Chương 3: TG 1 : Ác ma giáo thảo , ngoan ngoãn thúc thủ(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính văn chương 3: ác ma giáo thảo ngoan ngoãn thúc thủ 3
Edit : tieuhoaihoai001
Beta: Thiên Hoa Nhi

"Được ."

Mạc Lăng Dực sắc mặt lạnh xuống

"Nội dung tỷ thí tuỳ ngươi chọn.
Ngươi có thời gian một phút đồng hồ   gọi điện thoại cho người nhà, bảo bọn họ tới nhặt xác cho ngươi."

Một con tép riu cũng dám khiêu chiến hắn, xem ra là thời điểm hắn phải lập uy một lần nữa, nếu không về sau cũng không còn tháng ngày thanh tịnh nữa .

"Ngươi nghĩ ta nhất định sẽ thua?"

Khúc Mịch cũng không bởi vì hắn nói mà lùi bước.

"Nếu ngươi thắng...... Ta thưởng ngươi một cái nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt ......"

Mạc Lăng Dực trào phúng cười khẽ,  ánh mắt tràn ngập hài hước.

Nàng tuy rằng có điểm xấu, nếu thật sự có thể thắng hắn, hắn có thể cho nàng một cơ hội, nhưng mà, nàng tuyệt đối không thể thắng hắn!

"Ta không cần học trưởng hôn, ta chỉ cần học trưởng xin lỗi ta."

Toàn trường một mảnh ồ lên.

Tép riu thế nhưng lại cự tuyệt được Mạc học trưởng hôn! Lại là nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp !

Đó là Mạc học trưởng hôn a, nữ sinh toàn giáo nằm mơ đều mơ không được, tép riu thế nhưng lại cự tuyệt!

Chẳng lẽ xú con tôm này thực sự chỉ muốn một câu xin lỗi ?

Mạc Lăng Dực nghi ngờ, lại rất mau bị hắn bác bỏ.

Cho dù mục đích của nàng là cái gì, chờ đợi nàng chỉ có một kết quả, đó chính là thua ! Hoàn ! Toàn !

"So cái gì?"

Tay hắn đút túi, nhàn nhã mà cao ngạo nhìn nàng.

"Dương cầm."

Khúc Mịch nói làm mọi người lần nữa kinh ngạc đến rớt cằm.

Dương cầm chính là sở trường giỏi nhất của Mạc học trưởng, tép riu... Đầu óc hỏng rồi đi?

Mạc Lăng Dực bội phục nàng dũng cảm nên cười nhạo nàng ngu xuẩn, hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi về phía phòng đánh đàn.

"Tiểu Mịch Mịch,sao ngươi lại có thể cùng hắn tỷ thí dương cầm? Hắn chính là vương tử dương cầm của Thánh Dực, ở quốc tế lại dành được giải thưởng cao nhất, ngươi sao có thể là đối thủ của hắn a!  Ngươi mau rút lại đi, lỡ như ngươi thua ,ngươi sẽ bị bạn học bắt nạt đến nửa chết nửa sống, sau đó bị đuổi ra khỏi trường học......"

520 nôn nóng từ trong tiềm thức của Khúc Mịch nhảy ra.

"Cút."

Nàng nửa câu cũng không giải thích, chỉ nghĩ đem cái hệ thống quân phiền phức đuổi đi.

"Không thể sao, coi như ta cầu xin ngươi, có được không? Nhiệm vụ tuyệt đối không thể thất bại...... Ô ô......"

"Ngươi mà không cút, ta trực tiếp nhận thua."

Thật sự chịu không nổi hệ thống quân phiền phức này, Khúc Mịch đe doạ.

Trực tiếp nhận thua càng là không thể!

520 uất ức mà lau nước mắt, lùi về đến góc, lại trộm vảnh tai lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Mọi người nhanh chóng tiến tới phòng đánh đàn .

Dương cầm có sẵn, nhưng lại không có giám khảo.

"Ngươi muốn cho ai làm giám khảo, ta liền sắp xếp."

Mạc Lăng Dực  ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua đen trắng phím đàn,  giai điệu duyên dáng từ ngón tay giữa của hắn phát ra, so với tiếng nước suối lại càng êm tai đến lạ thường .

520 ngốc ở trong góc toàn thân khẽ run lên, trái tim sắp nhảy lên tới cổ họng.

Cảm nhận áp lực mãnh liệt, thần kinh của Khúc Mịch nhịn không đươc mà hơi có chút khẩn trương, trên mặt vẫn giữ biểu tình bình tĩnh tự nhiên như cũ

"Không cần giám khảo, khúc đàn tốt hay xấu, người nghe sẽ tự hiểu, ta tin tưởng Mạc học trưởng sẽ không chơi xấu."

Trận tỷ thí cũng không thể có giám khảo, bởi vì  khúc nhạc kia......
Nàng rũ xuống mí mắt, trận tỷ thí này giống như là vấn đề khó với đôi tay , có đôi khi, phải dùng đôi tay phi thường.

Không cần giám khảo?!

Tép riu chẳng lẽ là có tự tin dựa vào một khúc đàn mà thắng Mạc học trưởng?!

Mạc học trưởng học đàn nhiều năm được vô số thầy giỏi khen ngợi, lại có tiếng đàn nào mà chưa từng nghe qua, một con tép riu, sao có thể!

Giờ này phút này, ở trong mắt các bạn học vây xem, Khúc Mịch đã thành vật chết.

"Ngươi trước hay là ta trước?"

Mạc Lăng Dực chỉ nghĩ nhanh chóng giải quyết xú con tôm này, bởi vì nàng liên tiếp nói ra những câu khiến người khác phải kinh ngạc, hắn đã đem nàng tách ra khỏi đám người đầu óc hỏng

"Học trưởng mời người trước."

Tỷ thí bằng đàn tuy rằng âm thanh đàn trước có thể đoạt người, tạo thành áp lực cho người sau, nhưng người sau lại có cơ hội điều chỉnh âm thanh, đồng thời còn có một câu, kẻ tới sau cũng có thể thắng......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro