Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày diệt vong giáng lâm đã trôi qua được hai ngày, Tiêu Tử Lăng tuyệt đối không đi ra ngoài, mà ở trong nhà vẫn luôn rèn đúc và làm quen thân thể tiến hóa của mình. Thức tỉnh tiến hóa lần này, Tiêu Tử Lăng không chỉ thức tỉnh tốc độ giống như kiếp trước, mà cả lực lượng và độ dẻo dai của thân thể cũng được đề cao, thế mà đạt được trình độ thức tỉnh sơ cấp, điều này khiến Tiêu Tử Lăng vừa mừng vừa sợ. Đường đao vốn được chế tạo hiện tại đối với cậu mà nói, không có chút cảm giác trọng lượng nào, cầm trong tay giống như không có gì.

Trong hai ngày, Tiêu Tử Lăng nỗ lực liên hệ tiểu cô, nhưng không ngoài dự liệu, tín hiệu điện thoại di động toàn bộ biến mất, thoạt nhìn thiên thạch rơi xuống, cũng phá hủy cả hệ thống thông tin của địa cầu. Internet trước mắt còn bình thường, chẳng qua không biết có thể cầm cự được bao lâu. Tiêu Tử Lăng phát một bức email cho tiểu cô hỏi thăm tình hình của cô, không biết tiểu cô có thể nhìn thấy đúng lúc hay không.

Tiêu Tử Lăng thấy gas với điện còn có thể sử dụng, thì tranh thủ nấu một lượng lớn cơm nước nóng hôi hổi để vào không gian của mình. Nghĩ đến về sau, những ngày rét lạnh có thể ăn được cơm nóng hầm hập, thực sự là một loại hưởng thụ.

Ngày thứ ba, Tiêu Tử Lăng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng vang, hẳn là một số người không trù bị đủ thức ăn bắt đầu mạo hiểm ra ngoài tìm. Mà Tiêu Tử Lăng cũng chuẩn bị theo bọn họ đi ra xem tình hình, quan trọng nhất là cậu hy vọng có thể nhanh chóng đạt được tin tức của Sở Chích Thiên, càng sớm đi theo Sở Chích Thiên càng dễ đạt được sự tín nhiệm của anh ta.

Tiêu Tử Lăng mặc một thân trang phục vận động màu đen, giày thể thao màu đen, trên mặt đeo lên một bộ kính râm, trong tay cầm đường đao, mở cửa phòng ra.

Trong hành lang rất yên lặng, tầng này không hề có tang thi nào dừng lại. Mà tiếng mở cửa của Tiêu Tử Lăng cũng làm bừng tỉnh cư dân khác của tầng lầu này.

Một hộ gia đình trong đó kéo cửa ra một chút, một thanh âm hàm hậu truyền đến từ phía sau cửa: "Người anh em, cậu đang chuẩn bị đi đâu?"

"Trong nhà không còn thức ăn, tôi muốn ra ngoài tìm một chút." Tiêu Tử Lăng tìm một lý do bình thường cũng rất hiện thực.

"Vậy tốt, đi cùng nhau đi, tôi đang chuẩn bị ra ngoài đây." Nghe thấy câu trả lời của Tiêu Tử Lăng, người đàn ông bên trong cánh cửa có chút kinh hỉ, thoạt nhìn bị vấn đề này quấy nhiễu không ít.

Phía sau cửa xuất hiện chút thanh âm đối thoại, tựa hồ là căn dặn chú ý an toàn, thoạt nhìn hộ gia đình này sau khi mạt thế giáng lâm không bị bệnh độc tập kích, vẫn bảo trì hoàn chỉnh.

Chỉ thấy một người đàn ông lách ra từ phía sau cửa, tuổi tác khoảng chừng 34, 35, vóc người to lớn, trong tay cầm một cây rìu chữa cháy đĩnh đạc đi tới phía Tiêu Tử Lăng. Từ trong bước tiến của anh ta, Tiêu Tử Lăng nhìn ra được anh ta hẳn là một quân nhân xuất ngũ. Cậu có chút kinh ngạc, thoạt nhìn vị này không phải lần đầu tiên ra ngoài, bằng không sẽ không mang theo rìu chữa cháy.

"Ba ba, nỗ lực lên!" Phía sau cửa xuất hiện một khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, đứa bé khoảng chừng 4, 5 tuổi, làm động tác cố gắng lên hướng về phía lão ba nhà mình, lại bị người ở bên trong nhanh chóng túm vào đóng cửa lại.

"Người anh em, tôi kêu Lý Dũng Quân, gọi tôi Lý ca hay Quân ca đều được." Trên mặt Lý Dũng Quân lộ ra nụ cười hàm hậu, giới thiệu bản thân.

"Lý ca, chào anh, tôi là Tiêu Tử Lăng." Tiêu Tử Lăng đáp lại.

"Hai ngày trước không thấy cậu ra khỏi cửa, còn tưởng rằng cậu đã biến thành tang thi rồi."

". . ." Tiêu Tử Lăng câm nín, Lý Dũng Quân này cũng quá thẳng thắn đi, chẳng lẽ không sợ sẽ khiến người khác khó chịu sao?

"Lý ca, tôi cũng đi. . ." Theo sự xuất hiện của Lý Dũng Quân, các hộ gia đình đều có người đi ra. Xem ra mấy ngày nay, Lý Dũng Quân đã thu được sự tín nhiệm của mọi người.

"Được, bất quá mọi người đều phải mang vũ khí hạng nặng, tang thi bên ngoài rất lợi hại, không có thứ gì thì chém không được." Lý Dũng Quân thân thiện nhắc nhở mọi người.

"Tiêu huynh đệ, cậu mang theo chuôi này? Còn có kính râm không nên mang, dễ ảnh hưởng đường nhìn, sẽ có nguy hiểm." Lý Dũng Quân dường như có chút ý kiến đối với kính râm trên mặt và đường đao trong tay Tiêu Tử Lăng, kính râm lớn mà đen, trực tiếp che đi hơn phân nửa khuôn mặt của Tiêu Tử Lăng, đường đao thẳng mà mảnh, thoạt nhìn tương đối yếu ớt, tuyệt không có bao nhiêu lực sát thương.

"Nha, đao không có vấn đề gì, kính râm thì do tôi thấy hình như ánh nắng quá nóng." Tiêu Tử Lăng giải thích một chút, chung quy không thể nói là vì che giấu Linh Nhãn cậu mới mang kính râm.

"Không có việc gì, thoạt nhìn ánh nắng rất gắt, kỳ thực không hề ảnh hưởng đối với người, Tiêu huynh đệ không mang so ra vẫn tốt hơn." Lý Dũng Quân vỗ vỗ vai Tiêu Tử Lăng, thấm thía nói "lời từng trải".

"Đúng vậy đúng vậy, ngày đầu tiên của ngày diệt vong chúng tôi đã đi ra ngoài kiểm tra tình hình, thì thấy có mấy người mang kính râm giống cậu, bị tang thi núp ở một bên giết chết ăn tươi, kính râm chặn đường nhìn cạnh sườn, rất dễ xảy ra chuyện." Mở miệng chính là một thanh niên hai mươi, trong tay cầm một cây thép bự dài một mét, trên mặt lộ ra một chút kinh hoảng, có lẽ tình cảnh lúc đó quá đáng sợ, đến bây giờ nghĩ lại còn cảm thấy sợ hãi.

"Nha, cảm ơn!" Tiêu Tử Lăng không cách nào cự tuyệt sự thân thiện của người khác, chỉ đành gỡ kính râm xuống.

"Vậy mới đúng. . . Ách?! Cậu mấy tuổi?" Lý Dũng Quân thấy Tiêu Tử Lăng nghe lời gỡ kính râm xuống, vẻ mặt vốn còn vui vẻ, thoáng cái trở nên nghiêm túc, mơ hồ còn mang chút không tán thành.

"Thành niên rồi." Tiêu Tử Lăng xấu hổ, biết ngay gỡ kính râm xuống thì sẽ dẫn tới hiểu lầm như vậy mà. Chẳng qua nếu nói thật mình 24 tuổi sẽ không ai tin. Trái lại, còn có thể dẫn tới một đống lớn các loại giáo huấn chớ lừa người. Tiêu Tử Lăng đã có kinh nghiệm, trực tiếp lảng tránh.

Ánh mắt Lý Dũng Quân hồ nghi, có lẽ ở trong lòng anh ta, phỏng đoán Tiêu Tử Lăng nhiều nhất cũng chỉ có khoảng 14, 15 tuổi.

"Ha ha, anh kêu Tần Lãng, kêu anh Tần Lãng ca!" Thanh niên rất cao hứng, rốt cục cũng có người nhỏ hơn mình.

Tình lang ca. . . Xưng hô quái gì thế! Huống hồ tên nhóc này còn nhỏ hơn mình a. Huống chi trong nội tâm Tiêu Tử Lăng đã đủ 34 tuổi rồi, cũng không nhỏ hơn bao nhiêu so với Lý Dũng Quân. Tiêu Tử Lăng dùng ánh mắt xem thường liếc nghiêng tên nhóc có chút hưng phấn trước mắt. Mặc kệ cậu ta.

"Tiểu Lăng, chờ lát nữa theo sau anh, không nên chạy loạn." Một câu nói đặc biệt chiếu cố của Lý Dũng Quân, khiến cho trán của Tiêu Tử Lăng trực tiếp xuất hiện ba cọng hắc tuyến (-_-|||). Từ huynh đệ trực tiếp giáng xuống Tiểu Lăng, khuôn mặt này thật đúng là khiến cậu không có địa vị gì mà.

Tầng chỗ bọn họ có 6 hộ gia đình, ngoại trừ một hộ gia đình không xuất hiện, các hộ khác đều có một người đi ra. Trong đó có một cô gái, kêu Trình Dung Nhi khoảng chừng 24, 25 tuổi, còn có một người trung niên trên dưới 50 tuổi kêu Quý Cường Phong.

"Đi ra ngoài thế nào?" Tiêu Tử Lăng hỏi. Vốn cậu chuẩn bị đi cầu thang, bất quá nhiều người như vậy, hơn nữa thoạt nhìn không giống lần đầu hành động, hỏi thăm nhiều một chút tương đối tốt hơn.

"Đi cầu thang, phía dưới gần như không có tang thi nào." Lý Dũng Quân đi xuống cầu thang thoát hiểm đầu tiên.

"Tiểu Lăng, cậu không biết chứ tòa lầu này của chúng ta rất kỳ quái nha, cơ bản không có mấy người biến thành tang thi, coi như tương đối an toàn." Trình Dung Nhi theo xưng hô của Lý Dũng Quân mà xưng hô. Từ khi thấy gương mặt thật của Tiêu Tử Lăng, mọi người tự động phân loại cậu thành đối tượng được bảo hộ, ai kêu mặt của Tiêu Tử Lăng quá manh, quá đáng yêu, tránh không được bùng cháy lòng thương yêu.

Quả nhiên rất kỳ quái, chẳng lẽ là bởi vì đêm ngày diệt vong mình hấp thu hết sạch bệnh độc xung quanh gây nên? Tiêu Tử Lăng nhớ lại mắt phải dạng vòng xoáy hấp thu bệnh độc trước đây, có chút lĩnh ngộ vì sao người bị lây nhiễm của tòa lầu này ít như vậy.

Quả nhiên, dọc đường đi xuống rất thuận lợi, đồng thời có thêm mấy người đồng đạo, chuẩn bị cùng đi thu thập thức ăn.

Mục tiêu của mọi người là siêu thị Tesco cách đây gần nhất. Tiệm nhỏ quanh tiểu khu sớm đã bị người sống sót khác cướp đoạt không còn gì, cơ bản không tìm được thức ăn. Mà siêu thị lớn do nhiều người, người biến thành tang thi cũng nhiều, vì vậy còn chưa có bao nhiêu người đi vào thành công.

Xuất phát từ tiểu khu đi siêu thị Tesco có hai con đường, con đường gần một chút thì lại đi ngang qua đường phố thương nghiệp phồn hoa, trực tiếp bị mọi người từ bỏ. Phồn hoa đại biểu tang thi nhiều, không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết. Còn một đường là con đường ngắm cảnh tương đối vắng vẻ, tuy rằng lộ trình xa hơn chút, nhưng thắng ở chỗ an toàn.

Lần này mọi người chuẩn bị lái xe đi qua, dù sao cũng là siêu thị lớn, thức ăn mà nói sẽ tương đối phong phú, đầy đủ. Có thể lấy nhiều một chút thì được một chút, ai cũng không biết trận đại nạn này bao lâu mới kết thúc, dự trữ nhiều thức ăn một chút chung quy sẽ không sai.

Bãi đỗ xe tầng hầm có mấy tang thi lai vãng, dưới sự nỗ lực của mọi người trực tiếp được thanh lý, Tiêu Tử Lăng không có cơ hội ra tay, mọi người trực tiếp đặt cậu ở sau cùng, mỹ kỳ danh làm đoạn hậu, thực tế là được bảo hộ.

Tất cả mọi người mang theo chìa khoá xe. Chọn ra 3 chiếc tương đối rắn chắc, mọi người xuất phát. Tiêu Tử Lăng trực tiếp bị Lý Dũng Quân túm lên xe của anh ta, Tần Lãng thấy thế cũng lon ton theo lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro