… Ngoan ngoãn đợi tao vềnhế, được không?” Cương Lạp nghe như nửa hiểu nửa không, tủi thân cúi gằm đầu xuống, trong mũi khọt khà khọt khẹt. Trác Mộc Cường Ba phải khuyên giải mãi nói mới chịu thôi. Cương Nhật PhổBạc dẫn theo Cương Lạp đứng trên dốc núi nhìn bọn Trác Mộc Cường Ba đi khỏi, nét mặt hết sức phức tạp, hồi lâu sau mớ i nghe anh ta nói với Cương Lạp: “Họđi rồi, chúng ta cũng trởvềthôi.” Trởvềthôn Nạp Lạp, đội trưởng Hồ Dương liền thuật lại kỹcàng tình hình đo đạc quan trắc của ngày hôm nay với mọi người, chỉra các tình huống nguy hiểm cóthểxuất hiện vàcách đềphòng những hiểm họa tự nhiên. Đối với việc mang theo vũkhílên núi tuyết, anh tỏra không tán đồng cho lắm, trước tiên làvìriêng bộtrang bịbuộc phỉa mang theo khi leo núi đãnặng nềlắm rồi, hơn nữa khảnăng kẻđịch xuất hiện trên núi tuyết làrất thấp, nếu cóngười thìđãphát hiện từmột quãng rất xa rồi, thêm nữa mang theo vũkhícó thểdẫn đến một sốtai họa tự nhiên. Lữ Cánh Nam thương lượng với mọi người, rồi quyết định vẫn chọn một sốvũkhí nhẹmang theo, phòng họa khi chưa xảy ra vẫn hơn, sau đó cô lại dặn dòcảđội đi ngủsớm, ngày mai họsẽcócảmột hành trình mang vác nặng leo núi.Ởthôn Nạp Lạp đãmấy ngày, mọi người đều đãthân quen với dân làng. Dân ởđây nhiệt tình hiếu khách, lại giỏi ca múa, nghe nói cảđoàn sắp đi, còn định mởtiệc tiễn đưa, nhưng bịLữ Cánh Nam vàđội trưởng Hồ Dương từchối.

đội trưởng Hồ Dương nói với Mã Bảo, nếu muốn chúc mừng thìđợi khi họtrởvềchúc mừng cũng chưa muộn. Mã Bảo thầm nghĩ, nếu lên núi tuyết, không biết còn cóthểtrở vềhay không nữa… Nghỉ ngơi trong làng một đêm, hôm sau khi trời còn chưa sáng, đoàn người đãvác trên lưng những chiếc ba lô nặng trịch tiến vềphía đỉnh núi tuyết. Ban đầu đội trưởng Hồ Dương nghĩ có thể thuê hai người Hạ Nhĩ Ba gồng gánh đống máy móc, nhưng mấy người HạNhĩBa vừa nghe thấy họmuốn lên núi Tư Tất Kiệt Mạc còn đáng sợhơn cảđỉnh Chomolungma thìkhông ai chịu đi theo nữa, đều bảo nơi ấy làvùng tuyệt địa bịma quỷnguyền rủa, người nào đến đó đều không thểsống sót trởvề. Các thành viên trong đội phải cắm trại trên sườn núi một đêm, các thứtrang bịcộng thêm vũkhí, thực sựlàkhông nhẹchút nào.

Đi được hơn một tiếng đồng hồtrên con đường lên núi mà trời vẫn chưa sáng hẳn, Nhạc Dương nói: “Sao phải xuất phát sớm vậy làm gìchứ?”

Đội trưởng Hồ Dương đáp: “Tôi đãtính toán kỹrồi, với tốc độhiện nay của chúng ta, cần phải đi hết tốc lực mới có thểlên được quálằn tuyết trước buổi trưa, ởđósẽlànơi đóng quân lâm thời đểchúng ta lên đỉnh. Lên đến đó, muốn phục hồi thểlực ít nhất cũng cần nửa ngày mới đủ.”

Trương Lập nói: “Không nghiêm trọng đến vậy chứ, chúng ta leo thẳng lên từđộcao năm nghìn mét so với mực nước biển, lằn tuyết ởđộcao khoảng sáu nghìn mét, cho dùđường núi xa, không khí loãng thì cũng đâu cần đến nửa ngày hồi phục thểlực chứ?”

Ba Tang nhìn bầu trời đêm, trăng tròn còn chưa lặn, mây mỏng như tấm sa, bình tĩnh nói: “Đến chiều sẽcógiólớn.” Lữ Cánh Nam cũng nói: “Đúng thế, các đồng chíởCục Khítượng nói, buổi chiều giórất lớn, nếu trước giờtrưa mà không thểđến được nơi đóng quân lâm thời đãđịnh trước, việc leo trèo buổi chiều sẽkhiến chúng ta tiêu hao nhiều thể lực hơn nữa.” Đường Mẫn nghi hoặc lặp lại: “Giólớn lắm à?”

Bọn họđều chưa từng trải nghiệm giótrên núi tuyết, gió như thếnào thìgọi làgiólớn họcũng chưa cókhái niệm rõ ràng cho lắm.

Đội trưởng Hồ Dương nói: “Cô nhóc, ởđây không phải làTửvong Tây phong cốc, nógọi làTửvong Tây phong đới, cảmạch núi hướng vềphía Tây Bắc dài mấy trăm cây số đều bịbao bọc trong dải gióTây. Những cơn gióthốc kia vượt qua núi, đến phía bên kia thìgặp phải khíáp thấp của cao nguyên, liền cuộn ngược trởlại, hoàn toàn khác hẳn với gióxuống dốc trên các sông băng thông thường, đótuyệt đối làgiólên dốc đấy, chỗchúng tôi vẫn gọi làvòi rồng xoắn, khágiống với lồng quay trong máy giặt là một kiểu giólốc theo hướng ngang. Gióthổi thốc từphía dưới lên trên, muốn đứng cũng khócóthểđứng cho vững được, dùdựng trại kiểu kén tằm cũng không thểchống đỡlại thếgióấy được, trừphi cóthểđến nơi đóng quân lâm thời đãđịnh trước kịp lúc, bằng không rất cóthểngay từdưới chân núi chúng ta đãbịthổi cho tan đàn xẻnghéđó.”

Hiện giờvãn còn ở chân núi tuyết, cảđoàn đều dốc hết tốc lực băng qua những con dốc đầy cỏ, trăng lặng sao mờ,sắc trời sáng dần lên, tinh thần của mọi người cũng dần dần kháhơn.

Gió sớm lành lạnh phất vào mặt làm tinh thần sảng khoái, không khíđặc biệt thanh tân, hít sâu một hơi, tựa như cóbạc hàtrong miệng, mát đến tận phếphủ, tiếng côn trùng ẩn trong đám cỏkhông ngừng không nghỉ, khi cao khi thấp, rất cóâm điệu, khi thìnhư tiếng huyền cầm trầm ấm thiết tha, lúc lại như tiếng đàn tranh cao vút vời vợi. Phía Nam rặng núi, tinh túvẫn còn chưa khuất hẳn, ánh sao lấm tấm lấp lóe như những viên bảo thạch, một vầng trăng sáng lộ nửa mặt ra trong áng mây, chậm rãi chìm xuống phía sau đỉnh núi phía Tây, vừa đúng lúc trông như một hạt minh châu khảm trên đỉnh núi, ánh trăng dịu dàng phản chiếu lên núi tuyết tựa ánh sáng của chư thần phổ chiếu khắp mặt đất mênh mang. Vào thời khắc đó, trắng xóa làtuyết trên núi, trắng sáng lên chính làvầng nguyệt trong mây kia.

Đi tới lưng chừng núi thìtrăng đãlặn vềTây, thay vào đó làráng mây rực rỡhiện ra phía trời Đông. Phía sau rặng núi sáng bừng lên, nơi chân trời bịtách ra một quầng sáng hình cung rõrệt, những ráng mây bảy sắc đùn lên, tập trung phía trên rặng núi trập trùng, tựa như trăm loài chim cùng tềtựu vềchầu chim phượng. Những dải ánh sáng ấy biến hóa hết sức khác thường, lúc như cưỡi rồng ngựgióngựsương, lúc lại như cáchép vượt biển, cólúc lại giống chim ưng bắt thỏ, hay thiên mãhoành không, màu sắc diễm lệphi phàm, đỏnhư hồng bảo thạch, trắng như ngọc mỡdê, lam thìnhư bầu trời xanh ngắt, lục thìnhư đồng cỏmênh mang, quảlà thiên công tạo hóa, khiến người ta lưu luyến quên cảlối về, tâm trạng cũng thông suốt và thư giãn hơn nhiều. Trong những ráng mây sắc màu rực rỡấy, vầng hồng từtừdânglên, mới đầu còn như một tiểu cô nương hay xấu hổ, giơ đàn tìbàlên che khuất nửa mặt, chỉđểlộra một nửa nhỏ của khuôn mặt, sắc đỏ bừng bừng, ngượng ngùng thẹn thùng không dám ra ngoài. Mọi người đều không cầm lòng được màdừng bước, sững sờđứng trên lưng chừng núi đợi mặt trời lên, tâm trạng ấy, tựa hồnhư đợi chúgàcon mổ vỡvỏtrứng chui ra, tràn đầy niềm vui vàsựkích động như khi chứng kiến một sinh mạng mới sắp cómặt trên đời này.

Vầng hồng mới nhúkhông hềchói lóa, ánh sáng ôn nhuận mềm mại như ngọc, thần quang đều thu vào bên trong, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh vô cùng vô tận. Nóchầm chậm gắng sức dâng lên cao, từng chút, từng chút, một cái mâm bằng huyết ngọc từtừthành hình giữa những đỉnh núi sừng sững, mây mùbốn phương tám hướng đều tụvềtriều kiến như muôn sao chầu quanh vầng nguyệt, tưng bừng hoan ca đểchúc mừng ngọn nguồn của vạn vật trong trời đất lại một lần nữa xuất hiện. Cuối cùng, vầng hồng ấy vùng lên mạnh mẽ, tựa như dưa chín rụng cuống, chim non phá vỡ vỏ trứng, hoàn toàn thoát khỏi đường chân trời hình thành bởi dãy núi non nhấp nhô trùng điệp, tựa như cánh chim thoát khỏi lồng tung bay cao vút; tốc độdâng lên của vầng dương cũng dần tăng, chỉtrong khoảnh khắc ánh sáng chói ngời đã phủxuống mặt đất bao la, cảngọn núi tuyết thần thánh cũng khẽ run lên trước uy nghi ấy! Mặt đất kiền thành cúi đầu khuất phục, những cơn gióđang thỏa sức tung hoành giữa núi non bỗng dưng lặng đi, cảm giác ấm áp bao bọc toàn thân mỗi người, khiến một chút mệt mỏi cùng tất thảy nỗi u uất khóchịu trong tâm thức đều tan biến. Đólànguồn ánh sáng đãtạo nên vạn vật chúng sinh, đólàsuối nguồn của mọi thứlực lượng, đólàvịchúa tểchân chính của cảtinh hệnày! Mọi người không sao hiểu nổi, cảnh mặt trời trên núi tuyết này cóđiểm gìkhác với những nơi khác, tại sao lại khiến tâm trạng của mình xao động đến thế, cảm giác xung động chỉmuốn khóc òa lên màquỳxuống bái lạy ấy khởi nguồn từnơi nao? Nhất thời, thiên địa đều chìm trong tĩnh lặng, chỉcóquầng sáng chói lòa đang chăm chúquan sát vạn vật nótỏa chiếu, không phân chính tà, không cóđúng sai, từthuởhằng cổnóđãtồn tại, rồi mãi mãi vềsau nó cũng vẫn bừng cháy như thế, đối với nó, con người chỉlà một loại chúng sinh trên mặt đất mênh mang này, cũng hèn mọn nhỏbé, cũng chỉlà một thứkýsinh vật sống trên thân thểđồng loại của nó, địa cầu.

Lặng ngắt một hồi lâu, không ai nói gì, tâm trạng mỗi người mỗi khác, có hào hùng, có thẹn thùng, có kính ngưỡng, cótựti. Mang theo tâm trạng phức tạp lạthường, Lạt ma ÁLa làngười đầu tiên xoay lại; mấy người Trác Mộc Cường Ba, Đường Mẫn vẫn đứng bần thần ởđó. Lữ Cánh Nam lạnh lùng phát ra mệnh lệnh: “Tiếp tục tiến lên.”

*******

(*) Thật tiếc khi lần này đội của Lữ Cánh Nam đãbỏlỡ cơ hội rút ngắn hành trình tìm Bạc Ba La của họ.

Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Chương 34

THỦY TINH CUNG (3)

Cánh cửa Địa ngục Đội trưởng Hồ Dương ngoảnh lại, chưa đi được mấy bước đã đột nhiên trợn mắt há hốc miệng ra, ngẩng đầu ngước nhìn đỉnh núi mà không thốt lên được tiếng nào.

Trương Lập đứng bên cạnh anh cũng ngước nhìn theo, chỉthấy trên vách núi tuyết, trên dốc núi tựa như miếng bạch ngọc khổng lồkhông tìvết ấy đột nhiên xuất hiện một dải lụa đỏ như máu, không khác nào dải thắt lưng trên tấm váy trắng của nữthần núi tuyết, nổi bật màtuyệt diễm đến lạkỳ, sắc đỏrực như muốn nhỏmáu ra, lại toán lên cảvài phần bí ẩn yêu dị. Trương Lập chỉlên đỉnh núi kêu toáng: “Nhìn xem!

Nhìn kìa! Đólàgìthế?”

Nhạc Dương cũng kinh ngạc thốt lên: “Vừa nãy làm gìcó mà, chuyện gìthếnhỉ? Cóphải ráng mây bay qua không?” Đường Mẫn reo vang: “Đẹp quá! Mỹ lệ quá, màu sắc này, màu sắc này thật là…”

Giáo sư Phương Tân nói: “Không phải ráng mây, mây và tuyết có gần nhau đến mấy cũng không thể thế được. Lẽ nào! Lẽnào là…”

Đội trưởng Hồ Dương giờ mới cất tiếng: “Huyết tuyết (tuyết đỏnhư máu), đólàhuyết tuyết đấy! Lần này xuất hành thật đúng làhỏng bét rồi.” Vừa nghe thấy “huyết tuyết”, mọi người đều sực tỉnh.

Huyết tuyết vàkỳvân (mây như lácờ) cũng lànhững cảnh sắc kỳlạhiếm thấy ởvùng núi tuyết cao nguyên, nhưng ý nghĩa khác hẳn nhau, kỳ vân trắng muốn như chiếc khăn Hada làtượng trưng của may mắn cát tường; huyết tuyết lại ngầm ám chỉtại nạn, bịdân Tạng coi làđiềm chẳng lành. Có lúc ởlưng chừng núi, giữa màn tuyết trắng ngần bỗng dưng xuất hiện một quầng đỏnhư máu, người ta gọi làhuyết tuyết, nhưng lại gần thì không thấy gì nữa, chuyện như thế bọn Trác Mộc Cường Ba chỉ mới nghe nói thôi chứ chưa tận mắt chứng kiến bao giờ. Giải thích theo quan đểm khoa học, huyết tuyết này cólẽcũng giống như cầu vồng hoặc ảo ảnh, thuộc loại hiện tượng chiết xạquang học, còn tại saohiện tượng này lại xuất hiện ởgiữa tầng tuyết, đồng thời mỗi khi xuất hiện thường kèm theo các hiện tượng tự nhiên mang tính chất pháhoại như tuyết lở, cuồng phong thìtạm thời đến nay vẫn chưa cócách giải thích nào xác đáng.

Đội trưởng Hồ Dương kiến nghị: “Huyết tuyết xuất hiện, thời tiết sẽbiến đổi. Tôi cảm thấy, chúng ta nên trởvềthôn làng dưới chân núi, chọn một thời cơ khác đểlên đỉnh thì đảm bảo hơn.” Anh hướng vềphía Lữ Cánh Nam đang xây lưng lại với mình hỏi, “Thếnào?” Lữ Cánh Nam ngoảnh lại, khe khẽlắc đầu, kiên định nói: “Lần này chúng ta buộc phải lên đến đỉnh, cơ hội chỉcómột lần thôi. Không thểkhông nghĩrộng ra được, ởvùng chịu ảnh hưởng của dải gióTây này, mỗi năm từđầu tháng Năm đến giữa tháng Chín làmùa mưa, giómùa Đông Nam mạnh sẽgây mưa lớn kéo dài, mây mùkhắp nơi, băng tuyết sụt lở vô thường, khíhậu rất khắc nghiệt. Khoảng trung tuần tháng Mười một đến trung tuần tháng Hai năm sau, lại bị luồng không khílạnh Tây Bắc khống chế, nhiệt độcóthểhạxuống đến âm 60 độC, nhiệt độtrung bình làkhoảng âm 40 độC đến khoảng âm 50 độC, tốc độgiócao nhất cóthểđạt 90

mét/giây. Từđầu tháng Ba đến cuối tháng Tư, làmùa xuân, mùa quáđộtừmùa giósang mùa mưa, còn từđầu tháng Chín đến cuối tháng Mười làmùa thu, mùa quáđộtừmùa mưa sang mùa gió. Trong khoảng thời gian này mới cóthể xuất hiện thời tiết tương đối tốt. Vìvậy mới nói, nếu lần này không thểlên đỉnh núi, chúng ta sẽphải đợi thêm một năm nữa, bất kểlànhànước hay làbản thân chúng ta cũng đều không thểđợi lâu như vậy được. Thêm nữa, thông tin của Cục Khítượng rất rõràng, gần đây tầng mây khíquyển rất bình hòa, chắc sẽkhông tụtập ởgần dải núi này(*), đây là, g  ̣  ̣p g y( ), y cơ hội tốt nhất đồng thời cũng làcơ hội duy nhất của chúng ta. Mặc dù nói có điềm lạ, đường phía trước chưa rõ ra sao, nhưng chúng ta cũng không thểmạo hiểm phen này.” Trương Lập cũng lên tiếng ủng hộ: “Không sao, cólần nào màchúng ta không mạo hiểm đâu.” Đội trưởng Hồ Dương nhìn bóng lưng Lữ Cánh Nam thầm nhủ: “Quảnhiên làcóchuyện gìđókhông thểkéo dài được nữa à?”

Không ngờ, mới chỉ đi được thêm hai tiếng đồng hồ nữa, thếgiótrên dốc núi đột nhiên lớn hẳn, tựa như một bức tường chắn trước mặt chặn đứng bước tiến của các thành viên trong đội. Nhạc Dương cuống quýt hét toáng lên: “Không phải nói đến chiều mới cógióà? Sao giờđãcórồi thếnày?” Đội trưởng Hồ Dương lắc đầu: “Huyết tuyết, đây chính là huyết tuyết đấy!” Lữ Cánh Nam nói: “Nếu cứtiếp tục tiến lên như thếnày, chỉsợđến được nơi đóng quân lâm thời, thểlực của chúng ta đãtiêu hao cạn kiệt rồi, ngày mai không thểtiếp tục lên đỉnh, cócách nào hay không, đội trưởng Hồ?”

Đội trưởng Hồ Dương nói: “Phương án hai màtối qua chúng ta đãđịnh ra, nơi đóng quân lâm thời còn lại ởđâu?” Lữ Cánh Nam hướng vềphía giólớn, trải tấm bản đồ xuống đất, lấy đáđèlên: “Anh xem…” Đội trưởng Hồ Dương xem bản đồ, đoạn nói với Lữ Cánh Nam: “Dùng vệtinh dẫn đường, nhờcác đồng chíbên Cục Khítượng vàCục Địa chất hiệp trợ, chúng ta phải đi vòng tránh cơn giónày. Phía trên lằn tuyết, leo trèo sẽkhó khăn gấp mười lần bây giờ, không thểtiêu hao thểlực mộtcách vô nghĩa ởđây thếnày được.” Dọc đường, Lữ Cánh Nam dùng vệ tinh định vị dẫn đường, đồng thời không ngừng liên lạc với thế giới bên ngoài bằng điện thoại di động. Khu vực gần dãy Himalaya này cómột điểm tốt làthế, vệtinh phủsóng, điện thoại di động cótín hiệu, cóthểgiữliên lạc với thếgiới bên ngoài.

Cuối cùng, nhờcósựgiúp đỡcủa hệthống định vịvệ tinh, các chuyên gia phân tích bản đồ, nhân viên quan trắc khítượng vàcác nhàđịa chất học, mọi người đãtìm được một chỗcóthếgiótương đối yếu ởmột cái khe phía Nam ngọn núi. Đây vốn là một mảnh đất bằng phẳng, nhưng ở giữa như bịngười khổng lồnào đódùng thìa múc đi một miếng, diện tích cũng không lớn lắm, cơn giólốc lướt qua bên trên khe núi, ít nhất thìcũng cóthểdựng trại một cách ổn định, đây chính lànơi đóng quân lâm thời sốhai của họ.

Lều của họlàlều con tằm chuyên dụng ởcác vùng địa cực, thoạt nhìn trông như nửa con tằm nằm ngang trên mặt đất. Loại lều này bên trong có mười sau đinh chốt, bên ngoài lại cóthêm bốn dây cáp gia cố, khiến nócóthểcố định hết sức chắc chắn, bất kểlàgióthổi theo hướng nào cũng ngăn được. Quan trọng hơn nữa là, nó sử dụng nguyên liệu mảng mỏng được cường hóa gồm hai lớp dạng tổong được bơm đầy không khí, cộng thêm ngoại hình vỏ tằm, khiến lều cóthểchống đỡđược đãlăn vàtuyết lởbình thường. Ở môi trường địa cực, gió mạnh có thể thổi cho những tảng đáto bằng cái thớt lăn lông lốc khắp nơi, lều bạt bình thường đụng phải làthủng lỗngay, chỉcóloại lều con tằm này mới chống đỡđược. ỞNam Cực, trạm khảo sát khoa học của Trung Quốc cũng cóhình dạng kiểu con tằm như thếnày, cóđiều đểtăng thêm diện tích sửdụng, trạmkhảo sát đãđược xây dựng trong giống một cái thùng sắt chôn một nửa dưới lòng đất hơn.

Lều bạt tương đối thấp, phải khom người, cong lưng mới chui vào được, giống như làchui vào cái túi ngủcỡlớn vậy, thông thường một lều nằm được bốn người, nhưng muốn nổi lửa nấu cơm hay làm các việc gìkhác thìphải ra ngoài. Họbắc nồi cao áp ởsát vách khe núi, nơi này rất cao so với mực nước biển, áp suất không khíthấp, không dùng nồi cao áp thìkhông thểnấu chín được thức ăn, đến đun nước cũng không thểsôi. Ăn qua loa bữa trưa, các thành viên trong đội lại bắt đầu bận rộn, họphải quan sát đo đạc hướng gió, tốc độgió, tình hình tụtan của tầng mây, quan trắc địa hình, xác định tuyến đường của ngày hôm sau, kiểm tra nước tuyết tan, quan sát hoàn cảnh xung quanh vàthảm thực vật mọc trên đất. Vìđội của bọn họ nhận được nhiều sựgiúp đỡtừnhiều phía khác nhau, nên trong khi Lữ Cánh Nam liên hệvới bên ngoài, những nơi này cũng nhờhọgiúp quan trắc sựthay đổi khíhậu vàhoàn cảnh tại thực địa. Giờ đãcắm trại ởlưng chừng núi, họvốn cũng chuẩn bịđo đạc quan trắc điều kiện thời tiết vàđịa lýđểchuẩn bịđầy đủcho hành trình lên đỉnh ngày hôm sau, vậy nên cũng tiện thểnhận lời luôn.

“Hướng gió, Đông Nam chếch vềphía Tây, giólên dốc.” “Tốc độgió, 15 mét/giây, đang dần tăng tốc.” “Nhiệt độ, âm 2 độC, quátrưa nhiệt độsẽtiếp tục hạ thấp.” “Khíáp, 56,466 kPa(1 kilopascal = 0,01a t; vậy khíáp ở đóchỉbằng nửa điều kiện tiêu chuẩn).”

“Thảm thực vật bề mặt, hiện nay có thể thấy tuyết liên hoa, tam chỉphượng mao cúc, còn có… một sốthực vật họdương xỉvô danh.” “Hiện nay, chúng tôi đang ở dưới lằn tuyết, vị trí này thuộc tầng đất đông cứng, đãlấy xong mẫu đất, tiếp sau đây sẽđo đạc khảnăng thoát khí, hoạt tính xúc tác, lượng vi sinh vật, sinh vật, lượng khoáng cacbon hữu cơ, lượng đạm, độ axi t kiềm… Bên trên lằn tuyết, nhìn bằng mắt thường thìước chừng khoảng ba cây sốlàvào tầng phủtuyết, năm cây số làvào phạm vi bao phủcủa mùtuyết. Trước mắt vẫn chưa rõtình hình trên đỉnh núi ra sao, mùtuyết đang không ngừng lấn xuống dưới, đến chiều ước chừng cóthểlấn xuống thêm năm trăm mét nữa.” “Chất nước làthếnào…” Dưới sự chỉ dẫn của các chuyên gia, các số liệu đều được báo về. Tình hình xung quanh thì được giáo sư Phương Tân vàNhạc Dương dùng thiết bịthu hình chụp lại, tạm thời không thểsửdụng mạng không dây truyền dẫn, sau khi xuống núi mới gửi đi được.

Bận rộn cảngày, đến khi mặt trời gần lặn xuống dải núi đằng Tây mọi người mới hoàn thành các công việc điều tra cơ bản. Lúc này tốc độgióđãtăng lên tới 22 mét/giây, nhiệt độgiảm xuống còn âm 15 độ, màđây mới chỉlàvùng phụ cận bên dưới lằn tuyết, các thành viên trong đội ít nhiều cũng đều cóchuẩn bịtâm lýsẵn sàng cho hành trình lên đỉnh ngày hôm sau.

Giótrong khe núi tương đối nhẹnhang, lại cóbếp lửa ấm áp, ăn xong cơm tối, cảđội ngồi vây quanh bếp lửa. Lữ Cánh Nam tuyên bốvới mọi người: “Theo thông tin từcác đồng chí bên Cục Khí tượng, ngày mai thời tiết tiếp tục quang đãng, không có đám mây nào có ảnh hưởng đến hành động lần này của chúng ta hình thành ởkhu vực xungquanh đây, tốc độgióvàhướng gióđều tương đương hôm nay. Mọi người hãy nghỉngơi cho tốt một đêm, thành công hay không đều nằm cả ở lần này đó. Có điều, trước mắt chúng ta vẫn còn chưa nắm rõđược tình hình bên trong khu vực bịmùtuyết bao phủ, đây cũng làmối nguy lớn nhất mà chúng ta phải đối mặt.” Thấy không khí hơi nặng nề ngột ngạt, đội trưởng Hồ Dương làngười cókinh nghiệm dẫn đội phong phú, liền hô hào mọi người: “Hiếm cólúc mọi người tụtập thếnày, đểtôi chúc tất cảngày mai thành công lên đến đỉnh núi trước nhé.

Nào, mọi người cùng hát một bài đi, tất cảchúc mừng một phen, tôi bắt nhịp cho, chắc chắn bài này ai cũng biết…” Không khítrong trại lập tức sôi nổi hẳn lên. Đa sốnhững người cómặt hôm nay đều từng chung hoạn nạn, đồng sinh cộng tử, hết lần này đến lần khác dắt nhau bòra khỏi vòng tay thần Chết, mỗi người đều hiểu rõvàgiữvững một niềm tin rằng, bất kể phía trước có bao nhiêu hiểm nguy khó nhọc, bất kểsẽgặp phải ngăn trởthếnào, bọn họcũng sẽ hết lần này đến lần khác cùng nhau bòra khỏi vòng tay Tử thần.

Đội trưởng Hồ Dương mởđầu, Đường Mẫn cũng rất có năng khiếu văn nghệ, hát múa đều rất hay, giọng hát của Trác Mộc Cường Ba không ngờcũng rất cósức thu hút, cả Trương Lập vàNhạc Dương đều vỗtay khen hay rối rít. Kể cảngười xưa nay chưa từng códính dấp gìđến văn nghệ như Lạt ma ÁLa cũng bịhuy động đứng lên, hát một bài kinh tiếng Phạn, chỉcómình Ba Tang làchỉcười khẩy lạnh lùng, một mình đứng ở cửa khe núi ngước nhìn ngọn núi tuyết.

Đội trưởng Hồ Dương kểcho mọi người nghe những trải nghiệm của mình khi đi khảo sát khoa học, giọng kể truyền cảm, thần thái trên mặt cũng hết sức sinh động, đến chỗhấp dẫn mọi người đều nín thởchăm chúlắng nhe, chỗ nào tức cười lại khiến tất cả phá lên cười ha hả. Nhạc Dương đãđược nghe những chuyện này trước, khi tinh ý phát hiện ra Ba Tang đang đứng một mình ởcửa khe núi, bèn len lén rời khỏi đống lửa, đến bên cạnh anh ta hỏi: “Sao thế? Anh Ba Tang! Không qua nói chuyện với mọi người à?”

Ba Tang cười lạnh lùng: “Tôi thích ởđây một mình, cậu không cần phải đểýlàm gì.”

Nhạc Dương nói: “Cóphải thấy núi tuyết, anh lại nhớra điều gìkhông?” Ba Tang lắc đầu: “Không. Năm đókhi bọn tôi vượt qua dải gióTây này, toàn bộđều đi phía trên lằn tuyết cả, gió tuyết mờmịt, không thểnhận biết phương hướng, ngoài núi tuyết ra thìcăn bản chẳng thấy gìhết.”

“Ồ.” Nhạc Dương biết Ba Tang thích quạnh quẽ một mình, đang chuẩn bị trở lại chỗ mọi người bên đống lửa, chợt lại nghe Ba Tang nói: “Sương mù…”

Nhạc Dương ngẩng đầu nhìn, mùtuyết mờmịt bao bọc quanh đỉnh núi chính trông như một cây nấm khổng lồ, hai đỉnh phụhai bên cũng ít nhiều bịhơi mờche khuất, liền lẩm bẩm hỏi: “Sương mùlàm sao chứ?”

Ba Tang khẳng định: “Sương mùđang rút đi.” “Hả, không phải chứ,” Nhạc Dương kinh ngạc nói, “đến tối gió thốc càng mạnh hơn mà, sương mù phải lớn hơn mới đúng chứ?”

Ba Tang lắc đầu: “Tôi ởđây quan sát nửa tiếng đồng hồ rồi, đúng làsương mùđang lui. Tôi nghĩ, đến nửa đêm nay khẳng định làsẽcóthu hoạch bất ngờ.”Nhạc Dương vội đem tình hình này báo lại với Lữ Cánh Nam. Lữ Cánh Nam vàgiáo sư Phương Tân, đội trưởng Hồ Dương thương lượng một hồi, cảm thấy cũng cókhảnăng này, bèn lập tức sắp xếp cho hai anh chàng trẻtuổi Nhạc Dương, Trương Lập nghỉngơi, chuẩn bịtiến hành quan sát lúc nửa đêm, cảLạt ma ÁLa cũng vào lều nhập định.

Đến nửa đêm, Lạt ma ÁLa đánh thức hai người dây, rồi cùng ra khỏi lều quan sát. Vầng nguyệt sáng treo lơ lửng giữa tầng không, gió núi lạnh buốt, ngọn núi tuyết vốn bị sương mùmờmịt bao phủkia không ngờđãvén tấm sa mỏng che mặt lên, đểlộra bản lai diện mục. Ba người hít ngược vào một hơi khílạnh, dung mạo thật sự của ngọn núi tuyết kia thật dữtợn chẳng khác nào ác quỷ, quảkhông thẹn với danh xưng nữthần Tư Tất Kiệt Mạc, hai đỉnh phụvàđỉnh chính hợp thành một chiếc chĩa ba, tổng cộng cóba tuyến đường dốc có thể lên đỉnh chính, độ dốc của mỗi tuyến đường đều vào khoảng gần hoặc hơn 75 độ, khiến cảngọn núi tuyết Tư Tất Kiệt Mạc này trông như một chiếc chuông cổ. Ởlưng chừng núi, một lưỡi băng khổng lồliếm ngang qua, ăn lẹm cảvào ba tuyến đường dố, đồng thời do chịu ảnh hưởng của gióthốc quanh năm, nên bịcắt vụn tơi bời, các khe băng hệt như những vết đao chém tung hoành ngang dọc, đen ngòn sâu không thấy đáy, muốn lên được đỉnh núi thìbuộc phải băng qua khu vực khe băng chằng chịt ấy. Gióthốc thổi khiến tuyết đọng nơi lưng chừng núi cuồn cuộn tung bay mùtrời, nhưng giócũng khiến tuyết trên đỉnh núi chất lên tựa như mái hiên, nơi tuyết dày nhất thìgiống như một tán nấm cao vượt hẳn lên, làm thành cái núm chuông trông giống đầu người. Dưới ánh trăng ảm đạm, cả ngọn núi tuyết hệt như một bóng u linh khoác áo choàng,từng đống tuyết đọng chính là cái miệng khổng lồ đang ngoác ra của nó, vàcái miệng này cóthểngậm lại bất cứ lúc nào. Giữa khu vực khe băng chằng chịt và đống tuyết dạng như cây nấm trên đỉnh núi, lộra một khoảng vách đá trần, vừa nhìn đãbiết toàn đálởm chởm chất chồng, bềmặt trông như ruộng ngày khô hạn, chốc chốc lại cótảng đálớn bịgióthổi tốc lên, nhìn từxa không biết làđãbịvăng đi nơi nào.

Ba người lần lượt nhìn vào ốm nhòm, không ai nói năng gì, sau cùng, chỉcóNhạc Dương thốt lên: “Ngọn núi này mà cũng leo lên được sao?” Lạt ma ÁLa lắc đầu. Chưa nói chuyện khác, chỉriêng những khe băng nứt toác kia thôi, nếu không dùng công cụ thìcăn bản không thểvượt qua được. Còn cảnhững đống đãchất chồng đónữa, đến đácòn bịthổi lăn qua lăn lại ầm ầm, dải gió Tây đáng sợ ấy làm sao mà vượt qua được đây? Dùcho cóvượt qua được chăng nữa, thìvẫn còn cái đống tuyết như mũnấm trên cao kia, đừng nói làlớn tiếng nói chuyện, sợrằng bước chân hơi mạnh một chút cũng đủ khiến nóập xuống rồi, khi ấy thìlàtuyết sập chứkhông phải tuyết lởđâu!

Trương Lập điều chỉnh ống kính máy ảnh, cắn môi nói: “Cả Ba con đường đều phải đi xuyên qua vùng khe băng và dải gióTây, còn đống tuyết trên đỉnh núi kia thìởdốc phía Nam vàphía Bắc đỡhơn một chút, chỉhơn một chút thôi.

Đáng sợthật, quảlàđáng sợ, chẳng trách xưa nay chưa có ai lên đỉnh ngọn núi này từphía biên giới Trung Quốc cả.”

Nhạc Dương nói: “Còn một điểm rất quái dị, tại sao đến khuya mùtuyết lại tan đi như vậy nhỉ? Vìnhiệt độquálạnh à?”Trương Lập lắc đầu: “Không biết, để mai hỏi anh Ba Tang xem.” Lạt ma ÁLa nói: “Ghi lại hết cảchưa? Chúng ta cũng về nghỉthôi, ngày mai đểhọxem lại những hình ảnh này, mọi người cùng nghĩcách. Chẳng… ôi…” Sáng sớm hôm sau, lúc mọi người bước chân ra khỏi lều thìmây mùsương tuyết trên đỉnh núi chưa tụlại hết, vẫn còn lờmờnhìn thấy những khe rãnh chằng chịt trên băng.

Nhìn đống ảnh và phim Trương Lập chụp, không ai nói được câu nào. Đến cả người có kinh nghiệm ở vùng địa cực phong phúnhư đội trưởng Hồ Dương cũng cảm thấy chuyện này hết sức hóc búa, đối mặt với những khe băng rộng toác như vô sốcái miệng khổng lồđang háhốc ấy, anh căn bản không thể định ra tuyến đường nào được. Nhạc Dương quay sang hỏi Ba Tang: “Anh Ba Tang, sao anh biết đến đêm mùtuyết sẽtan đi thế?”

Ba Tang nói: “Không biết, tôi chỉđưa ra kết luận dựa vào quan sát thời gian dài thôi, rốt cuộc làtại sao thìtôi cũng không rõ. Đội trưởng Hồ Dương vàmấy người nữa chẳng phải đã nói là có khả năng này hay sao, có khi họ biết nguyên nhân đấy.” Nhạc Dương nghi hoặc nhìn sang phía đội trưởng Hồ Dương. Anh này liền gật đầu: “Chúng tôi cho rằng, mùtuyết kia không đơn thuần chỉcótuyết, màcòn cócảsương mù thực sựnữa.” Nhạc Dương ngạc nhiên thốt lên: “Không thểnào chứ, trên đỉnh núi tuyết làm gì có mưa, nước đọng đều đông cứng thành băng cả, lấy đâu ra hơi sương thực sựchứ?”

Đội trưởng Hồ Dương nói: “Chúng tôi nghĩnhư thếnày, nếu lànơi từng cómột đám người cư trú, chắc chắn phải cónguồn nước, tuyết đọng trên núi tuyết này tan ra cóthểgiải quyết được vấn đềnguồn nước; sau đólàcómột khe núi tương đối bằng phẳng, nhiệt độtrong khe núi cao hơn trên bềmặt núi tuyết rất nhiều, ban ngày ánh mặt trời chiếu vào làm hơi nước bốc lên, lên đến bềmặt núi tuyết thìlại gặp phải không khílạnh, vậy làhình thành hơi mùdày đặc, đến tối nhiệt độgiảm xuống, không còn hơi nước bốc lên nữa, sương mùkia tự nhiên cũng tan đi thôi. Giólốc của dải gió Tây dồn tuyết thành hình nấm như thếkia, thếnên mùtuyết thực ra không nổi rõcho lắm. Giáo quan Lữ Cánh Nam cũng nghĩgiống như tôi vậy.” Lữ Cánh Nam gật đầu: “Giờtình hinh phía trước đãrõ ràng rồi, ở đây thảo luận cũng không ra kết quả gì đâu, chúng ta đến đórồi sẽphân tích cụthểdựa trên tình huống cụthểluôn. Đểtránh gióthốc thổi chính diện, chúng ta sẽleo lên từ sườn núi phía Nam, nếu quả thực không thể lên được, thìsẽtừtrong sơn cốc bám mặt băng leo lên vậy.” Buổi sáng sớm, vìáp suất không khíchịu ảnh hưởng từ vòng quay của trái đất, sức gió quả nhiên yếu hơn trong ngày rất nhiều, nhưng nói chung vẫn rất mạnh. Các thành viên trong đội mượn giótrợsức, tốc độtrèo dốc còn nhanh hơn bình thường đi đường núi, chẳng mấy đãvượt qua lằn ranh tuyết. Trên đường đi vượt qua mặt Nam của ngọn núi, họphát hiện thêm một khe nữa. Cái khe này so với khe núi nơi họtrúđêm qua thìlớn hơn rất nhiều, bên ngoài dường như đãhình thành một vòng lặp hết sức quái dịcủa gió, mỗi lần chỉcómột chút giónhẹthổi vào bên trong. Nhưng điều khiến các thành viên trong nhóm dừng lại chụp ảnh, làhai cái giòMãNi rất lớn trong khe núi ấy, cờphướn đón gió tung bay phần phật. GòMãNi do vô sốtảng đátrắng chấtg y p p  ̣ g g lên cóthểnói làkiến trúc nhân tạo duy nhất trên ngọn núi này, những tảng đá cầu nguyện ở tàng dưới cùng đã bị phong hóa quánửa, phải mất bao nhiêu thời gian mới khiến tảng đá bị cơn gió yếu như thế phong hóa kia chứ. Còn những tảng đácầu nguyện phía trên cùng vẫn còn ánh lên sắc sơn đỏmới, chứng tỏởđây vẫn cóngười đến quỳbái.

Càng khiến người ta kinh ngạc hơn nữa là, trên những tảng đácầu nguyện ấy không khắc Lục tựđại minh chúnhư thường thấy, màlàcác kýhiệu cổxưa của người Tạng, chắc rằng đến cả người khắc ra chúng cũng chẳng còn biết những kýhiệu này mang ýnghĩa gìnửa rồi, nhưng họvẫn cứ khắc hết sức chuẩn xác. Vậy là, trong mắt đội leo núi đặc biệt này liền xuất hiện vô sốtảng đátrắng chất thành hai gò MãNi to tướng, bên trên mỗi tảng đáđều khắc thành những kýhiệu chuyển tải thông điệp: “Kẻnào bước qua cửa này, phải từbỏtất thảy hy vọng.”

*******

(*)Thực tếởnước ta đãchứng tỏkhông thểhoàn toàn tin vào Cục Khítượng được.

Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Chương 34

THỦY TINH CUNG (4)

Khe băng nứt Người am hiểu văn hóa Tây phương làTrác Mộc Cường Ba lập tức hiểu ra “Cánh cửa Địa ngục” màĐường Thọkêu gào ấy rốt cuộc làchỉnơi nào. Gãkhông hiểu đây làtình cờ xảo hợp hay làkỳtích, chỉbiết làlúc này, khi đứng ởchốn đây, gã đã cảm nhận được nó một cách sâu sắc. Ngẩnđầu nhìn lên, phía sau Cánh cửa Địa ngục, khe băng nứt tựa như lối vào chốn u minh, vô sốcon ma thúhámiệng rộng ngoác, đợi chờnhững linh hồn bịcắn xérơi xuống, giónúi phát ra những tiếng rít gào nghe như loài ma quỷđang gầm thét, khiến người ta không khỏi run rẩy hãi hùng; xoay người nhìn lại, chỉthấy núi non nhấp nhô trùng điệp, toát lên một vẻ đẹp quyến rũnhư thục nữdưới ánh trăng dịu dàng, cảnh vật óng ánh lên một sắc lục pha lẫn ánh bạc như bảo ngọc, khắp trời tinh túhòa cùng vầng nguyệt nhảy múa hoan ca.

Gãlập tức trào lên một cảm giác, nơi này thật làyên tĩnh xiết bao, chỉcóngọn gióđến tựchốn thiên đường đang ve vuốt bên cạnh mình, dịu dàng đến chừng như khiến người ta chỉ muốn ngả mình vào lòng mẹ. Đứng trước Cánh cửa Địa ngục, hướng vềhai đầu sinh tử, Trác Mộc Cường Ba chỉnh lại trang phục, ánh mắt kiên định như sắt thép hướng về phía Địa ngục thẳm sâu, thầm nhủ: “Cánh cửa Địa ngục, ta đến đây!” Lạt ma ÁLa chỉvào hoa văn bên dưới những văn tựtrên đáMãNi: “Đây làhoa văn đặc trưng của gia tộc La Long Ni Khắc.” Trương Lập hoan hỉ thốt lên: “Cũng có nghĩa là, đây chính làcon đường chỉcóchúCương Nhật PhổBạc mới biết, chúng ta không hềđi lầm đâu!” Giáo sư Phương Tân nói: “Chỉ có những tảng đá ở mười mấy tầng trên cùng mới cóhoa văn, những tảng đá bên dưới bất luận làvăn tựhay điêu khắc đều cóchút khác biệt, cũng cónghĩa là, gia tộc La Long Ni Khắc đãphát hiện ra nơi này vào khoảng hơn một trăm năm về trước.” Ông đưa mắt nhìn khu vực đầy khe băng rãnh băng phía sau “cánh cửa” lẩm bẩm nói: “Nhưng mà, con đường lên núi này,phải làm sao mới vượt qua được khu vực băng vỡđây?” Mau lại đây màxem, mọi người xem đây làcái gì!” Nhạc Dương cũng cóphát hiện bất ngờ. đội trưởng Hồ Dương vội chạy đến chỗ anh chàng, bất giác đưa tay lên vân vê hàm râu, thốt ra một tiếng: “Ồ”. Giáo sư Phương Tân cũng đi tới, lập tức ngồi xổm xuống, lấy làm kỳquái nói: “Sao lại thếđược nhỉ?”

Chỉthấy chỗNhạc Dương đang ngồi chồm hỗm, cũng là chính giữa Cánh cửa Địa ngục kia, trên tầng đãcứng cóvô sốvết đục tương đối nông, bịnhững tảng đáchất lộn xộn che khuất, nhưng quan sát kỹmột chút sẽkhông khónhận ra những bậc thang người xưa khoét ra đểlên núi. Đây chính là một con đường, một con đường hiện lên rõ mồn một trước mắt mọi người.

Nhạc Dương nói: “Lẽnào, chúng ta đãphát hiện ra con đường cổnối liền Đại Đường với ThổPhồn?” Giáo sư Phương Tân lắc đầu: “Không phải đâu, người xưa càng không có khả năng leo lên ngọn núi tuyết nguy hiểm thếnày. Đường – Phiên cổđạo nhất định làđi xuyên qua các sơn cốc nơi những dãy núi giao nhau, không thể nào vượt qua đỉnh núi màđi thếnày được. Nhưng mà, nếu đãđục thành bậc thang đá, vậy chứng tỏrằng từng córất nhiều người đi qua đây, thế nên mới cần phải làm thành đường, con đường này thông thẳng đến khe băng nứt đó, ai lại đi đường này chứnhỉ?”

Đội trưởng Hồ Dương cũng lắc đầu, hoàn toàn không hiểu.

Không cóquánhiều thời gian đểthảo luận, họchỉdừng lại một lúc trước Cánh cửa Địa ngục rồi lại vội vãđi lên phía Bắc. Sau khi qua Cánh cửa Địa ngục, gióđãlớn hơn rõrệt,không còn làngười leo núi nữa, màlàgióđẩy người tiến lên phía trước, đẩy cảđoàn người tiến thẳng vào sâu trong địa ngục âm u.

Vượt qua khu vực bị lưỡi băng liếm quẹt xuống, mọi người đãlên đến bên dưới sống núi, độdốc bỗng đột ngột tăng, vách đã sừng sững trước mặt cả đoàn như một gã khổng lồ, lên độc dốc 75 độấy thật chẳng khác biệt gìso với leo bám một bề mặt thẳng đứng cả. Vách cao dựng đứng chắn phía trước họlúc này rất giống với “nấc thang thứhai”(*) trên đỉnh Chomolungma, nhưng độcao thìphải gấp mấy chục lần “nấc thang thứhai” đó. Trương Lập huýt sáo một tiếng: “Ối chàchà… được rồi, giờmới chính thức bắt đầu leo núi đây.” Đường Mẫn thấp giọng hỏi: “Đội trưởng Hồ, tại sao lại chọn con đường này thế?”

Đội trưởng Hồ Dương mỉm cười: “Tôi biết cô đang nghĩ gìrồi, cóphải muốn nói, độdốc của vách núi phía bên kia thấp hơn, xem ra thìdễleo hơn, đúng không?” Đường Mẫn gật đầu.

Đội trưởng Hồ Dương lắc đầu nói: “Sơn cốc phía bên kia córất nhiều băng tuyết đọng, độlún sâu cóthểhơn cả chiều cao người, màbên dưới còn cónhững khe nứt rất lớn không nhìn thấy được, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra hiện tượng lở băng lở tuyết. Đội trưởng Hồ này chơi với băng tuyết nhiều năm rồi, không chọn sai đường cho cô đâu. Phải biết một điều là, muốn l ên núi tuyết thìchỉđược đi trên sườn núi, tuyệt không thểđi vào sơn cốc đâu đấy.” Đội trưởng Hồ Dương lấy ra một chiếc dùi đục đá và một nắm móc, nói với mọi người: “Nào, chúng ta lên đó thôi!”Leo vách núi là một môn thể thao ngoài trời hiện đại, hiện nay càng ngày càng cónhiều người quen với môn này hơn, nhưng đeo trên lưng ba bốn chục kg màleo vách núi trong môi trường không khíloãng ởđộcao sáu nghìn năm trăm mét so với mực nước biển thì không phải chuyện những người ưa thích môn leo vách đábình thường cóthể làm được. Các thành viên chuẩn bịxong công cụ, liền vươn mười ngón tay ra tìm kiếm điểm leo bám trên vách đátrần, chôn dùi đục xuống, buộc dây thừng chính, móc khóa, rồi thắt chặt dây an toàn, mởra một con đường trên vách đá dựng đứng ở độ cao sáu nghìn năm trăm mét trên mực nước biển.

Môi trường không khíloãng vànhiệt độcực thấp là một khảo nghiệm lớn nhất đối với các thành viên trong đội, trong quátrình huấn luyện đặc biệt, họđãbiết làm cách nào để khiến hô hấp của mình trong hoàn cảnh này đạt được hiệu quả tương đồng như ở khu vực có độ cao tuyệt đối thấp hơn, vàlàm cách nào đểlợi dụng cửđộng cực nhanh của các đốt ngón tay nhằm thúc đẩy tuần hoàn máu, kháng cựlại cái lạnh. Leo vách đãkiểu như thếnày đối với bọn Trác Mộc Cường Ba không phải làvấn đềkhókhăn gì, màmọi người cũng đều biết, khảo nghiệm khókhăn hơn gấp bội vẫn còn đang ởphía trước, ởkhu vực khe băng rãnh băng vàphía sau đónữa… Tửvong Tây phong đới!

Leo lên chừng hai trăm mét, độ dốc giảm dần, nhưng vẫn phải nhờcác thiết bịbảo hộthìmới thuận lợi tiến lên được, mọi người leo liền một hơi, thẳng đến phía trước khe băng nứt màkhông gặp phải hiểm nguy gìquálớn. Lúc này, cảmột dòng sông băng chằng chịt vết nứt trải ngang trước mắt, trông như những con mãnh thútham lam, bao nhiêu linhhồn cũng không thểnhét đầy nổi những cái dạdày không đáy của lũchúng.

Khe băng nứt này làcảmột dòng sông băng bịgióxâm thực màthành, trông như làn da bịgiálạnh làm cho nứt nẻ, trước tiên làba cái rãnh theo chiều dọc, sau đólàvìchịu lực không đều mà lại phân tầng đứt gãy theo chiều ngang, những chỗnứt gãy đều tạo thành đường ngoằn ngoèo như gân lá, đâu đâu cũng làkhe hởtoang hoác. Những chỗnứt toác ấy chịu ảnh hưởng của giónúi, mỗi ngày lại mỗi rộng thêm, cónhiều chỗđãkhông thểcoi làkhe nứt được nữa.

Dưới tác động của nhiều loại lực khác nhau, nơi đây đãhình thành nên vô sốtrụbăng sừng sững chọc trời, chính là một trong những cảnh tượng kỳlạhiếm thấy trên núi tuyết: rừng tháp băng!

Đứng ở mép dưới sông băng, nhìn dòng sông băng khổng lồbịgiócắt chằng chịt đầy những vết sẹo này, cảnh tượng hiện lên trước mắt họlúc ấy lànhư thếnào chứ. Hệt như một tảng đậu phụlớn, bốn phía đều hoàn chỉnh, nhưng phần giữa lại bịai đódùng máy đánh trứng khuấy loạn lên, ba vệt nứt chính rộng đến cảtrăm mét, bên dưới sụt xuống thành rừng tháp băng, dọc theo những vệt nứt chính ấy, những khe nứt nhỏ hơn vươn ra bốn phương tám hướng như đường gân lá, nguyên cảmột dòng sông băng đều ở trong trạng thái có thể sụp đổ vỡ tan bất cứ lúc nào. Tuy rằng những khe nứt ởbên rìa cóthểbước chân qua được, nhưng bềmặt sông băng trơn như tấm kính, cho dùcólắp thêm vuốt đi trên băng cũng không thểđảm bảo cóthểbước đi vững vàng, huống hồcàng đi vào khu vực trung tâm, các vết nứt càng lớn, sức người không thểnào nhảy qua nổi.

Vài khe nứt còn cắt sông băng thành những vách băng hìnhcán chêm đầu to chân bé, bên trên làmặt băng rộng mấy trăm mét vuông, bên dưới lại nhỏthít vào như lưng ong, gió thổi qua cũng khiến người ta cócảm giác nómuốn đổsập xuống, càng không nói gìđến chuyện đứng vững ởchỗấy.

Còn cónhững trụbăng đãđổvật xuống, nhưng lại không chịu nằm ngang, màgác lên những trụbăng khác, thành như cánh cổng hoặc như những quân bài domino xếp chồng lên nhau.

Nhìn bức vách thủy tinh bịdao chém rìu bổnày, Lạt ma Á

La chợt nhớ đến hồ axi t họ từng phải nhảy qua ở Đảo Huyền Không tự. Còn Trác Mộc Cường Ba, Trương Lập và đội trưởng Hồ Dương thìcùng lúc nghĩđến hang động sông băng ởKhảKhảTây Lý, hai thứcực kỳgiống nhau màlại hoàn toàn khác biệt. Hang động sông băng nối liền với những vết nứt lớn trên mặt đất, cuối cùng thông thẳng xuống dòng chảy ngầm dưới lòng đất, còn cởđây toàn làbăng nứt ra, bên dưới làtầng đất đông cứng hơn sắt thép, từđộcao thếnày màngãxuống thìchẳng khác gìtừnóc nhàcao tầng nhảy xuống cả. Máy đo khoảng cách bằng tia laser hiển thị, khe nứt sâu nhất ước chừng khoảng một trăm năm mươi mét, đây cũng làđộdày củkhu vực băng phủnày. Thoạt nhìn thìkhu vực băng nứt chằng chịt này không xa lắm, nhưng thực ra cũng cóđến mấy cây sốlộtrình, khoảng cách như vậy màphải băng qua bên trên vô sốkhe nứt tung hoành, thực sựlàkhông thểlàm nổi.

Đứng trước những khe rãnh ấy, mỗi người đều thầm suy tư, làm sao vượt qua được bây giờ? Những trụbăng kia cứng màgiòn, nếu dùng dây móc bám vào đu qua, không may màtrụbăng gãy lìa, bên dưới toàn lànhững cọc băng nhọn như đầu thương mũi giáo, rơi xuống thìắt sẽbịđâmcho thủng lỗchỗkhắp người. Màdùcho trụbăng cóđủchắc chắn đểgiữđược dây móc, thìvẫn còn những trụbăng sắc bén như dao như rìu ởcạnh đấy, ngộnhỡva đập chính diện màkhông bịxẻthành đôi mảnh mới làchuyện lạ. Càng tệ hại hơn nữa là, cómột sốchỗnứt khoảng cách giữa hai bờ rất lớn, vượt quácảcỡchiều dài dây móc.

“Tôi nghĩthếnày…” Đội trưởng Hồ Dương đang rầu rĩkhông nghĩra được cách băng qua chỗnày, vừa nghe thấy câu nói ấy lền tức khắc nộkhíxung thiên, lập tức định mởmiệng mắng người, nhưng ngoảnh đầu lại nhìn, hóa ra người vừa lên tiếng lại là Trác Mộc Cường Ba, anh đành nhẫn nhịn không phát tác nữa.

Trác Mộc Cường Ba chỉ vào phía đối diện nói: “Bên dưới này làtầng đất đông, màkhe nứt cuối cùng vàphía trên kia cóhình thành một dốc băng, chỉcần tìm một khe nứt đủlớn, cóthểtrực tiếp trượt xuống tầng đất đông làđược.

Trước tiên chúng ta trượt xuống bên dưới khe nứt, chắc là sẽcóđường thông, rồi cứthếđi xuyên qua khu vực nứt gãy này, vượt luôn qua rừng tháp băng, cuối cùng thìbám vào vách băng màlên phía trên, tôi cho rằng như vậy thìan toàn hơn làđi trên bềmặt sông băng nhiều.” Giáo sư Phương Tân phản đối: “Không được, ai biết bên dưới khe nứt tình hình như thếnào chứ? Nếu bịkẹt ở giữa lên không được, xuống không xong thìphiền phức lắm đó.”

Đội trưởng Hồ Dương cười khổnói: “Tôi biết ýcậu rồi, Cường Ba à, cóphải cậu cảm thấy, những động băng tan chảy này gần giống với hang động băng màlần trước chúng ta đãchui vào ởKhảKhảTây Lýhay không?”Đúng làTrác Mộc Cường Ba cósuy nghĩnày, giờnghe đội trưởng Hồ Dương nói vậy, gãcũng đoán xem ra mình đãnghĩsai ởđâu đó.

Đội trưởng Hồ Dương lắc đầu nói: “Động băng tan chảy và động băng thoạt nghe chỉ lệch nhau có một chữ thôi, nhưng thực ra khác biệt rất lớn. Hang động băng làdo băng tan nhiều năm tác dụng lên sơn thể, khoét ra hang động bên trong lòng núi; còn động băng tan chảy trên sông băng này đây, chủthểcủa nólàsông băng bịảnh hưởng của luồng khínóng, tựthân xảy ra hiện tượng tan chảy, bên trong toàn lànhững chỗnứt toác, đâu đâu cũng thấy vực sâu với vách băng dựng ngược, căn bản không tìm đâu ra đường màđặt chân xuống, con người không thểđi trong đóđược đâu.” Mẫn Mẫn cuống lên hỏi: “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?”

Đám Nhạc Dương, Trương Lập không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn sang phía Lạt ma ÁLa. Vịsư giàtrầm tư hồi lâu, đoạn mới nói: “Diện tích sông băng này lớn quá, dùtôi qua được thìcũng không cócách nào đưa mọi người cùng qua, hơn nữa…” Ông nhìn một ba lô to tướng đầy những thứ tối cần thiết khi leo núi, sắc mặt nặng nềnói: “Chưa chắc gì tôi đãvượt qua được.” Đúng lúc này, Trác Mộc Cường Ba kêu lên: “Mọi người, cóthểim lặng một chút được không…” Tất cảmọi ánh mắt đều hướng vềphía gã, chỉthấy Trác Mộc Cường Ba đang tập trung toàn bộtinh thần lắng nghê gìđó, rồi nói với những người còn lại, “Hình như tôi nghe thấy tiếng Cương Lạp.” Nhạc Dương nghển lên nhìn khắp bốn phía xung quanh, trên núi tuyết rặt một vùng trắng xóa, chẳng thấy gìhết.

***Trong khe núi cách đómột quãng xa, ba bóng người cao lớn cũng đứng bên sông băng, trên người khoác một bộáo phòng hóa chất bịt kín toàn thân màu trắng, hoàn toàn hòa làm một với ngọn núi tuyết, dùđến gần cũng không thểphân biệt nổi đây rốt cuộc làngười hay mấy tảng đáphủ tuyết nữa. Đầu mình tay chân của họđều hoàn toàn bịt kín, trước ngực có một ống dẫn khí nhỏ thò ra nối liền với mặt nạ phòng độc, nhìn qua kính mắt chống đạn cóthểtrông thấy ba cặp mắt trông như mắt diều hâu đại bàng. Người bên phải cất tiếng: “Chuyện gìthế? Bọn chúng đang nhìn cái gì vậy? Lẽnào chúng ta bịphát hiện rồi?” Người bên trái lắc đầu: “Không thểnào, chúng ta cách chúng xa như vậy làm sao bị phát hiện được chứ. Phải không, ông chủ.” Giọng nói ấy trong sựhòa nhãthân thiết mang cả vẻ xu nịnh, trong sự cung kính toát lên vẻ nhún nhường, rõràng chính làgiọng của Max.

Cái bóng cao hơn hẳn đứng giữa hai tên đồng bọn kia chính là Merkin. Y hạ ống nhòm xuống nói: “Ừm, xem ra chúng gặp phiền phức rồi.” Sau lưng ba người, không ngờcòn cócảmột đám mặc trang phục phòng hóa chất màu trắng nữa, ai nấy đều cầm vũkhícác loại, ánh mắt hừng hực sát khí.

***

Mọi người cùng yên lặng, âm thanh lập tức rõhẳn lên.

Trong tiếng gió, quảnhiên cólẫn cảtiếng chósủa, âm thanh rất thấp trầm nhưng lại truyền được rất xa. Giáo sư Phương Tân mừng rỡreo lên: “Cương Lạp đến rồi, vậy Cương Nhật PhổBạc nhất định cũng ởquanh đây thôi, rốt cuộc anh ấy cũng nghĩthông được rồi.” Lạt ma ÁLa lắng nghe âm thanh ấy, trong lòng lại hếṭ g g y, g g  ̣

sức kinh hãi: “Không thểnào, âm thanh gần chúng ta như vậy rồi, không thểcóchuyện chúng ta vẫn không thấy gìhết được, rốt cuộc làâm thanh vọng ra từđâu chứ?”

Khi âm thanh vang lên lần nữa, mọi người đều lấy làm ngạc nhiên, bởi vì, âm thanh ấy không phải từ bên dưới vọng lên, mà ở ngay phía trước mặt họ, trong dòng sông băng!

Tiếng sủa càng gần hơn, Nhạc Dương giơ đèn chiếu lên soi thử, rồi kinh ngạc kêu toáng lên: “Cường Ba thiếu gia, nhìn kia kìa!” Chỉthấy dưới đáy sông băng, bên trong đường rãnh sâu hun hút kia, bổra một bóng xanh ngọc bích lấp lóa, không phải Cương Lạp thì còn ai vào đây được nữa? Con linh ngao cứ chạy qua chạy lại bên dưới, tỏ ra hết sức hưng phấn. Trác Mộc Cường Ba không kìm được màthất thanh hỏi: “Cương Lạp, sao mày lại xuống dưới đóthế?”

Đội trưởng Hồ Dương nhíu mày hỏi: “Lẽ nào, con đường ấy thực sựởbên dưới kia?” Chỉthoáng sau đó, một người đàn ông đội mũda cáo, mặc áo chẽn bósát người, hông đeo thanh đao theo sau Cương Lạp bước ra, lại không phải Cương Nhật PhổBạc thìcòn ai! Cương Nhật PhổBạc hiển nhiên cũng không ngờ sẽgặp bọn Trác Mộc Cường Ba ởđây, nét mặt lộrõvẻkinh ngạc, cất tiếng hỏi: “Mấy người… sao vẫn chưa lên núi vậy?” Lữ Cánh Nam quay sang hỏi đội trưởng Hồ Dương: “Vậy chúng ta cứxuống đótrước nhé?”

Đội trưởng Hồ Dương không nén được nụ cười, gật đầu đồng ý. Nếu người duy nhất biết đường làCương NhậtPhổBạc đãởdưới đórồi, vậy thìbên dưới ấy chắc chắn là cóđường. Xem ra chắc làanh ta tưởng rằng hôm qua bọn họđịnh lên đỉnh chỉtrong một ngày, đoán chừng hôm nay đến thu nhặt thi thể, không ngờhôm qua họchỉleo núi có nửa ngày rồi nghỉ ngơi qua đêm bên dưới lằn tuyết, hôm nay gặp mặt nhau ởđây cũng coi như làmay mắn đi vậy.

Đội trưởng Hồ Dương nói: “Xem ra Cường Ba thiếu gia nói đúng rồi đấy, bên dưới cóđường, phải trượt xuống đó xem sao. Chỉcóđiều e rằng sau khi vượt qua được rừng tháp băng, leo vách băng sẽtương đối khóđấy.” Lữ Cánh Nam chỉthị: “Trượt nhanh xuống tầng đất đông, trước khi mùtuyết hoàn toàn che phủkhu vực khe rãnh này phải leo ngược lên dốc băng!” Các thành viên trong đội nhất tề bắt tay hành động, nhanh nhẹn đóng xong đinh tán, mũi khoan thép, móc dây thừng, chẳng buồn dùng đến các thiết bịan toàn như thừng phụvàthiết bịhạđộcao, cứthếtrực tiếp trượt xuống luôn.

***

Max nói: “Sao vậy… không ngờ chúng lại trượt xuống khe băng kia!” “To gan thật, chúng nóđiên rồi chắc? Tao chưa nghe nói cóai dám vượt sông băng theo lối đi xuyên qua khe nứt như thế này cả!” Merkin quay sang hỏi người đứng bên phải mình, “Mày thấy sao hảThiết Quân?” Gãđàn ông tên làThiết Quân này thấp hơn Merkin cả một cái đầu, nhưng nhìn phần vai hắn không ngờ lại còn rộng hơn cảvai Merkin, cánh tay cũng hết sức cường tráng, cảngười hắn lúc đứng yên bất động thành ra hình một cái tam giác ngược, cộng thêm cả đôi cánh tay dài đến gối, trông chẳng khác gìcon tinh tinh cả. Hắn cất tiếng nghe cũngnhư loài dãthúđang gầm ghè: “Tôi cho làtrừphi chúng có mục tiêu xác định, bằng không sẽ không dám xuống khe bắng nứt ấy đâu.” Tiếng Anh của hắn cũng không được chuẩn cho lắm. Max liếc nhìn một cái đầy khinh bỉ.

Merkin gật đầu: “Ừm, đúng thế, chúng cóbản đồmà.”

Tới đây, Merkin thởdài nói: “Thật không ngờđấy, thìra tấm bản đồcũng chỉđường đến nơi này, xem ra hồi ức của Tây Mễlàchính xác rồi, giờchỉcòn xem rốt cuộc tấm bản đồấy chỉ tường tận đến mức nào thôi. Mấy trăm cây số lưng chừng núi bịbao bọc trong sương tuyết mùmịt, lại chỉcó một lối vào rộng chừng một mét là có thể đi xuống dưới, đám giáo đồMật giáo cổđại ấy sao lại tìm ra được nơi như thếchứ? Thật làkhông thểtin nổi… Nếu kýức của Tây Mễ chuẩn xác hơn một chút nữa! Nếu sườn núi đókhông cótừ trường đáng sợnhường ấy! Nếu không códải gióTây chết tiệt ấy! Nếu không cóđám sương mùdày đặc ấy! Chỉcần thỏa mãn bất cứđiều kiện nào, tao cũng đãtìm được cái lối vào kia rồi! Hừ…”

***

Trượt xuống đáy khe băng, Trác Mộc Cường Ba bước tới bên cạnh Cương Nhật Phổ Bạc, ôm lấy Cương Lạp ngoảnh đầu lại hỏi: “A quả, sao anh lại ởđây?” Nhạc Dương ởcạnh đấy cười hìhìhết sức gian xảo: “Chúà, chắc không phải chúởđây đợi bọn tôi đấy chứ?”

Cương Nhật PhổBạc giận dữquát: “Nói càn nói xiên!

Tôi chỉlà… chỉlà…”

Đội trưởng Hồ Dương cũng không nghĩkhác lắm.

Mặc dùCương Nhật PhổBạc đãkiên quyết từchối dẫn đường cho họlên núi, nhưng từlúc biết họvẫn quyết giữý lên núi tuyết cho bằng được, trong lòng cứnghĩmãi vềTrácMộc Cường Ba, giáo sư Phương Tân vàcảLạt ma ÁLa nữa, suy đi tính lại cuối cùng anh ta cũng không thểyên tâm.

Đêm qua lại đột nhiên nằm mộng, vậy nên anh ta mới đến những chỗmàmình biết trên núi xem thửmột lượt coi sao.

Chẳng ngờ, bọn Trác Mộc Cường Ba đi đường vòng quanh núi, rồi lại còn nghỉngơi một đêm ởbên dưới lằn ranh tuyết, đến hôm sau mới bắt đầu leo lên đỉnh. Cương Nhật Phổ Bạc dùnửa đêm vềsáng mới bắt đầu lên núi, nhưng anh ta vốn đãthông thuộc đường xá, lại thêm cảCương Lạp dẫn đường, vậy nên đãvượt lên phía trước cảbọn.

Cương Nhật PhổBạc chỉnói hai câu ấy, rồi cũng không biết phải giải thích ra sao, đành thởdài nói: “Đêm qua tôi mơ thấy Lạp Chân, cô ấy trách móc tôi, vậy nên, mới muốn đến đây xem thếnào…” Trác Mộc Cường Ba biết vị“a quả” này của mình ngoài miệng thìsắc bén như đao, nhưng trong tâm thìmềm như đậu phụ, gãấn mạnh hai tay lên bờvai Cương Nhật Phổ Bạc, cũng không nói gìthêm nữa.

Đội trưởng Hồ Dương nhìn hang băng tan sâu hun hút, nói: “Thìra, anh biết con đường duy nhất cóthểlên đỉnh núi, hóa ra bí mật chính là ở trong dòng sông băng khổng lồ.

Chẳng trách những đoàn leo núi khác trước nay vẫn không thểnào lên đến đỉnh được, thìra bọn họđều không thểvượt qua được dòng sông băng bịphủkín trong sương mùdày đặc này.” Giáo sư Phương Tân mừng rỡnói: “Cương Nhật, đằng nào chúng ta cũng khéo gặp ởđây rồi, hay anh dẫn đường cho chúng tôi nhé?”

Cương Nhật PhổBạc ngoảnh mặt đi, ấp úng nói: “Tôi, tôi không dẫn đường được. Muốn đi thìcác vịtựtìm đườnglấy màđi, tôi chỉtheo sau thôi.” Giáo sư Phương Tân lấy làm khó hiểu: “Anh hà tất phải…” Cương Nhật Phổ Bạc kiên quyết đáp: “Tôi không thể phản bội lại lời thề!”

*********

(*) “Nấc thang thứ hai”: chỉ vách đá dựng đứng cao chừng 5 mét chắn trên con đường truyền thống lên đỉnh Chomolungma ởsườn phía Bắc, nằm ởđộcao từ8.680

mét đến 8700 mét; muốn lên đỉnh núi thìbuộc phải vượt qua vách đánày.

Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Chương 34

THỦY TINH CUNG (5)

Thủy tinh cung (1)

Đãđến cửa hang rồi màCương Nhật PhổBạc vẫn còn nói không muốn dẫn đường, khiến mọi người đều hơi khó xử. đội trưởng Hồ Dương phát cáu lên: “Sợcái chógì! Tự chúng tôi tìm đường, chết trong này làcùng chứgì!” Nói thì nói vậy, nhưng đây cũng chỉlàlời trong lúc tức khílên mà thôi.

Không còn cách nào khác, họđành tựmình nghĩcách.

Lữ Cánh Nam sắp xếp: “Tầm nhìn ởđây rất thấp, hơn nữa tầng băng bên trên còn cónguy cơ sập xuống, nói chuyện phải nhỏgiọng thôi, nhất định phải đi sát vào nhau. Diện tích sông băng này rất lớn, đặc biệt làsau khi sương mùlên, nếu lỡđểlạc đường thìrất cóthểlàsẽkhông ra khỏi đây được đâu. Đãlắp xong thiết bịphát tín hiệu cảchưa?” Ba Tang gật đầu, như vậy cho dùhọcólạc đường trongmàn sương cũng cóthểdựa vào thiết bịtiếp nhận tín hiệu màtìm thấy con đường đi lên này. Lữ Cánh Nam ngẩng đầu nhìn sắc trời, chiếc mâm bạc kia đãkhông còn trong tầm mắt, chỉthấy vài điểm tinh túảm đạm lu mờ, bèn nói: “Mặt trời sắp lên rồi, sương mù cũng đang nhanh chóng hình thành, chúng ta phải tăng tốc lên.” Đứng bên dưới đáy sông băng ngẩng đầu ngước nhìn sông băng, cảm giác tựa hồ như một khối lập phương khổng lồcóphần đáy bịkhoét rỗng vậy, trên đỉnh đầu hình thành rất nhiều khối băng nhọn hoắt như mũi dùi treo ngược, trông như từng mũi giáo nhọn sẵn sàng đâm thẳng xuống mặt đất bất cứlúc nào. Màdưới đất cũng còn rất nhiều mũi băng rơi xuống, cắm sâu vào tầng đất đông cứng, lại còn có rất nhiều trụbăng cỡlớn mọc lên sừng sững như những cây măng tre khổng lồ, thoạt nhìn cửa hang này hệt như con ác long thời cổ đại đang há ngoác cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn. đội trưởng Hồ Dương đi vào trước tiên, mọi người cũng lục tục tiến vào miệng con ác long, cẩn thận tránh những mũi dùi nhọn hoắt trên bềmặt. Trên đầu gióthổi vù vù, chốc chốc lại có tiếng “cạch cạch” của những mẩu băng nhỏ rơi xuống, cả đoàn người đến thở mạnh cũng không dám thởnữa.

Tầm nhìn bên dưới sông băng rất hạn chế, khálàgiống với hang động Trác Mộc Cường Ba và đội trưởng Hồ Dương đã vào năm trước, chỉ khác là bức tường băng khổng lồbên ngoài dày hơn hẳn màthôi. Ánh đèn chiếu qua, băng tuyết phản xạ tạo nên một vùng ánh sáng lấp lóa lạ lùng, dưới đếnhững trụbăng vỡrạn đểlộra những vệt như vảy cá, phảng phất như trong bóng tối ẩn tàng vô sốloài yêu ma quỷquái. Càng đi sâu vào bên trong lại càng tăm tối,dưới ánh sáng của ngọn đèn sương mù, những cây măng hoàn toàn từbăng tuyết nhô cao đến hai mét, ngoài ra còn những vuốt thúmỏưng khoằm xuống ởkhắp nơi nơi, mỗi lần đi qua bên dưới chúng, mọi người đều cócảm giác như tính mạng mình đang bịquái thúnắm trong lòng bàn tay vậy.

Đi tiếp vềphía trước, tầng đất đông được tuyết đọng che phủ cũng đã nứt toác ra, bên dưới đen ngòm như mực, không hiểu sâu đến mức độnào, nghiêng tai lắng nghe, liền mờmờvăng vẳng lên tiếng cuồn cuộn như sấm rền. Đường Mẫn lo lắng nói: “Bên dưới làgìvậy?” Nhạc Dương nhún vai nói: “Ai biết được đâu, cólẽlại là một tảng khe băng thôi, ai màrơi xuống đấy chắc khóleo lên nổi.” “Dòng chảy ngầm!” Trương Lập làm ra vẻ rất kinh nghệm giải thích, “Đólàdòng chảy ngầm thông thẳng xuống lòng đất, một hiện tượng tự nhiên hết sức kỳdị, nước lạnh dưới không độ C rất nhiều, nhưng không hề đóng băng, ngược lại sau khi rời khỏi dòng chảy thìmới nhanh chóng kết thành băng. Để rơi xuống đấy sẽ bị đóng thành băng cứng đờluôn, tuyệt đối không cócơ hội sống sót.” Nhìn bộ dạng của anh chàng, cảTrác Mộc Cường Ba vàHồ Dương đều cảm thấy hơi tức cười.

Khe nứt lớn dần lên, khiến cả đoàn người lại có cảm giác như trở lại khe núi lớn dưới lòng đất có Đảo Huyền Không tự, chỉlàbây giờ, con đường đácứng chắc đãbiến thành đống tuyết đọng rời rạc, đi trên con đường thếnày, nguy cơ sụt lởlúc nào cũng lơ lửng treo trên đầu mỗi người.

Lúc này, kinh nghiệm của đội trưởng Hồ Dương giúp ích rất nhiều, mỗi khi xuất hiện chỗrẽ, anh liền dựa vào những thay đổi nhỏnhặt của hướng gióvàđộdày của băng tuyết đểchỉdẫn cho mọi người con đường chính xác, không đến nỗi đi vào ngõcụt không thểtiến lên phía trước được nữa.

Cóđiều đến đoạn vềsau, đường rẽcàng lúc càng nhiều, đội trưởng Hồ Dương cũng bắt đầu lực bất tòng tâm. Khi ấy, Cương Nhật PhổBạc vẫn tuân thủlời hứa của mình, luôn đi theo sau cảđoàn người, nhưng anh ta lại đểCương Lạp đi trước tiên. Cóđiều, khi Nhạc Dương, Trương Lập trêu đùa, Cương Nhật PhổBạc lại hết sức nghiêm túc đáp: “Tôi không dẫn đường.” Nhìn vẻmặt nghiêm túc của anh, tựa hồ cóẩn tình gìkhónói, bọn Nhạc Dương cũng không tiện hỏi han thêm. Cảđám đi theo sau Cương Lạp, mỗi lúc một đến gần khu vực trung tâm sông băng.

Các khe nứt càng lúc càng nhiều, những chỗcóthểđặt chân lại càng lúc càng hẹp, thành viên trong đội đành hóp bụng bám sát người vào vách băng như mấy con thằn lằn, hai chân nhích từng chút một hết sức cẩn thận, cóđiều mọi người đều tin tưởng rằng Cương Lạp sẽđưa họthoát khỏi chốn hiểm nguy này.

Mười mấy phút sau đó, cảđoàn người rơi vào một tình huống tiến thoái lưỡng nan, phía trước không còn đường nữa. Con đường nhỏdo tuyết đọng lại trên vách băng tạo thành cũng chỉrộng chừng vài chục phân, giờđây, ởphía trước mặt họ, tuyết đãsụt xuống chỉcòn một lớp dày chừng vài cen time t, căn bản không thể đi được. Nhưng Cương Lạp vẫn tung tăng nhảy nhót, thân hình nhanh nhẹn tựa như trên đất bằng. Nhạc Dương nhìn theo bóng Cương Lạp, thốt lên: “Cương Lạp lợi hại thật đấy.” Trác Mộc Cường Ba nói: “Tất nhiên, Hải lam thúlàTuyết sơn thần thú, nóởtrong khu vực núi tuyết này cókhác nào cáởtrong nước đâu.”Đội trưởng Hồ Dương nói: “Trông thấy chưa, chỗnày chỉ rộng chừng bảy tám mét, chúng ta còn qua được. Mỗi người cốgắng lên, đừng đểCương Lạp coi thường đấy!” Cương Nhật PhổBạc hiếu kỳnói: “Qua thếnào hả?”

Lạt ma ÁLa đi đầu tiên, ba lô vẫn đeo nguyên trên lưng, ông chạy lấy đàchừng hơn chục mét, kếđóCương Nhật PhổBạc liền thấy một bóng người đột nhiên chạy vụt lên, vươn móc sắt lắp trên tay bấm vào mặt băng, cảngười lao đi vun vút trên vách băng dựng đứng. Một bước, hai bước, ba bước, mỗi lúc một lên cao, chạy nhanh chừng sáu bảy bước như thếthân thểvịsư giàmới bắt đầu hạdần độcao, lại chạy thêm hơn chục bước nữa, rồi an toàn hạxuống con đường phủtuyết phía bên kia. Vết nứt rộng chừng bảy tám mét, không ngờlại vượt qua một cách thuận lợi như thế. Kế đó, trước ánh mắt đầy ngạc nhiên của Cương Nhật Phổ Bạc, từng thành viên khác đều lần lượt chạy trên vách băng thẳng đứng, thân hình lướt đi đẹp mắt, nhanh nhẹn như loài khỉvượn vậy. Cương Nhật PhổBạc nhìn màhoàn toàn ngẩn người ra, cuối cùng mới sực phát hiện chỉcòn lại một mình đang đứng lẻloi phía bên này. Cóđiều anh ta cũng cócách riêng của mình, chỉ thấy cổ tay Cương Nhật Phổ Bạc hơi lỏng ra một chút, trong lòng bàn tay đãnắm một chiếc móc phi dây, vùvùxoay hai vòng rồi tung lên, chiếc móc liền bám chặt vào một đường nứt trên mặt băng, kếđóanh ta cũng đu người men theo vách băng, còn đạp chân chạy trên đó mấy bước nữa, chỉcóđiều không chạy nhanh như bọn Trác Mộc Cường Ba màthôi.

Cương Nhật PhổBạc đuổi kịp mọi người, vẫn không thể tin nổi những gìmắt mình vừa nhìn thấy, cất tiếng hỏi: “Mọi người, làm thếnào vậy?”Nhạc Dương cười đáp: “Đây gọi làchạy đạp tường, làm một kỹxảo trong môn chạy Parkour, một môn thểthao cực hạn rất được ưa chuộng bên nước ngoài, chúng tôi đãluyện cái này mất hơn nửa năm đấy. Người bình thường đạp lên tường cóthểchạy được khoảng ba đến năm bước, chỉcần nắm vững kỹxảo thìcóthểliên tiếp chạy trên tường chừng bảy tám bước gìđấy, thêm vào lực bám của móng vuốt, tự nhiên làcóthểchạy mười mấy bước trên vách băng như thế rồi. Kỹthuật của chúcũng không tệchút nào đâu, giống như dây móc của chúng tôi ấy.” Nhạc Dương nói xong, nghĩkỹ lại, chợt nhận ra ngoài động tác ném dây khác với kỹthuật sửdụng dây móc của họ, còn đâu các kỹxảo như đu dây, đạp chân, tung mình, hạcánh của Cương Nhật PhổBạc đều giống hệt như những gì họ được huấn luyện, cảm tưởng như làmấy người cùng học chung một vịsư phụvậy.

Đâu đâu cũng cónhững đoạn tuyết sụt lõm xuống, ngắn thìnăm ba mét, dài thìbảy tám mét, thêm nữa địa hình nơi này đầy những thông đạo chằng chịt như sào huyệt của loài thúnào đótừthời viễn cổ, vậy nên đi trong khe băng nứt này cũng hết sức khókhăn. Đây cũng lànguyên nhân khiến rất nhiều người thàmạo hiểm cảtính mạng băng qua vùng đất này phía trên khe băng chứcũng không dám xuống sâu bên dưới.

Đi được một lúc, Lạt ma ÁLa khản giọng nói: “Đường phía trước không dễđi rồi.” Đường Mẫn thòđầu lên trên, khẽnói: “Chỗđứt gãy này rộng quá.”

Đội trưởng Hồ Dương nói: “Đứt gãy cũng cómấy loại, phía trước đây làdải đứt gãy hoàn toàn.” Trác Mộc Cường Ba nhổm lên quan sát, phía trước là hai động huyệt giaoq , p ̣ g y  ̣ g nhau, vách băng dựng đứng không cóchỗnào đểđặt chân, phải vòng qua chỗgiao nhau rồi đi thêm mấy chục mét nữa mới thấy chỗđặt chân mới. Cương Nhật PhổBạc mỉm cười nói: “Lần này thìqua thếnào đây?” Trương Lập cười cười đầy tựtin: “Chúà, chúxem đây này!” Lần này, Lạt ma ÁLa đãdùng đến dây móc, bắn thẳng lên tầng băng lơ lửng trên đỉnh đầu, đu sang phía bờđối diện như khỉ đu dây vậy, vì tuyết bám trên tầng băng rất mỏng, dây móc đâm sâu vào mấy mét màcũng không thể bám chắc, thêm vào ba lô nặng quátải trọng đeo trên lưng, nên lạt ma chỉđu được nửa đường làdây móc đãtuột ra, nhưng ông không hềhoảng loạn, kịp thời dùng đến sợi dây móc thứhai, thân hình đung đưa nhẹnhàng vượt qua khu vực hoàn toàn đứt gãy ấy. Các thành viên trong đội liền bám vào dây thừng an toàn do Lạt ma ÁLa mang qua, đục các điểm bảo vệ trên vách băng, từng bước từng bước bám thừng leo qua. Cương Nhật PhổBạc nhìn bóng Lạt ma ÁLa phía bên kia, lẩm bẩm nói: “Quảnhiên Mật tu giảcũng biết tròkhaha ta này.” Ngoài ra, xà tuyết và ụ băng cũng hết sức nguy hiểm, một số nơi còn phải vượt qua những khe nứt ở tầng đất đông cứng, gác bên trên khe nứt làxàtuyết, thoạt nhìn trông như sợi bông vậy. Thậm chí có chỗ hoàn toàn là những mảng tuyết đan xen lên nhau gác thành một cây cầu tuyết, chỉ nhìn thôi đã thấy đung đưa muốn sập xuống rồi chứ đừng nói làđặt chân lên đómàbước qua. ChỉcóCương Lạp mới dám nhảy qua chạy lại trên ấy, thật cũng không biết sao mà lá gan nó to như thế nữa, tưởng như hoàn toànkhông hềsợhãi vực sâu vạn dặm bên dưới vậy.

Còn cónhững nơi, băng tuyết vàvách đátách rời nhau, nhưng lại không hoàn toàn chia cắt, biến thành những “chạc cây” chĩa ra khỏi vách đá, một sốchỗ“chạc cây” ấy bịcắt lìa, cuối cùng hình thành nên những ụ băng lửng lơ giữa không trung. Các ụ băng cách nhau khoảng một hai mét, bọn Trác Mộc Cường Ba phải nhảy qua những ụbăng bên trên vực sâu không thấy đáy như hồi nhỏ chơi trò nhảy ô vuông vậy. Vìchịu lực không đều, nên rất dễxảy ra trường hợp ụbăng đột nhiên nghiêng đổ, trong khoảnh khắc ngắn ngủi không đủđểxoay người ấy, các thành viên trong đội đều phải vận dụng hết thân thủhơn người cùng tốc độphản ứng cực nhanh của mình mới cóthểvượt qua một cách bình yên được. Trong chớp mắt khi ụbăng sụp xuống, dây móc cóthểbắn vào vách đá, bắn lên băng treo trên đỉnh, bắn vào một ụbăng khác, ngoài ra cũng cóthểsửdụng áo cánh dơi lướt xuống ụbăng ởthấp hơn, hoặc dùng áo cánh dơi chao liệng một quãng… sau đóbắn dây móc vào điểm cốđịnh chắc chắn, các đội viên đều giởhết tuyệt kỹ, thểhiện thành quảhuấn luyện một cách tuyệt vời. Đối với Cương Nhật Phổ Bạc, đây chắc chắn là một màn diễn tạp kỹđặc sắc nhất, kinh hiểm nhất, kích thích nhất mà anh ta từng được xem trong đời, chỉthấy anh ta cứgật đầu lia lịa, rồi lại như trầm ngâm suy nghĩgìđó, đoạn sửdụng chiếc móc dây nhỏtrong tay mình theo sát phía sau mọi người mà không hề kém cạnh.

Họcứđi như vậy bên dưới khe nứt không biết bao nhiêu lâu, mọi người đều đãthấy hơi mệt mỏi, những cơn giólạnh buốt bắt đầu khiến các thành viên khóthở, cũng may làkhe nứt lại đang dần dần hẹp lại, tựa hồnhư códấu hiệu khépsát vào. Cương Nhật PhổBạc giờmới cất tiếng hỏi Nhạc Dương đang đi phía trước mình: “Kỹthuật ném dây này của mọi người, làhọc từvịpháp sư kia phải không?” Nhạc Dương nói: “Không phải đâu, giáo quan dạy chúng tôi đấy.” Cương Nhật PhổBạc đưa mắt liếc sang phía Lữ Cánh Nam, nhủthầm trong bụng: “Những tưởng chỉcómột Mật tu giả, thìra cảcon nhóc này cũng thế.”

Nhạc Dương lại nói: “Sao chúlại hỏi vậy? À, phải rồi, kỹ thuật quăng dây móc của chúgiống của bọn tôi lắm, thếchú học ởđâu ra thế?”

Cương Nhật PhổBạc cười cười đáp: “Cậu không biết à, kỹthuật ném dây này vốn là một trong những tuyệt kỹbí mật của người Tạng chúng tôi. Kỹthuật của tôi, đều làdo tổ tiên truyền lại cả.”

“Ồ,” Nhạc Dương kinh ngạc thốt lên, “tôi, tôi lại cứngỡ đây cũng làkỹthuật phát triển từmôn chạy Parkour cơ đấy, sao lại…” Nhạc Dương ném dây móc ra, nhấp nhô liên tiếp mấy lượt, rồi lại đứng trên một con đường băng tuyết khác.

Cương Nhật PhổBạc theo sát phía sau, nói: “Kỹthuật ném dây thừng này đã có từ thời xa xưa, chúng tôi gọi là trò khaha ta, hiện nay e làkhông còn nhiều người biết nữa rồi.

Thoạt đầu, chỉlàtròtrượt từđộcao trăm thước xuống trên dây thừng, cùng lúc đó, người biểu diễn phải thực hiện một loạt động tác cóđộkhócao khác như lộn nhào, đảo vị, xoay người… Trong đó, loại khónhất làbuộc một sợi dây thừng giữa những vách đácao vạn trượng, cũng hơi giống với trò đi trên dây của ngày nay vậy, cóđiều hồi đóngười ta còn đổ nước lên dây thừng, giónúi thổi qua liền khiến nước đọng trên ấy đóng thành băng luôn. Người biểu diễn không đượcdùng bất cứcông cụnào màphải trượt từvách đábên này sang vách đábên kia, ngoài ra, lúc trượt dây còn phải nhét hai tay vào thắt lưng, thân hình như thểđang nhảy múa trong gió, vìthếmôn này còn một tên gọi khác lànhảy múa trên thừng băng. Tương truyền, kỹthuật này làdo Liên Hoa Sinh đại sư mang đến Tây Tạng, cóđiều là, sau đời A ĐểHiệp đại sư thìkhông còn người nào biết nhảy múa trên thừng băng nữa rồi.

“Đi trên dây băng!” Nhạc Dương nghe mà trong mắt muốn lồi cảra ngoài, “Tôi chưa bao giờbiết Tây Tạng lại có môn này đâu đấy!” Cương Nhật Phổ Bạc mỉm cười nói: “Mật kỹcổxưa của Tây Tạng nhiều không kểxiết, cóđiều sau này đa phần đều đãthất lạc trong chiến loạn, ngày nay chỉsợcòn chưa đến một phần trăm lưu giữlại được. Giống như môn ném thừng này vậy, mới đầu chỉlàtròchơi biểu diễn của những nông nô cùng khổtrong buổi tếlễhàng năm, về sau dần dần đã diễn biến thành một nghề nghiệp đặc biệt, dùng nóđểkiếm sống như những kẻhành tẩu giang hồ, mãi nghệmưu sinh, đến cuối thời Minh đầu thời Thanh, một sốngười ném dây đãkhông thỏa mãn với chuyện sử dụng kỹnghệcủa mình trong các lễhội nữa, họquấn dây thừng quanh người, bất cứlúc nào, bất cứnơi đâu cũng có thểbuộc dây biểu diễn, vềsau lại dần dần diễn biến theo hướng trở thành môn ném dây bay dây móc. Cho tới khi phát triển môn này thành một kiểu gần như cánh tay kéo dài, hễvươn tay ra làcóthểquăng dây, trong bất cứhoàn cảnh nào cũng cóthểtung mình bay vút lên. Muốn sinh tồn trong núi tuyết, thìđây là một kỹthuật tối cần thiết đó.”

Lại đi thêm mấy phút nữa, nơi họ đang đứng đây đã không còn giónữa, nhưng vẫn rất lạnh lẽo. Trương Lập réđến nỗi cứ khịt khịt suốt, bộ râu xồm của đội trưởng Hồ Dương bám đầy mạt băng, cái mũi đông cứng đỏnhư mũi chúhề.

Trong động huyệt không những lạnh lẽo, màcòn cótiếng vọng làm âm thanh vang lên gấp bội phần, mỗi bước chân đặt xuống đều có thể nghe rõ mồn một, đến cả tiếng vụn băng rơi xuống cũng hòa vào tiếng bước chân đan xen của mọi người một cách hết sức rõrệt. Đường Mẫn thấy hơi sờ sợ, đội trưởng Hồ Dương đi phía trước dẫn đường cất giọng an ủi: “Không cần căng thẳng quá thế, chúng ta đã vượt qua khu vực đứt gãy rồi, giờởđây làthành băng lũy tuyết. Sông băng trong dãy Himalaya khác với sông băng ở khu vực KhảKhảTây Lý, cứđi tiếp vềphía trước, nói không chừng sẽ thấy được thủy tinh cung trong truyền thuyết đó, đẹp chẳng kém gìkỳquan trong động băng ởKhảKhảTây Lýđâu.” Đường Mẫn từtrước đến giờvẫn lấy làm tiếc vìkhông thểnhìn thấy kỳquan trong động băng KhảKhảTây Lýmà Trác Mộc Cường Ba kểlại, lúc này nghe nói cóthểthấy kỳ quan thủy tinh cung đẹp không kém gì, trong lòng tức khắc bớt đi mấy phần sợhãi, thêm vào mấy phần cảm giác mới lạvàchờmong.

Đi sâu vào trong lòng sông băng, tầng băng xung quanh dần dần thay đổi, những bức tường băng như tuyết trắng chồng chất lên nhau trởnên trong suốt, hiện lên một thứmàu xanh lam nhàn nhạt của nước biển, quảnhiên giống hệt như làthủy tinh vậy, rực rỡmê ly như mộng như ảo. Sắc hải lam ấy lan tràn khắp nơi, chuông băng, nhũbăng, cột băng, hoa băng, trụ băng, sương băng… hết thứ này đến thứ khác hiện lên trong mắt, làm cảtoán người tùy tiện xâm phạm nơđây không kịp nhìn ngắm hết. Đường Mẫn ngây ngẩn thốt lên: “Thủy tinh cung, đãđến thủy tinh cung rồi sao?” Đội trưởng Hồ Dương lắc lắc bộ râu xồm xoàm, nói: “Chưa đâu, vẫn còn sớm mà, đây chỉlàlối đi thôi. Nếu như cóthủy tinh cung ấy à, đãgọi làcung, thìít nhất cũng phải có một gian cung điện lớn mới được chứ.”

Phía bên trên không còn thấy ánh mặt trời đâu nữa, họ đã hoàn toàn đi vào dưới đáy sông băng. Tiếng gió nhỏ dần, nhiệt độcũng từtừấm lên, ánh đèn chiếu đến đâu cũng thấy hiện lên một mảng xanh ngăn ngắt, tức làthông đạo này hoàn toàn bằng đáthạch anh, không một ai hoài nghi điều ấy nữa. Trác Mộc Cường Ba vàTrương Lập đãtừng thấy cảnh tượng kỳvĩbên trong động băng ởKhảKhảTây Lý, họ hiểu sắp tới sẽxảy ra điều gìnếu như thật sựcóthủy tinh cung ởchốn này. Cảm giác trước mắt bỗng sáng bừng lên ấy, sẽkhiến người ta phải kích động đến độmuốn rơi nước mắt.

Đi qua một chỗngoặt, đội trưởng Hồ Dương phát hiện ánh sáng ởphía trước mờđi, anh liền bảo mọi người dừng lại, trước tiên tự mình ổn định lại xúc cảm đang sôi trào, đoạn nói: “Chuẩn bịxong chưa, mọi người, thời khắc xúc động sắp đến rồi, theo tôi nào!” Bên ngoài khe nứt, gióTây thổi vùvù, khílạnh ập đến run cảngười, hơi thởcũng đóng thành băng, dẫu làởbên trong đường hầm, chốc chốc cũng vẫn cógióâm phơ phất khiến da đầu mọi người cứsởn hết cảgai ốc lên. Đến chỗnày, gióđột nhiên dừng lại, không gian bất đồrộng hẳn ra, nhiệt độtăng cao đáng kể, cảm giác ấm áp nhẹnhàng bao bọc lấy mỗi người. Quảlà một không gian rộng rãi màtĩnh lặng, tựa như cảnội tâm mỗi người cũng rộng mởra cùng vớkhông gian xung quanh vậy.

Chui ra khỏi lối thông chật hẹp, mọi người liền nhìn thấy hang băng khổng lồhình bán cầu đó, tạo vật của thiên nhiên quảlàhuyền diệu vô cùng vô tận, đứng trước vẻđẹp tuyệt trần ấy, không người nào làkhông ngửa mặt nức nởnghẹn ngào. Tuy đội trưởng Hồ Dương cũng biết thủy tinh cung là kỳquan tuyệt thế, song cũng không thểngờthủy tinh cung ở đây lại đẹp đến nhường này.

Xuất hiện trước mắt họ, là cả một vương quốc thạch anh(*) tựa như mộng ảo, những chỗmắt thường cóthểnhìn thấy toàn làsông băng cổxưa, trông như được tạc từlam thạch anh, băng tinh ánh lên những quầng sáng diễm lệ, tựa hồcóvô sốtinh linh màu xanh lam đang nhảy múa tung tăng vậy. Phía trước mặt là một hàng trụ bằng thạch anh tím, vươn sang hai phía theo hình cánh cung, như thểnữthần vươn đôi cánh tay, nhẹnhàng êm ái ôm cảtòa cung điện vào lòng. Đường kính những trụthạch anh này đều vượt quá năm mét, độcao cũng trên hai chục mét, bên cạnh rải chi chít những mầm thạch anh vàhoa thạch anh nhỏhơn. Nhìn qua bức tường vây tạo thành từnhững cột trụkhổng lồấy, cóthểtrông thấy chính giữa cung điện là một mặt hồ… một hồnước ẩn khuất sâu bên trong tầng băng.

Nước hồmàu trắng sữa, một thứdung dịch như quỳnh tương phảng phất tỏa ra một mùi hương thanh thanh hấp dẫn, cảmặt hồdập dờn gợn sóng lăn tăn, những nếp sóng ấy để lại các nét linh động đến say đắm lòng người trên vách tường vàmái vòm của tòa băng cung. Tương truyền rằng, Dao trì trong núi Côn Luân chứa đầy quỳnh tương ngọc dịch, lúc này đây, chẳng phải hồnước của bậc thiên tiên ấy đang hiển hiện ra trước mắt họđấy hay sao?Trời còn chưa sáng, nhưng ởđây lại cónhững tia sáng yếu ớt chiếu từđỉnh vòm xuống, ánh sáng hắt lên từnhững gợn sóng lăn tăn điểm trang khiến cảtòa thủy tinh cung trở nên lộng lẫy vô cùng. Ngước mắt nhìn lên đỉnh vòm thạch anh, chỉthấy ánh sáng lấp lóa chập chờn như rắn vàng múa lượn; khi dịch ánh mắt sang phía tường dòng thác băng trút xuống trên mặt tường thạch anh tựa như hồnhư “bình bạc vỡtuôn đầy dòng nước”(*). Nhưng khiến người ta xúc động nhất, đích thị chính là hồ nước màu trắng sữa trong lòng sông băng kia. Giữa hồ sừng sững mọc lên ba ngọn núi băng, trông như Bồng Lai tiên đảo, bên cạnh còn có rất nhiều nấm băng cao đến một hai mét, bề mặt trơn nhẵn, hình thành nên những vũđài băng thiên nhiên. Bên trên mặt hồlànhững cầu băng cao thấp không đều, thông thẳng đến chốn u cảnh nơi tiên sơn, dung dịch trắng sữa nhẹnhàng vỗ vào bệ cầu bên dưới, phát ra những âm thanh nghe như sóng vỗ bờ. Trên đỉnh tòa băng cung, huyền băng hóa sương, ngưng kết thành những viên trân châu óng ánh tinh khiết, từng viên từng viên rơi xuống, nghe như tiếng nước chảy gõ lên dây đàn, tiếng tinh tang tựa như nhạc tiên từ chốn thiên ngoại bay tới. Trong hồnước hơi mùmờmịt vẩn vít, mỗi khi cóhạt trân châu rơi xuống, bên trong màn mê vụ ấy lại ảo hóa ra một nàng tiên thướt tha yểu điệu hay bóng lồng bóng phượng nhảy múa hòa theo âm điệu, đến cuối cùng lại tiêu tan thành mây khói, phiêu du lướt vềchốn tiên sơn, nhưng dư âm vẫn còn nghe văng vẳng bên tai, hình ảnh như khắc sâu vào đáy mắt, khiến tâm tư cảbọn đều chìm vào một vùng hỗn độn mịt mùng, không biết thếgiới xung quanh đang xảy ra chuyện gìnữa.

*******(*) Đây chắc là một phương pháp miêu tảẩn dụcủa tác giảthôi, thạch anh (Silic điôxít – SiO2) là một khoáng chất nguồn gốc nham thạch không thểxuất hiện với sốlượng và quy mô như thếtrong lòng sông băng (thành phần hóa học là… ai cũng biết), lẫn vào đó một mảnh cũng chỉ với xác suất vô cùng nhỏthôi. Mặt khác cũng cóthểdo lỗi dịch thuật, hoặc do trùng lặp thuật ngữvìngười Hán dùng từ“băng tinh thạch” đểchỉ“đáthạch anh” chăng, nên trong nhiều truyện Trung Quốc khác (như Ma thổi đèn chẳng hạn) đều thấy xuất hiện những mỏthạch anh lớn trong lòng băng vĩnh cửu.

(*)Một câu trong bài Tỳbàhành của Bạch Cư Dị(Phan Huy Vịnh dịch):

“… Bình bạc vỡtuôn đầy dòng nước Ngựa sắt giong, xô xát tiếng đao Cung đàn lựa khúc thanh tao Tiếng cung xélụa, lựa vào bốn dây…” Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMãChương 35

CỰC NAM MIẾU (1)

Mê cung băng Lạt ma ÁLa như bịt tai làm ngơ, tiếp tục nói: “Cực Nam miếu hay còn gọi làTuyết sơn thủy tinh miếu, toàn bộđược xây dựng từthạch anh núi tuyết, làhình ảnh thu nhỏcủa Đàn thành, chia làm ba tầng thượng, trung, hạ. Tầng thượng là Pháp khíchâu bảo các, tầng trung làKinh điển các, tầng hạ làđiện đường thờPhật, trên mái vàtường ngoài của các tầng lần lượt được chạm vẽbốn vòng luân hồi đồ, đi quanh chùa một vòng, tổng cộng có một trăm lẻ tám Băng tinh pháp luân, cao ba trượng, nặng chín nghìn chín trăm cân.

Nếu cóthểdùng sức người đẩy pháp luân này một vòng, thì bằng như xoay chuyển pháp luân bình thường một nghìn lần, đạt được chính pháp thân; người xoay chuyển cảmột trăm linh tám pháp luân, có thể khiến chúng sinh trong lục đạo luân hồi thảy đều hưởng an lạc.”

*******

Mọi người không sao hiểu nổi, không dám tin chắc những gìhọnhìn thấy rốt cuộc làthực hay làảo. Ba Tang tháo găng tay, rảo chân bước ra bờhồquỳxuống, vốc lên một vốc nước, chất dịch trắng sữa óng ánh dập dềnh trong bàn tay anh ta, không ngờlại cảm thấy hơi ấm ấm trên tay.

Kýức từthuởthiếu thời cùng cảm giác như được ởtrong lòng mẹlàm toàn thân Ba Tang rung lên, bất giác thất thanh thốt lên: “Không, đây không phải làthật!” Đường Mẫn mơ màng như người say rượu, gương mặt nhỏnhắn ửng lên hai quầng hồng, khẽdựa người vào TrácMộc Cường Ba thìthào: “Đây làthật phải không? Đây làthật phải không? Anh Cường Ba, không phải chúng ta đang nằm mơ đấy chứ?”

Lần đầu tiên ánh mắt Trác Mộc Cường Ba không tập trung toàn bộsựchúýlên Đường Mẫn màchỉđờđẫn quan sát tất cảmọi thứtrong tòa thủy tinh cung. Tất thảy đều mê man huyền ảo đến vậy, tất thảy mọi thứởđây đều đẹp đến độ tưởng chừng như chúng không nên là vật sở hữu của chốn nhân gian, con người dùcónằm mơ cũng không thể mơ thấy cảnh quan nào như vậy được. Gãhơi ngỡngàng đáp lời: “Không, anh cũng không biết, chắc không phải đang nằm mơ đâu. Em đã bao giờ mơ thấy cảnh sắc đẹp đẽ nhường này hay chưa?” Cólẽđội trưởng Hồ Dương biết nhiều hơn một chút, gã liền hướng ánh mắt về phía anh chàng râu xồm ấy.

Đội trưởng Hồ Dương cũng đang đắm chìm trong cơn mê muội, không ngờbên trong thủy tinh cung lại cóhồnước, anh đãlàm công tác khảo sát khoa học trên sông băng cả nửa đời người, nhưng cảnh sắc đẹp đẽnhương này thìđây cũng mới làlần đầu tiên anh được chiêm ngưỡng. Khi ánh mắt anh vừa bắt gặp thủy tinh cung, anh đãbiết, kểtừgiờ phút này trởđi, trong những kýức không thểxóa nhòa của đời mình, ngoài kỳquan trong động băng ởKhảKhảTây Lý ra, nay đãlại cóthêm một hồnước bên dưới sông băng này nữa. Mặc dùđây làchỗsâu nhất của hình lập phương băng, nhưng lại không hềthiếu ánh sáng, thậm chíngẩng đầu lên còn cóthểtrông thấy sao Mai đang lặn lấp lóa nơi chân trời nữa, tại sao lại như vậy chứ? Bởi vì bên trong khối lập phương ấy rỗng ruột! Bên trên mái vòm thủy tinh cung còn vô sốnhững khoảng hởlớn, chúng giống như những bọt khí,làm ánh sáng cóthểxuyên thấu qua khối lập phương băng, mang ánh mặt trời xuống tận nơi sâu thẳm nhất bên trong khối băng khổng lồ, chỉcóđiều khi ấy, bức tranh của chốn tiên giới ấy sẽnhư thếnào thìkhông ai cóthểtưởng tượng tiếp được nữa. Khá nhiều “bọt khí” còn có nước ở bên trong, nhưng không phải màu trắng sữa mà là màu xanh nước biển, bởi thếmàkhi mọi người đứng trong thủy tinh cung, bước chân lên cầu băng, ngước nhìn những dải lụa nước màu xanh lam lưu chuyển trên đỉnh đầu, xung quanh lại cósương mùbảng lảng, cảm giác thật đúng như đang ở bên trong thủy tinh long cung nơi đáy biển sâu vậy.

Cương Lạp phía trước chạy loanh quanh một vòng, không thấy cóngười đi theo, lại quành ngược trởvềxem, nó cứ hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào đám người bọn Trác Mộc Cường Ba.

Cương Nhật Phổ Bạc đi phía sau cũng thầm thở dài nghĩ: “Ôi, người từthếgiới bên ngoài… Chỉnhìn thấy những cảnh tượng ởđây màđãkích động đến thếrồi hay sao? Vậy thì, tiếp sau đây, mọi người… sẽcòn như thếnào chứ? Anh nghĩ ngợi giây lát, đột nhiên gọi Cương Lạp lại gần, thấp giọng thìthào nói mấy câu vào tai nó. Cương Lạp nhìn Cương Nhật PhổBạc với ánh mắt đầy nghi hoặc, nhưng rồi cũng khẽgật đầu.

Mặc dùmê luyến, dẫu rằng không nỡrời xa, nhưng cuối cùng Lữ Cánh Nam vẫn dằn được lòng, cô nuối tiếc nhắc mọi người: “Đi thôi, thời gian không còn nhiều đâu.” Cô hiểu rõ, đại tự nhiên không bao giờ tiếc phô bày vẻ đẹp của mình, chỉđợi những người cótâm đi tìm kiếm phát hiện mà thôi. Cóđiều lần này bọn họchỉlànhững khách qua đường vội vãbăng qua chốn đây, thực không dám ảo vọng chiếmhữu mãi mãi vẻđẹp tuyệt thếnày.

Đội trưởng Hồ Dương cũng nói: “Đi thôi, nếu khu vực rừng tháp băng màbịsương mùche phủthìchúng ta không đi qua được đâu. Cứcoi đây như là một trong vài khoảnh khắc tuyệt mỹnhất trong đời mọi người màlưu giữtrong ký ức, vậy cũng làđủlắm rồi.” Vòng qua hồ nước, Cương Lạp lại dẫn mọi người đi vào một thông đạo băng khác, những khe nứt bên dưới tầng băng lại một lần nữa từnhỏhóa thành to. Con đường này không ngờcòn khóđi hơn cảđoạn đường họđi qua lúc nãy.

Cương Lạp cũng phải giữ tốc độ cực nhanh mới có thể chạy trên mép vách băng màkhông rơi xuống dưới. Càng khiến người ta khóhiểu hơn là, vách băng ởđây rõràng khác hẳn với đoạn đường vừa nãy, bỗng dưng trởnên rắn vô cùng, đầu mũi khoan của dây móc bắn vào vách băng mà không thểbám chặt, sợi dây móc rơi ra, thìliền ngay bên dưới chính làvực sâu vạn trượng. Mới được vài bước, dây móc của Trương Lập đãbịgiật ra khỏi vách băng, người đi phía trước là Ba Tang thì đã đu mình sang một điểm đặt chân khác, cũng may làcóNhạc Dương ởphía sau vươn tay ra chụp lấy anh chàng.

Nhạc Dương một tay giữsợi dây móc, một tay nắm tay Trương Lập, đứng nghiêng ngảtrên vách băng, hiềm nỗi hai người đều đeo găng tay, sức nặng thân thểcộng với chiếc ba lô to trên lưng Trương Lập khiến anh chàng không ngừng trượt xuống dưới. Nhạc Dương khónhọc nắm chặt lấy tay Trương Lập, nhưng cũng không thểngăn được đàtrượt đó, vột hoảng hốt cuống cuồng kêu toán lên: ChúCương Nhật PhổBạc, mau, mau giúp một tay đi.” Cương Nhật Phổ Bạc không ngờ lại nở một nụ cườlạnh lùng, đáp: “Con đường này làdo các cậu tựchọn, các cậu phải biết rằng sống chết xưa nay đều chỉ quyết định trong một cái nháy mắt màthôi.” Nhạc Dương rối rít: “Chú cương nhật phổ bạc, chú, chú…”

Cương Nhật PhổBạc lại nói: “Muốn biết chân tướng sự thật thìkhông thểsợhãi cái chết, các cậu nên chuẩn bịtâm lýsẵn sàng. Những đồng bạn bên cạnh mình, cólẽchỉtrong khoảnh khắc tiếp sau đây là sẽ vĩnh viễn rời xa chúng ta, giống như làlúc này vậy!” Găng tay Trương Lập tuột ra, cảngười lập tức lơ lửng, chỉkịp kêu một tiếng: “Nhạc Dương!” Nhạc Dương cũng hét lên: “Không… ủa?” Trương Lập tuột khỏi bàn tay anh, nhưng không rơi xuống dưới nhanh như trong tưởng tượng, mà là… mà là… cứ lơ lửng trên không trung, tựa như một ảo thuật gia đang biểu diễn.

Trương Lập nhắm tịt hai mắt lại, cứđứng bần thần ra mất một chốc, bên tai không nghe thấy tiếng gió rít, dưới chân cũng không cócảm giác hẫng xuống, liền mởmắt ra nhìn thử, thấy Nhạc Dương ởngay bên trên mình, khoảng cách giữa hai người vẫn thế. Lúc này, những người đi phía trước nghe thấy tiếng Nhạc Dương hét đều ngoảnh đầu lại, vừa hay cũng trông thấy màn Trương Lập đứng lơ lửng giữa không trung ấy.

Trương Lập biết rõmình đãgiẫm lên thứgìđó, chỉcó điều, thứnày… trong suốt! Nhớlại trải nghiệm đi trên cầu băng ởKhảKhảTây Lý, anh liền cúi khom người xuống, gõ nhẹmấy cái, giữa hư không quảnhiên cómột tầng “ván”.

Trương Lập nói: “Làbăng, tầng băng ởkhe nứt này rất dày!

Nhưng mà… lại hoàn toàn trong suốt, thật khótin quá, saolại hình thành được thếnhỉ?”

Cương Nhật PhổBạc cười ha hả, nhảy xuống bên dưới, nói với Trương Lập: “Nhớ cho kỹ, đây là con đường mọi người đãchọn. Bất kểlàxảy ra chuyện gì, cũng không thể hối hận.” “ChúCương Nhật PhổBạc, chúsớm đãbiết sẽnhư thế này rồi đúng không, làm tôi sợchết đi được!” Nhạc Dương vẫn còn chưa hết rùng mình thốt lên, đoạn cũng nhảy xuống theo.

Đường Mẫn cũng định xuống xem, nhưng đội trưởng Hồ Dương ngăn lại: “Đừng vội, chỉe tầng băng ấy không chịu được sức nặng của nhiều người thếđâu!” Cương Nhật PhổBạc lắc đầu: “Không cần lo lắng, năm xưa còn cócảmấy trăm người đi qua trên này. Rốt cuộc tầng băng này dày bao nhiêu, mọi người cứlấy đèn pin soi thửlàbiết ngay thôi.” Nhạc Dương bật đèn lên, chùm sáng chiết xạmột cách rõ ràng bên trong tầng băng, kinh thật, độ dày này ít nhất cũng phải hai mét trởlên. Nhưng nólại trong suốt như một tấm gương pha lê, đứng bên trên căn bản không thểnhìn ra.

Nhạc Dương lèlưỡi nói: “Sao màthếđược nhỉ?”

Cương Nhật PhổBạc lắc đầu: “Không biết, từkhi tổtiên tôi phát hiện ra nơi này thìđãnhư vậy rồi.” Đội trưởng Hồ Dương nói: “Đây tuyệt đối không thểlà tầng băng thiên nhiên, độthuần của băng thiên nhiên không thểcao thếnày được, trông cứnhư một khối pha lê không nhiễm một chút tạp chất nào vậy.” Trác Mộc Cường Ba nói: “A quả, đây chính là bí mật trong dòng sông băng, đồng thời cũng chính làcon đường duy nhất đểlên núi, phải không?”Cương Nhật PhổBạc lắc đầu: “Không, bímật màtổtiên tôi gìn giữởphía trước, các cậu sẽnhanh chóng nhìn thấy thôi. Hy vọng lần này, mọi người đừng kích động đến rơi nước mắt nữa thìtốt hơn.” Ngưng lại giây lát, đoạn anh ta lại tiếp lời, “Không phải tôi dẫn đường, mà là mọi người tự phát hiện đấy nhé.”

Đi trên mặt băng cực dày ấy, lại cócảmóng vuốt chuyên dụng, vốn lẽphải đi hết sức vững vàng ổn định, nhưng mọi người ai nấy đều hết sức dèdặt cẩn thận, không phải vìlý do nào khác, mà chính là vì nó quá trong suốt, thoạt nhìn chẳng khác nào bước đi trên hư không, ai mà biết được bước tiếp theo liệu có hụt chân rơi xuống vực sâu thăm thẳm hay không.

Vòng qua mấy chỗ ngoặt, Cương Lạp liền thả bước chậm lại, không chạy nhảy tung tăng nữa, nhìn tư thếnhư rồng bay hổbước của nó, phảng phất toát lên một vẻgìđó thành kính. Cương Nhật PhổBạc cũng thôi không cười nữa, ánh mắt trở nên hết sức nghiêm túc khiến bọn Trác Mộc Cường Ba đều lấy làm nghi hoặc, phía đằng trước kia rốt cuộc làgìvậy? Đi thêm mấy bước nữa, Cương Lạp đột nhiên không tiến lên theo đường thẳng, màchuyển sang đi hình chữchi

( ). Đội trưởng Hồ Dương đi phía sau, không hiểu chuyện gìnên cứđi thẳng, chỉnghe “bốp” một tiếng, cứnhư đãđập phải một thứgìđó. Kếđólại nghe đội trưởng Hồ Dương kêu “ối”, một tay xoa trán, tay kia giơ lên khoảng không phía trước sờmógìđó, bộdạng hết sức tức cười.

Một bức tường, giống hệt như tầng băng dưới chân họ đang đứng, trước mặt đội trưởng Hồ Dương là một bức tường băng trong suốt, nếu không nhìn cho thật kỹthìcựckhóphát hiện ra.

Cương Nhật Phổ Bạc phía sau nói: “Đây là mê cung băng. Mọi người cẩn thận, đi sát theo sau Cương Lạp, nếu đi lạc vào đường rẽ, tầng băng dưới chân có thể sẽ đột nhiên biến thành vực sâu không đáy đó.”

“Mê cung bằng băng à?” giáo sư Phương Tân giật thót mình, nếu không cóCương Lạp đi trước dẫn đường, e rằng bọn họkhómàđi qua nổi mê cung băng này, máy tính cũng không giúp được gì, bởi tầng băng ởđây hoàn toàn trong suốt, ống kính máy quay căn bản không thểphân biệt được đâu làtường băng, đâu làkhông khí. Không hiểu ai đãnghĩ ra trònày nữa. Rốt cuộc làngười nào, màlại đi xây một tòa mê cung băng ởchốn này? Mọi người lần mòtheo những bức tường băng gần như hoàn toàn vô hình ấy, theo sau Cương Lạp tiến lên phía trước. Lúc qua chỗrẽ, Nhạc Dương lấy tay đo thửđộdày của bức tường băng, ước chừng khoảng năm mươi cen time t, cứthếlần mòđi tiếp, chỉthấy mặt băng trơn nhẵn như gương, phẳng như đao cắt, hình thái này tuyệt đối không thểlàsản phẩm của giới tự nhiên được, cộng thêm với đường đi phức tạp của mê cung, cơ hồcóthểkhẳng định chắc chắn đây làdo con người tạo ra rồi. Nơi này ở sâu trong lòng sông băng, đừng nói làngười bình thường, cho dùcác nhàthám hiểm cũng không dám đi sâu vào trong các khe nứt, tại sao lại cótường nhân tạo, cớsao còn phải xây mê cung làm gìnữa? Phía sau mê cung này, rốt cuộc là ẩn giấu điều gì? Nghĩ đến lời Cương Nhật Phổ Bạc vừa nhắc nhởkhi nãy, Nhạc Dương không sao kìm nén nổi cơn sóng lòng trào dâng lên cuồn cuộn.

Đi được mấy vòng, đội trưởng Hồ Dương đã nhìn rđược chút manh mối: “E làđây không phải mê cung đâu!

Màcólẽđểngăn cách giólạnh bên trong lòng sông băng này. Trước cửa các ngôi nhàbằng băng của người Eskimo cũng có tường băng dạng gấp khúc chắn lại, chính là để ngăn giólạnh đó.”

Đi theo Cương Lạp chỉmột loáng đãra khỏi được mê cung băng, khi Cương Lạp ngẩng đầu nhìn lên phía trên, tất cả mọi người cũng không hẹn mà cùng ngửa cổ nhìn lên theo.

Sương mùvẫn chưa hoàn toàn che phủdòng sông băng rộng lớn này, vầng dương mới nhúđãchiếu xuống, ánh mặt trời không ngờlại chiếu xuyên qua cảbềmặt sông băng, thẳng tới chỗbọn Trác Mộc Cường Ba đang đứng. Lúc này họmới biết, thìra cảkhu vực này đãbịkhoét rỗng, đỉnh vòm kia kéo thẳng lên sát bềmặt sông băng bên trên. Ánh mặt trời chiết xạqua tầng băng, lập tức biến thành bảy sắc cầu vồng rực rỡ. Vầng dương dâng lên cao, bảy sắc cầu vồng ấy chiếu xuống đến đây lại hóa thành những ráng mây lưu chuyển, tựa như những dải lụa màu quấn hờ xung quanh tầng pha lê trong suốt, phơi bày dáng mạo vốn cócủa nơi đây ra trước mắt bọn Trác Mộc Cường Ba.

Ởtrung tâm mê cung băng này, đồng thời cũng làtrung tâm sông băng, không ngờlại cómột tòa cung điện được xây dựng hoàn toàn bằng băng đá. Tầng mái rực rỡ bảy màu ấy, những trụbăng cao đến hai ba chục mét ấy, những hoa văn được ghép bởi những kýhiệu thần bítrên tường, những bậc cấp bằng băng, hành lang điêu khắc cũng bằng băng, lúc này, cùng với vầng dương đang nhú, tất cả đều phát ra những quầng sáng rực rỡđủmọi màu sắc. Trong mắt bọn Trác Mộc Cường Ba, đây hoàn toàn là một tòacung điện chỉcóthểxuất hiện trong những giấc mơ, một tòa thủy tinh cung chân chính.

Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Chương 35

CỰC NAM MIẾU (2)

Thủy tinh cung (2)

Nếu như nói hồnước trong lòng sông băng khi nãy làvẻ đẹp màthiên nhiên đãban tặng, vậy thìthứmàhọnhìn thấy lúc này đây, lại là một kỳtích khác trong lịch sửkiến trúc của nhân loại, người xưa đã đục rỗng cả lòng sông băng, rồi dùng băng ấy xây nên một tòa cung điện khổng lồ. Không biết làngười nào xây, xây vào thời nào, màchỉthấy cảtòa cung điện toát lên sựthánh khiết trang nghiêm, sừng sững lặng đứng giữa núi tuyết, dưới lòng sông băng, đợi chờ những người đến chứng kiến kỳtích. Giờđây, những nhân chứng ấy đãđến rồi, người nào người nấy thảy đều chấn động xen lẫn kinh hãi, hoàn toàn đắm chìm trong niềm kinh ngạc mừng vui bất ngờấy, trong lòng mỗi người trong đội leo núi đều ngập tràn những ngỡ ngàng, mừng vui và cả hoang mang nữa.

Trác Mộc Cường Ba thầm nhủ: “Cảm giác, có phải là đang đợi ta chăng?” Sựchờđợi lặng lẽấy, phải chăng đã quángàn vạn năm? Cóphải chúng ta đang thấy cung điện của thần thánh hay không?” Cửa lớn của tòa băng cung nguy nga hùng vĩnày đãcao hơn mười mét, trông như nơi ở của người khổng lồ, đứng trước cánh cửa ấy, cảm giác mong đợi nómởra liền bất giác nảy sinh. Mẫn Mẫn nắm chặt vạt áo gã, kích động đến độnước mắt lãchãtuôn rơi, không thốt nổi một lời.g ̣ Đội trưởng Hồ Dương nghĩthầm: “Lànền văn minh nào đãtạo dựng nên tòa cung điện này? Nóđược xây ngay bên trên vực sâu thăm thẳm, ẩn giữdòng sông băng vạn năm, chỉriêng việc chọn địa điểm đểxây dựng tòa cung điện này đãlà một ýtưởng thiên tài rồi.” Chỗđội trưởng Hồ Dương đang đứng lúc này, cúi xuống có thể thấy vực sâu muôn trượng tăm tối bên dưới, ngẩng lên làquầng sáng rực rỡ mới dâng lên, cảm giác như thểđãtách lìa khỏi trần thế, đầu óc thanh thoát thư thái lạthường.

Trương Lập trầm tư: “Vừa cóvẻhư vô xa xăm của vườn treo Babylon, lại cókhíphách anh hùng của Vạn LýTrường Thành, thêm cảsựtrang nhãcao quýcủa điện Pan theon, màta lại chỉcóthểdùng chữ‘kỳtích’ đểhình dung nóthôi, thìthật yếu ớt quáđi mất.” Giáo sư Phương Tân đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, bụng bảo dạ: “Kết cấu này, cólẽlàcung điện của Tạng truyền Phật giáo rồi?” Cả tòa cung điện băng được bao bọc trong một vòng cung cột trụ, tượng trưng cho Thiết Vi Sơn (1), bốn phía đều cócửa, lấy hướng Đông làm chính phương, cung điện chia làm ba tầng, mỗi tầng mỗi khác, phân biệt rõràng, hình thành nên một cảnh quan kỳdịdưới ánh sáng cầu vồng, trên cung điện cócung điện, trong lầu các lại cólầu các.

Nhạc Dương trăn trở: “Di tích huy hoàng nhường này, cơ hồsức người không thểlàm nổi, rốt cuộc lànhững người nào đã xây dựng nên nó vậy? Vả lại, bảo tàng bên trong điện đường này sớm đãbịvét sạch trơn rồi, cóphải do tổ tiên của chúấy làm không? Không, nhìn dạng thức ấy, cũng gần như sức người không thểthực hiện được đâu.” Ngaybên trong cửa là một hàng năm cái bệ, chính giữa làTu Di tọa, dưới ánh mặt trời, băng liên hoa tạo, băng ngưu tọa, băng mãtọa, băng khổng tước tọa, băng sư tửtọa, tất cả đều sống động như thật, thật xứng với bốn chữ “quỷ phủ thần công”. Chỉcóđiều những tượng Phật trên bệbăng rực rỡbảy màu ấy đều đãbiến mất không tăm tích. Trên những khám thờbăng, khung băng, giábăng ởtầng hai, các điển tịch kinh văn pháp khí vốn phải được đặt ở đó cũng đều biến mất sạch trơn. Chỉcần nhìn kích cỡbệtượng Phật, và cảnhững giásách bằng băng kia nữa, cũng cóthểkhẳng định, những tượng Phật ấy nhất định không nhỏ, sốlượng kinh văn chắn chắn không phải ít. Tất cảđều đãbịngười ta mang đi rồi hay sao? Hay làtan chảy rồi? Mục nát thành tro bụi rồi? Điều này thìNhạc Dương không sao biết được.

Lạt ma Á La ngắm nhìn kết cấu ba tầng của tòa cung điện, mỗi tầng sau khi được những ráng mây rực rỡ bảy màu trang hoàng, tạo hình dạng thức đều cóđiểm khác biệt, tầng dưới cùng làkết cấu kiểu Tây Tạng, tầng giữa làkết cấu kiểu chùa miếu kiểu Hán, tầng trên cùng lại làtạo hình của chùa chiền Ấn Độcổ. Trong lòng ông chợt trào dâng lên một niềm khích động: “Đây là, đây làkết cấu Tam dạng tự điển hình mà, tòa băng cung này cólẽđược khởi công xây dựng vào thời kỳ đầu của vương triều Thổ Phồn, thời kỳ Tạng vương Tùng Tán Can Bốtrịvì, băng cung, băng cung… lẽnào…” Nghĩtới đây, cánh tay ông chợt run lên nhènhẹ.

Những người khác đều đắm chìm trong sắc màu tựa như mộng ảo ấy, cơ hồquên hết mọi sựtrên đời. Nhìn phản ứng của họ, Cương Nhật PhổBạc cũng chợt nhớlại lần đầu tiên khi ông nội đưa mình đến nơi này. Ông nội dang rộng hai tay, đứng bên dưới đài sen khổng lồkia, lớn tiếng nói:“Nhìn đi, nhìn chúng đi, chúng lặng lẽđứng ởchốn này đãcó mấy trăm năm, thậm chílàhơn ngàn năm rồi, đây làkho báu Tuyết sơn chi thần ban tặng cho gia tộc chúng ta. Cương Nhật PhổBạc, ông muốn cháu phải thề, đây làlời thềmà mỗi người biết được bímật này trong gia tộc chúng ta đều phải tuyên thệ…”

Nhìn tòa băng cung tựa như cung điện của các thần trước mắt, Lữ Cánh Nam lẩm bẩm: Đây chính làcon đường duy nhất đểlên núi rồi, phải không?” Cương Nhật Phổ Bạc cao giọng nói: “Đúng thế, đây chính làbímật màtổtiên tôi phát hiện được vàbảo vệbao đời nay, cũng chính là con đường duy nhất để vượt Đại băng xuyên. Không ai biết được tòa cung điện này do ai xây, xây lên từthuởnào, tổtiên chúng tôi chỉcảm thán trước sựtinh diệu tuyệt trần của nómàcho rằng đây làlễvật trời cao ban tặng cho gia tộc chúng tôi, thếnên gia tộc phải đời đời bảo vệ.”

“Chắc phải xây được cả trăm, cả ngàn năm rồi nhỉ?”

Nhạc Dương nhìn tòa cung điện hùng vĩnguy nga, đột nhiên quay sang hỏi đội trưởng Hồ Dương, “Đội trưởng Hồ, không phải anh nói làsông băng lưu động cơ mà? Sao tòa cung điện này lại giữđược trong lòng sông băng lâu như thế chứ?”

Đội trưởng Hồ Dương nói: “Ừm, trước tiên là bởi kết cấu kiến trúc của nó, cậu chúýthấy không, những trụcột này đều hơi nghiêng vào giữa, thêm vào đócung điện cũng sử dụng mô thức đáy lớn đỉnh nhỏ, cảtòa cung điện tựa như một kim tựtháp trong lòng sông băng, khi sông băng xảy ra những biến hình rất nhỏ, cảtòa kim tựtháp này sẽdi động theo chứkhông bịphávỡ. Thứnữa làloại hình của sôngbăng, khi sông băng bám vào sườn núi tuyết, trọng lực tự thân sẽkhiến nóchầm chậm lưu động như làthạch hoa quả vậy. Thếnhưng, nếu lưng chừng ngọn núi tuyết ấy lại bịsông băng xâm thực hay thiên nhiên hình thành một chỗtrũng hình cái thìa, vậy thì sông băng sẽ thành miếng thạch hoa quả bên trong thìa, chỉcần hình dạng ‘cái thìa’ đókhông biến đổi thì phần đáy sông băng cũng sẽ không lưu động. Rất rõ ràng, trước mắt chúng ta chính làhình thái sông băng thứ hai. Điều này cũng giải thích tại sao trong lòng sông băng lại bảo tồn được một tòa cung điện trên nghìn năm tuổi như thế.”

“Còn cónguyên nhân thứba nữa,” giáo sư Phương Tân bổsung, “thứbăng xây nên tòa cung điện này…” ông cầm cái đục băng, dùng hết sức lực toàn thân gõ lên mặt tường, chỉ thấy cái đục băng chuyên dụng bịhất văng ra, trên tường không hềcólấy một vệt xước. giáo sư Phương Tân nói: “Thấy chưa, băng này không thểlàbăng thành hình tự nhiên bên trong sông băng được. Cổnhân xây dựng nên cung điện này đãcho thêm một sốvật chất khác vào trong băng, khiến những bức tường này thoạt nhìn thìtrong suốt còn hơn pha lê, thực ra cứng hơn cả sắt thép. Có phải vậy không hả anh Cương Nhật PhổBạc?”

“Ừm, tổtiên chúng tôi cũng nghĩnhư vậy đấy.” Cương Nhật Phổ Bạc bước lên trước, trên vách băng ánh sáng nhiều màu rực rỡ như ngọc lưu ly, bên cạnh là một hàng pháp luân bằng băng cao chừng ba trượng(2), mặt bên pháp luân đều cókýhiệu Ung Trọng, “Cóđiều, chỗthần kỳ của tòa băng cung này không chỉ nằm ở bản thân kiến trúc…” Không hiểu anh ta đã chạm vào chỗ nào, nhữngpháp luân cao đến hơn ba trượng kia đãtừtừchuyển động.

“Ùm… ùm…” theo chuyển động chậm dần của pháp luân, cảtoàn băng cung bỗng phát ra âm thanh của Mãng đồng, một loại khícụcủa Phật giáo dùng trong các nghi lễ, kếđólại cótiếng đanh vang, nghe như chũm chọe, rồi cả tiếng trống “tùng tùng tùng” cũng vang lên. Những âm thanh ấy tựa hồhòa vào trong gió, như gần màlại như xa, phiêu phiêu vô định, chừng như ởnơi xa xăm nào đóđang tiến hành một trường pháp sự của Phật gia hay nghi lễcủa Bản giáo vậy.

Hòa theo tiếng nhạc lễtôn giáo đến từchốn hư không ấy, bốn cánh cửa băng cung cũng đồng loạt mởra.

Không chỉcóvậy, cảphía bên trong tòa băng cung cũng xảy ra những biến hóa nghiêng trời lệch đất, đất bằng từtừ dâng cao, hình hành những bậc thang lên xống; một sốbệ tượng Phật chìm xuống, đểnhững bệkhác lớn hơn lại nhô lên. Lúc này tòa băng cung trông hệt như bên trong một công xưởng chếtác bằng băng vậy, vô sốmáy móc hoạt động liên tiếp không ngừng, phát ra đủthứâm thanh của các loại nhạc khí, đồng thời điều chỉnh biến hóa cảdáng mạo bên ngoài.

*******

(1) Cócác tên gọi khác, làThiết Luân Vi Sơn, Luân Vi Sơn, Kim Cương Sơn, Kim Cương Vi Sơn. Trong thếgiới quan Phật giáo, Tu Di Sơn làtrung tâm, cótám núi tám biển vây quanh, ngoài cùng làngọn núi bằng sắt thép, gọi làThiết Vi Sơn, tức làngọn núi vây bọc cảbốn biển xung quanh Tu Di Sơn.

(2)Trượng Trung Hoa = 3,33 mét.

Mật mãTây Tạng 5Tác giả: HàMã Chương 35

CỰC NAM MIẾU (3)

Cực Nam miếu Khi tất cảhoàn thành, một tòa cung điện còn huy hoàng hơn, hùng vĩhơn sừng sững hiện lên trước mắt mọi người.

Nếu nói tòa băng cung khi nãy họthấy đãcóthểcoi làkỳ tích của kiến trúc nhân loại, vậy thìgiờkhắc này đây, điều họ trông thấy chỉ có thể là kỳ tích của hãng phim hoạt hình Dreamwork sáng tạo ra màthôi. Giáo sư Phương Tân đột nhiên cảm thấy choáng váng mặt mày, trítuệcủa con người quảlàvô cùng vô tận, riêng những biến hóa trước mắt đây thôi cũng đãkhiến ông không sao tưởng tượng nổi rồi. Còn Nhạc Dương chỉcóthểkhẽkinh ngạc thốt lên một tiếng: “Ôi chà…”

“Ôi chà… ôi chà.. ôi chà” tòa băng cung lập tức phóng đại tiếng kêu của Nhạc Dương lên mấy lần, vô sốtiếng vọng cùng lúc vang lên. Cương Nhật Phổ Bạc vội kéo Nhạc Dương sang một bên, cảnh cáo anh chàng: “Chỗcậu đứng vừa hay lại chính làvịtríhồi âm ởcửa Đông Nam, ởtrong đây thìnói năng nhỏnhẹthôi. Kỳthực, tòa cung điện nghìn năm tuổi này đãsắp không trụđược nữa rồi.” Cửa lớn vừa mở, Cương Lạp liền tung tăng chạy vọt vào trong, nhảy tót lên trên Liên hoa bảo tọa, chỗấy rõràng là nơi nóthích nằm nhất. Ởtrên đài cao, ánh dương rực rỡ, quầng sáng bảy sắc tựa như ánh đèn sân khấu chiếu lên thân thểnó, làm bộlông trắng bạc cũng ánh lên nhiều màu sắc rực rỡ.

Mọi người đều mang theo một tâm trạng thành kính cất bước tiến vào tòa cung điện thần thánh, khi đến gần nhữngbức điêu khắc thần kỳtừbăng tuyết hơn nữa, ánh sáng rực rỡ bảy màu khiến người ta dâng trào một thứ cảm giác không chân thực. Sắc màu trong mộng ảo, cung điện trong mộng ảo, tất cả, đều chỉnhư một giấc mộng. Ngước nhìn những màu sắc mê ảo, nghe tiếng Phạn âm vẳng đến từ chốn xa vời, mọi người đứng đối mặt với tường băng, trước mắt không ngờlại xuất hiện ảo ảnh. Trác Mộc Cường Ba thấy mình vàem gái đang ngồi trên bãi cỏxanh nô đùa vui vẻ; đội trưởng Hồ Dương thấy mình đang nắm chặt hai tay vợ lúc cô sắp sinh nở; giáo sư Phương Tân nhìn lại khoảnh khắc con trai mình lên máy bay rời khỏi đất nước; Trương Lập thấy mình vàmẹvàcảmột bóng hình cao lớn mơ hồcùng dựa vào nhau đầy hạnh phúc; Nhạc Dương thấy cô chúmình đang hết nước hết cái dỗdành khuyên nhủmột thằng békhông chịu ăn cơm; Ba Tang thìtrông thấy những đồng đội năm xưa đang chỉnh đốn lại đội ngũđểxuất phát, ai nấy đều cười đùa vui vẻ; Đường Mẫn thìthấy con thuyền cánhỏneo bên bờbiển vàcô bémái tóc đẫm hơi sương cùng với cậu bétrai đang ngồi ởđầu thuyền đẩy mái chèo; còn Lữ Cánh Nam thìthấy tòa cung điện thâm nghiêm sừng sững, cùng những trưởng lão uy nghiêm và cả bức tranh của người đàn ông trẻtuổi ấy nữa; duy chỉLạt ma ÁLa lòng sáng như gương, không hềbịảo giác quấy nhiễu.

Tiếng nhạc trời tiêu tán, ánh dương cũng dần bịsương mùngăn trở, quầng sáng bảy màu từtừkhuất đi, chỉđểlại một vòng những tác phẩm điêu khắc bằng băng long lanh rực rỡ. Mọi người bấy giờ mới sực tỉnh khỏi ảo giác.

Khoảnh khắc ấy, tất cả đều nhìn lại những thời khắc khó quên nhất trong cuộc đời mình, tâm trạng kích động vô cùng.

Lúc này lại nghe thấy một tràng tiếng “u u u” chói tai, NhạcDương liền hỏi: “Âm thanh gìthế?”

Cương Nhật PhổBạc ngẩng đầu, nhìn đỉnh vòm nói: “Tôi đãnói rồi mà, tòa cung điện này sẽsập bất cứlúc nào mà.”

Lạt ma ÁLa nghe màtim như thắt lại, vội hỏi: “Sao lại thế? Chẳng phải nóđãsừng sững đứng đây cảngàn năm qua rồi sao?” Cương Nhật PhổBạc gượng cười đáp: “Đúng vậy, tuy rằng cổnhân đãthêm vào trong băng một sốvật chất đặc thù, khiến nó trở nên kiên cố bền vững, nhưng dù sao thì cũng chỉlàbăng đá, giờcảdòng sông băng này đều sắp tan chảy ra rồi, làm sao chúng tồn tại một mình được.” Anh ta chỉvào hàng trụbăng phía bên ngoài nói tiếp, “Vẫn nhớ hồi tôi còn nhỏ, những cột trụnày phải to gấp đôi bây giờ, nhưng hiện tại thìchúng đãkhông thểnào chống đỡđược dòng sông băng trên đỉnh nữa rồi, âm thanh vừa nãy, chính là do chúng và dòng sông băng bên trên nghiêng lệch va chạm phát ra. Còn cảnhững khe băng, mới rồi chúng ta đi qua đó, trước đây tất cảđều cómột tầng băng phủlên bên trên, chỉcóđiều giờđãtan hết cảrồi, đặc biệt làkhoảng gần hai mươi năm nay, sông băng tan chảy rất ghê gớm.

Nghe nói, khi tổtiên chúng tôi phát hiện ra tòa băng cung này, sông băng còn vươn xuống dưới núi mấy chục dặm, lối vào của cung điện kéo dài ra tận bên ngoài sông băng, có đường lớn, thông được cảxe ngựa, còn giờthìtất cảchúng đều đãcùng biến mất với dòng sông băng rồi.” Than thởmột hồi, Cương Nhật PhổBạc chợt lớn tiếng gọi: “Cương Lạp, xuống đây, đãbảo mày không được lên trên ấy cơ mà!”

Chỉthấy Cương Lạp cuộn tròn mình trên đài sen, miệng cắn lấy đuôi, chốc chốc lại dừng lại nhìn xuống mặt băng,dùng lưỡi sửa sang bộ lông trắng toát của mình, tựa hồ đang rất hân thưởng nhan sắc của mình vậy.

Lữ Cánh Nam nói: “Tòa cung điện này hùng vĩkỳlạ, song không phải lànơi chúng ta dừng chân, tiếp tục đi thôi.” Cương Nhật PhổBạc nói: “Qua bậc cấp này đi thẳng về phía trước, làcóthểđi ra từcửa chính Tây, con đường này có thể xuyên qua sông băng. Tôi chỉ biết đến đây thôi, đường phía sau như thếnào thìkhông thểgiúp mọi người được nữa.” Lạt ma ÁLa lại nói: “Đợi… đợi thêm một chút nữa đi, để tôi ngắm thêm một chút nữa.” Lữ Cánh Nam lấy làm khóhiểu: “Đại sư ÁLa?” Lạt ma ÁLa nói: “Nếu tôi đoán không lầm, nơi đây chính là một trong TứPhương miếu – Cực Nam miếu đó.”

“Gìcơ?”, “Gìhả”, “Đại sư nói gìvậy?” Mấy tiếng kêu kinh hãi cùng thốt lên.

Lạt ma ÁLa như bịt tai làm ngơ, tiếp tục nói: “Cực Nam miếu hay còn gọi làTuyết sơn thủy tinh miếu, toàn bộđược xây dựng từthạch anh núi tuyết,làhình ảnh thu nhỏcủa Đàn thành, chia làm ba tầng thượng, trung, hạ. Tầng thượng là Pháp khíchâu bảo các, tầng trung làKinh điển các, tầng hạ làđiện đường thờtượng Phật, trên mái vàtường ngoài của các tầng lần lượt được chạm vẽbốn vòng Luân hồi đồ, đi quanh chùa một vòng, tổng cộng cómột trăm lẻtám băng tinh Pháp luân, cao ba trượng, nặng chín nghìn chín trăm cân. Nếu có thể dùng sức người đẩy pháp luân này một vòng, thìbằng như xoay chuyển pháp luân bình thường một nghìn lần, đạt được chính pháp thân; người xoay chuyển cả một trăm linh tám pháp luân, cóthểkhiến chúng sinh trong lục đạo luân hồi thảy đều hưởng an lạc.”“Cực Nam miếu? Nơi đây chính là Cực Nam miếu?” Trác Mộc Cường Ba hoang mang nhìn quanh quất, tòa cung điện vượt ngoài sức tưởng tượng của con người này, rốt cuộc còn tàng ẩn bímật gìnữa? Gãhỏi: “Tại sao, tại sao lại hoàn toàn khác với những gìtôi vàcha tôi biết vậy?” Lạt ma ÁLa nói: “Tứphương miếu vốn lànhững nơi cực kỳ bí mật, sau khi xây dựng, người đời chỉ biết đến tên chúng, chứkhông hềbiết bốn công trình này nằm ởnơi đâu.

Hơn nữa, Tứphương miếu này không chỉtượng trưng cho sựgiàu cócủa vương triều ThổPhồn, màcòn đại diện cho trình độkiến trúc cao nhất của cảvương triều, cóthểnói, năm xưa việc xây dựng Tứphương miếu này còn gian nan khókhăn hơn cảxây dựng BốĐạt La cung nữa. Vềsau trải qua chiến loạn liên miên, lại càng không thể tra lại được, người đời sau nhớlại chuyện xưa, cókẻthìdựa vào niên đại của cổmiếu màsuy đoán ra Tứphương miếu, cóngười lại dựa vào quy mô kiến trúc vàgiátrịlịch sửđểlàm căn cứ đoán định. Vìvậy, Tứphương miếu liền córất nhiều tên và địa chỉkhác nhau, nhưng trong sốđócóthểnói rằng không cómột ngôi Tứphương miếu thực sựnào. Chớquên rằng, Tứ phương miếu là bốn ngôi Trấn Biên miếu được Tạng vương Tùng Tán Can Bốxây dựng sau khi thống nhất cao nguyên, chúng không ởkhu vực trung tâm cao nguyên, màlà ởbiên giới ThổPhồn năm đó. Muốn tìm Tứphương miếu, trước tiên phải làm rõxem biên giới ThổPhồn vào thời Tùng Tán Can Bốlàởđâu, màvấn đềnày thìchỉe các học giả chuyên gia ngày nay rất khómàvạch ra chính xác được.” Trương Lập liền lên tiếng: “Nói như vậy thì, trước mắt chúng ta đây chính làngôi Cực Nam miếu bịdọn đi sạch sẽ ư? Nơi này núi cao đường hiểm, làm sao họchuyển đượcy g , ̣ y ̣ tượng Phật vàbao nhiêu vật báu tới đây nhỉ, rồi sau đólàm sao lại chuyển đi được nữa?” Nhạc Dương bước lên bậc cấp bằng băng: “Nếu nói đây chính làCực Nam miếu, vậy thìvết tích con đường chúng ta phát hiện chỗlưng chừng núi không phải cổđạo Đường – Phiên rồi, màchắc làcon đường xưa dẫn thẳng đến Cực Nam miếu, chẳng phải chúCương Nhật PhổBạc vừa nói, ngày xưa cócảđường lớn thông được xe ngựa hay sao? Chắc làthời thượng cổcómột con đường cho xe ngựa đi thẳng tới chỗnày, chỉlàgiờđây ngọn núi cũng đãthay hình đổi dạng, vậy nên chúng ta mới không tìm thấy con đường đómàthôi. À, phải rồi, Cực Nam miếu này cólẽlàdo Đạo quân Ánh sáng canh giữthìphải, ởđây dường như không có tăng xá, chẳng trách ở lưng chừng núi lại thấy nhiều nham động như thế.”

Giáo sư Phương Tân gật đầu: “Vậy thìcũng giải thích được tại sao huyện Đạt Mãlại được gọi làNgao châu. Năm xưa cómột cánh thuộc Đạo quân Ánh sáng trấn thủởđây, tất nhiên làhọsẽ dẫn theo chiến ngao đến, những con chóngao dũng mãnh nhất, trung thành bảo vệchủnhân nhất, đóchính làhậu duệ của chiến ngao mà!” Trác Mộc Cường Ba nói: “Còn cảlũ sói kia nữa, chúng có thể nghe hiểu lang tiêu, e là cũng chính vì nguyên nhân này. Chúng là những con sói người Qua Ba đểlại.” Trương Lập nói: “Khảnăng này chắc không lớn lắm chứ, cảnghìn năm trôi qua rồi, lẽnào chúng nóvẫn nhớđược?” Trác Mộc Cường Ba nói: “Cậu không hiểu rồi, tri thứccủa loài sói đều làtruyền thừa trong gia tộc, chỉcần bầy đàn nhàchúng không bịgiết sạch, chúng sẽđem những tri thức mình học được truyền hết cho các đời sau, đời sau nữa.” Lữ Cánh Nam nói: “Vậy thì, sửsách chép răng, những châu báu hồi mô n vàcác tượng Phật của Văn Thành công chúa xuất hiện lần cuối trước mặt người đời chính là ở huyện Đạt Mã, rốt cuộc làdo Đạo quân Ánh sáng mang từ nơi khác đến đây? Hay là mang báu vật trong Cực Nam miếu chuyển đến một nơi nào khác?” Nhạc Dương tiến thêm một bước nữa: “Vậy tấm bản đồ trong tay chúng ta thìsao, rốt cuộc lànódẫn chúng ta đến Bạc Ba La, hay làchỉđến toàn Cực Nam miếu này?” “Chắc không phải Cực Nam miếu đâu,” Lữ Cánh Nam lắc đầu nói, “cần làm cho rõ trình tự lịch sử, trước tiên là Đạo quân Ánh sáng mang hết châu báu tượng Phật trong Cực Nam miếu đi, rồi sau đómới xây dựng Bạc Ba La thần miếu. Bạc Ba La xây xong, chiến loạn kết thúc, sứgiảmới trởlại Tây Tạng, mang theo truyền thuyết vềBạc Ba La thần miếu, đồng thời đểlại tấm bản đồnày. Khi ấy, sứgiảhiển nhiên biết rõCực Nam miếu đãbịvơ vét sạch trơn, tại sao còn vẽmột bức bản đồđưa chúng ta tới đây làm gìnữa? Vì vậy, suy luận của các chuyên gia có khả năng lớn hơn… phía sau những ngọn núi này còn một khe núi khác, giống như thôn Nạp Lạp vậy, Bạc Ba La, được ẩn giấu chính trong nơi đó.”

Đi bên trong tòa băng cung biến hóa khôn lường này cứ như thể đang xuyên qua hành lang không gian vậy, Nhạc Dương và Trương Lập cầm đèn pin chiếu rọi khắp phía, trầm trồxuýt xoa trước sựbiến ảo của ánh sáng cũng như kết cấu điêu khắc băng. Giáo sư Phương Tân thìchán nảnnhìn màn hình máy tính, tòa thủy tinh cung màống kính máy quay ghi lại, chỉ là một đám màu sắc lốm đốm loang lổ, không thểnào ghi lại được hết toàn bộkỳquan kiến trúc này được.

Bậc thang băng vừa dài vừa trơn, Đường Mẫn thắc mắc: “Tại sao phải xây bậc thang cao thếnày nhỉ?”

Đội trưởng Hồ Dương nói: “Cô bécon, đây chính làchỗ tinh diệu trong kỹnghệkiến trúc của người xưa đấy, những bậc thang này một làcóthểtôn lên vẻuy nghiêm vàtrang trọng cho tượng Phật, hai làđểnhững tín đồđến triều bái tượng Phật có lòng thành trong tâm, không trải khó khăn, làm sao đắc được chân kinh? Cô nhìn đi, đến cảnhững đôn băng bên cạnh bậc cấp cũng rất được chúý, thửnghĩmà xem, khi đặt pháp khí lên những đôn băng này, thoạt nhìn không phải như đang lơ lửng trên không hay sao?” Nhạc Dương chợt lên tiếng: “đội trưởng Hồ, hình như không phải thoạt nhìn giống như đang lơ lửng đâu, anh nhìn kia kìa, kia không phải đang lơ lửng thìlàgì?”

Mọi người đưa mắt nhìn, chỗánh đèn của Nhạc Dương trỏtới, một đài sen băng đường kính độhai mét đang lơ lửng trên không trung, từ từ chuyển động. Trương Lập há hốc mồm thốt lên: “Đây… đây… động lực ởđâu ra vậy?” Cương Nhật Phổ Bạc liền giải thích cho mọi người: “Gió, làsức gió. Cụthểnhư thếnào thìtôi cũng không biết, tôi chỉbiết người xưa đãlàm rất nhiều thứbên ngoài sông băng để dẫn cuồng phong trên núi tuyết vào bên trong, chuyển hóa và tích trữ chúng lại. Nâng những pho tượng Phật khổng lồ, mởcửa lớn băng cung, chuyển động băng pháp luân, tất cảđều lànhờvào sức gió. Chẳng những vậy, ởđây vốn córất nhiều cơ quan khác, tổtiên chúng tôi đãphải tốn rất nhiều sinh mạng mới làm rõđược nguồn gốc và tác dụng của những chốt lấy ấy.” Trương Lập lấy làm kỳquái nói: “ChúCương Nhật Phổ Bạc, gia tộc chúkhông phải rất lợi hại hay sao, những cơ quan ấy, theo lýmànói…” Cương Nhật PhổBạc lắc đầu: “Cậu không biết những người thiết kếcơ quan ấy lợi hại thếnào đâu, cóthểnói mỗi cơ quan đều làdo thiên tài thiết kếra. Tạm chưa nói chuyện gìkhác, chỉriêng chất liệu thôi, nghe các bậc tiền bối kểlại, ám khíởtrong đây toàn bộđều làm bằng băng, mắt thường căn bản không thểphát hiện ra được, nhiều vịtổtiên nhàtôi còn chưa hiểu chuyện gìxảy ra thìđã…” Anh gượng cười một tiếng, đoạn nói tiếp: “Nếu đúng như vịpháp sư này nói, tòa Cực Nam miếu này chính lànơi Đạo quân Ánh sáng trấn thủ, vậy thìcóthểchết bởi cơ quan của Đạo quân Ánh sáng chính thống tôi nghĩnhững bậc tổtiên ấy cũng cóthểnhắm mắt được rồi.” Giáo sư Phương Tân nói: “Vậy chẳng phải nơi này rất nguy hiểm hay sao?” Cương Nhật Phổ Bạc cười cười, nói ngắn gọn: “Yên tâm đi, trước ảnh hưởng của thiên nhiên, những cơ quan ấy đều đãbịpháhủy từlâu rồi.” Mọi người đều hiểu rõ Cương Nhật Phổ Bạc nói thế nghĩa làgì. Đường Mẫn lẩm bẩm: “Vẫn làcon người thôi.” Lúc này, Nhạc Dương và Trương Lập lại phát hiện ra một chỗkỳquái nữa, phía trước một bảo tọa, lại cómột tấm gương băng to tướng, còn cao hơn cảTrương Lập. Bước lại gần, mới phát hiện bên trong tấm gương băng ấy còn một tấm gương tròn nhỏ nữa, khoảng cách giữa hai mặt gương tầm khoảng gần năm mươi cen time t, không biết làđểlàm gì. Đang tòmò, đột nhiên trong gương xuất hiện một con thúlớn hung dữ, cái miệng to như chậu máu, dẫu một phát nuốt chửng cả Ba Nhạc Dương cũng không nềhàgì, làm anh chàng sợ giật bắn mình, cuống cuồng giật lùi về sau.

Con thúkhổng lồấy lại từphía sau tấm gương chui ra, Nhạc Dương giờmới nhìn rõ, nào cóquái thúgìđâu chứ, rõ rành rành làCương Lạp. Cương Lạp mắt cong như vầng nguyệt, cười “khục khục” mấy tiếng. Nhạc Dương chiếu đèn pin vào, nói: “Cương Lạp, mày làđồhư đốn!” Cương Lạp lại rụt đầu vào phía sau tấm gương băng, liền tức khắc biến thành một con thúkhổng lồnhe nanh múa vuố t dọa Nhạc Dương.

Giáo sư Phương Tân nói: “Ừm, người xưa đãlợi dụng một cách hoàn hảo tính chất phản xạ và chiết xạ của ánh sáng, chỉcần đặt giữa hai tấm gương một bức tượng Phật nhỏ, nhìn tứphía chính diện sẽlà một pho tượng khổng lồ cao đến mấy trượng. Trí tuệ của cổ nhân thật đáng kinh ngạc đó!”

Đội trưởng Hồ Dương nói với Cương Nhật Phổ Bạc: “Tất cảmọi thứởnơi này đều làkết tinh của trítuệnhân loại mà, lẽra phải đềtoàn thếgiới biết đến. Cương Nhật Phổ Bạc, tại sao anh không báo với nhànước chứ? Tại sao các người phải chôn dấu bí mật này?” Cương Nhật Phổ Bạc đưa mắt nhìn đội trưởng Hồ Dương, rồi lại nhìn sang phía Trác Mộc Cường Ba, thởdài: “Trong gia tộc chúng tôi, bất cứngười nào biết đến nơi này, đều phải thềđộc, lời nguyền ấy vô cùng đáng sợ, mọi người không thểhiểu nổi đâu. Tóm lại, bất cứthành viên nào trong gia tộc, nếu dẫn hoặc nói cho người nào đókhông phải thành viên trong gia tộc vềbímật này, y sẽmất đi thứquýgiánhất trong đời mình…” Đội trưởng Hồ Dương khuyên giải: “Anh không nên tin vào những lời thềnhư thế…”

“Đủrồi!” Cương Nhật PhổBạc nghiêm giọng nói, “Mười mấy năm trước, tôi cũng từng nghĩthế, vậy nên Lạp Chân đãdẫn đội khảo sát khoa học của nhànước vào đại tuyết sơn, vậy nên… tôi đãmất đi thứquan trọng nhất trong đời mình…” Giọng Cương Nhật PhổBạc bỗng trở nên nghẹn ngào, không nói tiếp được nữa.

Trác Mộc Cường Ba nói: “A quả, chúng tôi hiểu nỗi khổ của anh, không ai ở đây có thể trách anh được.: Đường Mẫn cũng u uất nói: “Chẳng trách chúCương Nhật PhổBạc nói thếnào cũng không chịu thừa nhận làchúấy dẫn chúng ta đến đây, chúấy yêu vợquámà!” Nói đoạn, cô lại ngước nhìn Trác Mộc Cường Ba, nét mặt đan xen nhiều cảm xúc phức tạp.

Trong chính điện có năm chiếc bệ thấp, Trác Mộc Cường Ba lúc này đang quan sát con mãng xàcóđôi cánh quấn chặt lấy chiếc Tu Di tọa ởchính giữa, con mãng xànày toàn thân đầy vảy, thân thểvừa hay quấn tròn một vòng xung quanh chiếc tọa tượng trưng cho thếgiới Tu Di, trông sống động như thật, phảng phất như đang từ từ chuyển động.

“Kukulcan!” Trác Mộc Cường Ba bật thốt lên thành tiếng.

“Gì hả, cậu nói con rắn này ấy hả?” Cương Nhật Phổ Bạc nói, “Không, đây có lẽ là con rắn biết bay trong tín ngưỡng Bản giáo, đồng thời trong Ấn Độgiáo, nólại tượng trưng cho sựđản sinh vũtrụ. Cậu nhìn màxem, con rắn này cóvảy, chắc làsau khi Văn Thành công chúa mang hình ảnh con rồng ởTrung Nguyên dẫn nhập vào Tây Tạng, hình dáng nómới cósựthay đổi như vậy. Mọi người cũng trông thấyrồi đấy, tòa băng cung này không chỉlàkết cấu dạng thức của Tạng truyền Phật giáo, đồng thời còn gìn giữrất nhiều thứ của Bản giáo, chứng tỏ rằng, giai đoạn đầu khi Tạng vương Tùng Tán Can Bố tiến hành cải cách tôn giáo tín ngưỡng, hoàn toàn không phải làm kiểu đuổi tận giết tuyệt, màlàtừtừtiến hành cải cách.” Trương Lập ởbên cạnh nói: “Nhạc Dương, lại đây mà xem, băng ởchỗnày khác với những chỗkhác.” Nhạc Dương lại nhìn, chỉthấy tầng băng ởchỗbảo tọa ấy ánh lên một sắc vàng óng ánh, chiếu đèn pin vào, lại càng rực lên ánh kim quang rực rỡ, anh chàng liền buột miệng thốt lên: “Chắc không phải làvàng đấy chứ?”

Giáo sư Phương Tân lên tiếng: “Chính làvàng đấy. Cậu chưa học vềhoạt động khuếch tán của các phân tửà? Khi tượng Phật vàng đặt trên bệbăng một thời gian dài, phân tử vàng vàphân tửbăng sẽthẩm thấu lẫn nhau, đểlại trên mặt băng sắc vàng nhàn nhạt.” “Đợi chút đã, Nhạc Dương cậu đừng cửđộng… hướng ánh đèn qua đây.” Trương Lập nắm chặt cánh tay cầm đèn chiếu của Nhạc Dương, tròn mắt lên quan sát kỹlưỡng vách băng phía sau chiếc bệ, đoạn nói: “Giáo sư, ông xem trong mặt băng này hình như cóngười thìphải? Chỉkhi nào Nhạc Dương chiếu như vậy thìmới có, khẽđộng đậy làbiến mất luôn.” Giáo sư Phương Tân vừa nhìn, liền thích thú reo lên: “Giỏi thật, đây cólẽlàhiện tượng tương tựnhư hình ảnh laser lập thểvậy.” Trương Lập lấy làm ngạc nhiên thốt: “Hình ảnh laser lập thể, ởđây? Chẳng lẽngười xưa cũng cókỹthuật này sao?” “Không, không,” giáo sư Phương Tân lắc đầu nói,“không phải vậy, kỹthuật tạo dựng hình ảnh laser lập thểlà thông qua hiện tượng nhiễu xạ ánh sáng thay đổi sự sắp xếp của những phân tử cực nhỏ bé, lưu giữ hình ảnh lên phương tiện truyền dẫn nào đó, đây là một quátrình vô cùng phức tạp. Nhưng chất băng thuần như ởđây hoàn toàn có thểlàm vật truyền dẫn, đồng thời lớp phân tửvàng trên bề mặt bảo tọa chính làcác vi hạt, nếu đột nhiên cóánh sáng mạnh chiếu vào làm biến động vịtrícủa chúng, thìcóthểtạo ra sựtrùng hợp, in hình ảnh vào trong tầng băng. Đây không phải kỹthuật của cổnhân, màlàhiện tượng quang học ngẫu nhiên xảy ra trong thếgiới tự nhiên, cũng giống như là‘hải thị thần lâu’ vậy, hết sức hiếm thấy. Dịch đèn chiếu xuống thấp chút nữa, chầm chậm thôi, nói không chừng, chúng ta sẽthấy ảnh tượng lập thểcủa nơi này mấy trăm năm trước hoặc thậm chílàmấy nghìn năm trước đó.”

Khi hình ảnh trong tầng băng dần dần hiện rõ, quảnhiên trông hệt như hình ảnh laser lập thể vậy. Nhưng Nhạc Dương chỉthấy cổtay đau nhói lên, vội hét toáng: “Anh làm cái trògìvậy, cổtay tôi sắp gãy lìa ra rồi!” Trương Lập bóp chặt cổtay Nhạc Dương, chỉvào bóng người trong tầng băng nói: “Đây là… đây là… đây làmưu sát!” Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Chương 35

CỰC NAM MIẾU (4)

Tuyệt vọng Giáo sư Phương Tân cũng hoàn toàn thẫn thờ, hình ảnh lập thểtrong tầng băng tổng cộng cóba người, hiện tượng quang học ấy khiến cảnét mặt mỗi người cũng giữlại hoàn toàn, thật khómàtưởng tượng nổi. Một người đàn ông mắt ba góc, quần áo rách rưới nằm dưới đất, trên mặt cómột vết sẹo đáng sợ, nhìn cóvẻnhư người này được hai người còn lại cứu đưa đến tòa băng cung này. Trong hình ảnh lập thể đó, y đang trợn mắt cười điên cuồng, một tay chống người lên, tay kia thìnhanh chóng đâm thứgìđóvào lưng người phụnữđứng trước mình.

Bên trong trang phục leo núi của người phụnữấy làcổ áo kiểu dân tộc Tạng, cô xoay lưng về phía tên hung thủ, đang lục lọi gìđótrong túi áo đựng đồcấp cứu, nét mặt đầy vẻlo lắng quan thiết, rõràng trong khoảnh khắc bịlưu hình ảnh vào tầng băng này, cô vẫn chưa hềcócảm giác đau đớn. Bên cạnh cô gái là một thành viên khác trong đội leo núi, chiều cao, nét mặt trông cũng cómấy nét giông giống Trương Lập, trên trang phục còn in cảquốc kỳTrung Quốc, anh ta đang vươn tay chộp lấy cổtay tên hung thủ, miệng hơi mởra, tựa như đang hét lên cảnh báo. Nhìn y phục và ba lô trên lưng ba người này, cóthểthấy thời gian của hình ảnh lập thể này cách hiện tại không xa lắm, Nhạc Dương tựa như sực nhớra điều gìđó, anh run run giọng, cất tiếng: “Chú… chúCương Nhật PhổBạc!” Cương Nhật PhổBạc ngoảnh đầu lại, thấy ba người bọn Nhạc Dương đang ngây ngẩn ra nhìn vào vách băng, liền nghi hoặc bước lên thêm mấy bước nữa, đã trông thấy trong bức vách như cósựlạgì. Anh liền dừng bước, đứng thẫn thờra khoảng hai giây, rồi lại bước lên mấy bước nữa, sắc mặt bắt đầu biến đổi, thêm một hai bước nữa, tay chân liền lạnh toát run lên bần bật, rồi bất chợt lao vút tới như mũi tên, tưởng chừng như không ai cóthểngăn cản nổi. Cương Nhật PhổBạc lao thẳng tới trước vách băng, cổhọng hétlên: “Lạp Chân…” chỉ gọi được một cái tên ấy, rồi không sao thốt lên nổi thêm tiếng nào nữa.

Không ngờquảnhiên lại làvậy, Nhạc Dương nghe thấy tiếng Cương Nhật PhổBạc gầm thét, đột nhiên thấy trong tim mình đau thắt lại màkhông hiểu vìsao, nếu chẳng phải Trương Lập vẫn nắm chặt cánh tay, suýt chút nữa anh đã không giữvững được ngọn đèn chiếu kia rồi. Còn Trương Lập thìcũng như bịma nhập, cứ bấu chặt cổtay Nhạc Dương, đờra bất động.

Bàn tay run rẩy của Cương Nhật PhổBạc mòmẫm trên bức tường băng, nét mặt Lạp Chân sao màrõràng đến thế, tựa hồnhư ởngay trước mắt, cô vẫn xinh đẹp, vẫn vui tươi, lúc nào cô cũng chỉnghĩcho người khác, cái tên ởphía sau kia, hắn muốn giết em đó! Ánh mắt ác độc ấy làm trái tim Cương Nhật Phổ Bạc nhỏ m áu, đột nhiên, anh ta cũng không còn phân biệt được đâu là ảo giác đâu là sự thật nữa, anh muốn lao vào cứu Lạp Chân, muốn cản tên xấu xa tàn bạo đólại! Anh giơ cao nắm đấm, ra sức đấm mạnh vào mặt băng, anh phải phávỡchướng ngại vật này, đểcó thểđến bên Lạp Chân một lần nữa.

Bức tường băng đóđãgần ngàn năm không tan chảy, cứng còn hơn sắt thép bê tông, đầu nắm tay làm sao cóthể đập vỡcho nổi. Sau mấy cúđấm, trên mặt băng đãtóe ra mấy bông hoa máu, bọn Trác Mộc Cường Ba nhìn thấy mà thảy đều kinh hoàng biến sắc, duy chỉcóCương Nhật Phổ Bạc làhoàn toàn không cảm giác gì, cứvung nắm tay đấm lên, một đấm, rồi lại một đấm nữa giáng thẳng xuống bức tường băng. Anh ta phải phávỡchướng ngại chắn đường này, anh ta phải cứu Lạp Chân ra khỏi nơi đây!

Trác Mộc Cường Ba xông lên ngăn chặn Cương Nhậṭ g g g ̣ g  ̣

PhổBạc lại, nói: “A quả, vô dụng thôi, a quả! Anh đừng tự làm tổn thương mình nữa! ChịLạp Chân sẽđau lòng lắm đấy! Nhạc Dương, chiếu đèn ra chỗkhác đi!” Cổtay Nhạc Dương đang bịTrương Lập giữchặt ởđó, anh cũng không làm gìđược nữa.

“Cậu bỏtôi ra, Lạp Chân ởbên trong kia kìa! Cậu bỏtôi ra…” Cương Nhật PhổBạc ra sức vùng vẫy, rồi đột nhiên khóc rống lên, khóc như một đứa trẻ, bịthương màyếu ớt, bất lực cô đơn mà tĩnh mịch, bao nhiêu ngày đêm chờ ngóng, bao nhiêu nhớnhung sầu thảm, tất cảđều hóa thành nước mắt trào tuôn ra như suối trong một khoảnh khắc này.

Cương Lạp tiến lại gần, dịu dàng liếm nước mắt cho Cương Nhật Phổ Bạc, thấy mằn mặn, nó ngoảnh đầu lại nhìn, bên trong tầng băng kia lànữchủnhân màmình chưa từng gặp mặt hay sao? Không phải họ đang cứu gã đàn ông kia hay sao? Tên kia làm gìvới nữchủnhân vậy? Nócó thểđọc hiểu lòng người, nhưng lại không sao hiểu nổi, quan hệgiữa người với người, cớsao phức tạp đến thế… Cương Nhật Phổ Bạc mệt mỏi dựa người lên bức tường băng, chiếc mũlông cáo rơi xuống đất, tựa như một người bệnh nặng chỉ còn thoi thóp hơi thở, hai mắt trống rỗng thẫn thờ. Đối mặt với tình huống bất ngờ này, mấy người bọn Trác Mộc Cường Ba cũng không nghĩra được chủýgì, đành nhao nhao khuyên giải Cương Nhật PhổBạc, Nhạc Dương cũng thấp giọng khuyên: “Chúà, chớnên…” Lời còn chưa nói dứt, Cương Nhật PhổBạc đãbất ngờ nổi trận lôi đình. Anh ta nhảy dựng lên, lao vút tới bên cạnh bệtượng, tóm chặt lấy cổáo Nhạc Dương, nhấc bổng anh chàng lên. “Tại sao cậu lại chiếu đèn loạn xạlên như thế!”Cương Nhật PhổBạc lại nghiến răng ken két, cơ mặt giật giật, gào lên như nát gan xéphổi, “Tại sao cậu lại gọi tên tôi!” Mười bảy năm rồi, mười bảy năm chờđợi, một mình trên núi tuyết cô liêu, anh ta vẫn tin tưởng vàkiên trì, giờđây, hy vọng mười bảy năm ấy đãvỡvụn! Tất cảlửa giận anh ta dồn hết cả vào Nhạc Dương. Nhạc Dương cũng im lặng không lên tiếng, đểmặc cho Cương Nhật PhổBạc lắc qua lắc lại rũrượi. Nhìn người đàn ông đáng thương trước mắt, tựa như con sói bịthương trên chốn thảo nguyên hoang dã phẫn nộgào rúlên với trời xanh thăm thẳm, Nhạc Dương có thểhiểu được, bởi anh cũng từng mất người thân. Trong lúc bịrung lắc ấy, anh đột nhiên nhận ra, mái tóc xám bạc của Cương Nhật Phổ Bạc không ngờ cứ rơi tróc xuống từng mảng lớn, trong chốc lát đãgiàđi mấy chục tuổi, ngọn lửa sinh mệnh đang nhanh chóng lụi tàn.

“Bình!” Cương Nhật PhổBạc ép mạnh Nhạc Dương lên vách tường băng. Trác Mộc Cường Ba vội lớn tiếng can ngăn: “A quả.”

Cương Nhật Phổ Bạc giật mình sực tỉnh, buông Nhạc Dương ra, mặt hướng vềphía vách băng, khẽnói: “Xin lỗi.” Nhạc Dương lắc đầu: “Tôi không sao, chúCương Nhật PhổBạc, tôi hiểu được tình cảm của chú, chú…”

Cương Nhật PhổBạc xua mạnh tay: “Các người đi đi, đểtôi yên tĩnh ởđây một mình. Đi qua tòa băng cung này là ra khỏi sông băng lớn rồi, con đường tôi biết cũng chỉđến đây màthôi, không giúp gìhơn được nữa đâu.” “ChúCương Nhật PhổBạc…” “Đi đi.” Lúc này, Ba Tang chợt lên tiếng: “Tôi biết tên hung thủ đó.”Cương Nhật PhổBạc tựa như không nghe thấy, ngược lại chỉcóTrương Lập kích động kêu lên: “Anh nói gì? Anh Ba Tang, anh biết tên hung thủđóthật à? Hắn làai, hắn ở đâu?” Ba Tang nhìn Cương Nhật PhổBạc nói: “Hắn tên làTây Mễ, cũng giống như tôi, là một con nhện!” Trương Lập vội nói: “Tôi nhớchẳng phải anh Ba Tang đãnói là, cảđội Nhện Xanh cùng anh vào núi tuyết, chỉcó mình anh làsống sót trởra thôi mà? Dứt lời, liền thấy Nhạc Dương ởbên cạnh náy mắt lia lịa.

Ba Tang nói: “Ừm, lần cuối cùng đó, đích thực làchỉcó một mình tôi sống sót trởvề, nhưng tên đó, hắn không tham gia vào lần đó.” Trương Lập ngây ra nhìn sắc mặt Ba Tang vẫn lạnh lùng hờhững như thế, không thểnhận ra chút gì khác lạ. Nhưng ai ngờ được, trong đầu Ba Tang lúc này đang trào dâng cuộn sóng.

“Tây Mễ! Làmày! Rốt cuộc mày đãlàm gìrồi!” “Đội trưởng… tôi, tôi, tôi cũng chỉlàhết cách…” “Làmày đãdẫn chúng đến đây! Chúng tao đãbịmày hại chết rồi!” “Nếu tôi không làm vậy, tôi… tôi sẽ bị chúng ăn thịt mất…”

“Muốn tao giúp mày, được thôi, hãy tìm giúp tao một người…” “Nếu hắn chết rồi, thìđào xương cốt hắn lên đây, giao cho tao, tao muốn đích thân xửlý…”

“Xin lỗi, Trương Lập, con người này, chỉ có thể do tôi đích thân xửlýmàthôi!” Ba Tang thầm nhủtrong lòng.

Trương Lập lại tiếp tục truy vấn: “Vậy giờhắn ởđâu?”Ba Tang gượng cười, nói: “Mười mấy năm rồi, tôi làm sao biết được.” Cương Nhật Phổ Bạc lặng lẽ nghe, uể oải cất tiếng: “Được rồi, mọi người không cần nói nữa, đi đi, đi hết đi.” Thấy Cương Nhật PhổBạc lại đuổi khách lần nữa, bọn Trác Mộc Cường Ba đều hiểu rõ lúc này lòng anh ta đã nguội lạnh như nắm tro tàn, lưu lại đây chi bằng đểanh ta được yên tĩnh một mình. Ánh sáng phía trên sông băng ảm đạm dần, rõràng sương mùđãbắt đầu phủxuống, thời gian cũng không đợi người, vậy là tất cả đành chào tạm biệt Cương Nhật PhổBạc, tiếp tục lên đường.

Trác Mộc Cường Ba nâng cằm Cương Lạp lên, dặn dò: “Chăm sóc anh ấy tốt vào, rồi tao sẽquay lại.” Cương Lạp cứlưu luyến không rời, nuốt nước mắt gật đầu, quay lại lặng lẽnằm bên tay Cương Nhật PhổBạc, cứngước lên nhìn theo bóng lưng xa dần của Trác Mộc Cường Ba. Sau khi khuất bóng Cương Nhật PhổBạc, Trương Lập lại hỏi tiếp: “Anh nói thật không đấy? Anh Ba Tang, tên Nhện Xanh ấy…” Ba Tang sầm nét mặt xuống gật đầu.

Nhạc Dương nói: “Cường Ba thiếu gia, chúCương Nhật PhổBạc liệu cóxảy ra chuyện gìkhông?” Trác Mộc Cường Ba lắc đầu: “Không, không đâu, tôi biết Cương Nhật Phổ Bạc mà, anh ấy là người rất lý tính, tuy rằng rất thương nhớchịLạp Chân, nhưng trước nay anh ấy vẫn luôn sống kiên cường lạc quan. Huống hồanh ấy còn có Cương Lạp nữa, Cương Lạp sẽchăm sóc cho anh ấy.” Rời khỏi thủy tinh cung, chịu ảnh hưởng của tâm trạng Cương Nhật PhổBạc, cảđoàn người đều lặng lẽkhông nói không rằng. Đường đãdễđi hơn trước, nhưng cảnh quankỳdịbên dưới khe băng nứt càng lúc càng thêm xấu xí, rời khỏi thủy tinh cung ấm áp, hơi lạnh lại bắt đầu từtừập tới, những cơn gióluồn lách khắp mọi nơi men theo những khe nứt tràn xuống, mới đầu còn chỉ làm dữ xung quanh mọi người nhưng càng đi đến gần khu vực nứt gãy chính, các khe nứt trở thành những con dã thú hung ác, khiến mọi người đều có cảm giác tựa như vừa mới ra khỏi Thiên đường đãđột nhiên rơi thẳng xuống địa ngục A tỳvậy.

Thi thoảng lại cómột luồng gióập tới tựa như bóng u linh, mang theo cảm giác như lạnh mà chẳng phải lạnh nhưng khiến da người ta căng lên, lướt qua bên cạnh từng người một; cólúc giósẽđi luôn, cólúc giólại luẩn quẩn một lúc, dùng thân thểlạnh lẽo của mình xoa lên gương mặt để hởcủa các thành viên trong đoàn, hồi lâu sau mới lưu luyến rời đi. Gióma sát vào các trụbăng phát ra những âm thanh như quỷkhóc sói gào, tựa như tiếng ai oán thê lương, lại tựa như vong hồn oan khuất, khiến người ta nghe màkhông khỏi sởn hết da gà.

Bọn họđi giữa những trụbăng, bên cạnh làđủcác kỳ thạch quái thútạc từbăng đánhe nanh nhe vuốt dữtợn, các mỏm băng lơ lửng trên đầu, thếtựa ngàn cân treo sợi tóc, cóthểđổsập xuống bất cứlúc nào. Mỗi khi cógióthổi qua làmạt băng lại rơi xuống lảtả, thậm chícòn cócảnhững cục băng lớn nữa, tuy mọi người đãđội mũan toàn, nhưng cóai dám bảo đảm rằng lần sau thứrơi xuống đầu không phải lànhững tảng băng khổng lồdài đến mười mấy mét, dày hàng mấy mét kia chứ? Trương Lập phụ trách mặt an toàn trên cao, đột nhiên nhỏgiọng nói: “Bên trên kia hình như cóthứgìđó.” Anh giơ ống nhòm lên, đột nhiên hámiệng hít sâu một hơi, hồi lâusau cũng không nói được tiếng nào. Nhạc Dương thấy thế vội hỏi: “Sao thế? Nhìn thấy cái gìrồi?” Mọi người ngửa đầu nhìn lên, chỉthấy trên đỉnh đầu bị băng che tuyết phủ, các khe nứt tựa như đường chỉ, kết thành một tấm lưới trải ra xung quanh, trong các khe nứt ấy, cóthểlờmờtrông thấy những điểm đen lấm tấm như hạt vừng.

Trương Lập hạkính ống nhòm xuống, định thần lại sau cúvỗcủa Nhạc Dương, sắc mặt tỏvẻhết sức kinh hãi: “Là người! Tôi nhìn thấy một người bị kẹt trong khe nứt ấy, không biết làsống hay chết nữa.” Nhạc Dương đón lấy ống nhòm, chỉ liếc nhìn một cái, anh chàng cũng không thốt lên nổi lời nào. Lúc đưa ống nhòm vào tay Trác Mộc Cường Ba, chỉnói một câu duy nhất: “Chết rồi, xác chết trông đáng sợquá!”

Trác Mộc Cường Ba giơ ống nhòm lên, trời đất, gãnhìn thấy một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, thân thểbị cốđịnh trong băng, tư thếcủa anh ta, trông như một chiến sĩ bịthương kéo lê đôi chân tàn phế, dùng đôi tay rạp mình bò sấp trong chiến hào. Anh ta mở trợn trừng hai mắt, răng nghiến chặt, mỗi sợi tóc đều dựng đứng lên, không muốn rũ xuống, nhưng đôi mắt trống rỗng không chút thần thái kia đã nói lên một điều hết sức rõràng, anh ta sớm đãmất đi sự sống, chẳng qua chỉlàbăng tuyết đãcốđịnh nét mặt anh ta ở khoảnh khắc trước khi chết mà thôi. Không biết đã trải qua bao nhiêu năm, anh ta vẫn cứdùng nét mặt ấy màkể cho người đời biết mình đãchiến đấu như thếnào. Chiếc ống nhòm từtừchuyển động, không chỉcómột xác chết ấy, lại thêm một cái nữa, một cái nữa, càng lúc càng nhiều xác chết xuất hiện, mỗi cái xác đều làm thần kinh Trác MộcCường Ba chấn động mạnh mẽ. Trong những xác chết ấy, cócảngười Trung Quốc, người nước ngoài, họmặc trang phục leo núi các màu vàng, tím, mỗi gương mặt đều là những biểu cảm khắc cốt ghi xương, cótuyệt vọng, cóbuất khuất, có phẫn nộ, có thương tâm, nhưng bọn họ đều có chung một đặc trưng… tất cảđều trợn to đôi mắt.

Sông băng tựa hồđang chụp lại từng tấm ảnh lịch sử, lưu giữ một cách hoàn mỹ những khoảnh khắc trước khi chết của mỗi người. Nhìn nét mặt họ, dường như vẫn còn nghe được tiếng họnguyền rủa, từng trận gióâm vi vu thổi, thật chẳng khác nào vong linh của những người đãchết ấy đang lướt đi, tiếng giógào thét thê thiết, khiến lòng người cũng không khỏi khiếp hãi. Tổng cộng Trác Mộc Cường Ba phát hiện sáu cái xác, tư thế vô cùng kỳ quặc, có nằm ngang, cóbòbám, cótreo ngược, cónằm úp sấp, còn nét mặt trước khi chết của những con người ấy thì gã thật không sao dùng ngôn ngữmàhình dung nổi. Đó, tuyệt đối là một cảnh tượng khiến người ta cảđời cũng khócóthểnào quên. Trác Mộc Cường Ba hiểu rõ, tất cảnhững người này đều lànhững kẻthất bại đãlựa chọn con đường đi trên bề mặt sông băng. Có lẽ họ còn những đồng bạn khác nữa, song kể cả những người ấy cũng chỉ có thể bất lực nhìn bạ n mình rơi xuống khe nứt, hoang mang luống cuống không biết phải làm sao. Xem ra những người này không hề chết ngay lập tức mà bị kẹt trong khe nứt sâu mấy chục thậm chílàcảtrăm mét, họquẫy đạp vùng vẫy, nhưng không thểnào nhúc nhích được. Họthét gào màkhông cóhồi âm, sau rốt, họcũng sức cùng lực kiệt, thân thểbịcái lạnh làm cho tê liệt, mất hết tri giác, mất cảýthức. Vậy làxác chết họ đãhóa thành những bức điêu khắc tuyệt vọng, tiếng thét gàocủa họhóa thành mũi nhọn của cơn gióthốc kinh hồn.

Trác Mộc Cường Ba thầm kinh hãi, nếu vừa nãy họ không chọn đi con đường bên dưới sông băng, mà vượt qua từbên trên khe nứt, thìtrong những đồng đội này của gã, rất cókhảnăng rằng cũng cóngười sẽphải ởlại đây trở thành tác phẩm nghệthuật của dòng sông băng, đến cảlinh hồn cũng bịcầm cốbên trong thếgiới đầy băng tuyết này.

Gã từng nghe đội trưởng Hồ Dương nói, cả dòng sông băng khổng lồnày trước nay vẫn chầm chập dịch chuyển, những kẻbất hạnh xảy chân rơi xuống khe nứt, thi thểsẽdi động cùng với sông băng, thường làphải một hai chục năm sau hoặc lâu hơn nữa mới dịch chuyển ra khỏi sông băng và được phát hiện, bởi thế, trong dãy Himalaya vẫn còn ẩn dấu vô số di cốt của những người mạo hiểm. Vậy còn những người này thì sao? Những người bị kẹt giữa dòng sông băng này, họ đã ở đây bao nhiêu năm tháng rồi? Mười năm? Hai mươi năm? Sợ rằng dù cả trăm năm nữa, họ cũng không thểnào nhìn lại được ánh mặt trời, mãi mãi chỉ cóthểlàmón đồchơi của dòng sông băng vĩđại!

Đường Mẫn trông thấy Trác Mộc Cường Ba cứ mãi không chịu hạống nhòm xuống, liền đưa tay ra định giằng lấy. Trác Mộc Cường Ba cẩn thận nékhỏi Đường Mẫn, thấp giọng thìthầm: “Mẫn Mẫn, đừng xem.” Nói đoạn gãliền đưa luôn ống nhòm cho đội trưởng Hồ Dương.

Vẻmặt của đội trưởng Hồ Dương vàmọi người trước tiên làchấn động kinh ngạc, sau đóthìngẩn người ra, cánh tay cầm ống nhòm không tựchủđược màrun lên nhènhẹ, Trác Mộc Cường Ba kểvắn tắt những gìmình nhìn thấy cho Đường Mẫn, đồng thời giải thích tại sao gãlại không đểcô xem: “A, làanh ấy!” đội trưởng Hồ Dương đột nhiên kêu lênkhe khẽ, không sao giữvững nổi chiếc ống nhòm, cảcánh tay cũng mệt mỏi rũ xuống, khóe mắt thấp thoáng ánh lệ.

Anh lập tức đưa tay lên lau khô, bằng không nước mắt ắt sẽ đông cứng thành băng trên mặt. Bọn Trác Mộc Cường Ba đều hiểu rõtrong lòng, gặp phải bạn cũnăm xưa của mình trong tình trạng này, dùlàai cũng tuyệt đối chẳng dễchịu chút nào. Họthìthào an ủi Hồ Dương, chiếc ống nhòm lại lần lượt chuyển đến tay những người khác, mỗi người xem xong đều cúi gằm mặt xuống, tựa như đang tham gia một lễ truy điệu trọng thể, tâm trạng nặng nề ngập trong nỗi bi thương. Bất kểlàngười nước nào, vẻmặt chung của tất cả đều khiến người ta phải rùng mình run sợ.

Đội trưởng Hồ Dương thấp giọng kể: “Mười mấy năm trước, anh ấy còn ra vẻthần bínói với tôi rằng sắp đi tham gia một hoạt động cực kỳquan trọng, kết quảlàchỉthấy đi mà không thấy về. Bao nhiêu năm nay, mỗi năm tôi đều dành một khoảng thời gian đến nhàanh ấy, nói với vợcon anh ấy rằng, anh vẫn…vẫn…” Nhạc Dương nói: “Tại sao đồng đội của anh ấy lại không mang tin tức vềnhỉ? Lẽnào anh ấy tới đây một mình?” Đội trưởng Hồ Dương lắc đầu nói: “Lần đó, toàn bộbọn họđều không trởvề.”

Không gian chìm trong trầm lặng.

“Đi thôi, đây không phải lànơi chúng ta nên dừng lại.” Lữ Cánh Nam không thểkhông làm tròn chức trách sĩquan chỉ huy của mình, ở nơi thân thể những người đi trước ngã xuống, bọn họvẫn phải tiếp tục tiến lên phía trước. Nhân lúc không ai đểý, Ba Tang len lén đưa tay lên dụi khóe mắt, nỗi bi thiết trong lòng đội trưởng Hồ Dương dành cho chiến hữu đãlàm anh ta nhớđến những đồng đội năm xưa của mình.Chẳng ngờ, đi tiếp nữa vẫn còn những xác chết lửng lơ, dưới ảnh hưởng vận động của sông băng, cónhững cái xác đãrời khỏi khe nứt, đầu chúc xuống đất,chân chổng lên trời treo ngược phía trên đầu cảbọn Trác Mộc Cường Ba, như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Những gương mặt tuyệt vọng ấy còn làm nội tâm các thành viên trong đội rung động hơn cảlũmặt quỷmặt ma dữtợn gấp mấy phần. Bên trái có hai vách băng đổsập đèlên nhau, cái đầu của những xác chết treo ngược bên trong gần như ngang với tầm mắt mọi người, cóthểphân biệt rõquốc kỳvàkýhiệu trên trang phục họmặc. Trác Mộc Cường Ba nhận ra cóngười Nga, người Anh, người Mỹ, còn một cái xác không cókýhiệu gì, nhưng dựa vào vịtríanh ta rơi xuống vàtrang phục, thiết bị, cóthể suy đoán người này đã rơi xuống khe nứt từ rất lâu về trước. Lúc Ba Tang đi ngang qua cái xác ấy, đãbịvẻmặt ung dung hững hờcủa người đóthu hút, bất giác lại nhìn thêm một lần nữa. Đólà một người trung niên tóc vàng có gương mặt kiên nghị, thân thểthẳng băng, hai mắt chỉhơi mở, dưới lớp y phục mỏng manh hiện lên những đường nét rắn chắc. Găng tay của xác chết đã hoàn  toàn bịbào rách, hai bàn tay trần lộhẳn ra ngoài, máu thịt bầy nhầy, nhìn cóvẻ như người này đang gắng sức trèo lên băng nham, ngón trỏ tay phải vàmép lòng bàn tay cóvết chai rất dày. Xuất phát từsựmẫn cảm nghềnghiệp, Ba Tang biết rằng, đây làbàn tay sửdụng súng. Nhìn lại trang phục người ấy, hoàn toàn là đồbình thường của dân Tạng thời xưa, nằm giữa bao nhiêu thi thểmặc trang phục leo núi bỗng nhiên trởnên hết sức nổi bật, nhưng chiếc ba lô đeo sau lưng anh ta thìlại rất đặc biệt, tuy đãcóthay đổi một chút, nhưng đại thểvẫn không thoát ly khỏi dáng mạo của chiếc ba lô quân dụng.y g  ̣ q  ̣ g Ba Tang lại gần thi thểđóng băng đãlộhẳn ra ngoài ấy, khẽchạm nhẹ, một chiếc huy chương chữthập liền rơi ra ngoài, lúc này thì cảbọn Trác Mộc Cường Ba cũng đểýrồi.

“Đức Quốc xã!” Nhạc Dương không nén được màthốt lên thành tiếng. Rất rõràng, tấm huy chương đólàvật đeo sát bên người, chỉvìxác chết bịtreo ngược nên mới rơi xuống, những trang phục khác của người này đều làđồcải trang, rất cókhảnăng đây chính là một trong những thành viên được Hi tler đặc phái đến Tây Tạng tìm kiếm Bạc Ba La thần miếu năm xưa.

Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Chương 35

CỰC NAM MIẾU (5)

Dốc băng dựng đứng Liên tưởng đến những sửliệu Lữ Cánh Nam từng nhắc đến, phát hiện trọng đại này rất cókhảnăng sẽmang đến cho họnhững đầu mối trọng đại. Các thành viên trong đội không còn e ngại điều gìnữa, Ba Tang, Trương Lập, Nhạc Dương và Trác Mộc Cường Ba cùng hợp sức, đục vách băng kéo cái xác đãbịđóng đára ngoài, lục soát hết một lượt từđầu tới chân. Bên trong y phục không cóthứgìđể chứng minh thân phận, chỉtìm thấy một bao thuốc lácóghi chữ“R6”, một cái bật lửa hình dáng như viên đạn, trong ba lô córất ít thứcần thiết khi leo núi, chỉcómột món vũkhí quân dụng đãlỗi thời. Trương Lập nhấc khẩu súng đólên, nói: “Ồ, FG-42, vũ khí chuyên dụng của lính dù đặc chủng Đức Quốc xã(FJ), đường kính 7,92mm, nặng 4,5 kilogram,20 viên đạn/băng, tốc độđạn 762 mét/giây, tốc độbắn 750

phát/giây, xạtrình 550 mét, giờchỉcòn chưa đến một nghìn khẩu thôi. Mọi người biết không, đây làvũkhíđầu tiên quân Đức chếtạo bằng hợp kim Magiê trong thời kỳThếchiến II,

vìthiếu nguyên liệu nên tổng cộng chỉsản xuất cóbảy nghìn khẩu.” Đội trưởng Hồ Dương thìcầm bao thuốc lálên, lật qua lật lại xem xét, đưa lên mũi ngửi ngửi, nét mặt lấy làm quái dị.

Rất đáng tiếc, trên người tên lính Quốc xãnày ngoài tấm huy chương tượng trưng cho sựquang vinh của Đếquốc ra, thìkhông tìm thấy vật gìcógiátrịnữa. Mặc dùnhư vậy, mọi người vẫn cảm thấy nhận được một sựcổvũlớn lao, ít nhất điều này cũng chứng tỏcon đường họđi làchính xác, đội đặc phái của quân Đức cũng từng đi qua nơi đây. Chỉcó giáo sư Phương Tân làngấm ngầm lo lắng, phải biết rằng, tất cảnhững người đi tìm Bạc Ba La thần miếu phía trước kia, đều lànhững kẻthất bại, không cóngoại lệ, con đường này, rốt cuộc làđúng hay không đúng? Ông thực không dám nghĩsâu hơn.

Lạt ma ÁLa nói: “Chúng ta lỡmất nhiều thời gian quá rồi, đi tiếp thôi.” Lữ Cánh Nam cũng bảo: “Cứ để xác chết này ở đó, chúng ta đi thôi.” Nhạc Dương cứlưu luyến ngoảnh đầu lại nhìn thêm lượt nữa, vốn tưởng rằng đãphát hiện ra người cóthểcung cấp đầu mối quan trọng, không ngờlại chẳng thu hoạch được gì.

Đang nghĩngợi, anh chợt nghe đội trưởng Hồ Dương hỏi: “Cóai biết tiếng Đức không?” Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai biết tiếng Đứccả, chỉ thấy đội trưởng Hồ Dương chỉ vào mặt trong của bao thuốc, nói: “Ởđây cóviết chữ, bằng tiếng Đức.” Quảnhiên, vách trong bao thuốc cóviết mấy hàng chữ nghiêng ngảbằng bút chì. Ba Tang nói: “Tôi biết rồi, khi đội đặc phái nhận được chỉlệnh lâm thời từcấp trên, đểkhông phạm sai lầm, các binh sĩthường ghi mệnh lệnh đólại trên những vật dụng tùy thân của mình.” Nhạc Dương chắt lưỡi: “Tiếc làchúng ta không ai biết tiếng Đức cả, đành mang vềnghiên cứu vậy.” Nói đoạn, anh cẩn thận cất bao thuốc ấy đi.

Đến được khe nứt chính, sốlượng xác chết cũng dần ít đi, đi được cảtrăm bước mới ngẫu nhiên phát hiện một cái, những những xác chết này còn khủng khiếp đáng sợ hơn gấp bội phần, đa sốđều bịmất tay cụt chân, nếu không thì lồng ngực vỡnát, ruột lòi ra ngoài, tựa hồnhư bịthứgìđó cắn xétan nát ra vậy. Bỗng nhiên cómột cái xác từtrên khe nứt lỏng ra, trượt xuốn mấy mét, nhưng hai chân vẫn kẹt lại trong khe nứt nên người không rơi xuống đất được, cái đầu vừa hay chắn đúng trước mặt Đường Mẫn. Bộmặt đáng sợ ấy trông tựa như quảbíđỏbịđập bẹp rúm, mắt mũi miệng đều chẹt gílại một chỗ, máu thịt bầy nhầy đóng thành băng, từng mảng từng mảng máu-băng dính liền nhau, trông như tấm thủy tinh công nghiệp bịđập vỡ. Đường Mẫn hai mắt trợn ngược lên, suýt chút nữa thìngất xỉu.

Trác Mộc Cường Ba phải lấy thân thểchắn trước mặt mới hộ tống được cô đi vòng qua xác chết. Tuy vậy, mọi người đều băn khoăn suy đoán, không hiểu rốt cuộc làthứ gìđãkhiến gương mặt ấy trởthành ra như vậy. Ởnơi đây, sông băng đãdùng sựthực không thểphủnhận, đểnói với những kẻmạo hiểm này, nơi đây, chính là… Tửvong Tâyphong đới.

Cuối cùng, bầu trời phía trước cũng rộng mở, bọn họđã ra khỏi khu vực bên dưới khe nứt, trước mắt họlànhững trụ băng đãđổsập, liên miên trải dài thành một con dốc màu trắng toát, dưới ánh sáng mịt mờ, những tháp băng liền kề liên tiếp tựa như một khu mộmàu trắng trải ra ngút tầm mắt.

Những “mộphần” che phủtrong màn sương nhàn nhạt, gió núi se sắt, khílạnh ghê hồn, khiến người ta không khỏi hoài nghi, nơi đây chính làrừng tháp băng được mệnh danh là một trong những kỳcảnh của núi tuyết đóhay sao? Tuy nói làrừng tháp băng lúc này trông vừa hoang lương vừa lạnh lẽo, thực chẳng khác nào chốn mồhoang mảvắng trong các tiểu thuyết thần quái, nhưng mọi người đều cảm thấy nơi đây tốt hơn bên dưới lòng sông băng kia rất nhiều, ít nhất thì cũng không có mối nguy hiểm lửng lơ treo trên đỉnh đầu. Nhưng mọi người đi trong khu vực tháp băng chưa được bao xa, Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang đã gần như cùng lúc dừng bước, rồi lại đồng thanh kêu lên khe khẽ: “Đợi chút đã.”

Những người đi trước cũng dừng lại, Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang đưa mắt nhìn nhau, đều đọc ra được hai chữ“nguy hiểm” trên gương mặt đối phương. Ba Tang đã luyện được phản ứng cực kỳmẫn tiệp trong vô sốlần kinh qua sinh tửtồn vong, còn Trác Mộc Cường Ba, cơ hồtừkhi sinh ra gãđãcóthứýthức bản năng này, tiềm thức của cả hai người đều đang không ngừng nhắc nhởhọ… phía trước cónguy hiểm!

Nghe thấy tiếng gọi của Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang, Lữ Cánh Nam liền tập trung mọi người lại. Trác Mộc Cường Ba nói: “Cóthứgìđóởgần chúng ta, tôi chỉcảmnhận được, nhưng không phát hiện ra nóởđâu.” Ba Tang cũng nói gần giống như vậy, tâm trạng vốn đãcăng thẳng của mọi người tức khắc lại càng thêm căng thẳng, Đường Mẫn vội ôm chặt lấy cánh tay Trác Mộc Cường Ba. Ba bề bốn bên chỉ nghe thấy tiếng gió rít cuồng loạn, những cái bóng quái thúdịdạng do rừng tháp băng hình thành nên mờ mờ ảo ảo, thực giả khó phân, hơi thở của từng người ngưng thành một quầng khói trắng xung quanh thân thể, càng lúc càng nồng đậm hơn, màn sương núi xa xa cơ hồ như mộ t con quái thúkhổng lồđang từtừnuốt trọn cả khu rừng tháp băng này vào bụng. Nhưng xung quanh đây lại chẳng cóchút động tĩnh gì, mọi người nghiêng tai lắng nghe, cả tiếng gió như cũng nhỏ đi rất nhiều, những tháp băng trong màn sương mùphía xa giống con quái thúđược hồi sinh, nhúc nhích tiến vềphía họbằng một phương thức cực kỳquái dị. Song khi định thần nhìn kỹ, lại không hềcóchút động tĩnh nào. Lắng nghe kỹhơn, chỉcótiếng mạt băng tróc ra rơi xuống, tiếng giórít lên từng cơn, ngoài ra, thìchỉcòn tiếng thởcủa chính bản thân họ. Cứnhư vậy chừng hơn một phút, nhưng quãng thời gian ấy sao màdài đằng đẵng, lúc trượt xuống khe nứt và đi nhanh qua rừng tháp băng thì không ai làm sao, còn lúc này người nào người nấy cũng đều đổmồhôi lấm tấm.

Mẫn Mẫn thấp giọng hỏi: “Thật sựlàcóthứgìđóà? Có phải chúng ta tựmình dọa mình hay không?” Đột nhiên mặt đất dưới chân khẽchấn động, đỉnh tháp băng bên cạnh họrung lên một chặp, vô sốmặt băng rơi xuống lảtả, tựa như vừa cóthứgìđóchạy qua ởngay phía trước. Ba Tang trừng mắt lên nhìn Đường Mẫn, kếđónói: “Hình như làđi rồi, chúng ta qua đóxem sao.”Đoàn người tiếp tục tiến lên, khi tới chỗmàđáng lẽphải đến đótừmột phút trước, chỉthấy dưới đất còn đểlại một hàng dấu chân, trông rất giống chân người,nhưng lớn hơn rất nhiều. Trác Mộc Cường Ba thửđặt chân vào trong đó, không ngờdấu chân ấy còn to gấp đôi bàn chân gã, khoảng cách giữa hai dấu chân lại càng kinh người hơn nữa, ít ra cũng phải bằng năm bước của bọn Trác Mộc Cường Ba.

Đường Mẫn đứng sau cùng, thòđầu lên, vừa nhìn thấy dấu chân ấy sắc mặt liền tái mét đi, trông hệt như màu sắc của những tháp băng xung quanh vậy.

Đội trưởng Hồ Dương gượng cười nói: “Xem ra chúng ta cũng thật may mắn đó, đội khảo sát khoa học tốn bao nhiêu năm cũng không tìm được người tuyết, không ngờlại đểchúng ta đụng phải rồi.” Giáo sư Phương Tân lẩm bẩm nói: “Tại sao? Tại sao lại xuất hiện ởđây? Trác Mộc Cường Ba lập tức liên tưởng đến những cái xác chết thiếu tay thiếu chân kia, kinh hoảng thốt lên: “Tìm thức ăn! Dòng sông băng này chính là một cái tủlạnh thiên nhiên khổng lồ, vô sốxác chết của những nhàthám hiểm kia đều được giữcho đông lạnh ởđây, tất cảđều làmón ngon cho nó.” Đường Mẫn nghe thếliền khe khẽkêu lên một tiếng kinh hãi.

Nhạc Dương nói: “Có thể để lại vết chân mờ mờ trên tầng đất đông cứng rắn này, chứng tỏthểtrọng vàthểhình của nóhết sức đáng sợ. Cũng may làdường như nóýthức được sựuy hiếp từphía đám người chúng ta, không hềcóý định xem chúng ta như thức ăn của nó.”

Đội trưởng Hồ Dương nhắ c nhở: “Đây cóthểlàlãnh địa của nó, chúng ta mau mau đi thôi. Giờvẫn còn chưa biếtlàcóbao nhiêu con nữa, hy vọng làchỉcómột thôi.” Lữ Cánh Nam thấy sương mùtrên núi mỗi lúc một dày, liền nôn nóng thúc giục: “Nhanh lên, sương mù sắp lan xuống rồi, nếu sương che phủrừng tháp băng này thìchúng ta không tìm được phương hướng gìnữa đâu.” Đãcóvết xe đổcủa kẻđi trước, các thành viên trong đội đều đềcao cảnh giác, mấy người đi vòng ngoài như Ba Tang, Nhạc Dương đều lấy vũkhíra đềphòng, cứthếcho đến khi cả đội bình an đến bên dưới một dốc băng.

Dốc băng này cao đến một trăm trượng, trông như một tảng pho mát khổng lồ bị người ta cắt lẹm đi, nhìn từ xa, thoạt giống như một sườn dốc nghiêng nghiêng, giờlại gần nhìn kỹmới thấy, nóquảđúng là một cái dốc nghiêng, nhưng là nghiêng vào… bên trong, phía trên lớn, phía dưới nhỏ!

Dốc băng gần như thẳng đứng lại nghiêng vào bên trong như vậy, khiến người ta chỉnhìn thôi đãthấy khiếp sợtrong lòng! Bọn Trác Mộc Cường Ba trượt xuống một dốc băng ở chỗlưng chừng núi đểxuyên qua sông băng, giờtự nhiên là phải leo lên một dốc băng khác ởkhu bên trên. Đứng dưới vách băng sừng sững, ngước lên nhìn đỉnh núi cao, chỉthấy khối mùmờmịt không thấy đỉnh núi đâu, nếu vícái dốc băng này như miếng pho mát thông thường, vậy thìđám Trác Mộc Cường Ba đứng bên dưới chẳng bằng con kiến nữa. Trong quy phạm leo núi của bất cứ quốc gia nào, leo bám dốc băng luôn được liệt vào đẳng cấp cao nhấ- cấp bảy, chỉ những người chuyên nghiệp nhất trong những người chuyên nghiệp mới cóthểthực hiện được. Cho dùlàngười leo núi chuyên nghiệp đãtừng leo qua mười bốn ngọn núi cao trên tám nghìn mét khắp thếgiới, vẫn không ai dám coi nhẹmôn leo bám dốc băng này. Vậy màđám người này không cầnnghĩngợi gìđãlựa chọn con đường này. Tuy nhiên đối với họ, cách này ít nhất cũng an toàn hơn nhiều so với nhảy qua nhảy lại bên trên những khe băng nứt chằng chịt kia.

Hàn băng ngàn năm còn cứng rắn hơn sắt thép, đục băng đâm vào chỉđểlại một lỗkhuyết nông choẹt, phải mấy người liên tiếp đục vào nhiều lần mới cốđịnh được một mũi đinh thép vào trong vách băng dựng ngược ấy. Vấn đềthen chốt là, cảdốc băng này tựa như một mặt kính, hay tấm thép phẳng, đến cảmột kẽhở, hay một cái rãnh cũng không có, căn bản không thểtìm được điểm bám tay đểvận lực như các kiểu leo bám thông thường khác, mà chỉ có thể đục băng đóng chốt thép vào thôi. Thông thường, khi các vận động viên leo vách băng, đều dùng đục băng từng bước từng bước tạo ra điểm an toàn, giống như xây dựng sạn đạo lửng lơ bên vách núi vậy, trước tiên phải đục lỗ, rồi chôn cọc, vừa tốn thời gian vừa tốn sức, cókhi leo cảngày cũng không lên được vách băng cao trăm mét, màdốc băng họ phải leo lên ởđây, lại cao đến hơn ba trăm mét.

Đội trưởng Hồ Dươ ng hít sâu một hơi, nói: “Không ngờlại như thếnày, muốn leo lên trên cũng khólắm đấy…” Nhạc Dương nói: “Nếu được giống như trong tiểu thuyết (Anh hùng xạđiêu thìphải), chặt chân cừu xuống, nhân lúc máu còn chưa đông cứng lại, dính chặt nólên vách băng, vậy thìdễhơn rất nhiều rồi.” Lữ Cánh Nam nói: “Không cần lo, chúng ta cócách leo của mình, chuẩn bịxong hết chưa? Đại sư ÁLa?” Lạt ma Á La gật gật đầu, ông đeo vuốt sắt vào, bên ngoài găng tay lại đeo thêm một bao sắt kỳ quái, những vòng sắt hình bầu dục lồng qua bốn ngón tay, rồi xếp vào ở giữa lòng bàn tay, không hềảnh hưởng đến động tác nắm tay xòe tay.

Chỉthấy Lạt ma ÁLa vung cổtay lên, sợi dây móc bắn vút ra, ghim vào một điểm ởđộcao mười lăm mét trên dốc băng. Ông kéo thử, cảm giác cóthểchịu được lực, hai tay thay nhau, cứthếkéo sợi dây cáp chỉto bằng mấy sợi tóc chập lại màleo lên tr_ên. Đội trưởng Hồ Dương liên tiếp thốt: “Lợi hại! Lợi hại!” Nhạc Dương cười cười bảo: “Thế này thì có đáng gì chứ, đội trưởng Hồcòn chưa nhìn thấy thực lực chân chính của đại sư đấy thôi!” Đang nói chuyện, Lạt ma ÁLa đãsắp leo lên đến chỗ dây móc bắn vào, đột nhiên thấy tay hụt hẫng, thân thểliền rơi ngược trởxuống. Mấy người đứng bên dưới thảy đều kinh hãi. Nói thìchậm, thực tếdiễn ra cực nhanh, khi Lạt ma

ÁLa cách mặt đất chỉcòn chưa đầy năm mét, thân thểông liền hơi sững lại giữa không trung, hai tay dang rộng, hai chân đạp mạnh, “bùng” một tiếng, cánh dơi tức khắc trải rộng, thân thểlướt qua khoảng không như loài sóc bay, áp mình sát mặt đất trượt thêm khoảng mấy chục mét nữa, vị sư giàmới đảo mình lộn một vòng, thu cánh dơi lại, đứng vững vàng trên nền đất đông cứng.

Lữ Cánh Nam vội chạy đến, hỏi: “Chuyện gìvậy?” Lạt ma ÁLa đáp: “Quảnhiên chất băng rất cứng, dây móc không đủchịu lực, bịtrượt ra. Ông thu lại sợi dây móc vừa bắn ra, giơ đầu móc lên xem, rồi lại nói: “Găm vào chưa đầy mười lăm cen time t, chẳng trách lại bịtuột ra.” Lữ Cánh Nam nhìn dây móc trong tay Lạt ma ÁLa, đoạn nói: “Dùng hai dây.” Lạt ma ÁLa gật đầu, lại đeo lên tay phỉa thêm một hộp dây móc nữa, hai tay cùng vung lên, kếđó chập lại hai sợi dây cáp mảnh vào nhau, quấn một vòngquanh cái bọc tay cứng bên ngoài, rồi lại leo lên một lần nữa, lần này thìông đãthành công lên được chỗdây móc bắn vào. Sau khi dùng móng vuốt bập vào dốc băng, cốđịnh thân hình, Lạt ma ÁLa rút một tay ra, lấy chiếc bật lửa, mở mức cao nhất, lưỡi lửa phun ra, cảbăng cứng nghìn năm cũng không chịu nổi làn sóng nhiệt, nhanh chóng tan chảy ra, thành một hõm nhỏ. Đợi khi cái hõm sâu khoảng hai mươi cen time t, Lạt ma ÁLa tắt bật lửa, nhân lúc nước trong đó còn chưa kịp đóng băng trởlại, nhanh chóng nhét vào một tấm chặn, thấy vẫn còn chỗtrống, ông lại nhét luôn thêm ba chiếc đục băng nữa. Cái hõm trên dốc băng nhanh chóng đông kết, lại khôi phục vềtrạng thái ban đầu.

Một sợi dây thừng quấn quanh tấm chặn vàmấy cái đục băng, Lạt ma ÁLa kéo thử, đoạn dùng sức đạp lên mỏm băng chìa ra ấy đểthửkhảnăng chịu lực, kếđóvẫy tay ra hiệu thành công với những người bên dưới, rồi ném sợi thừng xuống. Vậy là, lợi dụng khả năng đông cứng cực nhanh của nhiệt độmười lăm độâm, Lạt ma ÁLa dùng tốc độnhanh nhất, thành công tạo ra điểm tựa an toàn đầu tiên trên dốc băng thẳng đứng.

Kếđó, Lạt ma ÁLa giẫm cảhai chân lên mỏm băng, tay kéo chặt dây thừng, toàn thân rùn lạtrông như cái lòxo nén hết cỡ. Chỉ thấy ông vận lực nhảy mạnh, đồng thời dang rộng hai tay, cảngười lập tức như cánh chim đại bàng lượn gió, vút ra xa mười mấy mét, ngắm chuẩn vịtrí, dây móc ở hai tay lại bắn vút lên dốc băng. Trác Mộc Cường Ba ởbên dưới nhìn chỉcòn biết ngưỡng mộ; loại kỹthuật đảo người bay lượn này, trong cảquátrình tập huấn, ngoài Lạt ma ÁLa ra, không cóngười thứhai nào thực hiện được.

Điểm tựa an toàn thứhai đãnhanh chóng được cốđịnh,̣ g  ̣  ̣ ,

các thành viên bên dưới cũng bắt đầu bận rộn, cốđịnh dây thừng, lắp đặt các thiết bị leo trèo, đeo móng vuốt bám băng, dây an toàn, chuẩn bịbắt đầu leo lên.

Đãcósơi thừng chính từbên trên thảxuống làm điểm tựa, việc leo trèo cũng không còn quáđỗi khókhăn nữa, chỉ cần dùng móng vuốt bập vào vách băng trợlực, kếđóbám vào dây thừng chính leo lên, đến điểm đặt chân thìdùng một cái móc đểtăng thêm hệsốan toàn. Cứnhư vậy, Lạt ma Á

La đi trước mởđường, các thành viên khác trong đội ởphía sau khónhọc leo bám trên mặt băng màtiến lên.

***

Merkin kinh ngạc pha lẫn mừng rỡthốt lên: “Bọn chúng bắt đầu leo lên dốc băng rồi, quảnhiên làchúng đãvượt qua được. Thật không tin nổi, thật không tin nổi! Thiết Quân, tìm mấy thằng kha khávào, đi theo tao.” Max vội sốt sắng nói: “Ông chủ, đểtôi đi cho…” Merkin lừmắt nhìn hắn, nói: “Mày ởlại đây, quan sát thật kỹđộng tĩnh của chúng nócho tao, cótình hình gìphải lập tức báo cáo. Tao phải đi xem xem bọn chúng làm sao mà vượt qua được sông băng ấy. Hừ, làm được điều màtao không làm được hả, cũng kháđấy.” Thiết Quân dẫn theo mấy tên cao lớn mặc đồtrắng đến: “Tôi dẫn theo bọn Ivan vàDerek. Dùtrực tiếp đụng đầu với chúng bên dưới sông băng thìcũng đủđối phórồi.” Merkin mỉm cười, gật đầu nói: “Tốt lắm, đi thôi.”

***

Cương Nhật PhổBạc dựa người vào vách băng, miệng lẩm bẩm kểlại những tao ngộcủa mình trong suốt mười bảy năm qua, lúc thì cười tươi vui vẻ, lúc lại khóc lóc thảm thương, cơ hồnhư đã hoàn  toàn đắm chìm trong nỗi nhớ nhung vàhồi ức, không hềphát giác ra cómột toán người khác đãđến gần sát khu vực khe băng.

***

“Đúng chỗnày rồi.” Merkin nhìn khe nứt khổng lồdưới chân, nói vào máy bộđàm, “Max, chỗmày sao rồi? Chúng đãra khỏi sông băng chưa?” “Vâng, ông chủ, bọn chúng đãxuất hiện trên dốc băng thẳng đứng, tôi nhìn thấy rất rõ.”

“Nghe đây, Max, sau khi chúng tao xuống dưới đó, liên lạc cóthểbịđứt đoạn.” “Vậy, vậy tôi phải làm sao? Ông chủ?”

“Quản lý bọn người đó, không có lệnh của tao, không đứa nào được loạn động, nếu đểlộhành tung, mày tựbiết hậu quảthếnào rồi đấy. Còn nữa, giám sát bọn Trác Mộc Cường Ba ấy cho tửtếvào, lúc tao quay lại, mày mànói bọn chúng biến mất rồi thì, hừ…”

***

Cương Lạp rạp mình bên cạnh Cương Nhật PhổBạc, lặng lẽnghe anh kểnhững chuyện ngày xưa thuởtrước, đột nhiên, hai tai nódựng đứng lên. Con chóthông minh ngẩng đầu ngước nhìn xung quanh một lượt, cảm nhận thấy trong bầu không khíngập tràn một thứmùi bất an, nókhịt khịt một tiếng, khẽgiật giật vạt áo chủnhân đểnhắc nhở.

Cương Nhật PhổBạc hoàn toàn không đểý, vẫn cứlẩm bẩm một mình, đắm chìm trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Cương Lạp thấy không ổn, liền dứt khoát đứng dậy, nhảy xuống khỏi bệbăng, lặng lẽchạy thẳng ra cửa phía Đông, chỉthấy chưa đầy năm phút sau nóđãnhanh chóng chạy trở về, lần này thìkhông sủa lớn, màmột mực lôi giật vạt áoCương Nhật PhổBạc. Cương Nhật PhổBạc bịCương Lạp kéo giật đi chừng nửa bước mới nhận ra, liền gượng cười xoa đầu con chó yêu: “Được rồi, Cương Lạp, để tao yên tĩnh một chút, nhìn người phụnữxinh đẹp trong băng kia đi, cô ấy làvợtao đấy, đừng kéo tao nữa, mày muốn nói gì…”

“Thật không dám tin vào mắt mình nữa, không ngờởđây lại cómột nơi như thếnày!” Đột nhiên cóngười đứng ởvịtrí hồi âm chỗcửa chính cất tiếng nói, âm thanh vang vọng lập tức lan đi khắp tòa băng cung. Cương Nhật PhổBạc giờ mới giật mình sực tỉnh, kinh ngạc hỏi: “Sao lại cóngười tìm được đến đây nhỉ? Cương Lạp, cóphải vừa nãy mày phát hiện ra họkhông? Cóbao nhiêu người? Cương Lạp khẽsủa lên tám tiếng, Cương Nhật PhổBạc nhíu mày: “Tám người cơ à, lẽnào còn một đội leo núi khác tình cờlọt vào đây?” Cương Lạp lắc lắc đầu, phát ra mấy tiếng vừa thấp trầm, vừa sợhãi. “Cóuy hiếp à?” Cương Nhật PhổBạc lập tức cảnh giác, “Rốt cuộc làngười nào nhỉ? Đi, chúng ta ra xem sao.” Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Chương 35

CỰC NAM MIẾU (6)

Cái chết của Cương Nhật PhổBạc Merkin bỏmắt kính chống đạn vàmặt nạthởxuống, cả chiếc mũtrùm đầu trong bộtrang phục chuyên dụng cũng bỏ ra phía sau cổáo, trợn mắt háhốc miệng nhìn những bậc thang cao ngất đó, nói với Thiết Quân: “Thấy chưa hả, đây chính lànơi tấm bản đồchỉcho chúng đểđi xuyên qua sông băng, đây chính làkỳtích màđám Mật tu giảkia từng sáng tạo ra, nơi màchúng ta muốn kiếm tìm, ắt còn huy hoàng hơn chỗnày một nghìn lần. Chẳng trách bao nhiêu năm nay không cóngười nào vượt qua được sông băng này, thìra là phải đi vòng xuống bên dưới! Đi thôi, vào trong xem thế nào.”

***

Bên trên bậc cấp, Cương Nhật PhổBạc thấp giọng bảo Cương Lạp: “Làngười nước ngoài, không hiểu chúng đang nói gì. Sao chúng lại cóvũkhínhỉ? Đi, báo với Cường Ba, bọn họbịngười khác theo dõi rồi.” Cương Lạp ngước nhìn Cương Nhật PhổBạc, chỉnghe chủnhân nóthúc giục: “Đừng lo cho tao, tao tựcócách, đi mau…” Cương Lạp ngạc nhiên nhìn chủnhân một lần nữa, lờmờcảm giác được dường như Cương Nhật PhổBạc đã hạquyết tâm gìđó, nét mặt này trước đây nóchưa từng thấy bao giờ, nó không thể hiểu nổi, đành ngoảnh đầu nhìn lại mấy lượt nữa, rồi nghiến răng quay đi. Cương Nhật Phổ Bạc nhìn cái bóng lướt như giócủa Cương Lạp, lấy làm áy náy tựnhủ: “Cương Lạp, con gái của ta, đi vào núi tuyết đi, ởđómới cóthểtựdo chạy nhảy, tha thứcho ta nhé.”

***

Trèo lên dốc băng, lạcómột vạt nắng rải xuống sau lưng mọi người, cuối cùng vầng dương cũng dâng lên khỏi cao nguyên tuyết, rừng tháp băng dưới ánh mặt trời tức khắc trở nên biến ảo, trắng tinh khiết như mây, nhẵn mịn như cát, các tác phẩm điêu khắc của băng tuyết đều trởnên thiêng liêng thánh khiết. Có kim tự tháp tuyết, Quảng Hàn băng cung, chùa cổlầu chuông; cũng cócảtrụngọc cuồn cuộn, bạch đà bái nguyệt, kiếm chỉtrời cao, trăm ngàn tư thế, thật sựkỳ diệu vô ngần. Ánh sáng lành lạnh chảy xuống, dải núi nhưcon rắn bạc khổng lồ uốn khúc liên miên mấy dặm, màn sương trên đỉnh núi cũng buông xuống như một tấm sa mỏng, làm cảkhu vực rừng tháp băng ấy trởnên hiền hòa dịu dàng hẳn lên.

Đồng thời ngọn gió Tây lạnh buốt cũng thể hiện vẻ uy nghiêm của nó, phía trước đáchạy cát bay mùmịt đầy trời, giótáp vào mặt nhưn những trận roi quất xuống. Các thành viên trong đội leo núi đều đeo mặt nạbảo vệ, mũlông, kính chắn gió, cổáo vàmặt nạtrùm đầu cóthểnối liền lại, bên ngoài mặt nạtrùm đầu làhộp sắt chống đạ n nối với ống dưỡng khívàthiết bịliên lạc, thoạt nhìn trông như một phi công quân đội vậy. Họkhông gỡvuốt băng ra, màđâm ngập luôn vào tầng đất đông cứng, phải vũtrang nguyên bộnhư vậy, mới chống đỡnổi với cơn gióđược một lúc. Họcòn dùng dây an toàn nối tất cảlại với nhau, đứng thành thếtrận hình mũi dùi trước hướng gió, cho những người đứng phía sau bắt tay đào đất đóng cọc.

***

Những bức điêu khắc trong thủy tinh cung hiện lên đủ các hình thái đa dạng đến khótưởng tượng nổi dưới ánh đèn, đến cảđám người thô lỗkhông biết thưởng thức nghệ thuật này cũng không sao kìm nén nổi tiếng suýt xoa thán phục. Merkin cười lạnh lùng khinh miệt: “Hừ, chẳng qua chỉ còn lại cái thứvỏkhông màthôi, cógìđáng phải ngạc nhiên đâu chứ. Những thứ từng đặt trên giá trên bệ kia kìa, đó mới lànhững thứthực sựđáng tiền.” “Rắc rắc…” Âm thanh từ phía trên vọng xuống. Thiết Quân nói: “Xem ra nơi này chỉđược một hai tháng nữa thôi, phần đỉnh đãxuất hiện vết nứt rồi.” Lúc đi tới chỗ tường băng Cương Nhật Phổ Bạc vừadựa lưng, Merkin nhìn thấy chiếc đèn chiếu Cương Nhật PhổBạc đểlại, chợt giật thót mình, ánh mắt như độc xàlướt sang hai phía trái phải, tức khắc phát hiện ở phía xa có bóng đen thấp thoáng. “Còn cóngười ởđây!” Merkin giơ tay trái lên, đột nhiên ra ám hiệu, đám lính nháo nhác đằng sau tức khắc chia làm hai người một tổtản ra xung quanh.

Tòa băng cung này tuy lớn, nhưng hầu như trong suốt, không tiện náu mình, trong chốc lát Cương Nhật PhổBạc đã bịphát hiện vàbao vây. Chỉthấy anh ta không hềbiến sắc, chậm rãi hỏi: “Các người làai?” Merkin bước ra khỏi đám thuộc hạ, dùng tiếng Tạng đáp: “Ông anh này, chúng tôi làngười của HIệp hội Leo núi Quốc tế, nhìn thần sắc anh đau buồn như vậy, cóphải làđang ở đây tiễn đưa người thân gìkhông?” “Hiệp hội Leo núi!” Cương Nhật PhổBạc nhìn đám súng ống trong tay đối phương, khịt khịt mũi đầy khinh bỉ, cóđiều, nhìn gãđàn ông tóc vàng biết nói tiếng Tạng kia, anh ta cũng đoán được, hắn chính là thủ lĩnh của đám người vũ trang này.

Merkin nói: “À, cái này ấy à, khu vực này cóquánhiều dã thú, vìlýdo an toàn, chính phủquýquốc đãcấp cho chúng tôi giấy phép mang súng đặc biệt, toàn bộđều hợp pháp cả.

À, ông anh này, con đường này là do anh phát hiện phải không? Cóthểcho chúng tôi biết, nơi đây do ai xây dựng không? Đằng sau nó thông đi đâu thế? Tại sao anh…” Merkin vừa hỏi vừa quan sát nét mặt đối phương, đột nhiên sực tỉnh ngộ: “Không xong! Hắn đang cốýtrìhoãn chúng ta!

Cương Nhật Phổ Bạc vừa thấy sắc mặt Merkin biến đổi, cánh tay liền tức khắc vung lên, dây móc bắn ra, bập vào bức tường băng sau lưng Merkin, thân thểanh ta cũng theđólướt đi, cùng lúc rút luôn thanh đao bên hông bổthẳng đến chỗMerkin. Merkin cũng không ngờCương Nhật Phổ Bạc lại hoàn toàn đểlộbản thân ra trước bao họng súng mà xông thẳng tới trước mặt mình như thế, hiềm nỗi trong tay y lại không cósúng, vội hét gọi: “Thiết Quân!” Thật không ngờ, Thiết Quân xưa nay bắn súng như thần lại chậm mất một khoảnh khắc, lưỡi đao của Cương Nhật PhổBạc mang theo tiếng rít giórợn người chỉtrong chớp mắt nữa làbổthẳng xuống đầu Merkin. Chỉnghe “tạch tạch” hai tiếng, một gãcao lớn bên cạnh đãnổsúng. Cương Nhật PhổBạc trúng hai phát đạn vào ngực, thanh đao mang theo nỗi uất hận vút khỏi tay, phát ra một tiếng “vù” tốc độcực nhanh, đường đao cực kỳ quái dị, khí thế thực sự khiến người ta phải kinh tâm động phách.

Cương Nhật PhổBạc sớm đãtính toán từtrước, bản thân mình sẽtrúng đạn màchết, cúném ấy hàm chứa sức mạnh toàn thân của anh ta, khoảng cách lại gần như thế, gã tóc vàng ấy không chết thìắt cũng trọng thương. Thật không ngờ, ở khoảng cách gần như thế, thân thể Merkin vẫn nghiêng đi một cách quái dị, đồng thời co tay hóp bụng lại tránh khỏi một đao ấy. Trước khi ngãxuống, Cương Nhật PhổBạc đãkịp nhìn thấy thân pháp kỳdịcủa đối phương.

Anh gần như không dám tin vào mắt mình nữa, không ngờ gãngười nước ngoài này lại cóthân thủcao như vậy, chỉ đành thởdài một tiếng, hơi thởtrong ngực tắc nghẽn, ngã gục xuống đất, trong lòng thầm nhủ: “Cường Ba à, các cậu dây phải đám người nào thế? Anh không giúp được cậu nữa rồi, tự mình phải cẩn thận nhé. Lạp Chân, mười bảy năm nay khiến em phải chịu khổnhiều rồi, anh đến với em đây…”Merkin hằn học lừmắt với Thiết Quân, nếu một đao vừa rồi chém trúng mục tiêu, chắc chắn y sẽbịhớt bay mất nửa cái đầu chứchẳng chơi, trong lòng vẫn còn ngấm ngầm kinh hãi: “Thằng này sớm đãcóýliều chết rồi, chẳng lẽhắn đãbị kích động gìđó? Trước lúc chết vẫn muốn chém ta một phát, cóphải làmuốn giúp bọn Trác Mộc Cường Ba hay không? Hơn nữa hắn không hềcótrang bịleo núi, vậy hiển nhiên là người quen thuộc địa hình vùng này rồi, thếthìkẻđi báo tin kia làngười nào nữa? Bọn chúng không thểdùng tay không màleo lên dốc băng dựng đứng kia được, chắc làkhông đuổi kịp bọn Trác Mộc Cường Ba đâu…” Nghĩ tới đây, Merkin hờhững nói: “Tiếp tục tiến lên, tìm tên đãchạy thoát kia vềcho tao.” Đoạn y vỗvỗlên vai gãcao lớn đứng bên cạnh vừa nổ súng cứu mình, cười cười bảo: “Làm tốt lắm, Ivan.” Kếđó lại ghémiệng sát tai Ivan thìthầm mấy câu gìđó, Ivan trợn tròn mắt lên. Merkin khẽgật đầu, rồi lại mỉm cười ngoảnh đi, nói với Thiết Quân đứng gần đó: “Thiết Quân, mày đi theo tao cũng được năm năm rồi nhỉ…”

Thiết Quân đáp: “Bốn năm mười một tháng rồi, ông chủ.”

“Vừa nãy, sao lại thất thủ thế?” Merkin vẫn ôn tồn hòa hoãn hỏi.

“Tôi xin lỗi, ông chủ.”

“Không sao, không sao cả.” Merkin vỗvỗlên vai Thiết Quân, cùng y bước tiếp. Bỗng nghe “đoành” một tiếng, Thiết Quân ngoảnh đầu lại, họng súng của Ivan đang bốc khói, lúc này y mới cảm thấy đau nhói lên. Giọng Merkin cũng chợt biến thành lạnh lẽo như băng: “Tao nghe nói, công an Đại lục khi nằm vùng làm nội gián thường không nỡnhẫn tâm giết chết người vô tội.”Thiết Quân chầm chậm gục xuống, Merkin nhìn chằm chằm vào cặp mắt y, nói tiếp: “Mày theo tao sắp được năm năm rồi, nhưng tao chưa thấy mày giết chết một người nào cả.”

Thiết Quân giãy giụa nói: “Ông chủ, tôi không…” Merkin cúi người xuống, nói với giọng hết sức ôn hòa: “Tao biết, cólẽmày không phải làcông an Đại lục, nhưng mà, hành vi của mày đãkhiến tao nghi ngờrồi.” Dứt lời, y đứng dậy, cao giọng nói với những tên còn lại, “chúng mày cũng nghe cảđây: muốn tiền, muốn đàn bà, thìlàm cho tốt vào, ở bên ngoài muốn chơi sao thì chơi! Nhưng có một điểm chúng mày phải nhớkỹ… vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng bao giờlàm chuyện gìkhiến tao nghi ngờ! Ivan, từgiờmày phải đểýtrông nom bọn này cho tửtếvào!” Ivan cười rộlên: “Vâng, thưa ông chủ.”

***

Cương Lạp chạy như cơn gió, đang lao đi vun vút giữa con đường hẹp trong lòng sông băng thì chợt nghe tiếng súng theo gióvẳng đến. Nóđãtừng thấy bọn săn trộm, biết rất rõâm thanh ấy cónghĩa gì, trong lòng chợt trầm xuống, đột nhiên cócảm giác như trong đời mình đãvĩnh viễn mất đi một thứgìđó. Cương Lạp dừng phắt lại, móng vuốt cào cào trên mặt băng đểlại mấy vết dài, nóxoay tròn tại chỗ hay vòng thật nhanh, vừa nhìn con đường ra khỏi sông băng lớn, vừa nhìn vềphía cóâm thanh vọng tới. Sau hai vòng xoay, Cương Lạp liền không chút do dựquay đầu lại, nhằm hướng băng cung chạy ngược trởvề.

***

Trên đất đông cứng vô cùng, muốn ghim một mũi đinh chốt xuống cũng tốn khánhiều thời gian, nhưng chỉcần cócột chống đầu tiên, việc tiến lên phía trước sẽdễdàng hơn rất nhiều. Trước mắt, điều duy nhất khiến mọi người trong đội lo lắng là, họđãtốn quánhiều thời gian bên dưới sông băng, đểđến giờsương mùmờmịt, tầm nhìn đang không ngừng bịrút ngắn lại.

Trác Mộc Cường Ba buộc chặt dây an toàn, nhìn cát bay đá chạy phía trước, bất giác thở hắt ra một tiếng: Thật không hổlàgiócấp mười tám!” “Cậu nói cái gì!” đội trưởng Hồ Dương ngạc nhiên quay đầu, hỏi lại: “Giócấp mười tám?” “Vâng, sao vậy? Cóvấn đềgìà?” Trác Mộc Cường Ba đem những lời chúLa Ba từng nói với gãnhắc lại một lượt.

Trong mắt đội trưởng Hồ Dương thoáng lộvẻkinh hãi, nhìn vềphía trước nói: “Xem ra chúng ta đánh giáthấp uy lực của Tử vong Tây phong đới rồi, ở dưới chân núi đo thì chẳng qua chỉkhoảng 20 mét/giây, tôi cứngỡlàTây phong đới cũng không thể vượt quá 30 mét/giây được. Nếu đạt cấp mười tám thì…”

Trương Lập nôn nóng hỏi: “Làbao nhiêu mét/giây thế?”

Ba Tang giải thích: “Hiện nay, thang phân cấp tốc độgió chỉcómười hai cấp, tốc độgióvượt quá30 mét/giây thì được liệt vào cấp mười hai rồi, cấp mười tám, làtính theo một cách chia khác phải không?” Đội trưởng Hồ Dương gật đầu đáp: “Đúng vậy, vìhiện nay giólớn xuất hiện rất ít, nên trên cấp mười hai không còn phân loại gìnữa. Còn vềnhững loại cósức pháhoại lớn như gióbão, gióthốc vàvòi rồng thìđều dùng vận tốc để trực tiếp biểu thị. Cấp mười tám ấy, là một cách phân loại từng được sử dụng trong một thời kỳ trước đây, giờ đã không còn dùng nữa. Người ta phân loại các cơn giótừcấpg g g p ̣ g p mười hai trởlên, cách này trước đây chuyên dùng làm đơn vịghi chép trong quátrình giám trắc lực pháhoại của các cơn bão vàvòi rồng. Cấp mười tám, cónghĩa làtốc độgió đến 95 mét/giây trởlên. Phải biết làtốc độgiócao nhất trên đỉnh Chomolungma cũng chỉkhoảng trên dưới 90 mét/giây, đến cảởNam Cực thìtốc độgiócao nhất cũng không quá

100 mét/giây. Các cậu cóbiết sức pháhoại của cơn giócó vận tốc 100 mét/giây làthếnào không? Năm 1999, nước Mỹtừng gặp phải một trận vòi rồng đáng sợ, vận tốc gióở trung tâm vòi rồng ước chừng khoảng trên 100 mét/giây, trận gióấy đãđược gọi làLưỡi hái Tửthần đấy! Trên mặt đất, chỗ nào gồ ghề nổi lên… nhất loạt đều bị cạo chõ phẳng tắp!” Tới đây, anh gượng cười khó nhọc tiếp lời, “Không ai có thể leo núi tuyết trong điều kiện vận tốc gió vượt quá30 mét/giây cả.”

Lữ Cánh Nam nghe thế, liền ra lệnh: “Gia cốthêm một chốt sắt nữa, buộc chặt bằng hai dây thừng.” Dứt lời, lại quay sang bảo đội trưởng Hồ Dương, “Chắc làkhông đến nỗi kinh khủng như thời của chúLa Ba đâu. Thời tiết lúc này cũng tương đối dễ chịu, tốc độ gió có lẽ vẫn nằm trong phạm vi chúng ta chịu đựng được. Trương Lập, đo thửxem sao!” Trương Lập lấy chiếc máy đo tốc độxách tay ra, lắp bên ngoài chiếc mũ da và kính chắn gió, xoay về phía hướng gió, rồi nói: “Tốc độgióngoài rìa, 27 mét/giây.” Lữ Cánh Nam nhìn sang phía đội trưởng Hồ Dương: “Vẫn đi được chứ?”

Đội trưởng Hồ Dương gật đầu: “Đành liều một phen thôi, chỗnày vẫn chưa chính thức đi vào dải giótây, mới chỉởngoài ria thôi.” Nhạc Dương mỉm cười: “Chẳng sao đâu, chúng ta đeo ba lô nặng lắm mà, coi như cócái mỏneo rồi.”

***

Cơn gióđưa đến mùi hương quen thuộc, cùng với cái mùi màCương Lạp đãbiết từmười lăm năm nay ấy, còn pha lẫn cảmùi tanh tanh của máu nữa. Hai thứmùi này hòa lẫn vào nhau, khiến trái tim Cương Lạp như thắt lại. Nóduỗi thẳng thân mình như con báo săn, guồng chân chạy như phát cuồng, chỉmong cóthểnhanh hơn chút nữa, nhanh hơn chút nữa! Không ai biết Cương Lạp cảm nhận được điều gì, hoặc giảnóđang nghĩgì, bộlông màu ngân bạch ấy dần dần biến thành sắc lam của bầu trời sau cơn mưa lớn, đôi mắt đỏlựng lên. Nóvẫn không ngừng tăng tốc, hóa thành một tia sáng xanh, lướt đi trên mặt băng, chân không chạm đất, chỉđểlại trên con đường băng ấy một cái bóng màu lam nhàn nhạt.

Bọn người của Merkin vẫn chưa ra khỏi băng cung, chợt thấy một trận giólao ập tới, kèm theo đólà một cái bóng màu lam đột nhiên xuất hiện giữa hư không, lao vút qua đầu cảbọn. Cảđám còn chưa kịp cóbất cứphản ứng gì, đã thấy bóng lam lấp lóa, rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.

“Cái… cái gìvậy!” Merkin giật mình kinh hãi.

Câu trảlời của Ivan càng làm y dởkhóc dởcười: “Hình như cóthứgìđóvừa bay qua.” Merkin thoáng nghĩngợi, rồi ra lệnh: “Quay lại xem sao.” Cương Nhật Phổ Bạc nhoài người trên mặt băng, đã sắp đến gần bức tường băng có hình ảnh của Lạp Chân kia, phía sau anh, là một vệt máu kéo dài. Anh nghiến chặt răng, tiếp tục bòlại gần bức tường. Cương Nhật PhổBạchiểu rất rõ, hai phát đạn ấy, một phát xuyên qua phổi, mỗi lần thởra hít vào đều phun ra bọt máu, phát còn lại đãbắn vỡ gan, máu chảy ồạt như suối. Nhưng tim anh vẫn đang đập, ýthức vẫn còn chưa mơ hồ, bởi thếanh vẫn tiếp tục nhích người lên phía trước, cho dùchỉcóthểlại gần cái bóng của Lạp Chân, gần thêm một cen time t nữa cũng được.

Cương Nhật PhổBạc đãmất máu quánhiều, đến nỗi khi bên tai văng lên tiến kêu “ư… ư…”, anh còn ngỡrằng mình gặp phải ảo giác, cho đến khi đầu lưỡi ấm áp của Cương Lạp liếm lên mặt, anh mới dám khẳng định, đólàCương Lạp, Cương Lạp đã trở lại rồi! Tiếng kêu lo lắng, buồn thương, liên hồi mà ngắt đoạn ấy. Cương Nhật Phổ Bạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy lệ nhỏ ra trong mắt Cương Lạp, Cương Lạp đang khóc, kểtừkhi Trác Mộc Cường Ba ra đi lần đó, anh chưa từng nghe thấy nókhóc thương tâm như vậy bao giờ. Cương Nhật PhổBạc muốn giơ tay lên vuốt ve con chóyêu, nhưng anh đãkhông còn chút sức lực nào nữa, đành yếu ớt mắng nó: “Con béngốc này, không phải ta bảo con… đến gặp… Cường Ba sao… sao còn quay lại…” Cương Lạp nhìn vệt máu kéo dài trên mặt băng, bất an đi lại bên canh Cương Nhật PhổBạc, cólúc nólại gímũi hít hít ngửi ngửi người chủnhân, hoặc liếm lên mặt anh, kếđó lại đi xung quanh một cách bất an, quảthực không biết nên làm thếnào mới ổn.

Cương Nhật PhổBạc nhìn bộlông ánh sắc lam xinh đẹp ấy, trong khoảnh khắc, bao nhiêu tháng ngày ởbên Cương Lạp đều hiện vềtrong tâm thức…

… “Sữa bò… mày không thích à? Sữa dê… vẫn không thích? Vậy thì chỉ còn nước khoáng thôi… ấy, sữa người không cóđâu… đừng cào quần áo tao nữa, không cósữangười đâu!” “Con nhỏhư đốn này, sao lại tèởđây hả?”

“Tổtông của tao ơi, đây làcái áo da tao thích nhất đấy, mày muốn có nệm thì cũng đâu cần phải xé nát nó thành từng mảnh thếnày chứhả…”

“Tao bảo này, mày làchócơ mà? Chócũng sốt được hả? Bệnh viện ởxa đây lắm, ôi trời ơi, mày thật làmuốn lấy mạng tao mà…”

“Đây làthảo dược mày hái vềcho tao đấy hả? Học ở đâu thế? Hôm nay tao không được khỏe, Cương Lạp, đến làng Nạp Lạp, gọi giúp tao…” Cuối cùng, Cương Nhật PhổBạc cũng mỉm cười nhắm mắt, Cương Lạp nằm dài bên cạnh anh, nhìn nụcười của chủnhân, lèlưỡi thởhổn hển. Cương Lạp biết, Cương Nhật PhổBạc cócái gìđókhác với thường ngày, rốt cuộc làkhác gì chứ nhỉ? Nó thử tìm hiểu, có phải chủ nhân đang ngủ không? Không, không giống như đang ngủ, chủnhân không phát ra tiếng thởquen thuộc ấy nữa, trái tim vẫn đập đều đặn kia cũng không cóvẻgìlàđang đập, đôi tay ấm áp kia vẫn thường vuốt ve nó, đang dần dần trởnên lạnh toát như băng.

Cương Lạp dụi dụi đầu nó vào đầu Cương Nhật Phổ Bạc, lấy móng vuốt cào cào lên quần áo anh. Nếu làbình thường, Cương Nhật Phổ Bạc sớm đã cười phá lên mà bảo nó: “Hôm nay trời đẹp quánhỉ, Cương Lạp, chúng ta đi chạy bộ thôi! Nhưng sao lúc này, Cương Nhật Phổ Bạc chẳng cóphản ứng gìvậy? Cương Lạp cắn cắn cổáo Cương Nhật PhổBạc, kéo anh ra chỗbức tường băng, nómuốn anh ngồi lên, muốn anh đứng lên. Tại sao chủnhân lại không nói gìnữa vậy?Cương Lạp càng lúc càng cuống hơn, miệng không ngừng rên ư ử. Chủnhân không nói gìnữa, chủnhân bịsao vậy? Bịsao vậy? Cương Lạp ngẩng đầu lên nhìn tòa băng cung rộng lớn, cung điện trống rỗng thênh thang, trái tim Cương Lạp cũng trống rỗng… Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMãChương 36

TỬVONG TÂY PHONG ĐỚI (1)

Cái chết của Cương Lạp Đội trưởng Hồ Dương đột nhiên nhớ đến hành động kinh người của Lạt ma ÁLa khi nãy, liền giơ một cánh tay ra thử thăm dò thế gió, gió dường như đã yếu đi thêm chút nữa. Nhưng Hồ Dương biết rất rõ, ởkhu vực Tây phong đới cuồng loạn này, tình huống như vậy xuất hiện làbởi đang có một luồng khílưu mãnh liệt dần dần hình thành, sựlớn mạnh của nó làm suy yếu đi thế gió Tây mạnh mẽ, một khi đã thành hình, nótuyệt đối sẽkhông đơn giản như gióTây chết người này… Đógọi làgiódao cạo, thậm chícòn kinh khủng hơn cảgiósát nhân Nam Cực vốn đãđược mệnh danh là thứgióđáng sợnhất, đen tối nhất trần đời.

*******

“Ha, con chóchết tiệt!” Đột nhiên, một giọng nói thô lỗ vang lên từphía bên kia tòa băng cung. Một người khác cất tiếng: “Màu lông này trông cũng quái ra phết đấy.” Làbọn chúng! Cương Lạp đứng phắt dậy. Làbọn chúng đãkhiến Cương Nhật PhổBạc thành ra như thếnày! Lông lá toàn thân nó đều dựng đứng lên, móng vuốt cào mạnh xuống mặt băng, phát ra những âm thanh “ken két” chói tai, đôi mắt đỏrực nhìn chằm chằm vào đám bảy người mặc đồ trắng kia.

Ivan nói: “Tôi còn tưởng làcái gìnữa chứ.”

Merkin cười phálên: “Chẳng lẽhắn phái con chónày đi đưa tin cho bọn Trác Mộc Cường Ba hay sao? Ha ha, thật làtức cười, dùcho nócóđuổi kịp được bọn kia thìcũngbiết nói cái gìchứ? Ha ha…” “Vậy giờlàm sao đây, ông chủ?”

“Mặc xác nó, chúng ta đi thôi, trởlại xem bọn Trác Mộc Cường Ba đi tới đâu rồi.” Merkin hờ hững nói. Lời còn chưa dứt, đột nhiên y cảm thây cógìđókhông ổn lắm, đưa mắt nhìn chỗCương Nhật PhổBạc ngãxuống, không ngờ cái bóng màu xanh lam kia đãbiến mất. Y thầm nhủ: “Lẽnào vừa nãy mình hoa mắt? Ởđórõràng cómột con chócơ mà?”

Không chỉMerkin, trong khoảnh khắc ấy, tất cảbọn phần tử vũ trang đi theo y đều ngỡ rằng mình đã gặp phải ảo giác. Nhưng liền sau đó, chúng bỗng nghe một tiếng hét kinh hoảng, một tên trong bọn đãôm cổhọng ngãgục xuống đất, “ặc ặc” kêu lên thảm thiết, nhưng không còn âm thanh nào nữa, chỉcóbọt máu không ngừng trào ra. Ánh lam lại lóe lên lần nữa, thêm một tên khác rúlên đau đớn: “Mắt của tao!

Mắt của tao!” Máu tươi rỉra qua các kẽngón tay bịt trên mặt hắn. Merkin giờmới ýthức được sựtình bất ổn, cái bóng xanh lam kia… Merkin lẩm bẩm nói: “Chógìthếnày, tốc độnhanh thật!” Đột nhiên y thấy trước mặt tối sầm, trong lòng biết cóthứgì đóđang lao tới, vội giật lùi vềphía sau, mởmắt nhìn cho rõ, chỉ thấy một cặp mắt đỏ rực như máu và hàm răng ghê người, những chiếc răng sắc nhọn chỉ còn cách cổ họng Merkin chưa đầy mười cen time t, làn da cũng đãcảm nhận được hơi nongs tỏa ra từbộrăng khủng khiếp ấy. Phản ứng của Merkin cũng cực kỳ nhanh nhẹn, y ngả cằm ra phía ngoài, kếđótung một cúđấm móc, tay phải cũng thuận thế giật mạnh. Không ngờ, y nhanh, Cương Lạp còn nhanh hơn, móng vuốt bập lên cánh tay phải Merkin, bật thân hìnhchuyển hướng lao vềphía một tên khác đứng bên cạnh y.

Nắm đấm của Merkin bịrăng chócào trách chảy máu, còn tay kia thìchẳng chạm được đến một sợi lông Cương Lạp, trong lòng lấy làm kinh hãi: “Với thân thủcủa ta, không ngờ lại không đấu được với một con súc sinh!” Tên thuộc hạđứng bên cạnh Merkin đãkinh hoảng kêu toáng lên ầm ĩ, chỉthấy tia sáng màu lam kia mượn lực trên cánh tay Merkin không đủ, không thểtrực tiếp cắn vào cổ họng hắn. Cương Lạp đang nổi cơn lôi đình, chộp được đâu làcắn đấy, ngắm thẳng vào giữa hai đùi hắn, đớp mạnh một cú, giật tung cảbộtrang phục bảo hộ.

Merkin cuống cuồng quát ầm lên: “Nổ súng, mau nổ súng, bắn hạnócho tao!” Cái bóng xanh lam lướt đi lướt lại cực nhanh giữa bọn phỉ đồ và các bức điêu khắc bằng băng, đến đi như gió, không đểlại hình tích gì, động tác chẳng khác nào loài yêu tinh quỷmị, nhanh hơn điện chớp, trởthành cơn ác mộng trong mắt bọn phỉ đồ mang súng này. Merkin chẳng nghĩ ngợi gìnhiều nữa, nhặ t vũkhícủa kẻbịthương dưới đất lên, xoay người một cái, viên đạn lóe lên một đường cong trên không trung. Đạn bắn đan chen dày đặc, làm mạt băng bắn lên tung tóe, nhưng cái bóng xanh lam kia lần nào cũng thoát ra khỏi lưới đạn mùmịt trong những khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc. Chỉthấy nóchồm lên nhảy xuống mấy cái, vậy làlại cóthêm một tên ôm mắt kêu rống lên, rồi nhanh chóng tắt tiếng vì đã tự mình lao đầu vào họng súng của đồng bọn, dính liền mấy phát đạn.

Tốc độvàphương pháp chiến đấu quái dịcủa Cương Lạp khiến bọn merkin buộc phải dựa lưng vào nhau, hướng họng súng ra bên ngoài. Cẩn thận dè dặt như vậy, khôngngờchỉđối phóvới một con chó, đến bản thân bọn chúng cũng không dám tin rằng đây làsựthật nữa. Hải lam thú, con thần ngao chạy nhanh như giótrong truyền thuyết, đang đốt cháy sinh mệnh mình chạy với tốc độnhanh nhất, đểbảo vệthứmànómuốn bảo vệ.

Cái bóng lam xẹt qua xẹt lại mấy lượt, rồi biến mất sau bệ tượng bằng băng, bọn Merkin lại càng thêm cẩn thận hơn.

Ivan thởhồng hộc nói: “Con bànó, chạy nhanh thật, lẽ nào là một con chóđiên?” “Chó điên hả?” Merkin không hề nghĩ vậy, biết dùng móng vuốt sắc bén đâm vào mắt kẻđịch, biết cắn cổhọng, biết mượn lực bật lên, còn cóthểxoay chuyển thân hình trên không trung, đây rốt cuộc làcon chókiểu gìvậy? Càng đáng sợ hơn nữa là bộ lông màu xanh lam quái dị của nó, khi chạy với tốc độcao gần như hòa lẫn với màu sắc của băng ởxung quanh, chỉhơi không chútâm một chút làmất dấu nó ngay lập tức. Cóthểnói, đây là một con chóchiến đấu đã được trải qua huấn luyện đặc biệt, tương đối đáng sợ.

Merkin đi khắp thế giới, có thể cho là đã nhìn thấy vô số giống chóđặc chủng, nhưng cũng chưa từng gặp phải con thúchiến đấu nào đáng sợnhường này. Đáng sợđến mức, khiến bản thân y cũng dâng lên cảm giác kính nểvàkhiếp hãi.

“Chẳng lẽkhông phải chóđiên? Nhưng nócứlao vào tấn công chúng ta như điên vậy, hay làrút lui ra xa một chút nữa.” Ivan cũng hơi khiếp sợ.

“Không.” Merkin tựa như sực hiểu ra điều gì đó, nói: “Con chónày khác với những con chóthông thường chúng ta vẫn thấy, nóbiết vừa nãy đãxảy ra chuyện gì, cũng biếtchúng ta đãlàm những gì, nóđến tìm chúng ta báo thùđấy.

Dù mày có chạy tới đâu, nó cũng quyết không buông tha đâu.” “Vậy phải làm sao đây? Lẽnào lại bịmột con súc sinh làm cho khốn đốn ởtrong này à?” Ivan sắp mất kiểm soát đến nơi, bàn tay cầm súng đãbắt đầu run rẩy.

Merkin chợt cười gằn lạnh lẽo: “Nếu lànhư vậy…” Y đột nhiên thấp giọng thìthầm nói với Ivan mấy câu.

“Như vậy được không?” Ivan kinh ngạc hỏi.

Merkin cương quyết hạlệnh: “Cứlàm đi.” Ivan chĩa họng súng vào thi thể Cương Nhật Phổ Bạc đang nằm dưới đất, bắn hai phát, không thấy phản ứng gì, đang lúc y lẩy cò lần nữa, bóng xanh lam kia lại hiện ra, không ngờ đã chắn lấy loạt đạn thứ hai. “Oắc!” Một tiếng kêu bi thảm vang lên, bóng xanh lam ấy chợt dừng lại, máu tươi lập tức túa ra trên bộ lông thuần một màu lam nhàn nhạt, toàn thân Cương Lạp run lên, vùng bụng phập phồng dữdội, đôi mắt đỏrực vẫn nhìn chằm chằm vào mấy người bọn Merkin.

“Bắn trúng rồi!” Trên gương mặt Ivan nởra một nụcười tàn khốc, đang chuẩn bị giương súng bắn tiếp, đột nhiên thấy cổmình mát rượi, ngoảnh đầu lại nhìn, vừa hay trông thấy một cục băng to bằng nắm tay sượt qua tóc của Merkin. Merkin vội nhảy giật lùi, ngẩng đầu lên nhìn, kinh hãi kêu: “Không xong! Nơi này sắp sập rồi! Mau rút lui, rút lui!” Thìra, mái vòm mỏng manh của băng cung đãbịbọn Merkin bắn loạn xạlàm nứt ra một mảng lớn, cột trụchống đỡbăng cung cũng xuất hiện vết rạn, cảtòa cung điện lung lay lắc lư, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ sập xuống. Bọn Merkin không đểýCương Lạp, vội xoay người tháo lui, hai tên chạy chậm nhất cùng lúc phát ra tiếng kêu thảm thiết vang dội. Merkin ngoảnh đầu lại nhìn, chỉthấy bọn chúng đã bị một tảng băng lớn trên đỉnh đầu rơi xuống, chặt ngang người đứt thành hai đoạn.

Chạy ra khỏi cửa lớn băng cung, thấy bên trong vẫn có vô sốtảng băng rơi xuống, Merkin quay sang nhìn Ivan đứng cạnh, tám người đi vào, không ngờchỉcóhai người thoát ra, thật đúng là một cơn ác mộng. Y nói với Ivan: “Đi thôi, quay trởlại, xem thửbọn Trác Mộc Cường Ba đi tới đâu rồi.” Bên trong băng cung, những tảng băng rơi xuống vỡvụn làm mấy mạt băng bắn tung tóe mùmịt, những tinh thểbăng lấp lánh ấy tựa như những hạt mưa, những bông tuyết lả tả, Cương Lạp thấp giọng rên ư ử, run rẩy bòlại chỗCương Nhật PhổBạc, sắc lam trên thân thểnódần biến mất theo lượng máu xối ra mỗi lúc một nhiều, chỉloáng cái đãtrởlại màu ngân bạch như tuyết, những chỗbịmáu tươi nhuôm thắm trông tựa như đóa mai đỏ nở rộ trên vùng đất tuyết. Đau quá, phải lúc bình thường, chủnhân sớm đãtới ôm lấy mình, khẽvuốt ve bộ lông cho mình rồi, tại sao, tại sao, chủ nhân Cương Nhật PhổBạc lại không đểýđến mình nữa? Cương Lạp cốnhịn cơn đau dữdội, trởlại bên cạnh Cương Nhật PhổBạc, hít hít ngửi ngửi, liếm láp lên mặt chủ nhân. Mặc dù Cương Nhật PhổBạc không nói câu nào, thếnhưng, chỉcần được ởbên cạnh anh, Cương Lạp đãcảm thấy không còn đau đớn nữa rồi.

Lạnh quá! Cương Lạp vùng vẫy bòlết lên người Cương Nhật Phổ Bạc, phục xuống, cuộn mình trong lòng chủ nhân. Bờngực Cương Nhật PhổBạc lúc nào cũng ấm ápnhư thế, tôi mệt quá, chủnhân… Cương Lạp ngước nhìn Cương Nhật Phổ Bạc đầy tình cảm, rồi từ từ thiếp đi, dường như nólại mơ thấy, con chónhỏtrắng trẻo xinh xắn đang được Cương Nhật PhổBạc giơ cao… Hà, thật đáng nhớ, cảm giác được chủnhân nâng trên lòng bàn tay, trởvề thôi, trởvềnơi màtừđóchúng ta đãđến… Một mảng tường băng khổng lồ rơi xuống, không lệch không nghiêng, vừa hay bít kín nơi yên nghỉcủa họ.(*)

Cột chặt điểm cốđịnh, đoàn người buộc dây quanh mình thành một chuỗi, bắt đầu khónhọc tiến vào khu vực gióTây hoành hành. Vìgióthổi từphía sau lên phía trước, nên mọi người đều đi kiểu giật lùi, hai chân choãi thẳng vềphía sau, cơ thểvàmặt đất dưới chân gần như tạo thành một góc ba mươi độ, n ếu không giữ chặt sợi dây thừng chính, cả người sẽlập tức bịthổi bay tung lên. Giờthìhọđãtin rằng người dân sống ởdưới chân núi không bịa chuyện rồi. Cứ đi được một đoạn, lại phải tìm chỗ chôn cọc cố định, đề phòng lực kéo khủng khiếp sẽgiật tung cái chốt sắc lên khỏi tầng đất đông, hoặc giảsẽkéo đứt sợi thừng chính nối liền cảđoàn với nhau.

Cứ thế, đi được chừng hai trăm bước về phía trước, bọn Trác Mộc Cường Ba dần tiến vào khu vực trung tâm của dải gióTây. Cát đábay mùmịt khắp trời, chốc chốc lại đập lên mũbảo hiểm, phát ra những âm thanh chát chúa, mọi người đều phải gồng căng hết cơ bắp mới chống chọi được sức giómãnh liệt của Tây phong đới. Qua lớp quần áo dày cộp, ai nấy đều vẫn cảm nhận được, có một bức tường không ngừng đẩy mình tiến lên phía trước, sức người căn bản không thểnào kháng cựnổi. Càng đáng sợ hơn nữa là, chốc chốc lại cótảng đáto như cái cối xay bayvụt qua, một mặt phải kháng cựcơn gióthốc ghê hồn, mặt khác lại phải nétránh những tảng đábay như đạn pháo, cả đoàn bắt đầu cảm thấy lo lắng không yên. Cũng may giáo sư Phương Tân và đội trưởng Hồ Dương sớm đã kiến nghị, để Nhạc Dương là người có khả năng quan sát tốt nhất phụtrách đoạn hậu, Trương Lập vàBa Tang chia nhau chúýhai bên trái phải, Trác Mộc Cường Ba cao nhất thìđể ýphía trước.

Ngoài khoảng cách năm mươi mét đều đãbịsương mù che phủ, không nhìn thấy bất cứthứgì, những tảng đálớn kia nói đến làđến, nếu bịđập phải… thật làchỉnghĩthôi cũng khiến người ta phải rùng mình rồi. Đột nhiên phía bên trái cótiếng rít lên, Nhạc Dương nó: “Hướng năm giờ.” Cả đoàn lập tức cúi rạp xuống, dùng móng vuốt bấm chặt vào tầng đất đông cứng, tay bám chặt sợi thừng, thân thểvàmặt đất gần như thành một đường thẳng. Chỉ nghe một tiếng “vù”, tảng đáto bằng quảbóng lướt qua phía trên, kếđóbên phải lại cómột tảng đáto bằng cái bàn máy tính bịgióthổi cho lăn lông lốc vềphía trước. Tảng đáto bằng quảbóng đập phải tảng đáto bằng cái bàn máy tính, lập tức vỡvụn tung tóe, những vụn đánhỏhóa thành một đám bột, bay vù đi.

Nhìn cảnh tượng ấy, Trương Lập tức khắc hiểu ra bộ mặt trông như quảbíđỏbịđập bẹp rúm kia hình thành như thếnào, người đóchắc chắn đãchết ngay tại chỗ, liền ngay sau đóbịgióTây hất văng lên không trung, cuối cùng mới rơi xuống khe băng. Thấy tảng đáđãlăn qua, Nhạc Dương lại nói: “Thông qua.” “Đi!” đội trưởng Hồ Dương thúc giục, “chỉcóđoạn này là gian nan nhất thôi, cần phải nhanh chóng vượt qua mớđược.” Trương Lập đột nhiên cảm thấy cóai đóđámình, kinh hãi thốt lên: “ Làm gìđấy?” Quay đầu lại nhìn, không hiểu vìsao vuốt bám băng của Mẫn Mẫn đãbịtrượt khỏi mặt đất đông cứng, thân thểbay làlà, hai tay bám chặt vào sợi dây thừng, còn chân thì giãy đạp lung tung, không sao giẫm xuống mặt đất được nữa, miệng liên tiếp kêu lên: “Bịtrượt; bị trượt…” Trương Lập giật mình kinh hãi, đột nhiên cảm giác một luồng sức mạnh khổng lồập tới, hai chân tựa như bịnhấc bổng lên: “Bịtrượt!” KếđólàTrác Mộc Cường Ba… Những người khác vội nhổm người cao lên một chút để móng vuốt bập xuống chắc hơn.

“Bịtrượt.” “Bịtrượt.” “Bịtrượt.”

Cảđoàn người tựa như một hàng chiếc định buộc trên cùng một sợi dây, một chiếc đinh bịgiónhổbật lên khỏi mặt đất, dưới tác động của hiệu ứng domino, những chiếc đinh khác cũng lần lượt bị nhổ bật lên, từng chiếc, từng chiếc một. Cho đến khi Nhạc Dương đứng cuối cùng cũng bịgió thổi bốc lên, cảđội leo núi đã hoàn  toàn rời khỏi mặt đất, trông như cái đuôi của con dãthúnào đóđang phe phẩy phất phơ trong gió. Điều đội trưởng Hồ Dương lo lắng nhất…. cuối cùng đãxảy ra rồi.

Cơn gióTây dường như phát hiện ra một món đồchơi tân kỳ, càng thêm hứng khởi ra sức thổi mạnh, cảbọn Trác Mộc Cường Ba tựa như những con diều trong gió, nối thành một chuỗi, tuy đãmặc quần áo dày sụ, nhưng mặt mũi vàtứ chi vẫn bịgióthổi cho biến hình đổi dạng hết cả. Mũi đinhchốt bằng thép ởgần họnhất đang dần bịnhấc bật lên khỏi tầng đất đông, từng chút từng chút một.

Trác Mộc Cường Ba làngười chịu lực lớn nhất, những người phía trước không nắm chắc dây thừng, cuối cùng đều bịtrượt lại dồn đống ởchỗgã, nếu Trác Mộc Cường Ba cũng bịtuột tay, tất cảbọn họsẽbịhất văng lên không trung.

Gãnghiến chặt răng, dùng hai chân kẹp chặt đầu dây thừng, vận hết sức lực toàn thân, cuối cùng cũng xoay người được một vòng, quấn chặt được sợi thừng vào eo hông rồi gãvẫn chưa dám lơi tay, lại tiếp tục quấn sợi thừng chính ấy lên hai tay đềphòng bịtrượt ra. Nhạc Dương thìthửbòtrởlại điểm đãđóng chốt cốđịnh, nhưng mấy lần đều không thành công, cứbòngược gióđược vài mét, lực ởđầu ngón tay hơi yếu đi một chút làlập tức bịgióthổi bật ngược trởvềvịtrícũ, có lúc còn bịthổi ngược ra xa hơn.

Đội trưởng Hồ Dương lòng nóng như lửa đốt, tình trạng này càng kéo dài lâu thìsẽcàng nguy hiểm. Lạt ma ÁLa cũng lực bất tòng tâm, uổng cho một thân võ nghệ cao cường, nhưng ởdải gióTây này thìchẳng thểthi triển được.

Nhạc Dương đã thất bại đến lần thứ bảy, nhưng khoảng cách đến điểm chốt cốđịnh đãmỗi lúc một gần hơn. Bởi Lữ Cánh Nam ởsau lưng anh cũng đang nhích từng chút một vềphía chốt cốđịnh, mỗi lần Nhạc Dương bịgióthổi bạt về, Lữ Cánh Nam đều dùng hai vai mình đỡlấy móng vuốt bám băng của Nhạc Dương, rốt cuộc cũng đẩy được anh lại gần điểm chốt hơn một chút. Giáo sư Phương Tân ởphía sau Lữ Cánh Nam cũng đang chầm chậm nhích lên trước, hy vọng cóthểtrởthành điểm tựa cho Lữ Cánh Nam, nhưng ông lại không thểbònhanh được như cô. Lạt ma ÁLa thì dịch chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc ông đãáp sát được̣ y , g y g p ̣ vịtrícủa Ba Tang. Như vậy sợi thừng như con rồng được chia thành ba đoạn, Lữ Cánh Nam vàNhạc Dương làđầu rồng, giáo sư Phương Tân, đội trưởng Hồ Dương, Ba Tang và Lạt ma Á La là thân rồ ng, còn Trác Mộc Cường Ba chặn đàgiật lùi của Trương Lập, Đường Mẫn ởphía trước, trởthành đuôi rồng.

***

Bên bờsông băng, Merkin dẫn theo Ivan trởlại chỗbọn Max đang ẩn nấp. Tuy Max lấy làm ngạc nhiên không hiểu tại sao chỉcóông chủvàIvan trởlại, nhưng hắn hiểu rất rõđây không phải làlúc đểhỏi han, liền dứt khoát đưa ống nhòm lên tiếp tục quan sát, đợi ông chủđến hỏi mình.

Quả nhiên, Merkin vừa trông thấy Max đã hỏi ngay: “Chúng vượt qua được chưa?” Max vội đưa ống nhòm cho Merkin, cung kính nói: “Còn thảm hại hơn cảchúng ta khi đó, bọn chúng bịtreo dây hết cảrồi.” Merkin đón lấy chiếc ống nhòm hồng ngoại, quan sát tình hình trong màn sương mờ mịt, bọn Trác Mộc Cường Ba trông giống như một chuỗi đèn lồng đang lắc qua lắc lại trong cơn giódữ. Y đưa trảống nhòm cho Max, hờhững hỏi: “Mày thấy thếnào?” Max cười tít mắt đáp: “Lần này thìkhông cókhảnăng đâu. Ông chủ, ông thửnghĩxem, vận tốc gióởkhu vực mà chúng phải băng qua lần này còn nhanh hơn khi chúng ta tới đây nhiều lần, màthời tiết hôm ấy, cóthểnói làtrăm năm hiếm gặp ởvùng núi này. Hơn nữa, sương mùhôm nay còn dày đặc hơn hôm đónữa, tôi không biết chúng sẽdựa vào cái gìđểtìm ra lối vào nhỉ.”Merkin hừnhẹmột tiếng: “Không cókhảnăng… tao nói cho mày biết, chẳng cócái gìlàkhông cókhảnăng cả!”

Max thầm giật thót mình, không biết mình đãnói sai chỗ nào, vội vàng vâng vâng dạdạ, gật đầu rối rít.

***

Trác Mộc Cường Ba cảm thấy một cách rõrệt rằng đầu ngón tay mình đang sưng phồng tê dại, đó là do bị sợi thừng quấn quáchặt, máu ởbàn tay không thểtuần hoàn gây ra. Gãhiểu rất rõ, bịsung huyết kéo dài, cộng thêm môi trường nhiệt độthấp, đôi tay này của gãrất cóthểsẽbịhoại tử mà hỏng mất. Nhưng gã không thể lơi tay, cũng giống như lần đócùng Trương Lập bám vào một sợi dây treo lửng lơ trên cầu băng vậy, chỉcần gãbuông tay, cảđội ắt sẽbị nguy hiểm đến tính mạng.

Nhạc Dương càng áp sát mặt đất, càng lại gần điểm đóng chốt, trởlực của cơn gióTây trước mặt càng lớn, đã nhích cái chốt khoảng hai mét, nhưng tới đây thìkhông thể nhích thêm dù chỉ một phân nữa. Nhìn cái chốt tựa như vươn tay làvới tới được, nhưng vẫn không thểchạm đến, Nhạc Dương nghiến đến tưởng như vỡcảrăng ra, cổhọng phát ra những tiếng gầm gừnhư của loài dãthú, song vẫn không sao tiến lên được chút nào. Lữ Cánh Nam cũng phải chịu đựng cảm giác đau đớn vô cùng, móng vuốt gắn ở chân Nhạc Dương đãxuyên qua lớp y phục trên vai cô, đâm thẳng vào da thịt. Dải gió Tây đè nặng áp lực lên Nhạc Dương, đồng thời lại dùng một phương thức còn đau đớn hơn bội phần chuyển hóa phần nào sang thân thểcô, nhưng Lữ Cánh Nam cũng không thểlùi bước.

Lúc này, điều mọi người cóthểlàm, dường như chỉcó thầm cầu nguyện, khẩn cầu cơn gióTây quái ác này yếu đimột chút, cho dùchỉmột chút chút thôi cũng được. Nhưng trên thực tế, chẳng những vậy cơn gió còn có xu hướng càng lúc càng mạnh hơn.

***

“Hả?” Max nhận lại chiếc ống nhòm, không kìm nổi mà phát ra một tiếng kêu kinh ngạc. Merkin vội hỏi: “Sao rồi?” Chúng bám xuống đất được chưa? Hay làbịthổi bay rồi? Chiếc ống nhòm trở lại tay Merkin, Max chỉ lên đống tuyết đọng, xun xoe nói: “Ông chủ, ông xem đi!” Merkin giơ ống nhòm lên quan sát, ởphía trước “chuỗi đèn lồng”, cách một quãng không xa lắm, còn một cái bóng mơ hồmàu đỏ, so với “chuỗi đèn lồng” thìto hơn rất nhiều.

Merkin bất giác cười khổnói: “Người Trung Quốc cócâu tục ngữrằng: nhàdột lại gặp mưa rào, đám người này… đám người này đúng làlắm tai lắm nạn thật…”

(*)Tình cảm của HàMãdành cho loài chóquảlàlớn! Cái chết của Cương Lạp còn bi tráng hơn cảcái chết của một sốthành viên trong đội của Trác Mộc Cường Ba sau này.

Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Chương 36

TỬVONG TÂY PHONG ĐỚI (2)

Tửvong Tây phong đới Thời gian lúc này không thể dùng lẽ thường để phán đoán, mới chỉ trôi qua mười mấy phút, nhưng Trác Mộc Cường Ba cảm giác như thểđãtrải qua vô sốtiếng đồng hồrồi vậy. Gãvẫn đang gắng gượng cầm cự, Trương Lập đỡĐường Mẫn, quảthực đãkhông còn hơi sức đểchống chọi nữa, thếnên cũng bịgiật lùi lại, ba người đều dựa cả vào một mình Trác Mộc Cường Ba căng ra cầm cự. Bên taicó tiếng sấm ì ùng, Trác Mộc Cường Ba ngoảnh đầu lại, một tảng đákhổng lồđang lăn nghiêng vềphía bọn gã. Đột nhiên trong đầu gãlóe lên một ýnghĩ: tảng đáấy quálớn, đến nỗi giómạnh cũng không thểbốc nólên khỏi mặt đất, nếu như cóthểáp sát vào… Nhạc Dương căng hết cơ bắp, tập trung sức mạnh chuẩn bịxông lên vượt qua hai mét cuối cùng kia. Chỉthấy anh chàng hít sâu một hơi, bàn tay đột nhiên siết lại, túm chắc lấy sợi dây thừng, nhích từng chút từng chút một lên phía trước. Lữ Cánh Nam cũng nghiến răng theo sát phía sau Nhạc Dương, Nhạc Dương tiến lên được một nấc, cô cũng bòlên theo một nấc, dùng vai mình đẩy vào móng vuốt gắn dưới chân Nhạc Dương, lấy xương thịt màngăn cản đà lui của anh. Mới tiến lên được chưa đầy nửa mét, Nhạc Dương đã cảm thấy sức lực hoàn toàn cạn kiệt, đôi tay không tựchủđược màrun lên dữdội, như không còn chịu đểcho bản thân điều khiển nữa. Lữ Cánh Nam cũng cảm thấy sức nặng của đôi vuốt băng trên vai mình tăng lên rõ rệt, như thểchúng đãđâm vào đến tận xương cốt. Cô phải cắn răng chịu đựng mới không thốt lên thành tiếng. Đúng lúc ấy, Nhạc Dương chợt cảm giác thếgióphía trước hơi yếu đi, còn đang ngạc nhiên, bỗng lại phát hiện ra cảsợi dây thừng đang từtừhạxuống, dần dần rời khỏi khu vực gió thổi ác liệt nhất.

Thì ra, Trác Mộc Cường Ba cuối cùng cũng nắm bắt được cơ hội, khi tảng đálớn kia di động đến phía sau lưng, gãđột nhiên trượt đi, thân thểđập mạnh vào tảng đá. Nhất thời Trác Mộc Cường Ba cảm giác như thểxương cốt toàn thân đều vỡvụn ra, nhưng cuối cùng gãcũng bám được vào tảng đálớn, ngay sau đósợi thừng bịgiật tung lên, gãliềđập mạnh đầu xuống, dùng trán đèsợi thừng lên mặt tảng đá, rồi lấy răng cắn chặt. Vậy là, cảngười Trác Mộc Cường Ba tựa như con thằn lằn, xòe rộng ra thành hình chữ“đại” dính chặt lên tảng đá lớn ấy, dây thừng thòng từ trên trán xuống dưới bụng. Trương Lập vàĐường Mẫn cũng theo đó đèlên, áp lực của ba người cuối cùng cũng cóthểđèchặt sợi dây thừng lên trên tảng đáấy. Tảng đálại tiếp tục lăn, cả “con rồng” người này cuối cùng cũng từtừhạxuống.

Rời khỏi khu vực giómạnh nhất, áp lực phía trước giảm đi nhiều, Nhạc Dương tự nhiên không thểbỏqua cơ hội tốt như vậy được, anh vận hết sức lực nhao lên, đột pháđược khoảng cách mét rưỡi cuối cùng tưởng chừng như không thểvượt qua kia, bám chặt lấy chốt thép an toàn trên mặt đất. Nhạc Dương chạm chân được xuống đất, coi như đã cóthêm một điểm cốđịnh, trên không trung bớt đi một con diều, bùtrên bùdưới, cuối cùng các thành viên còn lại cũng lẫn lần lượt đáp được xuống mặt đất. Cảm giác bay trên không trung, so với bịsóng lớn vùi dập quăng quật thìchỉcó hơn chứtuyệt đối không hềkém. Trải qua thửthách như thể bịném vào trong cái lồng giặt vừa rồi, người nào người nấy sắc mặt tái mét, bụng đau như dao cắt, ngực tức như búa bổ. Trởvềvới mặt đất, áp lực nơi bụng vàngực giảm đi, bao nhiêu thứ uế tạp trong bụng tức khắc trào ngược ra ngoài, cuối cùng khi không còn gìđểnôn ọe nữa, mọi người đành bám chặt lấy dây thừng, miệng nhểu xuống từng giọt nước trong chỉthoáng chốc đãđóng thành băng, chỉcòn lại luồng khí trắng vẫn không ngừng phả ra nơi miệng mỗi người.

Bàn tay Nhạc Dương vìdùng sức quáđộnên hãy còn tê rần run rẩy, tuy vẫn nắm chặt được sợi dây thừng chính,nhưng đóhoàn toàn chỉlàhành vi vô thức. Cóđiều, người thực sựcảm thấy cánh tay không thuộc vềmình nữa phải là Trác Mộc Cường Ba. Từlúc buông sợi dây đểnhào ra ôm lấy tảng đákhổng lồkia, gãđãcócảm giác đại não mất đi quyền chi phối cánh tay, thậm chídùchỉnhúc nhích một ngón tay thôi cũng không thể. Trương Lập nôn hết nước đắng trong miệng, ngẩng đầu nhìn lên, vừa hay trông thấy đội trưởng Hồ Dương đứng thẳng, đối mặt với hướng gióđang ập tới, râu tóc xồm xoàm, trông như con sư tửđực đang bảo vệ cả bầy, trong khi những người khác đa phần vẫn đang khom lưng xuống nôn ọe. đội trưởng Hồ Dương cũng nhìn thấy Trương Lập, liền nói: “Kỳlạthật, dường như gió yếu đi rồi.” Trương Lập giờmới nhận ra, quảnhiên, dẫu rằng sức lực của mình đãbịtiêu hao đến bảy tám phần, lúc này lại chỉ bám một tay vào dây thừng chính, vậy màlại không bịgió thổi cho đến nỗi phất phơ bay qua bay lại như lúc nãy. Cũng cónghĩa là, tốc độgióthực sựđãgiảm đi nhiều rồi. Lẽnào, hôm nay dải gió Tây này lại khai ân với họ? Trương Lập thầm nhủmình may mắn, đột nhiên phía sau bỗng vang lên tiếng “bịch bịch”, ngoảnh đầu lại nhìn, liền thấy Trác Mộc Cường Ba không nắm chắc được dây thừng, bịgióthổi ngã lăn xuống đất, đang lăn ra xa. Mặc dùdây thừng vẫn lồng qua dây an toàn, nhưng đoạn cuối lại không thắt nút, cứtiếp tục như thếnày, rất cóthểTrác Mộc Cường Ba sẽbịgióthổi cho rời hẳn khỏi dây thừng chính, cuối cùng không biết sẽ bay tới chỗnào nữa.

Trương Lập hoảng hốt kêu lên: “Cường Ba thiếu gia…” rồi vội vàng vươn tay ra chụp lấy, nhưng đã không chụp được, bản thân lại suýt chút nữa cũng bịgióhất ngã. Lúcnày, Lạt ma ÁLa ởphía trước thấy thế, liền giơ một tay ra thửsức gió, cảm giác mình cóthểvượt qua được, liền vung đao lên chặt đứt móc nối giữa dây thừng vàdây an toàn, điều chỉnh nhịp thở, rồi đột nhiên xoay người một cái, vòng qua Đường Mẫn ở sau lưng, kế đó móng vuốt băng khẽ điểm xuống nền đất, lại xoay chuyển một vòng theo hướng ngược lại, vòng qua Trương Lập. Thân thể Lạt ma Á La xoay chuyển với tốc độcực cao trong cơn giódữ, thoắt trái thoắt phải, trông chẳng khác nào con quay, mặc cho gió thổi, thân mình đung qua đưa lại, song ông không ngã xuống, màvẫn tiếp tục nhanh chóng tiến lại gần Trác Mộc Cường Ba.

Chỉ trong chớp mắt, Lạt ma Á La đã chộp được Trác Mộc Cường Ba, móng vuốt vội đập mạnh, thân thể ghim chặt xuống nền đất sau lưng Trác Mộc Cường Ba như một mũi đinh, đồng thời ông lại với tay tóm lấy sợi dây thừng quấn vào hông, khi ấy, đàlui của Trác Mộc Cường Ba mới dừng lại.

Trác Mộc Cường Ba bất lực nhìn hai cánh tay mình, gắng gượng cửđộng hai vai, cười khổnói: “Không hiểu tại sao, đột nhiên không cửđộng nổi nữa.” Lạt ma ÁLa một tay giữchặt dây thừng, một tay bóp vào cánh tay Trác Mộc Cường Ba, vuốt lên vuốt xuống một lượt, nghiêm mặt nói: “Bịthít vào lâu quárồi. Cậu nhất định phải cửđộng cánh tay cho máu được lưu thông, bằng không sẽ hoại tửmất.” Đầu bên kia, đội trưởng Hồ Dương thấy Trác Mộc Cường Ba đã tạm thời không còn nguy hiểm, cũng nói: “Không xong, không phải gióyếu đi đâu, màlàđang biến hướng đấy! Đi nhanh lên, chỉcócơ hội này nữa thôi, nhanh,nhanh lên, hướng giómàthay đổi thìtình hình càng tệhại hơn nữa đấy!” Nhạc Dương nghe thế, lại càng thêm căng thẳng, vội hỏi: “Sao… sao lại biến hướng được?” Đội trưởng Hồ Dương gắt lên: “Không còn thời gian giải thích đâu, mau rời khỏi đây thôi.” Lữ Cánh Nam nói: “Dùng đại lực thích băng bộ, không thểđểbịtrượt nữa, nhất định phải cốđịnh chắc chắn điểm an toàn. Đi, động tác nhanh lên nào!” Đoàn người gần như áp sát xuống mặt đất để bò lên phía trước, hứng lấy cơn gióTây lạnh thấu xương, lao vào giữa đám cát bay đáchạy như rừng súng mưa đạn, nhọc nhằn nhích từng chút một. Cũng không biết đãbònhư thế được bao lâu, trong tiếng thét gào điên loạn của trận cuồng phong, màn sương mùmê ảo dần dâng lên, tầm nhìn giảm xuống chỉcòn chưa đầy ba mươi mét. Lúc này nếu cótảng đálớn nào bay đến thìlại càng khónétránh hơn. Bất đồ, phía trước xuất hiện một tảng nham thạch lớn, cao chừng năm sáu mét, đứng vững như bàn thạch giữa trận cuồng phong ghê rợn. Mẫn Mẫn mừng rỡreo lên: “Nhìn xem! Nhìn xem, bên kia cótảng đálớn, chúng ta cóthểqua đótránh giótạm!” Tâm trạng ấy, thật chẳng khác nào người ôm ván gỗlênh đênh trôi dạt trên mặt biển mấy ngày liền đột nhiên trông thấy một hòn đảo hoang vậy. Mọi người đều thầm thở phào nhẹnhõm, nếu nấp được sau lưng tảng đáấy, ít nhất thìcũng cóthểkhôi phục được phần nào thểlực.

Khi chỉcòn cách tảng đáấy chừng chưa đầy năm chục mét, Trác Mộc Cường Ba chợt nhắc nhởLạt ma ÁLa đang ởphía trước dẫn đường: “Hình như không ổn, tôi cócảm giác không ổn lắm!”Lạt ma Á La phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, vừa nghe Trác Mộc Cường Ba nói thế, ngay lập tức đãliên tưởng đến chuyện tuyết yêu bắt người trong sương mùmàngười dân tộc Tạng dưới chân núi đãkể. Tức thìliền không nói hai lời, rút đao vận hết sức ném vềphía tảng đálớn ấy. Quảnhiên không ngoài dựliệu của ông, tảng đávốn vững vàng chắc chắn kia đột nhiên dựng phắt lên, thân hình lại cao thêm một khoảng nữa, phát ra những tiếng thét gào khiến người ta sởn hết cảgai ốc, rồi lẩn tít ra xa, tiếng bước chân sầm sập trong giókhiến mặt đất rung lên bần bật(*).

Lữ Cánh Nam khẽ lắc đầu. Không thể tưởng tượng được người Tuyết trong truyền thuyết lại làcon thúkhổng lồ cóhuyết thống lân cận với loài người, rất cókhảnăng chúng còn có cả trí tuệ nữa. Ví như khi nãy nó chồm hỗm trong sương mùđợi con người tựchui đầu vào rọ, một khi đến quágần, vìthểlực vàhình thểkhác biệt quálớn, ắt cảbọn sẽchẳng cólấy cảcơ hội trảđòn. Một đối thủnhư vậy quả thật đáng sợ.

Đội trưởng Hồ Dương đột nhiên nói: “Đi theo nó!”

Nhạc Dương kinh hãi kêu lên: “Đội trưởng Hồ, không phải anh muốn bắt vềmột con đấy chứ?”

Đội trưởng Hồ Dương liền quát: “Đồngu! Đến cảtuyết yêu cũng không thểchống lại vận tốc gióđến cực hạn ởdải gióTây này. Bọn chúng thường sinh sống ởquanh đây, nhất định là rất quen đường thuộc lối, phải đi theo chúng mới may ra còn cócơ hội sống sót trởvề!”

***

“Hử? Biến tình thếbất lợi thành ưu thếrồi, không ngờ còn biết theo dấu tuyết yêu tìm lối thoát nữa, xem ra hai năm huấn luyện đặc biệt của chúng cũng không uổng phíđâu.”Merkin nói với vẻtán thưởng.

Ivan nói: “Vô dụng thôi, chúng bám vào dây thừng như thế, không thểnao đuổi kịp tuyết yêu được, lại không dám nổsúng vìnhư vậy sẽdẫn đến tuyết lởđổsập xuống bất cứ lúc nào. Gióởdải gióTây ấy dường như lại bắt đầu cuồng loạn lên thìphải?” Max xun xoe nói với Merkin: “Ông chủ, chúng ta cũng phải tìm nơi nào đónáu thân đi, bằng không hướng gióbiến đổi, cảchúng ta cũng cónguy cơ bịthổi bay đi đó.”

Merkin gật đầu, ba người liền rời xa khỏi khu vực dải gió Tây. Merkin ngoảnh đầu lại nhìn một vùng sương tuyết mịt mờ, thầm nhủ: “Đừng làm ta thất vọng đấy, Cường Ba thiếu gia!”

***

Sải bước theo hướng tuyết yêu chạy trốn, quảnhiên gió Tây cóvẻnhư đãyếu dần, vận tốc giógiảm đi, tốc độtiến lên của cảđoàn cũng theo đómàtăng lên, Trác Mộc Cường Ba vẫn làm động tác gập vào duỗi ra đểkhôi phục cánh tay, cóvẻnhư đang từtừtìm lại được cảm giác sởhữu đôi tay.

Nhưng thân hình to lớn như trái núi của tuyết yêu lại đãdần trở nên mờ nhạt trong sương mịt mùng, đội trưởng Hồ Dương hết sức lo lắng. Nếu lỡđểmất cái mốc chỉđường di động này, bọn họắt sẽvĩnh viễn lạc lối ởchốn Tửvong Tây phong đới này mất.

Đội trưởng Hồ Dương đột nhiên nhớ đến hành động kinh người của Lạt ma ÁLa khi nãy, liền giơ một cánh tay ra thử thăm dò thế gió, gió dường như đã yếu đi thêm chút nữa. Nhưng Hồ Dương biết rất rõ, ởkhu vực Tây phong đới cuồng loạn này, tình huống như vậy xuất hiện làbởi đang có một luồng khílưu mãnh liệt hơn dần dần hình thành, sựlớṇ g ̣ ,  ̣

mạnh của nólàm suy yếu đi thếgióTây mạnh mẽ, một khi đãthành hình, nótuyệt đối sẽkhông đơn giản như gióTây chết người này… Đógọi làgiódao cạo, thậm chícòn kinh khủng hơn cả gió sát nhân Nam cực, vốn đã được mệnh danh làthứgióđáng sợnhất, đen tối nhất trần đời.

Đội trưởng Hồ Dương vừa gượng chống lại cơn gió, cố tiến lên phía trước, vừa nói với mọi người: “Cứtiếp tục thế này, chúng ta chẳng mấy chốc sẽmất dấu tuyết yêu mất. Một cơn giócòn bạo liệt hơn đang hình thành, nếu trước lúc đó chúng ta không tìm được nơi nào ẩn tránh thìkhông ai có thểsống sót đâu. Đành phải mạo hiểm thôi!” Nhạc Dương nói: “Anh nói đi, phải làm thếnào?” Đội trưởng Hồ Dương đáp: “Bây giờgióđãkhông thể nào thổi thốc chúng ta lên khỏi mặt đất nữa, nhân lúc này, không cần dây thừng nữa, chỉ cần dùng dây an toàn nối từng người lại với nhau, mượn lực đẩy của gióTây màđi cho nhanh.” Mọi người im bặt trong mấy giây ngắn ngủi, ýkiến của đội trưởng Hồ Dương quả thực quá ư mạo hiểm. Không kéo căng dây thừng nối với chốt an toàn, chỉdựa vào sức mấy người tiến lên, nếu như chuyện bịgióthổi thốc lên như vừa nãy lại xảy ra, hậu quảsẽlàtất cảđều chết ráo chứ chẳng chơi. Hơn nữa, kiến nghịnày được xây dựng trên cơ sởbọn họnhất định phải tìm ra được một chỗhõm núi để tránh gió, nếu như không tìm được, dùcóliều mạng băng qua được Tửvong Tây phong đới đi nữa, vậy thìlàm sao trởvềđược đây? Đội trưởng Hồ Dương cuống lên, rối rít hỏi: “Mọi người nói gìđi chứ, cólẽchúng ta chỉcókhoảng một hai phút thờigian thôi, không thểchần chừđược đâu!” Lần đầu tiên mọi người thấy Lữ Cánh Nam cắn chặt môi dưới, nhưng đây là quyết định can hệ đến tính mạng của toàn đội, cô đưa mắt nhìn Lạt ma ÁLa. Vịlạt ma giàcũng đang nhíu chặt hai hàng lông mày lại, ông hiểu rõđộng tác vừa nãy của mình, đóchẳng qua làkhoảnh khắc thực lực bùng phát lên lúc lâm nguy, đến cả Lữ Cánh Nam cũng không thểthực hiện nổi. Nhạc Dương đặt cánh tay lên con dao săn, chỉcần Lữ Cánh Nam hạlệnh một tiếng, anh sẽlập tức chặt đứt dây thừng, cả đám người sẽ được đẩy lao thẳng vào dải gióTây không phương không hướng gìphía trước mặt.

Chỉtrong năm giây đồng hồ, thời gian vàkhông gian tựa như bịđông kết lại, họlại phải chơi tròtung đồng xu với Tử thần thêm một lần nữa, sống, chết mỗi bên chỉchiếm năm mươi phần trăm cơ hội. Cuối cùng, sau khi cân nhắc thiệt hơn, Lữ Cánh Nam cũng quyết đoán hạlệnh: “Chặt dây!” Chỉnghe Nhạc Dương kêu lên: “Chặt dây.” Mọi người lập tức cảm thấy lực kéo mạnh mẽgiúp họkháng cựlại gió Tây bỗng nhiên nhẹbẫng, tất cảđều không tựchủđược mà đểcơn gióđẩy lao nhanh vềphía trước.

GióTây, dùng nốt chút hơi thởcuối cùng của mình, thổi cho đám người nối liền thành một hàng dài này loạng chà loạng choạng, bước được bước không, hệt như đàn vịt được lùa vềchuồng vậy. Trông bọn họrất giống những tuyển thủtham gia một tròchơi tập thể, bịbuộc chặt cảvào với nhau, bất cứngười nào không thểgiữcho bước chân đồng bộvới mọi người làcảđội liền cónguy cơ ngãnhào.

Nếu víchuyện bám dây thừng tiến lên khi nãy làngồi trên con thuyền buồm dập dềnh trong con sóng dữ, thìlúc này họtựa như ngồi trên một cái bègỗđãgãy cột buồm, không thể điều khiển phương hướng, chỉdành đểgiómặc sức thao túng. Hoặc giảhy vọng sẽởngay trước mắt, hoặc cũng có thểlàcái chết, nhưng lúc này thìchẳng còn ai nghĩngợi đến những điều ấy nữa, người nào người nấy đều chỉbiết chạy vàchạy, dốc hết sức ra màchạy. Chỉkhi nào theo kịp tốc độ của gió, hình dáng mới do bản thân họkhống chế. Giờcũng không thểphán đoán xem sương mùđãđến nồng độnào, càng tệhại hơn nữa là, thân thểcon tuyết yêu kia cuối cùng cũng đãbiến mất trong màn sương mênh mông, không thể tìm lại được nữa.

Không biết họđãchạy được bao lâu, đến cuối cùng, đó cơ hồđãtrởthành một hành động trốn chạy theo bản năng, bản thân họcũng không thểphân biệt được, rốt cuộc làgió đẩy họchạy hay làhọtựguồng chân chạy nữa. Tầng đất đông cứng dưới chân dần chuyển sang lớp băng phủ, rồi thành thảm tuyết, tuyết mỗi lúc một dày, rồi thành từng dải như máng ngựa, mọi người cứbước sâu bước nông, vừa chạy vừa lăn vừa bò, những tiếng kêu “bịch bịch” vang lên không ngớt. “Phịch!” Lạt ma ÁLa ngãxuống nền đất tuyết, xoay người tránh đàlao tới của Trác Mộc Cường Ba ởphía sau, tay ông giơ lên cao trông như bức tượng Nữthần Tự do bên Mỹ, khàn giọng hét lên: “Chúng ta đãthoát rồi!” Trác Mộc Cường Ba ngẩng mặt lên khỏi đống tuyết, không buồn gạt tuyết dính trên mặt đi, chỉthấy phía trước, trong đống tuyết trông như cái nấm khổng lồđó, tựa như có một vệt nứt, chính giữa cái nấm xuất hiện một đường rãnh.

Cái rãnh ấy vừa hay lại cóthểkéo thẳng lên đỉnh núi.

Trương Lập phía sau lưng gãcũng bổnhào một cái, lao thẳng vào đống tuyết dày, anh hiểu rằng, lần này họlại thắng trong canh bạc với Tửthần. Ít nhất ởnơi này cũng không thấy cógiónữa, Tửvong Tây phong đới, đối với họđãtrở thành một danh từcủa thời quákhứ. Lữ Cánh Nam nhìn đội trưởng Hồ Dương với ánh mắt cảm kích. Đội trưởng Hồ Dương đứng trong đống tuyết ngập tới đầu gối, nhìn Trác Mộc Cường Ba, dùng ánh mắt nhắc lại với gãrằng: “Trong hoàn cảnh chúng ta, nếu cậu không nghĩra những chuyện sẽ xảy đến tiếp theo, thìchỉcómột kết cục duy nhất màthôi, đó làphải trảgiábằng tính mạng của chính cậu.” Giáo sư Phương Tân ngồi bên cạnh Nhạc Dương nghỉ ngơi giây lát, tuy đều đội mũ trùm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nét cười trong mắt ông.

Nhạc Dương nói: “Chắc làtuyết yêu biến mất ởgần đâu đây thôi, mấy người chúng ta đúng làphải cảm ơn nóđã dẫn đường đi mới được.” Đội trưởng Hồ Dương nhìn xuống chân, không ngừng lắc đầu. Đất đông cứng! Tuy trong khu vực gióTây đãxuất hiện tầng nham thạch hở, nhưng gần lên đến đỉnh núi, dưới chân họkhông ngờlại biến thành tầng đất đông! Đội trưởng Hồ Dương đãleo vô sốngọn núi tuyết, xưa nay chưa từng thấy ởđâu cótầng đất đông gần đỉnh núi như thếnày cả.

Phải biết rằng, với nhiệt độthấp tuyệt đối quanh năm cộng với sức gióđáng sợcủa đỉnh núi tuyết, tầng đất đông nào cũng sẽbịnứt toác, bịgióthổi bay đi. Trên đỉnh núi tuyết, ngoài tuyết ra thì chỉ còn tầng nham thạch cứng mà thôi.

Không khoa học nào cóthểgiải thích nổi, tại sao tầng đất đông lại xuất hiện ởkhu vực cao như thếnày cả. Thếnhưng, nólại vẫn cứxuất hiện ởđây.

Đội trưởng Hồ Dương đưa mắt nhìn theo vết nứt, duy chỉ có chỗ miệng khe nứt bên đống tuyết ấy là lộ ra tầngnham thạch màu đen tuyền như gang thép.

Lữ Cánh Nam cổvũmọi người: “Nào, các chàng trai trẻ!

Các vịlão gia! Đừng dừng lại, cốgắng lên, cốvượt qua hai trăm mét cuối cùng này đi nào! Chúng ta sắp lên tới đỉnh núi rồi!” Đội trưởng Hồ Dương cũng phản ứng: “Mau đứng lên!

Không muốn chết thì…”

Lữ Cánh Nam kiên quyết chỉlên đỉnh núi, cảđoàn người lại bắt đầu khónhọc chậm chạp leo lên phía trên. Bên dưới khe nứt làtầng đất đông, hai bên vách tựa như tường cao dựng đứng chắn giólại, đoạn cuối cùng khi sắp lên đến đỉnh núi phải là lộ trình khó khăn nguy hiểm nhất, nhưng ở núi tuyết Tư Tất Kiệt Mạc này, ngược lại thành ra đoạn đường an toàn thoải mái nhất.

Được nửa đường, tai nghe của Lữ Cánh Nam bất chợt xuất hiện những tạp âm “lẹt xẹt”, chi tiết rất nhỏnày không thoát khỏi đôi tai nhạy bén của cô. Lữ Cánh Nam vội lập tức hỏi ngay: “Đội trưởng Hồ, đội trưởng Hồ, tín hiệu điện tửbị nhiễu, phía anh cóphản ứng gìkhông?” Giọng đội trưởng Hồ Dương pha lẫn với một sốtạp âm truyền tới: “Hả? Cô nói cái gì? Hình như… cô nghe… gìà?”

Lữ Cánh Nam vội nói: “Mọi người… nghe thấy tôi nói gì không? Hệthống liên lạc của mọi người thếnào rồi?” Bên tai vang lên toàn làcác tạp âm hỗn loạn: “…quan, tôi” “Nhiễu…” “nghĩ…”

Lữ Cánh Nam bỏmũtrùm đầu, giật ống dưỡng khíra, khẽthởhổn hển, không khítrên đỉnh núi quảthực quálạnh.

Giáo sư Phương Tân cũng sớm đãcởi bỏmũtrùm đầu, nói: “Tôi biết tình huống này, đây làphản ứng từtrường mạnh.

Cóthểlàđỉnh núi này tàng chứa một nguồn năng lượng từtrường khổng lồ, từthạch thiên nhiên cóthểngăn chặn mọi tín hiệu điện tử, tình hình cũng giống như lúc chúng ta ở trong Đảo Huyền Không tựvậy.” Ánh mắt Lữ Cánh Nam thoáng hiện lên một tia bất an.

Nếu trên đỉnh núi này không thểsửdụng các thiết bịđiện tử, chẳng khác nào họđãmất đi con mắt, biết dựa vào thứgì đểtìm kiếm lối vào sơn cốc kia đây? Khi họleo lên được đỉnh núi tuyết thìđãchậm mất một bước, sương mùmờmịt đãche phủkín đặc cảvùng núi xung quanh. Dõi mắt nhìn khắp bốn phương tám hướng đều chỉlà một vùng trắng mờđục, nếu không phải đãdùng dây an toàn nối nhau lại, vàtrước mắt vẫn còn lờmờnhìn thấy được mấy bóng người, chỉsợbọn Trác Mộc Cường Ba đã đi tản ra từlúc nào không biết rồi. Các máy móc lấy ra, dù điều chỉnh thế nào cũng không có chút phản ứng gì. Mà nguyên nhân sâu xa nhất khiến chậm chễ, đương nhiên chính làbởi họđãlãng phíquánhiều thời gian ởbên dưới.

Đội trưởng Hồ Dương thòđầu ra nhìn một lúc, rồi vội rụt vào hít oxy, nói với giọng đầy tiếc nuối: “Toàn bộcác thiết bị điện tửđều không thểsửdụng, vậy là coi như đãchặt đứt tứchi ngũquan của chúng ta rồi còn gì. Tình huống này quả làđãnằm ngoài dựliệu của chúng ta, không ngờtrong dãy Himalaya lại cómột ngọn núi từthạch, đây… đây đích thực làdo chúng ta đãsơ suất trong khâu chuẩn bịrồi!” Giờ đây cả đoàn bọn Trác Mộc Cường Ba đang xếp thành hàng một trên mặt tuyết nghiêng nghiêng, hai bên là tuyết chất đống cao ngất, khe hẹp ởgiữa chỉđủcho hai ba người đi qua. Bên ngoài khe nứt đó, gió Tây vẫn hoành hành cuồng loạn.

Giáo sư Phương Tân nói: “Thếnày không phải làcách,nếu không tìm thấy lối vào sơn cốc, chúng ta sẽbịvây khốn ởđây đến chết mất.” Đội trưởng Hồ Dương nói: “Hay làthếnày, cứtìm kiếm men triền núi theo phương ngang, nếu thực sựkhông tìm được thìchúng ta xuống núi ởphía bên kia vậy.” Trương Lập nói: “Thế chẳng phải là đã vượt qua biên giới rồi à?”

Ba Tang lạnh lùng đáp: “Ởđây làkhu vực không người, lấy đâu ra biên với chẳng giới.” Hồi trước anh ta vàđồng bọn toàn băng núi vượt đèo để qua biên giới, nên cũng không lấy gìlàm lạ.

Lạt ma ÁLa lo lắng nói: “Giótây ởtriền núi, so với bên dưới khu vực đọng tuyết này thìchỉcólớn hơn chứkhông nhỏ hơn đâu, muốn dịch chuyển theo phương ngang trên triền núi khólắm đấy. Giờởdưới chân chúng ta là một lớp tuyết dày chứkhông phải tầng đất đông cứng, đến cảmột điểm cốđịnh cũng không thểnào cónổi ấy chứ.”

Trương Lập thở dài: “Vấn đề vẫn là do không thể sử dụng được máy móc. Hà, nếu chúng ta cóthiết bịđo đạc không cần dùng đến điện tửthìtốt quárồi.” Cóđiều, trong xãhội hiện đại này, gần như đãkhông còn thứthiết bịthám trắc nào không ứng dụng hai nguyên lýđiện vàtừấy nữa rồi.

Đường Mẫn nói: “Nhưng cứởmãi trong ổtuyết này cũng không phải cách hay, dưỡng khí của chúng ta không còn bao lâu nữa đâu. Lại còn vấn đềchỗăn chỗngủnữa, không phải làchuyện nhỏđâu.” Đội trưởng Hồ Dương nói: “Đóvẫn không phải vấn đề màtôi lo lắng nhất. Đụn tuyết này thoạt nhìn cóvẻchắc chắn, kỳthực rất dễsụp xuống, nếu chúng ta ởđây lâu quá, tuyết ởhai bên đổập xuống thìcảbọn sẽbịvùi chôn bên dướđấy.” Lạt ma ÁLa nói: “Tầm nhìn quáthấp, giócũng lớn nữa, dùlàlên triền núi trinh sát thôi, nhưng nếu tất cảcùng đi thì cũng chỉtăng thêm phần nguy hiểm màthôi. Tôi đềnghị, tôi, Cường Ba thiếu gia, Ba Tang và đội trưởng Hồ Dương, bốn chúng tôi sẽlên đấy xem sao.” Nhạc Dương nói: “Tại sao chúng tôi đi lại thêm phần nguy hiểm?” Trương Lập cũng nói: “Tôi nghĩtôi cóthểhiểu được sự nguy hiểm màđại sư nói, nhưng tại sao cảgiáo quan cũng không thểđi?” Đường Mẫn thìthắc mắc: “Đãtới đây rồi, cứnhư vậy rút lui, chẳng phải sẽuổng bao công sức trước đây ư?” Gần như người nào cũng lên tiếng, lối đi nhỏhẹp lại dẫn âm tốt, làm Trác Mộc Cường Ba nghe mànhức hết cảđầu.

Gãkhông kìm được, gắt lên: “Đừng ồn nữa, mọi người yên lặng chút xem nào!” Giọng gãkhông lớn lắm, nhưng trong lời nói lại toát lên một vẻuy nghiêm tự nhiên. Đúng khoảnh khắc ấy, không ngờtất cảđều im lặng, ngước nhìn vềphía Trác Mộc Cường Ba, thểhình trong như ngọn núi ấy của gã khiến tâm thần mỗi người đều trấn định lại phần nào. Trác Mộc Cường Ba điềm đạm nói: “Thảo luận chẳng đưa đến kết quả gì đâu, chúng ta nghe đội trưởng Hồ Dương nói xem.” Đội trưởng Hồ Dương khẽ gật đầu: “Kiến nghị của pháp sư Á La rất đáng thử xem. Giờ mạo hiểm xông lên cũng không phải làcách hay, kiên quyết rút lui cũng không phải lựa chọn hàng đầu, tốt nhất là mấy người lên trước thăm dò. Nếu quảthực không thểtìm được, vậy thìchỉcòn cách đánh trống thu quân thôi.” Lạt ma ÁLa giải thích với mọi người: “Tôi nghĩthếnày,đội trưởng Hồ Dương rất cókinh nghiệm ởvùng địa cực, Ba Tang thìđãcótrải nghiệm tương tựtình huống này rồi, thể hình của Cường Ba thiếu gia có ưu thế nhất định khi chống chọi lại cuồng phong, còn tôi, tôi nghĩmình vẫn còn năng lực hoạt động được trong khu vực cógiómạnh. Không phải tôi nói những người còn lại không làm được, màchỉlà tập trung ưu thếcủa từng người lại, hòng đạt tới hiệu quả cao nhất thôi.” Đội trưởng Hồ Dương tiếp lời: “Hơn nữa, cómọi người làm mốc đánh dấu vàbiển chỉhướng cho chúng tôi quay lại, tỉlệthành công lại được nâng cao đáng kể. Nếu không còn ýkiến nào khác thìcứquyết định như vậy đi. Đưa các công cụđây, chúng tôi sẽlập tức xuất phát.” Đường Mẫn nắm chặt bàn tay Trác Mộc Cường Ba, nói: “Cẩn thận đấy.” Trác Mộc Cường Ba mỉm cười đáp: “Yên tâm, đội trưởng Hồ Dương đãthành tinh rồi, không cóanh ấy, chúng ta làm sao đến được chỗnày. Cóanh ấy yểm hộcho anh, dẫu cógặp phải tuyết yêu, bọn anh cũng cóthểbắt một hai con đem vềấy chứ.

Bốn người mang theo chốt thép, đục băng, dây thừng…, bỏhết các trang bịvô dụng như đồđiện tửvàmáy ảnh, bắt đầu thăm dòkhu vực xung quanh đỉnh núi. Vừa mới thòđầu ra khỏi khe nứt, gióTây đãthổi ập tới như dao cắt. Trong cơn gió cuồng bạo ấy, phạm vi thăm dò của bốn người không thểquálớn, kếhoạch của họchỉlàđi sang hai bên trái phải, mỗi bên chừng hai trăm mét.

Thếnhưng, giờthìtầm nhìn chỉcòn chưa đầy năm mét, trong màn sương mùmênh mang mờmịt này, thửhỏi còn cóthểquan trắc ra được cái gìnữa chứ? Bốn người men theo triền núi đi vềphía Tây Bắc chừng hai trăm mét, rồi lại đi vềphía Đông Nam chừng hai trăm mét, Ba Tang bỏmặt nạdưỡng khíxuống nói: “Không được, đãđến khu vực rìa của tầng tuyết phủrồi, trên cái ‘tán nấm’ này, ngoài cái khe màchúng ta đi lúc nãy, không còn thông đạo nào khác nữa, trên đây căn bản là không có đường. Đụn tuyết này trông như cái ô cóđỉnh xòe ra hình chữđinh ( ), dùlàhướng nào, cũng phải thảdây thừng leo thẳng xuống. Còn nữa, giờtôi đang nghi ngờ, rốt cuộc chúng ta đãlên đến đỉnh núi hay chưa đây?” Trác Mộc Cường Ba giương mắt nhìn quanh bốn phía, chỉthấy trắng toát một vùng. Lạt ma ÁLa cũng lộra ánh mắt hoang mang, trong sương mùdày đặc như thếnày, không ai biết được rốt cuộc họ đã lên đến đỉnh núi hay chưa. Đội trưởng Hồ Dương lắc đầu: “Tạm gác chuyện ấy lại đã, chúng ta thửbuông thừng xuống xem sao rồi tính sau.” Trác Mộc Cường Ba lo lắng nói: “Phạm vi lớn như vậy, chúng ta nên buông thừng xuống ởchỗnào đây?” Đội trưởng Hồ Dương nói: “Tìm mấy điểm đóng chốt an toàn, thửhết một lượt. Độcao lớn nhất là một trăm mét, gió ởđây lớn quá, khoảng cách xa quáthìnguy cơ bịđứt dây rất cao.” Trong đụn tuyết ấy, hộtìm được bảy điểm đểthửbuông dây, lần lượt thửhết, nhưng không cóđiểm nào cóthểthả dây xuống được chạm đáy. Bốn phía đều mênh mang, trên không thểtới trời, dưới không tới đất, trước sau trái phải thảy đều không thấy vách núi. Bốn người đành quay trởlại, lúc này tầm nhìn lại càng thấp hơn nữa, hoàn toàn không thể nhìn thấy thứ gì, đội trưởng Hồ Dương nói: “So sánh với bản đồvệtinh, vàphân tích của máy tính, thìtấm bản đồkiạ , p y ,

đích thực là chỉ hướng đến khu vực xung quanh mỏm núi này, hơn nữa tuyết yêu cũng biến mất ởquanh quẩn đâu đây thôi.Chỉtiếc là, lên núi cóđường, màxuống núi lại không có lối, rốt cuộc làchuyện gìđây chứ?”

Trác Mộc Cường Ba nêu ý kiến: “Hay là chúng ta thử thêm mấy lần nữa?” Đội trưởng Hồ Dương lắc đầu: “Không được, dây thừng bịmài mòn ghê quá. Hơn nữa cậu xem xem, với tình hình thời tiết thếnày, cóthửthêm mấy lần cũng vô dụng thôi.” Ba Tang nói: “Liệu có phải vì tuyết dày quá không? Chúng ta đổi chỗra triền núi thửxem sao?” Đội trưởng Hồ Dương vàhai người khác đưa mắt nhìn nhau, khẽgật đầu nói: “Cóthểthửxem sao. Đi thôi, chúng ta trởvềbáo tin cho mọi người.” Khi rời khỏi đụn tuyết, ánh mắt Ba Tang bỗng trở nên mênh mang, cảm giác này sao màquen thuộc, bịbao vây trong màn sương tuyết lạnh lẽo, không nhìn thấy đường phía trước, bên tai chỉnghe tiếng gió, cơn gióphẫn nộthét gào.

Đột nhiên trong óc anh ta lóe lên một hình ảnh, làgìvậy? Năm xưa dường như cũng như thếnày, đúng rồi, làởmột đoạn triền núi nào đó, đột nhiên lăn xuống, dường như đúng làvậy? Lại dường như không phải vậy, rốt cuộc làthếnào đây? Bàn tay Ba Tang thọc vào trong mũđội đầu, ra sức vầy vòmái tóc chỉngắn chừng đốt ngón tay.

Trởlại chỗcũ, nói rõtình hình với mọi người xong, cả đoàn lại đi xuống mép bên dưới đụn tuyết, tuy rằng gióTây rất cuồng loạn, nhưng thếgióbên dưới đụn tuyết không đủ đểtạo thành sựuy hiếp lớn. Nhưng quãng đường vòng từ khe nứt đến triền núi, lại làđoạn đường màmọi người vừđi vừa nơm nớp âu lo nhất.

Giólạnh thổi quét qua, mọi người loạng choạng bước đi trong tuyết, mỗi bước đều ngập sâu vào nền đất tuyết phủ, chỗnông nhất cũng ngập đến tận thắt lưng, cóthểnói làmỗi bước đi mỗi gian nan. Mọi người vịn chắc lấy nhau, chỉsợ có ai bất cẩn rơi xuống khe nứt nào đó, thì kết cục cũng chẳng khác nào bịngãxuống khe băng.

Đi trong vùng tuyết phủnày, không ai dám nói lớn tiếng, trên đầu là băng tích ngàn năm,chỉ tùy tiện ập xuống một mảng nhỏthôi cũng đủkhiến bọn họchết hết ởchốn đây rồi.

Gió ở đây không cuồng loạn như ở Tây phong đới, băng tuyết cũng không hiểm trở bằng khu vực khe băng nứt, nhưng lại là quãng đường mà bọn Trác Mộc Cường Ba nơm nớp sợ, bước đi cẩn thận dèdặt nhất. Ngoại trừđụn tuyết khổng lồtrên đỉnh đầu, trong đám sương mùmờmịt kia, ai biết được phía trước mặt mình cóđột nhiên xuất hiện con quái thúto đến rợn cảngười kia hay không. Mọi người nói ít lạthường, chỉlặng lẽlần tay lên vách bên của đụn tuyết đểtiến vềphía trước, tay kia nắm chặt lại thành nắm đấm gác lên vai người đi trước, bên trong giữchặt sợi dây an toàn đảm bảo cho tính mạng của mình.

Lộtrình không dài, nhưng thời gian trùng trình ởđây lại là nhiều nhất, bởi vì… nguy cơ bốn bề. Nguy cơ bốn bề, trước tiên ấy làcơn giócuồng loạn thốc vào mặt. Chốc chốc gió lại men theo mép dưới đụn tuyết thổi tạt qua, rất bất chừng, không biết tới lúc nào nữa. Đểkháng cựlại gióTây, tất cả thành viên trong đội phải xếp thành thế trận, các thứ đục băng, dùi băng, cuốc chim… đều phải lấy ra dùng. Cứmỗi lần gióTây quét qua như thế, cảđám Trác Mộc Cường Ba đều mệt nhoài đến sức cùng lực kiệt. Tiếp đólàđống tuyếtngàn cân lơ lửng trên đỉnh đầu kia, chỉriêng vềkích cỡthôi cũng lớn hơn những khối băng ởkhu phía dưới cảtrăm lần rồi, lại chi chít những vết nứt nẻ, chẳng hiểu sẽsụp xuống lúc nào, cái áp lực vô hình màđám người phía dưới phải chịu đựng đólại càng khủng khiếp hơn nữa nhất làmỗi khi có gió thổi qua khiến đụn tuyết bên trên rập rình đung đưa.

Ngoài ra, ởmép dưới hướng ra bên ngoài của đụn tuyết còn la liệt rất nhiều những gòtuyết trắng trông từa tựa như ở rừng tháp băng, nhưng hơi thấp hơn, thoạt nhìn giống vô số chiếc bánh bao khổng lồbày trên mặt đất. đội trưởng Hồ Dương kinh hoảng cảnh cáo với những người còn lại, đólà gòđông trướng, làloại gòphình lên do sựsai biệt nhiệt độ của tầng đất đông cứng, so ra thìchẳng khác nào những trái bom hẹn giờbên trong nén đầy khícao áp, cóthểnổtung lên bất cứlúc nào. Đóchính làkỳquan tự nhiên mang tính phá hoại kinh khủng, được mệnh danh là núi lửa băng; không chỉcóvậy, trong màn sương tuyết mịt mờkhông thể nhìn thấy gìsau lưng đoàn người leo núi, vẫn còn lửng lơ một mối uy hiếp bíẩn hơn, đáng sợhơn bội phần. Dựa vào sự mẫn cảm đặc biệt hơn người với mối hiểm nguy của mình, Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang thi thoảng lại kêu mọi người dừng lại, tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng mối nguy không thểnhìn thấy ởphía sau đó, cólúc thìmấy phút, cólúc đến mười mấy phút, tới khi hơi thởmọi người bắt đầu rối loạn, tim đập nhanh hơn, mồhôi lạnh toát đầm đìa, hai người họmới bảo cóthểtiếp tục tiến lên được rồi.

Tuy rằng không trực tiếp đối mặt với những quan ải sinh tử, nhưng tiến lên phía trước bên dưới đụn tuyết cùng với bốn mối nguy hiểm rình rập như thế, muốn đi nhanh thực sựlà một điều bất khả.Mọi người đều nắm chặt sợi thừng trong tay, lặng lẽ bước đi. Lạt ma ÁLa vàgiáo sư Phương Tân bắt đầu dự cảm thấy thất bại đang gần kề, những người khác cũng bị một bầu không khí băng lạnh bao phủ. Vừa đi được vài bước, Nhạc Dương vừa cất tiếng: “Kỳ thực…” thì đội trưởng Hồ Dương đột nhiên thấp giọng hô khẽ“Cẩn thận!” đồng thời nghiêng người ngã xuống, lăn ra phía ngoài, những thành viên khác trong đoàn không kịp nghĩngợi gì, cũng đổngười lăn theo. Vừa rời khỏi vịtríđó, một đụn tuyết cao ngang đầu người từ trên cao ập xuống, dấy lên một màn mùtrắng toát trên mặt đất.

Đội trưởng Hồ Dương thởphào một tiếng: “Được rồi, sau này nói chuyện thì cẩn thận một chút, sóng âm chấn động cóthểgây ra sạt lởbất cứlúc nào đấy!” Nhạc Dương liền bịt chặt miệng mình lại.

Không biết đãđi được bao lâu, bầu trời phía trước bắt đầu rộng mở, sương mùcũng sáng dần lên. Đội trưởng Hồ Dương thởra khe khẽ, nói: “Vòng ra đến triền núi rồi.” Toàn thểthành viên trong đội giờmới thởphào nhẹnhõm, nhưng tim thìvẫn còn đập thình thịch liên hồi.

Ởđoạn trên, triền núi cũng không cóđường, lấy máy đo ra, vẫn toàn tạp âm hỗn loạn, sốmáđiện tửthìnhảy liên hồi kỳtrận, căn bản không thểsửdụng nổi. Giáo sư Phương Tân thở dài nói: “Xem ra, toàn bộ khu núi này đã bị từ trường bao vây rồi. Đúng là một tấm bình phong thiên nhiên, nếu không có nó, chỉ e Bạc Ba La thần miếu sớm đã bị người ta phát hiện ra rồi.” Lạt ma ÁLa nói: “Không chỉvậy, còn cócảmàn sương vàdải gióTây khủng khiếp kia nữa, chẳng trách đãcóbao nhiêu kẻmạo hiểm đều thất bại. Ởchốn này, muốn…” Ônđột nhiên ngừng lại, không nói tiếp nữa, nhưng ai cũng hiểu rằng, Lạt ma ÁLa muốn nói: “muốn tìm được lối vào thần miếu trong hoàn cảnh này là điều tuyệt đối không thể làm được.” Các đội viên hết sức lo lắng. Trác Mộc Cường Ba là người lo lắng nhất. bọn họđều cho rằng, liều mạng thập tử nhất sinh mới giành được tấm bản đồ, lần này hy vọng tìm thấy thần miếu làlớn nhất rồi, thếnhưng, hiện thực tàn khốc đã đập tan giấc mơ tốt đẹp của họ như bóng bóng xà phòng. Ởnơi này, không máy móc nào cóthểsửdụng nổi, thịlực lại chỉgiới hạn trong tầm một hai mét, trèo lên triền núi, gió Tây sẽ đẩy ngược họ trở về. Lại còn cả loài thú khổng lồnấp trong màn sương tuyết kia, thi thoảng ẩn hiện bắt người đi ăn sống nuốt tươi nữa, riêng nghĩ đến thôi cũng đủkhiến người ta phải lạnh hết cảngười rồi. Chỉcó giáo sư Phương Tân, mối lo trong lòng đã trở thành hiện thực, tâm trạng tự nhiên làphức tạp hơn nhiều. Nhưng giờ đây, điều ông nghĩnhiều hơn cảchính làlàm sao đểtrởvề.

GióTây đãđẩy họmột mạch tới chỗđụn tuyết này, muốn trở lại, ắt sẽkhókhăn hơn lúc lên đây bội phần.

Lữ Cánh Nam nói: “Chúng ta vòng qua bên kia xem sao, giờchỉhy vọng cóthểphát hiện được gìđóởphía bên kia thôi.” Lạt ma ÁLa vẫn làngười đi đầu toàn đội, vừa mới bám theo lên được chỗmỏm núi, đột nhiên thấy thân thểlửng lơ giữa tầng không, ông vội bám chắc lấy dây thừng, mấy người phía sau cùng hợp lực kéo lạt ma trởlại. Chỉthấy Lạt ma ÁLa biến sắc nói: “Cóphải chúng ta đãra khỏi đụn tuyết rồi không? Sao cảm giác vẫn đang ởvùng rìa đụn tuye ts, thếmàvừa qua đỉnh dốc đãkhông thấy đường rồi, lẽnàocảdải triền núi này đều làvách dựng đứng hình chữđinh( )

hay sao?” Đội trưởng Hồ Dương nói: “Không thểnào, chúng ta từ bên dưới leo lên từng bước từng bước cơ mà, triền núi không thểhình chữđinh được. Cóđiều, vách dựng đứng hình chữliễu( ) thìrất cókhảnăng xuất hiện.” Lạt ma Á La nói: “Hay là để tôi xuống dưới xem thế nào?” Dây thừng được cốđịnh chắc chắn rồi thảxuống, Lạt ma

ÁLa cài dây an toàn, trượt theo sợi dây thừng leo xuống.

Chỉthoáng cái, bóng ông đãbiến mất trong màn sương mù dày đặc. Thời gian dần trôi, quảtim mọi người lửng lơ treo mỗi lúc một cao, đúng lúc Nhạc Dương gần như không thể nhẫn nại nổi nữa, định ra kéo dây thửng thửliên lạc với Lạt ma ÁLa thìpháp sư đãleo lên, chụp mặt nạhít dưỡng khí một lúc mới hồi phục được. Nhìn bóng hình Lạt ma Á La hiện ra trong màn sương mùmờmịt, Ba Tang chợt giật thót mình, tay phải không tựchủđược màrung lên một chặp, lần mòđến vịtríkhẩu súng một cách vô thức, đáng tiếc, lúc này anh ta lại không mang súng bên mình. Mọi người đều vây xung quanh Lạt ma ÁLa, không ai đểýđến hành động kỳlạ ấy của Ba Tang cả.

Lạt ma ÁLa khôi phục phần nào thểlực, lắc đầu lia lịa nói: “Không được, sâu không thấy đáy, tôi trượt xuống tầm một trăm mét màvẫn chưa chạm tới vật thểnào cả. Bốn phía đều làsương mùtrắng toát, chẳng nhìn thấy gìhết. Tôi đã bắn dây móc ra cả bốn phía xung quanh, nhưng cũng không chạm phải bất cứthứgì.”

Đội trưởng Hồ Dương lặp lại những điều Lạt ma ÁLa vừa nói: “Trượt xuống một trăm mét, trong phạm vi khônggian hai chục mét không cóvách núi, cũng cónghĩa làtriền núi này códạng đứt gãy nghiêng vềmột phương, phía bên kia triền dốc hoàn toàn hụt vàhổng, chẳng những vậy, độ nghiêng này còn rất lớn nữa.” Lữ Cánh Nam nói: “Không sai, điều này rất hợp với suy luận theo chiều hướng mạnh dạn của một số chuyên gia.

Các chuyên gia cho rằng, gần đây có một khu vực hõm xuống ởtrên triền núi, đórất cókhảnăng chính lànơi Bạc Ba La thần miếu được xây dựng.” Nói đoạn, cô giơ hai ngón tay lên thành hình chữ“V” ngược, kếđólại tách ra một khoảng, nhìn vào phía tay phải nói, “Đây lànúi Tư Tất Kiệt Mạc ởphía Trung Quốc.” Rồi lạnhìn sang tay trái bảo, “Đây là phía Nepal.” Cuối cùng, cô hướng ánh mắt vào phía khoảng trống giữa hai ngón tay, “Đây, chính làchỗnúi tuyết bịnứt ra màcác chuyên gia suy đoán, bên dưới chính lànơi Bạc Ba La thần miếu được xây dựng.” Trương Lập như sực hiểu ra chuyện gìđó, nói: “Không ngờlại làvậy. Tạm không nói đến chuyện cho đến nay vẫn chưa cóngười nào cóthểlên đỉnh từphía biên giới Trung Quốc, màcho dùcólên được đỉnh ởphía Nepal đi chăng nữa, cũng chỉcóthểtrởvềtheo hướng Nepal màthôi, bởi vì đây căn bản không phải một đỉnh núi, màlàhai, ởgiữa có một khoảng đứt gãy không thểvượt qua được.” Nhạc Dương cũng vỗtay đánh “đét” một tiếng: “Ởđây một năm bốn mùa đều làsương mùmờmịt, cộng thêm từ trường mạnh làm nhiễu loạn tất cảcác thiết bịđiện tử, có hai tầng bảo vệthiên nhiên này, dùlàảnh chụp vệtinh hay quan sát ởcựly gần thìcũng không thểthấy được diện mạo của khe hởkhổng lồnày được. Chẳng trách… chẳng trách đãhơn trăm năm rồi, màkhông cóngười nào tìm được BạcBa La thần miếu! Sương mùnhư thếnày, dùthần miếu cóở ngay trước mặt cũng chẳng trông thấy ấy chứ!”

Giáo sư Phương Tân nói: “Dù biết được thì đã sao chứ? Vấn đềcủa chúng ta hiện nay là, làm sao tìm được nơi duy nhất có thể đi xuống kia, rốt cuộc lối vào ở đâu chứ?”

Đội trưởng Hồ Dương ủ rũ nói: “Mấu chốt lúc này là chúng ta không tìm được lối vào kia. Bản đồcũng chỉchủ thích một phạm vi ước chừng, chỉhướng đỉnh ngọn núi có đụn tuyết vàcác đỉnh núi vệtinh xung quanh, nhưng chúng tôi đã thử bảy lần trên đỉnh đụn tuyết rồi, mỗi lần đều trượt xuống cảtrăm mét hoặc hơn, không lần nào làchạm tới mặt núi cả. Màquan trọng nhất làmàn sương mùởđây lớn quá, chúng ta đãđến trễmột bước, đi đường vòng lên triền núi này đãlàcách trong lúc không còn cách nào khác rồi. Chúng tôi hy vọng tìm thấy mép của khe nứt kia, nhưng giờxem ra, khe nứt này có lẽ còn lớn hơn những gì chúng tôi tưởng tượng ban đầu nữa, từphạm vi bịsương mùbao phủnày màtính, chỉsợđường kính của nóphải trên ba chục cây số vuông chứchẳng chơi đâu.” Tất cảđều nhìn vào biển sương mùmênh mang thởdài bất lực, thửbuông dây trượt xuống trong phạm vi lớn như thếnày cókhác gìđáy bểmòkim đâu chứ? Phải cần bao nhiêu thời gian mới hoàn thành? Huống hồ, họđãchọn một ngày thời tiết đẹp nhất trên rặng núi này rồi, nếu đổi sang một thời gian khác, chỉriêng thứgiódao cạo vận tốc trên

100 mét/giây kia cũng đủđểtàn sát tất cảmọi sựsống ở khu vực này rồi.

Giáo sư Phương Tân đột nhiên lên tiếng hỏi: “Ba Tang, anh thửxem cónhớlại được điều gìtrong hoàn cảnh nàykhông. Chẳng hạn như hồi đóbọn anh bịlăn xuống ởchỗ nào? Tình hình xung quanh như thếnào?” Ba Tang cười gượng nói: “Tình hình lúc đóquảthực là rất giống bây giờ, nhưng mọi người thửnhìn xung quanh mà xem, cóai cho tôi biết được địa hình xung quanh đây như thếnào hay không?” Tất cảchỉbiết lắc đầu. Ngoài xa hai mét, hình dáng một người chỉlàcái bóng mờmờnhàn nhạt, đừng nói gìđến cảmột dải núi tuyết hòa lẫn với sương mù thành một mảng mênh mang.

Khẽ cắn chặt răng lại, Ba Tang nói: “Hay là để tôi thử xuống một lần, xem xem cónhớlại được điều gìđókhông?” Cảđoàn người lại tiếp tục men theo triền núi đi vềphía Đông Nam chừng mấy trăm mét nữa, chọn một điểm để buông dây, bắt đầu lắp đặt các thiết bị, chuẩn bị thả Ba Tang xuống dưới.

(*)Chỗnày cóđôi chút khóhiểu, hàm lượng ô xy trong không khíhiện nay không đủđểtồn tại những loài động vật lớn như ởcác kỷthuộc đại Trung sinh, đặc biệt trong môi trường không khíloãng trên núi tuyết. Một người như tác giả HàMãchắc không đưa ra những tình tiết quávô lý, hẳn phải cómột giảthiết hợp lýnào đómàông chưa nói rõra.

Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Chương 36

TỬVONG TÂY PHONG ĐỚI (3)

Hồi ức của Ba Tang Treo mình lơ lửng giữa không trung, sương mù trắng toát trôi qua bên cạnh như nước, phía trước là một vùng trắng mê ảo, trong màn sương tựa hồnhư cóảo ảnh, lại cơ hồchẳng cóthứgì. Ba Tang giật phăng mũđội đầu, bình tĩnh hít thở, nồng độô xy ởđây rất thấp, nhưng anh ta có cảm giác đầu óc mình tỉnh táo chưa từng thấy, sựthay đổi bất ngờ giữa ấm áp và lạnh buốt khiến bộ não anh giữ được ởtrạng thái cảnh giác cao độnhất. Trong sương mù kia, rốt cuộc làcóthứgì? Ba Tang cốgắng nhớlại, anh ta nhớlại những đồng đội cũ, rất nhiều người, đang khónhọc tiến lên phía trước ởmột nơi khágiống với Tây phong đới.

Không, thếgióvàtốc độgiótuyệt đối không mạnh mẽnhư lần này, nhưng màn sương mùmê ảo ởxung quanh thìrất tương đồng, không nhìn thấy bất cứthứgìcả, trước mắt chỉ có sương mù và tuyết trắng; cũng không nghe thấy gì cả, bên tai chỉcótiếng gióthét gào. Người đầu tiên ngãxuống kia làai? Lúc ấy, dường như còn cóthểsửdụng các thiết bị thông tin? Họ đã dùng thiết bị thông tin gì? Không đúng, dường như cóngười nhảy xuống theo, phải xuống dưới rồi mới liên lạc được? Rốt cuộc lúc đóhọđãlăn bao nhiêu lâu mới dừng lại? Thứcuối cùng họnhìn thấy là… màu xanh, cả một vùng xanh ngút mắt tựa chốn thiên đường, làcỏhay là cây, Ba Tang cũng không phân biệt nổi, đây là bức tranh cuối cùng anh ta cóthểlục lọi tìm kiếm trong kýức của mình.

Ba Tang còn nghe Trương Lập kể, khi họtìm thấy anh ta lần đầu tiên, anh ta đãnói với Trác Mộc Cường Ba, nơi đócó đồng cở, cólinh dương Tây Tạng, còn cócảnhững loài thực vật khủng khiếp vànhiều thứgìđókhác nữa, thếnhưng lúc này, anh ta hoàn toàn không nhớ nổi thứ gì nữa, chỉ nhớ rằng bác sĩđãnói: “Vìquágắng sức muốn nhớlại, thành thửra đãchìm sâu hơn nữa vào trạng thái đóng kín, đến cả những ký ức có liên quan cũng bị phong tỏa luôn rồi. Tốt nhất anh không nên cố gắng nhớ lại đoạn trải nghiệm ấy nữa, làm như vậy cực kỳnguy hiểm, tình huống tệnhất là…, ̣y  ̣ y g y , g  ̣

anh cóthểđột tử.”

Ba Tang thở dài một tiếng, dùng dây móc bắn ra bốn phía xung quanh một lần, nhưng lần nào cũng rơi vào khoảng không. Triền núi này hoàn toàn là một mỏm núi nhô ra lơ lửng, thửmãi không cóích gì, anh ta đành leo lên trở lại.

Trong lúc Ba Tang trượt xuống, Đường Mẫn ởbên trên kiến nghị: “Nếu… nếu khe nứt này đủ rộng, không phải chúng ta cóthểmạo hiểm nhảy dùxuống sao?” Trương Lập vàNhạc Dương đều cảm thấy cách này cóvẻkhảthi, cùng phát ra một tiếng “ừm”.

“Không được!” đội trưởng Hồ Dương phản đối ngay lập tức. “Gióbên dưới kia như thếnào? Phía dưới kia rốt cuộc là gì? Bên dưới kia rốt cuộc có gì? Tất cả chúng ta đều không biết. Chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì, nếu dù bị treo lửng lơ giữa không trung thì phải làm sao? Nếu nhảy dù xuống trước mặt tuyết yêu, thìphải làm thếnào? Hơn nữa, còn cótấm chắn thiên nhiên này nữa, sợrằng một khi xuống đến bên dưới, chúng ta sẽmất hết liên lạc với thếgiới bên ngoài, vậy thì, xuống dưới đóxong liệu cóthểđi ra không? Bên dưới kia cóđiều kiện vàkhông gian đểsinh tồn hay không? Những yếu tốchưa biết thật quánhiều, cho dùmạo hiểm, thìcũng không thểmạo hiểm cái kiểu không nắm chắc một chút nào như thếđược.” Nhạc Dương nói: “Trừphi lắp đặt thiết bịphát xạlaser ở điểm rơi an toàn, trực tiếp dùng vệtinh trong vũtrụđịnh vị, như vậy thìmới nhảy dùđược.” Giáo sư Phương Tân bổ sung thêm: “Còn một điểm nữa, hy vọng mọi người sẽđểý. Trước chúng ta, đãcóvôsố người đến đây rồi. Tôi tin rằng, trong đó có không ít người mạo hiểm nhảy xuống dưới, nhưng bọn họđều không thành công. Cũng cónghĩa là, những người xuống bên dưới đó, không một ai cóthểtrởra cả.”

Trác Mộc Cường Ba thầm nhủ, không đúng, thầy giáo nói vậy không đúng rồi, Ba Tang đãra khỏi đó, Đường Thọ cũng đãra khỏi nơi đó, chỉlàbọn họmột người thìđãmất đi kýức, người còn lại thìphát điên rồi màthôi.” Vấn đềlà không biết bọn họđãxuống từchỗnào, rốt cuộc cóphải là nơi này hay không thìvẫn chưa thểxác định được.

Đúng lúc này, Ba Tang đãbám dây thừng leo lên. Chính vào khoảnh khắc anh ta leo lên triền núi, từng hình ảnh, không, nên nói là một dạng hồi ức, một dạng hồi ức bịvùi sâu chôn chặt bỗng nhiên xuất hiện trong óc anh ta, bên tai Ba Tang vẳng lên những âm thanh hư ảo, nghe thấy có người nói bằng tiếng Nepal: “Chạy nhanh lên! Đừng cóquay đầu, đừng quay đầu lại! Chúng đến rồi! Đến rồi! Đừng quay đầu lại! Đừng dừng lại!” Ngoài ra, trong những âm thanh ấy còn pha tạp rất nhiều tiếng rú gào, tiếng thét, tiếng rống, những âm thanh đau đớn như thểkhông muốn sống ấy, nếu như buộc phải hình dung, vậy thì, đóchính làâm thanh mà bọn Trác Mộc Cường Ba đãnghe thấy trong động chuột ở KhảKhảTây Lý, chính làthứâm thanh ấy.

Ba Tang nhớ lại rồi, người hét lên đó là đội trưởng, người đội trưởng từng khiến anh ta khâm phục nhất, kính sợ nhất, đólàlần đầu tiên anh ta nghe thấy đội trưởng phát ra tiếng kêu gào tuyệt vọng đến thế, tựa hồnhư cảthếgiới này sắp diệt vong đến nơi rồi vậy. Anh ta ngoảnh đầu lại, đúng thế, lúc đóanh ta đãngoảnh đầu lại nhìn, bởi vìtiếng thét thê thảm của đội trưởng, giọng đội trưởng đã hoàn  toàn biếđổi. Đócũng làlần đầu tiên Ba Tang không tuân theo mệnh lệnh của đội trưởng, anh ta đãngoảnh đầu lại. Ba Tang nhìn thấy một đám sương mù đỏ, khắp nơi đâu cũng chỉ thấy sương mùđỏ, tuyết đỏnhư máu, cảnh tượng ấy lẽra chỉ nên cóởchốn địa ngục A tỳmàthôi. Trước mắt Ba Tang đột nhiên xuất hiện một cái bóng mơ hồ, hệt như Lạt ma Á

La vừa nãy vậy, đột nhiên xuất hiện trong màn sương mờ mịt. Trước tiên làcái đầu mờnhạt, kếđólàthân hình, một, rồi lại thêm một nữa, bọn chúng dường như đang truy đuổi.

Bản thân anh ta thìđang bỏchạy trối chết, trong tay cósúng, trên người mặc áo chống đạn, eo hông còn giắt những vũ khínổcóuy lực kinh hồn, thếnhưng Ba Tang chỉnghĩđến chạy, chạy, chạy… Người trước mắt đólàai? Không, bộxương trắng phía trước đólàai? Cũng không đúng, người ấy vẫn còn đang sống, chỉcòn lại một đống xương trắng, nhưng anh ta vẫn còn sống. Hai con ngươi vẫn đang chuyển động bên trong hốc mắt, chỉcóđiều da mặt anh ta đãbịbóc đi hết, nội tạng, cơ thịt cũng đãbịăn hết rồi, nhưng não bộthìnhất định vẫn còn hoạt động, tựa hồnhư còn muốn biểu đạt điều gìđó, ngón tay chỉ về một hướng, ánh mắt cũng nhìn về hướng đó… dưới chân làtuyết bịmáu nhuộm đỏ, xương trắng như tuyết, người này làai, sao màquen thuộc đến thế… Đólàđội trưởng đấy sao? Người đàn ông màanh ta khâm phục nhất, kính sợnhất đóhay sao? Người khiến Ba Tang cócảm giác dóchính làngười mạnh nhất thếgian này đấy hay sao? Người đàn ông màmới mấy giây trước vẫn còn kêu hét bảo anh ta đừng quay đầu, chớcóngoảnh nhìn, chỉchạy vềphía trước đóhay sao? Lẽnào anh ta đãchạy một vòng trong màn sương mùrồi?Đội Nhện Xanh, đội quân tác chiến đặc chủ ng đủ thực lực đểngạo thịcảgiới quân sự, khiến các nước trên thếgiới đều phải xem trọng đây sao? Thứhọđang trải qua không phải làchiến tranh nữa, màlà một trận đồsát! Những bộxương trắng bên cạnh đây, tất cảđều làđồng đội của mình hay sao? Vừa nãy, chính họđãkêu gào thảm thiết đấy hay sao? Máu, máu đãnhuộm đỏnền tuyết, đãnhuộm đỏcả sương mù, không khíanh ta hít vào phổi cũng toàn máu của đồng đội mình. Gió vẫn thét gào trong màn sương mù, dường như cóthứgìđóxuất hiện, bọn chúng đãbao vây anh ta lại, sốlượng ấy, rốt cuộc chúng làthứgì? Bóng hình đósao màmơ hồ, song lại khiến người ta phải run lên… Mọi người nhận ra từlúc trởlại triền núi, Ba Tang đột nhiên ôm chặt lấy đầu, hai tay không ngờcòn cào rách cả da đầu, răng cắn chặt đến nỗi phát ra những tiếng ken két rợn người, từgót chân lên tới ngọn tóc, toàn thân từtrên xuống dưới đều đang run lên bần bật. Trương Lập, Nhạc Dương thấy tình hình đó, vội kéo Ba Tang xuống khỏi triền dốc. Lần trước trong Đảo Huyền Không tự, thứdây leo biết nhu động ấy chẳng qua chỉkhiến anh ta cuống lên, còn lần này thìtình trạng rõràng lànghiêm trọng hơn rất nhiều.

Đội trưởng Hồ Dương nhìn thần sắc thống khổhiện lên trên gương mặt Ba Tang; Lữ Cánh Nam đang ởbên cạnh giúp anh ta bình tĩnh trởlại: “…Không sao đâu, không nhớra thìkhông cần phải nghĩnữa, không sao đâu, tất cảvẫn còn nằm trong tầm khống chế, anh không sao cả, những người xung quanh anh cũng đều không sao cả… Không cóchuyện gìxảy ra hết, những thứanh trông thấy, nghe thấy, tất cảđều chỉlàảo giác, mau tỉnh lại đi, tỉnh lại đi! Lấy cho tôi một liều an thần dạng xịt…” Cô quay người lại, lắc đầu với Trác MộcCường Ba: “Xem ra, chúng ta không thểkhông trởvềrồi!” Trương Lập thất thanh kêu lên: “Tại sao? Chúng ta vẫn cóthểthửthêm mấy lần nữa, lại chạm được vào vách đáthì sao?” Đường Mẫn thìtựa như sắp phát khóc lên đến nơi, nói: “Nếu lần này màrút lui, chúng ta sẽphải đợi thêm một năm nữa mới cóthểleo lên được đỉnh núi tuyết này đấy. Lẽnào thật sựkhông còn cách khác nữa hay sao? Đội trưởng Hồ? Kinh nghiệm ởvùng cực địa của anh rất phong phú, chắc là phải cócách gìchứ? Anh thửnghĩcách gìđi?” Giáo sư Phương Tân và Lạt ma Á La đều không lên tiếng, chắc chỉcóhai người họđãdựliệu được kết cục này từtrước. Trác Mộc Cường Ba cũng không nói gì, cólẽtất cảđều làsốmệnh, chỉlàtrởvềnhư vậy, thực sựgãkhông cam tâm một chút nào, thếnày cónghĩa làgì? Làthất bại ư? Hai năm rồi, bao nhiêu nỗ lực bỏ ra đều trôi theo dòng nước, còn cơ hội làm lại lần nữa hay không? Đội trưởng Hồ Dương nói với những thành viên còn lại trong đội: “Không cócơ hội, đến cảxác suất mạo hiểm cũng không có nữa, tìm làm sao đây? Hơn nữa, mọi người tự nhìn van khíáp của bình dưỡng khíxem, ô xy còn lại không bao nhiêu nữa đâu, trong môi trường thiếu dưỡng khínày, thểlực của chúng ta sẽgiảm xuống chỉcòn chưa đầy ba mươi phần trăm lúc bình thường, giờmàkhông trởvềthì không đi nổi nữa đâu. Trong danh sách những kẻthất bại không chỉcómột mình nhóm chúng ta, màcho đến giờ, cả nhóm vẫn không ai thương vong gì, đóđãcóthểcoi làđạt được thành công rất lớn rồi. Đương nhiên, câu này phải đợi chúng ta xông qua Tửvong Tây phong đới trởvềrồi mới nói được. Tôi, với cương vịlàcốvấn đặc biệt của mọi người,cónghĩa vụhiệp trợgiáo quan vàsĩquan chỉhuy giúp mọi người trởvềan toàn, những hành động mạo hiểm không thể thực hiện nổi này, tôi tuyệt đối không ủng hộmọi người tiếp tục đâu, trừphi lúc này, màn sương mùdày đặc che kín trời đất kia lập tức biến mất, mọi người cho rằng khảnăng ấy cóthểxảy ra hay không? Đường Mẫn khe khẽdựa vào người Trác Mộc Cường Ba, thấp giọng hỏi: “Anh Cường Ba…” Trương Lập, Nhạc Dương, Lạt ma Á La, giáo sư Phương Tân… ánh mắt mọi người đều tập trung vềphía gã.

Trác Mộc Cường Ba thấy trái tim mình như nóng bừng lên, nếu gãvẫn quyết tâm kiên trì, tất cảbọn họsẽđều ởlại đây cùng với gã, dùlàđâm đầu vào cửa tử, họcũng không chút nềhàdo dựgì. Đội trưởng cũng đưa mắt nhìn gã, ánh mắt Lữ Cánh Nam cũng dịch chuyển lại phía ấy, Ba Tang lúc này cũng đãbình tĩnh trởlại, trốra nhìn gãkhông chớp mắt, ánh mắt đầy vẻdòhỏi pha lẫn với kỳvọng.

Bởi vì một giấc mộng xa xăm, mà kết giao được với những người cóthểgiao cảtính mạng cho mình, đây làđiều màTrác Mộc Cường Ba không hềnghĩđến khi lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh chụp Tửkỳlân ấy. Từbỏgiấc mơ hay từ bỏtính mạng của bạn bè, gãbuộc phải chọn một trong hai con đường đó, cơ hồkhông cần phải suy nghĩgì, gãắt sẽ chọn con đường đầu tiên. Tuy nói rằng lần này đãthất bại, nhưng thếkhông cónghĩa làbọn họđãthất bại một cách triệt để, đầu mối vẫn còn đó, cơ hội vẫn còn đó… huống hồ, nhân sinh luận tri kỷ, một người có được mấy người bạn sống chết có nhau, chỉ một câu nói, đã có thể mang tính mạng mình ra đặt ngay vào tay gãmàkhông hềngần ngại, không hềhối hận oán than, cũng chẳng cần báo đáp. Nhìnnhững gương mặt thanh tân ấy, Đường Mẫn, Trương Lập, Nhạc Dương, bọn họkhông thểchết được, tuổi trẻcủa họ chỉmới vừa bắt đầu, cuộc đời sau này của họsẽxán lạn rực rỡ; Ba Tang không thểchết, anh đãphải hứng chịu quá nhiều gánh nặng, quánhiều trải nghiệm, anh ta đãchuộc đủ tội lỗi của mình, lẽra phải được sống một cuộc đời mới; đội trưởng, Lạt ma Á La, giáo quan Lữ Cánh Nam, giáo sư Phương Tân… họlại càng không thểchết, họvốn lànhân tài của đất nước, lànhân vật đỉnh cao trong mỗi lĩnh vực, lại là những người đãdành cho gãsựgiúp đỡvô cùng lớn lao, sựtồn tại của họ, cóthểnói làcòn quan trọng hơn sựtồn tại của bản thân gãbội phần.

Nghĩtới đây, Trác Mộc Cường Ba không khỏi khẽmỉm cười, nói: “Chúng ta nên nghe theo chuyên gia thôi, thếthì, rút lui vậy…” “Cường Ba thiếu gia…” Trương Lập và Nhạc Dương gần như đồng thanh kêu lên. Đường Mẫn thấy sống mũi mình cay cay, chừng như nước mắt sắp trào ra đến nơi.

Trác Mộc Cường Ba đãtừbỏcon đường tìm kiếm mộng tưởng, việc đóchẳng khác nào cắt thịt cắt da của cô ra vậy.

Lần này làcơ hội tốt nhất, bọn họđãđến gần Bạc Ba La thần miếu đến vậy rồi, thếmàlại bỏcuộc ởđây, không cólý do gìlại như thếcả.

Giáo sư Phương Tân vỗvỗlên vai Trác Mộc Cường Ba, mỗi cái vỗ, đều như đánh thẳng vào sâu thẳm đáy lòng gã.

Mãi tới khi giáo sư khẽgật đầu, Trác Mộc Cường Ba mới cốnén cảm giác bi thương, gật đầu đáp lại một cách kiên nghị, quyết đoán.

Đội trưởng Hồ Dương nhìn cảnh tượng ấy mà không sao hiểu nổi. Trong cả đội, anh chàng cao lớn này khôngphải làngười lãnh đạo, cũng chẳng cóđiểm gìhơn người, bình thường lại biểu hiện chẳng lấy gìlàm xuất sắc, sao mọi người lại đều nhìn chằm chằm vào gãta chờquyết định như thế? Nhưng anh đâu cóbiết, Trác Mộc Cường Ba không chỉ làngười khởi phát vàngười tài trợkinh phícho hành động lần này, trong đội ngũ, thân phận của gãgần như là một lãnh tụtinh thần vậy, mỗi người đều lấy gãlàm trung tâm màtụ tập lại với nhau. Giáo sư Phương Tân làngười hợp tác và người chỉ đường dẫn lối cho gã, Đường Mẫn mong mỏi được vĩnh viễn ởbên cạnh gã, Trương Lập thìtừlúc trong động băng ởKhảKhảTây Lýđãthầm thềvới lòng mình, Nhạc Dương thì lúc nào cũng khắc cốt ghi tâm nhớ ơn người đãcởi áo bọc bọc lấy mình, rồi dùng thân thểxác thịt màđối chọi với bầy ong sát nhân khủng khiếp, Ba Tang thì làem trai của lão bộc trong nhàTrác Mộc Cường Ba, anh gia nhập đội ngũnày một nửa cũng làvìtrảnợân tình, còn Lạt ma Á La và Lữ Cánh Nam, dường như họ cũng vì Cường Ba thiếu gia màxuất hiện ởđây. Một khi Trác Mộc Cường Ba ngãxuống, cảnhóm người này cũng sẽtan rã sụp đổ trong chớp mắt. Cố nhiên, võ nghệ của gã không được cao cường như Lạt ma Á La và Lữ Cánh Nam, tri thức của gã không được uyên bác như giáo sư Phương Tân và đội trưởng Hồ Dương, gã không nhạy bén như Trương Lập vàNhạc Dương, cũng không lạnh lùng bình tĩnh được như Ba Tang, lại càng không thông minh bằng Đường Mẫn, nhưng chỉcần gãlặng lẽđứng ởđó, làđãmang cho người bên cạnh một cảm giác yên ổn rồi. Gã không nhớ được, thì chỉ biết lẳng lặng mà cố gắng học thuộc đi học thuộc lại, gãkhông làm được, thìsẽkiên trìlặp đi lặp lặp lại động tác ấy, khi người ta nhìn thấy gã, thìtrên đôi môi gãđãnởra một nụcười đầy tràn tựtin. Thứtựtin ấy, cóthểkhiến người đối diện cũng tràn đầy tựtin theo; thân thểchính là ngôn ngữ, tuy gãkhông khéo ăn nói, nhưng trong vòng tay ôm siết mạnh mẽcủa gã, cái bắt tay chắc nịch, rồi cảcái vỗ lên vai, hay một cúđấm vào ngực, đều khiến người ta cảm giác được sựthân thiết thành thực. Tất cảcác động tác của gã, lúc nào cũng đều nhắc nhởmỗi một người xung quanh rằng: tôi không từbỏmộng tưởng, ngày mai, sẽlại cónhiều hy vọng hơn. Trong những hoàn cảnh đặc biệt, bất kểlàđối mặt với khókhăn gian khổgì, bất kểlàgặp phải trởngại, thất bại gì, chỉ cần ngẩng đầu lên, vẫn còn trông thấy cái bóng lớn như tháp sắt ấy vẫn đứng vững, rất nhiều thành viên trong đội đều có cảm giác rằng, không chuyện gì là không thểhoàn thành được. Bởi vìđây làCường Ba thiếu gia, thân thể cao lớn ấy sẽ vì bọn họ mà chống lên một khoảng đất trời.

Đây làm một người cóthân phận hết sức đặc biệt, một kẻcốchấp theo đuổi mộng tưởng của mình, một người chỉ dựa vào hành vi của bản thân cũng cóthểhiệu triệu người khác hưởng ứng và đi theo mình, gã tên là… Trác Mộc Cường Ba.

***

Những bóng người màu đỏbận rộn hiện lên một cách rõ ràng trong ống nhòm, sau cơn cuồng loạn của gió Tây, trước khi Ba Tang leo dây xuống, bọn Merkin đãtrởlại chỗ mỏm băng, chăm chúquan sát động hướng của đám người Trác Mộc Cường Ba. Biểu hiện của bọn Trác Mộc Cường Ba trong ống nhòm, khiến Merkin cứlắc đầu mãi không thôi.

Max nói: “Xem ra tấm bản đồkia cũng không chỉrõlối vào ởvịtrínào trên đỉnh núi ấy, tìm kiểu như chúng thếkia thật chẳng khác nào mèo mùbắt nhặng, tuyệt đối không có khảnăng.” Merkin thất vọng nói: “Chúng bắt đầu rút lui rồi, xem ra là đãbỏcuộc. Sao vậy, Trác Mộc Cường Ba, chẳng giống tính cách của mày chút nào cả!”

Ivan quan sát thêm một lúc nữa, nói: “Đúng làchúng bỏ cuộc rồi, đang chuẩn bịliều mạng xông qua khu gióthổi dữ dội. Chẳng còn gìđáng đểtheo dõi nữa rồi, ông chủ, chúng ta cũng rút lui thôi.” Merkin ấn mạnh cái ống nhòm vào tay Max, lắc đầu nói: “Rút!” Max thấp giọng thìthầm: “Ông chủ, mặc dùxưa nay tôi chẳng lấy gìlàm hảo cảm với lão giàSoares ngoan cốkia cho lắm, nhưng tôi cảm thấy, lão Soares ấy bình phẩm đám người này đúng lắm. Với thực lực của chúng, cóthểleo lên đỉnh núi tuyết kia đãlàđạt tới cực hạn rồi, dựa vào chúng đểtìm Bạc Ba La thần miếu làchuyện hầu như vô vọng. Ông chủ, hay làchúng ta đi cướp tấm bản đồkia về, cộng với những đầu mối khác nữa, rồi tựđi tìm còn hơn?” Merkin tung chân đámột phát vào mông Max, quát: “Mày hiểu cái mẹ gì!” Nói đoạn, y lại ngước nhìn lên khu vực sương mùdày đặc che phủnơi bọn Trác Mộc Cường Ba đang đứng, cởi nút cổáo ra, rút bên dưới ống dưỡng khíra một thanh kiếm đồng nho nhỏ. Dưới ánh sáng thanh kiếm đồng đeo ngược trước ngực này lóe lên những tia chói mắt, thân kiếm hình lăng trụbốn mặt, bốn con quỷtượng trưng cho Si, Mị, Võng, Lượng bám mình trên bốn phía thân kiếm, bên dưới mỗi con quỷđều cómột hàng văn tựcổkhóhiểu, chỗđầu đốc kiếm là một con kỳlân kiểu thư hùng nhất thể, thân kiếm vàđốc kiếm nối lền với nhau, nhìn cũng cómấy, g y phần giống với cái thập tựgia. Cầm thanh kiếm đồng cócả hơi ấm cơ thể trong tay, nhớ lại lời răn đe của ông nội, Merkin thầm nhủ: “Trác Mộc Cường Ba, cólẽ, chúng ta có sốmệnh giống nhau cũng không chừng.”

***

Trên đường rút lui, vìBa Tang đột nhiên mất đi khảnăng khống chế bản thân, nên cần phải có người dìu đỡ. Mọi người đều cảm thấy mệt mỏi chưa từng có, so với lúc sau khi bịtrọng thương ởĐảo Huyền Không tựthìchỉcóhơn chứtuyệt đối không kém, không chỉvìthân thểđối kháng với gióTây làm cho sức cùng lực kiệt, màcòn cảvềmặt tinh thần nữa, sĩkhíủdột đãlan truyền đi khắp các thành viên trong đội.

Hơn nữa, trong lúc này làm thếnào đểvượt qua được Tây phong đới thêm lần nữa cũng trởthành vấn đềlớn nhất màhọphải đối mặt. Ban đầu, họđãmang quyết tâm đập nồi dìm thuyền(*) màvượt qua được khu vực chết người ấy, giờđây, thuyền đãchìm, nồi đãđập, họlại phải quay ngược trởvề, không ai biết được, phải xuất hiện kỳtích gìthìhọ mới trởvềthuận lợi được.

Trong cơn gióTây cuồng loạn, các thành viên đội leo núi bước sâu bước nông đi trên nền tuyết phủ, chốc chốc lại có người trượt ngã. Những người trượt ngãđều không thốt lên tiếng nào, chỉlặng lẽbòdậy, hoặc giảđỡnhau đứng lên, rồi lại tiếp tục bước đi về phía trước. Chỉ có điều, lần này, hướng đi của họlại dần rời xa nơi họđặt hy vọng. Mũđột đầu của Ba Tang đã bị giật rách, gió Tây lạnh buốt khiến khóe miệng anh ta nứt nẻ như ruộng đồng mùa hạn hán, gương mặt đãbịcái giálạnh biến thành màu tím tái, trông tựa như lũquỷmặt xanh nanh vàng ởchốn âm ty địa ngục vậy. Hơi thởcủa Đường Mẫn, giáo sư Phương Tân vàđội trưởng Hồ Dương nặng nề hơn một cách rõ rệt; Trương Lập, Nhạc Dương thìđãhết sạch bình dưỡng khítừnãy, giờhai người phải chia nhau lần lượt sửdụng một bình dự phòng; Lạt ma ÁLa vẫn đi đầu đoàn, nhưng bước chân ông rõràng không còn nhanh nhẹn được như khi lên đụn tuyết nữa; Trác Mộc Cường Ba theo sát phía sau vịlạt ma già, thân thểcao lớn của gãkhông chỉlàchỗtránh giócho mọi người phía sau, màđồng thời là một cột mốc di động, mà giờđây, cái cột mốc này cũng đang do dự, tựa hồđang có xu hướng rời khỏi quỹđạo an toàn. Ánh mắt mỗi người đều lộvẻnghi hoặc khóhiểu, tất cảđều bắt đầu chất vấn mình về kết cục hành động lần này, rốt cuộc làthất bại ởchỗnào? Con đường lúc đi vàlúc vềđều dài đằng đẵng như nhau, họ men theo đụn tuyết trong màn sương mù dày đặc, chỉ riêng quay trởlại dốc núi chỗleo len thôi cũng đãtốn gần một tiếng đồng hồ rồi. Đã có kinh nghiệm lần trước, họ không dám lại quágần chỗđụn tuyết đểđềphòng sụt lởlần nữa, nhưng lại cũng không dám đi quáxa đểtránh lạc mất phương hướng trong sương mù, vậy nên cảđoàn chỉcóthể tiến bước trong một khoảng hẹp dài sát bên bờđụn tuyết.

Tìm được chính xác dốc núi ban đầu, họlại đi dọc theo triền dốc, chuẩn bịrời khỏi khu vực đọng tuyết. Lúc đó, ởphía trước họ, sẽlàngọn gióTây cóthểxétan mọi thứ.

Trác Mộc Cường Ba đỡBa Tang bước đi, dưỡng khí của gãbịtiêu hao nhiều nhất, bình dưỡng khídựphòng đã xuất hiện đèn đỏcảnh báo. Giờchỉcòn lại một bình dành cho cấp cứu ởchỗĐường Mẫn, cô lấy ra, nhưng Trác Mộc Cường Ba nghiêm khắc từ chối: “Nhớ cho kỹ, Mẫn Mẫn,bình này làđểdành cứu mạng mọi người!” Đúng lúc này, trên đầu đột nhiên cótiếng nổầm vang, giáo sư Phương Tân vội hỏi: “Tuyết lởhả?” đội trưởng Hồ Dương không nghĩngợi gìnhiều, vội hét lên: “Rời khỏi triền núi mau, chỉsợđụn tuyết khổng lồkia sắp sập xuống rồi!” Mẫn Mẫn vội nhét bình dưỡng khídựphòng ấy vào ba lô.

(*) Xuất phát từđiển tích Hạng Vũđem quân đánh quận Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng. Vềsau được nhiều tướng lĩnh áp dụng trong mỗi tình huống cụthể: Vương Trấn Ác đánh Hậu Tần, LýTĩnh tập kích Âm sơn… nên đã trở thành thành ngữ của người Trung Quốc.

Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Chương 36

TỬVONG TÂY PHONG ĐỚI (4)

Tuyết lở Trong sương mù, không biết cóthứgìđótrên cao kia rơi xuống, mọi người đều đồng loạt lăn ra phía ngoài triền núi tránh né. Cũng may, diện tích bịsụt lởkhông lớn lắm, chỉ nghe “rầm rầm” mấy tiếng, một vật nặng đập xuống tầng đất tuyết. Bọn Trác Mộc Cường Ba cũng dần lấy lại bình tĩnh, Lạt ma ÁLa cất tiếng hỏi: “Hình như không phải tuyết lở?”

Đội trưởng Hồ Dương ngoảnh đầu nhìn lại, chỉthấy ở chỗmọi người vừa bước đi, cómấy quảcầu tuyết đường kính chừng một mét vỡtung tóe làm bốn năm mảnh. Đang chần chừnghi hoặc, trên đỉnh đầu lại vang lên mấy tiếng rầm rầm nữa, đội trưởng Hồ Dương vội lăn ra xa khỏi khu vực nguy hiểm, ngước nhìn lên trên, cólẽlànhững quảcầu tuyếtnày lăn từmép đụn tuyết kia xuống, tuy nói rằng tầng tuyết đọng bên trên chỉcách cónăm sáu mét, nhưng khoảng cách ấy đãđủkhiến họkhông thểnhìn thấy bất cứthứgìnữa rồi.

Hết quảcầu tuyết này lại đến quảcầu tuyết khác nổtung bên cạnh các thành viên trong đoàn leo núi, ai nấy đều phải tránh névô cùng vất vả. Lữ Cánh Nam hỏi: “Rốt cuộc làchuyện gì vậy?” Đội trưởng thoáng trầm ngâm suy nghĩ, rồi giật mình sực hiểu ra: “Tuyết yêu, đây làhành vi trảthùcủa tuyết yêu! E

rằng không chỉcómột con thôi đâu, bọn chúng biết chúng ta muốn rút lui, l ại đi qua bên dưới đụn tuyết, thếnên đãdùng những quảcầu tuyết này đểtrảthù!”

Nhạc Dương bực tức nói: “Ghét thật, khoảng cách xa như vậy, sao chúng lại thấy chúng ta trong sương mù thế nhỉ? Tôi cónhìn thấy cái quái gìđâu chứ!”

Giáo sư Phương Tân nói: “Mau rời khỏi đây, quả cầu tuyết to thế kia, bị đập trúng người thì không phải chuyện chơi đâu.” Mọi người giữmột khoảng cách không gần cũng không xa đụn tuyết, màkhoảng cách này vừa hay lại chính lànơi những quảcầu tuyết kia cóthểlăn xuống. Nhất thời, như thể trời đổ mưa sao băng, những vạt tuyết lóe lên bắn vào người chẳng khác nào đávụn đập vào cơ thể, cảbọn Trác Mộc Cường Ba chỉcóthểcẩn thận hết sức nétránh những đòn tấn công từphía trên xuống kia, chứchẳng biết làm gì hơn. Thếnhưng, lũtuyết yêu kia dường như hoàn toàn nắm bắt chính xác được phương vịcủa họ, những quảcầu tuyết lăn xuống đều cực kỳchuẩn xác. Được một lúc, không hiểu cóphải bọn tuyết yêu đãhết đạn hay vìnguyên nhân gìkhác, cuối cùng những quả cầu tuyết ấy cũng không lăn xuốngnữa. Nhưng bọn Trác Mộc Cường Ba còn chưa được nghỉ ngơi chút nào, thìđột nhiên những gòđất phình lên phía bên ngoài đụn tuyết lại phát ra những tiếng “tạch tạch ùù” tựa hồ cóthứgìđómuốn pháđất chui lên. Giáo sư Phương Tân vừa nói được một câu: “Tốt rồi, hình như chúng không trông thấy chúng ta nữa thìphải.” Bỗng nghe đội trưởng Hồ Dương thốt lên: “Không xong!

Đây lànúi lửa băng, núi lửa băng sắp phun trào rồi! Phun trào với quy mô lớ n thếnày, ắt sẽdẫn đến phản ứng dây chuyền! A, mọi người…” Lời anh còn chưa dứt, đã nghe một tiếng nổkinh thiên động địa vang lên, một gòbăng bên cạnh nổ toác râ, tựa như suối nước nóng phun trào, mạt băng, mạt tuyết kèm theo đất đáđông cứng bắn tung tóe lên cao tới hai ba chục mét, một phần bịgióTây thổi tạt qua một bên, còn những tảng đálớn thìlại rơi thẳng xuống, nhất thời, băng đárơi như mưa, đập xuống nền tuyết tạo thành những hố lớn. Cả đám Trác Mộc Cường Ba kêu lên kinh hãi, hoảng hốt chạy thục mạng. Từng gò đông trướng nổ tung ra, vụn đá, vụn băng bịhất tung lên không trung. Núi lửa băng đáng sợ, quátrình phun trào hoàn toàn không khác gì núi lửa bình thường, chỉlàthứbịphun lên không trung kia không phải nham thạch nóng bỏng màlàbăng đálạnh thấu xương.

Núi lửa băng phun trào trên diện tích lớn, thêm nữa khoảng cách lại rất gần đụn tuyết kia, kết quảchính là, sau một tiếng đứt gãy, cảngọn núi tuy_ết bắt đầu rung lên, tiếp liền sau đó, trong màn sương mù, một thân hình khổng lồđổ sập xuống. Nền đất nơi mọi người đang đứng rung lên một chập, kếđólàm cảm giác như thểxe lửa đến gần, đồng thời mảng tuyết lớn dưới chân đãnhư tấm kính xuất hiện vết nứt,nhanh chóng tách rời ra, rồi bắt đầu lăn xuống theo dốc núi.

Đội trưởng Hồ Dương hét lớn: “Mau! Xông vềphía trước!

Núi lửa băng phun trào làm đụn tuyết sụt xuống, đồng thời gây ra tuyết lở! Mau vượt qua triền núi, rời khỏi nơi này!” Trong màn sương mù dày đặc và những thảm họa tự nhiên trước sau tiếp nối, cả đội đã rối loạn hết phương hướng, bịtách ra thành mấy nhóm, chỉnhìn thấy cái bóng mơ hồcủa đồng đội mình, rồi hòhét hỏi đáp đểxác định thân phận vàvịtrícủa đối phương. Thếsụt lởcủa tuyết đọng dưới chân đãhình thành, cần phải mau chóng rời khỏi nơi đây trước khi đụn tuyết đãvỡra từng mảng từng mảng lớn trên kia ào ào trượt xuống. Đồng thời, phía bên trái, lại có một vạt tuyết như bức tường đổsập đèlên trên các thành viên trong đội leo núi.

Trong lúc hỗn loạn, bình dưỡng khídựphòng kia lăn ra ngoài. Nhớ đến lời nhắc nhở của Trác Mộc Cường Ba, Đường Mẫn liền vươn tay ra chộp lại một cách bản năng.

Vốn vịtrícủa cô đãởmép rìa chỗtuyết lởsụt xuống rồi, nhưng tuyết ởchỗđócũng nứt toác ra, thân thểĐường Mẫn lập tức mất thăng bằng, chỉkịp kêu lên một tiếng kinh hoảng rồi trượt xuống dưới theo những vạt tuyết.

Trác Mộc Cường Ba đi ởphía trước, gãđãmệt mỏi về cảthểxác lẫn tinh thần, nhưng lúc cócầu tuyết lăn xuống, gã đãbắt đầu đểýđến động thái của Đường Mẫn rồi, hiềm nỗi Đường Mẫn đi ở phía sau, trong sương mù mờ mịt lại không thểphân biệt được ai với ai. Bởi vậy, vừa nghe thấy tiếng kêu của Đường Mẫn, Trác Mộc Cường Ba lập tức giật bắn mình kinh hãi. Đãvượt được sang phía bên kia dốc núi, gãliền đặt Ba Tang xuống, rồi quay ngược trởlại. Lữ Cánh Nam ởgần Đường Mẫn hơn, vừa nghe tiếng, liền nhảy tớngay, vừa hay trông thấy thân thểĐường Mẫn trượt xuống phía dưới theo các vạt tuyết, cô liền bổnhào theo, cùng lúc hướng vềphía Trác Mộc Cường Ba đang chạy đến gần, hét lên: “Đừng qua đây!” Lữ Cánh Nam nương theo thếtừtrên cao nhảy xuống, chụp lấy hai tay Đường Mẫn. Trác Mộc Cường Ba lúc này đãđến sát sau lưng Lữ Cánh Nam, thấy Đường Mẫn ngã vào khu vực tuyết lở, gã nào còn nghĩ ngợi được điều gì hơn nữa, tuyết lởbăng sụt gìcũng mặc, gãkhông chút do dựnhảy xuống theo, tóm lấy chân Lữ Cánh Nam.

Lúc này, Trương Lập đãchạy tới, nhưng vẫn còn cách bọn Trác Mộc Cường Ba tới ba bốn mét, chỉ có thể nhìn thấy bóng người mờmờ, dùcónhảy theo cũng không kịp tóm lấy Trác Mộc Cường Ba nữa. Anh còn chưa kịp nhảy lên, đãbịLạt ma ÁLa ởphía sau kéo giật trởlại, chỉthấy ba bóng người như ngồi ván trượt, theo dòng tuyết lởđi càng lúc càng xa.

Nhạc Dương vàmấy người còn lại cũng chạy tới, lúc này ba người bọn Trác Mộc Cường Ba đãbiến mất trong màn sương mùmờmịt, không thấy tăm tích đâu nữa. Đứng ở dốc núi phía bên này, chỉthấy dòng thác tuyết như cơn lũ quét sạch tất cảcuồn cuộn tràn vềphía trước, hy vọng sống sót trong dòng thác lũ ấy là bao nhiêu phần trăm, những người còn lại đều không dám tưởng tượng tiếp nữa. Đội trưởng Hồ Dương hét lên vềphía dòng tuyết chảy: “Nếu còn sống thìphát tín hiệu cho chúng tôi, chúng tôi nhất định, nhất định sẽtìm được ba người!” Trương Lập hận lắm, tại sao, hành động cuối cùng lại thất bại như thế! Khókhăn lắm họmới lên được đỉnh núi, nhưng lại không thấy gìcả, chẳng tìm được gìcả. Nghĩđếnchặng đường hai năm gian khổvừa qua, lại nhớđến tiếng nói, nụ cười của Cường Ba thiếu gia, anh lập tức òa lên khóc thất thanh.

Nhạc Dương đãsắp xếp ổn thỏa cho Ba Tang, mới lặng lẽbước đến gần Trương Lập, điềm đạm nói: “Cường Ba thiếu gia sẽkhông cóchuyện gìđâu!”

***

Lại nói đến ba người bọn Trác Mộc Cường Ba, Lữ Cánh Nam vàĐường Mẫn, cùng bịvùi lấp trong đống tuyết lở, tình hình chẳng khác nào đám lục bình(*) trong dòng nước lũ, lúc thìbịtạt ngang, lúc lại xoay tròn, lúc thìlăn lông lốc, chỉthấy trời xoay đất chuyển, không còn phân biệt đâu là Nam Bắc Đông Tây gìnữa. Nhưng ba người vẫn giữđược một chút tỉnh táo cuối cùng, không ngừng nhắc nhởbản thân tuyệt đối không được buông tay ra. Cả Ba đều hiểu rất rõ, chỉcần buông tay, cólẽhọsẽkhông bao giờnhìn thấy nhau nữa.

Tỉlệsống sót trong tuyết lởcực kỳthấp, một làthương vong do va chạm hoặc rơi từtrên cao xuống theo các vạt tuyết, hai làbịtầng tuyết dày nhấn chìm. Tuy hoa tuyết thoạt nhìn thìnhẹbẫng như bông, nhưng những đụn tuyết đãtích tụmột thời gian dài màđột nhiên sụp xuống thìmật độhạt tuyết sẽdày đặc như làcát chảy vậy, chỉcần đủsâu, những người bịvây hãm ởbên trong đóthật chẳng khác nào rơi xuống đầm lầy, càng giãy giụa vùng vẫy thìcàng lún sâu hơn, gần như làkhông thểbòra ngoài được, cuối cùng sẽbịcác hạt tuyết nhỏbéấy đècho không sao thởnổi, tắc hơi mà chết. Trong giờphút quan trọng này, thành quảhuấn luyện đặc biệt mới bộc lộrõràng, lợi dụng dòng tuyết chảy cuồn cuộn xuống dốc núi, ba người gắng hết sức giữtư thếlưngáp xuống đất, dùng ba lô đểgiảm bớt những thương vong do va đập gây ra, hai tay vừa nắm chặt đối phương, vừa vận lực ôm lấy đầu, bảo vệ cho vùng đầu mặt không bị những vết thương chímạng. Đồng thời, Trác Mộc Cường Ba vàĐường Mẫn một trước một sau, cộng thêm Lữ Cánh Nam ở giữa đều cố gắng dùng chân khống chế phương hướng trong dòng tuyết lở, khiến cho quỹđạo trược của ba người luôn song song với dòng tuyết, như vậy thìthương tổn sẽđược giảm tới mức tối thiểu. Hai chân Đường Mẫn hễ chạm phải vật thểnào tương đối gồlên, làliền vận hết sức đạp thật mạnh, đểba người tránh khỏi những vật thểnguy hiểm ấy. Nếu đổi lại làngười khác, ắt đãchỉcóthểthảmình trôi xuống theo dòng tuyết, căn bản không thểtựkhống chế được như vậy rồi.

Tựa hồnhư lại tiến hành khảo nghiệm chứng thực khả năng Mật tu một lần nữa, Trác Mộc Cường Ba hoàn toàn mất đi cảm giác vềkhông gian vàthời gian. Không biết bao lâu đãtrôi qua, cũng không biết mình đang ởchốn nào, cứ chỉ lặp đi lặp lại một quá trình, thoắt lên, thoắt xuống, đột nhiên xoay trái xoay phải, rồi lại thoắt cái đãlộn nhào dựng ngược, cólúc chỉthấy trước mắt đen kịt, gần như không sao thở nổi, lúc thì trước mắt bỗng nhiên bừng sáng lên, chói đến độkhiến mắt gãgần như bịlóa; Đường Mẫn lại cảm giác như mình bịrơi vào một cái máy vắt quần áo khổng lồ, lực ly tâm cơ hồmuốn bơm toàn bộmáu trong cơ thểcô ra ngoài; còn Lữ Cánh Nam thìcómột cảm giác khác, cô cảm thấy đường trược của họ đang dần nghiêng lệch theo hướng Nam, liền nghĩ, cólẽhọđang băng qua dải gióTây, cơn gióTây đáng sợđãthổi chệch hướng cảcơn lũtuyết khổng lồ. Thếnhưng cảm giác thìrất không chính xác, liên tục bịnhồi lên xuống quay cuồng đãlàm cô mất cảm giác có trọng lực, như thểmột người rơi tựdo từtrên cao xuống vậy, cứmuốn phán đoán xem mình bay vềhướng nào, mà kỳthực kết quảthìchỉcómột: rơi xuống địa cầu.

Trời đất tối tăm mùmịt, Trác Mộc Cường Ba không thể diễn tả được cảm giác ấy là như thế nào, có vẻ như đã dừng lại rồi, nhưng dường như lại không phải vậy, dường như gãvẫn đang xoay chuyển, không thểphân biệt được là bản thân mình xoay chuyển hay trời đất đang xoay chuyển.

Bốn phía đều làbóng tối trải ra mênh mang vô tận, còn gã thìvẫn không ngừng rơi xuống chỗtối tăm sâu thẳm nhất, nhưng mãi vẫn chưa thấy đáy đâu. Trong bóng tối, cómột luồng sức mạnh màgãhoàn toàn không thểkháng cự, khiến lồng ngực gãtức nghẹn, không thểnhúc nhích, cũng không thểnào hít thở, thân thểnhư thùng thuốc nổđãbịchâm ngòi, khíthểkhông cóchỗnào phát tiết, khiến người gãnhanh chóng phình lên.

“A!” Trác Mộc Cường Ba đột nhiên mởbừng hai mắt, vẫn còn cảm thấy đất trời xoay chuyển đảo lộn, hai tay nắm chặt, nhưng lại cảm thấy rất rõràng rằng trong bàn tay mình không cóbất cứthứgì. Gãgiật bắn người, lật đật bòdậy, nhưng không đứng vững nổi, loạng choạng một cái rồi ngã nhào trên nền tuyết, ngước mắt nhìn lên, chỉthấy bốn bềđều bịtuyết phủ, sương mùbao bọc xung quanh, một màu trắng nhờnhờmênh mông trải rộng, trong bao la chỉcótiếng gió rít gào, một cảm giác hoang lương trào dâng lên trong tâm thức gã. Trong làn giólạnh ấy không thấy bóng người nào, giữa vùng trời băng đất tuyết ấy, cơ hồchỉcòn lại một mình Trác Mộc Cường Ba, gãđột nhiên cảm thấy mình bất lực yếu đuối, trước sức mạnh của đại tự nhiên, con người saoy , ̣ ̣  ̣ , g cóthểkháng lại nổi! Gã, Mẫn Mẫn, còn cả Lữ Cánh Nam nữa, đãbịtách ra từlúc nào? Gãra sức bới tuyết, đào tung lên hết hố này đến hố khác, nhưng vẫn không hề có phát hiện gì, cuối cùng không kìm được hét tướng lên: “Mẫn Mẫn! Giáo quan! Hai người ởđâu? Trảlời tôi đi…” Giọng gãnhanh chóng bịgióTây thổi cho bay tan tác.

Trác Mộc Cường Ba gào lên như muốn xécổhọng, lại ra sức hô hoán thêm mấy lần nữa. Ởphía xa dường như vẳng lại tiếng vọng: “Trảlời tôi… trảlời tôi…” Trác Mộc Cường Ba cuống lên, trong lòng rối loạn, cảm giác hoảng hốt và bất lực kia lại trào dâng lên trong tâm khảm, tuyết phủ mênh mang vô bờ, gió núi rít gào cuồng loạn, gãphải làm một điều gìđó, nhưng lại lực bất tòng tâm, kẻđịch thìkhông thấy, cũng không chạm được, nhưng lại mạnh mẽ đến độ khiến người ta không thể phản kháng.

“Đây làsốmệnh hay sao?” Trác Mộc Cường Ba tựgiày vò, “Tại sao, tại sao ta vẫn còn sống? Rốt cuộc làtại sao?” Gãkhông cam tâm, không chịu bỏcuộc, không ngừng bới đống tuyết lên, mỗi lần đào được một cái hố là lại hướng vềphía khác hét lên gọi, nhưng thứgãnhận được, chỉlàcâu trảlời của băng lạnh của giórét. Phóng mắt nhìn ra xa, dải màu trắng ấy như nối liền với chân trời, thửhỏi đến năm nào tháng nào, gãmới biết hết được đống tuyết này màtim thấy người trong lòng!

“Kêu cái gìmàkêu, cảnúi cũng bịanh kêu gào làm sập xuống rồi đấy!” Giọng Lữ Cánh Nam vang lên trong màn sương mù, như cũng bịkhản đặc đi vìsung huyết, nhưng âm thanh ấy lọt vào tai Trác Mộc Cường Ba, thực chẳng khác gì tiếng nhạc tiên trên trời cả. Gãvội cuống cuồng chạy vềphíaLữ Cánh Nam, lớn tiếng hỏi: “Giáo quan, cô… cô không sao chứ? Mẫn Mẫn đâu? Cóởcùng với cô không?” Lúc chạy gã mới nhận ra, đôi chân mình đãquỳđến tê chồn, được vài bước gãđãlộn nhào một vòng, rồi lại bịcuồng phong thổi cho lăn lông lốc thêm mấy vòng nữa, cảngười đập mạnh vào nham thạch đông cứng, nhưng gãvẫn không cầm được màbật cười lên.

Lữ Cánh Nam thấy bộdạng nhếch nhác của Trác Mộc Cường Ba, bất giác cũng bật cười, chạy tới đỡgãđứng lên, nói: “Cô ấy không sao. Hai người đều bịhôn mê, vừa nãy tôi tìm được một hốc đáởgần đây, vốn định kéo Mẫn Mẫn qua đótrước, rồi mới quay lại kéo anh sau. Anh cóbiết làanh nặng như thếnào không hả?”

Được Lữ Cánh Nam dìu đỡ, hai người tập tễnh đi về phía hang động màLữ Cánh Nam nói. Trác Mộc Cường Ba cảm giác gióởđây còn lạnh hơn ởnhững chỗkhác, liền hỏi: “Đây làchỗnào thế?”

Lữ Cánh Nam lấy ra một thiết bị điện tử, nói: “Không biết, chúng ta trượt xuống dọc theo triền dốc, cólẽlàvùng rìa của sông băng, khu vực đứt gãy của sông băng cólẽở phía Đông Bắc, nếu không thì là ở phía Tây Bắc. Có lẽ chúng ta đang ởkhoảng độcao từsáu nghìn đến sáu nghìn năm trăm mét so với mực nước biển, không khíởđây đãđủ đểhô hấp bình thường rồi. Phải cảm tạgióTây đấy, nóđã thổi bay hết đống tuyết trên đầu chúng ta đi, vậy nên ba chúng ta mới nhặt được cái mạng nhỏnày về. Bằng không, vừa nãy khi dừng lại, tuy rằng tôi vẫn chưa mất hết ýthức, nhưng khắp người đãkhông còn chút sức lực nào nữa, chỉ biết nằm đợi tuyết phủlên chôn sống màthôi.” Trác Mộc Cường Ba nhìn thiết bị điện tử trên tay Lữ Cánh Nam hỏi: “Máy hướng dẫn laser hả?”

Lữ Cánh Nam gật đầu: “Tôi lắp đặt thiết bịphát xạtia laser ởcửa hang, nếu Lạt ma ÁLa vàmấy người kia cóthể thuận lợi quay trởlại, hy vọng họtìm thấy chúng ta. Tuy là sương mùởchỗnày đãnhạt đi phần nào rồi, nhưng vẫn còn trong phạm vi bịmùtuyết che phủ, tầm nhìn chỉkhoảng hai ba chục mét, màgiócũng rất lớn nữa.” Trác Mộc Cường Ba biết rõ, đây làsương mùmê ảo màđội trưởng Hồ Dương từng nhắc đến, chỉdựa vào ba người họthìkhông thểnào thoát ra được, cách tốt nhất chính làtìm một hang động để ẩn tránh. Gãchỉmột lòng muốn sớm gặp được Mẫn Mẫn, sợđến chậm một giây thôi sẽlại xảy ra biến cốgìđó, hoàn toàn không hềđểýđến người đàn bàđang dìu đỡmình, không hềđểýđến ánh mắt ấy, đến sựtận tâm cẩn thận ấy.

Cho tới khi vào bên trong hang động, tận mắt nhìn thấy Đường Mẫn đang bình thản nằm trên chiếc giường xếp từ đống vải bạt rách rưới, trái tim treo lửng lơ của gãmới yên tâm phần nào, lại ngoảnh đầu hỏi Lữ Cánh Nam: “Cô ấy không sao chứ?”

Lữ Cánh Nam gật đầu: “Chỉhôn mê thôi, một lúc nữa sẽ tỉnh lại.” Trác Mộc Cường Ba ngồi xuống bên cạnh Đường Mẫn, đưa mắt quan sát xung quanh. Đây không phải hang động, màchỉlà một khe nứt trên vách đá, đủchỗcho bốn người nằm, nhìn lên khe nứt phía trên cóthểthấy sương mùtrắng xóa. Gãđột nhiên sực nhớra điều gìđó, liền hỏi: “Lúc nãy tôi gào thét gọi hai người khắp nơi, chẳng lẽ giáo quan không nghe thấy?” Lữ Cánh Nam đáp: “Ờ… lúc đóđang ởtrong khe nứt này, bên ngoài giólại lớn nữa…” Kỳthực, từlúc Trác MộcCường Ba hét gọi lần đầu, cô đãnghe thấy, đi ra ngoài cửa hang, lặng lẽnhìn bóng hình cao lớn đang ra sức đào bới trong giótuyết ấy từđằng xa, chỉthấy gãđứng sừng sững như tượng giữa đất trời. Cô không trảlời gãngay, chỉlặng lẽquan sát, những tiếng gọi ấy, khiến cô không khỏi rung động trong lòng, ảo tưởng rằng nếu mình làngười bịchôn vùi dưới tuyết, nếu có một người đàn ông như thế, một người đàn ông cóthểvìmình màquên cảbản thân, đau đớn mànỗlực đến phút cuối cùng, cô cảm độ ng đến độmuốn rơi nước mắt. Chỉtiếc rằng… Không khínhất thời trởnên ngột ngạt, Trác Mộc Cường Ba không hiểu nguyên nhân tại sao. Gãhàra mấy hơi, dùng sức chàmạnh hai tay cho ấm, sau đóluồn vào ngực Mẫn Mẫn, tim vẫn đập rất mạnh mẽ, hơi thởbình ổn điều hòa, lúc ấy gãmới yên tâm hẳn. Rút tay ra ngoài, chỉthấy vừa lạnh vừa buốt, gãkhông khỏi ôm chặt lấy mình, đoạn cất tiếng hỏi: “Nơi này hình như còn lạnh hơn cảtrên đỉnh núi?” Lữ Cánh Nam mỉm cười đáp: “Đương nhiên rồi, không nhìn lại xem anh đang mặc cái gìà?”

Lúc ấy Trác Mộc Cường Ba mới đểýthấy, thìra bộy phục bên ngoài của gãđãrách bươm như xơ mướp, ba lô cũng bịrằng rách một mảng to tướng như miệng cásấu, đồ đạc bên trong đãrơi ra bảy tám phần. Nhìn lại sang phía Lữ Cánh Nam, thấy quần áo cô cũng rách nát tảtơi, đâu cũng thấy chỗthủng, quần áo thông thống như thếkhông thấy lạnh mới làlạ. Quần áo trên người Mẫn Mẫn dường như vẫn còn hoàn hảo, thếnhưng… đây chẳng phải làđồcủa Lữ Cánh Nam hay sao, thìra, không ngờlại lànhư thế… Trác Mộc Cường Ba nhìn Lữ Cánh Nam với ánh mắt cảm kích. Lữ Cánh Nam hơi nhích người sang, trong khônggian không được rộng lắm này, chỉ cần nhích một chút là thành ra ngồi sát sạt vào người Trác Mộc Cường Ba rồi. Cô cốgắng bình tĩnh hết sức nói với Trác Mộc Cường Ba: “Mọi người ngồi sát vào với nhau, thìsẽbớt lạnh phần nào.” Hơi thở thơm như mùi hoa lan lập tức làm Trác Mộc Cường Ba luống cuống, mấy lọn tóc mềm mại dính lên mặt gã, cảm giác hơi ngưa ngứa. Gãhơi nhích người vềphía Đường Mẫn theo bản năng, rồi gật đầu nói: “Ừm, đúng đấy, đểtôi đánh thức Mẫn Mẫn dậy luôn, không thểđểcô ấy nằm mãi như thế này đượ c.” Lữ Cánh Nam cụp ánh mắt xuống.

Đường Mẫn từtừtỉnh lại, lần này cô không khóc òa nức nởlệtuôn như suối, cũng không õng ẹo làm nũng, tựa nhưn chỉ vừa ngủ một giấc ngọt ngào thôi vậy. Trong tiềm thức của cô, chỉcần cóTrác Mộc Cường Ba ởbên, thìdùcho trời sập xuống, mình cũng vẫn chẳng sao cả. Đầu gối lên đùi Trác Mộc Cường Ba, cô bình tĩnh, điềm đạm mỉm cười nói: “Vừa nãy em mơ, mơ thấy hai chúng ta hóa thành hai con chim bay lượn tựdo trên bầu trời, rồi sau đólại hóa thành hai con cá, bơi lội…” Nói tới đây, giọng cô nhỏlại, lật người thìthầm vào tai Trác Mộc Cường Ba một câu gìđó, rồi lại cười hìhì. Trác Mộc Cường Ba đỏbừng mặt lên, đằng hắng một tiếng, thấp giọng nhắc: “Đừng phá nữa, giáo quan ở bên cạnh đấy.” Đường Mẫn giờ mới để ý thấy Lữ Cánh Nam đang ngồi bên cạnh Trác Mộc Cường Ba, cô áp chặt người vào ngực Trác Mộc Cường Ba thêm chút nữ" a, rồi mới nói: “A, giáo quan, cô vẫn ổn chứ, ba người chúng ta, cuối cùng đều vô sựcảrồi.” Trong khe nứt chật hẹp ấy, mỗi lời mỗi chữcủa Đường Mẫn đều đập vào tai, nét mặt Lữ Cánh Nam hết sức kỳquái,không phải cười, cũng chẳng phải chán ghét, nhìn không ra ngưỡng mộao ước, cũng chẳng thấy vẻghen tuông đốkỵ, như cốýkiềm chếtạo thành một gương mặt của người máy vậy. Cô lạnh lùng đáp: “Vẫn chưa thểnói làvô sựđâu, gió tuyết bên ngoài rất lớn, chúng ta bị vây khốn ở đây rồi.

Không cóthức ăn, không cóvũkhí, không biết làcócơ hội ra khỏi đây không nữa.” Trác Mộc Cường Ba ôm lấy Đường Mẫn tựa như ôm một chúmèo con nằm cuộn trong lòng mình, nói: “Giờchỉhy vọng đội trưởng Hồ Dương vànhững người còn lại cóthể bình yên thoát nạn, lần theo thiết bịphát xạlaser màtìm thấy chúng ta.” Nói tới đây, gãđưa mắt nhìn ra cơn giómỗi lúc một mạnh lên bên ngoài khe nứt, thêm một lần nữa cảm nhận được đạo lỹ, con người không thểđối chọi lại với trời cao.

Sau khi Đường Mẫn tỉnh lại, không khíbên trong khe nứt dường như khác hẳn đi, cómấy lần cả Ba người đều định mởmiệng nói chuyện, nhưng lời ra đến miệng rồi, cơ hồlại bịnuốt trởvề. Trác Mộc Cường Ba ngồi giữa hai người phụ nữ, trông thấy họmấy lần muốn nói rồi lại thôi, cũng muốn nói đùa mấy câu cho không khíbớt phần căng thẳng, nhưng lại chẳng tìm được chuyện gìmànói cả, đành hết nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, chốc chốc lại cười ngây ngốc một chập.

Giờđây, những gìba người còn lại, chỉlàmấy món thiết bịđiện tửchẳng dùng được vào việc gìtrong ba lô Lữ Cánh Nam, nửa bình dưỡng khídùng dởvàmột cuộn day thừng mảnh, ngoài ra thì không còn thứ gì khác nữa. Dần dần, cá i lạnh bắt đầu hoành hành, trong không gian chật hẹp này bọn họlại không thểhoạt động gìđược, vậy làcứnhư từng cơn sóng thủy triều ào tới, cái lạnh vỗập vào ba người quần áo rách tảtơi thông thống.

Cuối cùng, Trác Mộc Cường Ba cũng nhận ra, không thể tiếp tục ngồi một cách buồn tẻnhư thếnày mãi được, như vậy chỉkhiến người ta càng cảm thấy lạnh lẽo hơn màthôi.

Gã bắt đầu kể về cuộc đời mình, từ chuyện sáng nghiệp, hôn nhân gia đình, sau đóthìkểnhững chuyện vềloài chó.

Gãhiểu rõrằng, các phân tửnước trong đường hô hấp của mình đang nhanh chóng mất đi, tiếp tục thếnày, phổi gãcó lẽsẽbịphùthũng mất, nhưng gãvẫn phải nói tiếp, nói tiếp!

(*)Còn được gọi làbèo tây hay bèo Nhật Bản: là một loại thực vật thủy sinh, hoa tím (kháđẹp), sống trôi nổi trên mặt nước.

_

Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMãChương 37

NHẬT KÝCỦA ĐƯỜNG THỌ(1)

Trởlại Tây phong đới Cuốn sổmàu đen! Trương Lập như nhớra điều gìđó, anh lật bìa ngoài cuốn sổra trong tâm trạng thấp thỏm bất an. Hai hàng chữtiếng Trung vàtiếng Anh rõnét hiện lên trong mắt anh: “Tôi tên làĐường Thọ, nếu ai phát hiện ra cuốn sổnày trong thi thểcủa tôi, xin liên hệtheo cách….”

Trương Lập đóng mạnh cuốn sổlại, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại được. Không ngờ… không ngờlại cóthểtìm thấy cuốn nhật kýcủa Đường Thọởchốn này.

*******

Bên ngoài khu băng nứt, méngoài của Tây phong đới, triền núi đứt đoạn ởgiữa, chỗđứt gãy phẳng gọn như bị dao cắt. Trương Lập giơ tay ra thửthăm dòsức gió, nhưng cánh tay giơ ra chẳng khác nào bịmột chiếc xe hơi đang chạy như bay tông phải, tiếp đóđột nhiên bịquật vẹo xuống đất, suýt chút nữa thìkhiến Trương Lập xoay một vòng ngã lăn ra. Nhạc Dương vội kéo Trương Lập trởvào phía sau mặt cắt của triền núi, căng thẳng hỏi: “Thếnào hả?”

Trương Lập nhìn đội trưởng Hồ Dương, nghi hoặc nói: “Kỳquái thật, lúc chúng ta đến, ngọn gióTây đóđẩy chúng ta đi một mạch tới chỗđụn tuyết, còn lúc này, hình như lại thổi vềphía khu băng nứt, nhưng ngoài ra còn một luồng lực hút từTây sang Đông nữa.” Hai tay đội trưởng Hồ Dương xoa xoa vào nhau, nói: “Không sai, vòi rồng ngược này xoay chuyển như cái lồng trong máy giặt vậy, lúc thìxoay thuận chiều kim đồng hồ, lúclại đột nhiên đổi hướng một trăm tám mươi độ, tỉ lệ xuất hiện của cảhai hướng xoay đều lànăm mươi phần trăm.

Đến nay, vẫn chưa có kết luận cụ thể giải thích được sự hình thành của hiện tượng đặc thù này. Nhưng dù là xoay chuyển theo hướng nào, lực hút ởtrung tâm bao giờcũng theo hướng từTây sang Đông, khi đổi hướng thìgiósẽdịu đi phần nào, hiện tượng khílưu rối loạn màchúng ta gặp phải lúc lên núi chính làdo nóđột nhiên biến hướng gây ra đấy.” Đội trưởng Hồ Dương nhìn những thành viên đội leo núi đầu tóc rối bù, quần áo trên người bám đầy băng tuyết, nói: “Lúc này, điều chúng ta cần làm cũng giống như làlúc lên núi vậy, tất cả mọi người đều buộc chặt vào với nhau, từng bước từng bước rút trởvềkhu vực khe băng nứt. Vìchúng ta không còn đủ dây thừng nữa, nên mọi người đều phải cầm theo đục băng và chốt thép, phải đảm bảo rằng mỗi bước đều ghim chặt xuống tầng đất đông cứng dưới chân, đểcảđội không bịgióthổi bay. Nếu như cóngười nào…” Anh ngưng lại giây lát, rồi mới tiếp tục nói: “Nếu người nào không cầm cựđược, đểgióthổi bốc lên, vậy thì, mọi người hãy tựcắt dây đi, đừng cómàđểtất cảnhững người khác liên lụy chết theo! Tôi sẽđi ởgiữa đội, nếu ai không làm được, đích thân tôi sẽgiúp người ấy cắt đứt dây thừng! Tôi nói cho mọi người biết, tuyệt đối tôi không nương tình gì đâu! Đểgiữđược nhiều mạng sống hơn, đósẽlàlựa chọn bất đắc dĩnhất của tôi! Vìthế, tôi hy vọng rằng, trước khi mọi người bước đi một bước, thìđãnghĩkỹvềsốphận của mình rồi!” Nghe đội trưởng Hồ Dương nói dứt lời, Trương Lập và Nhạc Dương không khỏi đưa mắt nhìn nhau, nếu Cường Ba thiếu gia còn ởđây, nhất định gãsẽkhông đưa ra một mệnh lệnh như thế. Trác Mộc Cường Ba, Cường Ba thiếu gia, con người ấy tuyệt đối sẽkhông bỏrơi bất cứmột người nào đãkết giao với gã, cho dùlàkẻthùthìtrong khoảnh khắc nguy nan hiểm nghèo nhất, gãcũng sẽđưa tay ra. Đóchính làCường Ba thiếu gia của bọn họ. “Còn chưa đến lúc từbỏ cuộc sống đâu, anh chàng lính đặc chủng của tôi ạ!” “Bất kể là đau đớn như thế nào chăng nữa, cũng tuyệt đối không được buông tay đấy!” “Mau câm miệng! Đừng cónghĩbậy bạnữa, tôi sẽkhông buông ra đâu, trừphi hai người chúng ta cùng rơi xuống dưới đó…” Những lời ngày trước của Cường Ba thiếu gia vẫn văng vẳng bên tai. Bóng hình cao lớn ấy, dùcho phải đối mặt với bóng tối vô tận hay bước đường cùng không cóbất cứhy vọng nào, gãvẫn ngửa mặt lên trời màhúvang: “Tôi sẽkhông bỏcuộc đâu!” Chính làthứsức mạnh ấy, đãkhiến bọn họhết lần này đến lần khác giằng thoát ra khỏi bàn tay của Tử thần mà sống sót tới ngày hôm nay. Có lúc Trương Lập cảm thấy, Cường Ba thiếu gia thật sựrất ngốc nghếch, rất ngây ngô, nhưng chính sựcốchấp ấy lại khiến người ta cam tâm tình nguyện màđi theo gã, đólà một thứsức mạnh cóthểsáng tạo nên kỳtích lạthường. Giờđây, thứsức mạnh ấy cũng tan biến theo với Cường Ba thiếu gia mất rồi… Nhìn ánh mắt hơi mơ màng của Trương Lập và Nhạc Dương, đội trưởng Hồ Dương bổsung thêm: “Vẫn làcâu nói ấy, khi mọi người bịtách khỏi đội, nếu vẫn còn sống xin hãy phát ra tín hiệu, chúng tôi nhất định sẽtìm đến chỗmọi người. Buộc dây thừng đi nào… Vị đội trưởng có kinh nghiệm cực kỳphong phúởvùng địa cực này hiểu rất rõ rằng, cólúc, một câu nói mang đến cho người ta hy vọng,cho dùchỉlàlời hứa suông, cũng cóthểtrởthành dũng khí giúp họkiên trìtrong tuyệt cảnh khốn cùng.

Họsửdụng cách kết nút song song, mỗi người đều nối chắc với dây thừng chính, nhưng nếu cóngười bịtách lìa khỏi dây thừng thì cũng không ảnh hưởng gì đến những người khác. Đội trưởng Hồ Dương đi ởgiữa, Lạt ma ÁLa dẫn đầu, Ba Tang đoạn hậ u đểtiện xửlýnhững tình huống bất ngờ. Tất cả đều tay trái cầm đục băng, tay phải cầm chốt thép, cơ hồnhư nằm rạp xuống màbòvềphía dải gió Tây. Nhạc Dương vàTrương Lập kẹp ởgiữa Lạt ma ÁLa và đội trưởng Hồ Dương, cả hai lúc nào cũng nhớ đến những lúc Cường Ba thiếu gia vẫn còn ởbên mình, vậy là quyết định học theo sựkiên nghịcủa gã, ôm quyết tâm đồng sinh cộng tử, lẳng lặng nối liền dây an toàn của mình lại với nhau.

Mặc dù sương mù mờ mịt bao phủ khắp trời, nhưng chắc làhọkhông thểlạc lối trong dải gióTây này được, bởi gần như làgióTây kéo họvềmột hướng nhất định, cómuốn lệch sang hướng khác cũng chẳng thểnào làm nổi.

Cơn giócuồng bạo còn lạnh lẽo hơn cảbăng tuyết, đội ngũbảy người ấy tựa như một vết sẹo ngoằn ngoèo trên nền đất đông cứng vìlạnh giá, bám chặt xuống nền đất. Họ cứthếkhónhọc bòđi trong cơn giódữ. Gióthổi mạnh có thểkhiến thân thểngười mất tri giác, mỗi thành viên trong đội leo núi đều không biết rằng, lần này, bọn họsẽvượt qua Tây phong đới này như thế nào. Tất cả cảm thấy tựa hồ mình đãmất đi cảnửa thân người phía sau vậy. đội trưởng Hồ Dương lớn tiếng hòhét: “Băng phủtrên mặt đất bắt đầu nhiều lên rồi, gióTây cũng dần suy yếu, chúng ta đãđi qua khắp vùng trung tâm của dải gió, cốgắng lên, sắp đến khuvực khe băng nứt rồi!” Trương Lập nắm chặt đục băng, mặt úp xuống nền đất, áp lực trên đỉnh đầu đúng làđãgiảm bớt phần nào, nhưng chắc chắn rằng, chỉcần lơi lỏng một chút thôi cũng sẽbịthổi bốc lên, cưỡi giómàđi vềTây. Trương Lập tưởng như các khớp xương nối ngón tay sắp bịgiằng gãy ra đến nơi. Đúng thế, đúng làhọđãvượt qua được khu vực trung tâm của dải gióTây chết người ấy, nhưng đólàquátrình như thếnào kia chứ: tay trái cầm chốt thép, giật lùi về phía sau ba mươi cen time t, cắm mạnh xuống nền đất, rồi dùng tư thếcủa vận động viên chạy nước rút lúc xuất phát đạp mạnh xuống nền đất đông cứng, rồi dùng mắt quan sát cái hốc người trước đểlại… những chỗđókhông thểcắm sâu xuống lần thứhai, vìrất dễlỏng ra… sau đó, tay phải bắt đầu lắc lắc đục băng, khi hơi lỏng ra, liền giật mạnh lên, rồi nhanh chóng bập xuống, cố định thân thể lại, như vậy thân thể mới giật lùi được chừng ba mươi cen time t; người phía sau làm xong một loạt động tác ấy, liền báo cho người đằng trước, nối tiếp nhau lần lượt giật lùi chầm chậm, thân người buộc phải áp sát xuống mặt đất, bằng không ắt sẽbịgióthổi bay mất.

Kếđó, lại lặp lại toàn bộnhững động tác đó… Khoảng cách chưa đến năm trăm mét mà bọn họ tốn mất gần hai tiếng đồng hồmới vượt qua được, chút sức lực cuối cùng cơ hồcũng tiêu hao cạn kiệt, còn khu vực băng nứt phía sau kia nữa, thoạt nhìn thìchẳng còn bao xa, nhưng rốt cuộc làcứđi thếnày bao lâu nữa thìmới tới được đây? Đội trưởng Hồ Dương khónhọc quay đầu lại, rồi cổvũ mọi người: “Các bạn, cốlên! Mọi người đều làm được mà!

Tất cảgắng sức cho tôi! Tôi đãthấy bờdốc băng rồi! Năm chục mét cuối cùng nữa thôi, đừng buông lỏng tay đấy nhé!”Lúc nói những lời này, gân cốt toàn thân đội trưởng Hồ Dương như thểgãy lìa ra từng mẩu nhỏ, đau đến nỗi không thểnói nên lời. Anh hiểu rõ, e rằng thân thểmọi người cũng đều bịnhững viên đánhỏbay theo gióquật cho không còn chỗnào lành lặn nữa rồi, băng dưới mặt đất cũng bắt đầu dày lên, điều này đối với họcũng là một khảo nghiệm cực kỳ khắc nghiệt.

Tay trái Nhạc Dương bịmột tảng đálớn cao đến cảmét sượt qua, tuy đãcólớp áo dày bao bọc bên ngoài, nhưng anh vẫn cảm giác như cánh tay ấy giờđãkhông còn nghe theo sựđiều khiển của mình nữa, chốt thep bập xuống nền đất không sâu, mấy lần đều trượt ra ngoài, may còn cócái đục băng trong tay phải chống chọi được. Vốn anh đãmấy lần định làm “lính đảo ngũ”, nhưng cảmấy lần toan cắt đứt dây nối giữa mình vàTrương Lập, đều bịTrương Lập lườm chằm chằm, giờthìchính bản thân anh cũng không biết làm sao màmình kiên trìtới lúc này được nữa, nhớđến thái độ dùchết cũng không cúi đầu của Cường Ba thiếu gia, Nhạc Dương lại hạquyết tâm tiếp tục cốgắng đến cùng.

“Còn ba mươi mét nữa!” “Còn hai mươi mét nữa!” “Còn mười lăm mét nữa!” Đội trưởng Hồ Dương không ngừng dùng các con sốđể khích lệmọi người. Chỉcần trượt xuống được dốc băng họ sẽkhông còn bịgióTây quấy nhiễu nữa, khu vực băng nứt đáng sợkia, giờđây cóthểnói làthiên đường gần với Tử vong Tây phong đới này nhất.

Mỗi lần giơ tay trái lên, Nhạc Dương đều cảm thấy nặng nềkhôn tả, anh ngọngoạy hỏi: “đội trưởng Hồ, mười lăm mét cuối cùng này của anh, sao màcòn dài hơn ba mươimét lúc nãy thế? Thịlực của anh chắc làkhông cóvấn đềgì đấy chứ?”

Đội trưởng Hồ Dương liền quát: “Đừng phí sức nói chuyện nữa, mau bògiật lùi cho tôi! Con bànó, cơn gióquái quỷnày, tôi thực không dám tin, hôm nay lại làngày thời tiết đẹp nhất trên ngọn núi này cơ đấy!” Đúng lúc này, Trương Lập đột nhiên kêu lên: “Xin lỗi, tôi đi trước một bước!” Thì ra đục băng của anh bập xuống băng, lực chưa đủđểchạm tới tầng đất đông, lại bịgióTây lay giật, đục băng đột nhiên hất vỡtung cảđám băng vụn ấy lên. Trương Lập chỉthấy một luồng sức mạnh khủng khiếp nhấc cánh tay phải mình lên, kếđó, như thểcóngười nào đấy đang nắm tay mình màgiật mạnh, cảngười đang nằm sát với mặt băng cứthếtừtừbốc lên, lực kéo khủng khiếp đónhanh chóng lan truyền tới chỗNhạc Dương vàLạt ma Á

La. Mắt thấy mình sắp bịgióthổi bốc lên khỏi mặt đất, phản ứng đầu tiên của Trương Lập làtoan cắt đứt dây nối giữa mình và Nhạc Dương, chẳng ngờ Nhạc Dương đã đứng phắt dậy, lưỡi dao vung lên, cắt lìa dây nối với dây thừng chính. Trương Lập cười khổ một tiếng, cũng cắt luôn mối của mình với sợi thừng chính, cảhai còn chưa kịp nói lời nào, đãbịgiócuốn thốc đi như quảtạxích hai đầu bịbắn vèo khỏi máy bắn đá, chớp mắt một cái đãbay ra xa mười mấy mét, rơi thẳng xuống dốc băng tuồn tuột, rồi biến mất trong làn sương mù.

Đội trưởng Hồ Dương nhìn theo hướng hai người biến mất, ngoác miệng la mắng: “Hai cái thằng hồđồ! Chỉcòn năm con bànómét nữa thôi!”

***

Lạnh! Cảtrời đất chỉcòn duy nhất cảm giác ấy.Ở trong cái khe chật hẹp không biết bao lâu, gió bên ngoài mãi vẫn không thấy yếu đi chút nào, cái lạnh lan phủ khắp đất trời khiến cơ thểđông cứng, da thịt tê dại, khóe miệng khô nứt, không có bất cứ thứ gì để chống lạnh và sưởi ấm, họhoàn toàn dựa vào chút nhiệt lượng tỏa ra từ cơ thểngười đểcầm cựđến tận bây giờ. Trác Mộc Cường Ba ôm chặt Đường Mẫn, ngồi song song với Lữ Cánh Nam, cái lạnh dường như đãđông cứng năng lực suy nghĩcủa họ, cảm giác này khiến Trác Mộc Cường Ba hồi tưởng lại lần đầu tiên mình đặt chân vào địa giới KhảKhảTây Lý, nhưng lần đóđâu córét như lần này chứ!

Đường Mẫn cuộn mình trong lòng Trác Mộc Cường Ba chốc chốc lại khẽnhúc nhích, hai người máấp tay kềôm chặt lấy nhau. Trác Mộc Cường Ba cởi bộáo rách rưới của mình ra mặc ngược lại, ôm Đường Mẫn trước ngực như ôm đứa trẻsơ sinh, nhưng dùlàthế, cảm giác cũng không cógì khác biệt… lạnh!

Lữ Cánh Nam ởcạnh đó, chỉcóthểcốgắng dựa mình sát vách đá, ngồi yên lặng như một lão tăng nhập định. Trác Mộc Cường Ba thầm nhủ, người đàn bàthép này chắc hẳn làchịu lạnh giỏi hơn hai người bọn gã.

Đường Mẫn lại nhúc nhích cựa quậy trong lòng Trác Mộc Cường Ba, lẩm bẩm như nói mơ: “Anh Cường Ba à, chúng ta sẽra khỏi nơi này chứ, đúng không?” Trác Mộc Cường Ba nói: “Đương nhiên. Em xem,trời sắp tối mịt rồi, đến tối, sương mùsẽtan đi, chứng tỏrằng giócũng sẽsuy yếu, lúc ấy thếnào màchẳng ra được chứ? Hơn nữa, dùkhông đi được, thìchúng ta cũng đãlắp thiết bị phát xạtia laser ởngoài kia rồi, đội trưởng Hồ Dương và những người còn lại nhất định cóthểtìm thấy chúng ta mà.Lúc bị rơi xuống, dường như anh có nghe đội trưởng Hồ Dương nói với theo, bảo rằng nếu chúng ta còn sống, chỉ cần phát tín hiệu, họnhất định sẽtìm được. Giáo quan, cô cónghe thấy không? Lúc đóấy.” Lữ Cánh Nam khẽ“ừm” một tiếng, cái lạnh khiến người ta chẳng còn sức đâu mànói chuyện nữa, cơ hồlời vừa đến miệng đãbịđông cứng lại, không thểđẩy ra tiếp được nữa.

Không biết kểtừlúc nào, những câu nói của ba người mỗi lúc một ít, thời gian ngừng cũng mỗi lúc mỗi dài thêm. Thực tếlà, từbức ảnh Lạt ma ÁLa, Ba Tang vàTrương Lập chụp được hôm trước, cóthểthấy gióbuổi đêm còn mạnh mẽác liệt hơn ban ngày rất nhiều, Trác Mộc Cường Ba rất lo lắng, không biết ba người bọn gãcóthểkiên trìqua được đêm nay hay không nữa. Nhưng gã tin chắc, đội trưởng Hồ Dương nhất định sẽtìm đến, chính miệng anh đãnói ra, đây làước định, đồng thời cũng làlời hứa…

***

Trương Lập vàNhạc Dương đều hiểu rõ, sống hay chết đều quyết định ởkhoảnh khắc ngắn ngủi chẳng bằng một cái chớp mắt, lần này, cólẽhọđãthực sựđi đến tận cùng rồi, quay cuồng trên không trung, đến khi chạm đất, ấy cũng làđiểm tận cùng của cuộc đời họvậy. Hai người họngước mắt nhìn nhau, người vẫn đảo lộn trên không, Nhạc Dương nhìn Trương Lập chằm chằm không chớp mắt, thầm nhủ: “Anh ngốc thật!” Khóe mắt Trương Lập thoáng hiện lên nét cười cười, ý như muốn nói: “Chẳng phải cậu còn ngốc hơn sao?” Phía bên dưới hai người, rừng tháp băng tựa như đao thương kiếm kích, nhấp nhô sừng sững chĩa thẳng lên trời, chưa nói đến chuyện bịchúng xiên vào người, màchỉviệcrơi từtrên độcao ấy xuống, đập vào vách băng cũng đủđứt gân lìa xương, chết một cách đau khổ hơn bội phần rồi.

Nhạc Dương nhìn xuống bên dưới, nhướng mắt lên với Trương Lập, cặp mắt trong veo ấy, toát lên vẻly biệt, rõràng ýnhư muốn nói: “Tạm biệt, chiến hữu của tôi, anh em của tôi.” Trương Lập trấn tĩnh gật gật đầu, biểu thịquyết tâm xưa nay chưa từng hối hận, rồi đột nhiên gầm lên như sấm dậy: “Kiếp sau! Chúng ta lại làm anh em!” Thân thểhai người bịgióxoay chuyển nhào lộn, đãcó thểnhìn thấu qua tầng sương mùdày đặc màthấy bầu trời xanh màu ngọc bích, xa xa phía chân trời, sao Hôm đãlửng lơ treo, vầng dương đỏ ối kia vẫn chưa khuất hẳn xuống phía Tây, vẫn tranh vẽn huy hoàng rực rỡvới sao trời. “Cảnh sắc đẹp quá, nếu anh mànhìn thấy, nhất định sẽcuống lên muốn dẫn cô Mẫn Mẫn tới ngắm cho màxem. Cường Ba thiếu gia, tôi sẽvẫn đi theo anh, thiết tưởng ỏthếgiới bên kia chắc cũng cóthứđáng đểchúng ta kiếm tìm chứnhỉ, vẫn chưa đến lúc chúng ta bỏcuộc cơ mà…” Trương Lập thanh thản thầm nghĩ, không ngờ lại chẳng hề có lấy một chút sợhãi cũng như hối hận, chỉthấy thân thểmình trầm xuống, tựa hồnhư bịgánh lên giữa không trung, kếđóphần lưng thấy nhói đau, cóvẻnhư đãđập vào vách tường nào đó.

Trực giác cho Trương Lập biết, dường như anh vẫn còn sống, vừa ngoảnh đầu sang, liền thấy ngay Nhạc Dương cũng đang ngơ ngác không biết phải làm sao. Thì ra một cây trụbăng cao ngất trời, đãgáđúng vào phần giữa sợi dây an toàn nói liền Trương Lập vàNhạc Dương, không sai một chút nào. Họvẫn còn cách mặt đất chừng năm sáu chục̣ ̣ ̣ g ̣ mét, chỉlờmờnhìn thấy địa mạo bên dưới. Nhạc Dương không biết mình đang muốn khóc hay làmuốn cười, giọng nói cũng biến cảâm điệu: “Chậc, xem ra ông trời vẫn chưa định cho chúng ta chết đâu.” Trương Lập nói: “Đừng vui mừng quásớm. Cái trụbăng này, không dùng móng vuốt bám vào được, chốt thép cũng không thểđóng vào, lại không cócông cụgìkhác, tôi với cậu muốn lên cũng chẳng được, muốn xuống cũng chẳng xong, treo lơ lửng ởđây từtừchết đói, so với ngãchết luôn còn khóchịu hơn nhiều…” Nhạc Dương đột nhiên bật cười nói: “Thếmới bảo anh ngốc, sợi dây này màđứt, chẳng phải chúng ta sẽrơi xuống luôn hay sao? Anh xem, chỗrách toét ra kìa, sắp đứt đến nơi rồi đấy!” Trương Lập cũng phìcười: “Đứt thìsao chứ? Khoảng cách cao thếnày, bên dưới lại đầy những băng nhọn hoắt, cậu có thể khống chế áo cánh dơi để lượn xuống được không? Nếu không ngãchết, màchỉngãcho sống dởchết dở, lúc ấy thìmới khổđấy.” Nhạc Dương nói: “Cũng may là trước giờ anhnois gì cũng không được chuẩn cho lắm đấy, cái dây này, sao mãi chẳng đứt thếnhỉ?”

Trương Lập nói: “Không đứt thìthôi, sao hả, cậu muốn chết sớm chứgì? Tôi thìkhông đâu. Còn chưa cóbạn gái mà đã chết bất minh bất bạch thế này, chẳng phải là đã sống phícảmấy chục năm không, thật oan uổng!” Nhạc Dương cũng cười cười: “Tôi cũng cómuốn đâu, mấy năm nay đi làm lính chăm chỉ nghiêm túc quá, cũng quên cảsuy nghĩchuyện quan trọng nhất của đời người ấyrồi, cóđiều chết sớm thìđầu thai sớm, đợi lần sau thôi vậy.

So với cứbịtreo ởđây chịu giày vòthìcòn sướng hơn, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, đứt mẹnóluôn cho xong, chẳng phải chuyện gìcũng được giải quyết rồi hay sao! Nói thực với anh, tay trái tôi tê liệt rồi, xem ra chắc làchẳng giởđược áo cánh dơi ra đâu!” Trương Lập nói: “Chậc, không ngờcậu chẳng cólòng tin vào cuộc sống gìcả, thật làkhiến cô Baba tou thất vọng quá đi(*); tôi cũng nói thực với cậu, lúc ởTây phong đới, áo cánh dơi của tôi bịmóc rách rồi, giờchỉcòn là một mảnh vải rách thôi. Tôi chẳng giống cậu, cao như vậy ngãxuống thìvấn đề quái gìchứ, năm sáu chục mét cólàcái đinh, tôi nhắm mắt nhảy ào một cái xuống làxong. Phải rồi, lúc nãy sao cậu lại đột nhiên đứng lên cắt dây thế?”

Nhạc Dương nói: “Tôi thấy anh định cắt dây an toàn nối hai chúng ta lại với nhau, thếnên phải tranh cắt dây trước, không đểcho anh làm lính đảo ngũ, rồi sau này tôi lại phải ôm bộmặt âu sầu đến khóc lóc trướ c mộanh hàm ơn.” Trương Lập nói: “Ha… cái thằng ngốc này, cậu hoàn toàn hiểu sai cảrồi, lúc ấy tôi cólàm sao đâu, chỉđịnh kéo kéo một cái, xem cái thằng nhóc cậu cóphải đãlen lén cắt đứt dây rồi hay không. Cái thằng cậu đãtoan đảo ngũmấy lần rồi chứ? Ai ngờlần này thành ra như thế, cậu chẳng nói chẳng rằng đãcắt đứt dây luôn, vậy nên tôi cũng đành phải cắt theo thôi chứbiết làm thếnào.” Nhạc Dương nói: “Đành cái khỉấy màđành, nửa người anh đã lơ lửng trên không rồi, còn nói là chẳng sao hết, chẳng sao hết thìanh nói xin lỗi xin lầm gìvới đội trưởng Hồ Dương thế, hô hô.” Cứnói mãi, nói mãi, cặp huynh đệcùng cảnh ngộbịtreo trên trụbăng nhọn cao năm sáu chục mét này đều phálên cười ha hả.

Treo liền một mạch hơn hai tiếng đồng hồ, hai người đều lạnh đến tưởng chừng như không chịu nổi, trên mũđội đầu cũng đã_ cómột lớp băng mỏng kết thành. Trong hai tiếng đồng hồnày, mới đầu họcòn định lớn tiếng kêu cứu, hy vọng khoảng cách giữa mình vàđám người đội trưởng Hồ Dương không xa lắm, đội trưởng Hồ Dương vẫn cóthể nghe thấy tiếng họhô hoán, nhưng cảhai đều không biết rốt cuộc gióđãđưa họđi tít bao xa, đằng nào thìtiếng hét cũng chẳng át được tiếng giórít gào kia; vềsau hai người lại thử dùng các loại công cụ, thận trọng đục băng, nhưng hàn băng ngàn năm cứng chẳng thua gì sắt thép, Nhạc Dương và Trương Lập lại phải cẩn thận đểkhông làm đứt sợi dây an toàn, sao cóthểđểlại dấu vết nào trên băng đáđược cơ chứ; sau cùng thìchân tay của cảhai anh chàng đều cứng đờvìlạnh, không thểnhúc nhích động đậy gìnữa, duy chỉ còn biết nghe theo ýtrời, thật ứng với câu nói của Trương Lập, chi bằng ngãchết luôn còn sướng hơn.

Một hồi lâu sau, dây an toàn mãi vẫn không thấy đứt, Trương Lậ p lại nói: “Ê này, vừa nãy bịgióthổi bay lên, cảm giác thếnào?” Nhạc Dương đáp: “Sướng, giống như ngồi xe vượt núi ấy, lần này đãcơn ghiền đằng vân giávũrồi nhé.”

Trương Lập nói: “Giống tôi thế, hôm nào rảnh, chúng ta đi chơi tiếp nhé?”

Nhạc Dương lắc đầu: “Thôi ạ, thích thìanh đi màđi, tôi xin kiếu.” Trương Lập lại bảo: “Ông trời xem ra đối xửvới chúng ta cũng không tệlắm nhỉ, như thếmàcòn không ngãchết.Cậu nói xem, mấy người bọn Cường Ba thiếu gia liệu còn sống không?” Vừa nhắc tới Trác Mộc Cường Ba, Nhạc Dương liền trầm hẳn xuống. Trong cơn tuyết lởnhư lũcuốn ấy, hy vọng sống quảthực quámong manh nhỏbé, từbấy giờanh vẫn gắng không đểmình nghĩđến vấn đềđó. Trương Lập lại tự nói một mình: “À, cậu nói xem, nếu mấy người bọn Cường Ba thiếu gia còn sống, màbiết chúng ta chết rồi, họsẽphản ứng thế nào nhỉ? Ừm, giáo quan thì tôi chịu rồi. Cô Mẫn Mẫn thì chắc là cảm khái lắm, chậc, sau này còn ai kể chuyện cười cho tôi nghe nữa đây. Nói không chừng lại còn khóc đến ngất đi ngất lại ấy chứnhỉ, ha ha, tại sao chúng ta cũng cũng khóc đến chết đi sống lại được thếnhỉ? Cường Ba thiếu gia… nếu làCường Ba thiếu gia…” Trương Lập không sao nói tiếp được nữa. Cường Ba thiếu gia sẽkhông dễ dàng bỏ cuộc, nếu như mình bỏ cuộc rồi, Cường Ba thiếu gia sẽ thế nào đây? “Trương Lập, Trương Lập…” Nhạc Dương kéo kéo giật giật làm Trương Lập sực tỉnh khỏi cơn trầm ngâm, thấp giọng nói, “dây sắp đứt rồi, lần này chúng ta không thểchờđợi kỳtích phát sinh nữa. Chẳng lẽ, anh không cólời gìquan trọng muốn nói với tôi à? Thế nào thì cũng phải có chuyện gì không thể buông bỏ chứ, đúng không?” Trương Lập cũng đang cực lực tránh không nghĩ tới những chuyện không thểbuông bỏấy, bịNhạc Dương nhắc nhở, liền giật thót người, tựa hồnhư trởlại với khoảnh khắc cầu băng ởKhảKhảTây Lý, cùng Trác Mộc Cường Ba lửng lơ treo trên một sợi dây thừng, đúng vậy, đời người ngắn ngủi lắm, còn rất nhiều chuyện đợi mình đi làm kia mà, thế nhưng khi thực sựtới mấy phút cuối cùng của cuộc đời, rốtcuộc làchuyện gìmới làchuyện mình muốn làm nhất nhỉ? Không ngờ, ngay sau đó, Nhạc Dương lại dùng giọng điệu của mật thám dò hỏi: “Trương Lập, tôi hỏi anh, lúc chúng ta rời khỏi Kukuer, tôi thấy ánh mắt anh rất không lương thiện, giờđãđến cửa sinh tửrồi, anh hãy nói thực đi, cóphải anh cóývới cô Baba tou của tôi không?” “Chó!” Trương Lập lớn tiếng nói, “không ngờcậu lại nghĩ cả chuyện này cơ à!” Lời vừa mới dứt, sợi dây níu giữ mạng sống hai người đột nhiên đứt đoạn, cảhai liền cùng lúc rơi xuống hai phía của trụbăng.

(*)Hai anh chàng này hợp nhau, còn hợp cảvềchuyện có duyên với… phụnữthổdân nữa Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Chương 37

Chương 37

NHẬT KÝCỦA ĐƯỜNG THỌ(2)

Huynh đệ Gia tốc rơi tựdo 9,8 mét/giây khiến thân thểTrương Lập rơi xuống càng lúc càng nhanh, anh chỉhy vọng thằng nhóc Nhạc Dương kia cóthểnhịn được đau màdang rộng áo cánh dơi ra, còn mình thìchẳng còn cách nào nữa rồi, áo cánh dơi đãthành hai mảnh vải phất phơ, dây móc thìđãvỡ cảhộp, linh kiện vung vãi ra ngoài, đục băng vàchốt thép đều bịgióthổi bay đi đâu mất chẳng rõnữa. Nhìn thấy mình càng lúc càng đến gần những tháp băng trắng xóa, Trương Lập hy vọng cóthểtìm được một điểm va chạm chuẩn xác, tốt nhất làcóthểngãchết luôn một lần cho xong. Anh ngắm được một cột băng tuy không cao lắm, nhưng khá là sắc nhọn, liền dang rộng hai tay khống chếthân thểôm lấy, aingờýđồlại bất thành, sắp đến chỗtrụbăng thìthân thểđột nhiên không thể điều khiển, cả người lộn một vòng trượt qua, ba lô đập xuống đất. Tim Trương Lập thót lại, thầm nhủ: “Xong rồi, xong rồi, lần này thìchắc chắn làngãcho sống dở chết dởrồi! Thất bại quá! Cảm giác được rồi, ba lô ngập xuống tuyết, tiếp đólà một luồng sức mạnh khủng khiếp sẽ dội ngược lại, chắc làgãy đôi xương sống, thếmàchẳng phải làthành người thực vật hay sao? Thật đúng là, tại sao Trương Lập này lại chết khổchết sởnhư thếkia chứ…”

Kếđó, Trương Lập cảm giác thân thểmình như đập vào một cái nệm bơm hơi khổng lồ, hoàn toàn hóa giải hết sức rơi từtrên cao xuống, khi nén tới cực hạn, lại hơi cólực đàn hồi, làm cảngười anh bật lên, cứthếcho tới lúc nằm ịch ra đất, Trương Lập ngỡnhư mình đang nằm mơ. “Sao… sao lại thếnày?” Anh giơ hai tay lên hết nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, không ngờ lại hoàn toàn không chút thương tổn.

Trương Lập ngoảnh đầu lại nhìn cái trụbăng đãcứu mình kia, rồi bất ngời phát hiện, đóđâu phải trụbăng cột băng gì, màlà một cái lều bạt, không biết làđãdựng lên ởđây từ bao lâu rồi, bên trên tuyết đọng dày phải đến ba thước, anh đãngãđập vào trong đống tuyết, rồi được bạt phủlều làm bật tung lên.

“Anh… anh…” Nhạc Dương cũng đã hạ xuống, trong thời khắc cuối cùng, anh chàng cũng khắc phục được cảm giác đau đớn màdang cánh dơi ra. Nhạc Dương vừa chạm đất, liền cuống cuồng lên tìm kiếm thi thểcủa Trương Lập, không ngờlại thấy anh chàng kia còn khỏe khoắn hơn cả mình đang ngồi đần thối mặt ra ởđó, lập tức vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cười đến rơi cảnước mắt.

Trương Lập guồng chân chạy tới, hai người ôm chặt lấynhau, mãi không chịu buông ra, tất cảnhững gìmuốn biểu đạt đều hòa nhập cảvào trong một cái ôm ấy, không cần nói gìnhiều nữa. Dùng cơ thểcảm giác sựthân thuộc từcánh tay mạnh mẽ của nhau, đây chính là điều mà Cường Ba thiếu gia đãdạy họ, quyết tâm cùng sinh tử, sẻchia hoạn nạn!

Một lúc lâu sau, họmới tách ra, tựa như đôi bạn thân thiết đãnhiều năm mới trùng phùng, hai tay đặt lên vai nhau, người nọchăm chúquan sát gương mặt người kia. Không thay đổi! Trương Lập nhìn Nhạc Dương, vẫn làgương mặt tràn ngập ánh nắng ấy; Nhạc Dương nhìn Trương Lập, vẫn làgương mặt góc cạnh rõràng đó. Gần như cùng lúc, cảhai cùng ngửa mặt lên nhìn trời xanh, không hẹn màcùng phá lên cười ha hả.

“Kỳtích, tuyệt đối làkỳtích, anh đúng làcái thằng may mắn hết sức!” Nhạc Dương nhìn đống tuyết đãtróc xuống, đểlộra nguyên hình là một chiếc lều bạt lớn.

Trương Lập nói: “Tôi cũng cóngờđâu, hôm nay đúng là ra cửa giẫm cứt chó. Đi nào, chúng ta thửxem làai đểlại chiếc lều này, lại còn cứu Trương Lập tôi một mạng nữa.” Vỗcho rơi hết tuyết phủbốn bề, thấy đây là một chiếc lều dạng vòm thông thường cao chừng một mét, mởdây kéo cửa lều ra, thấy ởgóc lều cóđặt hai chiếc ba lô leo núi méo mó, chính giữa là hai cái túi ngủ gác đầu vào nhau, bên trong túi ngủlàhai cái xác đãđóng thành băng cứng đờ.

Mắt của một trong hai cái xác mởto, tựa hồnhư đãbị tấn công bất ngờ, một cánh tay vươn ra ngoài túi ngủ, chắc làmuốn lấy vũkhíhay công cụgìđấy. Còn cái xác kia thìvẫn ngủthiêm thiếp say giấc nồng, dường như không cócảm giác gìhết. Hai cái xác này không hềlàm Trương Lập vàNhạc Dương kinh ngạc, thoạt nhìn chiếc lều vẫn còn ởđây, hai người sớm đãđoán được chủnhân bên trong đãxảy ra chuyện gìđórồi. Nhưng điều khiến họngạc nhiên làởgiữa hai cái xác ấy, cóđặt ngay ngắn một cái hộp bằng sắt, trên hộp cóbuộc hai sợi dây bạc, mỗi sợi gắn liền với cánh tay một cái xác, trên sơi dây bạc còn gắn cả chuông, ai khẽ nhúc nhích một chút làngười kia sẽtỉnh giấc ngay.

Trương Lập ngạc nhiên hỏi: “Đây làcái gìthế?” Anh lại gần cái hộp, lại phát hiện ra trên hộp sắt cógắn những cái khóa, nhưng đều đãbịmở, đang thất vọng mởhộp ra, thì bỗng phát hiện một cuốn số màu đen khá dày, đặt ngay ngắn giữa hộp.

Nhạc Dương cẩn thận kiểm tra hai cái xác, nhận thấy thực hết sức kỳquặc, ít nhất ởnhững phần cơ thểlộra của hai xác chết này đều không có vết thương chí mạng gì, chẳng lẽvấn đềnằm bên trong túi ngủ? Cuốn sổmàu đen! Trương Lập như nhớra điều gìđó, anh lật bìa ngoài cuốn sổra trong tâm trạng thấp thỏm bất an. Hai hàng chữtiếng Trung vàtiếng Anh rõnét hiện lên trong mắt anh: “Tôi tên làĐường Thọ, nếu ai phát hiện ra cuốn sổ này trong thi thể của tôi, xin liên hệ theo cách…” Trương Lập đóng mạng cuốn sổlại, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại được. Không ngờ… không ngờlại cóthểtìm thấy cuốn nhật kýcủa Đường Thọởchốn này.

“A!” Cùng lúc đó, Nhạc Dương khẽ kêu lên một tiếng kinh hãi. Trương Lập ngoảnh đầu, liền trông thấy một sợi dây thừng đeo trên cổ tay Nhạc Dương, rồi lại thấy Nhạc Dương giật mạnh sợi dây ấy, ném xuống đất, giẫm gót chân lên. Trương Lập vội sải bước tới, dưới đất không ngờlại là một con rắn trắng đang quằn quại giãy giụa, toàn thân nótrắng như tuyết, dài không đến một thước, đầu rắn đãbịvuốt băng gắn trên giày Nhạc Dương cắt thành ba khúc, tay Nhạc Dương bấu chặt vào chỗbịcắn giữa ngón cái vàngón trỏ, rõràng làkhông ổn cho lắm.

Thìra, Nhạc Dương thửkéo cái túi ngủra, xem nguyên nhân cái chết là gì, bỗng dưng tìm thấy một “cái xác” rắn trắng trông như cây gậy băng, thân rắn trắng như tuyết, thẳng đờchẳng khác nào một thanh kiếm. Anh cầm con rắn nhỏ chưa đầy một thước ấy lên vung vẩy vài cái, xem ra chắc đãchết cứng rồi, nhất thời sơ ý, con rắn cứng đờấy bỗng ngoặt lại. Nhạc Dương giơ tay trái lên cản, con rắn trắng liền đợp ngay một phát vào gan bàn tay anh luôn, cảm giác tê ngứa tức khắc lan đến hệthần kinh. Nhạc Dương từng thửnghiệm các loại độc rắn, lập tức cóphản ứng, con rắn trắng ấy vẫn còn sống, hơn nữa còn làloại kịch độc.

Trương Lập nhét vội cuốn sổnhật kývào ba lô, tiện tay rút ra một sợi dây thừng, buộc chặt cổtay Nhạc Dương qua lần áo. Nhạc Dương đãbuông tay, đồng thời dùng miệng hút ra búng máu đầu tiên. Trương Lập hỏi: “Cóđộc hả?”

Nhạc Dương nhổphẹt một đám cảmáu lẫn nước bọt, khẽgật gật đầu. Trương Lập liền ném ba lô xuống đất, kéo dây kéo, lấy hộp cấp cứu ra, tìm huyết thanh, bất kểlàrắn độc gì, trước tiên cứphải tiêm cho Nhạc Dương một mũi huyết thanh làm dịu độc tốđã, đồng thời lấy ra bình xịt thuốc ngừa rắn vàphích nước, đểNhạc Dương súc miệng xong thìuống thuốc.

Một phút sau, Trương Lập lo lắng nhìn người bạn đồng hành, hỏi: “Thếnào rồi?” Nhạc Dương nói: “Ghê gớm thật, thế này thì là bà bà là…” Trương Lập ngẩn người ra: “Cái gìhả?”Tròng mắt Nhạc Dương đảo một vòng, vội lấy phích nước ra súc miệng, xem ra đầu lưỡi đãtê cứng lại mất rồi.

Trương Lập đưa mắt nhìn, thấy gan bàn tay Nhạc Dương vẫn tím xanh tím đen lại, chưa thấy đỡhơn chút nào, liền tóm lấy cổtay định hút độc cho bạn. Nhạc Dương giằng tay ra, nhưng không được, Trương Lập gắt: “Đừng cửđộng, nếu còn muốn gặp cô Baba tou của cậu thìngoan ngoãn đứng yên đấy cho tôi!” Nhạc Dương đang định nói gì đó, đột nhiên kêu lên: “Cẩn thận!” Đồng thời vung dao lên, một con rắn trắng khác tức thìbịchém đứt làm hai đoạn giữa không trung. Trương Lập cúi đầu, cái đầu rắn bịchém bay kia vừa hay sượt qua trán anh, đớp trúng vào vải lều. Trương Lập kinh hãi toát hết cảmồhôi lạnh, ai ngờđược, ởchỗnày không chỉcómột con rắn độc chứ! Nhạc Dương nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài lều vẫn còn những tiếng lạo xạo, lần theo âm thanh ấy, liền thấy ởmép lều bạt cómột con rắn trắng nữa đang ngọ ngoạy tính chui vào. Nhạc Dương liền nhấc chân lên giẫm chết nóngay tại chỗ. Trương Lập đưa mắt nhìn nửa cái thân rắn không đầu vẫn nhúc nhích cựa quậy dưới đất, dòng suy nghĩdường như đãrõràng hơn một chút. Anh sực nhớđến loài rắn Miết Ty ởđỉnh núi tuyết trong truyền thuyết, lại còn cả Tuyết phong tam thánh trong Mật tông Tây Tạng nữa: rắn trắng, bọcạp trắng, nhện trắng, những loài này đều sinh sản ởvùng lạnh giábăng hàn, thích quần cư, hại nhiều người và súc vật, người nào trông thấy, thảy đều không sống sót.

Tuy chưa thấy bọcạp trắng, nhện trắng, nhưng con rắng trắng này, toàn thân lại óng ánh như tuyết, trốn trong khu rừng tháp băng, nếu không đụng tới thì ai có thể nhận ra được chúng đây chứ? Hai người không dám cẩu thảnữa,̣ g y g g , vội dỏng tai lên lắng nghe tiếng gió, sau khi xác nhận là không còn tiếng động gìlạnữa, Trương Lập lại giúp Nhạc Dương hút thêm mấy miếng máu độc, cho tới khi máu rỉra chỗ vết thương chuyển thành màu đỏ tươi, anh mới súc miệng uống thuốc, rửa sạch chỗvết thương.

Xửlýxong xuôi, Trương Lập lại hỏi bạn: “Thếnào rồi?” Nhạc Dương cười gượng một tiếng, nói: “Huyết thanh ấy, hình như không được hiệu quảcho lắm,” rồi nghe “bịch” một tiếng, cảngười anh đãngãlăn ra đất. Trương Lập vội đỡ Nhạc Dương lên, gắt gỏng mắng: “Thằng nhóc này, đừng cómàngãxuống ởđây chứ, tỉnh đi, tỉnh đi nào! Con mẹnó, chúng ta đãngãtừtrên cao như thếxuống màcòn không chết, bịcon rắn trắng bétíthếđợp cho một phát mà cậu đãkhông xong rồi sao? Đứng lên cho tôi! Nhạc Dương!

Cậu là bộ đội đặc chủng cái mẹ gì thế! Trương Lập lắc mạnh người Nhạc Dương nhưng vẫn không thấy phản ứng gì, liền thửbắ t mạch, thửhơi thở, cảnhịp thởlẫn mạch đập đều vẫn bình ổn, chẳng qua có hơi nhanh một chút.

Trương Lập ủrũ, cẩn thận đặt Nhạc Dương xuống, kéo xác chết ra ngoài, kiểm tra tỉmỉmột hồi, đoạn đặt Nhạc Dương nằm trong túi ngủ, rồi quay sang lục lọi ba lô của người chết.

Trong ba lô chỉcòn lại mấy thứcông cụnặng nềđểleo trèo trên vách băng, đồăn vànhững đồdùng thiết yếu cho sự sống đa phần đều đãbịlấy đi hết, xem ra đãcóngười tới đây trước họ, hoặc cũng cóthểlàlúc đócóba người, vìtrên hộp sắt kia cóba cái khóa, còn nguyên do tại sao người đó để lại cuốn nhật ký không mang đi, tạm thời Trương Lập chưa nghĩtới. Trương Lập chọn một cái đục băng vừa tay, thêm một cây gậy, ngoài ra lại chọn vài thứnữa cho vào balô của mình. Bỗng lại nghe có tiếng trườn bò nhúc nhích, Trương Lập giơ đục lên bập xuống, chặt đứt đầu một con rắn trắng đang cóýđịnh chui vào lều, dường như phía Đông Bắc lại cóđộng tĩnh.

Không hiểu nổi làrốt cuộc làcóbao nhiêu con rắn trắng nữa, lúc Trương Lập ra khỏi lều, sắc trời đã tối, bầu trời xám xịt tựa như một tấm vải bọc xác chết khổng lồ. Ngay lúc ấy, Trương Lập bỗng hít vào một hơi lạnh buốt, chỉ thấy ngọn tháp băng gần đógiống một cái bụng kiến đang đẻấu trùng vậy, hết con rắn này đến con rắn khác trào ra khỏi đỉnh tháp, có con cuộn tròn, có con thì bò lung tung khắp bốn phía. Lũrắn trắng anh vàNhạc Dương giết chết chẳng rõđã phát ra tín hiệu gì, không ngờlại thu hút nhiều rắn đến thế.

“Khốn kiếp thật!” Trương Lập chửi thầm trong bụng, trở vềlều ôm Nhạc Dương đang nằm trong túi ngủdậy, giọng cật vấn: “Còn chưa tỉnh hả? Chúng ta phải đi thôi! Chỗnày sắp bị bọn rắn kia bao vây rồi!” Nhưng Nhạc Dương vẫn đang hôn mê, Trương Lập không còn cách nào, đành lấy dây thừng buộc luôn bạn lên lưng, cõng ra khỏi lều, cũng chẳng biết phương nào hướng nào mới chuẩn, đành đi xa khỏi chỗnày rồi tính sau. Lần này thìthật đúng làgiótuyết tơi bời, rắn bạc cuồng hoan, Trương Lập cõng Nhạc Dương trên lưng, đi qua những tháp băng nhọn hoắt, chạy vềphía chân trời tối tăm mùmịt…

***

Trong thếgiới màu trắng toàn băng tuyết, không cóthực vật cũng chẳng cóđộng vật, càng không cóthức ăn, tóm lai làchẳng cómột thứgi hế; vàtrong cái khe nhỏrộng chưa đầy một mét này, cóba con người đang gắng gượng hết sức đểchống chọi, khi cơ thểđãtiêu hao sạch năng lượngsản sinh từthức ăn, phát ra tín hiệu vềcơn đói, cái lạnh lại càng nặng nềghê gớm hơn. Quần áo rách bươm của họ không thểngăn cản được những xúc tu ma quái của giócủa băng, thân thể chỉ biết cuộn tròn lại hết mức có thể, bao nhiêu lỗchân lông khắp toàn thân đều đóng kín, khóe miệng khẽrun run, đókhông phải làtựnguyện, màlàphản ứng bản năng của cơ thểcon người. Trác Mộc Cường Ba ôm chặt lấy Mẫn Mẫn, chỉmuốn hai người áp vào nahu chặt hơn chút nữa, gần hơn chút nữa, đẩy bật cái lạnh của cơn gió kia mang đến ra khỏi khe hởgiữa hai người.

“Ánh mặt trời Hawaii ấm áp khócóthểtảbằng lời, cảm giác rất chân thực, anh cóthểcảm nhận được, ánh dương tiếp xúc với làn da mình thật như thế nào, mỗi mảnh da nhỏ…” Đường Mẫn cuộn tròn mình trong lòng Trác Mộc Cường Ba, lắp bắp kểlại những nơi ấm áp cô từng đến, câu được câu mất. Trời đã tối đen, sương mù đã tan, đường nét cổquái của vách núi càng khiến người ta thêm lạnh giá. Mấy người bọn Trác Mộc Cường Ba vốn định mạo hiểm xông ra, nhưng vừa mới đi tới cửa khe nứt thìliền rụt trởvềngay, bởi vìhọtrông thấy, một tảng đácao bằng hai người, dài bằng ba người, “vù” một tiếng bay qua trước mặt, không biết đi vềđâu… Trong thếgiới băng tuyết làm chúa tểtất cảnày, trong thế giới gió núi có thể dẫn dắt vạn vật này, họ chỉ có thể cuộn mình ẩn nấp trong không gian chật hẹp ởđây, tựa như ba con cừu non bịthương, run rẩy nép mình vào với nhau, thân thể run lên nhè nhẹ. Giờ đây, thể lực đã không cho phép họthực hiện những hành động cócựly hoạt động dài hơn nữa, cơn đói vàcái rét chàđạp giày vòcảcơ thểlẫn linh hồn họmột cách tàn khốc, thân thểlạnh đến cứng đờcảra, khiến hai người phải ôm chặt lấy nhau, truyền hơi ấm cho nhau mới đỡđược phần nào. Họcổvũkhích lệlẫn nhau, không ngừng kểnhững cảnh tượng nắng nóng ấm áp, hòng cảm thấy dễchịu hơn một chút; họphải kiên trì, không được ngủ, phải chờđợi, chờđợi đội trưởng Hồ Dương vànhững người khác đến.

“Ngày mai, trời vừa sáng, àkhông, cókhi trời còn chưa sáng.. nói không chừng mấy người bọn đội trưởng Hồ Dương… họ… họsẽđến đón chúng ta thôi, không biết… không biết… đội trưởng Hồ Dương… sẽ mang theo… những gìnhỉ? Nếu… nếu… có… thể… mang… mang… một con bò Yak nướng thì tốt quá, giờ… giờ… anh… ăn được… hết… nguyên cảcon bòYak ấy chứ?”

“Đội trưởng Hồ Dương còn lâu mới nghĩ tới những chuyện… ấy… hoặc… họa… họa… họa may… cóđồcấp cứu… thìanh ấy… còn nghĩ… đến.” “Không… em… không hiểu… đội trưởng… Hồ Dương… kỳ thực… bên ngoài… thô lỗ… nhưng… con… người thì… tinh… tếlắm.” “Hì…”

“Cười… cười… cái… gì… em không tin à? Không tin… hỏi giáo quan… cô… cô ấy… chắc là biết đấy… giáo quan… giáo quan…? Giáo quan!” Lữ Cánh Nam không trảlời, Trác Mộc Cường Ba tức thì cảm thấy trái tim mình như thắt lại, vội đưa tay huých thử, Lữ Cánh Nam liền ngãlăn ra đất theo cái chạm tay của gã. Trác Mộc Cường Ba hơi nghiêng người, ôm cả Đường Mẫn nhích lại gần Lữ Cánh Nam, thử chạm vào, chỉ thấy Thiết nương tửđãbịlạnh cứng thành một khối sắt, trên người chỉ còn vài chỗvẫn hơi mềm mềm. Trác Mộc Cường Ba kinhhoảng kêu lên: “Không… không xong rồi…” GãvàĐường Mẫn cùng ôm nhau chống lạnh, vốn tưởng rằng Lữ Cánh Nam từng được huấn luyện Mật tu, chắc rằng chịu lạnh còn giỏi hơn hai người bọn họ, không ngờrằng cô cũng không thểchống chọi nổi cái lạnh giákinh hồn ởchốn đây. Gãnào cóbiết, nếu một người đãnguội lạnh trong lòng, vậy thìthân thểnào cóđang gìchứ.

Trác Mộc Cường Ba bắt đầu hoảng loạn, trong cái tình huống này, nếu ngãxuống ởđây, rất cókhảnăng Lữ Cánh Nam sẽkhông còn được thấy vầng dương của ngày hôm sau nữa. Gã vội hỏi: “Làm sao… làm sao… làm sao bây giờ?” Đường Mẫn biết tình thế cực kỳ nghiêm trọng, vốn rằng cô không hềcóýđịnh đưa ra đềnghịnày, nhưng giờ thìkhông thểkhông nghĩđến nónữa rồi, đành thấp giọng run run nói: “Bị… bị… đông cứng rồi! Chúng… chúng ta… ba người… phải… phải ôm chặt lấy nhau… bằng không, ai… ai cũng không… chịu nổi đâu…” Trác Mộc Cường Ba lẩm bẩm nói: “Anh hiểu chứ… thực ra… chúng ta nên làm như vậy từsớm hơn mới phải…” Gã cởi bộquần áo rách bươm trên người Lữ Cánh Nam ra, ôm cảcô vào lồng ngực rộng lớn của mình, đểda thịt áp chặt vào với nhau, dùng hơi ấm cơ thểmình làm mềm đi thân thể vốn rất mềm mại nhưng đãbịgiálạnh làm cho trởnên cứng như sắt đákia. Những va chạm băng lạnh làm ba người dần dần hồi phục, nhất thời, cảTrác Mộc Cường Ba vàĐường Mẫn đều không nói gì. Trong hoàn cảnh này, dường như không nên nghĩvềnhững điều luân lýhay đạo nghĩa, tất cả, chỉlàđểsống, đểtiếp tục sống!

Thân thểbăng lạnh của Lữ Cánh Nam dần dần ấm trở lại, bắt đầu mềm đi, làn da căng đầy tính đàn hồi áp sát vàongười Trác Mộc Cường Ba, dính chặt với Đường Mẫn. Trác Mộc Cường Ba vàĐường Mẫn thửgọi tên Lữ Cánh Nam, cần phải đánh thức cô tỉnh lại, không thểđểmất ýthức như thếnày được. Thửhết lần này tới lần khác, âm thanh run run cứgọi mãi gọi mãi, cuối cùng cũng gọi được Lữ Cánh Nam từ chốn âm ty địa ngục trở về, cánh tay săn chắc ấy khẽ động cựa, rồi sau đótựa hồnhư dùng hết sức lực toàn thân, ôm chặt lấy sống lưng Trác Mộc Cường Ba theo bản năng, tay kia gác lên cánh tay Đường Mẫn, giống như hai con chó con cùng lúc tìm thấy bầu sữa mẹ, bám chặt lấy tấm thân cao lớn tráng kiện đó, tranh giành từng tấc cơ thể một.

“Nước… nước…” làcâu đầu tiên của Lữ Cánh Nam khi tỉnh lại. Tìm nước ởđâu bây giờ? Trác Mộc Cường Ba đưa mắt nhìn Đường Mẫn, chỉ thấy cô giận dỗi ngoảnh đầu đi, vùi mặt vào trong ngực gã. Trác Mộc Cường Ba cẩn thận rút một cánh tay ra, vét một nắm tuyết ởchỗrìa khe nứt, bỏvào miệng ngậm cho tan đi, rồi mớm từng chút, từng chút một, tới khi Lữ Cánh Nam không cần nữa mới dừng. Khi cánh tay rút vào trong đống áo lùng thùng, một tấm thân khẽrun lên như chạm phải điện, Trác Mộc Cường Ba cũng không biết nên đặt tay vào chỗnào nữa, nhưng rồi ngay sau đóđã bịmột người ôm chặt lấy, áp vào lưng cô, tựa hồnhư không chịu đểgãbuông ra nữa.

***

Cùng lúc ấy, không biết làcách đóbao xa, trong rừng tháp băng, Trương Lập vàNhạc Dương đang ngồi đối diện với nhau. Tình hình bọn họcũng đỡhơn một chút, trong ba lô vẫn còn nguồn lửa, lại còn cả một ít thức ăn nữa, nhưng không cólều bạt. Trương Lập cũng không biết mình đãcõng Nhạc Dương chạy được bao xa, chỉbiết làmuốn tìm mộtnơi tương đối an toàn náu thân tạm. Chốn trời băng đất tuyết này quảthực không thểnào ngủngoài trời nổi, Trương Lập bất đắc dĩ, đành gõgõlên từng tháp băng một, anh biết rõ, ởgiữa rừng tháp băng nơi lũrắn trắng hoành hành này, nhất định không chỉcómột chiếc lều bạt. Những người từng lựa chọn đi theo lối bên dưới khu vực băng nứt, nếu nhất thời không thể vượt qua được Tây phong đới, lại không muốn tay trắng ra về, nhất nhất họđều sẽlựa chọn khu rừng tháp băng tương đối bình yên làm nơi hạtrại. Nhưng những người ấy nào cóngờrằng cólũrắn trắng gần như vô hình, lại cócảtuyết yêu đáng sợ, đang chờđợi bọn họtrong bãi tha ma màu trắng này.

Trương Lập chọn một chiếc lều bạt to nhất, “tháp băng” hình thảnh bởi nócũng cao nhất trong sốnhững “tháp băng” tương tự. Anh kiểm tra kỹlưỡng, sau khi xác định chắc chắn rằng không còn rắn độc, mới đặt Nhạc Dương vào trong lều, rồi bới tìm được một cái đèn dầu kiểu cũ, đốt cho tan băng, rồi bật lửa lên, cẩn thận dịch chuyển những xác chết đã đông cứng sang một bên, nói mấy lời tỏlòng thành kính, rồi sắp xếp điều chỉnh một lượt các thứbên trong.

Xong xuôi đâu đấy, Trương Lập trởlại tron gl ều, kiểm tra lại tình hình cơ thểNhạc Dương, thằng khỉnày, nhịp thở nhịp tim đều đãdần trởvềbình thường, chứng tỏrằng huyết thanh kia vẫn có hiệu quả, chẳng qua nọc rắn quá độc.

Trương Lập thấy bộdạng ngủsay sưa của Nhạc Dương, còn mình thìchạy trối chết giữa đàn rắn bao vây, thật đúng là tức không chịu nổi, đột nhiên trong đầu lóe lên một ýnghĩ, liền bợp luôn cho Nhạc Dương hai cái tát bên ngoài mũđội đầu, vừa tát vừa gọi: “Tỉnh đi, tỉnh lại đi!” Cúđầu tiên làhy vọng Nhạc Dương cóthểtỉnh lại, thấy anh chàng vẫn khôngcóphản ứng, cái tát thứhai đãnhẹđi nhiều, đến cái thứba thìanh chỉgiơ tay lên màkhông đánh xuống. Trương Lập thởdài một tiếng, kéo thân thểNhạc Dương ra lại gần cái đèn hơn chút nữa, ngồi xổm xuống bên cạnh lẩm bẩm: “Cậu đúng làđồngu lâu hưởng thái bình, làm tôi mệt phờcảra rồi đây này. Hôm này xem ra chúng ta không thểkhông ởlại đây qua đêm rồi, tôi đãlắp đặt thiết bịphát xạtia lasser ởngoài kia rồi, nếu đội trưởng Hồ Dương vàmấy người kia không gặp phải chuyện gì, nhất định họsẽtìm được chúng ta. Chỉ hy vọng đêm nay gióto một chút, tốt nhất làđừng cótuyết yêu xuất hiện. Người anh em, cùng cầu nguyện với tôi nào.” Một lúc sau, anh lại nói: “Mau tỉnh lại đi! Rốt cuộc làcậu định ngủđến lúc nào thế! Tôi nói cho cậu biết, đồăn chỉcòn lại một chút xíu thôi đấy! Cậu không dậy làtôi ăn hết tất cả đấy nhé”…

“Này, vẫn chưa ngủđãhả? Thực sựlàtôi đói quárồi, tôi đểlại cho cậu một phần nhé, còn công bằng hay không ấy à, tôi nghĩlàcũng bằng nhau đấy, nếu cậu không nói gì, tức là đồng ýrồi nhé…”

“Thôi bỏđi… cứđợi cậu tỉnh lại rồi tính sau… tỉnh lại đi!

Mau tỉnh lại cho tôi!”…

Trương Lập thực sựđãhơi đói khát vàmệt mỏi, nhưng vẫn kiên trìđợi Nhạc Dương tỉnh lại. Hơi thở, nhiệt độ, nhịp tim của Nhạc Dương đều đãhết sức bình thường, nhưng cứmãi không chịu tỉnh dậy. Trương Lập không cóviệc gì làm, liền giở cuốn nhật ký của Đường Thọ ra xem, cố gượng chống cựlại cơn đói vàcái lạnh.

Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Chương 37Chương 37

NHẬT KÝCỦA ĐƯỜNG THỌ(3)

Tình đêm lạnh Nét chữcủa Đường Thọrắn rỏi mạnh mẽ, xem ra con người này không đơn giản chỉlà một nhàthám hiểm, thư pháp của anh ta hẳn cũng phải giỏi lắm. Trong cuốn sổcòn vẽ rất nhiều tranh, nét vẽ cũng rất đặc sắc, xứng là giai phẩm, văn hay tranh lại đẹp, mỗi trang đều thuật lại những trải nghiệm mạo hiểm vừa hiểm nguy vừa kích thích. Trương Lập vốn chỉđịnh tìm những ghi chép liên quan tới Bạc Ba La thần miếu của Đường Thọ, nhưng mới lật trang đầu tiên, anh đãbịnội dung ghi chép trong đóhút chặt lấy, đồng thời không thểkiềm chếđược màmuốn lật sang trang sau xem tiếp. Tuy bảo đây làcuốn sổghi chép, song thực sựthìnó còn hay hơn bất cứcuốn tiểu thuyết nào màanh từng đọc, quan trọng hơn nữa, có một số nơi được nhắc đến trong nhật kýĐường Thọ, Trương Lập cũng từng đến rồi. Bởi thế, anh hiểu rõ, Đường Thọviết chân thực như thếnào, miêu tả vừa sinh động vừa cụthể, đọc màcứnhư chính mình đang ở nơi đó vậy, thật khiến người ta rung động cả tâm hồn.

Thêm vào đó, lại còn cảnhững bức tranh minh họa đơn giản màrõnét kia nữa chứ. Cuốn sổnày, thật không khác nào một tập bản đồkho báu hoàn mỹ. Phong cảnh nơi nào nên thơ như tranh vẽ, cơ quan ởđâu san sát như rừng, kiến trúc chốn nào thần kỳkhôn tả, ởđâu kinh hiểm thần bí, trong số những dụng cụmàĐường Thọsửdụng, cónhiều thứđến cả nhóm huấn luyện đặc biệt của bọn họ cũng không có; những nơi Đường Thọđi qua, so với những nơi họđi thì hung hiểm vạn phần, mỗi lần đến chỗhuyền ảo, Trương Lậđều không tựchủđược màdừng lại suy tư, thiết kếcơ quan phải như vậy, rốt cuộc làđểlàm gìcơ chứ? Nếu bản thân gặp phải tình huống đó, mình sẽxửlýnhư thếnào? Đến khi xem hết phần kýthuật của Đường Thọ, anh lại không cầm lòng được màvỗđùi khen hay, thật không ngờlại cócách như thếnữa! Thìra cơ quan này lại cótác dụng đó, chết tiệt thật, thếmàmình không nghĩra! Trương Lập quảnhiên đã quên cảđói khát, chỉlàvừa đọc vừa kinh tâm khiếp đảm, có lúc cứxuýt xoa mãi không thôi, lúc thìtràn đầy nghi vấn, lúc lại mồhôi đầm đìa. Bây giờ, Trương Lập mới nhớlại những gìtiến sĩCổTuấn Nhân từng nói, đây lànhàthám hiểm giỏi nhất Trung Quốc, danh xưng này, không phải tự dưng mà có.

Trương Lập vừa bắt đầu xem đến đoạn Đường Thọ thâm nhập rừng nguyên sinh châu Phi, liền nghe Nhạc Dương nói: “Đói quáđi mất!” Anh cảmừng, liền vứt cuốn nhật kýsang bên, đávào Nhạc Dương đang nằm trong túi ngủmột phát, miệng mắng: “Thằng khỉnày, cuối cùng cũng tỉnh rồi hả! Tôi cõng cậu chạy đến chết đi sống lại khắp nơi, còn cậu thìsướng, cứthoải mái mànằm ngủcho đẫy mắt ra! Giờtỉnh rồi, biết đórồi hả? Hết đồăn rồi, tôi ăn hết cả rồi!” Nhạc Dương thởdài một tiếng nói: “Hiệu lực của huyết thanh ấy chậm quá, không thểtrách tôi được chứ. Chúng ta đang ởđâu vậy? Hình như vẫn ởtrong lều hả, xin hỏi, anh cõng tôi chạy tháo mạng khắp nơi lúc nào thế?”

Trương Lập nhảy dựng lên, nói: “Mời cậu mởto mắt ra mànhìn cho rõđi, ởđây không phải làcái lều ban nãy đâu đấy nhé! Dậy đi, bịcậu nói thế, tôi cũng đói sắp mềm cả người ra đây này!”g y y Nhạc Dương nói: “Còn gìăn không thế! Anh đúng làcái đồ…”

***

Vìđãáp người sát lại, ba người nói chuyện cũng không tốn nhiều sức nữa, ban đầu, Trác Mộc Cường Ba vàĐường Mẫn vốn ôm dính lấy nhau, thấp giọng thìthầm, chỉcóđiều giờlại thêm một cô nàng Lữ Cánh Nam, tự nhiên rất nhiều điều trởthành cấm kỵ. Từsau khi tỉnh lại, thần tríLữ Cánh Nam vẫn chưa khôi phục được trạng thái bình thường, có lúc thìkêu nóng, cólúc lại than lạnh, Trác Mộc Cường Ba hiểu rõ, đólàdo hệthống điều tiết nhiệt độcơ thểởtrung khu thần kinh đãxảy ra vấn đề. Cólúc Lữ Cánh Nam rên rỉ nói mơ mấy tiếng chẳng ai hiểu nổi, có lúc còn nói bằng tiếng Phạn, Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn chỉ biết nương theo âm điệu rời rạc cô phát ra màtrảlời, đểLữ Cánh Nam không bịchìm vào hôn mê. Cóđiều, mặc dùý thức mê loạn, nhưng Lữ Cánh Nam vẫn ôm chặt lấy Trác Mộc Cường Ba, mấy lần suýt nữa thìđẩy cảĐường Mẫn ra ngoài, tựa hồnhư đólàphản ứng bản năng còn lại duy nhất của cô vậy.

Nhưng vẫn quálạnh, đặc biệt làởnhững chỗđầu ngón tay ngón chân, băng lạnh tựa như một con yêu quái nước bao bọc lấy khắp xung quanh, rồi lần theo các chi chầm chậm bòlên, phủtoàn thân. Ba người lúc này giống như một cái bánh chưng lớn được bọc trong mấy lớp quần áo. Trác Mộc Cường Ba căng hết mấy bộđồra, các chỗống chân ống tay đều dùng dây thừng mảnh buộc chặt lại, cái ba lô rách của gãdùng đểche những chỗhở, còn ba lô của Lữ Cánh Nam thìbọc bên ngoài cẳng chân ba người như cái túi, nhìn như ba người họbịtrói chặt lại với nhau vậy. Thế nhưng, cũng không thểngăn cản được cái lạnh xâm nhập, nhiệt độ cơ thể vẫn tiêu hao từng chút từng chút một mà chẳng hềđược bổsung. Nhân lúc còn cửđộng được, cả Ba liền thửdựa vào sức ma sát mạnh của làn da hòng lấy chút hơi ấm, nhưng năng lượng lại còn tiêu hao nhanh hơn bội phần. Lữ Cánh Nam vẫn đang nói mơ, nhưng lúc này cóvài lời đãnghe được rất rõràng, trong đó, cô cứnhắc đi nhắc lại mãi một câu: “Trác Mộc Cường Ba, có gì tài giỏi đâu chứ…”

Vềsau dường như Lữ Cánh Nam đãtỉnh táo hơn một chút, nhưng vẫn cứnửa như vô tình, nửa như hữu ýlặp đi lặp lại mãi câu nói đó. Mỗi lần nghe thấy thế, Trác Mộc Cường Ba đều cảm thấy một cách rất rõràng, cóchỗda thịt nào đótrên cơ thểmình giống như bịkiến đốt một cái, vừa tê vừa ngứa vừa đau, gãcũng chẳng rõcảm giác ấy từbên phải hay bên trái nữa, đối với gã, giờđiều ấy không hềquan trọng, màcảm giác khô khan ngứa ngáy khủng khiếp ởcổ họng vàdạdày như bịsây khô quắt lại mới làđiều khiến gã lo lắng nhất. Oxy hóa lỏng đãdùng hết từlâu, lại phải cùng lúc đối mặt với hai người phụnữcần nước màkhông thể nhúc nhích gì, Trác Mộc Cường Ba đành phải ngậm từng vốc tuyết vào miệng, rồi mớm từng ngụm nước tuyết vào miệng hai cô như thểchim mẹmớm cho chim non vậy. Mọi người đều bắt đầu ho sặc sụa, đây chính làtriệu chứng xuất hiện khi phổi bịúng nước.

Đêm hôm đó, làđêm khóquên nhất trong đời Trác Mộc Cường Ba, gãvàhai người đàn bà, đãtiếp xúc ởhình thái thân mật nhất, nguyên thủy nhất, nhưng lại không hềcóbất cứcảm xúc dục tình nào cả, làm như vậy, tất cảchỉlàđểtiếp tục sống. Một thứbản năng cầu sinh, khiến họvứt bỏ hết mọi thứ, ôm chặt lấy nhau, khích lệlẫn nhau, động viên an ủi lẫn nhau, chỉ mong có thể vượt qua được cái đêm tưởng chừng như không ai cóthểsống sót ấy. Họthìthầm kểcho nhau nghe những câu chuyện, nhắc nhở, cảnh cáo lẫn nhau không để người nào mất đi ý thức; họ tin chắc rằng, chỉcần đến sáng hôm sau, chỉcần tới hôm sau, tất cả đều sẽ trở nên tốt đẹp, đội trưởng Hồ Dương và những người khác sẽđến giúp họrời khỏi chốn này.

Đúng lúc cả Ba người đều lạnh đến run lên lẩy bẩy, phát âm cũng không còn rõtiếng nữa, Trác Mộc Cường Ba đột nhiên cảm thây, không rõ là dưới chân Đường Mẫn hay dưới chân Lữ Cánh Nam cóvật gìđóvương vướng, nhất thời gãcũng không đoán ra được làthứgì, chỉbiết làlúc dọn ba lô đãsơ ýbỏsót mất. Trác Mộc Cường Ba cẩn thận luồn qua cái chân không hiểu là của Đường Mẫn hay Lữ Cánh Nam kia, lần mòsờthửkích thước, hình dáng vật nho nhỏkia, gãhy vọng, chờmong đóchính làthứmàgiờphút này họđang tha thiết kỳvọng.

Chân đã bị lạnh đến tê liệt, Trác Mộc Cường Ba cẩn thận nhấc cao lên, hy vọng cóthểdốc ngược cái thứbên trong túi ra. Đường Mẫn vàLữ Cánh Nam rõràng đều nhận thấy gãcóđộng tác lạ, liền khẽrên lên một tiếng, hỏi: “Làm cái gìthế? Khụ… khụ…” Trác Mộc Cường Ba nói: “Trong ba lô… trong ba lô… cóthứgìđó, chúng ta… cùng nhấc cao chân lên, khụ… khụ… dốc ngược nóra…”

“ Khụ… rơi xuống người tôi rồi!”

“Ởđâu?” “Khụ…”

“Đừng… đừng sờtôi, … đểtôi lấy cho anh!”“Cái này phải không?”

“Ừm, đúng nó!”

Trác Mộc Cường Ba khókhăn lắm mới tìm được ống tay áo, tay cầm vật nhỏhình vuông vuông kia thòra ngoài.

“Cánh, cách”, ngọn lửa nhỏnhư hạt đậu nhen lên, khe nứt chật hẹp lập tức sáng hẳn. Đường Mẫn vàLữ Cánh Nam đều ngẩng đầu đứng dậy, nhìn vật nhỏ trong tay trác mộc cường ba như nhìn một thánh vật… chiếc bật lửa hiệu Raymond! Tuy rằng nơi đây không cóbất cứthứgìcóthể cháy được, nhưng chiếc bật lửa này, bản thân nó đã là nguồn lửa. Lúc này, dù chỉ là một chút ánh sáng, cũng đủ khiến lòng họdâng len cảm giác ấm áp rồi.

Trác Mộc Cường Ba đưa ngọn lửa lại gần ba người, hơi ấm khiến ba người cólại cảm giác hạnh phúc, thực sựrất muốn khóc. Trác Mộc Cường Ba điều chỉnh ngọn lửa một cách thích hợp, đểbật lửa cóthểcháy được lâu hơn, đồng thời hỏi: “Ấm không?”

“Ừm!” “Ừ… ư” “Khụ khụ khụ…” cùng với tiếng ho, cả người Đường Mẫn và Lữ Cánh Nam cùng gật mạnh đầu trên ngực Trác Mộc Cường Ba.

Đêm hôm đó, ba người cứởbên ngọn lửa nhỏnhư hạt đậu ấy, chịu đựng giày vò, đồng thời cũng cảm nhận hạnh phúc, trong tiếng tách tách của chiếc bật lửa.

***

Cùng lúc ấy, Trương Lập và Nhạc Dương đang ngồi trong lều, đèn dầu đãtắt ngúm từlâu, tiếng giórít vùvùbên ngoài không ngừng quấy nhiễu. Những thứcóthểăn được họ đều đã ăn hết, nhưng cái lạnh kinh hồn ấy tựa hồ vẫn chưa bớt đi một chút nào, ngược lại còn càng thêm kinh khủng. Trong ba lô vẫn còn một miếng lương khô cuối cùng,hai người cứnhòm chằm chằm vào đó, không ai nhúc nhích.

“Đểlại đi, nhìn nó, còn khiến tôi cảm thấy chúng ta vẫn còn đồ ăn, cũng bớt lạnh đi phần nào đấy.” Cuối cùng, Nhạc Dương lên tiếng.

Vậy làhai người ngồi đối mặt với nhau, quấn chặt áo quần trên người lại, mắt mởtrân trân nhìn miếng lương khô cuối cùng không chớp mắt, họvẫn còn thức ăn, đóchính là thứcóthểchuyển hóa thành nhiệt lượng! Cái đêm lạnh giá này không hềđáng sợnhư trong tưởng tượng, chẳng mấy chốc là sẽ kết thúc ngay, gắng gượng cầm cự thêm một phút, thìtrời sẽsáng nhanh hơn một phút! Đội trưởng Hồ Dương nhất định sẽtìm tới đây, nhất định!

GióBắc thét gào, hết trận này rồi lại tới trận kia, Trương Lập vàNhạc Dương nhìn chăm chăm vào miếng lương khô, ngồi rúc mình cuộn tròn lại, tất cảnhững vải vóc cóthểtìm được đều chất đống cảlên người, nhưng vẫn cảm thấy lạnh thấu tận xương tủy. Hồi lâu sau, Nhạc Dương vẫn cảm thấy tim mình đãbịthấm lạnh đến tưởng chừng như sắp ngừng đập đến nơi, nghiến răng nói: “Trương Lập, e rằng tôi…” “Nói bậy nói bạ, nghĩcái gìđấy!” Trương Lập không để anh nói dứt câu đãvội ngắt lời.

Nhạc Dương nói: “Anh, anh nghe tôi nói hết đã, lần trước ởDhd t, không phải anh đãhỏi tôi gọi tên kẻnào đấy à?”

“Ờ?” Trương Lập khónhọc ngoảnh đầu, tòmòđưa mắt nhìn Nhạc Dương, không hiểu đột nhiên anh chàng này lại nhắc tới chuyện đólàm gì.

Nhạc Dương nói: “Giờtôi cóthểnói cho anh biết, kẻđó tên làTrần Văn Kiệt, hắn là một tên tội phạm bịtruy nã.”

Trương Lập liền hỏi: “Cậu với hắn cómắc mớgìhả?”

Bàn tay Nhạc Dương khẽrun lên một chặp, hai hàm rănglập cập va vào nhau: “Phải phải phải… nói từđầu, anh có biết, trước khi tôi gia nhập bộ đội Thanh Hải thì làm gì không?” Trương Lập nói: “Cậu… cậu cũng đâu nhiều tuổi lắm? Đi làm bao nhiêu năm rồi?” Nhạc Dương cười khổnói: “Không nhìn ra hả, trước khi tôi ở đó, là cảnh sát chống ma túy biên phòng Thụy Kim, Vân Nam. Tôi là nội gián nằm vùng được đích thân giáo quan tuyển lựa, mười bảy tuổi đãtràtrộn vào đám buôn ma túy rồi.” Trương Lập nói: “Thếtên Trần Văn Kiệt ấy, cậu quen biết với hắn ởđóà?”

Nhạc Dương gật đầu, kéo thêm đống vải lùng bùng, đoạn nói tiếp: “Trước khi vượt biên thâm nhập vào ổma túy, thượng cấp nói với tôi, trước tôi, còn một vịsư huynh nữa, anh ta sẽchiếu cốcho tôi, nhưng tôi không biết người đólà ai, vềsau mới biế t làhắn. Anh không biết bọn nghiện ma túy cóthểlàm những chuyện như thếnào đâu, đãlên cơn nghiện rồi, thậm chíchúng cóthểtựrạch bụng moi gan moi ruột mình, làm những hành động mà người bình thường không thểnào tưởng tượng nổi. Màlúc đó, đểlấy lòng tin của bọn buôn ma túy, Trần Văn Kiệt đãnghiện rất nặng, tôi cũng không thểngờ, hắn ta lại lànội gián nằm vùng. Lúc đó, cũng vìmuốn lấy lòng tin của bọn buôn ma túy, tôi từng nói với chúng rằng cócảnh sát bám đuôi tôi. Vốn làđãsắp xếp ổn thỏa rồi, ai ngờlại xảy ra sai sót, trên đường vận chuyển ma túy, ngoài cảnh sát ra, còn cómột cô gái lạbám theo chúng tôi nữa, vừa hay lại đúng tôi phát hiện ra.” Trương Lập đãlờmờhiểu ra khúc mắc giữa Trần Văn Kiệt vàNhạc Dương làdo đâu, liền hỏi: “Cô gái đó, cóquanhệgìvới Trần Văn Kiệt hả?”

Nhạc Dương run lên cầm cập vì rét, thở dài đáp: “Ừ,

những chuyện tiếp sau đóthìtôi không muốn nói nhiều nữa.

Một cô gái bìn_h thường lọt vào tay lũbuôn ma túy, anh có thểtưởng tượng rồi đấy, lúc đóTrần Văn Kiệt vẫn ẩn nhẫn, mởmắt trân trân ra nhìn người đàn bàcủa mình bịlũđàn ông đóxéthành mảnh vụn. Hắn càng nghiện nặng hơn, thậm chí còn thường xuyên xuất hiện ảo giác, nhưng lúc ấy tôi cũng không thểngờ, tinh thần của con người lại cóthểsụp đổ, hơn nữa, cũng không ngờrằng ma túy cóthểthay đổi hoàn toàn tính cách một con người. Cuối cùng, khi vụán đi vào giai đoạn cuối, trong cuộc hỗn chiến, Trần Văn Kiệt đã… phân thây tên cầm đầu bọn buôn ma túy ấy, bắn vào đầu hắn bốn mươi sáu phát súng. Tôi vốn định báo cáo cấp trên, nhưng lại nghĩtới cảnh ngộcủa hắn, liền giúp hắn giấu chuyện này đi. Vềsau, bác sĩtâm thần bảo với tôi, lúc đó Trần Văn Kiệt đãxuất hiện khuynh hướng của chứng bệnh thích tháo dỡmọi thứra, chẳng qua làcăn bệnh tinh thần này rất hiếm thấy trên thếgiới, khi đódùcóbáo lên trên thì cũng chẳng ai nghĩđến nócả. Hơn thếnữa, hắn ta còn cai nghiện thành công, mọi người đều tưởng rằng hắn đãtrởlại bình thường, thật không ngờ, ba tháng sau…” Trương Lập càng nghe càng lạnh, chỉthấy ánh mắt Nhạc Dương dại hẳn đi, anh chưa từng thấy Nhạc Dương thương cảm như thếbao giờ, vội nói: “Hắn làm gìcậu hả?”

Nhạc Dương nghiến răng đáp: “Hắn lẻn vào nhàchúthím tôi, rồi… phân thây… họ ra.” Nói tới đây, Nhạc Dương không sao ngăn mình nhớlại cảnh tượng máu me đầm đìa ấy, khắp các bức tường đều làmáu đỏ, bốn phía vung vãi thịt vụn, cảnh tượng ấy, thực chẳng khác nào địa ngục Tulaởchốn dương gian.

Trương Lập không hiểu, hỏi lại: “Chúthím cậu?” Nhạc Dương đáp: “Ừ, chúvàthím tôi cũng là một thành viên trong tập đoàn buôn bán ma túy đó, phụtrách tiêu thụ tại chỗ, vềsau bịbắt giam vàđược làm công tác tư tưởng, đã giúp đỡ công an. Trần Văn Kiệt chính là thông qua đường dây này màtrởthành nội gián, còn tôi, cũng vìcó quan hệnày, nên mới được giáo quan lựa chọn nằm vùng, bằng không, anh tưởng làcứlấy bừa một thanh niên mười bảy tuổi màcũng thâm nhập được vào đường dây ma túy hay sao? Trần Văn Kiệt cho rằng, chỉcóchúthím tôi biết được hắn đang ởđâu, đi chỗnào, nếu không phải chúthím tôi nói với bạn gái hắn, cô ta căn bản không thểtìm được hắn, mànếu không phải do tôi… bạn gái hắn cũng không bị phát hiện. Chính vì vậy, hắn đã sử dụng phương thức tàn nhẫn nhất, hướng ngọn dao đồtểcủa mình vềphía chúthím tôi!” Nói đến chỗ xúc động, Nhạc Dương gằn giọng lại: “Thằng khốn đó, từnhỏtâm lýhắn đãbất bình thường rồi, hắn thích giết hại các loài động vật nhỏ, dìm chết chúng, lột da, sau đómóc nội tạng cho vào những lọthủy tinh, hoặc làm tiêu bản đểsưu tầm. Chỉcóđiều, trước nay hắn đều hành động một mình, mãi đến khi chúng tôi lục soát nơi ở củ a hắn thìmới phát hiện ra những thứấy. Cólẽhắn làm cảnh sát, cũng chính là để hưởng thụ khoái cảm khi cầm súng bắn tội phạm đóthôi!” Trương Lập cảkinh thốt lên: “Loại người ấy cũng cóthể làm cảnh sát ư?” Nhạc Dương lắc đầu đáp: “Anh không biết rồi, bác sĩ tâm lýnói, thếgiới nội tâm của con người làthứphức tạpnhất, một người, vĩnh viễn cũng không thể thực sự hiểu được trong lòng người khác đang nghĩđiều gì; ai ai cũng có những suy nghĩtăm tối, vấn đềmấu chốt là, họcóbiểu hiện ra hay không màthôi, khi con người chỉcósuy nghĩxấu, họ vẫn làngười bình thường, nhưng nếu muốn biến những suy nghĩđen tối ấy thành hiện thực, thìsẽlàmối nguy hại cực lớn cho xã hội. Rõ ràng, trong trường hợp Trần Văn Kiệt, việc sửdụng ma túy quánhiều đãtrởthành chất xúc tác cho hắn hiện thực hóa những suy nghĩcủa mình. Thằng khốn ây giết chết chúthím tôi rồi cao bay xa chạy, BộCông an đã phát lệnh truy nãhạng A trên toàn quốc, vềsau tôi điều tra được hắn lộdiện lần cuối cùng ởThanh Hải, thếnên mới chuyển đến bộđội Thanh Hải đấy chứ.”

Trương Lập nhìn Nhạc Dương, hỏi: “Quan hệgiữa cậu vàchúthím hẳn không tầm thường, phải không?” Nhạc Dương hoài niệm, thởdài: “Hiếm khi mới thấy anh thông minh được một lần, màkhông ngờcái sựthông minh ấy lại xây dựng trên sựđau khổcủa tôi. Không sai, nhàtôi nhiều con cái lắm, tôi làđứa thứbảy, còn chúthím tôi lại không cócon, họthường nói đấy làbáo ứng, thếnên từnhỏ tôi đãđược cho sang nhàchúthím làm con nuôi. Chính làhọ đãnuôi tôi lớn, cóđiều họđối với tôi thực sựrất tốt, chưa bao giờnói với tôi chuyện gìliên quan đến buôn bán ma túy cả, năm đótôi đánh nhau, trốn học, ăn bờởbụi, họcũng không bao giờnhắc đến. Họthực sựhy vọng, tôi không bao giờdính dáng gìđến cái thứđộc hại ấy.” Trương Lập cuối cùng cũng hiểu được đầu đuôi sựviệc, đột nhiên lại thấy không còn quá lạnh nữa, gật gật đầu: “Chẳng trách.” Nhạc Dương đột nhiên ngoảnh mặt lại, nhìn chăm chămvào Trương Lập, nói: “Bác sĩ tâm lý nói, chứng bệnh này một khi đãphát thìnhư dãthúnếm được máu tanh, hắn sẽ tiếp tục không ngừng hành động. Vìvậy, tôi muốn nhờanh giúp tôi một chuyện, nếu đêm nay tôi không qua khỏi, anh nhất định phải tìm được hắn, ngăn hắn lại! Hứa với tôi đi!” Trương Lập đột nhiên sực hiểu ra, tại sao thân thểmình không thấy lạnh nữa, đólàbởi máu nóng đang trào sôi hừng hực, cảm giác được tín nhiệm, được ủy thác ấy, khiến anh cảm thấy trên vai mình nặng mang một trách nhiệm xưa nay chưa từng có, ngoài ra còn cảtấm chân tình tha thiết nóng bỏng như lửa của Nhạc Dương kia nữa. “Được, tôi hứa với cậu.” Tay hai người nắm chặt lấy nhau, Nhạc Dương lại tiếp lời: “Tôi ởThanh Hải hai ba năm liền, cũng không thấy tin tức gìcủa thằng khốn đónữa, cứnhư thểlàhắn bốc hơi rồi vậy. Vềsau giáo quan nói, sợtài hoa của tôi mai một, nên mới điều tôi đến đây, nhưng thực không thể ngờ được, thằng khốn đólại xuất hiện trong Đảo Huyền Không tự, suýt nữa thìtôi không dám tin vào mắt mình nữa. Cólẽ, đólàcơ hội trời cao ban cho tôi cũng nên. Anh nhớkỹnhé, trên cánh tay phải hắn xăm một con thằn lằn từcổtay kéo lên khuỷu tay, cho dùdùng laser đốt di rồi, thìvết sẹo ấy cũng hiếm người bình thường nào cólắm. Trong đám thuộc hạcủa gã Merkin, nếu anh phát hiện ra tên nào như thếthìđúng làhắn rồi đấy.” Trương Lập thấy Nhạc Dương nói xong, cặp môi đã xanh tím lại, tựa hồnhư muốn nhắm mắt ngủthiếp đi, vội nói: “Nhạc Dương, cậu nói với tôi nhiều chuyện như vậy, tôi cũng cómột việc, hy vọng cậu cóthểgiúp tôi.” “Gìhả?” Nhạc Dương lại mởmắt ra nhìn Trương Lập.̣ g  ̣ g  ̣p Trương Lập hít vào một hơi không khí lạnh buốt, nói: “Cậu cóbiết, tại sao tôi lại đến Tây Tạng đóng quân không?” Nhạc Dương lắc đầu, Trương Lập chậm rãi tiếp lời: “Bởi vìnghe mẹtôi nói, cha tôi làngười làm công tác khảo sát địa chất ởvùng Tây Tạng, chỉcóđiều, hồi tôi còn rất nhỏ, ông đãtham gia một nhiệm vụkhảo sát bímật, rồi không bao giờtrởvềnữa.

Nhạc Dương đột nhiên ngồi thẳng lên, tuy dòng tư duy của anh đãsắp bịcái lạnh làm cho đông cứng lại, nhưng vẫn lập tức nắm bắt được, Trương Lập cóđiều gìđómuốn nói với anh. Ngay sau đó, anh liền sực nhớđến phản ứng của Trương Lập khi nhìn thấy hình ảnh trong vách băng, kinh ngạc thốt lên: “Hình ảnh trong vách băng đó!”

Trương Lập gật gật đầu: “Cha tôi thường quanh năm khảo sát địa chất, hiếm khi vềnhà, lần cuối cùng ông vềnhà, đại khái chắc lànăm tôi bảy tuổi, tuy ấn tượng rất mơ hồ, nhưng không nghi ngờgìnữa, người đàn ông thứba trong hình ảnh đó, chính làcha của tôi. Trước nay tôi vẫn luôn cho rằng ông đãhy sinh vìnhiệm vụ, nhưng giờthìdường như không chỉ là như thế. Vì vậy, nếu tôi không thể vượt qua được đêm nay, nhất định cậu phải giúp tôi tra xét rõràng, cái gãtên làTây Mễđó, anh Ba Tang quen biết hắn đấy.” Nhạc Dương đờđẫn gật đầu như một cái máy, đoạn nói: “Tôi hiểu rồi, nếu đúng làhắn, nhất định tôi sẽthay anh trả thù!”

Trương Lập run rẩy đáp: “Không cần sục sôi căm phẫn lên như thếđâu, cậu làm như đêm nay chắc chắn tôi không thểqua khỏi được ấy, thếnào thìcũng phải biểu hiện ra là còn chút hy vọng gìđóchứlại.”Nhạ c Dương lập tức đốp ngay: “Này, anh Lập, tất cả đều dựa vào anh đấy, hy vọng của tôi đều gửi gắm cảnơi anh, nhất định làanh sẽcầm cựđược mà!”

Trương Lập không sao nhịn nổi cười, cặp môi đãđóng băng tức thìrỉmáu, rồi lại nhanh chóng đông cứng lại, anh nói: “Được rồi, được rồi, ối, miệng tôi bịnứt ra rồi này.” Tới đây, anh lại thởdài, “Chà, cóđiều nghĩlại thìcậu cũng khó màhiểu được một đứa con không cha lớn lên như thếnào đâu. Mẹtôi đãkhóc thầm sau lưng, rơi bao nhiêu giọt lệtôi đều biết hết. Nếu ra đi như thếnày, tôi thật không cam tâm chút nào…” Nhạc Dương nói: “Anh cũng không biết, năm đóchúthím tôi tốt với tôi như thếnào đâu, họcưng chiều tôi, đến m ức gần như làtôi không thểchịu đựng nổi nữa ấy…” Trong đêm gió rét cắt da cắt thịt hoành hành ấy, hai người cứrìrầm nói chuyện, ngậm nước mắt màcười, run lẩy bẩy.

Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Chương 37

Chương 37

NHẬT KÝCỦA ĐƯỜNG THỌ(4)

Tái ông mất ngựa Đêm lạnh dài đằng đẵng cuối cùng cũng bịánh dương mang đi, Trác Mộc Cường Ba ngửa mặt lên nhìn sắc trời biến ảo, vừa kinh ngạc pha lẫn mừng rỡreo lên: “Nhìn kìa, khụkhụkhụ… khục… khụ… khụ… Mẫn Mẫn, giáo quan, khụ khụ… cóánh sáng rồi! Trời sáng rồi! Chúng ta… chúng ta vượt qua được rồi!”

“Ư… khục khục…”, âm thanh hồi đáp cóvẻhết sức yếuớt, Đường Mẫn vàLữ Cánh Nam nằm gục trên người Trác Mộc Cường Ba đều chẳng còn hơi sức đểngẩng đầu lên.

Thực ra, từlúc nãy, cólẽlàhai ba tiếng đồng hồtrước, hoặc cólẽlàbốn năm tiếng trước, hai cô đãkhông còn mấy sức đểtròchuyện nữa rồi. Mỗi lần Trác Mộc Cường Ba nói một chặp, lại phải chúýlắng nghe xem họcóphản ứng gìkhông, nếu không nghe thấy gì, gãliền dùng tay huých cho họtỉnh táo lại phần nào, cho tới khi nghe thấy tiếng đáp vo ve như muỗi, gãmới yên tâm được một phần.

Trời đúng làđãsáng rồi, nhưng cảTrác Mộc Cường Ba cũng không còn sức lực đểngẩng đầu hay đứng lên nữa, họ còn làm được gì chứ, chỉ có thể đợi chờ mà thôi. Đội trưởng Hồ Dương vànhững người khác bao giờmới tới? Còn phải kiên trìthêm bao lâu nữa? Trong lòng mỗi người đều cótính toán giới hạn cuối cùng màmình nhẫn nại được.

Điều Trác Mộc Cường Ba sợnghe nhất, chính lànhững âm thanh tựa như gửi gắm di ngôn của Đường Mẫn, mỗi lần, gãđều gắng sức ngắt lời cô, đồng thời cảnh cáo họ, không được nghĩđến kết cuộc, nhất định phải nghĩrằng mình sẽ sống sót, cho dùchẳng còn hơi sức đểnói chuyện nữa, thì cũng vẫn phải nghĩnhư thế! Cuối cùng, dần dần cũng không còn nghe thấy tiếng hồi đáp của Đường Mẫn nữa, rồi dần dần, cảtiếng hồi đáp của Lữ Cánh Nam cũng tắt lịm, cuối cùng, đến cảtiếng nói của bản thân mình Trác Mộc Cường Ba cũng không còn nghe thấy nữa. Đúng vào lúc gãkhông cam lòng nhắm mắt lại, bỗng chợt nghe thấy âm thanh thô lỗ đặc trưng ấy, cùng với tiếng bước chân dồn dập: “Thằng tiểu tửnày, không ngờlại tốt phúc đến thế!” Đólàcâu nói cuối cùng Trác Mộc Cường Ba nghe thấy trên đỉnh núi tuyết này.Vềsau, Trác Mộc Cường Ba mới biết, mấy người bọn đội trưởng Hồ Dương vừa xuống núi làliên hệngay với Đại bản doanh Chomolungma và mấy đội leo núi thường trú trong dãy Himalaya đểthỉnh cầu viện trợ. Đólàcảmột đại gia đình quốc tế, chi viện lẫn nhau, thếnên chẳng mấy chốc đãtập hợp được hơn trăm người leo núi ngồ i trực thăng cảđêm bay tới, quốc tịch thôi thìtrải khắp cảthếgiới. Sau khi nghiên cứu điểm phát ra tín hiệu, xác định bọn Trác Mộc Cường Ba vàTrương Lập lần lượt gặp nguy khốn ởkhoảng sáu nghìn bảy trăm mét trởxuống, đều không nằm trong khu vực của dải gióTây, chỉmột phần những vận động viên leo núi hàng đầu mới dám cùng đội trưởng Hồ Dương lên núi cứu người. Tất cảnhững người tham gia hành động cứu viện lần này đều nói, dám can đảm leo lên núi tuyết Tư Tất Kiệt Mạc trong tình trạng không cóhậu cần cứu hộgìhết, lại còn định lên đỉnh từphía Trung Quốc, đóthực chẳng khác nào đang tuyên chiến với Tửthần.

Sựviệc ngoài ýmuốn lần này làm Trác Mộc Cường Ba bịthương rất nặng, gãvànhững người khác đều được cấp cứu ở bệnh viện huyện Đạt Mã, rồi chuyển tới bệnh viện Lasha. Chân phải Trác Mộc Cường Ba bị_cắt đi một ngón, chân trái thìhai ngón, phổi tổn thương nghiêm trọng, nhưng điều khiến các bác sĩ kinh ngạc hơn nữa là, đầu lưỡi gã cũng suýt chút nữa bị hoại tử vì phỏng lạnh. Họ đã gặp không ít người mạo hiểm leo núi tuyết, tay chân bị phỏng lạnh làchuyện bình thường, ấy làdo máu không tuần hoàn đủ, nhưng đầu lưỡi bịphỏng lạnh thìthực đúng làchưa thấy bao giờ. Đầu lưỡi ởtrong khoang miệng, vềcơ bản thìnhiệt độluôn bằng với nhiệt độcơ thể, lẽnào đầu lưỡi người này lại cứthèlèra bên ngoài mãi hay sao? Các bác sĩnào cóbiết rằng, chính cái lưỡi này của gã, đãcứu mạng hai người phụnữ. Được các bác sĩcứu chữa tận tình vàkịp thời, cuối cùng Trác Mộc Cường Ba mới giữđược công cụnói năng của mình.

Nằm viện nghỉ ngơi dưỡng bệnh hơn một tháng, Trác Mộc Cường Ba vẫn ho sùsụkhông ngớt, phổi của gãtổn thương nghiêm trọng hơn Đường Mẫn vàLữ Cánh Nam rất nhiều. Cóđiều, từsau trởđi, không ai nhắc lại chuyện đã xảy ra trong khe nứt chật hẹp ngày hôm ấy nữa, chỉcóđiều, mỗi khi Trác Mộc Cường Ba nhìn thấy Lữ Cánh Nam, đều chỉmuốn nétránh màkhông rõlýdo. Còn Đường Mẫn thì sao? Chẳng hiểu cô tức giận gìai, vừa khỏe lại làđãđòi đi Mỹtìm anh trai, khuyên giải thếnào cũng không chịu nghe Bịđông lạnh một đêm giữa chốn trời băng đất tuyết ấy, dù là một tảng sắt thì cũng nứt toác ra, huống chi là con người. Tiêu hao thểnăng quáđộ, không códưỡng khísạch vàthức ăn, đóđều lànhững nhân tốkhiến cơ thểbịthương tổn. Tình hình Trương Lập vàNhạc Dương cũng không tốt lắm. Vìmệt mỏi cực độ, cộng thêm mất nước, Trương Lập suýt chút nữa thìkhông qua nổi đêm hôm đó, bác sĩnói anh bịtrúng độc hệhô hấp vàthiếu kali trong máu, phải liên tục theo dõi mười bảy ngày trong phòng giám sát bệnh nhân nặng, bác sĩmới bảo những người khác rằng anh đãvượt qua được thời kỳnguy hiểm; còn nọc rắn Nhạc Dương trúng phải cũng chưa trừđược tận gốc, giày vòanh chàng suốt hơn nửa tháng trời; Ba Tang thìđược đưa tới một bệnh viện khác. Từnguồn tin của Lữ Cánh Nam, sau lần hành động này, đội ngũcủa họrất cónguy cơ sẽbịgiải thể.

Khi Trác Mộc Cường Ba hỏi về tình hình của Cương Nhật PhổBạc, Cương Lạp vàmọi người ởthôn Nạp Lạp,Nhạc Dương bảo gãrằng tất cảđều rất tốt, họđãchào tạm biệt chúCương Nhật PhổBạc rồi, chúấy còn đến bệnh viện huyện Đạt Mãthăm cảbọn nữa.

Trác Mộc Cường Ba nghe vậy thìyên tâm, nhưng nào có trông thấy Nhạc Dương xoay lưng vềphía gãmàâm thầm gạt lệ. Làm sao Nhạc Dương quên được, khi anh và Trương Lập được cứu ra khỏi rừng tháp băng, khi đi qua tòa cung điện bằng băng ấy, Trương Lập đã hôn mê bất tỉnh, nhưng Nhạc Dương thìthấy rõmồn một, băng cung đã sụp đổ, cho dùcónói với những người khác rằng nơi đó từng cómột tòa cung điện nguy nga tráng lệcũng chẳng ai tin. Cương Nhật Phổ Bạc ngồi nghiêng nghiêng dựa vào vách băng cóphong ấn hình ảnh của Lạp Chân, Cương Lạp cuộn mình nằm trong lòng anh, ngoài vết máu trên mình, thì họtrông như làđang ngủsay vậy. Không hiểu vìsao, Nhạc Dương thấy đau đớn vô cùng, chỉcần nghĩđến Cương Lạp làanh lại muốn khóc, họkhông nên chết như thế, đồng thời, anh còn nghĩxa hơn nữa, vết thương ấy, thời gian bịthương đó… Cứ hễ nghĩ đến những chuyện ấy, Nhạc Dương lại nắm chặt tay. Nhất định là có vấn đề, nghi ngờ của giáo quan không hềsai, thếnhưng phải làm thếnào mới được đây? Hành động thất bại, kếhoạch bịhủy bỏ, cólẽnhànước sẽgiải tán nhóm người này, các thành viên sẽmỗi người một nơi. Trương Lập, Nhạc Dương trởvềđơn vịbộđội địa phương, Lạt ma ÁLa sẽtrởlại chùa, đội trưởng Hồ Dương cũng quay lại tổkhảo sát khoa học nhànước, hoặc lại được sắp xếp cho công việc khác, Lữ Cánh Nam cũng sẽra đi.

Tất cảnhững điều này đều nằm trong dựliệu của Trác Mộc Cường Ba, giáo sư Phương Tân cũng đãnhắc nhởgãtừtrước, đây là một đội ngũkhông hềổn định chắc chắn, bất cứlúc nào cũng cókhảnăng bịgiải tán, giờđây lại gặp thất bại lớn như vậy, chuyện bịcác vịlãnh đạo cấp cao bỏrơi cũng làđiều hợp tình hợp lý. Nhưng chuyện Ba Tang bệnh tình chuyển biến xấu, buộc phải trởlại bệnh viện tâm thần điều trịt hìTrác Mộc Cường Ba không ngờtới, điều khiến gãcảm thấy đau khổnhất, bất ngờnhất, làgiáo sư Phương Tân bịthương rất nặng!

Cái chân chưa lành hẳn của giáo sư Phương Tân lại bị trọng thương lần nữa, lần này thìgãy cảxương đùi. Lúc đi qua khu vực khe băng, ông không kịp nétránh, đãbịmột tảng băng lớn từtrên cao rơi xuống đègãy! Lúc Trác Mộc Cường Ba vào phòng bệnh thăm, giáo sư Phương Tân đang nghỉngơi, cái chân đóđang được cốđịnh bằng thạch cao, treo lên cao. Trác Mộc Cường Ba không sao hiểu nổi, tại sao, tại sao lại cótảng băng lớn từtrên cao rơi xuống, tại sao lại chỉrơi đúng vào giáo sư Phương Tân? Hai bàn tay gãnắm lại kêu răng rắc. Từkhi Trác Mộc Cường Ba nhìn thấy tấm ảnh Tửkỳlân đó, người thầy màgãtôn kính nhất, kính trọng nhất này đãgiúp đỡgãrất nhiều, mỗi câu nói của thầy đều ngấm ngầm thay đổi con người gã. Những lúc tâm trạng buồn nản, thầy giáo sẽcổvũ, khích lệgã, những khi lâm vào tình thếkhókhăn, thầy giáo lại chỉbảo, dẫn đường cho gã, giáo sư Phương Tân luôn làngọn đèn soi sáng cho cả nhóm người này, giống như nhiều năm trước, tất cả những khó khăn nghi hoặc của gã trong học thuật, trong cuộc sống đều tìm được lời giải đáp từ chỗ giáo sư Phương Tân. Trác Mộc Cường Ba luôn tin tưởng rằng, cho dùđội ngũnày cóbịgiải tán, chỉcần cóthầy giáo giúp sức, gãsẽvẫn cóthểxuất phát thêm một lần nữa, quyết đi tìmkiếm mục tiêu của đời mình, nhưng giờđây… vết thương của giáo sư Phương Tân sẽkhiến ông không thểhành động trong vòng hai ba năm tới, Trác Mộc Cường Ba chẳng khác nào mất đi trái núi dựa lưng, chẳng khác nào mất đi nguồn trợlực lớn nhất, mất đi trụcột tinh thần. Gãquỳgối một hồi lâu trước giường giáo sư Phương Tân, thầm nói với lòng: “Thầy giáo, thầy đãlàm quánhiều cho tôi rồi.” Tất cảmọi người đều ra khỏi phòng bệnh đểhai thầy trò được ởbên nhau. Đội trưởng Hồ Dương hãy còn nhớnhư in sựviệc xảy ra ngày hôm ấy; khi giáo sư Phương Tân tìm thấy di thểCương Nhật PhổBạc vàCương Lạp trong băng, đã hoàn  toàn đờđẫn tại chỗ, khẽgọi một tiếng: “bạn già”,

rồi không quản nguy hiểm vách băng cóthểsập xuống bất cứlúc nào, cứđứng trầm mặc trước di thểcủa họmột hồi rất lâu. Vìhai lượt đi vềqua Tây phong đới, thểlực tiêu hao quá nhiều, giáo sư Phương Tân hơi loạng choạng, đội trưởng Hồ Dương đãbước lên đỡông, cái ba lô cũng bịrơi ra lúc đó. Nhưng khi trên đầu cómột tảng băng lớn rơi trở xuống, giáo sư Phương Tân đột nhiên sực tỉnh, đẩy mạnh vào người đội trưởng Hồ Dương, rồi bất chấp tính mạng lao bổtrởlại, dùng thân thểhất cái ba lô ra xa, thếnên mới bị khối băng đóđập trúng chân. Lúc ấy, giáo sư Phương Tân vẫn còn nhoẻn miệng cười, nói với đội trưởng Hồ Dương: “Trong ba lô cómáy tính xách tay, đólàtoàn bộtư liệu mà chúng ta thu thập được. Hồ Dương này, đừng nói với Cường Ba nhé, đừng bảo cậu ấy làbăng cung sập rồi, cũng đừng bảo với cậu ấy Cương Lạp đi rồi. Thằng nhỏấy trọng tình cảm lắm…” đội trưởng Hồ Dương không còn gìđểnói nữa, nhớlại lúc ấy, đến cảLạt ma ÁLa cũng chỉbiết cúi đầu thởdài.Đội trưởng Hồ Dương không nói chuyện này ra, anh hiểu tất cảnhững gìngười chiến hữu giàcủa mình làm.

Thời gian chầm chậm trôi, giáo sư Phương Tân từtừ tỉnh giấc, nhìn thấy Trác Mộc Cường Ba đang quỳ bên giường, trong mắt ông, gãvĩnh viễn vẫn chỉlàđứa trẻto đầu cốchấp, ra sức đặt câu hỏi. Giáo sư Phương Tân khẽvuốt vuốt mái tóc vẫn còn rối bùcủa gã, hỏi khẽ: “Cường Ba à, cậu làm sao thế? Cậu đang khóc à? Đừng đau lòng quá, cậu vẫn còn chưa gục ngãmà, chúng ta đãcốgắng hết sức rồi, chẳng phải vậy sao?” Trác Mộc Cường Ba ngẩng đầu lên, nghẹn ngào nói: “Thầy giáo, chân của thầy…” Giáo sư Phương Tân phálên cười ha hả: “Chân của tôi vẫn còn may mắn lắm, ít nhất thìcũng không đến nỗi như mấy đầu ngón chân của cậu, bịcắt rồi hả? Cóbiết không, khi chúng tôi trở về thôn Nạp Lạp, người dân đều ngấm ngầm gật đầu: bất kểlàđội leo núi giỏi giang cỡnào, đãleo lên thần sơn Tư Tất Kiệt Mạc thìnhiều nhất cũng chỉtrởvề được một nửa, đây làđịnh luật rồi. Nhưng ngày hôm sau, khi Hồ Dương đưa tất cảcác cậu về, đám dân làng đókinh ngạc thế nào chắc cậu không thể tưởng tượng nổi đâu.

Chúng ta lại tạo ra một kỳtích rồi đấy!” Trác Mộc Cường Ba thương tâm gượng cười, đột nhiên cảm giác bi phẫn lại trào dâng lên trong tâm khảm, thầy giáo làm tất cảmọi điều, tất cảmọi điều chỉvìgã, vậy màgãlại đãkhiến người thầy tôn kính của mình phải thất vọng. Giáo sư Phương Tân thản nhiên nói tiếp: “Được rồi, nếu cậu còn khóc trong phòng bệnh của tôi nữa, thìtôi cũng chẳng cógì đểnói với cậu nữa. Đừng khóc như đàn bàthếchứ, tuy lần này thất bại rồi, nhưng hành động của chúng ta đãkết thúđâu, Trác Mộc Cường Ba luôn luôn tựtin màtôi quen biết đi đâu mất rồi hả? GãTrác Mộc Cường Ba tung hoành chốn thương trường, nói cười vui vẻ kia đâu mất rồi? Cậu có phải trẻcon đâu, gặp phải chút chuyện nhỏnhư thếmàđã thút thít vậy sao? Lau khô nước mắt đi, nói cho tôi biết, lần này tại sao chúng ta lại thất bại?” Trác Mộc Cường Ba dần lấy lại bình tĩnh, trong cuộc đời này, gãchỉkhóc vìhai người duy nhất, một chính làem gái gã, người thứhai, chính làngười thầy vĩđại này. Gãhoang mang đáp: “Tôi… tôi không biết…” Giáo sư Phương Tân liền phê bình: “Hừ! Không biết hả!

Những lời như vậy mà thốt ra từ miệng của Trác Mộc Cường Ba cậu hay sao? Không đánh trận khi không chắc thắng, không thực hiện kếhoạch không kết quả , lẽnào cậu chưa từng nghĩđến chúng ta sẽcóngày thất bại này hay sao? Lần thất bại này, nguyên nhân then chốt nằm ởchính chúng ta đấy!” Trác Mộc Cường Ba lấy lại bình tĩnh, trầm ngâm nhắc lại: “Chính chúng ta?” Giáo sư Phương Tân nói: “Phải rồi, chính bản thân chúng ta. Cậu thử nghĩ xem, chúng ta liều sống liều chết đoạt được địa đồbên trong Đảo Huyền Không tự, cóphải chúng ta cótựtin một cách mùquáng hay không? Tại sao chúng ta dám khẳng định tấm bản đồđónhất định sẽchỉ đường cho chúng ta tìm đến Bạc Ba La thần miếu, tìm được Tửkỳlân? Trước khi băng qua núi tuyết, cóphải chúng ta đã quá tự tin rồi hay không? Chúng ta chắc chắn vượt qua được Tửvong Tây phong đới ư? Chúng ta nhất định mạnh hơn không biết bao nhiêu đoàn leo núi đi trước mình ư? Cậu còn nhớchúng ta lấy được tư liệu ởchỗgiáo quan Lự̃ g y  ̣  ̣ g q Cánh Nam không? Cóbao nhiêu đoàn leo núi đãdựa theo bản đồcủa Morgan lên núi tuyết Tư Tất Kiệt Mạc ấy chứ, rồ_ i cóbao nhiêu người sống sót trởvềđược? Lúc ấy cậu cótừng nghĩđến vấn đềnày hay chưa? Nếu như thất bại, cảđội chúng ta sẽnhư thếnào? Giải tán như thếnào? Cậu cótừng hỏi Hồ Dương vàLữ Cánh Nam những chuyện này hay chưa?” giáo sư Phương Tân không kìm được, lại đưa tay xoa nhẹlên đầu Trác Mộc Cường Ba đang ngẩn ra bên giường mình, thởdài nói: “Cậu nghĩcho thật kỹđi, tuy rằng mang lòng tựtin nhất định thành công đi làm việc gìđó làthái độtích cực, nhưng nếu quátựtin một cách mùquáng thìlại làđại kỵtrong công tác khảo sát khoa học đó. Được rồi, tôi muốn nghỉngơi một chút, cậu cũng phải chuẩn bịtâm lýtrước đi, nếu nhànước cóthái độgìvới hành động của chúng ta lần này, thìsẽđến trong mấy ngày tới đây thôi.” Lời của giáo sư xưa nay rất chuẩn xác, ba hôm sau, Lữ Cánh Nam mang đến một tin tức khiến tâm trạng mọi người đều hết sức nặng nề, đội ngũtạp nham này của họđãchính thức bịgiải thể! Mọi người chỉcóhai ngày chuẩn bịđểtrở vềvịtríban đầu của mình.

Ai nấy đều hết sức kích động, phẫn nộ. Trương Lập và Nhạc Dương kêu ca nhiều nhất. Lữ Cánh Nam chỉ điềm đạm nói: “Quảthực chúng ta đãtiêu phírất nhiều tài nguyên của nhà nước, mà mọi người cũng biết rồi đấy, lần hành động này, cóảnh hưởng mang tính quyết định đến sựtồn vong của cảđội chúng ta.” Trương Lập gần như nhảy dựng lên: “Lẽ nào tất cả những chuyện chúng ta làm, liều mạng đi tìm kiếm, tất cảchỉ làtiêu phítài nguyên của nhànước thôi hay sao?”Nhạc Dương cũng không sao dồn nén được lửa giận trong lòng, hét toáng lên: “Thếcái lũchuyên gia kia thìhơn gì chúng ta chứ?”

Lữ Cánh Nam vỗvai hai người, nói: “Tiết kiệm sức đi, đừng kêu gào ở đây làm gì. Mệ nh lệnh của cấp trên không thểcãi, trởvềthu dọn hành trang, ngày mai quay lại đơn vịcủa các cậu đi.” Nhạc Dương vẫn không ngừng làu bàu kêu la: “Cũng lắm thìkhông làm nữa! Cógìhay đâu chứ!”

Giọng Lữ Cánh Nam bỗng nghiêm lại: “Không được làm loạn lên như thế, đừng quên cậu thuộc binh chủng gì, tựtiện bỏđi làsẽbịtruy cứu trách nhiệm hình sựđó!” Dứt lời, cô liền ho lên vìquáxúc động. Nhạc Dương tức thìủrũnhư cọng bún thiu. Trương Lập cũng trầm hẳn xuống, anh chợt nghĩđến Cường Ba thiếu gia, bọn họchỉlànhững người nhận lệnh tham gia hành động lần này, có thành công hay không cũng không quan hệgìnhiều đến bản thân họ, bất cứ lúc nào cũng cóthểbuông tay màđi, nhẹnhàng giải thoát, còn Cường Ba thiếu gia thìsao chứ? Cường Ba thiếu gia phải làm thếnào đây? Giáo sư Phương Tân bịthương đến nông nỗi thế, một mình Cường Ba thiếu gia chỉe không thể nào tiếp tục tìm kiếm giấc mơ của mình rồi, cuối cùng đành phải bỏcuộc hay sao? Xem ra, mơ mộng rốt cuộc vẫn chỉlà mộng mơ…

***

Trong phòng bệnh, Trác Mộc Cường Ba nhìn giáo sư Phương Tân, tựa như một đứa trẻđãlàm sai chuyện gì, cúi đầu nói: “Đãnhận được thông báo chính thức rồi, đội ngũ của chúng ta… bịgiải thể…”

Giáo sư Phương Tân ngước nhìn Trác Mộc Cường Ba,cũng cóphần thương cảm, mệt mỏi nói: “Rốt cuộc… vẫn là kết quảđó!”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Nhạc Dương vàTrương Lập ngày mai sẽphải đi, đợi lát nữa họsẽtới thăm thầy. Cảđội trưởng Hồ Dương cũng phải lên đường, anh ấy muốn nói chuyện riêng với thầy…” Giáo sư Phương Tân thoáng ngạc nhiên: “Nhanh như vậy sao?” Trác Mộc Cường Ba gật đầu: “Đúng vậy, họđều làthành phần tinh anh cốt cán ởđơn vịcủa mình, chỗnào cũng cần họcả, thượng cấp thông báo giải tán nhóm của chúng ta, đơn vịcủa họtự nhiên làmuốn họtrởvềcàng sớm càng tốt.” Giáo sư Phương Tân gượng cười: “Phải rồi, cũng nên trởvềchứ, nên đi thìcũng phải đi thôi. Cường Ba à, còn nhớtôi đãnói gìvới cậu không?” Trác Mộc Cường Ba lại gật đầu: “Còn nhớ, thầy đãnói, điều chúng ta nên làm khi tham gia huấn luyện đặc biệt, trước tiên làphải học nhiều, xem nhiều, nghĩnhiều, nếu đến một ngày nào đó, nhóm người này bịgiải tán, chúng ta sẽtự đi tìm một mình. Thếnhưng, giờthầy đang…” Giáo sư Phương Tân xua tay nói: “Một chút thương tích nhỏnày không đáng ngại. Cólẽtôi không thểtham gia hành động thực tếđược nữa, nhưng tôi cóthểbảo đảm hậu cần cho mọi người mà, phân tích dữliệu, thu thập tài nguyên, những việc ấy tôi vẫn còn làm được…” “Không…” Trác Mộc Cường Ba thất thanh kêu lên: “Đủ rồi, thầy giáo, những gìthầy làm đãquáđủrồi. Cho dùtôi có muốn lên đường lần nữa, thìcũng sẽdựa vào sức của mình đểthực hiện, thầy hãy nghỉngơi đi, đừng thêm vất vảvìtôinữa!” Giáo sư Phương Tân nghe vậy liền đanh nét mặt lại: “Nói năng kiểu gìthế? Thấy sức khỏe tôi không tốt nữa, là muốn đátôi sang một bên đấy hả?”

Trác Mộc Cường Ba cuống quýt: “Không phải tôi có ý đó, thầy biết mà, thầy giáo! Tôi… tôi…” Giáo sư Phương Tân mỉm cười: “Đương nhiên là tôi hiểu ýcủa cậu. Được rồi, chuyện của tôi không cần cậu lo lắng, vậy bây giờkếhoạch của cậu như thếnào?” “Bây giờhả…” Trác Mộc Cường Ba thẹn mướt mồhôi, mấy ngày nay gãchìm đắm trong nỗi phiền não vìcảnhóm sắp bịgiải thể, ngày nào cũng đứng ngồi không yên. Mẫn Mẫn lại ởtít tận nước Mỹxa xôi, gọi điện ba bốn lần rồi vẫn không nghe, trong lòng ủrũngổn ngang trăm mối, làm gìđã nghĩđén kếhoạch kếsách gìchứ.

Giáo sư Phương Tân liền trách: “Cậu thấy đấy, lại hành động theo cảm tính rồi đúng không? Giờtình huống chúng ta đang phải đối diện cũng giống như là trước khi tham gia vào nhóm huấn luyện đặc biệt này vậy, chúng ta sẽmất đi hầu hết các nguồn tư liệu, song những gìchúng ta cóđược cũng cực kỳquan trọng, đólàtin tức! So với hai năm trước, cóthểnói chúng ta đãtừhoàn toàn không hềbiết gìđạt đến mức độtương đối hiểu vềBạc Ba La thần miếu, thậm chí còn hiểu biết hơn cảnhững tổchức đãtìm kiếm Bạc Ba La thần miếu từrất sớm kia nữa. Đây chính làưu thếcủa chúng ta. Phải rồi…” Giáo sư Phương Tân nghiêm túc nói: “Tôi cần một câu trảlời khẳng định, cậu lựa chọn bỏcuộc hay là tiếp tục hành trình này?” Trác Mộc Cường Ba cũng trịnh trọng đáp lời: “Tôi sẽ không bỏcuộc đâu.” Mật mãTây Tạng 5Tác giả: HàMã Chương 37

NHẬT KÝCỦA ĐƯỜNG THỌ(5)

Rút củi đáy nồi Giáo sư Phương Tân gật đầu nói: “Vậy thì tốt, những điều cậu cần làm lúc này, thứnhất làphân tích, sắp xếp, tập trung tất cảnhững nguồn lực của chúng ta, xem xem còn lại bao nhiêu vốn giữ nhà; thứ hai là bổ sung và hoàn thiện.

Việc cuối cùng, làtìm kiếm những người hợp tác mới, sức một người chắc chắn không thểhoàn thành được hành trình mạo hiểm này đâu.” Trác Mộc Cường Ba trầm tư nói: “Nguồn lực? Chúng ta còn lại nguồn lực gìcơ chứ?”

Giáo sư Phương Tân đáp: “Nguồn lực con người. Đầu tiên là Mẫn Mẫn, cô ấy chắc chắn sẽ đi, sau khi trải qua huấn luyện đặc biệt, cô ấy đã trở thành trợ thủ không thể thiếu của cậu rồi.” Trác Mộc Cường Ba lo lắng nói: “Mẫn Mẫn… Mẫn Mẫn… thời gian này… cô ấy chẳng buồn đểýgìđến tôi cả!”

Giáo sư Phương Tân mỉm cười nói: “Qua một thời gian làổn thỏa thôi, người ta dùsao cũng làcon gái, nhất thời cũng khómàchấp nhận được chứ. Cóđiều, nói đi thìcũng phải nói lại, cậu chơi cái trò… cái tròngủchung một bao ấy, đừng nói làMẫn Mẫn, đổi lại thìai cũng không chấp nhận được đâu.” Sắc mặt Trác Mộc Cường Ba lúc đỏ lúc trắng, đây là chuyện gãkhông muốn nhắc đến nhất trong quãng thời gian này.

Giáo sư Phương Tân dường như không để ý thấy, lại tiếp tục luôn: “Còn những người khác, Lạt ma ÁLa thìphảxem ýhướng của ông ấy thếnào đã, cóđiều chắc làhy vọng không lớn lắm; phía Hồ Dương thìtôi cóthểgiúp cậu làm công tác tư tưởng, nếu gần đây anh ta không cóhạng mục khảo sát nào, tôi chắc tám phần cóthểthuyết phục được.

Ừm, những người khác thìkhóđấy, muốn tìm những người vừa có kinh nghiệm vừa dám mạo hiểm lại đáng tin cậy, thực sựlàquákhó. Thực ra, nghe cậu kểvềtay Sean nào đógặp trong rừng rậm châu Mỹkia, tôi cảm thấy người này cóthểtin được, dùsao thìcũng trải hoạn nạn rồi, tiếc làcậu lại không cócách gìliên lạc được với người ta. Còn tuyển chọn những người khác, e làphải tìm tiến sĩCổTuấn Nhân nhờông ấy giúp cho, ông ấy cóbiết nhiều vềcác nhàthám hiểm trên thếgiới, cóthểtìm được một ít tư liệu. Thứnữa là nguồn lực tài chính, vềmặt này tuy rằng không phải làvấn đề đối với cậu, nhưng tốt nhất cậu vẫn nên bớt chút thời gian màxem lại công ty của mình đi, đừng đểkhi tìm thấy Tửkỳ lân thì công ty cũng bị cậu làm cho phá sản luôn. Còn về nguồn vật lực công cụ, đối với chúng ta thìđây làmặt thiếu thốn nhất, mặc dùcóthểthông qua Đức Nhân lão gia để xoay xởmột sốvật tư quân dụng, nhưng so với nhóm huấn luyện đặc biệt thìthực làkém quáxa. Những trang bịtrên người chúng ta, có rất nhiều thứ được sản xuất đặc biệt, đừng nói làkhông bán trên thịtrường, ngay cảcác đơn vị bộđội cũng không tìm được đâu. Chỉcòn cách hỏi Lữ Cánh Nam xem, sau hành động lần này, những thiết bịđặc biệt ấy sẽxửlýnhư thếnào, nếu không được, e rằng chúng ta phải thông quan những đường dây đặc biệt đểtìm mua một số đồthay thếkém hơn một chút vậy. Nguồn thông tin thìtôi đã chuẩn bịcho cậu rồi, vềmặt này không cần phải lo lắng.” Nghe những lời thầy giáo nói, Trác Mộc Cường Ba chỉcòn biết gật đầu lia lịa. Đang như vậy thì Trương Lập và Nhạc Dương đến đểchào giáo sư Phương Tân, Lữ Cánh Nam gọi Trác Mộc Cường Ba ra ngoài trao đổi một sốthủ tục giải tán, bao gồm cảvấn đềtiền bạc, nhân lực, vật lực.

Trác Mộc Cường Ba nhận được câu trả lời khẳng định, những trang bịnhànước cung cấp, tuy rằng được sản xuất nhờsựtài trợcủa gã, nhưng đều thuộc vềcơ mật cấp quốc gia, dùmột con ốc, một cái đinh vít cũng không thểlưu lạc ra ngoài; màsốdư trong quỹtiền của gãcũng vừa vặn dùng hết, còn lại chỉchưa đầy ba chữsố.

Trác Mộc Cường Ba giống như người làm chuyện trái với lòng, không dám đối mặt với ánh mắt Lữ Cánh Nam, trao đổi xong mọi sựvụliền bỏđi như chạy tháo thân, cầm theo cuốn sổtài khoản chỉcòn chưa đầy ba chữsốvàmột chồng hóa đơn thanh toán dày sụ, cười khổtrởvềphòng bệnh. Bên kia, Trương Lập vàNhạc Dương cũng vừa rời khỏi phòng bệnh của giáo sư Phương Tân, không biết họvà giáo sư đãnói chuyện gìmàmặt hai người đều đầm đìa nước mắt. Vừa trông thấy Trác Mộc Cường Ba, Nhạc Dương liền chạy tới ôm chặt, khóc òa lên: “Cường Ba thiếu gia, anh cóngười thầy tốt quá! Trác Mộc Cường Ba nhất thời cũng không biết nên phản ứng thếnào nữa.

Không cónhững lời lưu luyến, cũng không cóbuổi chia tay bịn rịn, cơ hồtất cảmọi người đều không muốn đối mặt với sựgiải tán tàn khốc này. Lạt ma ÁLa hành tung phiêu hốt, đến đi đều không định trước, chỉcómình Lữ Cánh Nam biết ông đãrời đi. Trương Lập vàNhạc Dương cũng len lén bỏđi, họkhông muốn màcũng không biết phải đối mặt với tình cảnh biệt ly ấy như thếnào, đành đểlại láthư ngắn ngủi, đại ýnói làrất vui vìđược tham gia vào nhóm, cảm ơn giáoquan đã bồi dưỡng và Cường Ba thiếu gia đã nhiều lần chiếu cố, cổvũCường Ba thiếu gia chớcónản lòng, sau này cần tiếp tục nỗlực, nếu cócơ hội xông pha khói lửa sẽ quyết chẳng từnan… Trác Mộc Cường Ba đọc bức thư từ biệt viết ngập ngừng, lời lẽchẳng ra đâu vào đâu của họmàdởkhóc dở cười, đưa cho giáo sư Phương Tân xem, ông cũng chỉmỉm cười lắc đầu, hai người chỉviết một bức thư, không ngờlại còn liên danh kýtên vào nữa. Sau đó, giáo sư Phương Tân vàđội trưởng Hồ Dương còn nói chuyện với nhau rất lâu, kết thúc cuộc nói chuyện, chỉthấy ông mặt ủmày chau mà lắc đầu. Trác Mộc Cường Ba biết quánửa làdo đội trưởng Hồ Dương không thểlưu lại. Giáo sư không nói, gãcũng không muốn hỏi thêm nữa.

Sáng sớm hôm sau, Lữ Cánh Nam mặc quân phục, đeo ba lô, chặn Trác Mộc Cường Ba ởhành lang bệnh viện. Trác Mộc Cường Ba không khỏi có chút thất vọng trong lòng, Đường Mẫn đi rồi, Trương Lập, Nhạc Dương cũng đi rồi, giờđến cảgiáo quan Lữ Cánh Nam cũng đi nốt, gãthẽthọt nói: “Cô… cô cũng chuẩn bịlên đường hả, giáo quan?” Lữ Cánh Nam mỉm cười như có phần chế giễu, nói: “Chịu nói chuyện với tôi rồi à? Nếu hôm nay tôi không chặn anh ở đây, có phải anh không định chào tạm biệt tôi hay không thế?”

“Làm… làm gìcó…” Lữ Cánh Nam vừa cười, Trác Mộc Cường Ba liền giật thót mình, bắt đầu thấy hơi căng thẳng, lại húng hắng ho mấy tiếng.

Ánh mắt Lữ Cánh Nam hơi cóchút rối loạn, người đàn ông cao lớn tinh thần mệt mỏi, sắc mặt vàng vọt, đầu tóc rối bời này cócòn làCường Ba thiếu gia chíkhíngút trời, khíthếép người hay không? Cô bâng khuâng giơ tay lên, định vuốt vuốt lại mái tóc rối bùcho Trác Mộc Cường Ba. Gãhơi nghiêng người tránh đi, Lữ Cánh Nam cũng sực nhớra thân phận của mình, bàn tay sững lại giữa không trung, không nhích thêm được phân nào nữa; cô chăm chúnhìn Trác Mộc Cường Ba, trong ánh mắt là quyết tâm ly biệt, Trác Mộc Cường Ba chỉbiết nhìn xuống mũi giày, không dám đối mặt.

Cuối cùng, Lữ Cánh Nam cũng rút tay trở về, khẽ nói: “Anh… hãy bảo trọng!” “Cô cũng thế, giáo quan.” Lữ Cánh Nam đột nhiên rút ởtúi áo may ởmặt bên trong bộ quân trang ra một tờ giấy gấp gọn gàng, ngập ngừng nói: “Cái này…” Trác Mộc Cường Ba như bị kích điện, vội giật lùi một bước, gặp phải tình huống như thếnày, thực sựgãkhông biết nên xửlýra sao nữa. Lữ Cánh Nam mặt lạnh như băng, gắt lên ra lệnh: “Tránh cái gì, tôi đáng sợthếsao? Lại đây, cầm lấy!” Trác Mộc Cường Ba lúng túng nói: “Giáo quan, cô biết rồi đấy… tôi…” Lữ Cánh Nam nhét mẩu giấy vào tay Trác Mộc Cường Ba, hai hàng lông mày thanh tú nhướng lên: “Trong danh sách này cócách thức liên hệvới các thành viên trong tổ nghiên cứu Bạc Ba La thần miếu, chắc rằng các anh sẽcần đến. Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, giờlàxãhội gìrồi, anh nghĩtôi làhạng người như thếnào chứhả!”

Lại hiểu lầm người ta rồi, Trác Mộc Cường Ba xấu hổ đến nước chỉhận không tìm được cái rãnh nào dưới đất mà chui xuống, gã vội nói: “Cám ơn, khụ khụ, cám ơn giáo quan!” Thấy Lữ Cánh Nam lại nhíu mày, gã vội giải thích:“Khụ… khụ, tôi biết, tuy nói như vậy… hơi quákhách sáo, nhưng ngoài hai chữ‘cám ơn’ đóra, tôi thực sựkhông tìm được lời nào đểbiểu đạt…” Trác Mộc Cường Ba hiểu rõ, Lữ Cánh Nam đãnỗlực hết mình đểgiúp đỡbọn họrồi.

Lữ Cánh Nam điềm đạm nói: “Đừng nghĩphức tạp thế, đây làphương thức liên hệtôi cóđược khi dùng thân phận cánhân trao đổi với những chuyên gia đó, giáo sư Phương Tân cólẽcũng biết được ít nhiều, nhưng chắc làkhông đầy đủ. Tôi chỉcóthểlàm được đến vậy thôi, giờthìđi đây.” Nói xong, cô sải chân bước đi, cuối cùng cũng lướt qua bên vai Trác Mộc Cường Ba. Gãlặng lẽđi theo ra khỏi cổng bệnh viện, biển người mênh mông, Lữ Cánh Nam không quay đầu lại nữa.

***

Yorkshire nằm ởmiền Đông nước Anh, là một thành phố quan trọng đãchứng kiến nhiều sựkiện trong lịch sửnước Anh, đến với Yorkshire, tựa hồnhư đãvượt qua đường hầm thời gian đểtrởvềthời Trung cổvậy(*). Nơi này cóĐại giáo đường Go thic lớn nhất Vương quốc Anh. Cóđiều Soares tới đây không phải đểhoài cổ, y đang chậm rãi thảbộbên bờ sông Derwen t, tay cầm một tập báo cáo. Đã đi khắp mấy trường đại học nổi tiếng, liên hệcảđám chuyên gia có uy tín, kết quảnghiên cứu đều như nhau hết cả, tâm trạng của y lúc này rất phức tạp, nửa kinh ngạc pha lẫn mừng rỡ, nửa kia lại thất vọng. Kết quảnghiên cứu cho thấy, tiến hóa thểmày cho rằng là một sinh vật nằm giữa ranh giới động vật vàthực vật kia, hoàn toàn không phải như những gìy tưởng tượng, đóchỉlà một đám kết cấu dạng bào tửtương tựnhư châm khuẩn. Chúng cósốlượng cực nhiều, kýsinh lên quần thể chủ như con san hô vậy, bình thường nhữngq ̣y, g g sinh vật này hoàn toàn ởtrong trạng thái mầm, tựhình thành nên một bong bóng khí, sinh mệnh hoàn toàn ởtrạng thái đình trệ; một khi gặp nước, chúng sẽkhôi phục sức sống nhanh chóng, ngoài bành trướng vềthểtích, chúng còn sinh trưởng nhanh chóng theo phương thức đặc hữu của vi khuẩn, cơ hồmỗi phút đều tăng trưởng theo cấp sốnhân; thêm nữa là chúng sinh trưởng theo kiểu nảy mầm phân tách, giữa các cáthểdường như được nối liền bằng liên kết phân tử, đểchiếm được nhiều không gian sinh tồn hơn, hút được nhiều nước hơn, chúng sẽco cụm vềchỗnào có nước, khi ấy thì luồng lực bạo phát ra sẽ cực kỳ khủng khiếp, dùchỉlà một sợi mảnh bằng đầu ngón tay, thìlực kéo cũng cóthểlên tới trên trăm kilogram. Mặc dùđây không phải làgiống sinh vật màSoares kỳvọng, nhưng dùsao nó cũng là một phát hiện kinh người khiến cảgiới sinh vật học phải rung động.

Soares vòng qua một khoảnh rừng, những bóng người trong trường đại học dần thưa thớt. Đến chỗ vắng không một bóng người, y mới dừng lại, điềm đạm cất tiếng: “Còn muốn theo bao lâu nữa? Đi ra đây!” Y biết, khoảng thời gian này mình đều bịngười khác theo dõi. Lần này theo dõi một cách trắng trợn như vậy, rõràng làđối phương đãchuẩn bị đểlộmặt rồi.

Một bóng đen lướt qua, người kia không ngờlại nhảy thẳng từtrên một chạc ba cao gần chục mét xuống, tiếp đất nhẹnhàng như không, chỉthấy y mỉm cười nói: “Cảnh giác cao lắm, Soares.” Nếu Trác Mộc Cường Ba ởđây, hẳn gã cũng phải giật mình kinh ngạc rồi. Người đóchẳng phải ai khác, màchính làquýông người Anh cómái tóc bạch kim,Sean.

Soares liếc mắt nhìn Sean một cái, không hềtỏra ngạc nhiên chút nào, chỉkhinh thường nói: “Còn tưởng làai, hóa ra làanh, luật sư Sean. Không phải anh làngười của tổD sao? Tại sao theo dõi tôi? Lẽnào định nhúng tay vào chuyện của tổT bọn tôi? “TổT à?” Nét mặt Sean như cười màkhông phải cười, hờhững nói: “Chàchà, tổT của mấy người hóa ra vẫn còn tồn tại à? Tôi cứtưởng tổT đósớm đãbịgiải tán từlâu rồi chứ, mạo muội hỏi một câu, tổT ấy còn bao nhiêu người vậy? Người quyết sách của các anh đâu rồi? Hình như nhiều năm nay cũng không thấy anh ta xuất hiện nhỉ?”

Soares trợn mắt nghiến răng giận dữ, nhưng lúc này y còn chưa dám ra tay. Tạm chưa nói đến chuyện đối phương biên chế hoàn chỉnh, đội trưởng rất lợi hại, chỉ riêng tên Sean này, bản thân y đãkhông chắc cóthểthu phục được.

Nghe nói Sean là một thục ngữgiả(người hiểu ngôn ngữ thực vật) kiêm thao thúsư, còn bản thân y chỉlà một thao thú sư, chỉcóthểcùng một đẳng cấp với Sean hoặc thậm chílà còn kém hơn. Soares cốnén lửa giận trong lòng xuống, gằn giọng nói: “Đừng nói lăng nhăng nữa, muốn gìthìnói thẳng ra xem nào.” Sean làm bộuểoải nói: “Làthếnày, tôi cảm thấy dạo này anh vàgãMerkin kia đi lại rất mật thiết, cơ hồnhư đang tìm kiếm thứ gì đó. Anh biết rồi mà, người trong tổ chức chúng ta ít nhiều đều cótính hiếu kỳ, tôi thực không kìm lòng được, nên muốn hỏi tửxem rốt cuộc bọn anh đang tìm thứ gìthôi?” Soares nghe vậy thì yên tâm phần nào, xem ra gã tóc bạc này vẫn chưa biết được sựtình, y thản nhiên đáp: “Anhcũng hiếu kỳquáđấy, cóđiều như vậy dường như hơi vượt ranh giới rồi thìphải, đókhông phải vấn đềanh nên quan tâm đâu. Nếu muốn liên thủ, thìđội trưởng của anh phải lộ mặt trực tiếp thương lượng với đội trưởng của chúng tôi.

Anh tưởng theo dõi tôi thìthăm dòđược tin tức gìchắc? E

làphải khiến anh thất vọng rồi, gần đây tôi chỉlàm một số nghiên cứu chuyên ngành, tàn những thứanh không hứng thúgìđâu.” Sean bịtừchối, nhưng vẫn chẳng hềđểtâm: “Ừm, theo những gì tôi quan sát được, dường như chỉ có anh và Merkin đang làm ăn gìvới nhau thôi, cóthấy người quyết sách của các anh tham gia đâu nhỉ? Đằng nào thìchúng tôi gần đây cũng rỗi việc, lâu lắm chưa cóhành động mạo hiểm nào liên hiệp người của mấy tổlại rồi, sao anh không nghĩ đến chuyện đểchúng tôi gia nhập với nhỉ? Tôi cóthểgiúp các anh rất nhiều đấy.” Lời gợi ýcủa Sean hoàn toàn chẳng hềkhiến Soares hứng thú, ngược lại còn làm dấy lên ýmuốn giết người trong y. Soares hiểu rõ, trong tổchức, thực lực quyết định tất cả mọi thứkhác. Sean gia nhập vào, tức làcảnhóm của hắn cũng gia nhập, còn phía mình lại chỉcóy vàMerkin. Huống hồ, bọn họ đã tốn rất nhiều tinh lực cho Bạc Ba La thần miếu, lúc này tựdưng Sean xuất hiện đòi gia nhập, chẳng phải muốn cướp tay trên thìlàmuốn gìchứ? Mày còn liên tiếp nhắc đến người quyết sách nữa, hễnghĩđến con người đáng sợấy, khóe mắt Soares lại giật giật, nếu thực sựđể người đó biết chuyện, y và Merkin còn gì nữa chứ? Nghĩ đến đó, Soares liền kẹp báo cáo vào nách, chậm rãi im lặng cho tay vào túi… Sean vừa thấy tình thếbất ổn, vội tranh lên tiếng trước:“Sao hả, muốn giết người diệt khẩu à? Anh cứthửđi, xem lũđộng vật nhỏcủa anh nhanh hay súng tôi nhanh hơn.” Y lùi lại hai bước rồi nói tiếp: “Nếu anh không hoan nghênh tôi gia nhập thìthôi vậy, đảm bảo sẽkhông quấy nhiễu chuyện của các anh nữa, đâu cần phải liều mạng đến thếchứ. Tạm biệt…” Dứt lời, y liền tung mình nhảy lên cây, nhấp nhô mấy cái, bóng đãkhuất dần xa.

Soares hướng về phía Sean biến mất, lớn tiếng với theo: “Nhờanh chuyển lời đến đội trưởng của các anh, nói làngười quyết sách cólời hỏi thăm!” Nói xong, sắc mặt y tối sầm lại, thầm nhủ: “Hy vọng ba chữ‘người quyết sách’ đó có thể trấn áp được hắn. Sean, rốt cuộc mày biết được những gìrồi?”

***

Phòng bệnh im ắng hẳn, mọi người đãđi hết, chỉcòn lại Trác Mộc Cường Ba vàgiáo sư Phương Tân, tất cảlại trở về như hai năm trước. Ngồi nhìn phòng bệnh trống vắng thênh thang, nhớlại cảnh tượng náo nhiệt trong bệnh viện nửa năm trước, Trác Mộc Cường Ba không khỏi thẫn thờ rầu rĩ, trong lòng bỗng thấy hụt hẫng khótả. Nhớlại, hai năm nay mình đãlàm những gìrồi? Giống như làvừa diễn một vởhài kịch đen tối, cuối cùng không ngờlại nhận được kết quảnhư vậy.

Giáo sư Phương Tân cũng nhìn ra nỗi hoang mang bối rối của Trác Mộc Cường Ba. Đểgãcóthêm lòng tin, ông đề nghị gã khoảng thời gian này nên quay lại công ty xem chuyện làm ăn thếnào.

Trác Mộc Cường Ba cũng muốn nghỉngơi mấy ngày, mà cũng đãđến lúc phải liên hệvới người ởcông ty rồi, chẳng ngờ, vừa bấm điện thoại, trong lòng Trác Mộc Cường Ba đãdâng lên một thứdựcảm bất thường. Cúđiện thoại đầu tiên làtrực tiếp gọi cho Đồng Phương Chính, điện thoại di động mãi không có người bắt máy; cú thứ hai, gã gọi cho văn phòng tổng công ty, nhưng sốnày đãngừng hoạt động; cú điện thoại thứba làgọi đến trung tâm phục vụkhách hàng, đólàđường dây nóng 24/24, nhưng cũng bịngắt số! Trác Mộc Cường Ba cốche đậy nỗi sợhãi trong lòng, nói với giáo sư Phương Tân rằng mình ra ngoài một chút, rồi vội vàng chạy đến đại bản doanh công ty.

Trác Mộc Cường Ba bắt xe đi tới trụsởchính của tập đoàn Thiên Sư, trên đường không ngừng gọi vào những số máy quen thuộc, nhưng không phải đãtắt máy thìcũng đã đổi số, càng đến gần trụsở, tâm trạng gãcàng nôn nóng không yên. Lúc đến cổng tập đoàn, cả người Trác Mộc Cường Ba dường như lạnh ngắt, trên cánh cổng quen thuộc kia, không phải treo biển Trung tâm Nuôi luyện chó ngao Thiên Sư nữa, màlà một tấm biển viết “Xưởng gia công thịt đông lạnh Hoa Liên”. Bảo vệđóng chặt cửa không cho vào, công ty mới cũng nghiêm khắc quy định nhân viên không được tùy tiện nói chuyện với người ngoài, Trác Mộc Cường Ba đành phải đi tìm những người ởxung quanh đấy thăm dò tin tức.

“Tập đoàn Thiên Sư hả?” Ừm, anh hỏi cái công ty hồi trước nuôi chóngao ấy hả, sập từlâu rồi, công ty ấy phá sản rồi! Nghe nói còn nợngười ta vô khối tiền cơ, còn chỗ này, ngân hàng niêm phong chờphát mãi rồi…” “Sao lại phásản à? Cái này thìtôi không được rõlắm, cũng lâu rồi mà…”

“À, cái công ty nuôi chóngao ấy hả, tôi biết đấy. Ừm, xem nào, đại khái khoảng nửa năm trước, nghe nói tổnggiám đốc công ty ấy ôm tiền bỏtrốn rồi! Cậu không biết đâu, lúc đórất nhiều người nuôi chóngao đến đây, làm ầm hết cảlên, nghe đâu bảo công ty đãlừa tiền của họ, kẻthìđập tường, kẻthìcướp đồ…”

Trác Mộc Cường Ba chỉthấy trời xoay đất chuyển, lập tức như người lạc hồn lạc phách. Công ty này kko phải một sớm một chiều màxây dựng nên, đãbao nhiêu người đổcả máu vàmồhôi vào đây, bao nhiêu năm gian khổvật lộn, đó không chỉlàtâm huyết của riêng mình gãnữa rồi, cóthểnói, nửa đời trước của gãvàcông ty này đãhòa nhập làm một.

Thếnhưng, tại sao chỉtrong một đêm công ty đãphásản đóng cửa? Trác Mộc Cường Ba nghĩmãi cũng không sao hiểu nổi. Đồng Phương Chính không phải làlính mới trên thương trường, cũng không phải kẻcốchấp bảo thủ, cho dù đối mặt với nguy cơ to lớn, họĐồng cũng vẫn cóthủđoạn biến báo vượt qua được, vậy nên gãmới yên tâm màgiao công ty cho anh ta toàn quyền phụtrách. Đồng thời, tình bạn giữa gãvàĐồng Phương Chính cũng không phải chỉcómột hai ngày, Trác Mộc Cường Ba đủtựtin đểcho rằng mình hiểu rõĐồng Phương Chính làngười như thếnào. Trước đây, gãra ngoài lùng tìm chóquýnhiều như thế, công ty vẫn vận hành bình thường, lần này, rốt cuộc làđãxảy ra chuyện gìrồi? Trác Mộc Cường Ba nghĩvắt óc cũng không sao hiểu nổi, chỉngầm thởthan: “Phương Chính ơi làPhương Chính, rốt cuộc công ty đãxảy ra chuyện gì? Giờanh đang ởchốn nào rồi?” Liên lạc cảngày trời, Trác Mộc Cường Ba lật tung tất cả các sổđiện thoại vànhững sốlưu trong máy di động, cuối cùng cũng gọi được cho một nhân viên cũ. Người này đã lớn tuổi, từng tham gia đội lùng chóngao những thời kỳđầu,Trác Mộc Cường Ba gọi ông làlão Vượng. Thông qua lão Vượng, gã lại liên lạc được với mấy người khác, đại để cũng nắm được nội tình của sựviệc. Nửa năm trước, công ty gặp phải chuyện công nhân đầu độc chóngao giống và chó dại, danh tiếng trong giới bị giảm sút rất nhiều, thêm nữa làcác nhàđầu tư độc lập không ngừng tăng thêm, cộng với sựcạnh tranh của các công ty khác, công ty bắt đầu xuất hiện khủng hoảng vốn. Lúc ấy, Đồng Phương Chính đãđưa ra một kếhoạch phát triển đểgiải quyết mối nguy trước mắt.

Kếhoạch này chính là, sửdụng phương thức dây chuyền, bán những con ngao mới sinh hoặc đang phát triển cho tuyến dưới nuôi dưỡng, đồng thời thu một khoản phínuôi dưỡng đặc biệt không nhỏ. Công ty hứa với các hộnuôi, khi chó ngao trưởng thành và sinh ra thế hệ sau, sẽ mua lại ngao con với giácao. Như vậy, chỉtrong một thời gian rất ngắn, Đồng Phương Chính đãtập hợp được đủsốvốn cần thiết đểđưa công ty vượt qua tình trạng khókhăn, nhưng vấn đềlà, khi lũchóngao thếhệsau ra đời, công ty sẽphải trảmột khoản lớn gấp bội đểmua lại từnhững hộnuôi cá thểkia, nếu không mởra được con đường kinh doanh nào mới, công ty ắt sẽphásản chỉtrong chớp mắt.

Đương nhiên Trác Mộc Cường Ba hiểu rõkếhoạch này lợi chỗnào hại chỗnào, trong giới nuôi trồng, kếhoạch này gọi làkếhoạch Chuột hải ly hoặc kếhoạch Thuốc đôc, là một điển hình của việc hại người mà không được lợi gì.

Dùng cách này để tạm giải quyết vấn đề tài chính thực chẳng khác nào dùng rượu độc giải khát, đểrồi cuối cùng nhất định sẽ gây ra cục diện không thể khống chế trong ngành nuôi dưỡng chóngao này. Bởi cho nuôi dưỡng trên quy mô lớn như vậy chẳng những không thểbảo đảm chấtlượng, màcòn pháhoại quy tắc tròchơi kinh doanh, cuối cùng sẽkhiến hàng thứphẩm tràn lan khắp nơi, bất kểlàhộ nuôi lớn hay nhỏ, kết quảsau cùng đều không hềsáng sủa.

Đồng Phương Chính không thểkhông biết sựnguy hại của kếhoạch này, Trác Mộc Cường Ba thực không hiểu nổi tại sao anh ta lại mạo hiểm như thế.

Trùng hợp là, khi Đồng Phương Chính đưa ra kếhoạch này, cũng đúng làlúc Trác Mộc Cường Ba đang không rõ sống chết ởrừng giàchâu Mỹ, mấy thành viên cấp cao định báo cáo tình hình với Trác Mộc Cường Ba, nhưng liên lạc thếnào cũng không được, sau đókhi Đồng Phương Chính đảm bảo cóthểtìm được đường dây tiêu thụhợp lý, ngoài ra, sau sự kiện đầu độc chó ngao giống, Đồng Phương Chính đãđiều một sốnhân viên cao cấp đi, rồi nhân sựkiện phản đối này, anh ta lại thay đổi một sốnhân sựnữa, vềcơ bản đãkhiến các thành viên cao cấp trong tập đoàn nhất trí với quyết định của mình. Màlúc đó, kếhoạch này thực tình cũng đãgiải quyết được vấn đềthiếu vốn của công ty, vìvậy nên các công nhân ởdưới không chúýđến.

*******

Trong cuộc nội chiến hai đóa hoa hồng (1455-1485), gia tộc Yorkshire làtrung tâm của một trong hai phe tham chiến (Hoa hồng bạch); phe còn lại tập trung quanh gia tộc Lancas tshire (Hoa hồng nhung).

Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMãChương 38

SỐMỆNH TRONG ĐỜI (1)

Sụp đổ Lạt ma ÁLa cười khổnói: “Vấn đềlà, chưa từng cóai trông thấy hay nghe vềthứsinh vật cổdùng đểrửa máu ấy, chúng đãkhông còn tồn tại trên thếgiới này nữa rồi…” Nói đoạn, ông đưa mắt nhìn sang phía Trác Mộc Cường Ba, tiếp: “Vìnhững kinh sách cổmàtôi đãtra đọc không được đầy đủ, nên không tìm ra cách nào khác nữa. Nếu nói còn phương pháp khác có thể trừ được cổ độc, những kinh sách hoàn chỉnh ấy, chỉ có thể ở tồn tại ở một nơi duy nhất…”

*******

Trước khi bắt đầu đợt huấn luyện đặc biệt, Trác Mộc Cường Ba đi qua cổng công ty, thấy tấm bảng vẫn còn đó, kỳthực bên trong đãnhư một mớbòng bong cảrồi, còn khi công ty đóng cửa, gã lại đang trong đợt huấn luyện cuối cùng, hoàn toàn cách biệt với thếgiới bên ngoài; cảcông ty trên dưới rối loạn như tơ vò, mà không thể nào liên lạc được với Trác Mộc Cường Ba. Kết quảcuối cùng chính là những điều Trác Mộc Cường Ba nghe được, cảtập đoàn nuôi dưỡng huấn luyện chóngao Tây Tạng của gãchỉmột đêm đãtuyên bốđóng cửa, xin phép được phásản, trước mắt còn nợhơn hai chục triệu ND T; người đại diện trước pháp luật Đồng Phương Chính đến nay đãkhông thấy tăm tích, khắp cả nước hãy còn hơn hai nghìn công nhân vẫn chưa nhận được đồng tiền thôi việc nào, lại còn phải tựbù tiền mình ra đểđóng bảo hiểm xãhội nữa.Mấy người công nhân giàkhóc nức nởtrong điện thoại, đều nói có tổng giám đốc Trác trở về thì tốt quá rồi, với thanh danh của tổng giám đốc Trác, nhất định sẽ nhanh chóng xây dựng lại công ty như xưa. Nghe tiếng nói xuất phát từđáy lòng của những người công nhân ấy, Trác Mộc Cường Ba không biết nên an ủi họ thế nào nữa, những người đó đã vì công ty vất vả cả đời, vậy mà về già lại chẳng nhận được chút tiền dưỡng lão! Gãlàm sao mànói với những người công nhân ấy rằng, hiện giờgãcũng hoàn toàn tay trắng, không xu dính túi…, mởlại công ty ư? Lấy gì màmởđây? Giờđây, trong cơ sởnuôi luyện ngày trước, muốn tìm một sợi long chóngao e rằng cũng khónữa là.

Còn một việc khiến Trác Mộc Cường Ba càng thêm chán nản hơn nữa, làlúc chưa đến thời kỳchóngao trưởng thành sinh đẻ, Đồng Phương Chính đãđột nhiên dùng một khoản tiền lớn theo đuổi một con ngao giácắt cổ. Màlúc đó Trác Mộc Cường Ba cũng đãmất liên lạc hơn hai tháng, tin đồn nổi lên khắp nơi, khiến cho cảdây chuyền nuôi dưỡng, huấn luyện sụp đổtrong chớp mắt, không thểthu hồi lại tiền bán chóngao từcác đại lý, đồng thời những hộnuôi chó ngao cấp dưới lại bắt đầu đến đòi tiền nuôi dưỡng, thật đúng làgiậu đổbìm leo, cây đổkhỉtan. Trác Mộc Cường Ba không sao hiểu nổi, Đồng Phương Chính làm vậy rốt cuộc là vìcái gì, đãi ngộcủa họĐồng ởcông ty không thểnói là không cao, làm như vậy thì anh ta có lợi lộc gì cơ chứ? Đồng Phương Chính điều động mấy triệu tiền mặt theo đuổi một con chóngao giátrên trời, dẫn đến cảsản nghiệp trịgiá mấy chục triệu ND T sụp đổ, chỉlà một tròbịp do người khác kỳcông sắp đặt; rồi còn bổnhiệm một loạt lãnh đạo không có năng lực, điều mấy thành viên cốt cán đi hết; hơn thếnữa, những con ngao giống đặc biệt đưa tới các hộnuôi cá thểđa phần đều làchóbình thường, phải khi lớn lên mới dần lộmặt; tất cảnhững hành vi này, cuối cùng đãkhiến cả công ty sập trong nháy mắt. Cách làm như thế, trừ phi là quyết chí phá hoại công ty, thực sự không còn cách giải thích nào khác cả! Trác Mộc Cường Ba thật không sao hiểu nổi, gãthầm hạquyết tâm, nhất định phải tìm được Đồng Phương Chính đểhỏi cho rõngọn ngành.

Lú c Trác Mộc Cường Ba kéo lê thân thểmệt mỏi trở vềbệnh viện, giáo sư Phương Tân cũng vừa đặt điện thoại di động xuống, nhún vai nói: “Các chuyên gia đó đều rất trung thành với chức trách của mình, đãbiết đội của chúng ta bịgiải tán rồi, họkhông chịu tiếp tục cung cấp thông tin nữa đâu, xem ra chúng ta vẫn phải dựa vào bản thân mình thôi. Hử, cậu sao thế? Cường Ba?” Chỉ thấy Trác Mộc Cường Ba lúc này và lúc trước khi đi, trông tựa như hai người hoàn toàn khác biệt.

Trác Mộc Cường Ba cố che đậy, bộ phấn chấn đáp:

“Ừm, không cógì, chỉhơi mệt một chút thôi,” nhưng trong lòng bỗng thắt lại, ho sùsụkhông ngừng. Trác Mộc Cường Ba ho đến đỏ cả mặt, liên tiếp xua tay về phía giáo sư Phương Tân, tỏýmình không sao. Gãkhông cóýđịnh nói chuyện mình vừa biết được ấy cho giáo sư, ông đãquámệt mỏi rồi, không thểđểông thêm lo lắng cho gãnữa. giáo sư Phương Tân nói: “Bác sĩ nói khoảng thời gian này cậu không thểhoạt động quáđộ, tâm trạng cũng không thểquá kích động, nói chuyện gìcũng không được nói nhanh quá!”

Trác Mộc Cường Ba đãlấy lại được chút bình tĩnh, khẽ gật đầu, động tác cứng đờmáy móc.

Giáo sư Phương Tân lại tiếp lời: “Hừm, cũng phải thôi,khoảng thời gian này chúng ta cứbôn ba khắp nơi không chịu ngừng chân bước, ngày nào cũng qua lại với thần Chết, cũng chưa cólúc nào được nghỉngơi chỉnh đốn lại, lần này nên nghỉngơi mấy tháng, thư giãn thần kinh đãquámệt mỏi.

Cậu xem tôi đấy, giờthìkhông thểkhông nghỉngơi được rồi.” Trác Mộc Cường Ba nói: “Thầy giáo, khụkhụ, tôi muốn, rời khỏi Lhasa một thời gian, đi tìm mấy người bạn cũ.”

Giáo sư Phương Tân gật đầu tán thành: “Cũng được, nói không chừng họsẽgiúp được cậu cũng nên. Định bao giờđi thế?”

Trác Mộc Cường Ba đáp: “Tôi hy vọng cóthểđi càng sớm càng tốt, nhưng thầy giáo… khụ… khụ…”

Giáo sư Phương Tân thong dong nói: “Sợcái gì, chân tôi đã bị treo lên ở đây rồi, còn sợ tôi chạy đi đâu mất chắc?” Trác Mộc Cường Ba rối rít lắc đầu: “Không phải, thầy giáo, tôi đi thìlấy ai chăm sóc cho thầy bây giờ?”

Giáo sư Phương Tân phì cười: “Tôi lớn từng này tuổi đầu rồi, còn cần ai chăm sóc nữa chứ? Cậu cóviệc thìcứ đi làm đi, không cần lo cho tôi.” Trác Mộc Cường Ba do dựsuy tính mãi, rồi đi tìm cô y tá dặn đi dặn lại, nhờchăm sóc cho giáo sư. Sau đó, gãlại gọi điện cho Đường Mẫn, nhưng vẫn không gọi được. Trác Mộc Cường Ba cáu tiết, đấm mạnh một cúlên bứtường bệnh viện, giận dữnói: “Con nhỏkhông hiểu chuyện này, rốt cuộc làđịnh tắt máy đến bao giờnữa đây!” Gãthầm nhủ: “Hôm đóchính em đềnghịchuyện ấy, anh cũng làbất đắc dĩ thôi, nếu không làm như vậy, giờchắc chúng ta đãthành ba cái xác cứng đơ ra rồi, cógìhay ho đâu chứ? Chuyện đãqua lâu như thếrồi, em vẫn còn giận cái nỗi gìnữa đây!” Cuối cùng, Trác Mộc Cường Ba tìm được chúBa La, nhờ chúđểýchăm nom cho thầy giáo mình.

Rốt cuộc cũng sắp xếp xong xuôi, Trác Mộc Cường Ba nói với giáo sư Phương Tân: “Có thể ngày mai tôi sẽ đi luôn. À, nếu cóchuyện gì, thầy nhất định phải liên lạc với tôi đấy nhé.” Giáo sư Phương Tân ra hiệu bảo gãyên tâm, rồi hai người lại nói chuyện rất lâu, trong lòng Trác Mộc Cường Ba cóđiều lo lắng, mười câu chỉnghe lọt hai ba câu vào tai.

Ngày hôm sau, Trác Mộc Cường Ba đáp xe bắt đầu hành trình truy tìm Đồng Phương Chính của gã. Dựa vào tin tức do mấy công nhân giàkia tiết lộ, Trác Mộc Cường Ba phía Tây thìlên Tân Cương, phía Nam thìxuống Vân Nam, phía bắc qua tận miệt Hắc Long Giang, phía Đông thìtít lên mãi Thượng Hải, gần như là đi khắp cả nước. Đồng Phương Chính cơ hồcóýtránh mặt gã, mỗi lần gãnghe ngóng được tin tức vềhọĐồng, anh ta luôn rời khỏi nơi đó trước khi Trác Mộc Cường Ba tới nơi. Trác Mộc Cường Ba nổi tính cốchấp, cứthếtheo đuổi hơn một tháng trời, đến khi ở Thượng Hải, gã chính mắt trông thấy, Tổng công ty Nuôi luyện chóngao Thiên Sư ởThượng Hải, đãđổi thành Công ty Nuôi luyện chóngao Phương Chính, gãdường như mới hiểu ra một điều, đây, chính làđáp án.

Trong khoảng thời gian bôn ba này, Trác Mộc Cường Ba đãliên lạc được với khánhiều công nhân vàcán bộcũ, hầu hết mọi người đều tỏýmuốn xây dựng lại công ty. Nhưng chuyện đóđâu phải dễdàng, trước tiên làkhông cóvốn, thứ nữa làkhông cóchóngao giống. Lúc công ty bịphásản, chóngao giống đều đãđược bán hạgiáđi cảrồi, nghĩlại thìchắc đa phần đãbịCông ty Nuôi luyện chóngao PhươngChính kia thu mua hết cả. Không có hai thứ cơ bản đó, muốn làm lớn làm mạnh trong nghềnuôi chóngao này, căn bản chỉlàchuyện ăn không nói có. Lúc này, cócông nhân đưa ra kiến nghị, nói không phải tổng giám đốc Trác đang tìm kiếm Tử kỳ lân, vậy thì việc xây dựng lại công ty sẽ không chỉlàchuyện nói suông trên giấy nữa. Với quan hệvà sức ảnh hưởng của tổng giám đốc Trác, muốn kiếm được một hai chục triệu tiền đầu tư mạo hiểm đâu phải vấn đềgì lớn, sau rồi, trong vòng một hai năm sẽcóthểmởrộng các kênh bán hàng, tiếp quản lại ba thị trường lớn là châu Á,

châu Mỹvàchâu Âu, cảcông ty rồi sẽtrởlại như xưa thôi.

Kiến nghị này của người nào đưa ra thì Trác Mộc Cường Ba cũng quên mất rồi, nhưng chắc chắn làgãghi nhớnội dung, chẳng qua chỉlàtạm thời gác lại không nghĩ đến nónữa. Gãmệt rồi, chưa bao giờgãmệt mỏi như thế này, không chỉbởi bịphản bội vàthất bại, đội ngũgiải tán, cái chân gãy của giáo sư Phương Tân, Mẫn Mẫn bỏđi xa, Lữ Cánh Nam cũng ra đi, nỗi chua xót của các công nhân viên cũ, tất thảy đều lànhững trái núi nặng nề, đèlên mái đầu cao mét tám mấy kia của gãđến nỗi không sao ngẩng lên nổi.

Trác Mộc Cường Ba không lập tức rời khỏi Thượng Hải ngay, gãtrọlại trong một nhànghỉbình dân ởngoại thành Thượng Hải, số tiền ít ỏi còn lại trên người toàn bộ đều dùng đểtrảtiền thuê trọ, cuộc sống thìtựlo lấy. Mỗi sáng sớm gã lại xách một cái giỏ tre nhỏ, mặc cả mặc lẽ với người bán hàng một mớrau chỉđáng hai hào, đến trưa thì nhóm lòthan đến nỗi mặt mũi đen nhẻm. Nhàtrọnày chỉcó nhàvệsinh công cộng, tấm ván kê trên hốxídường như có thểgãy lìa bất cứlúc nào; cảnhàtắm cũng phải dùng chung,mỗi hôm chỉbật nước nóng trong nửa tiếng, tắm rửa súc miệng đun nước giặt giũ, tất cảđều phải hoàn thành trong nửa tiếng đồng hồnày; phòng trọcủa gãrộng chưa được năm mét vuông, một cái giường đã chiếm nửa diện tích; bên dưới cửa sổlàchợrau, hàng ngày chưa đến bốn giờ sáng đã bắt đầu huyên náo ầm ĩ, tối thì lại có chợ đêm, những người ăn đê m cứphải làm ầm ĩlên đến một hai giờsáng mới chịu thôi.

Nếu rời khỏi Thượng Hải, cuộc sống của gãcólẽsẽtốt hơn phần nào, nhưng tạm thời Trác Mộc Cường Ba chưa muốn đi. Gã cũng không nói những chuyện mình đã gặp phải hơn một tháng nay với những người thân, màchỉliên hệvới một sốbạn bèlàm ăn trong quákhứ, hy vọng mình ngãởđâu thìcóthểdựa vào đôi bàn tay màđứng lên ở chính nơi đó. Gãcòn hy vọng cóthểnghĩđược cách gìđó giúp những công nhân cũ, đã vì gã mà mất đi nguồn thu nhập nuôi sống gia đình.

Nhưng bạn bèlàm ăn trên thương trường đa phần đều làhạng chỉnói chuyện làm ăn, khi đãmất đi vốn liếng vàđịa vị, đồng thời anh cũng mất đi quyền lợi nói chuyện với họ một cách bình đẳng. Hầu hết những người đóđều tỏý, nếu cuộc sống của Trác Mộc Cường Ba gặp khókhăn, bọn họ cóthểviện trợnhân đạo một khoản, còn việc gãmuốn phát triển công ty trởlại vàgiúp đỡđám công nhân cũkia thìlại là chuyện khác. Thị trường ngày nay đã không còn là thị trường màTrác Mộc Cường Ba độc báthiên hạnhư thuở trước nữa rồi, gãđịnh dựa vào cái gìđểmàđứng lên trởlại được chứ? Nếu không cónhững hạng mục đầu tư tốt nhất, công ty căn bản không thểsinh tồn nổi, gãsẽlấy gìra mà nuôi sống đám công nhân viên chỉbiết dựa sào sựcứu tếkia chứ? Các bạn bètrên thương trường đều cho rằng, tạm thời họ chưa nhìn thấy tiền đồ phát triển của Trác Mộc Cường Ba, thếnên không cần thiết phải đầu tư kiểu không lợi nhuận như thế… Còn Tửkỳlân à? Khi họtận mắt nhìn thấy, tận tay sờthấy Tửkỳlân rồi hãy nói.

Trác Mộc Cường Ba nghĩtới gia đình, tuy rằng nhàgã không phải làkhông cótiền, gần như tùy tiện nhặt một món đồlên cũng đáng giácảchục nghìn ND T rồi, nhưng những thứđóđều không thuộc vềTrác Mộc Cường Ba, thậm chí còn cónhiều thứkhông thuộc vềgia đình nữa, chúng thuộc vềnhànước, gọi làquốc bảo, những thứấy, chỉcóthểđặt trong nhà, một khi xuất hiện trên thịtrường, người bán ắt sẽ bịtruy cứu trách nhiệm hình sự. Ngoài ra, những người thân mà gã có thể nghĩ tới chỉ còn ba người, một là giáo sư Phương Tân, một làMẫn Mẫn, còn một người nữa làAnh (vợcũTrác Mộc Cường Ba), cả Ba người này gãđều không thểmởmiệng nhờgiúp đỡđược. Lẽnào lại bảo thầy giáo đầu tư vốn cho mình? Trác Mộc Cường Ba còn chẳng dám nghĩđến điều đónữa, còn muốn thầy giáo làm gìnữa đây, vì gã, giáo sư Phương Tân đãvất vảkhông quản ngày đêm, gãy cảmột chân, thậm chílúc gãrời khỏi bệnh viện, giáo sư vẫn còn căn dặn lo lắng cho gã, lẽnào gãlại giống như một con đỉa hút máu, phải hút sạch máu thịt của thầy giáo mình mới chịu buông tha hay sao? Gia cảnh Mẫn Mẫn rất khá, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, càng nghiêm trọng hơn làhai ba tháng nay cô đều cốýtránh mặt gã, đến giờTrác Mộc Cường Ba cũng vẫn không rõmình đãnói gì hay làm gìcólỗi với cô. Còn Anh, với cô thìlại càng không thể đươc, tuy rằng chắc chắn Anh sẽ giúp đỡ gã, nhưng mà…Tiếng nức nở buồn bã của những công nhân viên cũ trong điện thoại vẫn văng vẳng bên tai Trác Mộc Cường Ba, nhưng bản thân gãtrong nhất thời cũng không sao thay đổi được điều gì. Gãtrởnên trầm luân, tinh thần sa sút. Hàng ngày, sau hai giờsáng, đêm khuya, tâm trícũng tĩnh lặng, nhưng Trác Mộc Cường Ba vẫn không sao ngủđược, gã bắt đầu phản tỉnh, hay lànhững điều gãđãlàm trước đây thực sựđều làsai lầm? Tại sao Anh phải đưa con gái rời xa gã? Đólàcông ty của gã, vậy màgãlại rất yên tâm giao cho người khác quản lý, đúng như giáo sư Phương Tân vẫn nói, gã quá dễ dàng tin vào người khác, thế nhưng tại sao những người gãtín nhiệm như thế, lại đều phản bội gã, rốt cuộc làgãđãsai ởchỗnào? Phải làm thếnào, mới làchính xác, đúng đắn đây? Gãnghĩrất lâu, rất lâu màcũng không nghĩra được điều gì, chỉthấy dường như mình sắp suy sụp đến nơi… Trác Mộc Cường Ba không vì vậy mà bỏ cuộc, trước mắt, gã đang nghĩ cách làm sao liên lạc được với Đồng Phương Chính, nhất định gã phải đối mặt nói chuyện với anh ta một lần. Công ty của gã phải đóng cửa, Đồng Phương Chính tựmởcông ty riêng, tất cảnhững điều đó đều cóthểchấp nhận được, thếnhưng, anh ta cũng không nên đối đãi với những công nhân viên cũnhư vậy chứ. Trác Mộc Cường Ba vẫn ôm một tia hy vọng mong manh mong rằng Đồng Phương Chính cóthểgiải quyết một phần vấn đề cuộc sống của những công nhân cũ đó. Nhưng Đồng Phương Chính sống chết cugx không chịu liên hệvới Trác Mộc Cường Ba, gã cứ gọi điện thoại liên tục, cuối cùng cũng đến một ngày, nhân viên trực điện thoại bảo gãđểlại địa chỉ, đến lúc sẽ có người tìm gã liên lạc. Trác MộcCường Ba cứngỡrằng minh đãthấy hy vọng, không ngờ… gãlại bịthêm một lần đau đớn nữa!

Vừa đưa địa chỉđược hai hôm, đãcóngười tìm đến tận cửa, Trác Mộc Cường Ba gặp ởlối đi dưới nhà, một người mập lùn tóc húi cua. Trước tiên đối phương đưa mắt nhìn gã một lượt, tựa như đang nhớlại gìđó, rồi cười tít mắt bước lên, hỏi: “Xin hỏi, cóphải ông Trác Mộc Cường Ba không ạ?”

Trác Mộc Cường Ba tưởng đólàngười Đồng Phương Chính phái tới, lên khách khí đáp: “Đúng, tôi là Trác Mộc Cường Ba, anh là…”

Người mập đóra vẻthần bínói: “Tôi nghe nói, ông Trác đang tìm kiếm một ngôi chùa miếu gì cổ xưa lắm phải không?” Trác Mộc Cường Ba cảnh giác quan sát đối phương, chuyện về Bạc Ba La thần miếu vô cùng bí mật, đến cả Đồng Phương Chính cũng chỉbiết gãđang tìm kiếm Tửkỳ lân màthôi. Cũng cónghĩa là, tên mập này không cóquan hệgìvới họĐồng đócả, nhìn bộdạng của hắn, dường như đãnghe ngóng được chuyện mình tìm kiếm Bạc Ba La thần miếu ở đâu đó, giờ đến để thăm dò tin tức. Trác Mộc Cường Ba trực tiếp nói luôn: “Tôi cóquen anh không nhỉ?”

Tên mập đóbẽn lẽn cười nói: “Không quen, nhưng có điều tôi nghe nói ông Trác đây cónắm được một sốthông tin liên quan đến ngôi chùa cổđó…”

Trác Mộc Cường Ba liền thẳng thừng cựtuyệt: “Xin lỗi, tâm trạng của tôi đang không được tốt lắm, giờkhông muốn nói chuyện với anh. Tốt nhất làanh nên biến mất khỏi mắt tôi trước khi tâm trạng tôi tồi tệhết mức chịu đựng thìhơn.” Nói xong, gãliền quay người đi luôn, chỉđểlại một cái bóng chog, g q y g , ̣  ̣ g tên mập kia.

Tên mập đólẩm bẩm nói: “Quảnhiên làrất khótiếp cận, thất bại rồi màvẫn còn cứng đầu như vậy.” Giờđây khi không cótiền, nói chuyện gìcũng chỉlànói suông, tuy Trác Mộc Cường Ba không biết tin tức lộra từ đâu, nhưng gã cực kỳ căm ghét những kẻ nhiệt ti nfh tìm kiếm báu vật chỉvìlòng tham kia. Gãtrởvềphòng, chỉmuốn sớm liên lạc được với Đồng Phương Chính, giải quyết vấn đềcuộc sống cho những công nhân viên gặp khókhăn. Gọi điện mãi, nhưng bên kia vẫn yêu cầu gãđợi thêm.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, ba ngày sau, cuối cùng lại cómột người tìm đến tận cửa. Thật không ngờ, lần này lại là một người Trác Mộc Cường Ba không quen biết, người đàn ông trung niên áo quần chỉnh chu này tựxung làngười nuôi dưỡng chóngao, họKim, tên làBất Hoán. Trác Mộc Cường Ba lịch sựmời ông ta vào phòng. Người khách lạnâng cặp kính gọng vàng lên quan sát kỹ lưỡng căn phòng nhỏ nơi Trác Mộc Cường Ba thuê trọ, rồi lại đưa mắt nhìn gã, chỉ thấy áo quần vải xanh, giày thểthao dính đầy bùn, tóc rối bời, râu ria lởm chởm, bèn lắc đầu nói: “Ôi chao, ông chủ Trác từng một thuởgiàu sang bậc nhất màởnơi này hay sao? Không phải làcốýgiảngheo trước mặt chúng tôi đấy chứ?”

Trác Mộc Cường Ba thản nhiên đáp: “Ông xem tôi có giống như người giảbộkhông? Ông xưng lànười nuôi chó ngao, vậy thìcógìcứnói thẳng ra đi.: Kim Bất Hoán gật đầu: “Được, sảng khoái lắm, ông chủ Trác quảkhông hổlàngười làm ăn. Tôi nói thẳng ra vậy, tôi đại diện cho bốn mươi hai hộnuôi chóngao giống đặc biệtởThượng Hải này đến tìm ông…” Trác Mộc Cường Ba lạnh toát người, không ngờbọn họ lại tìm được đến đây. Sau khi công ty xin phép được phá sản, tất cảcác khoản nợđều do ngân hàng ủy thác phân phối, những người tổn thất lớn nhất chính lànhững hộnuôi dưỡng chóngao giống ởcấp dưới này. Họđãtrảgiátrên trời đểmua vềmột lũchócon bình thường, còn kếhoạch mua lại màcông ty đãhứa thìkhông hềđược thực thi. Thì ra, người này, không ngờlàđến đểđòi nợ!

Tuy nói sau khi xin phép phásản, món nợhơn hai chục triệu sẽtựđộng hủy bỏ, nhưng vềmặt đạo nghĩa, bất luận thế nào Trác Mộc Cường Ba cũng không thể chấp nhận được điều ấy. Gã đã biết, giá một con chó ngao giống không phải con sốnhỏ, đối với gia đình khágiảmột chút cũng đãlàđòn giáng, nếu làgia đình hoàn cảnh khókhăn, gãthậm chícòn không dám tưởng tượng cuộc sống của họ sau này sẽnhư thếnào nữa. Kim bất hoán thấy tình trạng hiện nay của Trác Mộc Cường Ba, bản thân cũng thấy ngại mởmiệng, ông ta gãi gãi đầu nói: “Đằng nào cũng đãđến đây, thôi thìtôi cũng mang lời của mọi người nói ra vậy. Ông chủTrác, tuy rằng hiện nay cólẽông sống cũng tương đối khốn đốn, nhưng mà, hành vi… lừa đảo của công ty các ông đãkhiến rất nhiều gia đình vàcánhân còn sống thảm hơn ông bây giờgấp mười mấy lần ấy chứ. Chỉriêng một điểm này thôi, ông đãphải cho những hộnuôi chóngao chúng tôi một lời giải thích rồi.” Trác Mộc Cường Ba đứng thẳng người dậy, anh áy náy nói: “Tôi hiểu cảm nhận của mọi người, thật lòng tôi rất xin lỗi. Lừa gạt những khách hàng đãtin tưởng công ty chúng tôi như thế, bản thân tôi từng làngười lãnh đạo cao nhấtcông ty, khụ… trách nhiệm này, tôi không thểđùn đẩy cho ai được. Tôi cũng rất hy vọng cóthểcho những khách hàng đã bịtổn thất một đáp án khiến họhài lòng, tôi sẽcốgắng hết sức mình đểbồi thường cho họ. Ông nói đi, bây giờmọi người cần tôi làm gì?”

“Việc này…” Kim Bất Hoán hiển nhiên không ngờ con người trước đây từng làtổng giám đốc một công ty lớn này lại dễnói chuyện như thế, thái độcòn hết sức thành khẩn nghiêm túc nữa. Ông ta vốn đến làđểđòi nợ, nhưng nhìn bộ dạng này của Trác Mộc Cường Ba, cóvẻnhư muốn gãnôn ra khoản tiền kia làđiều không thể. Kim Bất Hoán nghĩngợi giây lát, đoạn nói: “Nói thực với ông, ông chủTrác ạ, tôi vốn đại biểu cho mọi người đến đòi lại khoản nợkia, nhưng với tình hình trước mắt của ông, đềnghịnày dường như không được thực tếcho lắm. Tôi tin làông cóthành ýxin lỗi mọi người. Như vậy đi, hay là ông đích thân đi với tôi một chuyến, nói mấy câu nhận lỗi với mọi người, tôi nghĩđám người chúng tôi cũng không phải làhạng không biết nểnang gì, không hiểu ýông chủTrác như thếnào?” Trác Mộc Cường Ba trầm ngâm đáp: “Không được, tôi không thểđi với ông, tôi còn phải ởđây đợi một người quan trọng. Tôi cũng hy vọng cóthểnhanh chóng giải quyết khó khăn cho các công nhân viên vànhững hộnuôi chónhư các vị, thế nên mấy ngày này tôi không thể đi đâu được. Khụ khụ…” Trác Mộc Cường Ba dạo này đãkhông còn ho nữa, giờ nhất thời cuống lên, lại ho sù sụ. Kim Bất Hoán nói:

“Ừm, nếu ông chủTrác cảm thấy không tiện đi, đểtôi nghĩ xem nào… Ông viết cho tôi một bức thư được chứ, tôi cần một bức thư xin lỗi chính thức của ông.”

="" Trác Mộc Cường Ba sảng khoái nói: “Được, tôi còncó thể đảm bảo với mọi người, khụ, nếu tôi xây dựng lại được công ty, tôi sẽđền bùtất cảnhững tổn thất màcông ty chúng tôi gây ra cho những hộnuôi chócác vị. Khụkhụ…”

Gãcầm bút viết một bức thư xin lỗi, đồng thời hỏi rõcác khoản nợ, trực tiếp viết thành một tờgiấy nợ, kýtên mình bên dưới. Làm như vậy gãđãtựchặn đường lui của chính mình, nhất định gãphải trảmón nợnày, đây chính làtín điều làm người của gã!

Kim Bất Hoán cầm thư xin lỗi vàgiấy nợ, không ngớt gật đầu, rồi xéngay tờgiấy nợTrác Mộc Cường Ba viết cho mình trước mặt gã, nghiêm nghịnói: “Được! Tôi tin ông, tôi cũng làngười làm ăn, ông chủTrác cóhào khívàtựtin như vậy, tin rằng ông nhất định sẽ quật khởi trở lại! Những chuyện xưa thôi không nhắc tới nữa, tôi chỉngười làm ăn nhỏ, nhưng nếu ông mởlại công ty, tôi nhất định sẽtoàn lực trợgiúp. Tạm biệt!” Kim Bất Hoán đã đi rất xa, Trác Mộc Cường Ba mới sực nghĩtới một vấn đề: Sao ông ta tìm được đến nơi gãở trọnày chứ? Chính làvấn đềmàTrác Mộc Cường Ba nghĩ mãi cũng không hiểu này đãmang đến phiền phức rất lớn cho gã, lúc này, gãkhông sao tưởng tượng được, Kim Bất Hoán mới chỉlàkhởi đầu, hơn nữa còn đại biểu cho nhóm những hộnuôi cho ngao tổn thất tương đối nhỏ.

Ởcăn nhàtrọấy, Trác Mộc Cường Ba chưa đợi được Đồng Phương Chính thì đã có hết đợt này đến đợt khác những hộnuôi chóngao đến tìm. Công ty Thiên Sư của gã đãphásản, màtrong hợp đồng ban đầu kýkết cũng không ghi rõtiêu chuẩn giám định của chóngao giống, họlànhững người bịhại vô tội nhất, thậm chímột đồng tiền bồi thường cũng không có. Nhìn những người quần áo lam lũ, cảnhàdắt díu nhau đến tìm mình, Trác Mộc Cường Ba lặng ngắt không nói gì . Thôi thìđủcác loại người, cóngười chửi rủa sa sả, cóngười khóc lóc ỉôi, đòi bán con bán cái trước mặt gã, lại cóngười cắt tay tựsát nữa. Trác Mộc Cường Ba lặng lẽchịu đựng đủlời chửi bới, đủlời nguyền rủa ác độc, vàcảnhững hành vi xâm phạm làm nhục nhân cách gãnữa.

Nhìn ánh mắt phẫn hận của lũ trẻ con, vẻ thê lương buồn thảm của những người đàn ông, đàn bà, nét mặt bi phẫn mà bất lực của những người cao tuổi, gãbỗng dưng thấy sợ hãi, không códũng khíđối mặt với cảnh khốn cùng này.

Chẳng mấy chốc, những người xung quanh đều phát hiện ra, cómột đám người vây chặt một người đàn ông cao lớn, người đó mặt mày gầy guộc, hình dung tiều tụy, hơn nữa còn không ngừng ho sùsụ, giống như một người bệnh lao sắp chết đến nơi rồi vậy. Mỗi ngày ra ngoài, người đó đều phải khom lưng cúi mình, rất nhiều càchua thối, hồng thối, trứng gà, bùn đất bay rào rào vềphía gã. Cảlũtrẻcon xung quanh cũng học theo nhặt đáném người đó, dùsao thì gã cũng đâu đánh trả lại… ức hiếp những người không đánh trảthìdường như là một điểm chung của loài người.

Cư dân xung quanh đều không biết xảy ra chuyện gì, tại sao những người kia lại đòi đánh đòi giết người đàn ông cao lớn ấy, khi hỏi rõsựtình, ai nấy đều lắc đầu thởdài: “Tạo nghiệt mà!”

Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Chương 38

SỐMỆNH TRONG ĐỜI (2)

Sụp đổhoàn toàn Khoảng thời gian tiếp sau đó trở thành những ngày tháng dày vònhất trong đời Trác Mộc Cường Ba. Mỗi ngày đều bịnhững âm thanh phẫn nộpha lẫn thê lương bao vây, dường như không lúc nào ngơi suốt hai tư tiếng đồng hồ; trên cửa bịbôi đầy các thứô uếbẩn thỉu vànhững dòng chữđỏnhư máu; dùđi tới đâu, cũng cóngười đuổi theo chửi mắng gã, đánh gã, khóc lóc với gã, cầu xin gã… Trác Mộc Cường Ba, người đàn ông cao một mét tám vạm vỡ ấy, không ngờlại bịngười ta vây trong căn phòng nhỏchưa đầy năm mét vuông màkhông dám ra ngoài. Chỉmới vài ngày ngắn ngủi, gãđãgày đi trông thấy.

Trác Mộc Cường Ba ẩn nhẫn chịu đựng những lời nhiếc móc, trong lòng vẫn không ngừng tựtrách bản thân, tinh thần bịgiày vò, nhưng từđầu chícuối gãvẫn không nghĩđược, tất cảnhững chuyện ấy rốt cuộc tại sao lại xảy ra. Cho đến một hôm, một nhân viên cũkhông quản ngại đường xa tìm đến căn nhànhỏgãthuê trọ, Trác Mộc Cường Ba mới vỡlẽ.

“Tổng giám đốc Trác, anh ởđây thật à? Anh vẫn ởđây làm gìchứ? Mau chạy đi! Cóngười đãđưa địa chỉnày của anh lên mạng, còn cố tình ghi rõ thân phận người chịu trách nhiệm pháp lýcủa Công ty Thiên Sư trước đây của anh nữa, thêm vào cómấy trang mạng khoa trương thổi phồng lên, giờtin đồn đãlan đi khắp nơi rồi, tất cảcác hộnuôi chó ngao trên toàn quốc đều đang đến đây cảđấy. Khoản nợhai chục triệu đó, chỉlàcon sốtuyên bốra lúc xin tòa án cho phá sản thôi, kỳthực không biết lúc đóđãnợbao nhiêu tiền rồi, phúc lợi đãi ngộcủa tất cảcông nhân viên năm đóđều tăng lên gấp đôi hoặc hơn cơ mà. Tổng giám đốc Trác, anh nghĩ thửxem, điều đóphải đổi bằng bao nhiêu gia đình thê lýtử tán, tan cửa nát nhàchứ? Đám người kia coi như làcòn văn minh, những đám tới sau, mới là những người bị hại thê thảm nhâ t, tin tức bịbít kín nhất. Bọn họchẳng biết gìhết, chỉ biết anh chính là người chịu trách nhiệm; giờ họ đã chẳng còn gìnữa rồi, không đến tìm anh đểthan nghèo kể khổđòi nợđâu, màlàđến đểliều mạng đấy! Tổng giám đốc Trác, anh không hềbiết gìcả, đây không phải lỗi của anh, hậu quảnày không nên do anh gánh chịu mới phải!” “Chạy?” Trác Mộc Cường Ba cười thê thảm, “Chạy đi đâu bây giờ? Những người đótín nhiệm công ty chúng ta nên mới mua chóngao giống do chúng ta cung cấp, giờđây họthê ly tửtán, tan cửa nát nhà, thếmàtôi lại chạy sao? Trách nhiệm này tôi không nên gánh vác, vậy thì, cũng phải có người gánh vác trách nhiệm này chứ! Ai? Ai đứng ra gánh vác trách nhiệm này đây?” Người công nhân cũlẩm bẩm nói: “Anh đừng nổi nóng, tổng giám đốc Trác, tôi biết tâm trạng anh không dễ chịu chút nào. Nói thực lòng, chiêu này của giám đốc Đồng cũng tuyệt tình quá, hợp đồng khi ấy chếđịnh tương đối tỉmỉ, giờ đây công ty phásản, những hộnuôi chóngao đócăn bản không thểkiện cáo được bất cứai, cầm bản hợp đồng đó, dùkiện thếnào thìhọcũng thua thôi. Tình cảnh của họđúng làrất thê thảm, chúng ta cóthểthương hại họ, nhưng mà, tổng giám đốc Trác, anh cứnhẫn nhục chịu đựng họxỉvả như vậy cũng cótác dụng gìđâu chứ. Nếu thực lòng anh muốn giúp đỡ họ, giúp đỡ những công nhân viên cũ như chúng tôi… vậy thìxin anh hãy đứng dậy đi! Chỉcần tổng giám đốc Trác vung tay hô một tiếng, những người cũnhư chúng tôi ắt sẽđều theo anh, chúng ta làm lại từđầu… Tổng giám đốc Trác, tôi… tôi theo anh mười năm rồi… tìm chó ngao giống, khai thác thịtrường, xây dựng cơ sở, khókhăn gìmàtôi chưa vượt qua chứ? Hồi đó, bọn tôi ngày ngày thấy anh cũng lao động với các nhân viên, chúng ta làm hăng say biết nhường nào! Tổng giám đốc Trác, chỉ cần anh không ngãxuống, thếnào chúng ta cũng cóngày đứng lên được! Tổng giám đốc Trác, nah nói câu gìđi chứ…” người công nhân cũcứnói mãi, nói mãi, cuối cùng cũng không kìm được màrơi nước mắt. Trác Mộc Cường Ba ôm chặt bờ vai anh ta, hồi lâu sau cũng không nói được lời nào.

Bao nhiêu đôi mắt, bao nhiêu giọng nói, bao nhiêu nguyện vọng, tất cảđều quấy tung lên thành một đống trong óc Trác Mộc Cường Ba, khiến lòng gãđau như dao cắt, đầu muốn vỡtung ra, chỉtrong vòng một hai tháng ngắn ngủi, gã đãnếm đủlòng người ấm lạnh, gãkhông thểtiếp tục chịu đựng được nữa. Từđầu chícuối gãvẫn không thểhiểu nổi, tại sao Đồng Phương Chính lại làm như vậy, tại sao, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt gãđến thế? Đócócòn làĐồng Phương Chính mà gã đã quen biết nữa hay không? Một đêm mưa to như thác, gãchạy đến cửa Công ty Nuôi luyện chóngao Phương Chính màgào lên: “Đồng Phương Chính!

Tại sao! Tại sao anh lại làm như vậy với tôi! Rốt cuộc tôi đã làm gìcólỗi với anh chứ! Anh ra đây! Tại sao anh trốn tránh không muốn gặp tôi! Anh ra đây!...” Chỉcócơn mưa lạnh vô tình đáp trảlại tiếng hét của gã.

Rồi sau đó, gãđổbệnh… Một loạt đòn giáng liên tiếp đãkhiến người đàn ông có tấm thân như sắt thép này ngã bệnh. Người đàn ông đã từng băng qua rừng mưa nhiệt đới, leo núi tuyết, xuống mộ cổ, chạm vào đủthứcơ quan bẫy rập, bất cứhoàn cảnh tự nhiên tàn khốc nào cũng không thểkhiến gãgục ngã, cuối cùng cũng ngãbệnh! Người bạn hợp tác màgãthành tâm đối đãi, coi như anh em đãbán đứng gã! Gãthực khôngsao hiểu nổi, người bạn màgãhiểu rõ, đãquen biết nhiều năm kia, sao lại đột nhiên trởmặt vô tình, dùng kếtàn độc, ép buộc gãđến nước cùng đường tuyệt lộnhư thế. Nhưng, chuyện xảy ra tiếp sau đó, Trác Mộc Cường Ba lại càng không thểngờđến… Trác Mộc Cường Ba nằm trong phòng bệnh của một bệnh viện ởThượng Hải, một mình ngửa mặt lên trần nhà.

Gãnghĩrất nhiều, nghĩrất nhiều, nếu không phải trước đây đãmua bảo hiểm y tế, e rằng giờđây cảtiền nằm viện gã cũng chẳng trảnổi nữa.

Một bác sĩtrẻđeo kính cầm bệnh án đến trước giường Trác Mộc Cường Ba, cất tiếng hỏi: “Ông Trác phải không? Là thế này, lát nữa chúng tôi sẽ xét nghiệm tủy sống cho ông, hy vọng ông cóthểhợp tác.” “Cái gì mà xét nghiệm?” Trác Mộc Cường Ba ngẩn người ra, “Tôi chỉbịcảm nặng, giờđãđỡnhiều rồi, sao còn phải xét nghiệm nữa?” Người bác sĩtrẻgiải thích: “Ông Trác, làthếnày, chúng tôi phát hiện máu của ông cóchút bất thường, đểxác định nguyên nhân căn bệnh, chúng tôi dựtính sẽxét nghiệm tủy sống cho ông. Đây chỉlàphẫu thuật rất nhỏ, đảm bảo sẽ không gây bất cứ tổn thương gì cho ông cả. Một khi xác định được nguyên nhân căn bệnh rồi, chúng tôi sẽ điều chỉnh lại phương án trịliệu, cũng làđểông sớm ngày bình phục thôi.” Sau khi rút tủy, mãi vẫn chưa thấy các bác sĩtrảlời, Trác Mộc Cường Ba lấy làm khóchịu, chuẩn bịxuất viện, thìlúc này một vịbác sĩhọĐại mới ngập ngừng hỏi: “Ông Trác, ông cómột mình thôi à? Gia đình cóngười thân nào đến không?”Trác Mộc Cường Ba nhíu mày, gãcũng biết, bác sĩtrong bệnh viện hỏi bệnh nhân cóngười thân nào ởđây không, điều này chẳng phải làtin tốt lành gì, ngữkhíbỗng trởnên nặng nề: “Không có, tôi chỉcómột mình ởThượng Hải, có chuyện gì, anh cứtrực tiếp nói với tôi làđược! Đừng vòng vo tam quốc nữa, cóchuyện gì, tôi cóthểchịu đựng được hết? Lẽnào cóu bướu gìhả? Hay là, tôi đãbịbệnh AIDS?”

Thấy bác sĩđại hơi do dự, Trác Mộc Cường Ba lại nói: “Nếu không có chuyện gì, vậy thì tôi làm thủ tục xuất viện đây.” Khi ấy, bác sĩĐại mới nói: “Ông Trác Mộc Cường Ba, với cương vịlàbác sĩđiều trịcủa ông, tôi cónghĩa vụphải thông báo với ông rằng, thông qua kết quả phân tích tủy sống, chúng tôi sơ bộchẩn đoán, ông mắc chứng tếbào máu biến dịác hóa.” Trác Mộc Cường Ba ngẩn ra mấy giây, rồi mới hỏi: “Thế… thếnghĩa làsao?” Bác sĩĐại đáp: “Nói cách khác, chính là… ông bị… ung thư máu.” Máu trong người Trác Mộc Cường Ba như sôi lên cuồn cuộn, quả tim đập “bình bình bình” như muốn phát cuồng.

Ung thư máu! Chỉnghe tên thôi đãkhiến người ta phải kinh khiếp… Bác sĩ Đại cúi đầu nói tiếp: “Có lẽ tôi nên dùng phương pháp biểu đạt uyển chuyển hơn, nhưng dùnhư thế nào, cũng đều là một kết quảđó, tôi cho rằng, trực tiếp nói thẳng ra với anh vẫn tốt hơn, Hơn nữa, theo phán đoán sơ bộ của chúng tôi, đây là loại hình ung thư máu mới nằm ngoài phạm vi hiểu biết của y học hiện nay. Chúng tôi… ừm… cóthểnói làlần đầu tiên tiếp xúc với ca bệnh như thế này.”y Trác Mộc Cường Ba đờ người ra, xưa nay gã chưa từng nghĩđến, mình vàchữ“ung thư” sẽcóliên hệvới nhau, lại còn là một dạng ung thư máu hoàn toàn mới, đến cả bệnh viện nổi tiếng hàng đầu như ởđây cũng mới lần đầu tiếp xúc nữa chứ. Gãkhông sao hiểu nổi, thân thểmình như thếnày, sao lại “códuyên” với bệnh ung thư được cơ chứ.

Lẽnào, lần này đúng làgặp tai nạn khóthoát rồi? Kếđó, bác sĩĐại lại nói rất nhiều, toàn lànhững lời mấy vịbác sĩởbệnh viện Lahsa đãtừng nói với Lạt ma ÁLa và mấy người khác, đại ýlàmong gãphối hợp với bệnh viện triển khai công việc, gắng hết sức điều trị, còn cóthểmiễn phítrịliệu, dùsao thìđây cũng là một căn bệnh hoàn toàn mới, trước nay chưa từng cóbáo cáo y học nào cảởtrong vàngoài nước nhắc đến.

Trác Mộc Cường Ba nghe nửa hiểu nửa không, nhất thời gãđãmất đi năng lực tư duy, hồi lâu sau mới cóphản ứng, lẩm bẩm nói: “Căn bệnh… căn bệnh này của tôi, có chữa được không?” Bác sĩĐại đáp: “Ờ, chuyện này thìtôi rất khóđảm bảo với anh, vì những triệu chứng xuất hiện trên người anh chúng tôi cũng chưa gặp bao giờ. Trước mắt, để xử lý những ca bệnh tương tự, chúng tôi chủ yếu sử dụng phương pháp thay tủy sống vàhóa trịliệu. Hiện nay, việc trị liệu bệnh máu trắng đãtiến bộhơn rất nhiều so với những năm 90 rồi, tỉlệsống lànăm mươi phần trăm. Đương nhiên, tỉlệchữa khỏi ởmột sốloại hình bệnh máu trắng còn cóthể cao hơn một chút nữa.” Trác Mộc Cường Ba biết, tỉlệchữa khỏi màbác sĩnói, làchỉtỉlệsống sót sau năm năm quan sát kểtừkhi kết thúđiều trị. Như vậy màchỉcó50% còn bệnh màgãmắc, lại là một loại hình cảbác sĩcũng chưa từng thấy bao giờ, tỉlệ sống sót liệu cóbao nhiêu chứ? 10%? 20%? Gãnghĩtới đây, liền hỏi luôn. Bác sĩĐại lắc đầu: “Tôi không dám khẳng định, nhưng bệnh tình của anh đãnghiêm trọng lắm rồi, có thểcầm cựđến lúc này, thậm chílàkhiến tôi kinh ngạc trước tình trạng sức khỏe của anh đấy.” Trác Mộc Cường Ba ngây ra, nói như vậy cókhác nào bảo với gãrằng, bệnh của anh hết chữa được rồi, ởlại cho chúng tôi làm thínghiệm đi! Bác sĩĐại cũng biết mình lỡlời, vội bổ sung: “Nhưng, dù chỉ có một phần trăm, một phần nghìn, một phần vạn hy vọng, anh cũng phải kiên trì!”

Trác Mộc Cường Ba xua tay nói: “Bác sĩ, anh nói cho tôi biết, nếu tôi không tiếp nhận điều trị, thìcòn sống được bao lâu nữa?” Bác sĩĐại nhìn gãvới ánh mắt cảm thông, trầm giọng nói: “Nếu dựa theo tình trạng của anh bây giờ, cóthểsống được hơn một năm nữa làkỳtích rồi.” “Một năm, thìra, tôi chỉcòn một năm nữa thôi sao?” Trác Mộc Cường Ba chán ngán ủdột quay người đi. Bác sĩĐại vội cuống quýt nói: “Anh Trác, anh thật sựkhông suy nghĩgì vềđềnghịcủa tôi sao? Nếu anh chịu nghĩmột chút, anh sẽ thấy mình làm vậy làcống hiến cho toàn nhân loại đấy.” Bác sĩ Đại không nói thì còn đỡ, nói vậy, Trác Mộc Cường Ba thật chỉmuốn kéo anh ta xuống dần cho một trận, cống hiến cho toàn nhân loại ư? Dựa vào cái gìmàmuốn hy sinh một mình tôi đểcống hiến cho toàn nhân loại chứ! Bác sĩĐại thấy Trác Mộc Cường Ba kiên quyết không chịu, đành thởdài vỗvỗlên lưng gãnói: “Thôi… anh vềnhàbảo vợnấu cho mấy món ngon, đi du lịch, thăm thúmọi nơi, hưởng thụcuộc sống đi vậy!” Trác Mộc Cường Ba thật lòng chỉmuốn chửi cho anh ta mấy câu, “Cócái kiểu nói chuyện như vậy sao? Anh làm bác sĩcái rắm chógìthế?” nhưng cuối cùng, gãvẫn nhẫn nhịn.

“Hưởng thụcuộc sống đi vậy…” gãtrầm ngâm lặp lại câu nói đó, thân tâm đều quámệt mỏi, vốn chỉmuốn khóc rống lên, nhưng kết quả thành ra một nụ cười thê lương méo xệch.

Trác Mộc Cường Ba kéo lê bước chân nặng nềra đến đại sảnh bệnh viện, ngửa mặt lên nhìn mái vòm, thấy bên trên dán đầy gạch men sứghép thành hình chúa Jesus, Đức mẹMaria vàcác thiên sứ. Trác Mộc Cường Ba thầm đau đớn nói: “Lẽ nào, thực sự là trời muốn giết ta? Rốt cuộc mình đãlàm sai chuyện gìchứ?”

Đúng khoảnh khắc Trác Mộc Cường Ba đặt chân bước ra khỏi bệnh viện, gãđột nhiên nhớlại ánh mắt kiên quyết của Lữ Cánh Nam lúc chia tay, cô nói với gã “hãy bảo trọng”, tại sao cô lại nói câu ấy? Lẽnào cô đãbiết được điều gìđórồi sao? Cô biết từlúc nào? Gần đây gãchỉnằm bệnh viện hai lần, một lần là hơn nửa năm trước, lần đó ngoài truyền máu cho Mẫn Mẫn, còn làm gì nữa nhỉ? À!

Đúng làlần đó! Phải rồi, mình mắc bệnh ung thư máu thời kỳ cuối, sao bản thân lại hoàn toàn không cócảm giác gìthế nhỉ? Điều này hoàn toàn không hề phù hợp với những lý thuyết của y học hiện đại một chút nào cả.

Cuối cùng, Trác Mộc Cường Ba cũng hiểu ra, từ “cổ độc” mà Lữ Cánh Nam hết lượt này tới lượt khác nhấn mạnh nghĩa làgì… Gãđãtrúng phải cổđộc. Gãcũng nhớ lại nét mặt của Lạt ma ÁLa khi thấy mình ngâm trong hồ nước, đótuyệt đối không phải niềm hân hoan vìđãtrịdứtbệnh, màngược lại còn cóchút gìđónặng nềhơn. Cổđộc màgãtrúng phải căn bản chưa được giải trừđi hết, màđã ăn sâu vào cốt tủy, từ đó đến nay vẫn không ngừng gặm nhấm sinh mạng của gã! Đội trưởng Hồ Dương vềsau đã từng nhắc đến, lúc băng qua núi tuyết, vìmột lýdo gìđómà Lữ Cánh Nam không thểđểchậm trễthêm một năm, chắc là vìmột người nào đó, hóa ra kẻấy không phải ai khác, mà lại chính làgã!

Lạt ma ÁLa, Lữ Cánh Nam, bọn họđãbiết gãlàngười trúng cổđộc, cũng biết gãkhông còn sống được bao lâu nữa, nhưng đồng thời họcũng bótay không biết phải làm sao, vàcũng biết y học hiện đại sẽkhông thểlàm gìtrước thứcổđộc quái ác này. Đây cũng lànguyên nhân tại sao Lữ Cánh Nam nôn nóng muốn tìm được Bạc Ba La thần miếu như vậy, không chỉvìngày tháng của gãchẳng còn được bao lăm, màcòn bởi cô hy vọng cóthểtìm được phương pháp chữa trịcho gãtrong thần miếu! Trác Mộc Cường Ba tưởng chừng như mặt đất dưới chân trầm hẳn xuống, thìra mình không còn bao nhiêu ngày tháng trên đời này nữa rồi!

“Toét…” tiếng còi xe làm gãgiật mình sực tỉnh, Trác Mộc Cường Ba vất vảnétránh mấy chiếc xe lao tới, bản thân gã cũng không hiểu làm thếnào màgãvềđược căn phòng nhỏ đó, tựa hồnhững lời mắng nhiếc, những cúđánh đập kia đều không gợi cho gãbất cứcảm giác gì. Những thứô uế bẩn thỉu ném lên mình, gã cũng coi như không thấy. Mấy ngày liền, gãđi khắp các bệnh viện ởThượng Hải, đáp án vẫn giống hệt như nhau: gãbịung thư giai đoạn cuối, chẳng sống được bao lâu nữa, nếu ởlại thìđược miễn phítrịliệu, làm vật thínghiệm cho y học, còn muốn vềnhàthìcứvềmà ngoan ngoãn chờchết. Gãvẫn còn một năm nữa, một năm thìlàm được những gìchứ? Trác Mộc Cường Ba cần được nói chuyện, gãrất muốn tìm một người chịu lắng nghe tâm sự của mình, nhưng tìm người đóởđâu đây? Gãnhớđến những người thân, cha, mẹ… không thể nói, Mẫn Mẫn… ừm, con nhỏđó… Anh… cuối cùng khi không thểchịu đựng được nữa, gãcầm chiếc điện thoại lên tay, chỉtiếc là, đầu dây bên kia mãi vẫn không cóai nghe máy. Một lần, hai lần, ba lần… âm bận trong điện thoại vang lên liền mấy tiếng đồng hồ, bàn tay Trác Mộc Cường Ba đãkhông còn sức mà giơ điện thoại lên nữa. Gãdựa người dưới cửa sổ, ngồi sát vào tường, bên ngoài vừa tối vừa lạnh, trong lòng vừa buồn vừa khổ, bên cạnh không cólấy một người đểdốc bầu tâm sự. Gãcócảm giác, mình như thểmột đứa con côi bị vứt bỏgiữa chốn hoang dã, ngước mắt nhìn lên chỉthấy bầu trời tang tóc, thúrừng vây quanh, vậy màcòn muốn giúp đỡ những người nghèo khổ khó khăn kia nữa chứ, thật nực cười, thìra ốc còn chẳng mang nổi mình ốc. Trong một đêm, hai bên tóc mai của Trác Mộc Cường Ba đãlấm tấm điểm bạc, cả con người gã, dường như cũng hoàn toàn biến đổi… Trác Mộc Cường Ba gọi điện thoại, tìm bạn cũvay hai mươi nghìn ND T. Đổi lại làlúc trước, gãkhông bao giờmở miệng vay bạn bèsốtiền như thế, nhưng giờthìtấcảđều chẳng còn nghĩa lýgìnữa. Gãmuốn hưởng thụcuộc sống này. Sống như thếnào mới coi làhưởng thụđây? Trác Mộc Cường Ba cũng không rõnữa. Trong thếgiới của gã, cuộc sống, chính làliên tục khiêu chiến với những khókhăn tưởng chừng không thểchiến thắng được, gãđãtừng vô sốlần thành công, màcho dùthất bại, thìcũng lập tức đứng lên được, màcòn đứng cao hơn trước, nhìn xa hơn trước khi bịvấp ngãnữa. Cho tới lần này, gãmới thực sựnếm trải mùi vịcủa thất bại, cảm giác thất bại triệt đểấy… trước ông trời, sức người sao mànhỏbémong manh đến thế. Con người cóthểđấu tranh với sốphận, nhưng sức một người liệu có thểngăn cản được ngọn núi lửa sắp bùng phát hay không? Không thể. Con người cóthểkhiêu chiến với cực hạn, vượt qua bản thân, nhưng sức một người liệu cóthểkhiến cảđịa cầu ngừng quay hay không? Không thể. Con người cóthể chiến thắng tất thảy đồng loại của mình, có lẽ còn có thể chinh phục tất cảnhững động vật khác nữa, nhưng với sức một người, cóthểkhiến bãi bểthành nương dâu, thời không xoay chuyển, trăng chuyển sao dời hay không? Không thể!

Không thể! Không thể!

Trác Mộc Cường Ba từng tin tưởng rằng, chỉcần nỗlực, thìnhất định cóthểthành công, nhưng lần này, dường như đường hướng của gã đã sai lầm, Tử kỳ lân là một thần thoại, nó chỉ nên tồn tại trong những câu chuyện cổ tích, người phàm không được khinh nhờn mà chạm đến. Trác Mộc Cường Ba nhớlại một câu cách ngôn cổxưa, đại ýnói rằng, thần thánh trên trời đãsáng tạo ra thếgiới này, nhưng lại giấu bản tướng của nó đi, khiến người ta không nhìn thấy, nếu đểcon người phát hiện ra bản chất của thếgiới này, thếchẳng phải người ấy đãtrởthành thần rồi hay sao? Phàm cóngười nào muốn đi tìm chân tướng, ắt sẽbịtrời tru đất diệt. Giờđây, tất cảnhững gìgãđang làm, tựa hồđang muốn bưng một câu chuyện thần thoại ra hiện thực rành rành, vìvậy, hiện thực ắt sẽgiáng trảcho gãmột đòn vô tình, trời vàngười cùng oán hận, nhân thần thảy đều căm phẫn, tất cảđều vô tình tước đoạt mọi thứgãtừng sởhữu, đánh gãrơi xuống chốn địa ngục nhân gian không thểngóc đầulên nổi nữa.

Mình đãmất gia đình, lại mất cảphương hướng đểnỗ lực cốgắng, giờthìcảsựnghiệp vàsinh mệnh cũng mất luôn, đúng làđãkhông còn gìcả, trong những ngày tháng ít ỏi còn lại, mình sẽsống vìcái gìđây? Ýnghĩa sựtồn tại của mình làgìchứ? Trác Mộc Cường Ba cầm khoản tiền kia, chạy trốn khỏi căn phòng nhỏnơi gãngày ngày bịnhiếc móc chửi bới, bắt đầu ra ra vào vào các quán rượu, sàn nhảy, để tiếng nhạc cuồng loạn vàrượu mạnh cháy cổhọng khiến gã tê liệt, quên đi hết thảy mọi phiền não, quên rằng mình đang sống hay đang chết, quên hết mọi sựđãxảy ra, chỉcoi như là một giấc mộng. Đóchỉcóthểlà một giấc mộng màthôi, nếu không phải mộng, tại sao chỉ trong một đêm, gã lại chẳng còn gìhết như thế? Thếnhưng mỗi khi tỉnh lại với cái đầu đau như búa bổ, ánh dương chói mắt lay động, bên cạnh gã, người đi đường qua qua lại lại, họcũng nhúc nhích đờđẫn như những cái máy, tại sao họcứtheo gãmãi như thế? Những gương mặt đờ đẫn không chút biểu cảm ấy, sao lại áp sát vào mặt gãnhư thế, giấc mộng tàn khốc đáng sợấy, lại tái hiện một lần nữa, hết sức chân thực. Vậy là, gã chỉcóthểtiếp tục kiếm tìm cơn say.

Mỗi lần uống đến trời đất quay cuồng, đầu nặng chân nhẹ, Trác Mộc Cường Ba lại thỏa mãn ngắm nhìn những thân thểvặn vẹo trên sàn nhảy kia, những người đóchỉbiết tìm kiếm khoái cảm trong sựma sát với những làn da chẳng hềquen thuộc, sống cho qua một đêm dưới tác dụng hưng phấn của chất cồn. Ha ha, đây chính là hưởng thụ cuộc sống, thìra đây chính làhưởng thụcuộc sống… Gãhài lòng lắc lư cái bàn màhát vang, khoan khoái cười rộlên, nhưng lần nào cũng cười ra nước mắt.Lại một buổi hoàng hôn nữa trôi qua, Trác Mộc Cường Ba tỉnh lại nơi góc phố, sao mình lại ởđây nhỉ? Bịai ném ra chăng? Gã chẳng còn nhớ những chuyện ấy nữa. Người qua đường cũng chẳng ai cóthểnhận ra, gãđàn ông cao lớn nằm vật ra nơi góc đường kia đãtừng chường mặt trên trang bìa vô sốtạp chí, từng khảng khái hùng hồn trình bày ở vô sốhội nghị. Giờđây, gãchỉlà một gãsay nằm vật ra bên lềđường màthôi.

Trác Mộc Cường Ba loạng choạng bòdậy, việc đầu tiên mà gã thường làm trong những tình huống như thế này, chính làdùng đầu đập mạnh mấy cái vào góc tường. Đau!

Đau quá! Không ngờvẫn còn cảm giác đau đớn, thìra hôm nay mình vẫn còn sống à? Hôm nay, lại đi đâu bây giờ? Gã hoang mang lê bước, giống như đa sốnhững người khác, đểmặc đôi chân đưa mình đến nơi tiếp theo. Phía trước đâu đâu cũng làđường, căn bản không cần phải lựa chọn, đãđi theo hướng nào, thìcứtiếp tục theo hướng đómàđi, xe hơi phải nhường đường cho mình, người đi bộcũng phải nétránh mình, ha ha, giữa trời đất này, vẫn làmình to nhất.

Nhưng ởphía sau, lúc nào cũng vẳng lại những lời bình luận: “Thằng kia điên rồi.” “Nhìn bộdạng hắn màxem, quánửa là thằng điên!” “Muốn chết hả, đồngu!” Ha ha, chẳng sao cả, điên cũng được, ngốc cũng xong, ai cần quan tâm chứ? Nhớnăm xưa, thằng ngu ta đây đã từng khiến bao nhiêu kẻtrong các người sùng bái ngưỡng mộ! Ha ha, thìra các người lai thích ngưỡng mộlũhâm lũ ngu như thế. Không, những kẻ đó không sùng bái thằng điên, thằng ngốc này, hộsùng bái những thứbên ngoài của mình, họsùng bái những thứmàkhi ấy mình sởhữu, còn mình, mình chẳng làgìcả!Thìra mình chẳng làgìcả! Quái lạthật, tại sao mình lại đi hai chân trên đường phốthếnày nhỉ, rốt cuộc mình làcái gìđây? Mùi hương quen thuộc bay ra từtrong cánh cửa, Trác Mộc Cường Ba ngẩng đầu lên, động tác như thểnhánh cây hòe khô sắp lìa cành, “Quán rượu Hẹn Hò”, bốn chữấy đập vào mắt gã, những ngọn đèn neon bao quanh các con chữ đãlập lòe chớp tắt.

Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Chương 38

SỐMỆNH TRONG ĐỜI (3)

Quán rượu Hẹn Hò “Quán rượu Hẹn Hò”, vừa nhìn thấy bốn chữấy, tựa như có một chậu nước lạnh giội từ đầu đến chân, Trác Mộc Cường Ba nhìn xuống chân mình lẩm bẩm hỏi: ‘Mày dẫn tao đến đây hả?”

Mười mấy năm trước, chính ởtrong quán rượu nhỏnày, gãđãhẹn Anh lần đầu tiên; hai năm trước, cũng chính trong quán rượu này, gãdùng chất cồn đểcáo biệt cuộc sống vợ chồng với cô, lần đó, gã cũng thất ý đến cùng cực, uống rượu xong liền nổi điên lên, bị một đám người đánh cho phải nằm viện cảtháng. Mười mấy năm rồi, các kiến trúc xung quanh đều đãthay đổi, còn nóthìvẫn nhấp nháy những ngọn đèn neon nhỏxíu kia, không hềthay đổi chút nào. Hôm nay, gãlại vô tình đi đến nơi này, đây chẳng phải làsốmệnh thìlàgì? Hóa ra, sốmệnh của con người, chính làđi vòng quanh một tâm điểm vô hình, hết vòng này rồi lại đến vòng khác, con người ta cứtưởng rằng mình đãthoát khỏi vòng tròn ấy, kỳthực, họvẫn cứđang chuyển động xung quanh vòng tròn vận mệnh của mình đấy thôi.Trác Mộc Cường Ba lê đôi chân nặng như đổchì, từng bước từng bước tiến vềphía cánh cửa vận mệnh kia. Một tên bảo kê mặt mũi trông như hung thần ác sát xông tới, nhưng lại lập tức khom lưng cúi đầu cười toét miệng trước một tờgiấy đỏ. “Ông chủ, mời đi lối này.” Một gãcao lớn râu ria xồm xoàm, lại cứmuốn giảgiọng đàn bàcon gái, thực chẳng ra sao. Trác Mộc Cường Ba nhìn tờgiấy màu đỏcó phép trong tay mình, thầm nhủ: “Thìra nóchính làcái tâm điểm vô hình kia, nhưng tại sao giờ minh lại nhìn thấy nó rồi?” Đi qua hành lang vừa dài vừa hẹp lại tối tăm, liền tới một sàn nhảy lớn cóthểchứa hai ba trăm người cùng khiêu vũ.

Tiếng nhạc ầm ầm nghe điếc cảmàng nhĩ, ánh đèn mê loạn nhấp nháy liên hồi, ởsâu trong sàn nhảy, cómột bục nhỏkê cao hẳn lên, bên trên làmấy cô giágầy guộc ăn mặc thiếu vải đến đáng thương đang ra sức nhảy nhót, ban nhạc rock phía sau đánh phèng đánh la váng cảóc. Xung quanh sàn nhảy là một vòng lan can, đólàkhu kê bàn ghếngồi nghỉ, chia làm hai tầng trên dưới, đủcác loại thức uống cócồn, đang được nhanh chóng tiêu thụ. Trác Mộc Cường Ba đến trước quầy bar, chọn một góc đã từng thân thuộc ngồi xuống, rồi lại bắt đầu hưởng thụcuộc sống của gã.

Không nhớmình đãuống bao nhiêu ly, không nhớđược mình từng làai, đây chính làhiệu quảmàTrác Mộc Cường Ba muốn. Lãng quên thời gian, quên cảkhái niệm đúng sai, đây cólẽchính làsự“hưởng thụcuộc sống” màvịbác sĩkia nói rồi.

“Ê! Xem kìa, đại ca, hình như lại làthằng đó, anh còn nhớhắn không? Chính làcái lần màtôi đánh sướng tay nhất đó.”Sao mà quên được chứ? Chính là thằng ma men hai năm trước, con bànó, tao nhớrõlắm. Ha ha, lần này hình như hắn lại bịđòn gìcòn nặng hơn lần trước thìphải, khục khục khục, thật đúng là, vừa nhìn thấy hắn là tay tôi thấy ngứa ngáy rồi.” Hơn hai chục người vừa bước vào quán rượu là một nhóm thếlực gần như làxãhội đen, các quán rượu ởkhu vực này đều do chúng bảo kê, cóai muốn sinh sựthìphải hỏi chúng trước, thế nhưng, nếu chúng muốn kiếm ai gây phiền phức, vậy thì… kẻđócoi như đen đủi rồi.

Kẻcầm đầu bọn này tên làDương Điền, mặt đen nhẻm, lông mày cháy xém, mũi sư tử, miệng rộng như miệng cá sấu, cao chừng mét tám lăm, nặng khoảng một trăm linh tám cân, từng đánh kích bốc chui ởQuảng Châu, vềsau phạm tội nên phải lưu lạc khắp nơi, đến khi sóng lặng gióêm, hắn mới dám trởvềThượng Hải, từđóđãbớt phóng túng đi nhiều. Hai năm trước, hắn vừa trông thấy Trác Mộc Cường Ba làđãthấy bực mình, con người hắn khóchịu nhất chính lànhững kẻgây áp lực với mình. Lúc Trác Mộc Cường Ba thất ý, hắn liền ra mặt gây hấn. Hai người một lời không hợp, liền lao vào đánh nhau tối tăm mặt mũi, kết quảcuối cùng làTrác Mộc Cường Ba bịngười ta khiêng vào bệnh viện. Lần đó, Dương Điền nghe nói người bị hắn đánh không chết, tự nhiên thởphào nhẹnhõm, chỉlàhắn không ngờ được, thoắt cái đã hai năm trôi qua, kẻ kia vẫn còn dám trởlại đây lần nữa, hắn thầm nhủ: “Hay đấy, thực làrất hay đấy.” Dương Điền dẫn theo đám tay chân tới phía sau quầy bar, vỗvỗlên đầu Trác Mộc Cường Ba, nói: “Này, anh bạn,còn nhớtao không?” Trác Mộc Cường Ba mở mắt hờ hờ, liếc nhìn Dương Điền một cái rồi cười cười giơ ly rượu lên: “Nào… cạn ly…” Dứt lời, lại đặt mạnh ly rượu xuống quầy bar, rượu tràn hết cảra ngoài, đầu gãcũng gục xuống trởlại.

Dương Điền nhún vai cười cười, nắm tóc Trác Mộc Cường Ba nhấc lên châm chọc: “Hả, không nhận ra hả? Nhưng màtao còn nhớmày đó, hừ…” Hắn nhìn thẳng vào cặp mắt mông lung của Trác Mộc Cường Ba gật gật đầu, rồi tát bốp một cái rõmạnh vào mặt gã.

Đầu óc Trác Mộc Cường Ba đang ởtrong trạng thái mất cân bằng, đến cảbản thân làai gãcòn chẳng nhận ra huống hồngười khác. Chỉthấy gãmơ màng nhìn gương mặt xấu xí kia, dường như làcóquen biết, ai vậy nhỉ?”

Dương Điền gật đầu nói tiếp: “Nhận ra tao rồi hả? Sao, lần này không dám đánh trảnữa hả? Nhìn tao đây này, tránh cái gìmàtránh! Nhìn thửbộdạng trông như con gấu của mày xem, thật khiến người ta muốn mửa.” Nói đoạn, hắn lại tỏvẻthương hại, “Sao mày còn dám đến đây nữa, không sợbọn tao dần chết hả? Hay là… mày coi thường Dương lão ngũ tao đây! Hừ…” Hắn nhổ một bãi nước bọt vào ly rượu của Trác Mộc Cường Ba, giơ cao quáđầu gã, rồi nói: “Uống đi, uống rồi tao thảcho màđi.” Những người xung quanh đều cười ồ lên, bình thường cả đám này cũng hay sinh sựđánh nhau, rất thích lấy việc bắt nạt những kẻngốc nghếch làm tròvui.

Trác Mộc Cường Ba dường như đãhiểu Dương Điền nói gì, liền giơ ly rượu lên, gõgõxuống mặt bàn, nói: “Cạn ly!” Kếđó, gãngửa đầu ra, tựa như muốn uống ly rượu có nước bọt ây. Dương Điền hài lòng nhìn cảnh tượng đó, hắn thích thấy người khác khuất phục, đặc biệt lànhững kẻtrông cao lớn hơn hắn khuất phục trước hắn. Không ngờ, Trác Mộc Cường Ba đột nhiên vung tay, cảrượu lẫn dãi dớt đều hắt cảlên mặt Dương Điền, rồi phálên cười ha hả, liên tục gõly rượu không xuống quầy bar.

Dương Điền giận tím mặt, đưa tay áo lên lau rượu đi, gằn giọng nói: “Mày muốn chết!” Một nắm tay mang theo sức mạnh đến hai trăm tám chục cân nhằm thẳng sống mũi Trác Mộc Cường Ba đấm tới.

Cólẽtư thếDương Điền không được chuẩn lắm, hoặc khoảng cách giữa hắn và Trác Mộc Cường Ba quá gần, hoặc cũng cóthểlàhắn ra tay quáchậm, tóm lại, Trác Mộc Cường Ba đãnhẹnhàng tránh khỏi cúđấm thẳng ấy của hắn, tựa hồnhư một hành vi bản năng vô ýthức, kếđó, gã xoay người đánh ra một cùi chỏ, đập mạnh đầu Dương Điền xuống quầy bar, rồi lại bật tưng lên như quảbóng bàn, nước bọt bắn tung tóe, trông thực thảm hại vô cùng.

Dương Điền tỉnh táo lại, lùi vềsau một bước, kinh ngạc nhìn gãsay đứng trước mặt mình. Nhanh quá, ra tay nhanh quá, so với hai năm trước tựa hồnhư làhai con người hoàn toàn khác vậy, hắn thầm lưỡng lự: “Thằng khốn kiếp, rốt cuộc làsay thật hay đang giảsay? Hắn đến báo mối thùhai năm vềtrước ư?” Một tên lâu la đi theo Dương Điền thấy đại ca chịu thiệt, liền tiện tay nhặt một chai bia lên, đập thẳng xuống đầu Trác Mộc Cường Ba. Cúđánh ấy khiến gãphần nào tỉnh táo, vừa nãy làcảm giác gìvậy? Đau à? Lẽnào trời đãlại sáng rồi? Sao mình vẫn ởtrong quán rượu thếnhỉ? Lần này không bị người ta quẳng ra à? Ừm? Tay vẫn còn cầm ly này? Xem ra uống nhiều quá rồi, sao đến cả tửu lượng cũng càng lúccàng kém thếnày chứ? “Rượu đâu!” Trác Mộc Cường Ba rống lên, hoàn toàn không đểmắt đến cảđám người đang vây xung quanh.

Dương Điền giật mình kinh hãi, đầu thằng khốn này làm bằng sắt chắc? Cảcái chai đập vào đầu màvẫn không hề hấn gì là sao. Trác Mộc Cường Ba lại hướng về phía Dương Điền, đập tay xuống quầy bar quát lên: “Rượu, rượu đâu!” Dương Điền thấy cảnh đó, dường như không phải đối phương đang làm bộ, liền nghĩcúđánh vừa nãy chắc chắn chỉlàtrùng hợp. Con bànó, ông mày thật đen đủi, không ngờlại bịhắn vô ýđánh trúng một cùi chỏ! Hắn lại xông tới, nhấc Trác Mộc Cường Ba lên, hằn học quát: “Con mẹnhà mày làcái thágìchứmàdám mượn rượu làm càn ởđịa bàn của tao hả!”

Lần này thìTrác Mộc Cường Ba đãnhận ra hắn, hai mắt gãsáng bừng lên, lật tay nắm lấy cổáo Dương Điền, trong giọng cơ hồpha lẫn cảniềm hoan hỉ: “Tôi… tôi nhận ra anh rồi… anh là người lần trước đã đánh tôi… cú đấm mạnh lắm, nào, đánh tôi đi, cho anh đánh tôi đấy, đánh chết tôi đi.” Dương Điền ngẩn người ra, yêu cầu này chẳng phải rất hợp tâm ý hắn hay sao, thằng này muốn chết thật chắc? Ngay sau đó, hắn lại nghe Trác Mộc Cường Ba uy hiếp: “Anh không đánh chết tôi, thìtôi đánh chết anh đấy!” Dương Điền lúc này vẫn chưa ýthức được câu nói đó cónghĩa như thếnào với mình, chỉthầm nhủ: “Thằng điên này.” Đồng thời, hắn nhấn giọng nói: “Tự mày muốn đấy nhé… a!” Lại một cúđấm toàn lực nữa, kếđó, tay trái hắn ôm chặt lấy cổtay phải kêu rống lên. Chỉthấy không biết từ lúc nào, Trác Mộc Cường Ba đãxách một cái ghếsắt chắnngang trước ngực, một đấm của Dương Điền vừa hay trúng vào ống sắt chân ghế, suýt chút nữa làgãy xương ngón tay.

Hai mắt Trác Mộc Cường Ba lờ đờ vì say rượu, nói: “Đừng… đừng đánh lên người, chỗđó… không… không có cảm giác, đánh… chỗnày… này…” Gãchỉlên đầu mình, nói tiếp: “Đánh chỗnày này…” Dương Điền vẫn đang ôm cổtay giậm chân nhảy tưng tưng, ngoác miệng ra chửi: “Con bàcon mẹnhànó, đánh cho tao, đánh chết cha nóđi cho tao!” Hai ba chục tên lâu la liền nhất loạt xông lên, lập tức vây kín Trác Mộc Cường Ba vào giữa.

Cổtay Dương Điền cuối cùng cũng bớt đau một chút, hắn muốn xem thửkẻbịvây đánh kia rốt cuộc đãchết hay chưa, liền kéo mấy tên đệtửđang sững sờngơ ngẩn bên cạnh mình ra: “Cút xéo, đểtao tựtay làm thịt nó!” Lời vừa mới dứt, mấy thằng du côn ởtrước mặt hắn liền bay vèo ra ngoài như bịnổbom, vòng vây liền hởra một chỗkhuyết.

Chỉ thấy Trác Mộc Cường Ba đang đứng giữa cả đám người, hai mắt vằn lên những tia máu, toàn thân nồng nặc mùi rượu, nhìn bộdạng như thểđứng còn chẳng vững. Thế nhưng, mười mấy người đang nằm dưới chân gã ôm những bộphận khác nhau trên cơ thểmàrống gào đau đớn kia làthếnào? Thật đúng làgặp ma rồi!

Mấy tên thanh niên du đãng còn lại đều nhìn gãsay ở giữa kia với ánh mắt kính nểvàsợhãi, tên nào tên nấy đều nắm chặt bàn tay đến nỗi run lên bần bật. Trác Mộc Cường Ba loạng choạng bước vềphía trước, chúng liền vội vàng lùi lại nhường ra một con đường. Gãcứbước thấp bước cao đi vềphía Dương Điền, bước chân đung đưa lảo đảo như ngọn nến trước gió, nhưng khắp người lại toát lên sát khíđằng đằng, khiến Dương Điền bất giác thấy căng thẳng tột cùng, trong lòng cứtrăn đi trởlại: “Chuyện gìthếnày? Rốt cuộc làchuyện gìthếnày?” Dương Điền không dám chậm chễ, vội vung tay trái đấm ra một đấm trước, nhưng đòn này lại chỉlàhư chiêu, cúmóc câu tay phải sau đómới làđòn sát thủ, lực đạo mạnh mẽ khôn cùng. Trên võ đài, cú móc câu này của hắn đã hạ không biết bao nhiêu đối thủ, cóđiều, lần này tuyệt chiêu của hắn lại đấm vào khoảng không. Chẳng rõnhư thếnào, gã cao lớn kia cứ loạng choạng liêu xiêu bước tới, nghiêng bên trái, rồi lắc bên phải, cảhai cúđấm của hắn đều không trúng mục tiêu. Dương Điền đang định rụt tay vềtấn công tiếp, đãthấy vùng bụng đau nhói lên… nắm đấm của Trác Mộc Cường Ba đãmạnh mẽlún sâu vào bụng hắn. Ăn một cúđấm này, Dương Điền mới biết thếnào gọi lànắm đấm thép, chỉthấy lục phủngũtạng đều như muốn trào ra đằng mồm vậy.

“Tôi bảanh đánh tôi! Đólàvìtôi coi trọng anh!” Lại một đấm nữa, cảm giác đau đớn từ má trái Dương Điền lan truyền đi, kèm theo đólàtiếng xương gãy vụn vàmấy chiếc răng rơi xuống. Cái đau giống như những gợn sóng trên mặt nước, từmáhắn lan đi khắp nửa người bên trái, Dương Điền chỉthấy đầu óc choáng váng, hai mắt tối sầm, nhất thời mặt mũi nhòe nhoẹt những nước bọt, máu tươi phọt ra theo tiếng kêu kinh hoàng… “Anh lại bảo lũ nào đến đánh tôi thế…” Lần này, trung tâm cảm giác đau đớn chuyển sang mábên phải, trước mắt chỉthấy sao rụng lảtả, đầu lưỡi lệch sang một bên, não bộ vàcơ thểgần như mất liên hệ, chính bản thân Dương Điền cũng không biết mình xoay sang hướng nào nữa…“Lẽnào cái thân tôi đây… tùy tiện người nào cũng đánh cũng chửi được chắc?” Sống mũi Dương Điền bịđập cho nởtoét ra, cảnhững ngôi sao đang bay lượn trước mắt kia cũng không thấy đâu nữa, cảm giác ấy, sao mànóng bừng bừng, cay sè… “Cóphải tùy tiện ai cũng đánh được tôi đâu?” Thân thể hắn bay lên không trung, rồi rơi rầm xuống đất, mình mẩy tứ chi, cơ hồcùng lúc cảm thấy đau đớn đến không sao chịu đựng nổi, đồng thời, sâu thẳm trong lòng Dương Điền dâng lên một ýnghĩ, nếu cứtiếp tục thếnày, hắn chết làcái chắc.

“Lẽnào trời sinh ra tôi đãkhốn nạn rồi!” Một xung lực mạnh mẽtừsống lưng lan tỏa đi khắp cơ thể, gãy rồi, chắc chắn làgãy rồi, xem ra nửa đời sau của mình phải bán thân bất toại rồi… Trác Mộc Cường Ba nói xong, liền cắp tên du côn Dương Điền đang sùi bọt mép, tay chân rũrượi dưới nách, nắm tóc hắn giơ lên bắt nhìn thẳng vào mình, phẫn nộgằn giọng: “Nói đi… tôi cólàm gìcólỗi với anh không?” Cólẽlàbởi bản năng sau cùng của con người, Dương Điền đột nhiên tỉnh lại, khóc òa lên nức nở: “Không có!”

Trác Mộc Cường Ba lại hỏi: “Anh nói xem! Tôi cótốt với anh không?” Dương Điền ngần ngừnói: “Cũng… cũng tốt.” Trác Mộc Cường Ba hơi vận sức vào cánh tay, Dương Điền lập tức rống lên như lợn bịchọc tiết, vội gật đầu lia lịa: “Tốt, tốt…” Trác Mộc Cường Ba lại kích động hét lên: “Vậy tôi hỏi anh, tại sao anh lại phản bội tôi… Tại sao lại phải giày vò tôi?” Vấn đềnày không dễtrảlời chút nào, trảlời sai ắt sẽnguy đến tính mạng. Nhất thời Dương Điền cũng đờngười ra, hiềm nỗi cái mạng nhỏ của mình đang nằm trong tay người ta, tình hình hết sức nguy ngập, biết trảlời thếnào bây giờ? Hay làmiệng sùi bọt mép, tứchi quẫy loạn lên cho qua đi vậy.

Trác Mộc Cường Ba lại nhấc đầu hắn lên, để đối phương nhìn mình, nghiến răng rít lên: “Nói đi, nói! Anh đã biết lỗi hay chưa?” Dương Điền nhăn nhóvìđau đớn, hai hàng nước mắt rỉ ra, ai oán kêu lên: “Đại ca, tôi sai rồi…” Trác Mộc Cường Ba như thểngười đang hấp hối được nghe câu mà mình muốn nghe nhất trước khi nhắm mắt, trong lòng dâng lên một nỗi bi thương khótả, nhẹnhàng đặt Dương Điền xuống đất, ánh mắt mơ hồnhư đãtỉnh táo hơn phần nào, rồi cũng cất giọng ai oán chẳng kém, nói: “Anh đã biết sai rồi, vậy tại sao tôi bảo anh đánh tôi, anh lại không ra tay? Chẳng lẽ anh quên tôi đã bảo rằng, anh không đánh chết tôi, tôi sẽđánh chết anh à?”

Nghe câu nói này, Dương Điền lại càng thêm đau nhói trong lòng: “Đại ca à, tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng thực sự làtôi không đánh chết được anh đâu! Cứđánh tiếp thếnày, cảtôi vàđám đàn em kia sợlàchết trước cảanh ấy chứ!

Ôi…” Hắn khóc òa lên. Biết sai rồi hả? Trác Mộc Cường Ba lảo đảo đứng dậy, nhìn Dương Điền nằm thẳng cẳng dưới đất, chắp tay sau lưng nói: “Đến đi, tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, lần này tôi không đánh trảđâu, dùanh đánh chết tôi cũng không đánh trảđâu.” Dứt lời, gãthậm chícòn nhắm cả mắt lại.

Cơ hội! Dương Điền thấy cơ hội hiếm gặp, liền dùng cảtay lẫ n chân, vừa bòvừa trườn lao ra ngoài cửa. Được một quãng xa, hắn mới đứng lên, khập khiễng dẫn mấy tên đàn em vẫn còn nhúc nhích được bỏchạy thục mạng, đồng thời lại sợTrác Mộc Cường Ba đuổi theo, còn không quên an ủi gã mấy câu: “Đại ca, hôm nay tôi không đánh chết được anh, hôm khác, hôm khác, đợi tôi gọi đủ anh em, mang đủđồđến… ôi cha!” Hắn chập choạng ngãbổnhào ra đất, rồi lại cuống cuồng bò dậy chạy thêm mấy bước nữa… “Con mẹnó, thằng khốn ấy sao thếnhỉ? So với hai năm trước thực đúng là một trời một vực! Quái đản đếch chịu được!” Một tên đàn em đang ôm cánh tay đứng bên trái hắn nói. Dương Điền “hừ” mạnh một tiếng.

Tên lâu la đang bịt mũi đứng bên phải lên tiếng: “Đúng là xúi quẩy, thằng khốn ấy hai năm nay rốt cuộc đã đi đâu? Chẳng lẽlàlên Thiếu Lâm tự?” Dương Điền lại “hừ” mạnh hai tiếng.

Một tên ôm ngực phía sau, oằn người xuống nói: “Đại ca, lẽnào… lẽnào chúng ta cho qua chuyện này ư?” Một tên mắt sưng húp lên như gấu mèo, mặt mày xanh đỏtím vàng như bôi phẩm màu càu nhàu: “Thìcòn làm gì được nữa? Hai mấy thằng còn bị người ta đánh cho bổ nghiêng bổngửa…” “Ai bảo tao cho qua chứ?” Dương Điền gầm lên, “Con bàđứa nào dám nói bỏqua lần nữa, tao cắt con bànóđi cho chóăn bây giờ! Đi! Gọi hết tất cảlại đây cho tao! Có “đồ” gìcũng cầm hết đến! Lần này không đánh chết thằng chóấy, tao không thèm mang họĐiền nữa!” Phía sau cóngười thầm nghi hoặc: “Hình như, đại ca có phải họĐiền đâu nhỉ?”Cảđám vội vội vàng vàng đi tìm thêm đồng bọn, không ai đểýphía sau ngọn đèn đường cóhai người đeo chiếc ba lô to sù sụ đang nhìn chằm chằm vào chúng. Đêm đã khuya thếnày, làai được nhỉ? Chỉnghe thấy người hơi lùn hơn đứng bên trái nói: “Có lầm không vậy, hai mươi mấy người màđánh không lại một người, cái bọn này kém quáđi mất.” Người cao dong dỏng đứng bên phải nói: “Cậu nói xem, người mà chúng nói tới đó liệu có thể nào là Cường Ba thiếu gia không?” Người lùn kia nói: “Ừm? Không biết nữa, cóđiều, hình như địa chỉ mà giáo sư Phương Tân cho chúng ta, quán rượu Hẹn Hòcũng gần ngay đây thôi. Chà, cóđiều những kiến trúc xung quanh thay đổi nhiều quá, giáo sư lại không đến đây cảmấy năm nay rồi, với thủđoạn điều tra của tôi màgiờcũng không tìm được đường đâu nữa, hay làchúng ta cứlần theo đường đi ra của bọn kia tìm thửxem sao nhỉ.”

Người cao nói: “À, tôi bảo này, nếu Cường Ba thiếu gia uống say thật rồi, hai người chúng ta chỉsợkhông thểchế phục được anh ấy đâu, hay làcứliên hệvới giáo quan và những người khác trước đã.”

Người lùn hơn gật đầu nói: “Phải đấy, giáo quan đi hướng Nam, nếu tìm được thìđãgọi điện cho chúng ta rồi.

Ừm, chúng ta tìm được chỗấy rồi sẽgọi luôn cho giáo quan vậy.”

***

Say rồi, thật sựsay rồi sao? Thật sựsay rồi, còn biết được mình đãsay hay sao? Trác Mộc Cường Ba ngồi một mình trước quầy bar trống trơ, người bên trong đãchạy mất tiệt từlúc trận ẩu đảbắt đầu, giờthìđúng làtịch không mộṭ ̣ , g g  ̣ g  ̣

bóng người. Một tên bảo kê định quay lại thu dọn tàn cục, vừa thấy gãhung thần vẫn còn ngồi thùlùởđó, sợđến nỗi vãi cảrắm ra, chạy liền một mạch. Trác Mộc Cường Ba thỏa sức chọn rượu trên quầy, mặc xác làrượu vàng hay trắng hay đỏ, gãcứuống hết chai này đến chai khác. Cảm giác mấy thứnày vào bụng khoái thật, cổhọng như cóthan hồng đang cháy, lồng ngực như cóngọn lửa đang thiêu, não bộ vàcơ thểnhư đãtách lìa ra làm hai ngả, phiêu hốt giữa tầng không, mỗi một bước chân đều như giẫm lên mây lên gió.

Mỗi lần nốc vào một ngụm, gãlại tiện tay đập luôn chai đi, Trác Mộc Cường Ba cứ thế thỏa sức phá hoại trong quầy rượu vàsàn nhảy không một bóng người, đágãy lan can, lật bàn lật ghế. Gãcảm thấy sâu bên trong cơ thểmình cómột xung động, xung động muốn phátung tất thảy mọi ước thúc. Trận ẩu đả vừa rồi như một ngòi nổ, làm sức mạnh ẩn tàng bên trong cơ thể gã bùng lên, Trác Mộc Cường Ba lập tức cảm thấy xung quanh cómột sức mạnh vô hình đang áp chếmình, gãmuốn hất tung nólên, hất tung hết thảy lên! Đấm đáđãmệt nhoài, gãlại ngồi xuống quầy bar, hámiệng tu rượu ừng ực… tu xong lại đập chai, đập chai xong rồi lại tu… Trong ly, từng đợt sóng rượu dập dềnh lan đi, còn trong mắt Trác Mộc Cường Ba, lại xuất hiện một gương mặt thân quen, Anh phải không? Không, đó là con gái gã, nó cười trông thật vui vẻ xiết bao, hẳn là nó phải hạnh phúc lắm, sao… sao lại trởnên lùn tịt một mẩu thếkia? Đa Cát? Sao Đa Cát vẫn chưa vềlàng, sao lại mọc cảrâu nữa kìa. Ồ, thì ra làCương Nhật PhổBạc, anh vàCương Lạp vẫn khỏe chứ? Người ởbên cạnh Cương Lạp sao hung dữthế, đội trưởng Hồ Dương, sao đột nhiên lại thấy đội trưởng Hồ Dương thếnày? Anh ấy đang mắng chửi mình à? Trương Lập, Ba Tang, Nhạc Dương, sao lại làhọ? Họđến tìm mình vềđội sao? Ha ha, không đúng, đãbịgiải tán rồi kia mà!

Cái đội ngũnày của chúng ta vốn không thểdài lâu mà. Vừa nghĩđến nhóm huấn luyện đặc biệt, trong ly rượu lại lập tức xuất hiện hình bóng của Lữ Cánh Nam vàLạt ma ÁLa, Lữ Cánh Nam đang cười, Lạt ma ÁLa trông rất từbi. Tạm biệt, không biết đời này cócòn cơ hội gặp lại hai người không nữa… Rượu trong ly lại dập dềnh gợn sóng, lần này thì gương mặt Đường Mẫn hiện lên rõmồn một, gương mặt trông như búp bê bằng sứ ấy, miệng cười tươi như hoa.

Mẫn Mẫn à? Mẫn Mẫn, rốt cuộc em đi đâu rồi? Hồi trước em không muốn liên lạc với anh, còn giờđây, thìanh không dám liên lạc với em nữa rồi, thôi bỏđi, cắt đứt đi, giải tán đi… vậy làtốt nhất, em nên quên anh đi… xin lỗi, đãnói là sẽđưa em đi xem Tửkỳlân, nhưng anh không làm được.

Làn sóng lại dập dềnh, cái bóng oai vệuy phong lẫm lẫm giữa chốn sơn lâm kia, không phải Tửkỳlân thìlàgì? Tửkỳ lân, a, Tửkỳlân, mày đừng đi, đợi tao với… đợi tao với… Trong tiềm thức của Trác Mộc Cường Ba, gãcàng lúc càng đến gần Tửkỳlân hơn, nhưng sao Tửkỳlân lại càng lúc càng không giống như trong tưởng tượng vậy, sao lông mày lại màu xám, sao mũi mày nhọn thế? Ánh mắt tang thương, cao viễn ấy, a, làvua sói mà, tao còn nhớ, mày đãrời khỏi bầy sói, một mình lên ngọn núi cô lẻấy, hướng đầu vềphía bộlạc trong đêm trăng, đómới lànơi thuộc vềmày mà. Thật ngưỡng mộ, không cần nghĩ ngợi gì, từ đầu mày đã biết mình thuộc về nơi đâu, còn tao thì sao, tao thuộc về nơi nào? Mày đi đâu thế? Đợi tao với, người bên cạnh mày làai thế? Cô béáo trắng kia làai thế? Vua sói, mày đi với cô béấy à? Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Chương 38

SỐMỆNH TRONG ĐỜI (4)

Niết bàn đẫm máu Cô béáo trắng quay người lại, gương mặt thanh túấy, nụcười thuần khiết ngây thơ ấy, đôi mắt to trong sáng ấy, ồ, em gái mình mà, em gái Trác Mộc Cường Ba mấp máy môi, dường như đang nói: “Anh à, phải sống cho tốt nhé, phải cốgắng sống cho tốt nhé.” Đột nhiên, bên cạnh em gái gãlại xuất hiện mấy cái bóng mơ hồ, trông chúng cao lớn vạm vỡ quá, chúng muốn bắt em gái đưa đi, Trác Mộc Cường Ba không sao ngăn được mình gầm lên: “Trảem gái lại cho tao!” Chợt thấy trên trán đau đau, hóa ra gãđãđập đầu vào mép ly rượu, hình ảnh vua sói, em gái gãvàcảnhững kẻ thần bíkia đều tan biến, duy chỉcòn lại sóng rượu dập dềnh.

“Anh à, anh phải sống cho tốt đấy nhé…” Giọng em gái vẫn còn văng vẳng bên tai. Em à, anh khổ quá, em có biết không? Em gái ngốc của anh! Trác Mộc Cường Ba không cầm được nước mắt, từng giọt từng giọt lăn xuống ly rượu, phá tan một giấc u mộng.Thật nên sống cho tốt hay sao? Em gái, em nói cho anh biết đi, anh nghe em đây, tất cảđều nghe theo em hết, anh không đểbất cứai làm thương tổn em nữa… Trác Mộc Cường Ba ủrũngồi gục xuống, nửa đời như áng mây trôi, một ly rượu đầy, chua cay mặn ngọt thảy đều ở trong đócả. Đời người cũng như rượu vậy, thời trai trẻtrángniên thìlàcao lương, khát vọng ôm lấy cảtrời xanh thăm thẳm; càng mọc càng lớn, bước vào xã hội cũng như thể vào lònấu rượu, ngũcốc tạp lương, các loại men rượu trộn khuấy vào nhau, cứnhào đi nhào lại nhiều lần, cái gọi làvận mệnh, chính làhết lần này đến lần khác vùng vẫy thoát khỏi đó; đến khi cao tuổi, cũng đã không thể biết đến cái đạo nước chảy bèo trôi, biết rằng sốmệnh làkhông thểcưỡng cãi, bao nhiêu sắc màu, rồi đến rốt ráo cũng trởthành trong suốt mà thôi, thanh hương u uất kia đã ẩn sâu vào bên trong, đểcàng lâu, lại càng ngọt dịu, nhưng nhìn bềngoài thì lại không khác gìnước lãcả.

Trác Mộc Cường Ba nâng ly lên uống cạn, trong lòng bỗng hiện lên hình bóng của Baba tou, không ngờ gã vẫn chưa quên cô, sốmệnh của cô, cóphải cũng long đong lận đận như mình hay không? Bên tai gã tựa như có người đang thầm thì: “Kẻ địch mà ta không nhìn thấy, mới là kẻ đáng sợnhất…” Kẻđịch màta không nhìn thấy, đúng thế, ha ha, giờđây gãcũng đang bịkẻđịch màgãkhông nhìn thấy giày vòcho chỉcòn thoi thóp chút hơi tàn đây. Tại sao, mỗi lần nhớđến câu nói ấy, trong lòng gãđều dâng lên một dự cảm mạnh mẽvàđáng sợ, nhưng lại không thểnào hiểu nổi đáng sợởchỗnào, kẻđịch màta không nhìn thấy, không nhìn thấy… những cái bóng cao lớn mờmờđãbắt cóc em gái gãlại một lần nữa choán tầm nhìn của Trác Mộc Cường Ba… “Đoàng!” Một tiếng súng vang lên phávỡmàn đêm tĩnh lặng, Trác Mộc Cường Ba cúi đầu, máu tươi đỏ hồng đã nhuộm thắm chiếc áo ngoài, trúng, trúng đạn rồi!

Dương Điền đắc ýthổi phùkhói bay ra nơi nòng súng, gãđàn em mặt mũi bịđánh cho chỗxanh chỗtím bên cạnhhỏi: “Đại ca, sao không bắn chết hắn luôn đi cho rồi?” Dương Điền nghiêng ngiêng đầu, cạo cạo ngón tay nói: “Một phát bắn chết thìtiện cho hắn quá. Giờphếcủa hắn một cánh tay đã, như vậy màcòn không đập chết được hắn, thìtao còn lăn lộn giang hồlàm gìnữa chứ!” Nói đoạn, hắn quay sang bảo Trác Mộc Cường Ba: “Người anh em, tao trở lại đây. Không phải mày muốn chết sao? Để tao thỏa mãn mày nhé. Chúng mày đâu, xông lên hết cho tao!” Chúng nào cóngờ, trong mắt Trác Mộc Cường Ba, tất cảđều lànhững cái bóng mơ hồ, những tên lai lịch bất minh ấy, chính bọn chúng đãbắt cóc em gái gã! Liêu mạng với chúng… Nhất thời, cảnh tượng trởnên hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt, chốc chốc lại cótên bịhất văng lên cao, bay tít ra xa. Một tên cầm vỏchai vỡsắc nhọn đâm vào lưng Trác Mộc Cường Ba, nhưng bịbắp thịt dày cứng chắc của gãkẹp chặt, không rút ra được. Trác Mộc Cường Ba lật ngược tay quật ra một đòn, tên kia chỉthấy cảchiếc búa sắt to như cái xẻng hốt rác đập thẳng vào mặt mình, xoay tít thòlòngãlăn bổxuống đất; lại cótên khác cầm ống sắt quật vào chỗTrác Mộc Cường Ba bịtrúng đạn trên cánh tay, vai gãliên huých lên, hất văng cái ống sắt, kếđóvung chân tung ra một cước, tên kia lập tức ôm bụng cong người như con tôm rồi gục xuống; “soạt”, một thanh đao chém tới, Trác Mộc Cường Ba néđược, nhưng vẫn bịđểlại một vệt máu kéo từvai trái xuống lưng bên phải, cánh tay gãvươn ra, bóp vào cổhọng tên cầm đao, nhấc lên trước mặt, rồi ngửa đầu đập mạnh vào đầu hắn một phát, tên du côn đáng thương thấy như hỏa tinh đụng phải địa cầu, hai tai lùng bùng như cósấm nổ, trong mắt như thểcónúi lửa phun trào;“lanh canh lanh canh”, một sợi xích sắt quấn lấy cánh tay bị thương của Trác Mộc Cường Ba, gãliền đổi tay kéo lại, vận sức mạnh, hất văng tên ấy đi như ném quảchùy xích, làm cả đám xung quanh dạt ra xa… Trong mắt Trác Mộc Cường Ba, trước sau trái phải, đâu đâu cũng cókẻđịch. Tại sao lại cónhiều kẻđịch đến thế? Nhiều quá, sao màđánh mãi cũng không hết. Tại sao! Tại sao các người lại cướp đi em gái duy nhất của ta! Trảem gái cho ta!

Tất cảbọn côn đồđều đang run rẩy, tất cảbọn chúng.

Mặc dùchúng đông hơn rất nhiều, kẻđịch thìchỉcómột, nhưng… mái tóc xõa ra ấy, hai hàm răng nghiến chặt lại ây… trông kẻđóchẳng khác nào hùng sư mãnh thú, vũkhí lại gần gãcũng đều trởthành vũkhícủa gã, bất cứkẻnào ở gần gã trong phạm vi một mét, ắt đều phải nếm trải cảm giác đau đớn chỉmuốn chết. Lũcôn đồvốn hung hăng càn quấy, giờđây tên nào tên nấy đều thấy kinh khiếp, sợhãi khôn cùng. Chúng chưa từng gặp kẻnào điên dại như vậy, thân thểđódường như đúc từsắt thép, động tác lại nhanh nhẹn chẳng khác nào một bóng ma, sức mạnh cơ hồnhư vô cùng vô tận, đánh thếnào cũng không khiến gãgục ngã, mà hễ kẻ nào bị gã đánh trúng một đòn, thì về cơ bản đều không còn khảnăng hoạt động được nữa.

Người đàn ông đórõràng đãbịchém trúng nhiều chỗ trên người, da thịt toác ra, toàn thân đẫm máu, vậy màgã vẫn đứng sừng sững hiên ngang như thể một vị ma thần đáng sợvậy.

Bọn chúng đã ẩu đả vô số trận, đánh nhau với vô số người, nhưng xưa nay chưa từng có lần nào bao nhiêu người cùng vây đánh một người như vậy, cũng chưa cótrậđánh nào lại kinh tâm khiếp hồn như thế. Càng vềsau, cơ hồnhư bọn chúng chỉcòn biết chặn đỡ, chứkhông thểnào mà cũng không dám tấn công đối phương nữa, cứ như chính chúng mới làngười bịđánh vậy, còn kẻkia… một gã say bịthương một cánh tay, mới làkẻmuốn đuổi tận giết tuyệt hơn trăm người bọn chúng… Đólàlần thứtư Dương Điền bịđánh văng ra khỏi đám người, cuối cùng, hắn cũng không sao áp chếnổi nỗi sợhãi nữa. Kẻmàbọn hắn đang phải đối mặt đây nào cóphải con người, cái tên toàn thân đầy máu như điên như cuồng kia, cókhác nào ác quỷtừchốn địa ngục âm ty chui lên đâu!

Hắn chưa bao giờsợđến thế, theo điều tra của bọn đàn em gã hồi trước, đối phương chỉ là một doanh nhân bình thường, cùng lắm làvóc dáng cao lớn hơn một chút, lần đầu tiên chẳng qua cũng đánh ngang tay với hắn mà thôi.

Khoảng thời gian này, cái thằng khốn kiếp đórốt cuộc đã làm gì? Sao chỉmới hai năm không gặp, gãđãbiến thành một cỗmáy chiến đấu đáng sợkhủng khiếp như thế! Nhìn thân thểmáu thịt bầy nhầy của Trác Mộc Cường Ba, Dương Điền thực sựkhông hiểu nổi, rốt cuộc làsức mạnh gìđã khiến đối phương không gục ngã. Trác Mộc Cường Ba lúc này hoàn toàn không cảm giác thấy máu me khắp người mình, trong mắt chỉcòn cónhững bóng hình mờmờảo ảo, trong lòng không ngừng hét lên: “Em gái! Em đãthấy chưa!

Anh, anh đánh bại hết cảbọn chúng rồi! Chúng nóchạy hết rồi, chúng nósợrồi! Anh không ngãxuống! Anh không gục ngã! Nhất định… nhất định anh sẽcứu em trởvề!”

“Súng! Súng đâu! Đưa súng cho tao!” Dương Điền hét lên, giật khẩu súng trong tay tên đàn em, nhưng bàn tay cầm súng cứlắc lư run rẩy, không thểnào ngắng được Trác MộcCường Ba giữa đám người. Hắn liền giơ súng bắn chỉ thiên, đồng thời quát lên với lũđàn em sớm đãdạt ra kia: “Tránh ra hết cho tao!” Cảlũliền nhanh chóng dạt ra, chỉđểlại một mình Trác Mộc Cường Ba ởgiữ, dưới chân là một lũđang lăn lộn rên rỉ. Trên người gã, chỗnào cũng cóvết thương, máu thấm đẫm hết áo quần, nhưng vẫn sừng sững hiên ngang, đặc biệt là đôi mắt ấy, tựa như hai tia chớp rạch nát bầu trời đêm tĩnh mịch, ánh mắt đó làm Dương Điền run lên. Đây còn làcon người sao? Con mẹnó, thằng khốn này làcái gì vậy? Dương Điền khónhọc nuốt nước bọt đánh ực, từtừ đưa nòng súng xuống, không ngờ, cổtay hắn đột nhiên bị người ta nắm chặt, không thểnhích động.

Dương Điền tức điên người ngoảnh đầu lại, nhìn thử xem kẻnào to gan dám ngăn cản hắn, chỉthấy đólà một anh chàng trẻtuổi, nét mặt cương nghị, lưng đeo một cái ba lô to tướng, miệng thởhổn hển không ngừng, như chẳng còn hơi sức đểnói nữa. Nhưng cánh tay anh ta thìlại như một gọng kìm thép, hắn giằng ra mấy lượt cũng đều không nhúc nhích được một chút nào. Chỉnghe anh chàng kia khónhọc nói: “Cuối cùng… cũng kịp.” Dương Điền đãbao giờbịthế này, liền rống lên một tiếng, rút tay giật khẩu súng về, định cho thằng ranh kia một phát vào mặt. Không ngờ, bàn tay anh chàng kia khẽbấu lên thân súng một cái, hắn thửthế nào cũng không thểbóp cònổi. Chỉnghe đối phương thở hổn hển nói: “Súng… không chơi như vậy đâu.” Dương Điền giật súng về, giật mãi cũng không được, liền kéo cánh tay, kếđótấn chân lên gối vào bụng dưới anh chàng kia, nào ngờ, anh ta chỉcần một tay cũng dễdàng ấn chặt đầu gối của hắn xuống. Ba gãtiểu đệphía sau thấy đạca bị khống chế, liền xông lên giúp sức, anh chàng kia chẳng buồn nhìn, tung chân lên quét một vòng, đãhất văng cả Ba tên ra xa. Dương Điền chửi thềtrong bụng, không biết đãbao nhiêu lần, xem ra hôm nay đúng làgặp cảlòcảlũ nhàquỷrồi, lại thêm một thằng oắt con lợi hại nữa ởđâu chui ra đây? Hắn buông tay bỏsúng, đồng thời xoay người đátạt ngang một cú, chỉthấy anh chàng kia nhẹnhàng né tránh, lại còn đưa tay đẩy cú đá của hắn sang một bên.

Dương Điền lại hất chân đávăng khẩu súng đi, rồi vội vàng nhảy lui hai bước, quát lên với đám đàn em: “Nhìn cái mẹgì mànhìn! Xông lên cho tao!” Lại một trận hỗn chiến nữa, chỉcóđiều lần này đối thủtừ một đã biến thành hai người, chẳng mấy chốc, lại từ hai biến thành ba người… Phía trước cóba tên cầm chân anh chàng trẻtuổi, một tên phía sau giơ cao chai rượu định đánh lén, đột nhiên chai rượu trong tay hắn bịngười khác giữchặt, tên đóngoảnh đầu lại nhìn, không biết từlúc nào trong quán rượu đãcó thêm một người cao lớn râu ria xồm xoàm, tướng mạo dữ tợn, chỉthấy anh ta nắm vào thân chai rượu nói: “Muốn đánh lén hả, trònày không hay chút nào đâu.” Nói xong, liền vận sức vào bàn tay, không ngờ đã tay không bóp vỡ nát cả chai rượu thủy tinh. Tên côn đồkia bịmảnh chai bắn tung tóe vào, lập tức ôm mặt kêu toáng lên.

Cóhai tên cầm đao, chuẩn bịđâm vào lưng Trác Mộc Cường Ba, đột nhiên thấy cổtay nhói lên, đưa mắt nhìn thì hai thanh đao đãbiến đâu không rõ, đột nhiên ởgiữa lùlù xuất hiện một gương mặt cười cười. Cảhai còn chưa kịp phản ứng gì, hai cánh tay người đóđãvung lên, sống đao đập vào gáy, cảhai lập tức ngãlăn ra đất.Một tên khác cầm hai chai rượu, rón rén định lại gần, phía trước bỗng dưng xuất hiện một người đầu trọc. Hóa ra là một lão hòa thượng đứng cản đường. Hắn liền đập luôn chai rượu xuống, quát lớn: “Cút xéo!” Lão hòa thượng trọc đầu kia tay vẫn bắt ấn Phật, mởmắt nhìn hắn như thểkhông cóchuyện gìxảy ra vậy. Hắn càng cuống hơn, chai rượu còn lại cũng vung xuống. Ối? Lão hòa thượng trọc đầu tựa như vẫn không cóchuyện gì, đột nhiên vươn ra một bàn tay ấn vào ngực hắn. Tên côn đồấy chưa bao giờcócảm giác nào như thế, tựa như cóvô sốdòng khílưu đang chạy loạn lên bên trong cơ thể, nhìn lại mới nhận ra rằng cả người mình đãbay tung lên rồi!

Càng nhiều người càng loạn, người bên ngoài không đánh vào được, người bên trong không thoát ra nổi. Bỗng nhiên, chỉthấy một cô gái thân hình rắn rỏi ởbên ngoài đám người vin tường bật lên, rồi bám theo vách tường đạp chân bước, càng lúc càng cao, chạy một mạch hơn mười bước trước bao con mắt tròn xoe trốra nhìn, đoạn cô nhún người bật mạnh, nhảy vào giữa bầy người đang ẩu đả. Thân thể vừa chạm đất đãxoay tròn một vòng, hai tay vung lên, lập tức cảmột đống người đổrạp xuống như rạ. Võnghệcao cường quá! Lũcôn đồđều đờcảngười, trong đầu chỉcòn một ýnghĩduy nhất: “Hôm nay rốt cuộc làngày gìvậy?” Cókẻlanh lợi tinh minh, thấy tình thếkhông ổn, toan lẳng lặng rút lui, song vừa ra đến cửa, đãthấy một cô gái trẻnhỏ nhắn xinh đẹp đứng chắn ởđó. Đang chuẩn bịrặn ra một nụ cười với người đẹp, thìbỗng dưng thấy trước mặt tối sầm, lúc ngãxuống vẫn còn đang suy nghĩ: “Hình như mình bịthứ gìđánh trúng à? Mình bịthứgìđánh ngãrồi à?”

Còn những kẻchạy tán loạn cũng bịmột người đàn ôngg ̣y ̣ g  ̣  ̣ g g khác chặn lại. Người này không cao lớn lắm, chân vòng kiềng, đầu húi cua, mặt lạnh như băng, ánh mắt dữdằn như sói, ra tay cực kỳtàn nhẫn, kẻnào đụng phải anh ta không gãy tay thìcũng gãy chân.

Những kẻ ngã xuống càng lúc càng nhiều, mấy người đeo ba lô kia ngược lại càng lúc càng khinh khoái nhẹ nhàng, hai anh chàng trẻtuổi thậm chícòn bỏkẹo cao su ra nhai, ngoài ra cảngười đàn ông râu ria cũng rút thuốc ra hút.

Dương Điền xem xét tình thế, biết chuyện chẳng lành, cứ tiếp tục đánh thếnày, người của mình chắc chắn đều làm bao cát cho người ta tập luyện hết. Hắn vội hét lên: “Dừng tay, dừng tay lại hết cho tao!” Mấy tên du thủdu thực còn sót lại vội dắt díu nhau chạy ra sau lưng Dương Điền, trốmắt lên nhìn mấy người đeo ba lô mới xuất hiện. Ngoài Trác Mộc Cường Ba vẫn còn rầy rà với mấy tên du côn cứliều chết bám chặt lấy gã, đám người còn lại đều không truy kích, đút hai tay vào túi quần, nét mặt như cười màkhông phải cười nhìn đám địa đầu xà, khiến tên nào tên nấy đều lấy làm căng thẳng. Khi chúng nhận ra mấy người này vẫn còn đeo ba lô, cảđám lại nháo nhào thêm một bận nữa, bọn chúng bịbao vây rồi! Cảtrăm con người, không ngờlại bịbảy người bao vây! Tên nào tên nấy thầm nghĩ: “Chúng ta sẽbịgiết hết à? Liệu cócơ hội chạy thoát không?” Bảy người đeo ba lô ấy cócảnam lẫn nữ, cógiàcótrẻ, nhưng bọn họđều cómột đặc điểm chung, đóchính làđôi mắt. Ánh mắt ấy giống hệt như ánh mắt gãsay kia, không, còn đáng sợhơn gãấy rất nhiều! Đólàánh mắt như thếnào chứ, đólàánh mắt coi thường thần Chết. Trong những cặpmắt ấy, bọn chúng chỉcóthểnhìn thấy gương mặt tuyệt vọng của chính bản thân mình.

Dương Điền tuyệt vọng cất tiếng hỏi: “Rốt cuộc, các người làai vậy?” Anh chàng trẻ tuổi dong dỏng cao kia bước đến bên cạnh hắn, chẳng hềe ngại nhìn tên côn đồcao lớn hơn mình cảmột cái đầu, miệng vừa nhai kẹo cao su vừa đáp: “Sư đoàn 101, Đội Đặc chủng Hải lục không quân số1, mãsố

107657.” Nói đoạn, anh liếc sang phía Trác Mộc Cường Ba, tiếp lời: “Đólàđội trưởng của chúng tôi!” Dương Điền thẫn người ra, hắn không nghe lầm đấy chứ? “Bộđội… đặc… đặc chủng!” Anh chàng kia búng lên máhắn, nói tiếp: “Anh bạn, còn muốn gây phiền phức nữa không? Cứcân nhắc kỹđi nhé.”

Dương Điền ủrũgục đầu xuống. Nếu làthếlực xãhội đen nào khác, may ra hắn còn có thể giành lại địa bàn, nhưng người ta đãlôi cái danh bộđội đặc chủng ra, cho dù thếlực bọn hắn cómạnh hơn gấp mười lần nữa, lại cho hắn thêm mười cái gan nữa, Dương Điền cũng không đời nào dám đụng đến quân đội. Màthân thủđám người này thếnào hắn đãtận mắt chứng kiến rồi, ít nhất thìdùtin này cólan ra cũng không đến nỗi mất mặt, còn chuyện tại sao trong bộ đội đặc chủng lại cócảnhàsư thìhắn cũng chẳng còn nghĩ đến nữa.

Cảnh tượng sau trận hỗn chiến thực tan hoang điêu tàn, kẻnào còn bòđược, còn lăn được thìđều bám đuôi Dương Điền lẩn đi mất. Đánh nhau cảđêm, Trác Mộc Cường Ba cũng dần tỉnh hơi men, tuy trước mắt gãvẫn lànhững cái bóng mờmờảo ảo, nhưng ýthức đãtỉnh táo ra, bao nhiêu vết thương khắp người cũng bắt đầu cảm thấy đau đớn rồi.Đồng thời, trận ác đấu này đãphát tiết ra ngoài tất cảnhững nỗi nhục, sựbi phẫn màgãphải chịu đựng suốt thời gian vừa qua, những bi quan, thất vọng ứđọng trong lòng cũng dần dịu bớt. Gãmệt mỏi gục xuống, chỉmuốn nằm nghỉngơi một lúc, mệt quá, sống như vậy thực sựrất mệt. Tại sao, tại sao khi tham gia những đợt huấn luyện chẳng khác nào giày vòđày đọa, trải qua những chặng đường sinh tửkhiến thần kinh căng ra, mình không hềthấy mệt mỏi, màkhi hưởng thụ cuộc sống, thân tâm lại mệt mỏi tới nhường này? Trác Mộc Cường Ba đãbắt đầu cóphản ứng, vừa nãy những kẻ đánh nhau với gã, không phải kẻ địch đáng sợ trong ảo giác, màđều làlũlưu manh ởkhu vực này. Chúng đi hết rồi sao? Sao vẫn còn mấy tên ởđây thế? Đột nhiên, một người lao bổvềphía gã. Trác Mộc Cường Ba giật thót mình, vốn chuẩn bịđón đỡ, bỗng nhận ra cơ thểmình như đãbịthoát lực, cánh tay không sao nhấc lên nổi. Chỉthấy cái bóng kia, lao thẳng vào lòng gã. Trong ánh mắt mơ hồcảgã tựa như có bóng nhạn lướt qua. A! Em gái! Trác Mộc Cường Ba thầm run lên, một luồng sức mạnh trào dâng lên, gãôm chặt lấy thân hình nhỏnhắn ấy. Chỉnghe em gái gã khóc nức nởnói: “Em không làm bậy nữa… Hu hu… em… hu hu… em sẽkhông bao giờxa anh nữa đâu…” Không, đây không phải giọng em gái, giọng nói này là của… Mẫn Mẫn? Trác Mộc Cường Ba không sao tin nổi, gã nâng gương mặt đólên, trong mơ hồchỉthấy ánh mắt giống hệt như ánh mắt em gái mình, muốn được người ta thương yêu, được người ta quýmến. Trác Mộc Cường Ba lắc mạnh đầu, không phải đang nằm mơ đấy chứ? Gãdụi mắt thật mạnh, cảnh tượng phía trước dần trởnên rõrệt hơn, vậy là, những gương mặt thân quen kia, lại một lần nữa xuất hiện trước mắt gã!

Trương Lập, Nhạc Dương, Ba Tang, đội trưởng Hồ Dương, Lạt ma ÁLa, Lữ Cánh Nam còn cảMẫn Mẫn đang trong lòng gãnữa… Trác Mộc Cường Ba cựa quậy đứng lên, trong lòng vẫn tự hỏi: “Mình đang nằm mơ sao? Hay là vẫn chưa tỉnh rượu?” Nhưng ýthức lại nhắc nhởgãrằng, đây không phải là mơ, những gương mặt ấy đều đang ởngay trước mắt gã, còn cảtấm thân mềm mại dịu dàng màgãđang ôm trong vòng tay nữa, mùi hương cơ thểsao màquen thuộc, đây không phải làmơ.

Trong sựtrầm mặc của những ánh mắt, Trương Lập nói một câu làm Trác Mộc Cường Ba run lên: “Cường Ba thiếu gia, trởvềđội thôi, chúng tôi đang đợi anh đó!”

Nước mắt trào ra nơi khóe mắt, những đôi mắt trong veo ấy đều hướng vềphía gãđầy cổvũ, khích lệ. Nếu trên đời này còn thứgìkhiến Trác Mộc Cường Ba hồi tưởng lại tình cảm ấm áp của nhân gian, thìkhông nghi ngờgìnữa, đó chính lànhững chiến hữu đãtừng cùng gãvào sinh ra tửnày đây. Họđãdắt tay nhau hết lần này đến lần khác vuột khỏi tay thần Chết, mỗi một người đều hiểu rõvàđều giữvững một niềm tin ấy. Bất kể trước mặt có nguy hiểm nhường nào, bất kểtươ ng lai sẽgặp những ngăn trởgì, họcũng vẫn hết lần này đến lần khác, dắt nhau thoát khỏi bàn tay thần Chết. Mọi người, đều không bỏcuộc… Trác Mộc Cường Ba được Đường Mẫn dìu đỡ, loạng choạng bước vềphía những chiến hữu ngày nào, xúc động nói: “Mọi người… không phải mọi người đều đãtrởvềrồi hay sao?”Nhạc Dương nởmột nụcười ngập tràn ánh nắng, nói: “Cường Ba thiếu gia, đội của chúng ta đãgiải tán hơn bốn tháng rồi, cả một quãng thời gian dài như vậy, chuyện gì cũng cóthểxảy ra mà. Chẳng phải vậy sao? Ha ha.” Trác Mộc Cường Ba bỗng lảo đảo như muốn ngã, lúc này, Đường Mẫn đang đỡgãgiơ bàn tay lên nói: “Ối, máu!” Nhạc Dương vàmấy người nữa vội bước tới đỡ, anh cởi áo ngoài Trác Mộc Cường Ba ra, nhìn vết đạn bắn trên vai, nói: “Không cógì, vế_t thương nhỏthôi, đến bệnh viện xửlýmột chút làxong. Cóđiều nói đi thìcũng phải nói lại, Cường Ba thiếu gia, sao anh lại ra nông nỗi này thế?”

Trương Lập gõ nhẹ lên đầu Nhạc Dương, trách móc: “Cậu vẫn cứnói cái kiểu thẳng đuồn đuột thếà, đừng cóhọc theo đội trưởng Hồ Dương chứlại.” Đội trưởng Hồ Dương trừng mắt lên, quát: “Cậu nhóc, đây làưu điểm của tôi đấy, đừng cómàbảo đấy làkhuyết điểm nữa!” Lữ Cánh Nam lúc này mới lên tiếng: “Đừng làm ôn nữa, đưa anh ta đến bệnh viện trước đã.”

Trong sựvây bọc của những chiến hữu thân thiết, Trác Mộc Cường Ba được khiêng ra ngoài hành lang quán rượu.

Ngoài cửa hơi hửng sáng, đến giờgãmới phát hiện thấy ở chân trời đã xuất hiện tia nắng đầu tiên. Sau nhiều ngày chìm đắm trong men rượu, gãmột lần nữa tỉnh lại khi trời sáng.

Mật mãTây Tạng 5 Tác giả: HàMã Chương 38

SỐMỆNH TRONG ĐỜI (5)

Làm lại từđầu trên đường, trong lòng Trác Mộc Cường Ba như có trăm cảm xúc cùng đan xen, đồng thời cũng đầy những nghi hoặc, gãthực không sao hiểu nổi, tại sao mọi người lại trở vềhết như vậy. Khi gãhỏi, Trương Lập liền làm bộhờhững như không, nói: “Tôi ra quân rồi.” Kếđólại cười cười, “Kỳ thực, khi anh gặp tôi lần đầu tiên, tôi chỉcòn nửa năm nữa là ra quân được rồi. Tôi phục vụquáthời hạn đấy chứ, tiếc là không đòi được thêm đồng trợcấp nào! Ha ha!” “CảNhạc Dương cũng thếà?”

“Chậc, đừng nhắc đến thằng ngốc ấy nữa, nếu không phải cậu ta làm thủtục rềrà, chúng tôi đãtrởlại sớm được hai tháng rồi.” Nhạc Dương làu bàu: “Đương nhiên rồi, đơn vịcủa tôi đâu dễthảngười như thế, nói gìthìtôi cũng là thành phần tinh anh trong đơn vị. Ai giống như anh, vừa viết báo cáo xong đãđược cấp trên phê chuẩn luôn rồi, cứnhư làsợkhông đẩy đi được ấy.” “Cậu nói cái gì? Nói lại xem nào! Tôi đây đã hết tuổi phục vụtrong quân từlâu rồi, họdám không cho chắc!” Ánh mắt Trác Mộc Cường Ba chuyển sang phía Lữ Cánh Nam, chỉthấy cô mỉm cười, nói: “Tôi thìrất đơn giản, đây là một đất nước tựdo dân chủ, anh cóquyền lựa chọn nghềnghiệp cho mình, nếu tôi muốn đi, cũng không ai giữ tôi lại được.” Trác Mộc Cường Ba lại nhìn đội trưởng Hồ Dương. Anh này vội nói: “Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, tôi thìkhông vĩ đại như thếđâu. Nghềnghiệp của tôi cũng không phải loại nghềtựdo, màtôi vànhànước lại còn kýhợp đồng rồi nữa.

Sởdĩtôi đến được, làvìmấy kếhoạch khảo sát gần đây đều nằm trong giai đoạn chếđịnh, nhàn rỗi quá, lại không chịu được sựquấy rầy của giáo sư Phương Tân, coi nhưmua chút nhân tình vậy.”

***

Đến bệnh viện kiểm tra xong xuôi, hết sức may mắn là viên đạn lại xuyên qua khoảng trống giữa xương vai và xương quai xanh, không tổn thương đến động mạch vàgân cốt. Những vết thương ngoài da khác thì có chỗ đã đóng vảy, có chỗ vẫn còn hở cả thịt, các bác sĩ rạch các vết thương ra, làm sạch rồi cầm máu. Trác Mộc Cường Ba được sắp xếp cho nằm viện theo dõi một tuần. Vìcác vết thương quánhiều, băng quấn khắp người, trông Trác Mộc Cường Ba như cái xác ướp vậy. Nằm trên giường, gãchỉ cóthểtrợn mắt ra mànhìn các chiến hữu. Đường Mẫn thấy Trác Mộc Cường Ba băng bókhắp người, không khỏi nước mắt lãchã. Đội trưởng Hồ Dương liền nửa đùa nửa thật nói: “Chút thương tích nhỏnày đáng gìchứ, mọi người ởđây ai chẳng làổbệnh, xét ra thìbệnh viện lànơi chúng ta thường qua lại nhất đó!”

Nghe Nhạc Dương vàTrương Lập mỗi người một câu giải thích, Trác Mộc Cường Ba mới dần dần vỡlẽ. Thìra, Trương Lập vàNhạc Dương sớm đãbịgiáo sư Phương Tân thuyết phục, cảhai đều sẵn sàng tiếp tục giúp họtìm kiếm Tửkỳlân. Hai anh chàng thương lượng, trởvềsẽlàm thủtục ra quân luôn, sau khi xửlýxong xuôi các việc cánhân sẽquay lại bệnh viện tập hợp. Gãrời bệnh viện Lahsa chưa được bao lâu, thìTrương Lập đãhừng hực quay lại, biết chuyện gãđãra ngoài, Trương Lập liền vềquê một chuyến, rồi đi Thanh Hải đợi Nhạc Dương. Còn đội trưởng Hồ Dương thìtừđótới giờvẫn ởLahsa. Nghe nói, Lạt ma ÁLa là người đầu tiên quay lại bệnh viện. Ông trở về thương lượng với các lãnh đạo tôn giáo, cảm thấy cần phải tiếp tục tìm kiếm Tửkỳlân vàBạc Ba La thần miếu, nên đãtrởlại tiếp tục tìm kiếm các đầu mối. Trong khoảng thời gian gã lùng tìm Đồng Phương Chính, rồi sống một mình ởThượng Hải, mọi người đều lục tục trởvềbệnh viện, chuẩn bịđợi Trác Mộc Cường Ba đểcho gãmột niềm vui bất ngờ. Ai liệu được rằng, chẳng những không đợi được gã, mà cả liên lạc cũng không sao liên lạc được.

Lúc đó, chính làlúc gãbiết được mạng sống mình chẳng còn được mấy ngày, chán nản ủdột đến cực điểm. Họđi nghe ngóng khắp nơi, cuối cùng Nhạc Dương đã tra ra được tin tức phá sản của Công ty Thiên Sư. Giáo sư Phương Tân liền hỏi mấy người bạn nuôi chó ngao cũ, nhưng không ai cótin tức của Trác Mộc Cường Ba cả. Mọi người vốn tưởng gãchỉbịchấn động nhỏ, mấy ngày rồi sẽ khôi phục, nhưng Lạt ma ÁLa lại tiết lộ, gãđãtrúng phải cổ độc, khi ấy, mọi người mới ýthức được tình hình bất ổn.

Đặc biệt làkhi Nhạc Dương tìm được trên mạng cảnh ngộ và địa chỉ của Trác Mộc Cường Ba ở Thượng Hải, mọi người liền lập tức đến đây ngay. Chỉcóđiều, lúc đógãđã không còn sống trong nhàtrọnhỏđónữa. Thượng Hải rộng mênh mông, người đông như biển, họđãtìm kiếm khắp nơi màcũng vẫn chưa thấy đầu mối gì. Vềsau, dựa theo trínhớ của giáo sư Phương Tân, suy đoán gãsẽđến quán rượu Hẹn Hò, cảđám mới đi cảđêm tới đó, khổnỗi ởđây ngõ ngách chằng chịt, phải đi vòng vòng đến hoa cả mắt(*).

Nhạc Dương và Trương Lập phát hiện ra quán rượu này đầu tiên, nhưng lúc đóhọthấy gãđang say, nên không dám kinh động, thêm nữa làLữ Cánh Nam vànhững người khác không tìm được đường, hai anh chàng đành phải quay lại dẫn lối cho họ, cóđiều, sau cũng coi như làkịp thời xuấthiện… Nhạc Dương vui vẻnói: “Sức pháhoại của Cường Ba thiếu gia thật kinh người, giống như người máy trong phim Mỹấy, lúc đótôi vàTrương Lập trông thấy, thật không dám kêu lên thành tiếng nữa. Chẳng may anh đã say đến độ không nhận ra chúng tôi nữa, vậy thìthảm rồi…” Nhạc Dương còn định nói tiếp nữa thìĐường Mẫn đã ngắt lời: “Được rồi, nối mạng được rồi đây, giáo sư Phương Tân muốn nói chuyện với anh này, anh Cường Ba.” Trác Mộc Cường Ba cầm ống nghe, âm lượng đã được Đường Mẫn vặn lên mức cao nhất, mọi người ai cũng đều dỏng tai lên lắng nghe.

Khi giáo sư Phương Tân nhìn thấy Trác Mộc Cường Ba nằm trên giường bệnh, khắp người quấn đầy băng trắng như xác ướp qua webcam, ông cũng không khỏi thốt lên một tiếng kinh ngạc, tiếng giáo sư vọng ra khỏi ống nghe: “Sao lại ra nông nỗi này?” Trác Mộc Cường Ba không biết nói gì, người gãkhông dám đối mặt nhất chính làthầy giáo của mình. Giọng giáo sư Phương Tân pha lẫn vẻchâm biếm: “Tôi biết rồi, nhìn bộ dạng cậu, chắc làbỏcuộc rồi đúng không…?”

Trác Mộc Cường Ba líu ríu đáp: “Thầy giáo, tôi…” Giáo sư Phương Tân nghiêm khắc nói: “Tình hình của cậu tôi đãbiết hết cảrồi, chỉlàkhông thểngờđược, cậu lại bỏcuộc nhanh như thếthôi. Giờcậu tính thếnào? Nằm trên giường bấm đốt ngón tay tính ngày tháng hả? Sống được một ngày thìtính một ngày hả?”

Trác Mộc Cường Ba ảm đạm cúi đầu.

Giáo sư Phương Tân lại tiếp lời: “Cường Ba ơi là Cường Ba, cậu có gì mà phải… Cậu sợ cái gì cơ chứ?Điều gìđãkhiến cậu bỏcuộc? Công ty phásản hay sinh mệnh chỉcòn kéo dài được một năm nữa? Hay làcảhai? Khảnăng chịu đựng của cậu chỉcóvậy thôi à? Tôi còn nhớ cậu đâu phải làkẻsợchết, ởMaya, ởĐảo Huyền Không tự, ở Tư Tất Kiệt Mạc, có lần nào mà mọi người không lấy mạng ra đánh cược đâu, còn cậu, cólần nào không phải đã trải hết cửu tử nhất sinh mới sống sót trở về hay không? Nếu không phải cái chân này của tôi gãy rồi, tôi cũng chuẩn bịmang cảcái mạng giànày ra theo cậu tiếp tục tìm kiếm nữa đấy. Còn cậu, chẳng qua chỉtrúng chút cổđộc vớvẩn, khắp người từ trên xuống dưới không đau cũng không ngứa, lại còn cảmột năm thời gian, cậu sợcái gìchứ? Còn nếu vì chuyện công ty đóng cửa, cái công ty đó của cậu, năm lần bảy lượt lên voi xuống chó, chắc cậu quên rồi à? Lần đócậu đem thếchấp hết nhàcủa mấy người bạn cùng sáng lập công ty chỉđểtranh mua một con chóngao con tầm thường, cậu nói nhất định sẽcólời, kết quảthìsao, con chónhỏbịỉa chảy lăn đùng ra chết, mười mấy người các cậu đều rúc cảvào một căn nhànhỏdột nước suốt một năm trời, không phải vẫn cười nói vui vẻđấy sao? Cái công ty đó của cậu thìkhác gìcậu đâu chứ, lúc nào chẳng quanh quẩn bên bờsinh tử, chính bản thân cậu đãsáng tạo ra những kỳ tích khởi từhồi sinh ấy, chẳng lẽquên hết rồi sao? Lúc đó cậu nói với tôi thếnào nhỉ? Đãxác định làviệc cần làm thì cứphóng tay màlàm… Thếbây giờ, cậu đãmất cái dũng khíphóng tay màlàm đórồi sao?” Trác Mộc Cường Ba im thin thít. Gãlờmờcảm thấy, lần này hoàn toàn khác với những lần trước đó, nhưng rốt cuộc làkhác ởchỗnào thìnhất thời gãcũng không sao nói ra được, chỉđành câm như hến mànghe.̣ , g Giáo sư Phương Tân lại đổi giọng, nhẹ nhàng nói: “Cường Ba à, cậu nói cho tôi biết đi, lần này, rốt cuộc làkhó khăn gìkhiến cậu không thểvượt qua? Cậu nói đi, nếu đúng làkhókhăn cậu không thểvượt qua thật, tôi cũng không còn gìđểnói nữa.” Trác Mộc Cường Ba kêu lên: “Thầy giáo, tôi đãchẳng còn gìnữa rồi!” “Không!” giáo sư Phương Tân nói như chém đinh chặt sắt, “Sao cậu cóthểnghĩnhư vậy được nhỉ? Cha mẹcậu vẫn còn khỏe mạnh, vẫn đợi con trai vềphụng dưỡng; tình yêu của cậu, chẳng phải đứng ngay bên đấy hay sao; bạn bècậu, những anh em cùng chung sinh tửhoạn nạn, người nào người nấy đều đang nhìn cậu đó; cậu còn ăn được uống được, chạy được nhảy được, cảngười vẫn hừng hực sức sống. Nào thì gia đình, tình yêu, sức khỏe, bạn bè, không thiếu thứgì, sao cậu cóthểnói làkhông còn gìnữa chứ? Thứmàcậu bảo không còn gìnữa ấy, làcái gìchứ? Cậu bảo cậu không có tiền chứ gì? Hay là cậu bảo cậu không cóquyền? Hay lànhững nụcười, những lời xun xoe ton hót, vinh hoa phúquýlúc cậu cócảtiền lẫn quyền, những thứđóhết rồi phải không. Lẽnào cậu không thểbuông bỏ những thứấy?!!”

Trác Mộc Cường Ba đần mặt ra. Bị giáo sư Phương Tân nói cho một tràng như vậy, bản thân gãcũng bắt đầu thấy mơ hồ, trong lòng thầm tựnhủ: “Lẽnào mình thực sự đểýđến những thứđóhay sao? Không đúng, mình đểtâm những thứấy lúc nào chứ? Nhưng nghe thầy giáo nói, chẳng phải thứgìmình cũng cóhay sao, việc gìmàphải buồn nản thương tâm như thế chứ? Rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào nhỉ?”Trương Lập vàNhạc Dương đều ngấm ngầm giơ ngón tay cái lên, đưa mắt nhìn nhau khẽgật đầu. giáo sư Phương Tân quảnhiên làgiáo sư Phương Tân, tài hùng biện đúng là tuyệt thếvô song, chẳng trách cảhạng người thành tinh như đội trưởng Hồ Dương cũng bịông thuyết phục; đồng thời hai người lại nghĩ, hôm đóởtrong phòng bệnh mình cũng bị giáo sư Phương Tân làm cho cảm động đến khóc òa, chỉ tay lên trời màthềsẽgiúp đỡCường Ba thiếu gia, không biết làcóphải bịkhẩu tài của ông giáo sư giànày làm cho mê muội không nhỉ?”

Chỉnghe giáo sư Phương Tân lại nói tiếp: “Còn nhớcâu cách ngôn đókhông: tôi ủrũchán nản vìmất một đôi giày, cho đến khi tôi trông thấy, trên phố có người mất cả đôi chân. Cường Ba à, cậu đãđến mức sơn cùng thủy tận đâu, cũng đâu thểnói làgặp phải thảm cảnh gìkinh khiếp lắm.

Thái độvĩnh viễn không bao giờkhuất phục trước kia của cậu, tinh thần hướng đến Ngao học của cậu, lẽnào, đóchỉ làtựkhoe khoang khoác lác thôi hay sao? Cóngười còn thảm hơn cậu gấp một trăm lần, anh ta vẫn phải kiên cường màsống tiếp đấy thôi. Chuyện xảy ra đột ngột lần này, đối với cậu là một chấn động, nhưng tuyệt đối không chấn động đến nỗi cậu không sao phấn chấn lên nổi. Tôi tin chắc rằng , Trác Mộc Cường Ba màtôi quen biết, tuyệt đối cóthểđứng lên vượt qua cửa ải khókhăn này. Cậu đừng quên ýnghĩa cái tên của mình, dùlàchuyện không thểxảy ra, ởtrước mặt cậu, cũng phải trởthành cóthể. Cô ưng không rũlông cánh, sao cóthểbay cao? Giao long không thoát vảy, sao cóthể bay lượn chốn cung mây? Tôi hy vọng, trải qua cơn quằn quại đau đớn sống không bằng chết này, cậu cóthể… tuyệt địa trùng sinh! Hãy nhìn những người ởbên cạnh cậu kia đi,tại sao họlại ởđó? Giờđây, tìm kiếm Bạc Ba La thần miếu vàTửkỳlân không chỉlàmộng tưởng của cánhân cậu nữa rồi! Đó là mộng tưởng của cả một nhóm người, sức một người cólẽkhông lớn, nhưng khi một đám người tụtập với nhau, sức mạnh của họ, ắt cóthểthay trời đổi đất!” Giáo sư Phương Tân nói liền một hơi, làm cảbọn Mẫn Mẫn, Trương Lập lệnóng lưng tròng. Trác Mộc Cường Ba thầm gào thét trong lòng, kỳthực, cho dùgiáo sư Phương Tân không nói ra những lời này, chỉcần thấy những chiến hữu ngày trước từng người từng người một đứng trước mặt mình, trong mắt gãđãbừng cháy lên ngọn lửa hy vọng rồi. Giờđây, luồng sức mạnh ấy lại càng lúc càng lớn, khiến cho máu trong người gãlại sôi lên sùng sục.

Giáo sư Phương Tân vẫn nói tiếp: “Tôi biết, trong lòng cậu vẫn còn vướng mắc, cólẽkhông mởnút thắt này ra, cậu vẫn không thể nào yên lòng được. Còn về cổ độc trong người cậu, thìđểLạt ma ÁLa đích thân nói cho cậu nghe vậy.” Lạt ma ÁLa gật đầu nói: “Làthếnày, trong Cánh cửa sinh mệnh, Cường Ba thiếu gia đã bị thứ sương mù kia phun trúng, bước đầu tôi cho rằng, đólàNi Thích BộĐà, ý nghĩa chính làchỉđịa ngục thứhai trong Bát Hàn địa ngục, trong Thiệt Quang Kýtập thứmười một cóviết: Ni Thích Bộ Đà, nghĩa làmụn vỡ. Lạnh giákinh người, thân mọc mụn mà nứt nẻra. TứA Hàm Mộchép lại ghi rằng: Ni Thích PhùĐà, làtên địa ngục chốn Hàm địa. Ýnói là, vìlạnh giámàtoàn thân nứt nẻmọc mụn, sau đóvỡtung. Sau đótôi phát hiện, sau khi ngâm nước, cổđộc trong người cậu không hềmất đi, màđãngấm vào trong máu, khi đókhóe miệng cậu bị đổi màu xanh chính làminh chứng. Khi vềđến thôn CôngBố, tôi hỏi cávịtrưởng lão, họnói rằng, cólẽcậu đãtrúng phải Ôn Bát La ở tầng thứ sáu trong ý cảnh Bát Hàn địa ngục, tiếng Phạn nghĩa làThanh Liên Hoa. Thứcổđộc đó ngấm vào máu, tuần hoàn lưu chuyển, cuối cùng toàn thân chuyển sang màu xanh tím màchết. Nhưng bọn họcũng chỉ hiểu mỗi khái niệm, biết rằng ýnghĩa của Thanh Liên Hoa là đền tội, đại khái làcho người trúng cổđộc hai năm thời gian đểhành thiện tích đức, giảm bớt tội nghiệt, bằng không, ắt sẽchết trong thống khổtột cùng. Sau chuyến đi Đảo Huyền Không tự, tôi đãtrởvềchùa, tra đọc rất nhiều thư tịch cổ, nhưng lúc đóít thời gian quá, không tìm được hết các tư liệu liên quan, màchỉđược các vịthánh tăng trígiảchỉcho vài điều, biết rằng trong vòng hai năm cậu sẽkhông gặp phải chuyện gì. Chúng tôi không nói với cậu ngay, làvìsợcậu có thêm gánh nặng tâm lý, dùsao thìtư tưởng của con người cũng ảnh hưởng rất lớn đến bệnh tình. Có điều chúng tôi cũng không ngờlại thành ra vậy. Kỳthực, lần này chúng tôi không từmàbiệt, chính làđểgiúp cậu tra tìm xem cổđộc trên người rốt cuộc làcái gì.”

Lạt ma Á La nói liền một hơi dài, đột nhiên ngưng lại giây lát. Mọi người đều tập trung lắng nghe, Trương Lập, Đường Mẫn đều không chịu được, buột miệng hỏi: “Rốt cuộc làcái gìvậy?” Lạt ma ÁLa nhíu mày trầm tư, cơ hồđang tìm một cách giải thích để mọi người có thể nghe hiểu, cuối cùng, hai hàng lông mày của ông cũng dãn ra: “Tôi giải thích thếnày nhé, như vậy thìdễhiểu hơn một chút; đólà một loại vi sinh vật; hết sức nhỏ, so với các loại vi khuẩn, virus bây giờthì có lẽ còn nhỏ hơn nhiều, nhỏ đến nỗi dùng kính hiển vi thường cũng căn bản không thểphát hiện ra sựtồn tại củachúng, cần phải dùng kính hiển vi điện tử mới thấy được diện mạo thực sự của chúng. Loại vi sinh vật này thấm vào tếbào máu của cậu, chúng sẽdùng vách tếbào máu của cậu làm thức ăn, đồng thời sinh sôi nảy nở trong cơ thể.

Như mọi người đãbiết rồi đấy, thời gian sống của tếbào máu không dài lắm, vìtủy sống sẽkhông ngừng sinh ra các tếbào máu mới, vìvậy trước mắt, Cường Ba thiếu gia vàlũ vi sinh vật kia chỉcóquan hệgiữa vật chủvàkýsinh trùng, các tếbào máu của cậu trởthành lương thực của chúng, chỉ cần tếbào máu của cậu cóthểthỏa mãn nhu cầu của chúng, thân thểcậu sẽkhông cóvấn đềgìcả. Nhưng sốlượng của chúng vẫn không ngừng tăng lên từng ngày, cho tới một ngày, tếbào máu sinh ra trong cơ thểcậu không thểthỏa mãn nhu cầu của chúng, thìmạng của cậu cũng kết thúc ở đó.”

Đường Mẫn cuống quýt nói: “Có cách gì cứu chữa không?” Nhạc Dương nói: “Ăn nhiều trứng gàcho bổmáu.” Trương Lập cũng nêu ýkiến: “Cóthểthay máu mà.”

Lạt ma ÁLa lắc đầu nói: “Loại vi sinh vật này, phân bốrất đều đặn trên từng tếbào máu một, từng tếbào một, bao gồm tất cảnhững tếbào đãthành hình, vàchưa thành hình.

Các bác sĩ ở bệnh viện kiểm tra, phát hiện tủy sống của Cường Ba thiếu gia khác thường, đóchính làvì, những vi sinh vật kia đãbám chặt vào biểu bìcủa những tếbào tạo máu, thoạt nhìn thìgiống như làtếbào tạo máu cóvấn đề, thếnên họmới đưa ra kết luận rằng cậu ấy bịung thư máu.

Với kỹthuật y học hiện nay, cóthểthay máu, nhưng không thay được toàn bộtủy sống. Chỉcần còn lại một tếbào, thứ vi sinh vật kia sẽtiếp tục sinh sôi nảy nở. Phương pháp thay tủy trong việc trịliệu bệnh ung thư máu hiện nay, làtrước tiên giết chết các tếbào mắc bệnh, sau đótiến hành cấy tủy sống mới vào, cậu không thểnói làgiết hết tất cảtếbào máu, phải không? Hơn nữa, tôi nghĩlà, thứvi sinh vật ấy… rất khótiêu diệt đó.

Lạt ma ÁLa đưa mắt nhìn mọi người, nói tiếp: “Cólẽ chúng cókết cấu nha bào riêng, cóphôi nang riêng. Vi sinh vật cóthểsống cảnghìn năm trong trạng thái chết giảnhư thế, e rằng không phải dễmàtrừdiệt được đâu.” Ba Tang đội nhiên hỏi: “Nếu đến một ngày nào đó, tế bào máu trong cơ thểCường Ba thiếu gia không thểcung ứng cho những vi sinh vật ấy, kết quảsẽthếnào?” Lạt ma ÁLa đáp: “Các loại tếbào máu khác nhau có công dụng khác nhau, cóloại dùng đểcầm máu, cóloại để thanh trừvi khuẩn, cóloại đểvận chuyển dưỡng khí. Một khi các tếbào máu không thểcung ứng cho những vi sinh vật đó, chúng sẽăn thủng vách tếbào, khiến một lượng lớn tế bào máu cùng lúc chết đi. Lúc đó, máu trong người Cường Ba thiếu gia sẽmất hết công năng vốn có, thân thểtím tái vì thiếu oxy, tất cả cơ quan nội tạng bắt đầu suy kiệt, vì vậy không thểxửlýđược các vi khuẩn màsinh ra hoại huyết, vi khuẩn sinh sôi nẩy nởvới sốlượng lớn khiến cảngười cậu ấy phình lên, vìkhông cótác nhân làm đông máu, nên toàn thân sẽchảy máu không ngừng. Nếu thật sựđến lúc đó, cho dùn dùng bất cứphương pháp trịliệu nào cũng chẳng ích gì cả.”

Mọi người nghe vậy đều bần thần người ra, một người phình lên như quảnho màu tím, toàn thân chảy máu, đólà trạng thái như thếnào chứ, chỉmới nghĩthôi đãkhiến người ta phải sởn cả gai ốc lên rồi. “Cổ độc…” Ba Tang thấpgiọng lặp lại từngữấy hai lần, đột nhiên toàn thân run lên một chặp, thật hy vọng cảđời này cũng không phải tiếp xúc với thứđáng sợấy.

Đường Mẫn cơ hồmuốn khóc: “Lẽnào, lẽnào thực sự không có cách gì sao? Đại sư, những vị Hoạt Phật, Kim Cương thánh sứ, Thượng sư, họ cũng không có cách gì sao?” Lạt ma ÁLa giải thích: “Dựa trên những ghi chép trong thư tị ch cổ, loại cổđộc này cómột phương pháp hóa giải rất đặc biệt, dịch từtiếng Phạn ra, thìnghĩa là‘rửa máu’, nó cần dùng đến một loại sinh vật khác, đểthực hiện… một số thao tác rất cổxưa.” Khi Lạt ma ÁLa nói cócách hóa giải, mọi người lại tập trung toàn bộtinh thần lắng nghe, nhưng lúc nghe ông nói đến một loại sinh vật khác, cảbọn lại nổi hết da gàlên. Có trời mới biết cổđộc màtôn giáo kia sửdung làkiểu gìchứ.

Lạt ma ÁLa cười khổnói: “Vấn đềlà, chưa từng cóai trông thấy hay nghe vềthứsinh vật cổdùng đểrửa máu ấy, chúng đãkhông còn tồn tại trên thếgiới này nữa rồi…” Nói đoạn, ông đưa mắt nhìn sang phía Trác Mộc Cường Ba, nói: “Vìnhững sách cổmàtôi đãtra đọc không được đầy đủ, nên không tìm ra cách nào khác nữa. Nếu nói còn phương pháp khác cóthểloại trừđược cổđộc, những kinh sách hoàn chỉnh ấy, chỉcóthểtồn tại ởmột nơi duy nhất…” “Bạc Ba La thần miếu!” Gần như tất cảmọi người đều đồng thanh thốt lên. Lạt ma ÁLa gật gật đầu nói: “Đây cũng chính lànguyên nhân màtôi nói với Cường Ba thiếu gia.” Trác Mộc Cường Ba lẩm bẩm: “Nói như vậy, trừphi thực sựmuốn từbỏmạng sống, muốn tựsát, bằng không bất kể làvìxây dựng lại công ty, hay làvìđểmình tiếp tục đượcsống, tôi cũng không thểkhông tiếp tục hành trình kiếm tìm nơi thần bíấy… Bạc Ba La thần miếu!” Lạt ma Á La đưa mắt nhìn Trác Mộc Cường Ba, nói: “Cường Ba thiếu gia, cậu còn nhớĐa Cát không. Cólẽđây chính làsốmệnh, sốmệnh của cậu đó…!”

Trác Mộc Cường Ba nhìn giáo sư Phương Tân, trong màn hình ánh lên những tia nhìn khích lệ, giáo sư đang thầm gật đầu. Gã xoay qua phía phòng bệnh, mỗi một người đang đứng bên giường gãlúc này đây, đều nhìn gãvới ánh mắt kỳvọng. Gãmỉm cười, nói: “Xem ra, tất cảđều do số mệnh an bài cảrồi, tôi còn phải nghĩsuy do dựgìnữa chứ? Thật sựtôi không thểngờ, trong lúc gian nan khókhăn nhất, mọi người lại kéo tôi trởvề. Cảm ơn, cảm ơn mọi người… Vậy thì, chúng ta làm lại từđầu thôi!” Bàn tay quấn đầy băng của gã, nắm chặt lấy tay Lạt ma

ÁLa, kếđó, làTrương Lập, Ba Tang, Lữ Cánh Nam… hết người này đến người kia, tay của tất cảmọi người, lại tề tựu vềbên nhau một lần nữa…

******

(*) “PhốTây” ởThượng Hải làkhu phốcũ, đường nhỏ ngõnhỏđan xen chằng chịt, lại thêm chính quyền thành phố cấm tiệt các loại phương tiện cóđộng cơ, nên họtìm Trác Mộc Cường Ba vất vảnhư thếcũng làhợp lý.

- Hết tập 5 - en ter 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro