1. KHỞI ĐẦU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KHỞI ĐẦU

Phía bắc thành Voga – Ngày 30 tháng 1 năm 369

Mưa tí tách đổ xuống mái nhà. Gió rít lên từng hồi, cái lạnh thấm buốt cắt da cắt thịt.

Trong con hẻm nhỏ đìu hiu, vài người chụm lại bên một túp lều nhỏ. Ánh lửa nhỏ lập lòe trong đêm. Những gương mặt khắc khổ nhăn nhúm vì lạnh. Người đi trên phố bước qua thật nhanh, chẳng ai để ý đến họ, dường như đã quá quen thuộc.

Gió thổi ngày một rét buốt và mạnh hơn. Đốm lửa cuối cùng cũng chợp tắt trước gió. Đám người cuống cuồng cả lên, chỉ riêng một ông lão vẫn ngồi im lìm. Ông đang suy tính điều gì đó.

*

Ngày 5 tháng 2 - Phía tây thành phố Lux.

Một bóng dáng nhỏ nhắn mặc một chiếc áo sơ mi trrộng thùng thình dài tới mắt cá chân. Bên ngoài khoác hờ thêm một tấm áo choàng đen đuôi én lê lết dưới đất. Chân đi tất trắng, không mang giày; chân trái mang một chiếc lắc điểm thêm những chiếc chuông nhỏ. Hai tay mang một đôi gang tay đen vừa vặn đan xen thành nhiều hình thù khác nhau.

Mái tóc đen thả xõa dài tới ngang lưng, phần tóc mái thanh mảnh che hơn phân nửa khuôn mặt. Hai má hơi đỏ ửng vì lạnh. Đôi mắt mơ màng sắc xám, cô bé đang đi bộ trên con đường vắng bóng người.

(-Tại sao cô bé kia lại đi một mình giữa đêm khuya?)

(-Tao không biết! Tauran nghĩ cô ta đi đâu?)

(-Suỵt! Cô ta đang đến gần.)

(-Ừ)

(-Cô ta đi rồi! )

(-Chúng ta có nên đi theo không?)

(-Ý Tauran là cô gái giống trong bức ảnh?)

(-Ừ.)

...

Đêm đã khuya. Những ngôi nhà trong thị trấn hầu như đã tắt đèn. Chỉ còn lác đác vài ngôi nhà vẫn chút ánh sáng lập lòe.

Lily rảo bước trên con đường vắng. Không một ai nhưng đường vẫn vọng ra tiếng nói. Cô bé nghe thấy tiếng đàn thấp thoáng đâu đây.

.......

Bị mê hoạn bởi tiếng đàn, Lily vô thức đi tới một quán rượu. Trước khi kịp bước qua ngưỡng cửa, một bàn tay nhỏ đập vào sau gáy của Lily.

Cô bé hoảng hồn tỉnh lại. Bất chợt có đôi bàn tay nhỏ chạm vào lưng cô rồi đẩy đi. Lily bị đẩy đến một đoạn ngắn rồi dừng lại dưới gốc cây sồi.

(-Mệt...Mệt quá đi mất!)

(-Gem, chúng ta an toàn rồi.)

(-Ừ.)

(-Tiếp tục theo dõi cô ta!)

...

Lily ngơ ngác. Hình như có người vừa đẩy cô đi. Sao lại chẳng thấy nữa. Nhìn ngó xung quanh, trông thấy quán rượu OLAYS, cô bé ngạc nhiên:

-Đó chẳng phải là quán rượu OLAYS sao?

"Theo mình biết thì quán rượu OLAYS là nơi náo nhiệt nhất thị trấn. Nó thu hút khách hàng bởi các nữ vũ công và tiếng đàn. Cái này phổ biến ở khắp nơi. Nhưng có người đã nói với mình về thứ thu hút khách đến quán rượu xập xệ này nằm ở người chơi piano. Hằng đêm, vào tối thứ bảy, quán rượu sẽ mở cửa. Không phải ai cũng may mắn tìm thấy quán rượu."

Nhìn vào quán rượu một lúc lâu. Lily không vào. Không phải vì chưa đủ tuổi hay không thể uống rượu; lúc đi dạo bên Quảng trường, cô đã nghe một nhiều tin đồn nói về một số quý tộc đã mất tích bí ẩn từ khi bước vào. Sau đó chẳng ai thấy họ nữa.

Cô bé thở dài môt hơi rồi quay đầu bước đi. Men theo lối đường mòn tới bên bờ sông ICE. Đôi chân nhỏ thoan thoắt bước quay cầu, thỉnh thoảng tiếng kẽo kẹt dưới chân sẽ vang lên.

Lily luôn cảm thấy rợn người khi bước qua. Khi đã đi quá nửa cây cầu, cô bé dừng lại. Đứng bên thành cầu, cô ngó xuống dòng sông. Nó vẫn như vậy, chẳng thay đổi chút nào.

Đêm nay trăng tròn. Tia sáng xanh nhàn nhạt bay xuống, đậu trên những mái nhà, ngọn cây. Đôi khi lại khuất bóng xuống mặt nước.

"Trăng xanh. Mình thấy nó ở đâu rồi nhỉ?"

....

(-Tauran này, trăng có màu gì?)

(-Tao không biết.)

(-Mày nghĩ trăng đến từ đâu?)

(-Trong sách.)

(-Ừ!)

Bên dòng sông, cỏ mọc um tùm. Xen kẽ giữa những mỏm đá lởm chởm dưới mặt sông là những đóa hoa "đặc biệt" mọc san sát nhau.

Hoa "Mặt Trăng" trắng ngần. Mỗi đóa gồm năm cánh nhỏ mịn màng, mọc cuộn vào nhau thành hình ốc. Hoa chỉ nở vào thời điểm hoàng hôn, và biến mất từ lúc mờ sáng.

Truyền thuyết kể rằng, những bông hoa mặt trăng sẽ phát ra ánh sáng xanh lam khi ánh trăng rọi xuống chạm tới cánh hoa.

Từ trên cầu nhìn xuống, cả dòng sông như muốn rực sáng cùng bầu trời:

- Hoa mặt trăng đang phát sáng, hóa ra truyền thuyết là thật!

Lily vội bước qua cây cầu, chạy tới cạnh bờ sông. Cô ngắt vội một đóa hoa mặt trăng đã nở rộ, buộc thốt lên:

-Oa! Đẹp quá! Giống như pha lê vậy! Muốn ăn quá đi!

Lily lắc đầu.

-Ăn, ăn à... Chắc không thể ăn đâu!

"Mình ngu ngốc thật đấy! Hoa sao lại ăn chứ."

...

....... Cần viết

(-Hoa đẹp đấy, ăn được không?)

(-Gem này! Mày đừng hỏi nữa. Nếu mày muốn biết, ăn thử đi)

(-Ừ)

Nói rồi, Gem tiến tới bứt một cánh hoa và cho vào miệng.

(-Ừm, vị không tệ!)

Ngay sau lời đó cả người anh ta phát ra ánh sáng xanh huyền ảo, rực rỡ như ngôi sao trên bầu trời.

(-Gem... Người cậu đang phát sáng.)

(-Sao lại thế?)

Trong cơ thể Gem lúc này lạnh ngắt. Máu bắt đầu chảy từ khóe mắt, mũi, miệng, tai thấm vào chiếc áo. Cậu dần cảm thấy khó thở và ho sặc sụa. Tauran ở bên cạch bối rối, chân tay luống cuống không làm gì mới phải.

Gem ôm bùng đau quần quại, bất chợt cậu nôn ra một chất dịch màu trắng đục cùng cách hoa ban nãy. Cơn đau cũng dần biến mất. Gem lấy lại sức, cậu được Tauran đỡ dậy.

(-Haha, tớ chưa chết.)

Tauran cốc đầu Gem một cái thật mạnh:

(-Chết sao được!)

Đúng lúc này cánh hoa trong tay Lily đột ngột mất đi ánh sáng. Cô bé rất ngạc nhiên. Đôi mắt ruby hiện lên tia thất vọng:

-Ánh sáng biến mất rồi!

Cô ngậm ngùi thả đóa hoa tàn xuống dòng sông rồi chầm chậm đứng dậy. Ngoảnh đầu nhìn dòng sông lần cuối rồi bước lên trên. Hướng tới phía cây rừng rậm rạp và bước vào.

Nơi đây đã được ngụy trang nên chẳng ai biết chỗ này là vùng đất trống. Lily vô tình phát hiện ra nó vào một ngày đi dạo. Đây chính là căn cứ bí mật của cô bé.

Thỉnh thoảng Lily sẽ tới nơi này để giải tỏa tâm trạng.

Đi lòng vòng trong đám bụi cây như mê cung hồi lâu, Lily cũng tìm thấy bãi đất trống. Ở phía sau Gem và Tauran vẫn đang bám theo.

Lần theo trí nhớ tìm tới chiếc ghế quen thuộc. Tựa lưng vào chiếc ghế, đôi mắt nhìn lên bầu trời đêm. Cô bé luôn suy nghĩ miên man:

"Bức thư... Có người đã gửi một bức thư tới đây!... Mẹ không cho mình đọc và đã vứt nó vào lò sưởi. Đôi khi mình tự hỏi, sao mẹ lại làm như vậy?"

"Sáng nay, cha đã về sau một chuyến làm ăn xa. Ông ấy đưa mình quyển sách... Nhưng mình đã đánh rơi nó ở thư viện."

"Hôm nay mình đã thấy một phép màu, những bông hoa phát sáng. Nó đã làm rực sáng cả dòng sông."

"Mình đã yểm một câu thần chú dịch chuyển Katy xuống dưới đắt. Nhưng câu thần chú này đã phản tác dụng, nó biến Katy thành một con búp bê sống."

...

Có hai đôi mắt vẫn luôn theo dõi Lily sau bụi cây, Gem lên tiếng:

(-Tauran, mày nghĩ cô ta còn sống được bao lâu?)

(-Ba năm.)

(-Sao lại vậy?)

(-Đâu thể làm trái được. Ông ta là người quyết định mọi thứ sẽ như thế nào mà.)

(-Khó thật đấy! Không có cách nào à?)

(-Đâu phải việc của chúng ta.)

(-Ừ.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jl#ju#lí