Thế giới thứ hai - RSM Titanic: Chương 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


RMS Titanic*

*Tên chính thức của tàu Titanic là RMS Titanic (RMS là viết tắt của Royal Mail Ship)

Chương 5:

Edit: Thanh Uyên

Lúc rời khỏi thế giới Cinderella, An Nhiêu cảm giác như linh hồn mình như đang thoát khỏi cơ thể, không nhìn thấy, cũng không nghe thấy được bất cứ điều gì, tất cả cơ quan cảm giác của cô đều mất đi khả năng hoạt động, lúc này giọng nói của cái gọi là hệ thống vang lên từ sâu trong linh hồn cô.

【 Mục tiêu chiếm đóng của thế giới thứ nhất chiếm đóng thành công, điểm ngài nhận được: 30 điểm, điểm hiện đã tích lũy: 30 điểm. 】

An Nhiêu không thể mở miệng nói chuyện, lập tức nghĩ thầm: "Điểm có lợi ích gì?"

Không giống như trong thế giới Cinderella, lần này hệ thống đã trả lời câu hỏi của An Nhiêu.

  【 Điểm có thể dùng để: 1. Đổi thông tin ở thế giới mình công lược | 2. Đổi để được trở về thế giới hiện thực. 】

An Nhiêu chợt kích động, "Cần bao nhiêu điểm mới có thể đổi trở về thế giới hiện thực?"

【 Đổi một ngày về hiện thực cần 50 điểm, cứ vậy suy ra, đổi vĩnh viễn được về thế giới hiện thực cần 10000 điểm. 】

10000 điểm...... Hiện tại cô chỉ có 30 điểm, cách mục tiêu là 10000 điểm quá xa, nhưng nếu đã có mục tiêu thì sẽ có hi vọng, An Nhiêu vốn luôn mang theo lòng tin của mình bắt đầu bình tĩnh lại.

"Làm sao để lấy được điểm?"

【 Thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ tiến cống chiếm đóng trong các thế giới, hệ thống sẽ căn cứ vào độ khó dễ của thế giới đó và nhiệm vụ có được hoàn thành hay không để mà cho điểm. 】

"Vậy nếu nhiệm vụ thất bại, sẽ bị trừng phạt gì?"

【 Quyền hạn trừng phạt chưa được mở, xin chờ thử lại khi đã mở. 】

An Nhiêu dừng một chút, thay đổi câu hỏi khác, "Nhiệm vụ thất bại có bị trừ điểm không? Tôi sẽ bị loại trừ sao?"

【 Tiến công chiếm đóng thất bại sẽ không trừ điểm, cũng không loại trừ ngài. 】

Được hệ thống trả lời, An Nhiêu thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng lại sinh nghi vấn, thất bại không bị trừ điểm cũng không bị loại bỏ, có chuyện tốt như vậy sao?

Đột nhiên An Nhiêu lại nghĩ đến một cái vấn đề khá quan trọng, vội hỏi: "Nếu như tôi chết trong trong một cái thế giới nào đó thì sao?"

【 Trong lúc tiến hành làm nhiệm vụ trong các thế giới, nếu ngài chết, thì theo quy tắc nhiệm vụ của ngài sẽ kết thúc, ngài sẽ bị trừ đi 200 điểm, cũng vì nhiệm vụ thất bại mà phải chịu trừng phạt. 】

An Nhiêu ngẩng ra, vừa mới hoàn thành nhiệm vụ cho 30 điểm, chết rồi thì bị trừ 200 điểm, thế giới sau nếu cô chết không phải điểm của cô sẽ thành âm sao?

"Nếu như điểm bị trừ, có phải con đường của nhân vật phản diện này sẽ kết thúc không?"

【 Điểm mỗi một lần đều được tính toán chính xác, điểm tích lũy hiện tại rất ít, nếu gộp lại, điểm thành số âm, game vẫn tiếp tục như cũ, nhưng ngài không thể đổi được bất kì đồ vật gì. 】

Tuy rằng giọng nói của hệ thống vẫn là cái giọng nữ máy móc đó, nhưng An Nhiêu có thể nghe được, nó đang cười nhạo cô kiểu: Muốn rời khỏi trò chơi này? Cô nằm mơ đi!

An Nhiêu trầm mặc hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần. Đây là một cuộc chiến lâu dài, ngoài việc tích góp cho đủ điểm để về nhà, cô không còn lối thoát nào khác.

【 Thế giới thứ hai: RMS Titanic.

Thân phận: Martha DeWitt Bukater, em gái Rose DeWitt · Bukateri.

Mục tiêu: Jack · Dawson. 】

Nghe thấy hệ thống nói, An Nhiêu biết mình không cần phải dùng điểm để đổi lấy thông tin của thế giới mình sắp tiến công chiếm đóng rồi. Cái bộ phim điện ảnh《 RMS Titanic 》này cô biết rất rõ.

"Bắt đầu đi."

Lúc An Nhiêu có thể dần khống chế được cơ thể của mình, cô cảm giác được mình đang nằm trên một cái giường lớn rất mềm mại.

Cảm giác dễ chịu khiến An Nhiêu không nhịn được mà rên một tiếng, nếu không phải đang mang nhiệm vụ trong người, cô rất muốn ngủ thêm một lát trên chiếc giường lớn này.

Áp lực từ nhiệm vụ, khát vọng muốn được về nhà bắt buộc cô phải mở mắt, nhưng ngoài dự đoán, trước mắt cô lại xuất hiện một khuôn mặt anh tuấn được phóng to hết cỡ.

An Nhiêu hít vào một ngụm khí lạnh, cực lực kiềm chế mới không để mình hét ra tiếng.

Một giây sau, cô phát hiện tình huống có chút không ổn.

Đây là một căn phòng xa hoa, tất cả cửa sổ đều khép kín, không thể nhìn ra được đây là ban ngày hay ban đêm. Bên chiếc giường tinh xảo, đèn bàn mờ ảo được điều chỉnh một độ sáng thích hợp, không sáng đến làm người khác ngủ không được, cũng không tối đến không thể thấy được gì.

Mà hiện tại ở trong phòng cũng không phải chỉ có một mình An Nhiêu, cô đang nằm cùng một ngươi đàn ông xa lạ khác, hai người không mặc ôm nhau ngủ, tay anh ta khoát trên eo cô.

Không khó có thể tưởng tượng được quan hệ của hai người.

Nhớ tới thông tin hệ thống cung cấp, An Nhiêu không nén nổi mà cau mày.

Bây giờ cô chính là Martha, là em gái của nữ chính Rose trong bộ phim điện ảnh này, nhân vật này không có trong bản gốc, có lẽ do hệ thống thêm vào để giúp cô có thể làm nhiệm vụ.

Vậy thì, tình hình hiện tại rốt cuộc là sao đây?

Mắt của An Nhiêu không kềm được mà chuyển tới nhìn khuôn mặt người đang ôm cô.

Khi thấy rõ diện mạo của người trước mắt, con ngươi của cô đột nhiên co rút lại.

Người này sao lại là Carl Hockley, chồng chưa cưới của Roses?

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

An Nhiêu giật mình hơi mở hai mắt. Cô xác định mình không hề nghe lầm, thân phận bây giờ của cô là em gái Rose, em vợ sao có thể ngủ cùng anh rể như vậy được?

Sắc mặt An Nhiêu nặng nề đi. Cô nhớ thân phận mà hệ thống sắp xếp cho cô đều thuộc về nhân vật phản diện, nói cách khác, chủ củ của thân thể này cũng không phải là cái loại người tốt lành gì. Hoặc là Martha dụ dỗ Carl, hoặc là Carl dụ dỗ Martha, nhưng dù là loại nào đi chăng nữa thì một trong hai cũng không hề từ chối cái quan hệ này, tình huống này làm An Nhiêu cảm thấy không tốt tí nào.

Nhiệm vụ của cô là Jack cơ mà.... chưa được nhìn thấy Jack mà cô đã ở cùng người khác rồi, chỉ tưởng tượng thôi cũng biết nhiệm vụ này của sẽ cô gian nan lại còn lâu dài cỡ nào rồi.

Nhận thấy lông mi người trước mắt đang giật giật, An Nhiêu nhắm hai mắt lại, giả vờ ngủ.

Bởi vì đã tỉnh lại nên hơi thở của Carl tràn ngập cảm giác đang tồn tại. Ngón tay có vết chai mỏng khẽ vuốt ve trên tấm lưng mềm mại của An Nhiêu, mang theo chút ý trêu đùa. Anh ta nghiêng người áp sát vào cô, tìm được môi cô, xúc cảm ấm nóng lập tức chuyền qua đôi môi đỏ mộng xâm nhập vào các cơ quan cảm giác của cô.

An Nhiêu luôn cố gắng học tập, sau khi tốt nghiệp thì nỗ lực làm việc, mặc dù nắm không ít lý thuyết, nhưng kinh nghiệm thực tiễn cơ hồ bằng không, số lần mà Hoàng tử với cô tiếp xúc cơ thể còn không có chứ đừng nói ôm ôm ấp ấp như bây giờ. Cảm nhận được nhiệt độ của bàn tay lớn trên eo, cô đột nhiên cứng đờ người, vất vả lắm mới để mình thả lỏng được, cố nén ý nghĩ muốn đạp cho anh ta một cước. Cô làm ra dáng vẻ khó chịu vì bị làm phiền khi ngủ, xoay mặt tránh thoát nụ hôn của anh ta, xoay người về phía anh ta. Anh ta nghiêng người bám theo thì bị cô dùng khuỷu tay đẩy ra, lầm bầm một tiếng nho nhỏ.

Carl thử mấy lần nhưng không được như ý, cũng không miễn cưỡng nữa, bàn tay lớn dây dưa trên eo An Nhiêu một chút mới lưu luyến rời đi.

An Nhiêu cảm nhận được Carl đang vén chăn ngồi dậy, sau lưng làm âm thanh xột xoạt như đang mặc quần áo, chỉ chốc lát sau lập tức vang lên tiếng bước chân dần đi xa.

Cửa phòng bị mở ra, từ cửa truyền tới một âm thanh già nua, "Ngài có cần tôi gọi Martha tiểu thư dậy không?"

"Không cần." Carl hờ hững nói, trong giọng nói mang theo nét không thích, " Lovejoy [1] tiên sinh, ông ở đây bảo vệ, cô ta chưa đi thì đừng để ai vào."

[1] Chỗ này tớ không rõ lắm, lúc đầu tớ nghĩ chỗ này là Fujie vì tên tiếng Trung là 福杰: Phúc kiệt, tớ tra google nó bảo là Fujie, phiên âm từng chữ thì cũng ra mấy từ giống giống Fujie nhưng lúc sau tớ còn thấy nó liên quan tới 赖 trong 赖福杰 nên để theo bản convert luôn, bạn nào biết thì cmt để tớ sửa lại nhé <3

"Vâng thưa ngài."

Nghe được tiếng cửa phòng đóng lại, An Nhiêu lập tức mở mắt, chà xát hai cánh tay như muốn phủi rơi da gà đang nổi lên, mặc quần áo vào thật nhanh.

Cảm nhận được rung chuyển dưới chân, cô mới ý thức được, chỉ sợ hiện tại cô đã ở trên RMS Titanic rồi. Không ngờ hai người này lớn gan như vậy, còn dám tìm người làm chuyện xấu, không sợ bị Rose phát hiện sao?

Sau khi An Nhiêu mặc quần áo cho tử tế xong không có lập tức rời khỏi, nhìn quanh phòng một lát, xác nhận bây giờ là chạng vạng 6 giờ ngày 10 tháng 4 năm 1912. Bởi vì lúc bình thường cô rất thích xem phim điện ảnh, cũng rất thích tìm hiểu những chuyện xảy ra phía sau bộ phim ấy, cho nên cô có thể nhớ được thời gian RMS Titanic chìm là vào lúc gần 12 giờ đêm ngày 14 tháng 2. Nếu như cô không thể thành công công lược Jack trước khi tàu đắm, thì cũng phải nghĩ cách để cô và Jack sống sót trong tai nạn này, nếu không nhiệm vụ của cô sẽ thất bại.

Nhớ lại kinh nghiệm 'chơi trai' ở thế giới trước, 'chơi trai' mà An Nhiêu muốn nói, không phải là cái ý trên mặt chữ, mà là kiểu như trên người cô có mang theo thuốc kích thích, nhìn thấy mục tiêu sẽ lặng lẽ cho đối phương uống, ngủ một giấc thì mọi chuyện đều thuận lợi. Lúc đó Hoàng tử sẽ đến cầu hôn cô, cô đồng ý, sau đó hệ thống sẽ thống báo cô chiếm đóng thành công, nhiệm vụ hoàn thành. Vậy nên, cô suy đoán 'đến chơi trai' của hệ thống dựa trên mức độ tinh thần. Nói cách khác, muốn cho đối phương thích cô, thậm chí yêu cô, cô phải nỗ lực tiếp xúc với Jack, để anh ta thích cô.

Gian phòng này đương nhiên thuộc về Carl, nó gần như không có mùi vị của phụ nữ, tìm thông tin của Martha ở chỗ này e rằng không dễ gì. An Nhiêu cũng chỉ có thể suy đoán đại khái tính cách của Martha qua quần áo cô mặc, cô đoán Martha có vẻ như là một người hướng ngoại, không tìm thấy gì, cô có chút tiếc nuối chuẩn bị mở cửa đi ra. Trước khi đi, cô thuận tay lấy cái đồng hồ vàng trên chiếc tủ đầu giường, cô rất quan tâm đến thời gian, mỗi ngày trong Cinderella không thể biết được thời gian khiến cô sắp bị hành hạ đến chết rồi.

Chờ ngoài cửa là một người đàn ông đã có tuổi, khuôn mặt ông nhìn qua vừa nghiêm túc lại cẩn thận tỉ mỉ, thấy An Nhiêu đi ra, trên mặt cũng không có nhiều thay đổi.

An Nhiêu căn cứ vào tính cách mà cô vừa đoán của Martha, khẽ mỉm cười với vị Lovejoy tiên sinh này, sau đó mới nhìn thẳng đi về phía trước.

Đợi đến khi rời khỏi tầm mắt của Lovejoy tiên sinh, cô mới bắt đầu đi tìm hiểu địa hình.

Hiện tại, trời cũng đã tối, cả chiếc thuyền đều mở đèn sáng choang, An Nhiêu đi lên tầng sân thượng, đem nửa chiếc thuyền thu hết vào tầm mắt. Lúc này thuyền đang dừng ở cảng Cherbourg nước Pháp, có một số hành khách không có lên thuyền lúc khởi hành ở Southampton nước Anh, lúc đến Ireland Queenstown cũng có một lần dừng để đón khách.

Yên lặng ghi nhớ địa hình trong đầu, An Nhiêu trở lại đại sảnh tổ chức tiệc rượu. Hôm nay là ngày lên thuyền đầu tiên, người giàu có ở khoang hạng nhất đều đang thu dọn hành lí, tối mai buổi tiệc rượu mới bắt đầu nên bây giờ trong đại sảnh chỉ có một ít nhân viên phục vụ đang làm việc bận rộn, nhìn thấy vị khách ở khoang hạng nhất là An Nhiêu, bọn họ cũng chỉ tò mò nhìn một lát rồi thôi.

An Nhiêu vừa mới đi tới cửa đại sảnh, lập tức mặt đối mặt với một người phụ nữ đã có tuổi, sắc mặt người kia hơi thay đổi, không vui nhìn cô nói: "Martha, rốt cuộc con đã đi đâu vậy? Con biết mẹ tìm con bao lâu rồi không?"

An Nhiêu ngẩng ra, lập tức hiểu được người trước mắt này là mẹ Rose, vội vàng nở nụ cười nói: "Mẹ, con chỉ đi dạo quanh thuyền một lát thôi mà."

"Lần sau đừng vật nữa." Bukater phu nhân cau mày nói.

"Con biết rồi, mẹ." An Nhiêu gật đầu nói. Sau đó cô mới phát hiện Bukater phu nhân cũng không có đi một mình, phía sau còn có một nam một nữ là Rose và Carl.

"Rose, Carl." Hai mắt An Nhiêu lóe lên, rất tự nhiên chào hỏi hai người.

Rose gật đầu, dáng vẻ nhìn qua có chút lạnh nhạt, xem ra quan hệ giữa cô ấy và Martha không mấy thân thiết nên có lẽ cũng chưa phát hiện chuyện giữa em gái mình và chồng chưa cưới.

Carl cũng rất tự nhiên đáp lễ, nhưng thâm ý dưới đáy mắt lại rất rõ ràng.

An Nhiêu làm như không thấy, hỏi: "Mẹ, mọi người cũng đi xem toàn cảnh của Titanic sao?

Ngày hôm nay không có tiệc tối, nguyên nhân ba người sẽ đến nơi này đương nhiên là chỉ có như vậy.

Bà Bukater rất hài lòng với thái độ nhận sai của An Nhiêu, vẻ mặt thoáng buông lỏng, gật đầu, khóe miệng kéo lên thành nụ cười: "Đúng vậy, Carl nói tầm nhìn ở nơi này rất đẹp nên dẫn mẹ đến nhìn."

"Cùng đi đi." Carl cười nói với Martha, gật đầu làm ra một động tác mới đầy lịch lãm, xin mới ba người đi trước.

"Titanic dài 880 thước Anh, rộng 92 thước Anh, là chiếc thuyền lớn nhất thế giới hiện nay, trong đó các bộ phận sắt thép đều được cung cấp từ công ty sắt thép của nhà Hockley." Carl xuống phía dưới bên hông, giọng nói mang theo nét tự kiêu.

"Cái tên Titanic này đúng là hợp với cái tư tưởng tôn sùng nhỏ bé của đàn ông các người." Rose nghiêm mặt nói.

"Rose!" Bà Bukater trách mắng.

Rose nhìn bà Bukater một chút, mím chặt môi không nói.

Carl nén xuống cảm giác không thích, giải hòa, "Ruth, Rose chỉ là có chút không quen với Titanic thôi, tâm tình không tốt, đúng không Rose?"

Thấy Carl và bà Bukater hai người đều đang nhìn chằm chằm mình, Rose cứng đờ người trong chốc lát, miễn cưỡng gật đầu, "Ừ."

Thấy thế vẻ mặt của Carl và bà Bukater mới dịu xuống.

An Nhiêu nhìn vở kịch hay này, yên tĩnh đứng một bên gần như không có cảm giác tồn tại.

Mọi người thưởng thức cảnh đêm nơi này một chút, liền chuẩn bị xoay người rời đi.

"Martha, cái đồng hồ này...." Bà Bukater bỗng liếc nhìn thứ màu vàng bên eo An Nhiêu, vừa tỉ mỉ nhìn liền kinh ngạc hỏi.

An Nhiêu nhìn theo ánh mắt của bà Bukater, liền thấy cái thứ bị đèn chiếu vào phát ra ánh sáng mà cô tiện tay lượm trong phòng Carl.

Bị bà Bukater nhận ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro