Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau tỉnh lại, Quý Thu Bạch liền cảm thấy trong lòng mình ngạnh ngạnh, lại thấy một cục tròn tròn ấm áp. Cậu mở to mắt, vừa thấy không biết khi nào, chó nhỏ thế nhưng từ thảm bò đi, chui vào trong lòng mình.
Quý Thu Bạch sờ sờ mấy cong lông dựng đứng của nó, lại sờ sờ tứ chi cường tráng, nghĩ thầm chó nhỏ này không phải là chó trưởng thành sao? Móng vuốt lớn như vậy?
Mẹ Quý đi vào, bưng tới một ly sữa bò, hỏi:
"Nó tên gì?"
"..." Quý Thu Bạch nghĩ nghĩ, nói, "Gọi là Tiểu Lang đi? Con nhìn bộ dáng giữ của của nó thật giống sói nhỏ."
Quý Thu Bạch từ tủ lạnh lấy ra cháo thịt còn dư từ ngày hôm qua, đặt trong nồi hấp, chờ đến cháo thịt không còn quá lạnh, liền lấy ra bưng cho Tiểu Lang.
Tiểu Lang tựa hồ tối hôm qua gầm rú quá dùng sức, tiêu hao rất nhiều thể lực, rõ ràng tối hôm qua ăn đến bụng căng lớn, buổi sáng lại bắt đầu ngấu nghiến.
Quý Thu Bạch buông đũa, liếc Tiểu Lang một cái, phát hiện Tiểu Lang đã xực hết cháo, mà nó vẫn còn đang liếm cháo thừa ở bên thành bát.
Quý Thu Bạch bế Tiểu Lang lên nhìn nhìn, phát hiện cái bụng lại phình ra, nhìn cái phát hiện ra ngay thực giống một quả cầu khí nhỏ.
Quý Thu Bạch nhìn bộ dáng ăn đến sống dở chết dở, vừa muốn khóc vừa muốn cười. Cậu buông Tiểu Lang, cùng mẹ Quý cùng nhau đi ra cửa.
"Ta giữa trưa về nấu cơm cho mi." Quý Thu Bạch đối với Tiểu Lang nói, "Mi đừng bướng bỉnh a."
Nói xong, Quý Thu Bạch đem cửa đóng lại.
Buổi sáng, thời điểm Quý Thu Bạch đi học cảm thấy trong lòng không yên. Hắn nhớ tiếng hô đinh tai nhức óc kia của Tiểu Lang, vô cùng sợ hãi ban ngày nó cũng như vậy, sẽ ảnh hưởng đến hàng xóm.
Chờ đến khi Quý Thu Bạch vội vàng chạy về nhà, mới thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Lang trong nhà không làm loạn đến long trời lở đất. Nó nhắm mắt, quỳ rạp trên mặt đất ngủ.
Quý Thu Bạch đem Tiểu Lang ôm vào, Tiểu Lang ngủ thật say, căn bản không có ý muốn tỉnh. Quý Thu Bạch ngửi mùi trên người nó, hừm, mùi rất nặng.
"Tiểu Lang." Quý Thu Bạch muốn gọi nó dậy, nhưng Tiểu Lang vẫn nhắm mắt, hô hấp đều đều.
Vì thế Quý Thu Bạch liền dùng ngón tay nhéo nhéo lỗ tai nó, đem cái tai đang dựng thẳng lên ấn xuống, sau đó buông ra tay, làm nó lỗ tai bật phắt lên.
Trong lúc ngủ mơ Tiểu Lang không thèm để ý, chỉ là dùng chân trước cọ cọ lỗ tai, đôi mắt không thèm mở.
"Được rồi." Quý Thu Bạch nhận mệnh, buông nó ra, rồi đi tới phòng bếp, nấu cơm cho nó.
Cậu mang cơm còn dư trước kia đổ vào canh thịt, hơn nữa còn nấu chín trứng gà, lại thả chút hạt nêm, nấu đến nhuyễn bưng cho Tiểu Lang.
Thứ này này mùi không hẳn là thơm ngon, nhưng Tiểu Lang một chút đều không chê, cái bộ dạng liều mạng nhai nuốt đồ ăn vào trong bụng làm Quý Thu Bạch vô cùng vui vẻ.
Nó cuối cùng cũng tỉnh.
Quý Thu Bạch dùng vòi hoa sen cấp tốc rửa mông cho Tiểu Lang, trong lúc đó Tiểu Lang lại không ngừng giãy giụa.
"Về sau muốn đi tiểu phải tiểu ở bên ngoài." Quý Thu Bạch dắt Tiểu Lang đi ra ngoài, muốn cho nó ngắm trời một lúc.
Ai ngờ đến, thời điểm Tiểu Lang bị túm, liền vô cùng táo bạo, liều mạng lắc đầu, không cho Quý Thu Bạch chạm vào đầu nó.
"Gừ gừ gừ" Quý Thu Bạch bị dáng vẻ điên cuồng phẫn nộ kia làm kinh sợ, vội vàng buông tay ra, không túm đầu nó, đem nó ôm vào trong lòng.
"Không túm mi nữa, được không?"
Tiểu Lang một lần nữa bị bế lên, liền an tĩnh, móng vuốt gắt gao mà bắt lấy cánh tay Quý Thu Bạch.
Quý Thu Bạch đem nó ra bên ngoài, cho nó phơi nắng.
Tứ chi của Tiểu Lang rất cường tráng, nhưng lại không sức lực, lớn như vậy chỉ có thể bò trên mặt đất. Quý Thu Bạch nghi ngờ nó trước kia bị đói đến ngất đi, cho nên hiện tại ăn cơm mới liều mạng như vậy.
Về sau Quý Thu Bạch nhớ lại, đột nhiên cảm thấy mình khi đó thật ngốc. Tiểu Lang căn bản là không phải không có sức lực, nó chỉ lười đến không thèm đứng lên mà thôi.
Quý Thu Bạch nhìn Tiểu Lang nằm xụi lơ trên mặt đất phơi nắng, không nhúc nhích, thực ngoan, vì thế liền để nó ở bên ngoài, chính mình quay về giặt rửa tấm thảm mà Tiểu Lang bậy lên.
Dù sao cũng không phải giống chó danh giá, cũng không sợ bị trộm đi.
Chờ đến khi Quý Thu Bạch đem thảm rửa sạch sẽ, thời điểm ra bên ngoài, Tiểu Lang vẫn nằm chỗ cũ, giống như là đã chếyt, vẫn không nhúc nhích.
Quý Thu Bạch xoa xoa tay mình, đem Tiểu Lang ôm vào trong phòng.
Tiểu Lang vô cùng chán ghét việc Quý Thu Bạch túm nó dắt đi, nhưng ôm như vậy, Tiểu Lang rất thích.
Vừa rồi cái bụng nhỏ như quả cầu khí, nay một lát sau liền xẹp xuống. Quý Thu Bạch liếc bụng Tiểu Lang một cái, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa Tiểu Lang.
"Ách." Tiểu Lang ợ một cái, liền nhắm mắt lại.
"Vậy mi ngủ đi." Quý Thu Bạch đem nó đặt trên giường, nói, "Đừng chạy loạn, đừng cắn đồ vật a."
Tuy rằng kêu nó là "Tiểu Lang", nhưng khi đó Quý Thu Bạch còn không ý thức được nó thật ra là một con sói, thời điểm tan học vào buổi tối, cậu liền đi mua đồ chơi cho chó, hi vọng Tiểu Lang sẽ không cắn sopha nhà cậu nữa. Nhưng cậu vừa về nhà, liền nhìn thấy mẹ mình dùng tay túm da cổ Tiểu Lang, đem Tiểu Lang ném ra ngoài.
Tiểu Lang có vẻ thực bình tĩnh, chỉ là hơi hơi mở miệng ra, trong miệng phát ra thanh âm đe dọa.
Gương mặt mẹ Quý tức đến đỏ bừng, lúc sau nhìn Quý Thu Bạch, thét to: "Xem con chó ngoan con nuôi này!"
"Làm sao vậy?" Quý Thu Bạch nhíu mày, khoá xe đạp cẩn thận, mới bước vào cửa.
Hàng xóm vốn dĩ định dạo quanh xem nào nhiệt lại nhìn thấy Quý Thu Bạch trở về, đều bắt đầu khuyên Quý Thu Bạch, nói: "Đây cũng không phải chó ngoan, còn đem đồ vật trong nhà cắn hỏng, mau ném đi."
Quý Thu Bạch ôm Tiểu Lang từ trong tay mẹ, sau đó đi vào nhà, thấy trong nhà một mảnh hỗn độn, không khỏi mở to hai mắt.
Toàn bộ dường như bị trộm qua, giấy vệ sinh bị xé mảnh nhỏ, sợi bông trong gối, còn có sách bài tập của Quý Thu Bạch, tất cả đều la liệt trên mặt đất. Sopha mới mua cũng có ba vết cào.
"Được rồi, con đã biết." Quý Thu Bạch đối với mẹ nói: "Con liền dọn. Con mua cho nó đồ chơi, lần sau sẽ ngoan."
Mẹ Quý vốn dĩ vô cùng tức giận, nhưng lại nhìn con trai mình không để ý, liền không còn sinh khí.
Quý Thu Bạch đem nhốt Tiểu Lang trong WC, bởi vì nơi đó là nơi duy nhất không có thứ gì đáng để nó "cướp bóc". Chờ Quý Thu Bạch quét nhà sạch sẽ, mới thả Tiểu Lang ra, Quý Thu Bạch mới phát hiện hành động ban nãy của mình có bao nhiêu ngu ngốc.
Trong WC thì cơ hồ tất cả giấy đều bị Tiểu Lang cắn xé, Tiểu Lang còn đem giấy nhồi vào miệng của mình.
Quý Thu Bạch dùng ngón tay moi mảnh vụn trong miệng Tiểu Lang ra, thở dài, lầm bầm lầu bầu nói:"Cho mi ăn quá nhiều, dư thừa tinh lực không có chỗ nào phát tiết nên mới nghịch ngợm như vậy đi."
Quý Thu Bạch nhìn Tiểu Lang, giơ nó lên ngang tầm mắt của mình, nói: "Sau này mi một ngày chỉ có hai bữa cơm."
Tiểu Lang mở to hai mắt nhìn Quý Thu Bạch, đột nhiên giơ móng vuốt lên, đạp vào mặt Quý Thu Bạch.
"Mẹ," Quý Thu Bạch đem Tiểu Lang mang ra ngoài cửa, nói: "Con mang nó đi ra ngoài chơi một lát, mẹ ăn cơm trước đi, đừng chờ con."
Quý Thu Bạch còn có rất nhiều việc phải làm, cho nên chỉ có thể mang Tiểu Lang đi ra ngoài nhiều nhất là nửa giờ.
Nhưng vừa rồi Tiểu Lang ở WC sinh long hoạt hổ, vừa ra đến bên ngoài liền lập tức quỳ rạp trên mặt đất, làm ra bộ dáng muốn đi ngủ.
"Chạy đi Tiểu Lang." Quý Thu Bạch giúp Tiểu Lang xoa xoa chân, hi vọng nó có thể nhanh chóng đứng lên.
Đúng lúc này, Tiểu Lang đột nhiên đứng lên, sau đó vững vàng bước tới trong lòng Quý Thu Bạch.
"..." Quý Thu Bạch kinh ngạc nói, "Mi có thể đứng lên."
Tiểu Lang dùng răng sữa cắn ngón tay Quý Thu Bạch.
Quý Thu Bạch đặt nó trên mặt đất, cách xa mình năm mét. Giang hai tay, nói: "Tiểu Lang, tới."
Không biết có phải ảo giác hay không, thế nhưng Quý Thu Bạch nhìn thấy Tiểu Lang trợn mắt, sau đó lười nhác mà đi đến bên cạnh Quý Thu Bạch, dùng đầu đụng đụng cậu một chút.
Thời điểm Quý Thu Bạch về nhà ăn cơm, liền mở TV xem Bản Tin Thời Sự.
Quý Thu Bạch lúc ăn cơm, không cho Tiểu Lang đồ ăn. Tiểu Lang cũng không giống như mấy con chó bình thường ngồi bên cạnh kêu, nó chỉ ngồi xổm ở cửa, lạnh lùng mà trừng Quý Thu Bạch.
Quý Thu Bạch bị nó trừng sau lưng đến lạnh cả người. Cậu nhìn Tiểu Lang đang an vị ở cửa, phảng phất uy hiếp "không cho tui ăn tui liền đi".
Bản Tin Thời Sự chiếu khuôn mặt một người nông dân thuần phát, nhíu mày nói: "Năm nay mưa lớn, đất trũng nước quá nhiều, người và xe không thể nào vào được, xong sau đó nước còn không trôi, mùa hè như thế nào lại có vài đợt tuyết? Tháng bảy tháng tám còn có sương mù, nông dân không biết cày ruộng như nào a."
Quý Thu Bạch một bên nhìn người nông dân kia, một bên đứng lên, ôm Tiểu Lang trên đùi, dùng tay uy Tiểu Lang ăn từng khối thịt.
Cậu sợ hãi tư thế ăn của Tiểu Lang, sợ chính mình cho nó quá nhiều đồ ăn, làm bụng Tiểu Lang căng chết, buổi tối ăn nhiều như vậy cũng không dễ tiêu hóa, Quý Thu Bạch quyết định về sau mỗi tối liền chậm rãi như vậy uy nó ăn.
Tiểu Lang hiển nhiên không hài lòng với tốc độ của Quý Thu Bạch, nhanh nhảu đem thịt ăn xong, sau đó liền bắt đầu cắn ngón tay Quý Thu Bạch.
Quý Thu Bạch lấy ra một quả trứng luộc, còn chưa kịp bóp nát, Tiểu Lang liền một ngoạm đem trứng gà nuốt xuống.
Một quả trứng so với miệng Tiểu Lang còn lớn hơn bị Tiểu Lang kẹp ở trong miệng, Quý Thu Bạch trong lòng cả kinh, trong lòng nói trứng gà to như vậy, còn không làm nó sặc chết?
Quý Thu Bạch cũng không kịp xem Bản Tin Thời Sự, vội vàng vạch miệng Tiểu Lang, phải móc nó ra bằng được.
Yết hầu Tiểu Lang động động, nhanh nhẹn mà đem một khối lòng đỏ trứng nuốt xuống.
"..."
Bản Tin Thời Sự truyền ra âm thanh rõ ràng của biên tập viên.
"Năm trăm triệu mẫu đất, giá mỗi mẫu tăng lên năm mươi nguyên"
"Phí dọn tuyết các mẫu trồng lúa nước tăng lên 200 nguyên."
"Các cấp ngành liên quan chứng thực các mẫu ươm mạ, xúc tiến kỹ thuật."
((Phần này mình dịch bừa, nhưng ý chính là chính phủ thông báo giá đất tăng, các bạn nếu biết sai chỗ nào thì giúp mình nhé))
"Ách." Tiểu Lang bị nghẹn đến suýt nôn khan, Quý Thu Bạch vội vàng giúp nó vỗ lưng.
Năm nay thời tiết không tốt chút nào, đến tháng bốn, tháng năm tuyết còn rơi, Đông Bắc bên kia càng quá đáng hơn, nghe ba ba đi buôn bán ở Đông Bắc nói, có đôi khi vừa cởi áo lông ra, ngày hôm sau nhiệt độ không khí liền giảm, lại phải mặc áo lông vào.
Quý Thu Bạch một bên đổ nước cho Tiểu Lang, một bên nhìn mẹ nói: "Thời tiết xấu như vậy, không biết ba ba có sinh bệnh hay không."
"Tháng bảy tháng tám năm nay tuyết vẫn còn rơi, thật kì quái." Mẹ Quý cúi đầu nói, "Không phải toàn thế giới đang ấm lên sao?"
Tác giả có lời muốn nói: Chờ một chút, tôi muốn ấp ủ một chút tận thế......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ