Chương 1: Đồ Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày đông, ánh mặt trời lười biếng trải dài trên mặt đất, khí trời ấm áp để cho đường cái vốn nguyên bản quạnh quẽ nay lục tục đi ra không ít người thưởng thức cảnh. Trận tuyết lớn vừa dứt bị mặt trời chiếu dị thường trắng. Đồ Mộng trên tay xách đồ đi trên tuyết, lưu lại một chuỗi vết chân nhợt nhạt.

Mỗi bước đi , nền tuyết sạch sẽ liền bị bước chân nện xuống tiếng " bố kỉ" , không ít tuyết bay tung tóe, dính ở ống quần, tạo nên ướt nhẹp một mảnh nhỏ quần đay

Đồ Mộng rất lâu không cao hứng như vậy...

Cảm giác mình thật như sống lại

Hắn tại 23 tuổi, sắp tốt nghiệp đại học, mà một tháng trước hắn cùng học đệ Lương Hạo chính thức kết giao. Lương Hạo dường như trời sinh là minh tinh, dáng dấp cao lớn đẹp trai, uyên bác tri thức, đội trưởng đội bóng rổ, như vậy đi đến đâu cũng dị thường chói mắt. Nhưng ở thư viện đưa cho hắn tờ giấy, viết: " Học trưởng , ta muốn cùng ngươi kết giao".

Ngay lúc đó, Đồ Mộng đang sắp xếp thư trên bàn, che hết nửa khuôn mặt . sau đó Lương Hạo lại nói: " lúc đó , học trưởng mặt ngây ra nhìn ta, thật sự... rất đáng yêu!"

Thời gian một tháng, Lương Hạo nhiệt tình theo đuổi, để không ít người biết đến, có người xem như chuyện cười đến nhìn, có người lại khinh bỉ xem thường. thế nhưng Lương Hạo hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt người khác, mỗi ngày đúng giờ ở dưới lầu Đồ Mộng nói chuyện, sau đó cười cùng Đồ Mộng kể về những chuyện lý thú phát sinh gần đây.

Đồ Mộng không chống đỡ được, sắp tới hết một tháng, để chàng trai đột nhiên xong vào cuộc sống của mình, nhưng hắn lại không dám đáp ứng, hắn...Rất sợ!

Ngày hôm qua là ngày hắn cùng Lương Hạo quen nhau được một tháng. Tối bầu không khí quá tốt, Lương Hạo đưa hắn về nhà, nhẹ nhàng hôn môn Đồ Mộng, chỉ là nhẹ nhàng đụng chạm, không có một chút nào tình sắc muốn lẫn lộn, lại làm cho Đồ Mộng đối diện Lương Họa một lúc lâu.

"Ta".. Đồ Mộng lòng bàn tay xuất đầy mồ hôi, trái tim thình thịch cổ vũ, nhìn ánh mắt Lương Hạo, khẽ cắn răng, gật đầu một cái khó nhận ra...

Tiếp theo đó, Lương Hạo kích động đem Đồ Mộng ôm vào trong ngực, Đồ Mộng mau mau đẩy một cái, mặt đỏ hơn nửa.

" ngày mai, ... học trưởng có thể đến nhà ta sao?"

Đồ Mộng sững sờ, không biết có nên hay không đáp ứng.

Lương Hạo nhìn thấy dáng vẻ Đồ Mộng khổ sở, lập tức ý thức lời nói của mình không rõ ràng:" không! Không phải! ta ... ta là muốn mời học trưởng đến hỗ trợ trang trí cây giáng sinh!"

Nghe lời giải thích, biết mình hiểu lầm, Đồ Mộng đỏ mặt cúi đầu, đáp ứng.

Bên ngoài dưới 0 độ, gió lạnh thổi làm tóc hai người ngổn ngang cực kì, Đồ Mộng muốn Lương Hạo về sớm chút, hắn cũng muốn lên lầu, Lương Hạo cười đến khóe mắt cũng muốn nhướn lên, nói về nhà lại gọi điện thoại.

Ngày thứ hai, hắn rời giường sớm chuẩn bị ra ngoài, thì mới có tình cảnh đáng sợ đó.

Đồ Mộng đứng trước nhà trọ Lương Hạo, bình phục tâm tình, nhợt nhạt nở nụ cười làm cho khí chất vốn ôn nhu nay dị thường thu hút sự chú ý của người khác. Đáng tiếc Đồ Mộng gõ cửa hồi lâu nhưng bên trong đều không có ai đáp lại!

Đồ Mộng gọi điện thoại cũng không ai tiếp, một luồng khí mạnh mẽ xông lên đầu, làm cho săc mặt Đồ Mộng trắng bệch.

Nên...

Sẽ không có chuyện gì đi!

Đều qua một tháng ! Sẽ không có chuyện gì đi! !

Đồ Mộng càng nghĩ càng thấy hoảng sợ, thật giống vẫn ở trong một cái vòng lẩn quẩn, chính mình cho rằng đi ra ngoài , thu được tự do, quay đầu lại nhưng chỉ là giấc mộng thôi!

Tay Đồ Mộng run rẩy còn đang không ngừng gõ cửa, đốt ngón tay bị gõ đến sưng đỏ, đem bên cạnh hàng xóm đều dẫn đi ra, mà cảnh tượng hắn chờ mong vẫn không có xuất hiện...

Nhà trọ này là một đại gia cho học sinh thuê, chính hắn ở lầu một, làm người hòa ái, hàng xóm cũng là bị vẻ thần kinh của Đồ Mộng biểu hiện làm cho phiền , hùng hùng hổ hổ đi tìm đại gia, đại gia vừa lên đến liền vỗ vỗ Đồ Mộng phía sau lưng, một bên nghe một cao cái sinh viên đại oán giận hắn...

Đại gia lộ ra 'Ngạc nhiên' vẻ mặt, đối với Đồ Mộng nói: "Tiểu tử, bằng hữu ngươi phỏng chừng không ở nhà, ngươi gọi điện thoại hỏi một chút a."

Dáng vẻ Đồ Mộng như là sợ rồi, con ngươi đen như mực lộ ra tuyệt vọng.

Đại gia 'Chặc chặc' vài tiếng, sau đó đem chìa khoá dự bị móc ra, chỉ nghe một tiếng kim loại tiếng va chạm lanh lảnh, cửa bị mở ra ...

Đại gia chưa kịp tản ra, phả vào mặt là một luồng nồng nặc mùi máu tanh! Nhất thời làm hàng xóm vốn đang ồn ào liền yên tĩnh lại...

Yên tĩnh quái dị...

Đồ Mộng bị mùi vị quen thuộc như vậy làm đầu óc choáng váng, đứng tại chỗ dại ra, thật giống như hắn đi vào một bước, sẽ tan vỡ như thế!

Cụ ông đứng phía trước nhất, cau mày, nếp nhăn đầy mặt đều nhét chung một chỗ, có mấy người trẻ tuổi gan lớn cùng đại gia đi vào, chỉ chốc lát sau liền toàn bộ tranh nhau chạy ra, từng người từng người nằm nhoài lên góc tường nôn khan! Cụ ông già nua run rẩy nói người xem náo nhiệt xung quanh hô: "Nhanh! Nhanh... Báo cảnh sát a! Báo cảnh sát! Có người chết ! !"

...

"Lại là ngươi! ? Nói đi, ngươi cùng nạn nhân có quan hệ gì?" vị cảnh sát trung niên một mặt đầy nghi hoặc, cầm bút ký đứng trước mặt Đồ Mộng, phía sau còn theo vài cảnh sát thực tập.

Đồ Mộng mím môi đến trắng bệch, không nói lời nào, trung niên cảnh sát mơ hồ biết Đồ Mộng cùng nạn nhân có quan hệ, cũng không làm khó dễ, đối với cảnh sát thực tập mới đến nói: "Ngươi dẫn hắn đến gian phòng tỉnh táo một chút, sau đó sẽ làm báo cáo."

cảnh sát thực tập gật đầu, trên gương mặt tuấn lãng lạnh lùng không nhìn ra một tia tình cảm gợn sóng, người khác mặc vào cảnh phục lỏng lẻo lỏng lỏng lẻo lẻo cùng với khó coi, giống như ở trên người hắn biểu hiện ra mùi vị khác nhau, đai lưng bên hông đem eo hắn, vóc người hoàn mỹ tỉ lệ lộ ra, chỉ là đứng cùng những khác cảnh sát, từ phía sau cũng không ngăn được khí chất bẩm sinh!

Đồ Mộng tan rã trong tầm mắt chợt xuất hiện một cánh tay thon dài, ra hiệu hắn đứng lên, đi tới trong một phòng khác. Đồ Mộng không có nắm lấy, hai tay buông xuống hai bên, đi vào trong gian phòng, bên tai là kinh hoảng hoặc lo lắng âm thanh...

"chìa khóa dự bị là tiểu tử kia cho ta ! Ta không biết phát sinh cái gì, bạn hắn tìm đến hắn, gõ cửa gõ rất mạnh, ta liền giúp hắn mở cửa... Không nghĩ tới..."

"Ta là hàng xóm cạnh nhà hắn, tối ngày hôm qua nhìn hắn trở về còn rất vui vẻ, ngày hôm nay liền..."

"Ta cùng hắn không quen biết... ngày hôm nay..."

Đồ Mộng cũng đã không biết bọn họ đang nói cái gì , mãi đến tận cửa phòng đóng lại, âm thanh nhất thời bị ngăn cách ở bên ngoài.

Bình tĩnh một hồi lâu, Đồ Mộng trước tiên mở miệng nói chuyện : "Ta tên..."

"Ta biết." Lạnh nhạt âm thanh đánh gãy lời Đồ Mộng, sau đó nói, "Trong tay chúng ta đã có ghi chép thông tin của ngươi , tin tức cá nhân không cần giới thiệu ."

"..." Nếu như vậy, Đồ Mộng không biết nên nói cái gì , hắn cái gì cũng không biết...

Cảnh sát thực tập nhìn Đồ Mộng bộ dáng này, lông mày nhẹ nhàng nhíu nhíu, nói: "Không cần sốt sắng, ta chỉ là cảnh sát thực tập, mới vừa thi đậu cảnh giáo, lại đây thực tập." Cũng chính là mới một năm

"Ngươi có thể gọi ta Thịnh Hoàng." Cảnh sát thực tập đơn giản giới thiệu.

"Ta cần ngươi nói cho ta ngày hôm qua ngươi cùng nạn nhân phát sinh cái gì, cùng với hai vụ án trước có liên hệ gì không."

Đồ Mộng buông ra cắn bờ môi, trắng xám môi dưới hiện lên có mấy cái dấu răng, sau đó nói: "Ngày hôm qua, không có bất thường gì, hắn sau khi đưa ta về nhà, còn gọi điện thoại, cẩn thận hẹn ngày hôm nay đến nhà cùng hắn hoá trang cây giáng sinh, kết quả đến rồi, hắn không có mở cửa..."

"Sau đó đại gia mở cửa sau các ngươi liền nhìn thấy tình trạng của nạn nhân

"... Ân." Đồ Mộng nhớ tới Lương Hạo ngã vào trong vũng máu, ngực cắm vào một chủy thủ, môi toàn bộ cắt lấy lộ ra hàm răng trắng toát cùng máu thịt be bét dáng vẻ, không khỏi có chút buồn nôn.

Thịnh Hoàng thấy Đồ Mộng khó chịu, xoay người đi ra ngoài rót chén nước nước nóng cho Đồ Mộng, Đồ Mộng nhẹ khẽ nói tiếng cám ơn.

Đột nhiên, một chuỗi kỳ ảo chuông điện thoại vang lên, Đồ Mộng mau mau lật xem di động, sau đó lộ ra một vẻ mặt Thịnh Hoàng xem không hiểu vẻ mặt, nhận nghe điện thoại: "Này... Nguyệt sinh..."

"..."

"Ta ở đồn cảnh sát."

"..."

"Không cần , thân thể ngươi không tốt."

"..."

"Được rồi, ta ở chỗ này chờ ngươi. Ân, sẽ không chạy loạn."

Qua không tới một phút, một thiếu niên cao gầy, da dẻ thậm chí màu tóc đều là tuyết bạch theo không ít hoa tuyết đi vào gian phòng nhỏ, đi thẳng tới trước mặt Đồ Mộng, quỳ một chân trên đất nhìn Đồ Mộng nói: "Ca, ngươi không sao chứ?"

Đồ Mộng bị thiếu niên quan tâm , ở trước mặt người ngoài giả bộ kiên cường cũng bắt đầu cấp tốc đổ nát, dúi đầu vào hõm vai thiếu niên, tóc đen mềm mại cùng sợi tóc trắng như tuyết của thiếu niên đan xen vào nhau, càng khiến người ta cảm thấy đẹp một cách quỷ dị

Thiếu niên tựa hồ rất hưởng thụ bị Đồ Mộng như vậy ỷ lại, miệng nhếch lên nhợt nhạt độ cong, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ phần lưng khẽ run rẩy của Đồ Mộng, sau đó nắm Đồ Mộng tay, đối với vẫn nhìn hai người bọn họ Thịnh Hoàng nói: "Ta muốn dẫn ta ca trở trở về."

Thịnh Hoàng lúc này mới nhìn kỹ thanh thiếu niên dung mạo, bạch đáng sợ, thế nhưng phối hợp như vậy đã không thể xưng là đẹp đẽ dáng dấp, không biết là bị thần yêu chuộng vẫn là vứt bỏ...

Tinh xảo không giống con người!

Thịnh Hoàng nói: "Ta không quản sự."

Thiếu niên trực tiếp mang theo Đồ Mộng đi ra ngoài, lưu câu tiếp theo: "Ta đã nói với cảnh sát bên ngoài rồi, chỉ là thông báo ngươi mà thôi."

Bên ngoài tuyết rơi nhẹ, thiếu niên nếu không mặc áo gió nâu nhạt, hầu như đều muốn hòa vào cảnh tuyết như thế, mà bên cạnh hắn, thanh niên bị hắn ôm vào trong ngực, rõ ràng chiều cao không thể so thanh niên cũng làm cho người ta thấy dáng vẻ bị bảo hộ .

"Ca, không phải sợ a, ta sẽ vẫn ở bên cạnh ngươi." Thiếu niên ngửi mùi thơm ngát đặc hữu chỉ có ở thanh niên, đang khi nói chuyện còn nương theo một tầng sương trắng, "Trở về ,ta làm canh cho ca ca uống a~"

Đồ Mộng nắm chặt góc áo Đồ Nguyệt Sinh, gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro