Chương 10: Thế giới 1: Cứ Thế Mà Luống cuống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






 Thời gian trôi qua rất nhanh, thời gian tuyển tú cứ như vậy mà hoa hoa lệ lệ đến, có thánh chỉ của hoàng thượng, sơ tuyển phục tuyển đều không phải là chuyện gì, Hầu gia mặt mo vui mừng, còn Hầu phu nhân ánh mắt khinh thường cùng không cam lòng, còn có thần sắc của mỗi người biểu lộ khác nhau, Lạc Vân San ngồi lên kiệu nhỏ đưa nàng tiến cung.

May mà Từ di nương thuyết phục mẹ ở lại trong phòng, nếu không... Đối với loại sự việc này nhất định sẽ khiến người thương tâm. Rốt cuộc là mẫu thân của thân thể này, mặc kệ Lạc Vân San với cái thế giới này bên trong những người khác thấy thế nào, đúng là vẫn còn không thể đem nàng chỉ coi thành một nhân vật ảo trong sách.

Tính toán một chút, nếu đã như vậy, còn muốn cũng vô ích, kế tiếp Hầu phủ chính là thiên hạ của Lạc Vân Ngọc, dựa theo nguyên tác viết, kế tiếp trong một tháng ngắn ngủi, Lạc Vân Ngọc sẽ có được sự yêu thích của Triệu Trạch, còn có thể nhận ba tiểu đệ trung thành, vì tương lai phong hậu của nàng mà gầy dựng nền tảng vững chắc.

Bất quá lúc này đây, Triệu Trạch đã gặp qua viên ngọc châu rồi, lần nữa thấy còn có thể giống như trong nguyên tác mất hồn mất vía sao? Ba tiểu đệ, thật ngại quá, Từ di nương đã thay ngươi thu xếp rồi, mặt khác hai người còn lại... Đậu má, nếu như ta không vào cung nhất định đem ngươi hai tiểu đệ của ngươi hủy đi sạch sẽ!

"Nô tài chúc mừng các vị tiểu chủ, bây giờ các vị tiểu chủ đã trong cung là chủ tử chân chính, tương lai có thể bay lên cành thành phượng hoàng tiền đồ vô lượng..."

Sớm liền tiến cung, mơ mơ màng màng thấy một đám người, hết bái kiến Phi này đến bái kiến Tần kia, Lạc Vân San đầu óc cũng mau nổ, vậy còn có tâm tư nghe cái ông tổng quản thái giám ở đây cằn nhằn lẩm bẩm, bên trong nguyên tác chủ yếu là viết về chuyện Lạc Vân Ngọc sau khi sống lại, nàng sau khi sống lại cũng không có tiến cung, đối với tình huống trong cung trong sách cơ bản cũng là không có, Lạc Vân San tự nhiên cũng không có muốn đi xem, nhưng sau khi An Vương đăng cơ, phi tử có thể cân nhắc ra nhiều người, vì thế tình huống của nàng bây giờ chỉ có thể dùng hai chữ để diễn tả: Luốnng cuống.

"Tiểu Diên sẽ có cung nhân đến đưa các vị tiểu chủ đi phòng riêng của mình."

Rốt cục có thể đi nghỉ ngơi, Lạc Vân San phục hồi tinh thần, lập tức trong đám người một trận náo loạn.

"Đây là nơi nào mà có chó?"

"A -- đừng tới đây."

"Trong cung tại sao có chó chạy loạn khắp nơi, A, đừng tới đây, đi ra!"

"Gâu gâu gâu!"

Một con chó lông đen lớn cao gần tới nửa thước không biết từ nơi này lao tới, ở trong đám người đấu đá lung tung, trên cổ buộc dây thừng nắm phía sau là một đứa bé, ăn mặc cũng không tệ, làm thế nào xem sao không đứng đắn, hỉ hả cười vô tâm trông rất muốn ăn đòn.

"Nhị điện hạ tại sao cũng tới, còn không mau đưa Nhị điện hạ đi, các ngươi đều là làm ăn cái gì không biết, làm khinh sợ đến các vị tiểu chủ thì các ngươi không có kết cục tốt đâu."

Vừa mới diễn thuyết hơn nữa ngày Tổng quản thái giám tiến lên hai bước quát lên, chỉ huy mấy thái giám trẻ tuổi đem chó đi ra. Thật lợi hại, mới vừa nói nhiều như vậy, hiện tại lại nói lớn tiếng như vậy, không biết đêm nay hắn có thể bị viêm họng hay không.

Không đợi Lạc Vân San hết lo lắng, trận trò khôi hài này liền kết thúc, ngoại trừ mấy người nữ nhân bị hù dọa đến thất thần, cũng không có đại sự gì, Lạc Vân San đi theo phía sau thái giám dẫn đường tìm chỗ ở của mình, chỉ có điều dọc đường đi phải cúi nửa đầu, rõ ràng không yên lòng, nếu không phải Phong Yến ở một bên đỡ, cũng không biết chính mình phải đi nơi nào.

Nhị điện hạ, đó chính là Nhị điện hạ, Mẫu phi mất sớm, phụ hoàng không thương, huynh đệ xa lánh, bây giờ là hoàng tử không được sủng ái nhất, nhưng cũng là hoàng tử duy nhất sau khi An Vương đăng cơ có can đảm cùng quyết đoán đối nghịch với An Vương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro