Chương 3: Tự bế muội muội x Bệnh kiều ca ca (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Dứa nhỏ. 

Rốt cuộc cũng thi đại học xong. Bây giờ mới có time để edit nè <3. VIỆT NAM CỐ LÊN !!!

-------------------------------------------------------------------------------------------

Thấy nam nhân ngất xỉu đi, Ngân Hà khó hiểu hỏi: " Nương nương, người vì sao muốn đánh ngất người này ? Diễn vai em gái nhu nhược để công lược Diệp Đình Thu không phải là một sách lược tốt hơn sao ?"

Bạch Tiên Tiên ném châm ống xuống đất, cao quý lãnh diễm nói: " Không nghĩ ngươi là một hệ thống mà ngay cả phương diện này cũng không hiểu, diễn vai nhu nhược không phải là thượng sách. Diệp Đình Thu khi dễ nguyên chủ một nguyên nhân lớn chính là nguyên chủ nhỏ yếu dễ bị khi dễ, sư tử sẽ yêu thỏ sao ? Sẽ không ! Nhưng mà ta thể hiện một tiểu bạch thỏ kiên cường, bổn cung không tin không bắt được tâm hắn. "

Ngân Hà cảm thấy lời này có chút không thích hợp, muốn phản bác đột nhiên lại có chút nghèo từ, trầm mặc một lát nói: "Diệp Đình Thu tới."

Bạch Tiên Tiên lập tức kéo cửa kho hàng ra một khe hở, một chiếc Audi giống xe đua dừng lại phía trước kho hàng. 

Cô đột nhiên có chút hưng phấn: " Để bổn cung nhìn xem cái tên ca ca thích chiếm tiện nghi này lớn lên thế nào.... Tiểu Ngân Hà, nói cho ngươi biết, bổn cung gặp qua nhiều nam nhân, bao gồm vị bạo quân Vương triều Đại Chu kia đều là tuyệt thế mỹ nam. Nếu Diệp Đình Thu lớn lên xấu,...Haha, bổn cung trực tiếp bỏ gánh giữa đường không làm."

Ngân Hà cũng haha một tiếng: " Bảo đảm soái làm hai chân người mềm nhũn."

Nói xong, một bóng người thon dài từ trong xe bước ra, thanh niên ước chừng mười tám mười chín tuổi, một thân mặc đồng phục học sinh tương tự như Bạch Tiên Tiên, lại phảng phất hương vị ưu nhã quý khí.  Tay cầm một vali, màu tóc ánh kim dưới ánh mặt trời trở nên sáng chói lóa mắt.

Diệp Đình Thu có gương mặt như được Chúa giáng thế, ban bề ngoài anh tuấn, môi mỏng nhẹ nhàng gợi lên, tươi cười như ánh sáng mặt trời tốt đẹp, đồng tử màu nâu trong mắt tràn đầy ôn nhu, lại không thẳng tới đáy mắt. (???)

Bạch Tiên Tiên tức khắc che lồng ngực, giống như bị Cupid bắn trúng trái tim: "Loại này trong ngoài không đồng nhất, biến thái rất đúng gu bổn cung, quá soái, hai chân ta hiện tại không khép lại được."

Ngân Hà vô ngữ: "...... Liêm sỉ a nương nương, ngươi chính là nương nương vương triều Đại Chu"

Bạch Tiên Tiên tỏ vẻ xem thường: "Bổn cung biết, nhưng ngươi cho rằng bổn cung vì sao bị xưng là yêu phi ? Cả triều văn võ chỉ cần là mỹ nam, đều cùng bổn cung có một chân."

Diệp Đình Thu cảm nhận được có người nhìn hắn chăm chú, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía kho hàng.

Lúc này Bạch Tiên Tiên liền thu hồi ánh mắt, đứng ở kho hàng một bên, khôi phục bộ dáng thiếu nữ u buồn.

U buồn xen lẫn một tia kiên cường.

"Phanh ——" Cửa kho hàng bị đẩy ra.

"Ta mang tiền chuộc tới, ngươi lập tức thả em gái ta ra, nếu ngươi không thả, ta sẽ báo cảnh sát, ta nghĩ ngươi hẳn là biết —— thân phận ta." Diệp Đình Thu đem vali ném ở một bên, giương giọng uy hiếp nói.

"......"

Không khí thực trầm mặc.

Diệp Đình Thu giương mắt mới phát hiện, sự tình hắn đoán trước có chút ngoài tưởng tượng ?

Ân, rất khác xa so với tưởng tượng.

Thiếu nữ bước ra từ trong tối, cầm vali, nhu nhược lại quật cường nhìn hắn: "Ca ca, không cần giao tiền cũng không cần đi nha môn, em đã đánh tên kia hôn mê rồi."

Nha môn? Từ từ này không phải trọng điểm.

Cô đánh tên kia hôn mê. Cô tay nhỏ chân nhỏ đánh Diệp Tường "luyện thái quyền mười năm" hôn mê ??

Diệp Đình Thu thu ánh mắt từ cánh tay nhỏ bé yếu ớt của Bạch Tiên Tiên, nhìn về phía nam nhân bị nàng trói, khẩu trang bị lột xuống, lộ ra một gương mặt thực quen mắt.

Diệp Đình Thu thần sắc tức khắc có chút trầm mặc. Nhưng rất nhanh, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngữ khí ôn nhu lấy Bạch Tiên Tiên làm chủ: "Tiên Tiên không có việc gì thì tốt rồi, nào, chúng ta về nhà thôi."

Bạch Tiên Tiên ngoan ngoãn cười.

Cô đối Diệp Đình Thu không có hận ý, cô lại không phải tới giúp nguyên chủ báo thù, bất quá, cô có thể nhìn thấy rõ đáy mắt Diệp Đình Thu hiện lên âm lãnh cùng cừu hận.

Gặp người trong ngoài không đồng nhất , Bạch Tiên Tiên cảm thấy rất thú vị. Bọn họ đem Diệp Tường vứt bỏ ở kho hàng, rồi lên xe về nhà. 





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro