Hãy nói thích tớ đi (11+12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: TuDue157 - RoyalWorld

Lưu Tử Luân có mơ cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, chính mình được một cô gái dứt khoát tỏ tình.

Anh thừa nhận phẩm chất cùng vẻ ngoài của mình thu hút được vô số nữ nhân, nhưng bọn họ ngoài nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ, yêu thích như nhìn thần tượng của mình thì chưa hề có ai dám mạnh dạng nói rằng mình thích anh.

Thuở nhỏ anh chỉ một mực chú ý đến một người là Ái Lạc, đến khi xa cô rồi, lòng anh thực sự chưa từng vì ai mà dao động, có lẽ vì vậy mà những tấm chân tình khác anh chưa từng chú ý qua, cũng không có hứng thú.

Cho đến khi Ái Lạc nói cô ấy thích người khác, mà người đó không ai xa lạ lại là anh họ của mình, Lưu Dật, Lưu Tử Luân anh không biết trái tim của mình có còn tình cảm sâu đậm hay không. Ngẫm lại thì hai người xa nhau lâu như vậy, nếu như Ái Lạc thích anh, thì từ lần đầu gặp lại đã nhớ ra anh ngay rồi, giống như anh nhận ra cô ấy chính xác vậy.

Anh càng chưa từng nhìn thấy anh họ mình vì chuyện một cô gái mà có cái biểu tình đó, cũng chưa từng vì ai mà cãi cọ với anh, cho đến khi anh nhận ra sự hiện diện của Ái Lạc trong lòng Lưu Dật.

Anh còn thích Ái Lạc? Hẳn có, cảm giác lo lắng, buồn khi thấy cô gặp chuyện và vui khi cô hạnh phúc giúp anh chứng thực lòng mình. Nhưng anh lại lựa chọn nhường nhịn, chấp nhận lui ra sau. Dù có tự an ủi chính mình hay nghĩ gì chăng nữa, anh biết anh thật sự hèn nhát.

Một kẻ hèn nhát như vậy, lại có người thích sao?

Anh nhớ mình chưa từng gặp qua Hạ Y, càng không có cùng cô nói chuyện. Hay là họ đã gặp, chỉ là lúc đó anh không chú ý đến mà thôi?

Vì sao cô lại thích anh? Tượng tự nhất kiến chung tình? Hay là... có ý đồ khác?

Lưu tử Luân ngay từ khoảnh khắc nghe lời đó của Hạ Y, cảm giác hoang mang cùng lo sợ đột nhiên quấn lấy quanh trái tim anh.

Anh sợ có một ngày, nếu cô cũng giống cô ấy mà thích người khác, anh liệu có dũng cảm mà cố chấp giữ cô lại?

Nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định kia, anh lại lựa chọn... tin tưởng lời này của cô là chân thật, là mãi mãi, rằng cô sẽ vĩnh viễn thích một mình mình, không thay đổi...

"Tôi..." Lưu Tử Luân lắp bắp mở miệng, nhưng chưa kịp nói lời tiếp theo, tiếng chuông trường đã tức tốc vang lên.

"Reng!"

"A! Đến giờ vào lớp rồi!" Hạ Y ngay lập tức gấp gáp, "Mình phải vào lớp ngay! Nếu không sẽ bị phạt mất! Tử Luân, chào cậu nha, hẹn gặp lại!"

Cô ôm đống sách vở của mình lên, chạy nhanh về lớp, trước khi đi không quên giơ tay vẫy cười tạm biệt Lưu Tử Luân. Trước khi ra khỏi cửa thư viện, lại nghe được hệ thống vui vẻ báo độ hảo cảm của mình với anh +5, hiện đã lên 45.

Còn mười phút nữa giáo viên mới vào lớp, cô ấy gấp cái gì?

Này là... đang muốn lánh mặt mình sao?

Lưu Tử Luân một hồi vẫn chưa có nhúc nhích, lát sau mới phản ứng lại, cong môi cười cười, chậm rãi cầm sách lên về lớp.

Hôm nay nha, mọi người trong lớp để ý, tâm tình của bạn học Lưu ôn nhu nhưng trầm tĩnh cư nhiên tốt hơn bình thường!

-

Trường Hạ Y như mọi năm tổ chức lễ hội diễn kịch cùng ẩm thực. Mỗi lớp sẽ cùng nhau thiết kế trang phục thật đẹp, rồi dựa trên những bộ trang phục đó tạo thành một vở kịch. Lớp nào được chấm điểm đánh giá cao nhất sẽ đoạt giải của trường.

Trường Giao Châu là một trường được xếp vào hạng xa hoa cao cấp, cả nữ chính Ái Lạc cũng được kể đến là khi ba mẹ cho cô ta vào học tại đây chi phí chỉ còn đủ để sống cuộc sống bình dị, tuyệt không xa hoa. Vì thế nên cô ta thuộc vào hạng hạ lưu, bị giễu là học sinh có gia cảnh khó khăn nhất trong trường.

Tất nhiên ngôi trường tốt như thế này giải thưởng trao tặng sẽ là vô cùng có giá trị, điều này một phần khiến cho học sinh các lớp mỗi năm đều cạnh tranh quyết liệt để giành được giải từ các hoạt động ngoại khóa.

Mà Hạ Y là vinh hạnh được bầu chọn làm người thiết kế trang phục cho lớp trong diễn lần này.

Nguyên thân kỳ thực là một người có tài thiết kế, cô ấy từng học qua lớp nghệ thuật về kỹ năng này. Mà Hạ Y lúc xuyên vào cũng được hưởng tài năng từ nguyên thân, nên bây giờ cô đối với thiết kế là người rất có triển vọng.

Trong cốt truyện cũng có nói, lúc nam nữ chính đã trưởng thành có công việc ổn định, còn đang ngược qua ngược lại, nguyên thân đã là nhà thiết kế nổi tiếng, còn giúp đỡ nữ chính mấy lần.

Dù sao nguyên thân cũng là tiểu thư quyền quý, có được kỹ năng này có thể nói là chuyện hiển nhiên.

Vì lẽ đó mà Hạ Y phải tranh thủ mọi thời gian rảnh, cùng các bạn học khác chuẩn bị đồ dùng thiết kế.

Hôm nay cô không ăn trưa, chỉ vào căn tin mua một hộp sữa rồi quay về phòng học chuẩn bị làm việc.

"Tử Luân? Cậu làm sao đứng ở chỗ này? Không tìm được chỗ hả?"

Thấy Lưu Tử Luân lấy thức ăn xong không đi tìm chỗ ngồi mà đứng ở một bên nhìn ngó quanh nhà ăn, Ái Lạc tiến đến nhẹ giọng hỏi han.

"À không có." Lưu Tử Luân cười đáp lại Ái Lạc, nhìn nhìn cô, chần chừ một lúc mới hỏi: "Cậu không đi cùng Hạ Y?"

Ái Lạc nghe Lưu Tử Luân hỏi đến Hạ Y, trong lòng lóe lên một chút hoài nghi, song vẫn thành thật trả lời: "Tiểu Y cậu ấy phải về lớp thiết kế đồ cho hoạt động sắp tới, ban nãy có cùng mình mua hộp sữa rồi đi."

"Vậy sao..." Lưu Tử Luân thừa nhận lúc nhìn khắp nhà ăn lại không thấy bóng dáng của cô, trong lòng tự nhiên có chút hụt hẫng, bây giờ nghe Ái Lạc giải thích, mọi nghi vấn trong đầu liền biến mất, mặt lộ rõ sự dịu dàng xen lẫn một chút vui vẻ.

Ái Lạc nhìn vẻ mặt kỳ lạ của vị trúc mã này, bất giác nhíu mi, cô chưa từng thấy một Lưu Tử Luân lại vì cô gái khác mà có loại biểu cảm này, mà cô gái đó lại là bạn thân của mình Tiểu Y.

Chẳng lẽ hai giữa hai người xảy ra chuyện gì?

Ái Lạc luôn biết Lưu Tử Luân thích mình, chỉ là bản thân đáng buồn không thể đáp lại đoạn tình cảm này. Giờ lại thấy anh đối với bạn thân nhất kia của mình có ý đồ, cô thấy có chút chua xót, nhưng nhiều hơn vẫn là vui mừng.

Cô là ngây thơ cho rằng một người từng yêu thích mình lâu như Lưu Tử Luân khó có thể đối với người khác động tâm, vậy mà đến một ngày lại dành cảm xúc ấm áp kia cho chính người bạn thân nhất của cô. Nhưng dù sao cô cũng chỉ muốn mình đối với anh chỉ là bạn thân bình thường, vẫn là nên chúc phúc cho hai người bạn này của mình.

"Phải rồi, Tiểu Y làm việc ở tại lớp bọn mình. Cậu muốn tìm cô ấy thì cứ đến đó nha!" Ái Lạc vỗ vỗ vai Lưu Tử Luân cười cười rồi rời đi tìm bàn ăn.

Lưu Tử Luân cười gật đầu nói "Cảm ơn", tìm một chỗ ngồi ăn nhanh bữa trưa của mình.

[Độ hảo cảm của mục tiêu đối với nữ chủ -10, độ hảo cảm còn 70! Kí chủ cố lên!]

Hạ Y đang chuyên chú vẽ bản thiết kế trong lớp thì bị tiếng hệ thống làm cho hết hồn.

Trực tiếp -10?

Tức là Lưu Tử Luân không còn thích Ái Lạc nữa rồi?

Tuyệt!

Vậy là trưa hôm đó, Hạ Y làm việc mà cứ như đang ở trên mây, mơ màng thư thái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro