Chết trong đau đớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm ơn bạn đã ghé thăm truyện của mình. Dù bạn đọc online hay offline, nếu gặp phải chap hay xin đừng ngại vote sao hoặc comment để mình giải đáp thắc mắc nhé. Truyện đang được rất nhiều bạn đọc ủng hộ theo hướng tích cực do càng lúc càng khó đoán tình huống và đến chap 97 đã có cả bách hợp xuất hiện =)))))) khiến nhiều bạn hú hét ầm ỹ.

Truyện này mình viết theo thể loại hậu mạt thế 2000 năm sau. Nữ chính là Diệp An và nam chính là Nam Cung Lãnh Dịch. Nhân vật phụ khác: Nhất Diễm, Kim Ảnh, Diệp Hoa, Minh Nhiễm, ....

Truyện có phảng phất yếu tố đam mỹ, bách hợp và tâm lý biến thái vặn vẹo của boss nữa :3 . (Mình đã phải đọc sách tâm lý tội phạm học để nghiên cứu nhân vật ( ̄▽ ̄*)ゞ )

VĂN ÁN:

Cố Minh Tuyền là con gái thứ hai trong gia đình được cha mẹ và chị gái thương yêu, mạt thế xảy ra nhưng tính cách điêu ngoa bốc đồng của cô không chịu bỏ, nên cuối cùng đã phải trả giá bằng chính mạng sống của mình do bị chính chị gái thiêu đến chết.

Xuyên không đến 2000 năm sau, Cố Minh Tuyền trở thành Diệp tam tiểu thư Diệp gia. Tại đây cô phải tìm hiểu và hoá giải mọi mâu thuẫn đang xảy ra với chủ thể. Giải quyết hôn phu yêu em gái, bạn thân phản bội, tình thương gia đình và rất nhiều gương mặt quen thuộc kiếp trước xuất hiện.

Cô phải làm gì khi có một kẻ đang rắp tâm đưa thế giới quay lại Kỷ Nguyên Bóng Tối, chỉ vì kẻ đó đã lỡ đánh mất người quan trọng nhất của hắn và quyết đưa thế giới chôn cùng.

Nhưng cái quan trọng nhất, tại sao kẻ đã đưa một chân Cố Minh Tuyền bước xuống quan tài mà thời không này hắn như bị bệnh thần kinh bám lấy cô, bắt Diệp An làm "thuộc hạ" của hắn vậy? Σ(□_□)
...
Truyện vẫn đang on going và mình khuyến khích bạn đọc hãy xem Trọng Sinh Chi Tồn Tại đã drop ở chap 82 để hiểu rõ Trùng Sinh Nữ Phụ Được Chuyển Kiếp của mình hơn nhé . Thể loại dị năng, mạt thế là loại truyện rất rất đáng đọc đấy ạ. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ <3 kamsahamitaaaaaa

*****

Thời kỳ mạt thế đã diễn ra được vài tháng. Tại thủ đô, trong một căn nhà nhỏ dành cho người thường, Cố Minh Tuyền mắt trợn tròn không thể tin nhìn từng ngọn lửa đỏ rực đang thiêu đốt từng tấc từng tấc một trên cơ thể mình. Cô tuyệt vọng nhìn chằm chằm lên trần nhà cảm nhận dấu hiệu của sự sống đang dần tắt. Không thể khóc khi tuyến lệ đã bị băng biến dị phá hỏng, Cố Minh Tuyền lúc này mới sâu sắc biết bản thân mình cỡ nào ngu ngốc, chọc ai không chọc lại đi chọc những người thực lực mạnh mẽ biến thái như vậy.

Cổ họng chỉ có thể phát ra những tiếng ư ư kinh dị khàn đục, yên lặng nghĩ về cuộc sống kiếp này của mình. Còn trách ai được chứ. Mẹ của cô, Vĩnh Cơ. Người đàn bà đang phóng đãng ở căn phòng kia sao. Không, bà ấy vẫn là người bình thường, cần phải sống, quan tâm gì phế vật như cô chứ, nếu đổi lại là cô đã vứt kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này ra ngoài cho tang thi ăn từ lâu rồi chứ không phải để đây.

Chị gái Minh Hi sao, rõ ràng là từ đầu cô đã cướp đi tất cả sự chú ý của mẹ và mọi người, giờ lấy cớ gì mà oán hận chị ấy chứ, đó là chị gái của cô, ruột thịt của cô suốt bao nhiêu năm trời chiều chuộng và chịu đựng tính cách bốc đồng của mình dù chị ấy có thật lòng quan tâm mình không đi chăng nữa. Mới chịu khổ sở được vài tuần ngắn ngủi, sao so sánh được những năm tháng chị Minh Hi của cô phải trải qua. Ngay cả trong thời kỳ mạt thế khan hiếm thức ăn, dù cho vì mục đích nào đi nữa chị gái Minh Hi vẫn nhường cho cô đồ ăn của mình, nhường cô quần áo ấm. Còn cô lại cho rằng đó là điều đương nhiên, cho rằng mình nên được mọi người cung phụng.

Cố Minh Tuyền bỗng thấy mình đáng bị trừng phạt như vậy.

Ngọn lửa đỏ đã đốt cháy hoàn toàn tay và chân, đau đớn dày xéo từ tứ chi khiến trí não Cố Minh Tuyền chết lặng, băng biến dị Cố Diệp Ninh lưu lại trong cơ thể toả nhiệt độ lạnh buốt và hơi nóng từ lửa giao nhau thực sự đem đến hành hạ đau đớn hơn gấp trăm lần so với người chỉ bị lửa thiêu nhiều lắm.

Cố Minh Tuyền hối hận. Thực sự hối hận. Cái chết gần kề sao làm cô sợ bằng chết tâm. Cô đoán, có lẽ đây chính là sự giải thoát cho mình. Nghiệt mình gây ra mình chịu, Cố Minh Tuyền chậm rãi nhớ lại quãng thời gian thế giới này chưa biết đến mạt thế và tang thi, chậm rãi nhớ lại từng biểu cảm của chị gái khi bị cô làm lép vế, và cả hành động điêu ngoa ngu xuẩn của bản thân dùng để đối đãi những người xung quanh như thế nào. Cô cười chua xót sao bản thân không nhìn ra sớm hơn, sao không để ý đến chị gái cũng cần sự yêu thương chăm sóc của mẹ, sao không nhìn ra ánh mắt chán ghét của những người xung quanh khi gặp cô. Có lẽ vì tất cả mọi chuyện cô làm đều quá dễ đạt được, đứng nhất toàn thành phố về thành tích học tập hay hoa khôi học đường khiến cô quên đi mất sự khiêm tốn cùng nỗ lực. Dù sao, đây cũng chỉ là một thành phố nhỏ mà Cố Minh Tuyền đã cho rằng bản thân là thiên tài luôn rồi.

Thở hắt ra một hơi ngắn bất lực, nhắm mắt lại để lửa lan đến mặt, đốt cháy hoàn toàn tóc và lớp da bong ra từng mảng từng mảng do hậu quả của băng để lại. Băng tuyết biến dị kết tinh ở khoé mắt không biết do quá lạnh hay nước mắt mà đọng thành vệt ở đâu nhìn qua càng thêm đau lòng. Tiếng thịt cháy xèo xèo rầm rì trong căn phòng sắp sập. Đâu đó vang vọng tiếng Vĩnh Cơ cùng Vương Kiến kêu cứu, lửa quá to có lẽ họ đã chạy ra nhưng không thoát bị trần nhà đè xuống, tiếng người đi đường nhỏ giọng thảo luận chỉ chỏ nhưng chẳng ai hành động, đơn giản bây giờ là mạt thế lòng người nguội lạnh sao họ lại phải giúp chứ.

Cố Minh Tuyền yên lặng để bản thân thành ngọn đuốc sống. Cô nhận một cái chết đau đớn nhất. Cái chết dành cho kẻ ngu xuẩn. Nếu được sống lại, cô thề sẽ sống một cuộc sống khoái hoạt và sẽ sửa chữa mọi sai lầm. Sẽ yêu thương một cách cẩn thận hơn kiếp này.

Minh Hi, chị gái của em.

Minh Hi !!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro