Chương 14,15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14

Nhìn qua giống như đã bị một vật gì đó cực kỳ to lớn tập kích, vách tường vỡ ra thành từng mảnh từng mảnh, An Thần âm thầm nuốt nước miếng một cái. Đây là cậu mới sơn cách đả ngưu đó hả? Hay là cách không châm lửa vậy ta? Tại sao một quyền này có thể trực tiếp xuyên qua phòng của Đường Văn Triết, đánh nát một vách tường trong phòng Tào Tư Viễn luôn vậy trời!!!

Sơn cách đả ngưu: một loại võ thuật truyền thuyết của Trung Quốc có thể vận chưởng công kích kể cả khi đang cách cả một khoảng không, đánh bại đối thủ một cách dễ dàng, tuy nhiên chiêu thức này cũng không thật sự tồn tại.

Chẳng lẽ là đột nhiên bàn tay vàng đã được thăng cấp rồi hở?

An Thần còn đang biểu thị vui sướng, đồng thời cũng bắt đầu hơi hơi lo lắng.

Nghe nói, lúc đó có người được tận mắt chứng kiến một màn lịch sử oanh liệt kia. Ban ngày ban mặt, bỗng nhiên trên vách tường xuất hiện một nắm tay đen thùi không lớn không nhỏ, còn chưa kịp đợi cho bọn họ nhìn thấy rõ ràng, cả mặt tường liền xuất hiện những vết rạn nứt tựa như mạng nhện, sau đó ầm ầm vỡ vụn.

Sau khi Đàm Hải biết được chuyện này, vội vã vọt vào phòng của Tào Tư Viễn, giậm chân xù lông ngay tại chỗ: “Tào đội phó, dù cậu có muốn tu luyện thì cũng đừng có lấy vách tường ra mà thí nghiệm chứ! Cậu có biết là, muốn tu sửa lại có bao nhiêu phiền phức hay không hả!”

Y là người phụ trách xử lý những chuyện vụn vặt, đối với những người ăn ở không rồi đi kiếm chuyện, không những vậy người đó còn phá hoại của công, đương nhiên là y sẽ không cho người nọ sắc mặt tốt rồi, huống chi loại chuyện bất ngờ phát sinh này, cũng tương đương với chuyện, thời gian nghỉ ngơi vốn đã rất ngắn ngủi của y, hiện tại lại càng trở nên ít hơn nữa rồi đó!

Tào Tư Viễn đã hết đường chối cãi, cái tường bị vỡ nằm ngay trong phòng của cậu, không có đạo lý nào cậu có thể thoát khỏi liên can được.

Nhưng có quỷ mới biết, lúc đó cậu đang ngồi tu luyện ở bên cạnh, cái tự nhiên vách tường kia nứt toạt con mẹ nó ra có được hay hông? Đậu má cậu muốn bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu vô tội có được hay hông? Con mẹ nó chứ nếu không phải cậu phản ứng nhanh như chớp, thì thiếu chút nữa chính cậu cũng đã gặp nạn rồi có được hay hông?

Tào Tư Viễn hừ hừ sờ sờ mũi, biết hiện tại bản thân đang phải đối diện với một người xù lông, giải thích là không có một tia hy vọng gì rồi, cho nên chỉ mong có thể giảm thiểu cái chuyện lỗ tai mình bị giày vò một chút là được: “Đàm Hải à, kỳ thực cũng không nghiêm trọng như vậy đâu, tôi cũng chỉ định khoét thử một cái lỗ mà thôi…”

Khoét một cái lỗ?! Khóe miệng Đàm Hải hung hăng co rút lại, ánh mắt sắc bén lần thứ hai càng quét qua hiện trường, cái kiểu cả vách tường đều muốn vỡ ra hết thế này rồi, cậu nói cho tui biết coi con mắt nào của cậu thấy chỉ khoét có một cái lỗ vậy hả?!!!

Bộ cậu cho rằng chỉ số thông minh của tui là số âm hay sao?

“Cho dù cậu định khoét một cái lỗ để thông khí đi nữa thì cái loại hoạt động yêu cầu kỹ năng chuyên nghiệp cao thế này, cậu có thể nào đừng tự xung phong đi đảm nhận có được hay hông?” Đàm Hải hận không thể dùng ánh mắt chứa đầy dao găm của mình xuyên thủng một lỗ trên người cậu ta.

Gương mặt baby của Tào Tư Viễn lộ ra vẻ khổ sở, đôi mắt ươn ướt đong đầy nước mong ngóng nhìn Đàm Hải, thoạt nhìn thật sự rất đáng thương.

Chân mày Đàm Hải co rút lại, lúc này đây còn rơi xuống vài sợi hắc tuyến.

Che mặt, cuối cùng y cũng biết, vì sao Đường đội phó luôn nói Tào đội phó là nhị hóa rồi, đối mặt với một gương mặt baby lại lộ ra kiểu bán manh giả đáng thương như vậy, mà Đường đội phó lại có thể bồi dưỡng ra được khí chất quý công tử ưu nhã kia, thật đúng là uy vũ như thần nhá!

Bên trong phòng làm việc, Đường Văn Triết đọc báo cáo do Đàm Hải đưa tới, nhíu chặt chân mày, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, cực kỳ giống một con hồ ly đang đánh tính toán gì đó.

“Đàm Hải, có tận mắt chứng kiến Tào Tư Viễn động thủ không?”

“Ặc…” Này có gì khác nhau sao? Thời điểm người khác nhìn thấy từ bên ngoài, thứ xuất hiện trước tiên chính là dấu vết của một nắm đấm, sau đó tường vỡ vụn, hơn nữa lúc đó Tào đội phó lại đang ở trong phòng, thời điểm y chạy tới thiếu chút nữa còn cho rằng chính mình đã đụng phải một con gấu bắc cực con rồi, bởi vì cả người Tào đội phó bị phủ đầy bởi bụi trắng luôn.

“Tập hợp toàn bộ người của đội chúng ta lại.”

“Đội trưởng thì sao?”

“Hạo ca… Để tự tôi đi là được rồi.” Đường Văn Triết đè huyệt thái dương lại, chuyện này không thích hợp! Anh biết rõ, Tào Tư Viễn không phải là một người không biết nặng nhẹ. Nếu quả thật là một chuyện ngoài ý muốn thì cũng không sao, anh chỉ sợ… Quân địch bất ngờ tấn công.

Thời điểm An Thần thấy Đàm Hải đến gọi mình, cậu càng thêm hoảng sợ hơn.

Không phải chớ, nhanh như vậy đã tra ra được rồi? Cậu bắt đầu suy nghĩ, nếu như mình mang thái độ ngoan ngoãn đi nhận sai thì xác suất bị xử phạt sẽ giảm được bao nhiêu phần trăm đây ta.

An Thần có tật giật mình, vào lúc cậu còn đang suy nghĩ xem có nên mượn cớ hay không, Đàm Hải lại cho rằng cậu là lần đầu tiên đến phòng họp nên mới thấy khẩn trương, liền vỗ vỗ đầu của cậu an ủi.

“Phòng họp cách đây không xa, anh còn phải đi thông báo cho những người khác nữa cho nên không thể đi cùng với em.”

Những người khác? Đôi mắt An Thần lóe lên, trái tim đang treo giữa không trung cũng chậm rãi thả lỏng xuống. Thoạt nhìn, chắc là có chuyện khác rồi a, họp và vân vân gì đó đi.

“Đường đội phó tỏ vẻ phải hảo hảo điều tra chuyện vách tường lần này, không biết tại sao lại phải làm như vậy nữa.”

Hể —— trái tim mới vừa thả lỏng xuống, lần thứ hai bị xách lên cao.

Không phải chớ, con hồ ly kia còn muốn điều tra tỉ mỉ hả?! Thượng Đế ới, chắc ăn là con sẽ chết rất thảm luôn rồi đó!

Không phải là cậu không dám thừa nhận, nhưng mà thật sự là lòng người tại mạt thế quá phức tạp, nếu như bị người có tâm biết cậu có loại năng lực này, ai biết được sẽ nháo ra cái chuyện gì chứ. Trước khi có được thực lực cường đại và một địa vị nhất định, cậu chỉ có thể thận trọng cụp đuôi lại mà thôi.

Bị kêu vào phòng họp chỉ có người trong tiểu đội của Dịch Hạo Thiên: Đường Văn Triết, Tào Tư Viễn, Dịch Hạo Nam, Đàm Hải, cùng với Trầm Nguyên và Trầm Đán mới gia nhập.

Vừa vào đã thấy Dịch Hạo Thiên đang ngồi ở bên trong, hai chân anh bắt chéo, bá đạo ngồi vào vị trí của cấp trên, ánh mắt lạnh như băng đảo qua mỗi người, trên mặt là sự lạnh lẽo vạn năm không đổi.

“Về chuyện lần này, tất cả mọi người có ý kiến gì không?” Đường Văn Triết đẩy kính mắt một cái, theo bản năng nhìn thoáng qua Dịch Hạo Thiên.

Dịch Hạo Thiên chỉ ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, tựa như một pho tượng được điêu khắc từ trong gió rét ra, từ khi An Thần qua đời, anh liền trở nên càng thêm lạnh lùng và ít nói ít cười, thậm chí đến mức một ngày nói được mười câu cũng đã là chuyện hết sức hiếm thấy rồi.

“Còn gì để nói nữa đâu, nhất định là do Tào đội phó tung ra một quyền làm vỡ tường rồi!” Đàm Hải tức giận liếc một cái, Tào Tư Viễn thì đang bĩu môi biểu thị mình thập phần ủy khuất.

Đôi mắt Đường Văn Triết lóe lên: “Ngoại trừ phỏng đoán này còn gì nữa hay không?”

Trầm Đán giơ tay, cười hì hì trả lời: “Có thể nào là do nóng lạnh gặp nhau? Hai bên đối chọi dẫn đến nổ tung.”

Dịch Hạo Nam khinh thường hừ một tiếng: “Nhị thiếu à rốt cuộc chỉ số thông minh của cậu có hạn cuối hay không vậy, thế nào mà lại thoái hóa đến trình độ ngu ngốc này rồi chứ. Chỗ này là Ngự Long Uyển, là khu biệt thự cao cấp của Z quốc, chất lượng nhà ở có thể chống chọi được với động đất cấp 8 lận đấy!”

“… Cộng hưởng? Trong vật lý có nói, rung động sẽ kích phát cộng hưởng, trong chớp mắt có thể phá sập cả Vạn Lý Trường Thành.” Trầm Đán nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt muốn bao nhiêu thối liền có bấy nhiêu thối.

Mọi người hết sức ăn ý lựa chọn không thèm để mắt tới.

“Chuyện này thật sự không phải do tôi làm, tôi đảm bảo trăm phần trăm, chắc ăn là khi ấy tôi không có làm cái chuyện vô nhân đạo gì với vách tường đó cả!”

“Vậy anh nói đã làm với vách tường, thì cái ‘chuyện nhân đạo’ đó là?” An Thần giả bộ tò mò hỏi.

“Cái chuyện nhân đạo?” Tào Tư Viễn có hơi ngốc ra, “Ặc… Tôi dựa vào nó ngủ.”

“Ý của anh là, sức nặng của anh đã áp đảo được vách tường rồi hở?” An Thần dùng vẻ mặt vô tội hỏi.

Tào Tư Viễn: =口=

Sao cậu lại có cái loại cởm giác lọt tròng vậy cà? Nhìn thoáng qua vẻ mặt ngây thơ xen lẫn xuẩn manh của Lâm Tử Hiên, Tào Tư Viễn chớp mắt, là do mình ảo giác sao?

Dịch An Thần nhếch môi, khẽ mỉm cười, trong lòng không ngừng bốc lên ý xấu sôi sùng sục sùng sục. Cái tên A Viễn nhị hóa này, vẫn đùa thật vui giống như xưa a ~

Nếu như có thể chụp cái mũ này lên liền thuận lợi đổ tội cho anh ta rồi. An Thần bất động thanh sắc liếc nhìn qua Đường Văn Triết cùng Dịch Hạo Thiên ở cách đó không xa, cái đuôi vừa mới vểnh lên đã lặng lẽ xụ xuống dưới.

“Đại ca, anh thấy thế nào?” Dịch Hạo Nam nói một câu, nhất thời đã khiến cho mọi người tỉnh táo lại rất nhiều, sáu người, mười hai con mắt, đều lần lượt tập trung lên người Dịch Hạo Thiên.

Dịch Hạo Thiên không nhanh không chậm nâng mí mắt lên, nhàn nhạt liếc qua Tào Tư Viễn, rõ ràng không hề mang theo bất cứ hàm ý nào cả, nhưng Tào Tư Viễn vẫn nhịn không được mà rùng mình một cái, trong vô thức lùi về phía sau Đường Văn Triết, đến khi cậu phát hiện nơi Đường Văn Triết đang đứng còn cách Dịch Hạo Thiên gần hơn, nhất thời buộc bản thân phải dừng cược bộ lại.

“Cậu ta không có lá gan này.” Dịch Hạo Thiên lạnh lùng bỏ lại một câu.

Khóe môi Đường Văn Triết cong lên, khẽ cười.

Dịch Hạo Nam bĩu môi, hừ một tiếng: “Đây là đương nhiên, có cho anh ta mười lá gan, anh ta cũng không có can đảm đánh sập nó đâu.”

Khóe miệng Tào Tư Viễn hơi giật giật, nghe vào rõ ràng là đang nói giúp cậu, nhưng cởm giác thập phần ngứa tay này là cái quái gì dợ?

“Nói cách khác, thời điểm phát sinh chuyện này, ở lầu hai ngoại trừ Tào Tư Viễn ra, cũng chỉ có Tiểu Hiên mà thôi.” Cặp mắt khôn khéo của Đường Văn Triết nhìn sang, nhìn đến mức trái tim nhỏ bé Dịch An Thần phải run rẩy hết cả lên.”Tiểu Hiên, lúc ấy em có cảm nhận được cái gì khác thường hay không?”

Ánh mắt An Thần lóe lên theo bản năng, nghiêng đầu ra vẻ trầm tư, dị thường? Có hay là không có đây nha?

Đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia sáng, cậu ngẩng đầu, hơi nghi ngờ mở miệng: “Lúc đó… Quả thật có chút kỳ quái, hình như em cảm giác được một tia tinh thần lực xẹt qua, bất quá, bởi vì nó không giống như là có mục đích, cho nên em cũng không lưu ý.”

Đường Văn Triết gật đầu như có điều suy nghĩ: “Anh hiểu rồi, Tiểu Hiên là người có tinh thần lực cao nhất trong số chúng ta, nếu như suy đoán của anh không sai, hẳn là em còn thức tỉnh dị năng tinh thần lực nữa, cho nên so với người thường thì nhạy cảm với tinh thần lực nhiều hơn.”

“Đại khái… là vậy đi.” An Thần sờ sờ ót, cười vài cái lấy lòng.

Kỳ thực hoàn toàn là do cậu tu luyện tiên thuật mà thôi! ORZ~

“Chuyện lần này hoàn toàn là do ngoài ý muốn?” Trầm Nguyên hỏi.

“Chỉ mong là như vậy.” Đường Văn Triết đẩy kính mắt, “Có lẽ là đã có người nào đó thức tỉnh được một năng lực cường đại, trong lúc nhất thời không cách nào khống chế được, dẫn đến tinh thần lực hỗn loạn, cũng có thể là một nguyên nhân khác, thế nhưng ít nhất tôi có thể khẳng định một điều.”

“Cái gì?”

“Mặc kệ người kia là ai, ít nhất người nọ cũng không có ác ý.” Đàm Hải nhún vai, nói tiếp, “Nếu như đối phương muốn đối phó chúng ta, hoàn toàn có thể thừa dịp ít người, căn bản là không nhất thiết phải phá vỡ tường để thu hút sự chú ý của mọi người.”

“Chỉ mong là bạn chứ không phải thù.” Thứ khiến Tào Tư Viễn chú ý nhất vẫn là vấn đề này.

An Thần chớp chớp mắt, đây coi như là… lừa được rồi hở?

Thượng Đế hỡi, đây là lần đầu tiên con cảm kích người như thế đó!

An Thần còn đang tự cho là mình đã lừa dối một cách hoàn hảo thì đã bị Dịch tam thiếu xách cổ áo lên, tha đi.

Tròng mắt đen như mực của Dịch Hạo Thiên sâu không thấy đáy, ánh mắt trầm trầm rơi vào bóng lưng càng ngày càng xa kia, dưới đáy mắt là một mảnh sâu thẳm.

Đường Văn Triết đẩy đẩy kính mắt, trong mắt thoáng hiện lên nghi hoặc: “Hạo ca, em luôn cảm thấy Tiểu Hiên cậu ta…”

Dịch Hạo Thiên đứng dậy, trực tiếp đi về phía cửa, áo khoác màu đen phất phơ tiêu sái.

“Cậu ta đang nói dối.”

“Hả?!”

“Nhưng không sao.”

“…”

Mặc kệ vì nguyên nhân gì mà cậu ấy lại làm như vậy, nhưng thật sự là cậu ấy không có ác ý. Thế nhưng, rõ ràng là khuôn mặt hoàn toàn bất đồng, nhưng anh lại bắt gặp được ánh mắt quen thuộc, động tác quen thuộc, cùng với nụ cười giống như đã từng quen biết, không thể nào vẫy ra khỏi đầu, phảng phất như sương khói cứ lượn lờ trước mặt.

Dịch Hạo Thiên âm thầm siết chặt tay, ánh mắt phức tạp, đi thẳng một đường về phòng, theo thói quen anh lấy chiếc đồng hồ từ trong ngực ra, lẳng lặng sờ sờ trong chốc lát, tinh thần đang gợn sóng lại một lần nữa bình tĩnh trở lại.

Yên lặng nhìn chằm chằm vào hoa văn trên đồng hồ một lát, tâm niệm vừa chuyển, đột nhiên Dịch Hạo Thiên sinh ra hứng thú với tấm hình được chứa ở bên trong.

Chương 15

Qua một khoảng thời gian tiếp theo, Đường Văn Triết cũng không có sắp xếp thêm những nhiệm vụ khác nữa, mà chừa thời gian ra để mọi người có thể nỗ lực tu luyện, trọng điểm tu luyện của An Thần cũng không có đặt vào dị năng của mình, cậu biết rất rõ, với điều kiện của thân thể mình lại có dị năng sức mạnh, mặc kệ cho dù có tu luyện như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không đạt được hiệu quả khai phá 100% như Trầm Nguyên đâu.

Vì vậy, vào thời điểm cậu tu luyện Quy Nguyên Quyết đã đột phát một ý tưởng, tận lực tập trung tinh thần lực vào một chỗ, tuy rằng đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng nhìn vào kết quả thì cậu vẫn hết sức hài lòng.

Tầng thứ nhất của Quy Nguyên Quyết chỉ có thể tu luyện tinh thần lực, đến khi đột phá tiến vào tầng thứ hai, mới có thể tăng tiến thêm một bước dung hợp tinh thần lực cùng linh căn hệ mộc, đến lúc đó mới có khả năng kích phát vài kỹ năng tương ứng.

Về phần đến chừng nào thì mới có thể đột phá được thì… An Thần thở dài, vừa nãy còn có chút đắc ý để vểnh đuôi lên, nhất thời lại lặng lẽ uể oải xuống rồi.

Cái tốc độ này đúng là tổn thương không dậy nổi a!

Nghĩ đến đây, An Thần liền cảm thấy tiền đồ của mình có chút tăm tối. Tâm pháp tiên thuật, cái hố thiếu thốn kinh nghiệm cực sâu này có lấp thế nào cũng không xong, dị năng sức mạnh, cơ hội để tu luyện thành công thì lại càng mong manh xa vời hơn nữa.

Chẳng lẽ, thiệt tình là tui phải chạy đi ôm đùi bự sao trời? Quên đi, ngẫm lại vẫn là đừng đi thì hơn.

Sau khi kết thúc 7 ngày nghỉ ngơi và hồi phục, Đường Văn Triết chỉnh lý lại tiểu đội, an bài lộ tuyến, hai chiếc xe thiết giáp cấp tốc chạy như điên về phía siêu thị hàng hóa trong trung tâm thành phố.

Mọi người tìm một góc vắng vẻ dưới bảng hiệu Tô Quả Đại Đại để đỗ xe, rất nhanh An Thần liền phát hiện không thấy bóng dáng của Dịch Hạo Thiên đâu, ặc, bởi vì độ ấm chung quanh đã tăng trở lại nên mới cậu mới biết đấy thôi.

“Đừng tìm, đại ca chưa bao giờ cùng hành động cùng với chúng ta cả!” Dịch tam thiếu nhìn thấu động tác của An Thần, bĩu môi nói.

An Thần cũng không hỏi vì sao, chỉ nở một nụ cười tỏ vẻ đã hiểu.


Đoàn người bước nhanh qua đường lớn, phía đối diện có hai ba con tang thi đang tiến tới.

Dịch tam thiếu không nói hai lời, quăng một ngọn lửa đỏ qua, hai con tang thi liền bị đốt thành tro bụi, còn hai con khác thì bị Tào Tư Viễn sa hóa, biến thành một bãi cát.

Đây chính là thực lực của bọn họ sao? Dịch An Thần âm thầm nuốt nước miếng một cái, tuy rằng trước đây đã biết mấy tên này rất mạnh rồi, thế nhưng không ngờ rằng sau khi mạt thế bùng nổ thức tỉnh được dị năng thì lại càng mạnh hơn nữa, như vậy so sánh theo từng thời kỳ thì xem ra cậu vẫn là người yếu nhất rồi.

Ông trời ới, không thể cho con thêm chút xíu bàn tay vàng nào nữa hở?

Bỗng nhiên, có một cảm giác kỳ dị truyền vào não cậu, phảng phất như bị vô số xúc tua khẽ đung đưa nhào nặn, vùng chân mày của cậu nhíu chặt, cậu dừng bước, theo bản năng nhìn sang một hướng khác.

“Sao vậy?” Dịch Hạo Nam kỳ quái nhìn qua đầu đường không một bóng người, không rõ đang xảy ra vụ gì mà vẻ mặt hiện tại của Lâm Tử Hiên lại nghiêm túc đến vậy.

“Hình như… Có người đang đến gần.” Hơn nữa xem ra còn là người quen á, An Thần lặng lẽ quay đầu che mặt.

“Tiểu Hiên? Lại gặp nhau rồi!” Sở Dực mang theo vẻ mặt thánh mẫu dương quang sáng lạn, tươi cười chào hỏi cậu.

Khóe miệng An Thần giựt một cái, cậu ta không thể giả bộ không quen biết được sao trời?

“Xin chào.” Không nghĩ tới các cậu vẫn còn sống ha. An Thần cực kỳ không đồng tình mà thổ tào một cái.

So với sự thân thiện của đối phương, phản ứng của Lâm Tử Hiên phải lạnh nhạt hơn nhiều lắm, những người sáng suốt chỉ cần liếc qua một cái liền có thể nhìn ra chút gì đó rồi.

Đường Văn Triết bất động thanh sắc chắn An Thần ra phía sau, cười híp mắt mở miệng: “Xin hỏi mọi người là?”

Sở Dực dẫn theo một đội ngũ, ngoại trừ Kim Hâm lần trước An Thần đã gặp qua, còn có ba người khá giống kiểu sinh viên đại học nữa.

“Xin chào, tôi là Sở Dực, bạn học của Tiểu Hiên.” Sở Dực lại lộ ra nụ cười chiêu bài của cậu. “Bọn họ đều là sinh viên của trường chúng tôi, tuy rằng lần này chúng ta gặp phải tai nạn rất lớn, thế nhưng tôi tin tưởng, chỉ cần tất cả mọi người có thể đoàn kết nhất trí, tương trợ lẫn nhau, nhất định sẽ có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.”

Nói rồi, phảng phất như trong mắt của người thiếu niên kia thấp thoáng hiện ra những tia sáng lấp lánh, bốn người phía sau cũng mang theo vẻ mặt hướng về phía trước.

Khóe miệng Đường Văn Triết có chút cứng đờ không dễ phát hiện ra, bất quá may mà từ nhỏ anh đã nhận được một chế độ giáo dục hoàn mỹ, rất nhanh liền che giấu đi chút biểu hiện ngoài ý muốn kia của mình.

Dịch Hạo Nam lặng lẽ vỗ vỗ vai của An Thần, An Thần quay đầu lại, chỉ thấy Dịch Hạo Nam đang dùng một đôi mắt to nhìn chằm chằm vào cậu, rõ ràng là đang hỏi: Mấy cái người bạn quý hóa này của em nhảy ra từ chỗ nào vậy?


An Thần nhún nhún vai, bộ dáng bất đắc dĩ: Sao mà tui biết được chứ.

“Đường đội phó, chúng ta hợp tác đi, sau này dùng vật tư của cả nhóm cứu giúp nhiều người khác hơn nữa, tôi biết các anh rất mạnh, thế nhưng, chúng ta không thể vứt bỏ những người khác bởi vì yếu bọn họ đuối được. Các anh có năng lực, nên gánh vác nhiều chuyện hơn, như vậy mới có thể mang đến cho những người vô pháp sống sót một cơ hội sinh tồn được a.” Sở Dực rất kích động, vẻ mặt của Kim Hâm đứng bên cạnh cậu ta tràn đầy hâm mộ, nhưng dưới đáy mắt lại hiện lên một tia tinh quang khó nhận ra.

Đàm Hải nhíu mày: “Ý của cậu là, chúng ta tìm kiếm vật tư, sau đó cung cấp miễn phí cho những người không có khả năng tìm thức ăn?”

Một nam sinh đứng sau lưng Sở Dực nghe xong thì nhíu chặt chân mày: “Sao lại không nói là làm cùng nhau chứ? Để có thể vượt qua trận mạt thế này, chúng ta không thể vứt bỏ bất luận người nào cả, lẽ nào anh hi vọng những người còn sống đều là một bọn tiểu nhân chỉ biết tư lợi thôi sao?”

“Đừng kích động!” Sở Dực nhíu mày ngăn cản.

Nhất thời Tào Tư Viễn không kiềm nén được, phát ra một tiếng cười nhạo, biểu hiện như vậy trên một gương mặt baby, ngược lại lại mang theo vài phần thiên chân vô tà.

Lập tức An Thần liền giả bộ vỗ vỗ lưng cậu ta, thuận tiện ‘giáo huấn’ một chút: “A Viễn anh quá không biết lễ phép rồi đó, nếu muốn cười nhạo người khác cũng đừng có cười ngay trước mặt người ta như vậy chớ, anh thế này sẽ khiến đối phương xấu hổ đấy.”

Đàm Hải cùng Dịch Hạo Nam cũng không phúc hậu mà phì cười.

Chân mày tinh xảo của Kim Hâm nhíu lại, căm tức nhìn Lâm Tử Hiên nói: “Tiểu Hiên, chúng tôi coi cậu là bạn nên mới đến tìm cậu, thật không nghĩ tới, cậu thế mà lại ích kỷ như vậy, chỉ vì mình có sức mạnh mà đã muốn đứng trên đầu người khác, dẫm nát mọi người ở dưới chân, tôi coi thường nhất chính là những người như các cậu đấy.”

Dịch Hạo Nam cười lạnh một tiếng, Lâm Tử Hiên mới vừa vào đội đã rất hợp ý cậu, đây chính là người cậu quyết định phải bảo bọc, thế mà nữ nhân lại đang nói cái gì vậy kìa.

“Cô cho là các cô cậu rất cao thượng sao? Cái gì mà sẽ không vứt bỏ bất cứ người nào, cũng chỉ là dưới tình huống mấy người xác định bản thân mình không gặp nguy hiểm mới có thể rảnh rỗi đi làm mấy chuyện như vậy đi! Kỳ thực các cô cậu chỉ đang hưởng thụ lòng hư vinh được người khác sùng bái và ngưỡng mộ mà thôi.”

“Anh!!!”

Đường Văn Triết đẩy kính mắt một cái, khóe miệng nở một nụ cười xa cách: “Sở Dực, tôi có lòng hảo tâm muốn khuyên cậu một câu, cái mà cậu gọi là vô tư sẽ chỉ làm đám người kia ngày càng trở nên tham lam hơn mà thôi, càng ngày bọn họ sẽ cảm thấy đó là điều đương nhiên, mặc kệ cậu có chấp nhận nổi hay không, thế nhưng con người chính là ích kỷ như vậy đó.”

Sở Dực còn đang chuẩn bị nói cái gì đó, Đường Văn Triết đã vẫy tay chào tạm biệt rồi: “Xin lỗi, tôi cảm thấy quan điểm của chúng ta không hợp nhau, căn bản không thích hợp để cùng bước tiếp trên một con đường. Dựa theo những lời của vị bạn học kia thì chúng tôi cũng chỉ là tiểu nhân mà thôi.”

“Tiểu Hiên, cậu đây là định cự tuyệt tớ, đi theo chân bọn họ hay sao?” Sở Dực chưa từ bỏ ý định truy vấn.

Cước bộ An Thần run lên, thiếu chút nữa đã cắm đầu xuống đất luôn rồi, ê ê ê, mấy lời này còn có nghĩa khác a, thân! Làm ơn dùng từ cho chính xác vào, có được hay không?


“Thôi đi, A Dực, chị thấy cậu ta đã bị mạt thế đồng hóa rồi, chúng ta vẫn nên tự bước đi trên con đường của mình thì hơn.” Kim Hâm khuyên nhủ.

“Vâng, chúng ta đi thôi.”

Dịch Hạo Nam mang theo vẻ mặt đồng tình quay sang nhìn An Thần thở dài, khóe miệng An Thần khẽ giựt giựt.

“Tiểu Hiên, trước đây vị bạn học kia của em là người như thế nào vậy a, hài quá nha!” Đàm Hải cười không ngớt. “Thật sự xem mình là thánh mẫu cứu vớt thế giới luôn rồi.”

“Có vẻ như là muốn trở thành chủ tịch hội học sinh hay gì đấy.” An Thần nhún nhún vai, “Đáng tiếc, gặp phải mạt thế.”

“Trách không được, cái kiểu nói chuyện hệt như đang phát biểu vậy á.”

“Hèn chi em thấy nó quen quen thế nào ấy.” Trầm Đán cười hì hì nói, “Trước đây em chính là chủ tịch hội học sinh đó.”

Hể —— bốn cặp mắt tập trung lên người Trầm Đán, quét từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, sau khi xác định cậu ta không có bệnh trạng thánh mẫu tương tự mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Trầm Nguyên lặng lẽ che mặt, nếu như không phải trăm phần trăm nhìn thấy hàng này vẫn lớn lên ở bên cạnh mình, y thực hoài nghi lúc mới sinh ra trong bệnh viện đã ôm nhầm đứa khác rồi ấy chứ, thân.

Loại tình trạng chỉ số thông minh và hành động hoàn toàn trái ngược nhau này nên giải thích bằng cái niềm tin gì đây?

Bất quá y luôn cảm thấy rất kỳ quái a, vẫn luôn lớn lên ở bên cạnh y, làm sao lại có loại đầu óc lệch lạc này được nha? Thiệt tình là do nguyên nhân đột biến gen sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro