Chương 0: Giới thiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Forget me not - xin đừng quên tôi, dù cuộc đời có ra sao, mong rằng cậu vẫn dành cho tôi một vị trí trong hồi ức của cậu."

Bức tranh "màu lưu ly" được tô điểm bởi những gam màu khác biệt, mỗi nhân vật đều là một màu sắc khau nhau, có thể không hoàn hảo, khiến mọi người thấy khó chịu. Mình chọn hoa lưu ly vì nó là một loài hoa có ý nghĩa rất hay, Forget me not - xin đừng quên tôi, đừng quên đi những mảnh hồi ức của chúng ta.

Xin chào mọi người, tớ là Linh (linhrina13). Chào mừng các bạn đến với "Màu lưu ly"<3

Lưu ý trước khi vào truyện:

1. Mạch truyện sẽ khá chậm, mọi người cân nhắc trước khi đọc nhé.

2. Truyện sẽ có những thiếu sót do tác giả vẫn còn non tay, nên rất mong nhận được góp ý nhẹ nhàng từ mọi người.

3. Không cổ xúy một số hành động, suy nghĩ tiêu cực, ví dụ như bạo lực học đường, bạo lực gia đình, chế giễu người khác,...

4. Truyện hư cấu, tất cả tình tiết và nhân vật là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả và trải nghiệm thực tế của bả, những tình tiết giống chỉ là trùng hợp.

5. Truyện không tập trung vào tình cảm nam nữ, mà về nhiều vấn đề, câu chuyện xung quanh nam nữ chính. Vì các nhân vật đều không hoàn hảo nên mình mong mọi người sẽ chấp nhận sự thiếu sót và trưởng thành của nhân vật.

6. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ<3

Đoạn trích:

Xanh nhấc cái ghế ở góc phòng đến, ngồi xuống bên cạnh Lam, định bụng thực hiện kế hoạch rủ con bé đi chơi. Lam thấy có người đến ngồi cạnh mình liền vội vàng lau nước mắt còn sót trên mặt. Xanh liếc nhìn Lam, bao trọn dáng vẻ luống cuống, hoảng loạn của cô vào tầm mắt. Nhìn gói bim bim đã ăn sắp hết trên tay, rồi thò tay vào túi quần lấy ra cái kẹo ổi, đưa cho Lam.

- Cho Lam này.

Lam ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cậu bạn bên cạnh, tò mò không biết cậu bạn này là ai mà lại biết tên mình, cứ như kiểu có siêu năng lực nhìn thấy bảng tên của cô ở trên đỉnh đầu vậy. Khi nhìn thấy con mắt sưng vù của Xanh, Lam phì cười, nhưng cố nhịn để không bật cười thành tiếng.

Xanh nhăn mặt, đưa tay chạm vào con mắt đang sưng lên của mình, hỏi vu vơ:

- Nhìn buồn cười lắm hả?

- À... không... không buồn cười đâu. - Lam vừa cố nhịn cười vừa nói.

Xanh hạ tay xuống, dúi cái kẹo ổi vào tay Lam rồi nói:

- Lam đừng khóc nữa, trước tôi cũng ngã đập đầu vào bậc thang, tưởng đâu vỡ đầu rồi, thế mà mấy hôm là khỏi thôi à.

Lam nhìn chiếc kẹo ổi trên tay, nước mắt lại trào lên làm mờ đi tầm nhìn, lòng cô chợt nặng trĩu, tựa như những đám mây xám xịt ngoài kia, đem những nỗi buồn, sự tủi thân kìm nén trong lòng bao lâu nay hóa thành dòng nước mắt mặn chát.

Xanh thấy con bé lại khóc, luống cuống chẳng biết phải làm sao, cuối cùng quyết định mặc kệ cho cô khóc, lặng lẽ lấy thêm một cái kẹo nữa từ trong túi ra và ăn. Đoạn, cậu dựa lưng vào tường và khép hờ mắt lại, vắt óc suy nghĩ tí nữa sẽ phải ứng phó thế nào với trận đánh mắng của bố mẹ.

Lam ngẩn ngơ một hồi rồi mới bóc kẹo bỏ vào miệng, con bé nắm chặt cái vỏ kẹo trong tay, rồi dùng cánh tay quệt ngang mặt để lau hết nước mắt. Sau đó, con bé lén quay sang nhìn cậu bạn bên cạnh, giữ trọn hình dáng của cậu ấy vào trong ánh mắt. Cậu bạn mập mạp, lúc nào cũng mỉm cười đối mặt với tất cả các vấn đề, khác hẳn với Lam, dù gặp bất cứ vấn đề gì đều sẽ lựa chọn rơi nước mắt.

Vị ngọt của kẹo ổi lan tỏa trong khoang miệng, dường như đã rót thêm sự ngọt ngào giữa cơn mưa rào mùa hạ vào nơi đầu tim của cô bé. Ngoài trời cơn mưa vẫn rả rích rơi, thỉnh thoảng lại có vài đợt sấm rền vang trời, xé toạc màn mưa trắng xóa.

Xanh nhắm mắt, nhưng không tài nào ngủ được, thế là lại hé mắt ra nhìn, thấy cô bạn đang tủm tỉm cười, cậu chợt thấy vui vui trong lòng. Lam cười lên trông xinh lắm, đôi môi hồng tựa hoa đào đầu xuân cong lên như vầng trăng khuyết, có chút gì đó e thẹn của nụ hoa quỳnh ban đêm. Nhưng mà cô bạn này ít cười quá, dường như nụ cười ấy luôn bị mây đen che phủ, lặng lẽ đổ mưa.

- Lam cười xinh thật đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro