2) Chiếc đồng hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì đây là lần đầu mình viết truyện, nên sẽ không tránh khỏi sơ suất, mong các bạn thông cảm^^. Nếu thấy hay thì comment. Mỗi comment là một nguồn động lực giúp mình tiếp tục bộ truyện này. Tks!😄

__________________________

Trong khu sinh thái "Green life - cuộc sống xanh" ngôi nhà dành riêng cho tôi và Tuấn thuộc loại khá sang. Căn nhà sàn một tầng, tường gỗ, đôi chỗ trang trí bằng những tấm vách tre đan. Căn nhà có hẳn một phòng sinh hoạt chung và hai phòng ngủ cùng chỗ nấu bếp và hai chiếc ban công ngắm cảnh núi, hồ.

Những tia nắng sớm đầu tiên len qua rèm cửa mỏng, làm tôi thức dậy sau một giấc ngủ dài. Tuấn ngủ ở phòng bên với lỉnh kỉnh đồ đạc, từ ba lô đến bộ đồ lặn có mặt nạ kính nhìn trong nước gắn ống thở ngắn.

Tôi dậy sớm, khoan khoái ngắm nhìn những con sóng gợn trên cánh đồng lúa xanh mướt xa xa, hít một hơi thật sâu căng đầy lồng ngực. Làng xóm với luỹ tre xanh rõ dần trong sương sớm. Mặt trời đang lên ở phía bên hồ, vô tình mà đầy duyên phận làm sáng vàng cả nơi đây.

__________________________

Tuấn và tôi đi câu trên thuyền tam bản. Tuấn còn dậy sớm hơn tôi để làm mồi câu gói thành từng cục hình ống quấn trong lá tre. Mồi nhử làm bằng thính trộn khoai sọ nướng, câu cá chép, cá trắm thì rất đặc hiệu. Mỗi cục chôn sẵn ba lưỡi câu, rất ít bắt trượt con nào chén phải.

Tôi gỡ thế bí bằng một giọng hồ hởi về thiên nhiên hoang sơ, yên tĩnh mà có phần gai gai nơi đây. Nhưng rồi không biết tự lúc nào, tôi trở lại câu chuyện tối qua:
- Hôm qua tôi sợ quá, chẳng bao giờ dám đến gần con trăn to như thế. Mà anh giỏi thật, đánh chết được nó, tôi chịu.
- Tớ cứ tưởng cậu cứng lắm. Tớ cũng sợ chứ, nhưng sợ thì làm được gì.
Một lát, Tuấn quay sang chỗ tôi. Con thuyền nhỏ tròng trành dưới sức nặng của Tuấn.
- Tớ mà nói chuyện này ra thì chắc cậu còn hết hồn luôn ấy chớ!
- Gì vậy?
- Chiếc đồng hồ - nói rồi, Tuấn chìa ra trước mặt tôi một cái đồng hồ đeo tay kiểu đàn ông hiệu Longines Thuỵ Sỹ. Nó còn mới lắm, vỏ và mặt kính sáng loáng cùng không gian tĩnh lặng xung quanh làm nổi rõ lên tiếng tích tắc đều đều của nó.
- Có đồng hồ xịn mà không báo cáo hả, trốn chiêu đãi hay để cho nhau giật mình đấy?
- Tớ nhặt được.
- Chỗ nào?
- Cậu có thấy ngạc nhiên về chuyện con trăn hôm qua mà tớ chỉ đập vài cái đã chết luôn không? Hoá ra không phải là do mình. Cậu có thấy vết chém ngang thân chỗ bụng nó chứ?
- Không, không. Sao, nó bị chém à? - tôi ngạc nhiên, cố đoán chuyện gì.
- Vết chém khá sâu, nó chết vì vết chém chứ chẳng phải vì mấy cái đập phủi bụi của mình. Lúc đó tớ mất bình tĩnh thật, nhưng không thể lùi được nữa. Nhà tớ thế là cũng còn phúc đấy. Lúc mang nó đem chôn tớ cũng tiếc chuyện nhậu nhẹt của cậu, nhưng làm thế là hơn bởi
tớ thấy cậu sắp tè ra quần. Cậu không thấy được vết chém đó hả? Bên trong vết chém, tớ thấy có cái gì sang sáng nên sau tớ lôi ra xem. Nó chính là cái đồng hồ này đây.
- Có thể là chủ nhân chiếc đồng hồ đã định đòi lại từ con vật bằng nhát dao chí mạng?
- Tớ cũng nghĩ vậy rồi, nhưng chẳng biết thật giả thế nào nữa. À mà này, còn có cả một cánh tay đeo cái đồng hồ này nữa.
- Ở đâu? - tôi nhớn nhác.
- Ở chỗ bây giờ của nó. Ở cả trong bụng con trăn lúc trước.

Tôi nhảy luôn lên bờ, để Tuấn ở lại với gương mặt cười nhạo tôi và cái đồng hồ khủng khiếp bắt được quá dễ dàng ấy. Tôi chạy như ma đuổi, không cả kịp ngoái đầu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro