1-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: A Đào
Chuyển ngữ: Tặc Gia
— Mật ngọt hương đào —
Mây mù ôm trọn lấy núi sâu, một gốc đại thụ vươn cành vắt ngang trời, thiếu nữ mặc váy xanh xinh tươi trong sáng nằm ngủ say ở đó.
Hai chân trần trắng nõn như ngọc bích, mấy ngón chân mũm mĩm giống như có thể vắt được ra cả nước.
Mộng đẹp say sưa, bên tai bỗng vang lên chuỗi âm thanh dồn dập. Vốn A Đào không bận tâm cho lắm, nhưng loáng thoáng nghe được tên Thược Dược, nàng mới mở mắt ra nhìn sang con bọ rùa thất tinh.
“Mày nói gì thế?”
Bọ rùa thất tinh lo lắng đập cánh bay, mắt nó trợn to, mấy chấm đen trên cánh như muốn văng ra mất: “Thược Dược, Thược Dược bị Sơn bá[1] bắt đi rồi, cô nhanh tới cứu nàng ấy đi”.
[1] Bá: bá chủ, cường hào, ác bá.
Nơi đây là Di Sơn, Di Sơn hoàn toàn tách biệt với thế gian, mấy chục ngàn năm qua, đây là nơi giam giữ các yêu tinh phạm phải những tội lớn nghịch trời, phong ấn ở nơi này để cải tà quy chính, từ đó cũng không còn cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời.
Ngoài những yêu tinh này, có một phần nhỏ là các tinh linh yêu ma lớn lên ở ngọn núi Di Sơn từ khi nhỏ, còn cả một vài tán yêu [2] khác.
[2] Tán yêu: yêu tinh lang thang, lẻ tẻ.
A Đào chính là đào tinh ở núi Di Sơn này. Nàng không biết mình đã tu luyện ở đây được bao năm, nàng chỉ biết phép thuật của nàng cao hơn đa số các yêu tinh trên núi, lúc đầu mấy yêu tinh khác thấy nàng non nớt như hoa ngọc, bọn nó có ý bắt nạt nàng, cho đến khi A Đào đánh hết bọn yêu vật không có mắt mũi kia cho hồn phi phách tán, thanh danh của nàng lan rộng khắp Di Sơn, từ nay về sau, yêu tinh yêu quái nào thấy nàng cũng phải đi đường vòng.
A Đào thân đơn chiếc bóng cũng khá là tự tại. Chỉ có một lần hiếm khi làm việc thiện, cứu được một cây Thược Dược tinh hai trăm năm đạo hạnh ở trên đường. Từ xưa tới nay, trên núi Di Sơn chỉ có mạnh được yếu thua, Thược Dược tinh có phép thuật yếu kém đến mức này, nhưng lại là một yêu nữ trời sinh có dung nhan tuyệt mỹ, đương nhiên cũng là đối tượng bắt nạt tranh giành của nam yêu trên núi.
Ở núi Di Sơn, chuyện kết hôn xưa nay do ước định mà thành, nếu nam yêu bắt nữ yêu về động, hành sự xong thì đã là phu thê. Đương nhiên, nữ yêu cũng theo quy tắc đó, nếu thấy thích nam yêu tuấn tú trẻ trung nào cũng có thể đánh hắn hôn mê rồi lôi về hang động.
Nay A Đào nghe được tin Thược Dược bị Sơn bá bắt đi, nàng điểm khẩu quyết cấp tốc chạy tới chỗ Sơn động, sau khi tới nơi, A Đào giơ tay xách tên Sơn bá óc đầy bụng phệ kia ra, tay không đánh hắn về nguyên dạng.
Thuợc Dược khóc lóc vội buộc lại xiêm y rồi mới ngã nhào vào lòng của A Đào.
A Đào thờ ơ nói: “Được rồi, không sao rồi”.
Thược Dược nức nở một lúc rồi nhìn con lợn rừng thành tinh sóng soài trên mặt đất, nàng ta đi tới đạp thêm mấy phát cho hả giận.
*
A Đào đưa Thược Dược về sơn động rồi đi tới con suối vùng phụ cận tắm rửa, tiện tay giặt sạch xiêm y vừa mới bị bẩn ở sơn động lúc nãy.
Nàng ngâm người trong nước, tắm giặt sạch sẽ mấy lần mới quyết định đứng lên. Đợi đến khi đứng dậy, nàng bất ngờ nhìn thấy ở trong rừng rậm cách con suối không xa, ẩn hiện một góc áo trắng tinh.
Đây cũng không phải lần đầu tiên bị người ta rình ngó, nhưng từ khi thanh danh của nàng lan rộng khắp trong ngoài, đã rất lâu rồi không có ai dám đến nhìn trộm nàng tắm rửa. A Đào nhìn một lúc rồi vớt một cục đá dưới đáy nước lên, vươn tay ném mạnh về hướng đó.
“Nhìn đại gia nhà ngươi!”
Sau khi ném xong, A Đào không thấy bóng người đằng kia nữa, lúc này nàng mới mặc xiêm y lên bờ, bước tới căn nhà gỗ nhỏ mà Thược Dược đang ở.
Bây giờ Thược Dược đã không sao, nàng ấy vừa ngâm nga vừa tưới hoa trong nhà, A Đào tiện tay ném túi sách trên vai cho nàng ấy.
Thược Dược mở ra xem thử sách bên trong, mấy quyển mới tinh nhưng bên trong rỗng tuếch, nàng cau mày nói: “A Đào, nàng lại không làm bài tập hả, ngày mai phải tới học đường đi học rồi, nếu bị Sơn Trưởng biết, ông ấy sẽ đau lòng lắm đó”.
Sơn Trưởng của Di Sơn là một cây hòe tinh năm ngàn năm đạo hạnh, thấy chướng khí ở Di Sơn mù mịt, ông mới phát động đám tiểu yêu bên cạnh bắt đầu cùng chỉnh đốn, suốt mấy trăm năm qua, chúng yêu tinh được ông dạy dỗ đã nghiêm túc hơn nhiều, gió núi Di Sơn cũng hài hòa không ít. Sơn Trưởng xách mấy tiểu yêu ăn không ngồi rồi ở Di Sơn tới lớp, không chỉ không cần đóng học phí, một ngày còn được cho ba bữa, thế là tiểu yêu trên núi Di Sơn đều lũ lượt kéo đi. Đương nhiên A Đào cũng không thiếu mấy thứ đồ ăn này, nhưng mà Thược Dược cứ nhõng nhẽo đòi tới, nàng nói muốn đọc sách biết chữ, tăng cường học vấn, thế là kéo A Đào đi cùng.
Mỗi mùa đông hạ sẽ có một kì nghỉ, bây giờ sáu mươi ngày nghỉ hè sắp trôi qua mà A Đào còn chưa thèm đụng tới một bài
A Đào không vội, bởi vì bài tập của nàng đều là do Thược Dược làm giúp cả.
Thược Dược quen tay cầm cây bút lông ngỗng, khởi động xong thì nhanh chóng làm bài, vừa làm lại vừa nhắc: “Lần này là lần cuối cùng đó, lần tới nàng phải tự làm bài”.
A Đào thản nhiên ờ một tiếng, không để bụng.
*
Ngày hôm sau.
A Đào đi theo Thược Dược tới học đường, thấy đám yêu tinh tụ tập ở bên ngoài lớp học, ra chiều náo nhiệt vui vẻ lắm, nhưng mà chúng yêu không phải đệ tử của học đường cũng tới đây rất nhiều.
Sơn Trưởng hòa ái dễ gần thấy A Đào và Thược Dược đúng giờ tới lớp thì đi sang, vui vẻ nói to: “A Đào này, sau này phải chăm hơn nữa nhé, cuối cùng Di Sơn chúng ta cũng có hi vọng rồi… thiên giới phái ba vị tiên quân xuống đây dạy học, cô phải thể hiện tốt vào nghe”.

Chương 2: Lần đầu gặp gỡ.
Chuyển ngữ: Tặc Gia
Từ xưa tới nay, núi Di Sơn ngăn cách với tam giới, chưa bao giờ có tiên quân nào tới nơi này chỉ dạy, khó trách Sơn Trưởng lại vui mừng như vậy.
Thược Dược đứng bên cạnh A Đào phấn khích siết chặt ống tay áo của nàng: “Trời ơi, ba vị tiên quân kia mới tuấn tú làm sao, đặc biệt là người mặc áo trắng đứng giữa…”
A Đào ngước mắt lên nhìn sang ba vị tiên quân đứng cách đó không xa, bên trái là vị mặc áo màu xanh lục, bên phải là áo bào xanh lam, người nào người nấy đẹp trai lai láng hơn nam yêu ở Di Sơn này nhiều, hơn nữa y quan thì sạch sẽ, lại có dáng vẻ tiên phong đạo cốt có một không hai của riêng người tiên giới, đặc biệt là vị tiên quân mặc áo trắng ở giữa, người gầy cao cao, có lẽ tiên cấp cũng cao nhất trong ba người, bởi vì dù cho hắn đứng yên lẳng lặng, trên người vẫn tản ra ánh hào quang nhẹ nhàng, đó là tiên huy mà chỉ những tiên cấp đến cấp bậc nhất định mới có được.
Sơn Trưởng dẫn A Đào đi tới trước mặt của ba vị tiên quân.
Giới thiệu người bên trái: “Đây là Vô Vi tiên quân.” Sau đó là bên phải, “Đây là Đan Đề tiên quân.”
Cuối cùng mới dừng lại ở giữa: “Đây là Đình Hòa thượng tiên.”
Quả nhiên cấp bậc không giống nhau.
Sau đó Sơn Trưởng tiếp tục giới thiệu nàng như ba người vừa nãy: “Còn đây là A Đào, là đào yêu lớn lên ở Di Sơn chúng ta, cũng là yêu tinh có tư chất tốt nhất ở trong lũ yêu này.”
A Đào khẽ ừ nhẹ một tiếng, Thược Dược bên cạnh vẫn e thẹn ngại ngùng, liên tục ngước nhìn ba vị nam tử có dung mạo xuất chúng, cuối cùng một người trong số đó phóng tầm mắt khinh nhờn như có như không, nàng mới đỏ mặt rồi lần lượt vấn an.
Vô Vi tiên quân mặc áo xanh lục trông có vẻ tốt tính, hắn quay lại nói với Sơn Trưởng: “Dạo trước ta có nghe, dưới sự dẫn dắt của Sơn Trưởng, núi Di Sơn càng phồn vinh tiến tới, khác hẳn với hình ảnh chướng khí nặng nề của ngày xưa, hôm nay có dịp nhìn xem thử quả là không phải dối. Hai tiểu yêu này trông cực kì linh khí, tố chất cũng tốt lắm.”
Sơn Trưởng cười toe toét, ngoài miệng còn giả bộ: “Nào có nào có! Vẫn phải nhờ các vị thượng tiên, tiên quân chỉ bảo cho.”
Tính tình của vị Đan Đề tiên quân mặc áo màu xanh lam thì không tốt cho lắm, Sơn Trưởng vừa dẫn bọn họ đi nhìn xem hoàn cảnh ở học đường thế nào, quả thật là khó có thể sánh được với những nơi thanh nhã. Đan Đề tiên quân xuất thân từ thế gia thiên giới, vô cùng tôn quý, vốn hắn chỉ nên đi dạy ở Cửu Tiêu Các trên thiên giới mà thôi, giờ đột nhiên bị phái đến một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi thế này, trong lòng hắn thấy rất không dễ chịu. Huống chi bây giờ còn nghe Vô Vi tiên quân nói mấy câu khách sáo, hắn nhíu mày quan sát hai tiểu yêu trước mặt, cây Thược Dược yêu không bắt mắt chút nào, đã thế linh khí còn bình thường hết sức, còn cô đào tinh này…
Đan Đề tiên quân tự nhận đã đi vạn bụi hoa, nhưng hắn chưa từng thấy một nàng đào tinh nào lại đẹp đến nhường này, da thịt trắng noãn non mềm như mọng nước, đó là thứ dù tô son điểm phấn cũng không sao làm được, càng bắt mắt hơn là, cô nàng đào tinh này lại có vòng ngực “vô cùng nhỏ”, bộ quần áo ngoại cỡ khoác qua loa lên người, thế mà đường cong trước ngực vẫn vô cùng sống động, mà hình như nàng ta lại không biết điều đó, cứ cà nhơn cà chớn lết tới đây.
Khuôn mặt xinh xắn lại thanh thuần nhường ấy, Đan Đề tiên quân khinh bỉ nói trong lòng: Hóa ra thế gian này lại có một yêu vật không chịu nổi như thế!
Người nào đó liếc nhìn vùng mỹ cảnh bao la dưới cần cổ ngọc ngà mảnh khảnh thêm mấy bận.
Chuyện ba vị tiên quân đến Di Sơn làm chúng yêu ở đây phấn khích đến sục sôi. Thược Dược làm bài tập cho A Đào rồi đến bên an ủi, nàng nói: “Ta nghe nói nếu có biểu hiện tốt, sau này khi tiên quân rời đi có khi còn mang được một người”.
Cái này còn hấp dẫn hơn nhiều so với đồ tiếp tế.
Trong núi Di Sơn này, có lẽ không có tiểu yêu nào không muốn đi thăm thú bên ngoài. Nhưng bốn phía Di Sơn đều giăng đầy kết giới, là do Thần tộc của thiên giới bày ra, yêu tinh không phá được. Có những tiểu yêu khát khao được giải phóng ra ngoài rồi muốn thử, nhưng người xông vào kết giới chỉ chung một cái kết mà thôi, biến thành tro bụi.
Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất trong suốt ngàn năm qua.
Thấy A Đào không để ý chút nào, Thược Dược bèn hỏi lại: “Lẽ nào… nàng không muốn sao?”
Như Sơn Trưởng đã nói, A Đào là tiểu yêu có tư chất tốt nhất trong bọn họ, nếu có thể biểu hiện tốt một chút, chắc chắn cơ hội này sẽ nằm trong tay nàng ấy.
A Đào lại chẳng nói chẳng rằng.
Thược Dược nói tiếp: “Cũng phải nhỉ, sao mà không muốn được, ta cũng muốn lắm, nhưng mà ta…” Đạo hạnh của nàng quá tầm thường, bình thường dù cố gắng đi nữa cũng khó có thể bộc lộ được tài năng.
Ba vị tiên quân bắt đầu bàn bạc cùng Sơn Trưởng, lập ra kế hoạch dạy học. Vô Vi tiên quân và Đan Đề tiên quân cùng nhất trí cho rằng, y quan của các tiểu yêu ở núi Di Sơn cần phải được chỉnh đốn, việc đầu tiên không phải là dạy phép mà là các lễ nghi cơ bản. Lúc trước Sơn Trưởng chỉ yêu cầu mọi người không được đến muộn về sớm, phải hoàn thành việc học hành đúng hạn, những điều khác ông cũng không quản thúc nhiều, nhưng bây giờ cần thống nhất nội quy.
Các tiểu yêu hớn hở muốn thể hiện bản thân ở trước mặt tiên quân, người người xung phong nhận quét tước.
Lúc Sơn Trưởng và ba vị tiên quân nọ gọi mọi người tập trung, thông báo sẽ đo đạc để may đồ phù hợp, từ đó thống nhất đồng phục lớp.
Các tiểu yêu ngày thường vẫn tranh nhau chen lấn, lúc này đây lại xếp hàng nghiêm chỉnh, từng người một đi tới chỗ Vô Vi tiên quân và Đan Đề tiên quân lấy số đo, ghi kích thước.
Sơn Trưởng nhìn cảnh tượng ngay ngắn thẳng hàng trước nay chưa từng có, đột nhiên lại lệ nóng tuôn trào, ông cảm thấy tháng ngày núi Di Sơn quay trở về chính đạo đã nằm gọn trong tay.
Mãi đến tận người cuối…
Thược Dược được Vô Vi tiên quân lấy số đo xong, nàng thấy A Đào vẫn lẳng lặng đứng cuối, Đan Đề tiên quân đã cầm vải thước trong tay chờ một lúc, nàng ấy cũng không buồn đưa tay, chẳng nói chẳng rằng cứ nhìn nàng chằm chặp.
“A Đào…” Thược Dược đi qua nhắc, “Mau đưa tay lên, để tiên quân đo kích thước cho nàng”.
Ấn tượng lần đầu tiên là vô cùng quan trọng, nàng không mong A Đào sẽ để lại ấn tượng xấu ở trong lòng tiên quân.
A Đào từ tốn liếc Đan Đề tiên quân rồi đáp lại: “Ta không muốn hắn đo.”
Mọi người cảm thấy A Đào thật quá đáng, ngày thường nàng ta vẫn ỷ tu vi mình cao hơn mà ngông cuồng tự đại, chưa bao giờ để tâm mấy tiểu yêu bình thường, bây giờ trước mặt tiên quân còn làm mình làm mẩy, chẳng lẽ không muốn sống nữa sao!
Đan Đề tiên quân thấy ngực nàng khủng bố đến mức ấy, vốn còn tưởng nàng không đứng đắn gì, nào ngờ vừa nghe nàng nói vậy, vẻ mặt hắn sụp đổ ngay lập tức.
Cuối cùng Vô Vi tiên quân tốt tính nhất đi ra, trấn an Đan Đề tiên quân rồi nhìn sang A Đào: “Đan Đề tiên quân đo áo lâu như vậy chắc cũng mệt mỏi rồi, hay là để ta giúp cho nhé?”
Y hệt tới làm hòa.
Vốn cứ tưởng khúc nhạc dạo ngắn ngủi sẽ qua đi như thế, nào ngờ đào yêu lại mặt không đổi sắc, nhếch cằm nhìn về phía xa xa: “… Ta muốn hắn đo cơ.”
Không gian yên tĩnh ngay tức thì.
Ánh mắt của Vô Vi tiên quân nhìn theo hướng mà đào yêu vừa chỉ, thấy nam tử áo bào trắng nhẹ nhàng ở đằng kia, dù ở giữa Di Sơn hỗn loạn đến nhường này, hắn vẫn giữ được phong thái của thượng tiên đến vậy, như thể đang lạc trong tiên giới với tiên khí lượn quanh.
Đình Hòa thượng tiên này không phải là tiên quân bình thường, mẫu thân hắn là phu nhân Thanh Loan của bộ tộc Phượng Hoàng, phụ thân hắn lại là Đông Cực đế quân của ngọn núi Cửu Nguyên.
Mà bản thân hắn chính là kì tài ở thiên giới, mới mấy ngàn năm đạo hạnh đã giành được chức thượng tiên tôn sư, có hi vọng ngày sau có thể sẽ thành thần.
Một thượng tiên tôn quý đến bực này, sao có thể đo đồ cho tiểu yêu nhỏ bé?
Vô Vi tiên quân ho nhẹ một tiếng rồi đáp lại: “Thế không được đâu, thượng tiên tôn quý đến bực nào, ta thấy cô nên…”
Đang định khuyên bảo dạy dỗ cô nàng đào yêu nhỏ nên nghe lời mới tốt, không ngờ phía sau lưng lại vang lên tiếng trầm thấp nhẹ nhàng.
“… Để ta.”

Chương 3: Giảng bài
Chuyển ngữ: Tặc Gia
Người vừa nói chuyện chính là Đình Hòa thượng tiên.
Người nọ ung dung bước tới đây, khuôn mặt tuấn tú nhu hòa không hề kênh kiệu ra vẻ là thượng tiên, nhưng khí chất trên người hắn cũng đủ khiến cho một đám tiểu yêu bất giác nảy sinh lòng kính trọng. Hắn đi tới bên cạnh Vô Vi tiên quân, cầm lấy vải thước trong tay hắn rồi nói với A Đào: “Cô nâng hai tay lên”.
Đình Hòa thượng tiên có huyết thống cao quý, mẫu thân hắn là phu nhân Thanh Loan, từ nhỏ đã giáo dục nghiêm khắc, bởi vậy mới có thể bồi dưỡng hắn thành tấm gương quân tử cho chúng tiên thiên giới.
Thược Dược đứng bên nín thở đến mức ong cả đầu, đột nhiên nàng lại phản ứng nhanh, vội nói với A Đào: “Đưa tay, thượng tiên bảo nàng đưa tay đó.”
Mặt A Đào vẫn không chút cảm xúc nhưng hiếm khi lại nghe lời như vậy, ngoan ngoãn giơ hai tay lên.
Lúc này Thược Dược mới nhếch môi hài lòng, đứng cạnh.
A Đào vừa giơ cao hai tay, “hung khí” [1] phía trước cũng nảy nảy lên theo, khí thế ào ào như ngã cây đổ núi, dù Đình Hòa thượng tiên rất thanh tâm quả dục, nhưng đây cũng là lần đầu tiên đối mặt với tình huống kiểu này. Hương đào thanh ngọt dường như nồng nàn hơn một chút, Đình Hòa từ tốn nói: “Không cần đưa cao tới vậy đâu.”
[1] bộ ngực
“Ồ.” A Đào đáp lại không nghiêm túc là bao, vẫn kiểu tùy tiện trước sau như một, “Không cần đo ngực ạ?”
“Không cần.”
Lớp học chỉ cần thống nhất trang phục chứ không quan tâm nhiều đến thế. Vừa rồi mọi người đã đo đạc xong xuôi, chỉ cần chiều cao và độ dài của cánh tay là được, trừ những người có hình thể đặc biệt hơn một chút mới cần ghi chú lại.
Vừa nhìn đã biết cô đào yêu nhỏ này chẳng chú tâm chút nào.
Đình Hòa ngẫm nghĩ. Xem lời nói cử chỉ của nàng ấy là biết, có lẽ đào yêu này cũng là một trong các học sinh cần phải chú ý hơn.
*
Sau khi ghi kích thước xong, nhóm tiểu yêu trong lớp cùng tới giúp Sơn Trưởng dọn dẹp. Lớp học ở Di Sơn sơ sài và thô sơ, cũng không có tên gọi, cho nên Sơn Trưởng mới mời Đình Hòa thượng tiên đặt cho lớp cái tên, từ đó lớp học ở núi Di Sơn có tên chính thức là Nhất Ngôn Các, bảng hiệu được treo lên đàng hoàng, nhìn đúng là ra dáng.
Hi Quỳ là một cây hoa hướng dương yêu ở trên núi Di Sơn, vốn nàng ta đã không thích tác phong thường ngày của A Đào, tu vi cũng không cao như nàng, thế là trong lòng càng bất mãn, cuối cùng chỉ có thể trút hết bất mãn ở sau lưng. Đúng lúc này nàng thấy A Đào lại lớn lối như thế, dám yêu cầu vị thượng tiên cao cao tại thượng nọ đo kích thước cho mình, đã thế còn không biết xấu hổ ưỡn ngực ở trước mặt thượng tiên, đúng là một ả đào xanh lá.
Hi Quỳ rướn giọng: “Cứ tưởng mình đẹp lắm đấy à, thế nên tất cả mọi người phải quay vòng quanh mình nữa hay sao, thượng tiên người ta là ai chứ? Có biết tiên tử trên thiên giới sao không, ai thèm để ý bốn lạng thịt trước ngực nàng thế hả?”
Mấy câu này quả là rất chói tai. Hải đường yêu bên cạnh vốn thân thiết với nàng liền phản bác: “Ta thấy A Đào không phải giống đào đó đâu…”
Hi Quỳ bắn sang chỗ Hải Đường một cái trừng sắc lẻm.
Hải Đường đành nín thinh.
Nàng biết Hi Quỳ không thích A Đào, ngoài chuyện tác phòng hằng ngày chẳng hợp nhau, còn một nguyên nhân quan trọng khác, đó là vì biểu ca Khước Độc Độc mà Hi Quỳ thích lại một lòng một dạ với A Đào. Khó mà trách được, Mặc dù tính A Đào không tốt nhưng tu vi lại cao, người ta giỏi người ta có quyền tự cao tự đại, hơn nữa A Đào còn da trắng dáng xinh, Hi Quỳ đâu có cửa sánh bằng.
Đặc tính giống loài cũng ảnh hưởng khá nhiều, giống như nam nữ tộc Hướng Dương khi hóa thành hình người đều da đen thui thủi, đặc biệt là da mặt, sao có thể so được với A Đào mọng nước xinh xắn đó được đây?
*
Sau khi hết bận, nhiều tiểu yêu bắt đầu quay trở về. Tiếng chuông vào học thường nhật vẫn chưa vang, chúng tiểu yêu cùng dọn bàn sạch sẽ, như kiểu sắp tông cửa xông ra, bây giờ Sơn Trưởng lại giục mọi người nhanh đi về, nhiều tên yêu quái bịn rịn chẳng nỡ đi, ai cũng muốn thể hiện tích cực hơn một chút.
Lúc mọi người về hết, Sơn Trưởng mới dẫn ba vị tiên quân đi tới khu nhà ở đã chuẩn bị tươm tất.
Tọa lạc ở sau Nhất ngôn Đường, cách đó một con sông, đối diện với bờ là ba căn nhà gỗ. Hai căn gần bờ hơn một chút, một căn nhà khác lại hơi xa.
Đình Hòa thượng tiên được sắp xếp ở căn nhà xa nọ.
Mà Vô Vi tiên quân và Đan Đề tiên quân lại gần hơn một chút. Vì cũng khá gần, đương nhiên Vô Vi Tiên Quân sẽ đi ngang cửa nhà Đan Đề tiên quân. Mà Đan Đề vừa nhìn căn nhà gỗ đã thấy rõ mồn một, đơn sơ tới mức khiến người ta căm phẫn, hắn đang định dùng phép thuật chỉnh đốn lại một chút, Vô Vi tiên quân bèn ngăn cản: “Thượng tiên vẫn ở được như thường, không bình phẩm một câu, chúng ta như vậy… có được không?”
Lần này đi tới núi Di Sơn, tuy là lần rèn luyện trước khi tới Cửu Tiêu Các dạy học, nhưng hai người họ cũng thấy may mắn vì được xếp chung với Đình Hòa thượng tiên, cứ ngỡ sẽ được sắp xếp đến trường học nào đó giàu một chút, dù sao Cửu Tiêu các cao tầng lộng lấy đến như vậy, dù gì cũng phải nể mặt Đình Hòa thượng tiên chứ. Ai ngờ mọi chuyện giải quyết chung, vận may của thượng tiên Đình Hòa quá sức kém, bốc thế nào lại bốc được lớp học kém nhất ở trên núi Di Sơn, bọn họ nào dám hé một câu oán hận?
*
Ngày khai giảng chính thức của Nhất Ngôn Đường ở Di Sơn, các đệ tử đến báo tên đã ngồi đầy trong lớp.
Đệ tử Nhất Ngôn Đường vừa nhận được đồng phục học sinh mới tinh từ trong tay Sơn Trưởng, màu sắc thống nhất là màu xanh, trang phục rộng thùng thình nên không được đẹp lắm. Nhưng cho dù có xấu xí cỡ nào, mặc chung một bộ đồ như vậy, lúc lướt mắt qua là một vùng xanh biếc dạt dào, tinh thần cũng trở nên phấn chấn.
Nhiều đệ tử quá nên chia làm hai lớp.
Lúc Đình Hòa chuẩn bị giáo án bước vào lớp, nhìn thấy các đệ tử đã ngồi yên nghiêm chỉnh, ai nấy đều rực rỡ hẳn lên, nhìn cũng không tệ lắm. Hắn khẽ mỉm cười, có đệ tử nhiệt tình đứng lên chào hỏi hắn, Đình Hòa đáp lại: “Không cần khách sáo đâu”. Hắn nói thêm: “Đã tới đông đủ chưa?”
Giờ học của Đình Hòa thượng tiên ai mà dám tới muộn? Mọi người không cần nghĩ đã đáp luôn đông đủ.
Đình Hòa cười nhẹ, tán dương: “Tốt lắm”. Đang chuẩn bị khen tiếp để cổ vũ sĩ khí của các em, bỗng nhiên tiếng bước chân ung dung từ bên ngoài vang tới.
Dù không quá ồn ào, nhưng nghe qua cũng biết đối phương uyển chuyển đến mức nào, Đình Hòa lại là một thượng tiên, cho nên hắn càng nhạy bén với âm thanh hơn những người khác nữa. Vừa quay đầu lại đã thấy tiểu cô nương khoan thai bước vào cửa.
Rõ ràng cũng là bộ trường bào màu xanh cùng kiểu dáng, nhưng mấy nữ đệ tử dù có đẹp hơn nữa, sau khi mặc vào cứ như khoác lên mình cái bao tải màu xanh, có nhiều hơn mấy phần thôn vị.
Nhưng cô nương trước mặt…
Mái tóc đen tùy tiện buộc lên, khuôn mặt tươi cười không trang điểm, chiếc áo rộng màu xanh khoác trên người càng tôn thêm làn da trắng nõn ửng hồng. Dù xiêm y đồng phục không có kiểu cách riêng, những đệ tử nhỏ bé không khác nhau là mấy, nhưng với nàng hình như phần ngực còn hơi nhỏ, trông chỗ đó có vẻ khá căng phồng.
A Đào thoáng nhíu mày, nhìn về phía hắn: “Ta có thể vào không?”
Đình Hòa hơi ngẩn ra, ho nhẹ một tiếng: “Vào đi”.
A Đào nở nụ cười tươi tắn, như thói quen ngày thường, nàng đi thẳng tới vị trí cuối cùng, túi sách nhỏ trong tay được ném qua một bên, nàng ngồi xuống nằm nhoài lên bàn ngủ.
Mọi người đã quá quen với A Đào như vậy nên chẳng nói gì nhiều, cứ ngồi ngoan ngoãn phấn khởi chờ Đình Hòa chỉ dạy.
Không ngờ khuôn mặt tuấn tú ôn hòa của Đình Hòa thượng tiên lại hơn nhíu một chút, hắn nói: “Đệ tử cuối cùng hàng thứ ba”.
Hả?
Đệ tử cuối cùng, hàng thứ ba?
Mọi người đồng loạt quay đầu.
Người ngồi bàn kế cuối là Thược Dược đã sắp khóc mất rồi. Nàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của mình, dù vẫn ngồi thẳng nhưng hai tay lại đặt ra sau lưng, cầm cán bút đâm nhẹ vào người nằm úp sấp phía sau.
Nàng nhẹ giọng nhắc nhở: “A Đào, thượng tiên gọi nàng kìa”.
A Đào nhíu mày từ từ ngẩng đầu lên, nheo mắt lại, khuôn mặt thoáng ửng hồng vì mới vừa tỉnh giấc.
Thượng tiên trên bục sang sảng nói: “Tới ngồi chỗ cạnh ta”.

Chương 4: Vẻ đẹp nguy hiểm.
Chuyển ngữ: Tặc Gia
A Đào nhíu mày vừa định hỏi tại sao, Thược Dược đã quay người làm khẩu hình với nàng, ra hiệu bảo không nên gây sự. Mà sau khi thượng tiên dứt lời, một nam đệ tử thức thời chạy tới trước mặt nàng: “Mời lên”.
A Đào đờ đẫn đứng dậy. Hai nam đệ tử nọ một người khiêng bàn một người khiêng ghế dời tới bên cạnh bàn gỗ của thượng tiên.
Đình Hòa thượng tiên quay lại nói với A Đào: “Cô tới ngồi đây đi”.
Thuở nhỏ Đình Hòa thượng tiên đã tiếp nhận hình thức giáo dục bậc cao ở Cửu Tiêu Các, vốn xuất chúng xưa nay, đi học đầy đủ, nhưng hắn cũng từng nhìn thấy các tiên quân dạy học ở Cửu Tiêu Các xử lí các đệ tử không ngoan như thế nào. Một trong số các biện pháp đó, chính là dời bàn học của đệ tử ít chăm chú nghe giảng đến bên cạnh phu tử, ngay dưới mi mắt của mình, nếu nó dám ngủ gật mình có thể cầm ngay cây thước gỗ để đốc thúc tức thì.
Tính Đình Hòa điềm đạm, thích yên tĩnh, đương nhiên hắn sẽ không tùy tiện dùng những cách xử phạt về thể xác với đệ tử của mình, hơn nửa người không ngoan lại là cô nương nhà người ta, đương nhiên cũng nên giữ mặt mũi cho nàng. Thế là hắn nói: “Ngồi gần một chút có thể nghe giảng bài rõ hơn”.
Thược Dược thấy A Đào vẫn đứng yên tại chỗ thì thúc giục: “Nghe thượng tiên nói chưa, mau tới đi”.
A Đào ngước mắt nhìn thượng tiên đang đứng trên bục nọ, thoáng nhíu mày bất đắc dĩ đi tới vị trí của thượng tiên, sau đó xoay người ngồi xuống bên bàn học.
Lúc này vầng trán của Đình Hòa thượng tiên mới thoải mái hơn một chút, hắn nói: “Tốt lắm, chúng ta bắt đầu nhé”.
Hai bàn sát cạnh nhau, ở vị trí “chúng tinh cùng nguyệt” [1] như vậy, dù có muốn ngủ A Đào cũng không sao ngủ được. Nhưng tại vị trí này, lúc nàng không muốn nghe giảng cũng không thể ngắm nhìn phong cảnh ở bên ngoài như ngày thường được nữa, chỉ có thể ngước lên nhìn nam tử trong bộ tuyết bào ở trước mặt mà thôi. Tầm mắt cũng vừa vặn là bao, chạm ngay vào đũng quần người nọ.
[1] trăm sao vây quanh trăng
Không biết từ khi nào, A Đào vốn không nghe giảng bài, suốt một giờ học cứ nhìn đũng quần chăm chú thế.
Đình Hoàn thượng tiên kết thúc giờ học rất là nhanh. Khi tan học, nhóm tiểu yêu tụ tập lại bàn tán về cô nàng A Đào không biết thẹn, dám trăm phương ngàn kế muốn gây sự chú ý với thượng tiên.
Có người không hề ghét A Đào nên cũng nói đỡ cho: “Ta thấy không phải nàng ấy có ý đó đâu mà, thường ngày đến lớp vẫn vậy thôi”.
Tiểu yêu khác phụ họa: “Đúng đó, đúng đó. Nhưng mà cho dù không nghe giảng đi nữa, nàng ấy vẫn là người có phép thuật tốt nhất trong bọn mình, đúng là trâu bò quá. Danh hiệu hoa khôi của núi cũng đúng mà”. Nói xong còn đưa ngón tay cái lên.
Hi Quỳ bĩu môi: “Mấy người thì biết cái gì? Ngày thường nàng ta tự tỏ ý thanh cao ưa làm mình làm mẩy, giả bộ như chẳng quan tâm gì, thế hôm nay thì sao? Đình Hòa thượng tiên là người có chức vụ cao nhất trong ba vị tiên quân, nếu nàng ta cấu kết với Đình Hòa thượng tiên, đến khi ngài kết thúc dạy học là có thể dẫn nàng ta theo cùng”.
Lũ yêu trầm mặc, họ thấy Hi Quỳ nói cũng đúng, ai mà mong ở lại núi Di Sơn cả đời, mãi mãi không thấy ánh mặt trời được đây?
Hi Quỳ còn bổ sung một câu: “Có thể bám được thượng tiên thì muốn tu luyện thành tiên cũng trong tầm tay đó”.
Dù yêu tinh trong núi Di Sơn có tu vi cao thế nào đi nữa, vừa sinh ra đã không có Tiên duyên, với mọi người mà nói, chuyện tu tiên chẳng khác việc năm mơ ban ngày”.
*
Trong phòng ăn, Thược Dược múc cơm cho A Đào rồi ngồi chung với nàng, cô bạn phấn khởi nhích đầu sang: “Sao rồi sao rồi? Ngồi gần thượng tiên thế có cảm giác gì không?”
A Đào nhíu mày nhìn dáng vẻ mong chờ của nàng ta, chậm rãi đáp: “… Dài quá”.
Ôi trời!
Thược Dược che mặt thẹn thùng: “Ngại quá đi à!”
“Ta nói chân mà”.
“…Ơ” Thược Dược thả hai tay đang che mặt xuống, nét đỏ ửng trên mặt còn chưa kịp tan đi, nàng ho nhẹ một tiếng: “Thì ta cũng nói chân mà, nếu không thì cái gì được hả?… A Đào, nàng không thuần khiết quá đi mất”. Thược Dược nói năng dõng dạc rồi múc một ít món mà A Đào thích ăn trong dĩa cơm của mình, đặt lên phần cơm của nàng: “Ăn đi ăn đi, buổi chiều không thoải mái như thế này nữa đâu”.
A Đào khẽ cong môi không nói nữa, chỉ chăm chú ăn cơm.
Ở một bên khác, Sơn Trưởng khách sáo trình bày với ba vị tiên quân: “Ở đây là thâm sơn cùng cốc, chiêu đãi khó chu toàn, hi vọng thượng tiên và tiên quân đừng chê”.
Đan Đề tiên quân nhìn đống rau dưa một màu xanh lá ngay trước mặt, hắn nghĩ sao mà không chê được? Nhưng mà Đình Hòa thượng tiên còn chưa tỏ ý gì, mình đành phải nghiêm túc đáp lời Sơn Trưởng; “Phong phú lắm rồi, Sơn Trưởng có lòng qáu”.
Thấy thượng tiên thỏa mãn, Sơn Trưởng cũng nhẹ nhõm thở phào, ông nói: “Thượng tiên thấy được là tốt rồi, đây đều là thức ăn mà ta tự trồng, đảm màu xanh tươi không ô nhiễm, ba vị cứ yên tâm dùng”.
Đình Hòa khẽ mỉm cười ưu nhã dùng cơm.
Sơn Trưởng lại do dự một lúc, cần thận từng li từng tí một hỏi: “Ta nghe nói… sáng nay A Đào chọc thượng tiên không vui?”
Đình Hòa thấy Sơn Trưởng lo lắng đến mức này, hắn cũng nói luôn: “Không có đâu. Nàng ấy rất có tư chất đó, chỉ vì không có người chỉ dẫn cho mà thôi, nếu có người chỉ dạy, tương lai sau này khó mà đo đếm được. Ta cũng tiếc cho tài năng của nàng nên mới hi vọng sớm quay về chính đạo, không nên ăn không ngồi rồi cả ngày nữa”.
Đôi mắt Sơn Trưởng long lanh không gì sánh được, ông kích động đáp lời: “Có lời này của thượng tiên là ta yên tâm rồi. Thực chẳng dám giấu giếm, lúc trước ta cũng nghĩ như vậy, nhưng phép thuật thấp kém, ta không có gì dạy cho nàng, không dạy được nên cũng khó ép nàng ấy nghe theo. Bây giờ A Đào may mắn được thượng tiên ưu ái, đó cũng là phúc phận ba đời của A Đào”.
Đan Đề tiên quân còn nhai đậu đũa trong miệng, hắn nghĩ thâm vì sao nàng ta may mắn hả? Chẳng qua là vì mật đào trước ngực mượt mà đầy đặn hơn người khác mà thôi.
*
Buổi chiều là tiết học ngoài trời, giữa cái nắng chang chang, chúng tiểu yêu Nhất Ngôn Đường trong bộ đồ đồng phục thẳng hàng đứng trong sân.
Ba vị tiên quân áp dụng cách dạy ở Cửu Tiêu Các, vừa mới khai giảng thì không vội giảng bài mà nên để mọi người làm quen nhau trước đã, tăng cường ý thức đoàn độ, vì vậy mới có buổi huấn luyện ngoài trời này. Nội dung tập huấn chủ yếu là cách đi đứng và tiến bước, nếu có thể làm điều đó chỉnh tề, tinh thần tướng mạo cũng lộ ra từ đó. Nhưng mà chúng tiểu yêu Di Sơn đã quen không bị trói buộc gì, ngày thường cứ đi lại ngông nghênh, ngồi cho thoải mái, bây giờ lại bắt họ đứng nghiêm tại chỗ, không cho động đậy cũng không được nói cười, còn khó chịu hơn phải ngồi học trong lớp.
Đứng ròng rã nửa canh giờ, ba vị tiên quân mới nói: “Nghỉ ngơi một lúc đi”.
Lũ yêu bây giờ chẳng khác nào không xương, la hét thảm thương ngồi xuống đất để nghỉ.
Mặt trời đang độ chói chang, gương mặt tuấn tú như ngọc trắng của Đình Hòa cũng bị nắng chiếu trở nên hây hây đỏ. Hắn cầm lấy túi nước trên bàn chuẩn bị uống, không ngờ vừa mới mở nắp ra, một bàn tay vươn tới giật mất túi nước trong tay hắn.
Mùi hương đào trong veo.
Đôi mắt hơi rũ xuống của hắn vừa ngước lên, đang định nói chuyện thì thấy tiểu cô nương trước mặt, khuôn mặt bị phơi nắng đỏ hồng, chóp mũi và vầng trán sáng bõng sũng mồ hôi.
Đào yêu cần nhiều nước, nhất là không chịu nổi khi nắng trời quá mạnh, thấy nàng ngẩng đầu lên, uống từng ngụm nước lớn cũng biết nàng khát đến thế nào, vì vậy hắn không nỡ trách mắng.
Nhưng mà nàng ấy uống gấp quá, lúc ngửa đầu lên, cần cổ trắng như tuyết tạo thành một đường cong duyên dáng, nước từ đôi môi đỏ bừng của nàng chảy xuôi xuống dọc theo bên cổ, rơi vào sơn cốc giữa khuôn ngực cao ngất trắng như tuyết. Vạt áo bị thấm ướt, khung cảnh mỹ lệ bao la càng lồ lộ.
Đình Hòa hơi ngơ ngẩn, sau đó hắn vội dịch mắt sang, nhìn thấy không ít nam đệ tử bên cạnh mở mắt to xanh biết nghểnh cổ qua nhìn.
Lúc này hắn mới thoáng nhíu mi, xoay người chắn ngang trước người nàng, vờ như không có gì xẩy ra.
A Đào uống hơn nửa túi nước mới thấy thoải mái hơn một chút.
Khi đó Đình Hòa mới xoay người nhìn nàng.
Dưới ánh mặt trời chói chang, bờ môi nàng cũng khô ráo rất nhanh, trơn bóng và mọng nước dù không cần tô vẽ. Nàng chớp mắt nhìn Đình Hòa rồi tiện tay ném túi nước vào lòng hắn: “Đa tạ”. Nói xong thì xoay người trở về phía đội ngũ.
Thược Dược vừa mới múc hai bình nước cầm sang, chạy tới chỗ A Đào: “Đến đây đến đây, ta xếp hàng lâu quá”. Nói xong thì đưa một bình tới trước mặt nàng.
A Đào chỉ nhìn mà không nhận, nàng nói: “Ta uống rồi.
“Hả?” Thược Dược định hỏi trước nay nàng không mang túi nước, thế thì nàng uống nước ở đâu? Nhưng mà nhớ ra nàng ấy xinh xắn như thế mà, bao nhiêu người ở Nhất Ngôn Đường chen nhau theo đuổi, chắc có nam yêu nào đó đưa nước cho nàng cũng không chừng, thế nên nàng cũng không hỏi nữa.
Vừa lúc Hải Đường yêu đi tới, hỏi Thược Dược: “Ta không có nước này, cho ta uống trước nhé? Lần tới ta múc nước cho cô”.
Thược Dược dễ tính, nàng nhìn A Đào thấy nàng không nói gì thì thoải mái đưa túi nước thừa cho Hải Đường yêu.
Sau mấy phút nghỉ ngơi lại tiếp tục đợt tập huấn buổi chiều.
Tập huấn buổi chiều vừa kết thúc, chúng đệ tử Nhất Ngôn Đường đau nhức toàn thân co ro trên mặt đất. Mấy người khác đứng nghỉ ngơi uống nước ở một bên, A Đào ngước mắt nhìn xem thử, Đình Hòa thượng tiên đã đi rồi, nhưng mà trên bàn gỗ lại để quên túi nước. A Đào đi tới cầm túi nước lên xem, lắc lắc mấy lần mới thấy trong nặng trĩu, không biết được đổ đầy lúc nào.
Nghĩ tới điều gì đó, A Đào khẽ cong môi nhè nhẹ.
Có nữ yêu đi qua thấy nàng cầm bình nước mà không uống, cứ tưởng nàng không khát nên liếm môi hỏi thử: “Này… A Đào, cho ta mượn túi nước này được không?”
A Đào đáp luôn không cần nghĩ: “Không cho”.

Chương 5: Bọt nước.
Chuyển ngữ: Tặc Gia
Nửa tháng tập huấn kết thúc, các đệ tử Nhất Ngôn Đường đều bị cháy nắng đến đen nhẻm. Thược Dược méo miệng nhìn A Đào, uất ức: “Tại sao mọi người đều bị nắng ăn da mà nàng thì không vậy?” Nhìn A Đào mà xem, khuôn mặt trắng nõn phúng phính mới xinh xắn làm sao, chẳng khác gì lúc chưa đi tập huấn. Nàng càng oán giận hơn: “Bất công quá đi mất”.
Theo lý thuyết, đào yêu ở Di Sơn đâu có ít, nhưng chỉ có mỗi A Đào trời sinh đã quyến rũ vậy rồi, đẹp hơn cả hồ yêu và nhiều hoa yêu khác.
Nhưng mà đẹp quá cũng dễ khiến người ta thù hằn, ví dụ như mấy cô nàng Hi Quỳ và Hải Đường vẫn hay nói xấu sau lưng A Đào đấy thôi. Hi Quỳ liếc mắt nhìn A Đào ngực to eo nhỏ đứng không xa, thì thầm to nhỏ với Hải Đường: “Tối hôm qua ta về nhà muộn, thế là tình cờ ta nhìn thấy trong một bụi rậm ở bên bờ sông cạnh Nhất Ngôn Đường cứ lắc lư một lúc, chốc lát sau lại thấy Đan Đề tiên quân kéo quần lên đi ra, mà người trong bụi kia nhìn dáng rất giống với A Đào”.
Hải Đường mở to hai mắt đáp: “Không thể nào?!”
Hi Quỳ cười mỉa, khoanh tay lại nói: “Sao mà không được chứ?”
Nữ yêu không giống như các nữ tử ở nhân gian, họ không hay nói về chuyện trinh tiết hay những trói buộc trong khuôn phéo, chỉ cần thấy hợp thì có thể song tu ngay cả lần đầu tiên gặp gỡ. Mặc dù Đan Đề tiên quân này kém xa với Đình Hòa thượng tiên, nhưng nếu không so với thượng tiên, đứng riêng một chỗ cũng là một mỹ nam anh tuấn lỗi lạc. Ân ái với một nam nhân như vậy cũng không phải là lỗ, huống chi nếu cám dỗ được Đan Đề tiên quân, có khi còn có được cơ hội ra khỏi núi Di Sơn.
Đình Hòa tình cờ đứng cách đó không xa, hắn nghe thấy Hi Quỳ và Hải Đường nói vậy thì bất giác nhíu mày.
Mặc dù cô đào yêu kia tính tình hơi quái gở, nhưng cũng không phải là loại đào tùy tiện đến thế này.
*
Ngày hôm đó, Sơn Trưởng mời ba vị tiên quân cùng hội nghị, ông nói: “Những ngày gần đây có một số nữ đệ tử lúc về bị nam yêu theo đuôi…”
Vấn đề trị an luôn là đại sự hàng đầu ở núi Di Sơn, phần lớn yêu tinh trong núi đều là các yêu tinh đại gian đại ác và vi phạm pháp luật, sau đó mới bị đưa đến núi giam cầm, ở đây họ không hề hối lối sửa sai mà còn sai hơn nữa, chuyên bắt nạt các yêu tinh bản địa vốn lớn lên ở núi. Sơn Trường từng tập hợp các yêu tinh bản địa, chống đối lại các yêu vật tà ác, có người dẫn đầu, chúng yêu tinh cùng đồng lòng đồng dạ, thế là mấy yêu ác không còn dám tùy tiện xuất hiện nữa. Tuy vậy vẫn còn một số ít, nhân lúc mây đen gió lớn, chúng vẫn hay theo đuôi các yêu tinh lạc bầy, dùng yêu chú để bắt lấy nữ yêu.
Mặc dù ba người Đình Hòa thượng tiên là tiên quân thiên giới, nhưng hôm nay đã đến núi Di Sơn dạy học thì cũng phải nhập gia tùy tục, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, đương nhiên họ sẽ không dùng tiên thuật thay đổi núi Di Sơn, dù sao vạn vật đều có quy luật riêng của nó, Di Sơn đã tồn tại hơn mười ngàn năm, cũng nên để nó phát triển theo quy luật.
Nhưng mà nếu bọn họ đã tới, họ cũng không thể giả vờ bở qua những vấn đề như vậy.
Vô Vi tiên quân hỏi thăm: “Những nữ đệ tử kia đều ở rải rác quá, nữ yêu độc thân mà ở nơi hẻo lánh, xảy ra chuyện cũng khó ai biết được”.
Sơn Trưởng cảm thấy Vô Vi tiên quân nói quá chuẩn xác: “Đúng vậy, có mấy đệ tử ở vùng hẻo lánh lắm”.
Đình Hòa suy nghĩ một chút rồi từ tốn đáp: “Nếu đã vậy, ta và hai vị tiên quân có thể đi khảo sát hoàn cảnh sống của chúng đệ tử, nếu ở vùng hoang vu không bằng hãy tập trung nhau lại, xây một học xá ở cạnh Nhất Ngôn Đường, để các đệ tử có thể ở cùng nhau”.
Sơn Trưởng trợn to hai mắt, vỗ bắp đùi khen ngợi: “Đề nghị của Thượng tiên hay quá, nếu các đệ tử đều ở đây, mỗi sáng đến trường cũng thuận tiện hơn nhiều. Nếu có chuyện bất trắc xảy ra, chúng ta cũng là những người đầu tiên chạy tới. Hơn nữa có thượng tiên và hai vị tiên quân ở đây, chắc sẽ chẳng có yêu ác nào dám tới đây gây chuyện”.
Vốn Sơn Trưởng đã cực kì sùng bái Đình Hòa thượng tiên, ông thấy mặc dù thân phận của người này cao cao tại thượng đến mức ấy, nhưng lại vô cùng gần gũi với mọi người, chưa bao giờ thấy thượng tiên kênh kiệu đòi hỏi gì hết cả, hơn nữa ngài ấy còn tỉ mỉ giảng bài cho lũ yêu ở Nhất Ngôn Đường, đúng là phúc đức của chúng tiểu yêu.
Sơn Trưởng là người thuộc phái hành động, rất nhanh sau đó ông đã lên danh sác, chia núi Di Sơn ra làm bốn vùng Đông Tây Nam Bắc, ông, thượng tiện, và hai vị tiên quân, mỗi người chịu trách nhiệm một phương, dựa trên danh sách đó, họ sẽ đi thăm hỏi từng nhà yêu tinh một, thấy nơi nào vắng vẻ thì dò hỏi xem họ có muốn tới học đường nghỉ lại hay không.
Danh sách có tổng cộng bốn phần, Đình Hòa hơi cúi đầu, bàn tay rộng lớn với các khớp xương rõ ràng lẳng lặng nắm danh sách trong tay, xem lướt một lượt, nhìn thấy cái tên cuối cùng lại thoáng run lên.
A Đào.
*
Bỏ ra ròng rã hai canh giờ, Đình Hòa tới hỏi thăm lần lượt các gia đình đệ tử có tên trong danh sách. Phần lớn chúng đệ tử tu luyện ở Nhất Ngôn Đường đều có tư chất khá tốt, thấy hắn tới thì cung kính tiếp lời, lúc hắn đi cả nhà đều ra ngoài đưa tiễn, có người còn gửi tặng mấy sản vật quê nhà. Nhưng mà đều bị hắn lựa lời từ chối.
Trong danh sách còn hai cái tên nữa.
Đình Hòa đi tới nơi ở của Thược Dược.
Thược Dược ở trong một căn nhà gỗ nhỏ, nàng đang đứng trong sân tưới hoa cỏ, thấy Đình Hòa đi tới thì hoảng sợ đến mức dội hết cả bình nước lên hoa. Hai tay vội vàng lau hai bên, bước lên phía trước: “Thượng tiên”.
Đình Hòa gật đầu, để Thược Dược điền vào tờ khai, hắn thì đi vòng quanh nhìn tình hình xem thử, hỏi dò xung quanh có yêu tinh nào hay phá phách hay không.
Thược Dược cười nói: “Trước kia thì cũng có, lúc nào đệ tử cũng bị mấy yêu quái kia bắt nạt, hơn nữa đệ tử không đánh được người ta, đành phải trốn đi, sau này… Sau này A Đào xuất hiện, đệ tử không còn bị mấy yêu quái kia bắt nạt nữa, với lại có A Đào ở đây, yêu quái cũng không dám xuất hiện”.
Thược Dược rất sùng bái A Đào.
Đình Hòa nhớ tới cô nàng đào yêu nhỏ, đúng là cũng có thiên phú lắm, hắn nói: “Có lúc nào nàng ấy không đánh lại được không?”
Thược Dược suy ngẫm một lúc rồi mới đáp: “Có chứ. Nếu chỉ đánh với một thì đương nhiên A Đào sẽ thắng được dễ dàng, nhưng mà có một dạo báo tinh và hổ yêu cùng đi, tổng cộng có đến mười mấy con, mặc dù cuối cùng A Đào cũng thắng nhưng bị thương rất nặng… Khi đó nàng ấy ngã vào trong vũng máu, đệ tử còn tưởng nàng ấy chết mất rồi”. Kể tới đây, Thược Dược cũng thấy hơi tự trách, phép thuật của nàng không giỏi, lúc nào cũng kéo chân A Đào, cho nên lúc Sơn Trưởng mở lớp, nàng rất muốn đi là vì vậy, nàng muốn cố gắng học cho giỏi, không phải vì hi vọng xa vời có một ngày có thể giỏi giang như A Đào, bảo vệ được A Đào, nàng chỉ mong vào những lúc khó khăn, nàng có thể kề vai chiến đấu mà không phải trốn sang một bên ẩn nấp.
Đình Hòa khẽ ừ một tiếng, sau đó đi tới nơi ở của A Đào.
Chỗ A Đào cách không xa nhà Thược Dược, có điều chỗ Thược Dược thì sắc màu rực rỡ, rất có phong cách của một cô nương nhà khuê các, còn khi bước vào căn nhà gỗ nhỏ sát vách của A Đào, vừa nhìn đã thấy rõ bên trong.
Rất ít đồ, và cực kì bừa bộn.
Nhìn là biết một cô nàng yêu tinh chẳng mấy khi dọn dẹp.
Đình Hòa đi vào, nhìn đống xiêm y chồng chất ở trên ghế, tự nhiên hắn lại sinh ra một kiểu kích động muốn dọn dẹp cho nàng. Xưa nay hắn vốn không chịu được bẩn thỉu.
Nhưng mà vào nhà cũng không thấy bóng dáng đào yêu đâu.
Đi vào sâu bên trong, ngang qua hậu viện, phía sau nhà gỗ là một ngọn núi nhỏ, có một dòng suối róc rách chảy từ trên núi xuống, nước trong veo thanh khiết, tạo thành một cái ao nhỏ ngay trong vườn.
Mặt ao mờ mịt đầy hơi nước, phía trên mặt đất có một bộ xiêm y, chính là đồng phục của chúng đệ tử Nhất Ngôn Đường.
Đình Hòa lại đi về phía trước mấy bước, nơi nước suối chảy xuống có một vật gì đó màu đỏ như ẩn hiện, hắn đi qua cúi người nhìn thử, hóa ra là một quả đào hồng to tròn mọng nước.
Quả đào này to bằng một trái dưa hấu cỡ nhỏ, hồng hào tròn trịa.
Đúng là quả đào ngon.
Đình Hòa cầm lên nhìn chăm chú, hai bên là hai múi đào no đủ, ngón tay giữa thon dài vô tình đặt lên nơi lõm vào ở ngay chỗ rãnh đào.
Ngón tay vô thức vuốt nhẹ lên.
Sau đó một khắc, từ khe đào chầm chậm chảy ra một giọt nước trong suốt.
Đình Hòa ngừng một chút, chóp mũi ngửi thấy mùi hương đào nồng nặc, hắn nhìn lên mật đào dính nhớp ở trên ngón tay mình, bỗng nghĩ tới điều gì, tai hắn nóng bừng lên, theo bản năng ném quả đào ra ngoài.
Quả đào mượt mà lăn vài vòng trên đất, sau khi ánh hồng lóe lên đã biến thành hình dáng thiếu nữ đầy uyển chuyển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hvvsyd