Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Nhạc chết vào năm thứ ba của thời kỳ mạt thế, khi khí hậu trở nên cực kỳ khắc nghiệt và đất đai bị ô nhiễm. Chỉ có một số ít khu vực không bị ô nhiễm đủ để trồng trọt và thu hoạch, nhưng vẫn có rất nhiều người chết đói vì không có đủ thức ăn. Hà Nhạc chính là một trong số những người chết đói. Mặc dù đó là một sự bất hạnh, nhưng chỉ có Hà Nhạc biết rõ rằng nếu chỉ dựa vào bản thân mình, cậu không thể sống sót đến năm thứ ba của mạt thế. Nếu... nếu có một cơ hội quay trở lại, cậu nhất định sẽ không để nó bảo vệ mình mà chết... Tại sao lại có cái gì đó chói mắt như vậy? Còn cậu không phải đã chết sao, chẳng lẽ đây là thiên đường. Liệu cậu có thể nhìn thấy tiểu bạch không? Hà Nhạc nhắm mắt và suy nghĩ miên man, nhưng bị tiếng kêu quen thuộc của một con chó làm cậu mở mắt ngay lập tức.
Bởi vì thời gian dài không gặp ánh sáng, bị ánh sáng lóe lại khiến cậu nhắm tịt 2 mắt, bên tai truyền đến vài tiếng chó sủa, nhưng là sao có thể, tiểu bạch mấy ngày trước hỗn chiến vì bảo hộ chính mình, bị người chém vài đao đã sớm không còn.
Một con chó cả người tuyết trắng , vây quanh ở mép giường kêu vài tiếng, quay đầu như là nghi hoặc chủ nhân vì cái gì không để ý tới chính mình, vì thế trực tiếp vui sướng nhảy lên trên giường tiến đến bên người chủ nhân, liếm Hà Nhạc đầy mặt nước miếng.
Hà Nhạc đột nhiên mở to mắt, nhìn khung cảnh quen thuộc trước mặt cùng với chú chó trắng, hoài niệm một hồi lâu, này căn nhà chính mình thuê 2 phòng 1 sảnh sao? Bản thân cậu đây là đã trở lại? Thời đại này, có ai không thấy qua mấy quyển tiểu thuyết mạt thế trọng sinh, cho nên cậu đây là gặp phải vận may, đuổi kịp trào lưu?
Vậy là lời cầu nguyện trước kia của cậu thành công? Đúng rồi, Hà Nhạc lấy ra di động nhìn nhìn thời gian, cùng với gần nhất phát sinh sự việc, thực tốt, cậu về tới trước mạt thế một tháng, một tháng này cũng có cũng đủ thời gian cho cậu thu thập đủ vật tư, tuyệt đối sẽ không trải qua một lần đang sống sờ sờ thì lại chết vì đói
Hà Nhạc nghĩ đến đói chết cái gì cũng chưa quản, ôm tiểu bạch đi đến tủ lạnh, may mắn tủ lạnh còn có bánh kem cùng trái cây lúc trước mua, trực tiếp nhìn đến cái gì liền cho luôn vào miệng, thẳng đến lúc lấp đầy bụng, rốt cuộc ăn không nổi cái gì nữa mới thôi
Tiểu bạch không biết là bị cậu như quỷ chết đói đầu thai ăn đến mức doạ người hay là như thế nào, vẫn cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, tiểu bạch luôn luôn hoạt bát hiếu động cầu được cậu chú ý, lần này ngoan ngoãn ngồi nhìn cậu ăn, thẳng đến lúc cậu dừng ăn cơm lại, mới an ủi dùng lông xù xù của mình, đầu cọ cọ vào người cậu
Hà Nhạc nhìn tiểu bạch, ôm lấy nó, một bên khóc một bên nói, ô ô, tiểu bạch thật tốt, lần này ta nhất định sẽ hảo hảo bảo hộ ngươi, sẽ không làm ngươi ở bởi vì sự yếu đuối của ta mà chết, lần này chúng ta nhất định sẽ sống thật tốt.
"Được rồi." Lau hai thanh nước mắt, dừng lại động tác xoa đầu con chó. Hà Nhạc lấy di động ra bắt đầu xem xét tài sản của mình. không nhiều lắm, tầm 10 mấy vạn, nhưng đối với mạt thế phía trước đây khả năng cũng là một bút tài sản không hề nhỏ, nhưng nghĩ đến mạt thế lúc sau, tiền cũng chỉ là những con số, cùng một ít giấy mà thôi, còn không hữu dụng bằng vàng.
Hiện tại chỉ có thể đuổi kịp thời gian trước khi mạt thế xảy ra đem tiển đổi thành vật tư, cậu tự hỏi rằng không biết bản thân lần này có thể có dị năng hay không, rốt cuộc ở mạt thế chỉ có thể dựa vào bản thân mà trở nên cường đại, mới có thể sống sót ở nửa sau của mạt thế. Ngay sau đó, cậu ngồi xếp bằng, dùng sức tập trung......
Nhưng ở kiếp trước Hà Nhạc đều không có dị năng. hiển nhiên tại đây một đời một chốc một lát cũng không biết thí nghiệm xem bản thân mình có dị năng hay không, chỉ có thể trước mắt gác lại
Nhìn di động có đủ loại đồ vật, Hà Nhạc điên cuồng chốt đơn, mạt thế tương đối thiếu đồ vật, như là "khăn giấy, bánh nén khô, còn có có thể ở trên mạng mua dược phẩm, cùng với trang phục mùa đông đều mua toàn bộ." Nhưng mấy thứ này nhiều như vậy nên để ở nơi nào mới là vấn đề, Bản thân câu hiện tại sống ở căn phòng này đều là thuê vị trí ở tầng 5, phải biết rằng mạt thế tiến đến sau năm thứ hai các căn cứ mới phổ biến có điện, năm thứ nhất cũng chỉ có đại căn cứ có dầu diesel máy phát điện có thể tự mình chế tạo điện, nếu không thì chính là tìm những người có dị năng hệ lôi điện
Đến lúc đó không có điện, thang máy khẳng định không dùng được. Hà Nhạc nhìn di động đặt đơn đặt hàng linh quang chợt lóe, đúng rồi cậu có thể thuê một căn phòng ở căn cứ hoa trung đời trước. dù sao lúc mạt thế tới, căn bản sẽ không ai quan tâm cậu vẫn đang thuê hay như thế nào, nghĩ đến đây, cậu lập tức đứng dậy, nói là làm liền.
Đi đến cánh cửa lớn màu nâu, lấy chìa khóa treo bên cạnh bảng lề cửa. Nhìn chú chó nhỏ trắng thuần đi theo phía sau. Hà Nhạc nghĩ đến mang theo tiểu bạch hình như không tiện, nếu cậu có không gian có thể chứa đựng vật sống thì tốt biết mấy
Một ngón tay thon dài trắng nõn như bạch ngọc đặt ở trên đầu chú chó xoa xoa, đối với tiểu bạch trấn an nói: "Tiểu bạch ngoan, chờ ta trở lại mang cho ngươi một cái đùi gà thật lớn."
Hà Nhạc mở cửa phòng liền đi ra ngoài, đi đến bên ngoài nhìn dòng xe như nước đổ trên dường phố, cảm giác dường như đã trôi qua mấy đời, vừa vặn muốn tới nơi nào đó ăn cơm, nghe trong không khí có mùi vị của đồ ăn, cậu sờ sờ bụng, tuy rằng cậu vừa mới ăn, nhưng như thế nào lại có giác lại đói bụng?
Cậu đi đến trạm xe buýt, bởi vì thời tiết quá nóng, người cũng không nhiều. "Tê." Có cái gì lóe một chút, một lát sau cảm giác không có gì nữa, Hà Nhạc mới đem cánh tay che ở mắt buông ra
Nhìn xung quanh, "Di!" Cậu đi đến vành đai xanh, Hà Nhạc đem đồ vật nhặt lên, cảm thấy ở trên tay xúc cảm lạnh lẽo, vuốt thực thoải mái, là một khối ngọc bài, mặt trên viết chữ xem không rõ lắm, nhíu nhíu mày, nghi hoặc nói: "Ai lại sơ ý như vậy, xem ngọc bài này chất lương không tồi, trước cầm đi. Việc cấp bách vẫn là trước đem phòng thuê đã rồi lại nói."
Vừa vặn, cùng với một tiếng kẽo kẹt một chiếc xe buýt màu xanh ngừng ở trước mặt cậu, mở cửa xe, một cỗ không khí lạnh ập vào trước mặt. "Tê, còn có hơi lạnh a." Hà Nhạc ôm lấy chính mình sờ sờ, tìm được vị trí vội vàng ngồi xuống, chỉ là còn chưa ngồi được một lúc, một bác gái mập mạp, trên mặt còn có chút dữ tợn đứng ở trước mặt cậu, bà lấy căn ngón tay chỉ vào Hà Nhạc vênh mặt hất hàm sai khiến nói: "nhìn cái gì, không biết kính lão đắc thọ sao? Còn không đi ra, còn muốn ta giáo ngươi sao?" Nói xong còn muốn động thủ đẩy Hà Nhạc ra
Hà Nhạc buồn cười, nghĩ thầm, tuy rằng cậu không gây chuyện, nhưng cậu cũng không sợ chuyện, vội vàng che lại dạ dày của chính mình giả vờ không thoải mái nói: "Ai u, bác gái dạ dày cháu không thoải mái, là ngồi giao thông công cộng đi bệnh viện, thật là ngại a" nói xong còn kêu to, chọc cho người ngồi trên xe buýt đều nhìn về hưởng này
Bác gái thấy mọi người đều hướng bên này nhìn, cũng không tiếp tục gây chuyện, vừa vặn có người xuống xe, vội vàng trốn vào vị trí đó, nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn bộ dạng dường như là đang xấu hổ
Nếu không phải Hà Nhạc từ đời trước trở về, biết đây không phải người tốt, bằng không khả năng thật sự sẽ bị bà ta lừa, hơn nữa vừa nãy mới nhìn thấy ánh mắt bà ta loé lên sự tàn nhẫn thoáng qua
A! Nàng chính người ở đời trước, mạt thế trước lúc xảy ra là một bác gái danh tiếng lấy lừng, lúc mạt thế chưa bắt đầu, cũng là vì ngồi xe buýt thường xuyên cùng người khác xảy ra xung đột mà lấy tin tức của người khác, bất quá lần này bà ta như thế nào sẽ dễ dàng như vậy liền bỏ qua cậu?
Nghĩ đến đây, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, thông qua cửa sổ phát hiện bác gái cư nhiên lặng lẽ nhìn trộm qua phương hướng này, không đúng, nói đơn giản là không phải nhìn cậu, chẳng lẽ là coi trọng trong túi ngọc này?
Chính là cậu nhớ rõ lúc cậu nhặt được xung quanh rõ ràng không có người, xem trong mắt bà ta đều là sự tham lam, không cần hỏi, cái này tuyệt đối không phải của bà ta, thật là kỳ quái.
Chẳng lẽ miếng ngọc này rất quan trọng với bà ta ?
"Lên xe không cần chen chúc a, chậm một chút!" Theo cửa xe mở ra, lần này có một số lớn người lên xe, Hà Nhạc nhìn trong đó một cô bé nhỏ tuổi, không phải rất xinh đẹp, chỉ là biểu hiện của cô từ lúc mới lên xe liền rất kỳ lạ.

Một cô bé đầu tóc rối tung tầm 13-14 tuổi, tay dùng sức bắt lấy váy vạt áo của chính mình, cắn môi, nhìn có điểm không biết làm sao, tựa hồ phát hiện tầm mắt của Hà Nhạc. Nhìn Hà Nhạc, lại quay đầu lại nhìn từ đầu xe buýt, từ lúc lên vẫn luôn đi theo 1 đại thúc địa trung hải, lại không được tự nhiên kéo kéo váy vạt áo của bản thân, quay đầu lại nhìn Hà Nhạc muốn nói lại thôi.

Nhìn nữ hài bộ dạng xin giúp đỡ , Hà Nhạc còn có cái gì không rõ, chỉ là hôm nay đây là tình huống như thế nào, bản thân cậu vì sao lúc nào cũng gặp phải.

Lấy ra di động đối với đại thúc Địa Trung Hải không thành thật chụp mấy tấm, lại ghi lại mấy cái video, thu hồi di động bỏ vào trong túi, đi tới hướng của cô bé, đối với cô bé nói: "Lily nha, sao thấy anh của mình cũng không biết chào hỏi nha?" Vừa nói vừa đem cô bé kéo đến phía mình, bảo đảm người ở phía sau, lại không lưu lại dấu vết túi ngọc bài đặt ở phía sau balo của đại thúc đáng khinh.

Quay đầu đối với cô bé nở nụ cười: "Lily, anh chuẩn bị quà cho em a." Nói, ở trong túi tìm tìm, hiển nhiên cái gì đều không có, Hà Nhạc đối với cô bé chớp chớp mắt, gọi vào: "Ai nha! đồ vật của mình như thế nào không thấy, đại gia có hay không nhìn thấy đồ vật của ta a, là một cái ngọc bài, đại gia nhấc chân, ta tìm xem a!"

Nữ hài nhìn vị ca ca trước mặt này, hoàn toàn quên mất mình vừa mới khơ coi, biết đại ca ca đang giúp chính mình, vì thế tiếp theo câu chuyện nói: "Ai u, anh ơi, anh như thế nào không cẩn thận như vậy, mau tìm xem." Sau lại chỉ vào Balo màu đen phía sau đại thúc Địa Trung Hải kinh ngạc nói: "Có phải là cái này hay không, anh mau nhìn xem"

"Không sai, chính là cái này, mau bắt ăn trộm a, hắn là ăn trộm, trộm đồ vật a!" Quay đầu đối với mặt với những người đang xem náo nhiệt kêu lên "Phiền mọi người báo cảnh sát, cảm ơn moi người !"

Cảnh sát tới lúc sau, Hà Nhạc phối hợp cảnh sát cùng cô bé cùng nhau ngồi xe cảnh sát đi đồn công an, ở trên đường cô bé đối với Hà Nhạc nói: "Cảm ơn anh, đại ca ca, em tên lâm lâm, vừa mới nãy anh thật sự quá đẹp trai." Trên mặt đều là đỏ rực.

"Hắc hắc, không có gì, anh tên Hà Nhạc!" Cảnh sát đánh gãy hai người nói, "Tới rồi, có thể đi vào làm thủ tục." Hai người đối diện mà cười, dừng câu chuyện, ngồi vào ghế trên sau, Hà Nhạc thẳng thắn nói: "Hắn không có trộm đồ vật, nhưng hắn làm chuyện khác." Nói liền đem điện thoại đưa chứng cứ cho cảnh sát nhìn.

"Tôi họ Phương, 2 người có thể nói với tôi, tiểu tử tên Hà Nhạc, tôi biết cậu muốn bảo vệ cô bé này, nhưng lần sau đề nghị không cần làm như vậy, nếu không phải hôm nay tên này là kẻ tái phạm, bằng không, cậu còn phải chính mình làm bị cáo."

Hà Nhạc vuốt đầu mình, "Yên tâm đi, phương cảnh sát, không có lần sau." Từ chỗ phương cảnh sát đem ngọc bài lấy lại, Hà Nhạc bắt đầu đi xem phòng, cũng không lớn, nhưng ở đời trước hoa trung căn cứ cũng là căn cứ ở vị trí trung gian

"Hô, rốt cuộc cũng tìm xong phòng, nhưng mà cái ngọc bài Này tại sao vuốt phía trước không còn bóng loáng!" Đem ngọc bài giơ lên trước mắt, quơ quơ, chẳng lẽ không cẩn thận làm hỏng rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro