NHIỆM VỤ 1: CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Ly không thèm để ý gật đầu:

"Tôi biết, tôi cũng đã suy nghĩ cẩn thận, hiện tại mục đích chủ yếu của tôi là học tập, không nên suy nghĩ đến những chuyện đó, nếu cậu ta không thích tôi, tôi cũng không thể cưỡng cầu."

Đào Vũ Vi nghe vậy liền gắt gao cau mày, buột miệng thốt ra:

"Nhưng Hoa Minh Hi là một người con trai rất tốt, cậu không thể cứ như vậy bỏ lỡ nha."

Mạnh Ly vẫy vẫy tay nói:

"Tôi thật sự rất muốn học tập nghiêm túc, thích Hoa Minh Hi cũng chỉ là nhất thời xúc động, tôi sẽ sửa lại."

Đúng, phải sửa lại.

"Cậu không cần hoài nghi lời tôi nói là không thật lòng, đây là sự thật, cậu xem, tôi đã hạ quyết tâm phải học tập thật tốt, cậu cũng không cần cảm thấy có lỗi, cậu là một cô gái tốt bụng, đáng giá để Hoa Minh Hi thích."

Đào Vũ Vi muốn nói lại thôi:

"Nhưng mà......"

Đào Vũ Vi tỏ vẻ khó có thể tin, trong thời ngắn như vậy sao có thể quyết định không thích liền không thích ?

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chân thành lại bình đạm của Mạnh Ly, Đào Vũ Vi lại không dám khẳng định.

Thật sự không còn thích?

Có phải hay không bởi vì Hoa Minh Hi cùng mình có dính líu với nhau, liền không còn thích Hoa Minh Hi nữa?

Hoa Minh Hi là một chàng trai rất ấm áp, nhưng nếu Tiêu Tiếu Cầm đã không thích cậu ta, vậy mình cùng với Hoa Minh Hi còn có đề tài chung sao?

Còn có thể tiếp xúc nữa sao?

Về sau mình liền sẽ thiếu đi một người bạn học rồi !

Đào Vũ Vi thở dài dưới đáy lòng, thật sự cảm thấy đáng tiếc.

Mạnh Ly nhìn Đào Vũ Vi mang vẻ mặt bi thương, lòng không hề gợn sóng.

Đào Vũ Vi buồn bã mà thở dài một tiếng, nhấp môi không nói chuyện, biểu tình thực tiếc hận, giống như đang tiếc hận duyên trời đã tác hợp hai người giờ lại phải tách ra vậy.

Lại do dự một lát, từ trên người lấy ra một cái cái hộp nhỏ, đưa cho Mạnh Ly nói:

"Cái này tặng cho cậu, coi như giữ làm kỷ niệm......cũng tốt."

Rốt cuộc thì nếu thật sự không còn thích Hoa Minh Hi, đây là đồ vật của cậu ta, cũng coi như giúp Tiêu Tiếu Cầm lưu lại kỉ niệm.

Mạnh Ly nhìn lướt qua cái hộp nhỏ trong tay Đào Vũ Vi, chính là món quả nhỏ mà sáng sớm hôm nay Hoa Minh Hi đặt ở hộc bàn của Đào Vũ Vi a.

Mạnh Ly có chút nói không nên lời, cái này đưa cho nàng làm cái gì a.

Đào Vũ Vi thấy Mạnh Ly chỉ liếc hộp quà một cái rồi không hề nhìn thêm, trong lòng có chút mất mát.

Hộp quà này rất tinh xảo, nhưng nàng cũng chỉ nhìn lướt qua rồi không thèm chú ý đến, thậm chí còn không muốn biết bên trong là cái gì.

"Cái này mình tặng cho cậu, cậu nhất định phải nhận lấy đó."

Đào Vũ Vi lần nữa đem hộp quà nhỏ đưa cho Mạnh Ly.

Mạnh Ly cười nói:

"Cậu giữ lại đi, tôi biết cái này là của bạn học Hoa đưa cho cậu, cậu không cần đưa cho tôi."

Lại nói người ủy thác trước đây chưa từng nhận quà kiểu như vậy của Đào Vũ Vi.

Muốn nhận thì cũng biết đây là của Hoa Minh Hi đưa cho Đào Vũ Vi, là muốn tự rước bực vào người hay gì, chỉ làm cho bản thân thấy khó chịu.

Đào Vũ Vi nháy mắt liền lâm vào xấu hổ, ậm ừ nói:

"Cái này, chỉ là lòng tốt của mình, muốn cho cậu giữ làm kỷ niệm."

Mạnh Ly xua xua tay: "Không cần, chúng ta đi ăn cơm nhanh đi."

"Cũng không có kỷ niệm gì cả, chỉ là nhất thời xúc động thôi."

Mạnh Ly thái độ không sao cả mà bổ sung nói.

Kỳ thật trong những ngày tháng sau này người ủy thác liền không còn thích Hoa Minh Hi nữa.

Cũng xem như xúc động nhất thời tuổi thanh xuân mà thôi.

Mạnh Ly lại cảm thấy có chút ý tứ, Đào Vũ Vi đã trải qua biến cố gia đình lớn như vậy, còn có thể đơn thuần như thế ?

Em gái a, ai là người bảo vệ sự hồn nhiên của ngươi.

Em gái à, là ai vì ngươi mà dọn đường đi trước đây !

Tay Đào Vũ Vi xấu hổ mà treo ở giữa không trung, cuối cùng bất đắc dĩ mà thu trở về.

Món quà này mình rất thích, đã nhịn đau bỏ thứ yêu thích, vì sao Tiêu Tiếu Cầm lại không muốn chứ.

Đáy lòng Đào Vũ Vi sinh ra một cỗ tự ti, thứ mình coi là trân bảo, đối phương lại khinh thường nhìn tới, đây là chênh lệch giữa bọn họ sao?

Thế nhưng một luồng vui vẻ trào dâng trong lòng Đào Vũ Vi, có chênh lệch thì sao chứ, người mà trước kia đối phương thích giờ lại thích chính mình.

Đối phương chẳng phải là không thích ngươi sao.

Hơn nữa ở Tiêu gia, mình là người được yêu thích nhất, cả nhà đều khen mình hiểu chuyện lại đáng yêu.

Tiêu Tiếu Cầm thật là một người đáng thương.

Ngay sau đó Đào Vũ Vi đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nhớ tới ý nghĩ của chính mình, âm thầm trách cứ bản thân ở trong lòng sao lại có thể có ý nghĩ như vậy?

Mạnh Ly cũng mặc kệ Đào Vũ Vi với một khuôn mặt đang rối rắm, cô bước nhanh hướng tới nhà ăn mà đi.

So với việc ở chỗ này cùng Đào Vũ Vi nói chút chuyện không có ý nghĩa, còn không bằng đi ăn cơm.

Nàng đối với đồ ăn thế giới này cực kỳ hứng thú.

Mà thời điểm đi học buổi chiều, Mạnh Ly cố ý quan sát người bạn học tên Diêu Huyên, lớn lên với khuôn mặt trái xoan, mắt to, thật ra trông rất đáng yêu.

Có lẽ là ánh mắt của Mạnh Ly quá rõ ràng, Diêu Huyên ở trong lớp học bắt được ánh mắt của Mạnh Ly.

Mắt hai người đối diện với nhau, Diêu Huyên khẽ cười với Mạnh Ly, mặt Mạnh Ly không cảm xúc mà thu hồi ánh mắt.

Nhưng Mạnh Ly vẫn quyết định chú ý đến Diêu Huyên nhiều một chút.

Những ngày sau , Mạnh Ly dần dần thích ứng được với sinh hoạt tại trường học và nhà họ Tiêu.

Thời điểm ở nhà có thể hòa bình ở chung với mọi người trong nhà họ Tiêu, chỉ là so với trước đây càng thêm ít nói.

Đối với việc người nhà họ Tiêu bỏ qua người ủy thác, Mạnh Ly bày tỏ không có gì để đang nói, so với chuyện sống chết của người ủy đều là việc nhỏ.

Nhân sinh trên đời, ai chẳng có vài vấn đề.

Ở nhà nhiều, Mạnh Ly lại cảm thấy không thú vị, mỗi ngày đều nhìn Đào Vũ Vi nịnh mẹ Tiêu nở nụ cười, ngay cả ba Tiêu suốt ngày mang vẻ mặt nghiêm túc, nhìn đến Đào Vũ Vi ánh mắt cũng nhu hòa hẳn.

Tiêu Tiếu Phong thì càng không cần phải nói, hai chữ ân cần cực lực phát huy.

Đào Vũ Vi là hạt dẻ cười của Tiêu, là áo bông ấm tri kỷ của gia đình.

Mạnh Ly thành thật ở nhà làm người tàng hình, cũng khó trách trong lòng người ủy thác cảm thấy phiền muộn ủy khuất, trước nay đều được sủng ái, sao có thể chịu được đột nhiên bị lãnh đạm như thế.

Nhưng Mạnh Ly lại cảm thấy có không gian để thanh tịnh, thực thích.

Sau đó Mạnh Ly cũng đăng kí một lớp học thêm, chuyên học tập đấu vật.

Đối với việc Mạnh Ly đột nhiên muốn tham gia học thêm, ba mẹ Tiêu tỏ vẻ thực kinh ngạc.

Con gái chính mình từ nhỏ không chịu được khổ, tự nhiên lại muốn học tập cái này, không kinh ngạc mới lạ đó.

Chẳng qua ba Tiêu mẹ Tiêu chỉ nghĩ con gái mình là nhất thời hứng khởi, cũng liền cho tiền để Mạnh Ly đi báo danh một lớp.

Cũng không có thật sự trông cậy vào việc Mạnh Ly học ra cái gì, coi như đi rèn luyện thân thể.

Mạnh Ly lại không nghĩ như vậy, Mạnh Ly càng cân nhắc, càng cảm thấy võ thuật hiện đại đều có chỗ tinh diệu của nó.

Ở nơi này không thể tu luyện, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào sự kết hợp giữa lực lượng của cơ thể cùng vũ khí.

Nhưng Mạnh Ly cũng rất rõ ràng, phần lớn thể lực của nữ giới trời sinh đều kém so với nam giới.

Bởi vậy liền đề cao yêu cầu với bản thân, tận lực hy vọng gia tăng năng lực phòng thân của chính mình khi gặp được nguy hiểm.

Mà Diêu Huyên thỉnh thoảng cũng tới tìm Mạnh Ly nói chuyện phiếm, Mạnh Ly cũng không muốn phản ứng lại Diêu Huyên.

Trải qua khoảng thời gian Mạnh Ly tìm hiểu bát quái của trường học cũng phát hiện, Diêu Huyên thích một đàn anh, mà đàn anh này có vẻ nhìn Đào Vũ Vi với con mắt khác.

Tương đối hay ho, từ ngày Đào Vũ Vi chuyển tới cái trường học này liền thành tiêu điểm sáng trong trường.

Mà dựa theo trí nhớ của người ủy thác, chuyện Diêu Huyên bắt cóc Đào Vũ Vi liền dễ hiểu rồi.

Này đơn giản chính là ghen ghét a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro