chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàng mi của Kiều Phác khẽ động , báo hiệu là anh đã tỉnh . Anh từ từ mở mắt , tầm nhìn ban đầu khá mơ hồ , sau vài lần nheo mắt thì trong trẻo trở lại...

Anh nhớ là bị tên đó đâm trúng tay một nhát rồi gặp Di Chung và sau đó là rơi vào màn đêm , vậy chắc có lẽ tên sát nhân đã bị bắt rồi...

Kiều Phác nhẹ đưa cái tay bị thương lên , nó đang được quấn một lớp băng không quá dày...

" tôi ngủ bao lâu rồi ? "

Kiều Phác chống tay ngồi dậy hỏi cô y tá đang chỉnh nước biển cho mình , cô ấy nhỏ nhẹ đáp rằng

" một đêm thôi "

" tay của tôi...vẫn ổn đúng không ? "

Tuy Kiều Phác không học y , nhưng cũng biết chút chút để có gì còn tự xử lí các vết thương gấp được . Thành ra anh biết được bị đâm như thế không chỉ xương chịu tổn thương mà cả mạch tay đều có vấn đề...

Mạch tay hay gân tay nối lại được là chuyện không quá khó vì y học ngày càng tiến bộ , nhưng vấn đề nằm ở mức độ bình phục là bao nhiêu phần trăm...

Có người đã tàn phế cả đời , cả cử động ngón tay cũng chẳng được...nghĩ đến chuyện mình lỡ giống như bọn họ thì anh buồn khôn nguôi...

" không sao đâu Kiều thiếu gia , anh đừng có lo...1 tháng nữa bình phục rồi sẽ hoạt động bình thường trở lại thôi "

" cảm ơn cô "

Anh nghe vậy thì an tâm rồi , một tháng cũng chẳng quá lâu...

" Anh tỉnh rồi à ? "

Di Chung bên ngoài đi vào miệng cười tươi hỏi , cậu đang vui lắm đó...lát nữa là được thấy anh phát cuồng rồi

" lại là cậu nữa à "

Tự dưng tỉnh lại gặp Di Chung thì tâm trạng Kiều Phác cũng tốt lên , khi mở mắt thấy cạnh người có người trông nom lòng cũng ấm áp hơn...

" đúng a...tôi mới đi mua thức ăn trưa thì anh đã tỉnh rồi , lúc tôi canh thì anh không chịu tỉnh đâu "

Di Chung như đang hờn trách mà nói , Kiều Phác mím môi cười nhẹ một cái rồi hỏi

" bắt được rồi đúng chứ ? "

" được rồi , nhờ công của anh cả đó "

Di Chung đặt hộp thức ăn xuống bàn , lấy canh gà hầm múc ra tô cho Kiều Phác và đáp lại câu hỏi của anh...

Kiều Phác gật gật đầu , bắt được kẻ gây án là mừng rồi , công tính của ai cũng được...Kiều Phác cũng không quan tâm đến mấy cái hư danh đó lắm , anh luôn cần hữu thực mà thôi...

" à...cậu đưa điện thoại cho tôi đi "

Kiều Phác muốn gọi về sở để xem thử kẻ sát nhân có đồng ý hợp tác điều tra hay không ?

" đợi tôi "

Cậu mở ngăn tủ , tháo cái túi nilông loại nhỏ đang chứa điện thoại ra rồi đưa cho anh...

Tay phải tổn thương , muốn bấm cái gì cũng phải bằng tay trái...nên anh nhẹ đưa cái tay bị thương lên để nhận lấy điện thoại , mang danh là cổ tay đau nhưng không gây trở ngại hay bất tiện gì cho việc nâng lên hạ xuống cả...

Nhưng khi Di Chung để điện thoại lên tay thì Kiều Phác không giữ được , cứ thế mà nó trượt khỏi lòng bàn tay anh rơi luôn xuống giường...

Mặt Kiều Phác lập tức cả kinh , mọi cảm xúc đều đông cứng , anh nhìn bàn tay mình một lúc rồi quay sang nhìn Di Chung , cậu sớm đã biết nhưng lại diện ra bộ mặt ngạc nhiên đối diện với anh

Tình hình của Kiều Phác , Di Chung đã hỏi bác sĩ rồi , nên đều biết tất cả...cộng thêm biểu hiện như day dứt lương tâm của cô y tá sau khi rời khỏi phòng này cậu cũng đã thấy qua...

Cô là đang nói dối Kiều Phác , nhưng cậu tại sao phải hùa theo cô ấy ? Cho anh biết sự thật để sau này khỏi bỡ ngỡ cũng tốt mà...

Dù gì giấu được một lúc , đâu được suốt đời . Chỉ là Di Chung thật quá máu lạnh rồi , anh mới mừng là tay mình sẽ bình phục thì cậu làm vậy có khác gì đẩy anh rơi xuống vực thẳm ? đáng buồn mà...

Mặt Kiều Phác vẫn còn đơ ra , sau đó khẽ chớp chớp mắt vài cái...đưa tay nhặt điện thoại lên lần nữa . Lòng anh giờ khá căng thẳng cũng như lo sợ , đến nước bọt cũng nuốt liên tục...

Kiều Phác ra sức thì có thể cầm được điện thoại lên , nhưng giơ không quá cao thì nó lại rơi xuống lần nữa .

Ngoài cổ tay phát lực ảnh hưởng đến vết thương thì cái mấu chốt quan trọng nhất là do Kiều Phác thấy mỏi điếng khi giữ điện thoại , tựa như anh phải cầm một thứ gì đó rất nặng so với sức chịu đựng của mình...

Mà cầm điện thoại thôi đã thấy không xong và rất mỏi như thế thì vốn không bình thường chút nào...

" sao lại như vậy ? Sao lại như vậy chứ ? "

Giọng của Kiều Phác hơi cao một chút , bắt lấy tay của Di Chung sốt sắng hỏi

" thì tay anh mới bị thương mà...chờ đến khi hồi phục sẽ ổn thôi "

Di Chung cũng vờ an ủi Kiều Phác , anh thôi giữ tay cậu...nhẹ lắc đầu vài cái , miệng thì lẩm bẩm

" không đúng...không đúng đâu "

" sẽ không sao , không sao đâu "

Di Chung nhìn anh cũng thấy tội đó , vừa mới trải qua cuộc tiểu phẫu...giờ lại phải lắng lo về tình trạng của tay , mặt anh sớm đã nhợt nhạt...giờ càng khó coi...

" nếu do chưa bình phục thì sẽ thấy đau khi cố gượng , còn này chính là không còn sức lực để cầm nắm . Hai cái này đâu có giống nhau đâu "

Kiều Phác thật sự đã biết chữ sợ viết ra sao , đến khóe mắt cũng đọng nước và đỏ hoe . Anh có thể phân biệt được cái nào là do quá đau không giữ nổi , cái nào là do không có lực để níu...

" gọi bác sĩ...gọi bác sĩ cho tôi đi "

Bộ dạng của Kiều Phác thập phần gấp gáp , kỳ thật điều này rất bất thường , cánh tay vô lực sao có thể xem nhẹ được ?

Do đó anh muốn cùng bác sĩ nói chuyện để biết rõ tình trạng của mình . Di Chung cũng muốn anh biết sự thật nên vâng lời đi ngay...

Cậu đứng ở bên ngoài có thể loáng thoáng nghe được vài câu đối thoại giữa anh và bác sĩ

Bác sĩ bảo rằng sau một tháng thì tay sẽ bình phục , nhưng chỉ cầm được điện thoại hay đũa muỗng chứ nặng như một ly nước lọc thì không vì chuyện khôi phục bình thường như lúc trước là chẳng bao giờ xảy ra...

" cút ra ngoài "

Di Chung giật cả mình khi nghe Kiều Phác thét lớn . Anh sau khi biết rõ thì không thể kiểm soát được cảm xúc nữa rồi...

" Kiều thiếu gia...cậu đừng quá kích động..."

" tôi bảo ông cút ra ngoài , cút ra ngoài "

Giờ này hình tượng nhã chính gì đó Kiều Phác chẳng màng đến nữa . Phong thái lễ nghi thì đã sao ? Tay của anh gần như tàn phế đến nơi rồi còn phải chú ý chừng mực nữa sao ?

" Kiều thiếu gia bớt đau buồn "

Vị bác sĩ này chữa không khỏi cũng cho Kiều Phác lòng cũng rất lo sợ , vì nếu anh trách tội xuống có thể cả bệnh viện cũng phải đóng cửa chứ nói chi đến cái bằng hành nghề của ông...

" cút...cút , cút hết đi "

Anh đem gối nằm và các vật dụng trên bàn quăng hết , từng âm thanh đổ vỡ vang lên chói cả tai...

" aaaaaaa "

Kiều Phác gào rất lớn , nước mắt cũng rơi xuống...anh vừa giận vừa đau lòng cả kim nước biển cũng rút ra quăng đi

Di Chung cả kinh chạy nhanh vào trong , cậu dường như đã tính toán sai gì chăng ?

Chứ sao giờ bộ dạng thảm hại của Kiều Phác bày ra trước mặt mà Di Chung không thấy vui dù một chút . So với những gì cậu đã nghĩ thì đều đi lệch , mà người làm nó chẳng như định liệu lại chính là cậu...

Di Chung ngồi xổm xuống giữ chặt hai tay của Kiều Phác lại , cậu không để anh quăng đồ rồi thét như thế mãi được...kẻo một hồi tự anh sẽ tổn thương chính bản thân mình mất thôi .

Mà Kiều Phác buồn đau rốt cuộc có liên quan gì đến Di Chung mà phải ngăn cản chứ ? Những gì Kiều Phác đang bộc lộ đều đúng dự liệu của cậu , đều toàn là những gì cậu muốn thấy để lòng được hả hê , nếu anh tự hủy hoại bản thân thì càng hay hơn không phải sao ? Nhưng mà giờ cậu lại hành xử như thế này...

Không đề cập đến chuyện làm người khác khó hiểu , chính bản thân cậu còn không hiểu nổi nữa mà...

Hiện tại Di Chung đưa ánh mắt đầy lo lắng nói với anh rằng

" anh đừng làm như vậy nữa...anh sẽ bị thương đó "

" tôi mặc kệ...mặc kệ...cậu cút luôn đi , cút cho tôi nhờ đi , cút đi..."

Kiều Phác dần nhỏ âm lại không quát lớn nữa...vì anh hiểu la thét , làm ầm ĩ , đập phá cũng đâu được gì .

Trong câu nói vừa rồi của anh tựa hồ chứa mấy phần cầu xin cậu đừng nán lại nữa...

Kiều Phác giờ chỉ muốn ở một mình thôi , một mình để bình tâm lại và chấp nhận sự thật chẳng thể chối bỏ này .

Anh đang hụt hẫng vô cùng , đầu cũng hỗn loạn liên tục xoay vòng vài câu hỏi với dạng phải làm gì đây ? Là tay phải bị thương , sau này cầm súng thế ? Bắt tội phạm làm sao ?

Rồi anh phải làm trò cười cho toàn sở cảnh sát sao ? Tâm lý của Kiều Phác giờ đây đúng thật nặng nề...

Di Chung không đi ra ngoài theo ý anh , chẳng biết sao cậu không đành bỏ anh như thế nữa .

Nhìn vẻ mặt đau buồn , xen lẫn một chút chơi vơi mà Kiều Phác đang mang khiến cậu như nếm trúng vị của ngậm ngùi . Cảm xúc hiện tại của bản thân cậu là sao đây ? Ngầm biểu thị cho điều gì chứ ? Di Chung thấy chính mình cũng rất mông lung...

" cậu nói đi tôi có giống phế nhân không ? Một ly nước cũng chẳng cầm nổi , cậu nói đi cuộc sống tôi còn nghĩa lý gì đây ? "

Kiều Phác rơi nước mắt liên tục , đôi mắt xinh đẹp đó giờ đã phủ một màng đục...gương mặt thanh cao kia cũng chứa đầy thương tâm...

" anh là công tố viên mà , còn kiêm cả luật sư , cho nên bổn phận và trách nhiệm của anh chẳng phải là truy tố tội phạm sao ? Anh làm đúng nghĩa vụ của mình là được rồi , cần chi bận lòng đến những vấn đề khác chứ ? "

Di Chung tìm cách để an ủi cho Kiều Phác đừng nặng lòng nữa , theo đúng thì bản thân của cậu phải nói thêm vài câu gì đó làm anh không có ý chí để leo từ dưới đáy vực sâu lên...chứ không phải là tìm cách dỗ dành như thế này .

Cậu đang không rõ là do bản thân học sai kịch bản hay tâm ý thật sự muốn động viên anh...

" nhưng cũng có điều tra mà a "

Đôi mắt của Kiều Phác đong đầy nước nhìn vào tăng thêm mấy phần long lanh , gương mặt đối thoại với Di Chung cũng rất là dễ thương , tựa hồ như đứa bé đang nhắc nhở người lớn kể sót một thứ rồi...

Di Chung gật gật đầu , tỏ ý Kiều Phác nói đúng rồi , khóe môi cậu cong nhẹ lên và bảo...

" thì có điều tra nhưng không đồng nghĩa anh phải đích thân bắt tội phạm "

Kiều Phác lắc lắc đầu , thu cái tay đang bị cậu giữ nãy giờ lại và nói...

" được rồi...tôi mệt rồi...tôi muốn ở một mình "

Anh tự mình nằm xuống và kéo chăn đắp lại , Di Chung đành thở dài một hơi rồi đứng lên...

Kiều Phác không cần người khác thương hại , anh có thể tự mình vực dậy , nên không cần Di Chung nói mấy lời như thế đâu...

" được rồi , anh nghỉ ngơi đi "

Di Chung kêu y tá vào để băng vết thương ở mu bàn tay của Kiều Phác lại , chính vì anh rút cả kim luồn thành ra máu từ trong mạch cứ thế mà rỉ ra không dứt...

Ngoài mặt Kiều Phác nói vậy thôi chứ nghỉ làm sao ? Thà là cắt luôn cái tay này của anh bỏ đi chứ để mang tính chất trang trí như thế làm gì chứ ?

Kiều Phác khẽ khép đôi mắt lại , giọt lệ nhanh chóng chảy ra . Anh không ngủ , chỉ là không muốn mở mắt , dù gì cũng phải cho anh thời gian để tập quen và đối diện chuyện hiện tại

Anh nghĩ cùng lắm thì sẽ đi tập huấn lại và luyện súng bằng tay trái là được...

Di Chung cũng chẳng chịu đi , ngược lại còn kéo ghế ngồi xuống trông chừng Kiều Phác...

Đối với Kiều Phác thì Di Chung hoàn toàn tin tưởng chuyện anh không tự sát , nhưng cơn lo lắng và mức độ khó chịu trong lòng của cậu , không cho phép cậu rời đi...

" anh Chiến ngủ ngon "

Di Chung khẽ đưa tay vuốt nhẹ tóc anh một cái và buông một câu chúc , cậu biết anh sẽ nghe được...

Tình trạng của Kiều Phác cũng không có gì đáng quan ngại , nên anh cũng xin về không ở bệnh viện nữa

" cậu đưa tôi đi đâu vậy ? "

Kiều Phác nhìn khung cảnh chẳng giống đường về nhà mình , liền cất tiếng hỏi Di Chung...

" Lạc Dương "

Cậu ngắn gọn đáp , Kiều Phác nhướng mày một cái quay sang hỏi

" sao lại đi Lạc Dương ? "

" tâm trạng anh không tốt , gần đây cũng gặp nhiều chuyện không hay . Thôi thì cứ đi nghỉ dưỡng vài ngày "

Anh đâu có tâm trạng mà đi chơi chứ , liền thở dài một hơi...

" cậu thật là...muốn đi chơi thì vòng vòng trong Bắc Kinh cũng có nhiều nơi mà "

" tôi được nghỉ lễ nên muốn về quê , sẵn dắt anh theo luôn . Dù gì đi chơi xa tâm trạng mới dễ chịu nhất "

Kiều Phác lắc đầu vài cái , muốn đến Lạc Dương mà lái xe thì có tối mới đến nơi mất thôi . Tuy nhiên cậu muốn đi bằng phương tiện này thì chịu thôi , dù gì cũng không phải anh lái...

Đúng là đến tối cả hai mới đến nơi , Kiều Phác ngồi xe nguyên một ngày nên tinh thần cứ lơ lửng , bay bay mấy tầng trời...

" nhà tôi đây a...không to bằng nhà anh nhưng công dụng vẫn là dùng để ở , hy vọng anh không chê "

Thật ra Di Chung có không ít căn biệt thự , nhưng mẹ cậu vẫn muốn ở quê hương...bà nói chỉ sống một mình nên mua căn hộ nho nhỏ thôi . Nhìn vào cũng không thể chê là tệ , chỉ do diện tích hẹp...

Đến vùng khác , không khí khác , anh thấy rất dễ chịu...sau khi hít sâu vài hơi thì nhẹ cười quay sang nói bảo Di Chung

" chê bai gì chứ ? Vào thôi a "

Cậu liền đi lại bấm mật mã mở khóa , vào trong điều đầu tiên anh thấy chính là người phụ nữ trung niên đang ngồi xem TV và đan khăn len

" mẹ , con về rồi "

" về rồi à ? "

Bà quay lại cười tươi với Di Chung , nhưng thấy cạnh bên còn có người theo cùng làm bà có chút không vui...sau khi nhìn kỹ Kiều Phác thì mặt bà càng tối sầm lại...

Kiều Phác nhận biết rõ điều đó thành ra thấy hơi ngột ngạt và mang theo một chút ngại...

Di Chung đều thấy rõ biểu cảm của cả hai nên ghé tai nói nhỏ với anh vài câu...

" mẹ tôi không quen có người lạ , anh đừng thấy sợ...sau một lúc sẽ ổn thôi "

Kiều Phác gật gật đầu tiếp thu , chứ giờ đây anh còn biết làm gì khác sao ?

" mẹ à...đây là Kiều Phác cấp trên của con "

Bà không đáp lại những gì cậu nói mà chuyển chủ đề khác...

" về khuya như vậy chắc mệt rồi , đưa sếp của con lên phòng nghỉ ngơi đi . Rồi mẹ đi chuẩn bị thức ăn cho cả hai "

" dạ mẹ "

Di Chung đưa Kiều Phác lên phòng trước kia của mình nghỉ ngơi , dặn anh nếu mệt cứ ngủ . Khi nào có cơm sẽ kêu

" mẹ cậu hình như không thích tôi . Hay tôi đi thuê khách sạn nghỉ nha "

Kiều Phác thấy chủ nhà đã không ưng bụng , ở lại chẳng phải làm không vui cả hai phía sao , nên anh mới chọn dọn ra ngoài nghỉ...

" không sao hết...mẹ tôi đó giờ quen sống khép kín rồi , không sao đâu mà , đừng có nghĩ lung tung "

Anh nhẹ ừm một tiếng , Di Chung vỗ vỗ bàn tay anh rồi mới rời đi...

Kiều Phác nhìn xung quanh căn phòng một lượt rồi nằm xuống giường nghỉ lưng . Ngồi xe cả ngày cái lưng anh muốn gãy luôn rồi...

Kiều Phác nằm xuống giường mới thấy trong phòng Di Chung có dán vài bức tranh , trong đó có hình ảnh gia đình ba người hạnh phúc , anh liền biết người nam trong ảnh là ba của cậu...

Anh quan sát thêm một hồi thì liền ngồi bật dậy , mặt đầy kinh ngạc...

" đó...chẳng phải là mẹ sao ? "

Kiều Phác môi mấp máy khi thấy hình mẹ của mình cùng một người phụ nữ khác ôm đứa nhỏ được treo ở đây , đứa nhỏ đó đích thị là Di Chung lúc còn bé...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro