Chương 1 - Hệ Thống Nữ Phụ Nghịch Tập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn đã từng phản bội tình yêu chưa? Bạn đã từng bị tình yêu phản bội chưa? Còn nữa, bạn có từng bị người mình xem là thân thiết nhất phản bội chưa?

Linh hồn của Trầm Kiều An hư ảo, mờ mịt giữa bầu trời thành phố A, phiêu diêu, du đãng suốt một đêm. Cô tìm mãi, tìm mãi, đến cuối cùng cũng không biết mình đang tìm cái gì.

Nghi hoặc, mê mang, vô ích... Cho đến khi cô nhìn thấy một đôi tình nhân nhỏ, nắm tay nhau vô cùng hạnh phúc, họ đang cùng nhau đi qua các trung tâm thương mại, siêu thị, vừa cười vừa nói tiêu hết mấy chục ngàn, linh hồn của cô kinh ngạc một lát mới lấy lại được bình tĩnh!

Con ngươi Trầm Kiều An co rút một cái, nhìn chằm chằm vào hai người kia.

Lâm Dật, là người đàn ông duy nhất mà cô yêu trong kiếp này, cũng là đối tượng kết hôn của cô!

Nhạc Vi Nhi, là khuê mật cùng phòng thời còn đi học, sau đó tốt nghiệp vẫn là bạn tốt của cô.

Bọn họ lại, lại ở cùng một chỗ!

Tầm mắt chuyển về phía tiền bên trong bóp của Lâm Dật, linh hồn Trầm Kiều An khiếp sợ đến run rẩy, đi theo hai người họ trở về nhà, thân thể vẫn luôn trong trạng thái lơ lửng, cô sớm đã đứng không vững.

Trí nhớ trước lúc chết vọt tới như thủy triều, Trầm Kiều An kinh ngạc nhìn nụ cười ôn nhu như mật trên mặt Lâm Dật.

Cô và Lâm Dật cùng đến từ vùng nông thôn xa xôi, hai người cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã, ở tuổi mới biết yêu vô cùng tươi đẹp kia liền như một lẽ tự nhiên mà ở bên nhau.

Hai người một lòng muốn rời núi, ra thành phố lớn học tập, nhưng mà gia đình lại nghèo khó, Trầm Kiều An không thể làm gì khác hơn là từ bỏ việc học, ngày ngày đi làm kiếm tiền, nuôi Lâm Dật ăn học.

Học phí của Lâm Dật, chi tiêu của cả hai gần như tất cả đều do Trầm Kiều An tự mình đổ mồ hôi nước mắt mà làm ra!

Mấy chục ngàn kia cũng là tiền mấy năm cô làm lụng vất cả, cô vốn muốn để dành nhiều thêm chút nữa để mua một căn nhà nhỏ, dùng làm nhà tân hôn của hai người họ.

Nhưng mà, bây giờ thành thế nào? Mình vừa mới chết, bạn trai thì đã có niềm vui mới là khuê mật của mình! Bọn họ giống như không hề đau lòng khi mình rời đi.

Trầm Kiều An đau lòng nhìn hai người kia đang lăn lộn trên người.

"Anh Dật, người phụ nữ ti tiện Trầm Kiều An kia cuối cùng cũng chết." Trong phòng rộng rãi, một giọng nói mềm mại, nũng nịu gắt lên trong chăn.

"Đúng vậy, sau này chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau." Người đàn ông nói.

"Đúng vậy!" Người phụ nữ thẹn thùng.

Đột nhiên nhớ đến điều gì, Nhạc Vi Nhi đẩy Lâm Dật ra, miệng chu lên, "Có phải anh cũng nhiệt tình với Trầm Kiều An như vậy không?"

Lâm Dật lắc đầu, "Sao có thể chứ, anh ở cùng cô ta mấy năm, giường cũng không cho anh nằm. Vẫn là em tốt hơn!"

Nói xong liền muốn ôm cô ta, bị Nhạc Vi Nhi né tránh, "Người ta cũng là yêu anh mà. Lần này lừa cô ta, có lẽ anh cũng đau lòng?"

"Đau lòng gì? Bạn gái nhìn mà không ăn được thì có lợi ích gì? Trầm Kiều An người này rất thanh cao, cũng biết cô ta nhất định sẽ nổi điên, tự sát cũng có thể!"

"Ha ha..." Vừa nói, hai người liền đưa mắt nhìn nhau cười một nụ cười gian trá.

"Thì ra, là các người tính toán tôi!" Trầm Kiều An cảm thấy đau đầu, "ong" một tiếng, đôi mắt đỏ tươi kinh ngạc trừng trừng về phía hai người kia.

Cô còn nhớ tối hôm qua, Nhạc Vi Nhi hẹn cô đến một khách sạn đứng đầu ở thành phố A, đầu độc cô bằng một ly rượu, uống vào liền mất hết sức lực, cả người mềm nhũn.

Buổi tối hôm đó, cô bị người ta lôi vào nhà vệ sinh làm nhục.

Sau khi tỉnh lại, cô bị dọa đến mức thần trí không rõ ràng, điên điên dại dại hốt hoảng chạy lên tầng lầu cao nhất, khi cô bị cơn gió lạnh như băng trên tầng cao thổi cho tỉnh, lại bị một người đẩy từ phía sau, cô rơi từ tầng 30 xuống!

Thì ra người tính kế cô không chỉ có khuê mật của cô, còn có người đàn ông mà cô yêu nhất!

Lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng.

"Tôi giết các người, đôi cẩu nam nữ này!" Trầm Kiều An hầm hừ liền muốn nhào lên giường bóp chết bọn họ.

Nhưng cô lại bất ngờ phát hiện người mình đi xuyên qua giường, Trầm Kiều An run rẩy giơ hai tay lên, mới kịp phản ứng, cô chết rồi, Trầm Kiều An cô đã chết rồi!

Thời khắc này, sự tồn tại của mình là trạng thái linh hồn!

Trầm Kiều An đỏ mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hai người đang nhu tình mật ý kia, giờ phút này cái gì cô cũng không làm được, chẳng lẽ chỉ có thể để mặc cho họ sống vui vẻ hết đời này hay sao? Cô không cam lòng, cô hận!

"Cô muốn sống lại không? Cô có muốn báo thù không?"

Trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nam điện tử lạnh như băng, Trầm Kiều An đáp không chút do dự, "Muốn!"

"Không tiếc bất kì giá nào?"

Nghe điều này, hai mắt Trầm Kiều An càng đỏ, cô cắn răng nghiến lợi nói: "Không tiếc bất kì giá nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro