Chương 35-40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35:

Anata Wu
Welcome to my world!
Facebook
Home2016Tháng Bảy2Trọng Quy Vu Hách - chương 35 [text]
Trọng Quy Vu Hách - chương 35 [text]

2 Tháng Bảy, 2016 anatawu
Chương 35: Hàng xa xỉ tận thế và chặn đường đánh cướp

Căn cứ vào vị trí dòng sông nằm ở trung tâm hình chữ "JL", khu bên ngoài căn cứ đã xây dựng hoàn thiện. Căn cứ còn đang cho người xây dựng thêm hàng phòng ngự bao quanh con sông, thuận tiện cho việc phái người san bằng mấy tòa nhà cao ốc.

Hạ Tử Trọng còn nhớ, đời trước lúc hắn đến nơi này, ở vùng phụ cận căn cứ không nhìn thấy tòa nhà nào, bên ngoài căn cứ là một vùng đất bằng phẳng, nếu có tang thi đột kích, từ xa đã có thể phát hiện ra tung tích của nó.

Phương Hách có chút lo âu nhìn sắc trời, thấp giọng hỏi: "Tử Trọng ... Những ngày gần đây, có phải trời vẫn không có nắng không?"

Hạ Tử Trọng gật đầu: "Ừ, lúc anh xem băng ghi hình cũng chưa từng thấy trời nắng"

"Không có nắng... lúc nào cũng có sương mù..." Phương Hách tựa hồ nghĩ tới điều gì, sợ hãi quay đầu nhìn về phía hắn: "Loại khí hậu này... có quan hệ gì tới tang thi không?!"

Vấn đề này ở kiếp trước các học giả chuyên gia vẫn luôn nghiên cứu, cũng không thể cho ra kết luận cụ thể gì. Nhưng tất cả mọi người vẫn tin tưởng, không chừng loại sương mù luôn làm trời mờ mịt này mới là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến tận thế.

"Nếu như những thành thị khác, những quốc gia khác cũng giống chúng ta ở đây... không chừng thật sự có quan hệ."

Phương Hách theo thói quen cắn chặt môi dưới, có chút mờ mịt nhìn một mảnh trời âm u: "Ánh nắng mang theo tia tử ngoại có hiệu quả diệt khuân... sương mù dày đặc lan truyền mâm bệnh qua không khí..." Nói không chừng... Không, e rằng loại khí trời này thật sự có quan hê với chuyện tận thế.

"Có lẽ, một ngày nào đó trời chuyển nắng, thế giới này trở về dáng dấp ban đầu của nó." Hạ Tử Trọng chỉ có thể an ủi cậu, bởi vì hắn cũng biết nguyên nhân tận thế bùng nổ, vào giai đoạn tận thế không có mưa, cũng không có gió thổi. Trong không khí chỉ toàn tử khí âm u, giống như tất cả vạn vật đều dừng lại.

Chờ lái xe ra khỏi phạm vi căn cứ, Hạ Tử Trọng mở GPS, bởi vì sương mù làm nhiễu sóng, bây giờ toàn bộ tín hiệu vệ tinh, mạng internet, điện thoại di động đều không thể sử dụng. Tuy nhiên, dùng bản đồ GPS đã tải xuống dò đường thì không thành vấn đề.

"Chúng ta bây giờ đi đâu?" Phương Hách cầm bản đồ đánh dấu đường định đi, ngẩng đầu hỏi.

"Ừm, nơi này có kho đồ dùng quân khu, không biết bây giờ thế nào, khi nào về thì ghé qua coi thử." Hạ Tử Trọng thuận miệng giải thích : "Chỗ này trước đây lúc anh đi làm có nghe nói qua, nhưng bây giờ bên trong có đồ hay không thì anh không biết." Công xưởng này là nơi đời trước bọn họ tạm thời dừng chân khi di chuyển từ F thị lên phía Bắc.

Khi đó nhà xưởng này đã mục nát rách rưới, mái tôn lủng mấy chỗ, tường vây sụp hết một bên, mà ngay cả khi như vậy, bọn họ vẫn ở trong đó tìm được không ít đồ quân khu còn nguyên vẹn.

Hồi đó còn có thể được vài món đồ, nếu như bây giờ thì chắc sẽ lấy được vài món có giá trị. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bên trong không có những người khác. Nếu như nơi đó không có bị người khác chiếm mất, Hạ Tử Trọng rất tình nguyện lúc đi ngang qua thuận tiện thu một ít thứ bổ sung vào hàng tồn kho của bản thân.

"Được, bây giờ đi xưởng mì ăn liền sao?"

Nhãn hiệu mì ăn liền nổi danh trong nước là xưởng chế biến được xây ở phía đông ngoại thành F thị, mấy nơi này là một trong những nơi mà Hạ Tử Trọng đã sớm quyến định muốn lượn một vòng xem xét, nhưng không biết tại sao, lúc trước bị ép ra khỏi thành sớm, một đường còn bị người khác quấy rối, cho nên bất đắc dĩ mới đến căn cứ A thị trước. Cũng may hai nơi cách nhau không quá xa, bây giờ đi một vòng cũng không sót thứ gì.

"Không riêng gì xưởng mì ăn liền, ở phụ cận còn có xưởng chế thuốc. Ở phía nam A thị cách nơi này không xa có xưởng giấy vệ sinh, khi nào về chúng ta đi tuyến đường này, thuận tiện ghé qua xem một chút." Hạ Tử Trọng sẽ không nói kỳ thực xưởng giấy vệ sinh mới mục đích chủ yếu của chuyến đi lần này.

Thực phẩm trong không gian hắn có thể tự trồng; dược phẩm sau khi không gian thăng cấp thì thảo dược có thể nấu dựa theo sách trong không gian, làm thuốc viên, thuốc đông y gia truyền hoàn toàn có thể bổ sung cho thuốc tây thiếu thốn. Vợ hắn còn là dị năng giả hệ trị liệu, còn có bệnh gì mà hắn phải sợ nữa sao?

Còn loại giấy vệ sinh thì... Tuy rằng mỗi khi hắn đến một cái siêu thị, hắn luôn càn quét hết khu vực giấy vệ sinh, nhưng số lượng có trong siêu thị cũng không nhiều!

Thể tích lớn, tần suất sử dụng cao, lượng sử dụng càng không nhỏ, đặc biệt là sau tận thế, người trong căn cứ cũng không chú ý đến vật này, cho dù cầm gạo trắng đi đổi cũng không tìm được chỗ để đổi đâu!

Sau tận thế, thực vật héo rũ mà chết xảy ra trên diện tích lớn, dùng hoa màu làm giấy vệ sinh khô ráp khó dùng. Còn đám thực vật biến dị khác? Ai biết được dùng thực vật biến dị làm giấy vệ sinh có chà người ta thành tang thi hay không chứ?

Nếu như không phải vật này chiếm diện tích quá lớn, thì đối với dị năng giả không gian là một loại vật phẩm trữ hàng rất tốt - bảo đảm tăng tỉ giá đồng bạc!

Đáng tiếc, bởi vì nó không thể ăn cho nên bị đa số dị năng giả không gian khi thu thập vật tư cùng người khác bỏ qua. Cho đến về sau một đám người rơi quẫn bách đi cầu mà không có giấy vệ sinh, mới phát hiện ra giá trị của nó, thì lúc ấy đã muộn. Vì có tính chất tốt đẹp, giá trị bản thân của giấy vệ sinh một đường vọt, bỏ xa thuốc lá, rượu, trà, đứng hàng thứ nhất trong đám hàng thực dụng có giá trị xa xỉ.

Phương Hách không thể hiểu được yêu thương của người nào đó đối với giấy vệ sinh, chỉ cho là học trưởng của mình, kiêm chức chồng mình, và là thân ái của mình lại một lần nữa lập ra kế hoạch hoàn mỹ đi trộm cướp, lựa chọn con đường có lợi ích tốt nhất. Với lại không gian bây giờ có nhiều chỗ trống, thu thêm nhiều thứ thì có hại gì đâu?

"Cẩn thận, phía trước có thứ gì đó coi chừng đụng trúng." Trong tầm mắt chợt xuất hiện vài thân ảnh đi qua đi lại, Hạ Tử Trọng tăng cao lực chú ý, cẩn thận né tránh một ít chướng ngại vật trên mặt đường - xe cộ bỏ hoang, thùng rác vương vãi, ổ gà đầy đường, chạy về phía giao lộ có mấy bóng người.

Sinh hoạt trong căn cứ mấy ngày, khiến Phương Hách gần như sắp đem cơn ác mộng từng trải trước đây ném qua một bên. Mà bây giờ, lần thứ hai tiếp xúc trực diện với thứ đó, cậu siết chặt nắm tay.

Hạ Tử Trọng lái xe xông về phía trước, có thể tránh tang thi liền tránh, thực sự khôn tránh khỏi thì dùng lực tông bay chúng nó.

Về phần xuống xe đánh tang thi thu thập tinh hạch ấy à? Bọn hắn bây giờ mới chỉ vừa tiến vào khu vực nội thành, nếu như từ nơi này một đường giết chóc, thời gian lâu dài ai có thể chống đỡ được chứ? Chừng nào bọn họ tìm được địa điểm thích hợp rồi mới tính tiếp.

Xe một đường chạy về hướng đông nam, đường này giống như đường đi F thị, nhưng không phải con đường bọn họ từ F thị chạy tới A thị, con đường này trong ký ức của Hạ Tử Trọng, là đường mà đời trước hắn đi tới A thị.

Hai người thay phiên nhau lái xe, đến khi chạy ra quốc lộ, Hạ Tử Trọng nhìn thấy trong ống nhòm phía trước có cây cột điện nằm ngang đường, cản cả con đường lại.

"Dừng xe."Nhìn thấy cây cột điện kia, Hạ Tử Trọng cảm thấy có chỗ không đúng, lập tức dùng ống nhòm cấp tốc tìm kiếm hai bên đường. Địa phương bọn họ dừng xe lại không có tung tích của một con tang thi, hai bên đường mương lại có mấy thi thể tang thi nằm trong đó.

Phương Hách cũng phát hiện cột điện chặn ngang, nghi ngờ nói: "Học trưởng, làm sao đẩy ra được?"

Hạ Tử Trọng vẫn ở chỗ cũ tìm kiếm mục tiêu, quả nhiên nhìn thấy phía sau một căn phònh nhỏ bên đường có mấy chiếc xe. Phía sau tảng đá lớn cách cột không xa còn thấy hai bóng người đó. Chỉ là những người này tựa hồ như nhằm vào người đi đường từ nam ra bắc muốn đi qua con đường này, không phát hiện ra xe của hai người Hạ Tử Trọng cách bọn họ rất xa.

"Là cướp." A thị là nơi có phản ứng nhanh hơn so với các nơi khác, có binh lính phòng thủ còn xây được khu căn cứ tạm thời. Trong khu vực Hoa Bắc thì căn cứ A thị là thành phố có quân lực cường đại nhất, hệ số an toàn của căn cứ cũng là cao nhất.

Dân chúng sống sót cơ bản đều muốn nương nhờ sự giúp đỡ của căn cứ có quân đội bảo hộ, khoảng cách đến A thị tương đối gần, người có năng lực chạy trên đường cao tốc đều tình nguyện chạy xa hơn một đoạn tới A thị cầu viện. Bởi vậy, mấy con đường dẫn tới A thị là đường có lượng người đông nhất, đồng thời cũng là nơi tốt nhất để cướp của.

"Cướp?!" Phương Hách cả kinh, cũng lấy ống nhòm trước mặt đưa lên nhìn. Đúng vào lúc này, đầu đường bên kia có một chiếc xe chạy tới.

Con đường này là đường quan trọng nhất để tiến vào A thị, cho dù là từ nam ra bắc, hay từ các thành trấn phụ cận muốn đi tới A thị đều phải quẹo qua khúc cua phía trước, từ nơi này theo hướng bắc tiến vào A thị.

Đoàn xe đang đi tới có khoảng sáu, bảy chiếc, chờ khi phát hiện con đường phía trước bị cắt đứt, bọn họ đã lái đến trước cột điện. Mấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ tức giận bừng bừng mở cửa xe đi xuống.

Hai người Hạ Tử Trọng phát hiện ra, trong tòa nhà bên kia đường có người cũng bắt đầu hành động, hình như muốn đi trợ giúp cho hai người đang núp phía sau tảng đá.

"Chúng ta cũng đi."

"Đi?"

Hạ Tử Trọng gật đầu, chỉ chỉ phía trước: "Chuẩn bị đi qua."

Phương Hách tuy rằng không rõ, nhưng vẫn như cũ nghe lời Hạ Tử Trọng khởi động ô tô, chạy đến con đường bị chặn.

Quả nhiên, mấy người đàn ông lúc nãy mới xuống xe liền phát hiện có người đánh lén, liền vung ống tuýp trong tay đánh tới mấy người kia. Đồng bọn của tụi cướp cũng vội vã chạy qua, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới đám người kia lại vô lý như vậy, bọn họ còn chưa làm gì mà đã đánh đồng bọn của bọn họ rồi.

Một người bị đám người lái xe kia đánh cho một quyền bay ra ngoài, Phương Hách đang lái xe trừng lớn mắt: "Woa, bọn họ đánh bay người ra ngoài luôn kìa??"

"Hình như dị năng giả, hệ cường hóa sức mạnh." Hạ Tử Trọng nhìn ra được vài khuôn mặt quen thuộc vừa bước xuống xe, là người kiếp trước hắn từng thấy. Tiểu đội dị năng ở A thị nói nhiều cũng không nhiều, ít cũng không ít. Bởi vì từng có một thời gia nhập đội Bá Chủ, cho nên khi nhận trả nhiệm vụ, Hạ Tử Trọng thấy có không ít thành viên của những tiểu đội khác. Bên trong đám người mới lái xe tới, có mấy người kiếp trước hắn cũng đã từng gặp qua.

Nếu là dị năng giả, đương nhiên sẽ không bị thủ đoạn chặn đường này ngăn cản, hơn nữa nhìn khí thế hung hăng lúc bọn họ xuống xe, chắc chắn cũng không phải là người chịu bị thua thiệt.

Lúc hai người lái xe tới thì đám người đã đánh nhau loạn xạ. Bên trong đoàn xe còn có dị năng giả, đám người đánh cướp thì có người có súng. Thừa dịp đối phương chưa sẵn sàng, "oành' một tiếng, một phát bắn trúng chân người bên kia.

Song phương bởi vì tiếng súng mà dừng động tác, giằng co một chút, dị năng giả sức mạnh bên kia bỗng nhiên bê tảng đá bên đường, dùng sức ném về phía người vừa mới nổ súng.

Chương 36:

Anata Wu
Welcome to my world!
Facebook
Home2016Tháng Bảy2Trọng Quy Vu Hách - chương 36 [text]
Trọng Quy Vu Hách - chương 36 [text]

2 Tháng Bảy, 2016 anatawu
Chương 36

"Xông lên! Đánh chết đám khốn nạn đó đi!" Thấy người kia bị vỗ một cái phun máu, ngã xuống đất không dậy nổi, cũng không biết sống chết ra sao, tên bên cạnh liền nhặt khẩu súng lên hét lớn, chờ tới khi thấy đồng bọn từ phía sau nghe tiếng mà xông lên, người ôm súng kia mới lặng lẽ quay đầu chạy về phía xe định bỏ trốn.

"Ầm!!" Một luồng gió phát ra ánh sáng màu vàng kim phóng thẳng về phía cây cột điện đang nằm ngang giữa đường chém đứt nó làm hai, đám người chặn đường kinh hoảng quay đầu lại, liền thấy một chiếc SUV đen bóng sừng sững giữa đường. Cửa sổ ghế phó lái đã hạ xuống, một người đàn ông khí thế ngút trời kê tay lên đó, có vẻ như còn đang nhìn cây cột điện giữa đường đến xuất thần.

Lúc này mới phát hiện tất cả mọi người đang nhìn mình, hắn mới quay đầu nhìn về phía đám người đang đánh nửa chừng, mặt mang vẻ áy náy nói: "Xin lỗi, thanh lý chướng ngại vật ồn quá hả? Làm phiền mọi người rồi, cứ tiếp tục việc của mình đi." Dứt lời, xe lui về phía sau rồi vòng qua chỗ đã được mở đường mà đi qua, người đàn ông kia như chợt nhớ ra gì đó, chỉ chỉ về hướng căn phòng nhỏ ven đường, "Cái người kia hình như định lái xe đi kia."

Mấy tên chặn đường ăn cướp đang cố gắng chống trả tức thời giật mình, phát hiện tên đồng bọn mới vừa rồi còn khoác lác kêu mọi người cùng nhau xông lên, lúc này đang định lái xe của cả bọn đi mất, lập tức cầm hung khí chạy về.

Có người trong đoàn xe muốn đuổi theo nhưng lại bị một người đàn ông cản lại: "Không cần đuổi, trên người bọn họ có súng." Lúc nãy là do hai bên nóng nảy mới bất chấp hậu quả đánh nhau. Nếu không mấy người kia khi phát hiện bên đối phương có dị năng giả còn liều mạng tấn công nữa à?

Mà bên mình nếu không có đồng bạn bị súng bắn bị thương thì sẽ liều mạng dồn đối phương vào chỗ chết hay sao? Lúc này tỉnh táo lại mới nghĩ đến đám tang thi phía sau không biết đã từ khi nào thì đuổi tới đoàn xe rồi. Bây giờ việc quan trọng nhất là tới căn cứ, còn mấy tên cặn bã kia - về sau có gặp lại bọn chúng, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy!

"Tử Trọng, vừa nãy anh thật đẹp trai!" Phương Hách mãi cho đến tận khi rời khỏi nơi đó mới cười nhìn Hạ Tử Trọng.

Hạ Tử Trọng cười khổ một tiếng, uống hai ngụm nước trong không gian khôi phục tinh thần lực. Hắn vốn chỉ muốn dùng đao gió cắt cây cột điện kia ra làm đôi mà thôi, ai mà biết lại có biến dữ dội như vậy chứ? Mấy ngày trước hắn còn mãi lo nghĩ làm sao để dung hợp hai loại dị năng lại, vậy mà lúc này ma xui quỷ khiến lại làm được. Cho dù dung hợp được nhưng tinh thần lực lại tiêu hao quá trớn. Ngay lập tức cảm thấy cơ thể trống rỗng, may mà còn có nước giếng hỗ trợ khôi phục lại, nếu không là nguy rồi.

"Buổi tối chúng ta luyện thứ 'Khí' công kia đi, hình như có tác dụng với dị năng đó." Sau khi khôi phục lại một ít tinh thần lực, Hạ Tử Trọng mới giải thích chính xác cho Phương Hách nguyên nhân vì sao lúc nãy mình biểu hiện dũng mãnh như vậy.

"Khí? Có tác dụng với dị năng sao?" Phương Hách đầu đầy dấu chấm hỏi, rõ ràng không để ý tới ẩn ý của hắn.

Hạ Tử Trọng nhắm mắt nhớ lại trải nghiệm vừa rồi một chút: "Lúc trước anh vốn muốn đem hai loại dị năng dung hợp với nhau thử, chủ yếu là - lấy dị năng hệ phong bao bọc ngoài hệ kim nhằm tăng mạnh uy lực của đao gió, nhưng mà đến tận bây giờ vẫn chưa làm được. Vừa nãy khi anh sử dụng dị năng, theo bản năng đưa 'Khí vào, kết quả là, hai loại dị năng cứ như vậy mà dung hợp được." Cho nên vừa nãy hắn cung ngạc nhiên lắm đó? Bộ dạng bình tĩnh bày ra lúc nãy thật ra là do bản thân còn đang kinh sợ đấy thôi. Dùng dị năng hệ kim bao bọc lấy đao gió so với trực tiếp phát dị năng lên gậy sắt đánh tang thi thì hiệu quả mạnh hơn rất nhiều.

Phương Hách bởi vì chỉ có hệ trị liệu nên tác dụng của khí này với cậu có hạn, nhưng biết được năng lực này có thể làm tăng sát thương của Hạ Tử Trọng lên diện rộng, bộ dáng cậu lúc này còn vui mừng hơn cả chính chủ.

"Vậy sau này chúng ta mỗi ngày đều luyện cái này đi!" Lời vừa ra khỏi miệng cậu mới phát hiện Hạ Tử Trọng nhìn mình, trên mặt còn cười ái muội, Phương Hách mới sực nhớ tới muốn luyện 'khí' này, hai người cần phải... Khụ khụ, làm cái chuyện kia kia giữa hai phu phu mới được. Gương mặt trắng nõn lần nữa bốc cháy, cả người nhộn nhạo ngồi không yên trên ghế.

Hạ Tử Trọng cười, nhẹ nhàng sờ sờ cái má mềm mềm của cậu, âm thanh ái muội nói nhỏ bên tai cậu: "Tốt, vậy sau này chúng ta mỗi tối đều phải "chăm chỉ luyện" đấy!"

Trên đường chạy về phía Nam, hai người thấy không ít đoàn xe đi ngang qua. Mấy đoàn xe này đều chạy dồn dập về phía Bắc, lúc nào cũng gây ra không ít tiếng động, kéo theo một đoàn tang thi đuổi theo phía sau. Lần đầu gặp phải, bọn họ có thể tránh được thì cứ tránh, nếu không tránh được thì chỉ có thể một đường đi qua. Hạ Tử Trọng yên lặng tính toán trong lòng, lúc quay về có cần đi qua chỗ bán xe không nhi? Nếu không chỉ dựa vào chiếc xe này với một chiếc dự bị trong không gian thì không thể trụ nổi trong thời gian dài.

Hạ Tử Trọng xoay vô lăng quẹo qua con đường nhỏ yên tĩnh, bỏ rơi đám tang thi bám theo sau, chạy về phía kho hàng trong ký ức.

Kiến trúc hai bên đường lớn, đồng ruộng bị sương mù xám xịt bao phủ, tỏa ra một loại khí tức suy bại. Thực vật ven đường bấy giờ đã bắt đầu khô héo, có không ít thực vật xanh um tươi tốt đã bị bóp chết ngay khi chỉ mới vừa nhú mầm. Nhưng bấy giờ, đám người còn đang bận chạy trốn có ai sẽ để ý đến điều này. Cho dù là người tỉ mỉ phát hiện ra nhưng cũng chỉ có thể bất lực.

Tầm mắt Hạ Tử Trọng đảo qua thảm thực vật hai bên đường, phát hiện trong bụi cỏ dại hình như có thứ gì đó đang di chuyển động dậy.

Có lẽ là tang thi trốn bên đường, cũng có thể là người sống sót, hoặc là tang thi động vật, khủng bố hơn nữa là thực vật biến dị. Bất kể là loại nào trong số đó, Hạ Tử Trọng đều không có hứng thú muốn tiếp xúc gần gũi, nhiệm vụ của hắn bây giờ chính là mau mau lái xe chạy thẳng đến mục tiêu.

Phương Hách giơ ống nhòm nhìn bụi cây còn đang rung rung, nhưng cho đến khi hai người đi qua chỗ đó cũng không thể xác định thứ trong đó là cái gì. Ở đó chỉ có một bụi cỏ động dậy chứ không có bóng dáng của loài khác, Hạ Tử Trọng cực kỳ hoài nghi có phải đã có thực vật biến dị tồn tại rồi hay không?

Xe đi gần nửa ngày, cuối cùng cũng coi như đến chỗ đặt chân tạm thời cho chuyến đi này - khu công nghiệp ngoại thành.

Nơi này có không ít nhà xưởng, nhà kho nằm rải rác, một số nhà xưởng nội thành cũng xây gần khu này. Đi trên đường nhìn thấy mấy khu xưởng cách nhau không xa, xa xa còn nghe thấy tiếng chó sủa, chỉ là không biết chó này bây giờ còn là chó bình thường hay đã biến dị?

Hạ Tứ Trọng lái xe tới một căn nhà nhìn qua vẫn còn rất bền chắc, lần trước lúc bọn họ đến nơi này, không chỉ là cửa nhà kho mà ngay cả tường vây cũng sụp mất mấy chỗ, kiến trúc ở khu phụ cận cũng không còn cái nào lành lặn, bây giờ mở cửa lớn ra, nhìn vách tường vẫn còn hoàn chỉnh, Hạ Tử Trọng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm trong lòng - tình huống của nơi này vẫn còn rất tốt.

Phương Hách cầm ống nhòm nhìn quét xung quanh, báo cáo với Hạ Tử Trọng: "Phía nhà kho bên kia có mấy con tang thi đang đập cửa, chỗ khác cũng có khoảng chừng bảy, tám con."

Khu vực bên ngoài mục tiêu không phát hiện tang thi, như vậy cũng tốt: "Buổi trưa ở đây nghỉ ngơi một chút, nơi này nhìn như một cái kho, chúng ta sẵn tiện vào bên trong xem có cái gì hay không."

Phương Hách đương nhiên không có bất kỳ ý kiến gì, hiện tại đã qua giờ cơm trưa, cậu đói bụng từ nãy đến giờ nhưng không dám nói.

Hạ Tử Trọng lái xe đậu vào một chỗ kín đáo, khóa kỹ cửa rồi mới cùng Phường Hách cẩn thận bước xuống.

Trên đường phố không nhìn thấy bóng người, chỉ có một ít tang thi rải rác nghe thấy tiếng ô tô liền lắc lắc đi tới, hai người cẩn thận đề phòng, nhanh chóng quét sạch tang thi. Hai người bọn họ trong tay mỗi người cầm vũ khí, trên đầu đội mũ, khẩu trang, quần áo mặc đều là quần dài, áo dài.

Dọn dẹp sạch sẽ tang thi xong, hai người cẩn thận chạy tới trước cửa kho, Hạ Tử Trọng bắt đầu mở khóa.

Không thể không nói, người trọng sinh từ tận thế về đều mang theo một vài kỹ năng nhỏ, tỷ như mở khóa, giảm âm thanh phát ra trong hành động, che giấu hơi thở của mình, vân vân...

Phương Hách canh chừng, cảnh giác, cảnh giới, mãi đến khi âm thanh Hạ Tử Trọng truyền đến từ sau lưng: "Được rồi."

Cẩn thận đẩy cửa ra, hai người xác định trên dưới phải trái đều không có bong dáng gì mới lắc người tiến vào trong kho.

Chỗ này là kho hàng trong xưởng, ở cửa chất đống chăn bông, găng tay các thứ, những thứ này chất lượng không cao, số lượng thì ít, Hạ Tử Trọng lựa chọn góp nhặt khoảng một phần ba. Đáng nhắc tới chính là Phương Hách cung có thể sử dụng không gian để thu thập đồ, hơn nữa - "Học trưởng, chúng ta có thể cách không lấy đồ phải không?!"

Có thể tự mình thu đồ vào không gian, Phương Hách cảm thấy rất hưng phấn, khi cậu phát hiện Hạ Tử Trọng cư nhiên khoát tay liền đem đống chăn bông cách ba mét kia thu vào trong, hai con mắt tỏa sáng đầy kinh ngạc.

"Ừ, nhưng có hạn chế về khoảng cách." Hạ Tử Trọng mới vừa rồi cũng chỉ là thử nghiệm. Dù sao, không gian của hắn đã thăng cấp, ngoại trừ diện tích tăng lên nhỡ đâu còn có những công năng khác nữa thì sao?

Vậy mà cách không lấy vật thành sự thật rồi!

Hai người nỗ lực áp chế tâm tình kích động trong lòng, bước nhanh vào sâu trong kho, phía trong quả nhiên có mấy thùng chất chồng ở đó, lại còn là đồ hộp!

Hai người mở một thùng ra, Phương Hách rọi đèn pin xem thời hạn sử dụng: "Ba năm trước... Còn có ba tháng nữa là hết hạn rồi."

Chẳng trách lại chất chồng thành đống để ở đây? Hạ Tử Trọng nhớ tới đời trước sau khi bọn họ đến A thị, chưa từng nghe thấy tin tức quân đội đến nơi này thu gom đồ. E rằng cái kho này là nơi thu gom các sản phẩm đến hạn cần xử lý. Chẳng hạn như các loại chăn mền xài lâu năm, đồ ăn hết hạn sử dụng, vân vân...

"Không sao, loại đồ hộp này cho dù hết hạn cũng có thể để được đến hai năm."Hạ Tử Trọng vui vẻ cầm một cái: "Loại hộp này là dạng kín có thể chống khuẩn, chỉ cần nó không bị hở thì không có vấn đề gì." Loại này đừng nói chi hai năm, đời trước hắn còn thấy hộp quá hạn tới tám năm mà vẫn có người ăn như thường.

Huống chi không gian còn có tác dụng giữ tươi, những thứ đồ này đặt ở bên trong căn bản sẽ không có chuyện hết hạn.

Vừa rồi có thể dùng không gian thu thập đồ vật Phương Hách vén tay áo lên chuẩn bị làm một lần, Hạ Tử Trọng vui vẻ đứng một bên nhìn cậu hí ha hí hửng chạy đông chạy tây thu đồ. Có lẽ bởi vì lần đầu có thể sử dụng năng lực này, chờ đến khi Phương Hách tỉnh hồn lại thì mới thấy không còn bao nhiêu thứ để cho cậu thu nữa.

Nhìn cách đó không xa chỉ còn lại một đống nhỏ hơn mười thùng, Phương Hách có chút lúng túng, ngây ngô nhìn về phía Hạ Tử Trọng. Cậu biết mỗi lần Hạ Tử Trọng thu đồ sẽ không lấy đi sạch sẽ như vậy, hai người bọn họ cũng không dùng hết đống đồ đó.

Chương 37:

Anata Wu
Welcome to my world!
Facebook
Home2016Tháng Bảy2Trọng Quy Vu Hách - chương 37 [text]
Trọng Quy Vu Hách - chương 37 [text]

2 Tháng Bảy, 2016 anatawu
Chương 37: Gấu biến dị

"Nếu thấy ít quá thì lấy ra vài cái đi." Để cậu chơi tận hứng, chỗ này trong kho hàng không có máy ghi hình, chiều theo ý cậu cũng không có gì xấu.

Dọn xong lấy ra, lấy ra lại thu vào, Phương Hách chơi đủ rồi, từ không gian lấy ra khoảng chừng phân nửa đồ hộp chất đống trong kho hàng, lúc này mới chuẩn bị cùng Hạ Tử Trọng về không gian ăn cơm nghỉ ngơi.

Bỗng nhiên, "Âm-" một tiếng vang lên, vách tường phía bên phải kho hàng bị đánh thủng thành một cái động lớn!

Hai người cả kinh quay đầu nhìn nơi đó, may là bọn họ ở một chỗ khá xa nếu không đã bị gạch tường văng trúng rồi.

Hạ Tử Trọng lần thứ hai vui mừng, hắn bởi vì nhớ được vị trí vách tường sụp đổ đời trước, cho nên khi chọn chỗ để nghỉ ngơi đều chọn theo bản năng, cách xa chỗ đó.

Một bóng người ôm cánh tay khó khăn bò ra từ trong đống đá vụn dưới đất, cách đó không xa còn có một thứ màu đen, to to. Từ bên ngoài truyền đến tiếng súng, tiếng gào, tiéng thét chói tai.

"Chạy mau!"

"Nó, nó đến kìa!"

"A - ông xã, ông xã!"

Một thân ảnh cao to đen sì, chậm rãi từ trong đống đá bụi bò ra ngoài, vọt tới phía sau đám người nọ rít gào.

Bóng người trước kia miễn cưỡng bò dậy được một nửa liền phun một ngụm máu, lần thứ hai ngã xuống đất ngất đi.

"Đó là... thứ gì vậy?"

"Động vật biến dị, hình như là gấu chạy ra từ vườn thú!" Hạ Tử Trọng có chút căng thẳng, trước đây hắn đã từng nghe nói có một con gấu biến dị từng hoạt động ở vùng ngoại thành A thị, còn giết không ít người. Không nghĩ tới nó còn đến khu nhà xưởng này. Vậy ra vách tường nhà kho bị vỡ là do nó!

Con gấu biến dị này đuổi theo một đám người chạy tới phụ cận nhà kho, thời điểm đám người kia bị chặn ở góc tường, con gấu xông lên đánh bay một dị năng giả hệ sức mạnh, cả hai cùng nhau tông thẳng vào vách tường, vậy mà cũng có thể khiến nhà kho rắn chắc tông lủng một lỗ!

"Cẩn thận, nếu như không địch lại thì lập tức vào không gian."Con gấu kia không phải động vật bình thường, sau tận thế ba tháng nếu nó có thể khiến cho người ta thỉnh thoảng còn phải nhắc tới, có thể thấy được lúc trước lực phá hoại của nó lớn đến cỡ nào.

Ở tận thế, kinh khủng không chỉ có tang thi, còn có động vật biến dị, thực vật biến dị, ghê gớm nhất chính là tang thi động vật!

Hai người đều cầm ống tuýp trên tay, cẩn thận nhẹ nhàng rời khỏi nhà kho. Con gấu biến dị kia vứt người mới bị nó cắn chết qua một bên, phóng thẳng tới mấy người còn lại đang thất kinh tụ lại một chỗ.

"Păng păng" hai tiéng súng vang lên, người bị chặn lại tuyệt vọng mà nổ súng, có thể súng trong tay của gã chỉ còn dư lại hai phát đạn cuối cùng, có giữ lại không thoát ra được!

Sau lưng gã bắn súng còn có hai người phụ nữ, đang nhắm mắt gào thét, cố sống cố chết bám chặt lấy vạt áo gã.

Cách ba người đó không xa, còn có một tên ôm đầu rụt cổ trốn trong góc.

Những người này đều trốn ra từ các thị trấn xung quanh A thị, súng của gã kia lúc mới bắt đầu tận thế lụm được trong một xe cảnh sát tông vào góc cây ven đường. Một đường cẩn thận chống đỡ đến nơi này, ai ngờ rằng, bọn họ gặp tang thi trên đường không chết, vậy mà sắp tới nơi an toàn thì lại đụng phải con gấu còn kinh khủng hơn!

Con gấu kia rít gào một tiếng rồi nhào tới gã nọ, một người phụ nữ sau lưng gã bỗng nhiên mở mắt ra, thấy được cảnh này, tâm thần phát lạnh, hét lên một tiếng, theo bản năng kéo đẩy gã ra phía trước, còn mình thì lảo đảo chạy về một hướng khác.

Súng không còn đạn, lại bị người phía sau đẩy một cái, gã tuyệt vọng nhìn cái miệng lớn to như chậu máu há ra, hai mắt đỏ ngầu, cả người đều cứng đờ, tựa hồ như đã không còn động đậy được nữa.

Một người phụ nữ khác phía sau gã cũng phản ứng lại, lảo đảo nghiêng ngã chạy về hướng ả đàn bà lúc nãy, cách đó không xa, mấy người khác và hai nam hai nữ tới đây lợi dụng lúc con gấu tập trung vào mục tiêu khác mà tìm được bên đường hai chiếc xe không khóa, nhân cơ hội khởi động xe chuẩn bị đào tẩu.

Hạ Tử Trọng và Phương Hách từ trong kho hàng đi ra đúng dịp thấy người phụ nữ kia đẩy gã đó, cả hai hơi ngẩn người. Tùy duyên, Hạ Tử Trọng quyết định thật nhanh cầm lấy ống tuýp trong tay ném thẳng tới con gấu kia, dị năng hệ gió màu xanh đẩy nhanh tốc độ ống tuýp kia lên gấp ba lần! Dị năng màu vàng bám trên mặt ống tuýp khiến nó cứng rắn dị thường.

Thời điểm cái "Ám khí" bất kể tốc độ hay chất lượng đều cao hơn bình thường mấy lần đập trúng con gấu, hiệu quả đưa tới cũng vô cùng khoa trương.

"Oành" một tiếng, trực tiếp đập thẳng vô đầu con gấu, động tĩnh đó làm hai người Hạ Tử Trọng nghe mà cảm thấy đầu đau nhức.

Đầu bị đập, động tác nhào tới chếch qua một bên, móng vuốt xẹt qua vai người kia dập thẳng vào người phụ nữ mới vừa bỏ chạy. Ả kêu thảm một tiếng, trên eo, trên đùi tất cả đều là máu, hôn mê bất tỉnh. Về phần gã đàn ông kia, tuy rằng vẫn bị con gấu nhào tới đánh ngã, nhưng tốt xấu gì cũng không bị móng vuốt cào trúng, miễn cưỡng bảo vệ tính mạng.

Ả đàn bà chạy trốn đầu tiên nghe tiếng thấy kêu thảm thiết theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy ả chạy theo mình máu me khắp người, sống chết không rõ mà ngã trên mặt đất, sợ đến sắc mặt trắng bệch, vừa gào thét vừa vứt giày, liều mạng chạy tới hai chiếc xe mới rời đi.

Tang thi phụ cận nghe tiếng dần dần tụ tập lại, đã có mấy con lắc lư đuổi theo người phụ nữ kia, trong đó có mấy con tốc độ chạy theo mục tiêu rất nhanh!

Thấy có tang thi lại đây, người trong xe bỗng nhiên nhấn ga, không ai dừng xe lại chờ ả đàn bà nọ trèo lên. Xe quanh co mấy cái, rất nhanh liền chạy ra đại lộ, cũng không quay đầu lại lấy một lần.

Ả tuyệt vọng phát hiện mình bị bỏ lại, xung quanh thậm chí càng nhiều tang thi chạy về phía mình, bỗng nhiên nhìn về hướng nhà kho, lại phát hiện con gấu lớn đang nằm trên mặt đất, mà bên cạnh kho hàng tựa hồ có hai người đang đứng! Ả tưởng rằng con gấu kia đã chết, liền xoay người lại chạy về phía sau

"Grào -"con gấu ngã sấp xuống bỗng nhiên bò dậy, xoay người lại, hai mắt đỏ thấu nhìn chòng chọc Hạ Tử Trọng và Phương Hách.

Trong tay Hạ TửTrọng lại xuất hiện một cái ống tuýp, ánh sáng vàng óng tỏa ra lập lòe trên ống tuýp, nói khẽ với Phương Hách bên cạnh mình, dặn dò: "Nếu có gì không bình thường, liền vào không gian trước." Phụ cận có người, tuy rằng Hạ Tử Trọng không muốn bại lộ không gian của mình, nhưng cũng không có ý định liều mạng.

Bất quá nếu người trong tận thế mỗi ngày đều có khả năng gặp nguy hiểm thì đợi đến lúc cần phải chiến đấu mới đi thích ứng, còn không bằng tự tiến hành huấn luyện từng bước. Bọn họ nếu có thể trợ giúp nhau tu luyện trong không gian, còn có thể tìm được võ công thích hợp, như vậy bây giờ lúc đối mặt với loại động vật biến dị này, bọn họ phải nắm bắt cơ hội đem lý thuyết ứng dụng vào thực chiến!

Động vật biến dị không giống tang thi động vật, chúng nó vẫn còn sống, tuy nhiên tính tình rất cuồng bạo, cũng rất nguy hiểm, nhưng bị chúng nó cào hoặc cắn trúng sẽ không biến thành tang thi.

Đem dị năng hệ phong cùng hệ kim kết hợp lại sử dụng chung xác thực có thể tăng cường uy lực, lực sát thương quả thật rất kinh người, nhưng hiểm họa cũung rất rõ ràng - hao tổn quá nhiều tinh thần lực.

Trên đường đi Hạ Tữ Trọng cũng đã sử dụng qua một lần, tinh thần lực bây giờ vẫn chưa hồi phục lại như cũ, vào lúc này hắn cần phải tập thích ứng, nghiên cứu làm sao mới có thể sử dụng linh hoạt để đối phó với đám biến bị, tang thi. Còn phải tận lực kết hợp với mấy loại công phu quyền cước vừa học nữa.

Những thứ này đều là việc phải trải qua thực tiễn mới có thể thấu hiểu, Hạ Tử Trọng không muốn chết trong không gian cả đời cũng không chui ra, nếu đi ra, thì phải thích ứng với việc bên ngoài. Lúc trước hắn đến chết vẫn là người bình thường, lúc đánh tang thi cứ như đi chịu chết. Bây giờ một lần nữa học tập, áp lực không nhỏ, nhưng vì đánh tang thi, nuôi vợ, thăng cấp không gian, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội thực tiễn lần này.

Phương Hách tự mình cẩn thận, cậu biết bản thân không có dị năng công kích, đương nhiên không dám lên đi gây phiền phức cho Hạ Tử Trọng, nhưng nếu như có thể giúp Hạ Tử Trọng đánh con gấu này, cậu cũng không muốn bỏ qua.

Nhớ lại chiêu thức viết trên sách ngày hôm qua đọc được, Phương Hách mô phỏng tính toán trong đầu một lần, phải tấn công cỏn gấu kia từ hướng nào mới đạt hiệu quả tốt nhất. Bỗng nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên, đồng thời còn càng ngày càng gần, Phương Hách kinh ngạc quay đẩu lại, liền thấy ả đàn bà lúc trước đẩy gã đàn ông nọ cầm súng kia không biết vì sao lại chạy ngược về.

Ả chạy đến nửa đường mới phát hiện con gấu kia đang đứng lên, liền muốn trốn vào trong kho, ai ngờ chân mới dừng lại liền bị tang thi nhào tới, đứng không vững nhào thẳng về phía Phương Hách!

Phương Hách cả kinh, theo bản năng nhảy về phía sau một cái, lại bị khoảng cách mình nhảy ra giật mình - cậu bất quá chỉ nhảy về sau không dùng bao nhiêu sức, vậy mà nhảy ra ngoài tới một mét!

Ả đàn bả kia chung quy vẫn không tránh khỏi công kích của tang thi, bị tang thi đuổi tới cắn một cái ngay đầu vai, tay phải cũng bị một con khác bẻ xuống gặm trong miệng.

Đàn tang thi vây xung quanh ả, chẳng được bao lâu, ả đã bị đồng hóa không còn sức hấp dẫn với chúng nữa, chúng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phương Hách đứng ở một bên còn đang sững sờ...

Hạ Tử Trọng nhấc ống tuýp trong tay, sử dụng phong hệ dị năng gia tăng tốc độ cơ thể, dùng dị năng hệ kim gia cố cường độ ống tuýp trong tay mình.

Đời trước tuy rằng hắn không đánh nhau với gấu biến dị bao giờ, nhưng tang thi, tang thi động vật, động vật biến dị lại gặp không thiếu loại nào, con gấu này khí lực mặc dù lớn, công kích mãnh liệt, nhưng bởi vì hình thể lớn mà hoạt động bị hạn chế, hắn nếu cố gắng cũng có thể đánh thắng nó!

Trong mắt mang theo một tia sáng kiên định, tập trung toàn bộ tinh thần tránh thoát một chưởng của con gấu, cầm ống tuýp được gia cố mạnh mẽ đập vào cánh tay con gấu, "Rắc" một tiếng, gảy tay!!

Hormone Adrenaline tăng vọt, làm Hạ Tử Trọng có một loại cảm giác tê cả da đầu, rồi lại dị thường hưng phấn. Hắn có thể đánh thắng!

Trong lòng mới vừa lóe lên ý nghĩ này, dư quang khóe mắt liền liếc qua Phương Hách, bên cạnh cậu vậy mà vây quanh ít nhất sáu, bảy con tang thi?!

"Phương Hách!" Hạ Tử Trọng cả kinh, liền thấy Phương Hách bỗng nhiên lập tức đột phá khỏi vòng vây, đồng thời một gậy đập vào đầu một con.

"Tử Trọng?" Phương Hách chợt phát hiện hành động của mình trở nên rất nhanh, đang hưng phấn chui qua chui lại trong đống tang thi, nghe âm thanh Hạ Tử Trọng lại sợ hết hồn, chỉ vào phía sau hắn hét lớn: "Nhảy! Nhảy nhanh!"

Vốn dĩ không biết vào lúc nào, một con tang thi lại chạy qua bên Hạ Tử Trọng.

Nhảy về phía trước một cái, Hạ Tử Trọng mặt mày xám xịt nhào lộn trên đất, trừng Phương Hách một cái: "Cố gắng chống đỡ!"

"Em biết, anh cũng cẩn thận nha!" Phương Hách mặc dù không có năng lực công kích mạnh mẽ như Hạ Tử Trọng, nhưng tốc độ khó giải thích hôm nay đã giúp cậu có thể dễ dàng né tránh tang thi vây công, nhưng đáng tiếc là kinh ngiệm đánh tang thi, hiệu suất, cường độ của cậu còn rất kém, cho dù có thể thoát khỏi vây công của một nhóm tang thi nhưng sát thương gây ra cho chúng lại rất hạn chế.

Chương 38:

Anata Wu
Welcome to my world!
Facebook
Home2016Tháng Bảy3Trọng Quy Vu Hách - chương 38 [text]
Trọng Quy Vu Hách - chương 38 [text]

3 Tháng Bảy, 2016 anatawu
Chương 38: Giết quái

Hạ Tử Trọng xác nhận Phương Hách nơi đó tạm thời không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm, lên tinh thần ứng phó với phiền phức bên cạnh mình.

Một gậy bạo đầu tang thi liên tục làm phiền mình, nhảy vọt về phía sau, tránh né công kích của con gấu, Hạ Tử Trọng cân nhắc, thân thủ bây giờ của hắn còn rất kém cỏi, hắn không giống với Phương Hách dùng dị năng tăng thêm linh hoạt dưới chân. Về phần công kích, tốc độ lúc ra tay? Bây giờ có dị năng hệ kim gia cố, lực công kích cùa ống tuýp cũng đủ dùng.

Muốn theo thói quen ngưng tụ dị năng hệ phong trên cánh tay xuống chân vẫn còn rất khó khăn, Hạ Tử Trọng trong thời gian ngắn không có cách nào thử nghiệm, không thể làm gì khác hơn là trước tiên thừa dịp lăn trên đất tránh né công kích của con gấu, rồi thuận tay đập nát một chân nó mới chiếm được cơ hội thử nghiệm.

Ngưng tụ phong hệ dị năng xuống dưới chân Hạ Tử Trọng tốc độ quả nhiên tăng lên không ít, nhân cơ hội liền thủ tiêu một con tang thi đang lắc lư tới gần, Hạ Tử Trọng mới quay lại nhắm vào con gấu - tuy rằng bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, hắn vẫn không thể nắm bắt tốt nhịp điệu tốc độ đột nhiên tăng lên và bí quyết ngưng tụ phong hệ ổn định lên chân, nhưng đối phó với một con gấu tàn phế thì hắn nắm chắc phần thắng.

Bên kia Phương Hách cũng tìm được phương pháp, lợi dụng tốc độ tăng lên mà nhảy lên nhảy xuống trong bầy tang thi, ống tuýp trong tay gõ gõ từng con - nếu như đổi thành đao thì hơn một nửa đầu tang thi đã bị cậu chém thành hai rồi!

Gã đàn ông trước đó bị gấu tập kích sau khi tỉnh hồn lại liền há to miệng, ngốc lăng nhìn hai người bọn họ, một người thì đại chiến solo với con gấu, người còn lại thì đánh từng con tang thi đang không ngừng bu lại gần. Mãi đến khi có hai con tang thi nghe mùi chạy về phía này, gã mới hồi thần - ả đàn bà bị tay gấu cào chày đầy máu nằm trên đất, mùi máu tươi thu hút đám tang thi vây lại, may là ả còn chưa chết, lúc bị cắn giật mình tỉnh lại hét lên một tiếng, vậy mới gọi hồn gã kia trở về.

Gã dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía ả đàn bà đã chết, gã vẫn cầm cây súng không còn đạn lên, khom lưng nhặt cây gậy thép Hạ Tử Trọng ném con gấu, khấp khễnh bò dậy.

Gõ chết hai con tang thi đang lại gần, mất công tốn sức mà bò đến cái kho bị sụp một lỗ lại thấy một bóng người nằm trên đất, hô hấp yếu ới, nhưng may là chưa chết.

Dọc con đường này, gặp đám người nọ cùng đường mới đi chung với nhau, nỗ lực thoát thân hướng về phía A thị. Bởi vì trong tay gã có súng, còn người nằm trên đất này có dị năng hệ cường hóa, cho nên lúc đồng hành mọi người đều vây quanh hai người bọn họ, cơ hồ có ý xem hai người là đội trưởng. Mãi cho đến khi cả đoàn gặp phải con gấu biến dị này, sau khi nó bị hai người thu hút sự chú ý, những người kia chỉ biết quay đầu bỏ chạy, mà hai ả đàn bà một đường luôn quyến rũ mình, một người ở sau lưng đẩy mình một cái, người còn lại cũng chạy thoát thân một mình...

Hành vi vào thời khắc sống còn vứt bỏ bạn đồng hành này, gã không phải không thể hiểu. Nhưng có thể hiểu được cũng không có nghĩa là có thể tha thứ, nếu như không phải gặp được hai người kia chính gã đã chết sớm rồi, còn việc tha thứ cho hai ả kia hay không? May mà, bây giờ hai ả đều chết hết.

Phương Hách đang hưng phấn vọt vào nhảy ra trong đám tang thi giống như đánh chuột chù thì chân chợt mềm nhũn, đến giờ cậu mới hiểu ra - hình như tinh thần lực của cậu bị tiêu hao?

Trong lòng căng thẳng vội vàng nhìn xung quanh một chút, phát hiện mình đã cách kho hàng một khoảng, bên người vẫn còn bốn con tang thi vây quanh. Đánh lâu như vậy, không chỉ chân cậu bởi vì tinh thần lực tiêu hao có chút mềm nhũn ra mà cánh tay còn bắt đầu mỏi, trước đó đang cao hứng còn không có nhận ra, nhưng bây giờ dừng lại một cái, cả cánh tay đều tê rần rõ ràng.

Chuyện này... Có cần trốn vào không gian một chút không nhỉ?

Đang do dự, bỗng nhiên một cơn gió màu xanh hiện ra, trong gió xen lẫn vài hòn đá nhỏ lóe kim quang, tán đạn tựa nhừ súng bắn trúng đầu vài con tang thi bên cạnh cậu. "Phốc phốc phốc" vài tiếng vang lền, đám tang thi gào lên rồi ngã gục.

Trong nhóm tang thi có một thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, có thể bởi vì động tác thực sự quá nhanh, trừ Phương Hách ở trong phát hiện ra, cho dù người ngoài nhìn thấy cũng chỉ nghĩ mình bị hoa mắt.

"Chạy trốn nhanh, ngay cả đường cũng không cần nhìn hử?" Hạ Tử Trọng khí tức có chút bất ổn, hắn giết xong con gấu kia liền muốn hội hợp với Phương Hách, đứa nhỏ này ngược lại tốt lắm, càng đánh càng xa! Tất cả tang thi trên đầu đều bị cậu gõ mấy cái, đa số đều bị gõ chết, lúc hắn đi qua chỉ cần thu thi thể để không gian lấy tinh hạch là được, còn sót lại mấy con thì hắn chém một đao là đủ. Mãi đến khi cậu đánh mệt mới phát hiện đã chạy đi rất xa, cũng may là cậu mệt, nếu không còn không biết cậu sẽ nhảy đến chỗ nào, nếu như tang thi cuồn cuộn không dứt cậu có phải là muốn đem tất cả tang thi nơi này giết chết luôn hay không?

Mặt Phương Hách đỏ lên, cúi đầu nhận sai: "Xin lỗi... em, em... em hình như cũng có thêm một loại dị năng..."

"Tốc độ." Hạ Tử Trọng đã sớm cảm giác được, Phương Hách vô luận ở kiếp trước, hay là trước đây đều chi có độc nhất một loại dị năng, đó chính là năng lực hệ chữa trị tiêu chuẩn trong tổ hậu cẩn. Nhưng hôm nay cậu chạy trốn nhanh chóng, động tác cung nhanh đến mức ngay cả hắn là một dị năng giả hệ phong chuyên gia tăng tốc độ cũng suýt chút đã không đuổi kịp, chỉ có thể là do cậu bất ngờ khai phá ra dị năng tốc độ.

Chính hắn phong hệ dị năng tuy rằng có tác dụng gia tốc, nhưng cũng không phải dị năng chuyên dụng, mà hắn còn phải phân ra một phần tinh thần lực để duy trì dị năng hệ kim vận chuyển tự nhiên nên không thể toàn lực tăng tốc, cho nên mới không có cách nào nhất thời ngăn cản Phương Hách.

Phương Hách chớp mắt, có chút mong đợi, có chút khẩn trương nhìn Hạ Tử Trọng, chính cậu cũng không biết cái này rốt cuộc có tính là dị năng hay không, dù sao trong lúc chạy, trên chân không phát sáng giống như lúc cậu sử dụng dị năng trị liệu.

"Lần sau không cho phép không để ý trước sau mà chạy xa như vậy. Rõ chưa?" May là nhờ quyển "Bí tịch võ công" trong không gian kia với buổi tối hai người đã luyện qua "Khí" công, mới giúp Phương Hách lúc ra tay có thể vô cùng chuẩn xác công kích được chỗ yếu của tang thi, nếu chỉ bằng dị năng tốc độ thì làm sao có thể nhảy loạn trong bầy tang thi chứ? Vậy tuyệt đối không phải đánh quái, mà là dẫn quái!

"Vâng, sau này sẽ không như vậy nữa..." Lần này vì quá mức hưng phấn, hành động của cậu có chút khỉnh suất, Phương Hách vô cùng thành khẩn xin lỗi, cậu biết Hạ Tử Trọng là lo lắng cho cậu sẽ xảy ra chuyện ngoàiý muốn, mặc dù bị hắn nghiêm mặt nói hai câu, trong lòng cậu cũng vẫn ngọt ngào. Chuyện về dị năng của hai người chỉ có chờ tới lúc về không gian nghỉ ngơi mới chậm rãi nghiên cứu, bọn hắn bây giờ cần thiết nhất là trở lại nhà kho. Hạ Tử Trọng đánh xong con gấu liền vội vàng chạy đi tìm Phương Hách, còn chưa có thu hoạch tinh hạch trong đầu con gấu đâu.

Đúng, động vật biến dị cũng có tinh hạch tương tự, giống như con mèo bọn họ gặp trong khu thương mại lúc trước.

Hai người trở lại kho, phát hiện cư nhiên có hai người còn sống. Một người chính là con ma xui xẻo bị ả đàn bà kia đẩy ra ngoài lúc bọn hắn đến, một người khác là cái tên ôm đầu trốn trong góc tường phía sau con ma xui xėo.

Sau khi nhìn thấy bọn Hạ Tử Trọng trở lạì, tên đang ôm đầu run rẩy kia hai mắt nóng bỏng, vài bước từ trong góc bò ra ngoài:"Hai, hai vị, có thể, có thể hay không kết bạn, cùng nhau đi căn cứ A thị?"

Phương Hách lui về phía sau nửa bước đứng ở sau người Hạ Tử Trọng, Hạ Tử Trọng nhìn cậu một cái rồi nhìn về phía tên ngồi trong kho hàng: "Không sao chứ?"

Người kia lắc đầu một cái, trong tay còn siết ống tuýp Hạ Tử Trọng bỏ lại: "Rất cảm ơn hai người, nếu không chúng tôi ngày hôm nay chết chắc rồi."

Hạ Tử Trọng lúc này mới phát hiện, cái người bị con gấu hất văng lên tường còn chưa chết. Quả nhiên là dị năng giả hệ cường hóa! Nếu đổi thành người thường phỏng chừng đã sớm bị con gấu kia một tát thành cái bánh nhân thịt.

"Hai, hai vị... ân,ân nhân..." Người trốn trong góc tường kia thấy Hạ Tử Trọng không có phản ứng với mình, đỡ tường muốn đứng lên, nhưng hai chân vẫn run rẩy, căn bản là đứng thẳng không nổi.

"Chúng tôi không đi A thị." Hạ Tử Trọng quét mắt nhìn người kia một cái, thấy người kia nóng lòng như còn muốn nói điều gì, lại nói tiếp: "Chúng tôi đi ra ngoài làm nhiệm vụ, trong thời gian ngắn sẽ không trở lại. Nơi này cách khu an toàn A thị không xa, bên ngoài cũng không thiếu xe, hai người nghi ngơi xong thì cứ ra ngoài tìm một chiếc, rất nhanh là có thể đến A thị."

Phương Hách thừa dịp Hạ Tử Trọng nói chuyện cùng những người kia, nhanh nhẹn giơ giơ chân thu hồi tinh thạch trong đầu con gấu - đầu con gấu bị người nào đó đánh cho nở hoa, tinh hạch lộ ra ngoài một nửa, Phương Hách không cần thu toàn bộ con gấu mới có thể lấy được tinh hạch.

Hai người trở lại kho hàng đã bị phá thành một cái hang lớn - bọn họ cần nghỉ ngơi một chút rồi mới rời đi được, ngày hôm nay còn chưa có ăn cơm trưa đâu, bây giờ cũng đã chạng vạng tối rồi.

Cái tên trốn ở góc tường cũng chui vào, tìm một góc ngồi xuống, phát hiện trong kho hàng có không ít vật liệu được vận chuyển, rơi rải rác khắp nơi. Lại phát hiện hai người Hạ Tử Trọng không để ý đến mình, lúc này mới ngồi vào bên cạnh một đống đồ hộp, bỏ vô ngực một đống lớn, lụm một cục đá đập bể hộp, đổ vào miệng sùng sục sùng sục.

Mặt khác, gã đàn ông kia thì cố lôi đồng bạn của mình ra từ trong đống đá vụn, gã rất mất công tốn sức mà kéo người nọ vào bên trong cái hang lớn - bây giờ nơi nào cũng không an toàn, dù sao bên trong còn có hai người kia sức chiến đấu cường đại, như vậy so với bên ngoài còn an toàn hơn một tí.

Hạ Tử Trọng thấy gã thật lao lực liền đi qua giúp đỡ, giúp gã khuân người kia vào. Phải nói dị năng giả hệ cường hóa đều không phải là nhân loại mà ! Hạ Tử Trọng đơn giản kiểm tra một chút, phát hiện người kia đừng nói là tay chân, ngay cả xương sườn cũng không gãy! Ngoại trừ phun mấy búng máu, lượng vết thương trên người vẫn không nhiều bằng gã có súng.

Nếu không có gì thương tổn, cũng không cần cân nhắc đến vấn đề bại lộ dị năng của Phương Hách. Dị năng hệ trị liệu không phải là năng lực thông thường, đặc biệt là ở sau khi căn cứ vững vàng, người nắm giữ năng lực trị liệu nếu không phải bị các dong binh đoàn lớn mới về làm khách quý thì cũng bị mấy thế lực mạnh khác giam cầm, dùng để chữa trị.

Đời trước, cũng chỉ có Phương Hách quái thai này khăng khăng một mực theo sát bên cạnh hắn, thời gian hai người bọn họ rời khỏi căn cứ tương đối sớm nên không bị người khác cưỡng ép mời đi. Giống như hắn có không gian có thể trồng trọt, năng lực này của Phương Hách cũng như loại năng lực một khi bị người khác thấy sẽ khiến người ta ùa đến nhòm ngó, có thể không bại lộ thì tận lực không phơi ra cho ai biết.

Làm bộ từ trong túi đeo lưng tìm ra hai hộp thuốc, một hộp là thuốc giảm nhiệt, một hộp là dược cao Vân Nam, đặt vào trong tay người kia: "Không biết hắn có nội thương hay không, ăn một viến sẽ tốt hơn." Hạ Tử Trọng chỉ thấy loại hành động của gã này vốn đã bị thương mà còn cố kéo đồng bạn của mình vào mới cho gã hộp thuốc, người ở tận thế, bởi vì vật tư mà dẫn tới huyết án không chỉ một lần, hắn cũng không chỉ một lần nhìn thấy hành vi hãm hại đồng bạn, lấy ân báo oán.

Nhưng hắn không thể chỉ vì nhìn thấy một người lấy oán trả ơn mà cho rằng tất cả mọi người trên thế giới này đều là người xấu, chỉ cần làm việc không vi phạm lương tâm là tốt rồi. Mỗi khi làm việc cần phải cẩn thận hơn mấy phần, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý tình huống xung quanh, cho dù có người động tâm cũng có thể sớm phòng bị.

Chương 39+40:

Anata Wu
Welcome to my world!
Facebook
Home2016Tháng Tám11Trọng Quy Vu Hách - chương 39 + 40 [text]
Trọng Quy Vu Hách - chương 39 + 40 [text]

11 Tháng Tám, 2016 anatawu
Chương 39: Viên cầu biết ăn vặt

Gã liên tục cảm ơn Hạ Tử Trọng, Hạ Tử Trọng lắc đầu một cái, quay người trở lại bên cạnh Phương Hách.

Phương Hách cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì, vẻ mặt xoắn xuýt, thấy hắn trở về liền vội vã kéo kéo cánh tay hắn, chờ hắn ngồi xuống bên cạnh mới thấp giọng nói: "Tinh hạch con gấu mới vừa bỏ vào... Cầu... Ăn..."

"Hả? Cái gì cầu? Ăn?"Hạ Tử Trọng nhất thời không hiểu cậu nói gi. Phương Hách kề sát bên tai hắn: "Tinh hạch mới bỏ vào, liền bị viên cầu nhào tới... Nó hình như ăn vật kia rồi!"

Bình thường tinh hạch để vào không gian đều sẽ biến thành luồng sáng, một phần bay vào giếng, một phần hòa tan trong không khí, nhưng bây giờ, không gian thăng cấp liền nhiều thêm một viên cầu, mà nó...có thói quen ăn uống rất kỳ quái!

Hạ Tử Trọng vội vàng thả tinh thần lực vào không gian dò xét, liền thấy giữa không trung đang có một viên cầu màu trắng bay lơ lửng. Bình thường khi bỏ thứ khác vào không gian, chúng đều được để vào nhà kho dưới đất, chỉ có tinh hạch là khác, cho dù có bỏ chúng ở dưới thì chúng cũng tự bay lên trên rồi tan biến vào không khí.

Nhưng bây giờ, ở nơi mà đáng lẽ ra phải có tinh hạch giờ chỉ thấy một viên cầu màu trắng, nó còn híp híp mắt, vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn run run một thân toàn mỡ trắng trắng của nó, ánh sáng màu trắng ngưng động tỏa ra trên người nó.

Qua khoảng chừng mười giây, ánh sáng trắng kia lấy nó làm trung tâm khuếch tán ra bốn phương tám hướng, viên cầu kià cũng run lắc dữ dội, mãi đến khi ánh sáng tan hết mới "piu" một cái nhảy xuống mặt đất, nhún nhảy tưng tưng chạy vào bên trong căn nhà nhỏ.

Chuyện này.., rốt cuộc là sao? Ăn tinh hạch? Tinh hạch bị nó ăn hết vậy không gian làm sao tiến hóa?

Hai người bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ đến nửa ngày, cũng không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

"Em cảm thấy... Ánh sáng bay ra ngoài, khá giống ánh sáng lúc trước, phải không?" Phương Hách không xác định được, chỉ thấp giọng hỏi.

Hạ Tử Trọng nhíu mày: "Không phải là nó... bài tiết ra đấy chứ?" Dù sao hắn cũng chỉ mới thấy viên cầu kia ăn mà chưa thấy nó ị ị bao giờ, bây giờ chuyện này... Không biết có tính là ị ị hay không?

Vẻ mặt Phương Hách vặn vẹo mấy lần, không hiểu nam nhân của mình là đang nói thật hay nói đùa, thẳng thắn từ bỏ. Tay đút trong bao lật qua lật lại, từ trong không gian lôi ra hai cái khăn ướt đưa cho hắn một cái.

Hai người lau tay, lau mặt sạch sẽ, lại lấy ra từ trong không gian một đĩa rau, bánh mì thịt đã được chuẩn bị sẵn, bắt đầu ăn.

Nhà kho này rất lớn, có không hộp, hai người bọn họ ngồi trong góc không hề làm người khác chú ý, ba người kia nhiều nhất cũng chỉ biết hai người bọn họ đang ăn, mà ăn cái gì? Ăn nhiều hay ito Thi không thấy rõ. Từ lần ăn ở bên ngoài trước, Hạ Tử Trọng phát hiện mùi hương của đồ ăn nóng bay đi rất xa, lúc trở lại không gian hai người liền chuẩn bị vài món ăn gọn nhẹ để cho nguội bớt rồi mới để vào tầng dưới. Giống như tình huống hiện tại, đối phương chỉ có thể cho là bọn họ đang ăn đồ ăn hộp mà thôi, không thể ngửi thấy mùi hương dụ người nào.

Ăn xong, thoáng nghỉ ngơi một chút, bởi vì nhà kho đã bị phá thành một cái hang lớn nên không còn an toàn nữa. Phụ cận lại có tang thi ngửi thấy mùi máu tanh mà lục tục đi về phía này, Hạ Tử Trọng quyết định rời đi trước - hắn vốn dĩ còn muốn qua đêm ở chỗ này.

Lúc này nhà kho không an toàn, hai người họ lại có việc riêng tư muốn nói, còn phải vào không gian nghiên cứu một vài chuyện, không thích hợp tiếp tục ở lại đây.

Thấy hai người Hạ Tử Trọng chuẩn bị đi, ba người bên kia cung không ởnổinữa. Người kia hôn mê lúc này cũng đã tỉnh lại, quả nhiên bị chút nội thương, uống thuốc Hạ Tử Trọng cho cũng có một ít tác dụng.

"Chúng tôi chuẩn bị đi A thị." Gã cầm súng tên là Thẩm Hải Bình, thấy hai người Hạ Tử Trọng chuẩn bị rời khỏi liền nói với bọn họ. Hạ Tử Trọng gật đầu nổi: "Chúng tôi sau này cũng sẽ vê A thị, nêu có duyên sẽ gặp lại."

Một người khác tên là Lưu Giang, là dị năng giả hệ thể chất cung cảm kích nói cảm ơn với hai người, dù sao, nếu như không phải có hai người này ở đây, lúc hắn hôn mê không chừng đã bị tang thi ăn luôn rồi.

Cái tên vẫn luôn núp trong góc thấy hai người Hạ Tử Trọng chuẩn bị đi, liền vội vàng hỏi:

"Hai người muốn đi đâu?" Trước đó hắn nghe Hạ Tử Trọng nói muốn đi làm nhiệm vụ, tạm thời không trở về A thị, mà hai người bọn họ vũ lực giá trị cao! Lại nói không chừng nhiệm vụ của bọn họ tương đối đơn giản, đi cùng bọn họ vừa có thể lấy ít thứ vừa có thể giữ được tính mạng - trời mới biết trên đường đi A thị còn gặp phải nguy hiểm gì nữa hay không? Dù sao đi cùng bọn họ cũng an toàn hơn đi chung với hai tên bán tàn phế kia.

Hạ Tử Trọng hiếm thấy không nhịn được cau mày: "Đi F thị, tìm người."

Nghe bọn họ nói muốn vào nội thành, tên kia mới không lên tiếng nữa. Tuy rằng hắn cảm thấy hai người này có khả năng không nói thật, nhưng chắc chắn là bọn họ không muốn mang mình theo, lỡ như đi theo rồi bị bọn họ bỏ lại nửa đường thì biết làm sao? Vạn nhất bọn họ thật sự muốn đi nội thành? Thói đời bây giờ, bất luận là nơi nào trong nộithành cũng đều là nơi nguy hiểm, không thấy tất cả các căn cứ an toàn đều xây ở ngoại thành sao? Mức độ dày đặc của tang thi trong nội thành không phải là vị trí ngoại vi nội thành bọn họ đang đứng có thể so sánh.

Ba người kia tìm được hai chiếc xe bỏ có thể lái, từ trong kho hàng lấy không ít đồ mới chạy lên phía Bắc, Hạ Tử Trọng và Phương Hách thấy bọn họ đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

"Chúng ta bây giờ đi đâu đây?" Bọn họ ngày hôm nay vốn định ở đây qua đêm, nhưng hôm nay... Chỉ có thể tìm một nơi khác.

Hạ Tử Trọng mở bản đồ ra, mục tiêu lần này bọn họ đi là xưởng mìăn liền, xưởng chế thuốc cùng với xưởng giấy vệ sinh. Bây giờ còn cách mấy địa điểm đó rất ra, khẳng định trước khi trời tối sẽ không tới kịp, chỉ có thể tìm một chỗ đặt chân lâm thời.

Tìm kiếm một hồi, hắn chỉ vào một nơi nói: "Nơi này có một khu dân cư, đều là nhà cao tầng, chúng ta có thể qua xem một chút có chỗ ở không." So sánh với khu nhà trệt, khu cao tầng là nơi vây hãm tang thi bên trong an toàn nhất.

Động tác của tang thi sơ cấp không linh hoạt, nếu chúng nó đuổi theo người ở nơi bằng phẳng thì còn được nhưng nếu leo cầu thang lên xuống thì cũng không dễ dàng. Tang thi bị giam trong nhà cũng giống vậy, cửa nẻo phòng ốc cao tầng, vách tưỡng rắn chắc hơn nhiều so với khu nhà trệt. Không ít nhóm tang thi biến dị trong mấy tòa nhà cao tầng đều bị nhốt không ra được, thậm chí mấy tháng sau tận thế chúng vẫn không cách nào đi ra khỏi đó.

Phương Hách tuy rằng không rõ nguyên nhân nhưng vẫn theo thói quen tín nhiệm Hạ Tử Trọng, đương nhiên không có dị nghị gì liền gật đầu đồng ý.

Con gấu biến dị kia hai người cũng không động vào, mặc dù Hạ Tử Trọng trọng sinh về nhưng cũng không biết rõ động vật biến dị có thể ăn được hay không, nếu giống như lời đồn đãi ăn tinh hạch tang thi con người liền biến thành tang thi, trong đầu loại thú biến dị này cũng có tinh thạch, hai mắt đỏ ngầu hung tàn cũng không an toàn, tốt nhất là cứ để nó ở đây, mặc xác nó.

Hai người lấy xe chạy lên đường cái, đoạn đường đi tới thủ đô có rất nhiều xe cộ bỏ hoang. Bây giờ căn cứ A thị tương đối yên ổn, vì an toàn, căn cứ rất cần nhiều nhân thủ gia nhập kiến thiết nội thành, đương nhiên hoan nghênh những người may mắn còn sống sót đi vào nương tựa.

Mở đài phát thanh trên xe là có thể nghe thấy tin tức của rất nhiều căn cứ lớn nhỏ chiêu mộ nhân mã, trong đó, đương nhiên các căn cứ lớn có quân đội hậu thuẫn là có sức hút nhất. Căn cứ A thị là nơi mà mọi người đều muốn hướng tới. Phương Hảch vươn tay điều chỉnh tần số radio, lông mày thanh tú hơi cau lại: "Tín hiệu sao lại kém như vậy?"

Hạ Tử Trọng cười cười: "Hiện tại tín hiệu vệ tinh cũng không thu được, tín hiệu radio có kém cũng bình thường thôi." Sương mù quỷ dị hình như có thể ngăn cản sóng điện từ, một khi vượt qua khoảng cách nhất định, dù công suất có mạnh hơn cũng đều vô dụng, thu không được chính là thu không được.

Nghe âm thanh xì xào xì xào bên trong radio, Phương Hách thở dài, triệt để từ bỏ ý định chỉnh sửa nó, cầm lấy ống nhòm nhìn tứ phía, chỉ vào một hướng hỏi: "Tử Trọng, nơi anh nói là chỗ này hả?"

"Đúng, chính là khu cao tầng kia."

Khu cao tầng kia cũng là do đám người Hạ Tử Trọng đời trước đi ngang qua, trong giai đoạn sơ kỳ tận thế, tất cả mọi người đều trốn trong khu dân cư đó, về sau khi phát hiện đám tang thi đều bị người trên đường cái hấp dẫn chạy đi, bên trong khu nhà còn an toàn hơn nhiều so với bên ngoài, bọn họ lúc này mới chọn khu dân cư đó làm điểm đặt chân.

Hai người dọc đường tránh né các loại chướng ngại trên mặt đường, thuận tiện thu mấy chiếc xe chở vật tư rải rác trên đường, xe tải thức ăn, xe đựng dầu. Cho đến khi chạy vào bên trong khu nhà mới thấy lượng tang thi quả nhiên không nhiều.

Tang thi rải rác bên trong khu nhà so với nội thành thật sự rất ít, có vài con tang thi bị nhốt trong nhà ở tầng cao nhất cứ đập đập cửa sổ, có mấy con vậy mà còn đập bể cửa sổ, nhưng bởi vì quá cao nên khi chúng rơi xuống cũng không còn nguyên hình nguyên vẹn, chết đến không thể chết lại lần nữa.

Hai người đỗ xe xong, tìm một căn hộ ở tầng một, nghe bên trong không có động tĩnh gì mới cạy cửa đi vào.

Gia đình này không phải là không có người ở, mà chủ nhân ngôi nhà đã biến thành tang thi tự nhốt mình trong phòng ngủ, hai người mở cửa phòng ngủ trực tiếp cho nó một cái chết sảng khoái. Chỉ là tìm một chỗ đặt chân mà thôi, xác nhận tạm thời không có tang thi uy hiếp, hai người mới vào phòng ngủ rồi tiến vào không gian. Vẫn là mảnh ruộng kia, đám gia súc sau nhà nhàn nhã đi tới đi lui. Thanh Sơn, nước biếc, nhà trúc, bãi biển, cảnh sắc đẹp khiến người ta không nhịn được cảm thán. Đặc biệt là hai người đã trải quanửa ngày hoạt động giết chóc mới về tới đây, có cảm giác buông lỏng, thoải mái cả người. "Đi tắm trước không?" Giết tang thi, trên người khó tránh khỏi đụng chạm thân mật với vài thứ dơ bẩn, cho dù bọn họ ăn mặc kín kẽ nhưng cũng không thoát khỏi dính phải vài thứ, khiến một người có thói quen dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ như Phương Hách chịu không nổi.

"Ừ, tìm viên cầu kia nhìn trước đã." Viên cầu chết tiệt kia nuốt hết một viên tinh hạch, ai biết nó có bị tiêu hóa kém hay không? Tuy rằng lúc đó xem vẻ mặt của nó tựa hồ cũng không có vấn đề gì, nhưng bình thường nó ăn có một cái bánh bao mà còn phải ngủ hết một ngày để tiến hành "tiêu hóa", vạn nhất ăn tinh hạch rồi có phản ứng gì quái đản nữa thì sao?

Hai người ở trong phòng khách phát hiện nó đang nhảy chơi trên ghế salon, nhìn thấy hai người đã trở về, viên cầu trắng kia búng tại chỗ hai lần, rồi tựa như đạn pháo bắn thẳng vào lòng Phương Hách, bị Hạ Tử Trọng nhanh tay lẹ mắt chặn lại.

Hạ Tử Trọng như trước cầm nửa phần trên nhìn qua có vẻ như là đầu của nó, nửa phần dưới lại như quả bóng nước núc ních lúc ẩn lúc hiện, một đôi mắt to ngập nước chớp chớp, nghiêng thân thể, tò mò nhìn về phía Hạ Tử Trọng.

Chương 40: Ám khí

"Có vẻ như không có vấn đề gì đi?" Phương Hách lấy ngón tay chọt chọt bạch cầu mềm nhũn, a... Cái xúc cảm này còn thật khiến người ta nghiện mà.

"Mày cần phải ăn tinh hạch sao?" E rằng vật này chính là dưa vao ăn tinh hạch mới trưởng thành? Dù sao lúc bình thường nó chỉ cần ăn thức ăn của người liền ngủ ngon, nhưng bây giờ tinh thần lại sáng sủa ii, dáng dấp hưng phấn, giống như tinh hạch mới đúng khâu vị của nó?

Nó cứ nghiêng nghiêng cái thân thể trắng au của nó, viên cầu chớp chớp mắt, vẻ mặt mơ hồ.

"Thôi, phỏng chừng cung hỏi không ra được cái gì, ngày mai chúng ta ở phụ cận đánh chút tang thi, đem tinh hạch cho nó ăn thử coi sao rồi tính." Tên này hình như ăn tinh thạch cũng không bị tang thi hóa, Hạ Tử Trọng lúc này mới để ý tới vấn đề này. Viên cầu cùng không gian là một thể, mà bây giờ không gian tựa hồ cùng hắn và Phương Hách cũng thành một thể, đây là một loại cảm giác nói không ra lời mà cũng không thể tả rõ, nhưng chính là có một loại ràng buộc nối bọn họ vào cùng một chỗ, khiến bọn họ nhận thức lẫn nhau, không cần lo lắng đối phương sẽ phản bội mình. Hai người đổi quần áo, tiến vào phòng tắm đã biến hóa không ít mà hưởng thụ suối nước nóng.

Ném viên cầu nhỏ đang có ý đồ muốn vào chung ra ngoài, Hạ Tử Trọng quang minh chính đại khóa cửa, đi theo phía sau Phương Hách ngồi vào trong suối.

Buồng tắm, phòng vệ sinh do không gian mở rộng mà lớn hơn, bây giờ từ cửa đi tởi buồng tắm còn có một con đường nhỏ lát đá cuội, đi lên còn có tác dụng xoa bóp bàn chân.

Nhìn người bên cạnhtrắng nõn tinh tế, vòng eo dẻo daihữu lực, nếuái không động tâm thì đầu óc chắc chắn có vấn đề. Tuy rằng lúc trước ở bên ngoài đánh tang thi có chút mệt mỏi, nhưng... Cái này cũng không ảnh hưởng tới chuyện tu luyện của bọn họ, không phải sao?

"Em mơi hôm nay phát hiện có dị năng tốc độ phải không?"

Thấy Hạ Tử Trọng hỏi, Phương Hách hai mắt mơ hồ mà dùng sức gật đầu: "Ngày hôm nay đột nhiên phát hiện ra, còn có thể dùng, từ lúc nào có nhiều thêm cái này em cũng không biết nữa..."

Hạ Tử Trọng suy nghĩ một chút: "Chắc là có khả năng liên quan đến việc lần trước em thăng cấp dị năng đi, sau lần đó chúng ta cũng không kiểm tra dị năng của em, chắc là do vậy nên mới không phát hiện ra dị năng khác."

Sau khi tận thế đến, mỗi người vào lần đầu tiên kích phát dị năng cũng không có biểu hiện đặc thù nào. Tất cả các dị năng giả lần đầu tiên phát hiện mình có dị năng đều trong những tình huống bất ngờ. Điều này cũng khiến không ít dị năng giả còn chưa kịp phát hiện mình khác thường thì đã ngủm rồi. Sau lần đó, có không ít tang thi cung bắt đầu xuất hiện dị năng, chỉ là không biết đám tang thi đó sau khi biến thành tang thi liền có dị năng hay là phải trải qua tiến hóa mới có? Hoặc là khi chúng nó vẫn còn là người thì đã có dị năng rồi? Cái này vẫn còn là một bí ẩn, tạm thời vẫn chưa có ai xác định được. "Nói như vậy sau này mỗi lần thăng cấp dị năng liền có thể kích phát ra được một loại mới sao?" Phương Hách lại càng thêm hưng phấn, gương mặt trắng nõn vì vậy mà trở nên đỏ hồng, có lẽ là do hưng phấn, cũng có thể là do nước nóng.

Tiếng thác nước ào ào, mặt nước không ngừng giao động khiến người ta mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh sắc trong nước, rồi lại cố tình thấy không rõ lắm, trái lại càng khiến cả người bồn chồn.

Hạ Tử Trọng hắng giọng: "Tính khả thi không phải quá lớn. Cũng có lẽ là do không gian, nước trong không gian có tác dụng kích phát tiềm lực con người, nhưng không có người nào là toàn năng, hơn nữa ham nhiều nhai không nát, coi như có thể kích phát ra tất cả dị năng cũng chưa chắc đã có thể sử dụng thành thạo tất cả. Chúng ta bây giờ phải nghiên cứu triệt để dị năng mà bản thân nắm giữ rồi mới phối hợp vận dụng với công phu mà mình chọn." Hắn lại nghiêm mặt nói tiếp: "Chúng ta bấy giờ vẫn còn quá yếu."

Phương Hách vẻ mặt thành thật gật đầu: "Nếu như sức của em mạnh hơn nữa, nắm được phương pháp đánh tang thi chính xác thì ngày hôm nay đã có thể mượn tốc độ trực tiếp giết chết hết đám tang thi rồi." Kết quả cậu ngày hôm nay chỉ có thể dùng biện pháp gõ lên đầu một con tang thi mấy lần, có thể lập tức trực tiếp đánh chết đãít lại càng ít trái lại biến thành dẫn tới một bầy quái, còn phải nhờ Hạ Tử Trọng ở phía sau giúp cậu thu thập hỗn loạn. "Cho nên, chúng ta phải tăng cao thực lực." Gật đầu, gật đầu.

"Khụ, khí công có tác dụng đối với dị năng mới vô cùng có lợi, cho nên..."

Cho nên, Phương Hách đỏ mặt, bây giờ cậu mới rõ là người nào đó muốn song tu, muốn trở nên mạnh mẽ cũng chỉ là cái cớ, thực sự thì người nào đó là muốn chiếm tiện nghi cậu, nhưng cậu cũng sẽ làm bé ngoan rửa sạch mình dâng lên, dù sao bây giờ cũng ở trong phòng tắm, cũng không cần phải ngại.

Phòng tắm là một nơi rất tôt.Thứ nhất nước có tác dụng làm trơn, một ít trợ lực bên ngoài cũng không cần dùng, nước cũng có sẵn hai người làm xong cũng thanh lý dễ hơn. Hai là hình như nước trong hồ có tác dụng bổ trợ cho việc tu luyện của hai người bọn họ. Càng làm cho Hạ Tử Trọng cảm thấy có chút?ilchính là, không gian thăng cấp xong, trong phòng tắm liền có một tảng đá xanh lớn, vừa bắt đầu hắn còn tưởng rằng đó là vi thuận tiện cho hai người sử dụng làm dựa vào để ngâm mình, nhưng bây giờ...

Nhìn người nào đó ánh mắt mê ly nằm trên tảng đá hẳn có thể xác định-vật này đặt trongbuồng tắm chính là vì để người "Song tu" dùng! Cái người lúc trước phát minh ra không gian này rốt cuộc háo sắc tới cỡ nào chứ? Tại sao khắp nơi đều đang công khai ám chỉ người khác phải qua Song tu mới luyện công tăng năng lực được?!

Không quản người lúc trước phát minh ra không gian này ôm tâm tư gì, ngược lại buồng tắm đối với song tu có tác dụng bổ trợ, điểm này là không nghi ngờ chút nào, Hạ Tử Trọng cảm thấy tinh lực của mình tựa hồ dùng mãi không hết, trước đây ở trong phòng ngủ chỉ có thể vận chuyển một vòng chu kỳ công pháp, ở trong phòng tắm vậy mà có thể kiên trì tới ba lượt, cuối cùng ôm Phương Hách sắp hóa thành nước đi ra ngoài cũng không thấy tốn bao nhiêu sức lực.

Bây giờ, ngay thời điểm Phương Hách hành động bất tiện liền thể hiện ra chỗ tốt của việc cậu hay tích trữ lương thực, làm thêm cơm nước như thế nào. Hai người dựa vào nhau trên giường lớn tầng hai, ăn cơm lúc trước Phương Hách để trong không gian, căn bản không cần đi vào nhà bếp chuẩn bị.

Phương Hách ăn là món cháo gà hầm cùng với bắp, Hạ Tử Trọng ăn là cơm cà ri hơi có chút cay, cộng thểm lagu bò. Ăn cơm tối xong, ôm người yêu vẫn còn vô lực vào lòng, Hạ Tử Trọng đặt tay lên eo cậu nhẹ nhàng xoa bóp : "Sáng sớm ngày mai chúng ta lại nghiên cứu kết hợp dị năng với công phu còn phải tìm cách làm mấy món vũ khí tiện tay nữa."

Chỉ dùng ống tuýp đánh tang thi cũng không phải là biện pháp tốt, đánh tang thi, đánh biến dị thú, lực sát thương của ống tuýp cũng chỉ ở một trình độ nhất định. Cũng chỉ có dị năng giả hệ sức mạnh mới có thể sử dụng được. Hai người tìm được công pháp đều toàn sử dụng đao, kiếm, dùng ống tuýp thật sự là vô ích.

Phương Hách nằm trong ngực Hạ Tử Trọng gật gật đầu, mơ mơ màng màng ngủ mất, trong quá trình song tu, hình như tinh thần cùng thể lực tiêu hao nhiều hơn bình thường, nhưng chỉ cần ngủ một giấc là sinh long hoạt hổ trở lại. Đặc biệt là Phương Hách ngày hôm nay phát hiện mình có dị năng mới mà sử dụng quá độ, thể lực tiêu hao lớn hơn một chút lúc này cũng không thể kiên trì nổi nữa. Bàn tay Hạ Tử Trọng vuốt ve mái tóc mềm mại, Hạ Tử Trọng cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu, trong lòng tràn đầy ấm áp. Viên cầu trong lúc Hạ Tử Trọng ôm Phương Hách lên lầu cũng nhún nhảy đi theo, vào lúc này đang nằm trên gối Phương Hách, hai mắt to tròn đã nhắm lại, ngủ say Vô cùng. Một cái giường lớn có hai người một viên cầu, rất có cảm giác một nhà ba người. Sáng sớm hôm sau, khi bầu trời trong không gian mới chuyển sắc hai người đã tỉnh dậy. Phương Hách vuốt mắt, mơ màng bò xuống giường đi vào nhà bếp chuẩn bị bữa sáng, Hạ Tử Trọng thì lại đến "nông trường phía sau, nhặt trứng mấy ngày nay chưa nhặt, một tay cầm rổ, một tay cầm đèn pin, mỗi khi phát hiện một cái tổ liền đi qua kiểm tra xem có gì không.

Gà vịt trong không gian sau khi đẻ trứng liền bắt đầu ấp. Chúng nó tựa hồ đối với Hạ Tử Trọng thân là chủ nhân không gian hoàn toàn không có tâm tình sợ hãi, cho dù Hạ Tử Trọng đưa tay đến dưới thân chúng nó lấy trứng đi mất cũng không có phản ứng gì, giống như hoàn toàn không phát hiện ra người nào đó đang trắng trợn cướp đoạt "nhi nữ" của bọn chúng.

Thu hoạch trứng xong, hai người ở trong sân nghiên cứu mấy cuốn bí tịch đã chọn trước đây, mãi đến mười giờ sáng mới ra khỏi không gian. Nhìn tầng mây màu xám ngoài cửa sổ, hồi tưởng lại sắc trời xanh thăm thẳm trong không gian, khiến tâm tình hai người lập tức ngột ngạt.

"Tình huống bên ngoài không có đột biến, đi thôi." Hạ Tử Trọng xác nhận tình huống bên trong khu nhả, thấy số lượng tang thi bên ngoài không tăng cũng không đến chặn cửa, lúc này mới nói khẽ với Phương Hách. Hai người không đi cửa chính - từ âm thanh bên ngoài hành lang thì hình như có hai con tang thi đang lắc lư ở cầu thang. Hai người trực tiếp từ cửa sổ chỗ để xe rón rén bò ra ngoài, khởi động xe nhanh chóng chạy ra khỏi khu nhà.

Người lái xe là Phương Hách, Hạ Tử Trọng còn đang kiểm tra đồ hắn mới lấy ra từ trong kho hàng sáng nay, có thể thay thế vũ khí tầm xa.

Cây đũa bằng trúc nhỏ được dị năng hệ kim bao bọc, lợi dụng phong hệ gia tốc, bắn về phía mục tiêu. Từ cửa sổ chiếc xe chạy như bay bắn ra một điểm màu vàng, còn kèm theo một chút ánh màu xanh, bắn trúng một thân cây ven đường cách đó không xa, nhìn kỹ lại có thể phát hiện, trên thân cây khô kia đã bị xuyên thủng một cái lỗ nhỏ!

Để ống nhòm xuống, Hạ Tử Trọng hài lòng cong khóe miệng, hiệu quả không tồi.

"Có được không?" Phương Hách một bên lái xe một bên hỏi. "Không thành vấn đề, nhưng còn cần cải tiến một chút." Hạ Tử Trọng cầm lấy vài món "ám khí" đặt ở trên đùi, những thứ này đều là bọn họ lấy từ siêu thị trước đây, trong mấy khu chợ mà có. May mà không gian bọn họ cũng khá lớn, mới rãnh rỗi thu thập mấy thứ đồ không dùng được này, bây giờ lại tìm ra phương pháp thích hợp sử dụng rồi.

Hai mắt Phương Hách cong lên, lúm đồng tiền đẹp đẽ liền hiện ra: "Trước đây còn ngại trúc trong không gian lớn nhanh quá, cho dù chúng ta mỗi ngày làm cơm lam cũng dùng không hết, bây giờ có thể làm ra những thứ cần thiết hơn rồi."

Hạ Tử Trọng gật gật đầu, tăm quá nhỏ lúc đối phó với người thì còn dùng được, nhưng với tang thi thì rất miễn cưỡng. Gậy vót ra từ trúc thì quá dài dùng rất phiền phức, dù trong những tình huống ngẫu nhiên vẫn có thể xài được, nhưng nếu dùng để đánh tang thi thường xuyên thì sẽ ảnh hưởng tới tốc độ.

Kỳ thực nếu có thể làm bằng sắt thép mới là tốt nhất, hơn nữa chính hắn còn có dị năng hệ kim và hệ phong phụ trợ, hiệu quả hẳn là đất đến mức độ tốt nhất, nhưng muốn mấy thứ đó thì bây giờ đi chỗ nào tìm người làm đây? Làm bằng trúc còn có thể nghĩ biện phát sử dụng, cùng lắm thì tự làm ra thôi.

"Không biết lần này có thể tìm được vũ khí thuận tay không nữa." Trước tận thế Hạ Tử Trọng có tâm tìm một số thứ làm vũ khí, nhưng có thể là do quá bận rộn, hắn cũng chỉ vội vàng thu thập vật tư, đem một đống ống tuýp thu vào không gian, còn các công cụ bằng sắt thép khác thì để qua một bên, bây giờ còn phải nghĩ biện pháp tìm vài thứ.

Cũng may, trước kia hắn có biết một vài tin tức có liên quan, trở về xem thử có lấy được cái gì hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro