Chương 02: Mất trí nhớ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tờ thực đơn trong tay có chút mơ hồ, thế nhưng ánh mặt trời rất tốt, hiện tại bọn họ đang ngồi tại một nhà hàng ven biển, có rất nhiều đôi tình nhân đang dùng cơm tại đây, khắp cả không gian đều tràn ngập mùi vị hạnh phúc. Trong lúc Sở Khâm cố gắng nhận rõ chữ viết trên thực đơn chợt nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, đó là Chung Nghi Bân đang mặc một bộ quần áo thường ngày màu lam, thân hình cao ráo khí chất xuất chúng, chỉ là đối phương lại đang nắm tay một người phụ nữ mặc váy đỏ.

"Chung Nghi Bân!" Sở Khâm giận đến bùng nổ, lập tức lật bàn tiến lên nắm lấy áo của người kia.

Chung Nghi Bân quay đầu lại, gương mặt đẹp trai nhuốm đầy máu đỏ dọa Sở Khâm nhảy dựng. Chỉ là người kia tựa hồ không có cảm giác, chỉ sững sờ nhìn anh cau mày hỏi: "Anh là ai?"
Trong nháy mắt trời long đất lở, Sở Khâm hoảng hốt mở mắt ra.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào mặt của anh, anh híp mắt thích ứng trong chốc lát mới có thể nhìn rõ khung cảnh trước mặt, hình ảnh đập vào mắt đầu tiên là bức tường trắng toát và giá truyền dịch. Hóa ra chỉ là một giấc mộng...
Sở Khâm thở ra một hơi, vừa hồi thần liền cảm thấy cả người đều đau, nhất là vùng ngực, đau đến sắp hít thở không nổi.

"Anh Khâm, anh tỉnh rồi! Ô ô ô, làm em sợ muốn chết!" Cạnh giường có một cậu thanh niên mặt trẻ con đang ngồi, rõ ràng là đã hơn hai mươi tuổi nhưng nhìn thế nào cũng chỉ có mười mấy, đây chính là trợ lý của anh, Hầu Xuyên.

"Đau..." Sở Khâm đau đến môi trắng bệch, không kịp an ủi cậu trợ lý nhỏ đang hoảng sợ của mình.

"Đúng rồi, đúng rồi!" Hầu Xuyên phục hồi tinh thần lại liền lập tức nhảy dựng lên, vừa chạy vừa gào to, "Bác sỹ, anh của tôi đã tỉnh rồi, anh ấy nói đau, có thể cho uống thuốc giảm đau không?" Cái âm lượng kia tuyệt đối cả tầng lầu đều có thể nghe được.

"Uống đi, cho anh ta uống một viên." Bác sỹ bước ra khỏi phòng trực ban, bất đắc dĩ thấp giọng trả lời.

Rất nhanh, Hầu Xuyên liền giống như một trận gió chạy trở về, cầm lấy hộp thuốc đầu giường tìm ra thuốc giảm đau, lại rót một ly nước ấm đưa đến cho Sở Khâm.

Sở Khâm cố gắng ngồi dậy, thế nhưng chỉ vừa cử động đã đau đến đổ mồ hôi, chỉ có thể thuận theo lực tay của Hầu Xuyên mà nâng người, miễn cưỡng uống xuống một viên thuốc. Sau một lúc lâu, đợi viên thuốc giảm đau kia có hiệu lực anh mới cảm thấy khá hơn một chút.

"Bác sỹ nói xương sườn thứ sáu của anh bị chấn động, bất quá may mà chỉ rạn chứ không gãy hẳn, tĩnh dưỡng hai tuần là có thể hoạt động như bình thường. Thế nhưng muốn hoàn toàn khỏi hẳn còn phải cần thêm nửa tháng." Hầu Xuyên thành thật đem lời của bác sỹ kể lại toàn bộ, cậu làm trợ lý cũng chỉ có một điểm đáng tin như vậy, có thể nhớ rõ rất nhiều việc, "Đêm qua là Tiếu Tiếu ở đây chăm nom anh, anh Chu lúc sáng cũng có đưa canh đến, lãnh đạo trong đài..."
"Chung Nghi Bân đâu?" Sở Khâm cắt đứt sự lải nhải của Hầu Xuyên, nhíu mày hỏi. Anh vẫn nhớ lúc đó Chung Nghi Bân bị đánh vào đầu, lập tức hôn mê, anh cũng bị thương nặng không thể chờ người kia vào bệnh viện thì đã ngất đi.

"Tổng giám đốc Chung bị thương ở đầu, không nằm trong bệnh viện này." Hầu Xuyên vò tóc, cậu chỉ vội vàng quan tâm Sở Khâm, bên phía Chung Nghi Bân căn bản không để ý đến.
Điện thoại của Sở Khâm ngày hôm qua đã bị bọn bắt cóc ném đi, anh liền mượn di động của Hầu Xuyên gọi cho Chung Nghi Bân, không có người nghe máy, chỉ có thể gọi vào số thư ký của đối phương.

"Tổng giám đốc còn đang hôn mê, vẫn chưa tỉnh lại, bất quá bác sỹ nói không nguy hiểm đến tính mạng, trong vòng bốn mươi tám tiếng sẽ tỉnh." Thư ký đem toàn bộ tin tức biết được nói cho Sở Khâm. "Hôm nay sau khi tan sở tôi có thể đến thăm hỏi anh không?"

"Được rồi." Sở Khâm vốn muốn cự tuyệt, dù sao anh cùng vị thư ký Kim này cũng không quá thân thiết, thế nhưng nghĩ đến người kia là thư ký riêng của Chung Nghi Bân, lúc ông chủ tỉnh lại có câu hỏi nhất định phải trả lời, như vậy chuyện đến thăm anh cũng là nội dung công tác, vì vậy cứ để đối phương đến thôi.

Sau khi hỏi rõ bệnh viện Chung Nghi Bân đang nằm, Sở Khâm cố chống đỡ ngồi dậy muốn qua bên kia nhìn một chút.

"Anh hai của tôi ơi, anh đây là bị rạn xương, rạn xương có biết không?" Hầu Xuyên sợ đến mặt cũng biến sắc, lập tức đè anh nằm xuống. Loại vết thương như rạn xương sườn này tuyệt đối phải tĩnh dưỡng trên giường, bởi vì xương sườn không thể dùng thạch cao cố định, chẳng may bị sai lệch liền có chuyện lớn.

Cuối cùng vẫn là do bác sỹ khuyên Sở Khâm nằm xuống, không chỉ nghiêm túc phê bình hành vi của anh đồng thời còn yêu cầu anh ít nhất phải nằm lại tròn một tuần mới có thể xuất viện.

Sở Khâm hết cách rồi, chỉ có thể bảo Hầu Xuyên mua cho mình một cái điện thoại mới. Apple có một chỗ tốt chính là tất cả thông tin liên lạc đều lưu lại trên cloud, chỉ cần tải lại liền có thể sử dụng. Sau khi khôi phục danh bạ, Sở Khâm lập tức gọi vài cuộc điện thoại quan trọng.

Trước hết là gọi cho lãnh đạo đài xin nghỉ, lãnh đạo biểu thị anh có thể nghỉ ngơi thật tốt, chương trình tuần này đã an bày người khác thay thế. Sau đó chính là gọi cho người quen bên truyền thông, hy vọng chuyện này có thể không lập tức bị truyền ra, nhất định phải chờ cảnh sát xử lý. Cuối cùng vẫn cảm thấy không yên lòng, lại gọi một cuộc cho đồng nghiệp Lâm Tiếu Tiếu.

"Anh Khâm của tôi, ôi chao, em chăm nom anh cả đêm, vừa mới về nhà nhắm mắt lại thôi!" Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng gầm gừ bén nhọn của Lâm Tiếu Tiếu.

Lỗ tai của Sở Khâm bị chấn đến đau nhói, chỉ có thể đưa điện thoại ra xa một chút, chờ đối phương trút giận xong mới kéo trở về: "Vâng, là tôi làm cô cực khổ rồi, chờ đến khi tôi hồi phục sẽ mời cô đi ăn tôm hùm nhỏ[1]. Nói chuyện chính, chương trình tuần này tôi không xuất hiện được, em thay anh xin lỗi mấy vị khách mời. Anh Tiễn sẽ đến thay ca, người ta thâm niên lâu hơn em, em đừng ỷ sân nhà mà lấn át người ta, có biết không?"

Lâm Tiếu Tiếu bị mấy lời này làm cho cứng họng, đem mặt chôn vào gối đầu: "Đã biết..."

Hầu Xuyên cầm một quả táo lên gọt vỏ, định để sau khi Sở Khâm nói chuyện xong liền ăn. Nào ngờ gọt xong hai quả, chính cậu ta cũng đã ăn hết một quả mà người kia còn nói chưa hết chuyện, vì vậy liền cầm quả còn lại lên ăn luôn.

Đợi Hầu Xuyên ăn xong hai quả táo một quả chuối tiêu, lại cắn hết nửa túi hạt dưa một bao hạt dẻ cười[2], Sở Khâm mới thỏa mãn cúp điện thoại.
"Anh Khâm..." Hầu Xuyên đưa một ly nước qua, "Anh cũng đã bị thương thành như vậy, không thể tiết kiệm một chút tâm sức sao?" Cậu theo Sở Khâm chưa bao lâu, lúc trước chỉ biết con người anh dễ thân cận, không ngờ đến lại còn quan tâm nhiều chuyện như vậy, lớn từ chiến tranh vùng vịnh hay bầu cử Nhà trắng, nhỏ đến túi rác của Thịnh Thế TV có chắc chắn hay không… chuyện gì anh cũng có thể chú ý đến.

"Cậu không hiểu." Sở Khâm già dặn nhướn mày, hít một hơi thật sâu chuẩn bị giảng giải một ít triết lý nhân sinh cho trợ lý trẻ của mình, nào ngờ lồng ngực bỗng nhiên nhói đau, một hơi hít vào cổ liền phun ra không được, mạnh mẽ ho khan vài tiếng.
"Bác sỹ nói không thể hít thở quá mạnh!"

Sở Khâm nằm trên giường hai ngày, mỗi ngày đều phải uống thuốc giảm đau, đến ngày thứ tư cũng không cảm thấy đau như vậy nữa, thế nhưng Chung Nghi Bân vẫn không có tin tức.

Thư ký Kim đã đến hai lần, nghe nói Chung Nghi Bân đã tỉnh, chỉ là vẫn chưa gặp mặt thì người đã trực tiếp bị đón về nhà lớn. Thế nhưng điện thoại của Chung Nghi Bân đến giờ vẫn không có ai bắt máy, ngay cả thư ký Kim cũng không liên lạc được với anh ta.

Sở Khâm cảm thấy chuyện này rất không đúng, lập tức gọi điện cho đám bạn tốt của Chung Nghi Bân, mà đám thiếu gia nhà giàu kia cũng không có manh mối gì.

"Nhị Bính[2] không phải ra ngoài du lịch với anh sao?" Bọn họ gọi điện đến đều do mẹ của Chung Nghi Bân bắt máy, nói rằng Chung Nghi Bân đã ra nước ngoài rồi không dùng số điện thoại này nữa.

Điện thoại ở trong tay mẹ Chung Nghi Bân, người khác gọi đến đều tiếp, chỉ có Sở Khâm là không tiếp. Ý tứ trong đó không nói cũng hiểu.

Sở Khâm biết bà Chung không thích mình, trước khi anh bị bắt cóc Chung Nghi Bân đã ngả bài với người nhà, bà Chung nhất thời không tiếp thu được chuyện con mình thích đàn ông vì vậy sinh ra chán ghét anh cũng là chuyện dễ hiểu.

Hết cách rồi, anh chỉ có thể nhắn tin vào điện thoại của Chung Nghi Bân.
(Bác gái, đã quấy rầy rồi, con là Sở Khâm. Con cũng không có ý tứ gì khác chỉ muốn biết Nghi Bân làm sao rồi, xin người báo cho con một tiếng.)
Một lát sau, bên kia gởi tin nhắn trả lời.

(Nó vẫn khỏe, chỉ là đầu óc có chút chấn động, tạm thời không thể gặp cậu.) Đầu bị chấn động… Sở Khâm chỉ cảm thấy trước mắt nhòe lên một cái, lập tức vén chăn muốn đi ra ngoài.
"Lúc này mới là ngày thứ sáu, không thể xuất viện!" Mặc kệ Hầu Xuyên có tận lực khuyên bảo như thế nào Sở Khâm cũng không đổi ý, cậu ta chỉ có thể nghe lời đem quần áo đến cho anh, lại lo anh một mình lái xe không chịu nổi nên tình nguyện làm tài xế, đưa Sở Khâm đến khu biệt thự nhà họ Chung.

Bên ngoài biệt thự nhà họ Chung là một khu vườn cây cối xum xuê tỏa bóng, ánh mặt trời chiếu xuyên qua lá cây tạo thành từng bóng nắng nhỏ trên mặt đất, vừa nhìn đã cảm thấy mát mẻ thoải mái. Chỉ là Sở Khâm hiện tại đang đứng dưới ánh mặt trời, thế nhưng trong lòng giống như bị đẩy vào vực băng lạnh lẽo.

Giữa khu sân rộng ánh sáng rực rỡ, Chung Nghi Bân đang mặc một bộ đồ ở nhà mềm mại, tao nhã ngồi trên ghế dài. Phía đối diện là bà Chung và một phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, bên cạnh Chung Nghi Bân là cô gái trẻ tuổi mặc váy đỏ đang ngồi, còn không ngừng cười đùa trò chuyện với anh.
Tuy rằng trên mặt Chung Nghi Bân không có biểu tình gì, thế nhưng Sở Khâm nhìn ra được anh đang chăm chú nghe cô gái kia nói chuyện. Khu sân vườn này được thiết kế theo hình thức mở, mỗi câu nói của bọn họ đều rõ ràng không chút chướng ngại truyền vào trong tai của Sở Khâm.
"Đây là vị hôn thê của con, Tiểu Oánh, con hẳn là không nhớ đi?" Bà Chung mỉm cười vô cùng hiền lành, chỉ vào cô gái kia nói.

Chung Nghi Bân nhìn cô gái bên cạnh mình một chút, trong mắt mang theo nghi hoặc: "Phải không?"

Cô gái tên Tiểu Oánh kia mỉm cười ngượng ngùng: "Dĩ nhiên, anh từng nói em là người anh yêu nhất." Nói xong còn giơ bàn tay lên để Chung Nghi Bân nhìn rõ chiếc nhẫn cầu hôn trên ngón tay mình.

Ánh mắt của Chung Nghi Bân chậm rãi trở nên lạnh lẽo nhìn thẳng vào cô gái tên Tiểu Oánh kia, lại nhìn về phía mẹ mình đang ngồi đối diện, cười lạnh một tiếng: "Các người đến tột cùng là ai?"

Bà Chung sửng sốt: "Đứa ngốc, ta là mẹ của con nha!"

"Lừa đảo" Chung Nghi Bân lập tức đứng lên lạnh lùng nhìn ba người phụ nữ trước mặt, "Người ta yêu rõ ràng là Sở Khâm!"

-----------
Tiểu kịch trường:

Nhị Bính: Lừa đảo, hết thảy đều là lừa đảo!

Bà Chung: Ta là mẹ của con!

Nhị Bính: Bà khinh ta mất trí nhớ sao! Chương trước còn có người nói là cha ta đâu!

Bà Chung: ...

--------------
1/ Tôm hùm nhỏ: Nguyên văn ‘tiểu long hà’, ở Việt Nam mình thường gọi là tôm hùm đất hoặc Crawfish

2/ Hạt dẻ cười: Còn gọi là quả Hồ trăn, có vẻ còn khá xa lạ với Việt nam. Đây là một loại quả có giá trị dinh dưỡng cao, còn có thể phòng chống được nhiều loại bệnh, trong đó có bệnh béo phì

3/ Nhị Bính: Là từ đồng âm, Chung Nghi Bân là còn thứ hai trong nhà, vì vậy sẽ gọi là Bân nhị thiếu gia, Bân nhị --> Nhị Bân --> Nhị Bính.
Bính là bánh nướng, mà trong tiếng Hoa từ nhị vừa có nghĩa là hai vừa có nghĩa bóng là ngốc nghếch, vậy nên cái biệt danh này còn có thể dịch thành ‘Cái bánh ngốc’. Chỉ là mình cảm thấy để như vậy có vẻ dài dòng quá, nên vẫn sẽ giữ nguyên cụm Nhị Bính này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy