Chương 11 Tổng tài mang cầu kiều thê ( 9 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngô Tưởng Tưởng! Lúc này không phi cu nên an i t sao?!" Thi Ái Phi giả vờ tức giận trừng mắt Hạ Quý nói.

Hạ Quý nâng mi lên, trên mặt mang theo nụ cười: "An i cu làm cái gì? T đang xem biu din mà ~ khá xinh đẹp a ~"

Cô vừa dứt lời, Thi Ái Phi liền "Ngao" kêu một tiếng, chạy thẳng đến trước mặt cô muốn cào ngứa.

Ngô Tưởng Tưởng sợ nhất cào ngứa, tiến vào thân thể này dù bản thân Hạ Quý không sợ cào ngứa, hiện tại cũng là sẽ sợ.

Sau giờ ngọ trong phòng ngủ, hoan thanh tiếu ngữ vang lên thật lâu......

——

Ngày hôm sau là ngày hẹn với chủ nhà xem nhà, Hạ Quý cùng Thi Ái Phi sáng sớm liền rời giường ra cửa.

Ở bên ngoài ăn bữa sáng xong, liền đón xe buýt đi tiểu khu mà các cô muốn thuê nhà.

Lúc Hạ Quý đi đến cửa tiểu khu, chủ nhà đã ở bên ngoài chờ.

"Xin chào, cho hi là Lý tiên sinh?" Hạ Quý đi qua chủ động cùng chủ nhà chào hỏi.

Chủ nhà là người đàn ông trung niên hơn 30 tuổi, khuôn mặt rất hòa diễn, cũng rất có khí chất.

Nhìn thấy Hạ Quý, chủ nhà Lý Tân Sinh cũng là đầy mặt cười: "Ngô tiu thư, xin chào!"

Hai người lễ phép bắt tay, Hạ Quý hướng chủ nhà giới thiệu: "Đây là bạn cùng tôi thuê nhà, Thi Ái Phi."

Lý tiên sinh nghe được tên Thi Ái Phi này còn ngẩn người, sau đó cười nói: "Thi tiu thư tên tht đặc bit, xin chào!"

"Lý tiên sinh xin chào!" Thi Ái Phi cũng cười cùng Lý tiên sinh bắt tay.

Lý tiên sinh gật gật đầu, nhìn Hạ Quý nói: "Nếu mọi người đu ti ri, vy vào xem nhà có thích hay không đi."

Hạ Quý lên tiếng "Được", theo Thi Ái Phi cùng Lý tiên sinh cùng nhau vào tiểu khu.

Nhà thuê là ở lầu 19, diện tích không lớn, cũng khoảng 60 mét vuông.

Hai phòng ngủ, một gian bếp cùng phòng ăn liền kề, phòng khách cũng không lớn.

Diện tích như vậy cũng nhỏ, bất quá cũng may trang trí không tồi, rất nhiều không gian đều là có thể sử dụng.

Chủ nhà Lý tiên sinh nói cho Hạ Quý, đồ điện gia dụng đều là mới.

Vì tránh cho Hạ Quý thay đổi không thuê nhà ở, Lý tiên sinh còn cầm chứng nhận bất động sản tới, thuyết minh nhà ở này là hắn năm trước mới mua.

Hạ Quý thực vừa lòng căn hộ này, Thi Ái Phi cũng thực thích.

Nếu nhìn trúng, lại không cần giao tiền thế chấp, Hạ Quý thực dứt khoát cùng Lý tiên sinh ký hợp đồng và giao tiền thuê nhà.

Thấy Hạ Quý là người dứt khoát, Lý tiên sinh cũng thực dứt khoát.

"Có mang theo chng minh không? Tôi hin tại đưa các cô đến phòng qun lý bt đng sn đăng ký tạm trú."

Hạ Quý gật gật đầu, nói: "Có mang theo."

Thủ tục này cô đều biết, cho nên thời điểm ra cửa cũng nhắc nhở Thi Ái Phi mang theo chứng minh.

——

Thủ tục làm thực thuận lợi, chỉ mất thời gian nửa ngày, nhà ở đã thuê tốt.

Khi các cô đứng ở trong phòng khách căn nhà mới, Thi Ái Phi có loại cảm giác không chân thật.

Cô ấy hỏi Hạ Quý: "Tưởng Tưởng a...... Chúng ta có phi hay không...... Tht s trưởng thành?"

Hạ Quý biết, Thi Ái Phi là còn không quá có thể tiếp thu chính mình đã tốt nghiệp đại học, đã đến lúc sống tự lập.

Bất quá, cô vẫn là gật đầu trả lời Thi Ái Phi: "Là chúng ta tht s đã trưởng thành."

Thi Ái Phi thở dài, một hơi rất dài.

Hạ Quý cho rằng cô ấy sẽ khóc, hoặc là lại tới ôm lấy cô, cho nên không dấu vết mà lui về phía sau một chút, tận lực cách Thi Ái Phi xa một chút.

Kết quả, Thi Ái Phi đột nhiên giơ tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười ha ha.

Tiếng cười kia...... May mắn Hạ Quý lá gan lớn, đổi lại là người nhát gan, phỏng chừng sẽ nhảy dựng lên.

"Ha ha ha ~ quá tt ri ~ v sau rt cuc không cn đi lo lắng kho thí không đạt tiêu chun cùng dy sm! Oh yeah! T đi trước nhìn xem phòng mình đã!"

Nói xong, Thi Ái Phi liền chạy nhanh đi xem, cô ấy cùng Hạ Quý trước xem phòng đã rồi sẽ chia phòng sao cho tốt.

Hạ Quý: "......"

Hai phòng ngủ, một phòng có ban công, một phòng không có ban công.

Bởi vì nghĩ chính mình trả tiền ít, cho nên Thi Ái Phi cảm thấy chính mình hẳn là ở phòng nhỏ.

Nếu Thi Ái Phi muốn ở phòng nhỏ, vậy Hạ Quý đương nhiên cũng sẽ không cùng cô ấy tranh.

Nghe được trong phòng truyền đến tiềng hét của Thi Ái Phi, Hạ Quý đi tới cửa xem, liền nhìn đến cô ấy đang ở trên giường lăn qua lăn lại.

Trên nệm vẫn còn băng dán đóng gói đều chưa mở ra, hơn nữa mấy thứ này chỉ được dọn dẹp quét tước qua một lần.

Hạ Quý có thói quen ở sạch, cho nên sau khi nhìn đến động tác của Thi Ái Phi, mày cô đều nhăn lại.

"Được ri, hôm nay có rt nhiu vic cn hoàn thành, cu đng đùa."

Nghe được tiếng Hạ Quý, Thi Ái Phi ngừng lại: "A? Làm chuyn gì a?"

Thi Ái Phi mờ mịt nhìn Hạ Quý, hoàn toàn không biết Hạ Quý nói chính là cái gì.

"Cn dọn dẹp lại đ đạt trong phòng ng, nơi này còn phi tng v sinh, mặt khác, phòng bếp cũng cn mua mt ít dụng cụ."

"Dụng cụ phòng bếp? Chúng ta còn mun t mình nu cơm ăn sao?" Lúc trước ở trường học đều là ăn cơm hộp, khi thật sự không có tiền, liền nấu mì gói ăn.

Chính mình nấu cơm nói......

Thi Ái Phi gãi gãi tóc, đỏ mặt ngượng ngùng nói: "Hắc hắc...... Tưởng Tưởng cu cũng biết, t là sát th phòng bếp......"

Kêu cô ấy nấu cơm, còn không bằng ăn mì gói đâu!

Hạ Quý đương nhiên biết Thi Ái Phi là sát thủ phòng bếp, là bạn học đại học bốn năm, Thi Ái Phi ngay cả mì gói cũng nấu không xong.

Cho nên Hạ Quý, thật sự không trông cậy vào kêu Thi Ái Phi nấu cơm.

"Yên tâm, chuyn nu cơm t phụ trách."

Tuy rằng công ty có thể bao ăn, nhưng nếu không ở công ty ăn, một bữa cơm là 50 đồng tiền.

Khương thị bao hai bữa cơm, cũng chính là một trăm khối.

Không ở công ty ăn, thì tới cuối tháng khi tính tiền lương đều sẽ được trả thêm tiền ăn vào lương chuyển khoản đến trong thẻ.

Một ngày một trăm khối, một tuần chính là 500 khối, một tháng xuống dưới...... Cũng có hơn hai ngàn.

Tính một chút, kỳ thật ở nhà chính mình làm tương đối tỉnh.

Ngày đó, sau khi Hạ Quý phỏng vấn thành công, người phỏng vấn nói cho cô, hẳn là muốn biểu đạt Khương thị đãi ngộ có bao nhiêu tốt.

Bất quá người phỏng vấn còn nói, Tập Đoàn Khương Thị cơm trưa cùng bữa tối đặc biệt phong phú, giá trị kỳ thật là vượt qua 50 khối.

Ở bên ngoài muốn dùng 50 khối như vậy để được ăn ngon cho bữa trưa hoặc là bữa tối, đó là tuyệt đối không có khả năng.

Không ở công ty ăn cơm, nghĩ tiền là một chuyện, mặt khác vẫn là bởi vì Thi Ái Phi sẽ không nấu cơm.

Nếu cô đều không nấu cơm, Thi Ái Phi cũng chỉ có thể ăn cơm hộp.

Luôn ăn cơm hộp, không bệnh ăn nhiều cũng bị bệnh.

Thật lòng xem Thi Ái Phi là bạn, Hạ Quý cảm thấy chính mình vẫn là muốn chiếu cố cô ấy một chút.

Chỉ là làm cơm mà thôi, không có vấn đề gì.

"A ~ cu tht là quá tuyt vi!" Thi Ái Phi hoan hô một tiếng, tiếp theo chính là hướng Hạ Quý chạy đến.

Bị Thi Ái Phi thực hiện được vài lần, lần này Hạ Quý cũng sẽ không lại làm cô ấy thực hiện được.

Cho nên ở lúc Thi Ái Phi hướng lại đây, cô tránh đi.

Thi Ái Phi trực tiếp bổ nhào vào tường, kết quả đụng vào trán.

"Ngao ~~" Thi Ái Phi che lại trán mình kêu một tiếng.

Hạ Quý trên mặt mang theo ý cười, nói: "Ln sau đng đng mt chút lin bt ng nhào vào t."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro