Mất Mát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông năm ấy tôi bỏ lỡ một người tôi thương..
Vào mỗi mùa đông ký ức ùa về bất chợt như những cơn gió bấc nhẹ nhàng mà rét buốt lướt qua da thịt tôi. Gợi lại cái không khí vui vẻ, đầy những tiếng cười đùa, những cái đánh yêu, những lần hờn dỗi tuổi đôi mươi của hai trái tim “ tình trong như đã mặt ngoài còn e”. Dù yêu nhau thế nhưng có lẽ cái tôi ngự trị trong tôi quá lớn, lấn át cả trái tim nên khiến tôi không thể thốt ra lời yêu với anh ấy.
Vào một mùa đông, anh ấy nói với tôi rằng anh ấy có thể sẽ rời nơi đây đến nơi khác để học tập và có thể định cư ở đấy luôn. Nghe đến câu “ anh sẽ rời đi… ” tôi cảm thấy thời gian như ngưng lại, tôi như chết lặng, não tôi đã không còn tiếp nhận nổi câu chữ nào của anh ấy nữa. Câu nói như là điểm kết thúc cho mối quan hệ này, điểm dừng cho tất cả khoảnh khắc đẹp đẽ đã, đang và sẽ có trong tương lai mà anh ấy thốt ra nhẹ nhàng như làn gió thổi lay động hàng lau buổi chiều.
Anh ấy không thấy lưu luyến gì ở mối quan hệ này hay sao? Mối quan hệ này không đáng để anh ấy lưu tâm hay sao? Tại sao lại có thể thốt ra nhẹ tênh như vậy. Thật sự tôi đã muốn hỏi anh ấy như thế. Nhưng cuối cùng tôi cũng để anh ấy đi , để anh ấy quay lưng đi, tàn nhẫn phủ nhận hết tất cả, tất cả…
Nếu như năm đó tôi dũng cảm một chút, nếu như nghe xong câu nói đó tôi có thể thốt lên “ anh có thể đừng đi được  không anh, ở đây chẳng còn gì để anh luyến tiếc sao?” , thì có lẽ anh ấy đã biết được tâm ý của tôi dành cho anh ấy…
Để giờ anh ấy đi rồi, đi thật rồi, còn lại giữa chúng tôi chỉ là những mảnh ký ức nứt nẻ theo năm tháng trôi qua lặng lẽ vô tình.
Thậm chí bây giờ đến cả nhớ anh ấy tôi cũng không biết lấy tư cách gì?
Tôi là dân chuyên Văn, còn anh ấy lại trái ngược hoàn toàn với tôi là chuyên Lý. Một bên là xã hội bên là tự nhiên, anh ấy là lý trí còn tôi là con tim. Thế tại sao tôi cũng không biết vào giây phút đó lại bị lý trí điều khiển, mặc nhiên thao túng tôi, khiến tôi bỏ lỡ cơ hội níu anh lại.
Một phút bị lý trí thao túng để lại một đời vấn vương.
Mùa đông lại lạnh hơn rồi, là vì thời tiết hay vì thiếu hơi ấm của anh. Bông tuyết cũng không còn đẹp như mọi năm. Tôi chỉ thấy trắng xóa cả một vùng mặc dù cách đây mấy năm tôi thấy nó đẹp và trắng tinh khiết như những nhành hoa mơ. Nực cười thật đấy! Có lúc ngồi một mình suy tư tại sao lúc đó tôi lại thấy bông tuyết đẹp nhỉ? Tôi cũng đã cố ngắm, đã thử một lần nghiêm túc ngồi cảm nhận, nhưng cảm giác không còn như ban đầu nữa. Thật sự đến bây giờ tôi mới thấy câu nói “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” là không sai chút nào.
Khi tôi ngắm những bông tuyết không phải là trong cảm xúc hân hoan, miệng cười vui vẻ khiến hai con mắt như hai dấu trừ lúc có anh ở bên mà là ngắm tuyết rơi với một  tâm thế lấp đầy một góc cô đơn trong tâm hồn. Nỗi cô đơn hễ mỗi mùa đông đến nó lại trổi dậy, nổi lên mạnh mẽ như một con gió lốc bủa vây tôi siết chặt tôi lấy tôi, luôn ngự trị trong tôi khiến tôi không thể nào quên được, buộc tôi phải chú ý đến nó. Nỗi cô đơn có lẽ không có gì lấp lại được, cô đơn đến đau cả lòng.
Nhắm mắt cảm nhận những bông tuyết rơi trên mi mắt, mùa đông năm nay cũng ngồi tương tư như mọi năm, cảm nhận cái lạnh giá, cái rét buốt lướt qua da thịt, thấu cả tâm can. Cảm thấy tất cả mọi thứ đều mơ mơ hồ hồ, cả mối tình đơn phương này tôi cũng không biết sẽ kết thúc vào một thời điểm nào đó hay sẽ theo tôi suốt những mùa đông tiếp theo của cuộc đời…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro