Khuê Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 2020.
8 tuổi.

Rừng cây um tùm, cỏ mọc thành cụm.

Đi lên phía trước là một con dốc.

Không khí thổi qua, phía dưới kia là một cánh đồng, gió thổi thật mát, còn mang theo hơi nước.

Khuê Anh chỉ là đang trên đường về nhà.

Nơi này thực hẻo lánh, cũng rất ít người đi qua.

Đi thẳng về phía trước, qua một con đường đất, đi qua rất nhiều cây cối.

Chậm rãi bước đều, hít thở thật sâu, bước chân vững vàng.

Khuê Anh đã đi ở đây được rất nhiều năm, nhưng cô vẫn còn quá nhỏ để đi xa hơn.

Ít nhất, Khuê Anh là thiếu nữ nhỏ nhất trong nhà.

Đường đi về nhà thật nguy hiểm, đối với nơi hẻo lánh này, những thứ không biết từ đâu chui ra thì rất nguy hiểm.

Bà ngoại! Cháu đã về!
Hai bà cháu sống ở trong một ngôi nhà gỗ, một nửa nền xi măng, một nửa  bằng đất. Nền xi măng cao hơn nền đất. Nền đất trong nhà cao hơn ngoài vườn.

Sống ở đây cũng tương đối khó khăn, nhưng vui vẻ sinh hoạt, an bình là được. Cảm thấy cuộc sống như thế mới là tốt đẹp nhất.

Ở bên nhau sinh hoạt vui vui vẻ vẻ, sinh tồn thật tốt.

Khuê Anh có lẽ đã 8 tuổi.

Cháu về rồi à!

Bà ngoại nằm trên giường bệnh, đắp chăn.

Nghiêng người lại bà nói:

Tỉnh lại đi!

Lâm Khuê đột nhiên ngã xuống, đứng lên đi đã không biết gì cả.

Ngôi nhà đã biến mất.

Cây cối cũng dần dần tan biến.

Nơi này đã trở nên vắng vẻ hơn.

Khuê Anh có cảm xúc, cô bé không khóc vì ngôi nhà biến mất, cô chỉ cảm thấy buồn bã khi thời gian trôi qua thật nhanh.

Mọi thứ tan biến trước khi cô kịp nhận ra mọi chuyện.

Hối hận!
Thời gian cũng rửa sạch!

Buồn bã!
Quá khứ đã qua thật lâu

Chửi rủa?? Không có ý nghĩa.

Cuối cùng Khuê Anh cũng tan biến theo thời gian.

Mọi chuyện có vẻ đã kết thúc.

Nhưng thời gian vẫn đang trôi, sờ lên lồng ngực.

Cảm nhận đi, nhịp tim đang đập.

Khuê Anh không chạy đua với thời gian, nhưng cuối cùng cô bé cũng đã già đi.

Nhìn lại hết thảy, lúc đó cũng là lúc mọi thứ quy về tĩnh mịch.

Một mảnh u ám.

Một tia sáng. Ánh sáng, mọi thứ vẫn đang hướng tới những điều tốt đẹp.

Chỉ là, ánh sáng càng trở nên ít đi khi số lượng đang thay thế chất lượng.

Có ai để nói mấy chữ Bất Đắc Dĩ cho người khác nghe.

Chỉ biết, chỉ có thời gian làm người trưởng thành.

Khuê Anh đã tan biến trong thiên địa.

Quay về với chỉnh thể, trở thành trong vũ trụ một phần.

Cuộc sống!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#matthe