Chương 13 Tổng tài mang cầu kiều thê ( 11 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình trạng mất ngủ này, ở trong thế giới tiểu thuyết cũng không có cải thiện.

Ngôi sao thương thành có tất cả các loại thuốc ngủ, cô cho rằng thử qua sẽ hữu hiệu.

Nhưng trên thực tế, đi theo tinh tế uống thuốc ngủ giống nhau, đều là vô dụng.

Kỳ thật cô đều đã thói quen, thói quen mấy ngày ngủ không được.

Thời gian lâu như vậy, có thể không thói quen sao?

Hạ Quý cầm lon bia không đứng lên, bởi vì quá say, cơ bản thân thể cũng không có năng lực chi phối, cô thiếu chút nữa liền té ngã.

Đỡ tường, chậm rãi đi về phòng, ngã vào trên giường liền không thể động đậy.

Mặc dù đại não lại thanh tỉnh, cô ngay cả đầu ngón tay đều không thể động.

Cái trạng thái này làm Hạ Quý quyết định, về sau chính là lên cơn nghiện rượu, cô cũng phải nhịn không uống.

Nếu là gặp phải tình huống gì đột phát nào, cô đều không có năng lực phản kháng.

Cho nên, vẫn là chờ sau khi trở về lại uống rượu đi.

...... Đêm còn rất dài, Hạ Quý nằm ở trên giường.

Ngủ không được, cũng không thể động.

Cô lẳng lặng trợn tròn mắt, nhìn trần nhà.

Chờ thời gian trôi qua, chờ đêm tối dần dần nổi lên bạch quang......

Buổi sáng 6 giờ, trời rốt cuộc cũng sáng, Hạ Quý men say cũng không sai biệt lắm qua đi.

Từ trên giường dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Tối hôm qua Thi Ái Phi đã khuya mới ngủ, cho nên thời điểm Hạ Quý dậy, Thi Ái Phi còn chưa có rời giường.

Làm hai phần bữa sáng, chính mình ăn một phần, phần còn lại để cho Thi Ái Phi.

Lúc sau, Hạ Quý liền mặc đồ thể thao ra cửa.

Ở trong tiểu khu tản bộ chốc lát sau liền bắt đầu chạy bộ, từ 7 giờ rưỡi chạy đến 8 giờ rưỡi mới quay về nhà.

Thời gian này, Thi Ái Phi vẫn như cũ chưa có rời giường.

Hạ Quý không có đánh thức cô ấy, mà đi tắm gội xong liền đi ra cửa mua đồ ăn.

Bởi vì Hạ Quý không đánh thức Thi Ái Phi, dẫn tới Thi Ái Phi ngủ một giấc tới hơn 3 giờ chiều!

Thi Ái Phi thời điểm tỉnh lại, Hạ Quý không ở nhà.

Thi Ái Phi vừa định gọi điện thoại cho Hạ Quý, thì liền nhìn thấy tờ giấy lưu lại trên bàn.

Tờ giấy là Hạ Quý để lại, trên giấy viết chính là: Bữa sáng để dành cho cậu, cơm trưa cũng để dành cho cậu, nếu tớ dạo phố xong trở về mà cậu còn chưa có tỉnh, phỏng chừng còn phải để dành bữa tối cho cậu?

"Nắm tho! Đi dạo ph mà không gọi t!"

Thi Ái Phi xoa xoa đầu tóc lộn xộn, một bên lấy di động ra gọi cho Hạ Quý, một bên đi phòng bếp xem Hạ Quý lưu cho cô ấy bữa sáng và cơm trưa.

Bên kia, mới vừa dạo xong một cửa hàng quần áo thì Hạ Quý nhận được điện thoại Thi Ái Phi, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Tiếp lên bên kia điện thoại là tiếng gầm gừ, cũng hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn.

"A a a a...... Ngô Tưởng Tưởng cu đi dạo ph thế mà không gọi t!"

Hạ Quý ở khu thương mại đi dạo, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt: "Ái Phi ~ trước khi ra ca trm đã gọi ái phi chín ln, chính là cu ng đến tht s là quá say."

Ngữ khí kia vô tội thật sự.

Hạ Quý xác thật là có gọi Thi Ái Phi dậy, cũng xác thật là không có thức dậy.

Nhìn đến Thi Ái Phi ngủ say, Hạ Quý miễn bàn mà hâm mộ.

Nếu cô có thể có một ngày, giống Thi Ái Phi như vậy ngủ, cô liền thỏa mãn!

Bất quá thực đáng tiếc, lớn như vậy, cô chưa từng có qua......

"Anh anh anh ~ cu hin tại đâu? T mun ti!" Thi Ái Phi mang theo ' khóc nức nở ' hỏi.

"Khu thương mại Hoa Thái, cu đến đây đi."

Hạ Quý vừa mới nói xong, bên kia Thi Ái Phi đã kêu: "T quên mt, bn gi rưỡi mun đánh chiến bang phái, không th đi dạo ph!"

Hạ Quý nga một tiếng: "Vy cu c lên."

"Ân! Bang phái ca t nht định sẽ thắng! Bt quá Tưởng Tưởng a ~ cu xem nếu có kiu qun áo nào đẹp lin mua dùm t nhé~ cu biết t thích kiu dáng loại nào!"

Người không thể đi, vẫn là muốn có điểm thu hoạch.

"Ho, nếu thy được, t lin mua cho cu." Khi nói chuyện, Hạ Quý vừa lúc thấy được một cửa hàng quần áo nam.

Cô biết, Thi Ái Phi thích kiểu dáng chính là của nam.

Rõ ràng cái tên vừa nghe liền rất là nữ tính, cố tình như thế......

Tắt điện thoại Thi Ái Phi, Hạ Quý nhấc chân đi vào cửa hàng quần áo nam.

Mới vừa đi vào, liền có nhân viên cửa hàng mặt mang tươi cười đi tới: "Hoan nghênh quý khách, tiu thư là mun mua trang phục cho bạn trai mình sao?"

Hạ Quý vừa định nói chỉ là mua trang phục cho bằng hữu, thế nhưng trong tiệm lại thấy được Khương Diệc Thần.

Dừng một chút, Hạ Quý trước thấy Khương Diệc Thần liền chuẩn bị rời khỏi cửa hàng.

Nhưng vừa lúc Hạ Quý xoay người chuẩn bị rời đi, Khương Diệc Thần quay đầu nhìn thấy cô.

Chỉ là liếc mắt một cái, Khương Diệc Thần liền nhận ra Hạ Quý.

Thấy Hạ Quý muốn chạy, Khương Diệc Thần cũng không biết như thế nào, đi qua túm chặt cổ tay của cô.

Hạ Quý đối sinh vật khác phái luôn có mâu thuẫn a! Là sinh vật khác phái! Động vật đều tính!

Cô không nghĩ tới Khương Diệc Thần sẽ đột nhiên lại đây bắt lấy cô, trên mặt biểu tình đạm nhiên có hơi biến hóa.

Nhìn kỹ, có thể nói trong mắt Hạ Quý mang theo chút kinh ngạc cùng phản cảm.

Nếu không phải tình huống không cho phép, Hạ Quý sẽ trực tiếp đem Khương Diệc Thần một chân đá bay.

Hiện tại sao......

Cô chỉ có thể nhăn mày lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Khương Diệc Thần: " Tiên sinh, anh làm gì vy?!"

Khương Diệc Thần cũng là cau mày, như thế nào còn làm ra vẻ không quen biết hắn?

Chẳng lẽ thật là sợ hắn tìm cô phụ trách sao?

Cái này, Khương Diệc Thần không làm!

Cảm giác được Hạ Quý muốn tránh thoát tay hắn, Khương Diệc Thần liền nắm càng thêm chặt: "Cô không quen biết tôi sao?"

Hạ Quý thực thản nhiên nhìn thẳng Khương Diệc Thần, trong lòng đã bởi vì Khương Diệc Thần đụng chạm mà không được tự nhiên.

Cô là mặt không đổi sắc nhẫn nại.

"Tôi nghĩ tiên sinh có th là nhn sai người, thnh anh buông tay tôi ra." khóe miệng Hạ Quý thậm chí vẫn như cũ trước sau mang theo một độ cong.

Người khác nhìn, chỉ cho rằng cô là một người tính tình rất tốt.

Nhưng Khương Diệc Thần lại rất nhạy bén nhận thấy được, ở Hạ Quý sinh khí, hơn nữa thực là tức giận.

Nếu hắn lại không buông tay, hậu quả sẽ là nghiêm trọng.

Không biết vì cái gì, Khương Diệc Thần chính là không thể hiểu có loại cảm giác này.

Nghĩ lúc này Hạ Quý cũng sẽ không chạy, Khương Diệc Thần vẫn là buông lỏng tay ra.

Hạ Quý phản xạ có điều kiện lui về phía sau hai bước, còn từ trong túi xách cầm ra một gói khăn ướt, không dấu vết xoa xoa chỗ bị Khương Diệc Thần cầm qua.

Khương Diệc Thần rất tinh ý nhận thấy được hành động này của Hạ Quý, sau đó, khó chịu!

Khương Diệc Thần có thói quen, lúc tâm tình khó chịu, hắn ngược lại tươi cười càng thêm xán lạn.

Hắn nhếch môi, nhìn Hạ Quý cười.

Bày ra một bộ mặt vô cùng soái khí như ánh mặt trời mặt, ở trước mặt Hạ Quý càng ngày càng phóng đại: "Tôi tuy rằng trí nh không tt lắm, nhưng cô...... Tôi còn là nh rõ. Ngày mười chín tháng tám bui ti......"

Hạ Quý tránh đi Khương Diệc Thần tới gần, đối nhân viên bán hàng nói: "Tiu thư xin chào, tôi mun chọn trang phục cho bạn trai, thân cao 1m7, rt gy."

Bạn trai?!

Khương Diệc Thần lông mày đều phải chọn đến bay lên tới, trên mặt biểu tình hoàn toàn không che giấu chính mình lúc này kinh ngạc.

Có bạn trai, còn kéo hắn bạch bạch bạch!

Có bạn trai, còn cướp đi thân xử nam hắn!

Úc ~ lão ba lão mẹ, trinh tiết của con trai các người a......

【 có ái nhân hỏi đổi mới, bởi vì sách cũ còn không có kết thúc, cho nên trước mắt mỗi ngày chỉ là một chương ( hai ngàn tự ) đổi mới! 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro