chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bán manh, sự lựa chọn của Tiêu Tử Lăng.

Tác giả: Nhữ Phu Nhân

Editor: toujifuu

Công tác thu thập trung tâm phân phối hậu cần còn đang tiến hành, mà tu dưỡng cùng tu luyện trong khoảng thời gian này của Tiêu Tử Lăng, cũng giúp cho thể xác và tinh thần đều đã đạt tới hoàn mỹ. Bất quá Tiêu Tử Lăng biết nếu muốn đột phá lá chắn, để mắt phải của mình hồi phục thị lực, chỉ những chuẩn bị này còn chưa đủ, bởi vì trong lòng cậu còn có một việc chưa giải quyết.

Chuyện này nếu như không giải quyết, tất sẽ ảnh hưởng đến đột phá. Tuy rằng không có căn cứ gì, nhưng mười năm kinh nghiệm mạt thế nói cho bản thân không thể bỏ qua hạng mục tâm tình, thăng cấp dị năng thì tâm tình là quan trọng nhất. Tiêu Tử Lăng dự cảm lần đột phá lá chắn chữa trị mắt phải này có quan hệ rất lớn tới sự bình ổn của tâm tình.

Hơn nữa hiện tại tinh hạch cấp ba vẫn rất khó săn được, Tiêu Tử Lăng không muốn lỗ mãng hành sự, không công lãng phí miếng tinh hạch cực kì trân quý trước mắt. Bỏ qua cơ hội lần này, tiếp theo không biết phải đến lúc nào.

Như vậy nên ứng phó bố cục mà Sở Chích Thiên thiết lập như thế nào đây?

Vấn đề này đã quấy nhiễu cậu vài ngày. Tiêu Tử Lăng rất rõ ràng, Sở Chích Thiên cơ trí không có khả năng lưu lại lỗ thủng rõ ràng như thế, sơ xuất như vậy kỳ thực là một loại thăm dò, anh ta muốn xem mình ứng đối như thế nào.

Tuy rằng Tiêu Tử Lăng không phải rất tinh thông chuyện mưu lược nhưng tốt xấu gì cũng từng viết qua vài bộ tiểu thuyết, tình tiết cùng loại xuất hiện cũng không ít. Suy nghĩ mấy ngày, ngược lại thật đúng là khiến cậu tìm ra được một chút chân tướng.

Sở Chích Thiên đang xem cậu có phải chân thành hay không, có thể tín nhiệm hay không.

Vật tư đầy kho đột nhiên xuất hiện nhiều kho rỗng như thế, khẳng định người thu thập vật tư sẽ nhao nhao nghị luận. Như vậy mình hiểu rất rõ kho đầy, khẳng định sẽ hoài nghi, rất dễ liên tưởng những thứ đó bị người mang đi. Hơn nữa ngày thứ hai sau khi điều tra đã xuất hiện kho rỗng, như vậy lấy đi vật tư chỉ có thể là buổi tối hôm đó. Chỉ cần nghiêm túc nghiên cứu vị trí kho rỗng, sẽ hiểu rõ vật tư thất tung gần như đều là thức ăn và nguồn năng lượng trân quý. Có thể hạ thủ chính xác như vậy, khẳng định là đã biết hết thảy vật tư dự trữ của kho hàng.

Biết nội dung thì chỉ có cậu và Sở Chích Thiên, không phải cậu, vậy chỉ có thể là Sở Chích Thiên. Không cần nói đến suy luận căn bản không thành lập như sơ đồ kho hàng bị trộm. Trước mắt, có cường giả nào có năng lực lấy đi thứ gì từ trên người Sở Chích Thiên? Vì vậy cho dù cậu không mở Linh Nhãn thì vẫn có thể suy luận ra Sở Chích Thiên có không gian.

Như vậy bản thân phải đối mặt với hai lựa chọn, một là thẳng thắn, một là tiếp tục giả ngu ngơ ngẩn.

Kỳ thực Tiêu Tử Lăng rất hy vọng có thể giả ngu, vậy không cần phiền lòng việc này. Chẳng qua cậu hiểu rõ trong lòng, đây không phải phương pháp giải quyết thỏa đáng nhất, nếu mình giả bộ không biết. . . Chắc chắn mình sẽ mất đi cơ hội trở thành đàn em của Sở Chích Thiên. Sở Chích Thiên ghét người không thành tín, có lẽ Sở Chích Thiên sẽ dùng phương thức khác để bù đắp sự trả giá của mình, nhưng khẳng định sẽ không còn hi vọng được đi theo bên cạnh anh ta.

Nhưng thẳng thắn. . . Tuyệt không dễ dàng. Phải mở miệng như thế nào, dùng thái độ như thế nào, những điều này đều sẽ ảnh hưởng đến sự phán đoán của Sở Chích Thiên đối với cậu.

Thái độ tùy tiện khẳng định không được. Điều này biểu thị mình vô tâm vô phế, không phân nặng nhẹ. Người có loại tính cách này không thích hợp đi theo Sở Chích Thiên, bởi vì rất dễ giữa lúc lơ đãng, để lộ ra một số tin tức quan trọng, mang đến cho Sở Chích Thiên phiền phức với nguy hiểm không tất yếu. Tiêu Tử Lăng trực tiếp bóp chết ‘Tiêu Tử Lăng tùy tiện’ được đắp nặn trong lòng.

Quá mức khẩn trương cũng không tốt, điều này biểu thị tố chất tâm lý có chút kém. . . Lại thế nào có thể đi theo Sở Chích Thiên xông pha từng cửa ải khó khăn chứ. Rõ ràng chính là một tên kéo chân. Một Tiêu Tử Lăng vẻ mặt bàng hoàng, sợ hãi, rụt rè cứ như vậy bị bản tôn một cước đá bay.

Nếu không, nghiêm túc đàm điều kiện với Sở Chích Thiên? Để cho anh ta trả giá đắt thảm thống để nhét đầy miệng mình? Lúc này một Tiêu Tử Lăng xảo trá đột nhiên không không xuất hiện. Cậu bị hình tượng này đả kích. . . Cả khuôn mặt suy sụp. Ách. . . Quá không hài hòa, thực sự không thích hợp khuôn mặt của cậu, trực tiếp đập bay.

Tiêu Tử Lăng đau đầu a, cào tóc thành tổ chim, vẫn nghĩ không ra một lý do nha, sau cùng chỉ có thể từ bỏ. Cậu bất đắc dĩ vào gian rửa mặt, bắt đầu vệ sinh răng miệng chuẩn bị nghỉ ngơi. Chuyện phiền lòng này ngày mai hẵng nói tiếp đi.

Được rồi, Tiêu Tử Lăng lại bắt đầu làm đà điểu, ngày mai sao mà nhiều a!

Mặt ủ mày chau lấy bàn chải đánh răng, bóp ra một chút kem. Tuy rằng đãi ngộ hiện tại của đội ngũ Sở Chích Thiên rất tốt, bất quá có thể tiết kiệm được một chút thì là một chút, dù sao cũng là ngày diệt vong, ai biết về sau còn có kem để đánh hay không chứ.

Trực tiếp thả một thủy cầu vào trong chén, dính dính kem đánh răng, bắt đầu chà lên. Vấn đề nước, Tiêu Tử Lăng thật đúng là chưa từng sầu qua, khi sử dụng thì không cần cẩn thận. Chà xong răng, chuẩn bị rửa mặt, cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua chính mình trong gương.

Tiêu Tử Lăng trong gương đội một cái tổ chim, vẻ mặt mệt mỏi, thật giống như một búp bê đáng yêu mới bị khi dễ, khiến tâm người ta không đành lòng. Tiêu Tử Lăng bất đắc dĩ làm một cái mặt quỷ với chính mình trong gương, lại khiến cho chính mình càng thêm đáng yêu hơn. . .

Tiêu Tử Lăng phiền muộn chỉ trích: “Mày ngoại trừ bán manh giả đáng yêu, còn có thể làm gì?. . .”

Bán manh? Giả đáng yêu? Tiêu Tử Lăng chợt lóe linh quang, nghĩ tới điều gì.

Trong gương, trên khuôn mặt đáng yêu xuất hiện một vẻ đắc ý, bộ dạng rắm thối rất quỷ linh tinh quái, lúc này cậu đắc ý dào dạt nói: “Sở ca. . . Em phát hiện một bí mật rất lớn nga, anh có muốn biết không a!” Một bộ biểu tình cấp bách “mau tới hỏi em đi” đặc biệt khôi hài, thấy thế nào cũng thú vị thế ấy.

Tiêu Tử Lăng nhìn chính mình trong gương lần nữa cười khổ, thoạt nhìn cậu thực sự phải tiến hành bán manh tới cùng.

Nếu quyết định làm như thế, Tiêu Tử Lăng liền không chần chừ nữa, dùng khăn mặt lau hai cái, trực tiếp chạy về phía gian phòng của Sở Chích Thiên.

Thình thình thình! Tiếng đập cửa liên tục hữu lực làm Sở Chích Thiên đang chuẩn bị nghỉ ngơi nghi hoặc. Anh không biết ai sẽ tìm anh muộn thế này, Trần Cảnh Văn, Đổng Hạo Triết đều biết anh sau tám giờ không thích có người quấy rầy.

Tuy rằng trong lòng Sở Chích Thiên có chút không thích, bất quá vẫn mở cửa phòng ra.

Vừa mở cửa, khuôn mặt hưng phấn phiếm đỏ của Tiêu Tử Lăng trực tiếp tiến vào đường nhìn của anh.

Trong lòng Sở Chích Thiên nhẹ nhõm một trận, người anh chờ rốt cục cũng tới.

Dựa theo kịch bản, Tiêu Tử Lăng lộ ra nụ cười đắc ý dào dạt, hai tay cậu chắp sau lưng, bước bước tiến hình số tám lướt qua Sở Chích Thiên, vênh váo tự đắc cứ như đại lão gia tuần tra tiến vào gian phòng.

Sở Chích Thiên buồn cười nhìn cái kiểu cách này của Tiêu Tử Lăng, chẳng qua mặt ngoài vẫn không có biểu cảm gì. Anh đóng cửa lại, hai tay khoanh trước ngực lạnh lùng nhìn Tiêu Tử Lăng không mời mà vào.

Tiêu Tử Lăng dưới ánh mắt băng lãnh của Sở Chích Thiên dần dần thu liễm cái đuôi khổng tước kiêu ngạo của cậu, từ vẻ mặt vốn đắc ý tùy tiện biến thành bộ dáng nàng dâu nhỏ cúi đầu chơi ngón tay.

“Chẳng lẽ cậu đến muộn như thế là để biểu diễn biến sắc mặt cho tôi xem?” Sở Chích Thiên lạnh mặt đả kích không lưu tình chút nào.

Lắc đầu, mắt to trơn ướt của Tiêu Tử Lăng trượt trượt chuyển động, đột nhiên hắc hắc cười gian hai tiếng nói: “Sở ca, em phát hiện được một bí mật lớn nga!” Biểu tình đặc biệt quỷ linh, còn dùng hai tay vẽ một cái vòng thật to, biểu thị bí mật đó lợi hại như thế nào, “Có muốn biết không?”

Nhìn khuôn mặt tràn ngập chữ nhanh hỏi em đi kia, Sở Chích Thiên thiếu chút nữa phá công cười văng, anh thật vất vả duy trì mặt lạnh của mình, lúc này mới nói: “Nga?”

Tiêu Tử Lăng cẩn thận quan sát trái phải một chút, sau đó trực tiếp nhảy đến trước mặt Sở Chích Thiên, nhỏ giọng nói: “Sở ca, vật tư của trung tâm hậu cần là Sở ca lấy đúng không, Sở ca có không gian, ừ, tuyệt đối không sai.” Nói xong còn dùng sức gật đầu, biểu thị sự kiên định của mình.

Sở Chích Thiên như cười như không, nhìn chằm chằm Tiêu Tử Lăng hơn mười giây, có lẽ đường nhìn của Sở Chích Thiên quá mức sắc bén, khiến cậu dù định liệu trước vẫn nhịn không được có chút chột dạ, nhất thời hoài nghi có phải Sở Chích Thiên đã biết cái gì hay không.

Đột nhiên Sở Chích Thiên cười, cúi đầu tới gần bên tai Tiêu Tử Lăng, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy, nói: “Như vậy, Tiểu Lăng, cậu muốn thế nào đây?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro