28-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

28.

" Cái này bổn cung làm không được." Trinh quý phi ngay lập tức cự tuyệt
Nặc Ni Ba, nàng vừa mới tấn chức quý phi, chính là thời điểm khiến mọi người chú ý nhất, nên nhất cử nhất động đều phải thật cẩn thận, sao có thể giúp hắn ta cứu người?

" Ngươi đừng quên, sự kiện kia ngươi cũng có phần, nếu không phải ngươi đem  cái kiếm tuệ kia cho Hách Liên Thương, hắn cũng sẽ không bị rắn độc  công kích." Nặc Ni Ba nhắc nhở Trinh quý phi.

Nhắc tới việc này, Trinh quý phi liền hối hận muốn chết. Nếu nàng ta biết chính mình có cơ hội lên làm quý phi, chưởng quản hậu cung, nàng ta sẽ không ngốc tới mức giúp Xích Đằng quốc làm hại Hách Liên Thương.

" Vậy thì sao chứ? Ngươi có chứng cứ gì chứng minh là bổn cung làm?" Trinh quý phi thấy sau khi Hách Liên Thương trở về không có tìm nàng ta phiền toái, còn đem canh nàng ta dâng lên uống sạch ( nàng không biết canh bị Phong Nhược Vân đem đổ đi), cho rằng Hách Liên Thương không có phát hiện kiếm tuệ có vấn đề.

Nặc Ni Ba hai mắt nhíu lại, lạnh nhạt nói: " Hừ! Trinh quý phi, ngươi một hai phải để ta gặp phụ thân ngươi , ngươi mới bằng lòng cứu người sao?"

" Ngươi tìm phụ thân bổn cung cũng vô dụng." Trinh quý phi khịt mũi với thường.

Nặc Ni Ba cười lạnh: " Phải không? Vậy nếu ta đem chứng cứ việc nhà ngươi thông đồng với địch bán nước giao cho Ngu gia thì sao? Phải biết rằng, năm đó nhà các ngươi vì diệt trừ Trấn quốc tướng quân Phong Vân Quyết, muốn  đoạt được binh quyền trên tay hắn, mà hãm hại cả nhà bọn họ, chứng cứ vẫn còn ở trong tay ta."

Cao thủ điều khiển thú chính là bảo vật của Xích Đằng quốc bọn họ, vì có thể đem bọn họ cứu trở về, hắn không tiếc bất cứ giá nào.

" Ngươi ....."  Trinh quý phi tức giận đến sắc mặt đều thay đổi, hung hăng trừng mắt nhìn Nặc Ni Ba hồi lâu, mới không thể không thỏa hiệp mà nói: " Người có thể cứu, nhưng ngươi phải giao chứng cứ cho ta."

Hiện tại gia tộc bọn họ cùng Ngu gia đấu đến nước sôi lửa bỏng, Hách Liên Thương lại ở một bên như hỏi tình mồi. Vạn nhất Nặc Ni Ba thật sự đem chứng cứ giao cho Ngu gia, nhà bọn họ tuyệt đối xong đời, nàng tự nhiên cũng không thoát khỏi.

" Thành giao! Chỉ cần ngươi thay ta đem người cứu ra, ta lập tức liền đem chứng cứ giao cho ngươi." Nặc Ni Ba thật ra rất sảng khoái, hiển nhiên là đối với hai cao thủ điều khiển thú rất coi trọng.

" Vậy ngươi trở về trước đi." Trinh quý phi không muốn Nặc Ni Ba tiếp tục ở lại nơi này, vạn nhất có người nhìn thấy nàng nửa đêm cùng nam nhân khác ở trong phòng ngủ, nàng sẽ gặp phiền phức.

" Được! Ta liền ở dịch quán chờ tin tức tốt của ngươi." Nặc Ni Ba cũng không có ý muốn ở lâu.

Nhưng Nặc Ni Ba còn chưa ra tới  cửa, cửa bên ngoài phòng ngủ đã bị thôi bạo đá ra từ bên ngoài.

Chỉ thấy Hách Liên Thương khuôn mặt âm trầm, khí thế bức người mà đến, ánh mắt cao thân khó đoán.

" Sứ giả không cần phải trở về nữa." Nghe được đối thoại của hai người, hắn tuyệt đối không thể thật Nặc Ni Ba đi được.

Trinh quý phi bị tình giống bất thình lình dọa ngây người, nhìn gương mặt Hách Liên Thương không một gợn sóng, tức khắc cảm thấy máy toàn thân đang chảy ngược, sắc mặt gái nhợt như tờ giấy , thân mình mềm nhũn liền hôn mê bất tỉnh.

Bởi vì Trinh quý phi rất rõ ràng, Hách Liên  Thương càng biểu hiện không có gì, chính là càng sinh khí, ra tay cũng tang nhẫn với tình hơn. Nghĩ đến đối thoại của chính mình với Nặc Ni Ba vừa rồi, nàng biết hết thảy đều xong rồi.

Nặc Ni Ba không phản ứng lớn như Trinh quý phi, nhìn Hách Liên Thương, biết sự tình bại lộ, hắn liền lộ ra âm ngoan biểu tình.

Chỉ thấy hắn cung tay lên, mười mấy cái phi tiêu độc liền bắn về phía Hách Liên Thương.

Hách Liên Thương thong dong tự nhiên mà đứng nơi đó, thị vệ bên người hắn liền lắc mình đem hắn bảo hộ sau lưng, đem kiếm chém từng cái độc tiêu rơi xuống.

Đáng tiếc độc tiêu quá nhiều, hơn nữa thủ pháp của Nặc Ni Ba quá gian xảo, vẫn là có một tiêu độc không thể ngăn trở.

Mắt thấy tiêu độc sắp trúng Hách Liên Thương, Phong Nhược Vân vẫn luôn đi theo bên người hắn, theo bản năng đẩy Hách Liên Thương ra chính mình thế hắn ăn một tiêu.

29.

" Tiểu Vân tử!" Hách Liên Thương thấy Phong Nhược Vân trúng tiêu độc, hai mắt tức khắc liền đỏ, vội vàng từ trong ngực móc ra một cái bình sứ, uy nàng một viên thuốc.

Nhưng nàng vẫn trúng độc ngất đi rồi.

" Không tiếc hết thảy đại giới, bắt Nặc Ni Ba lại cho ta, tuyệt đối không được để hắn chạy thoát." Hách Liên Thương ném lại những lời này liền đem Phong Nhược Vân ôm về Long Ngâm cung .

Sau khi trở lại Long Ngâm cung, hắn liền phân phó người đi gọi thái y, cùng chuẩn bị tốt nước ấm.
Thái y còn chưa chạy tới, nước ấm liền đưa tới trước.

Hách Liên Thương lo lắng thương thế của Phong Nhược Vân , liền cởi bỏ quần áo của nàng, trước tiên xử lí đơn giản miệng vết thương.

Kết quả khi quần áo giải khai, lại nhìn thấy trước ngực nàng quấn vải bông, bởi vì miệng vết thương ở trước ngực, vải bông đã bị nhiễm sắc Hồng, Hách Liên Thương đành phải đem vải bông cởi bỏ.

Nhìn bộ ngực của Phong Nhược Vân hiện ra trong chớp mắt, cả người Hách Liên Thương liền sợ đến ngây người. Hai cái bánh bao trắng nõn trước ngực nàng kia là chuyện gì? Là hắn quá hy vọng nàng là nữ tử nên sinh ra ảo giác sao?

Hách Liên Thương không nhịn được duỗi tay xoa xoa bộ ngực không bị thương của nàng. Trời ah! Xúc cảm thật sự là quá tốt!

Trời ơi! Nàng thật sự là nữ? Hách Liên Thương không thể tưởng tượng mà trừng mắt nhìn Phong Nhược Vân, trên  gương mặt tuấn mĩ tất cả đều là không thể tin. Bởi vì qua mức khiếp sợ, hắn thậm chí đã quên nàng còn đang bị thương, bị trúng độc.

" Hoàng thượng, thái y tới!"
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của thái giám quản sự, Hách Liên Thương liền bừng tỉnh.

Hắn vội vàng dùng chăn che lại thân mình Phong Nhược Vân, kín đến khi không còn kẽ hở, mới nói: " Để hắn vào!"

Thái y cúi đầu đi đến, hướng Hách Liên Thương hành lễ.

Ngươi đến sau bình phong đi, nói cho ta cách làm, có cái gì cần chú ý là được." Hách Liên Thương dùng thân thể che khuất Phong Nhược Vân, đối với thái y phân phó.

" Hoàng thương, chuyện này ...." Thái y thật khoa xử, chẳng sợ trên giường là thái hậu nương nương cũng không thể để hoàng thượng động thủ a!

" Chuyện này làm sao? Còn không nhanh bước vào sau bình phong đi! Muốn kháng chỉ sao?" Hách Liên Thương lo lắng thương thế của Phong Nhược Vân mà bực bội thúc giục thái y.

Thái y không còn cách nào khác, đành phải đem hồng thuốc để lại, thối lui đến phía bên ngoài bình phong.
Hách Liên Thương nghe theo sự chỉ đạo của thái y, cẩn thận mà thay Phong Nhược Vân rút tiêu độc. nghe nàng vì đau mà hét tô một tiếng, hắn một bên xử kia tốt miệng vết thương cho nàng, một bên nhẹ nhàng ôn nhu mà dỗ nàng.

Thái y ở phía sau bình phong nghe được mà trợn mắt há mồm, thẳng đến khi Hách Liên Thương hỏi hắn tiếp theo nên làm thế nào, hắn mới hồi phục lại tinh thần, tiếp tích chỉ Hách Liên Thương bước tiếp theo. Tuy nhiên bên trong lòng thái ý rất là gì mò, rốt cuộc bên trong là người nào.
Xử lí tốt miệng vết thương, Hách Liên Thương liền đem tơ hồng quấn trên cổ tay Phong Nhược Vân để thái y bên ngoài bình phong bắt mạch.

Thái y thay Phong Nhược Vân xem mạch , sau đó liền hỏi sắc mặt cùng màu sắc môi, lắc đầu thở dài nói: " Hoàng thượng, vi thần với năng. Độc này của Xích Đằng quốc là một loại kịch độc, tuy rằng đã bị dược vật khống chế, nhưng thái y viện cũng không  có cách hoá giải loại độc này."

" Chẳng lẽ không có biện pháp nào sao?" Nghe được lời này, Hách Liên Thương tức khắc liền gấp đến đỏ mắt.

" Hoàng thượng, người hạ động khẳng định có giải dược." Thái y cảm thấy Hách Liên Thương là thật sự lo lắng, quan tâm quá sẽ bị loạn, nếu không sao sự việc đơn giản như vậy cũng không nghĩ tới.

Nghe được lời này, Hách Liên Thương không nhịn được vỗ trán: " Là trẫm hồ đồ!"

Sau đó hắn liền đem thái y đổi trở về, lại gọi thống lĩnh thị vệ bên người mình tới, phân phó hắn bất luận dùng thủ đoạn gì cũng phải lấy được giải dược từ tay Nặc Ni Ba.

30.

An bài tốt hết thảy, Hách Liên Thương liền quay lại giường nhìn Phong Nhược Vân, ánh mắt đều luyến tiếc dời đi, đôi mắt đều luyến tiếc nháy một chút, tựa hồ sợ chính mình nháy mắt, nàng sẽ biến mất không thấy tăm hơi.

Lúc này khuôn mặt Phong Nhược Vân vẫn tinh xảo mĩ lệ như trước, sắc mặt tái nhợt cùng đôi môi màu tím nhạt không những không ảnh hưởng đến mĩ quan của nàng, ngược lại càng làm tăng thêm một phần đơn bạc, khiến người khác nhìn thấy mà thương , càng làm Hách Liên Thương đau lòng không thôi.

Nghĩ đến Nặc Ni Ba , Hách Liên Thương hận không thể lột đa, băm thịt hắn, đem hắn ném cho chó ăn. Nếu không phải hắn muốn canh trừng Phong Nhược Vân, hắn tuyệt đối sẽ tự  mình dụng hình Nặc Ni Ba.

" Ân..." thời điểm trời tờ mờ sáng, Phong Nhược Vân rên rỉ một tiếng, tỉnh lại.

Ý thức được vải bông Bích trước ngực mình không thấy đâu, nàng sợ tới mức đột nhiên ngồi dậy, theo bản năng mà ôm lấy chính mình.

" Tiểu Vân tử, sao ngươi lại ngồi dậy? Nằm xuống!" Hách Liên Thương thấy thế liền vội đỡ nàng nằm xuống.
Phong Nhược  Vân thuận theo mà nằm xuống, sau đó nàng như ý thức được cái gì, lại lần nữa ngạc nhiên ngồi dậy, kinh nghĩ bất định nhìn Hách Liên Thương , nói: " Hoàng Thượng, nô tài..."

" Cái gì cũng không cần nói, miệng vết thương của ngươi là trẫm xử kia. Ngươi yên tâm, việc này trẫm sẽ không để bất luận kết nào biết đến." Hách Liên Thương một bên ôn nhu trấn an Phong Nhược Vân, một bên lại đỡ nàng nằm xuống.

" Mục tiêu đối với ngươi độ hảo cảm +10, độ hảo cảm hiện tại là 80."
Tin tức tới muộn của Đế Kiêu làm  Phong Nhược Vân yên lòng không ít.

" Tiểu Vân tử, ngươi là một nữ hài tử, sao lại vào cung giả làm thái giám?" Hách Liên Thương đối với việc này rất là khó hiểu hỏi.

" Hoàng thượng, nô tài là nữ nhi của Trấn Quốc tướng quân Vân Phong Quyết, nguyên danh là Phong Nhược Vân, Hoàng công công vì che dấu thân phận của nô tỳ nên mới sửa tên nô tỳ thành Phong Khiếu Vân." Đã tới tình trạng này, Phong Nhược Vân cảm thấy không thể giấu diếm nữa.

Vì thế nàng liền đem tuỳ thân ngọc bội đưa cho Hách Liên Thương, đó là đi vật mẫu thân để lại cho nàng, cũng là vật duy nhất có thể chứng minh thân phận của nàng.

Cho nên tối hôm qua khi ngọc bội bị rớt, nàng mới vội vàng đi tìm, kết quả trời xui đất khiến phát hiện sự tình của Trinh quý phi cùng Nặc Ni Ba.
Việc này có được tính là vận mệnh an bài?

" Hoàng thượng!" Nghĩ đến những điều tối hôm qua ở ngoài phòng ngủ của Trinh quý phi nghe được , Phong Nhược Vân lại ngồi dậy.

" Ngươi không thể nằm nói chuyện sao?" Hách Liên Thương cảm thấy thực bất đắc dĩ.

Thấy Phong Nhược Vân muốn xuống giường, Hách Liên Thương liền ngăn trở nàng, đau lòng mà trách nói: " Ngươi muốn làm gì? Đã bị thương trúng độc còn không chịu an phận chút!"

Phong Nhược Vân không có biện pháp , chỉ có thể theo lời Hách Liên Thương lại nằm xuống.

" Hoàng thượng, nô tỳ cầu người thay cha nô tỳ giải oan. Tối hôm qua người cũng nghe rồi, thông đồng với địch bán nước đều là bọn họ hãm hại cha ta." Nếu oan của phụ thân không được rửa, thân phận của nàng liền không thể ra ngoài ánh sáng, cả đời chỉ có thể tồn tại dưới thân phận thái giám, thẳng tới khi chết già trong cung.

Nhớ tới đối thoại của hai người kia tối hôm qua, nghĩ đến Phong nhược Vân phải chịu khổ nhiều năm như vậy, trong mắt Hách Liên Thương liền hiện lên một tia tàn nhẫn, ngay sau đó liền hướng Phong Nhược Vân bảo đảm nói: " Yên tâm! Ta nhất định sẽ khiến Nặc Ni Ba giao ra chứng cứ, trả lại trong sạch cho Trấn Quốc tướng quân."

Nghe thấy Hách Liên Thương nói vậy, Phong Nhược Vân rốt cuộc cũng yên tâm. Trong lòng buông lỏng, liền cảm nhận được miệng vết thương đau đớn như thủy triều, đau đến mức nàng hút một ngụm khí lạnh.

Cảm giác có cái gì từ miệng vết thương chảy ra, Phong Nhược Vân không kìm được nhíu nhíu mày, vừa rồi thật không lên lăn lộn như vậy a, miệng vết thương chỉ sợ đã vỡ ra, chảy máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro