1.1 Chồng nhỏ của đại lão phong thủy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đau không?"

Lúc ý thức mơ hồ, bên tai cậu vang lên âm thanh của một nam nhân xa lạ.

"Không phải nói yêu ta yêu muốn chết sao? Vậy trước tiên hãy học cách nghe lời."

Ong ong ong thanh âm ở bên tai xoay vòng, đầu vốn dĩ muốn đau nổ, nay càng đau.

Phương Chước muốn nói chuyện, muốn đuổi đi âm thanh ồn ào, lại phát hiện giọng nói chính mình bị người bóp chặt, hai tay cũng bị đè phía sau lưng, đầu lưỡi còn có thể nếm đến mùi máu tươi nhàn nhạt.

Nhìn là biết, hắn là người bị người ta đánh, hoặc là nói đang bị đánh.

"Dựa theo phía trước ta nói mà làm." Cái tay kia rốt cuộc lơi lỏng, hơi thở xa lạ dán vào Phương Chước lỗ tai nói: "Sau khi làm xong chỗ tốt không thiếu ngươi."

Phương Chước cố sức mở mắt ra, còn chưa kịp nhìn rõ, đã bị đối phương dùng sức ném tới trên mặt đất.

Dưới đầu là sàn cẩm thạch cứng rắn, một đôi giày da đạp lên mặt thảm rắn chắc trước mặt cậu, Phương Chước giống con cá mắc cạn, mở to miệng từng ngụm từng ngụm thở dốc. 

Nhưng mà chủ nhân đôi giày da đang nổi nóng, không kiên nhẫn chờ cậu hít thở xong đã mạnh mẽ nắm tóc của cậu, đem đầu cậu kéo lên.

Một khuôn mặt âm trầm vặn vẹo xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.

"Lần sau còn dám chống đối ta không?"

Nam nhân trong mắt vẩn đục phóng ra lãnh quang, đột nhiên trên tay tăng thêm lực đạo, Phương Chước chịu đau ngũ quan nhăn lại thành một đoàn, mà nam nhân trên mặt thế nhưng hiện lên một tia khuây khoả.

Mẹ nó, biến thái sao?

"Trả lời ta!" Nam nhân thô bạo đẩy hắn một cái.

Phương Chước như búp bê vải bị xé nát, theo lực đạo của đối phương lúc ẩn lúc hiện, một hồi lâu mới nỗ lực tìm về thanh âm, "Đã biết."

Nam nhân vừa lòng buông ra tay, một chân đem cậu đá vào phòng tắm, "Rửa sạch sẽ một chút."

Phương Chước ghé vào mặt bàn cẩm thạch trong phòng tắm, nhìn chính mình trong gương.

Trên áo sơ mi màu trắng tất cả đều là dấu chân, còn cổ thì đầy dấu nhéo đỏ tươi. Cậu nhấc lên áo sơ mi liền thấy, làn da thượng che kín ứ thanh, có thể nói là bị đánh đến khá thảm. Bất quá, lúc đánh cậu đối phương cố ý tránh đi mặt.

Nhưng mà gương mặt này cậu cũng không quen thuộc.

Trừ bỏ đôi mắt đào hoa, còn lại ngũ quan đều thực xa lạ, toàn thể cùng lắm xem như thanh tú.

Phương Chước ngốc, dùng sức xụ mặt kéo kéo lớp da, lại không cam lòng tát nước lên dùng sức xoa nắn.

...... Không phải hoá trang.

Đại khái nửa giờ trước, cậu thu được một cái bưu kiện nặc danh, bên trong đồ vật rất độc đáo, cũng rất văn nghệ, là mấy cuốn sách bìa cứng.

Phương Chước ngày thường trừ bỏ đóng phim, chính là oa ở nhà ngủ, dạo chơi trò chơi, đột nhiên tới một món đồ mới, gấp không chờ được liền mở bao vỏ ra. Kết quả càng mở nội tâm càng dậy sóng, bởi vì tất cả đều là Mary Sue gay văn......

Sau đó không biết như thế nào, cậu liền ngủ rồi.

Tỉnh lại phát hiện bị người đánh một trận không nói, như thế nào mặt cũng bị thay đổi?!

Túi quần đột nhiên chấn động, theo bản năng móc di động ra, là một cái tin nhắn, người gửi là 233.

【Xin chào đồng chí Phương Chước, ta là hệ thống số 233. Chúc mừng ngươi thoát ly thế giới vốn có, trở thành nhân viên của cục quản lý ngoại quải. Nhiệm vụ của ngươi là đưa cho vai chính ngoại quải từ phía chính phủ, trợ giúp bọn họ đi lên đỉnh cao nhân sinh, hoàn thành cốt truyện.】

Phương Chước khóe miệng vừa kéo, theo thói quen nói thầm, "Ngoại quải gì? Trò đùa dai?"

【Này không phải trò đùa dai, ngươi là nhân viên vận chuyển do pháp tắc thông qua không gian môi giới tuyển chọn. Mỗi khi đưa thành công ngoại quải đến một thế giới, ngươi sẽ đạt được điểm nhiệm vụ tương ứng, chờ tích đủ điểm yêu cầu, ngươi liền có thể trở lại thế giới vốn dĩ.】

Phương Chước sửng sốt, chính mình rõ ràng ở lầm bầm lầu bầu, đối phương làm sao biết được?

Cậu nhìn một vòng bốn phía, xác định không có máy theo dõi, thử nói: "Không gian môi giới là gì?"

Di động chấn động.【Là món đồ nặc danh trong bọc thư, kia cũng là thế giới ngươi sắp đưa ngoại quải.】

"......"

Tuy nói cậu lật xem qua mấy quyển truyện đó, nhưng căn bản không có nhìn kỹ! Thứ nhất là cảm thấy ngại ngùng, thứ hai là hủy tam quan. Nhưng nếu này không phải mộng, cũng không phải trò đùa dai thì...... Nghĩa là cậu từng đem vương giả cần công lược nhốt ở bên ngoài!!

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuông điện thoại.

Phương Chước đem lỗ tai dán đến trên cửa, nghe thấy người đàn ông bên ngoài gọi điện thoại.

"Đừng nói ta không thương ngươi, với cái bộ dạng muốn chết không sống kia của ngươi, thượng nữ nhân chắc chắn không được. Bất quá không sao, đại ca tìm cho ngươi một nam nhân. Bảo đảm đem ngươi thao đến lên trời cao."

Phương Chước rũ xuống mắt, trong đầu đột nhiên nhảy ra một cái tên: Chu Thừa.

Cậu ngây ra một lúc, đầu óc đột nhiên bén nhọn đau đớn, vô số ký ức không thuộc về cậu điên cuồng dũng mãnh chảy vào đại não.

Phương Chước bị mấy mảnh nhỏ ký ức hỗn độn va chạm làm trước mắt biến thành màu đen, một lúc sau mới trở lại bình thường, cậu ngồi dựa trên cửa, rốt cuộc xác định này không phải mơ. Mà giờ phút này, cậu đúng là đang ở trong một khối thân thể không thuộc về mình.

Nguyên chủ tên Hứa Vị Lai, là con vịt trên danh nghĩa. Hắn điên cuồng mê luyến cái người tra tên Chu Thừa nên cố ý tiêu tiền vào hộp đêm Chu Thừa thường đến, mua một cái tên của thiếu gia.

Hôm nay nhìn thấy người, hắn lại không liêm sỉ không mặt mũi quấn đi lên, vừa lúc gặp Chu Thừa tâm tình không tốt, nóng lòng tìm người phát tiết lửa giận, trực tiếp đem hắn mang đến một khu vực xa hoa nào đó.

Hứa Vị Lai mừng như điên, còn tưởng rằng Chu Thừa muốn đem hắn giới thiệu cho bằng hữu, không ngờ bị vỡ mộng, Chu Thừa vậy mà kêu hắn - một cái tiểu Linh đi thượng chính đệ đệ ruột của mình. Hứa Vị Lai đương nhiên không làm, ôm trái tim be bét máu cùng Chu Thừa ầm ĩ nói phải về nhà, sau đó bị ăn no một trận đòn, cuối cùng còn bị bóp chết.

"Hứa Vị Lai ngươi mò gì trong đó, còn không cút ra đây!" Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa bang bang.

"Ra ngay."

Phương Chước đem điện thoại phóng tới một bên, mặc nguyên quần áo đi đến vòi hoa sen tắm dưới nước lạnh vài phút, rốt cuộc bình tĩnh một chút, quản con mẹ nó cái quỷ nhiệm vụ, trước rời đi nơi này rồi nói tiếp.

——

Nghe thấy tiếng bước chân, Chu Thừa bực bội ngẩng đầu, câu nói tức giận đến bên miệng lập tức bị nuốt trở về, hai mắt đăm đăm.

Đừng nói, tiểu tử này bộ dáng ướt đẫm cũng rất mê người, trước ngực như ẩn như hiện, ống quần ướt đẫm áp sát vào chân, khiến hai chân nhìn vừa dài vừa thẳng, cũng không biết treo trên người là tư vị gì.

Đáng tiếc, tiểu tao hoá đối với hắn điên cuồng mê luyến như Hứa Vị Lai đây, một khi chạm vào, liền sẽ bị dây dưa không chừng mực. Hắn không có hứng thú tự tìm phiền toái.

Thu hồi cái đánh giá ngả ngớn, Chu Thừa một bộ ủy thác trọng trách vỗ vỗ vai Phương Chước. "Làm tốt một chút."

Phương Chước: "......"

Phương Chước bị bảo tiêu Chu Thừa cường thế dẫn đi ra ngoài.

Hành lang trải thảm dày, trên tường treo mấy bức danh họa không biết thật giả, đèn thủy tinh trên đầu sáng trưng, bố trí xa hoa. Đoàn người đi đến cuối hành lang, dừng lại trước một căn phòng cửa đóng chặt.

Chu Thừa không dùng tay, trực tiếp nâng chân dùng sức đá đi vào, cửa gỗ văng ra, va chạm trên tường phát ra âm thanh bang bang thật lớn.

Phương Chước theo bản năng nhìn ngắm bên trong, phát hiện trên sô pha đối diện, ngồi một người đàn ông trẻ tuổi.

Hắn hình dáng rõ ràng, đường cong thâm thúy, tóc mái rên trán che khuất một phần mắt, tử khí trầm trầm quỷ dị vây lấy hai đồng tử đen nhánh. Làn da quá mức trắng nõn nhìn qua không quá khỏe mạnh, cùng với đôi môi hồng nhuận kia, giống như quỷ mị vừa hút xong máu từ bóng đêm đi ra.

Chu Thừa đi đến trước mặt nam nhân nọ, trên cao nhìn xuống, giống như đang nhìn con kiến.

Từ khi cái dã loại do tiểu tam sinh ra này được mang về Chu gia, ánh mắt phụ thân liền đặt lên một người duy nhất là hắn. Hắn (Chu Thừa) ghen tị, căm hận, chán ghét,... mỗi ngày đều suy nghĩ làm thế nào để Chu Thốt thân bại danh liệt, cút khỏi Chu gia.

Không ngờ, lại nghĩ tới một tân phương pháp mới.

"Chu Thốt, ngươi nói nếu ba thấy ngươi bị nam nhân đè, sẽ có phản ứng gì đây?"

"Chu gì?" Phương Chước không nghe rõ, theo bản năng hỏi.

Chu Thừa khó được tâm trạng tốt giải thích, tốc độ nói thật chậm, "Thốt, thốt trong đột thốt (tử)."

Phương Chước: "......" Cái tên quỷ gì?

"Có thể có phản ứng gì?" Chu Thốt gợn sóng bất kinh, thanh âm trầm lãnh.

"Chết đến nơi mà còn mạnh miệng." Chu Thừa nhắc tới nắm tay lại buông, mắng. "Ngươi có cái gì lông gì để chống trả? Đối với Chu gia mà nói ngươi chỉ là cái ma ốm, chỉ là cái phế vật!"

Chu Thốt không nói, cong môi trào phúng nhìn hắn.

Hai anh em nhà này, một bất động như núi, một nổi trận lôi đình, cãi nhau một trận cũng có chút giá trị giải trí.

Phương Chước xem diễn hăng say không biết trời đất, đột nhiên bị người phía sau đẩy một cái, lảo đảo hai bước bổ nhào vào người Chu Thốt, theo bản năng cầm lấy tay hắn.

Nháy mắt, trái tim đột nhiên co chặt, kịch liệt nhảy lên, một cổ tê dại từ lưng dẫn đến ót, thoải mái đến mức khiến cậu thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

"Đây chính là em trai ruột của ta, nhị thiếu gia đáng quý của Chu gia. Hầu hạ cho thật tốt, nếu không hôm nay ngươi đừng mong sống sót rời khỏi nơi này."

Chu Thừa ném xuống một câu uy hiếp, liền dẫn người rời phòng, khóa trái cửa phòng xong còn sai người canh giữ trước cửa.

Này gian phòng là một cái hộp bịt kín, trừ bỏ cửa chính ngay cả cửa sổ cũng không có một cái. Mà trên bồn hoa bên phải sô pha, trắng trợn táo bạo lắp một đài camera.

Chạy thì khẳng định không thoát được rồi.

Phương Chước buông tay ra, ngồi vào bên người Chu Thốt. "Nhị thiếu khoẻ, tôi gọi Hứa Vị Lai." Bởi vì vừa mới thân thể khác thường, thanh âm có chút trệ sáp.

"......"

Thấy đối phương không trả lời, Phương Chước dứt khoát xoay người một cái, tách chân ra ngồi vào trên người Chu Thốt.

Chu Thốt rốt cuộc nhìn về phía cậu, đôi mắt đen như mực như là ngâm độc, mang theo cảnh cáo.

Phương Chước bị hắn nhìn đến mức da gà đều nổi lên, rũ mắt xuống, đem môi tiến đến bên tai nam nhân. "Diễn kịch có được không?"

Cũng mặc kệ đối phương có nguyện ý hay không, tay theo Chu Thốt thon dài cổ trượt xuống, ngoài miệng tiếp tục nói: "Phối hợp tôi, bằng không hai ta đều đi ngửi xôi."

Dứt lời đột nhiên thô bạo kéo áo sơ mi Chu Thốt, vội vàng sờ đến lồng ngực tinh tráng trắng nõn của đối phương.

Độ cứng thích hợp, co dãn tuyệt hảo, nhất định thường xuyên rèn luyện.

Phương Chước sách một tiếng, nhanh nhẹn mà cởi ra trên người ướt đẫm quần áo, tùy tay ném đi, vừa lúc rớt trên bồn hoa, đem camera chắn một nửa. Sau đó đem thảm mỏng trang trí trên sô pha khoác lên người.

Phương Chước tuy rằng là thẳng nam, nhưng cũng từng vì nghệ thuật hiến thân tiếp nhận một bộ điện ảnh đề tài đồng tính. Lúc ấy vì bắt chước vận động hài hoà, cậu cố nén không khoẻ nhìn suốt mười bộ canxi (phim gay). Tuy rằng phim đó cuối cùng không không chiếu ở quốc nội, nhưng trên quốc tế lại đạt được không ít giải thưởng.

Cậu nắm chắc mười phần có thể lừa đi qua.

"Tôi đi phía trước đỉnh thời điểm, anh cần hừ hai tiếng." Phương Chước đứng đắn chỉ đạo.

Nhưng mà đối phương không nể tình.

Bất quá cũng có thể lý giải, mặc cho ai bị anh trai ruột nhà mình tìm người vũ nhục như vậy, đều sẽ không cao hứng.

Hào môn thị phi nhiều a. Phương Chước một bên cảm thán, một bên kéo ra dây kéo quần, nâng lên thân đem quần cởi đến một nửa, bắt đầu biểu diễn.

Chu Thốt toàn bộ hành trình mặt vô biểu tình, thẳng đến khi Phương Chước vì làm diễn càng thêm rất thật, bắt đầu vừa thống khổ vừa sung sướng ân ân a a, rốt cuộc không thể nhịn được nữa.

"Đủ rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro