Chương 39: Anh em xứ cát - 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc tán ngẫu trên bàn ăn kéo dài chừng bốn mươi phút. Những người lính không ngớt lời rôm rả về từng chủng loại quái vật mà họ đã tiêu diệt trong quá trình lùng sục từng ngóc ngách trên các con phố. Về tình hình an ninh trên toàn thành phố hoặc xa hơn, toàn quốc. Và cả những câu chuyện vụn vặt bên lề về những người đồng đội thân quen tại các đơn vị khác, nếu gộp cả những lời thóa mạ cấp trên, những kẻ hay gào mồm ra đủ thứ lệnh mà họ ghét cay ghét đắng. Những chủ đề không bao giờ lỗi mốt sau giờ làm việc.

Đối với những câu chuyện như thế, Igor chỉ ậm ừ cho qua. Hễ ai đề cập đến khoảng thời gian ở đơn vị cũ, Igor đều cật lực né tránh. Thêm vào đó, cậu còn khéo léo đưa đẩy chủ đề cuộc đối thoại hướng sang người khác. Bằng cách này, Igor đã an toàn giữ đời tư cá nhân vốn được cậu chôn giấu trong chiếc hầm lăng mộ mang tên "quá khứ" thoát khỏi thảm cảnh bị khai quật bởi những người đồng đội hăm hở xung quanh.

Quãng thời gian yên ổn đầu tiên của Igor ở đơn vị mới đã trôi qua như thế.

Hai cô gái chia tay nhóm người ở bên ngoài nhà ăn. Họ đến trụ sở chỉ huy để nhận nhiệm vụ bảo an thành phố vào ban đêm, còn các chàng trai rục rịch trở về khu nhà ở dành cho nam giới. Igor bồn chồn nối gót theo sau, trong khi bốn người còn lại thong dong đi trước, đưa mắt dáo dác nhìn quanh, thỉnh thoảng lên tiếng chào thân thiện với bất cứ ai lướt ngang qua.

Từ xa về gần, ánh đèn bên lề đường lập loè trong đêm tựa hồ như những con đom đóm lửa. Bầu trời đêm trong veo, huyền diệu cách xa ánh đèn đô thị của khu trung tâm trù phú cách đó chừng mười cây số. Gió thổi đều đặn. Cây cối và bụi rậm dao động. Tiếng lá xào xạc trên mặt đất hoà lẫn âm thanh inh ỏi kì bí đặc trưng của côn trùng vào ban đêm hơn thua với tiếng bước chân của những người lính rần rần khắp đại bản doanh. Và cả tiếng rền rĩ âm ỉ nơi cuống họng của Igor khi vừa hay tin "cậu sẽ chung phòng với cái nhóm này", trích lời Đội trưởng Pyotr.

Khu nhà ở dành cho quân nhân là toà nhà có diện tích mặt sàn và chiều cao lớn nhất doanh trại với 15 tầng, trong đó bao gồm hai tầng ngầm. Bên dưới các tầng ngầm là hai phòng tắm tập thể tách biệt nam, nữ và cả một hệ thống địa đạo phức tạp thông với bãi tập quân sự cách đại bản doanh tầm hai chục mét về phía bắc. Về các tầng nổi, tầng đầu tiên gồm hội trường lớn, kho quân dụng dành cho các trường hợp khẩn cấp và hai phòng họp chiến thuật. Ba tầng kế tiếp là nơi ở dành cho nữ giới, và các tầng còn lại trên cùng là của phái nam.

Nơi ở của nhóm nằm ở hướng tây, cuối dãy tầng bảy. Căn phòng dành cho quân nhân tại đơn vị này không có gì nổi trội so với các đơn vị khác. Không gian khiêm tốn, lớn gấp đôi toa tàu xe lửa chuyên chở khách cổ kính từ thời Xô Viết Prus'. Khắp phòng bỗng trở nên sáng rực sau một hồi Svetoslav mò mẫm bằng tay trên các công tắc điện nơi mép cửa ra vào. Trên trần có gắn quạt trần kèm đèn. Khi Igor bước qua cửa, đập vào mắt cậu là hai chiếc giường đôi đặt bên tay phải và một chiếc giường đơn gắn cố định trên cao vào một góc vách tường bên trái. Bên dưới chiếc giường đó là một cái bàn gỗ thông dài cùng các ngăn tủ nhỏ. Trên một góc mặt bàn chất đầy sách. Giấy tờ và bút vương vãi. Một chiếc đèn bàn văn phòng cỡ nhỏ nép mình trong góc khuất. Một tủ đồ lớn dùng chung đặt tại cuối góc phòng hướng Đông Bắc. Thoạt nhìn thì các căn phòng ở trong toà nhà này hầu như giống nhau về bố cục. Tuy nhiên, những căn phòng ở cuối dãy được ưu ái sở hữu hai cửa sổ riêng biệt. Từ căn phòng này có thể nhìn thấy thao trường rộng lớn và những cồn cát vây quanh thông qua cửa sổ phía bắc và quang cảnh quận trung tâm Andropovsky hào nhoáng ánh đèn dưới bầu đêm thông qua cửa sổ phía đông.

Ngoài ra, căn phòng tương đối sạch sẽ. Không bừa bộn, không ẩm mốc, không mùi hôi hám. Chí ít những người cùng chung sống với Igor không phải là những kẻ lôi thôi, nhếch nhác. Nghĩ đến đây, cậu liền thở phào nhẹ nhõm.

Konstantin lạch bạch leo lên chiếc giường đơn gắn tường trên cao. Vì muốn được thư giãn một mình sau một ngày dài làm việc mà không bị làm phiền nên cậu đã chủ động chọn vị trí tách biệt với mọi người ngay từ lúc về đơn vị. Chiếc giường đôi kế bên tủ đồ chung gần cửa sổ hướng bắc thuộc về Pyotr và Svetoslav. Viktor thì ở phần giường phía trên của chiếc giường đôi gần cửa ra vào còn lại, và phần giường bên dưới, vốn là chỗ trống, sẽ trở thành nơi nghỉ lưng mới của Igor.

Igor đặt chiếc ba lô quá khổ lên giường sau hàng giờ gánh vác trên hai vai đã mỏi nhừ. Nhờ vào sự hướng dẫn của Pyotr, cậu lấy hết quần áo và đồ đạc cá nhân ra ngoài, kế đó cẩn thận sắp xếp vào tủ đồ chung, các ngăn tủ dưới bàn và khoảng trống bên dưới gầm giường. Một vài món đồ quan trọng như giấy tờ định dạng nhân thân hay điện thoại vẫn để trong ba lô. Túi bánh gừng của bà cụ hồi sáng cũng vậy.

Xong xuôi, Igor ngồi bệt xuống đất. Cậu ngả lưng dựa vào thành giường, chủ động lên tiếng hỏi Pyotr về vài ba những thứ mà cậu có thể nghĩ đến. Biên chế trong doanh trại, lịch làm việc hàng ngày của mọi người hay những sự kiện đã diễn ra trong thành phố...

"Igor Petrovich, cậu đã có bạn đời chưa?"

Svetoslav đột nhiên xen vào cuộc đối thoại giữa Đội trưởng và Igor, hí hửng lên tiếng. Những người còn lại vừa nghe thấy liền ngoảnh mặt về phía bọn họ.

"...Tôi chưa". Igor đáp. Vẻ mặt cậu không gợn chút biểu cảm nào.

"Cậu nên thành thật với bọn tôi. Dẫu sao thì chúng ta cũng đã là anh em một nhà".

Svetoslav vẫn tiếp tục dù chẳng ai thắc mắc. Cậu ta nói về bản thân trước tiên, sau đó chỉ về hướng của từng người một trong phòng.

"Để tôi tiết lộ nhé. Người yêu tôi là sinh viên Đại học Tổng hợp Quốc gia Kriemhild danh giá đấy. Kostya thì có đính ước với một cô nàng là dân văn phòng ở thủ đô từ cách đây nửa năm, và đội trưởng của tụi này thậm chí đã lập gia đình và có con. Hơn hết thảy..."

Nói đến đây, Svetoslav liền bày ra bộ mặt khiếp đảm thái quá. Tay chân cậu loạng quạng trên giường.

"Thằng nhóc nằm ở phần giường ngay phía trên cậu còn đơn phương đem lòng say đắm linh hồn của một người phụ nữ đã chết ngay cả trước thời điểm gặp tụi này đấy. Dữ dội chưa?"

"Anh nói cái quái gì thế hả, Svetoslav?!"

Viktor gào lên. Cậu nhóc giận dữ nhoài người về phía Svetoslav đang cùng ở phần giường trên, hai tay nắm chặt lấy gờ đầu giường.

Chứng kiến người đồng đội giường kế đột nhiên kích động chưa từng thấy, Svetoslav đành xuống nước. Cậu ra sức hạ hoả đối phương.

"Được rồi, Vitya. Anh mày chỉ đùa một xíu, liệu chú mày có thật sự phải nổi cáu đến thế?"

Ngoại trừ Igor và Svetoslav, những người còn lại đã sớm ý thức được rủi ro tiềm ẩn hiện diện trong cuộc đối thoại vừa rồi. Svetoslav dường như đã vượt quá giới hạn khi đề cập đến một số thông tin về Viktor mà bọn họ không nên tiết lộ cho người mới biết.

"Svetoslav, cậu bớt ba hoa lại hộ tôi được không? Chúng ta đã thống nhất về việc hạn chế đề cập đến "nó" rồi kia mà".

Pyotr trừng mắt nhìn Svetoslav. Đuôi mắt sắc nhọn đầy hung tợn lập tức chĩa về phía đối phương, tựa như thể muốn xé toạc khẩu hình của cậu ta ra. Nét ôn hoà, gần gũi luôn thường trực trên gương mặt vị đội trưởng đã bay biến trong chớp mắt, làm cho Igor ở bên không nén nổi cơn rùng mình nơi vùng gáy vì hãi hùng.

Thấy đội trưởng đột nhiên trở nên đáng sợ đến vậy, Svetoslav vội nín thinh. Cậu ta rầu rĩ quay mặt đi, buông cơ thể xuống giường, rệu rã xoay vào bên trong và chẳng dám mở miệng thốt lên một tiếng nào trong đêm ấy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro