Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về nhà đã gần mười giờ, vốn Yumi còn muốn hẹn cô đến Night Club mà họ thường đến để chơi liền một đêm nhưng Miwako nghĩ ngày mai cần phải xong bản thiết kế liền cự tuyệt.

Chiếc xe màu trắng dừng lại trong garage chợt thấy xe của Jinpei đã để ở đó từ lúc nào. Cũng đúng, thời gian này hắn chắc chắc đã sớm về rồi. Cầm túi đồ trong tay, tâm tình vui vẻ mở cửa vào nhà. Trong nhà các bóng đèn được mở lên sáng rực, vừa nhìn qua đã thấy Jinpei mặc đồ ở nhà, ngồi trên ghế sofa đọc một quyển sách thật dày, im lặng, hơn nữa rất bình thản.

Nhìn thấy cô ở cửa, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu, "Đã về?"

"Ừm." Cô trả lời, bước chân nhẹ nhàng tiếp tục đi lên, ở nơi khúc quanh chuẩn bị lên lầu chợt thấy trên bàn ăn ở trong phòng ăn vẫn để nguyên bát đũa thì bỗng chốc dừng lại.

Jinpei khá thích sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không để thức ăn đã ăn xong dư lại trên bàn không dọn dẹp. Như vậy, những thứ này...

Cô để túi đồ xuống, trở lại phòng khách lần nữa, "Jinpei."

"Ừ?"

"Thức ăn trên bàn..."

"À, anh nghĩ là buổi tối em sẽ về nhà ăn cơm."

Cảm giác áy náy xông lên đầu, cô cúi đầu, thì thầm tỉ mỉ: "Hôm nay Yumi hẹn em đi ra ngoài dạo phố, bọn em đã ăn rồi."

"Thì ra là như vậy." Hắn để quyển sách trên tay xuống, "Như vậy anh sẽ dọn dẹp bàn ăn vậy."

"Anh..." Cô nhớ tới những thứ trên bàn kia còn chưa có ai động đến, "Không phải là chưa ăn đó chứ?"

"Anh muốn chờ em về nhà ăn chung."

Như vậy, hắn còn chưa ăn cơm? Lần này không chỉ là cảm giác áy náy, cảm giác đau lòng từ sâu trong lòng cô thẳng tắp xông lên, hít một hơi thật sâu, mới có thể nói: "Anh vẫn đợi em?" Giờ là mấy giờ rồi? Hơn mười giờ, sắp mười một giờ rồi, mà hắn còn chưa ăn cơm?

"Không có gì, dù sao cũng không đói lắm." Hắn dọn dẹp bát đĩa trên bàn rồi đáp.

Cô nhìn thức ăn trên bàn, cá kho tàu, sườn xào chua ngọt, đậu xào, còn một bát canh bắp non, ba món đơn giản và một món canh nhưng đều là món cô thích ăn.

Cô nhớ tới mình kết hôn thời gian dài như vậy, thức ăn xuất hiện trên bàn ăn đều là sở thích của cô. Cô cho tới bây giờ của chưa nói với hắn mình thích ăn hay không thích ăn món gì, nhưng mà hắn lại rất rõ ràng sở thích của cô. Điều này chứng tỏ cái gì? Cho tới bây giờ đều biết hắn là một người đàn ông tỉ mỉ hơn nữa rất biết săn sóc, chẳng qua cô thật là không ngờ hắn lại tốt với cô như vậy, tốt quá khiến mắt của cô có cảm giác cay xè.

Xúc động, đột nhiên liền đi tới, cô tiến lên, dùng sức ôm hắn từ phía sau, đầu ngón tay ôm eo thật chặt, "Em xin lỗi, em xin lỗi." Luôn miệng nói xin lỗi vì cô đã quá tùy hứng và không để ý đến hắn. Cô luôn luôn làm theo ý mình, là người tự do tự tại, cho đến bây giờ cũng không để ý rằng cô đã quên mất mình đã kết hôn thì tự do và mong muốn của bản thân sẽ phải giảm xuống một nửa. Cho nên hôm nay hẹn Yumi cô cũng không nghĩ đến phải nói cho hắn biết, chỉ nghĩ khi hắn về nhà mà không có cô ở đây thì chứng tỏ cô đã có chuyện đi ra ngoài.

Cô thật là không ngờ, hắn lại đợi cô cùng ăn cơm, thậm chí đợi đến sắp mười một giờ.

Nhưng cô về đến nhà, hắn không có một câu chất vấn, không có một câu trách cứ, chỉ lẳng lặng dọn dẹp bát đũa, hắn chiều chuộng cô như vậy, sao cô không khỏi đau lòng?

"Được rồi, sao phải nói xin lỗi?" Jinpei bỏ bát đũa xuống, vỗ nhẹ bàn tay cô.

"Sau này em đi ra ngoài, nhất định gọi điện thoại nói với anh một tiếng."

"Ừ."

"Nếu như mà em có trở về ăn cơm, cũng sẽ nói trước nói cho anh biết."

"... Ừ."

"Sau này không có chuyện gì đặc biệt, em nhất định ở nhà chờ anh trở về cùng nhau ăn cơm."

"Được."

"Chồng à..." Cô dịu dàng gọi, mấy phần làm nũng, mấy phần xin khoan dung.

"...Ừ?" Trong ngày thường, cô chưa bao giờ sẽ gọi hắn là "Chồng à", trừ khi kích tình ở trên giường. Cho nên, chỉ cần một tiếng "Chồng à" đã khiến cho hô hấp của Jinpei ngừng lại.

"Anh xoay người, có được không?" Thanh âm vừa nhẹ vừa mềm, là đàn ông tất cũng không ngăn cản được thế công như vậy.

Jinpei quay lại nhìn cô, đôi mắt cô trong suốt, lả lướt như sóng.

Nhón chân lên, khẽ hôn nhẹ lên môi hắn: "Anh, thật sự không đói bụng, sao?" Hơi thở thơm như hoa lan, phun nhẹ trên môi hắn, nóng bỏng muốn châm lửa.

"...Ừm." Hắn trầm mặc tựa như tròng mắt xanh thẫm của hắn, vẻ mặt coi như là bình tĩnh.

"Như vậy, để tỏ lòng áy náy của em, em tắm với anh, có được hay không?" Thân thể xinh đẹp liền cọ xát vào ngực hắn, đôi gò bồng mềm mại đầy đặn nhẹ cọ vào lồng ngực cứng rắn. Cọ qua lại trên ngực, bàn tay từ từ đi xuống, cách quần nhẹ nhàng đụng vào nơi đã cương lên: "Dùng tay giúp anh nha?"

Đưa ra đầu lưỡi phấn hồng nhẹ liếm cằm hắn, nếm vị mằn mặn nam tính, một cảm giác khiến cô động lòng không dứt, "Hay là anh thích em dùng miệng?"

Tay của cô cách quần vải câu dẫn trêu chọc cái vật nam tính khiến nó ngày càng kích động cứng như sắt, về phần dùng miệng để làm gì tất nhiên đáp án đã rõ ràng rồi.

Jinpei đương nhiên là đồng ý, một tay bế cô lên, bước lên trên lầu.

Nghe nói từ đó về sau, Matsuda Jinpei liền cực thích cảm giác tuyệt diệu khi tắm cùng của hai người, mỗi ngày sẽ cùng Miwako cùng nhau tắm, mà mỗi lần tắm, không đủ hai giờ sẽ tuyệt đối không ra ngoài.

Nghe nói nữa, từ ngày đó về sau, Matsuda Miwako ngày ngày ở nhà chờ chồng cùng nhau ăn cơm, dáng vẻ khéo léo kia ngay cả người sinh và nuôi cô như mẹ Sato cũng nói là không thể tưởng tưởng nổi.

Đây, có phải là một sự thay đổi hoàn mỹ?

Phòng làm việc yên tĩnh, gọn gàng sạch sẽ, Jinpei ngồi ở bên trong, cầm công văn trong tay, nghiêm túc đọc.

Phụ tá Ueno Hayate của hắn đứng ở một bên, "Hôm nay đội cảnh sát gửi một hồ sơ tới đây, hình như là Đội trưởng Hagiwara nói đến việc liên quan người lần trước anh đã đề cập đến, chính là tên trùm ma túy. Những tài liệu mà anh yêu cầu đều ở trong đây." Hắn trình lên một túi tài liệu.

Jinpei nhận lấy, để qua một bên.

"Chưa tới ba ngày, vụ án Sugimoto Fumio sẽ phải mở phiên toà, phương diện tài liệu tòa án liên quan..."

"Việc này, trong lòng tôi đã tính tới."

"Đúng chín giờ, Kiểm sát trưởng Tanaka Tsuyoshi gọi điện tới đây hỏi anh về việc chuyển công tác, bảo sau khi anh trở lại thì gọi cho ông ấy."

"... Ừ."

"Anh Matsuda, anh thật không nghĩ đến chuyện về Naha sao? Trước đây tiên sinh Tanaka đã gọi điện thoại nhiều lần." Hayate thật không thể hiểu nổi cấp trên của mình nữa, rõ ràng tốt nghiệp thạc sỹ đại học danh tiếng của Đức, nghe nói sau khi hắn tốt nghiệp chuẩn bị về Nhật Bản thì bên Đức đã giữ lại hắn với mức lương khủng nhưng vẫn không thuyết phục nổi hắn. Jinpei kiên quyết trở về Nhật, ở Naha, Tsuyoshi vẫn hi vọng ông có thể giữ hắn bên mình, mấy năm sau có thể kế nhiệm vị trí của ông. Nhưng Jinpei không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt, nhất định muốn về Tokyo làm Kiểm sát trưởng, trừ thỉnh thoảng có nhiệm vụ giúp đội cảnh sát một tay, cuộc sống của Jinpei rất đơn giản và bình thản.

Hayate biết cấp trên của mình rất ưu tú, hồ sơ khó giải quyết như vậy đến tay hắn cũng hoàn thành dễ dàng, hơn nữa Matsuda Jinpei không thèm quan tâm đến kẻ đó là ai, bất kể có thế lực lớn cỡ nào, phàm đã vào tay hắn hoàn toàn không cho chút tình cảm và thể diện nào hết, mà hắn cũng không sợ bất kỳ ai trả thù.

Suy nghĩ một chút, ngay cả tên buôn lậu súng ống đạn dược và thuốc phiện trùm ma túy Nakamura Washi cũng không sợ, há lại sẽ sợ những tên nghị sĩ như Sugimoto Fumio kia?

"Chuyện này, tôi có chừng mực." Jinpei mở túi tài liệu kia ra, nhanh chóng lật xem tài liệu bên trong.

Hayate tức thời gật đầu, "Ba giờ chiều sẽ mở phiên tòa."

Nhắc nhở xong, liền ra ngoài.

Jinpei nhìn tài liệu trong tay, khẽ nhíu mày. Thật ra thì những chuyện này đều là chức trách của cảnh sát, căn bản không liên quan nhiều tới hắn, nhưng Hagiwara Kenji thật là bạn tốt, mỗi lần gặp khó khăn đều đẩy sang cho hắn, nói không thể lãng phí người có năng lực như vậy. Bởi vì ở Tokyo dạo này không nhiều công vụ lắm, thật ra công việc coi như là thanh nhàn, cho nên hắn thường xuyên phải giúp bạn tốt, thỉnh thoảng còn phải xử lý vụ án Tsuyoshi nhờ.

Tanaka Tsuyoshi là thầy đỡ đầu của hắn, lúc học đại học ở Đức, môn trinh sát tình báo là do Tsuyoshi dạy. Qua nhiều năm vẫn vô cùng quan tâm tới hắn, Jinpei vốn là người tôn sư trọng đạo, cho nên càng thêm kính trọng Tsuyoshi. Nhưng mà Tsuyoshi lại muốn hắn đi Naha nhậm chức, chuyện này chỉ sợ làm ông ấy thất vọng.

Nghĩ đến nguyên nhân không đi, đôi mắt hắn mang mấy phần dịu dàng.

Nhìn những vụ án dày đặc xếp thật chỉnh tề trên bàn, hắn âm thầm thở dài lần nữa, mặc dù không đi Naha nhưng Tsuyoshi vẫn không chịu bỏ qua cho hắn, nhìn văn kiện muốn chất thành đống cao lên trần nhà, hắn có xử lý nhanh hơn nữa cũng không theo kịp tốc độ. Tsuyoshi đẩy nhiều việc tới tay hắn như vậy chính là hy vọng trong tương lai hắn có thể mau chóng tiếp nhận chức vụ của ông.

Hắn vuốt vuốt lông mày, chuẩn bị tiếp tục xử lý công sự, bỗng điện thoại di động đột nhiên vang lên.

"Anh rể."

"Ừ." Thì ra là Sato Dian.

"Tối hôm qua chị em..."

"Cô ấy và Miyamoto đi dạo phố." Tay trái cầm điện thoại di động, tay phải cầm bút vạch ra trọng điểm trên giấy.

"Thì là cùng chị ấy, em đã nói rồi, anh lo lắng quá, chị em thì có thể có chuyện gì." Tính tình chị gái mình thế nào, Dian hiểu rõ cực kỳ. Miwako từ nhỏ đến lớn là người không chịu ngồi yên một chỗ, yên tĩnh không chịu được. Bảy giờ tối hôm qua, Jinpei gọi điện thoại cho cậu, hỏi cậu có biết bạn thân của Miwako không, cậu liền biết chị gái mình nhất định chưa nói tiếng nào với anh rể đã chạy ra ngoài đi chơi rồi.

"Ừ, bây giờ không sao."

Thế tối hôm qua chị ấy về anh có hỏi gì hay không?" Dian thử dò xét hỏi, cậu biết Miwako ghét nhất là bị người khác kiểm soát, hỏi lung tung này nọ, nhớ trước kia chị có một người bạn trai, bởi vì thường xuyên tra hỏi nên Miwako thấy quá phiền đã trực tiếp cho out. Còn anh Matsuda thì thế nào đây? Với tình huống như vậy chắc sẽ rất tức giận, Miwako lại là người tính tình hỏa bạo, chắc là đã rất ầm ĩ?

"Không có."

"Hử?" Đây cũng là suy nghĩ và dự đoán của Dian, "Sao anh nói với chị ấy mà chị ấy lại không tức giận?"

"Không nói gì." Jinpei lật sang tài liệu khác.

"Ừm, được rồi, không có gì đâu, anh rể, gặp lại sau nha." Biết lời của Matsuda Jinpei đều quý như vàng, hắn không nói thì có hỏi cũng không ra. Sinh lòng tò mò nặng, Dian tiếp tục gọi điện cho người trong cuộc khác.

"Này, Miwako."

"Có chuyện gì nói mau, bây giờ chị không có rảnh." Miwako mở laptop ra, trau chuốt bản thiết kế lần cuối cùng, xế chiều nay phải bàn giao cho chủ nhà.

"Ừ, ngày hôm qua anh rể gọi điện cho em, hình như khoảng chín giờ, anh ấy nói chị không có ở nhà, chị đi đâu vậy? Cậu vòng vèo, cuối cùng cũng chịu hỏi điểm mấu chốt.

"Mắc mớ gì tới em?" Miwako phiền nhất kiểu vấn đề này rồi, cô đã là người lớn, muốn đi đâu thì đi, không phải là cha mẹ cô, thì cô việc gì phải báo cáo với người ta? Hơn nữa, Sato Dian còn là em trai của cô, nào có đạo lý em trai trông nom chị?

"Haizz, chị không cần tức giận, em chỉ lo lắng anh rể sẽ nói gì chị, cho nên gọi điện đến quan tâm thôi."

"Anh ấy không phải là gà mẹ." Xem nào, phòng khách cần mở rộng một chút, như vậy không gian sẽ tốt hơn, Miwako rê chuột tiến hành sửa đổi.

"Em chỉ sợ hai người sẽ ầm ĩ, hiếm khi người ta quan tâm mà chị lại không cho em cơ hội."

"Anh ấy không hỏi chị."

"Nói cũng không?"

"Ừ."

"Vậy..."

"Em thật phiền." Bây giờ Miwako đã biết tại sao em trai của mình lại không chịu làm đại luật sư mà lại đi mở cái văn phòng thám tử kia, vì cậu nhóc thích xem chuyện bát nháo. Xem ra không hỏi ra cậu cũng sẽ biết, cô cũng muốn kết thúc cuộc điện thoại sớm, "Hôm qua chị trở lại, anh ấy một câu cũng không hỏi. Chỉ là đã khuya chưa ăn cơm, một mực chờ chị khiến chị rất đau lòng." Bây giờ nói đến chuyện này trong lòng vẫn thấy ê ẩm.

"À... Như vậy à..."

"Bọn chị không gây gổ, cũng không có tranh chấp, anh ấy không giống cái loại thích bao đồng, hiếu kỳ như em."

"... À."

"Bây giờ, em hài lòng chưa?"

"Vô cùng hài lòng."

Miwako cúp rụp một cái.

Dian nghe điện thoại di động đứt mạch tút tút một tiếng, hồi sau, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉm thần bí. Matsuda Jinpei quả không hổ là xuất thân chuyên nghiệp, một chiêu lấy lui làm tiến thật sự thành công.

Cậu hiểu tính khí của Miwako, cứng đối cứng với cô chỉ làm cho hai bên đều tổn hại. Jinpei thông minh lựa chọn dùng một phương thức khác, kết quả là thành công ngoài mong đợi. Cậu nghĩ, tối qua Miwako nhất định là "cắt đất bồi thường", hơn nữa còn rất vui vẻ bồi thường. Matsuda Jinpei thật là người có thể kiềm chế tức giận tốt.

Không được, tay thật là ngứa, không nhịn được gọi điện thoại lần nữa, đối phương vừa bắt máy xong, cậu chỉ nói một câu, "Em thật sự là càng ngày càng sùng bái anh, anh rể."

Sau đó, dứt khoát cúp máy.

Bàn về tâm cơ, chị gái của cậu đâu phải là đối thủ của Matsuda Jinpei. Dian nhìn tấm hình với nét mặt tươi cười như hoa trên bàn, âm thầm than thở.

Ừm, không sao, dù sao Miwako rất được Jinpei bảo bọc, chắc chắn sẽ không thiệt thòi. Về phần cậu ư, xem chút nào, phu nhân Simizu xin cậu giúp bắt gian là mấy giờ ấy nhỉ?

Thiết kế lần này được chủ nhà tán dương nhiều, Miwako hẹn Miyamoto Toshiaki cùng đi xem phòng, nói qua những chi tiết sẽ lắp ráp xong, cô gói đồ chuẩn bị về nhà.

"Sato, hôm nay em phải về nhà sao?" Toshiaki hào hoa phong nhã vô cùng thưởng thức cô gái đa tài mà kiều mị, đáng yêu này, đáng tiếc cô đã kết hôn rồi, ngay cả cơ hội theo đuổi cũng không có.

"Vâng." Nhà này ở tỉnh Tochigi, muốn về Tokyo phải lên đường sớm hơn một chút, xe của cô đã đưa đi sửa, xem ra phải quá giang ai đó về nhà rồi.

"Vừa lúc hôm nay anh cũng chuẩn bị về nhà thăm ba mẹ, có thể tiễn em một đoạn đường?"

"Tốt quá." Cô cười ngọt ngào, có xe đi nhờ không thể tốt hơn, hơn nữa hắn lại là anh trai của Yumi, mặc dù không coi là quen thuộc, nhưng cũng coi như yên tâm, "Vậy làm phiền anh rồi."

Xe của Toshiaki là BMW màu đen, chạy nhanh hơn, nhanh chóng hòa vào đường cao tốc. Dọc theo đường đi, bọn họ vui vẻ trò chuyện, Toshiaki nói với cô một vài chuyện vui về em gái của hắn khi còn bé, Miwako nghe say sưa, mặc dù cô và Yumi là bạn tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng trong mắt anh trai thì em gái sẽ mang hình ảnh khác, sau này cô nhất định phải trêu Yumi mới được.

Toshiaki cảm thấy đoạn đường này thật sự quá ngắn, cảm giác nói chuyện phiếm với cô thật sự rất tuyệt, cô là một người thông tuệ cơ trí, nói năng rất tự nhiên hào phóng không điệu bộ, còn mang theo vài phần thiếu nữ hồn nhiên. Cô gái như vậy thật hiếm thấy.

Tiếc đã không để cho hắn gặp cô trước một chút? Như vậy nói không chừng người đi bên cạnh cô sẽ là hắn.

Xe đang từ từ về Tokyo, hắn thật sự không nỡ nói lời tạm biệt với cô, "Sato, lần trước anh về nhà ba mẹ có nhắc tới em lâu lắm không tới nhà anh ăn cơm, hai người họ rất nhớ em.

Nhà Miyamoto cách nhà Sato không xa, hắn từ nhỏ đã lên Tokyo học vẫn không có cơ hội gặp mặt Miwako, hơn nữa sau khi Miwako ra nước ngoài, qua nhiều năm nhưng bọn họ thực chất mới quen biết vài tháng.

"Vâng, nhưng..." Thật ra thì Miwako rất muốn về nhà cùng ăn cơm với Jinpei, chẳng qua là Toshiaki nhắc tới hai cụ nhà Miyamoto, cô quả thật cũng rất lâu không ghé thăm bọn họ, bọn họ biết cô từ nhỏ tới lớn, thương yêu cô tựa như Yumi. Cô cũng thật rất quý hai người, tuy có vẻ nghiêm túc nhưng thật ra rất hiền.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, Miwako miệng ngọt biết làm nũng, đặc biệt có nhân duyên với người già, cứ nhìn những người già mỗi ngày được Jinpei dạy Thái Cực Quyền thì biết họ thích cô cỡ nào.

"Nếu để cho Yumi biết anh chở em về nhưng không mời em tới nhà, em ấy nhất định sẽ trách anh." Toshiaki cười cười, mặt xán lạn.

"..." Cô cảm có chút khó khăn.

"Nếu không, anh gọi cho Yumi vậy."

Cô không còn kịp ngăn cản, Toshiaki đã bấm số điện thoại, Miwako không đỡ được Yumi oanh tạc bên tai đành đồng ý đến dùng cơm. Vì hai cụ nhà Miyamoto có việc không ở nhà, mà anh em nhà Miyamoto gia đều không am hiểu chuyện nấu nướng nên bọn họ quyết định đến nhà hàng ăn.

Tiến vào nhà hàng, nhìn thấy không gian đẹp và nghe nhạc hay khiến cho người ta có một cảm giác thoải mái.

Yumi đã sớm tới, nhìn thấy bọn họ đi vào, liền vẫy tay gọi.

"Miwako, hôm nay chúng ta cần phải ăn nhiều mới đáp lại sự nhiệt tình của anh trai tớ." Yumi cầm menu lên, chuẩn bị gọi thức ăn.

Miwako cầm ly nước lên uống một ngụm nước, nhìn đồng hồ một chút, đến sáu giờ rồi, cô lấy di động bước ra hành lang gọi cho Jinpei.

"Là em."

"Ừ."

"Anh... đã về nhà sao?"

"Vừa mới trở về, lúc tan sở có ghé qua siêu thị một chút."

"Ừm." Cô nhẹ giọng nói, "Tối nay em sẽ không trở về nhà ăn cơm."

"... Ừ."

Hắn không hỏi, nhưng mà cô lại cảm thấy cần thiết nhiều lời với hắn, "Là do... anh Miyamoto, chính là anh trai của Yumi, Miyamoto Toshiaki, anh ấy mời bọn em ăn cơm."

"...Ừm."

"Vậy tối nay em sẽ về nhà."

"Được."

Nói hết lời xong cô nên cúp điện thoại, nhưng không biết vì sao lại có chút không nỡ, ngón tay khẽ xoa xoa má.

Mà hắn, cũng không cắt đứt. Trong lúc nhất thời, yên tĩnh lại, cô có thể nghe tiếng hít thở của hắn ở đầu dây bên kia.

Hồi lâu, cô mở miệng hỏi, "Mới vừa đi siêu thị, anh mua gì?"

Xa xa, tựa hồ nghe tiếng thở dài của hắn "Không có gì, chỉ là một chút đồ dùng hàng ngày."

"À."

"Vậy trước tiên..."

"Đồ hàng ngày là gì? Trong nhà có thiếu cái gì sao?" Chỉ sợ hắn nói muốn cúp điện thoại, cô vội vã hỏi.

"..."

"Anh cứ nói đi." Giọng làm nũng đã không tự chủ thốt ra.

"Hôm nay thấy tôm hùm rất tươi, mua rất nhiều định làm tôm nướng cho em ăn."

"A!" Cô rất thích ăn hải sản, nhất là tôm hùm.

"Chất lượng tôm hùm mua lần này rất tốt, rất chắc nên mùi vị sẽ rất ngon."

"..." Nước miếng của cô sắp chảy ra, biết tay nghề của hắn rất tốt, hắn làm hải sản, mỗi lần đều có vị phong phú, lại xuất sắc giữ nguyên được hương vị thật của đồ ăn, cô rất thích.

"Anh còn mua dâu tây."

Trời ạ, đều là thức ăn cô yêu thích, lòng của cô bị hấp dẫn mãnh liệt.

"Nhưng mà thôi, tôm hùm anh sẽ bỏ tủ lạnh ngày mai làm cho em ăn, dâu tây cũng thế, em cứ yên tâm dùng cơm." Giọng đàn ông trầm thấp loáng thoáng mang vẻ tiếc nuối.

"Chồng à..." Ngữ điệu kéo dài giống như có vô hạn uất ức.

"Ừ?"

"Em muốn về nhà ăn cơm." Giống như trẻ con cực độ chờ đợi, cực độ khát vọng.

"Như vậy, được không?"

"Hai mươi phút sau, em sẽ về đến nhà."

"... Được."

Tắt điện thoại di động, Miwako từ từ đi trở về chỗ ngồi.

"Miwako, tớ đã gọi nhiều món, cậu xem có muốn ăn gì thêm không? Yumi cười ngọt ngào ngắm lại thực đơn.

Toshiaki cũng cười nhìn về cô, "Em mau gọi thức ăn đi, nếu không đứa quỷ tham ăn này ngay cả phần em cũng sẽ ăn hết đó."

"Tớ đi rửa tay." Nhìn khuôn mặt Yumi vui vẻ tươi cười, cô không thể mở miệng nói là muốn đi được. Không còn cách nào khác hơn là đứng dậy, bất đắc dĩ dùng cách khiến người ta khinh bỉ nhất là trốn đi toilet.

Không nghĩ tới Matsuda Miwako cô, một nữ vương dám nói dám làm, thế mà hôm nay lại làm ra chuyện như thế này, cô vừa khinh bỉ mình vừa chặn taxi chạy về một mạch. Ở trên xe nhắn cho Yumi một tin nhắn, sau đó nhanh chóng tắt máy.

So với bữa tiệc tôm hùm lớn, so với dâu tây mà cô thích nhất, thật ra thì cô phát hiện, mình càng muốn ngồi ở bàn ăn với Jinpei cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi dạo, cái cảm giác ấm áp, tự tại như vậy mới là tốt nhất. Như vậy bất kỳ món ngon nào cũng không thể thay thế được, thì ra bất chợt, cô đã quen có hắn làm bạn. Cô nghĩ nếu như có một ngày phải xa hắn, có thể không phải là Jinpei không chịu nổi, người trước tiên sẽ đau khổ chính là cô, Matsuda Miwako. Nghĩ lại, cô là người luôn thích tự do, không ép buộc, trên khuôn mặt kiều diễm không phải mang chút u sầu, mà luôn vui vẻ ngọt ngào ở tổ ấm của họ, nơi mà ông chồng hoàn hảo trăm phần trăm của cô luôn ở đó đợi cô. Cảm giác đó thực sự rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro