Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm một ngày cuối hè, Tần Hoãn đang say rượu bị một trận rung chuyển làm giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra, trần nhà lay động núi rung đất chuyển, động đất! Tần Hoãn cả kinh nhảy xuống giường, mở cửa lao ra khỏi phòng.

Chạy tới hành lang, Tần Hoãn hoảng loạn nhớ tới em trai Thiệu Thực Chi có thể vẫn còn đang ngủ trong nhà, y cũng không quang tâm đến những đồ vật khắp nơi bị rơi xuống nền nhà tạo ra tiếng lách cách, lảo đảo chạy xung quanh, hô lớn: “Thực Chi, em ở đâu? Có động đất, chạy mau!”

Phá cửa phòng nhìn vào bên trong, thấy một cái giường lớn tuy rằng chăn đệm lộn xộn, nhưng mà cũng không thấy có người ở trong phòng, Tần Hoãn lúc này mới thoáng yên tâm, cuống quít chạy xuống dưới lầu. Nhà vẫn còn hơi rung chuyển, Tần Hoãn liền cảm thấy hoang mang, dù lúc chạy loạn chân vướng vào cái gì đó ngã hai, ba lần, y cũng không cảm thấy đau.

Nhà Tần Hoãn ở một khu biệt thự cao cấp ngoại thành F thị, vật liệu xây dựng toàn bộ đều nhập khẩu từ nước ngoài, động đất cấp 8 thì không dám nói, nhưng chống lại động đất cấp 6 vẫn không có vấn đề. Hơn nữa sau khu biệt thự này cũng có núi chống đỡ, xung quanh cũng không có tòa nhà cao tầng nào, kiến trúc biệt thự cũng không nhiều. Tần Hoãn có thể chạy ra khỏi nhà mà không gặp nguy hiểm, cũng không cần lo lắng không có chỗ để tránh, vì vậy Tần Hoãn chỉ hoảng loạn chứ không quá sợ hãi.

Vội vàng chạy từ lầu hai xuống, Tần Hoãn đang chạy qua phòng khách phát hiện có điểm không đúng. Y nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời bên ngoài cư nhiên lại có màu vỏ quýt mây tía, mặt trời lại có màu đỏ máu không bình thường, ánh sáng chiếu xuống đem hơn nửa bầu trời nhộm thành màu vỏ quýt. Nhìn quang cảnh không hề giống như sáng sớm, mà càng giống như lúc hoàng hôn mặt trời lặn.

Lúc Tần Hoãn rời giường rõ ràng có nhìn qua cái đồng hồ, mặt trên ghi chú là AM, bây giờ xem lại, có lẽ là y đã nhớ nhầm.

Ra đến ngoài cửa, toàn bộ khu biệt thự yên tĩnh vô cùng quỷ dị, không có bóng người, không có tiếng xe cộ, cũng không có tiếng chim hót. Chỉ có đất đai đang chấn động thỉnh thoảng làm rơi vật gì đó, phát ra âm thanh nặng nề giữa bầu không khí yên tĩnh làm người ta sợ hãi. Ngược lại cũng có vài tiếng nổ mạnh to lớn từ xa vang tới, làm Tần Hoãn không khỏi kinh hãi đến kinh hồn bạt vía, y thậm chí còn có thể nhìn thấy ánh lửa cùng khói đen!

Động đất rung chuyển khoảng bốn, năm phút đồng hồ, hiếm thấy lần động đất nào dài dằng dặc như vậy. Động đất qua đi, Tần Hoãn nằm lê lết trên mặt đất, trong đầu đều là hoang mang, y thậm chí còn cảm giác được một trận mồ hôi lạnh sau lưng.

Sau khi cảm giác được mặt đất không còn chấn động, Tần Hoãn đứng ngốc ở ngoài viện gần mười phút, thấy không có dư chấn, liền bước chân đi vào nhà. Nghĩ một hồi phải tìm điện thoại gọi cho Thiệu Thực Chi, hỏi xem hắn đang ở đâu, có gặp nguy hiểm không.

Thiệu Thực Chi là em trai của Tần Hoãn, một người em trai không chung dòng máu. Năm đó mẹ Tần Hoãn gả cho cha Thiệu Thực Chi, hai gia đình không hoàn chỉnh hợp lại thành một. Tuy rằng Thiệu Thực Chi không thể nào yêu thích người anh trai Tần Hoãn, cũng không thích người mẹ mới này, nhưng Tần Hoãn lại vô cùng yêu thương người em trai Thiệu Thực Chi. Sự yêu thích này không hề có lý do, giống như cha Thiệu Thực Chi yêu thích Tần Hoãn cũng không hề có lý do, xem Tần Hoãn như con ruột mà yêu thương, thậm chí còn để lại vài phần di sản cho Tần Hoãn, Tần Hoãn cũng yêu thương Thiệu Thực Chi như thế.

Về chuyện Thiệu Thực Chi chống cự, Tần Hoãn luôn cảm thấy em trai chưa trưởng thành, vẫn đang trong thời kỳ phản nghịch, bao dung một chút là được, y không hề để tâm tới chuyện này. Trong lòng Tần Hoãn luôn nghĩ, cha mẹ đều đã bị tai nạn ngoài ý muốn mà chết, cõi đời này chỉ còn hai anh em bọn họ nương tựa lẫn nhau mà sống, làm việc gì cũng phải giúp đỡ lẫn nhau, duy trì quan hệ anh em luôn luôn tốt đẹp.

Sau khi trở lại gian phòng trên lầu hai, Tần Hoãn liền lấy điện thoại ra, phát hiện bây giờ quả thực là chín giờ sáng, kỳ quái là, hôm nay không phải là sáng sớm ngày mười tám, mà là sáng sớm ngày mười chín, y vậy mà đã ngủ say suốt cả một ngày!

Tần Hoãn đang lo lắng gọi điện thoại cho Thiệu Thực Chi nên không phát hiện, ở dưới đáy giường hắn lộ ra một cái chân tái nhợt.

Khác với lúc đầu, lần này điện thoại rất nhanh đã có người bắt máy, thanh âm Thiệu Thực Chi bối rối lập tức ập tới, “Tần Hoãn, bây giờ anh đang ở nơi nào? Không có bị gì chứ?”

“Anh không sao, còn em?” Tần Hoãn nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Thiệu Thực Chi, vội nói: “Bây giờ anh đang ở nhà, em mau về đi.”

“Ở nhà? Ở cái khu biệt thự Vân Hồ kia? Rõ ràng sáng hôm nay tôi đâu có nhìn thấy anh!” Thiệu Thực Chi khó tin nói, rồi hỏi: “Vậy có người nào ở gần anh không? Mau đi trốn đi, không không không, mau đi đóng kỹ hết cửa, tất cả các cửa kể cả cửa sổ đều phải đóng kỹ, sau đó phải trốn thật cẩn thận trong nhà vệ sinh, tôi lập tức đi tìm anh!”

Trong lúc Thiệu Thực Chi nói chuyện, luôn có âm thanh ầm ầm không dứt vang lên, khiến hắn nghe không được rõ lắm. Bởi vậy Tần Hoãn vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy mấy câu nói này, có động đất mà đi đóng kỹ hết các cửa rời trốn trong nhà vệ sinh? Y không có nghe nhầm chứ?

Không nghe thấy Tần Hoãn trả lời, Thiệu Thực Chi liền quát: “Tần Hoãn?! Anh có nghe không đấy?!”

“Rồi, rồi, anh biết.” Nghe thấy đệ đệ bảo bối rống mình, Tần Hoãn vội vàng trả lời: “Anh biết rồi, anh lập tức đi trốn trong nhà vệ sinh, em cũng cẩn thận một chút, mau về trước khi lại có động đất.”

“Không phải động đất, là tang thi, tang thi xuất hiện!” Hiếm thấy khi nào Thiệu Thực Chi hoảng loạn như vậy, “Không thèm nghe anh nói nhảm nữa, tôi lập tức trở về, anh nhất định phải trốn kỹ, cẩn thận đừng để lại manh mối, còn nữa, dù ai tới cũng đừng mở cửa! Nhớ đó!” Nói xong, Thiệu Thực Chi dứt khoát cúp điện thoại.

Tần Hoãn sợ tới ngây người, Thiệu Thực Chi cúp điện thoại cũng không phát hiện, khoảng thời gian này đầu y loạn hết cả lên, không biết nghĩ cái gì, chỉ biết làm theo lời Thiệu Thực Chi nói, lập tức mở hệ thống an ninh trong nhà, đem cửa lớn cửa nhỏ đóng hết, sau đó lại đi đóng cửa sổ, thuận tiện mở luôn võng chống trộm.

Sau khi đã đóng hết cửa rồi thì động đất cũng đã dừng lại, Tần Hoãn khó tin nhìn quản gia Ngô bá cứng đờ bò lên từ trong vườn hoa. Sắc mặt ông xám xanh, tay chân cứng ngắc, tròng mắt toàn bộ đều là màu xám trắng, trong con ngươi có một tầng tơ máu dày đặc bao phủ, trên đầu không biết vì sao sứt mẻ ra một vết thương lớn, còn có một dòng máu màu đen chảy xuống tận cổ.

Tang thi thật sự đã xuất hiện! Tần Hoãn không khỏi rùng mình, ngón tay có chút run.

Thiệu Thực Chi luôn rất nhanh nhạy, vậy mà lần này trở về lại mất hơn ba tiếng đồng hồ. Tần Hoãn ở nhà chờ luôn nơm nớp lo sợ, đã mấy lần y do dự có hay không đi ra ngoài tìm Thiệu Thực Chi, nhưng lại lo trong lúc y không có ở nhà thì Thiệu Thực Chi lại về tới.

Trong lúc chờ đợi, Tần Hoãn đã gọi cho Thiệu Thực Chi rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng không bắt máy.

Tần Hoãn cảm thấy mình rất may mắn, Ngô bá đã biến thành tang thi trong vườn hoa sau khi đứng lên khàn khàn gào hai tiếng về phía gian nhà, rồi loạng choạng đi ra khỏi đó. Tần Hoãn nhìn thấy động tác của tang thi quản gia liền lo sợ cầm chắc con dao trong tay đi mở cửa lớn, y không dám để Ngô bá ở lại trong sân, y sợ lúc Thiệu Thực Chi trở về sẽ gặp phải công kích. May là tang thi quản gia không có ý tứ tấn công Tần Hoãn, tuy rằng Tần Hoãn sợ đến mức mềm nhũn cả tay chân, nhưng cũng không có xảy ra việc gì ngoài ý muốn.

Thời điểm bắt đầu hành động, cả người Tần Hoãn vẫn còn có chút ngơ ngơ ngác ngác. Tâm tình không yên làm y không để ý đến, lúc y đi ngang qua chiếc gương vỡ, trên gương không hề xuất hiện hình ảnh của y.

Năm nay Tần Hoãn hai mươi bảy tuổi, là một giáo sư dạy môn lịch sử ở trường trung học. Hiện tại là kỳ nghỉ hè, mỗi ngày y đều trạch ở nhà không ra đường, lần cuối cùng y ra ngoài cũng đã là hai ngày trước đi uống rượu với một người bạn bị thất tình, không ngờ sau khi tỉnh dậy thế giới này liền biến thành mạt thế.

Sau khi Tần Hoãn bình tĩnh lại liền đi khởi động ti vi và máy tính, y muốn xem xem hiện tại bên ngoài như thế nào, lại không ngờ cả ti vi cùng máy tính đều bị hư hỏng, căn bản không thể nào xem tin tức. Máy vi tính thì đỡ hơn một chút, có thể khởi động máy nhưng lại không thể kết nối mạng, ti vi thì hoàn toàn không thể mở, cũng không biết là bị hỏng chỗ nào.

Lúc này Tần Hoãn không hề hay biết, đây không phải là ngày đầu mạt thế, mà là ngày thứ hai. Dưới tình huống toàn tâm để ý đến Thiệu Thực Chi mà y vẫn chưa phát hiện, nhà bếp cùng gian phòng của Thiệu Thực Chi đã có thêm rất nhiều vật tư.

Lúc này, Thiệu Thực Chi cùng Tưởng Vân Lương ở bên ngoài thu thập vật tư đều đang đắm chìm trong kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau mãi vẫn chưa thể lấy lại được bình tĩnh.

“Thực Chi, đã xảy ra chuyện gì?” Tưởng Vân Lương cùng Thiệu Thực Chi khiếp sợ nghe thanh âm lo lắng của Tần Hoãn từ điện thoại di động truyền tới, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ nghi ngờ.

Phải biết, nhật thực đã xuất hiện vào buổi trưa hôm qua, sau khi nhật thực kết thúc, khoảng một phần ba nhân loại đột nhiên bị biến thành tang thi. Sau đó máy tính, ti vi và các đồ vật tương tự liền mất hiệu lực. Mạt thế bắt đầu không một lời báo trước, nhân loại không thể ứng phó kịp. Tần Hoãn có thể gọi điện thoại, đó thật sự là một kỳ tích khó tin.

Tưởng Vân Lương cùng Thiệu Thực Chi là bạn bè, hai năm trước gia đình hắn đều đã đi theo lão gia tử đến đế đô, hắn chỉ đi tới F thị vài ngày, không ngờ lại gặp phải mạt thế, vừa đi liền không thể về, đúng là xui xẻo.

“Tần Hoãn nói anh ta đang ở trong nhà, đang ở trong cái khu biệt thự Vân Hồ kia.” Hiếm khi nào Thiệu Thực Chi cảm thấy mờ mịt như thế này, hôm qua hắn tìm Tần Hoãn cả ngày nhưng cũng không tìm được, hắn cho là Tần Hoãn đã chết, bây giờ đột nhiên lại nhận được cuộc gọi của Tần Hoãn, tâm trạng ngũ vị tạp trần vô cùng phức tạp.

Bây giờ đâu đâu cũng có tang thi, nhưng bên trong khu biệt thự Vân Hồ đều là biệt thự cao cấp, lại xây nơi ngoài thành vắng người, không có nhiều người ở, nên không chịu ảnh hưởng quá lớn. Thiệu Thực Chi cùng Tưởng Vân Lương đều ngầm xem nơi đó là căn cứ tạm thời, trước tiên sống ở đó một thời gian, còn sau này thì phải xem xét tình huống đã. Hiện giờ bọn hắn vào nội thành cũng vì muốn thừa dịp tang thi còn dễ đối phó, vật tư vẫn còn nhiều dễ tìm, nên bọn hắn muốn thu thập một vài thứ.

Cả hai người đều hiểu rõ, nếu như xã hội loài người thật sự lâm vào đường cùng, thì rất nhiều thứ càng dùng sẽ càng thiếu đi, trong thời gian ngắn nhất định phải cố gắng thu thập thật nhiều.

“Anh của ngươi, Tần Hoãn?!” Tưởng Vân Lương khiếp sợ trợn mắt, ngày hôm qua cả hai người bọn họ cùng tìm cả một ngày, nhưng ngay cả cái bóng của Tần Hoãn cũng không thấy.

Thiệu Thực Chi gật đầu, sắc mặt ngưng trọng, Tưởng Vân Lương thở một hơi thật dài, dù sao thì Tần Hoãn vẫn còn sống là tốt rồi.

Tưởng Vân Lương và Thiệu Thực Chi cùng nhau lớn lên, quan hệ giữa Thiệu Thực Chi và Tần Hoãn hắn vô cùng rõ ràng, hắn luôn cho là Thiệu Thực Chi chán ghét Tần Hoãn, không ngờ lúc không tìm thấy Tần Hoãn, người sốt ruột lo lắng sắp phát điên lại là Thiệu Thực Chi.

Dù Thiệu Thực Chi không thích Tần Hoãn, nhưng ấn tượng của Tưởng Vân Lương với Tần Hoãn là phi thường tốt. Từ nhỏ Tần Hoãn đã là đệ khống, vô cùng yêu thương Thiệu Thực Chi, yêu ai yêu cả đường đi, y đối xử với vị bằng hữu của Thiệu Thực Chi là Tưởng Vân Lương không tồi, lúc đến xem Thiệu Thực Chi, Tần Hoãn đưa thức ăn nước canh hay đồ ăn vặt còn có thể cho hắn một phần. Bởi vậy, vừa nghe tin Tần Hoãn vẫn còn ở khu biệt thự Vân Hồ, Thiệu Thực Chi lại có ý định muốn trở về, Tưởng Vân Lương lập tức đồng ý, dù sao thì bọn họ thu thập vật tư cũng đã gần đủ.

“Đi, chúng ta nhanh chóng lên xe, bây giờ đường lối hỗn loạn, phải mất một quãng thời gian mới về tới được.” Tưởng Vân Lương đánh nhịp, hai người đem hết vật tư thu thập được lên xe liền chạy về khu biệt thự Vân Hồ.

Trong tay hai người đều cầm một cây gậy sắc, bên hông Thiệu Thực Chi còn mang theo vũ khí của người nào đó đã tấn công họ vào ngày hôm qua, hai người trẻ tuổi cao một mét tám mấy thoạt nhìn như hung thần ác sát, người bình thường không dám đi trêu bọn họ, tang thi giai đoạn này cũng không phải đối thủ của họ, một đường chạy về nhà có thể xem như thuận lợi.

Tần Hoãn chờ ở nhà vô cùng gấp, hận không thể đứng trước cửa chờ, khi y nhìn thấy Thiệu Thực Chi cùng Tưởng Vân Lương trên xe, liền ấn nút mở cửa, bất quá không biết tại sao hôm nay cái thứ này lại không thể sử dụng, Tần Hoãn có làm thế nào cửa cũng không mở ra. Y không thể làm gì khác ngoài tự thân vận động đi xuống sân mở cửa.

Không đợi Tần Hoãn đi tới cửa, Thiệu Thực Chi đã tự xuống xe dùng chìa khóa mở cửa. Hắn và Tưởng Vân Lương lập tức đi tới cửa chính, giống như không hề nhìn thấy Tần Hoãn, làm Tần Hoãn có chút mờ mịt. Trong lòng y thở dài, không ngờ trong lúc như vậy mà em trai y vẫn còn giận hờn, Tần Hoãn cảm thấy có chút thất vọng, đành đi theo phía sau họ.

Suốt cả đường đi Thiệu Thực Chi không hề nói chuyện với Tần Hoãn, trực tiếp mở cửa phòng. Tần Hoãn tuy cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cái người em trai này luôn tỏ ra xa cách với y, nên Tần Hoãn cũng không quá lưu ý.

Tưởng Vân Lương đi theo ở phía sau, từ sau khi tang thi xuất hiện, thị lực cùng thích lực của hắn đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần, có thể coi là tai thính mắt tinh. Hắn cảm thấy nhà Thiệu Thực Chi quá mức yên tĩnh, quá mức quỷ dị, căn bản không giống nơi có người ở.

Lầu một không có người, Thiệu Thực Chị liền đi lên lầu hai, Thiệu Thực Chi gõ cửa phòng ngủ của Tần Hoãn, “Tần Hoãn!”

Thiệu Thực Chi kêu to, nhưng lại không có ai trả lời, hắn vội vàng đẩy cửa, cửa ầm một tiếng đập mạnh vào tường. Thiệu Thực Chi bước vào phòng, mặt lạnh gọi tên Tần Hoãn, nhưng vẫn không có tiếng trả lời.

Đột nhiên, sắc mặt Thiệu Thực Chi tái nhợt, hoảng hốt nhìn chằm chằm vào một chỗ, Tưởng Vân Lương vừa định hỏi hắn có chuyện gì, nhìn theo hướng mắt hắn, liền thấy một cái chân tái nhợt lộ ra dưới gầm giường —— đó là chân của Tần Hoãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro