4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông điện thoại cứ ầm ĩ bên tai khiến Donghyuck bực dọc cậu lăn tới lăn lui vài vòng rồi tắt ngang cuộc gọi đang hiện trên màn hình. Mở mắt ra vẫn còn thấy một vài tia nắng nhẹ ghé qua ô cửa sổ, nghĩ thầm "còn kịp ăn cơm chiều, may quá"

Loạng choạng bước đi với gương mặt còn chưa tỉnh ngủ, áo thun vén lên quá rốn, quần ống thấp ống cao. Tệ, giao diện bây giờ của cậu chính là âm điểm, ấy vậy mà có người kịp thu thập hình ảnh ấy vào đầu trong sự ngỡ ngàng của Donghyuck. Trân người nhìn Minhyung ngồi giữa phòng khách đang xé con khô mực bỏ vào mồm nhai nhồm nhoằm.
Cậu giật mình vội kéo áo xuống, Donghyuck bỗng nhiên từ thẹn chuyển sang bực mình.

- Sao anh tự tiện vào nhà người ta ngồi ăn khô mực vậy?

- Jaemin bảo tôi sang dẫn cậu đi dạo, lúc nãy ăn cơm cậu cũng nói vậy mà. Người ta gõ cửa thì không trả lời.

Biết mình không cãi được thêm nữa Donghyuck còn bực mình hơn, quay ngoắt bỏ vào phòng. Không biết suy nghĩ thế nào lại hé cửa nói vọng ra.

- Đợi chút. Tôi tắm rửa thay đồ.

Minhyung bỏ nốt nửa con khô còn lại vào miệng, vừa nhai vừa lèm bèm.
"Thằng nhóc cọc cằn này."

Cảm thấy Donghyuck khi bực mình có một chút đáng yêu nên trong lòng càng muốn trêu ghẹo thêm.

Bốn giờ chiều, Donghyuck mang đôi tông lào lớn hơn cỡ chân một số lạch bạch đi theo Minhyung. Người phía trước chấp hai tay ra sau lưng điệu bộ y hệt mấy ông cán bộ đi thăm nhà dân, thỉnh thoảng vẫy tay chào hỏi một vài cô chú ngang qua. Đi được một lúc anh ta dừng lại bên bàn cờ vây của mấy ông cụ trong xóm, chỉ chỉ trỏ trỏ rồi còn xin đi ké một nước.
Donghyuck đứng bên cạnh sốt ruột sợ không kịp xem cảnh mặt trời lặn. Cậu níu áo Minhyung nói nhỏ.

- Mặt trời sắp lặng rồi. Mình đi thôi.

- Chờ anh một chút.

Minhyung quay sang cười một cái rất tươi rồi tiếp tục rôm rã cùng mấy ông cụ. Nhưng mà trong vô thức Donghyuck nghe được một tiếng "anh" rất ngọt. Cảm giác nóng ran như mấy lúc bị Jeamin lấy mấy quả trứng luộc áp vào má vậy. Tay cậu vẫn níu lấy áo Minhyung không hiểu sao không có ý định buông ra.
Sau "một chút" tầm ba mươi phút thì Minhyung dẫn Donghyuck đến một bãi đá nhô ra với biển và có nhiều tảng đá lớn trông rất oai phong được xếp chồng lên nhau. Vừa kịp lúc hoàng hôn, trong lòng Donghyuck bỗng nhiên cảm nhận được sự an yên một chút nhẹ nhõm.

- Anh có ngắm hoàng hôn mỗi ngày không?

- Tôi không. Ngắm hoàng hôn một mình cô đơn lắm, tôi không chịu nổi.

- Tôi thích cảnh hoàng hôn lắm. Nếu trong mấy ngày tôi ở đây anh không bận. Anh đưa tôi đi ngắm hoàng hôn mỗi ngày nha.

Minhyung không biết tại sao giây phút đó mình không nói được câu nào. Vì Donghyuck vừa cười vừa nói với anh bằng giọng hết sức nhẹ nhàng, phản ứng của anh lại bị Donghyuck làm cho tê liệt nữa rồi.

- Bộ cậu là Hoàng tử bé hay gì vậy? Gì mà ngắm hoàng hôn mỗi ngày chứ.

Donghyuck vẫn cười hình như không bận tâm mấy về lời của Minhyung vừa nói cậu rút điện thoại trong túi ra định quay lại nhưng Minhyung giơ tay ra giữ tay cậu lại

- Ngắm bằng mắt thường đi. Độ phân giải của mắt con người là 576 megapixel cơ. Cái camera đó không so được đâu.

Nói rồi anh ngửa người ra sau, nhịp nhịp chân.
Donghyuck nháy mắt rồi chụp cho Minhyung một tấm sau đó cất điện thoại vào túi, cậu bắt chước hệt dáng ngồi của anh.
Minghyung len lén quay sang nhìn Donghyuck rồi lại quay sang ngắm mặt trời đỏ từ từ đi xuống biển, bao lâu rồi anh không cùng ai đó ngồi ngắm hoàng hôn thế này. Thậm chí bầu không khí tốt đến mức Minhyung còn suy nghĩ xem có nên hát một bài không.
Hai người cứ im lặng một lúc lâu thì trống bụng Donghyuck réo lên. Minghyung phá lên cười

- Donghyuck nghe thây tiếng gì không?

- Cái bụng nước lèo của tôi sôi đó.

- Ha ha.

Buồn cười hơn chính là khi trả lời tông giọng Donghyuck không chút nào thay đổi nhưng gò má thì đỏ ửng như quả cà chua rồi. Minghyung cười ngặt nghẽo một lúc thì đứng dậy lọ mọ xỏ dép thế nào mà hai chân chéo vào nhau xém chút ngã, bỗng nhiên cảm giác eo mình có được ai giữ lấy. Donghyuck một tay bỏ vào túi quần một tay giữ lấy cái eo của Minhyung.

"Tình huống gì đây?" - nội tâm Minhyung gào thét sau có vùng khỏi vòng tay của Donghyuck.

- Về ăn cơm thôi. Đói quá.

Donghyuck nói xong cậu cho tay còn lại vào túi quần bước đi, mặc kệ Minhyung thẫn thờ nói chuyện một mình

- À để tôi gọi cho Jaemin với Jeno luôn. Về chưa nhỉ? Không biết mẹ nấu cơm chưa nhỉ?

- Khoan đã từ khi nào mẹ của tôi lại trở thành mẹ của cậu thế hả?

Lần này Donghyuck đi trước, rõ ràng mới đi qua đoạn đường này có một lần mà cậu thong thả như đã qua lại cả trăm lần. Bầu trời vẫn còn một chút ráng nắng để cho Minhyung kịp thu vào mắt mình nụ cười của Donghyuck, bây giờ cậu trông rạng rỡ hơn lúc sáng nay nhiều.

"Cao ráo, cười xinh tươi tắn. Chỉ mỗi không chịu xưng em với mình. Nhưng lúc nãy nhóc đấy vừa đỡ mình khỏi ngã bằng một tay đấy à? Ngầu quá."

Mãi bấm suy nghĩ linh tinh đến khi ngước lên lại không thấy Donghyuck đâu, Minhyung có chút giật mình quay tới quay lui. Anh đã tìm thấy cậu đứng trước gánh bánh cuốn*. Cậu chăm chú nhìn cô gói từng cuốn một, đôi mắt như phát sáng, cô gói đến đâu Donghyuck lại chỉ tay vào món đó mà hỏi

- Cô ơi thịt này là thịt gì vậy ạ?

- Thịt heo, luộc chín rồi còn có cả tôm nữa này.

- Cô ơi cái này là gì vậy ạ?

- Rau mùi đó.

- Bỏ vào để làm gì vậy ạ?

- Cho thơm.

Nói rồi cô bán bánh đưa cho Donghyuck một lá rau mùi để bảo cậu ngửi thử. Cậu 'ewww'  lên một tiếng sau khi đưa cái lá ấy lên mũi khiến mọi người bán hàng gần đó đều phá lên cười. Cô bán bánh nở một nụ cười hiền dịu rồi cuốn cho cậu một cuốn to ụ.

- Ăn thử đi. Ngon lắm.

Minhyung bước đến định nói đỡ giúp cậu vài câu vì anh nghĩ biết đâu Donghyuck ngại ăn những món ăn như thế này vì cậu là người thành phố, làm sao biết những món bình dân như này.
Vậy mà chàng thiếu gia thành phố theo lời tả của Jaemin bây giờ đang ríu rít cám ơn, lau hai tay vào quần rồi hớn hở nhận lấy cuốn bánh. Vừa cắn phát đầu tiên đã mở tròn mắt khen

- Ngon quá. Lần đầu cháu ăn được món ăn ngon như vậy đấy ạ.

- Vậy sao? Vậy hay là ăn thêm đi.

Cô chủ tay nhanh nhẹn lập tức cuốn thêm vài ba cuốn nữa cho cậu. Donghyuck vừa cười vừa kéo tay Minhyung.

- Anh. Anh mau lại đây ăn thử đi. Có cái này ngon lắm.

- Donghyuck à về ăn cơm nữa.

Donghyuck bỗng nhiên trưng ra đôi mắt cún con nhìn về phía Minhyung khiến anh cảm thấy ngượng ngùng, anh tránh ánh nhìn của cậu nhưng bỗng nhiên bị cậu kéo lại gần. Donghyuck cắn một miếng bánh cuốn rồi đưa về phía Minhyung ngỏ ý muốn đút cho anh. Minhyung nhìn xuống nơi vết cắn của Donghyuck còn động lại rồi nhìn lên khuôn miệng xinh xắn của ai kia. Bỗng chốc gò má anh ửng đỏ, trong đầu một ngàn câu hỏi đua nhau loạn xạ, thẹn quá anh quay người bỏ chạy.

Donghyuck gọi với theo anh cũng không trả lời, cậu gấp gáp nói lời tạm biệt cô bán bánh rồi ba chân bốn cẳng đuổi theo anh, vừa chạy vừa hét theo

- Lee Minhyung đứng lại. Anh bị làm sao vậy?

Minhyung nghe nhưng vẫn còn ngại lắm, không biết giải thích sao về đôi má ửng đỏ này nên cứ đâm đầu chạy. Cách nhà một khoảng không xa Minhyung đột ngột dừng lại khiến cho Donghyuck đâm sầm vào lưng anh. Bởi vì mệt quá cậu vừa nói vừa thở đứt quảng không biết người kia có nghe được không:

- Ma đuổi hay sao mà tự dưng bỏ chạy vậy? Tôi không có tiền trả tiền bánh cuốn, tôi gọi anh lại mà anh cứ chạy.

Đột nhiên Minhyung xoay người lại dùng ánh mắt nghiêm túc nói với Donghyuck

- Là vì tôi thấy cậu cười.

- Hả? Tôi cười trông gớm như ma hay sao mà anh bỏ chạy?

- Không. Vì tôi thấy cậu cười lên rất đẹp. Xung quanh cậu cứ có cái gì đó lấp lánh.

- Vậy là vì đẹp quá nên anh bỏ chạy hả?

- Ừ. Chắc là vậy đó.

Lee Donghyuck lần đầu nghe thấy một người con khen mình cười đẹp. Không hiểu sao trong lòng không khó chịu ngược lại thấy rất vui. Trông phút giây cậu cảm nhận được giá trị của bản thân đã nâng lên đôi chút. Nhìn gương mặt ửng đỏ của Minhyung cậu thấy rất dễ thương.

- Đừng bỏ chạy. Tôi không ăn thịt anh đâu. Hay tôi không cười nữa nha.

- Không. Ý tôi đâu phải như vậy đâu.

- Haha được rồi, biết rồi mà.

Vừa nói cậu vừa khoác vai Minhyung đi vào nhà.

Cái sự thân thiết này đột ngột tìm đến quá bất ngờ nhưng khiến Donghyuck rất vui trong lòng. Cậu  muốn giữ mãi niềm vui này càng lâu hơn càng tốt.

—————
*bánh cuốn ở đây tựa như gỏi cuốn của mình á mn
😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro