Chương 1: tỉnh lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm yên lặng, gió biển nhẹ nhàng thổi qua cánh buồm, sóng biển dập dờn bên mép thuyền.

Ở trong bóng tối vô biên, Đường Chinh bỗng nhiên mở hai mắt, có chút mờ mịt mà nhìn xung quanh mình. Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, hắn phát hiện đây là một gian phòng xa lạ. Cùng loại với phòng ngủ của trường đại học, có giường tầng, trên dưới một phòng có thể chứa tám người nghỉ ngơi

Kỳ quái? Đây là nơi nào? Hắn một chút ấn tượng đều không có, còn có bảy chiếc giường khác, bảy người nằm lại là ai? Vì sao hắn một người cũng không quen biết?

Nhíu mày lại, Đường Chinh nỗ lực hồi tưởng. Hắn nhớ rõ, ở trong huyệt mộ tối tăm cổ xưa của pharaoh, hắn cùng tiểu đội lính đánh thuê bị một đám kiến ăn thịt cắn nuốt -- hắn đã chết!

Đúng vậy, hắn đã chết. Như vậy bây giờ tại sao hắn vẫn còn sống? Chuyện này không có khả năng, không có khả năng. Nghĩ đến mình trước khi chết chiến đấu cùng kiến chúa, trên người từng tấc da thịt bị gặm cắn đau đớn, Đường Chinh khiếp sợ không thôi. Hắn không thể còn tồn tại

Trong giây lát, một đoạn ký ức không thuộc về Đường Chinh xuất hiện ở trong đầu. Đường Tranh, 28 tuổi, là cô nhi, 20 tuổi tòng quân, 25 tuổi xuất ngũ, hiện đang công tác -- bảo an của khu phố nhỏ. Vừa chia tay bạn gái quen nhau 3 năm, cho nên một mình đi du lịch nước Nhật giải sầu.

Mà giờ phút này, Đường Tranh từ nước Nhật trở về, đang là khách trên thuyền từ Nhật Bản về thành phố A. Bởi vì đột phát bệnh tim, Đường Tranh yên lặng chết đi, mà hắn, Đường Chinh liền xuyên vào thân thể nguyên chủ

Đường Tranh? Hai mươi tám tuổi? Chẳng lẽ ta đây là xuyên qua thật sao? Tuy rằng có chút không thể tưởng tượng được, nhưng Đường Chinh lại không thể không tin, bởi vì hắn biết rõ chính mình đã chết, bởi vì đoạn ký ức kia căn bản không phải của hắn.

Nâng cánh tay trái lên, Đường Chinh nhìn thoáng qua đồng hồ dạ quang* trên cổ tay. Chiếc đồng hồ này coi như là đồ vật đáng giá nhất trên người nguyên chủ, 1500 tệ, bằng nửa tháng tiền lương của nguyên chủ, ngày thường coi như là bảo bối, cũng phi thường coi trọng chiếc đồng hồ này.
(*Đồng hồ phát sáng)

"rạng sáng 3:13 phút, ngày 07 tháng 06 năm 2019." Nhìn tin tức hiển thị trên mặt đồng hồ, Đường Chinh hơi hơi nheo mắt. Tháng sáu ngày mùng bảy, vậy mà đã là ba tháng sau, mình cư nhiên xuyên đến ba tháng sau sao?

Bất giác nhíu mày lại, nghĩ nghĩ, Đường Chinh từ trên giường bò dậy. Duỗi tay lấy ở dưới gối đầu ra một cái đèn pin màu đen. Bật lên chiếu sáng, lại một lần nữa cẩn thận mà xem xét xung quanh, căn phòng này đối với hắn mà nói hoàn toàn xa lạ.


Gian phòng này là một gian tám người trong khoang thuyền, hai bên sườn bày biện bốn chiếc giường, là giường tầng. Ở giữa có bàn nhỏ cùng ghế nhỏ cho hành khách ngồi. Giường ngủ của Đường Chinh nằm phía đông ở tầng trên giường thứ hai. Một tay cầm đèn pin, Đường Chinh trèo xuống cái thang cạnh giường, mặc giày thể thao rồi đi ra khỏi phòng.

Hành lang có đèn cảm ứng tự động, Đường Chinh đóng cửa lại, chỉ nháy mắt hành lang lập tức sáng lên ánh sáng u ám mờ nhạt. Nhìn thoáng qua biển số phòng, Đường Chinh nhớ kỹ phòng ở của mình là khoang 308.

Đứng ở hành lang thẳng tắp, Đường Chinh nhìn nhìn đồ vật hai bên tường. Rồi sau đó đi thẳng đến phía đông. Đi tới hướng Đông Nam, Đường Chinh trực tiếp đi vào toilet công cộng.

Đứng ở trước bồn rửa tay, nhìn gương mặt trẻ tuổi cương nghị trong gương, Đường Chinh nâng tay lên, sờ sờ mặt mình.

Đời trước thời điểm hắn bị đám kiến kia ăn thịt đã 48 tuổi, không thể tưởng được chỉ một giấc ngủ dậy cư nhiên biến thành hai mươi tám tuổi. So với đời trước trẻ hơn hai mươi tuổi. Đây cũng coi như là cải lão hoàn đồng* đi!
(*Người già biến trẻ lại:)

Nghĩ như thế, Đường Chinh lại nhìn hai tay cùng hai chân. Hoạt động gân cốt một chút. Cái thân thể hai mươi tám tuổi này cũng không tệ lắm, rèn luyện rất tốt, thể chất cũng không tồi, đáng tiếc có bệnh tim, bằng không cũng sẽ không chết sớm như vậy!

Đứng trước bồn rửa tay soi gương khoảng mười lăm phút, xác định chính mình thật sự xuyên qua. Đường Chinh mới rời khỏi toilet.

Tuy rằng, rời khỏi toilet, nhưng Đường Chinh lại không hề buồn ngủ. Bởi vậy, hắn không trực tiếp trở về khoang 308, mà đi lại khắp nơi trong hành lang.

Đường Chinh làm lính đánh thuê 16 năm, hắn không thích hoàn cảnh xa lạ không thể  khống chế. Cho nên, mỗi lần đến một địa phương xa lạ, chuyện thứ nhất hắn làm chính là đi lại khắp nơi tìm hiểu, nhìn một cái để xác định tình hình bốn phía. Mà thuyền chở khách này đối với Đường Chinh mới tới là hoàn toàn xa lạ. Cho nên, hắn vừa đi vừa nhìn để hiểu biết chút tình huống nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro