Chương 2: Nữ chủ nhà nghèo ở rể (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit/Beta: nốc
————————————————————-

[Có người tới, ta đi trước]

Nghe thấy ở cửa phát ra động tĩnh nhỏ , hệ thống lập tức offline.

"Kẽo kẹt." Cửa bị đẩy ra.

Nhưng người đi vào lại không phải Minh Ương, mà là một nam hài diện mạo thanh thuần, ngũ quan tinh xảo đáng yêu.

Nam Vãn luôn thích loại diện mạo này, nhưng kỳ quái là, nàng nhìn thấy hắn phản ứng đầu tiên lại là chán ghét.

"Nam lang quân". Người nọ nhút nhát sợ sệt mà gọi.

Thấy Nam Vãn không thèm nhìn, hắn xoay người đóng lại cửa phòng sau đó trực tiếp bước tới.

Trực tiếp bước tới???

Nam Vãn sửng sốt một chút, nhận ra đây là tình huống gì, nàng vội vàng lui về phía sau vài bước.

"Ngươi là ai?" Lời nói lạnh băng không chút tình người.

"Ta là Minh Tinh."

"Ngươi mà là Minh Tinh, ta còn là cha ngươi đó!" Nam Vãn theo bản năng cãi lại.

"Ta...." Minh Tinh ngạnh một chút, dùng đôi mắt hạnh ướt dầm dề nhìn nàng muốn nói lại thôi.
"Đi ra ngoài."

Nam Vãn cơ hồ có thể đoán ra mục đích của hắn.

Hắn cùng họ với Minh Ương, bộ dáng lại nhỏ hơn so với Minh Ương, có lẽ là đệ đệ hắn. Cũng không biết là đệ đệ ruột hay là thứ đệ, nhưng mặc kệ là đệ đệ ruột hay thứ đệ, trong ngày đại hôn đi vào phòng tân hôn của ca ca đều có ý đồ đáng chết.

"Nam lang quân." Minh Tinh chưa từ bỏ ý định lại gọi một tiếng.

"Cút, nếu không ta đánh ngươi." Nam Vãn cầm lấy chén trà trên bàn, hung hăng ném đến cửa lớn phía sau hắn.

"Bang."

Chén trà chia năm xẻ bảy, mảnh nhỏ bắn ra mạnh mẽ vẽ ra trên tay hắn một vết máu.

" Ta rời đi ngay." Minh Tinh khϊếp sợ, nhanh chóng mở cửa phòng rời đi.

"Kẽo kẹt."

Hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đụng trúng Minh Ương đứng ở cửa chuẩn bị bước vào.

" Đây là xảy ra chuyện gì?" Tươi cười trên mặt Minh Ương dần biến mất.
"Ca ca, ta...." Minh Tinh muốn nói lại thôi.

"Câm miệng." Minh Ương mặt vô biểu tình nhìn Nam Vãn,

"Thê chủ, nàng đến đây giải thích một chút."

"Hắn đột nhiên tiến vào, vì đuổi hắn đi, ta dùng chén trà ném hắn, cắt qua tay hắn." Nam Vãn lời ít mà ý nhiều.

Nhìn chén trà tan vỡ trên mặt đất, nghi ngờ trong lòng Minh Ương tan đi bảy tám phần.

" Ngươi cút cho ta." Nhìn thứ đệ một bên giả vờ đáng thương, trong lòng Minh Ương chán ghét đến cực điểm.

Hắn không ngốc, có thể đoán ra mục đích của tên thứ đệ này. Minh Tinh đơn giản là muốn câu dẫn thê chủ nhà hắn, muốn khiến cho hắn mất hết mặt mũi trong ngày đại hôn. Chẳng qua thê chủ không muốn hắn, ngược lại đem hắn đuổi đi.

Không nghĩ tới sự tình sẽ thành ra như vậy, Minh Tinh khóc lóc rời đi.

Minh Ương đi vào bên trong, xoay người đóng lại cửa phòng.
Nam Vãn vẫn không nhúc nhích mà ngồi ở trên giường, biểu tình không chút biến đổi.

"Thê chủ không thích Minh Tinh sao?" MInh Ương do dự một chút nhưng vẫn lên tiếng hỏi ra thắc mắc trong lòng hắn.

Thứ đệ này của hắn, có danh tiếng rất tốt trong kinh thành, rất nhiều nữ tử đều thích hắn. Nhưng thê chủ của hắn, nhìn qua giống như một chút cũng không thích hắn, thậm chí còn chán ghét.

"Hắn cũng không phải đại mỹ nhân gì, vì sao ta phải thích hắn?" Nam Vãn hỏi ngược lại.

Minh Ương thở dài một hơi, mạnh mẽ áp xuống gợn sóng trong lòng. Xem ra thê chủ này của hắn ánh mắt rất cao, người bình thường không lọt được vào mắt nàng. Ngay cả diện mạo bậc này của Minh Tinh nàng cũng không vừa mắt, hắn liền không cần phải nói.

" Ta thấy rằng, hắn lớn lên còn không bằng chàng đâu." Nam Vãn không hiểu rối rắm trong lòng Minh Ương, tiếp tục nói.
"Thình thịch."

Minh Ương cảm thấy tim hắn đập rất nhanh. Từ khi hắn sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên được người khác khích lệ. Phải biết rằng, ngay cả cha mẹ hắn cũng ghét bỏ hắn lớn lên xấu xí. Nếu không phải hắn còn có chút năng lực, nói không chừng đã sớm bị đuổi ra khỏi gia môn.

" Nàng không cảm thấy ta xấu sao?" Minh Ương nhẹ giọng hỏi.

"Không cảm thấy a!" Nam Vãn nhanh chóng trả lời.

Diện mạo Minh Ương là loại hình thanh lãnh, đặt ở hiện đại chính là dạng nam chủ tiểu thuyết vườn trường.

Nghe thấy câu trả lời, Minh Ương hơi run một chút. Hắn giơ tay vỗ vỗ ngực mình, không biết vì sao, tâm hắn càng ngày càng nhảy đến phi thường lợi hại.

"Thê chủ, chúng ta tới uống rượu giao bôi đi!" Chờ tâm tình bình tĩnh lại, Minh Ương cầm lấy bầu rượu từ trên bàn, rót ra hai ly rượu.
"Ân được." Nam Vãn có chút khẩn trương mà tiếp nhận rượu trong tay hắn, đan tay cùng hắn uống rượu.

Rượu ngon hương thuần, vào miệng là tan. Nam Vãn uống hai ba hớp vào bụng, rất nhanh đã cảm nhận được men say.

"Thê chủ, chúng ta đi ngủ thôi!" Minh Ương vừa thẹn thùng vừa mong chờ nhìn nàng.

Đầu óc Nam Vãn lập tức thanh tỉnh, đi ngủ, ngủ như thế nào? Đêm tân hôn có thể ngủ phòng cho khách sao?

Nàng giương mắt, đánh giá giường lớn khắc hoa trước mặt. Chiếc giường rất lớn, lớn đến mức dù hai người ngủ chung, cũng có thể không tiếp xúc với nhau.

" Chàng ngủ trước đi! Ta ngồi một lát."

Đây là uyển chuyển cự tuyệt, Minh Ương hiểu. Sắc mặt hắn trắng bệch, nằm xuống mép giường phía trong cùng.

Nhìn bộ dáng hắn như vậy, Nam Vãn có chút băn khoăn. Nhưng dù cho có thế nào, nàng cũng không thể mạo phạm người ta.
Ngồi một mình hơn nửa canh giờ, Nam Vãn quay sang nhìn người trên giường. Minh Ương dường như đã ngủ rồi, phát ra hơi thở nhẹ nhàng.

Nam Vãn nằm lên giường, cảm thấy cả người mình đều không ổn, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc gần như vậy với người khác phái.

Ban ngày quá mức mệt mỏi, hơn nữa bên cạnh cũng không có vật gì phải cảnh giác, Nam Vãn rất mau chìm vào giấc ngủ.

Chờ sau khi nàng đã ngủ, Minh Ương vừa rồi còn giả vờ ngủ mở mắt ra. Hắn vẫn luôn thức, Nam Vãn khẩn trương thế nào hắn cảm nhận được rõ ràng, vì tránh cho khó xử, hắn giả bộ ngủ.

"Thê chủ." Minh Ương cười khổ,

"Thì ra nàng chán ghét ta như vậy sao? Những lời nói trước đó chỉ là lừa gạt ta thôi sao?"

Không ai trả lời, Minh Ương chua xót nhắm mắt, lâm vào miên man.

"Không phải lừa chàng, chỉ là ta vẫn chưa tiếp thu được, ngươi cho ta một ít thời gian." Nam Vãn mở to mắt,nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu người bên cạnh. Đáng tiếc người bên cạnh đã sớm ngủ say, đối với động tác nhỏ của nàng không có chút phản ứng nào.
"Bang."

Lúc này nến đỏ còn cháy sáng rực rỡ, phát ra tiếng vang bùm bùm.

Nam Vãn thổi tắt nến, bình minh đã dần dần xuất hiện.

Sáng sớm hôm sau, Nam Vãn đi cùng Minh Ương đến thỉnh an gia chủ Minh gia.

Minh gia là một đại gia tộc, Minh gia chủ vị này có một vị chính phu, bốn gã sườn phu, sáu nhi tử và một nữ nhi.

Đó là còn chưa tính họ hàng xung quanh.

Nam Vãn nhìn thấy, một đám người vây quanh Minh gia chủ, chật như nêm cối*.

*chật như nêm cối : đông đúc, lèn chặt đến không thể cựa quậy nổi.

Thấy hai người Nam Vãn đến gần, mọi người sôi nổi nhường đường.

" Hài nhi cùng thê chủ thỉnh an mẫu thân." Minh Ương kéo kéo Nam Vãn bên cạnh, ý bảo nàng cùng nhau hành lễ.

"Đứng lên đi!" Minh gia chủ rất dễ nói chuyện, nàng tùy tay xua đuổi người bên cạnh, chỉ để lại những người thân cận.

Nam Vãn kéo Minh Ương đứng dậy, hai người một trước một sau ngồi hai bên trái phải ghế chủ vị.
" Thê chủ,  nữ tử ở rể không thể ngồi trên bàn! Như thế không hợp quy củ." Còn chưa ổn định vị trí ngồi, có người liền gấp không chờ được mà nhảy ra chỉ trích.

" Như thế nào, còn muốn ta hầu hạ ngươi sao?" Nam Vãn phản bác mà chế nhạo.

" Nhị phu lang, thê chủ của ta là học trò." Ý tứ bao che bảo vệ trong lời nói Minh Ương rất rõ ràng, nàng như vậy ngươi còn cảm thấy nàng không đủ tư cách sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro