Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật kí của Dương Kiều Anh, 6 /9 / 2024.

"Chào nhật kí, hôm nay Kiều Anh trở thành học sinh lớp 12. Tú không làm bài tập, Trung và My yêu nhau, thằng Duy Khánh thì đáng ghét vô cùng."
                        ________________

Mặc dù đã bước sang tháng 9 nhưng thời tiết của thủ đô Hà Nội vẫn thật khó chịu, vừa nóng bức vừa ngột ngạt. Rõ ràng hôm qua, Kiều Anh ngồi xem dự báo thời tiết rất chăm chú vì hóng cơn bão sắp đổ bộ tới để hòng được nghỉ học. Ai mà ngờ, vừa sáng bảnh mắt hôm sau, trời đã có nắng, thậm chí là nắng gắt. Dương Kiều Anh xốc lại cái ba lô trên vai, tự thấy mình lười biếng. Năm nay nó lên lớp 12 rồi, nhưng thành thực mà nói, Kiều Anh không thích đi học. Chẳng phải do xích mích bạn bè hay học kém gì cả, chỉ là nó cảm thấy rất ghét việc học. Thế thôi! Mỗi khi có ai cãi lí với nó về vấn đề này, nó sẽ không chịu được đốp chát người ta lại bằng một câu nghe khó chịu vô cùng: "Tao ghét thì ghét, đếch cần lí do."

Kiều Anh học không hề dốt, thậm chí còn thuộc top khá-giỏi của lớp. Chỉ là mỗi khi mở vở ra nó luôn có tâm lí bài xích và dần trở nên chán nản, muốn buông bỏ. Nó chỉ làm cho đủ bài tập trên lớp chứ không bao giờ chịu mày mò thêm kiến thức bên ngoài như những học sinh khác.

"Mày làm đủ bài tập hè chưa đấy Kiều Anh?" - Cái Tú ngồi bên dưới khều khều cái áo sơ mi đồng phục, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của nó.

"Tao chưa bao giờ thiếu bài tập."

Kiều Anh vừa nói vừa vênh mặt tự hào, tay cầm 12 cái đề tổng hợp kiến thức trong hè đưa cho Tú. Cái Tú vớ được phao cứu sinh thì biết ơn lắm, mồm thì cảm ơn Kiều, yêu Kiều lắm nhưng mắt thì không thèm nhìn nó lấy một cái, chỉ cúi mặt chép bài lia lịa.

Kiều Anh thở dài nhìn con bạn, đang tính quay qua cửa sổ ngắm sân trường thì bị cản trở giữa chừng bởi người con trai ngồi bên cạnh. Thằng chó đó tên là Duy Khánh, bạn từ nhỏ của nó.

"Ê thằng chó, sao mày đóng cửa sổ?" - Nó tức giận, vỗ bốp một cái rõ kêu vào lưng thằng bạn nối khố họ Nguyễn đệm Thế Duy.

"Địt cụ đánh đau thế. Lớp bật điều hoà thì chả đóng cửa sổ, ô ngáo ngơ à?"

Nguyễn Thế Duy Khánh tỏ rõ sự bức xúc, không ngại giơ ngón tay thân thiện lên thẳng mặt Kiều Anh để khiêu khích. Thấy con bạn không đấm lại, Khánh có chút bị bất ngờ. Tưởng mình bị nó giận, Khánh bắt đầu nhẹ giọng xoa dịu:

"Thôi, xin lỗi nhá. Đừng giận tao nữa, lát về tao trả tiền gửi xe cho."

Duy Khánh năn nỉ ỉ ôi nửa ngày trời mà chẳng thấy người bên cạnh có động tĩnh gì thì đâm hoảng sợ, vỗ nhẹ mấy cái vào lưng nó. Không phải chứ, hình như nay con Kiều Anh này nó bị ma nhập, cứ lơ mơ nãy giờ. Kiều Anh bị vỗ thế thì giật mình, tỉnh táo lại. Nó hôm nay bị làm sao ấy, rõ là không tập trung, không chịu được liền quay ra than phiền với thằng Khánh:

"Ê mày, thấy nay tao lạ không?"

"Không? Thấy vẫn xinh mà." - Khánh nhún vai, đạp lại cụt lủn, nhìn rõ là đang khen đểu.

"Xinh thằng cha mày á mà xinh. Tao không hỏi cái đấy. Tao nói cái khác.."

Kiều Anh nhíu mày, bỏ lửng câu nói. Bản thân nó cũng chẳng biết "cái khác" mà nó muốn đề cập trong câu cụ thể là cái gì.

Khánh sốt ruột chờ câu trả lời từ Kiều Anh nhưng cuối cùng chỉ nhận lại được ba chữ "Thôi bỏ đi" đầy thất vọng. Má nó, cay thực sự cái con ngáo này! Duy Khánh quyết định mặc kệ con dở hâm kia ngồi đờ đẫn một mình, anh thà ngồi sắp sách vở chờ tiết học mới bắt đầu còn hơn. Khánh vừa kịp viết được cái thứ ngày tháng vào trong vở thì lại bị cái Kiều Anh phá quấy, gãi nhẹ vào mu bàn tay khiến anh hơi nhột nên thình lình rụt tay lại.

"Gì đấy, tự nhiên rụt tay. Giật cả mình." - Kiều Anh khẽ reo lên đầy bất mãn.

"Tại mày cù trước mà..."

"Ơ nhưng mà sao tao lại rụt tay nhỉ?"

Duy Khánh bất ngờ buột miệng. Câu này như vừa để Khánh hỏi chính mình, vừa để hỏi cái Kiều Anh.

"Chịu, sao tao biết được. Chắc do bị bất ngờ thôi."

Khánh thấy cũng hợp lý nên cho qua chuyện này. Sực nhớ ra khi nãy Kiều Anh vừa muốn nói với mình điều gì đó, anh liền hỏi lại luôn không ngộ nhỡ tí con đầu đất này nó quên.

"Nãy gãi tay tao định gọi gì à?"

"Ờ, tao biết tao khúc mắc chuyện gì rồi." - Nó gãi cằm, tỏ vẻ đăm chiêu, nghĩ ngợi của mấy ông già.

Duy Khánh chống cằm, hai mắt dán chặt vào con bạn, bật cười khanh khách:

"Haha, chuyện gì thế? Kể tao nghe được không?"

"Đây là năm cuối mình học với nhau rồi."

"Ừm."

"Mình sắp thi đại học nữa."

"Ừm."

"Mà tao thì chả có tí động lực hay định hướng gì cho tương lai cả."

"Ừm."

"Tao cần lấy cái gì đó làm động lực, Khánh ạ."

"Ừm."

"Ừm cái địt mẹ mày."

Kiều Anh tức giận cấu vào tay Khánh một cái rồi quay xuống nói chuyện với cái Tú. Nội dung của câu chuyện thì vẫn y như vừa nãy, chỉ khác là cái Tú nó không "Ừm".

Duy Khánh thấy mình bị ăn bơ thì khó chịu ra mặt, chán nản không biết phải làm gì liền ngứa tay nghịch mớ tóc dài của nó. Kiều Anh thấy thằng Khánh sờ vào người mình thì rít ầm lên:

"Ê, tao giận rồi."

"Thì sao?" - Khánh chăm chú tết mấy lọn tóc của Kiều Anh, lơ đãng trả lời.

"Hừ, chả sao cả."

Kiều Anh hậm hực quay xuống bàn dưới, đang tính bốc phét với con Tú tiếp thì hình ảnh hai đứa bàn cuối cùng đang ôm ấp nhau đập ngay vào mắt nó. Kiều Anh không ngần ngại thắc mắc ngay với Tú:

"What the fuck? Trung với My?"

"Ừ, yêu nhau từ trong hè đấy. Chúng nó vừa mới công khai nên mày không biết cũng phải." - Cái Tú nhiệt tình kể lại tất cả những gì mình biết cho con bạn.

Kiều Anh há hốc mồm, không tin vào mắt mình. Thằng Trung ngố tàu như vậy, không ngờ lại tán được Xuân My, hoa khôi của lớp. Nó muốn quay qua kể chuyện với thằng Khánh nhưng vì nó đang giả bộ giận anh nên khi vào tiết học, nó không nói được , chỉ dám thi thoảng liếc mắt sang nhìn trộm.

Duy Khánh đang ôn thi HSG môn Toán cấp Quốc Gia vậy nên trên mặt bàn anh lúc này chỉ toàn là sách Toán. Kiều Anh thầm cảm thán trong lòng. Kiều Anh học khá giỏi nhưng để so với Duy Khánh thì vẫn thua nhiều bậc. Nó để ý, Khánh có đôi bàn tay rất đẹp, không trắng nhưng lại rõ từng khớp xương, vô cùng nam tính. Kiều Anh sờ vào ví của mình rồi nuốt khan mấy lần, cuối cùng mới dám xích lại gần Duy Khánh, thì thào gợi chuyện:

"Tao đang giận mày á Khánh."

"Ừ, tao biết." - Khánh vẫn chúi đầu vào bấm máy tính giải toán.

"Nếu lát mày trả tiền xe cho tao thì coi như mình hoà. Tao hết giận mày luôn."

"Không trả." - Khánh dứt khoát.

Kiều Anh nghe thế thì xụ mặt, ra vẻ mếu máo, bắt đầu mè nheo thằng Khánh theo thói quen.

"Ơ thôi mà Khánh ơi. Nay tớ quên tiền mất òi. Cậu đẹp trai làm phước cho tớ đi."

Duy Khánh ngừng bút, nhìn thẳng vào mắt con bạn thân rồi nở nụ cười nửa miệng trông vô cùng biến thái, đê tiện:

"Nói Kiều Anh meo meo đi rồi tao trả tiền xe cho."

"Không."

"Thế thôi v..."

"Kiều Anh meo meo."

Cái Kiều Anh nói xong thì đỏ bừng cả hai tai, liền quay mặt vào tường cho đỡ ngượng, cố hết sức để không nhìn thằng Khánh. Duy Khánh có hơi ngạc nhiên, không ngờ con mèo nhỏ này lại nghe lời như vậy. Anh muốn trêu chọc nó thêm một chút nữa.

"Quay ra đây nói lại tao nghe xem nào. Khi nãy lớp ồn, chưa nghe rõ."

"Mày đừng có điêu." - Kiều Anh lập tức xù lông đáp trả lại.

"Thế tiền gửi xe?"

"Hừ, lát tao xin con Tú."

Duy Khánh nghe thế thì nhún vai, thản nhiên làm bài tập tiếp. Anh biết thừa hôm nay Mai Tú không mang tiền nên mới để im như vậy. Cho con dở hơi Kiều Anh biết tay!

Kiều Anh ngồi bên cửa sổ, ngáp ngắn ngáp dài mấy cái, chẳng mấy mà tới giờ về. Vừa nghe tiếng trống trường, nó đã khoác vai Mai Tú đi ra nhà xe, thủ thỉ tâm sự mỏng:

"Ê nay tao quên tiền, tao đèo mày về, mày trả tiền xe cho tao nhé?"

"Nhưng tao đâu mang tiền." - Cái Tú đáp lại bằng khuôn mặt đang dần trở nên méo xệch.

Kiều Anh vỗ vỗ trán, ném chìa khoá xe cho cái Tú rồi bảo nó:

"Thôi mày lấy xe ra trước đi, tao đi xin tiền."

"Ờ."

Kiều Anh vừa bước vào lớp đã thấy mọi người đi về hết, chẳng còn một bóng người. Nó thất vọng lết từng bước về chỗ để xe, đang định thông báo tin buồn thì thấy cái Tú đứng cầm tiền, hớn hở vẫy nó.

"Ơ tiền ai đấy?" - Nó tròn mắt thắc mắc.

"Xuỳ, bí mật."

Mai Tú khoát tay, ném chìa khoá xe cho nó rồi yên vị trên xe chờ con bạn nổ máy. Kiều Anh thấy Tú không có ý định tiết lộ thì cũng thôi, lẳng lặng vít tay ga chở con chí cốt về nhà.

_______________
Phỏng Vấn Nhân Vật (1)
Doria: Tú, ai cho bạn tiền gửi xe vậy?

Mai Tú: Duy Khánh cho đó, nó sĩ nên không cho tui tiết lộ á.

Doria: Được đôi vợ chồng sĩ như nhau....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro