một ngày không còn nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ thì tôi đã hiểu nỗi đau thực sự là gì...

Nỗi đau đớn tràn vào mạch phổi, huyết mạch sùng sục những cơn nấc nghẹn dưới cổ họng, đẩy sổng mũi chua xót.

Đó là không phải nỗi buồn bất giác.

Một nỗi ám ảnh dai dẳng rót vào tôi, lặp đi lặp lại. Tôi đau đớn cầm nắm, nhưng lại day dứt chẳng buông.

Đó là cái giá, nghĩ vậy. Và cay đắng trong khoang miệng dịu bớt.

Má ẩm ướt, đôi mi cong dài rũ xuống như hang liễu liêu xiêu trước giông tố, hèn mọn đầu hàng. Tôi chính là thứ thảm hại ấy, muốn quên lãng lại chẳng hề lãng quên.

Nỗi đau này, tôi cảm nhận bằng cả thân thể, tê dại và đớn mình.

Nỗi đau kéo theo bao nhiêu trách nhiệm với những yêu thương xung quanh. Nỗi đau ấy, va chạm với nỗi sợ hãi, bao trùm bởi tội lỗi, bủa vây trong tiếc nuối. Đau đớn kéo tôi vào lầy, vùng vẫy bất lực.

Mọi sự thật hiện ra trước mắt, tôi không thể trốn tránh nữa. Khi tôi gặp lại nỗi đau, tôi hiểu đã đến lúc phải chấp nhận, không thể giấu giếm tâm tư muốn vùi sâu này.

Đau...

Thời gian xoa dịu, thời gian ám ảnh, tôi ngã vào hiện sinh vô tận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh