Chương 17: Ô mai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thân thể của Sở Khâm còn chưa khỏe, bình thường tiết mục trong đài truyền hình tôi còn không nỡ để cậu ta đi quay." Chung Nghi Bân lạnh lùng nói, ý tứ giữ gìn trong lời lẽ phi thường rõ ràng.

Đây là lời nói thật, vốn là ngoại trừ Đại tạp quái Sở Khâm còn kiêm nhiệm vài tiết mục khác, thế nhưng Chung Nghi Bân kiên quyết không để anh đi quay, đều là để người khác làm thay. Chỉ là lời này nghe vào tai người khác liền không giống, hiển nhiên là ông chủ đang giữ gìn thuộc hạ đắc lực của mình.

Chu Tử Mông kinh ngạc mở to mắt, trước đây Chung Nghi Bân tuy rằng cũng không thích người khác nói Sở Khâm không tốt, thế nhưng không đến mức trực tiếp phản bác người lớn như vậy. Ở trong ấn tượng của cô, Chung Nghi Bân vẫn là một quý công tử ôn hòa lễ độ.

Ông Chu vốn chỉ muốn tìm một đề tài nói chuyện, không ngờ đến lại chọc Chung Nghi Bân mất hứng liền có chút ngượng ngùng, ngược lại là Chung Gia Bân bắt đầu đề cập đến hạng mục lần này. "Nhu cầu tiền bạc quá lớn chúng ta đều ăn không hết, vẫn là nên dựa vào bên Đại Ngư xuất ra vốn lớn."

Chung Gia Bân rũ mắt, lắc lắc ly rượu đỏ trong tay. Nhắc đến chuyện tiền đầu tư lần này Thịnh Thế cũng không phải không bỏ ra nổi, chỉ là không cần thiết làm như vậy, cái hạng mục kia cũng không phải dễ kiếm tiền, thứ mọi người muốn chen chân cũng chỉ là những lợi ích kéo theo bên ngoài hạng mục mà thôi. Họ Chu muốn bên Đại Ngư trở thành kẻ coi tiền như rác, có lẽ cho rằng tổng giám đốc Đại Ngư tuổi trẻ dễ gạt đi.

Phải biết, lúc anh vừa ra mặt làm chủ Thịnh Thế, những 'chú chú bác bác' này cũng là dùng gương mặt thân thiết hòa ái như thế chạy đến định lừa tiền. Chỉ là anh còn một người cha ở bên cạnh chỉ điểm mà vị tổng giám đốc Đại Ngư này lại không giống, cha của hắn vừa qua đời trong một tai nạn máy bay, cả đám chú bác đều nhìn chằm chăm vào vị trí kia.

Trong lúc còn đang nói chuyện thì đám người bên kia đã xuất hiện một trận rối loạn, Chung Nghi Bân quay đầu đã thấy một người khoan thai đẩy cửa lớn bước vào, người đó ngược sáng mà đến, mặc một bộ tây trang màu xám bạc, trên túi áo lại để một cái khăn tay màu vàng sáng có thêu hoa văn hình rồng xếp gọn cực kỳ đẹp mắt, vóc dáng thon dài, khí chất xuất chúng. Chính là tổng giám đốc mới vừa nhận chức của tập đoàn Đại Ngư, Ngu Đường.

"Tổng giám đốc Ngu!"

"Tiểu Ngu đến rồi!"

Mọi người lập tức nhiệt tình nở rộ, Chu Tử Mông cũng bị cha mình lôi đi gặp khách quý. Xung quanh Chung Nghi Bân rốt cục cũng thanh tĩnh, anh lập tức chạy đến bên cạnh bàn điểm tâm tìm thứ để ăn.

Các quý cô xuất hiện trong dạ tiệc đều mặc lễ phục ôm sát người, quý ông lại mặc tây trang cắt may vừa vặn, phần lớn mọi người vì bảo vệ hình tượng căn bản cũng không đụng đến thức ăn trên bàn, chỉ cầm một ly rượu kia nhẹ nhàng lắc lư.

Chung Nghi Bân lại không giống như vậy, mặc kệ trước đây anh có quen biết bọn họ hay không, hiện tại anh một người cũng không nhận ra, không cần bận tâm cái gì. Vì vậy anh với tay cầm lấy một chiếc đĩa ăn, đem những món thoạt nhìn rất ngon miệng kia đều nếm một lần.

Chung Gia Bân đối với em trai đã không còn biện pháp liền mặc cho anh làm bậy, chỉ đứng cách em mình không xa cùng người khác tán gẫu.

Nhìn thấy cái mâm bánh gato ô mai tràn đầy, trước mắt Chung Nghi Bân lập tức sáng ngời. Trong trí nhớ, Sở Khâm luôn thích ăn những thứ có vị ô mai, ngày hôm nay anh không ở nhà cũng không biết người kia có chịu ăn uống đàng hoàng hay không. Vừa nghĩ như vậy Chung Gia Bân liền vươn tay về phía món bánh nọ, bàn tay đến giữa không trung lại vô tình chạm vào một bàn tay khác cũng hướng về phía này.

Chung Nghi Bân quay đầu, liền thấy một người mặc áo sơ mi đen, tây trang đen, trên mặt còn đeo một cái kính râm đen kịt, tóc cũng cắt kiểu undercut. Người nọ cách một cái kính râm tò mò nhìn anh, tựa hồ vừa phát hiện một chuyện mới lạ gì đó. Dù sao vệ sỹ đến tham gia tiệc tối cùng ông chủ lại nhìn thời gian đi ăn vụng bánh gato con thật hiếm thấy, tìm được một người giống mình cũng coi như vất vả.

"..." Chung Nghi Bân có chút không nói gì, đây là vệ sỹ nhà ai, không ngoan ngoãn đứng trong góc canh chừng lại chạy đến cướp bánh gato với anh.

"Nghi Bân!" Bên kia truyền đến thanh âm anh hai kêu gọi, Chung Nghi Bân vẫy tay với phục vụ bên cạnh dặn đối phương gói lại một miếng bánh gato ô mai, chốc nữa anh sẽ mang đi, sau đó mới xoay người đi tìm anh hai nhà mình.

Vị vệ sỹ áo đen kia nhìn hành động của Chung Nghi Bân liền cảm thấy phương pháp này thật tốt, lập tức gọi phục vụ đến đóng gói cho mình một phần. Phục vụ viên trợn trắng mắt, những người này rốt cuộc là ai chứ, có biết nơi này là dạ tiệc thương giới cao cấp chứ không phải tiệc đứng bình thường không!

Chung Nghi Bân đi qua, chỉ thấy vị tổng giám đốc trẻ tuổi Ngu Đường của Đại Ngư đang đứng bên cạnh anh mình, ưu nhã chạm cốc. Những người khác muốn tiến đến gần đều không dám, hẳn là vị này đã quăng hết cả đám người kia qua một bên trực tiếp đến đây.

"Đây là em trai anh?" Bộ dạng của Ngu Đường rất là anh tuấn, ánh mắt cực kỳ có tính xâm lược.

Chung Nghi Bân nhìn thẳng vào đối phương, cảm thấy người này có chút quen mắt: "Tôi dường như đã gặp tổng giám đốc Ngu ở nơi nào..." Đối với những gương mặt có ấn tượng trong trí nhớ anh đều phá lệ quan tâm.

"Sách giáo khoa lịch sử sao?" Ngu Đường nhướn mày.

Chung Nghi Bân sửng sốt, lúc này mới nhớ đến bộ phim phóng sự được gởi vào hộp mail hai ngày trước. Thịnh Thế dự định làm một phim phóng sự về Đại Ngu triều, trong đó có quay lại một bức họa Hoàng đế, gương mặt kia vô cùng giống vị trước mắt này, thảo nào anh cảm thấy nhìn quen mắt. Chung Nghi Bân cười cười, những thứ có thể khiến anh cho rằng quen thuộc đều khiến anh cảm thấy thân thiết hơn vài phần, dù cho chỉ là ngoài ý muốn: "Là phim phóng sự, Thịnh Thế TV đang chuẩn bị quay một bộ phim phóng sự về Đại Ngu triều."

Khi biết Chung Nghi Bân hiện tại đang quản lý Thịnh Thế TV và Giải trí Thịnh Thế, Ngu Đường tựa hồ rất có hứng thú, còn cùng anh trò chuyện vui vẻ về bộ phóng sự Đại Ngu kia. Chung Nghi Bân vừa với tiếp nhận công tác lại mấy hôm nay, đối với hạng mục này cũng tương đối quan tâm, rất có hứng thú trò chuyện.

"Gần đây tôi đang đầu tư một bộ phim truyền hình, chủ đề cũng là Đại Ngu triều, anh có hứng thú hay không?" Ngu Đường chậm rãi nhấp một hớp rượu đỏ.

Phim truyền hình trong giai đoạn quay chụp sẽ bắt đầu tìm kiếm đài truyền hình phát sóng, dù con đường lợi nhuận chủ yếu của một bộ phim chính là tiền mua bản quyền của các đài truyền hình. Chung Nghi Bân cũng không lập tức đáp ứng mà chỉ nâng ly nước ngọt trên tay lên uống cạn, đổi thành một ly rượu đỏ đến chạm cốc với Ngu Đường, "Hạng mục tổng giám đốc Ngu đầu tư nhất định là hạng mụ tốt, chỉ là nếu anh hai không chịu chi tiền cho tôi, tôi vẫn phải cân nhắc xem có mua nổi hay không."

"Ha ha ha..." Ngu Đường cười cười, tiếp nhận danh thiếp Chung Nghi Bân đưa đến nhìn một chút rồi cất vào túi áo trên, cũng không nói thêm về vấn đề này nữa.

Bàn chuyện làm ăn trong những buổi tiệc thế này điểm đến là ngừng, đều cho hai bên một con đường lui lại.

"Tiểu Đường, cháu làm sao lại đột nhiên chạy mất rồi?" Giọng nói của ông Chu vang lên từ phía sau, ba người quay đầu lại chỉ thấy ông Chu dẫn theo Chu Tử Mông bước đến.

Ngu Đường chạm cốc với ông Chu, lại tiếp tục nói chuyện với Chung Gia Bân: "Tôi cũng có một đứa em trai, chỉ là còn nhỏ."

"Khi còn bé mới là thú vị nhất, anh phải quý trọng." Chung Gia Bân liếc mắt nhìn đứa em trai càng ngày càng không bớt lo bên cạnh, trong giọng nói có chút ước ao không thể nhìn ra.

Khóe miệng Chung Nghi Bân co rút, nhìn thấy phục vụ viên đã đem bánh gato anh cần gói lại xong liền muốn trở về.

"Đúng nha, con cái đúng là khi còn nhỏ vẫn đáng yêu nhất, lúc Manh Manh vừa cao đến đầu gối của chú thì đặc biệt dễ thương, chỉ cần con bé mở to mắt nói 'Ba ba, con muốn cái này', cho dù con bé muốn là ánh trăng trên bầu trời chú cũng phải hái xuống cho nó." Ông Chu cứng rắn xen vào cuộc nói chuyện, mà đề tài còn tiếp được đến cực kỳ thông thuận.

"Nhị Bính!" Vũ Vạn không biết từ nơi nào lao ra ôm lấy Chung Nghi Bân, "Tìm mày cả nửa ngày!"

Thanh âm này đã nghe qua trong điện thoại, Chung Nghi Bân biết y là Vũ Vạn, giọng nói của người này tương đối huyên náo, anh sợ quấy rầy đến anh hai bàn chuyện nghiêm túc liền kéo đối phương qua một bên: "Tìm tao làm gì?"

"Chúng ta đã hai tuần chưa gặp rồi, ôi chao, thứ sáu tuần này đi Hoan Ca, mày mời khách." Vũ Vạn trực tiếp cầm chịch quyết định.

Hoan Ca là một quán karaoke giải trí cao cấp của Thịnh Thế, cũng là sản nghiệp của tập đoàn Thịnh Thế, bất quá không phải do Chung Nghi Bân quản lý. Chung Nghi Bân cũng muốn sớm tiếp xúc với mạng lưới giao thiệp trước kia, thế nhưng anh vẫn có chút trù trừ: "Đến lúc đó xem đi, không biết Sở Khâm có thời gian hay không." Nếu không có mặt Sở Khâm anh lại không nhận được ai cả.

Vũ Vạn nghe được lời này liền kinh ngạc há to miệng giống như gặp quỷ vậy: "Chung Nhị Bính, không phải là mày chứ! Mày ra ngoài chơi còn phải nhìn sắc mặt của Sở Khâm, mày làm sao lại lăn lộn đến mức này rồi?"

Chung Nghi Bân khẽ nhíu mày, chẳng lẽ trước đây mình ra ngoài chơi cũng không nói lại với Sở Khâm sao? Anh hoàn toàn không cảm thấy chuyện này có gì là mất mặt, nhớ đến Sở Khâm còn đang ở nhà anh liền không còn hứng thú gì, lập tức tránh khỏi Vũ Vạn trở về bên cạnh anh hai.

"Sở Khâm ở nhà một mình, em lo lắng." Chung Nghi Bân nhỏ giọng nói, cầm theo túi bánh gato liền chuẩn bị rời đi.

Anh hai Chung đang uống rượu nghe em trai mình nói nhất thời bị sặc một cái, quay đầu lại trừng mắt.

Mà Ngu Đường bị hai cha con ông Chu cuốn lấy cũng đã sớm phiền chán, thấy Chung Gia Bân không nói gì thêm cũng để ly rượu xuống tỏ ý ra về: "Thời gian không còn sớm, ở nhà có người đang đợi." Nói xong cũng không nhìn gương mặt kinh ngạc của ông Chu liền xoay người rời đi.

Vệ sỹ áo đen vừa rồi giành bánh gato cũng lập tức lủi ra đi theo phía sau Ngu Đường, hai người cứ như vậy tiêu sái rời khỏi, lưu lại sau lưng cả đám chú bác toan tính lừa tiền chưa thành công và một Chung Nghi Bân đang vui vẻ vì rốt cục cũng có thể về nhà.

Về đến nhà, Sở Khâm quả nhiên chưa ăn cơm, chỉ nằm trên giường ôm điện thoại.

Tuần này Đại tạp quái chiếu là chương trình anh quay trước đó, không có vấn đề gì, chỉ là có một tiết mục khác bởi vì là quay trực tiếp nên phải đổi người. Tiền lương của Thịnh Thế phát cho người dẫn chương trình là theo kỳ hạn, ngoại trừ lương cố định ba trăm sáu mươi nghin một năm, một tiết mục Sở Khâm quay lại trả thêm mười lăm nghìn, cuối tháng phát tiền. Anh mở máy tính trên điện thoại ra tính toán những tiết mục đã bỏ qua trong hai tuần này, một kỳ Đại tạp quái, hai kỳ Bổng bổng đường, một buổi tiệc tối... thật nhiều tiền nha...

Vừa nhớ đến liền xót xa không dứt. Mới đây anh vừa chung tiền mở nhà hàng với bạn bè, phải đầu tư một con số lớn, hiện tại còn đang trong giai đoạn gây dựng tên tuổi, tiền bạc dùng như nước chảy. Sở Khâm nằm ở trên giường thở dài, anh vẫn nên đi mua một cái bảo hiểm thôi, như vậy cho dù anh có xảy ra chuyện gì cũng không đến mức túng thiếu như vậy.

Chợt nhớ tới, Thịnh Thế hình như có mua bảo hiểm thương nghiệp cho nhân viên của mình, loại bị thương ngoài ý muốn này của anh hẳn cũng sẽ được bồi thường. Sở Khâm hưng phấn không thôi, lập tức ngồi dậy chuẩn bị gọi điện cho nhân viên hành chính của đài truyền hình, vừa ngẩn đầu lên đã thấy Chung Nghi Bân trở về.

"Đã ăn gì chưa? Anh mang bánh gato về đây." Chung Nghi Bân mở đèn phòng ngủ, ngồi bên mép giường xoa xoa mặt của Sở Khâm, không có đổ mồ hôi, xem ra xương sườn đã không còn đau nữa.

Điện thoại trên tay Sở Khâm đã quay số cho chị Vương trưởng phòng hành chính, đang chờ bên kia bắt máy, liền thuận miệng hỏi một câu: "Vị gì?"

Chung Nghi Bân mở hộp giấy ra, vẻ mặt thành thật nói: "Vị ô mai, anh nhớ em thích vị ô mai."

Giọng nam từ tính dễ nghe cứ như vậy không gặp chút phòng bị nào nhào thẳng vào trong tay Sở Khâm, Sở Khâm sửng sốt một chút, vành tai và cổ chậm rãi đỏ bừng.

Chị Vương vừa bắt điện thoại: "..."

------------------------------

Tiểu kịch trường: 《 Thủy thần thích đứa trẻ thành thực 》

Thủy thần ông chủ tiệm thuốc: Ngươi đánh rơi là cái bao (cao su) bằng vàng hay là bao (cao su) bằng bạc?

Nhị Bính: Ta là làm rơi bao (cao su) mùi ô mai

Thủy thần ông chủ tiệm thuốc: Thật là một đứa trẻ thành thực

Nhị Bính: Bà xã của ta chỉ thích vị ô mai (⊙v⊙)

Sở Khâm: _(: з" ∠*)_

t-FX

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy