Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Anh Chiến, anh đang ở đâu "

Nhất Bác gấp gáp gọi cho Tiêu Chiến và chạy khỏi nhà của Tiêu Vĩ, vì cậu phải lên đường tìm anh ngay lập tức, mong có thể ngăn chặn kịp chuyện xấu xảy ra.

" tôi hả? Tôi đang trên đường ra ngoại thành "

" vào đường cao tốc chưa? "

Nhất Bác nhanh vào xe đàn em mình mang đến để lái đi, tuy nhiên vẫn giữ điện thoại nói chuyện với anh.

" vào rồi, sắp tới ngoại thành rồi "

" tiêu rồi "

Nhất Bác tắt nhanh điện thoại, nổ máy chạy đi. Tiêu Chiến rất ngạc nhiên, cậu nói thế là có ý gì?

Nhưng còn chưa hết thắc mắc thì đã nhận được cuộc gọi từ Tiêu Vĩ. Ông không cho anh lên tiếng mà hỏi trước.

" con thử thắng xe xem có được không? "

" dạ? "

Tiêu Chiến còn chưa thắc mắc xong chuyện của Nhất Bác thì lại cộng thêm Tiêu Vĩ, điểm bất thường ở hai người họ làm anh ngơ ngác.

" con thử thắng đi, đừng hỏi nhiều "

Tiêu Chiến cũng đành làm theo thôi, nhờ vậy anh mới biết thắng không được...anh thử mấy lần đều nhận lại kết quả y chang nhau...

" sao...con thắng được không? "

Thấy anh cứ lặng yên thì Tiêu Vĩ nóng lòng hỏi. Anh lắp bắp bảo không.

" chết rồi "

Tiêu Vĩ cũng tắt điện thoại, kêu người định vị xem xe của ông đang ở đâu để đến chỗ đó với Tiêu Chiến.

Cậu thì nói tiêu rồi, ông cũng nói chết rồi và Tiêu Chiến thấy mình xong đời rồi. Mặt anh thoáng trắng bệch, môi mấp máy vì lo lắng.

May là hiện tại còn đang trên đường cao tốc, nhưng một hồi vào khu dân cư thì phải làm sao đây? Đèn xanh đèn đỏ gì đó làm sao để thắng cho ngừng lại đây?

" sao vậy chứ...sao lại... "

Tiêu Chiến có thể nhảy ra khỏi xe, nhưng điều đó có phải là tốt khi nó vẫn còn chạy? Để giữ an toàn cho bản thân thì lại đổi bằng họa lớn và sự an nguy của nhiều người, anh thấy mình làm không được rồi.

Tiêu Chiến phải làm thế nào bây giờ, vừa lo vừa sợ, lòng còn nóng ruột, chuyện đau đầu này khiến mặt anh càng trở nên khó coi.

Nhất Bác chạy với tốc độ cao đến chỗ Tiêu Chiến, cậu mặc kệ có cảnh sát giao thông thổi còi bảo dừng hay rượt theo, vì những người thi hành công vụ đó đã được xử lí bởi đàn em của cậu rồi.

Từ chỗ Nhất Bác đến nơi của Tiêu Chiến mất khoảng 20 phút, chưa kể trong thời gian đó xe anh vẫn tiếp tục di chuyển, cậu chẳng phóng xe như bay thì làm sao kịp đây?

Dần đã vào khu có người ở, Tiêu Chiến càng thấy lòng phập phồng lo sợ. Anh chết cũng không đáng tiếc, chỉ sợ liên lụy mọi người mà thôi.

Với người có tinh thần vì nước vì dân như Tiêu Chiến thì có bao giờ đặt nặng tính mạng của mình đâu, toàn lo cho những người ngoài mà thôi.

Cũng có nhiều trường hợp, cứu được người ngoài, bảo vệ được người lạ. Nhưng lại chẳng giúp được người thân và lo được cho bản thân.

" phải làm sao đây? "

Tay Tiêu Chiến nhẹ nhẹ vỗ vào vô-lăng . Vẻ mặt của anh giờ không biết tả sao cho đúng. Anh hạ ga xuống thấp nhất, để xe đi tới tốc độ rùa bò. Phòng khi có trường hợp không may thì đối phương cũng chẳng có thương tích nặng nề.

Cuối cùng Nhất Bác cũng đã thấy được xe của Tiêu Chiến, nhưng còn chưa kịp nghĩ ra cách để chặn lại thì đèn giao thông đã sắp chuyển sang màu đỏ, chỉ còn không quá 10 giây nữa thôi.

Xe của Tiêu Chiến không dừng lại được thì sẽ gây ra tai nạn, và người bị thương nặng nhất chính là anh. Cậu không thể để kế hoạch của mình liên lụy đến anh.

Cậu không thể để Tiêu Chiến trả giá thay cho Tiêu Vĩ được, không thể được.

" kết thúc rồi sao? Xong rồi sao? "

Tiêu Chiến sớm đã nghĩ ra kết cục nên mặt không có gì gọi là hoảng hốt, anh hít một hơi sâu và nhắm chặt mắt.

Tiêu Chiến biết rõ, sau vài giây nữa thôi. Một trận tai nạn liên hoàn sẽ xuất hiện, và mạng anh có giữ được hay không thì chẳng đảm bảo được.

Trong đầu Nhất Bác giờ này chỉ biết có an nguy của Tiêu Chiến, cậu chẳng bận tâm đến thân mình nữa, đạp ga lái xe vụt lên trước rồi rẽ ngang chắn đầu xe của anh.

Nhất Bác làm vậy là để xe của Tiêu Chiến đâm thẳng vào hông xe của cậu. Do xe của anh còn nổ máy nên khi đụng rồi vẫn còn tiếp tục chạy, đẩy xe của cậu đi thêm một quãng mới hoàn toàn dừng lại.

Tiêu Chiến tỉnh lại đã thấy mình đang ở bệnh viện, chống tay ngồi dậy thì thấy có chút choáng váng.

" anh Tiêu, anh đừng gấp ngồi dậy "

Cô y tá đang từ ngoài bước vào thấy Tiêu Chiến cho tay đỡ trán liền gấp gáp bảo.

" không sao đâu... "

Anh chỉ choáng và đầu hơi đau một chút thôi, đâu có gì nghiêm trọng mà sợ.

" à mà, cái người được đưa vào đây cùng tôi, đang ở đâu vậy? "

Tiêu Chiến không biết mình đã đụng trúng ai, nhưng lúc được đưa vào bệnh viện thì ý thức anh chưa mất đi hoàn toàn, chỉ là trán đập vào vô-lăng khá mạnh nên chảy máu. Thành ra lúc chuyển lên xe cấp cứu, anh mơ hồ có nghe được tiếng của những người dân nói, nhờ đó mới biết còn một người nữa theo anh vào đây.

" người đó, đang nằm phòng cạnh bên đó ạ "

Tiêu Chiến liền rút kim nước biển ra rồi đi qua hỏi thăm, không phải anh sơ suất mới gây ra tai nạn nhưng tông trúng người ta thì là lỗi nơi anh rồi.

Nên Tiêu Chiến nghĩ rằng phải qua xin lỗi và đền bù. Cô y tá cũng chẳng dám ngăn anh rút kim, vì cô biết rõ gia thế anh, vậy thì ý anh đã quyết cô có thể cản sao? Do đó mà phải ngậm câm.

Tiêu Chiến bước xuống giường nhưng thấy cơ thể mình vẫn còn chút ảo giác như đang lơ lửng, có thể đầu bị va đập mạnh nên chưa trở lại bình thường được. Anh cố tựa vào bức tường, lần vách mà đi đến phòng cạnh bên.

Tiêu Chiến mở cửa phòng ra mới phát hiện đối phương là Nhất Bác, lúc này lòng anh liền giật thót và mang theo sự cả kinh.

" sao....sao lại là em ấy? "

Anh đi nhanh lại và ngồi xuống giường nhìn cậu vẫn còn bất tỉnh, đầu bị quấn một lớp băng khá dày.

" Nhất Bác, Nhất Bác "

Nhất Bác còn đang hôn mê, Tiêu Chiến có gọi thế nào thì cũng chẳng có hồi âm. Anh thở dài mấy hơi chứa đầy phiền muộn, lo âu và nhìn cậu nằm yên bất động.

Tiêu Chiến thì băng cái trán thôi, còn cậu băng hết cái đầu. Nhìn vào cũng biết ai nặng hơn ai, vì thế mà lòng anh lo chết đi được. Tai nạn giao thông dù nặng nhẹ cũng để lại các di chứng khó lường, vì thế mà anh sợ đến ruột gan đều nóng xót.

" em tỉnh lại đi được không? "

" tôi đã tỉnh rồi này, em cũng tỉnh lại đi chứ "

Tiêu Chiến cầm tay cậu lên, mềm mỏng nói vài lời bằng giọng ngọt dịu. Bây giờ cậu mở mắt thì anh mới an tâm được, chứ nằm một chỗ như thế làm anh bất an lắm.

" tôi lo cho em lắm, tỉnh lại đi mà "

Tiêu Chiến đem bàn tay Nhất Bác áp luôn vào mặt mình. Cậu tuy không cao bằng anh, nhưng bù lại bàn tay rất to, to hơn cả tay của anh.

" xưng anh đi, em tỉnh "

" anh lo..... "

Tiêu Chiến nghe bảo liền làm theo, nhưng nói được nửa câu thì ngưng lại vì biết mình bị dụ rồi. Anh nổi đóa còn ngượng ngùng, đem tay cậu quăng xuống một cái phịch rồi đứng lên rời đi.

" ...anh, a.... "

Nhất Bác biết Tiêu Chiến giận và bỏ rơi cậu nên ngồi nhanh dậy cho tay níu anh lại, nhưng ngồi quá gấp làm đầu cậu phát đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro