Chương 9: TG1: Nàng nói, thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam Diên đương nhiên sẽ không móc mắt của nhóc con, dù gì móc ra rồi thì cũng không còn đẹp nữa.

Nàng cảm thấy rất thích, nên rất hào phóng mà ném ra một lọ thuốc mỡ "Thoa ngoài da".

Tiểu quái thai cuống quít tiếp được, mở to mắt một lớn một nhỏ mà nhìn, xem xét nàng, lại nhìn nhìn bình dược trong tay, trong mắt có tò mò cùng vui mừng, cái loại này lơ đãng giữa dòng lộ ra ỷ lại cùng nhụ mộ chi tình cũng nồng đậm vài phần.

Nam Diên ở trong lòng kêu lên một tiếng.

Đúng là một tên đáng iuu không sợ chết.

Cư nhiên dám nhìn thẳng mặt nàng mà nhìn chằm chằm.

Hiếm khi có người dám nhìn thẳng nàng, những con đại yêu mấy ngàn tuổi cũng không dám, chứ đừng nói là một đứa nhóc con như vậy.

Không chỉ có một ánh mắt sáng biết nói, mà còn nguyện ý cùng nàng thân cận.

Nam Diên thật là càng xem càng vừa lòng.

Vốn là xem hắn như nuôi một đứa con trai mà nuôi, nàng ra tay tự nhiên sẽ không bủn xỉn, dừng một chút, lại ném qua một lọ đan dược, "Uống thuốc."

Thấy này dược bình tài chất không giống bình thường, lão quản gia không khỏi trong lòng sinh nghi.

Chẳng lẽ là lão thành chủ trước khi chết trộm để lại cho thành chủ?

Nghĩ như vậy, lão quản gia đau lòng không thôi.

Loại đan dược trân quý này thế mà lại để cho một tên hạ nhân đê tiện dùng?

"Thành chủ, lão nô nơi này có thuốc trị thương, dùng của lão nô là được."

Nam Diên liếc hắn liếc mắt một cái, "Dược của ngươi có thể cùng dược của ta so? Tên nhóc con này, ta thích, tự nhiên phải cho hắn tốt nhất."

Tiểu quái thai ngơ ngác mà nhìn nàng.

Hắn nhìn quen nhân tình ấm lạnh thói đời nóng lạnh,  liếc mắt một cái nhìn thấu lòng người.

Nhưng mà nữ nhân này, hắn thế nhưng nhìn không thấu.

"Thất thần làm cái gì? Còn không mau cảm tạ thành chủ đại nhân!"

Lão quản gia này vừa nhắc nhở, tiểu quái thai lập tức quỳ trên mặt đất dập đầu.

"Ta nói, ngươi chỉ nghe ta." Nam Diên thanh âm hơi trầm xuống.

Tiểu quái thai thực thông minh, lập tức đứng lên, không dám dập đầu.

Lão quản gia trên mặt có chút không qua được, hỏi: "Lão nô liền dẫn hắn đi xuống?"

"Không, ta thay đổi chủ ý, không cần người khác dạy, ta chính mình tới dạy dỗ." Nam Diên không chút để ý nói.

Lão quản gia kinh ngạc, "Đây là ——"

"Ngô bá, lui ra đi."

Lão quản gia nhìn thoáng qua tiểu quái thai, thần sắc buồn bực, phất tay áo rời đi.

Trong phòng bọn nha hoàn hai mặt nhìn nhau, không tiếng động giao lưu.

"Các ngươi cũng đều đi xuống đi."

Một phòng toàn những nha hoàn mỹ lệ hành lễ, đại nha hoàn Đông Tuyết đi trước, rồi đám nha hoàn nối đuôi nhau mà đi ra. Nam Diên nhìn một loạt nha hoàn thướt tha, nằm liệt mặt, một bộ dáng khó đoán. 

Sắc đẹp như vậy, nàng lại không thưởng thức được.

Đương nhiên, đây không phải là lỗi của nàng.

Mẹ nàng mù mặt, nàng cũng chỉ là di truyền từ mẹ, mù mặt có chút nghiêm trọng  mà thôi.

Nhưng mà, ngoài bỏ cái vấn đề di truyền này, hoàn cảnh sinh hoạt cũng gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với nàng. Cha nàng, mẹ nàng, ca ca nàng, kể cả đám con cháu trong nhà, tuy rằng đều rất đẹp, nhưng mà bọn hắn lớn lên... quá giống nhau rồi.

Ngay cả nàng và cha nàng, cũng giống nhau đến tám chín phần. 

Có đôi khi nhìn ngắm bản thân trong mặt hồ nhìn lâu rồi, nàng còn tưởng đây là cha nàng phiên bản nữ. =)))))

Đối với Diên đại lão mù mặt đặc biệt nghiêm trọng mà nói, hoặc là xinh đẹp tuyệt sắc không ai sánh, hoặc là xấu đui xấu mù, thì nàng còn có thể nhận ra, nếu không thì trong mắt nàng, ai cũng giống nhau.

Hạ nhân trong phòng đều đi cả rồi, chủ nhân và linh thú của chủ nhân đều không nói chuyện, trong phòng im tĩnh đến lạ thường.

Tiểu quái thai nội tâm cũng là một mảnh yên lặng.

Quả nhiên như thế.

...Dạy dỗ.

Nàng muốn đem hắn biến thành sủng vật nuôi để giết thời gian sao?

Nhưng mà, nuôi một tên sủng vật giống như hắn, mỗi ngày đều phải nhìn gương mặt xấu xí của hắn, nữ nhân này không cảm thấy ghê tởm sao?

Không ghê tởm.

Tiểu quái thai tự nói với chính bản thân mình, hắn không nhìn thấy cảm xúc chán ghét từ trong mắt nàng. 

Nàng không chê hắn lớn lên xấu.

Thật thần kỳ.

Trên đời này lại có người không chê hắn lớn lên xấu xí.

Chẳng những không ghê tởm, thậm chí trong ánh mắt nữ nhân này hắn còn thấy được một chút... Yêu thích?

Hắn trước giờ chưa từng thấy người khác dùng ánh mắt này đối với hắn, hắn bắt đầu hoài nghi chính mình, có phải hay không là do hắn nghĩ nhiều rồi.

Nhưng mà, chính miệng nữ nhân này nói ra a.

Nàng nói, nàng thích mình.

Tiểu quái thai con ngươi buông xuống nhẹ nhàng run rẩy, bình dược rất lạnh, thế nhưng trong lòng bàn tay hắn lại trở nên nóng bỏng. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro