Vượt ngục (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô mặt lạnh nhìn căn phòng bốn mét vuông xung quanh này mà suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.

Hiện tại, cô xuyên vào thời điểm là lúc nam chính cũng chỉ mới vào tù. Suy xét cho thấy thì nhiệm vụ này chả dính dáng gì đến nam nữ chính thì cô không khỏi cảm thấy vui vẻ hơn.

Nhưng mà hiện thực làm cho cô dần trở nên nhàm chán vì ở tù cá viên chiên của cô thì làm sao mà ăn đây. Thế giới trước vì có ma pháp phù thủy nên cô tùy tiện trộm nó trong một cửa hàng nào đó mà ăn.

Haiz! cô không khỏi cảm thấy đau lòng vì tình cảm của mình và cá viên chiên đã bị chia cắt bởi cái song sắt này.

Ý niệm muốn đạp nát chiếc song sắt này hiện tại vang lên mãnh liệt trong lòng cô.

Lúc này, xung quanh đột nhiên trở nên ồn ào hơn hẳn.

Cô gái nhắc nhở phòng giam cho cô lần trước tiến lên mà nói: "13! Đến giờ ăn rồi kìa. Mày còn ngồi ờm ra đó làm gì? Không lẽ bị đánh đến ngu luôn rồi à?"

Cô ngước mắt nhìn cô gái phía trước này nhắc tới chuyện nguyên chủ bị đánh cảm thấy một trận phun tào.

Nguyên chủ sở dĩ bị đánh bầm dập đến mức độ này là do trước đó trong một lần trốn ngục suýt thành công thì cô bị cai ngục bắt lại và hành hạ một trận làm cho cơ thể yếu đi.

Đám người mà nguyên chủ chuyên gia gây thù ăn hiếp trước đó mượn cơ hội này mà trả thù nguyên chủ một trận.

Nhưng may mắn thay, đồng bọn của nguyên chủ bao gồm cô gái trước mặt A Lam này giúp đỡ nên cũng được cho là an ổn.

_"Đói! Đi lẹ lên!" A Lam nhìn cô mà nói.

Cô chỉ 'ừ' nhẹ một tiếng mà im lặng bước theo không khỏi làm cho A Lam phía trước nhíu mày mà suy nghĩ cô không lẽ bị ăn đòn đến thay đổi tính tình.

Cô chậm rạp cùng A Lam bước đến gần nhà ăn mà quan sát xung quanh.

Nhà tù này phân chia ra thành hai ranh giới: bên phải là nam tù nhân, bên trái là nữ tù nhân. Hai bên được ngăn cách bởi một hàng rào bằng điện nên cũng giữ được một chút trật tự ở đây.

Chỉ khi đến giờ ăn hai bên mới thấy mặt nhau. Lúc này có rất nhiều nam nhân nhìn sang bên phía nữ tù nhân bên này mà huýt sáo, ánh mắt thể hiện sự dâm tà, âm u.

Cô không quan tâm mà bước thẳng đến quầy đồ ăn mà không khỏi nhíu mày lại vì đồ ăn này cũng không tính cho người ăn.

Người phân phát thấy cô không lấy đồ ăn mà đứng im tại chỗ không khỏi quát lên: "Không ăn thì cút! Để cho người khác lên!"

Cô nghe người nọ nói như vậy liền lạnh mặt mà nói: "Tôi muốn cá viên chiên!"

Người nọ nghe cô liền cười khinh một tiếng: "Ha! Tù nhân như mày không có quyền lựa chọn!"

Chợt A Lam cảm nhận không khí xung quanh đột nhiên giảm mạnh. A Lam ngước nhìn cô rão bước đến gần người phát cơm kia mà bóp lấy cỗ người nọ.

_"Lần sau phải có! Hiểu không?" Cô lạnh lùng mà nói.

Người nọ run rẩy thấy cô như vậy liền lắc đầu lia lịa.

Giám ngục dường như thấy có chuyện không hay xảy ra liền chạy lại gần đây mà nói: "Chuyện gì xảy ra?".

Người phát cơm định lên tiếng mách lẽo thì cảm nhận được ánh mắt giết người của cô thì im bặt mà nói: "Không, không có gì!".

Đùa, bà ta không giám chọc giận tù nhân trong đây. Bà ta còn có con phải nuôi, lỡ không may bọn tù nhân xấu xa này trả thù thì bà sẽ chết chắc.

Giám ngục thấy vậy liền bước đi, trước khi đi còn không quên lên tiếng cảnh cáo: "An ổn ở đây mà ăn! Không thì đừng có trách!".

A Lam cầm khay không tính là đồ ăn mà đuổi theo cô mà nói: "Cậu không định ăn à?"

_"Không đói lắm!" Cô trả lời cho có lệ, nhưng thực chất nhìn đồ ăn nơi này cô đã muốn ói chứ đừng nói chi ăn. Kén ăn là bản chất của cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro