màu của sự yên bình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nov.2010

[] Màu bình yên

Tác giả: Phân loại: Truyện ngắn ThuộcTự viết

Tôi đã nghĩ tới nghĩ lui xem có nên post bài này không, vì có vẻ nó không phù hợp lắm, nhưng dù sao nó cũng là câu chuyện hay ở phương diện nào đó. Có thể bạn sẽ thích hoặc không thích nhưng tôi vẫn quyết định chia sẻ với mọi người...

---------------------------

Tôi vặn cái vòi nước gần như tắc ngẹt. 'Chết tiệt' - câu chửi thề của tôi lọt vào thinh không, không biết cái gọi là khách sạn này là gì nữa.

Nó y như cái máy bơm ở nhà luôn làm tôi điên tiết. Tôi đá mạnh cái vòi vào tường, hét lên một tiếng"á" và chợt thấy nước bắn tung tóe. Miệng méo xẹo nhưng tôi hả hê vì cuối cùng đã làm cho cái vòi có nước.

Gã chạy sang hốt hoảng:"Em bị làm sao thế?" - Gã nhìn tôi ôm chân và nhìn vòi nước thì hiểu ngay sự việc, gã kéo tay tôi khỏi phòng tắm -"Anh xem nào, có đau không?" - Tôi nói với gã tôi chả thấy gì, không có gì làm tôi đau được rồi đuổi gã về để tôi tắm. Cái giọng hốt hoảng và dịu dàng của gã mới làm tôi khó chịu.

Tôi xả nguyên vòi nước vào mặt. Nước làm tôi tỉnh táo hẳn ra, một ngày đi đường mệt mỏi, ngồi trên xe mà như ngồi trong cái phòng kín, tôi ghét mùi máy lạnh.

Gã gõ cửa nói tôi đi ăn. Lại tiệc tùng, tôi cảm thấy ngán ngẩm với những chặng đường dài và tiệc tùng liên miên của gã, nhưng tôi cũng không phản đối bởi ngoài những giờ phút ấy ra tôi sẽ được lặng yên chìm đắm trong những mơ hồ thư thái mà ở cái thành phố ngột ngạt kia không bao giờ tôi có được.

Lái xe gã là một tay hoạt ngôn, hắn biết làm cho chúng tôi cười ngiêng ngả bằng những câu chuyện tục tĩu và thường có cái kết bất ngờ. Tôi cũng nói những câu bông lơn và tỏ ra mình là người thô thiển không kém. Có thể ai đó sẽ nói tôi ngốc, đáng ra phải dịu dàng tế nhị khi đi với những kẻ như gã. Tôi chẳng cần điều đó, hôm gã gọi điện thoại cho tôi lúc mười giờ ba mươi tối khi vừa đến sân bay:"Anh đã vào, mai em đi công trình với anh nhé" -"Anh ở khách sạn nào? Để em đến", gã hơi sững người lại, tôi mặc kệ. Tôi biết có lẽ gã đang không thể ngờ được một cô gái trông có vẻ đàng hoàng lại có thể tự đưa ra ý nghĩ đến cùng một người đàn ông gặp duy nhất một lần vì công việc lúc nửa đêm.

Tôi đẩy cửa phòng gã vì biết phòng chỉ khép hờ, tôi mang theo một chai Vodka Hà Nội, gã hơi sững lại khi thấy tôi lôi nó ra từ cái túi có vẻ đẹp đẽ của một phụ nữ dịu dàng (cái túi tôi mượn của nhỏ bạn thân). Tôi đặt chai rượu xuống:"Anh vào thật đúng lúc", tôi chỉ nói một câu như thế và kiếm hai cái ly rót đầy.

Gã uống với tôi tay ngang đến khi cái chai chỉ còn là cái vỏ trắng hếu lăn trên sàn. Tôi đã không thể nhấc người lên khỏi cái ghế, đầu tôi nghẹo sang một bên, nhưng tôi vẫn còn tỉnh táo để nhận ra gã đi về hướng tôi, tôi ngồi im để xem gã làm gì? Tôi nhếch mép cười khi nghĩ đến những cảnh trong phim, đại khái là khi một người đàn bà chán đời, đi uống rượu và gặp một gã đàn ông rồi sau đó...

Nhưng tôi không chán đời, đời còn nhiều cái phơi phới thế kia, sao tôi lại chán? Tôi cũng không sợ gã đàn ông nào gài bẫy mình, tôi không gài bẫy đàn ông thì thôi chứ đàn ông gài gì được tôi. Đàn ông vốn dĩ tưởng mình là khôn ngoan thường là rất khờ khạo, đôi khi họ có trong vòng tay mình một người đàn bà và họ nghĩ rằng nàng là một con nai đáng yêu nhưng họ không biết rằng cái chớp chớp mắt ngây ngô và nụ cười khờ khạo kia là của một con hồ ly.

Tôi không phải là một con hồ ly nhưng tôi cũng không là một con nai, nên tôi nhìn gã qua con mắt lờ đờ như say của mình, rồi gã sẽ làm gì tiếp theo nhì? Gã sẽ vén cái váy gợi cảm của tôi lên hay tụt nó từ dưới đầu xuống? Tôi không sợ mình bị trần truồng mà cái bây giờ tôi sợ là nhỡ gã không biết cách cởi, cái váy sẽ rách toạc đi mất. Cái váy này cũng là váy mượn nốt, trong tủ quần áo tôi chỉ quần bò áo thun, tuyệt nhiên không có chiếc váy nào.

Gã đã cúi xuống rất sát tôi, có lẽ gã sẽ hôn tôi chăng? Cũng có thể không phải gã đàn ông nào cũng thô thiển đến mức chỉ biết cởi đồ đàn bà, có thể sẽ bắt đầu bằng nụ hôn. Ly thường nói đàn ông mà bắt đầu bằng nụ hôn nhẹ nhàng là người đàn ông rất tuyệt, họ sẽ làm cho đàn bà không quên được.

Cái này là điều may mắn hay tai vạ khi một ngày nào đó tôi không quên được gã với những nụ hôn dịu dàng? (cũng như đã xé lòng khi nghĩ đến nụ hôn nhẹ nhàng của Bình). Hơi thở gã phả nhẹ vào mặt tôi, tôi nhắm mắt chờ đợi, nhưng vẫn chả có nụ hôn nào, sao thế nhỉ? Rõ ràng là gã định làm gì đó mà? Sao nhỉ? Hay là gã cũng say? Nhưng theo như tôi biết thì tửu lượng của gã bằng mười tôi cộng lại. Tôi thấy vai áo mình hình như có cái gì đó nhột nhạt, tôi nghĩ có lẽ gã đang tụt cái váy từ trên xuống, lạy trời gã biết cách, lạy trời gã đừng làm cái váy ren đỏ đáng giá hai triệu bạc ấy đi đời...

Tôi tỉnh dậy, cái váy vẫn nguyên trên người, và gã đang nằm dưới đất, tôi dụi mắt như không tin vào mắt mình, có lẽ gã say chăng? Có lẽ gã cũng không thể nhấc người lên nổi? Nhưng ai đã bế tôi lên giường? Ai đã đắp chăn cho tôi? Gã cựa mình, tôi giả vờ nói mơ và đạp chăn tung tóe, gã tỉnh dậy kéo lại chăn cho tôi và nằm dưới ngủ tiếp.

Cái xe qua những ổ chó ổ gà, cái miền đất mà gã đưa tôi đến yên bình đến lạ nhưng vẫn có một cái nhà hàng đẹp một cách ngạc nhiên mọc lên. Không như những phòng máy lạnh kín mít hay không gian trang trọng ở thành phố. Mà ở đây người ta xây từng cái chòi cao rộng ở giữa khung cảnh thiên nhiên và được quây bằng những lớp ren mọng trắng rất đẹp. Gã nhìn cái ren mỏng thật lâu, tôi đỏ mặt nghĩ đến cái váy ren mượn nhỏ bạn, nó đang nằm nguyên lành trong túi.

Tôi lại uống nhiều mà không giữ gìn gì cả, đối tác của gã khoảng gần chục người toàn dân kinh doanh, bọn họ nói về dự án, về công trình và cái đích cuối cùng là về đàn bà. Mọi cuộc tiệc tùng mà tôi đã dự, đằng sau những cái bắt tay, những cái bút đặt ký... thường đàn bà là đề tài hấp dẫn nhất mà những gã đàn ông thích nói. Cũng đúng thôi, sau lớp phấn son trịnh trọng của chức quyền thì chẳng gì có thể làm người ta thấy vui sướng hơn. Đàn bà nên hạnh phúc vì điều đó. Trước khi nói, họ không quên hỏi tôi có chồng chưa, tôi nói tôi có rồi.

Thế là họ tẹt ga, tôi đã quen với những buổi tiệc tùng và những đề tài nhạy cảm ấy. Gã cũng tham gia bằng những nụ cười. Tôi cũng góp thêm những câu chuyện tục tôi gom nhặt trên mạng, hay từ những cuộc vui khác, mọi người cười ầm ĩ, gã không có trạng thái nào, tôi không cần biết gã có thích không. Mọi thứ bây giờ chẳng là cái gì, với tôi gã cũng như một kẻ tài xế đang chở tôi vượt qua con đường lầy lội sau mùa giông bão, thế thôi. Nhưng người ta nhìn tôi và gã như một cặp tình nhân.

Gã phải dìu tôi về phòng, cái phòng còn vương vất mùi thuốc gián. Có lẽ lâu lắm rồi nơi đây không có ai, tôi sợ sự lạnh lẽo, sợ cảm giác phải nhìn chăm chăm lên trần nhà và tượng tưởng ra đủ thứ. Gã kéo chăn lại cho tôi, tôi nắm tay gã, tôi nghe hơi thở gã dồn dập, tôi nhếch môi cười. Có phải Bình cũng đã dồn dập thở như thế khi cùng người đàn bà kia làm chuyện đó trong giường của chúng tôi?

Tôi thấy nguyên tấm lưng trần của Bình phản qua cái gương trong phòng ngủ loang loáng..."Tắt điện đi anh" -"không, anh muốn thế, muốn nhìn thấy mọi thứ của em" -"Thật không anh?" -"Sao lại không, em thật tuyệt vời"... Đến bây giờ tôi cũng thầm nguyền rủa mình sao có thể nghe được hết rõ ràng những câu nói qua hơi thở hổn hển của họ như thế, bởi chỉ mới nghe những từ đầu, tôi đã biết câu tiếp theo Bình sẽ nói, sự ám ảnh nghiệt ngã.

"Tắt đèn đi anh" -"Em ngủ đi". Gã vỗ về vào lưng tôi như ngày xưa ba từng làm, tôi quay người đi úp mặt vào gối, nước mắt chạy qua kẽ răng vào miệng mặn chát. Gã nắm chặt đôi vai tôi rung lên.

***

Tia mặt trời hiếm hoi lọt qua khe cửa sổ và tấm rèm ren màu xanh. Tôi bị ám ảnh bởi các loại ren, bởi hôm tôi về nhà sau ba ngày công tác, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là cái quần lót ren đỏ nằm ở chân cầu thang phòng khách. Tôi như bị ai đó đâm xuyên một nhát vào gáy, lạnh toát người, hay là chó mèo gì tha về? Nhưng nhà tôi không có chó mèo, cũng không có trẻ con. Có lẽ nào? Ba ngày thôi mà Bình...

Ly thường nói đàn bà mặc màu đỏ có một sức cuốn hút mạnh liệt, họ tự tin và tràn đầy nhựa sống. Họ sẽ làm bất cứ người đàn ông nào ngã gục vì họ. Tôi cũng yêu màu đỏ, cũng thỉnh thoảng mua một vài cái áo hay cái quần lót màu đỏ, không phải để cho bất cứ người đàn ông nào gục ngã, mà chỉ cần giữ được Bình. Tôi không tham vọng nhiều, cũng chẳng là người muốn chứng tỏ mình, tôi vụng về và có vẻ bản năng, nên tôi không biết cách làm cho người khác thích mình. Tôi sống giản đơn nên chỉ ao ước trên đời có một người đàn ông để mình đi cùng, không phải để nương tựa, cũng chẳng cần chở che, mà chỉ cần đi song hành với nhau, cùng mỉm cười hạnh phúc khi thuận lợi và khi khó khăn thì nắm tay tôi thật chặt, thế thôi.

Bình cũng từng như thế. Từng đắm say với tôi, cùng khóc cười với tôi trong những chặng đường đã qua. Tôi luôn tự tin rằng tôi là người đàn bà duy nhất nắm giữ trái tim Bình, người đàn bà duy nhất được Bình nói những câu yêu thương cháy bỏng.

Tôi vén tấm ren màu xanh lên, sao người ta không chọn màu đỏ? Sao căn phòng thì thường màu xanh? Có lẽ màu xanh dịu dàng làm người ta dễ chịu, tôi đứng nhìn cái rèm xanh, những tán cây xanh, ngoài kia cánh đồng bát ngát xanh và bầu trời cũng xanh mà sao tôi thấy ngực mình như ngạt thở? Tôi để nguyên quần áo đi vào phòng tắm bật vòi nước lên, cái vòi nước chết tiệt vẫn không tài nào có nước nếu tôi không đá cho nó một cái. Tôi không kêu lên tiếng nào nhưng máu ở đầu ngón chân giọt từng giọt tong tong xuống nền gạch, tôi mỉm cười vì tôi nhận ra tôi còn cảm giác...

Tôi xé tấm ren màu xanh quấn quanh ngón chân, máu nhòe ra đỏ lòm, gã sang đưa cho tôi chai nước mát, cả khách sạn không có một tủ lạnh nào trừ phòng trực lễ tân, ai muốn lấy nước xuống tận nơi. Gã thảng thốt khi nhìn thấy chân tôi, đôi mắt gã dán vào đó và tôi đọc được nỗi xót xa. Nhưng tôi vẫn nghĩ có lẽ mình nhầm, có thể gã đang nghĩ đến chiếc quần lót ren đỏ của một cô ả nào đó gã gặp trong một chuyến công tác xa nhà. Một cô ả nào đó thôi chứ vợ gã chắc không mặc, đàn bà lớn tuổi thường không thể hiểu hết tác dụng của màu đỏ, họ ác cảm với nó mà quên đi rằng nó là một lợi thế.

Ly nói với tôi rằng nhìn tôi như một người đàn bà từng trải nhưng thực ra rất đỗi ngô nghê, tôi không nghĩ thế. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình ngây thơ hay đại loại thế. Tôi biết yêu từ rất sớm, đã quen mùi cơ thể oi nồng và quến rũ của Bình từ lúc mười bảy tuổi. Mười bảy tuổi tôi thành đàn bà khi bạn tôi còn chưa biết nụ hôn là gì, khi bạn tôi có đứa còn hỏi rằng:"Tại sao hôn lại nhắm mắt?".

Tôi cũng thường tư vấn cho mấy đứa phải thật sự dịu dàng với người mình yêu, phải biết nấu ăn ngon, phải nở nụ cười đón người ấy ở cửa dù mình mệt mỏi thế nào... Tôi đã thấm nhuần điều đó từ mẹ và học được trong những cuốn sách giáo điều. Và tôi an tâm biết bao khi đã mười năm trôi qua tôi chưa từng thấy mùi nước hoa lạ trên người Bình, chưa từng thấy anh về trễ dù một ngày. Mỗi lần tôi đi công tác xa cả tuần anh cũng không gây khó dễ gì. Tôi nghĩ mình biết hết mọi thứ, nhưng tôi đã thua một người mặc quần lót màu ren đỏ.

Bình nhắn tin và gọi điện thoại liên tục, Bình hỏi tại sao tôi đi mà không nói với anh một lời, tại sao tôi khác quá, đáng lẽ tôi đã về rồi... Tôi đọc hết tin nhắn này đến tin nhắn khác, mỉm cười vì thật may Bình đã không thấy cái quần lót ren màu đỏ ấy. Tôi đã xếp cẩn thẩn bỏ trên bàn khách, có lẽ Bình trong những phút giây quên trời đất ấy không nhận ra sự thay đổi đó...

Tôi đi tìm tất cả các cửa hàng gần đó để thu gom hết quần lót ren màu đỏ, một túi sách nặng trĩu, tôi cởi ra và mặc vào không biết bao nhiêu lần, tôi nhìn mình trong gương và nhận ra tôi không hợp với màu đó, tôi lấy kéo cắt từng mảnh một, từng nhát kéo như đang cắt vào trái tim tôi.

Tôi tỉnh dậy và thấy tất cả mọi thứ đã gọn gàng, tôi biết gã đã dọn hết rồi, tôi không bực mình hay ngượng vì điều đó. Tôi không muốn gọi lễ tân sửa vòi nước nữa, tôi thích đá vào nó, bởi tôi biết khi còn biết đau nghĩa là tôi còn sống, tôi đã không chết, không thể chết được. Nhưng mỗi khi nhắm mắt lại tôi vẫn còn nghe nguyên âm thanh rên rỉ của Bình, tôi ghét sự giống nhau.

Tôi đứng trước gương ngắm đi ngắm lại bộ váy ren màu đỏ, tôi như không nhận ra là mình, một cô gái rất quyến rũ đang đứng trước tôi, nhưng có đôi mắt rừng rực lòng căm hận.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, gã không dám nhìn thẳng tôi, có thể gã đang đấu tranh: mình có nên không? Có nên đè con bé hư hỏng này ra giường không? Mình có lỗi đâu, tại nó vác xác sang cho mình đấy chứ. Nhưng còn vợ mình? Cô ấy sẽ thế nào? Cô ấy không đáng phải đối xử thế? Cô ấy đã vì mình mà hy sinh tuổi thanh xuân?

Gã sẽ tự dằn vặt mình đến bao giờ? Tôi thầm ước, giá như Bình cũng từng một lần day dứt như thế, nhưng Bình có day dứt hay không làm sao tôi biết được. Khi Bình cởi cái quần lót bằng ren tuột khỏi người cô gái kia, Bình có nghĩ từng làm như thế với tôi? Khi Bình rên rỉ cũng âm thanh ấy cũng giai điệu ấy... Trời ơi! Sao không khác đi, sao không khác đi hả trời!

Gã đi lấy nước cho tôi, đi loanh quanh khi cái chai nằm ngay trước mặt, tôi nhếch môi cười, tu một hơi dài ừng ực. Tôi đi đến quàng tay qua bụng gã, tôi nghe hơi thở gã dồn dập, tôi không nhận ra gã là một người đàn ông bốn lăm tuổi, tôi nghĩ gã là một thằng mười tám. Mười tám khi lần đầu tiên ôm tôi Bình cũng run như thế...

Gã đứng im đôi mắt trân trân nhìn hình ảnh chúng tôi phản qua gường, tôi hôn nhẹ sau gáy gã. Ly nói với tôi đó là cách bắt đầu với một người mà mình muốn. Tôi không biết nó có tác dụng không, nhưng lạy trời gã sẽ cảm thấy muốn, gã như đang tan ra,"và bàn tay sẽ miết nhẹ từ mắt xuống, đôi môi là nhẹ từ tai sang mắt và từ từ..." Chao ôi! Những bài học vỡ lòng chết tiệt, tôi muốn gọi điện thoại cho Ly quá, còn gì nữa không mà tôi không nhớ nổi. Gã bắt đầu có sự biến chuyển, gã sẽ mắc câu, tôi tin, trong trường hợp này gã mà xô tôi ra thì gã không là con người...

Gã ôm riết tôi vào lòng, bế tôi lên giường, lạy trời gã biết cách cởi cái váy ra, tôi nhắm mắt lại, cuối cùng rồi cũng sẽ thế, cuối cùng tôi cũng thắng...

Tôi nằm yên, nằm yên chờ đợi chỉ thấy gã ôm riết như thế và từ từ tôi thấy những giọt nước mắt nóng ấm lăn dài trên má mình, không! Tôi không khóc... Tôi đã không thể khóc được nữa rồi mà. Tôi mở mắt ra, nước mắt đó lăn ra từ gã...

Tôi kéo gã xuống, gã hất tôi ra một cách thô bạo, gã nhìn tôi như nhìn kẻ thù:"Em đã muốn tôi sập bẫy, không phải vì em yêu tôi, không phải vì em cần tôi. Tôi biết điều đó trong nụ cười của em, trong ánh mắt em, em muốn biết cảm giác phản bội và bị phản bội thế nào đúng không? Em muốn chứng minh cho em rằng tất cả đàn ông đều giống nhau thôi, cũng là một lũ mèo mỡ. Và em hả hê, hả hê khi nghĩ rằng người đàn ông đó không có lỗi gì cả, bởi họ là đàn ông? Em yêu hắn đến thế à? Yêu hắn đến nỗi căm phẫn thế à? Yêu hắn đến nỗi khinh thường tôi như thế, đáng ra tôi đã xé bộ váy này ngay từ đầu, đã làm những gì mà đa số đàn ông sẽ làm. Chắng có gì xấu hổ cả... Nhưng tôi đã... đã không thể làm thế em biết không?"

Tôi ngẩn người một lúc rồi cũng hét toáng lên:"Anh sợ à? Anh sợ tôi đánh giá anh hay sợ có lỗi với vợ anh? Chẳng qua tôi muốn xem cảm giác ngủ với người đàn ông không là chồng mình nó thế nào? Tôi muốn xem có sung sướng không mà người ta làm thế với tôi...".

Tôi gục xuống, chẳng thể nào đứng dậy nổi, tôi đã thất bại ê chề trong mọi chuyện, ngay cả việc quến rũ một người đàn ông tôi cũng không làm được.

Gã ôm ghì tôi, gã nói rất khẽ:"Anh không làm được, em biết vì sao không? Bởi anh đã yêu em..."

Tấm rèm chiếc ô tô khách cũng màu ren xanh, có lẽ gã cũng đang ở trong phòng cái khách sạn ở miền quê xa lắc ấy và đang ngắm màu ren xanh. Tôi không ước ao nó là màu đỏ nữa, bởi tôi biết với tôi màu ấy là đủ, màu của sự yên bình.

(Sưu tầm)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kenkata