Chương 10:TG1:Ác ma giáo thảo , ngoan ngoãn thúc thủ (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính văn chương 10 ác ma giáo thảo ngoan ngoãn thúc thủ 10

Edit:tieuhoaihoai001

"Học trưởng rất buồn bực?"

Khúc Mịch nhàn nhạt mà nhìn Mạc Lăng Dực.

"Ngươi không mọc đôi mắt sao?"

Toàn thân trên dưới của hắn đều viết hai chữ bực bội , nàng nhìn không thấy?!

Mạc Lăng Dực  tức đến muốn  tàn nhẫn mà gõ đầu Khúc Mịch.

"Mạc học trưởng cảm thấy rất uất ức , cho rằng ta nói như vậy là nhục nhã  học trưởng?"

Vẻ mặt Khúc Mịch vẫn bình tĩnh như cũ.

"Chẳng lẽ không phải sao?"

Hắn gần như bạo nộ  mà rít gào lên.

"Trong lòng học trưởng  tuy rằng khinh thường làm thiếu gia nhà giàu , thật ra, mỗi một cái hành vi của ngài đều  là đang hưởng thụ sự tiện lợi màthìa vàng mang cho ngươi .

  Nếu học trưởng không có ỷ vào chính mình là con trai độc nhất của nhà họ mạc, há có thể ở Thánh Dực hoành hành mà  không chút nào e ngại ? Học trưởng nếu chỉ là con nhà bình thường , há có thể ở trên khóa của giáo viên lịch sử  kêu ta ra tới?

Học trưởng cho rằng lời nói vừa  rồi của ta là ở trong tình huống chưa biết chút gì về học trưởng mà nhục nhã học trưởng, học trưởng có bao giờ  nghĩ đến , học trưởng gọi ta từ khóa lịch sử gọi ra đây , cũng chỉ là cách làm tự cho mình là trung tâm của mọi thứ mà thôi . Một người không hề tôn trọng người khác thì có tư cách gì đi yêu cầu sự tôn trọng của người khác ?"

Mạc Lăng Dực  ngọn lửa giận bởi vì Khúc Mịch nói mà dần hạ xuống .

Thật ra hắn  vẫn luôn hưởng thụ sự tiện lợi mà ba chữ Mạc Lăng Dực mang đến cho hắn  ! Hắn thế nhưng vẫn luôn đang hưởng thụ...... Hóa ra hắn cũng vẫn chưa hiểu rõ chính mình ......

"Vừa  rồi ngươi là cố ý nói như vậy ?"

Tuy là hỏi , hắn cũng đã chắc chắn.
Khúc Mịch thoải mái mà gật đầu.

"Học trưởng quá mức tự coi mình là trung tâm của mọi thứ , ta không quen nhìn."

"Ngươi...... !"

Mạc Lăng Dực kinh ngạc mà chỉ vào cái mũi của mình, từ bé đến lớn , chưa bao giờ có người dám nói với hắn nói như vậy, thật lâu hắn cũng chưa phục hồi  tinh thần lại .

"Thật ra, ở Thánh Dực, không chỉ có ta, rất nhiều người hẳn là cũng không quen nhìn dạng người như  học trưởng , chẳng qua bởi vì học trưởng là con trai độc nhất của mạc gia , tất cả mọi người đều lựa chọn nén giận chịu đựng mà thôi."

Nàng lại đang chỉ trích hắn hưởng thụ sự ưu việt về việc là con trai độc chất của Mạc gia......  , mọi người kính trọng  hắn, sợ hắn, đơn giản  chỉ là vì thân phận của hắn, mà không phải con người  hắn , đột nhiên hắn có cảm giác thật thất bại.

"Vậy vì cái gì ngươi muốn nói ra ?"

Vì khơi mào hứng thú của hắn đối với nàng .

"Đều đã nói bởi vì không quen nhìn."

Nàng xem liếc nhìn hắn một cái như là đang nhìn một cái ngu ngốc .

Hắn lại lần nữa suýt phát điên , nàng  thực sự không sợ hắn?

"Học trưởng không phải muốn nghe khúc nhạc kia sao? Đi thôi!"

Khúc Mịch lập tức  đi về phía phòng đàn.

Xú con tôm đáng chết, dựa vào cái gì nàng nói không đi liền không đi, nàng nói đi liền đi!

Mạc Lăng Dực tức giận đứng ở hành lang, mắt lạnh xem Khúc Mịch đi vào trong phòng .

Khúc Mịch căn bản mặc kệ hắn có đuổi kịp hay không , mở ra dương cầm, lập tức liền đàn lên tới.

Đây là một khúc nhạc ẩn chứa đau thương , làm người nghe muốn rơi lệ.

Tâm trí Mạc Lăng Dực lập lức bị khúc nhạc thu hút , không tự chủ được đi đến phòng đàn .

Khúc nhạc này...... Quả nhiên không làm hắn thất vọng, lại làm trái tim hắn hoàn toàn chìm vào đáy cốc, hắn không khỏi nghĩ đến phía trước Khúc Mịch chỉ trích hắn , hắn tuy rằng không muốn làm con rối của cha mẹ, nhưng hắn vẫn hưởng thụ những tiện lợi mà làm rối gỗ   mang đến cho hắn , cuộc đời hắn có lẽ sẽ không thoát khỏi vậnmệnh làm con rối của cha mẹ , có lẽ hắn hẳn là nên chấp nhận, tiếp thu sự an bài của cha mẹ , từ bỏ theo đuổi tự do ......

"Học trưởng có mộng tưởng sao?"

Một khúc kết thúc, Khúc Mịch quay đầu hỏi Mạc Lăng Dực.

Mộng tưởng ai có thể không có?!

Mạc Lăng Dực cười lạnh một tiếng.

"Học trưởng cho rằng mộng tưởng là cái gì?"

"Mộng tưởng chính là biết rõ không có khả năng thực hiện được , lại vẫn vọng tưởng theo đuổi hy vọng xa vời."

Tựa như hắn, giác mộng dương cầm vĩnh viễn đều chỉ có thể là một giấc mộng!

Hắn tuyệt vọng mà nhắm mắt.

"Sai! Mộng tưởng hẳn phải là theo đuổi mà kiên trì không dứt , chẳng sợ cho dù gặp gỡ khó khăn có lớn đi chăng nữa cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ. Mộng tưởng  là mộng tưởng, bởi vì nó sẽ xa xa cao hơn hiện thực của chúng ta, đã định sẵn là trên con đường theo đuổi trải rộng bụi gai. Đối với người gặp nạn mà lui , mộng tưởng vĩnh viễn đều chỉ có thể là một giấc mộng, chỉ có người có ý chí kiên định, mới có thể đuổi theo bước chân của mộng tưởng......"
"....."

Editor có điều muốn nói : mọi người nhập hố vui vẻ, nếu thấy hố quá sâu nhớ qua gọi editor thả dây thừng kéo lên nha
😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro