Chương 23: Song sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hikari sững sờ, cổ họng cô nghẹn cứng không nói được tiếng nào. Vết thương trên trán khá sâu, đến mức máu chảy ra cũng nhiều thế này.

- Hikari! - Hoshi vội chạy lại chỗ cô, đau lòng nhìn vết thương trên trán của cô. Rồi anh không kìm được cơn giận, quay sang trừng mắt nhìn Hitoshi, gằn giọng. - Hanagato Hitoshi, cậu quá đáng rồi đấy.

Lúc nhìn thấy Hikari ngã xuống, Hitoshi mới kịp tỉnh táo lại. Cơn giận khiến anh mất khôn, không kịp để ý chân của cô ấy đang băng bó, hẳn là đứng không vững.

"Dám bảo cậu không sao... Cậu không nói thì làm sao tôi biết được chứ?" Hitoshi nghiến chặt răng.

Anh đã hối hận, anh đã tự trách mình, nhưng anh nhìn cảnh Otaka Hoshi đỡ lấy cô ấy, nhìn cảnh Hikari phủ mình trong lòng anh ta, cơn giận trong lòng Hitoshi lại trào lên vô cớ.

Hitoshi cuộn tay thành nắm đấm, bao nhiêu gân guốc nổi lên vì cơn thịnh nộ. Anh chẳng nói một lời nào, vội bỏ đi...

...

Vừa nhìn thấy Kazumi, Hitoshi vội vàng chạy lại, ôm chặt em gái anh vào lòng.

Cô thoáng ngạc nhiên vì hành vi đột ngột của anh trai, nhưng ngay lập tức những cơn run rẩy không biết do tức giận hay căm uất truyền đến từ cơ thể to lớn của Hitoshi.

- Anh đừng lo, Hitoshi. - Câu nói đầu tiên của cô kể từ khi bị tấn công lại là vì yếu ớt trước anh trai song sinh của mình.

Một lúc sau, anh mới buông em gái ra. Cổ áo của cô bị xé rách một mảng lớn, chiếc áo khoác của Kirihito đã trùm lấy để che chắn cơ thể cô. Cả người Kazumi xây xước khắp nơi, bàn tay bị vết dao đâm sâu đã được khâu lại, băng bó chặt.

- Anh xin lỗi, anh đã hứa sẽ bảo vệ em nhưng lần này anh lại không làm được gì cả. Chắc em đã rất hoảng sợ... - Giọng của Hitoshi nghẹn lại.

- Xin lỗi, tôi cũng đi cùng nhưng lại không bảo vệ được em ấy. - Kirihito cúi mặt, lí nhí. - Hôm nay tôi đã không hoàn thành được lời hứa với cậu.

Thật sự, nếu không có Kazumi ở đây, anh rất muốn trút cơn giận dữ lên Kirihito, muốn đè cậu ta ra đánh cho thỏa sự phẫn nộ và cả sự bất lực của chính mình. Hitoshi hiểu rõ Kirihito cũng đã tự trách mình rất nhiều, anh biết cậu ta yêu thương em gái anh còn hơn cả anh, nhưng anh vẫn muốn đấm cậu ta.

Vì lúc cậu ta bảo anh rằng muốn nghiêm túc yêu thương Kazumi cả đời này, anh đã bắt cậu ta hứa không được để Kazumi tổn thương, phải liều mạng bảo vệ em ấy lúc anh không ở bên cạnh.

- Tôi sẽ tính sổ với cậu sau, tôi còn sẽ xem xét tư cách thay tôi bảo vệ Kazumi của cậu. - Hitoshi trừng mắt, giọng điệu này cho Kirihito biết anh không hề nói đùa, anh ta thật sự tức giận vì những chuyện đã xảy ra với Kazumi hôm nay.

Nhưng Kirihito cũng muốn đấm Hitoshi lắm.

Anh đã chứng kiến cảnh Hitoshi nổi cơn giận với Hikari, toan trách mắng anh rằng Hikari cũng là nạn nhân trong câu chuyện này, cô ấy cũng đang hoảng sợ. Anh biết sự quan tâm đặc biệt mà Hikari dành cho Hitoshi, nên anh cũng muốn trút giận lên bạn mình hộ Hikari lắm.

Chỉ là, anh lại hiểu được cảm xúc của bạn anh, hiểu rằng nỗi ám ảnh của Hitoshi từ đâu mà có.

.

.

.

Cùng là anh em sinh đôi, nhưng Kazumi lại luôn xuất sắc hơn anh.

Những ngày đầu tiên hai người họ cùng đến trường tiểu học, họ vào cùng một lớp, học chung những môn học, kể cả cùng những lớp học thêm. Cả hai đều được gọi là những thiên tài thừa hưởng gen lãnh đạo xuất sắc của cha mẹ. Từ lúc Hitoshi nhận thức được, những người mới gặp anh đều gọi anh, "Đứa nhỏ trong cặp song sinh nhà Hanagato đây mà."

"Cháu là Kazumi hay là Hitoshi đấy?"

Từ khi còn rất nhỏ, dù khác giới tính nhưng anh và Kazumi có ngoại hình rất giống nhau, và ngoại trừ người thân thì chẳng ai phân biệt được, cho đến khi lớn lên thì cái tên Hanagato Hitoshi cũng chẳng thể tách ra khỏi "cặp song sinh Hanagato" được...

...

Năm anh tám tuổi, ngày trả bài kiểm tra, Hitoshi đạt 496 điểm cho năm môn, đứng thứ hai cả trường. Còn người đứng nhất vẫn sẽ như mọi khi, đương nhiên là em gái song sinh của anh Kazumi với số điểm tuyệt đối.

Đại hội thể thao ở tiểu học, ở những môn thi cá nhân liên tiếp ba năm, thành tích của Kazumi cũng luôn luôn vượt trội hơn anh.

Năm anh mười tuổi, khi mà cha mẹ luôn luôn đưa hai đứa nhỏ đi cùng nhau đến mọi nơi, ngày hôm đó cha anh đã mang anh đến trụ sở của tập đoàn Hanagato và bảo với anh:

- Tập đoàn Hanagato là ông nội con đã trao lại cho ta, ta đang tiếp tục phát triển nơi này, và hôm nay ta muốn biết liệu con có muốn trở thành lãnh đạo của doanh nghiệp với hàng chục năm lịch sử này không.

Ánh mắt anh sáng rực lên, lấp lánh.

- Đương nhiên rồi ạ, con sẽ cố hết sức.

Bởi vị bóng hình quyết liệt và tỏa sáng của cha mẹ anh chính là điều mà anh ngưỡng mộ và theo đuổi từ lần đầu tiên anh nhìn thấy.

Một vương quốc không thể có hai vua, cha không thể để tập đoàn được làm chủ bởi cả một cặp song sinh được.

Cha anh bế bổng anh lên, đặt lên chiếc ghế xoay lớn và êm khác lạ mà cha anh thường ngồi làm việc. Ông xoay ghế ra mặt cửa sổ lớn, nơi cả thành phố Tokyo nằm trong tầm mắt anh, nơi đường chân trời dường như ở rất xa kia cũng có thể nhìn thật rõ.

- Vị trí này rất áp lực, nó đòi hỏi bờ vai con phải thật vững để gánh vác.

Hitoshi ngoảnh sang hai bên, đều không có ai. Anh đang ngồi trên chiếc ghế này, một mình.

- Cha ơi, chiếc ghế này chỉ có một sao?

- Đúng vậy đấy, Hitoshi. - Hanagato Shukasa xoa đầu con trai mình, dịu dàng. - Khi lớn lên, con sẽ đứng trên đỉnh một mình và phải chịu trách nhiệm cho sự phồn vinh của tập đoàn và toàn thể nhân viên làm việc cho con. Vì thế, con phải cố gắng nhiều lên để xứng đáng nhé.

Từ khi sinh ra, bên cạnh anh luôn có Kazumi. Dù có đi đâu vẫn sẽ là hai người họ, cùng sóng vai, cùng nhau làm mọi thứ.

- Nhưng mà con không đủ giỏi như... người khác. - Hitoshi cụp mắt, lí nhí. Cụm từ "như Kazumi" đã không thể thốt ra vào những khoảnh khắc cuối.

Sự tự tin của Hitoshi biến mất đi trong chốc lát, khiến Shukasa thoáng sửng sốt. Anh vội vàng phủ nhận:

- Sao con lại nghĩ thế chứ? Con là con trai của ta mà, luôn luôn giỏi giang từ lâu nay rồi.

À, ra vậy, là con trai...

Lúc đấy, Hitoshi đã xuất hiện suy nghĩ rằng vì mình là con trai, nên cha mới chọn mình, và anh cảm thấy nếu như Kazumi cũng là con trai thì hẳn cha sẽ chọn em ấy.

Vì anh là con trai...

Năm hai người họ mười tuổi, Hitoshi bắt đầu giữ khoảng cách với Kazumi, dù cho em gái anh có kiên trì bám theo anh như thế nào. Và rồi mối quan hệ của hai người họ rơi vào bế tắc tưởng như không thể nào giải quyết được.

.

.

.

Ba năm sau đó...

- Nè Hanagato, nãy tao thấy em gái mày bị mấy anh khóa trên gọi ra đấy.

- Lại tỏ tình với con bé chứ gì? - Hitoshi đột nhiên cảm thấy rất tức giận chỉ bởi vì đứa bạn nhắc đến Kazumi vào thời điểm hiện tại. Bước chân của anh nhanh hơn, làu bàu.

- Tao thấy không ổn đâu, tận ba tên lận, tỏ tình sao lại đi đông thế làm gì? Chúng nó còn xăm trổ nữa. - Tên nhóc kia vẫn tỏ vẻ lo lắng. - Vẻ mặt của mấy tên đó như đang âm mưu gì ấy, tao nghĩ mày thử đi kiếm Kazumi xem sao.

- Hả? Kazumi mạnh hơn tao đấy, con bé mạnh như quỷ, ba đứa thì làm được gì nó?

Hitoshi càng bực dọc, sải bước nhanh hơn. Khi nào cũng vậy, cái gì Kazumi cũng giỏi hơn anh.

- Mày điên à? - Tên nhóc kia sửng sốt. - Ba năm trước thì Kazumi có thể mạnh hơn mày, nhưng cô ấy là con gái đấy? Ở tuổi phát triển thì sự khác biệt về thể chất giữa nam với nữ rất khác nhau, làm sao có chuyện em gái mày bình yên vô sự khi ở chung với ba thằng lớn hơn nhiều tuổi chứ?

Bước chân của Hitoshi chậm lại, quay đầu nhìn đứa bạn, trán nhíu chặt:

- Ý mày là bây giờ tao mạnh hơn em ấy, chỉ vì tao là con trai?

Lại là câu chuyện giới tính, cũng như ba năm trước lúc cha anh chọn anh là người thừa kế tập đoàn Hanagato cũng chỉ vì anh là con trai.

Hitoshi bỏ đứa bạn lại, chạy thẳng ra cổng trường. Hôm nay mẹ cô sẽ đến đón hai anh em, nên anh không thể bỏ về trước được.

Ba năm nay, anh không còn thân mật với Kazumi khi ở trường, từ lâu hai đứa cũng không còn cùng đi học, cùng về nhà. Nhưng hôm nay là ngày hiếm hoi mẹ họ muốn đón hai anh em về nhà lớn ăn tối với ông bà nội, nên họ đã thống nhất sẽ về cùng nhau.

Thấy anh leo lên ghế sau một mình, mẹ anh Hanagato Yui ngạc nhiên hỏi:

- Kaa-chan đâu rồi?

- Có anh khoá trên tỏ tình với em ấy, chắc em ấy sẽ ra sau. - Hitoshi cố giấu đi vẻ mặt phức tạp khi vừa lớn tiếng với đứa bạn.

- Ra vậy, Kaa-chan rất đáng yêu nhỉ? - Yui gật gù.

Anh hướng mắt về phía cổng trường. Mọi người đã về hết rồi, sân trường thật thưa thớt, yên tĩnh và buồn chán, nhưng anh vẫn nhìn.

Anh biết chứ, em gái anh xinh xắn, thông minh, mạnh mẽ, lanh lợi, ai cũng thích em ấy.

- Hôm nay có kết quả bầu hội trưởng hội học sinh. Kazumi đã trở thành hội trưởng trẻ nhất trong lịch sử học viện Stars. - Hitoshi nghiêng đầu, bực dọc kể lại như thể muốn giải tỏa những áp lực này với mẹ của mình. - Con cũng ứng cử, nhưng họ bảo con làm hội phó. Con không thích nên con từ chối rồi.

Yui bắt đầu đoán ra được điều gì đó từ con trai mình.

- Đúng vậy nhỉ, cùng là anh em song sinh nhưng không phải cái gì cũng có hai cái. - Yui gật gù theo. - Hoá ra con giận dỗi em là vì chuyện em con luôn giỏi hơn con ư?

- Hả? - Hitoshi sửng sốt. - Sao mẹ biết?

Yui xoay hẳn người lại, cùng nói chuyện với con trai của mình:

- Cha mẹ biết hai đứa có vấn đề gì đó, lúc ở nhà có cha mẹ thì vẫn giả vờ thân thiết, nhưng thực chất lại giữ khoảng cách với nhau. Ta không dám can thiệp vì Hii-chan không tâm sự với ta.

Cậu nhóc đỏ bừng mặt lên:

- Không phải vậy...

- Hả? Không phải hai đứa giận nhau ư?

- Không, con không giận em ấy, em ấy cũng chẳng có vấn đề gì với con. Chỉ có con mới giữ khoảng cách với em ấy. - Hitoshi lí nhí.

Yui vẫn im lặng, lắng nghe câu chuyện mà khó khăn lắm con trai cô mới mở lòng chia sẻ với cô.

- Vậy là con ngại với em ấy vì cha chọn con là người thừa kế tập đoàn Hanagato? - Yui sửng sốt lặp lại. - Con cho rằng con cướp đi thứ thuộc về Kaa-chan, vì Kaa-chan xuất sắc hơn con nhưng chỉ vì con là con trai nên cha mới chọn con sao?

Hitoshi gật đầu.

Yui khẽ thở dài một tiếng, vươn tay ra xoa đầu con trai mình:

- Hii-chan, Kazumi sẽ là người thừa kế tập đoàn SYC từ ta. Đây cũng là sự lựa chọn của em gái con.

- SYC là công ty con của tập đoàn Hanagato mà?

- Không phải vậy. - Yui cười trừ, vội vàng phẩy tay. - SYC hoạt động độc lập do ta sáng lập và điều hành. Tập đoàn SYC hỗ trợ tập đoàn Hanagato và ngược lại. SYC là một trong năm tập đoàn lớn mạnh nhất Nhật Bản cùng với Hanagato đấy.

- Nhưng không thể phủ nhận việc cha chọn con vì con là con trai. - Hitoshi gào lên. - Xét thành tích nào Kazumi cũng giỏi hơn con cơ mà.

Yui mỉm cười búng nhẹ trán đứa con trai nhỏ, nhẹ nhàng:

- Đứa ngốc này, thương trường không nhìn điểm số để đánh giá năng lực, cả ta và Shukasa đều có cách đánh giá về tiềm năng lãnh đạo của các con. Hồi còn đi học, ta luôn đứng hạng nhất còn Shukasa luôn quanh quẩn trong top 10, top 20. Nhưng bây giờ cha con vẫn là một doanh nhân xuất sắc hơn ta.

Ánh mắt của Hitoshi cụp xuống, có vẻ vẫn không phục.

- Hii-chan có biết tại sao Kaa-chan lại muốn lựa chọn SYC không?

Cậu nhóc lắc đầu.

- Hôm đó, Kaa-chan đã đến và nói với ta như này...

"Mẹ Yui, lúc chiều con và Hitoshi cùng xem bản nháp báo cáo tài chính cuối năm của tập đoàn Hanagato. Con đọc mãi cũng chỉ hiểu tại sao họ trình bày như thế, nhưng anh Hitoshi đã chỉ ra cho cha thấy lỗi sai trong cách tính lợi nhuận ròng của nhân viên. Anh ấy rất giỏi đúng không? Dù con với anh ấy cùng là sinh đôi nhưng anh ấy nhạy bén hơn con, chỉ vì con là con gái sao?" Kazumi hoảng hốt, ánh mắt long lanh chực khóc.

Yui vội vàng ôm con gái, phủ nhận ngay lập tức. "Ai nói với con như vậy chứ? Thật tệ."

"Là Torino khoá trên. Con thắng tên đó trong cuộc thi nghiên cứu trên trường, tên đó bảo với con là 'Chăm chỉ thế để làm gì, dù sao mày cũng là con gái, đâu thể thừa kế với anh trai mày.' Thế nên con..."

"Đừng nghe người khác, ta cũng là phụ nữ mà, ta cũng..." Yui đang nói thì thoáng ngừng lại. Cô nghĩ không nên để con gái mình biết chuyện cô từng thất bại với tập đoàn Satake từ cha mình vào thời điểm con gái mình đang nhạy cảm như thế. "Tập đoàn Hanagato của Shukasa và tập đoàn SYC của ta hoạt động độc lập, hai đứa sẽ lựa chọn một trong hai để tiếp quản. Không có chuyện vì con là con gái mà con phải chịu thiệt với Hii-chan."

Kanami ngước đầu, vội vàng dụi mắt. "Nếu thế thì con có thể thừa kế tập đoàn SYC được không?"

Yui gật đầu. "Đương nhiên rồi. Nhưng tại sao lại là SYC mà không phải tập đoàn Hanagato?"

"Tập đoàn SYC mới thành lập nhưng đã bắt theo tập đoàn Hanagato rất nhanh. Hitoshi giỏi như vậy, con nhất định sẽ cố gắng để không thua anh ấy." Kazumi bày ra vẻ mặt rất quyết tâm. "Cha cũng bảo mẹ đã hỗ trợ cha rất nhiều, nên con muốn phát triển SYC, tâm huyết của mẹ để hỗ trợ Hitoshi trong tương lai. Vì con là em gái của Hitoshi mà."

- Đấy, Kaa-chan nói với ta vậy đấy, Hii-chan. - Yui dịu dàng kể lại câu chuyện từ ba năm trước.

Hitoshi trợn tròn mắt, sửng sốt vì câu chuyện này.

- Em ấy ngưỡng mộ con sao? - Anh căn bản không tin vào chuyện này, chuyện mà đứa em gái song sinh luôn vượt lên anh chạy trước khiến anh đố kỵ, hoá ra lại luôn cố gắng để bắt kịp anh.

Hitoshi vội vàng mở cửa xe, luống cuống nhảy xuống:

- Con đi tìm em ấy.

- Hả? Không phải Kaa-chan đang nói chuyện với anh nào khoá trên sao? Con đi xem làm gì?

- Ai thích Kazumi thì con cũng phải duyệt chứ, vì con là anh trai của em ấy mà. - Hitoshi quay đầu, ngước mắt nhìn mẹ anh, mỉm cười.

Rồi cậu nhóc đóng sầm cửa xe, hối hả quay trở lại sân trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro