không cho gọi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em người yêu Nguyễn Quốc Huy nhỏ hơn Phạm Vũ Hoài Nam, em sinh sau anh, em chưa trưởng thành hơn anh, em còn trẻ con hơn anh. Nhưng có một điều anh luôn giữ kín trong tim, một cảm xúc tích góp đến rối bời và hôm nay chắc chắn anh phải thổ lộ ra cho em biết...

" YAHHH NGUYỄN QUỐC HUY EM CÓ THÔI GỌI ANH LÀ CỤC CƯNG KHÔNG HẢ ?? "

" Aigoo cục cưng à đừng giận mà, giận quá sẽ nóng, nóng sẽ nổi mụn đó "

" Em ! "

" Em sao ạ ? "

" Em ! Em được lắm "

" Nam Nam cũng dễ thươngg lắm hihi "

Hoài Nam không biết từ khi nào, từ khi nào mà em người yêu nhà mình bắt đầu đem kính ngữ dục ra chuồng gà và gọi anh như bé, bé cưng, bé yêu xong hết bé thì tới cục moe, cục bông, còn bây giờ là cục cưng...

Phải nói ở nhà thì từ phòng khách tới phòng ngủ cứ ' cục cưng ơi ' rồi ' cục cưng à ' khiến anh cảm thấy mình trẻ đi được mấy tuổi rồi.

" Cục cưng ơi ~ "

" Ơi anh đây "

" Cưng đang làm gì thế ? "

"..."

Rồi, bây giờ đến cưng luôn. Mặc dù biết đó là cách gọi yêu thương nhưng cứ cảm giác mình bé lại có chút xíu ấy. Người ta cũng lớn lắm cơ mà ~

" Đừng có gọi anh là cục cưng "

" Dạ "

" Ngoan "

" Bé cưng đang làm gì thế ? '

" Bé cưng !? "

" Í hí "

" Í hí !? "

Cuối cùng cũng phải để gọi là cục cưng cục gì đó thôi chứ làm gì được bây giờ. Nhưng mọi thứ không chỉ dừng lại ở cách gọi nó lây qua hành vi luôn rồi. Bỗng nhiên một hôm hai đứa đang ngồi chơi Maris lại đưa tay ra trước.

" Bé ơi "

" Hả ? "

" Đặt cằm lên "

Thắc mắc thế cơ mà anh vẫn đặt cằm lên tay em không có lý do. Đôi khi em có mấy cái lạ kỳ lắm, đúng với câu đẹp trai thường có mấy hành động lạ thường.

" Cưng thế "

Và sau đó không chỉ là bóp bóp hai bên má mà thích thú xoa đầu anh. Cõi lòng anh đanng rạn nứt có nên gõ đầu em hay không nhưng cuối cùng vẫn là thôi bỏ qua vậy.

Cái tiếp theo được yêu thương là chiếc răng khểnh xinh yêu của anh. Phải công nhận người yêu của em cười lên trông cứ bị xinh sao ấy. Hay tại có răng khểnh chăng ?

" Buông anh ra nào, không cho hôn nữa"

" Sao anh lại không cho em hôn, anh hết thương em rồi sao "

" Thương chứ, nhưng em nhìn xem môi anh sưng hết lên rồi nè, đã vậy khi hôn còn cắn răng anh nữa là sao ? "

" Tại răng khểnh đáng yêu, răng khểnh dễ thương, em thích nên em cắn"

"..."

Maris yêu cái ôm của anh nữa, phải nói là nghiện ấy. Ở ngoài đường hay ở nhà đôi khi lại vô thức xích xích lại gần anh xong vòng tay qua ôm một cái còn không sẽ để anh ngồi lên đùi ôm cho nó tiện. Vì ôm anh...ấm ấm sao sao ấy.

" Bé ơi "

" Ơi anh đây "

" Lại em ôm cái "

Theo thói quen anh cứ nhích lại gần là được cậu ôm chầm lấy thôi. Sở thích này thành thói quen luôn rồi, một ngày hai người phải ôm hơn ba lần chứ ít hơn có khi lại thấy thiếu thiếu.

Hoài Nam thấy thật ra thì cách yêu thương của Maris cũng không hẳn là lạ lắm. Từ cách gọi anh bằng bé hay xoa đầu anh như một đứa nhỏ chỉ để anh cảm thấy được yêu thương.

Anh có thể trưởng thành ở bên ngoài, ở trước người hâm mộ, ở trước mặt đồng đội. Nhưng về với em hãy là cục cưng của em nhé, là người em sẽ bảo vệ và yêu thương. Yêu thương bằng tất cả những gì em có thể. Em yêu Phạm Vũ Hoài Nam nhiều lắm.

" Cục cưng ơi "

" Ơi "

" Gọi em bằng anh nha ? "

Xin phép cho anh rút lại những lời trên. Nó lạ lắm, rất lạ.

" Đi ngủ rồi mơ đi em "

" Bé gọi em bằng anh đi ~ "

" Không "

" Bé à "

" Không "

" Một lần thôi ~"

" Anh Nguyễn Quốc Huy ~"

" Í hí anh nghe nè "

" Anh ra sofa ngủ giúp em "

" An- "

" Nhờn nữa là ngủ sofa một tuần "

Có bàn chân lặng lẽ, cầm gối chăn lê bước ra sofa. Đương nhiên em vẫn dùng bộ mặt vô cùng đáng thương sót ngày nào, nhưng xin lỗi em, anh lờn rồi. Chịu khó đêm nay em nhé.

___________________________________________

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro