CHƯƠNG 4: CHIA ĐỒ ĂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 4: CHIA ĐỒ ĂN

"Mình, mình bình thường học tập có chút áp lực bình thường thích ăn đồ ăn vặt." Dung Tuyết giải thích với Hoàng Yên. Đây là sở thích nhỏ của cố ấy, bình thường cô ấy lén lút giấu mọi người ăn, không ngờ lần này lại bị phát hiện.

"Không sao, mỗi người đều có sở thích riêng, rất bình thường."

Hoàng Yên bên ngoài vẻ mặt nói nghiêm túc nhưng trong long lại mỉm cười, cuối cùng cũng thấy Dung Tuyết đỏ mặt. Kể từ khi phát hiện ra zombie Dung Tuyết vẫn không hề thay đổi biểu cảm trên khuân mặt đến nỗi Hoàng Yên nghĩ cô bị liệt cơ mặt.

Dung Tuyết bình thường không ở thư viện học thì cũng nhân lúc mọi người không có trong kí túc xá để học, bình thường cũng không biểu lộ cảm xúc bất ngờ. Vì vậy mọi người nghĩ cô ấy dễ tiếp cận nhưng thực ra cô ấy là người khó gần.

"Tiểu Yên! Tối nay ăn cái gì? Mình sắp đói chết rồi." Vào lúc này Hạ Chí nhìn vào túi đồ ăn trên tay Hoàng Yên, quấn lấy cô ấy và hỏi.

"Bạn muốn ăn cái gì?"

"Cái gì cũng được. Nhưng trong trường hợp này sẽ không công bằng nếu tớ chỉ chọn thức ăn mình thích ăn, hay chia đều mọi thức ăn cho mỗi người một phần đi, như thế sẽ không thiên vị."

"Chia đồ ăn?" Hoàng Yên nghĩ một chút. Thực ra cũng đúng. Mặc dù mọi người đều ở một phòng ktx nhưng bình thường cũng không thân thiết, hiện tại lại là tình huống đặc biệt. Một phần vạn mẫu thuẫn xảy ra do đồ ăn cũng làm nên sai lầm.

"Thế chúng ta cùng nhau chia đi."

Hoàng Yên và Hạ Chí sau khi hỏi ý kiến của mọi người xong thì rất nhanh cũng đã chia xong đồ ăn.

Quân Khả và Tai nhỏ hai hộp mì, ba chiếc bánh bao, dư ra mỗi người 2 hộp mì và ba chiếc bánh bao. Còn thừa 2 hộp mì Lâm Tình-Hạ Chí hợp lại thành một hộp, Hoàng Yên và Dung Tuyết một hộp.

Đối với khoai tây chiên và bánh quy, Hoàng Yên đã không yêu cầu khoai tây chiên, cầm túi bánh quy chia cho mọi người, đường và hoa quả chia cho mỗi người một chút cũng coi như công bằng rồi.

"Chia xong rồi, thế mình và Lâm Tình ăn một hộp mì trước, mình bóc trước các bạn không thể lấy nước nóng từ mình." Hạ chí là người đầu tiên đổ nước nóng lên, xem ra đã đói đến mức không thể chịu đựng được nữa.

Sau đó mọi người cũng bắt đầu đổ nước nóng lên mì. Suy cho cũng sau một ngày kinh hoàng mọi người đều đói không chịu được. Nếu không phải vì bụng đói thì bọn họ thực sự muốn ăn nhanh.

"Tiểu Yên, mùi này sẽ không lan tỏa ra ngoài phải không?" Lâm Tình nhìn bát mì đang ngâm trong nước và bày tỏ sự lo lắng trong lòng.

"Không sao, không thể truyền ra ngoài." Hoàng Yên nhìn vào những cánh cửa được bịt chặt và lắc đầu.

Sau bữa ăn, mồ hôi đầm đìa mặt của họ đỏ lên và trên mặt nở nụ cười khiến họ quên mất rằng họ đang ở đâu.

"Hoàng Yên, tối nay cúng ta ngủ như thế nào? Mình không muốn ngủ bên trên." Hạ Chí đang ở trên giường của Lâm Tình, một chút cũng không hề động.

Cô ấy biết nếu 6 người đều nói muốn ngủ bên dưới thì chắc chắn không ngủ được, nhưng cô ấy thà chết chứ không chịu ngủ bên trên.

Hoàng Yên nhìn Hạ Chí, rồi lại nhìn đến Hạ Chí cũng mấy người khác, nhìn ra ý của bọn họ rồi.

"Các bạn đều nói không muốn ngủ bên trên thì chúng ta chịu ngủ chật bên dưới đi, có chuyện gì xảy ra cũng có thể giúp đỡ lần nhau."

Hạ Chí cũng mấy người nghe xong mới yên tâm đi xuống, một nhóm người đều ở trên giường của Lâm Tình.

"Tiểu Yên, mình không sợ, mình sẽ ngủ một mình bên trên" Tai nhỏ đang ngồi ở bàn đột nhiên nói.

Hoàng Yên nhìn Tai nhỏ, không biết tại sao cảm thấy cô ấy có chút kì lạ.

Hôm nay lúc ở ban công kéo cô ấy lên, cô ấy sợ đến mức không thể đứng nổi sao bây giờ lại muốn ngủ một mình.

"Mình thực sự không sợ." Tai nhỏ thấy Hoàng Yên không nói gì, ngẩng đầu lên nhìn cô ấy rồi tự mình leo lên giường bên trên.

Chỉ là khi cô quay người đi nên mọi người không thể nhìn thấy trong mắt cô có một sự ớn lạnh.

Đêm nay, dù nhiều người rất lo lắng, nhưng họ cũng không thể cầm cự được nên đã ngủ thiếp đi vào sáng sớm.

Ngày thứ hai trong khuân viên trường ngày càng im lặng và mọi người không còn cảm nhận được sự sống.

Bên trong kí túc xá Lương Vũ.

"Tiểu Vũ, chúng ta không thể ngồi và chờ đợi như thế này được nữa. Hoặc là bọn chúng chết hoặc là chúng ta chết.' Khương Cẩn nói nhỏ.

Lương Vũ nhìn thấy sự hoảng loạn trong kí túc xá, cùng với sự di chuyển chậm chạm của lũ zombie trong kí túc xá. Kể từ khi Quân Khả gửi tin nhắn giải thích cho anh về sự việc này thì anh biết rằng những thứ bên ngoài kia không được gọi là người mà đó chính là zombie.

Nếu không phải anh ấy và Khương Cẩn ở tầng trên và phát hiện kịp thời thì lũ thây ma đã tìm thấy họ từ lâu.

"Thế tôi sẽ xuống thu hút sự chú ý của bọn chúng, sau đó bạn đi xuống, chúng ta cũng nhau tiêu diệt nó." Lương Vũ do dự một chút rồi cũng quyết định.

"Được" Sau khi Khương Cẩn nói anh ta nhìn Lương Vũ một cách nhiệt tình. Anh ta luôn là một người thích phiêu lưu, lúc này sau nỗi sợ hãi ban đầu, tất cả còn lại trong tâm trí anh ấy là sự phấn khích, con người chiến đấu với zombie, nghĩ về nó đã cảm thấy rất phấn khích.

Thây ma này ở cấp độ thấp nhất, nó chỉ phản ứng sau khi Lương Vũ bước xuống đất một cách cẩn thận. Nếu sơ ý bỏ qua chuyển động của nó, một khuân mặt ghớm ghiếp có thể làm bất kì ai sợ hãi.

Cùng lúc đó Khương Cẩn từ trên nhảy xuống và trong khi thây ma không chú ý, anh ấy đá vào lưng zombie khiến nó loạng choạng và suýt ngã vào Lương Vũ.

May mắn thay, Lương Vũ đã nhanh chóng trốn đi, thây ma rơi thẳng xuống đất. Lương Vũ cau mày nhìn Khương Cẩn rồi giẫm lên zombie.

"Haha, mình không cố ý."

Khương Cẩn sờ mũi, anh ta phấn khích một lúc không chú ý.

"Làm thế nào để giết nó?" Lương Vũ và Khương Cẩn trấn áp được lũ thây ma nhưng không biết cách giết chúng.

Đến khi bình minh, hai người vẫn bị mắc kẹt một thời gian dài, sau khi lũ zombie vẫn di chuyển tự do thì Khương Cẩn đẫ nảy ra một ý định táo bạo.

"Nó sẽ không chết nếu không bị bắn chúng đầu phải không?" Lương Vũ nhìn Khương Cẩn và gật đầu ngầm thừa nhận.

"A" anh ta nghĩ về cảnh đó là anh ta thấy buồn nôn. Anh ta là một cháng trai trẻ đẹp, sao anh ta có thể làm chuyện kinh tởm như vậy.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu Khương Cẩn tròn mắt và mỉm cười với Lương Vũ.

"A Vũ! Sau tất cả, nó với chúng ta cũng đã là bạn cùng phòng, chúng ta nên chói nó lại và không giết nó."

Lương Vũ nổi da gà vì nụ cười của Khương Cẩn, anh ấy biết khi anh ta mỉm cười thì chuẩn bị có chuyện không tốt.

"Tùy bạn." Lương Vũ lắc vai rồi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho bạn gái nhỏ của mình.

Sau khi gửi tin nhắn xong, anh ấy quay đầu lại và khóe mắt co giật. Anh ấy không muốn thừa nhận rằng đó là một zombie, thật mất mặt.

Nhưng cuối cùng không có nguy hiểm trong kí túc xá và hai người cảm thấy nhẹ nhõm.

Trong ngày tận thế nguy hiểm và ngang trái này. Ở trong kí túc xá chắc chắn không phải là lựa chọn tốt nhất. Chưa kể những zombie ở bên ngoài chỉ bị ngăn cách bởi một bức tường và việc thiếu thức ăn trong kí túc xá cũng khiến họ không thể ở lại.

Ngay lúc này Quân Khả nhận được tin nhắn của anh ấy đã lập tức chia sẻ với bạn cùng phòng.

"Vũ ca nói, những thây ma trong kí túc xá của bọn họ không mạnh lắm và đã bị họ đánh bại."

"Đó là bởi vì họ là con trai, nếu chúng ta gặp thây ma chúng ta nhất định bị chúng đè bẹp." Hạ Chí trả lời

"Cũng đúng." Quân Khả lúc nãy còn phấn kích, tinh thần đợt nhiên đi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro