Mặt Trăng Ôm Mặt Trời (The Moon Embracing the Sun) Korea Novel Chap 13-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13:

Hwon nói rằng mình bị đau đầu và ra lệnh đưa phù thủy Wol đến để chữa trị cơn đau. Vị quan chần chừ, Hwon quát: “Đưa nàng đến đây ngay! Ngươi muốn ta chết vì đau đầu hay sao. Nàng ấy công hiệu hơn tất cả các loại thuốc của các ngươi. Đi ngay đi!”. Trong khi đợi Wol đến, Hwon thảo luận với Woon về chuyện hình như có điều gì đó bí ẩn liên quan đến các phù thủy của Tinh túc sảnh, ám chỉ việc chàng bắt đầu nghi ngờ về thân thế của Wol.

Wol đến, xinh đẹp như thường lệ. Hwon vờ ôm đầu và nén nhìn Wol khi nàng bước đến và ngồi xuống cạnh chàng. Hwon than phiền về cơn đau đầu như đang băm nát đầu chàng, và nói rằng cần Wol chữa trị cơn đâu. Khi Wol vừa ngồi xuống, Hwon bất ngờ chộp lấy tay nàng và đặt lên trán mình.Wol muốn rút tay lại nhưng nàng không làm được vì Hwon nắm tay nàng quá chặt. Hwon nói: “Thật kỳ lạ. Một phút trước đây, nó còn đau như búa bổ, nhưng ngay khi nàng chạm vào, cơn đau đã biến đi đâu mất”.

Wol lại cố rút tay về. Nhưng Hwon vẫn nắm chặt bàn tay Wol và kéo nàng vào vòng tay mình. Hwon ra lệnh cho Wol cứ để như thế một lúc nữa. Rồi Hwon xin lỗi Wol. Chàng vuốt ve bàn tay mềm mại của nàng rồi lồng những ngón tay của mình vào những ngón tay của nàng. Hwon khen bàn tay nàng đẹp, giống như bàn tay của một tiểu thư vương giả. Wol cũng nhẹ nhàng nói rằng bàn tay Hwon cũng đẹp như thế. Hwon nói rằng đó là vì từ bé chàng chẳng phải làm gì nhiều ngoại trừ thi thoảng phải viết chữ hay tập bắn cung.

Hwon kéo Wol lại gần phía mình và thì thầm vào tai nàng: “Trước khi trở thành một phù thủy, nàng đã làm gì thế? Tên nàng là gì? Làm sao nàng có đôi bàn tay thế này? Nói cho ta nghe nếu không ta sẽ cử người điều tra đấy”. Rồi chàng lại vờ rên rỉ thêm một lúc nữa rằng đầu chàng đau lắm. Hwon ra lệnh cho Woon đi lấy thông tin của các phù thủy về cho Hwon.

Họ còn lại với nhau trong khi đợi Woon quay lại. Hwon chớp cơ hội hôn thật nhanh lên môi Wol. Wol mở mắt nhìn vào đôi môi Hwon trong kinh ngạc. Hwon xin lỗi vì đã quá phóng khoáng với nàng. Chàng đề nghị chịu phạt. Nhưng lúc mà chàng nói những lời đó, cũng chính là lúc chàng nghiêng mình về phía nàng và hôn nàng thêm một cái nữa, rồi chàng mới dời nàng ra với một nụ cười tinh nghịch trên môi. Wol chỉ có thể lắp bắp được mấy từ: “Bệ… Bệ hạ…”

Nhìn Wol lắp bắp trong kinh ngạc càng làm Hwon vui hơn và chàng đã bật cười thành tiếng. Chàng lớn tiếng nói rằng nụ hôn ấy chắc chắn sẽ mang lại cho chàng nhiều may mắn. Khi mặt trăng đứng trước mặt chàng thế này, chàng sẽ không bỏ lỡ bất kỳ một cơ hội nào. Chàng lại nhắc rằng Wol không được dời khỏi chàng. Woon về và nhìn thấy cảnh trên, vô thức khơi lên trong chàng cảm giác ghen tuông.

Chương 14:

* Cảnh báo, mặc dù là tóm tắt, nhưng chương này có những đoạn miêu tả nhạy cảm mà các bạn dưới 18 tuổi chưa nên đọc. Đoạn này mình sẽ để chữ màu trắng. Bạn nào chưa đủ tuổi, không nên đọc. Nội dung chương chương này không vì vậy mà không hoàn thiện.

* Càm ràm: Dịch xong cái chương này mình thấy phục mình kinh khủng. Vừa dịch vừa nổi ra gà. Chắc đây là chương sến nhất truyện.Chuyện đến đây thì đi theo hướng tầm thường rầu.

Hwon bắt đầu điều tra gốc tích của Wol một cách nghiêm túc. Chàng đọc các văn bản về các phù thủy và càng đọc, chàng càng có nhiều nghi vấn hơn. Chàng muốn gặp Wol, nhưng ngay lúc đó, người ta chưa tìm thấy nàng. Sự vắng mặt của Wol ngay lập tức khiến chàng lo lắng. Sự lo lắng chỉ dịu đi khi cuối cùng Wol cũng xuất hiện. Khi thấy Wol ngồi quá xa mình, Hwon tức giận ra lệnh cho nàng không được ngồi cách mình quá xa. Rồi khi Wol đã đến gần hơn, Hwon hỏi nàng một cách buồn bã rằng, tại sao nàng không ở lại đây luôn. Chàng lo lắng cho nàng. Wol cảm thấy có điều gì đó khiến Hwon bực mình.

Đột nhiên Hwon ngả đầu vào lòng Wol. Chàng thở dài, cảm thấy mình vô dụng. Vô dụng thậm chí đối với cả Wol người đang hiện hữu sống động trước mặt anh, chứ đừng nói đến người không còn sống trên cõi đời này nữa. Hwon vừa tự nhủ với bản thân mình, vừa nghịch dải lụa đỏ trên áo choàng của Wol trong khi Wol ngồi lặng im ngắm chàng. Nàng nhắc Hwon nhớ rằng, nàng chỉ là một phù thủy không hơn không kém. Còn Hwon thì nhắc cho nàng nhớ rằng nàng còn là mặt trăng của đức vua. Nỗi đau của Hwon như thấm qua Wol.

Đột nhiên Hwon ngồi dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm ánh trăng đẹp lung linh. Chàng nói muốn đi dạo. Ra ngoài thưởng ngoạn ánh trăng thú vị hơn là ngồi trong phòng bị sự lo lắng gặm nhấm. Wol đứng dậy và dợm bước ra ngoài, cùng Hwon đi dạo. Hwon cười lớn, nhỡ may Wol của chàng bay trở lại mặt trăng thì sao? Hwon chọc vui Wol như thế, vui mừng vì Wol sẽ đi bên cạnh mình.

Dưới ánh trăng, Hwon và Wol bước đi trên một lối đi nhỏ. Wol bước sau Hwon một bước, mặt cúi xuống đất, nhưng cẩn thận bước theo Hwon với ánh mắt hướng theo đôi giầy của chàng. Đi được một đoạn, Wol từ từ ngẩng đầu lên và nhìn vào lưng Hwon. Hwon bước chậm lại, ra hiệu cho Wol bước lên đi cạnh bên mình. Họ không nói gì và cứ tiếp tục bước đi như thế. Woon bước đi phía sau hai người bọn họ, làm tròn trọng trách bảo vệ nhà vua. Chợt Hwon dừng lại lần nữa và ngẩng mặt lên ngắm mặt trăng.

Hwon gọi Wol tiến lại gần phía mình và hai người đứng sát với nhau. Chàng nói đám tùy tùng lùi lại. Woon nhận lệnh và giữ khoảng cách với Hwon. Rồi họ tiếp tục bước đi. Hwon tiến sát lại gần Wol, cho đến khi khoảng cách giữa họ chỉ còn là một ngón tay. Wol hỏi Hwon là chàng định làm gì thế? Hwon nói đùa Wol rằng nàng phải biết chứ vì nàng là một phù thủy kia mà? Wol giải thích rằng dù nàng có là một phù thủy đi nữa nàng cũng không thể nào biết được ý nghĩ của Hwon.Và nếu làm thế, nàng sẽ gặp rắc rối. Khi Wol ngẩng đầu lên để giải thích việc này với Hwon, chàng bỗng giơ tay, kéo cằm nàng lại và đặt lên môi nàng một chiếc hôn thật chóng vánh. Rồi Hwon kéo Wol cùng chạy với mình. Wol kinh ngạc và cảm thấy như người đang ở cạnh mình này không phải là Hwon.

Hwon ra lệnh cho tất cả mọi người có mặt không ai được coi như đã chứng kiến những điều đang xảy ra. Woon hiểu Hwon muốn gì. Chàng cúi đầu để Hwon được tự ý hành động. Đến lúc mà đám tùy tùng còn lại hiểu chuyện gì vừa xảy ra và bắt đầu đuổi theo thì Hwon đã chạy được một quãng thật xa. Woon đứng đó, gương mặt lộ rõ nét đau buồn. Chàng đợi cho đến khi tất cả mọi người đều đã đuổi theo Hwon rồi chàng mới chạy theo.

Khi Hwon chạy với Wol, chàng cảm thấy vui sướng vì không ai có thể bị rượt đuổi quanh cung cấm như chàng. Rồi chàng nghe thấy những người đang đuổi theo mình đang đến gần. Chàng nhanh chóng kéo Wol vào lấp trong bóng của một tòa nhà. Hwon thở dốc nhưng trên mặt chàng là nụ cười rạng rỡ. Chàng nói với Wol: “Đừng lo. Từ khi còn bé ta đã quen chơi trốn tìm ở khắp cung rồi”. Wol hỏi Hwon là họ sẽ đi đâu.

Trong bóng tối, Hwon không nhìn thấy gương mặt Wol vì thế chàng không biết biểu hiện của nàng thế nào. Và thực sự, Wol đang rất hạnh phúc. Không phải là một phù thủy, mà là một phụ nữ đang yêu. Nhưng chỉ trong bóng tối, nàng mới dám bộc lộ cảm xúc thật của mình. Vì mắt không nhìn thấy rõ, Hwon bắt đầu giơ tay lên chạm vào gương mặt nàng. Chàng trả lời câu hỏi của Wol: “Ta không biết chúng ta đang đi đâu, nhưng chỉ cần có nàng ở cạnh ta, thế là được rồi… thậm chí dù chỉ là hiện tại, chỉ là lúc này thôi, thì cũng chỉ là hai chúng ta”.

Những lời của Hwon khiến Wol không biết nên trả lời ra sao. Nhưng Wol không thể nói điều mà mình muốn, vì đôi môi của Hwon giờ đã phong kín đôi môi cô. Sau cái hôn nhẹ nhàng ban đầu, lưỡi của Hwon mạnh bạo đi tìm lưỡi của Wol, vốn vẫn đang ngại ngùng và e dè. Hwon đặt tay mình lên cằm Wol, kéo nhẹ để miệng nàng mở ra và chàng tìm thấy điều mình muốn. Chàng cảm thấy hơi ấm của Wol. Hơi ấm từ hai đầu lưỡi của họ khiến cho cái lạnh dưới chân họ như tan biến.

Hwon còn cảm thấy hơi ấm như bao bọc lấy cả hai người họ, và chẳng mấy chốc Wol cũng không còn cảm thấy cái lạnh bên dưới nữa. Hai người họ đang bừng cháy bởi sức nóng toát ra từ sự va chạm của đầu lưỡi. Hơi thở của họ nhanh dần. Trái tim họ đập dồn dập. Ẩn mình trong bóng tối của hai tòa nhà, Wol và Hwon đã bắt đầu sự thân mật của mình như thế. Rồi đột nhiên tiếng quân lính chạy đi tìm nhà vua vang đến tai họ. Quân lính chạy qua chạy lại mà vẫn không tìm thấy nhà vua.

Trong giây phút ấy, môi của Hwon vẫn không dời Wol. Hwon đứng yên và cả Wol cũng vậy, dù thực sự nàng đang sợ hãi. Khi bước chân của lính canh đã ở xa, Hwon dời Wol ra. Hwon nhẹ nhàng hỏi Wol liệu nàng có muốn chạy bộ? Wol không hiểu điều Hwon đang hỏi, và Hwon nói tiếp, hỏi Wol liệu nàng có muốn cùng chạy trốn với chàng không? Và nếu nàng không thể chạy được xa, Hwon sẽ cõng nàng. Wol đang nắm tay Hwon và trong bóng tối, nàng nép mình vào Hwon. Nàng bình tĩnh trả lời rằng, nàng sẽ đi với Hwon.

Hwon nói rằng dù họ có chạy đến đây đi nữa, họ cũng sẽ không bao giờ thoát được ra khỏi cung cấm. Họ sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một nơi nào đó cố định. Wol ngắm nhìn gương mặt Hwon, gương mặt ấy đang biệu lộ sự bất lực. Rồi Hwon đột nhiên nói với nàng rằng chàng không nhớ ám hiệu bảo an của ngày hôm nay. Chàng quá bận rộn đến độ chàng không nhớ ám hiệu do chính mình đặt ra. Nếu họ bị lính canh bắt giữ, họ có thể bị chém đầu ngay tức khắc. Wol sợ hãi khi nghe Hwon nói vậy, nàng bám tay chàng chặt hơn.

Họ quyết định chạy về cung cùng nhau, có thể nếu họ nhanh chóng quay lại thì mọi chuyện sẽ ổn. Wol nắm tay Hwon khi họ chạy về. Wol thầm nghĩ nàng không quan tâm họ đang đi đến đâu. Dù họ có đang chạy xuống địa ngục, nàng cũng bằng lòng đi với Hwon. Trong khoảnh khắc này, đó là thế giới của hai người bọn họ, của Hwon và Wol, không có Đức vua và Phù thủy. Chỉ có hai người đang yêu.

Vượt qua bức tường, giờ trước mặt họ là một cái hồ nhỏ, giữa hồ là một thủy đình xinh xắn. Lính canh đang đi tuần nên Hwon và Wol dừng lại, chờ họ đổi gác rồi chạy vào thủy đình. Hwon nắm tay Wol không dời. Khi đã vào đến thủy đình, Hwon cởi áo choàng bên ngoài, khoác vào cho Wol. Nàng từ chối, nàng là một phù thủy thấp hèn nên không thể mặc áo choàng của đức vua. Hwon nói rằng chàng ghét nhìn nàng bị lạnh. Nàng vẫn tiếp tục từ chối. Chàng vờ giận dữ rồi hỏi nàng rằng nàng dám cởi áo trước mặt nhà vua hay sao!

Hwon nói với Wol rằng không có thị vệ, cung nữ, thái giám hay bất kỳ ai ở đây nên không có vua hay phù thủy gì hết. Chỉ có một người đàn ông và một người phụ nữ. Nàng hãy quên đó là chiếc áo choàng của nhà vua đi và hãy khoác chiếc áo để được sưởi ấm bởi hơi ấm vẫn còn lại trong đó. Chiếc áo choàng ấy chính là mong muốn được sưởi ấm cho Wol của Hwon, thế nên nàng chỉ cần đón nhận thôi.

Hwon mỉm cười và mở cửa vào thủy đình. Chàng nhìn thấy Woon đang đứng ở phía bên kia cây cầu. Hwon hỏi Wol liệu nàng có biết là họ đang ở đâu không? Nàng không biết. Chàng giải thích ngôi thủy đình này là nơi vua cha và mẫu hậu của chàng thích lui tới khi họ muốn thoát khỏi những người xung quanh để trò chuyện riêng tư với nhau. Hwon nói Wol hãy ngắm trăng cùng chàng. Khi ánh trăng tỏa xuống gương mặt chàng, nó chiếu nụ cười của chàng.

Wol ngập ngừng không muốn bước qua ngưỡng cửa vào thủy đình. Hwon trêu nàng, nói rằng khu này có cọp và có thể bất thình lình xông ra tấn công nàng. Wol cười và không tinc âu chuyện Hwon kể. Nhìn thấy nụ cười nghi hoặc của Wol, trái tim Hwon rung động. Hwon kể tỉ mỉ cho Wol nghe câu chuyện về những con cọp trong cung cấm và còn nói với nàng rằng, nàng có thể hỏi mọi người nếu nàng không tin Hwon.

Khi Wol tiệp tục chần chừ, Hwon bảo nàng rằng có phải nàng không buồn khi lãng phí thời gian quý giá khi họ bên nhau thế này không. Họ sẽ buộc phải trở về bất cứ khi nào đoàn tùy tùng kéo đến. Những lời nói của Hwon như có phép lạ, Wol chậm dãi tiến lại gần phía Hwon. Hwon cúi đầu vì thế Wol không nhìn thấy đôi mắt chàng. Nàng tiến lại phía Hwon và nhận thấy chàng buồn bã làm sao. Cô đặt tay mình lên gương mặt Hwon, an ủi anh, và những giọt nước mắt nóng bỏng của nàng rơi xuống má Hwon.

Hwon kéo Wol xuống ngồi cạnh mình. Chàng nghe thấy tiếc khóc rất khẽ của Wol. Hwon không chịu được và kéo nàng vào vòng tay mình. Dù có là quân vương của một nước, chàng cũng không thể ngăn được những giọt nước mắt của nàng. Hwon hỏi nàng: “Wol, nói cho ta biết nàng là ai? Phụ thân nàng là ai? Ai đã khiến nàng thành ra nông nỗi thế này, chia cắt nàng khỏi gia đình mình. Hãy nói cho ta biết và ta có thể giúp nàng”. Wol trả lời rằng cô chỉ là Wol, một phù thủy thôi. Cho dù chỉ có hai người họ với nhau, cô cũng không dám đả động đến cái tên Yeon Woo. Đó là tất cả những gì cô có thể nói.

Hwon ôm chặt lấy Wol. Chàng cảm thấy nỗi đau của nàng nhưng chẳng thể làm được gì để an ủi. Có quá nhiều thứ chàng muốn hỏi, nhưng những lo lắng về Wol khiến chàng kìm mình lại. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua những tán cây, lao xao. Hwon nói Wol đừng khóc. Nếu nàng ngừng khóc, chàng sẽ kể cho nàng nghe một câu chuyện về giọt lệ của các loài cây. Nếu nàng ở trong vòng tay Hwon, nàng cũng sẽ nghe thấy những gì Hwon nghe thấy. Hwon dịu dàng đặt Wol ngồi lên lòng mình và lau những giọt nước mắt của cô. Mặc dù giờ đây Hwon chỉ có thể lâu khô những giọt nước mắt trên gương mặt cô, nhưng chàng thực sự mong muốn rằng, chàng có thể lâu khô những giọt nước mắt trong tim Wol.

Như Hwon mong chờ, cuối cùng Wol cũng mỉm cười. Nhưng trong tim mình, Wol cảm thấy có lỗi vì nàng đang nói dối Hwon. Giờ cuộc đời của nàng, nàng không được có những ước vọng như thế. Nhưng nàng không thể cưỡng lại ánh mắt lúc nào cũng hướng về phía nhà vua. Hwon và Wol bước qua cầu, tiến về phía Cung cấm. Dưới ánh trăng bạc, Hwon ngắm nhìn gương mặt Wol và đột nhiên đọc một bài thơ về hai người mong muốn gặp mặt nhau nhưng không thể. Đó chính là bài thơ mà Yeon Woo khi còn nhỏ đã từng viết cho Hwon, và giây phút này, chàng nhớ đến nó.

Wol nhìn chàng ngạc nhiên, chàng đáp trả với nụ cười gượng gạo. Chàng giải thích rằng khi còn là Thái tử, đây là bài thơ chàng rất hay đọc. Vì Wol, chàng đột nhiên nhớ đến bài thơ này. Bài thơ nhắc chàng nhớ về tả tình cảnh của chàng và Wol. Khi chàng ngủ, thì nàng thức (canh). Còn khi nàng ngủ, thì chàng lại thức. Dù bất cứ khi nào họ cũng muốn được gặp nhau. Wol hỏi Hwon là có phải chàng vẫn nghĩ đến Yeon Woo? Để che dấu sự cảm giác giác hạnh phúc trên gương mặt mình, Wol bước tới ôm lấy Hwon.

Hwon cảm thấy mãn nguyện vì Wol đã gần gũi chàng hơn. Vào khoảnh khắc đó, chàng đã cất Yeon Woo vào một góc quan trọng trong trái tim và chàng cũng đặt cả Wol vào đó. Rồi Wol đọt nhiên đọc một bài thơ đáp trả Hwon. Bài thơ ấy cũng khiến Hwon kinh ngạc khi nhận ra rằng đó chính là bài thơ đầu tiên chàng viết cho Yeon Woo. Chàng nhận ra rằng dù chưa bao giờ gặp Yeon Woo, và giờ cô ấy đã thành người thiên cổ, nhưng cô ấy vẫn là người gần gũi với chàng nhất.

Hwon ôm Wol chặt trong vòng tay mà không hề nhận ra rằng Woon đã lặng lẽ đi đến phía sau chàng. Woon thoáng nhìn Wol qua vai Hwon, và rồi rất nhanh sau đó, chàng lại tiếp tục che dấu ánh mắt của mình. Hwon tự hỏi lòng mình tại sao anh ấy phải tự bắt mình dằn vặt giữa một Wol đang còn sống và một Yeon Woo đã mất. Chàng không thể so sánh hai người ấy. Và có lẽ đó chính là vẫn đề chàng đã tự tạo ra cho mình. Nghe thấy tiếng bước chân của đám tùy tùng đang ngày càng đến gần, chuyến đào thoát trong đêm của Hwon đến đây là chấm dứt.

Wol nhanh chóng tự đẩy mình ra xa Hwon và chỉnh trang lại mình. Họ lại hiện diện trước mặt mọi người với tư cách là đức vua và phù thủy, với khoảng cách cần thiết giữa họ. Hwon lại thì thầm với Wol và nói cô hãy chạy trốn cùng chàng lần nữa. Lần tới chàng sẽ đưa nàng tới một cái hồ to hơn, ở đó họ có thể bơi thuyền và ngắm hoa. Wol cười khi nàng nhớ đến cái hồ mà Hwon Thái tử đã từng kể cho nàng nghe trước đây.

Khi đám tùy tùng đến nơi, Hwon nói với họ bằng giọng độc đoán rằng bỏ ngay cái bộ mặt bực mình ấy đi, chàng chỉ là muốn chơi trò trốn tìm với mọi người thôi. Hwon quay về cung và cả đám tùy tùng lẽo đẽo theo sau. Khi họ đã về đến phòng Hwon, Woon lo lắng vì Hwon đã cởi áo cho Wol mặc. Hwon hỏi Woon là có phải muốn Hwon để Wol bị nhiễm lạnh trong khi chính Hwon là người đã đẩy cô vào tình cảnh đó hay không? Wol không đáp lời, nàng chỉ ngồi lặng im trong góc phòng. Hwon đến gần nàng, và thì thầm rằng dù nàng thực sự rất xinh đẹp nhưng nàng là một kẻ phá rối vì nàng chẳng bao giờ chịu nghe lời.

Hwon ôm Wol ngay trước mặt Woon, chàng thị vệ cũng đã thôi đổ lỗi cho Wol về những việc đã xảy ra. Woon tự hỏi tại sao Hwon lại cởi áo, chuyện gì xảy ra nếu lũ cọp tấn công chàng? Hwon lại bông đùa với Wol về việc câu chuyện về những con cọp mà chàng đã kể cho nàng nghe hoàn toàn là sự thật. Nhưng chàng không hề lo lắng, vì chàng biết Woon sẽ bảo vệ chàng. Chàng mời Woon lại gần cùng uống trà, và cùng thảo luận về việc điều tra các bản ghi chép về phù thủy. Wol ngồi trong vòng tay Hwon, nghe chàng nói chuyện và cảm nhận nỗi buồn thương của chàng dành cho Yeon Woo.

Chương 15



Phần 1

Hwon  đột nhiên cho gọi một viên quan cũ của tiên vương vào cung.

Ông ta vào cung với tâm trạng bối rối. Viên quan này rất căng thẳng.

Hwon bắt đầu nói: “Đã lâu không gặp khanh.”

“Vâ…ng… Thưa… Bệ hạ.”

“Hẳn khanh đây là bạn tâm giao của tiên vương.”

“Sao… ạ? Dù thần không biết lý do là gì, nhưng xin Bệ hạ cứ hỏi đi ạ.”

“Quả nhân sắp phải thiết triều, nên sẽ nói ngắn gọn. Ta muốn biết về việc tuyển chọn Thái tử phi bảy năm về trước.”

Hwon ngừng nửa chừng khi đang nói. Viên cựu quan chết cứng cả người. Hwon tiếp tục.

“Tất cả những gì quả nhân muốn biết là cuộc tuyển chọn Thái tử phi, và hẳn khanh biết ta muốn hỏi gì.”

“Thần… thần không biết Bệ hạ đang muốn hỏi chuyện gì.”

Hwon im lặng. Viên cựu quan sợ đến mức gần như không thở nỗi. Đến lúc đó, Hwon mới lên tiếng lần nữa.

“Ta đang hỏi về vị Thái tử phi được chọn lúc đó! Huh Yeon Woo. Nàng qua đời vì lý do gì?”

“Thần không biết. Thần không biết gì cả.”

“À há. Lạ thật đấy. Ai nấy đều biết nàng chết vì bệnh, vậy mà khanh đây lại không biết. Thế nghĩa là nàng không phải chết vì bệnh sao?”

Viên quan quá sợ hãi, ông ta bắt đầu lắp bắp, “Ôi… Thần… Thần nhớ ra rồi. Vì thần đã già rồi nên không nhớ rõ. Giờ thần nhớ rồi, cô ấy qua đời vì bạo bệnh.”

“Ngu xuẩn! Ngươi nghĩ ngươi đang đứng trước mặt ai đây!”

Vì Hwon cao giọng nên viên quan trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Hwon hạ giọng xuống và nói: “Nếu nàng không phải chết vì bệnh… vậy có khi nào nàng bị ám sát?”

“Không phải đâu! Sao Bệ hạ có thể nói thế? Lúc bấy giờ, ngay cả ngự y cũng thấy tình hình của Thái tử phi. Ông ta nói người bị nhiễm một căn bệnh không rõ lai lịch.”

“Vừa mới đây ngươi bảo là ngươi không biết, giờ đột nhiên ngươi lấy lại trí nhớ à? Xem ra ngươi đã nhớ ra cả viên ngự y, vậy chắc ngươi cũng nhớ sau khi nàng mất, tiên vương có lưu một quyển sách chứa nhưng thông tin tuyệt mật mà người điều tra được, đúng chứ?”

Trước khi nghe câu hỏi, viên quan đã biết chuyện này không đơn giản. Ông ta sợ đến mức cả hai chân không còn run được nữa. Chân ông ta tê cứng cả lại, và trong đầu thì trống rỗng. Bất cứ chuyện gì liên quan đến cựu Thái tử phi đối với ông ta đều đáng sợ.

“Nói mau! Ngươi đã nhớ ra quyển sách đó rồi chứ?”

“Thần không biết gì cả. Dù thần có hầu hạ bên cạnh tiên hoàng đi nữa thì làm sao mà thần có thể xem được sách mật của người. Quyển sách đó chỉ có mình tiên vương được đọc.”

Hwon nhếch miệng cười. Quyển sách đó vốn trước đây chỉ là nghi vấn, giờ hóa ra là nó có thật. Viên quan đã lỡ miệng khi nói Yeon Woo không phải chết vì bệnh, và tiết lộ về sự tồn tại của cuốn sách. Hwon nói với giọng quốc vương:

“Được rồi, khanh có thể về nhà chờ. Quả nhân sẽ triệu hồi khanh sau.”

Viên quan biết mình đã để lộ ra nhiều thông tin, và ông ta thật sự lo lắng. Sau khi ông ta đi khỏi, Woon hỏi Hwon: “Sao Bệ hạ lại thôi không tra hỏi ông ta nữa?”

“Khanh không biết con người này. Nếu ta tiếp tục hỏi, hắn chắc chắn sẽ cắn lưỡi tự sát. Ta triệu hắn vào đây chỉ để chắc chắn suy nghĩ của ta là đúng.”

Giờ đây, Hwon đã biết anh nghĩ đúng. Nhưng anh không biết phải tiếp tục điều tra thế nào… Điều tệ nhất là anh không thể công khai điều tra chuyện này. Hwon rất giận vì anh không biết gì về cái chết của Yeon Woo. Anh thở dài và hỏi Hyung Sun:

“Wol đâu rồi?”

“Thần nghĩ cô ấy đang ngủ.”

“Ở đâu?”

“Chắc là ở đâu đó gần Tinh Túc Sảnh.”

“Tinh Túc Sảnh? A, ta nhớ rồi. Cách đây vài ngày giáo sư có nói với ta là Đại pháp sư đã trở về. Ông ta có nói đại loại như thế.”
Hwon cẩn trọng suy nghĩ.

“Hyun Sung, chúng ta đến Tinh Túc Sảnh.”

“Không được đâu, thưa Bệ hạ. Người không thể cứ thế đến chỗ các phù thủy, người chỉ cần cho gọi cô ta.”

Hwon không để ý lời Hyung Sun và đứng dậy.

“Sao ta có thể cắt ngang giấc ngủ của Wol được. Ta chỉ muốn nhìn nàng một lát.”

Hwon đã đi khá xa, và vì thế, Hyung Sun không còn thời gian suy nghĩ mà phải nối gót theo sau.

Hwon đến Tinh Túc Sảnh, khiến các phù thủy đều hốt hoảng. Sau đó anh thấy Đại pháp sư họ Jang đang điềm tĩnh bái lạy anh bốn lần trên sàn. Anh nhân cơ hội này đặt câu hỏi với họ Jang.

“Ngươi là Đại pháp sư nổi tiếng họ Jang đúng không?”

“Vâng, thưa Bệ hạ.”

“Ta nghe nói vị trí Đại pháp sư đã bỏ trống một thời gian dài. Ngươi đã đi đâu đấy?”

“Tiểu nhân nghĩ đây không phải là điều Bệ hạ thật sự muốn hỏi phải không ạ?”

Hwon có thể cảm nhận được một nguồn khí lực khác thường từ Nok Young. Anh biết bà là một người không đơn giản, và do vậy anh dừng bước và hỏi: “Ta hỏi lại lần nữa, ta nghe nói ngươi đã rời khỏi vị trí này cách đây bảy năm. Lý do là gì?”

“Đó là vì thần lực. Lần lực nói cho tiểu nhân biết rằng nếu không rời khỏi vị trí này thì sẽ có chuyện xấu xảy ra.”

“Cách đây bảy năm, có ba giáo sư xin ban thuốc độc để tự sát. Lúc bấy giờ ngươi vẫn còn ở đây, ngươi có biết lý do tại sao không?”

“Tiểu nhân cũng không biết thật sự có chuyện gì xảy ra. Điều tiểu nhân nhớ chính là, do họ phạm sai lầm khiến tiên vương nổi giận, nên họ quyết định tự kết kiễu sinh mạng của mình.”

Hwon bắt đầu nghi ngờ. Anh biết rằng Nok Young còn biết nhiều hơn thế. Tuy nhiên, vì Hwon không biết nhiều về toàn bộ sự việc nên anh không thể lập tức hỏi thẳng vào cuộc tuyển chọn Thái tử phi.

Tuy nhiên, ở thời điểm này, người mà anh muốn hỏi đến là Wol.

“Chính ngươi thu nhận Wol phải không?”

Nok Young hoang mang khi Hwon đội ngột thay đổi chủ đề. Tuy nhiên, bà cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Vâng, thưa Bệ hạ.”

“Ta muốn biết ngươi tìm ra nàng ở đâu, và từ khi nào?”

“Tiểu nhân nhặt được cô ấy trên đường.”

“Ngươi thật sự có thể nhặt được một cô gái xinh đẹp trên đường à?”

“Xinh đẹp, vâng. Nhưng sự thật là tiểu nhân nhặt được cô ấy trên đường.”

“Theo giọng nói của nàng, ta biết nàng là người ở Han Yang. Vậy, ngươi tìm thấy nàng ở Han Yang à?”

“Tiểu nhân không biết trước kia cô ấy có ở Han Yang không, nhưng tiểu nhân tìm thấy cô ấy ở Onyang, và đưa cô ấy về vì tiểu nhân cảm nhận được thần lực của cô ấy.”

“Là một pháp sư, hẳn ngươi có thể nhìn thấy quá khứ của nàng chứ?”

“Cô ấy có thể có quá khứ thế nào trước khi có được năng lực đó chứ? Và số mệnh của cô ấy là trở thành phù thủy hấp thu tà khí. Vậy nên, tiểu nhân không đặt tên cho cô ấy. Vì thế, sao tiểu nhân có thể biết quá khứ của cô ấy được.”

“Ta không hiểu.”

Pháp sư họ Jang cố điềm đạm giải thích, nhưng Hwon đã chìm trong dòng suy nghĩ của anh.

Anh sắp xếp lại những suy nghĩ của mình, và rồi lên tiếng: “Ta nghe nói sổ đăng ký tên của Tinh Túc Sảnh là do ngươi sắp xếp. Tuy nhiên, ngươi đã rời khỏi nơi này cách đây bảy năm. Như thế, làm sao cô bé đó lại có thể được đăng ký tên từ sáu năm trước được? Hơn nữa, ta còn nghe nói ở Tinh Túc Sảnh này cạnh tranh còn khốc liệt hơn những nơi khác. Chỉ có những phù thủy có năng lực phi phàm mới được vào đây. Năng lực của nàng ấy có vẻ không giỏi đến thế, vậy thì, làm sao nàng có thể chen chân vào Tinh Túc Sảnh này?”

“Năng lực thần bí không phải là thứ ta có thể chỉ nhìn bằng mắt. Con bé đó có thần lực, và vì vậy, con bé được đăng ký tên vào danh bạ.”

“Vậy tức là, ngươi đang nói ngươi dùng quyền lực của mình để nàng ấy được ghi danh sao? Thế thì, làm sao ngươi có thể đăng ký cho nàng như một người không tên tuổi được? Và tại sao ngươi không lập tức đưa nàng vào Tinh Túc Sảnh?”

“Đó… Đó là vì con bé là một phù thủy hấp thu tà khí.”

“Nàng được chọn làm phù thủy hấp thu tà khí cách đây bốn năm. Thế nghĩa là chuyện này chỉ được biết từ hai năm sau khi nàng được ghi danh.”

Đại pháp sư họ Jang không thể nói được gì nữa. Bà không hiểu tại sao nhà vua lại phải hỏi chi tiết như thế. Những câu hỏi này quá sâu sắc, không thể nói chỉ là do tò mò. Bà không hiểu được suy nghĩ của Hwon.

Hwon quát bà, vì bà không trả lời anh.

“Ngươi đang giấu ta chuyện gì? Chắc chắn ngươi biết tên thật và quá khứ của nàng! Tại sao ngươi phải che giấu? Ta không hiểu. Tại sao phải giấu ta? Ta tò mò về lý do ngươi giấu tên nàng còn hơn là cái tên của nàng. Nói ta biết lý do ngay lập tức!”

“Tiểu nhân không che giấu chuyện gì cả, nên cũng không có lý do nào cả.”

Bà ta không phải là một người phụ nữ bình thường. Bà ta không hề thay đổi tông giọng sau khi nghe nhà vua lớn tiếng. Hwon biết nếu anh hỏi thêm nữa thì chỉ phí thời gian quý báu. Cuối cùng, anh quyết định thôi không hỏi nữa.

“Wol đâu?”

“Cô ấy đang ngủ trong căn phòng phía sau.”

“Đưa ta đến chỗ nàng.”

“Bệ hạ, đã đến giờ thiết triều rồi. Các đại thần chắc đã có mặt đầy đủ.” Hyung Sun nói.

“Ta biết. Ta chỉ muốn nhìn nàng một thoáng chốc.” *Hôn quân! >"<*

Theo sau Nok Young dẫn đường, cuối cùng Hwon đã tìm thấy căn phòng Wol ở. Có một đôi giày bằng rơm sờn rách đặt bên ngoài căn phòng. Tim Woon đập mạnh. Hwon, lúc này đang quan sát xung quanh căn phòng, khẽ thì thầm với các tùy tùng xung quanh: “Cẩn thận bước chân. Các ngươi có thể làm nàng thức giấc.” *Ôi cái đồ vua này! Công lao miệng lưỡi nãy giờ ghi điểm, chính câu này làm nhà ngươi mất sạch điểm trong mắt ta! >”<*

Vì các tùy tùng đang giục nên Hwon không bước vào phòng mà cứ thế đi đến buổi thiết triều. Dù anh muốn bảo vệ Wol khi cô đang ngủ, cũng giống như việc cô đã làm cho anh, nhưng vì đang vội nên anh không thể.

Tình yêu Woon dành cho Wol ngày càng sâu đậm. Anh đang đứng trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Anh biết Wol là người con gái Hwon yêu, và nếu anh chọn Wol thì anh sẽ bị Hwon ghét. Nếu anh chọn Hwon, anh lại không thể ép mình không yêu Wol. Anh dùng hết sức mình để vung kiếm vào không khí, nhưng điều anh muốn vứt bỏ không phải là tình cảm dành cho Wol, mà chính là thực tế mà anh đang muốn trốn chạy.

Sau khi luyện kiếm, Woon vẫn không thể kìm nén được cảm xúc của mình. Và vì vậy, anh đến phòng Wol ở Tinh Túc Sảnh mà không hề nhận ra. Woon nhìn đôi giày rơm của Wol một lần nữa. Ngay khoảnh khắc ấy, anh cảm giác có ai đó phía sau mình, anh lập tức rút kiếm kề lên cổ kẻ đó. Người đó chính là Seol. Tuy nhiên, khi nhận ra người đó là Seol, Wool không những không buông kiếm xuống mà còn dùng lực ghì chặt thanh kiếm vào cổ cô. Seol sợ hãi, nhưng cô cười và nói: “Bỏ kiếm xuống. Tôi không làm gì đáng phải bị như thế.”

“Có phải chúng ta đã gặp nhau ở nhà phò mã?”

Seol cười và nói lại lần nữa: “Huynh nhận nhầm người rồi. Tôi còn không biết phò mã ở đâu mà.”

Woon tiếp tục dùng lực ấn thanh kiếm vào cổ Seol. Vì Seol rất sợ và cũng không thể nói sự thật, cô nhanh chóng rút gươm khỏi người. Vì hành động này, Woon trở nên tò mò hơn.

“Không phải cô nói ta nhận nhầm người sao?”

Hai người bắt đầu đấu kiếm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro