Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xung quanh bà bóng tối như bao trùm toàn bộ, mất con, mất con, mất con, mất con, bà, bà sẽ mất con.

– Con đi mất rồi, nó đi mất rồi. Con ơi, con lại bỏ mẹ đi nữa hả ? đừng, đừng đi nha, ngoan ngoan con ơi, con đừng đi nha, mẹ sợ, mẹ sợ lắm, mẹ sợ bọn người xấu đó đưa con đi. Ưm ưm ngoan ngoan, con ơi, mẹ ôm con nhé. Ơ ơ đừng khóc con a a a....

Tùy Tâm vừa ôm chặt gối vừa lẩm bẩm. Vốn dĩ quá khứ đã qua, với bao ngày cố gắng của Triết bù đắp đã giúp bà phần nào tốt hơn. Vậy mà lúc nãy nghe tin con trai mình lần nữa mất tích, bà lại như ngày xưa, không thể làm gì ngoài chờ đợi trong vô vọng. Ý nghĩ mất con lớn dần lớn dần lấn át tâm trí. Đau, đau xé ruột xé tâm can, núm ruột mình đẻ ra mà, có cho nó bú được ngày nào đâu ? có hát ru cho nó được mấy câu ? có nhìn thấy nó bập bẹ gọi mẹ đâu ? có nhìn thấy rồi vươn tay tiếp sức cho nó bước đi những bước đầu tiên trong đời đâu ? có thấy nó ôm tập đi học đâu ? nó nhìn thấy nó lớn lên từng ngày đâu ?

Tâm trí bà càng ngày càng loạn, những hình ảnh trong đầu bà gần đây cùng hình ảnh ngày xưa thoắt ẩn thoắt hiện. Bà không biết đâu là quá khứ, đâu là hiện tại. Có lẽ hết thảy những phút giây hạnh phúc kia là do bà tưởng tượng. Con bà hãy còn bé lắm, nó bé lắm, nó còn trên tay bà đây kia mà. Tùy Tâm ngoài ôm chặt cái gối ra thì vẫn ôm chặt cái gối, gương mặt bà chất chứa ngàn vạn nỗi sầu, đôi mắt bà ngập tràn nước mắt. Gương mặt khắc khổ chỉ chờ đợi một cơn gió mồ côi thổi tới là nước mắt sẽ tràn hết khuôn mặt ấy. Người bà tỏa ra nồng đậm ưu thương. Một mình ôm gối ngồi trên phản cứ cười rồi khóc, khóc rồi cười, lâm râm lẩm bẩm cái gì không rõ. Bà hoàn toàn chìm trong thế giới của mình, mặc kệ ngoài kia ra sao. Dù sao ở ngoài lúc nào cũng tàn khốc đối với bà.

Triết nhìn thấy mẹ mình với tình trạng trên, anh không biết phải làm sao. Nhất thời anh chỉ đứng đó ngây người nhìn mẹ mình. Lần đầu tìm thấy mẹ ở bệnh viện cũng chưa đến nỗi cả người run bầm bật, lẩm bẩm, rồi cười khóc như bây giờ. Không lẽ lần sau tổn thương lại còn nặng gấp vạn lần trước sao ? Nếu như vậy có phải anh thật đáng chết không ? Là do anh nên mẹ mới trở nên như vậy? Càng nghĩ, tim anh càng co bóp lợi hại. Lòng anh đau quặn xuống, đầu cũng như bị búa phang càng lúc càng mạnh.

Không nhìn nổi, anh lết đến bên gường ôm mẹ vào lòng. Anh muốn dùng hơi ấm, dùng chính thân thể này gọi mẹ mình tỉnh lại. Nhưng đều đó không như ý nguyện. Tùy Tâm bỗng nhiên bị ôm chặt lại càng hoảng sợ hơn, khi có người ôm, bà lại nghĩ rằng người đó muốn bắt giữ, gật con bà đi. Đầu bà bây giờ chỉ còn nghĩ được duy nhất cái gối là con mình ngày xưa, nó chưa lớn, nó đang bị bắt đi, mất tích. Bà điên cuồng gãy ra khỏi cái ôm vững chắc của Triết.

Á aaa buông tao ra, mày buông tao ra, mày không được bắt con tao. Buông tao ra... Bà ôm gối dãy ra khỏi anh, liền co ro giữ chặt cái gối chui sát vào gầm phản. Càng vùi càng sâu, dường như bà muốn vùi cả bản thân hòa vào phản để biến mất luôn vậy.

Mẹ...mẹ...là con, là con, bé Châu của mẹ đây. Mẹ nhìn con đi mẹ, mẹ... Triết đưa hai tay nắm lấy vai bà lay lay nhưng lại không dám làm đau bà nên đành để bà chạy đi, anh không ngờ mẹ anh lại rúc vào gầm phản. Anh nghẹn ngào gọi bà.

Tôi, tôi van mấy người đừng bắt con tôi, nó đang còn măng sữa, tôi cầu xin mà, tôi cắn cỏ ngậm rơm xin mấy người, tha con tôi đi. Tùy Tâm vừa xin vừa chui thật sâu vào trong, bà trốn tới cả cuối gầm phản.

Triết liền bước tới nơi Tùy Tâm trốn, anh quỳ xuống nắm tay kéo bà ra. Lần này anh không thể để mẹ anh điên thật được, anh phải giúp bà tỉnh. Dùng chút sức, anh liền đưa được Tùy Tâm ra nhưng bà vẫn rất rất rất sợ. Sức bà không lại phải làm sao bây giờ ?

Mẹ, không sao, con không bắt con mẹ đi đâu. Con thề, mẹ, mẹ qua đây ngồi đi, không sao đâu, con đuổi bọn người xấu đi rồi. Mẹ mình qua đây ngồi nha mẹ. Đi, đi... Anh vừa đỡ vừa an ủi bình tâm người mẹ đang khủng hoảng của mình ra phản ngồi.

Tùy Tâm vừa ngồi, anh liền quỳ xuống bên cạnh bà. Tay anh run rẩy đặt lên tay mẹ. Từ từ chậm chậm chạm vào đôi tay lạnh cóng đi vì sợ ấy. Nhẹ nhàng vút ve, nhẹ nhàng nắm lấy. Dùng hơi ấm bàn tay mình sưởi ấm cho bà.

Triết ngước mắt lên nhìn bà, nước mắt anh lặng lẽ rơi, mẹ anh sao phải cực khổ như vậy ? Anh vùi đầu vào lòng bà, tay còn lại ôm chặt lấy thắt lưng mẹ. Nghẹn ngào nấc từng tiếng, anh òa khóc trong lòng bà. Nó đau như gai nhọn đâm vào tim. Người ta nói mẫu tử liền tâm có lẽ là vậy.

Tùy Tâm ngơ ngác nhìn người khóc trong lòng bà, thật đáng thương. Con ai mà tội quá, nhìn nó khóc bà sao thấy không nỡ. Đưa tay vút ve bờ má, bà an ủi:

Ờ ờ...ngoan...không khóc...đừng khóc....ngoan nha... đừng khóc nha...thương thương...a...

Mọi người xung quanh nhìn tình cảnh mẹ con nhà này chỉ biết thương, đứng lặng im mà nhìn. Ai cũng nước mắt lưng tròng, cũng là lực bất tòng tâm.

Lời dỗ như lần trước anh đến tìm mẹ. Mẹ anh thật là, dỗ con cũng không dùng nhiều từ hơn nữa. Dẫu ít từ nhưng sao nó có một sức mạnh vô hình xoa dịu được con đau nhanh chóng.

– Mẹ, mẹ nhìn con nè, con có phải bé Châu, con có phải con mẹ không ? Triết nhẹ giọng hỏi thăm, anh sợ mình nói lớn sẽ làm mẹ giật mình. Giọng anh do vừa khóc xong có chút khàn khàn. Xong giọng nói ấy trầm bổng rõ ràng, mang theo chút nức nở, chút uất ức, chút làm nũng làm ai nghe xong cũng mủi lòng.

– Bé châu ? ờ ..ờ ?

– Mẹ...mẹ nhìn thử đi, con là bé châu, bé châu của mẹ. Bé châu lớn rồi. Bé châu không đi mất. Bé châu về tìm mẹ nè. Mẹ sờ đi, là thật, là con thật mà mẹ. Anh cầm tay bà đưa lên sờ mặt mình, dùng chính hơi ấm từ anh chứng mình anh tồn tại.

Như ý nguyện là hơi ấm, góc cạnh khuôn mặt mà tay Tùy Tâm chạm tới là thật. Bà cảm nhận thấy, thần trí từ từ tỉnh táo. Mọi thứ cũng dần dần hiện rõ. Ừ, thật là con bà. Đúng là nó đã lớn thế này, đẹp trai thế kia, giỏi giang thế nọ. Nó về tìm bà rồi. Ừ, tốt.

Thấy mẹ dần tỉnh táo lại Triết liền nhẹ nhõn, hai người im lặng ôm nhau cảm nhận tình yêu thương, thời gian từ từ trôi qua. Anh tính nở nụ cười vui mừng thì mẹ anh nhanh chóng rụt tay lại, gương mặt biến sắc quay đi. Vừa nhìn liền biết kia là...kia là...rõ ràng là gương mặt tức tối, đen sịt...kia...kia mẹ đang tức giận.

Tùy Tâm tức giận là thật, thằng con này lớn rồi mà sao không biết chăm lo cho bản thân, tùy tiện đi lại trong rừng để lạc vậy chứ ? Nó không biết cái chốn ấy là nơi nào à. Hừ lần này quyết tâm bỏ mặt nó. Không quan tâm nữa.

Triết thấy mẹ giận cũng im lặng, lần này...haizzz là anh sai.

Bà nhìn con lại thấy mọi người vẫn còn đứng đó nước mắt ngắn dài quan tâm cho mình liền thấy ngại. Mình lại làm phiền họ nữa rồi. Bà để mặc thằng nhóc còn quỳ ở kia mà đứng lên đi lại chỗ bé Tý. Ngồi xổm xuống cho bằng với chiều cao của nó, bà xoa đầu bé nhẹ giọng an ủi:

Dì xin lỗi, lúc nãy con sợ lắm hả ? Dì không sao đâu, con đi ngủ sớm đi. Cũng khuya rồi. Đi ngủ đi con.

– Dạ...dì mau khỏe nha dì, sáng mai lại qua với dì nha ? Con bé Tý thấy tội dì quá, nó tuy còn nhỏ nhưng có lòng thương người lắm nhá. Gặp dì đáng thương vậy nó càng muốn chơi với dì hơn.

– ừ. Tùy Tâm nhìn nó mỉm cười nhẹ. Nói rồi bà đứng lên nhìn ông Bần. Tội chú ấy, cực cả đời vì bà.

– Anh cũng đi ngủ sớm đi, cám ơn anh rất nhiều, anh Bần.

– Ui cha...ơn với nghĩa gì cô, miễn là cô không sao là tui zui rồi. Thôi tui zề ngủ. Cô nghỉ ngơi cho khỏe đi. Nói đoạn ông liền cầm tay cái Tý ra cửa. Con ông cũng gật đầu chào bà rồi về dan nhà mình ngủ.

Thấy mọi người đi rồi bà lại nhìn qua cái Phương, con nhỏ giờ mặt mũi tèm lem, hết bụi đất lại nước mắt nước mũi hòa chung. Bà lắc đầu lấy khăn tay đưa cho cô.

Cám ơn con bé Phương, cô phiền con quá. Khuya rồi con về ngủ đi. Mai hai cô cháu mình nói chuyện nhé.

– Dạ...mà cô...cô ơi...còn còn... vừa nói lắp cô nhóc vừa nhìn một thân hình bự chảng tủi thân quỳ ở kia mà không biết mở miệng sao.

– Không sao, con đi ngủ đi. Tùy Tâm liếc mắt nhìn cũng biết cô nhóc đang nghĩ gì, bà nhẹ giọng bảo cô đi ngủ. Bà thương cô nhóc này, có cái gì là ra mặt hết, không dấu được, bữa nay vì con bà mà cực lắm rồi.

– Dạ, cô ngủ ngon

Tiễn mọi người đi xong, xung quanh liền im ắng, chỉ còn tiếng ếch nhái kêu đêm khuya. Tùy Tâm thở dài bước đến nhìn con trai mình. Nó lớn quá rồi, có lẽ nó biết tự lo cho bản thân nó, bao nhiêu năm nay không có mình lo nó vẫn tốt thôi. Tự ái trong lòng làm bà buồn bã thở dài thật sâu.

Con đứng lên đi, về gường mà ngủ sớm đi. Phân phó xong bà liền bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Bên ngoài trời tối đen như mực, lâu lâu lấp ló một tí xíu xiu ánh sáng leo lắt từ con đom đóm phát ra. Tiếng côn trùng thi nhau kêu vang, bầu trời lấp lắm anh sao, nhìn về xa xa hồn bà thả trôi vào suy tư.

Triết thấy mẹ mình vậy, biết rằng bà giận và bà cũng đã tự ti về bản thân không làm tròn trách nhiệm một người mẹ. Anh đứng lên rồi bước ra ngoài.

Một lát sau, căn phòng chìm trong im lặng.Tùy Tâm đứng bên cửa sổ bỗng bị một cái bóng to lớn che mất ánh sáng. Ngước mặt lên liền thấy Triết đứng đó. Bà đã bảo anh đi ngủ sao giờ còn đứng đây?

– Mẹ, con xin lỗi. Triết cúi đầu xin lỗi bà mong bà tha thứ, lần này là anh làm mẹ rất lo lắng tới mức trở bệnh. Rõ ràng là biết mẹ sợ mất anh, mà mình lại sơ ý đi lạc.

– Con, thôi, bỏ đi, là mẹ làm liên lụy con, không phải vì mẹ con sẽ không đi lạc. Tùy Tâm tự trách bản thân rồi lại quay ra nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Vút

Nghe âm thanh gió vút, bà giật mình quay lại liền bắt gặp thằng con ngốc nhà mình đang quỳ cầm roi quất tới tấp lên người. Bà sững người nhìn thất thần. Đánh mất cả âm thanh.

Mẹ là con không tốt, con xin lỗi, là con làm mẹ lo lắng. Chát chát chát

– Mẹ đừng buồn vì đứa bất hiếu như con. Chát chát chát

Mẹ, lỗi không phải do mẹ, là do bọn người ác đó, mẹ có trách nhiệm với con. Chát chát chát

Mẹ, con hư, con không nên tự ỷ bản thân mà đi lạc. Chát chát chát

– Mẹ, con xin lỗi. Chát chát chát

Mỗi một câu nói Triết là mỗi roi Triết dùng hết sức quất vào người mình. Roi quất vào da thịt dù đau nhưng không đau bằng nỗi đau trong tim. Anh thà mẹ mình trừng phạt cũng không muốn thấy bà tự dằn dặt mình.

Tiếng roi xé gió mang theo máu rơi xuống đất bà liền bừng tỉnh chạy lại ôm lấy con. Do thuận thế Triết ra sức quất mà bà lại chạy đến bất chợt nên một roi ấy không kịp thu hồi nên quất lên lưng Tùy Tâm. Anh đau đớn buông roi, hoảng loạn coi lưng mẹ.

Tùy Tâm đau đến hút khí, thằng khỉ này ăn gì mà lắm sức, quất một roi muốn lấy mạng người. Bà nhịn đau, phản kháng đưa thằng nhóc lăng xăng kia vào phản ngồi. Ai biết vừa đỡ nó đứng dậy liền kinh hoảng hơn:

– Bé Châu, chân con làm sao vậy ? Có chuyện gì ? sao đi cà nhắc ? Nhanh, nhanh, tới gường ngồi để mẹ coi.

Nhanh chóng đỡ Triết tới gường, Tùy Tâm vén ống quần nhìn vết thương trên đầu gối con đang rỉ máu. Nước mắt bà lại suýt trào ra, may là bà nín lại đi tìm thuốc, tìm dầu bôi cho nó.

Triết ngồi ngơ trên gường nhìn mẹ mình chạy đông chạy tây tìm dầu, tìm thuốc, anh liền nhếch môi cười nhẹ. Cơ mặt cũng giãn ra. Anh dỗ được mẹ hết giận, làm cho mẹ không còn thời gian nghĩ bậy bạ, ăn chút khổ cũng đáng.

Tùy Tâm cầm chai thuốc mỡ lại bên gường mở nắp từ từ nhẹ nhàng bôi lên vết thương trên đùi, vừa bôi vừa thổi thổi sợ làm đau Triết. Xong rồi bà lại đi lấy chậu nước nhúng khăn lau mặt, cở áo lau người cho con. Bà xứng chức một người mẹ đang chăm sóc con thơ mà quên rằng đứa con thơ ấy giờ đã hơn 20 tuổi. Bôi thuốc lên toàn bộ vết roi trên người con mình. Lại nhìn thấy từng vệt đỏ sậm dài trên tay, ngực, lưng, đùi, có vết còn chảy máu, làm bà tức điên lên, nhịn không được liền đưa tay cốc lên đầu Triết 2 cái thật mạnh.

– Ai, ai, ai, đau, đau con mà mẹ, đau a~ Ăn đau Triết la oai oái, giờ không làm nũng đợi tới lúc nào.

– Con còn la đau, ai kêu con chân bị đau còn quỳ, ai cho con tự đánh mình hả. Thân thể là cha mẹ cho, ai cho con tổn thương. Mẹ ký cho là vừa, kêu la gì. Hừ. Nhìn nó bị thương te tua bà cầm không nổi, nhưng bà lại thấy hạnh phúc vì có đứa con ngoan như vậy.

– Mẹ ký con đau, mẹ không xót con tý nào. Giọng anh càng nói càng nhão, càng ủy khuất.

– Hừ, nói bậy bạ gì đó, đi ngủ đi, mai mẹ đưa con ra bệnh viện xem cái chân, coi thử nó có bị tổn thương cơ xương gì không.

– Dạ. Triết mỉm cười ôm chầm lấy bà. Có mẹ thương yêu thật tốt.

Mọi thứ tưởng chừng như kết thúc, Tùy Tâm nằm trong mùng lăn qua lăn lại nhưng không ngủ được. Mọi thứ diễn ra ngày hôm nay cứ lởn vởn trong lòng bà. Mệt mỏi, bà thở dài, không ngủ được, chắc lại một đêm mất ngủ.

Rồi bà nghe bên bên ngoài có ánh sáng, cửa buồng bà mở ra, đứa con ngốc bự của bà cà nhắc đi đến bên gường gọi bà dậy.

Triết không dám gọi mẹ lớn tiếng sợ làm bà giật mình, anh gọi bà nhỏ nhưng nghe rõ ràng.

Mẹ, mẹ ngủ chưa ? ra ngoài với con một chút. Mỉm cười, anh nắm tay dắt mẹ ra ngoài sân. Vừa bước ra thềm cửa, Tùy Tâm ngạc nhiên nhìn mọi người giờ này đáng lẽ đã ngủ lại quay quần bên đống lửa giữa sân.

Anh Bần thì nướng con gà thật lớn, con bé Tý lại bới bới củ khoai lang nướng gần như khét bốc mùi thơm hớp hồn. Bé Phương tay cầm chiếc bánh kem đến bênh cạnh bà.

Mọi người thấy Tùy Tâm xuất hiện, liền đứng lên nhìn bà cười thật tươi, cùng đồng loạt đưa những món quà mà họ chuẩn bị nãy giờ để bà thưởng thức, tuy nó không quý giá nhưng là tất cả tấm lòng của họ.

Niềm hạnh phúc bao tràn lấy Tùy Tâm, nhận quà mà không kìm nổi nụ cười trên môi. Ngay cả bé Châu cũng ôm lấy bà, tặng một chén canh chim câu mà nó liều mình bắt cả ngày làm quà.

– Mẹ, sinh nhật vui vẻ. Triết cười tươi trong lòng bà, chúc mừng mẹ. Hôm nay là ngày quan trọng nhất của mẹ anh mà.

– ừ, con trai. Niềm hạnh phúc sau bao nhiêu năm chịu cực cuối cùng bây giờ cũng có được hạnh phúc.

(Đừng trách cô sao lâu tỉnh nhé, tại bà ấy không được nhanh nhạy như người bình thường khùng khùng ấy mà, đã ngơ thì ngơ toàn tập)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#huan